Blog

  • Giữa trưa, mẹ chồng gọi tôi 30 cuộc giụ//c mau đến khách sạn 5 sao có việc

    Giữa trưa, mẹ chồng gọi tôi 30 cuộc giụ//c mau đến khách sạn 5 sao có việc. Đến nơi, bà né//m cho tôi tờ hóa đơn 300 triệu, b//ắt tôi thanh toán. Tôi lập tức làm một việc khiến bà t//ái m//ặt…

    Tôi là Vy, 32 tuổi, kết hôn được ba năm. Cuộc hôn nhân của tôi không thiếu vật chất, chỉ thiếu một điều — sự tôn trọng từ mẹ chồng.

    Chồng tôi – Tuấn – là trưởng phòng một công ty lớn, còn mẹ anh, bà Lành, là người phụ nữ mạnh mẽ, làm kinh doanh, rất sĩ diện. Trong mắt bà, thể diện quan trọng hơn tất cả.

    Từ ngày tôi làm dâu, bà luôn chê bai: nào là tôi không biết chiều chồng, không giỏi ăn nói, và đặc biệt, “con gái nhà giàu chỉ biết tiêu tiền”. Tôi cố chịu đựng, vì nghĩ làm dâu thì nên nhẫn nhịn. Nhưng hôm ấy, tôi hiểu rằng có những giới hạn không thể vượt qua.

    Hôm đó là một buổi trưa giữa tuần, trời nắng như đổ lửa. Tôi đang họp thì điện thoại rung liên tục – 30 cuộc gọi nhỡ từ mẹ chồng. Tôi hốt hoảng nghĩ có chuyện gì nghiêm trọng, vội xin phép rời công ty.

    – Mẹ ơi, có chuyện gì gấp vậy ạ?

    Đầu dây bên kia, giọng bà đầy gắt gỏng:

    – Cô mau đến khách sạn Grand Royal ngay! Có việc cần cô giải quyết!

    Tôi chẳng kịp hỏi thêm, bắt taxi lao đến.

    Khi đến nơi, sảnh khách sạn sang trọng rực rỡ ánh đèn. Mùi nước hoa, rượu vang và tiếng cười nói vang lên từ phòng tiệc bên trong. Tôi bước vào thì thấy mẹ chồng đang ngồi giữa một bàn tiệc lớn, xung quanh là bạn bè, đối tác của bà.

    Bà vừa thấy tôi liền vẫy tay, giọng đầy bề trên:

    – À, con dâu tôi đây rồi! Cô ấy làm ở ngân hàng, tài chính rành lắm!

    Mọi người nhìn tôi cười, nâng ly chúc mừng. Tôi gượng cười chào, không hiểu chuyện gì.

    Một lát sau, khi khách đã ra về, bà kéo tôi ra quầy lễ tân. Nhân viên đưa tờ hóa đơn – 300 triệu đồng, ghi rõ: “Tiệc mừng lên chức Giám đốc kinh doanh – bà Lành”.

    Tôi trố mắt:

    – Mẹ, hóa đơn này… là của bữa tiệc mừng mẹ lên chức ạ?

    – Phải! – Bà ngẩng cao đầu, giọng hả hê – Hôm nay là ngày trọng đại của tôi. Mà thẻ tôi để quên ở nhà, cô thanh toán trước đi.

    – Mẹ ơi, con đâu có biết chuyện này trước…

    – Cô làm dâu nhà này mà để tôi bị mất mặt à? – Giọng bà bắt đầu gay gắt – Hay cô tiếc tiền? Nhà cô có công ty lớn mà, chút tiền này nhằm nhò gì!

    Tôi đứng sững, xung quanh vài nhân viên lễ tân đang liếc nhìn, còn bà thì ra vẻ thách thức. Tôi cảm nhận rõ ràng, bà cố tình ép tôi trả tiền để khoe khoang với thiên hạ rằng con dâu bà “giàu có, hào phóng”.

    Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng nói:

    – Mẹ ạ, con sẽ thanh toán. Nhưng con cần ghi lại hóa đơn và lời mẹ xác nhận, để sau này chồng con biết, con không tự ý chi tiêu.

    – Cô… cô nói cái gì? – Mặt bà biến sắc.

    Tôi lấy điện thoại ra, mở camera, quay lại tờ hóa đơn và nói rõ ràng:

    – Ngày hôm nay, mẹ chồng con, bà Nguyễn Thị Lành, nhờ con – Nguyễn Minh Vy – thanh toán hóa đơn 300 triệu cho buổi tiệc mừng lên chức của mẹ. Con thực hiện theo yêu cầu của mẹ.

    – Cô dám quay tôi à?

    – Dạ, con chỉ sợ người khác hiểu nhầm là con tiêu tiền hoang phí, hay lấy tiền công ty của chồng. Con làm vậy là để minh bạch thôi ạ.

    Cả sảnh im phăng phắc. Nhân viên lễ tân cũng lúng túng. Mặt bà Lành đỏ bừng, giọng nghẹn lại:

    – Thôi, khỏi! Tôi tự thanh toán!

    Bà giật lại hóa đơn, lúng túng rút điện thoại gọi cho bạn thân nhờ chuyển khoản gấp. Trong khoảnh khắc đó, bà không còn vẻ kiêu hãnh thường ngày, chỉ còn lại sự bối rối và xấu hổ.

    Tôi lặng lẽ cúi đầu chào lễ tân, rồi rời khỏi khách sạn.

    Chiều hôm ấy, Tuấn gọi cho tôi, giọng đầy khó hiểu:

    – Em làm gì để mẹ tức giận vậy? Bà bảo em “bôi nhọ mẹ giữa khách sạn”?

