Blog

  • 3 năm Tam Tai không bằng 1 năm Thái Tuế: 3 tuổi Tiền Bạc Trôi Sông, cẩn thận trắng tay năm 2026

    Ngày  03/07/2025, giaitri.thoibaovhnt.com.vn có đưa tin “3 năm Tam Tai không bằng 1 năm Thái Tuế: 3 tuổi Tiền Bạc Trôi Sông, cẩn thận trắng tay năm 2026” với nội dung cụ thể như sau:
    Tử vi trong năm 2026 có 3 tuổi này gặp sao Thái Tuế chiếu mệnh nên thận trọng kẻo gặp tai ương khánh kiệt.

    Tuổi Tý (Sinh năm: 1960, 1972, 1984, 1996, 2008, 2020)

    Tình hình: Năm 2026, tuổi Tý xung Thái Tuế, là dạng xung khắc nghiêm trọng nhất. Vận trình của người tuổi Tý dễ gặp trắc trở, đặc biệt trong công việc và tài chính. Các kế hoạch kinh doanh, đầu tư có nguy cơ thất bại nếu không tính toán kỹ lưỡng. Tình cảm cũng dễ xảy ra mâu thuẫn do áp lực từ công việc và cuộc sống.

    Tài lộc: Tài chính hao hụt do chi tiêu bất ngờ hoặc đầu tư không đúng thời điểm. Người làm ăn cần tránh mạo hiểm, đề phòng lừa gạt hoặc tranh chấp pháp lý.

    Sức khỏe: Căng thẳng tâm lý có thể ảnh hưởng đến sức khỏe, đặc biệt là các vấn đề liên quan đến thần kinh hoặc tiêu hóa.

    Tránh đầu tư lớn hoặc thay đổi công việc đột ngột. Tăng cường giao tiếp để hóa giải mâu thuẫn trong gia đình hoặc với đồng nghiệp. Con giáp này cũng nên làm việc thiện, phóng sinh hoặc tham gia các hoạt động tâm linh để giảm bớt năng lượng tiêu cực.

    Tuổi Tý gặp Thái Tuế năm 2026
    Tuổi Tý gặp Thái Tuế năm 2026

    Tuổi Ngọ (Sinh năm: 1966, 1978, 1990, 2002, 2014)

    Tình hình: Tuổi Ngọ bản mệnh Thái Tuế (trùng năm Ngọ), dễ gặp trở ngại trong sự nghiệp và cuộc sống. Công việc dễ bị gián đoạn bởi những yếu tố ngoài ý muốn, như cạnh tranh không lành mạnh hoặc sự cố bất ngờ. Các mối quan hệ xã hội cũng dễ bị ảnh hưởng do hiểu lầm.

    Tài lộc: Thu nhập không ổn định, dễ hao hụt do chi tiêu cho các vấn đề sức khỏe hoặc sửa chữa sai lầm. Người làm ăn cần cẩn thận với các hợp đồng hoặc đối tác.

  • Con làm toán 50 + 9 = 59 bị cô gạch sai, mẹ tức giận đi hỏi, 100% mọi người đều nói: Cô đúng!

    Người mẹ cho rằng cô giáo quá “khuôn mẫu” khi chấm bài của học sinh.

    Theo báo Người đưa tin có bài Con làm toán 50 + 9 = 59 bị cô gạch sai, mẹ tức giận đi hỏi, 100% mọi người đều nói: Cô đúng! Nội dung như sau:

    Nhiều bậc phụ huynh cho rằng toán học dành cho học sinh tiểu học hiện nay có một số dạng khá “đánh đố” so với năng lực của các em, khiến cho nhiều em học sinh, thậm chí là cha mẹ cũng không thể hiểu tại sao.

    Đơn cử như một bà mẹ có tên T.H mới đây đã đăng tải một bài toán của con mình lên một nhóm hội các bà mẹ. Người mẹ cho rằng con mình làm ra lời giải đúng với yêu cầu của bài toán nhưng vẫn bị cô gạch sai, phải chăng cô đang “khuôn mẫu” hay do 2 mẹ con hiểu chưa đúng yêu cầu của bài toán.

    Cụ thể, đề bài đưa ra là viết 1 phép tính thích hợp vào sơ đồ và em học sinh đã thực hiện phép tính “50 + 9 = 59”. Tuy nhiên lại bị cô giáo gạch sai và viết lại lời giải đúng là “59 – 50 = 9”. Người mẹ nghĩ mãi vẫn không hiểu lý do tại sao nên đã đi hỏi. Thật bất ngờ, 100% những đáp án được đưa ra, mọi người đều khẳng định cô giáo làm đúng.

    Đây là dạng bài tách gộp. Tổng là 59 sẽ gồm số 50 và 1 số nào nữa. Nên lấy tổng (59) trừ đi số đã đã có sẵn (50) thì = 9. Cô đúng bạn nhé. Cái này các con học hết rồi nên sẽ biết làm bạn nhé.

    Số 9 đâu có sẵn mà thực hiện phép tính, nghĩa là tìm số nào để cộng với 50 để ra 59.

    Qua đó mới thấy toán học tiểu học là những phép tính không quá lớn nhưng cũng không phải đơn giản mà đòi hỏi sự suy luận, phân tích của học sinh trước khi làm bài. Chính vì thế, để bài toán của mình làm đúng từng bước và cho kết quả đúng, các bậc cha mẹ nên nhắc nhở con:

    Yêu cầu tối thiểu là đọc kỹ đề bài toán

    Việc rèn luyện cho học sinh thói quen xem kỹ đề bài, câu hỏi là một nhiệm vụ đòi hỏi sự chung sức của phụ huynh và thầy cô. Trong quá trình dạy và học, phụ huynh có thể đọc câu hỏi cùng con và chỉ ra các ý chính trong đề, nói chậm để đảm bảo con hiểu rõ câu hỏi, nếu con chưa hiểu thì đọc lại 2-3 lần.

    Bố mẹ hướng dẫn cho con đọc kỹ đề bài, xác định cho được đâu là cái đã cho, đâu là cái phải tìm.

    Đặc biệt, khi đọc đề toán, các con cần lưu ý các điểm:

    – Hiểu rõ bản chất của đề toán, từ nào chưa hiểu hết ý nghĩa phải tìm hiểu về ý nghĩa của nó.

    – Trong bài toán sẽ có những chỗ cố tình đánh lừa, con cần phải bỏ qua chỗ đó và chỉ chú ý vào những chỗ cần thiết.

    Ngoài ra, phụ huynh cũng nên lưu ý trẻ nếu phát hiện đề in sai, in mờ, thiếu logic hay có vấn đề gì băn khoăn thì cần hỏi thầy cô giáo ở lớp kịp thời vì đây cũng là điều hoàn toàn có thể xảy ra. Đây là kỹ năng quan trọng mà học sinh cần phải rèn luyện thêm để tránh các sai sót trong học tập và cả trong đời sống sau này

    Tóm tắt đề toán cho gì, yêu cầu gì…

    Với hầu hết các đề toán, bố mẹ có thể gợi ý con tóm tắt đề bằng những đoạn thẳng, ngôn ngữ hoặc ký hiệu ngắn gọn để hiểu hơn. Thông qua đó thiết lập mối quan hệ giữa những cái đã cho và những cái phải tìm.

    Lưu ý khi tóm tắt bài toán hãy cố gắng gạt bỏ những thứ yếu lặt vặt không cần thiết và chỉ tập trung suy nghĩ vào những yếu tố chính của đề toán. Sau đó con tìm cách tóm tắt đề bằng hình vẽ mà con hiểu nhất. Trong trường hợp không thể vẽ được thì dùng ký hiệu, ngôn ngữ… để ghi lại vắn tắt, cô đọng.

    Phân tích đề toán theo ý hiểu đã được học

    Phân tích là bước mà các con sẽ phải tự đặt câu hỏi cho mình rằng “muốn giải được bài toán này, chúng ta cần biết những gì và cần thực hiện những phép tính nào?” Và trong đó cái gì đã có, cái gì cần phải tìm thêm?

    Muốn tìm những cái chưa biết cần phải làm phép tính gì?… Cứ như thế con sẽ dần đi đến kết quả của bài toán.

    Ảnh minh họa

    Giải bài toán và thử lại khi tìm được kết quả

    Từ những bước đọc, phân tích đề ở phía trên, các con có thể bắt đầu giải bài toán để tìm ra được kết quả. Tuy nhiên sau khi có kết quả, các con cũng đừng vội kết luận đó là kết quả chính xác mà cần dùng đáp án đó thử lại xem có phù hợp với bài toán hay không. Bên cạnh đó cần kiểm tra các lời giải, phép tính mà con thực hiện phía trên đã chính xác, đủ ý hay chưa.

    Ngoài ra nếu con có niềm đam mê, hứng thú với môn toán học thì cũng có thể làm tốt bài toán hơn dù có bất kì trường hợp nào xảy ra. Bố mẹ có thể giúp con có hứng thú học toán:

    – Bố mẹ cần phải định vị nhận thức của con để xây dựng lộ trình phù hợp. Bố mẹ lên lộ trình phải phụ thuộc vào năng lực của trẻ và cũng không nên dạy quá nhiều cho con. Nếu con có năng lực tư duy toán, phụ huynh cần khuyến khích, còn con kém, các kỹ năng chưa tốt, bố mẹ nên rèn luyện dần.

    – Bố mẹ cũng không nên đánh đồng chung, so sánh con với các bạn vì mỗi đứa trẻ khác nhau và đứa trẻ tiềm năng là khi lớn lên mà nên phân bổ, sắp xếp thời gian biểu phù hợp cho con, giúp trẻ kích thích, hứng thú tiếp nhận kiến thức.

    – Để tạo hứng thú học toán ở nhà cho con, bố mẹ có thể kể những câu chuyện phù hợp lứa tuổi và có cơ chế cho từng trẻ, khuyến khích chúng khám phá nhằm tạo hứng thú, phát triển hết tư duy.

    – Bố mẹ hãy để con tự lực, tự chơi và tự giải quyết trong môi trường an toàn. Tính sáng tạo sẽ giúp con biết cách giải quyết.

    Theo báo Phụ nữ mới có bài Con làm phép tính 40 : 5 = 8 bị gạch sai, người mẹ bức xúc lên trường “kiện” thì bị cô giáo phán xanh rờn: Chị xem lại kiến thức đi! Nội dung như sau:

    Khi còn ngồi trên ghế nhà trường, Toán học chắc hẳn là môn học “ám ảnh” của nhiều người vì sự lắt léo, học đau não của nó. Tuy nhiên, vì đây là môn học quan trọng nên dù có chẳng ưa nó thì cũng phải tập trung học tập cho ra ngô ra khoai. Thấu hiểu điều đó, nên ngay từ cấp 1, nhiều phụ huynh đã kèm cặp con môn này rất gắt gao.

