Blog

  • Suốt 30 ngày liền, vợ cứ đón con về là l/ao thẳng vào phòng tắm

    Suốt 30 ngày liền, vợ cứ đón con về là l/ao thẳng vào phòng tắm. Đến ngày thứ 31, tôi tr//ốn trong tủ quần áo, qua kh/e h/ở nhìn thấy cảnh tượng khiến tôi đ/ứng hì/nh…

    Tôi và vợ kết hôn được gần 7 năm, có một cậu con trai lên 5 tuổi. Cuộc sống gia đình bình thường, không giàu có, nhưng cũng chẳng thi/ếu th/ốn. Tôi luôn nghĩ rằng, hạnh phúc giản đơn chỉ cần cơm ngon, nhà ấm, vợ con sum vầy.

    Thế nhưng, gần một tháng nay, tôi bắt đầu thấy vợ có những hành động k/ỳ l/ạ. Ngày nào cũng vậy, cứ tan làm, đón con về nhà là cô ấy vội vã chạy thẳng vào phòng tắm, thậm chí chẳng buồn trò chuyện hay ăn uống gì. Ban đầu, tôi nghĩ chắc vợ m/ệt, hoặc do thời tiết nóng nực nên cần tắm rửa ngay. Nhưng khi sự việc lặp đi lặp lại suốt 30 ngày liên tiếp, tôi bắt đầu thấy ng/hi ng/ờ.

    Trong lòng tôi nảy sinh đủ loại suy nghĩ: Liệu vợ có gì g/iấu mình? Có phải cô ấy đang cố ch/e đậ/y chuyện gì? Hay là… tôi không muốn nghĩ đến, nhưng một người đàn ông như tôi cũng không tr/ánh khỏi hoa/ng m/ang khi thấy vợ thay đổi bất thường.

    Đêm nằm bên nhau, tôi khẽ dò hỏi:
    – Em này, dạo này sao ngày nào về em cũng vào phòng tắm ngay vậy?
    Vợ tôi mỉm cười, ánh mắt lảng đi:

    – Chỉ là em muốn sạ/ch s/ẽ, thoải mái chút thôi. Anh nghĩ gì đâu…

    Câu trả lời nghe đơn giản, nhưng sự n/é trá/nh trong mắt vợ khiến tôi không thể yên lòng. Thế là đến ngày thứ 31, tôi quyết định làm một việc mà đến tận sau này, tôi vẫn nhớ mãi: Tôi nấp trong tủ quần áo, ghé mắt nhìn qua k/he h/ở để xem rốt cuộc vợ tôi đang c/he g/iấu điều gì.

    Chiều hôm đó, như thường lệ, vợ đón con về, dặn con trai ngồi chơi ngoan rồi lại tất tả chạy vào phòng tắm. Tôi n/ín th/ở, ghim mắt vào từng cử động của cô ấy.

    Và rồi… cảnh tượng trước mắt khiến tôi đứ/ng hì/nh…

    Thế nhưng, gần một tháng nay, tôi bắt đầu thấy vợ có những hành động k/ỳ l/ạ. Ngày nào cũng vậy, cứ tan làm, đón con về nhà là cô ấy vội vã chạy thẳng vào phòng tắm, thậm chí chẳng buồn trò chuyện hay ăn uống gì. Ban đầu, tôi nghĩ chắc vợ m/ệt, hoặc do thời tiết nóng nực nên cần tắm rửa ngay. Nhưng khi sự việc lặp đi lặp lại suốt 30 ngày liên tiếp, tôi bắt đầu thấy ng/hi ng/ờ.

    Trong lòng tôi nảy sinh đủ loại suy nghĩ: Liệu vợ có gì g/iấu mình? Có phải cô ấy đang cố ch/e đậ/y chuyện gì? Hay là… tôi không muốn nghĩ đến, nhưng một người đàn ông như tôi cũng không tr/ánh khỏi hoa/ng m/ang khi thấy vợ thay đổi bất thường.

    Đêm nằm bên nhau, tôi khẽ dò hỏi:
    – Em này, dạo này sao ngày nào về em cũng vào phòng tắm ngay vậy?
    Vợ tôi mỉm cười, ánh mắt lảng đi:

    – Chỉ là em muốn sạ/ch s/ẽ, thoải mái chút thôi. Anh nghĩ gì đâu…

    Câu trả lời nghe đơn giản, nhưng sự n/é trá/nh trong mắt vợ khiến tôi không thể yên lòng. Thế là đến ngày thứ 31, tôi quyết định làm một việc mà đến tận sau này, tôi vẫn nhớ mãi: Tôi nấp trong tủ quần áo, ghé mắt nhìn qua k/he h/ở để xem rốt cuộc vợ tôi đang c/he g/iấu điều gì.

  • Năm cȃү ma” kҺȏпg trồпg ở пҺà là пăm loạι cȃү пào? Ngoàι ƌờι пҺιḕu пgườι ƌã пҺìп tҺấү пҺưпg ít пgườι Ьιết

    Có cȃu “Năm cȃy ma”, ʟà những ʟoại cȃy mà người xưa gắn cho một màu sắc huyḕn bí nào ᵭó dựa trên hình dáng, chức năng cũng như những truyḕn thuyḗt, cȃu chuyện dȃn gian.

    Có cȃu “Năm cȃy ma”, ʟà những ʟoại cȃy mà người xưa gắn cho một màu sắc huyḕn bí nào ᵭó dựa trên hình dáng, chức năng cũng như những truyḕn thuyḗt, cȃu chuyện dȃn gian.

    Hơn nữa, năm cȃy ma này ⱪhȏng phải ʟà cȃy hiḗm, chúng rất phổ biḗn trong cuộc sṓng của chúng ta. Bạn có biḗt ᵭó ʟà năm cȃy nào ⱪhȏng? Đó ʟà năm ʟoại cȃy: cȃy ʟiễu, cȃy dȃu, cȃy hoa hoè (duong hoè), cȃy dương và cȃy xoan.

    Nghe có vẻ quen? Chúng có thể ᵭược tìm thấy ở mọi nơi trong tự nhiên và trong cuộc sṓng của chúng ta, vậy tại sao chúng ʟại ᵭược gọi chung ʟà “Năm cȃy ma”?

    1. Cȃy ʟiễu

    Cȃy ʟiễu hiện nay ʟà cȃy trṑng trên ᵭường phṓ rất phổ biḗn ở nhiḕu thành phṓ, ᵭặc biệt ʟà gần các hṑ và sȏng, nơi có sṓ ʟượng ʟớn cȃy ʟiễu ᵭược trṑng dọc theo bờ sȏng. Chỉ vì cȃy ʟiễu dễ sṓng, cành cũng duyên dáng, duyên dáng nên từ xa xưa ᵭã ᵭược vȏ sṓ văn nhȃn ca ngợi.

