Cưới 2 năm con dâu vẫn chưa có con, mẹ chồng đón luôn ả bồ đang mang th::ai 5 tháng của con trai về bắt con dâu chăm sóc. Chị chẳng nói lời nào chỉ cười mỉm rồi đưa cho ông bà một tờ giấy A4, 5 phút sau cả nhà chồng nhận tin s::ét đ::ánh…
Tiếng bát đĩa va vào nhau loả/ng xo/ảng trong bếp không át được tiếng cười nói rôm rả ngoài phòng khách. Tôi lau vội đôi tay ướt sũng vào tạp dề, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại nhịp ti/m đang đ/ập dồn dập vì t/ức gi/ận và t/ủi nh/ục. Hôm nay, mẹ chồng tôi – bà Hạnh – tuyên bố có “chuyện đại sự” muốn thông báo.
Bước ra phòng khách, đ/ập vào mắt tôi là cảnh tượng gai mắt. Huy – chồng tôi – đang ngồi gọt táo, còn bà Hạnh thì ân cần quạt mát cho một người phụ nữ lạ mặt đang ngồi chễm chệ trên ghế sofa. Cô ta trẻ, đẹp, phấn son lòe loẹt và đặc biệt là chiếc bụng đã lùm lùm nhô lên sau lớp váy bó sát. Thấy tôi, nụ cười trên môi bà Hạnh tắt ngấm. Bà hất hàm: “Chi, xong việc chưa? Ra đây mẹ bảo.” Tôi tháo tạp dề, đi tới ngồi xuống chiếc ghế đơn đối diện. Huy không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, cúi gằm mặt xuống đĩa táo.
“Giới thiệu với cô, đây là Ngọc. Ngọc đang mang trong mình ‘đích tôn’ của dòng họ Lê nhà này.” Bà Hạnh vỗ vỗ vào tay cô gái tên Ngọc, giọng đầy tự hào xen lẫn thách thức. Tôi chết lặng. Dù đã lờ mờ đoán ra sự thay đổi của chồng mấy tháng nay, nhưng tôi không ngờ họ lại trơ trẽn đến mức mang cả nhân tình về nhà thế này. “Ý mẹ là sao ạ?” Tôi hỏi, giọng cố giữ bình tĩnh.
“Ý tôi là cô về làm dâu 2 năm rồi mà cái bụng vẫn phẳng lì. Cây đ/ộc không trái, g/ái đ/ộc không con. Nhà này cần người nối dõi. Thằng Huy nó trót d/ại bên ngoài, nhưng may mà cô Ngọc đây lại mắn đ/ẻ. Cái th//ai đã được 5 tháng, siêu âm là con trai”. Ngọc liếc nhìn tôi, ánh mắt s/ắc lẹm vẻ đắc thắng, tay vuốt ve b/ụng b/ầu: “Em với anh Huy là tình yêu đích thực. Đứa bé cần có bố, em cũng không muốn con mình mang tiếng con ho//ang. Bác gái thương tình nên đón mẹ con em về đây dưỡng th//ai.”
Bà Hạnh tiếp lời, giọng đanh thép như ra lệnh: “Từ hôm nay Ngọc sẽ ở phòng khách tầng 2. Cô là vợ cả, phải biết bao dung. Hằng ngày cơm nước, tẩm bổ cho Ngọc cẩn thận. Đợi nó si//nh xong, nếu cô chấp nhận nuôi con nó thì nhà này vẫn để cô làm vợ. Còn không thì tự biết đường mà x//éo”… để rồi…

…Còn không thì tự biết đường mà xéo.”
Câu nói rơi xuống lạnh tanh như nhát dao cắm thẳng vào tim tôi. Căn phòng im phăng phắc. Chỉ còn tiếng quạt máy quay đều đều và tiếng thở nhè nhẹ đầy đắc ý của ả Ngọc.
Tôi nhìn từng gương mặt trước mắt mình.
Bà Hạnh khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng như đã định đoạt số phận tôi từ lâu.
Huy vẫn cúi đầu, bàn tay run run, không dám lên tiếng bênh vợ nửa lời.
Ngọc thì ngả người ra ghế, tay xoa bụng, khóe môi cong lên một nụ cười chiến thắng.
Bất ngờ, tôi đứng dậy.
Không khóc.
Không gào thét.
Không đánh ghen như họ chờ đợi.
Tôi chỉ… mỉm cười.
Nụ cười khiến bà Hạnh cau mày, còn Ngọc khựng lại, có chút bất an.
Tôi quay vào phòng, mở ngăn kéo bàn trang điểm. Bên trong là một tờ giấy A4 đã được tôi chuẩn bị sẵn từ tối qua — sau khi nhận được tin nhắn vô tình hiện lên trên màn hình điện thoại của chồng.
Tôi bước ra, đặt tờ giấy xuống bàn trà trước mặt cả nhà.
“Con không giỏi cãi lý,” tôi nói, giọng nhẹ tênh. “Nhưng con nghĩ, mọi người nên đọc cái này trước khi quyết định tương lai của con… và của cả gia đình mình.”
Bà Hạnh nhíu mày, cầm tờ giấy lên.
Chỉ mới đọc đến dòng thứ hai, sắc mặt bà đã tái mét.
Huy giật mình ngẩng lên:
“Mẹ… mẹ đưa con xem với!”
Ngọc cũng đứng bật dậy, lao tới:
“Cái gì vậy? Bác ơi cho cháu xem với!”
Nhưng đã muộn.
Đó là kết quả xét nghiệm ADN, được đóng dấu đỏ của bệnh viện tuyến trung ương.
Tên người xét nghiệm: Lê Minh Huy.
Kết luận in đậm, rõ ràng, lạnh lẽo đến tàn nhẫn:
“Không có quan hệ huyết thống cha – con.”
Căn nhà như bị sét đánh ngang tai.
Bà Hạnh loạng choạng, suýt ngã khỏi ghế.
Huy chết trân, miệng lắp bắp không thành tiếng.
Còn Ngọc thì tái xanh, tay ôm chặt lấy bụng, gào lên thất thanh:
“Không thể nào! Anh Huy… anh nói gì đi chứ!”
Tôi nhìn cô ta, lần đầu tiên sau hai năm làm dâu, tôi thấy lòng mình nhẹ bẫng.
“À quên,” tôi nói thêm, giọng vẫn bình thản, “trong túi hồ sơ còn một thứ nữa. Là giấy xác nhận… anh Huy bị vô sinh bẩm sinh. Bác sĩ kết luận từ trước khi anh ấy cưới con.”
Tờ giấy rơi khỏi tay bà Hạnh, lả tả như lá khô.
Cả nhà chồng tôi chìm trong im lặng chết chóc.
Tôi cúi người, chậm rãi tháo chiếc nhẫn cưới trên tay, đặt cạnh tờ giấy A4.
“Con đã chăm sóc gia đình này hai năm, đủ rồi,” tôi nói, mỉm cười lần cuối.
“Phần còn lại… chúc mọi người tự lo cho ‘đích tôn’ của mình.”
Nói xong, tôi xách túi, bước thẳng ra cửa.
Sau lưng tôi, là tiếng gào khóc, chửi rủa, và một gia đình vừa sụp đổ chỉ trong đúng… 5 phút.