    Một vị phụ huynh họ Hồ (40 tuổi, Trung Quốc) có cậu con trai đang học lớp 4 tại một trường tiểu học ở địa phương. Trong bài kiểm tra mới đây của con trai, người mẹ này tỏ rõ sự thất vọng khi con không đạt điểm tuyệt đối chỉ vì sai một câu… dễ ợt. Theo đó, đề bài như sau: Có 40 đứa trẻ cần sang sông nhưng chiếc đò mỗi lần chỉ có thể chở 5 người, hỏi cần đi bao nhiêu chuyến đò để chở hết số trẻ này qua kia sông?

    Cách giải của cậu bé cho bài toán này là lấy số đứa trẻ chia cho số trẻ mà mỗi chuyến đò được phép chở để ra số chuyến đò cần đi, tức phép tính: 40 : 5 = 8.

    Cách làm của cậu bé tưởng đúng nhưng lại bị giáo viên gạch sai

    Bản thân người mẹ nhận thấy cách làm của con chẳng có gì vô lý cả, tại sao cô lại gạch sai được. Vậy nên, người mẹ này đã lên trường để “kiện” cô giáo nhằm lấy lại công bằng cho con trai. Tuy nhiên, những lời cô giáo giải thích sau đó khiến chị không khỏi ngượng ngập và buộc lòng thừa nhận con trai đã đặt phép tính sai.

    Cụ thể, cô giáo giải thích bài toán không được giải theo công thức thông thường là 40 : mà cần phải có chút liên hệ thực tế. Ở đề bài đã nêu rõ, người cần sang kia sông là trẻ em nên không thể tự chèo đò mà cần có một người lái đò là người lớn. Do đó, mỗi chuyến chỉ có thể chở được 4 người là 4 đứa trẻ và tính thêm 1 người lái đò nữa là 5.

    => Kết quả bài Toán là: 40 : 4 = 10.

    Vậy cần đi 10 chuyến đò để chở hết số trẻ này qua kia sông.

    Thế mới thấy, không phải bài toán tiểu học nào cũng dễ cả. Đơn cử như ở câu hỏi này, nó không chỉ là phép cộng, trừ, nhân, chia thông thường mà yêu cầu học sinh phải tư duy logic để luận giải vấn đề, áp dụng bài học thực tế vào cuộc sống.

  • Cô Gái Việt Đến Làm Giúp Việc Cho T:ỷ Ph:ú Ở Mỹ, Chú Chó Sủa Dữ Dội Hé Lộ B:í M:ật Thất Lạc Suốt 10 Năm

    Chú chó ngẩng đầu, đôi mắt già nua ánh lên sự hoài nghi, rồi đột nhiên gầm gừ dữ dội, rít lên tiếng sủa xé toạc không gian tĩnh mịch. Từ chiếc vali cô gái Việt vừa đặt xuống, một ký ức chôn vùi suốt 10 năm bất ngờ trỗi dậy.

    Ngọc – cô gái trẻ đến từ miền Tây Việt Nam – chưa từng nghĩ cuộc đời mình sẽ có ngày đặt chân đến một biệt thự sang trọng giữa lòng California, nơi những chiếc xe Bentley lướt qua như những cơn gió và bữa sáng là sự kết hợp kỳ lạ giữa trứng cá muối và bánh mì nướng bơ truffle.

    Cô chỉ là một người giúp việc. Nhưng không phải cho gia đình bình thường.

    Chủ nhân của ngôi biệt thự này là ông Lâm – một tỷ phú gốc Việt nổi tiếng trong ngành công nghệ sinh học tại Mỹ. Ông thành đạt, kín tiếng và vô cùng nguyên tắc. Người ta đồn rằng ông Lâm từng mất một người thân cách đây hơn 10 năm trong một vụ việc kỳ lạ, kể từ đó sống cô độc, lạnh lùng và chỉ tin tưởng duy nhất một người bạn – chú chó Husky tên Max.

    Ngọc đến Mỹ theo diện lao động hợp pháp, trải qua nhiều vòng xét tuyển gắt gao để được chọn làm người chăm sóc nhà cửa cho ông Lâm. Cô được thông báo: “Không được đến gần phòng số 3 trên tầng hai. Không được tự ý chạm vào đồ đạc của Max. Và tuyệt đối không được hỏi về quá khứ của ông chủ.”

    Ngọc vốn là người khéo léo, chăm chỉ và ít lời. Ngày đầu tiên làm việc, cô cẩn trọng lau dọn từng ngóc ngách, sắp xếp tủ bếp ngăn nắp và học cách phân loại thức ăn riêng cho Max theo từng ngày trong tuần.

    Nhưng điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra ngay tối hôm đó.

    Khi Ngọc vừa kéo chiếc vali vào phòng dành cho nhân viên, Max – vốn luôn hiền lành với người làm – đột nhiên rít lên, rướn người như muốn lao vào cô. Tiếng sủa vang vọng cả biệt thự, đến mức ông Lâm từ tầng trên vội vã chạy xuống. Đôi mắt ông thoáng chút hoảng loạn, rồi chuyển sang kinh ngạc khi nhìn thấy… chiếc móc khóa treo trên vali của Ngọc.

    Đó là một chiếc móc gỗ cũ kỹ, khắc hình bông hoa sen.

    “Chiếc móc này… cô lấy ở đâu?” – ông Lâm hỏi, giọng khản đặc.

    Ngọc lùi lại, bối rối: “Dạ… của mẹ em. Mẹ nói là được người ta tặng, em mang theo để nhớ quê.”

    Ông Lâm lặng người. Tay ông khẽ run.

    “Người tặng là ai?” – ông hỏi.

    Ngọc nhìn ông, cảm thấy có gì đó rất lạ trong cách ông nhìn cô. Cô đáp chậm rãi: “Mẹ em không nhớ rõ tên… Chỉ bảo là một người đàn ông từng sống ở Sài Gòn, hay đeo đồng hồ mặt vuông, giọng trầm, hay đến tặng sách cho mẹ em hồi còn đi làm ở thư viện.”

    Ông Lâm đứng chết trân. Trên cổ tay ông, chiếc đồng hồ mặt vuông lấp lánh dưới ánh đèn chùm.

    Đêm đó, biệt thự không ngủ.

    Ông Lâm yêu cầu Ngọc kể lại mọi điều cô biết về người mẹ – từ quê quán, công việc, đến những điều nhỏ nhặt nhất. Càng nghe, ông càng lặng người. Có những chi tiết trùng khớp đến rợn người: mẹ Ngọc từng làm việc ở thư viện trường Y dược năm 1992, từng có một người yêu đột nhiên mất tích không rõ lý do…

    Còn chú chó Max – kể từ khi ấy – không rời khỏi Ngọc nửa bước. Nhưng không còn gầm gừ. Thay vào đó là một sự cảnh giác đầy trung thành, như thể nó nhận ra một phần quá khứ trong chính cô gái trẻ.

    Ngọc bắt đầu nghi ngờ. Cô cảm nhận mình không đơn thuần chỉ là người giúp việc. Có điều gì đó sâu xa hơn, lẩn khuất phía sau ánh mắt ông chủ – một điều mà bản thân ông cũng chưa dám đối diện.

    Trong một lần dọn phòng số 3 – căn phòng bị cấm – Ngọc bất cẩn đánh rơi cây lau, khiến cánh cửa khẽ hé mở. Từ bên trong, ánh sáng dịu vàng rọi ra. Trên bức tường, treo bức tranh cũ: một người phụ nữ Việt đang bế một bé gái sơ sinh, bên cạnh là người đàn ông mang đồng hồ mặt vuông…

    Ngọc giật mình. Cô bé trong tranh có đôi mắt… giống hệt cô.

    Khi cánh cửa hé mở, ánh sáng mờ ảo len vào, phủ bụi thời gian. Ngọc đứng như hóa đá trước bức tranh cũ. Bức tranh vẽ một người mẹ trẻ ôm đứa bé sơ sinh – và người đàn ông bên cạnh chính là ông Lâm, ông chủ của cô. Một giọt nước mắt chảy dài trên má Ngọc, dù cô vẫn chưa hiểu tại sao.

    Phòng số 3 vốn luôn bị khóa kín. Nhưng giờ đây, trước mắt Ngọc là một thế giới bị đóng băng – căn phòng phủ đầy đồ vật cũ,  giấy tờ, ảnh chụp và một chiếc nôi gỗ bé xíu. Tất cả đều được lau chùi sạch sẽ, như thể người ta vẫn chờ một đứa trẻ quay trở về.

    Cô không kịp phản ứng thì ông Lâm đã xuất hiện phía sau. Ông đứng im rất lâu, rồi khẽ nói: “Cô nhìn thấy rồi, phải không?”

    Ngọc quay lại, gật đầu.

    “Bức tranh đó… là thật à?” – cô hỏi, giọng khẽ run.

    Ông Lâm gật đầu. Giọng ông như vọng từ một nơi xa xôi nào đó: “Đó là gia đình tôi. Vợ tôi – tên là Linh – người phụ nữ trong tranh, từng là thủ thư tại thư viện Đại học Y Dược ở Việt Nam. Con gái tôi… biến mất khi mới vài tháng tuổi. Và kể từ đó, mọi thứ trong tôi cũng biến mất.”

    Ngọc sững sờ. Mỗi từ ông nói như dao cứa vào tim. Cô chợt thấy thứ gì đó trỗi dậy bên trong mình – không chỉ là xúc động mà còn là sự kết nối. Một phần ký ức mờ nhạt từ thời thơ ấu bỗng ùa về: tiếng ru hời quen thuộc, một bàn tay phụ nữ dịu dàng vuốt tóc, và tiếng sủa của một con chó… giống hệt Max.

    “Con gái ông… tên là gì?” – Ngọc hỏi, tim cô đập dồn dập.

    Ông Lâm lặng người, như không dám nói ra điều mà ông đã chôn vùi cả thập kỷ.

    “Ngọc.” – ông thì thầm.

    Cô lùi lại. Cả thế giới như xoay nghiêng.

    “Cái gì…?” – cô run rẩy.

    “Linh đặt tên con bé là Ngọc, theo tên của mẹ cô ấy. Nhưng sau khi xảy ra chuyện… tôi không bao giờ dám gọi lại cái tên đó nữa. Tôi mất cả hai người chỉ trong một đêm.”

    Qua lời kể đứt quãng của ông Lâm, sự thật dần hiện ra. Mười năm trước, khi ông Lâm vừa ký được hợp đồng triệu đô đầu tiên, một nhóm đối thủ trong giới làm ăn muốn triệt hạ ông. Họ không tìm được điểm yếu nào… cho đến khi phát hiện ra vợ con ông.