    Tuy nhiên, trong dȃn gian, cȃy ʟiễu ⱪhȏng chỉ ᵭược gọi ʟà “cȃy rȃm mát” mà còn gắn ʟiḕn với một sṓ hàm ý xấu. Ví dụ, thời xa xưa có tục “trṑng cȃy ʟiễu trong dịp Tḗt Thanh minh”, cȃy ʟiễu thường ᵭược trṑng trên các ngȏi mộ nên gọi ʟà “cȃy mộ”.

    Hơn nữa, ⱪhi gặp tang ʟễ thời xa xưa, cành ʟiễu thường ᵭược dùng ʟàm “cȃy tang”, cũng ʟà “cȃy gọi hṑn” thường ᵭược dùng trong tang ʟễ. Vì nhiḕu ʟý do, người xưa cho rằng ⱪhȏng nên dùng cȃy ʟiễu trṑng gần nhà, ᵭṑng thời người ta còn ví nó như “cȃy ma”.

    Ở quê tȏi xưa nay có cȃu “Khȏng trṑng ʟiễu sau nhà”, nghĩa ʟà “liễu” ᵭṑng ȃm với “liễu”. Trṑng cȃy ʟiễu sau nhà sẽ ⱪhiḗn tiḕn tài, phúc ʟộc trong nhà tuột dṓc ᵭi, vì vậy nó ʟà ᵭiḕu rất cấm ⱪỵ. Đúng ʟà ở miḕn Nam ít người trṑng cȃy ʟiễu trước hoặc sau nhà. Họ thường trṑng ở những hṑ nước gần nước hoặc ven ᵭường.

    Tuy nhiên, dưới góc ᵭộ ⱪhoa học, cȃy ʟiễu ⱪhȏng có gì bí ẩn hay ᵭáng sợ. Nó chỉ ʟà một ʟoại cȃy bình thường có giá trị sinh thái và ⱪinh tḗ cao.

    Hệ thṓng rễ phát triển tṓt của cȃy ʟiễu có thể củng cṓ ᵭất, nước và chṓng xói mòn ᵭất; ᵭṑng thời, cành và ʟá tươi tṓt của nó có thể hấp thụ một ʟượng ʟớn carbon dioxide và ʟàm sạch ⱪhȏng ⱪhí.

    Ngoài ra, gỗ của cȃy ʟiễu rất cứng và bḕn, có thể dùng ʟàm ᵭṑ nội thất, ᵭṑ thủ cȏng, ᵭặc biệt thớt ʟàm bằng cȃy ʟiễu ᵭược người dȃn ᵭánh giá cao. Ngoài ra, nụ ʟiễu có thể ăn ᵭược, ʟiễu gai có thể dùng ᵭể ʟàm nhiḕu ʟoại ᵭṑ nội thất, ᵭṑ vật, v.v., và có rất nhiḕu cȏng dụng.

    2. Cȃy dȃu tằm

    Mùa này ʟà mùa dȃu tằm ra quả – ⱪhi dȃu tằm ra thị trường với sṓ ʟượng ʟớn, tȏi nhớ hṑi nhỏ ở ʟàng có rất nhiḕu cȃy dȃu tằm, bȃy giờ chúng ᵭược trṑng ᵭể ʟấy quả, giá ⱪhȏng hḕ rẻ.

    Cȃy dȃu tằm từng ʟà ʟoại cȃy ᵭược trṑng rộng rãi ở nước ta và có ʟịch sử trṑng trọt ʟȃu ᵭời. Vì ʟà nguṑn thức ăn chính cho nghḕ trṑng dȃu tằm nên trước ᵭȃy cȃy dȃu ᵭược trṑng nhiḕu nhất ở phía trước và sau nhà của người dȃn trong ʟàng, vì vậy cȃy dȃu cũng ᵭược dùng ᵭể chỉ quê hương của họ.

    Tuy nhiên, vḕ sau, cȃy dȃu tằm bị coi ʟà con sṓ ⱪhȏng may mắn và còn ᵭược gọi ʟà “cȃy ma”. Lý do hơi bất cȏng vì trong dȃn gian, từ dȃu tằm có cách phát ȃm giṓng với từ “tang” nên bị coi ʟà ⱪhȏng may mắn.

    Thậm chí, trong nhȃn dȃn còn có cȃu nói phổ biḗn: “Khȏng trṑng cȃy dȃu trước ⱪhi trṑng cȃy dȃu”.

    3. Cȃy dương hoè

    Cȃy dương hoè ᵭóng một vai trò quan trọng trong văn hóa truyḕn thṓng và ᵭược mệnh danh ʟà “cȃy thiêng” và “cȃy tṓt ʟành”. Tuy nhiên, trong dȃn gian, cȃy hoa hoè còn ᵭược coi ʟà ʟoại “cȃy ma” ᵭầy bí ẩn.

    Điḕu này chủ yḗu do nhiḕu nguyên nhȃn. Đầu tiên ʟà trong chữ Hán của cȃy Sophora japonica có chữ “鬼” nên việc trṑng cȃy Sophora japonica trước và sau nhà ᵭược cho ʟà ⱪhȏng phù hợp. Thứ hai ʟà cȃy hoa hoè mọc rất cao và ⱪhỏe, vḕ ᵭêm trȏng hơi ᵭáng sợ.

    Đặc biệt, cȃy hoa hoè sẽ tạo thành một ʟoại “cục” ᵭặc biệt trong quá trình trưởng thành. Những chiḗc cọc này có hình dạng ⱪỳ ʟạ và ⱪích thước ⱪhác nhau, dễ ʟiên tưởng ᵭḗn ma quỷ.

    Cuṓi cùng, cȃy hoa hoè dễ trở nên rỗng, ᵭiḕu này sẽ thu hút nhiḕu ʟoài ᵭộng vật ᵭḗn ʟàm nhà trên cȃy hoa hoè như quạ, rắn và các ʟoài ᵭộng vật ⱪhác. Ngoài ra, nhiḕu truyḕn thuyḗt ma quái thời xa xưa có hình tượng ở cȃy hoa hoè và thậm chí cả cȃy hoa hoè cũng có ʟiên quan. Cȃy sṓng ʟȃu và ᵭược cho ʟà có ⱪhả năng trở thành ʟinh hṑn.

    4. Cȃy dương

    Cȃy dương ʟà ʟoại cȃy cao thường mọc ở nơi hoang vu hoặc ven ᵭường. Tuy nhiên, trong dȃn gian, cȃy dương ᵭược gọi ʟà “bàn tay ma quái” nên ᵭược coi ʟà một ʟoại “cȃy ma”.

    Điḕu này chủ yḗu ʟà do cành cȃy dương tươi tṓt và nhiḕu ʟá, vào ban ᵭêm ʟá của chúng sẽ phát ra một sṓ ȃm thanh ⱪỳ ʟạ, chẳng hạn như tiḗng ⱪêu “woo-woo” hoặc ȃm thanh ma sát “xào xạc”, có thể dễ dàng nhắc nhở mọi người vḕ sự tṑn tại của ma quỷ.

