Blog

  • “Nếu em muốn đi, anh không giữ. Nhưng nếu em ở lại, anh vẫn yêu em như ngày đầu”

    Tôi tên là Lan, 38 tuổi, cái tuổi mà người ta bảo là hồi xuân. Mười năm trước, chồng tôi, anh Hùng, bị tai nạn giao thông, liệt nửa người. Từ một người đàn ông khỏe mạnh, trụ cột gia đình, anh trở thành cái bóng lặng lẽ trên chiếc xe lăn, ngày ngày nhìn ra cửa sổ, ánh mắt trống rỗng. Tôi yêu anh, thật lòng yêu, nhưng mười năm chăm sóc một người chồng không thể đáp lại, không thể chạm vào, khiến tôi dần kiệt sức. Không phải chỉ là thể xác, mà cả tâm hồn. Những ham muốn, khao khát của một người phụ nữ tuổi hồi xuân cứ âm ỉ cháy, như ngọn lửa không bao giờ tắt.

    Nhà tôi ở một con hẻm nhỏ, đối diện là nhà anh Tâm, thợ xây. Anh ta ngoài 30, vạm vỡ, khuôn mặt góc cạnh, lúc nào cũng cười toe toét. Mỗi lần anh ta vác xi măng qua nhà, tôi lại thấy tim mình đập nhanh hơn. Tôi biết mình không nên, nhưng cái cảm giác thiếu thốn nó mạnh hơn lý trí. Một lần, khi anh Tâm sang sửa lại bức tường rào cho nhà tôi, lời qua tiếng lại, ánh mắt chạm nhau, rồi… chuyện gì đến cũng đến. Tôi giấu chồng, giấu cả chính lương tâm mình, lén lút qua lại với Tâm. Một tháng trôi qua, tôi như sống lại, như tìm được chính mình sau bao năm bị vùi lấp.

    Nhưng rồi, một ngày nọ, điều không ngờ đã xảy ra.

    Sáng hôm ấy, tôi đang nấu ăn thì nghe tiếng Hùng gọi từ phòng ngủ. Giọng anh yếu ớt, nhưng có gì đó lạ lùng, như chứa đựng một sự kiên định hiếm thấy. Tôi chạy vào, thấy anh ngồi trên xe lăn, tay cầm một cuốn sổ nhỏ, nét chữ nguệch ngoạc nhưng rõ ràng. “Lan, anh biết hết rồi,” anh nói, mắt nhìn thẳng vào tôi. Tim tôi như ngừng đập. Tôi nghĩ anh biết chuyện tôi với Tâm, và tôi đã chuẩn bị tinh thần để đối diện với cơn giận, hay ít nhất là sự thất vọng từ anh.

    Nhưng không. Hùng đưa cuốn sổ cho tôi. “Mười năm nay, anh không làm được gì cho em. Anh biết em khổ, biết em hy sinh. Anh không trách em, dù anh biết chuyện giữa em và Tâm.” Tôi sững sờ, nước mắt trào ra, không nói nên lời. Hùng tiếp tục, giọng bình thản: “Anh đã viết một cuốn sách. Trong này là câu chuyện của chúng ta, từ ngày yêu nhau đến giờ. Anh viết bằng tay trái, từng chữ, từng đêm, khi em ngủ. Anh gửi nó cho một nhà xuất bản, và họ đồng ý in. Tiền bản quyền anh để lại hết cho em. Nếu em muốn đi, anh không giữ. Nhưng nếu em ở lại, anh vẫn yêu em như ngày đầu.”

    Tôi ôm cuốn sổ, lật từng trang, thấy những dòng chữ run rẩy, kể về tình yêu của chúng tôi, về những ngày tháng tôi tưởng anh không còn cảm nhận được gì. Hóa ra, anh vẫn luôn quan sát, luôn thấu hiểu, chỉ là anh chọn im lặng để bảo vệ tôi. Tôi khóc, không phải vì xấu hổ, mà vì nhận ra mình đã đánh giá thấp tình yêu của anh, và cả chính mình.

    Tôi chia tay Tâm ngay chiều hôm đó. Anh ta không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Có lẽ anh cũng hiểu, thứ giữa chúng tôi chỉ là khoảnh khắc bồng bột, không phải tình yêu. Tôi trở về bên Hùng, không hứa hẹn gì to tát, chỉ lặng lẽ nắm tay anh. Cuốn sách của anh sau này được xuất bản, bán được kha khá, đủ để chúng tôi trang trải cuộc sống và chữa trị thêm cho anh. Nhưng quan trọng hơn, nó đã cứu rỗi tôi, kéo tôi ra khỏi những lầm lạc, và giúp tôi tìm lại ý nghĩa của tình yêu đích thực.

    Cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng tôi học được rằng, đôi khi, điều không ngờ nhất lại là ánh sáng dẫn lối trong những ngày tăm tối.

  • Đêm cuối ở quán Hương Đêm, chị Mai kéo tôi vào phòng VIP và nói nhỏ: ‘Nếu mai tao không còn ở đây nữa, đừng tìm tao

    Quán Hương Đêm nằm ở ven quốc lộ 13 – đoạn giáp giữa thị trấn Phú Lâm và xã Tân Dực.
    Ban ngày chỉ là căn nhà cấp bốn với tấm biển cũ kỹ, nhưng về đêm lại sáng rực ánh đèn đỏ, tiếng nhạc xập xình, tiếng cười nói nhòe trong khói thuốc.

    Tôi – Hằng, làm ở đây đã gần một năm. Quán có 6 “chị em”, trong đó chị Mai là người nổi tiếng nhất – vừa đẹp, vừa khôn khéo, khách quen ai cũng chỉ đòi gặp chị.
    Không ai biết chị đến từ đâu, chỉ biết mỗi tháng chị đều gửi đi một phong bì dày cho ai đó tên “Tú” ở Bình Dương.


    Tối hôm đó là đêm thứ bảy, khách đông nghịt.
    Khoảng gần 1h sáng, khi tôi đang dọn bàn thì chị Mai bước ra khỏi phòng VIP, gương mặt chị trắng bệch, môi run run.
    Chị kéo tôi lại, nói nhỏ, hơi thở khét mùi rượu nhưng ánh mắt rất tỉnh:

    “Hằng… mai tao có chuyện phải đi xa. Nếu mai tao không còn ở đây nữa, đừng tìm tao… nhớ đấy.”

    Tôi cười gượng:

    “Đi xa đâu chị, mai chủ nhật mà, khách quen toàn hẹn chị mà.”

    Chị không nói gì, chỉ siết chặt tay tôi – lạnh buốt, rồi bỏ lên phòng trên gác.


    3h đêm.
    Trời mưa lớn.
    Tôi vẫn còn thức vì phải dọn lại quầy bar. Giữa tiếng sấm, tôi nghe thấy tiếng kéo ghế từ trên gác, rồi một tiếng rơi “rầm” như có vật gì đổ xuống.

    Tôi chạy lên.
    Cánh cửa phòng chị Mai hé mở.
    Trong ánh đèn mờ, chị Mai đang ngồi trên ghế, tóc buông rũ, trước mặt là ly rượu đổ ngang và tờ giấy trắng viết nguệch ngoạc:

    “Xin lỗi… đừng để nó tìm thấy con.”

    Tôi hoảng hốt lao đến, nhưng vừa chạm vào người chị, đèn vụt tắt.
    Một giây sau, cửa bật mở – một người đàn ông mặc áo mưa đen đứng sừng sững ngoài hiên, nước chảy tong tong. Hắn nhìn tôi, rồi liếc xuống chị Mai.
    Không nói lời nào, hắn giật mạnh tờ giấy, nhét vào túi, rồi bỏ đi trong mưa.


    Sáng hôm sau, chị Mai biến mất.
    Phòng chị trống trơn, vali, quần áo, điện thoại – tất cả đều gone. Quán Hương Đêm đóng cửa 3 ngày liền vì “sự cố nội bộ”.
    Chủ quán – bà Phượng – chỉ nói gọn:

    “Chị Mai về quê rồi. Đừng hỏi nữa.”

    Nhưng ai cũng biết, chị không có quê.
    Cái địa chỉ trong hồ sơ xin việc trước đây là giả, số chứng minh là của người đã chết từ 3 năm trước.


    Ba tuần sau, công an đến quán.
    Họ hỏi về chị Mai, nói rằng một xác phụ nữ vừa được phát hiện trôi dạt ở bờ kênh khu công nghiệp Bình Dương.
    Trên cổ có đeo một sợi dây chuyền chạm chữ “T”.
    Và trong túi áo, có mảnh giấy ướt nhòe dòng chữ:

    “Xin lỗi… đừng để nó tìm thấy con.”