    Trong một vụ dàn dựng tai nạn ô tô, người vợ bị thương nặng, còn đứa bé – lúc đó mới 6 tháng – bị bắt cóc giữa hỗn loạn. Ông Lâm đã nhờ đến FBI, thuê thám tử quốc tế, thậm chí dùng cả thế giới ngầm. Nhưng đứa bé – đứa con duy nhất – bặt vô âm tín.

    Người vợ mất sau một năm, còn ông Lâm sống như cái bóng kể từ đó.

    Chỉ có Max – chú chó lúc đó mới 2 tuổi – là nhân chứng. Nhưng Max không thể nói. Nó chỉ nhớ được mùi. Và đó là lý do vì sao, ngay khi Ngọc bước vào nhà, Max đã phát điên. Nó nhớ được hơi thở, mùi da thịt của đứa bé năm nào… vì nó đã từng liếm tay cô, nằm ngủ bên nôi của cô.

    Ngọc quỳ sụp xuống sàn. Cô không thể tin nổi.

    Cô chỉ biết rằng, suốt tuổi thơ, mẹ cô luôn giấu kín một điều gì đó. Không có ảnh gia đình, không có họ hàng nội ngoại. Chỉ có những giấc mơ lặp đi lặp lại – về biển, về ánh đèn xe, và một người đàn ông hét gọi tên “Ngọc” trong vô vọng.

    Ông Lâm bước tới, mở một chiếc hộp gỗ cũ đặt trong ngăn tủ. Trong đó là một đoạn video – trích xuất từ camera xe năm đó – và bản báo cáo của cảnh sát. Trong video, một người phụ nữ hoảng loạn chạy khỏi xe, ôm đứa bé, bị đẩy ngã. Một người đàn ông ôm lấy con, nhưng bị đánh bất tỉnh. Khuôn mặt kẻ bắt cóc không rõ ràng – chỉ thấy họ nhét đứa bé vào một chiếc xe khác.

    Khi Max được đưa trở lại hiện trường 3 ngày sau, nó dẫn cảnh sát đến… một bãi biển hoang, nơi người ta tìm thấy chiếc váy trẻ con bị rách.

    Tưởng đứa bé đã chết.

    Nhưng không – cô bé đã được cứu bởi một người phụ nữ bán cá gần đó, và bằng cách nào đó, bị nhận nuôi lén lút tại vùng quê miền Tây Việt Nam.

    Ngọc chính là cô bé ấy.

    Khi mọi sự rõ ràng, ông Lâm sụp xuống trước mặt cô gái trẻ. Ông khóc không thành tiếng. “Ba xin lỗi. Ba không tìm được con sớm hơn…”

    Ngọc không khóc. Cô đưa tay chạm vào gương mặt ông – gương mặt mà cô từng mơ về nhưng không biết vì sao. Bên cạnh, Max sủa khe khẽ, rồi nằm xuống, dụi đầu vào chân cô.

    Cả biệt thự chìm trong ánh chiều hoàng hôn. Sau 10 năm, mọi thứ dường như quay trở lại đúng vị trí.

    Hôm sau, ông Lâm tổ chức một buổi họp báo kín, thông báo từ chức và chuyển giao quyền lực cho người kế nhiệm.

    Ngọc – lúc này không còn là cô giúp việc nữa – đứng bên ông, không như một đứa con gái trở về, mà như một biểu tượng của điều kỳ diệu: tình thân không thể bị xóa nhòa bởi thời gian, khoảng cách hay tăm tối của lòng người.

    Còn Max, già yếu nhưng trung thành, nằm bên thềm nhà nhìn trời xanh. Mắt nó long lanh – như thể nó đã hoàn thành sứ mệnh sau cùng: đưa chủ nhân đoàn tụ với con.

  • Người chồng đau khổ vuốt má vợ lần cuối trước khi đóng nắp qua;/n t;/ài nhưng khi vừa rời tay, má cô b:/ất ng;/ờ rơi ra một lớp

    Trong gian nhà cấp 4 nằm cuối con hẻm nhỏ, tiếng tụng kinh tang lễ đều đều vang lên. Người phụ nữ trẻ – Linh, vợ của anh Hoàng – vừa mất vì tai nạn giao thông. Tin dữ đến quá đột ngột, khiến cả dòng họ bên chồng chết lặng.

    Linh là cô dâu ngoan hiền, ít nói, sống nội tâm, làm nghề thợ may tại nhà. Cưới về hơn 2 năm, chưa có con, nhưng vợ chồng sống hạnh phúc. Anh Hoàng yêu vợ sâu đậm, không rời nửa bước suốt mấy ngày chuẩn bị tang lễ.


    Trưa ngày đưa tang, sau ba ngày để tang theo phong tục, họ hàng tập trung để đóng nắp quan tài. Trước giờ phút sinh ly tử biệt, anh Hoàng cúi xuống bên linh cữu, khẽ đưa tay vuốt nhẹ gò má người vợ yêu dấu.

    “Anh xin lỗi… giá như hôm đó đừng để em đi một mình…”

    Nhưng đúng lúc đó, ngón tay anh lướt qua một mép da bên má trái, bỗng… “soạt” một tiếng khẽ. Một mảng má rơi xuống.

    Cả phòng kinh hoàng. Ai đó thét lên. Mẹ chồng lảo đảo ngã xuống đất.


    Bên dưới lớp da… là một gương mặt khác.

    Gương mặt hoàn toàn xa lạ, với sống mũi cao, cằm nhọn, và đôi môi có vết sẹo mờ. Trắng bệch, lạnh ngắt. Không phải Linh.

    Người trong quan tài không phải vợ anh Hoàng.

    Tang lễ lập tức bị dừng lại. Công an được gọi tới. Sự việc gây chấn động toàn khu phố: Một cái xác không rõ danh tính được tổ chức tang lễ, trong thân phận người khác.

    Vào tối hôm xảy ra tai nạn, Linh không chết tại chỗ như báo cáo. Cô chỉ bị thương nhẹ và được đưa vào bệnh viện. Nhưng ngay sau đó, cô mất tích, không ai biết tung tích.

    Thi thể mà gia đình được nhận về từ nhà xác – đã bị tráo. Và đáng sợ hơn, bệnh viện không hề có giấy tờ nhập viện nào đứng tên Linh.

    Hai ngày sau, từ lời khai của một nhân viên bệnh viện, manh mối dần lộ ra:
    Có một người đàn ông lạ mặt xuất hiện trong đêm tai nạn, tự nhận là chồng của “cô gái bị thương” và ký nhận thi thể. Hắn để lại giấy tờ giả tên Linh.

    Linh đang bị bắt cóc.

    Người trong quan tài là nạn nhân của một đường dây thí nghiệm y học bất hợp pháp, bị sử dụng như vật thế thân nhằm che giấu tung tích người thật.

    Và cú trượt tay của anh Hoàng vô tình vạch trần sự tráo đổi ấy.

    Linh được tìm thấy sau 3 tuần, trong tình trạng sốc tâm lý nhưng may mắn còn sống.

    Gia đình kiện toàn bộ hệ thống y tế liên quan, và vụ án được đưa ra ánh sáng, cứu nhiều nạn nhân khác.

    Không ma mị. Không hư cấu kỳ dị.
    Chỉ là sự thật đôi khi lạnh lẽo hơn cả cái chết.
    Và một cái vuốt má tưởng là chia ly, lại trở thành chìa khóa phơi bày toàn bộ tội ác.

    LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.

  • Đi chợ nửa đường thì phát hiện để quên ví tiền ở nhà, vợ vội vã về lấy thì ch//ết điếng khi nhìn vào cửa phòng ng:;ủ cùng âm thanh l::ạ….

    Đi chợ nửa đường thì phát hiện để quên ví tiền ở nhà, vợ vội vã về lấy thì ch//ết điếng khi nhìn vào cửa phòng ng:;ủ cùng âm thanh l::ạ…. bên trong của chồng và cô hàng xóm tr::ẻ… Người vợ không la::o vào mà lặng lẽ trở ra nhưng hà:nh độ::ng sau đó của chị mới khiến người ta phải khi::ếp s::ợ…

    Chủ nhật. Trời nắng chang chang như đ/ổ lử/a. Tôi xách giỏ đi chợ, định bụng mua ít cua đồng về nấu bát canh giải nhiệt cho Kiên – chồng tôi. Dạo này Kiên hay than m/ệt, công việc áp lực, về nhà là nằm dài ra ghế. Thương chồng, tôi chẳng nề hà việc gì, từ kiếm tiền đến nội trợ đều chu toàn. Đi được nửa đường, đến hàng rau quen, tôi mới tá hỏa nhận ra mình để quên ví tiền trên nóc tủ giày. Chắc lúc nãy mải nghe điện thoại công việc nên đãng trí. Tôi tặc lưỡi, quay xe phóng vội về nhà.

    Căn nhà yên ắng lạ thường. Cổng không khóa, chỉ khép hờ. Tôi nhíu mày. Rõ ràng lúc đi tôi đã khóa cẩn thận, Kiên thì bảo mệt nên ngủ nướng trong phòng. Tôi dắt xe vào sân thật khẽ, không hiểu sao ti/m đ/ập thình thịch như có điềm báo. Ngay bậc tam cấp, đập vào mắt tôi là một đôi dép cao gót màu nude đính đá. Tôi ch//ết sữ//ng. Đôi dép này… là của Thu, cô hàng xóm góa chồng ở cách nhà tôi hai căn. Thu hay sang nhà tôi chơi, miệng lúc nào cũng “chị chị em em” ngọt xớt, còn hay khen Kiên là “người chồng quốc dân”.

    Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi, bất chấp cái nó/ng 40 độ ngoài trời. Tôi bỏ dép, đi chân trần rón rén vào nhà. Phòng khách trống trơn. Nhưng từ phía phòng /của vợ chồng tôi – nơi cửa phòng chỉ khép hờ một khe nhỏ – vọng ra những âm thanh l/ạ. “Ư//m… ư… anh Kiên…… nhỡ chị Hạnh về…” “Yên tâm… vợ anh đi chợ phải cả tiếng mới về… em cứ chi/ều anh đi…”. Rồi tiếng cười rúc rích, những âm thanh “ú..//. ớ…” ki//nh t//ởm ấy như những m//ũi ki/m châ/m thẳng vào mà/ng nh/ĩ, xuy/ên th/ấu t/im ga/n tôi.