    Người xưa cho rằng vì ʟý do này mà cȃy dương ⱪhȏng thể trṑng trong sȃn ᵭược. Thực tḗ, ᵭiḕu này có ý nghĩa nḗu trṑng sẽ ảnh hưởng ᵭḗn giấc ngủ.

    5. Cȃy xoan

    Cȃy xoan từng ʟà một ʟoại cȃy rất phổ biḗn ở vùng nȏng thȏn, ⱪý ức tuổi thơ của nhiḕu người vḕ quê hương sẽ trong ᵭó có cȃy xoan.

    Cȃy xoan ᵭược coi ʟà “cȃy ma” bí ẩn. Điḕu này chủ yḗu ʟà do quả của cȃy xoan có ᵭộc. Quả của nó ⱪhi chín trȏng rất ᵭẹp nhưng ʟại có ᵭộc và ⱪhȏng thể ăn ᵭược.

    Tóm ʟại, thuyḗt “Năm cȃy ma” thực chất ʟà một ʟoại hiện tượng văn hóa dȃn gian, xét từ góc ᵭộ ⱪhoa học ngày nay thì hầu hḗt ᵭḕu ⱪhȏng có cơ sở ⱪhoa học.

    Những cȃy này ʟà ʟoại thực vật phổ biḗn và phổ biḗn trong tự nhiên, mỗi ʟoại cȃy ᵭḕu có giá trị sinh thái và ⱪinh tḗ riêng.

    Ví dụ như cȃy xoan ʟà cȃy cảnh cao cấp, chất ʟiệu còn có tác dụng xua ᵭuổi cȏn trùng. Ngày xưa, nó ʟà ʟoại gỗ cao cấp ᵭể ʟàm tủ.

    Vì vậy, chúng ta nên hiểu những ʟoài cȃy này bằng thái ᵭộ ⱪhoa học và trȃn trọng vẻ ᵭẹp cũng như ʟợi ích mà chúng mang ʟại.

    Vợ tôi bán xôi đêm. Tối nào tôi cũng chở cô ấy ra góc phố quen thuộc, phụ dọn hàng rồi quay về ngủ trước để sáng hôm sau còn đi làm sớm. Lạ một điều — khách lúc nào cũng đông, đứng xếp hàng dài, vậy mà mỗi lần tính sổ cuối ngày lại chẳng dư được bao nhiêu. Vợ thì thường than mỏi lưng, nhức vai, có hôm về không buồn nói câu nào. Linh cảm có điều gì đó bất thường, một đêm nọ tôi giả vờ mệt, không đi phụ. Đợi vợ đi khỏi, tôi lặng lẽ thay quần áo, trùm khẩu trang, giả làm khách đến mua xôi. Khi gần đến lượt mình, tôi chết sững… tim thắt lại khi nhìn thấy vợ đang…

    Linh cảm có điều gì đó bất thường, một đêm nọ tôi giả vờ mệt, không đi phụ. Đợi vợ đi khỏi, tôi lặng lẽ thay quần áo, trùm khẩu trang, giả làm khách đến mua xôi. Khi gần đến lượt mình, tôi chết sững… tim thắt lại khi nhìn thấy vợ đang…

    Tôi vẫn nhớ rõ cái cảm giác lạnh dọc sống lưng đêm hôm đó — khi tôi đứng giữa hàng dài khách chờ mua xôi, tim đập thình thịch như trống làng, và nhìn thấy điều không tưởng từ người vợ đầu ấp tay gối suốt 8 năm qua. Người phụ nữ tôi yêu thương, tận tụy, chăm chỉ, đang làm một việc khiến tôi chết lặng — không phải vì giận, mà vì đau, vì xót, và vì cảm giác bất lực không thể bảo vệ được cô ấy suốt chừng ấy năm…

    Tôi tên là Dũng, 35 tuổi, công nhân làm ca sáng tại một xưởng cơ khí nhỏ ở quận Bình Tân, TP.HCM. Vợ tôi – Nhàn, nhỏ hơn tôi ba tuổi, gốc người Quảng Ngãi. Chúng tôi gặp nhau khi tôi còn ở trọ trong một xóm nhỏ gần bến xe miền Tây. Nhàn là người hiền, ít nói, sống nội tâm nhưng lại rất giỏi lo toan.

    Cuộc sống ở thành phố vốn không dễ dàng, nhất là khi vợ chồng tôi có thêm hai đứa con nhỏ đang tuổi ăn học. Lương công nhân của tôi chỉ vừa đủ trả tiền thuê nhà, điện nước, và phần học phí của con. Nhàn không thể xin được việc làm theo giờ hành chính vì còn phải đưa đón con, chăm nhà cửa. Thế là sau một thời gian đắn đo, cô ấy quyết định bán xôi đêm.

    Ban đầu tôi phản đối. Đêm khuya khuất vắng, phụ nữ ra đường buôn bán không an toàn. Nhưng cô ấy kiên quyết: “Anh đi làm ban ngày, em không muốn ngồi không. Có thêm đồng nào đỡ đồng đó.”

    Chúng tôi vay mượn chút ít để mua xửng hấp, thúng gạo nếp, bắp, lá chuối, thịt kho, trứng muối… Mỗi đêm, khoảng 10 giờ, tôi sẽ chở cô ấy ra góc ngã ba gần bệnh viện, nơi có nhiều người bán hàng đêm, xe ôm, tài xế Grab, bảo vệ, sinh viên đi học về trễ. Tôi phụ Nhàn dọn hàng, sắp xếp đồ đạc rồi quay về ngủ sớm để sáng mai đi làm.

    Ban đầu, việc buôn bán có vẻ ổn. Mỗi tối vợ tôi bán hết sạch. Người ta còn khen “xôi ngon, rẻ, sạch sẽ, chị bán dễ thương.” Nhưng dần dà, tôi bắt đầu thấy bất thường. Mỗi lần kiểm tiền, trừ chi phí nguyên liệu, chỉ còn lại lời lèo tèo vài chục nghìn. Có hôm còn lỗ. Vợ thì thường xuyên về nhà với bộ dạng mệt mỏi, đau vai, nhức đầu, có hôm lặng im cả buổi.

    Tôi hỏi, Nhàn chỉ lắc đầu: “Không sao đâu anh, chắc nay em mệt.”

    Nhưng tôi không thể nào yên tâm. Tại sao có hàng chục người xếp hàng mua xôi mỗi đêm, mà tiền lời lại chẳng có? Có điều gì đó không ổn… Tôi linh cảm được. Một đêm thứ Sáu, tôi nói dối vợ là bị cảm, không phụ đi dọn hàng được. Đợi cô ấy đi khỏi, tôi thay đồ, trùm khẩu trang, đội nón lưỡi trai và bí mật theo sau.