    Tôi kể lại toàn bộ, giọng bình thản:

    – Em không có ý gì đâu. Em chỉ muốn mẹ hiểu rằng tiền không phải thước đo tình cảm. Em là con dâu, không phải ngân hàng di động của bà.

    Tuấn im lặng rất lâu, rồi nói khẽ:

    – Anh xin lỗi. Anh sẽ nói chuyện với mẹ.

    Tối hôm đó, khi tôi về nhà, mẹ chồng ngồi trong phòng khách, mặt trầm ngâm. Bà không mắng, chỉ nói nhỏ:

    – Hôm nay tôi hơi quá lời. Tôi chỉ muốn giữ thể diện một chút.

    Tôi đáp nhẹ:

    – Con hiểu, mẹ là người làm kinh doanh, cần thể diện. Nhưng đôi khi, thể diện thật sự không nằm ở chỗ ai trả tiền, mà là ở cách mình đối xử với người khác.

    Bà nhìn tôi thật lâu. Lần đầu tiên, ánh mắt ấy không còn cay nghiệt nữa, mà có chút gì đó như thừa nhận.

    Từ hôm ấy, bà thay đổi. Không còn sai khiến tôi vô lý, cũng không còn khoe khoang về tiền bạc. Thi thoảng bà còn chủ động hỏi han, rủ tôi đi chợ, dạy nấu ăn.

    Tuấn nhìn tôi cười:

    – Em đúng là khiến mẹ phải “nể”.

    Tôi chỉ mỉm cười. Bởi tôi hiểu rằng: khi một người phụ nữ biết đứng thẳng lưng và nói “không” đúng lúc, đó không phải là sự hỗn hào, mà là cách để giữ lấy phẩm giá của mình.

    Còn mẹ chồng tôi, có lẽ cũng nhận ra rằng — thể diện thật sự của một người phụ nữ không nằm ở buổi tiệc 5 sao, mà nằm ở cách bà đối diện với con dâu trong sự tôn trọng.

  • Số người tuvong vẫn chưa dừng lại

    Sáng 11/10, lãnh đạo UBND xã Cồn Tiên, tỉnh Quảng Trị cho biết, anh Vũ Hoài, 34 tuổi, trú tại thành phố Hà Nội – tài xế ô tô con mang biển số 30M-051.46 liên quan vụ tai nạn tại Km1062+950 đường Hồ Chí Minh nhánh Đông đã tử vong vào 6h cùng ngày.

    2 người khác cùng đi trên ô tô 30M-051.46 sức khoẻ đã ổn định và trở về nhà.

    Ô tô con đi cùng đoàn công tác của Bộ Khoa học và Công nghệ bị tai nạn sau khi dâng hương tại Nghĩa trang liệt sĩ quốc gia Trường Sơn. Ảnh: N.V

    Như Dân Việt đưa tin, khoảng 12h10 ngày 6/10, tại Km1062+950 đường Hồ Chí Minh nhánh Đông, thuộc địa phận thôn Trường Hải (xã Cồn Tiên, tỉnh Quảng Trị) xảy ra vụ tai nạn giao thông.

    Vào thời gian và địa điểm trên, xe ô tô đầu kéo gắn biển kiểm soát 73F-002.85, kéo theo sơ mi rơ moóc do Hồ Văn Dũng (SN 1996, trú thôn Kim Nại, xã Trường Ninh, tỉnh Quảng Trị) điều khiển, chở 49.680kg đá cấp phối, lưu thông hướng Bắc – Nam va chạm với xe ô tô 30M-051.46 do anh Vũ Hoài điều khiển đi từ Nghĩa trang liệt sĩ quốc gia Trường Sơn ra.

    Vụ tai nạn nghiêm trọng khiến 4 người trên ô tô con thương, vong; trong đó bà N.T.T.H (SN 1978, trú Gia Lâm, Hà Nội) tử vong tại chỗ, 3 người bị thương, bao gồm tài xế Vũ Hoài.

    Tài xế ô tô con và những người bị thương sau vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng được đưa vào nhà trưng bày kỷ vật chiến tranh (Nhà bom) ở xã Cồn Tiên để sơ cứu. Ảnh: N.V

    Ngày 8/10, Cơ quan Cảnh sát điều tra, Công an tỉnh Quảng Trị phối hợp Viện kiểm sát nhân dân khu vực 8 ra quyết định khởi tố vụ án hình sự và quyết định khởi tố bị can đối với Hồ Văn Dũng về tội “Vi phạm quy định về tham gia giao thông đường bộ” theo khoản 1, Điều 260 Bộ luật Hình sự.

    Theo quyết định khởi tố bị can, Dũng đã điều khiển ô tô đầu kéo tham gia giao thông không quan sát, giảm tốc độ hoặc dừng lại để đảm bảo an toàn khi có báo hiệu cảnh báo nguy hiểm và nơi đường bộ giao nhau cùng mức với đường bộ, gây tai nạn giao thông với xe ô tô biển kiểm soát 30M-051.46.

    Tài xế xe đầu kéo Hồ Văn Dũng bị khởi tố bị can. Ảnh: N.V
    Nguồn tin từ cơ quan công an cho biết, bước đầu cơ quan điều tra xác định tài xế ô tô con cũng có lỗi khi chuyển hướng không đảm bảo an toàn.

    Bà Trần Thị Oanh – Chủ tịch UBND xã Cồn Tiên cho hay, ô tô con biển kiểm soát 30M-051.46 đi cùng đoàn của Bộ Khoa học và Công nghệ đến dâng hương tại Nghĩa trang liệt sĩ Trường Sơn, khi ra về thì không may gặp nạn.

