Tác giả: admin

  • Cái gì ÔNG có, BỐ có nhưng MẸ và BÀ thì không? Ai giải được, IQ vô cực!

    Nghe nghiêm trọng lắm, đáp án câu đố này rất bất ngờ.

    Có những câu đố vừa nghe qua tưởng là triết lý cao siêu, động não dữ dội, nhưng khi bật mí đáp án thì chỉ muốn… nằm lăn ra cười. Mới đây, dân mạng đang chuyền tay nhau một câu hỏi “hại não” cực ngắn gọn: “Cái gì ông có, bố có nhưng mẹ và bà thì không?”.

    Nghe nghiêm trọng lắm, nào là phải liên quan đến gen di truyền, đến vai trò xã hội, thậm chí có người còn nghiêm túc phân tích về… giới tính và chức năng làm cha. Nhưng sự thật lại khiến tất cả bật ngửa: Đáp án đơn giản chỉ là chữ “Ô”.

    Đúng vậy, chỉ cần tinh ý, ta sẽ nhận ra: “ông” và “bố” đều có mặt chữ Ô, còn “mẹ” và “bà” thì hoàn toàn vắng bóng.

    Cái gì ÔNG có, BỐ có nhưng MẸ và BÀ thì không? Ai giải được, IQ vô cực!- Ảnh 1.

    Ảnh minh hoạ

    Trong từ vựng, “ô” có cả chục nghĩa khác nhau: có thể là cái ô che mưa che nắng, là “ô cửa sổ”, hoặc thậm chí là “ô dù” – quyền lực chở che trong xã hội. Trong cảm thán, “ô” lại trở thành tiếng thốt ra đầy cảm xúc: “Ô, sao lại thế?”. Trong văn chương cổ, “Ô” còn xuất hiện trong “kim ô” (mặt trời) hay “vừng ô” (vầng mặt trời đỏ).

    Câu đố này không chỉ mang tính giải trí mà còn cho thấy sự phong phú, linh hoạt của tiếng Việt. Trong những buổi trò chuyện, chỉ cần một câu đố như thế, không khí đã trở nên rộn ràng, thân mật hơn.

    Đặc biệt, đối với trẻ nhỏ, câu đố này còn là cách để khơi gợi sự tò mò, rèn luyện tư duy liên tưởng. Với người lớn, nó lại là một kỷ niệm gợi nhớ về tuổi thơ, về những lần chơi đố vui bên bạn bè, người thân.

    Trong khi nhiều phụ huynh lo lắng con cái chỉ chăm chăm luyện chính tả, thì trò chơi ngôn ngữ lại giúp các bé khám phá chữ nghĩa theo cách nhẹ nhàng, hài hước. Đôi khi chỉ cần một câu đố nho nhỏ cũng đủ mang lại niềm vui, giúp mọi người từ trẻ em tới người lớn thêm yêu ngôn ngữ của mình.

  • Xe ta:ng vừa chở người mất rời khỏi cổng nhà đi hỏa thi:êu thì chiếc xe cứu thương lao theo sau, bác sĩ hét lớn

    Buổi sáng hôm đó, cả dòng họ nhà bà Tư đứng nghiêm trang tiễn biệt bà lần cuối.

    Sau gần một tuần nằm viện không qua khỏi vì tai biến nặng, bà được bác sĩ xác nhận đã mất lâm sàng, bệnh viện hoàn tất thủ tục, bàn giao thi thể về cho gia đình lo hậu sự.

    Tang lễ diễn ra suôn sẻ, chỉ còn bước cuối: đưa đi hỏa táng.

    Lúc chiếc xe tang chầm chậm lăn bánh rời khỏi cổng nhà, tiếng khóc ai oán vang cả con hẻm nhỏ.

    Người con trai út nắm tay mẹ già gào lên: “Mẹ ơi… đi bình an…”

    Nhưng chưa đầy hai phút sau, một tiếng còi hụ chát chúa vang lên phía sau.

    Chiếc xe cứu thương bật đèn, rú còi đuổi sát xe tang, khói bốc mù mịt, bánh rít lên dưới đường nhựa.

    Cả gia đình giật mình quay lại.

    Một người đàn ông mặc áo blouse trắng nhảy xuống, tay cầm hồ sơ, vừa chạy vừa hét lớn:

    – “DỪNG LẠI! DỪNG NGAY XE TANG LẠI!

    CÓ SAI SÓT LỚN RỒI!”

    Ai nấy chết lặng.

    Có người thì thầm:

    “Chắc họ nhầm với ca cấp cứu nào…”

    “Mình lo tang, liên quan gì bác sĩ…”

    Tài xế xe tang nhìn quanh, định tiếp tục chạy thì bị con trai bà Tư chặn đầu xe. Gương mặt anh tái mét.

    10 phút sau – sự thật bùng nổ.

    Vị bác sĩ thở hổn hển, giọng gần như gào lên:

    – “Có người trong nhà bà cụ… đã lấy nhầm hồ sơ người chết!

    Chính bà cụ… chưa chết!”

    Cả nhà hóa đá.

    “Bà chỉ bị hôn mê sâu, nhưng dấu hiệu tim mạch còn yếu.

    Nhưng do nhầm lẫn trong phòng bệnh, bác sĩ trực đêm qua đã ký giấy báo tử cho bà theo hồ sơ… của bệnh nhân phòng kế bên!”

    Bà Tư chưa hề mất!

    Và lúc này — bà vẫn còn đang nằm ở phòng cấp cứu, thở thoi thóp qua máy oxy.

    Mọi người đổ nhào lên xe, khóc lóc, gọi điện khắp nơi.

    Đứa cháu gái ôm di ảnh run rẩy buông một câu khiến ai nấy nghẹn lại:

    – “May mà ông trời cho bà thêm một cơ hội…”

    Bà Tư sau đó tỉnh lại sau 3 ngày.

    Khi nghe kể lại toàn bộ sự việc, bà chỉ im lặng rất lâu, rồi quay sang người con trai cả nói đúng một câu:

    – “Nếu hôm đó xe tang chạy nhanh hơn 10 phút… chắc mẹ chẳng còn cơ hội trách ai nữa.”

    “Cái chết đôi khi không đáng sợ…

    Điều đáng sợ là người ta có thể vội vã tiễn biệt nhau khi chưa kịp chắc chắn rằng… đã đến lúc.”

  • Ông Lam buôn hàng biên giới giàu nhất nhì cái làng này, đẻ 3 cậu con trai thuê giúp việc chăm từ a đến z, tuần trước ông trở về nhà sớm hơn dự kiến mà không báo trước

    Ở xã biên giới Tân Phong, ai cũng biết ông Lam là người giàu nhất vùng, buôn hàng biên giới mấy chục năm, dựng được biệt thự to nhất xã.
    Ông có 3 đứa con trai: Thành – 32 tuổi, Thắng – 28 tuổi, và Tín – 22 tuổi. Đứa nào cũng quen ăn sung mặc sướng, chẳng thiếu thứ gì.

    Trong nhà còn có cô giúp việc tên Lành, hơn 40 tuổi, theo gia đình ông từ lúc các cậu còn bé tí.

    Tuần trước, ông Lam đi chuyến hàng sang biên giới, dự định 3 ngày mới về. Nhưng việc xong sớm, ông bắt xe về ngay trong đêm.

    Ông không báo trước cho ai.


    1. Cảnh tượng khiến ông đông cứng

    Khoảng 5 giờ sáng, ông mở cửa bước vào biệt thự. Nhà yên ắng, đèn phòng khách hắt ánh sáng mờ vào hành lang.

    Ông đi thẳng lên phòng ngủ để thay đồ. Nhưng vừa mở cửa phòng, ông đứng khựng lại.

    Ba đứa con trai đang hì hục đào nền gạch ngay góc phòng ngủ của chính ông.

    Trên sàn nhà là gạch bị lật lên, bụi bay mù mịt.

    Cô Lành đứng cạnh, mặt tái mét, tay ôm chặt cái cuốn nhật ký cũ.

    Ông gầm lên:

    – Mấy đứa đang làm cái gì vậy?!

    Ba đứa con quay ngoắt lại. Tất cả đều hoảng sợ, nhưng không có vẻ gì là… hối lỗi. Thành – thằng cả – chống tay thở dốc:

    – Ba… tụi con đang tìm thứ này.

    Nó chỉ xuống cái hố vừa đào.

    Trong hố có một hộp gỗ cũ kỹ bị khóa bằng ổ khóa rỉ sét.

    Mặt ông Lam tái đi.

    Không thể nào…


    2. Bí mật 30 năm trước

    Cô Lành bước tới, đôi mắt đỏ hoe:

    – Ông Ba… tới lúc rồi. Tôi xin lỗi, tôi giữ bí mật này 30 năm rồi… nhưng họ biết hết rồi.