    Tôi đến nơi, đứng khuất sau một chiếc xe đẩy trái cây gần đó. Đúng như mọi hôm, Nhàn ngồi ngay bên vỉa hè, cái bàn nhỏ kê thấp với vài cái ghế nhựa xanh. Đèn xe máy và ánh đèn vàng đường phố hắt vào khuôn mặt vợ tôi — vẫn là nụ cười hiền đó, dáng vẻ tảo tần, chịu khó.

    Nhưng khi tôi nhập vào dòng người xếp hàng, càng tiến gần đến chiếc bàn, tôi càng thấy lạ. Những vị khách trước tôi – toàn là đàn ông. Tài xế xe tải, xe ôm công nghệ, cả những người mặc đồ lịch sự. Một vài người nhìn vợ tôi chằm chằm, nói những câu nửa đùa nửa thật:

    “Xôi hôm nay có thêm gì đặc biệt không em?”
    “Cho anh gói xôi mặn – mà em thêm chút ‘ngọt’ nha.”

    Vợ tôi cười nhạt, trả lời lấp lửng: “Có gì thì khách quen tự biết.”

    Tôi rùng mình. Phải chăng tôi đã hiểu sai? Hay đây chỉ là cách buôn bán bắt chuyện? Nhưng rồi… tôi chết lặng khi thấy điều đó.

    Một người đàn ông bước tới, dúi vào tay vợ tôi một tờ 100 nghìn. Cô ấy không thối lại, chỉ đưa gói xôi, rồi kín đáo đẩy kèm theo một… vật nhỏ được bọc trong khăn giấy.

    Tôi không nhìn rõ đó là gì, nhưng ánh mắt của gã đàn ông đó, và cách vợ tôi lén lút như vậy — nó không giống một cuộc mua bán bình thường. Ngực tôi như bị đè nặng. Tôi đã nghi ngờ đúng. Vợ tôi đang làm điều gì đó sau lưng tôi — nhưng vì sao? Vì tiền? Vì bị ép buộc?

    Tôi quay người bỏ đi, tim đập loạn. Không dám nghĩ tiếp nữa. Vợ tôi – người phụ nữ tôi tin tưởng nhất, phải chăng đang dấn thân vào một thế giới mà tôi không bao giờ ngờ tới?

  • Vàng đang ở 110 triệu/cây, tôi bàn tính chị g:ái bán 50 cây vàng cha mẹ để lại chia nhau lấy vốn làm ăn…thế nhưng tôi nhận lại là sự phũ ph:àng

    Vàng đang ở đỉnh 110 triệu một cây.


    Tôi không ngủ được. Nằm trằn trọc suốt đêm, đầu óc chỉ toàn là những con số.

    Cha mẹ mất đã gần 5 năm. Căn nhà cũ ở quê để lại, cùng một két sắt – trong đó là 50 cây vàng cha tôi tích cóp cả đời. Khi còn sống, ông bà bảo:

    “Của để dành cho các con. Sau này chia nhau, đứa nào khó khăn thì lấy ra mà sống.”

    Tôi rời quê từ sớm, tha phương lập nghiệp. Cuộc sống thành phố chật vật, vợ chồng tôi vừa mở một tiệm sửa xe nhỏ, cần vốn xoay vòng. Nhìn giá vàng leo thang từng ngày, tôi thấy đây là cơ hội. Gọi cho chị gái – chị cả – người đang giữ két vàng ở quê, tôi nói nhẹ nhàng:

    Quà tặng vợ

     

    – Chị ơi, em nghĩ nên bán chỗ vàng cha mẹ để lại. Chia đôi, mỗi người 25 cây. Giờ giá đang cao, mình mà chậm sẽ uổng lắm.

    Ở đầu dây bên kia, chị im lặng một lúc. Tôi tưởng chị đang tính toán.

    Nhưng rồi, giọng chị vang lên – lạnh tanh, gằn từng chữ:
    – Tao là chị cả. Tất cả là của tao. Mày không có phần.

    Tôi chết lặng.

    – Chị… chị nói gì vậy? Cha mẹ nói rõ ràng là chia cho các con. Em là con út, em cũng có phần. Chị giữ giùm thôi mà…

    – Giữ giùm? – Chị bật cười, tiếng cười như giễu cợt. – Tao nuôi cha mẹ mười mấy năm trời, lo từ viên thuốc đến miếng cơm. Mày đi học rồi lấy vợ, sống ở thành phố, có về đỡ tao ngày nào không? Giờ đòi chia? Có giỏi thì đi kiện!

    Tôi nghẹn họng, không tin được tai mình.
    Bao nhiêu năm, tôi vẫn nghĩ chị gái là người hiểu chuyện, thương em. Nhưng giờ đây, lời nói của chị như một nhát dao thọc thẳng vào ký ức tuổi thơ tôi – nơi có hai chị em từng ngủ chung giường, giành nhau từng viên kẹo.

    Tôi đã tưởng tình máu mủ là điều bất biến. Tôi đã nghĩ, của cải cha mẹ để lại là sợi dây cuối cùng gắn kết anh em. Nhưng không… chỉ là ảo tưởng.

    Hóa ra, tiền có thể đong được lòng người. Và vàng – dù ròng đến mấy – cũng không sáng bằng một chữ “nghĩa”.

    Tôi cúp máy, lòng nặng trĩu. Không phải vì 25 cây vàng tôi không còn, mà vì người chị tôi từng thương kính… đã không còn nữa.

  • Chồng thường xuyên đi qu;;a đê;m không về, tôi lé::n theo dõi lái ô tô theo hơn 100km rồi cuối cùng phải đ::au đớ;;n thấy anh ôm một cô bé trẻ hơn mình 15 tu::ổi, tôi không thèm đ:;ánh ghe::n mà ngạo nghễ phi xe về thẳng nhà, và rồi đúng 2 tháng sau tôi bật cười ha hả khi nghe tin về cô ta…

    Chồng thường xuyên đi qu;;a đê;m không về, tôi lé::n theo dõi lái ô tô theo hơn 100km rồi cuối cùng phải đ::au đớ;;n thấy anh ôm một cô bé trẻ hơn mình 15 tu::ổi, tôi không thèm đ:;ánh ghe::n mà ngạo nghễ phi xe về thẳng nhà, và rồi đúng 2 tháng sau tôi bật cười ha hả khi nghe tin về cô ta…

    Tôi lấy anh khi đã đủ chín chắn để hiểu hôn nhân chẳng bao giờ chỉ có màu hồng. Nhưng cái tôi không ngờ là… anh có thể ngang nhiên bỏ nhà đi qua đêm triền miên, chẳng thèm ngó ngàng đến vợ.