    Tôi đứng chôn chân tại chỗ. Cảm giác đầu tiên không phải là gh/en tu/ông, mà là sự bu/ồn nô/n. Căn phòng ng/ủ tôi vừa thay ga gối sáng nay, giờ đây đang bị vấy bẩn bởi chính người chồng đầu ấp tay gối và ả hàng xóm lẳ/ng l/ơ. Tôi muốn la/o vào, muốn x/é x//ác hai kẻ kh/ốn nạ//n đó. Nhưng lý trí của một người đàn bà l//ăn l//ộn thương trường 10 năm nay đã giữ chân tôi lại. Đá//nh gh//en ầm ĩ để làm gì? Để thiên hạ cười chê mình không biết giữ chồng? Để tay mình vấy b//ẩn? Không. Tôi phải cho chúng một bài học nhớ đời, một cái kết mà chúng không bao giờ ngóc đầu lên nổi.
    Tôi rút điện thoại…

    Tôi rút điện thoại.

    Không phải để quay clip.
    Không phải để gọi ai đến “bắt quả tang”.

    Tôi bật chế độ ghi âm. Một cách lặng lẽ, tỉnh táo đến lạnh sống lưng.

    Từng tiếng thở, từng tiếng rên rỉ, từng câu nói tởm lợm của hai kẻ đó vang lên rõ ràng đến mức tôi nghe mà muốn nôn.

    “Anh Kiên… nhẹ thôi…”
    “Em đẹp quá… vợ anh không bằng một góc của em…”
    “Nhanh lên… nhỡ chị ấy…”
    “Yên tâm, con đàn bà ấy khờ lắm…”

    Tôi bấm nút kết thúc, lưu file vào một thư mục riêng.
    Rồi… tôi bình tĩnh rời khỏi nhà, nhẹ như một con mèo.

    Không một tiếng động.

    Tôi đi thẳng ra gara, mở cốp xe, lấy một túi đồ kiên cố được bọc rất gọn gàng.

    Bên trong là giấy vay nợ 320 triệu mà Kiên từng năn nỉ tôi ký bảo lãnh để lấy vốn làm ăn. Cũng chính vì giấy tờ này mà anh ta “hèn” với tôi bao năm.

    Tôi mỉm cười lạnh.

    Và bắt đầu… kế hoạch.


    1. Tôi đến thẳng ngân hàng

    Tôi đưa toàn bộ giấy tờ chứng minh Kiên vi phạm cam kết tài chính, cộng theo bản sao kê chi tiêu của anh mấy tháng gần đây — toàn là mua quà, chuyển khoản cho Thu, thuê phòng nhà nghỉ trong tuần.

    Cô nhân viên nhìn hồ sơ mà há hốc:

    – “Chị muốn đơn phương khóa tài khoản đứng tên chồng? Và kích hoạt yêu cầu thu hồi nợ?”

    Tôi gật đầu:

    – “Đúng vậy. Tôi chịu trách nhiệm pháp lý.”

    Chỉ trong 15 phút, toàn bộ tài khoản Kiên bị đóng băng.


    2. Tôi ghé qua công ty anh ta

    Tôi gặp trực tiếp giám đốc – người quý tôi vì tôi từng giúp công ty họ hoàn thành kiểm toán.

    Tôi mở laptop, bật đoạn ghi âm lên.

    Sắc mặt giám đốc đổi màu.
    Ông ta không nói gì thêm, chỉ ký vào quyết định:

    “Đình chỉ Kiên 30 ngày để điều tra hành vi vi phạm đạo đức nhân sự.”

    Vậy là nguồn thu nhập duy nhất của Kiên – biến mất.


    3. Cuối cùng, tôi về nhà

    15 phút sau, Kiên lao ra cửa phòng, mặt còn đỏ bừng, quần áo vội vàng cài chưa xong. Thu luống cuống trốn vào nhà tắm.

    Nhưng khi ra đến phòng khách…

    Anh ta thấy tôi đang ngồi rất điềm tĩnh, uống trà, để sẵn laptop trước mặt.

    Tôi nhìn thẳng vào Kiên, không gào, không chửi, không khóc:

    – “Anh ngồi xuống. Nghe món quà của anh đi.”

    Tôi bấm play.

    Từ loa laptop phát ra tiếng rên rỉ trần trụi của Thu, tiếng Kiên cười khẩy gọi vợ là “con đàn bà ngu”, tiếng va chạm da thịt rõ mồn một.

    Kiên tái như đĩa hành.
    Thu run rẩy đứng nép ở cửa nhà tắm, mặt không còn giọt máu.

    Tôi tắt ghi âm.

    Rút từ túi ra tờ đơn ly hôn đặt trước mặt Kiên:

    – “Tôi cho anh hai lựa chọn:

    1. Ký ly hôn trong im lặng – tôi sẽ không đưa đoạn ghi âm này cho gia đình Thu, cũng không phát tán.

    2. Không ký – tôi gửi đoạn ghi âm cho toàn bộ họ hàng hai bên, công ty anh và cả tổ dân phố.

    Trong vòng 24 giờ, tôi muốn thấy chữ ký.”

    Kiên quỵ xuống, khóc lóc, lắp bắp van xin.

    Tôi đứng dậy, nói một câu cuối:

    – “Tôi không đánh ghen. Tôi chỉ trả lại đúng những gì anh và cô ta đã chọn.”

    Tôi thu dọn đồ, bước ra khỏi nhà – căn nhà tôi từng gọi là tổ ấm.

    Phía sau, tiếng Kiên gào khóc, tiếng Thu run lẩy bẩy:

    – “Chị Hạnh… em xin chị… đừng…”

    Nhưng tôi không quay đầu lại.

    LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.

  • Vì sao dân mạng nói “năm 2148 Việt Nam đón Tết Nguyên đán 2 lần”?

    Mạng xã hội những ngày gần đây “dậy sóng” trước thông tin năm 2148 người Việt Nam có thể đón Tết Nguyên đán hai lần, xuất phát từ việc năm đó nhuận tháng Giêng. Trong thời điểm Tết Dương lịch 2026 và Tết Bính Ngọ đang đến gần, câu chuyện về cái Tết của 123 năm sau được dân mạng bàn luận với sự tò mò và thích thú.

    Nhiều bình luận hài hước: “Hạnh phúc nếu được cháu chắt mời về ăn Tết 2 lần năm 2148”; “Có khả năng lĩnh 2 tháng lương 13 không nhỉ?”; “Hóng quá. Chỉ còn 123 năm nữa thôi mà”…

    Vì sao dân mạng nói "năm 2148 Việt Nam đón Tết Nguyên đán 2 lần"?- Ảnh 1.

    Dân mạng xôn xao năm 2148 Việt Nam đón Tết Nguyên đán 2 lần? (Ảnh chụp màn hình)

    Vì sao dân mạng nói năm 2148 có 2 Tết Nguyên đán?

    Thông tin về “hai cái Tết” trong năm 2148, tức năm Mậu Thân, được lan truyền từ dữ liệu Âm lịch của Trung Quốc kết hợp với các bảng tính thiên văn về pha Mặt trăng. Theo đó, năm này được dự đoán sẽ có hai tháng Giêng (tháng 1 Âm lịch), tức tháng Giêng thường và tháng Giêng nhuận.

    Cụ thể, mùng 1 tháng Giêng đầu tiên của năm Mậu Thân rơi vào Chủ nhật ngày 21/1/2148 Dương lịch; còn mùng 1 tháng Giêng nhuận rơi vào thứ 3 ngày 20/2/2148.

    Việc năm 2148 có 2 tháng Giêng khiến dân mạng cực kỳ hào hứng, bàn tán sôi nổi về việc liệu điều này có đồng nghĩa với 2 lần ăn Tết Nguyên đán hay không.

    Tuy nhiên, nhà nghiên cứu Đặng Vũ Tuấn Sơn, Chủ tịch Hội Thiên văn và Vũ trụ học Việt Nam (VACA) chia sẻ trên Báo Tiền Phong rằng, chúng ta ăn Tết để đón năm mới, chứ không phải để đón tháng Giêng. Vì vậy, việc xuất hiện hai tháng Giêng không kéo theo hai cái Tết Nguyên đán. “Năm nhuận tháng Giêng được ăn hai cái Tết” chỉ là cách nói vui vẻ của cộng đồng mạng nhằm bày tỏ sự thích thú với hiện tượng Âm lịch hiếm gặp.

    Tết Nguyên đán đánh dấu thời khắc chuyển giao năm Âm lịch, không phụ thuộc số lượng tháng trong năm. Ngoài ra, theo thời gian, các quy ước hành chính của nhân loại hoàn toàn có thể thay đổi, nên mọi dự đoán quá xa trong tương lai vẫn chỉ mang tính tham khảo.

    Dù vậy, câu hỏi “năm 2148 có được nghỉ Tết hai lần không?” vẫn khiến dân mạng cười nghiêng ngả. Không ít người bình luận rằng họ cố gắng sống tới 123 năm nữa để tự mình trải nghiệm việc đón tháng Giêng nhuận.

    Vì sao dân mạng nói "năm 2148 Việt Nam đón Tết Nguyên đán 2 lần"?- Ảnh 2.

    Người dân nô nức mua sắm, chờ đón Tết Nguyên đán. (Ảnh: Minh Đức)

    Vì sao có tháng nhuận?

    Tháng nhuận là cách để giữ cho lịch âm không bị lệch quá xa so với lịch dương và với chu kỳ thời tiết. Do 12 tháng Âm lịch mỗi năm ngắn hơn năm Dương lịch khoảng 10 ngày nên phải thêm một tháng sau chu kỳ nhất định để bù lại.

    Trong Âm lịch, một tháng bắt đầu vào ngày có “điểm sóc”, tức thời điểm phần Mặt trăng hướng về Trái đất hoàn toàn không được chiếu sáng. Quy tắc chèn tháng nhuận dựa trên 12 trung khí, những điểm đặc biệt trong 24 tiết khí, được xác định theo sự vận động của Trái đất quanh Mặt trời.

    Bình thường, khoảng thời gian giữa hai Đông chí sẽ chứa 12 tháng âm có đủ trung khí. Nhưng nếu xuất hiện tới 13 tháng âm, năm đó sẽ là năm nhuận. Trong năm nhuận, tháng nào không chứa trung khí sẽ trở thành tháng nhuận.

    Chuyên gia nhấn mạnh, quỹ đạo Trái đất chịu ảnh hưởng của nhiều yếu tố, nên việc tính toán âm lịch của hơn một thế kỷ sau dù có sai số rất nhỏ thì vẫn không thể tuyệt đối chính xác. Tuy vậy, hệ thống chèn tháng nhuận hiện hành được xem là phù hợp nhất để đảm bảo lịch âm phản ánh đúng chu kỳ tròn khuyết của Mặt trăng, đồng thời giữ cho các mùa, tiết khí và thời điểm canh tác, lễ hội, sinh hoạt văn hóa của người Việt không bị dịch chuyển quá xa so với thực tế.