    Ông Lam lắp bắp:

    – Ai cho phép mấy người đụng vào cái đó?!

    Thắng – con trai giữa – chỉ vào cuốn nhật ký trong tay cô Lành:

    – Tụi con đọc được trong này. Là của má.

    Ông Lam giật mình.

    Cuốn nhật ký ấy… là của bà Lệ – vợ ông Lam, người đã mất hơn 20 năm trước vì tai biến. Sau khi bà mất, ông đem cuốn nhật ký đó giấu đi, không bao giờ mở lại.

    Tín – thằng út – chậm rãi nói:

    – Má viết rõ… má nghi có người đầu độc giết má.

    Không khí trở nên lạnh cứng.

    Ông Lam siết chặt tay:

    – Vớ vẩn! Má tụi bây bị tai biến, không phải đầu độc!

    Nhưng Thành ném xuống sàn tấm giấy xét nghiệm độc tố mà tụi nó vừa tìm được từ trong hộp gỗ.

    Ông Lam nhìn thấy tờ giấy quen thuộc, tim ông thắt lại.

    Đó là tờ kết quả mà ông từng giấu – kết quả cho thấy trong máu bà Lệ có dấu vết của thuốc trừ sâu.


    3. Sự thật bị chôn giấu

    Ba đứa con đứng vây quanh:

    – Ba giấu cái gì dưới nền nhà? Tại sao má chết lại có chất độc trong người? Tại sao cuốn nhật ký viết ba ngoại tình, rồi má bị đầu độc sau một tháng?

    Cô Lành run giọng:

    – Tôi… chính tôi là người phát hiện kết quả độc tố. Má tụi bây đưa tôi tờ đó trước khi mất. Bà dặn tôi nếu sau này ba tụi bây lớn, hãy đưa cho tụi nó biết sự thật.

    Ông Lam hét lên:

    – Không đúng! Không phải như vậy!

    Nhưng bàn tay ông run rẩy. Rõ ràng ông đang sợ.

    Tín – đứa út ít nói nhất – cúi xuống mở hộp gỗ.

    Trong đó có:

    1 tờ giấy xét nghiệm độc tố

    1 phong bì ảnh

    1 sợi dây chuyền bà Lệ hay đeo

    và một đoạn ghi âm trong USB

    Thắng bật USB.

    Trong đó phát ra giọng của bà Lệ, yếu ớt:

    “Nếu ai nghe được, nghĩa là tôi đã không qua khỏi. Tôi biết mình bị đầu độc… nhưng không phải bởi chồng. Anh Lam không giết tôi… Người làm chuyện này là người mà tôi tin tưởng nhất…”

    Cả phòng nín lặng.

    Bà ấy nói tiếp:

    “… người đó muốn thay chỗ của tôi trong nhà này.”

    Mọi ánh mắt lập tức quay sang cô Lành.

    Mặt cô tái xanh, rồi gào lên:

    – Không phải tôi!!! Tôi thề! Tôi chăm bà như mẹ ruột! Tôi còn là người phát hiện ra bà bị đầu độc!

    USB tiếp tục:

    “… là em gái ruột tôi – dì Mai.”

    Ba đứa con bàng hoàng.

    Cả xã đều biết dì Mai – em gái bà Lệ – từng sống chung vài tháng rồi bất ngờ bỏ đi ngay trước khi bà Lệ qua đời. Không ai biết lý do.


    4. Sự thật cuối cùng

    Trong phong bì ảnh là những tấm hình chụp lén: dì Mai lén bỏ chất gì đó vào ly thuốc bổ của bà Lệ.

    Ông Lam sụp xuống ghế.

    Giọng ông nghẹn lại:

    – Ba biết… Ba biết từ 20 năm trước. Nhưng dì Mai đã bỏ trốn sang biên giới, luật pháp thời đó khó xử. Ba giấu để tụi con không lớn lên với hận thù.

    Thành gằn giọng:

    – Vậy tại sao phải chôn hết dưới nền nhà?!

    – Vì ba sợ tụi bây biết, sợ tụi bây trả thù rồi hỏng cả đời.

    Ông bật khóc.

    Lần đầu tiên trong đời, ba đứa con thấy người đàn ông cứng rắn ấy khóc như một đứa trẻ.


    5. Kết cục

    Sau hôm đó, ba anh em quyết định báo công an. Vụ án 20 năm trước được mở lại nhờ bằng chứng vật chất và nhân chứng.

    Dì Mai – đã sống ở tỉnh khác – bị bắt sau 3 tuần điều tra.

    Cô Lành được minh oan, còn thành người của gia đình thật sự, không chỉ là giúp việc nữa.

    Còn ông Lam…

    Ông già đi trông thấy, day dứt vì 20 năm chôn giấu bí mật khiến gia đình chìm trong nghi kỵ.

    Nhưng ba đứa con hiểu ra một điều:

    Không phải ai giấu bí mật cũng vì tội lỗi — đôi khi là vì họ muốn bảo vệ những người họ yêu.

  • Mẹ chồng xé váy con dâu giữa chợ – 5 ngày sau phải quỳ gối xin cô tha thứ

    Mẹ CҺồпg Xé Váү Coп Dȃu Gιữa CҺợ – 5 Ngàү Sau PҺảι Quỳ Gṓι Xιп Cȏ TҺa TҺứ

    Sáng tháng Sáu năm 2022, tại chợ An Lộc, một khu chợ tấp nập ở vùng ven TP. Biên Hòa, tỉnh Đồng Nai, không khí nhộn nhịp bỗng chốc hóa lặng ngắt. Bà Ba Liên, 57 tuổi, với ánh mắt bừng bừng giận dữ, lao tới xé toạc chiếc váy của con dâu, Nguyễn Thị Hương, 27 tuổi, ngay giữa lối đi đông đúc. Tiếng vải rách như xé tan không gian, để lại Hương đứng run rẩy, khuôn mặt trắng bệch, váy rách lộ cả phần trong, trước hàng trăm ánh mắt sững sờ. Chỉ năm ngày sau, chính bà Ba quỳ xuống, tay run lẩy bẩy, xin lỗi con dâu trước cùng đám đông ấy. Câu chuyện này không chỉ là một vụ việc gây sốc, mà là hành trình đau lòng về sự hiểu lầm, lòng tự trọng bị chà đạp, và sức mạnh của sự tha thứ, khiến bất kỳ ai nghe qua cũng phải rưng rưng.

    Chợ An Lộc, từ lâu là trái tim của vùng quê, nơi mùi cá tươi, rau xanh, và thịt luộc hòa quyện với tiếng rao lanh lảnh, tạo nên bức tranh sống động của đời sống thôn quê. Những chiếc xe máy chen chúc, tiếng cười nói vang lên, và ánh nắng ban mai lấp lánh trên từng sạp hàng. Giữa khung cảnh ấy, Hương, một cô giáo mầm non với nụ cười dịu dàng, bước vào chợ để mua cá cho bữa trưa gia đình. Cô mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, tóc buộc cao, khuôn mặt rạng rỡ khi đứng trước sạp cá của mẹ ruột, bà Tư Ngọc, 62 tuổi. Hương kín đáo đưa mẹ một ít tiền, thì thầm: “Mẹ giữ mà mua thuốc, đừng lo cho con.” Cử chỉ ấy, với người ngoài, là hình ảnh quen thuộc của một cô con gái hiếu thảo. Nhưng với bà Ba Liên, mẹ chồng Hương, nó như một ngọn lửa châm vào lòng nghi kỵ đã âm ỉ bấy lâu.

    Bà Ba, một người phụ nữ khắc khổ với khuôn mặt góc cạnh, tóc búi chặt, đứng cách đó không xa, gần sạp rau. Đôi mắt bà nheo lại khi thấy Hương đưa tiền cho mẹ đẻ. Trong lòng bà, Hương từ lâu đã là cái gai: một cô con dâu nhà nghèo, không xứng với con trai bà, anh Minh, 29 tuổi, một kỹ thuật viên điện tử. Bà luôn tin Hương lén lấy tiền nhà chồng để chu cấp cho mẹ đẻ, dù không có bằng chứng. Cảnh tượng ở sạp cá như giọt nước tràn ly. Không kiềm chế được, bà Ba rẽ đám đông, bước chân nặng nề, giọng sắc lạnh vang lên: “Tiền đó từ đâu ra, hả?” Hương giật mình, chưa kịp đáp thì bị mẹ chồng túm chặt tay, kéo ra giữa lối đi đông đúc. “Mày tưởng tao không biết à? Nhà tao nuôi mày, nuôi con mày, vậy mà mày lén lút đưa tiền cho mẹ mày!” bà Ba hét, chỉ thẳng vào mặt Hương.