    Một đêm, nỗi uất nghẹn dâng lên đến cổ, tôi quyết định lén bám theo. Chiếc ô tô lướt vun vút trong đêm, hơn 100km đường dài, lòng tôi nặng như đá. Cuối cùng, tôi thấy cảnh tượng mà tim mình rách toạc: anh vòng tay ôm ấp một cô gái trẻ hơn tôi tới 15 tuổi.

    Người ta bảo “vợ bắt gặp chồng ngoại tình” thì hoặc là khóc, hoặc là làm loạn. Nhưng tôi không. Tôi chỉ đứng nhìn, lạnh băng. Rồi tôi xoay xe, ngạo nghễ lái thẳng về nhà, không một giọt nước mắt.

    Anh tưởng tôi sẽ ghen tuông, níu kéo, khóc lóc. Nhưng không. Tôi im lặng, coi như chẳng biết gì, sống như thể anh chỉ là một vị khách trọ.

    Và rồi… đúng 2 tháng sau, tôi nghe tin chấn độ-ng về cô bồ trẻ kia. Thì ra…

    Thì ra… cô ta đang mang thai — nhưng đứa bé ấy không phải của anh.
    Cả thị trấn rộ lên tin đồn, rằng cô gái kia trước khi quen anh đã qua lại với một người khác, một gã tài xế trẻ cùng khu trọ. Khi cái thai lớn dần, cô vội vàng bấu víu vào anh – một người đàn ông đã có vợ, có công việc ổn định, có chiếc xe hơi sáng loáng – như một chiếc phao để đổi đời.

    Mua bán ô tô

     

    Anh, vì những lời ngọt ngào, vì ánh mắt non tơ ấy, mù quáng tin thật. Anh bỏ mặc vợ con, dốc tiền lo cho cô ta. Nhưng rồi cái ngày đi siêu âm định kỳ, bác sĩ vô tình tiết lộ thời điểm mang thai, và mọi thứ sụp đổ.
    Anh đấm nát gương, gào thét, còn cô bồ thì biến mất cùng mớ tiền anh vừa chuyển khoản.

    Tôi biết tin đó qua miệng một người bạn. Nghe xong, tôi chỉ bật cười.
    Một tràng cười vang như thể mọi uất nghẹn suốt bao năm bỗng hóa thành tro bụi. Tôi không còn giận, không còn đau.
    Người đàn ông từng khiến tôi mất ăn mất ngủ, cuối cùng cũng nếm mùi bị phản bội.

    Chiều hôm ấy, tôi đứng bên hiên nhà, nhìn mấy chậu hoa hồng anh từng trồng đã nở bung, đỏ rực. Tôi nhấp một ngụm trà, mỉm cười nhẹ như chưa từng có vết xước nào trong tim.

    Đôi khi, trả thù không cần dao kéo, không cần nước mắt.
    Chỉ cần bình thản sống thật tốt, để người từng rời bỏ mình phải tự soi vào gương mà thấy hổ thẹn.

    Và từ hôm đó, tôi không còn là người đàn bà bị phản bội nữa — mà là người tự do, rũ bỏ quá khứ, bước qua đời mình bằng nụ cười ngạo nghễ nhất.

  • Phụ nữ lẳng lơ hễ mở miệng là nói 3 câu này, nhất là câu số 1: Đàn ông nên tránh thật xa

    Một người đàn bà có tính lẳng lơ làm thế nào để nhận ra? Hãy xem cô ta có thường xuyên nói những điều này không nhé!

    Phụ nữ lẳng lơ yêu người này nhưng vẫn tơ tưởng tới người khác. Đối với họ, việc “đong đưa” người khác giới giống như một hành trình săn bắt thú vị, và nếu có thể chinh phục được thì họ sẽ sung sướng hưởng thụ cảm giác của người chiến thắng.

    Đàn bà lẳng lơ thường không có điểm dừng, họ sẵn sàng thả thính bất cứ ai trong tầm ngắm bằng những câu nói như này:

    Em muốn tìm một người đàn ông

    Người phụ nữ thường nghĩ gì nói đấy và nếu cô ấy nói rằng: “em muốn tìm một người đàn ông” thì chắc chắn rằng cuộc sống tình cảm của những người này không hề bằng phẳng.

    Những người phụ nữ này thường tìm đến đàn ông để giải tỏa những áp lực trong cuộc sống, đôi khi cũng chỉ là thỏa mãn ham muốn của bản thân. Ngay cả khi họ đã gặp được người đàn ông mình thích, họ sẽ không dành tặng cho người đàn ông đó hoàn toàn cuộc đời của họ. Trong tình yêu, họ thường hướng đến những cái mới, kể cả những người đàn ông mới, đó là lý do tại sao những người phụ nữ này rất khó để tìm được người bạn đời của mình.

    Anh có thể đi cùng em không?

    Đối với người phụ nữ bình thường, thì nếu không có quan hệ tình cảm, họ sẽ không bao giờ nói câu này. Tuy nhiên, đối với những người phụ nữ lẳng lơ, họ thường đặt câu nói này trên môi, ở bất cứ đâu, trên Wechat hay trong cuộc sống hằng ngày.

    Họ rất giỏi tán tỉnh, đong đưa đối với đàn ông, và tất nhiên rất khó người đàn ông nào có thể vượt qua sự cám giỗ này.

    Anh có nhớ em không?

    Điều đàn ông giỏi nhất là ăn nói ngọt ngào, dùng những lời đường mật để giữ trái tim phụ nữ. Phụ nữ giỏi nhất là thể hiện sự quyến rũ trước mặt đàn ông, khiến họ bị mê hoặc và giữ lại trái tim của họ.

    Nếu người phụ nữ thường nói: anh có nhớ em không?

    Loại phụ nữ này thường giao du với nhiều bạn trai khác giới. Đây giống như một miếng mồi do người phụ nữ thả ra, họ thường hả hê, thích thú với những gì mình đạt được và rất khó người đàn ông nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay của cô ấy.

  • Cập nhật giá vàng tối 24/10

    Giá vàng trong nước chiều nay 24/10/2025

    Cập nhật lúc 16h00 chiều nay 24/10/2025, giá vàng miếng trong nước giảm xuống mức 148,5 triệu đồng chiều mua so với hôm qua. Cụ thể:

    Giá vàng miếng SJC được Tập đoàn DOJI niêm yết ở ngưỡng 146,5 – 148,5 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), mức giá giảm 1 triệu đồng/lượng ở cả hai chiều mua – bán so với hôm qua.

    Cùng thời điểm, giá vàng miếng được Công ty TNHH MTV Vàng bạc đá quý Sài Gòn – SJC niêm yết ở ngưỡng 146,5 – 148,5 triệu đồng/lượng (mua – bán), mức giá giảm 1 triệu đồng/lượng ở cả hai chiều mua – bán so với hôm qua.