    Người dân địa phương cho biết, khu vực giao nhau giữa đường Hồ Chí Minh nhánh Đông với đường vào Nghĩa trang liệt sĩ quốc gia Trường Sơn tiềm ẩn nguy cơ tai nạn giao thông cao, cần lắp biển giảm tốc độ, biển cảnh báo… ở khu vực này.

    Điều hướng bài viết

    1. Đám cưới ngỡ là mơ

    Tôi – Hạnh, 22 tuổi, lớn lên ở một vùng quê nhỏ. Cuộc đời tôi tưởng sẽ mãi xoay vòng với ruộng đồng, công việc bán hàng lặt vặt ngoài chợ. Vậy mà bất ngờ, tôi được mai mối cho một người đàn ông thành đạt ở thành phố – anh Minh, 32 tuổi.

    Anh là giám đốc một công ty xây dựng, dáng vẻ chững chạc, điềm đạm. Cái khoảng cách 10 tuổi ban đầu khiến tôi lưỡng lự, nhưng lời ngọt ngào, sự chăm sóc ân cần cùng hứa hẹn về một cuộc sống đủ đầy đã khiến tôi gật đầu. Bố mẹ tôi vui mừng:

    “Con gái lấy được chồng tốt, còn gì bằng.”

    Đám cưới tổ chức linh đình, cả họ hàng đều trầm trồ. Ai cũng bảo tôi may mắn, tuổi còn trẻ mà đã có bến đỗ vững chắc.

    Nhưng không ai ngờ, chỉ ngay trong đêm tân hôn, giấc mơ ấy vỡ tan thành ác mộng.


    2. Đêm tân hôn – vết nứt đầu tiên

    Khi tiệc tàn, khách khứa ra về, tôi theo anh vào phòng cưới. Ánh đèn vàng mờ ảo, cánh hoa hồng rải đầy giường. Tôi hồi hộp, vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc. Anh ôm tôi, men rượu trong người khiến ánh mắt anh long lanh khác lạ.

    Nhưng chỉ vài phút sau, tim tôi chợt lạnh toát.

    Anh ghì chặt tôi, thốt ra trong hơi thở gấp gáp:
    – Dì Lan… Dì Lan của anh…

    Tôi chết sững. Dì Lan chính là em gái ruột của mẹ tôi, người phụ nữ 35 tuổi, xinh đẹp, sắc sảo, từng là biểu tượng trong mắt tôi. Tôi run rẩy gỡ tay anh ra:

    – Anh… anh vừa gọi tên ai?

    Minh sững lại, men say khiến anh không kịp giấu. Đôi mắt anh đỏ ngầu, giọng lạc đi:
    – Anh… anh yêu dì Lan. Nhưng bà ấy không chấp nhận. Anh mới… cưới em…

    Căn phòng bỗng quay cuồng. Tôi choáng váng, ngồi bệt xuống giường, tim như bị ai bóp nghẹt. Người đàn ông mà cả gia đình tôi đặt hy vọng, hóa ra lại thèm khát chính dì ruột tôi.


    3. Lời thú nhận cay đắng

    Sáng hôm sau, tôi cố gắng gặng hỏi lại, mong rằng đó chỉ là cơn mê sảng của rượu. Nhưng Minh, trong lúc tỉnh táo, nhìn thẳng vào mắt tôi, thừa nhận:

    – Anh và dì Lan từng quen nhau. Anh yêu bà ấy suốt nhiều năm. Nhưng vì bà ấy đã ly hôn, lại lo sợ điều tiếng nên cự tuyệt. Khi gặp em, anh thấy thấp thoáng hình bóng bà ấy… nên…

    Tôi chết lặng. Thì ra tôi chỉ là cái bóng thay thế cho một tình yêu dang dở. Tôi 22 tuổi, non trẻ, làm sao gánh nổi nỗi đau bị chồng biến thành “hình nhân” thay thế cho người khác – lại chính là dì ruột?


    4. Bi kịch bùng nổ trong gia đình

    Tôi ôm nỗi uất hận, nhưng chưa dám nói với ai. Thế rồi, vài tuần sau, chính dì Lan trở về quê thăm bà ngoại. Minh không giấu nổi ánh mắt xao xuyến, tôi nhìn mà lòng rớm máu.

    Trong bữa cơm, ánh mắt Minh dán chặt vào dì. Còn dì Lan, sắc mặt biến đổi liên tục, tránh né nhưng ánh nhìn hoảng hốt. Tôi hiểu ngay: dì cũng biết, cũng từng vướng mắc trong mối quan hệ này.

    Đêm đó, tôi không chịu nổi nữa. Tôi tìm dì Lan, hỏi thẳng:
    – Dì… có từng yêu chồng cháu không?

    Dì chết lặng, rồi bật khóc:
    – Hạnh à… dì xin lỗi. Ngày xưa dì và Minh quen nhau, nhưng nhận ra không thể tiến xa. Dì cắt đứt, nghĩ anh ta sẽ quên. Nào ngờ… anh ta lại cưới cháu. Dì… không ngờ cháu phải gánh bi kịch này.

    Những lời ấy như nhát dao cuối cùng xé toạc trái tim tôi.


    5. Mâu thuẫn dồn nén

    Tôi bắt đầu sống trong mâu thuẫn. Minh vẫn chăm sóc tôi bề ngoài, nhưng trong cơn say, trong những lúc buột miệng, cái tên “Lan” vẫn thoát ra. Tôi cảm giác mình như kẻ dư thừa trong chính cuộc hôn nhân.

    Mẹ tôi dần nhận ra điều lạ. Một lần, bà bắt gặp Minh và dì Lan đứng nói chuyện riêng, mắt anh như thiêu đốt, còn dì thì rớm nước mắt. Bà lao đến, tát Minh một cái nảy lửa:
    – Cậu coi thường gia đình này đến thế sao? Con gái tôi là cái gì?