    Đám đông ngừng lại, ánh mắt đổ dồn. Hương run rẩy, cố giữ bình tĩnh: “Mẹ, đây là tiền lương con, con không lấy tiền nhà!” Nhưng bà Ba không nghe, cơn giận bùng lên như lửa cháy. Bà nắm lấy váy Hương, giật mạnh. Tiếng vải rách chói tai vang lên, chiếc váy xé toạc từ hông xuống, lộ cả nội y. Hương đứng sững, tay ôm lấy người, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tái nhợt. Đám đông chết lặng, vài người quay đi, nhưng không ai dám can ngăn. Tiếng xì xào nổi lên: “Trời ơi, mẹ chồng gì mà ác thế!” Bà Ba, mặt vẫn hầm hầm, bỏ đi, để lại Hương giữa chợ, ôm lấy mình trong tủi nhục, đôi chân như muốn khuỵu.

    Hương chạy về nhà, nước mắt nhòe cả đường. Cô khóa mình trong phòng, ôm con trai 2 tuổi, bé Bin, khóc nức nở. Minh, chồng cô, đang đi công tác ở Bình Dương, không biết chuyện. Hương gọi điện, giọng nghẹn ngào: “Anh về sớm nhé, mẹ hiểu lầm em.” Cô không kể chi tiết, sợ Minh mâu thuẫn với mẹ. Nhưng nỗi đau bị xúc phạm trước đám đông khiến cô không thể ngủ. Cô nghĩ đến những năm làm dâu, luôn cố gắng chu toàn, từ nấu ăn, dọn nhà, đến làm thêm buổi tối để có tiền gửi mẹ đẻ mua thuốc. Vậy mà, bà Ba chưa từng nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp.

    Tin tức về vụ việc lan khắp làng An Lộc. Người thương Hương, biết cô hiền lành, chăm chỉ, nhưng cũng có người tin lời bà Ba, cho rằng Hương không biết điều. Bà Ba, về nhà, vẫn đinh ninh mình đúng. Với bà, Hương là “người ngoài”, không đáng tin. Bà kiểm soát chi tiêu gia đình, luôn nghi ngờ Hương gửi tiền về nhà mẹ đẻ. Vụ xé váy, với bà, là cách “dạy dỗ” con dâu để giữ thể diện gia đình. Nhưng tối hôm sau, Minh trở về, nghe hàng xóm kể lại, anh như chết lặng. Anh đối mặt mẹ: “Mẹ, sao mẹ làm vậy? Hương không lấy tiền nhà, cô ấy làm thêm để có tiền!” Bà Ba gạt đi: “Mày bênh vợ, tao thấy tận mắt nó đưa tiền!” Minh kiểm tra tài khoản chung, xác nhận Hương chỉ dùng tiền lương của mình.

    Sáng ngày thứ ba, bà Tư Ngọc, mẹ Hương, lặn lội đến nhà bà Ba, mang theo hóa đơn viện phí. Bà Tư, dáng người gầy gò, đôi mắt mệt mỏi vì bệnh tiểu đường, nói: “Chị Ba, Hương đưa tôi tiền mua thuốc, không phải tiền nhà chị. Con bé làm thêm đến khuya để lo cho tôi, chị hiểu lầm nó rồi!” Bà Tư nghẹn ngào, đưa hóa đơn chứng minh. Bà Ba sững sờ, nhưng lòng tự trọng khiến bà cứng giọng: “Sao tôi tin được?” Minh, đứng bên, lên tiếng: “Mẹ, con kiểm tra rồi, Hương không lấy gì cả. Mẹ phải xin lỗi cô ấy!”

    Đêm đó, Minh đưa Hương về nhà. Cô vẫn im lặng, không trách bà Ba, chỉ ôm bé Bin, thì thầm: “Mẹ không để con lớn lên trong oán hận.” Nhưng bà Ba không ngủ được. Hình ảnh Hương đứng run rẩy giữa chợ ám ảnh bà. Bà nhớ những bữa cơm Hương nấu, những đêm cô làm thêm, ánh mắt dịu dàng khi bế bé Bin. Bà nhớ cả mẹ mình, người từng bị bà bỏ bê khi còn sống, chỉ vì bà mải lo làm ăn. Lòng bà như bị dao cắt. Sáng ngày thứ năm, bà Ba trở lại chợ An Lộc, đứng giữa lối đi nơi vụ việc xảy ra. Trước đám đông, bà quỳ xuống, nắm tay Hương, giọng run rẩy: “Hương, mẹ sai rồi! Mẹ đã làm tổn thương con, mẹ xin lỗi!” Nước mắt bà rơi, hòa vào giọng nói đầy hối hận. Hương, mắt cũng đỏ hoe, đỡ mẹ chồng đứng dậy: “Con không trách mẹ, con chỉ mong gia đình mình hòa thuận.”

    Đám đông lặng đi, nhiều người rưng rưng. Bà Ba kể: “Mẹ ghen tị vì con chăm lo cho mẹ đẻ, trong khi mẹ từng không làm được điều đó cho bà nội. Mẹ sai vì lòng ích kỷ.” Hương ôm bà Ba, nói: “Con chỉ muốn mẹ coi con như con gái.” Từ đó, bà Ba thay đổi, đối xử với Hương như con ruột, cùng cô chăm bé Bin. Minh hỗ trợ mẹ vợ viện phí, và gia đình trở nên gắn bó. Dân làng An Lộc, từ chỗ xì xào, kính nể Hương vì lòng bao dung, và bà Ba vì dám sửa sai.

    Câu chuyện là bài học sâu sắc về sự hiểu lầm và sức mạnh của tha thứ. Bà Ba, từ một người mẹ chồng khắc nghiệt, học được cách buông bỏ cái tôi để hàn gắn. Hương, dù bị tổn thương, chọn tha thứ để giữ gìn tình thân. Chợ An Lộc, nơi từng chứng kiến nỗi đau, giờ là biểu tượng của sự hòa giải. Một chiếc váy rách có thể được khâu lại, nhưng tình thân, nếu không trân trọng, sẽ để lại vết sẹo mãi mãi. Hãy yêu thương và sửa sai khi còn kịp, bởi gia đình là nơi để sẻ chia, không phải để tranh đúng sai.

  • Tin buồn: Lại thêm một NSND nổi tiếng quadoi

    https://nld.com.vn/nsnd-nhac-si-cao-dinh-luu-qua-doi-196251211215535465.htm

    (NLĐO) – Sân khấu tuồng và giới âm nhạc dân tộc Việt nghẹn ngào trước tin NSND – nhạc sĩ Cao Đình Lưu qua đời.

    Bộ sưu tập Hoa sen đen trắng - Mondial agency

    NSND nhạc sĩ Cao Đình Lưu qua đời - Ảnh 1.

    NSND nhạc sĩ Cao Đình Lưu

    GS nhạc sĩ Trần Thế Bảo cho biết người nhạc sĩ tài hoa đã rời xa bạn bè đồng nghiệp ngày 11-12, thọ 76 tuổi.

    Ông ra đi, mang theo bao ký ức và tinh hoa của một thế hệ nghệ sĩ cống hiến trọn đời cho việc bảo tồn, nghiên cứu và sáng tạo nghệ thuật truyền thống. Nhưng di sản của ông vẫn ở lại như một ngọn đèn bền bỉ soi sáng cho bao thế hệ.

    Nhạc sĩ Cao Đình Lưu được sinh ra trong cái nôi nghệ thuật

    NSND Cao Đình Lưu sinh ra trong một gia đình mà nghệ thuật không chỉ là nghề nghiệp, mà là máu thịt. Cha mẹ ông là nghệ nhân Cao Đình Hùng và nghệ nhân Hoàng Thị Thìn, là hai nghệ sĩ tuồng nổi tiếng trong vùng, được người dân mến mộ bởi tài năng và sự tận tụy với sân khấu cổ truyền. Trong không khí thấm đẫm thanh âm trống tuồng, tiếng hát, trình thức vũ đạo và nghi lễ sân khấu dân gian, cậu bé Cao Đình Lưu sớm hấp thụ cái đẹp của nghệ thuật như hấp thụ ánh sáng đầu đời. Chính nền tảng ấy đã nuôi dưỡng tình yêu tuồng bền bỉ trong ông, để rồi cả cuộc đời ông tiếp tục thắp lên ánh lửa mà cha mẹ truyền lại.

    Không chỉ riêng ông, cả gia đình đều tiếp tục gìn giữ truyền thống quý giá ấy: NSƯT Cao Đình Liên – em trai, đạo diễn Nhà hát Tuồng Nguyễn Hiển Dĩnh (Đà Nẵng); Cao Thị Lý – chị gái, nguyên diễn viên Liên đoàn Dân ca Nghệ An và Nghệ nhân ưu tú Cao Thị Loan – em gái, một trong những người sáng lập CLB Tuồng Trung Thành (Yên Thành, Nghệ An).