    Nhờ cơ chế này, lịch âm vẫn giữ được giá trị truyền thống, gắn liền với đời sống nông nghiệp và tinh thần của người Việt qua hàng nghìn năm.

    Hiện tượng năm 2148 có hai tháng Giêng vì thế trở thành chủ đề thú vị để cư dân mạng bàn tán. Dù “ăn Tết hai lần” chỉ là câu chuyện đùa vui, nhưng việc xuất hiện tháng Giêng nhuận thực sự hiếm gặp.

  • Thách cưới 9,9 triệu, thông gia nghèo đứng hình khi mở phong bì sính lễ nhà trai

    Mở chiếc phong bì màu đỏ được đặt gọn trong hộp sính lễ mà nhà trai mang đến, bố mẹ tôi lặng người khi nhìn thấy số tiền thách cưới bên trong.

    Tôi lấy chồng hồi tháng 9. Trước đó, chồng tôi bị gãy chân, phải bó bột và trị liệu suốt nửa năm. Tôi vừa đi làm vừa tranh thủ chăm sóc anh vì thương bố mẹ anh ở xa, lại nhiều tuổi.

    Khi bình phục và đi làm trở lại, anh cầu hôn tôi. Thực lòng, tôi rất đắn đo, trong đầu xuất hiện nhiều suy nghĩ hỗn độn, phần lớn xoay quanh chuyện chưa biết phải hòa hợp với gia đình chồng thế nào. Tôi sợ chuyện ứng xử giữa mẹ chồng, nàng dâu – mối quan hệ vốn bị cho là phức tạp.

    Tuy nhiên, vì chồng rất yêu thương và chiều chuộng nên tôi nghĩ vấn đề nào cũng có thể khắc phục được.

    Trước đám cưới 3 tuần, gia đình chồng gọi điện cho bố mẹ tôi, ngỏ ý xem nhà gái yêu cầu bao nhiêu tráp sính lễ và tiền thách cưới.

    Vì gia đình điều kiện cũng khá giả nên bố mẹ chồng đề nghị sẽ chuẩn bị 11 tráp cưới. Còn tiền sính lễ sẽ do nhà gái quyết định.

    Gia cảnh nhà tôi bình thường, bố mẹ làm nông, quanh năm thu nhập chỉ trông chờ vào mấy sào hoa màu, ruộng lúa. Khi tôi hỏi về tiền thách cưới, mẹ tôi nói 9,9 triệu đồng là con số hợp lý.

    Ở chỗ tôi, tiền thách cưới thường lấy số lẻ vì mọi người tin rằng số lẻ sẽ mang lại nhiều may mắn, hạnh phúc cho chú rể, cô dâu.

    Tôi nhất trí với suy nghĩ và mong muốn của mẹ, sau đó báo lại với gia đình chồng.

    Vì nhà tôi và nhà chồng cách nhau 120km nên để thuận tiện, 2 gia đình thống nhất tổ chức ăn hỏi và cưới cùng 1 ngày.

    Đến ngày cưới, chồng, mẹ chồng tôi và những người họ hàng sang rước dâu. Lúc trao tay, bà cẩn thận đưa mẹ tôi chiếc hộp tròn màu đỏ, bên trong có trang sức vàng tặng con dâu, kèm theo 1 phong bì sính lễ khá đẹp mắt.

    Tới giây phút phát biểu, chia sẻ đôi lời trước khi đón dâu mới về nhà, mẹ chồng tôi bày tỏ sự biết ơn nhà gái đã nuôi dưỡng, chăm sóc cô dâu trưởng thành và chỉ dạy chu đáo để làm người tử tế, sống có ích.

    Mẹ chồng tôi cũng hứa trước quan viên hai họ rằng sẽ quan tâm, yêu thương tôi như con gái trong nhà.

    Dù bà không nhắc nhiều đến sính lễ nhưng họ hàng 2 bên chỉ cần nhìn những tráp cưới được đính kết kỳ công, xếp hàng dài đặt quanh nhà cũng có thể hiểu được tấm lòng, sự trân trọng của nhà trai với nhà gái.

    Điều tôi bất ngờ nhất là mẹ chồng tôi vốn kiệm lời, thế mà ngày rước dâu, bà lại chia sẻ nhiều điều xúc động đến vậy. Lúc đó, tôi theo chồng về nhà chồng mà nước mắt rưng rưng.

    Buổi tối, sau đám cưới, tôi nhận được cuộc gọi của mẹ đẻ. Mẹ nói rất bất ngờ khi mở phong bì sính lễ của nhà trai.

    “Tiền thách cưới ban đầu thống nhất là 9,9 triệu thôi mà trong phong bì có tới 99 triệu con ạ. Có khi nào bố mẹ chồng con nhầm không?”, mẹ tôi hoang mang.

    Tôi nghe thế cũng sững người, vội hỏi lại chồng để xác nhận. Đúng lúc ấy, mẹ chồng tôi gõ cửa đi vào. Biết chuyện, bà nhẹ nhàng giải thích rằng không phải gửi tiền thách cưới nhầm mà là gia đình muốn chuẩn bị sính lễ tươm tất, xứng đáng với nhà gái.

    “Bố mẹ rất cảm ơn con vì đã ở bên và chăm sóc chồng con không quản khó khăn, vất vả. Tuy mẹ không thường xuyên nói chuyện, gọi điện hỏi thăm con nhưng mẹ biết và cảm nhận được rằng con là người tốt.

    Bố mẹ cũng rất biết ơn và trân trọng thông gia vì đã nuôi lớn, dạy dỗ con thành người tử tế. Cả đời chỉ có 1 dịp để bố mẹ được thể hiện sự thành tâm của mình với bố mẹ con thôi. Giá mà có điều kiện hơn, bố mẹ cũng muốn chuẩn bị số tiền lớn hơn nữa”, mẹ chồng tôi nói.

    Thực sự lúc đó tôi đã khóc. Khóc vì xúc động, tin rằng mình đã lấy đúng người, chọn đúng gia đình chồng. Bao nhiêu suy nghĩ, lo lắng về chuyện làm dâu của tôi gần như tan biến hết.

    Tôi gọi lại cho mẹ đẻ, mẹ cũng xúc động không nói thành lời. Mẹ bảo, số tiền thách cưới sẽ gửi lại cho chúng tôi để các con chi tiêu, lo toan sau đám cưới. Nhưng chồng tôi từ chối, nói khoản tiền đó là gửi cảm ơn bố mẹ. Còn từ nay về sau, anh sẽ thay bố mẹ để lo toan, chăm sóc cho tôi và phụng dưỡng gia đình 2 bên chu đáo.

  • Tôi chỉ cúi đầu: – Cảm ơn bà… đã cho tôi biết cha tôi là ai.

    Tôi làm tài xế riêng cho bà Hạnh đã gần ba năm.

    Bà là kiểu phụ nữ mà chỉ cần xuất hiện ở đâu, người khác tự khắc nhỏ giọng lại. Giàu có, goá chồng, ngoài sáu mươi, ăn mặc giản dị nhưng mọi thứ bà dùng đều toát lên vẻ đắt tiền.

    Còn tôi, chỉ là một thằng lái xe thuê. Ba mươi lăm tuổi, ly hôn, sống một mình trong căn phòng trọ ở quận ven. Công việc này ổn định, lương cao hơn chạy xe dịch vụ, lại không phải bon chen. Tôi chỉ cần làm đúng một việc: lái xe và im lặng.

    Bà Hạnh không thích nhiều lời.

    Mỗi sáng, tôi đợi trước cổng biệt thự. Bà bước ra, gật đầu, nói địa chỉ. Tôi lái. Hết.

    Cho đến hôm đó.

    Một buổi sáng trời âm u, bà không nói điểm đến ngay. Xe lăn bánh được một lúc, bà mới lên tiếng:
    – Cậu lái xe quen đường ngoại thành không?

    – Dạ, quen ạ.

    – Tốt. Đi nghĩa trang Phúc An.

    Tôi thoáng khựng tay lái.

    Người già hay đi viếng mộ, tôi không lạ. Nhưng lạ là bà Hạnh đi một mình, không hoa, không nhang, chỉ mặc bộ áo dài đen giản dị.

    Xe chạy gần một tiếng thì tới nơi.

    Nghĩa trang vắng, gió thổi ràn rạt qua những hàng cây. Bà Hạnh xuống xe, bước chậm rãi. Tôi theo sau, tay cầm chiếc ô che nắng cho bà.

    Chúng tôi dừng trước một ngôi mộ cũ, bia đá đã sờn chữ.

    Bà nhìn rất lâu.

    Rồi bất ngờ quay sang tôi:
    – Cậu quỳ xuống.

    Tôi tưởng mình nghe nhầm.

    – Dạ… bà nói gì ạ?

    – Quỳ xuống. Trước mộ này.

    Không phải yêu cầu. Là mệnh lệnh.

    Tim tôi đập thình thịch. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn chậm rãi quỳ xuống, đầu gối chạm đất lạnh.

    Bà Hạnh đứng phía sau, giọng trầm xuống:
    – Cậu có biết người nằm dưới đây là ai không?

    Tôi lắc đầu.

    Bà bước lên, đặt tay lên bia mộ, đọc chậm rãi:
    – Nguyễn Văn Lâm. Mất năm 2003.

    Tôi chết lặng.

    Đó là tên cha tôi.

    Người đàn ông tôi chưa từng gọi một tiếng “bố” cho trọn vẹn.


    Cha tôi mất khi tôi mười ba tuổi.

    Ông là thợ hồ, cả đời gắn với công trình, rượu chè, nóng nảy. Trong ký ức của tôi, cha là người hay la mắng, ít khi cười, và luôn khiến mẹ tôi khóc.

    Ngày ông chết, người ta nói ông ngã giàn giáo.

    Không tiền bảo hiểm. Không bồi thường.

    Đám tang sơ sài. Tôi đứng trước mộ, không khóc. Trong đầu chỉ nghĩ: Từ nay không còn ai mắng mình nữa.

    Mẹ tôi mất vài năm sau đó vì bệnh.

    Tôi lớn lên với một niềm tin cố định: Cha tôi là một người đàn ông tầm thường, chẳng để lại gì ngoài gánh nặng.

    Vậy mà giờ đây, tôi đang quỳ trước mộ ông… theo yêu cầu của một người đàn bà giàu có mà tôi lái xe thuê.

    – Bà… – giọng tôi run – Sao bà biết mộ này?

    Bà Hạnh không trả lời ngay.

    Bà chắp tay, cúi đầu thật thấp trước mộ cha tôi. Rất lâu.

    Rồi bà nói:
    – Vì ông ấy từng cứu mạng tôi.

    Tôi ngẩng lên, không tin nổi.