    Mọi bí mật vỡ lở. Cả nhà náo loạn. Dì Lan bị mắng chửi thậm tệ, gánh tiếng “cướp chồng cháu”. Còn tôi, giữa cơn hỗn loạn, chỉ thấy mình như kẻ đáng thương nhất.


    6. Quyết định rẽ lối

    Sau bao ngày dằn vặt, tôi ngồi đối diện Minh. Giọng tôi dứt khoát:
    – Em không thể sống trong cuộc hôn nhân này nữa. Em không phải hình bóng thay thế cho ai. Em còn trẻ, em muốn sống cho chính mình.

    Minh tái mặt, quỳ xuống:
    – Cho anh thời gian, anh sẽ quên dì Lan. Anh sẽ yêu em thật lòng!

    Tôi nhìn anh, thấy rõ sự yếu đuối trong mắt người đàn ông tưởng như mạnh mẽ. Nhưng tình yêu không thể ép buộc. Một trái tim đã khắc ghi hình bóng khác, làm sao đổi thay chỉ bằng lời hứa?

    Tôi viết đơn ly hôn. Gia đình hai bên ban đầu phản đối dữ dội, vì sợ mất mặt, sợ điều tiếng. Nhưng tôi đã kiên định. Tôi không muốn cả đời bị ám ảnh bởi cái tên dì ruột mình.


    7. Cái kết cho mỗi người

    Cuối cùng, tôi rời khỏi cuộc hôn nhân chỉ kéo dài vài tháng. Người ta xì xào, bảo tôi dại dột, từ bỏ cuộc sống giàu sang. Nhưng tôi thấy mình được giải thoát. Tôi trở lại với công việc nhỏ bé, bắt đầu học thêm, làm lại từ đầu.

    Dì Lan sau vụ việc ấy, ôm theo nỗi nhục nhã, chuyển đến một thành phố khác sinh sống. Bà gần như cắt đứt liên lạc với họ hàng, lặng lẽ tìm kiếm cuộc đời mới.

    Minh, mất cả vợ lẫn danh dự, chìm trong rượu một thời gian dài. Người ta bảo anh dần khánh kiệt, công ty lao đao, vì trong tim anh không còn điểm tựa.

    Còn tôi, sau những năm tháng đắng cay, dần nhận ra: hôn nhân không phải tấm vé đổi đời, mà phải là nơi tìm thấy sự bình yên. Tôi học cách sống tự lập, yêu thương chính mình trước khi chờ ai khác yêu thương.


    8. Thông điệp cuối cùng

    Giờ nhìn lại, tôi không oán trách. Minh có lỗi, dì Lan có lỗi, nhưng hơn hết, chính sự im lặng, sự che giấu của họ đã giết chết niềm tin.

    Đêm tân hôn ấy, một tiếng gọi nhầm tên đã phơi bày tất cả. Và từ khoảnh khắc đó, tôi hiểu: đôi khi, đau khổ lại là bước ngoặt giúp ta trưởng thành.

    Tôi – cô gái 22 tuổi từng ngây thơ – nay đã biết, hạnh phúc không phải nằm ở người khác, mà nằm trong quyết định can đảm bước ra khỏi bóng tối, để tìm ánh sáng cho riêng mình.

    Nghe tin bố mẹ tôi làm ăn thua lỗ, nợ ngân hàng tận 21 tỷ, mẹ chồng và chồng vội vàng sang tên tài sản nói: “Từ nay tiền b;ạc vợ chồng phải sòng phẳng!

    1. Tin dữ ập xuống

    Tôi – Thu Trang, 28 tuổi, lấy chồng được 3 năm. Gia đình chồng thuộc diện khá giả, có nhà mặt phố, có căn hộ cao cấp ở trung tâm. Chồng tôi – Tuấn, giám đốc chi nhánh ngân hàng, còn mẹ chồng thì buôn bán bất động sản. Cuộc sống của chúng tôi tưởng như viên mãn.

    Thế nhưng một buổi sáng, khi tôi còn chưa kịp chuẩn bị đồ ăn sáng, thì điện thoại reo dồn dập. Đó là tin từ quê: bố mẹ ruột tôi – những người nông dân lam lũ chuyển lên làm kinh tế trang trại, vì dịch bệnh và thiên tai mà thua lỗ nặng. Họ vay vốn ngân hàng, giờ nợ gốc lẫn lãi lên tới 21 tỷ đồng.

    Tôi sững sờ, hai chân như nhũn ra. Mẹ gọi điện khóc nấc:
    – Trang ơi, bố mẹ không cầm cự được nữa rồi. Người ta đến siết nợ, dọa kiện ra tòa…


    2. Thái độ của chồng và mẹ chồng

    Tôi kể lại với chồng, hy vọng được sẻ chia. Nhưng Tuấn cau mày, im lặng rất lâu rồi lạnh giọng:
    – Nợ của bố mẹ em thì… để họ tự lo. Anh không thể lấy tài sản chung ra để gánh.

    Mẹ chồng tôi thì thẳng thừng hơn. Bà nhìn tôi, cười khẩy:
    – Nợ 21 tỷ à? Toàn bộ tài sản trong nhà này đều do một tay mẹ và Tuấn làm nên. Từ nay, tiền bạc phải sòng phẳng. Đừng có nghĩ muốn dựa dẫm.

    Lời bà như tát thẳng vào mặt tôi. Tôi lặng người, nuốt nước mắt vào trong.

    Tôi hiểu, mình chỉ là “người ngoài” trong căn biệt thự xa hoa này. Khi bố mẹ ruột gặp nạn, thay vì chìa tay giúp, họ lại vội vàng bàn nhau sang tên toàn bộ nhà đất để tránh liên lụy.