    Hành trình từ lớp sáng tác Khu V đến Nhà hát Tuồng Trung ương

    Tháng 5-1975, tại lớp sáng tác 9 tỉnh miền Trung ở Quy Nhơn, do GS nhạc sĩ Trần Thế Bảo mở sau ngày đất nước thống nhất, tài năng của chàng thanh niên Cao Đình Lưu bắt đầu được nhìn thấy rõ rệt. Là trợ lý của GS nhạc sĩ Thế Bảo, ông cần mẫn, kiên trì và thông minh, luôn biết lắng nghe và sẻ chia với thầy trong mọi công việc.

    NSND nhạc sĩ Cao Đình Lưu qua đời - Ảnh 2.

    NSND nhạc sĩ Cao Đình Lưu

    Cuối năm 1975, hai thầy trò cùng được điều ra Hà Nội. Đây là bước ngoặt quan trọng: Cao Đình Lưu chính thức về công tác tại Nhà hát Tuồng Trung ương (nay là Nhà hát Nghệ thuật Truyền thống Việt Nam). Tại đây, ông không chỉ học nghề diễn mà còn mở rộng khả năng trong lĩnh vực âm nhạc sân khấu, điều góp phần làm nên dấu ấn riêng của ông trong nền tuồng Việt Nam.

    Một đời phấn đấu, xứng danh Nghệ sĩ Nhân dân nghiên cứu âm nhạc tuồng

    Dù trưởng thành trong gia đình nghệ thuật, Cao Đình Lưu tuyệt đối không ỷ lại vào xuất thân. Ông học nghề bằng tất cả sự nghiêm cẩn của người muốn giữ gìn vốn cổ. Ông diễn rất giỏi, và còn nghiên cứu sâu về hệ thống làn điệu, âm nhạc của nghệ thuật tuồng, ông chuyên soạn âm nhạc cho nhiều vở diễn nổi tiếng.

    Nhiều đồng nghiệp nhận xét: “Ông hiểu tuồng từ hơi thở đến nhịp trống, từ cử chỉ đến âm vực – như hiểu chính mạch máu của mình”.

    Chính sự kết hợp giữa diễn xuất, âm nhạc và nghiên cứu đã tạo nên chân dung một nghệ sĩ – học giả hiếm có của sân khấu truyền thống.

    Sự nghiệp ấy được ghi nhận bằng danh hiệu Nghệ sĩ Nhân dân, một phần thưởng xứng đáng cho người đã cống hiến gần như trọn đời cho nghệ thuật dân tộc.

    Sự ra đi của NSND Cao Đình Lưu để lại niềm tiếc thương lớn không chỉ với giới sân khấu tuồng mà cả cộng đồng nghiên cứu âm nhạc dân tộc. Ông để lại những công trình nghiên cứu giá trị về nhạc tuồng; những vai diễn mẫu mực; những học trò tiếp nối truyền thống và một dòng tộc nghệ thuật vẫn đang tiếp tục tỏa sáng.

    Ông ra đi như khép lại một chương đẹp của nghệ thuật tuồng, nhưng đồng thời mở ra một sự tiếp nối, từ gia đình, từ đồng nghiệp, từ những lớp nghệ sĩ trẻ mang theo lời dạy và tinh thần của ông.

  • Cái kết của CSGT bị người vi phạm GT đẩy vào đầu xe tải

    Cái kết của CSGT bị người vi phạm GT đẩy vào đầu xe tải

    Đoạn clip ghi lại cảnh 1 nam thanh niên cố tình đẩy 1 đồng chí công an giao thông đang dắt  xe đạp điện vào đầu chiếc xe tải đang lao vùn vụt đến. 

    Chiều ngày 11/12, mạng xã hội lan truyền 1 đoạn clip ghi lại cảnh 1 chiến sĩ cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ thì bất ngờ thanh niên đi phía sau đẩy cả xe và chiến sĩ cảnh sát giao thông vào chiếc xe  ô tô tải đang lao đến. Chiếc xe điện bị cuốn vào gầm xe tải, rất may mắn, chiến sĩ CSGT kịp tránh và chiếc xe tải cũng phanh kịp thời. Nam thanh niên sau đó bỏ chạy.

    Nam thanh niên đẩy xe điện và chiến sĩ cảnh sát giao thông vào xe tải đang lao đến. Ảnh cắt từ clip. 

    Có thể là hình ảnh về một hoặc nhiều người, mọi người đang cười và văn bản cho biết '所'

    Sự việc được camera an ninh ghi lại vào khoảng 13h35 ngày 11/12, được cho là diễn ra trên đường 429, xã Phượng Dực, Hà Nội.

    Ngay sau khi chia sẻ, nhiều người bày tỏ sự phẫn nộ trước hành động của nam thanh niên này.

    “Đang dân sự thành hình sự luôn”

    “Loại này phải cho đi tù mọt gong”

    “Thằng này ác quá, suýt nữa thì cả lái xe tảu cũng bị oan gia”

    “Nên phạt thật nặng các hành vi như này”

    “Tôi xem mà tôi run luôn, may mắn cho chú công an và bác tài”…

    Đoạn clip này vẫn đang gây xôn xao CĐM, hiện vẫn chưa có thông tin chính thức từ cơ quan chức năng.

  • Chồng mở tiệc ăn mừng sau ly hôn, hôm sau đến công ty thì vỡ lẽ trong cuộc họp

    Tôi và anh từng là cặp đôi được ngưỡng mộ trong công ty. Cùng nhau khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, cùng thức đêm tính từng hợp đồng, chia nhau từng gói mì tôm. Anh nói

    Và anh làm thật. Tôi rơi nước mắt trong bộ váy cưới giản dị, tin rằng mình đã chọn đúng người.

    Nhưng sau vài năm, khi công ty bắt đầu có tên tuổi, anh dần thay đổi.
    Những cuộc họp khuya, những chuyến công tác đột xuất. Điện thoại anh đặt mật khẩu, mỗi lần tôi hỏi, anh chỉ đáp gọn:

    “Đàn bà thì biết gì chuyện công việc.”

    Rồi một tối, tôi thấy anh đưa cô thư ký mới đi ăn, tay họ chạm nhau tự nhiên như đôi tình nhân lâu năm. Tôi không làm ầm lên. Tôi chỉ lẳng lặng đứng ngoài quán, nhìn họ cười đùa, còn tôi, người vợ từng cùng anh vượt qua giông bão, giờ như người thừa.Có thể là hình ảnh về một hoặc nhiều người, thiết bị chiếu sáng, đám cưới và văn bản

    Càng về sau, anh càng lạnh nhạt, về nhà chỉ để ngủ, đôi khi nhìn tôi bằng ánh mắt chán chường. Một đêm, anh nói thẳng:

    “Chúng ta ly hôn đi. Anh mệt rồi. Anh muốn sống cho bản thân.”

    Tôi im lặng. Không khóc, không van xin. Chỉ ký vào tờ đơn anh đã chuẩn bị sẵn.
    Khi rời tòa, tôi nghe anh cười nói qua điện thoại:

    “Anh xong rồi, tối nay mình mở tiệc nha, baby.”

    Tối hôm đó, mạng xã hội tràn ngập ảnh anh ta và cô bồ — váy đỏ ôm sát, rượu vang, bánh kem, caption sặc mùi thách thức:

    “Tự do ngọt ngào, mở đầu hạnh phúc mới!”

    Bình luận bên dưới rộn ràng: “Chúc mừng anh!”, “Anh xứng đáng được hạnh phúc!”
    Còn tôi, ngồi trong căn nhà trống, nhìn ảnh ấy, chỉ mỉm cười:

    “Anh nên vui nốt hôm nay, vì mai thôi… anh sẽ chẳng còn gì để mất.”


    Sáng hôm sau, cả công ty xôn xao: “Giám đốc mới ly hôn xong, nay đưa bạn gái đến ra mắt.”
    Họ không ngờ rằng, người ngồi trong ghế tổng giám đốc hôm ấy không phải anh, mà là tôi.

    Tôi bước vào phòng họp, ăn mặc thanh lịch, cầm theo một tập hồ sơ dày.
    Giữa ánh mắt ngỡ ngàng, tôi nói rõ ràng từng chữ:

    “Theo điều lệ cổ đông, tôi – người nắm giữ 40% cổ phần – sẽ chính thức tiếp nhận vị trí tổng giám đốc kể từ hôm nay.”

    Anh ta trợn tròn mắt:

    “Em… em lấy đâu ra cổ phần đó?”