    – Hai mươi lăm năm trước, tôi gặp tai nạn trên một công trình. Giàn giáo sập. Tôi rơi xuống. Nếu không có ông Lâm đẩy tôi ra kịp lúc… người nằm đây đã là tôi.

    Tôi há miệng, nhưng không nói được lời nào.

    – Ông ấy ngã thay tôi. Chấn thương nặng. Tôi đến bệnh viện thì ông đã hôn mê. Sau đó… không qua khỏi.

    Bà Hạnh siết chặt tay.
    – Tôi tìm gia đình ông. Nhưng lúc đó công trình xảy ra tranh chấp, mọi thứ bị ém đi. Khi tôi tìm được thì… quá muộn.

    Tôi thấy mắt mình cay xè.

    – Tôi mang theo món nợ này suốt hai mươi năm. – bà nói tiếp – Tôi lập quỹ từ thiện, giúp nhiều người, nhưng vẫn không ngủ yên. Vì ân nhân của tôi chết trong nghèo khó… còn tôi thì sống sung túc.

    Bà quay sang tôi:
    – Cậu biết vì sao tôi thuê cậu không?

    Tôi lắc đầu.

    – Vì cậu giống ông ấy. Không phải khuôn mặt. Mà là ánh mắt.

    Tôi cúi đầu. Nước mắt rơi xuống đất.

    – Hôm nay tôi bảo cậu quỳ, không phải để làm nhục. – bà nói chậm rãi – Mà vì tôi muốn quỳ cùng cậu.

    Bà Hạnh từ từ quỳ xuống bên cạnh tôi.

    Một quý bà giàu có.
    Một người lái xe nghèo.
    Quỳ trước mộ một người thợ hồ vô danh.

    Gió thổi mạnh hơn.

    – Bố cậu… – bà nghẹn giọng – là một người tử tế.

    Tôi bật khóc như một đứa trẻ.

    Lần đầu tiên trong đời, tôi ước gì có thể gọi ông một tiếng “bố”.


    Hôm đó, bà Hạnh đưa tôi một tập hồ sơ.

    Trong đó là giấy tờ bồi thường mà cha tôi lẽ ra được nhận, một cuốn sổ tiết kiệm đứng tên tôi, và một lá thư.

    Bà nói:
    – Tôi không thể trả lại mạng sống cho ông ấy. Nhưng tôi có thể làm điều ông ấy chưa kịp làm cho con trai mình.

    Tôi không nhận tiền ngay.

    Tôi chỉ cúi đầu:
    – Cảm ơn bà… đã cho tôi biết cha tôi là ai.

    Từ hôm đó, tôi vẫn là lái xe của bà Hạnh.

    Nhưng mỗi lần nhìn bà ngồi sau xe, tôi không còn thấy khoảng cách giàu – nghèo.

    Chỉ thấy hai con người… cùng mang ơn một người đã nằm yên dưới đất.

  • Đi du lịch Sài Gòn cùng với mẹ chồng nửa tháng nhưng cả 10 đêm bà không hề ngủ cùng với tôi mà đi tới gần sáng mới về. Một lần không nói nhưng cả 10 đêm thì tôi không thể không nghi ngờ. Đến đêm thứ 11 tôi quyết định đi theo thì phát hiện ra…

    Phần 1: Kỳ Nghỉ Bất Thường

    Sài Gòn đón mẹ con tôi bằng cái nóng hầm hập và những cơn mưa rào bất chợt của tháng Bảy. Tôi là Lan, con dâu trưởng của mẹ Hạnh. Chuyến đi này là món quà tôi dành tặng mẹ sau năm năm làm dâu, cũng là để bà khuây khỏa sau khi bố chồng tôi qua đời được sáu tháng.

    Chúng tôi thuê một căn hộ dịch vụ cao cấp ở Quận 1, nhìn thẳng ra bến Bạch Đằng. Tôi đã lên kế hoạch tỉ mỉ: sáng đi Dinh Độc Lập, chiều dạo phố đi bộ, tối đi thuyền trên sông. Tôi muốn mẹ được tận hưởng những gì tốt nhất, bù đắp cho cả đời lam lũ ở vùng quê Bắc Bộ.

    Nhưng ngay đêm đầu tiên, mọi thứ đã diễn ra không như tôi dự tính.

    Mười một giờ đêm, khi tôi vừa tắm xong và chuẩn bị leo lên giường tận hưởng nệm êm chăn ấm, thì mẹ Hạnh đã thay bộ quần áo bà ba sẫm màu, đội cái nón lá cũ mà bà nhất quyết mang theo từ quê.

    “Lan à, con ngủ trước đi nhé. Mẹ… mẹ đi dạo một chút cho thoáng. Ở trong máy lạnh mẹ khó thở quá.”

    Tôi ngạc nhiên:

    “Mẹ ơi, muộn rồi. Sài Gòn phức tạp lắm, mẹ đi một mình con không yên tâm. Để con đi cùng mẹ.”

    Mẹ xua tay, nụ cười gượng gạo:

    “Thôi, con đi cả ngày mệt rồi, ngủ đi. Mẹ chỉ đi quanh quanh đây thôi. Mẹ già rồi, ai làm gì đâu mà sợ.”

    Nói rồi, bà khép cửa đi thẳng, để lại tôi với sự hoang mang nhẹ. Tôi nghĩ chắc bà lạ nhà, lạ giường nên muốn đi bộ cho dễ ngủ. Nhưng đồng hồ điểm một giờ sáng, hai giờ sáng, rồi ba giờ sáng… mẹ vẫn chưa về.

    Tôi gọi điện, thuê bao không liên lạc được. Tôi ngồi bó gối trên sofa, lòng như lửa đốt. Đến gần bốn giờ sáng, tiếng lạch cạch mở cửa mới vang lên. Mẹ bước vào, người ướt đẫm mồ hôi, đôi dép lào lấm lem bùn đất, và đặc biệt, đôi mắt bà đỏ hoe, sưng húp như vừa khóc một trận rất dài.

    “Mẹ đi đâu mà kỹ thế?” – Tôi hỏi, cố nén sự bực dọc.
    “À… mẹ đi lạc. Đường xá trong này rối rắm quá.” – Mẹ trả lời qua quýt rồi đi thẳng vào nhà tắm.

    Tôi tin lời mẹ đêm đầu tiên. Nhưng chuyện đó lặp lại vào đêm thứ hai, thứ ba… và liên tục mười đêm liền.

    Đêm nào cũng vậy, cứ đúng mười một giờ, khi thành phố bắt đầu lên đèn rực rỡ nhất, mẹ lại lẳng lặng rời đi với bộ đồ bà ba cũ kỹ. Và đêm nào trở về, bà cũng mang theo sự rệu rã, mệt mỏi cùng đôi mắt trũng sâu u buồn.

    Sự nghi ngờ trong tôi lớn dần lên như một khối u. Mẹ làm gì ở cái thành phố xa lạ này suốt sáu, bảy tiếng đồng hồ mỗi đêm? Mẹ đi đánh bài? Không thể, mẹ tôi nổi tiếng tiết kiệm. Mẹ có nhân tình? Càng vô lý với một người phụ nữ góa bụa cả đời chỉ biết đến chồng con. Hay mẹ bị lừa tham gia vào một hội nhóm tà đạo nào đó?

    Ban ngày, mẹ vẫn vui vẻ đi tham quan cùng tôi, nhưng mỗi khi tôi quay đi, tôi lại bắt gặp bà nhìn xa xăm, thẫn thờ. Mẹ ăn rất ít, nhưng bữa nào cũng lén xin nhà hàng một hộp cơm mang về, bảo là “để đêm đói thì ăn”, nhưng sáng ra tôi thấy hộp cơm đã biến mất, còn thùng rác trong phòng thì trống trơn.

    Đến đêm thứ mười một, tôi không thể chịu đựng thêm sự im lặng đáng sợ này nữa. Tôi quyết định sẽ bám theo bà.

    Phần 2: Cái Bóng Trong Hẻm Sâu
    Mười một giờ mười lăm phút. Mẹ Hạnh rời khỏi khách sạn. Bà đi rất nhanh, dáng người nhỏ bé lọt thỏm giữa dòng người tấp nập của phố Tây Bùi Viện.

    Tôi trùm kín áo khoác, đeo khẩu trang, giữ khoảng cách an toàn phía sau. Mẹ không đi dạo “quanh quanh” như bà nói. Bà đi bộ một mạch qua mấy con phố lớn, rồi rẽ vào những con hẻm nhỏ chằng chịt, tối tăm ở khu vực Quận 4 – nơi mà người ta vẫn đồn đại về những khu “ổ chuột” nằm ngay sát vách sự phồn hoa.

    Sài Gòn về đêm ở những góc khuất này mang một bộ mặt khác hẳn. Không có đèn hoa rực rỡ, chỉ có những ánh đèn đường vàng vọt hắt hiu, mùi rác thải, mùi cống rãnh bốc lên nồng nặc. Những người vô gia cư nằm co ro trên vỉa hè, những quán hủ tiếu gõ leo lét ánh lửa.

    Mẹ tôi cứ đi, bước chân thoăn thoắt lạ thường. Bà dừng lại trước một tiệm tạp hóa nhỏ còn mở cửa, mua một chai nước suối lớn, một gói thuốc lá (dù mẹ tôi không bao giờ hút thuốc), và một cái bánh bao nóng hổi.

    Sau đó, bà đi sâu vào khu vực gầm cầu Ông Lãnh.

    Tim tôi đập thình thịch. Đây là nơi tập trung của rất nhiều người vô gia cư và những thành phần phức tạp. Tôi muốn lao lên kéo mẹ về, nhưng sự tò mò đã giữ chân tôi lại.

    Mẹ dừng lại trước một góc tối, nơi có một đống bìa các-tông và giẻ rách chất đống thành một cái ổ. Một người đàn ông đang nằm cuộn tròn trong đó, người bẩn thỉu, tóc tai rũ rượi, quần áo rách bươm.

    Mẹ tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh “đống rác” ấy. Bà đặt chai nước và cái bánh bao xuống, rồi đưa tay lay nhẹ người đàn ông.

    “Dậy đi con. Mẹ đến rồi đây.”

    Tiếng “con” vang lên trong đêm vắng khiến tôi rợn tóc gáy. Chồng tôi – con trai duy nhất của mẹ – đang ở Bắc làm việc cơ mà? Vậy người này là ai?

    Người đàn ông kia cựa mình, ngẩng mặt lên. Dưới ánh đèn đường leo lét, tôi thấy một khuôn mặt đen nhẻm, nhem nhuốc, đôi mắt dại đi vì ma túy hoặc vì bệnh tật. Anh ta nhìn mẹ tôi, không nói gì, chỉ giật lấy cái bánh bao nhét vào miệng ngấu nghiến như một con thú đói.