    3. Quyết định bất ngờ

    Tôi âm thầm gom góp giấy tờ mà mình đang giữ. Bởi lẽ, căn hộ cao cấp trị giá 15 tỷ ở trung tâm vốn dĩ do tôi đứng tên – ngày cưới, bố mẹ tôi đã bán đất, gom góp của hồi môn cho con gái để tôi có chỗ đứng. Khi ấy, mẹ chồng còn vui vẻ: “Thế thì Trang đứng tên cho chắc.”

    Và giờ, chính căn hộ ấy – mẹ chồng tôi đang ở, tận hưởng tiện nghi.

    Bà không ngờ, khi bà vừa dứt lời “tiền bạc sòng phẳng”, tôi đã mỉm cười:
    – Vậy con sẽ bán căn hộ 15 tỷ kia.

    Mẹ chồng giật bắn người:
    – Bán? Không được! Đấy là nơi mẹ đang ở!

    Tôi bình thản:
    – Nhưng giấy tờ đứng tên con. Và con cần cứu bố mẹ mình trước.


    4. Cơn giận dữ và sự thật

    Cả nhà chồng như bùng nổ. Tuấn nổi nóng:
    – Em điên à? Em dám bán căn hộ để cứu bố mẹ em, trong khi đây là nhà mẹ anh đang sống?

    Tôi nhìn thẳng:
    – Em không dám, mà em sẽ làm. Chính anh và mẹ đã nói: tiền bạc phải sòng phẳng. Vậy thì em có quyền định đoạt tài sản đứng tên em.

    Mẹ chồng run rẩy, không tin vào tai mình. Bà gào lên:
    – Con gái nhà quê các người chỉ giỏi ăn bám! Đừng tưởng có tí của hồi môn mà lên mặt!

    Tôi bật cười trong nước mắt:
    – Nếu bố mẹ con không “quê mùa” ngày ấy bán đất, con lấy đâu ra căn hộ này để mẹ tận hưởng mấy năm nay?

    Không khí lặng đi. Cả họ hàng chồng đều chết sững.


    5. Bán nhà cứu cha mẹ

    Tôi tìm người môi giới, bán căn hộ đúng giá thị trường. 15 tỷ, tôi chuyển thẳng về quê, trả gấp phần lớn khoản nợ cho bố mẹ, cứu trang trại khỏi nguy cơ bị siết.

    Ngày ký hợp đồng, mẹ chồng khóc lóc gọi điện, thậm chí quỳ gối ngăn cản. Nhưng tôi đã cứng rắn:
    – Con không thể bỏ mặc bố mẹ ruột. Một người con gái hiếu thảo, nếu không bảo vệ nổi cha mẹ mình, thì tiền bạc, biệt thự cũng chỉ là xiềng xích mà thôi.


    6. Hậu quả và cái kết

    Sau khi tôi bán nhà, mâu thuẫn trong gia đình chồng bùng nổ. Tuấn trách móc, cho rằng tôi làm anh “mất mặt”. Anh không hiểu rằng, chính sự vô tình, tính toán lạnh lùng của anh đã khiến tôi tổn thương.

    Chúng tôi ly hôn. Anh giữ lại biệt thự, công ty, còn tôi ra đi với đôi bàn tay trắng, chỉ còn chút vốn từ việc bán nhà dư lại.

    Mẹ chồng uất ức, chẳng còn mặt mũi với họ hàng vì bao năm bà “ở nhờ” căn hộ con dâu đứng tên mà không hay biết.

    Bố mẹ tôi, sau khi thoát cảnh nợ nần, ôm tôi khóc nức nở:
    – Con gái à, bố mẹ nợ con cả đời này.

    Tôi chỉ mỉm cười. Thật ra, tôi chẳng mất gì. Tôi đã giữ được điều quý giá nhất: tình thân.


    7. Thông điệp cuối cùng

    Trong cơn hoạn nạn, tôi mới thấy rõ ai thật lòng, ai chỉ coi tôi như người dưng. Mẹ chồng và chồng có thể quay lưng, nhưng bố mẹ ruột thì không bao giờ.

    Và tôi hiểu: tiền bạc, tài sản có thể mất đi, nhưng hiếu nghĩa là thứ không bao giờ được phép đánh đổi.

    Đúng là, từ hôm ấy, tôi đã sống “sòng phẳng” thật – sòng phẳng để bảo vệ tình yêu thương, sòng phẳng để không phải cúi đầu hối hận.

  • Đặt 3 thứ trong gầm giường tiền vào như nước, cả nhà tha hồ hưởng lộc to

    Đặt 3 thứ trong gầm giường tiền vào như nước, cả nhà tha hồ hưởng lộc to

    Khách sạn

    Một trong những bí quyết phong thủy đơn giản nhưng hiệu quả để tăng cường tài vận là việc sử dụng những vật phẩm và kỹ thuật đúng cách trong ngôi nhà của bạn.

    Phong thủy không chỉ là một bộ môn khoa học về sự sắp xếp không gian sống, mà còn là một nghệ thuật giúp thu hút năng lượng tích cực và tài lộc.

    Trong bài viết này, chúng ta sẽ khám phá cách giấu một thứ đặc biệt trong gầm giường để tài lộc ùa về như nước, giúp cả gia đình tận hưởng phúc lộc dồi dào.

    Lý Do Chọn Gầm Giường Để Đặt Vật Phẩm

    Gầm giường là một vị trí phong thủy đặc biệt, thường được coi là nơi tiếp nhận và lưu giữ năng lượng.