    Tôi bình thản mở tập hồ sơ:

    “Ngày anh mải mê mua túi cho bồ, ký mà không đọc kỹ giấy chuyển nhượng, tôi đã giữ toàn bộ cổ phần chính của anh. Giờ anh chỉ còn 5% – đủ để làm nhân viên cấp cao nếu tôi cho phép.”

    Không khí phòng họp đông cứng.
    Cô bồ trẻ ngồi cạnh anh ta run run:

    “Anh… anh nói cô ta không có gì cơ mà?”

    Tôi nhìn cô ta, cười nhẹ:

    “Phụ nữ không cần nói nhiều. Chỉ cần im lặng đúng lúc và ra đòn đúng thời điểm.”

    Cô ta đỏ mặt, lắp bắp:

    “Em… em xin lỗi, em có việc bận!”
    Rồi lúng túng chạy khỏi phòng — dép rơi lại sau lưng.

    Anh ta gục xuống ghế, mặt cắt không còn giọt máu.

    “Em tính hết rồi à?”

    Tôi đáp khẽ, giọng vẫn điềm tĩnh:

    “Không. Em chỉ không muốn công sức của mình rơi vào tay kẻ phản bội.”

    Tôi quay đi, để lại phía sau ánh mắt tuyệt vọng của người đàn ông từng nghĩ mình thắng cuộc.
    Còn tôi, bước ra cửa, nắng chiếu lên mái tóc, lòng bình thản hơn bao giờ hết.

  • Con dâu đổ 5 lít xăng vào chiếc nôi đắt tiền mà mẹ chồng mua cho cháu nội sắp chào đời rồi châm lử;/a đố-t chỉ vì chiếc nôi này vẫn rẻ hơn cái bà mua cho cháu ngoại 200 nghìn

    Nhà bà Hảo, chủ cửa hàng đồ cho trẻ sơ sinh lớn nhất thị trấn, chiều hôm đó bỗng ầm ĩ như có đánh nhau.
    Con dâu bà – Trang, đang mang bầu 8 tháng – mặt đỏ bừng, tay run lên vì tức giận trước chiếc nôi bằng gỗ lim bóng lộn mà bà Hảo vừa đặt giữa phòng khách.

    Bà Hảo hãnh diện:

    “Nôi gỗ lim, đặt riêng, 12 triệu đó con. Cháu nội bà phải nằm cái tốt nhất.”

    Trang mím môi.

    “Tốt nhất… nhưng vẫn rẻ hơn cái bà mua cho cháu ngoại 200 nghìn, đúng không mẹ?”

    Không khí đặc quánh.

    Bà Hảo đổi sắc mặt:

    “Trời đất, có 200 nghìn mà mày xét nét? Con gái bà đẻ khó, bà mua loại có nhạc ru… còn nội ngoại khác nhau chứ!”

    Trang bật cười lạnh:

    “Khác 200 nghìn thôi ạ?
    Vậy để con ‘bù’ cho cái chênh lệch đó.”

    Không ai kịp phản ứng.

    Trang xách can xăng 5 lít từ góc cầu thang, mở nắp, hất thẳng vào chiếc nôi gỗ lim bóng loáng.

    Mùi xăng bốc lên nồng nặc.

    Bà Hảo hét thất thanh:

    “Con điên! Con làm cái gì vậy?!”

    Trang bật bật lửa:

    “Đốt! Cho đỡ tủi thân!”

    Ngọn lửa bùng lên to như lửa trại, bén vào rèm cửa, lan sang sàn gỗ.

    Căn nhà giàu sang lấp lánh bỗng chốc biến thành địa ngục.


    Hàng xóm lao đến hỗ trợ dập lửa.
    Trang được kéo ra ngoài, mặt tái nhợt nhưng vẫn gào lên:

    “Tôi không tiếc! Tôi chỉ muốn bà biết tôi đau thế nào!”

    Trong lúc hỗn loạn, một nhân viên cửa hàng bên cạnh chạy đến, thở hổn hển, tay cầm hóa đơn:

    “Trời ơi! Nhà chị… cháy rồi? Em phải đưa cái này gấp cho chị Trang!”

    Trang ngơ ngác:

    “Cái gì?”

    Anh nhân viên đưa ra hóa đơn mới in:

    “Chiếc nôi 12 triệu chị vừa đốt… thực ra là loại 18 triệu.
    Bà Hảo đặt loại mắc nhất, chỉ thiếu 200 nghìn vì… bà bù vào phí vận chuyển giao sớm cho chị.”

    Cả đám người đứng hình.

    Bà Hảo ngã xuống ghế, khóc nghẹn:

    “Mẹ đặt loại đắt nhất cho cháu mà…
    Mẹ đâu có so đo gì đâu con…”

    Trang chết lặng.
    Đến khi bà Hảo mở điện thoại cho cô xem tin nhắn đặt hàng, cô mới hiểu:

    Bà Hảo chỉ mua cái rẻ hơn cho cháu ngoại vì…

    “…con gái mẹ xin mẹ cho nó loại rẻ nhất để mẹ còn dư tiền mua cho cháu nội tốt hơn.”

    Không ai nói nổi một câu.

    Khói từ gian phòng vẫn cuộn ra ngoài cửa sổ.

    Đó chưa phải cú sốc cuối cùng.


    Khi lực lượng cứu hỏa xịt nước vào phần nhà cháy, họ phát hiện bên dưới nôi có một chiếc túi da bị cháy xém.

    Người lính cứu hỏa mang ra, giao cho gia đình.

    Bên trong là:

    Sổ tiết kiệm 500 triệu đứng tên cháu nội.

    Giấy ủy quyền: bà Hảo tặng riêng cho cháu căn nhà mini trong thị trấn.

    Một mảnh giấy nhỏ:

    “Để mẹ bù đắp vì con phải làm dâu nhà này vất vả.
    Đừng tủi thân. Mẹ thương con hơn con nghĩ.”

    Trang khuỵu xuống, tay run lập cập.

    “Mẹ… con… con tưởng…”

    Bà Hảo run rẩy đỡ con dâu:

    “Con đã hiểu nhầm mẹ rồi…
    Mẹ thương con như con gái mẹ.
    Nhưng… giờ mọi thứ thành tro hết rồi…”

    Trang ôm bụng bầu, nước mắt lăn xuống không ngừng.

    Ngọn lửa đã tắt.

    Nhưng cơn cháy trong lòng cả hai người phụ nữ thì không.

  • Hai bộ phận trên cơ thể ngứa ngáy là dấu hiệu của bệnh UT gan, nhiều người lại lầm tưởng là dị ứng

    Ngoài vai trò giải độc, gan còn có chức năng tổng hợp, bài tiết và chuyển hóa các chất trong cơ thể, giúp duy trì sự cân bằng và sức khỏe tổng thể. Tuy nhiên, gan lại là một cơ quan đặc biệt vì nó không có “dây thần kinh đau”, điều này có nghĩa là khi gan bị tổn thương, cơ thể không cảm nhận ngay được sự đau đớn. Vì vậy, khi gan gặp vấn đề, chức năng chuyển hóa chất của cơ thể sẽ bị suy giảm, ảnh hưởng đến nhiều quá trình quan trọng. Để bảo vệ sức khỏe lá gan một cách hiệu quả, việc duy trì thói quen ăn uống khoa học, sinh hoạt hợp lý và lối sống lành mạnh là rất cần thiết.

    Trong trường hợp cơ thể bắt đầu xuất hiện một số dấu hiệu bất thường, đặc biệt là hai triệu chứng ngứa dưới đây, bạn nên chủ động đi kiểm tra sức khỏe ngay, bởi chúng có thể là những dấu hiệu cảnh báo rằng gan đang gặp vấn đề nghiêm trọng.

    Ngứa da

    Nhiều người thường nghĩ rằng ngứa da chỉ là kết quả của dị ứng hoặc do muỗi đốt. Tuy nhiên, nếu bạn bỗng dưng bị ngứa da kéo dài trong một khoảng thời gian mà không có nguyên nhân rõ ràng, thì đây có thể là dấu hiệu cảnh báo sớm một vấn đề về gan, bao gồm cả ung thư gan. Khi gan gặp vấn đề, khả năng trao đổi chất của cơ thể bị suy yếu, khiến dịch mật không thể di chuyển dễ dàng đến hệ tiêu hóa để hỗ trợ quá trình tiêu hóa. Lúc này, mật dư thừa sẽ bị lắng đọng trong túi mật, và một phần mật sẽ thấm vào máu. Máu lưu thông khắp cơ thể sẽ mang theo muối mật, làm cho chúng tích tụ dưới da, kích thích các đầu dây thần kinh và gây ngứa. Đây là một trong những triệu chứng quan trọng cần được chú ý.