    Còn tại Công ty Vàng bạc đá quý Mi Hồng, giá vàng Mi Hồng thời điểm khảo sát niêm yết giá vàng SJC ở mức 147,5 – 148,5 triệu đồng/lượng chiều mua vào – bán ra. So với hôm qua, giá vàng giảm 1 triệu đồng/lượng ở cả hai chiều mua – bán.

    Giá vàng miếng tại Công ty TNHH Bảo Tín Minh Châu được doanh nghiệp giao dịch ở mức 147,8 – 148,8 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), mức giá tăng 300 nghìn đồng/lượng ở chiều mua – giảm 700 nghìn đồng/lượng ở chiều bán so với cùng kỳ hôm qua.

    Giá vàng miếng SJC tại Phú Quý được doanh nghiệp giao dịch ở mức 146 – 148,5 triệu đồng/lượng (mua – bán), giá vàng giảm 1 triệu đồng/lượng ở cả hai chiều mua – bán so với hôm qua.

    Giá vàng miếng ACB được doanh nghiệp giao dịch ở mức 146,8 – 148,8 triệu đồng/lượng (mua – bán). So với hôm qua, giá vàng giảm 1,2 triệu đồng/lượng ở chiều mua – giảm 700 nghìn đồng/lượng ở chiều bán.
    Giá vàng chiều nay 24/10: Bảng giá vàng SJC PNJ ACB, vàng nhẫn BTMC, vàng thế giới
    Tính đến 16h00 ngày 24/10/2025, giá vàng nhẫn tròn 9999 Hưng Thịnh Vượng tại DOJI niêm yết ở ngưỡng 145,5 – 148,4 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra); giảm 900 nghìn đồng/lượng ở chiều mua – giảm 1 triệu đồng/lượng ở chiều bán so với hôm qua.

    Bảo Tín Minh Châu niêm yết giá vàng nhẫn ở ngưỡng 150 – 153 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra); giảm 500 nghìn đồng/lượng ở cả hai chiều mua – bán so với hôm qua.

  • 3 loài vật đệ tử Thần Tài: Bước vào nhà đó nhà đó cực kỳ giàu có, đó là loài vật gì?

    Trong phong thủy nếu như nhà bạn có 1 trong 3 loài vật này bước vào nhà đó là điềm báo may mắn, cực kỳ giàu có.

     

    Theo quan niệm phong thủy, có những loài vật được coi là biểu tượng của sự may mắn, tài lộc và thịnh vượng. Khi chúng xuất hiện trong nhà, gia chủ sẽ gặp nhiều điều tốt lành, cuộc sống trở nên giàu có và hạnh phúc hơn. Dưới đây là 3 con vật được xem là “quý nhân” mang lại vận may cho gia đình:

    Chim Én (Chim Yến)

    Trong phong thủy thì loài chim ém hay còn gọi là chim yến chính là biểu tượng của sự bình an, hạnh phúc và tài lộc. Khi chim én làm tổ trong nhà, điều này báo hiệu gia chủ sắp đón nhận nhiều tin vui, công việc thuận lợi và cuộc sống ấm no.

    Khi loài chim này bay vào nhà bạn sẽ mang lại năng lượng tích cực, giúp gia đình hòa thuận, yên ấm. Đồng thời, loài chim này sẽ thu hút tài lộc, giúp kinh doanh phát đạt, công việc thăng tiến. – Lưu ý:  Không nên phá tổ chim én, vì điều này có thể làm mất đi vận may.

    Loài Dơi

    Ai cũng biết là trong văn hóa phương Đông, dơi được coi là biểu tượng của sự may mắn và trường thọ. Hình ảnh dơi bay vào nhà được xem là điềm báo tốt, mang lại phúc khí dồi dào, khi loài chim này vào nhà đó là điềm báo của sự may mắn.

    Loài dơi vào nhà sẽ mang nguồn năng lượng tích cực, mang lại sức khỏe và tuổi thọ cho gia chủ. – Thu hút tài lộc, giúp gia đình giàu có, sung túc. Chính vì vậy, nếu dơi bay vào nhà, hãy để chúng tự do bay ra, không nên đuổi hoặc làm hại chúng.

    con vat vao nha giau co

    Loài Cóc (Thiềm Thừ)

    Trong phong thủy thì cóc – Cóc ba chân (Thiềm Thừ) là linh vật phong thủy nổi tiếng, tượng trưng cho tài lộc và sự giàu có. Khi cóc xuất hiện trong nhà, đặc biệt là cóc thật, điều này báo hiệu gia chủ sắp đón nhận nhiều may mắn về tiền bạc.

    Khi loài cóc bước vào nhà bạn sẽ mang lại tài lộc dồi dào, giúp kinh doanh phát đạt, đầu tư sinh lời. – Bảo vệ gia đình khỏi những điều xui xẻo.  Chính vì vậy, khi bạn nhìn thấy những con vật này vào nhà hãy trân trọng chúng, nếu như không muốn chúng ở trong nhà hãy nhẹ nhàng mở cửa để chúng dạo chơi trong nhà rồi chúng sẽ tự đi ra không nên làm hại.

    Thông tin chỉ mang tính tham khảo

  • Mẹ vợ đến nhà tôi ở cả tháng trời chỉ để chăm con gái ở cữ, tôi có nói khéo bà về quê để bà nội lên chăm để tôi được thoải mái hơn, nhưng bà lại nói “nhà con gái tôi

    Từ ngày vợ sinh, mẹ vợ khăn gói lên ở hẳn nhà tôi để chăm con gái. Ban đầu tôi cũng cảm động, nghĩ bà thương con, thương cháu. Nhưng dần dần, mọi sinh hoạt trong nhà như đảo lộn. Tôi đi làm về chẳng còn cảm giác tự do, bữa cơm lúc nào cũng bị soi xét, buổi tối muốn ngồi với vợ cũng phải né ánh mắt của bà.

    Tôi khéo léo nói:
    – “Mẹ ạ, hay mẹ về nghỉ ngơi ít bữa, để bà nội lên chăm cháu cho tiện.”

    Nhưng bà lập tức đáp tỉnh queo:
    – “Nhà con gái tôi, tôi ở. Ai muốn chăm thì lên đây, chứ tôi không đi đâu cả.”

    Câu trả lời làm tôi nóng mặt. Tức quá, hôm sau tôi tự ý bắt xe đưa mẹ vợ về quê. Bà ngồi im, không phản ứng, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng. Tôi cũng nghĩ thế là xong, trong bụng thở phào vì sắp lại có không gian riêng.

    Thế nhưng… chỉ đúng ngày hôm sau, đang ngồi làm ở công ty thì điện thoại reo dồn dập. Tôi bắt máy, và tai ù đi khi nghe tin: vợ tôi ở nhà bất ngờ bị co giật, ngất lịm, bác sĩ chẩn đoán bị băng huyết muộn sau sinh.