    Theo phong thủy, gầm giường là không gian có khả năng tích tụ năng lượng tài lộc, vì đây là khu vực gần với nền nhà, nơi năng lượng dương thường tập trung. Đặt vật phẩm phong thủy ở đây giúp kích thích sự lưu thông năng lượng, tạo điều kiện cho tài lộc và thịnh vượng phát triển.

    Vật Phẩm Đặc Biệt Để Đặt Trong Gầm Giường

    Để thu hút tài lộc, bạn có thể sử dụng một số vật phẩm phong thủy cụ thể. Dưới đây là những lựa chọn phổ biến và hiệu quả:

    1. Túi Tiền Vàng (Hồ Lô Tiền)

    Túi tiền vàng hoặc hồ lô tiền là biểu tượng mạnh mẽ của sự thịnh vượng và tài lộc trong phong thủy.

    Đây là một loại vật phẩm phong thủy thường được làm bằng gốm sứ hoặc kim loại, với hình dáng như một túi hoặc hồ lô chứa đầy vàng bạc. Đặt túi tiền vàng trong gầm giường giúp kích thích sự phát triển tài chính và thu hút nguồn tài lộc dồi dào.

    Cách sử dụng:

    • Chọn một túi tiền vàng có chất liệu tốt và hình dáng đẹp.
    • Đặt túi tiền vào một chiếc túi nhỏ, kín đáo và đặt vào gầm giường.

    2. Quả Đào Thạch Anh

    Quả đào thạch anh là biểu tượng của sự may mắn và kéo dài tuổi thọ trong phong thủy. Được cho là có khả năng thu hút tài lộc và bảo vệ gia đình khỏi năng lượng xấu, quả đào thạch anh giúp nâng cao vận may và sự thịnh vượng.

    Cách sử dụng:

    • Chọn quả đào thạch anh có màu sắc và hình dáng hài hòa.
    • Đặt quả đào vào gầm giường trong một bao bì sạch sẽ và khô ráo.

    3. Kim Tự Tháp Tài Lộc

    Kim tự tháp này thường được làm từ các chất liệu như thạch anh hoặc kim loại, và được coi là có khả năng phát huy năng lượng tích cực.

    Cách sử dụng:

    • Đặt kim tự tháp tài lộc vào gầm giường, chú ý để nó không bị ánh sáng mặt trời chiếu trực tiếp.
    • Đảm bảo kim tự tháp được đặt trong vị trí ổn định và không bị va chạm.

    Kim tự tháp tài lộc là một vật phẩm phong thủy đặc biệt giúp tăng cường sự lưu thông năng lượng và thu hút tài lộc.

    Cách Đặt Vật Phẩm Trong Gầm Giường

    Khi đặt vật phẩm phong thủy trong gầm giường, bạn nên chú ý những điều sau:

    • Sạch sẽ và Ngăn nắp: Đảm bảo gầm giường luôn sạch sẽ và gọn gàng. Không nên đặt các vật dụng bừa bãi hoặc những thứ có thể gây cản trở năng lượng lưu thông.
    • Vị trí Đặt: Chọn một vị trí hợp lý trong gầm giường để đặt vật phẩm phong thủy, tránh đặt gần những vật dụng nặng nề hoặc cản trở.
    • Làm sạch định kỳ: Thỉnh thoảng kiểm tra và làm sạch vật phẩm phong thủy để giữ cho năng lượng luôn trong tình trạng tốt nhất.

    Những Lưu Ý Cần Quan Tâm

    • Tránh Đặt Vật Phẩm Xấu: Không đặt những vật phẩm phong thủy có hình dáng hoặc màu sắc xung khắc với không gian hoặc mệnh của bạn.
    • Tạo Không Gian Thoáng Đãng: Đảm bảo rằng không gian dưới giường không quá chật hẹp hoặc bừa bãi, vì điều này có thể làm giảm hiệu quả của vật phẩm phong thủy.
    • Đảm Bảo Sự Tinh Tế: Vật phẩm phong thủy nên được đặt trong một không gian sạch sẽ và tinh tế để phát huy tác dụng tốt nhất.

    Giấu những vật phẩm phong thủy đặc biệt dưới gầm giường là một cách hiệu quả để thu hút tài lộc và cải thiện tình hình tài chính của gia đình. Việc chọn lựa và đặt các vật phẩm như túi tiền vàng, quả đào thạch anh hay kim tự tháp tài lộc không chỉ giúp tạo ra một môi trường phong thủy tốt mà còn mở ra cơ hội thu hút tiền bạc và thịnh vượng. Hãy thực hiện những bước đơn giản này để tận hưởng sự may mắn và tài lộc trong cuộc sống.

  • 40 cuộc gọi nhỡ trong đêm sinh nhật con và tin nhắn cuối cùng của vợ: “Chồng ơi… con mình…”

    Tối hôm đó, trời mưa như trút nước. Hôm nay là sinh nhật tròn 5 tuổi của bé Bin – đứa con trai đầu lòng mà Hạnh đã mong chờ suốt bao năm mới có được. Từ sáng sớm, cô đã dậy chuẩn bị bánh, mua bong bóng, gói quà. Con trai háo hức chạy ra cửa, hỏi đi hỏi lại: “Mẹ ơi, bố có về không? Bố bảo tối nay về thổi nến với con mà!”. Hạnh cười, nhưng lòng lại chùng xuống. Chồng cô – Tuấn – nói hôm nay có việc gấp ở công ty, chắc phải về muộn. “Anh sẽ cố xong sớm, về với hai mẹ con nhé!” – tin nhắn anh gửi buổi chiều vẫn còn sáng trên điện thoại. Nhưng đến tối, khi căn nhà đã đầy bóng bóng và bánh kem đã chảy nến, vẫn không thấy Tuấn đâu.