    Bệnh sẩn ngứa do gan là một trong những triệu chứng gợi ý việc suy giảm chức năng thải độc của gan. Gan là một trong những cơ quan thiết yếu của cơ thể, đảm nhận nhiều vai trò quan trọng khác nhau. Khả năng lọc và loại bỏ các chất có hại cho cơ thể từ thức ăn, nước uống là một chức năng không thể thiếu luôn được gan đảm bảo. Tuy nhiên, nếu cơ thể người nhận quá nhiều các loại độc tố khác nhau, gan có thể sẽ bị tổn thương từ đó không thực hiện tốt được các hoạt động chuyển hóa cần có. Chất độc tồn dư trong cơ thể lâu ngày sẽ gây ra các biểu hiện lâm sàng như sẩn ngứa, mề đay. Bệnh sẩn ngứa do gan thường xuất hiện vào mùa hè, khi thời tiết khó chịu do nắng nóng, môi trường xung quanh ô nhiễm. Trong điều kiện này, cơ thể người thường tiết nhiều mô hôi, tuyến bã hoạt động mạnh là điều kiện thuận lợi cho việc hình thành nhiều sẩn ngứa. Người mắc bệnh sẩn ngứa do gan rất dễ tái phát nhiều lần, ảnh hưởng nhiều đến chất lượng cuộc sống. Nếu không được điều trị kịp thời, bệnh có thể âm thầm tiến triển trong thời gian dài, , gây suy giảm chức năng gan mạn tính, nặng nề hơn có thể dẫn đến xơ gan.

    Vì sao bệnh gan lại gây sẩn ngứa da

    Khi mắc bệnh, chức năng của gan không còn được hoạt động tốt, bao gồm cả việc lọc và thanh thải các độc tố. Các chất có hại được tích tụ nhiều trong cơ thể, lâu dần biểu hiện thành các dấu hiệu bất thường trên lâm sàng như các sẩn ngứa trên da. Một số chế độ sinh hoạt và dinh dưỡng không hợp lý đóng vai trò là những yếu tố đẩy nhanh tiến trình bệnh lý như:

    Sử dụng nhiều thực phẩm chế biến sẵn, nhiều chất bảo quản.
    Chế độ ăn ít chất xơ, thiếu hụt nhiều vitamin và khoáng chất.
    Chế độ làm việc căng thẳng, nhiều áp lực.
    Thường xuyên phải thức khuya, lao động thể chất quá sức.
    Lạm dụng các thức uống có cồn như rượu, bia. Rượu là một trong những nguyên nhân hàng đầu dẫn đến xơ gan đã được biết đến trên lâm sàng.

    Da bị ngứa, khi nào đến gặp bác sĩ?

    Nếu bạn cho rằng ngứa có thể là một dấu hiệu ung thư, hãy đến cơ sở y tế để thăm khám, chẩn đoán và có hướng xử lý kịp thời. Các triệu chứng ngứa da nên đi khám bao gồm:

    • Ngứa kéo dài hơn 2 ngày
    • Nước tiểu của bạn sẫm màu như màu trà
    • Da của bạn chuyển sang màu vàng
    • Bạn gãi da cho đến khi nó bị loét hoặc chảy máu
    • Phát ban nặng hơn khi bôi thuốc mỡ hoặc kem
    • Da c đỏ tươi hoặc có mụn nước đóng vảy
    • Có mủ hoặc dịch tiết ra từ da có mùi khó chịu
    • Không thể ngủ qua đêm vì ngứa
    • Dấu hiệu của một phản ứng dị ứng nghiêm trọng như khó thở , phát ban hoặc sưng mặt hoặc cổ họng

    Tóm lại, có nhiều nguyên nhân tiềm ẩn gây ngứa. Trong một số trường hợp, nó có thể là triệu chứng của một số loại ung thư hoặc điều trị ung thư. Nếu bạn bị ung thư và cảm thấy ngứa ngáy bất thường, hãy đến gặp bác sĩ để đảm bảo rằng đó không phải là dấu hiệu của một vấn đề nghiêm trọng. Bác sĩ có thể giúp bạn xác định nguyên nhân cụ thể và đưa ra một số gợi ý về cách giảm ngứa.

    Những bệnh ung thư nào có thể khiến da bị ngứa

    Nghiên cứu năm 2018 trên 16.000 người trong Hệ thống Y tế Johns Hopkins chỉ ra rằng những bệnh nhân bị ngứa toàn thân có nhiều khả năng bị ung thư hơn những bệnh nhân không ngứa. Các loại ung thư thường gặp nhất liên quan đến ngứa bao gồm:

    • Ung thư da: Da hay bị ngứa là một trong những dấu hiệu ung thư da phổ biến nhất. Nguyên nhân là bởi ung thư da được xác định do một điểm mới hoặc thay đổi trên da. Trong một số trường hợp, ngứa ngáy có thể là lý do khiến vết đó được chú ý.
    • Bệnh ung thư tuyến tụy: Những người bệnh ung thư tuyến tụy có thể khiến da bị ngứa. Tuy nhiên, ngứa không phải là triệu chứng trực tiếp của ung thư. Vàng da có thể phát triển do khối u gây tắc mật và các hóa chất trong mật có thể xâm nhập vào da và gây ngứa.
    • Lymphoma: Ngứa là một triệu chứng phổ biến của ung thư hạch da, u lympho tế bào T và u lympho Hodgkin. Ngứa ít phổ biến hơn ở hầu hết các loại ung thư hạch không Hodgkin. Nguyên nhân gây ngứa có thể do các hóa chất tại hệ thống miễn dịch tiết ra để phản ứng với các tế bào ung thư hạch.
    • Bệnh đa hồng cầu: Trong bệnh đa hồng cầu, ngứa có thể là một dấu hiệu ung thư. Ngứa có thể đặc biệt rõ ràng sau khi tắm nước nóng.
    • Ung thư đường mật
    • Ung thư túi mật
    • Ung thư gan

    Ngứa mắt

    Mắt là một bộ phận rất dễ bị tổn thương, đặc biệt khi chúng ta phải làm việc liên tục mà không chú ý đến việc nghỉ ngơi, dẫn đến tình trạng khô và ngứa mắt. Tuy nhiên, nếu mắt bạn vẫn xuất hiện tình trạng ngứa mà không có lý do rõ ràng, điều này có thể là một dấu hiệu tiềm ẩn của ung thư gan. Khi gan bị tổn thương, khả năng dự trữ máu của gan bị giảm sút, khiến quá trình lưu thông máu đến gan không đủ, dẫn đến tình trạng thiếu máu nuôi dưỡng các cơ quan trong cơ thể, bao gồm cả mắt. Điều này có thể gây ra tình trạng khô và ngứa mắt.

    Nếu bạn gặp phải cả hai triệu chứng ngứa này, đặc biệt là khi chúng xảy ra cùng lúc, bạn cần đến cơ sở y tế để kiểm tra và bảo vệ sức khỏe gan kịp thời. Việc phát hiện sớm sẽ giúp quá trình điều trị trở nên hiệu quả hơn, bảo vệ sức khỏe gan và các cơ quan khác trong cơ thể.

    Các dấu hiệu bệnh gan thường gặp

    1. Mệt mỏi chán ăn

    Mệt mỏi là triệu chứng phổ biến nhất của bệnh gan. Mặc dù cơ chế bệnh sinh cơ bản hiện vẫn chưa có kết luận chính xác nhưng được xác định liên quan đến những thay đổi trong dẫn truyền thần kinh trung ương. Nói cách khác, mệt mỏi chính là kết quả từ tín hiệu mất ổn định giữa não và gan tổn thương. Từ đó, cơ thể bắt đầu rơi vào trạng thái uể oải, tay chân bủn rủn và không có cảm giác thèm ăn.

    Việc kiểm soát triệu chứng này thường rất khó khăn, do đó, các phương pháp điều trị cụ thể hiện không có sẵn. Đối với trường hợp này, bác sĩ thường tìm cách loại bỏ những yếu tố nguyên nhân gây mệt mỏi tách biệt với bệnh gan ở người bệnh, chẳng hạn như thói quen sinh hoạt, thuốc điều trị…

    2. Ngứa, nổi mề đay, mụn nhọt

    Những triệu chứng này thường hiếm gặp ở bệnh gan liên quan đến rượu và gan nhiễm mỡ không do rượu. Ngược lại, xơ gan ứ mật nguyên phát (PBC), viêm đường mật xơ cứng nguyên phát (PSC)… lại có khả năng cao gây ra dấu hiệu ngứa, mụn nhọt hoặc nổi mề đay, tuy nhiên không phải ai bị ngứa cũng bị bệnh gan mà nhiều khi liên quan đến dị ứng. Theo nhiều nghiên cứu thử nghiệm và lâm sàng, những triệu chứng này có thể xuất phát từ các yếu tố sau:

    Axit mật.

    Một số chất tự nhiên trong cơ thể: Histamine, Serotonin…

    Tế bào da nhạy cảm.