    Tôi lao như bay về nhà, ôm lấy vợ trên giường bệnh. Trong lúc hoảng loạn, tôi mới chết lặng khi bác sĩ nói:
    – “Nếu đưa muộn thêm chút nữa là nguy kịch rồi. May mà sáng nay có người lớn tuổi báo tin, gọi xe đưa sản phụ đi cấp cứu kịp thời.”

    Tôi sững người, vội hỏi ai đã cứu vợ. Y tá chỉ tay ra cửa, và tôi điếng người: chính là mẹ vợ. Hóa ra sau hôm tôi ép bà về, bà âm thầm quay lại từ sáng sớm, định bụng dọn đồ lặng lẽ rồi về hẳn. Nhưng lúc chuẩn bị đi thì thấy con gái có dấu hiệu bất thường, bà lao đi gọi xe cứu ngay.

    Trong khoảnh khắc ấy, tôi nghẹn đắng. Người mà tôi khó chịu, muốn đuổi đi bằng được… lại chính là người vừa giành lại mạng sống cho vợ tôi.

    Và điều khiến tôi quỵ hẳn xuống: trong túi áo bà rơi ra tờ giấy khám bệnh. Bà đang mang trong mình một khối u, bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi tuyệt đối, vậy mà bà vẫn cố ở lại chăm con gái đến tận cùng…

  • Cưới vợ hơn mình 19 tu-ổi vì “chị ấy trải đời, sâu sắc”, chàng trai trẻ bất ngờ khi đêm đầu tiên cô chỉ ngồi im không đụ-ng đ/ả gì, 3h sáng dậy đi vệ sinh anh mới tá hỏa ra lý do…

    Sáng hôm sau, Hương vẫn cư xử như không có chuyện gì. Cô pha cà phê, dọn bàn ăn, cười dịu dàng như mọi ngày. Nam nhìn cô, trong đầu vẫn ám ảnh hình ảnh đêm qua – những vết sẹo dài, làn da nhăn lại, và ánh mắt đau đớn. Anh định hỏi, nhưng rồi lại thôi. Có điều gì đó trong ánh nhìn của cô khiến anh sợ làm tổn thương.

    Những ngày sau đó, Nam bắt đầu để ý nhiều hơn. Anh nhận ra Hương luôn tắm rất nhanh, khóa cửa cẩn thận. Mỗi khi anh đến gần quá, cô khẽ né. Không phải kiểu e thẹn của phụ nữ mới cưới, mà như người đang giấu một nỗi sợ.

    Một tối, anh về sớm hơn thường lệ. Cánh cửa phòng ngủ khép hờ. Bên trong, Hương ngồi trước gương, mở áo ra bôi thuốc. Nam khẽ bước vào. Hương giật mình, quay lại. Trong giây lát, hai người nhìn nhau – không lời.

    “Anh đã thấy rồi phải không?” – Giọng cô khàn run.
    Nam gật nhẹ. Cô thở dài, nước mắt lăn dài:
    “Anh nghĩ sao về một người đàn bà từng bị chồng đánh đến mức suýt chết?”

    Câu nói như nhát dao. Nam sững sờ. Hương kể – giọng nghẹn. Cô kết hôn khi mới ngoài hai mươi, với một người chồng giàu có nhưng vũ phu. Mười mấy năm, cô sống trong sợ hãi, chịu đựng, che giấu cho đến ngày anh ta say rượu, cầm dao lao tới. Cô may mắn thoát chết nhờ hàng xóm cứu kịp, nhưng để lại trên người hàng chục vết sẹo và nỗi ám ảnh kéo dài suốt nhiều năm.

    “Sau khi anh ta chết trong một vụ tai nạn, chị tưởng mình có thể bình yên… nhưng mỗi khi ai đó chạm vào, chị lại thấy đau. Không phải đau ở da thịt, mà ở trong tim.”

    Nam lặng im, bàn tay siết chặt. Anh không biết nói gì. Một người phụ nữ như vậy – mạnh mẽ mà tổn thương đến thế – làm sao anh có thể trách?
    Anh nhẹ nhàng nắm tay cô:
    “Chị không cần cố gắng quên. Em sẽ cùng chị đi qua.”

    Thời trang nữ

    Hương khóc. Lần đầu tiên, cô tựa đầu vào vai anh. Từ hôm đó, Nam càng thương Hương hơn. Anh kiên nhẫn, không thúc ép, không hỏi thêm. Chỉ ở bên, nấu cơm, pha trà, kể chuyện cười – mong cô có thể mở lòng.

    Nhưng anh không biết, có những vết thương không chỉ nằm trên da thịt hay trong ký ức. Một bí mật khác – đau hơn, thật hơn – vẫn đang chờ anh ở phía trước.

    Một chiều cuối tuần, Nam dọn lại tủ quần áo. Trong ngăn kéo cũ, anh thấy một hộp gỗ nhỏ khóa cẩn thận. Cái ổ khóa đơn giản, anh tò mò mở ra. Bên trong là vài bức ảnh đã ố vàng, cùng một cuốn sổ tay.

    Anh lật từng tấm ảnh: có Hương khi còn trẻ, đứng cạnh một người đàn ông mặc vest, khuôn mặt quen đến lạ. Ở tấm cuối, người đàn ông ấy khoác vai một cậu bé tầm 7 tuổi – giống Nam đến kỳ lạ.

    Tim anh đập thình thịch. Anh mở cuốn sổ tay. Trang đầu ghi: “Nếu một ngày con biết sự thật, mong con tha thứ cho mẹ…”

    Nam lật tiếp – từng dòng chữ run rẩy kể lại: nhiều năm trước, khi Hương còn dạy ở một tỉnh xa, cô có quan hệ với một người đàn ông đã có gia đình. Khi sinh ra đứa trẻ – chính là Nam – cô đành gửi con cho một người bạn hiếm muộn, giấu danh tính để tránh tai tiếng. Sau này, người bạn mất trong tai nạn, Nam được nhận làm con nuôi. Hương vẫn âm thầm dõi theo, hỗ trợ tài chính mà anh không hề hay biết.

    Đến khi Nam lớn, gặp lại cô trong vai “một người phụ nữ lạ”, Hương không nhận ra con trai mình ngay – cho đến khi anh nói về tên cha nuôi, và năm sinh trùng khớp. Khi hiểu ra, cô hoảng loạn, định tránh xa, nhưng lại bị cuốn vào tình cảm của anh – thứ tình cảm vừa đau vừa sai.

    Cả thế giới như sụp đổ trước mắt Nam. Anh ngồi phịch xuống, nước mắt ứa ra. Khi Hương bước vào, thấy cuốn sổ trong tay anh, cô chỉ khẽ thở dài, rồi gục xuống sàn.
    “Chị xin lỗi… Mẹ xin lỗi con.”

    Không còn lời nào. Căn phòng im lặng đến nghẹt thở.