    Con trai buồn bã tự thổi nến, ước: “Con ước bố về…”. Hạnh chỉ biết ôm con vào lòng. Cô đâu biết, lúc ấy Tuấn đang ở một nơi khác – trong căn phòng khách sạn sang trọng, cùng người phụ nữ mà anh vẫn nói dối là “đồng nghiệp”.

    Đêm dần khuya. Bin bỗng dưng sốt. Ban đầu chỉ 38 độ, rồi 39, rồi 40. Hạnh hoảng hốt lấy thuốc hạ sốt, chườm khăn, nhưng con vẫn nóng rực, hơi thở gấp gáp. Cô gọi cho Tuấn – một lần, hai lần… đến lần thứ mười, máy báo thuê bao. Cô nhắn tin: “Anh ơi, con sốt cao lắm. Anh về với mẹ con em đi.”

    Không ai trả lời. 20 cuộc gọi, 30 cuộc… vẫn im lặng. Lúc Bin bắt đầu co giật, Hạnh run rẩy ôm con, vừa khóc vừa gào: “Con ơi, cố lên con, đừng làm mẹ sợ…”. Cô bế con chạy ra đường giữa mưa đêm, bắt taxi lao thẳng đến bệnh viện. Vừa đến nơi, bác sĩ hô lớn: “Cấp cứu! Đưa bé vào phòng hồi sức gấp – có dấu hiệu viêm màng não cấp!”. Hạnh đứng ngoài hành lang, ướt đẫm, tim như vỡ ra. Đôi tay run rẩy cầm điện thoại, Hạnh gửi tin nhắn cuối cùng cho chồng: “Chồng ơi… cứ…u con mình…”. Rồi cô gục xuống sàn lạnh, ngất lịm.

    Sáng hôm sau, Tuấn tỉnh dậy trong khách sạn, thấy điện thoại tắt nguồn. Anh cắm sạc, bật máy – và chết lặng. 40 cuộc gọi nhỡ và tin nhắn cuối cùng của vợ: “Chồng ơi… cứu con mình…”. Tim anh như ngừng đập. Anh lao ra khỏi khách sạn, mặc nguyên bộ đồ đêm qua, lái xe thẳng tới bệnh viện.

    Cảnh tượng trước mắt khiến anh khụy gối: Hạnh nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt. Bên phòng cấp cứu, con trai anh đang nằm với dây truyền chằng chịt. Bác sĩ bước ra, nhìn anh lắc đầu: “Nếu chậm thêm một chút nữa… có thể chúng tôi không giữ được cháu.”. Tuấn ngã quỵ, ôm mặt khóc. Anh gọi tên vợ, gọi tên con trong vô vọng. Người mẹ ấy – cả đêm vật lộn giữa cơn mưa, một mình bế con đi viện, vừa lo vừa sợ – chỉ nhận lại đúng một người chồng không bắt máy suốt đêm vì đang bên nhân tình.

    Khi Hạnh tỉnh lại, cô không khóc. Cô nhìn con, rồi nhìn Tuấn. Ánh mắt lạnh lẽo, như đã chết một nửa trái tim. “Anh đừng xin lỗi. Chúng ta không còn gì để nói. Tình yêu mà em giữ suốt 6 năm nay… anh giết nó rồi.”. Hôm ấy, Tuấn ngồi ngoài hành lang bệnh viện suốt đêm, nghe tiếng máy truyền dịch của con, từng giọt từng giọt như đâm vào tim.

  • Năm 1995, tại bang Texas (Mỹ), một gia đình người Việt gồm bảy thành viên bất ngờ biến mất khỏi ngôi nhà của họ, để lại duy nhất một mảnh giấy vỏn vẹn dòng chữ: “Đi thăm người thân vài ngày.

    Năm 1995, một gia đình người Việt gồm bảy thành viên sống ở ngoại ô Houston, Texas, bỗng biến mất chỉ sau một đêm. Họ để lại duy nhất một mảnh giấy viết vội:

    “Đi thăm người thân vài ngày.” Nhưng rồi không một ai quay về, cũng không ai nghe thấy tin tức gì. Căn nhà nhỏ, chiếc xe hơi cũ trong gara, và những bữa cơm dở dang trên bàn — tất cả đứng im như thể thời gian bị chặn lại. Suốt 10 năm, cộng đồng Việt kiều quanh đó không ngừng bàn tán. Cho đến một ngày, một sự tình cờ đã làm bật ra bí mật rợn người bị che giấu.

    Gia đình ông Bảy và bà Lan định cư ở Mỹ từ cuối thập niên 80. Họ có bốn người con: hai trai, hai gái, cùng bà cụ thân sinh của ông Bảy từ Việt Nam sang đoàn tụ. Ngôi nhà nhỏ ở khu ngoại ô vốn lúc nào cũng rộn ràng tiếng nói cười, mùi cơm cá kho, canh chua. Hàng xóm người Mỹ thường bảo:

    “Ngôi nhà ấy lúc nào cũng tỏa ra mùi thơm dễ chịu.”

    Ông Bảy làm công nhân hãng sửa xe, bà Lan phụ bếp cho một tiệm phở. Cuộc sống không dư dả, nhưng ổn định và đầy yêu thương. Các con đi học về thường ngồi quanh bàn ăn kể chuyện trường lớp, xen lẫn tiếng cằn nhằn của bà cụ khi thấy bọn nhỏ mải chơi hơn học.

    Mùa hè năm 1995, cả gia đình còn tham gia lễ hội Tết Trung Thu do cộng đồng người Việt tổ chức. Ai cũng thấy họ bình thường: nụ cười của bà Lan, dáng ông Bảy lúi húi phụ dựng lồng đèn, lũ trẻ chạy nhảy tung tăng. Không dấu hiệu nào báo trước biến cố.