    Lysophosphatidic acid (LPA) và autotaxin (một loại enzym hình thành LPA). (3)

    3. Nước tiểu sẫm màu

    Đây là triệu chứng cho thấy tế bào hồng cầu trong máu tích tụ quá nhiều bilirubin do gan không phân hủy bình thường. Lúc này, nước tiểu thường có màu như nước chè đặc. (4)

    4. Hơi thở có mùi

    Gan hoạt động như một bộ lọc, có nhiệm vụ tống khứ các chất thải ra khỏi máu và biến đổi một số chất trong máu thành mật để đi vào ruột, từ đó bài tiết ra theo phân. Khi cơ quan bị tổn thương, khả năng lọc những hợp chất chứa lưu huỳnh cũng bị hạn chế. Điều này đồng nghĩa với việc gan bị suy, dẫn đến việc xuất hiện mùi khó chịu trong hơi thở. Tuy nhiên, mùi bất thường này hoàn toàn không liên quan đến vấn đề vệ sinh hay sức khỏe răng miệng. Người bệnh không thể giải quyết bằng phương pháp súc miệng như thông thường.

    5. Đau hạ sườn phải

    Phần lớn các trường hợp đau hạ sườn phải đều mắc bệnh lý về gan, chẳng hạn như xơ gan, ung thư gan… Cơn đau có thể nhói nhưng thường là cảm giác tức nặng, xuất hiện rồi biến mất. Nếu triệu chứng này xảy ra thường xuyên và cường độ tăng dần khiến cơ thể mất khả năng hoạt động bình thường thì người bệnh cần tìm kiếm sự chăm sóc y tế càng sớm càng tốt.

    Ngoài ra, dấu hiệu đi kèm thường là mệt mỏi, chán ăn, buồn nôn, khó tiêu, sụt cân nhanh chóng… Khi tình trạng tiến triển nghiêm trọng hơn, người bệnh còn bị vàng da, vàng mắt và đổi màu nước tiểu.

    6. Màu phân thay đổi

    Đây là một trong những dấu hiệu bệnh gan thường gặp nhất, trong đó phổ biến là tắc mật. Đây là tình trạng đường mật trong cơ quan bị viêm hoặc kích thích, khiến dòng chảy của mật đến ruột bị cản trở.

    Thông thường, muối mật được gan giải phóng ra sẽ làm cho phân có màu vàng. Trong trường hợp cơ quan không sản xuất đủ mật hoặc dòng chảy của mật bị chặn, phân sẽ bạc màu.

    7. Nôn mửa dai dẳng

    Khi gan bị tổn thương, khả năng lọc chất độc ra khỏi cơ thể bị giảm sút nghiêm trọng, từ đó gây ra các vấn đề tiêu hóa bất thường. Lúc này, triệu chứng buồn nôn hoặc buồn nôn và nôn khi ngửi thấy mùi thức ăn. Đây có thể là triệu chứng bệnh gan đã chuyển biến nghiêm trọng, cần tìm kiếm sự chăm sóc y tế càng sớm càng tốt.

    8. Vàng da, vàng mắt

    Đây là triệu chứng cho thấy tế bào hồng cầu trong máu chứa quá nhiều bilirubin (một chất màu vàng cam). Khi những tế bào này chết đi, gan cũng bắt đầu lọc bulirubin ra khỏi máu. Tuy nhiên, nếu cơ quan bị tổn thương, không còn hoạt động bình thường, bilirubin sẽ dần tích tụ và gây ra hiện tượng vàng da, vàng mắt. Đây có thể là dấu hiệu điển hình cho một số bệnh lý sau:

    Viêm gan.

    Bệnh gan liên quan đến rượu.

    Tắc ống mật.

    Ung thư tuyến tụy.

    Ngoài ra, một số loại thuốc như acetaminophen, penicillin, thuốc tránh thai và steroid cũng thường liên quan đến bệnh gan, có thể gây triệu chứng vàng da, vàng mắt ở người bệnh.

    9. Dấu sao mạch trên da

    Dấu sao mạch trên da là phần cuối của tiểu động mạch với các mao mạch tỏa ra bên ngoài giống như chân nhện màu đỏ, hay gặp ở vunguwcj nagy dưới cổ. Đây thường là dấu hiệu bệnh gan mạn tính, hay gặp do uống rượu. Ngoài ra, triệu chứng này cũng xuất hiện ở ⅓ tổng số trường hợp mắc xơ gan. Theo đó, số lượng tổn thương sẽ tương quan với mức độ nghiêm trọng của bệnh lý cũng như sự xuất hiện của chứng giãn tĩnh mạch thực quản và dạ dày. (5)

    10. Xuất hiện các vết bầm tím dưới da

    Khi gan bị tổn thương, lượng protein tạo ra sẽ không đủ để tham gia vào quá trình đông máu, do đó da dễ bị bầm tím và chảy máu hơn bình thường. Hay gặp khi có xơ gan chức năng gan đã suy giảm. (6)

    11. Trướng bụng

    Trướng bụng là một trong những biểu hiện bệnh gan dễ nhận biết nhất, đặc biệt là xơ gan, xảy ra do sự mất cân bằng protein dẫn đến tích tụ dịch. Trong một số trường hợp, dịch còn có thể tích tụ vào các bộ phận khác trên cơ thể, chẳng hạn như tay, chân.

    12. Sưng phù chân

    Dấu hiệu điển hình của bệnh gan nhiễm mỡ là tích tụ chất chất béo trong gan, gây hiện tượng sưng phù chân. Nguyên nhân phổ biến nhất là lạm dụng rượu bia và xuất phát từ thói quen sống thiếu lành mạnh.

    13. Thay đổi tâm trạng và tính cách

    Chức năng gan kém sẽ dẫn đến sự tích tụ chất độc trong cơ thể, lâu dần xâm nhập vào máu và lan đến não. Ban đầu, người bệnh sẽ gặp phải triệu chứng mất tập trung, hay nhầm lẫn, sau đó tác động nghiêm trọng đến chất lượng giấc ngủ, đãng trí, thậm chí là mất phản ứng.

  • Lần đầu tiên chồng cũ đến thăm sau 4 năm ly hôn, nghe con ‘vô tư’ hỏi mẹ một câu khiến anh ‘lặng người ch:::ết sững’

    Tôi dừng xe trước cổng ngôi nhà cấp bốn lợp ngói đỏ, nằm khuất sau những rặng tre yên ả của vùng quê ngoại thành. Tiếng động cơ tắt ngấm, trả lại không gian sự tĩnh mịch vốn có, chỉ còn tiếng tim tôi đang đập thình thịch trong lồng ngực. Bốn năm. Đã bốn năm kể từ ngày tôi đặt bút ký vào tờ đơn ly hôn, để mặc Lan – vợ cũ của tôi – bế đứa con đỏ hỏn rời khỏi nhà trong nước mắt.

    Cuộc sống của tôi hiện tại có thể gọi là viên mãn trong mắt người ngoài. Sau khi chia tay Lan, tôi nhanh chóng tái hôn với Hương – người phụ nữ do chính tay mẹ tôi tuyển chọn. Hương khéo léo, biết điều và quan trọng nhất là rất được lòng mẹ tôi. Nhà cửa êm ấm, không còn những trận cãi vã nảy lửa giữa mẹ chồng nàng dâu như thời tôi sống với Lan. Nhưng sâu thẳm trong những đêm dài, tôi vẫn thấy thiếu vắng một điều gì đó. Có lẽ là sự tự do, hay có lẽ là chút day dứt về giọt máu mình đã bỏ rơi.

    Lần này đi công tác ngang qua quê Lan, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại rẽ vào. Trong túi áo vest là phong bì đựng 20 triệu – khoản tiền thưởng nóng tôi vừa nhận được. Mẹ và Hương chưa biết đến khoản này. Tôi tự nhủ, đây là chút quà bù đắp cho con, để lương tâm mình bớt cắn rứt. Tôi hình dung về Lan của hiện tại. Chắc cô ấy sẽ tiều tụy lắm. Một người phụ nữ bị chồng bỏ, một mình nuôi con nhỏ ở quê, không nghề nghiệp ổn định, làm sao mà khá giả được? Ý nghĩ đó khiến tôi vừa thương hại, vừa có chút tự mãn của kẻ bề trên mang tâm thế “ban phát”.

    Tôi đẩy cánh cổng sắt hoen rỉ. Sân nhà lát gạch đỏ sạch bóng, hai bên là những chậu hoa mười giờ nở rực rỡ dưới nắng chiều. Một cảm giác bình yên đến lạ lùng, khác hẳn sự ngột ngạt trong căn nhà tầng sang trọng nhưng lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt mẹ của tôi. – “Ai đấy ạ?” . Giọng nói trong trẻo vang lên từ phía hiên nhà. Tôi ngẩng đầu và sững sờ. Là Lan.