    Mẹ tôi nhìn anh ta ăn, nước mắt bà lăn dài trên gò má nhăn nheo. Bà rút trong túi áo ra một chiếc khăn tay, thấm mồ hôi trên trán cho anh ta, rồi lôi hộp cơm – hộp cơm mà bà xin từ nhà hàng ban trưa – ra bón thêm cho anh ta từng thìa.

    “Ăn từ từ thôi con. Khổ thân con tôi…”

    Người đàn ông ăn xong, ngửa cổ uống ừng ực chai nước. Rồi anh ta nhìn thấy gói thuốc lá mẹ để bên cạnh. Anh ta chộp lấy, rút một điếu, châm lửa hút, phả khói vào mặt mẹ tôi. Mẹ không né tránh, bà chỉ ngồi đó, nhìn anh ta bằng ánh mắt chan chứa yêu thương và đau đớn tột cùng.

    “Về với mẹ đi con. Bố mất rồi. Giờ chỉ còn mẹ thôi. Về mẹ cai cho, mẹ nuôi…” – Mẹ thì thầm, giọng lạc đi.

    Gã đàn ông cười khùng khục, một điệu cười man dại:

    “Về? Về đâu? Bà đi đi! Đừng có lải nhải nữa! Có tiền không? Cho xin ít tiền đi!”

    Mẹ run rẩy móc trong túi quần ra mấy tờ tiền lẻ – số tiền tôi đưa bà để mua quà vặt.

    “Mẹ chỉ còn thế này thôi…”

    Gã giật lấy tiền, đếm đếm rồi nhét vào túi, xong lại nằm vật xuống đống bìa các-tông, quay lưng lại với mẹ:

    “Mai nhớ mang cơm sườn nhé. Bánh bao chán lắm.”

    Mẹ tôi ngồi đó, vuốt ve tấm lưng cáu bẩn của gã, thì thầm những lời ru à ơi mà ngày xưa bà vẫn ru chồng tôi ngủ. Bà ngồi như thế, canh cho gã ngủ, xua muỗi cho gã giữa cái nóng hầm hập và mùi hôi thối của gầm cầu.

    Tôi đứng nấp sau cột điện, bụm miệng khóc nức nở. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảnh tượng trước mắt quá đỗi bi thương. Người mẹ chồng mà tôi vẫn nghĩ là quê mùa, an phận, lại đang giấu một bí mật tày trời giữa lòng Sài Gòn này.

    Phần 3: Sự Thật Dưới Chân Cầu
    Tôi không thể kìm nén được nữa. Tôi bước ra khỏi bóng tối.

    “Mẹ!”

    Mẹ tôi giật bắn mình, quay lại. Khi nhìn thấy tôi, mặt bà cắt không còn giọt máu. Bà vội vàng đứng dậy, lấy thân mình che chắn cho gã đàn ông kia, như gà mẹ che chở cho con trước diều hâu.

    “Lan… con… sao con lại ở đây?”

    Tôi tiến lại gần, nhìn người đàn ông đang ngáy ngủ vô tư lự kia, rồi nhìn mẹ:

    “Người này là ai hả mẹ? Tại sao mẹ lại khổ sở thế này?”

    Mẹ tôi cúi gằm mặt, hai bàn tay vặn vẹo vào nhau. Bà biết không thể giấu được nữa. Bà kéo tay tôi ra xa một chút, để không làm gã kia thức giấc.

    “Nó là… anh chồng của con.”
    “Anh chồng?” – Tôi thốt lên. – “Nhưng anh Hùng (chồng tôi) là con một mà?”

    Mẹ lắc đầu, nước mắt tuôn rơi như mưa:

    “Không. Trước Hùng, mẹ có một đứa con trai nữa. Tên nó là Hải.”

    Và rồi, dưới gầm cầu Ông Lãnh, trong tiếng xe cộ ầm ì xa xa, mẹ kể cho tôi nghe câu chuyện mà bà đã chôn chặt hơn ba mươi năm qua.

    Ngày đó, nhà nghèo, bố chồng tôi đi bộ đội biền biệt. Mẹ ở nhà nuôi con một mình. Năm Hải lên ba tuổi, trận lụt lịch sử đã cuốn trôi nhà cửa. Mẹ ôm con chạy lụt lên thành phố, lạc mất con ở bến xe miền Đông. Mẹ đã tìm kiếm ròng rã suốt năm năm trời nhưng vô vọng. Sau đó, bố giải ngũ về, mẹ sinh thêm Hùng. Nỗi đau mất con mẹ giấu kín trong lòng, bố cũng không muốn nhắc lại chuyện buồn nên coi như Hải đã chết.

    Nhưng mẹ chưa bao giờ tin Hải chết.

    “Cách đây một tháng, có người làng mình vào Sài Gòn làm ăn, tình cờ nhìn thấy một người ăn xin giống hệt bố con hồi trẻ. Họ chụp ảnh gửi về cho mẹ. Mẹ nhận ra ngay vết bớt đỏ sau gáy nó… Dù nó có ra nông nỗi này, mẹ vẫn nhận ra con mẹ, Lan ơi!”

    Hóa ra, chuyến đi Sài Gòn này không phải là đi du lịch. Mẹ đồng ý đi ngay lập tức khi tôi rủ là vì mẹ muốn vào tìm Hải. Mười đêm qua, mẹ đã lần theo địa chỉ người làng mách, lang thang khắp các gầm cầu, xó chợ để tìm con. Và mẹ đã tìm thấy anh ấy vào đêm thứ ba.

    Hải đã bị bắt cóc, bị bạo hành, rồi lớn lên trong các trại trẻ mồ côi, sau đó sa ngã vào con đường nghiện ngập, tù tội. Giờ đây, anh ấy là một kẻ vô gia cư, đầu óc lúc tỉnh lúc mê, sống vất vưởng qua ngày.

    “Mẹ không dám nói với con, sợ con khinh, sợ ảnh hưởng đến danh dự của thằng Hùng. Mẹ chỉ định… đêm nào cũng ra đây thăm nó, cho nó miếng ăn, được nhìn thấy nó là mẹ mãn nguyện rồi.” – Mẹ nắm chặt tay tôi, giọng van lơn. – “Con đừng nói cho thằng Hùng biết nhé. Để mẹ chịu một mình thôi.”

    Tôi nhìn người đàn bà nhỏ bé trước mặt. Bà đã chịu đựng nỗi đau mất con suốt nửa đời người, giờ tìm lại được con trong hình hài tàn tạ thế này, bà vẫn không một lời oán trách, vẫn bao dung và hy sinh tất cả. Bà sợ làm phiền chúng tôi, sợ làm xấu mặt gia đình, nên bà chấp nhận làm “bóng ma” đi về trong đêm, rút ruột gan ra chăm sóc đứa con hư hỏng.

    Lòng tôi quặn thắt. Tôi nhớ lại những hộp cơm bà lén giữ lại, những đồng tiền lẻ bà chắt chiu. Tôi thấy mình thật nhỏ nhen khi nghi ngờ bà.

    Phần 4: Quyết Định Của Người Con Dâu
    Tôi buông tay mẹ ra, bước về phía gã đàn ông tên Hải.

    “Lan, con làm gì thế?” – Mẹ hốt hoảng.

    Tôi không trả lời. Tôi cúi xuống, nhìn khuôn mặt nhem nhuốc của anh ta. Đúng là có nét giống chồng tôi, đặc biệt là sống mũi cao và đôi lông mày rậm. Dù anh ta là ai, quá khứ thế nào, thì dòng máu đang chảy trong người anh ta cũng là dòng máu của gia đình tôi.

    Tôi quay lại, nắm lấy bàn tay chai sần của mẹ:

    “Mẹ, chúng ta không thể để anh ấy ở đây được.”

    Mẹ ngơ ngác:

    “Ý con là sao?”
    “Anh ấy là con của mẹ, là anh của chồng con. Dù anh ấy có nghiện ngập, có điên dại, thì nhà mình cũng không thể bỏ mặc. Chúng ta sẽ đưa anh ấy về.”

    Mẹ lắc đầu quầy quậy:

    “Không được! Nó nghiện đấy con ơi! Về rồi làm khổ vợ chồng con. Mẹ không cho phép!”
    “Mẹ!” – Tôi siết chặt tay bà. – “Con làm ra tiền, con lo được. Cai nghiện thì vào trung tâm, bệnh thì chữa. Mẹ đã tìm được anh ấy rồi, mẹ có đành lòng để anh ấy chết dần chết mòn ở cái gầm cầu này không? Nếu bố còn sống, bố cũng sẽ không đồng ý đâu.”

    Mẹ òa khóc, gục đầu vào vai tôi. Tiếng khóc của sự vỡ òa, của gánh nặng ngàn cân được trút bỏ.

    Đêm đó, tôi và mẹ gọi taxi. Phải mất rất nhiều tiền bo thêm, tài xế mới chịu chở ba người chúng tôi, với một người bốc mùi xú uế. Chúng tôi đưa Hải về một khách sạn bình dân gần đó (vì khách sạn cao cấp không cho phép). Tôi thuê người tắm rửa, cắt tóc cho anh ấy.

    Khi lớp bụi bẩn được gột rửa, Hải hiện ra là một người đàn ông gầy gò, chi chít sẹo, nhưng ánh mắt đã bớt đi phần nào sự hung dữ khi nhìn thấy mẹ ân cần bón cháo cho mình. Có lẽ trong sâu thẳm cơn mê, tình mẫu tử vẫn là thứ thuốc an thần duy nhất xoa dịu được con thú hoang trong anh.

    Phần 5: Bình Minh Trên Thành Phố
    Sáng hôm sau, tôi gọi điện cho chồng. Tôi kể hết mọi chuyện, không giấu giếm điều gì. Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, rồi tôi nghe thấy tiếng Hùng sụt sùi:

    “Em… em làm đúng lắm. Đưa mẹ và anh về đi. Anh sẽ ra sân bay đón.”

    Mấy ngày còn lại của kỳ nghỉ, chúng tôi không đi tham quan nữa. Tôi liên hệ với một trung tâm cai nghiện tự nguyện uy tín để làm thủ tục cho Hải. Mẹ tôi muốn ở lại chăm sóc Hải một thời gian, nhưng tôi thuyết phục mẹ đưa anh về Bắc để cả gia đình cùng lo liệu.

    Ngày ra sân bay, Hải đã sạch sẽ hơn, mặc bộ quần áo mới tôi mua. Anh vẫn lơ ngơ, thi thoảng lại lên cơn vật thuốc, nhưng mẹ luôn ở bên cạnh, nắm chặt tay anh, thì thầm: “Có mẹ đây rồi”.