    Rồi đến một buổi sáng, người hàng xóm tên Sarah bước sang, định nhờ ông Bảy giúp sửa cái bếp gas. Bà gõ cửa mãi không ai trả lời. Cửa không khóa, bà bước vào thì thấy căn nhà im lìm. Bàn ăn còn nguyên chén đũa, nồi cá kho chưa kịp dọn. Trên bàn gỗ nhỏ cạnh cửa có một mảnh giấy viết bằng tiếng Việt:

    “Đi thăm người thân vài ngày.” Xe hơi vẫn nằm trong gara, vali quần áo vẫn ở tủ. Cảnh sát được gọi tới, nhưng họ cho rằng đây chỉ là một chuyến đi ngắn.

    Ngày nối ngày, rồi vài tháng trôi qua. Gia đình ấy không trở lại. Bưu điện bắt đầu chất đầy thư, hóa đơn. Những lời đồn đại lan khắp cộng đồng: nào là họ trốn nợ, nào là bị bắt cóc, thậm chí có người thì thào rằng ông Bảy từng dính dáng chuyện làm ăn mờ ám. Nhưng không bằng chứng, không dấu vết. Căn nhà dần trở thành “ngôi nhà ma” trong mắt người dân quanh vùng.

    Thời gian trôi qua, căn nhà xuống cấp. Cỏ mọc cao ngập cả sân. Đôi khi có người thấy ánh đèn chập chờn bên trong, dù cửa luôn khóa. Trẻ con trong khu phố thách nhau vào sân sau, rồi hét ầm vì nghe như có tiếng bước chân trên gác.

    Năm 2005, một nhóm thanh niên gốc Việt trong cộng đồng quyết định tìm hiểu. Họ muốn chứng minh câu chuyện “ma quái” chỉ là lời đồn. Một tối mùa hè, cả nhóm mang theo đèn pin, máy quay, lẻn vào căn nhà bỏ hoang.

    Bên trong, mọi thứ phủ bụi dày, nhưng kỳ lạ là không hề có dấu hiệu bị phá phách. Trên bàn vẫn còn khung ảnh gia đình, áo khoác treo gọn gàng trong tủ. Dường như cả bảy người chỉ vừa bước ra ngoài và không bao giờ quay lại. Một trong nhóm để ý đến tờ lịch treo tường dừng lại ở tháng 6/1995 — đúng thời điểm họ biến mất.

    Khi soi kỹ dưới gầm giường, họ phát hiện một hộp gỗ nhỏ. Trong hộp có vài lá thư viết tay bằng tiếng Việt, nét chữ run rẩy. Nội dung rời rạc, nhắc đến nỗi lo sợ bị “theo dõi”, và một đoạn mơ hồ:

    “Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy tìm dưới gốc cây sau nhà.”

    Ngày hôm sau, cả nhóm quay lại đào thử phía sau vườn. Đúng như lời nhắn, dưới lớp đất ẩm, họ tìm thấy một chiếc hộp thiếc cũ. Bên trong không phải vàng bạc, mà là một cuốn sổ tay đã úa vàng. Trang đầu tiên viết: “Chúng ta không còn an toàn. Có người biết bí mật của gia đình.”

    Tin tức lan ra nhanh chóng, khiến cộng đồng xôn xao. Người ta bắt đầu đặt câu hỏi: Gia đình ấy thực sự đã đi thăm người thân, hay đã bỏ trốn khỏi một thứ gì khủng khiếp hơn?

    Cảnh sát được mời vào cuộc lần nữa, nhưng hồ sơ cũ đã quá lâu, manh mối mờ nhạt. Cuốn sổ tay chứa nhiều đoạn viết ngắt quãng, đôi khi như mật mã, đôi khi chỉ là những dòng cầu nguyện. Có trang nhắc đến “khoản nợ máu ở quê cũ”, có trang lại ghi “kẻ bám theo bóng tối”.

    Những cụ cao niên trong cộng đồng thì thầm rằng ông Bảy từng liên quan đến chuyện vượt biên năm 1979, và có thể đã dính vào một mối thù nào đó. Người khác lại bảo, có khả năng gia đình bị lừa sang một tiểu bang khác, rồi bị giữ làm lao động chui.

    Không câu trả lời nào chắc chắn. Nhưng điều rợn người nhất xảy ra vài tháng sau khi cuốn sổ được tìm thấy. Một người trong nhóm thanh niên kia kể rằng anh liên tục nhận được cuộc gọi lạ, đầu dây chỉ có tiếng thở dài. Ban đêm, có lúc anh thấy bóng dáng một phụ nữ mặc áo bà ba trắng đứng bên cửa sổ nhà mình, rồi biến mất.

    Căn nhà nơi gia đình ấy từng sống cuối cùng bị chính quyền niêm phong, sau đó phá bỏ để xây khu thương mại. Nhưng những ai từng đi ngang vẫn nói đôi khi nghe thấy tiếng trẻ con cười vang trong gió, hoặc mùi cá kho phảng phất.

    Câu chuyện khép lại mà không có hồi kết rõ ràng. Bảy con người biến mất không dấu vết, để lại một mảnh giấy ngắn ngủi và cuốn sổ tay u ám. Mười năm sau, bí mật hé lộ chỉ càng khiến mọi thứ thêm bí ẩn. Đời thường tưởng chừng yên ả, hóa ra vẫn có những góc tối mà chẳng ai dám chạm tới tận cùng.

  • Chào tất cả mọi người!

    Cảm ơn vì đã sử dụng WordPress. Đây là bài viết đầu tiên của bạn. Sửa hoặc xóa nó, và bắt đầu bài viết của bạn nhé!