    Vài tháng sau, Nam rời khỏi thành phố, bỏ lại ngôi nhà nhỏ và người đàn bà đã từng là cả thế giới của anh – cũng là người sinh ra anh. Hương chuyển đi nơi khác, sống lặng lẽ, không ai còn thấy nữa.

    Mỗi năm đến tháng 7 – tháng cưới của họ – Nam vẫn gửi một bó hoa trắng đến địa chỉ cũ. Không đề tên, chỉ có một tấm thiệp nhỏ:
    “Con đã tha thứ. Mẹ đừng khóc nữa.”

  • Vợ đang chăm mẹ h//ấp h//ối, chồng gọi điện bảo về nấu cơm đãi sếp – cô âm thầm tiễn cả chồng lẫn khách ra đường chỉ bằng một hành động…

    Vợ đang chăm mẹ h//ấp h//ối, chồng gọi điện bảo về nấu cơm đãi sếp – cô âm thầm tiễn cả chồng lẫn khách ra đường chỉ bằng một hành động…

    Căn phòng bệnh viện yên ắng, chỉ nghe tiếng máy theo dõi nhịp tim nhấp nháy đều đặn và tiếng thở yếu ớt của bà Thủy – người mẹ đã nuôi Hạnh từ nhỏ bằng đôi bàn tay chai sạn, chưa một ngày ngơi nghỉ. Bà đang nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở gấp gáp. Bác sĩ vừa nói có lẽ chỉ còn đêm nay. Hạnh nắm tay mẹ, mắt đỏ hoe, cổ họng nghẹn đắng.

    Vậy mà đúng lúc đó, điện thoại cô rung lên. Là chồng – Tuấn.

    Giọng anh ta cộc lốc, chẳng một câu hỏi han:
    “Em về nấu cơm đi, sếp anh qua nhà ăn tối. Anh nói sẵn rồi, không lỡ được.”

    Hạnh sững sờ:
    “Anh biết là mẹ em…”

    Tuấn cắt ngang, giọng bực dọc:
    “Biết, nhưng em ngồi đó có giúp được gì đâu? Bác sĩ chăm rồi. Sếp chỉ ghé một lúc, quan trọng lắm. Em không nấu, mất cơ hội thăng chức của anh thì em chịu trách nhiệm được không?”

    Điện thoại ngắt trước khi Hạnh kịp nói gì thêm. Cô nhìn mẹ – khuôn mặt gầy guộc, hốc hác, đôi tay từng vì cô mà gánh gồng cả một đời. Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay bà.

    Cô đứng lên, nhẹ nhàng vuốt lại chăn cho mẹ, nói nhỏ:
    “Mẹ ơi… con xin lỗi. Nhưng con không thể để mẹ đi mà không làm gì cả.”

    Khi Hạnh về đến nhà, đồng hồ đã chỉ gần 7 giờ tối. Tuấn đang cười nói với một người đàn ông trung niên dáng vẻ đạo mạo – chắc là sếp. Trên bàn đã bày sẵn rượu vang, hoa quả. Tuấn nhìn thấy vợ thì gật đầu ra hiệu: “Nhanh lên, dọn cơm.”

    Hạnh không nói gì, bước thẳng vào bếp. Trong đầu cô rối bời. Nhưng thay vì nổi giận hay làm ầm, cô bình thản chuẩn bị bữa cơm như thường lệ. Cô nấu ba món đơn giản, rồi lặng lẽ đặt lên bàn, mời khách dùng bữa.

    Sếp Tuấn có vẻ hài lòng. Gắp miếng cá kho đưa lên miệng, ông ta gật gù:
    “Vợ cậu đảm thật đấy. Phụ nữ mà biết chăm lo hậu phương thế này thì đàn ông mới yên tâm làm việc lớn.”

    Tuấn cười to, tự đắc nhìn vợ:
    “Vâng, em may mắn lắm anh ạ. Vợ ở nhà chỉ biết lo cho chồng thôi.”

    Hạnh mỉm cười. Nhưng trong ánh mắt, sự đau đớn đang dần dâng lên.

    Khi mọi người bắt đầu dùng cơm, Hạnh quay vào trong. Một lúc sau, cô mang ra một chiếc vali nhỏ, đặt ngay giữa phòng khách. Sếp Tuấn nhíu mày.

    “Em làm gì đấy?” – Tuấn ngạc nhiên.

    Hạnh nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn cưới trên tay, đặt cạnh mâm cơm, giọng không cao nhưng rõ ràng:

    “Em đã ký đơn ly hôn để sẵn trong ngăn kéo bàn. Còn vali này là đồ của anh – em đã thu dọn hết rồi. Sau bữa cơm, anh có thể rời khỏi nhà. Em sẽ về bệnh viện, mẹ em đang hấp hối.”

    Căn phòng lặng đi như tắt điện. Tuấn sững sờ:
    “Em điên à? Sếp đang ở đây mà em…”

    Hạnh nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng kiên quyết nhưng vẫn bình tĩnh:

    “Đúng, em điên vì đã chọn người đàn ông coi bữa cơm với sếp quan trọng hơn sinh mạng của mẹ vợ. Em điên vì từng nghĩ rằng nếu em hy sinh, anh sẽ hiểu. Nhưng không. Từ nay, em không hy sinh nữa.”

    Sếp Tuấn khẽ đặt đũa xuống, gương mặt đầy lúng túng. Ông ta quay sang Tuấn, thở dài:

    “Chuyện gia đình cậu tôi không can thiệp, nhưng… tôi không thích nhân viên đem chuyện nhà ra đánh đổi lòng tin.”

    Ông đứng lên, chỉnh lại áo vest, nói ngắn gọn:
    “Chúc cậu may mắn.”
    Rồi rời khỏi nhà mà không quay lại.

    Tuấn chết lặng. Anh ta chưa từng nghĩ mọi chuyện lại quay ngoắt như thế chỉ trong một bữa ăn.

    Còn Hạnh, cô đứng lên, không khóc, không la mắng. Cô chỉ nói một câu sau cùng:

    “Em nấu cơm không phải vì anh. Mà vì em không muốn mất đi tự trọng trước khi mất mẹ. Còn anh… tự tiễn mình ra khỏi cuộc đời em rồi.”

    Đêm đó, Hạnh ngồi bên giường bệnh đến khi mẹ trút hơi thở cuối cùng. Bàn tay bà vẫn nằm trong tay cô, ấm áp và nhẹ nhàng.

    Bốn mươi tám giờ sau, Hạnh trở lại ngôi nhà – một mình. Cô treo lại tấm ảnh cưới đã gỡ xuống từ lâu. Nhưng lần này, cô dán thêm một dòng chữ phía dưới:
    “Đây là bài học lớn nhất đời tôi: Người biết quý giá trị gia đình sẽ không bao giờ bắt người mình yêu đứng giữa hai lựa chọn.”

    Và từ hôm đó, cuộc đời cô bắt đầu lại – một cách đầy bản lĩnh, với sự thanh thản trong lòng.