    Tôi đã chuẩn bị tinh thần gặp một người đàn bà lam lũ, già nua, nhưng người đứng trước mặt tôi lại rạng rỡ đến khó tin. Lan mặc bộ đồ ở nhà đơn giản, tóc búi cao gọn gàng, làn da trắng hồng và đôi mắt ánh lên sự an nhiên mà ngày xưa, khi sống cùng tôi, chưa bao giờ cô ấy có được. Cô ấy trông trẻ ra đến vài tuổi, xinh đẹp và mặn mà hơn cả thời con gái. Sự khắc khổ mà tôi tưởng tượng hoàn toàn không tồn tại.

    Lan nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút ngỡ ngàng nhưng nhanh chóng trở lại vẻ bình thản đến lạnh lùng. Không oán hận, không vui mừng, cô ấy nhìn tôi như nhìn một vị khách qua đường. – “Anh đến đây làm gì?” – Lan hỏi, giọng nhẹ tênh nhưng đủ khiến tôi lúng túng. – “Anh… anh đi công tác ngang qua. Tiện đường ghé thăm em và con.” – Tôi ấp úng, tay vô thức sờ vào phong bì tiền trong túi áo.

    Đúng lúc đó, tiếng chân chạy lon ton vang lên từ trong nhà. Một bé trai kháu khỉnh, mặc bộ đồ siêu nhân màu đỏ lao ra, sà vào lòng Lan. – “Mẹ ơi, con lắp xong robot rồi!”. Tim tôi như ngừng đập. Thằng bé… giống tôi như tạc. Từ đôi mắt, cái mũi đến khuôn miệng cười. Đó là con trai tôi, đứa trẻ mà bốn năm qua tôi chưa từng một lần bế ẵm hay hỏi thăm. Cảm giác tình phụ tử thiêng liêng trỗi dậy mãnh liệt khiến sống mũi tôi cay xè. Tôi vô thức bước tới một bước, đưa tay ra định chạm vào con.

    Thằng bé quay phắt lại, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào tôi đầy cảnh giác. Nó lùi lại, nép chặt vào chân mẹ, rồi ngước lên hỏi Lan một câu khiến cả người tôi chết sững: – “Mẹ ơi, người lạ vào nhà mình. Chú này là ai thế ạ?” “Người lạ”. Hai từ ấy như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi, buốt giá tận tâm can. Tôi đứng chôn chân tại chỗ, tay vẫn lơ lửng giữa không trung. Không phải là “Bố”, cũng không phải là một người quen. Trong mắt con trai tôi, tôi chỉ là một “người lạ” xâm nhập gia cư bất hợp pháp.

    Cổ họng tôi nghẹn ứ, không thốt nên lời. Tôi nhìn sang Lan, mong chờ một lời giải thích, hay ít nhất là một câu giới thiệu: “Đây là bố con”. Nhưng không. Lan chỉ khẽ xoa đầu thằng bé, mỉm cười dịu dàng: – “À, đây là bạn cũ của mẹ thôi. Con vào nhà chơi tiếp đi, lát mẹ vào xem robot của con nhé.” Thằng bé ngoan ngoãn vâng lời, liếc nhìn tôi một cái rồi chạy biến vào trong. Bóng dáng nhỏ bé ấy khuất sau cánh cửa, mang theo cả chút hy vọng mong manh vừa nhen nhóm trong tôi.

    Sân nhà chỉ còn lại tôi và Lan. Sự im lặng bao trùm nặng nề. – “Em… sao em không nói cho con biết?” – Tôi hỏi, giọng lạc đi vì đau đớn. Lan nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh nhìn sắc lẹm: – “Nói gì? Nói rằng người đàn ông này là bố con, người đã bỏ rơi hai mẹ con nó khi nó còn đỏ hỏn? Hay nói rằng bố nó bận nghe lời bà nội, bận chăm sóc vợ mới nên 4 năm qua coi như nó không tồn tại?”

    Từng câu, từng chữ của Lan như mũi dao cứa vào lòng tự trọng của tôi. Tôi cố vớt vát: – “Anh biết anh sai. Nhưng anh cũng có nỗi khổ tâm… Mẹ anh… Em biết tính mẹ mà. Với lại, anh tưởng em chặn hết liên lạc nên…” – “Đừng lôi mẹ anh ra làm lá chắn nữa.” – Lan ngắt lời, giọng đanh lại – “Anh là đàn ông, là bố của một đứa trẻ. Nếu anh thực sự muốn tìm con, thiếu gì cách? Anh không tìm, đơn giản vì anh sợ rắc rối, sợ ảnh hưởng đến cuộc sống êm ấm hiện tại của anh thôi.”

    Tôi cúi gầm mặt. Cô ấy nói đúng. Quá đúng. Tôi hèn nhát núp sau váy mẹ, sợ vợ mới ghen tuông, sợ gia đình xáo trộn nên đã chọn cách lãng quên đứa con máu mủ của mình. Tôi rút phong bì tiền ra, đặt lên bàn đá trước hiên nhà: – “Đây là chút lòng thành của anh. Em cầm lấy để lo cho con. Anh… anh xin lỗi.” Lan liếc nhìn phong bì dày cộm, rồi đẩy ngược lại phía tôi:

    – “Anh cầm về đi. Mẹ con tôi sống rất tốt, không cần tiền của anh. Tôi không muốn con tôi lớn lên bằng những đồng tiền được lén lút đưa cho như một sự bố thí lương tâm. Anh đã từ bỏ quyền làm cha, không có trách nhiệm thì cũng đừng để nó phải trông ngóng. Sau này khi con lớn, tôi sẽ nói sự thật cho nó biết. Còn bây giờ, để nó sống yên bình là điều tốt nhất anh có thể làm cho nó.” – “Nhưng nó là con anh…” – Tôi yếu ớt phản kháng.

    – “Con anh?” – Lan cười nhạt – “Anh chỉ góp một phần sinh học tạo ra nó thôi. Còn người thức đêm hôm chăm nó ốm, người dạy nó tập đi, tập nói, người lau nước mắt cho nó là tôi và ông bà ngoại. Anh đã là người lạ, thì hãy cứ làm người lạ đi.” Lan đứng dậy, ra dấu tiễn khách. Thái độ kiên quyết của cô ấy khiến tôi hiểu rằng, mình không còn tư cách gì ở đây nữa.

    Tôi lê bước ra xe, cảm giác nặng trĩu như đeo đá. Quay đầu nhìn lại, tôi thấy Lan đang ngồi thụp xuống hiên nhà, nhìn theo chiếc xe với ánh mắt xa xăm. Dù cô ấy tỏ ra mạnh mẽ, nhưng tôi biết, vết thương lòng tôi gây ra cho cô ấy chưa bao giờ lành.

    Lái xe trở về thành phố, hình ảnh thằng bé với câu nói ngây thơ “Mẹ ơi người lạ vào nhà mình” cứ ám ảnh trong đầu tôi. Tiếng cười nói, sự bình yên giả tạo ở nhà đang chờ đợi tôi bỗng trở nên vô nghĩa. Tôi nhớ đến ánh mắt cương nghị của Lan, nhớ đến dáng vẻ tự tin, vui vẻ của cô ấy khi không có tôi. Hóa ra, tôi mới là kẻ thất bại. Tôi có tiền, có nhà cao cửa rộng, có một gia đình “kiểu mẫu” mà mẹ tôi hài lòng, nhưng tôi đã đánh mất thứ quý giá nhất: quyền được nghe con gọi một tiếng “Bố”.

    Đêm đó, tôi không ngủ được. Nằm cạnh người vợ mới đang say giấc, tôi trằn trọc suy nghĩ. Tôi có nên mặc kệ sự ngăn cấm của mẹ, sự ghen tuông của vợ để đường đường chính chính nhận lại con? Dù Lan có xua đuổi, dù con có coi tôi là người lạ, nhưng dòng máu đang chảy trong người thằng bé là của tôi.

    Tôi biết, nếu tôi bước tiếp con đường tìm lại con, sóng gió sẽ ập đến ngôi nhà này. Mẹ tôi sẽ làm ầm ĩ, vợ tôi sẽ khóc lóc. Nhưng nếu tôi dừng lại, cả đời này tôi sẽ sống trong sự hèn nhát và dằn vặt. Tôi nhìn phong bì tiền vẫn nằm nguyên trong túi áo, lòng tự hỏi: “Liệu một người đàn ông chưa bao giờ dám sống cho chính mình, có đủ dũng khí để một lần làm bố đúng nghĩa hay không?”. Câu trả lời vẫn còn bỏ ngỏ trong đêm tối mịt mùng.