    Tôi nhìn mẹ, thấy bà như trẻ lại. Đôi mắt u buồn mười đêm trước giờ đã ánh lên niềm hy vọng. Bà không còn phải lén lút đi về trong đêm tối nữa. Bí mật đau thương dưới gầm cầu đã được đưa ra ánh sáng, và ánh sáng ấy chính là tình thân.

    Máy bay cất cánh, bỏ lại Sài Gòn phía dưới. Tôi nhìn xuống thành phố rộng lớn, nơi có hàng triệu ngọn đèn đang tỏa sáng. Ở một góc khuất nào đó, vẫn còn những phận đời bất hạnh, nhưng ít nhất, có một người con lạc lối đã tìm được đường về nhà.

    Tôi tựa đầu vào vai ghế, mỉm cười. Chuyến du lịch này không có những bức ảnh “sống ảo” lung linh, nhưng nó đã mang lại cho tôi một món quà vô giá: Đó là bài học về sự bao dung của người mẹ, và sự thật rằng, gia đình không bao giờ bỏ rơi nhau, dù trong hoàn cảnh bi đát nhất.

  • “3 đen” xuất hiện trên cơ thể báo hiệu bệnh K rất gần, gặp bác sĩ ngay

    Để phát hiện sớm ung thư, các chuyên gia cho rằng việc nắm rõ các dấu hiệu cảnh báo bệnh là vô cùng quan trọng. Các dấu hiệu cảnh báo ung thư có thể xuất hiện ở nhiều vùng cơ thể khác nhau, trong

    Ngày 15 tháng 11 năm 2025, thời báo Văn Học Nghệ Thuật đăng tải bài viết với tiêu đề ““3 đen” xuất hiện trên cơ thể báo hiệu bệnh K rất gần, gặp bác sĩ ngay”. Nội dung như sau:

    Những thay đổi tối màu trên cơ thể đôi khi bị xem nhẹ, nhưng thực tế lại có thể là tín hiệu cảnh báo những bệnh lý nguy hiểm, trong đó có ung thư. Dưới đây là ba dấu hiệu “đen” dễ bị nhầm lẫn với biểu hiện thông thường, khiến nhiều người bỏ qua thời điểm vàng để phát hiện sớm bệnh.

    1. Nốt ruồi sẫm màu hoặc biến đổi bất thường

    Thông thường, nốt ruồi lành tính sẽ có màu nâu ổn định, kích thước và hình dạng không đổi theo thời gian.
    Thông thường, nốt ruồi lành tính sẽ có màu nâu ổn định, kích thước và hình dạng không đổi theo thời gian.

    Tuy nhiên, nếu nốt ruồi xuất hiện màu nâu rất đậm, ngả sang đen hoặc sẫm màu không đều, đây có thể là một dấu hiệu của ung thư da – đặc biệt là ung thư hắc tố, dạng nguy hiểm và dễ lan rộng nhất.

    Ngoài màu sắc, bất cứ thay đổi bất thường nào như nốt ruồi lớn nhanh, bề mặt gồ lên, bị chảy máu, ngứa hoặc đóng vảy đều không được chủ quan. Các chuyên gia da liễu, trong đó có PGS, BS Roshini Raj (Đại học New York, Mỹ), khuyến nghị ai có nốt ruồi biến đổi nên đi khám sớm để tầm soát và có hướng xử lý kịp thời.

    2. Phân chuyển sang màu đen

    Phân tối đen hoặc sẫm hơn thường ngày có thể là “lời cảnh báo” từ hệ tiêu hóa. Theo Cancer Research UK, tình trạng này đôi khi liên quan đến xuất huyết trong đường tiêu hóa – hệ quả của các khối u ở dạ dày hoặc đại trực tràng. Máu chảy ra từ vị trí tổn thương sau khi đi qua ruột sẽ bị oxy hóa và chuyển sang màu đen.

    Đây là dấu hiệu nghiêm trọng, đặc biệt nếu đi kèm mệt mỏi, sụt cân, đau âm ỉ vùng bụng hoặc rối loạn tiêu hóa kéo dài. Người bệnh không nên trì hoãn việc kiểm tra y tế khi gặp biểu hiện này.

    3. Vùng cổ sạm đen bất thường

    Vùng cổ bỗng trở nên sẫm màu, dày và có bề mặt giống nhung là dấu hiệu không nên bỏ qua. Theo Medical News Today, ngoài khả năng liên quan đến rối loạn chuyển hóa như bệnh gai đen (thường gặp ở người béo phì, đề kháng insulin hoặc tiểu đường), tình trạng cổ sạm đen trong một số trường hợp hiếm còn có thể liên quan đến ung thư dạ dày hoặc ung thư gan.

    Việc vùng cổ chuyển màu đột ngột, lan rộng hoặc kèm theo những bất thường khác trên da là tín hiệu bạn nên chủ động đi khám, thay vì tự theo dõi tại nhà.

    Hãy lắng nghe cơ thể

    Ung thư hoàn toàn có thể điều trị hiệu quả nếu được phát hiện sớm. Những thay đổi nhỏ như nốt ruồi sẫm màu, phân đen hay vùng cổ tối bất thường đều là thông điệp mà cơ thể gửi gắm. Khi thấy bất cứ biểu hiện lạ nào, hãy đến cơ sở y tế để kiểm tra nhằm bảo vệ sức khỏe của chính mình.

    Mua vitamin và thực phẩm chức năng

    Báo Đời Sống Pháp Luật cũng đăng tải bài viết với tiêu đề ““3 đen” xuất hiện trên cơ thể báo hiệu ung thư cận kề: Nếu có nên đi khám ngay!”. Nội dung như sau:

    Ung thư từ lâu vẫn là nỗi lo của nhiều quốc gia. Theo thống kê của GLOBOCAN 2022, số ca mắc mới lẫn số ca tử vong do ung thư đều đang có xu hướng tiếp tục gia tăng trên phạm vi toàn cầu. Nhắc đến ung thư, phần lớn mọi người đều cảm thấy lo sợ vì cho rằng đây là bệnh lý khó điều trị, tốn kém và dễ gặp biến chứng nguy hiểm. Tuy nhiên, với sự phát triển của y học, nếu ung thư được phát hiện ở giai đoạn sớm, khả năng điều trị khỏi bệnh thường rất cao.

    Để phát hiện sớm ung thư, các chuyên gia cho rằng việc nắm rõ các dấu hiệu cảnh báo bệnh là vô cùng quan trọng. Các dấu hiệu cảnh báo ung thư có thể xuất hiện ở nhiều vùng cơ thể khác nhau, trong đó có “3 dấu hiệu màu đen” trên cơ thể cần đặc biệt lưu tâm. Đây là những dấu hiệu cảnh báo ung thư rất dễ bị nhầm lẫn và bỏ qua.

    “3 đen” trên cơ thể cảnh báo ung thư

    1. Nốt ruồi chuyển sẫm màu hoặc thay đổi bất thường

    Phần lớn nốt ruồi trên da đều lành tính. Tuy nhiên, một số nốt ruồi đậm màu hoặc có sắc tố tối hơn bình thường có thể là dấu hiệu của ung thư da, đặc biệt là u hắc tố ác tính.

    Trong khi nốt ruồi bình thường có màu nâu đều thì nốt ruồi cảnh báo u ác tính có thể có màu nâu sẫm hoặc đen bất thường. Ngoài màu sắc, những đặc điểm bất thường trên nốt ruồi như tăng kích thước bất thường, nốt ruồi gờ lên, hoặc nốt ruồi bị chảy máu, ngứa, đóng vảy cũng có thể là dấu hiệu cảnh báo ung thư da tiến triển.

    Phó giáo sư, bác sĩ Roshini Raj làm việc tại Đại học New York, Mỹ khuyến cáo rằng khi nhận thấy các nốt ruồi biến đổi bất thường, người dân nên đi khám da liễu để tầm soát sớm nguy cơ ung thư.

    “3 đen” xuất hiện trên cơ thể báo hiệu ung thư cận kề: Nếu có nên đi khám ngay!- Ảnh 1.

    Nốt ruồi đen hoặc sậm màu bất thường có thể là dấu hiệu cảnh báo ung thư da. (Ảnh minh họa)

    2. Phân chuyển sang màu đen

    Theo tổ chức nghiên cứu ung thư Cancer Research UK, đi ngoài phân đen hoặc sẫm hơn bình thường có thể là dấu hiệu cảnh báo của các bệnh lý ung thư đường tiêu hóa như ung thư dạ dày hoặc ung thư đại trực tràng,.. Tình trạng đi ngoài ra phân đen thường xảy ra do khối u phát triển gây xuất huyết ở đường tiêu hóa, huyết sắc tố trong máu khi đi xuống đại trực tràng sẽ chuyển dần sang màu đỏ sẫm hoặc đen.

    Các chuyên gia y tế khuyến cáo mọi người tuyệt đối không nên xem nhẹ triệu chứng này, đặc biệt là khi tình trạng đi ngoài phân đen xuất hiện kèm với các biểu hiện như mệt mỏi, sụt cân hoặc đau bụng kéo dài.

    3. Vùng cổ sạm đen bất thường

    Vùng da cổ sạm đen bất thường có thể cảnh báo nhiều bệnh lý khác nhau. Theo chuyên trang sức khỏe Mỹ Medical News Today, trong một số trường hợp hiếm gặp, da vùng cổ bị sạm đen bất thường có thể tín hiệu của các bệnh lý nghiêm trọng hơn, bao gồm ung thư dạ dày hoặc ung thư gan.

    Ngoài ra, đây có thể là dấu hiệu của bệnh gai đen (Acanthosis nigricans) – bệnh thường gặp ở người thừa cân hoặc mắc tiểu đường. Dấu hiệu của bệnh gai đen và vùng da ở cổ, nách hoặc bẹn trở nên dày, sẫm màu và khi chạm vào có cảm giác mịn như nhung.

    Vì vậy, nếu vùng cổ đột nhiên tối màu và dày lên bất thường, bạn nên kiểm tra sức khỏe sớm.

    “3 đen” xuất hiện trên cơ thể báo hiệu ung thư cận kề: Nếu có nên đi khám ngay!- Ảnh 2.

    Vùng cổ sạm đen bất thường có thể cảnh báo nhiều bệnh lý khác nhau. (Ảnh minh họa)

    Ung thư không phải là án tử nếu được phát hiện và điều trị kịp thời. Việc cảnh giác với những thay đổi bất thường của cơ thể – kể cả những dấu hiệu nhỏ như các “điểm đen” bất thường – cũng có thể giúp mọi người tăng khả năng điều trị thành công các bệnh lý nghiêm trọng như ung thư. Khi nhận thấy bất kỳ biểu hiện lạ nào xuất hiện trên cơ thể, hãy đến cơ sở y tế để được kiểm tra và tư vấn chính xác.