    Câu chữ ấy khiến tôi lạnh sống lưng.


    Ba tháng sau, khi quán Hương Đêm bị dỡ để xây khu đô thị, tôi đến dọn đồ, thấy dưới gầm cầu thang cũ có một hộp sắt rỉ, bên trong là tấm hình cũ chụp chị Mai với một đứa bé trai chừng 5 tuổi – đeo sợi dây chuyền chữ “T”.

    Mặt thằng bé giống hệt người đàn ông mặc áo mưa đêm đó.


    Họ nói chị Mai là “gái quán”, là “đàn bà tội lỗi”.
    Nhưng đến khi hiểu ra mọi chuyện – chị chỉ là người mẹ trốn chạy khỏi kẻ đã giết chồng mình và tìm cách bảo vệ con – thì đã quá muộn.
    Tôi vẫn còn nhớ như in, buổi tối cuối cùng ấy…
    Trước khi bước lên phòng, chị Mai ngoái lại cười, nói nhỏ:

    “Hằng, nếu mai tao không còn ở đây nữa… thì coi như chưa từng có tao nhé.”

    Và kể từ đó, quán Hương Đêm chẳng bao giờ mở lại nữa.

  • Cô dâu b///ầu 8 tháng ngày cưới mẹ chồng không cho vào cửa trước mà bắt tr//èo tường vào nhà. Mẹ chồng còn m///ỉa m//ai: “Nhà đã ngh//èo lại còn không biết dạy con g//ái, tr//èo đi, không tr//èo được thì quay về nhà mà đ/ẻ…”. Bố cô dâu đứng đó đã làm chuyện không a/i ng/ờ…

    Cô dâu b///ầu 8 tháng ngày cưới mẹ chồng không cho vào cửa trước mà bắt tr//èo tường vào nhà. Mẹ chồng còn m///ỉa m//ai: “Nhà đã ngh//èo lại còn không biết dạy con g//ái, tr//èo đi, không tr//èo được thì quay về nhà mà đ/ẻ…”. Bố cô dâu đứng đó đã làm chuyện không a/i ng/ờ…

    Sáng hôm ấy, đoàn nhà trai rước dâu đến. Tiếng kèn, tiếng trống vang rộn rã cả ngõ.

    Hạnh nắm chặt tay bố — ông Lâm, người đàn ông đã tóc bạc nửa đầu vì thư/ơng con — rồi bước ra. Nhưng khi vừa tới cổng nhà trai, mẹ chồng tương lai – bà Hà – đứng chắn ngay trước cửa, mặt lạnh tanh.

    “Dừng lại! Con dâu ch//ửa trước thì không được vào cửa chính. Nhà tôi xưa nay giữ gia phong, không thể để chuyện x/ấu h/ổ này diễn ra trước bàn thờ tổ tiên. Muốn vào thì t//rèo qua tường bên hông kia!”

    Cả đoàn rước dâu ch//ết lặng.

    Hạnh sữ/ng s/ờ, tưởng như mình nghe nhầm.

    Cô quay sang nhìn chồng – người mà cô đã tin tưởng, người từng hứa “Dù có chuyện gì, anh cũng sẽ bảo vệ em”.

    Nhưng anh cúi gằm mặt, im lặng. Không một lời ph/ản đ/ối. Không một bước tiến lại gần.

    Bà Hà vẫn tiếp tục nói, giọng đầy khi/nh mi/ệt: “Nhà các người ngh/èo, lại còn để con g/ái mang b//ầu trước cưới, đúng là không biết dạy con. Chẳng trách phải cưới gấp, không thì x/ấu h/ổ với thiên hạ. Tr//èo đi, không tr//èo được thì quay về nhà mà đ/ẻ…”. Bố cô dâu đứng đó đã làm chuyện không a/i ng/ờ…”

    Ông Lâm — người cha hiền lành, quanh năm lam lũ với ruộng đồng — nghe đến đó, cả người run lên. Ánh mắt ông dần chuyển từ ngạc nhiên sang lạnh lẽo.

    Tất cả mọi người im bặt, chỉ còn tiếng trống rước dâu bỗng chùng xuống giữa không trung.

    Ông nhìn con gái đang cúi đầu, nước mắt lăn dài trên má, rồi nhìn sang bà Hà — người vẫn đang đứng chắn ngang cổng, hai tay khoanh trước ngực, giọng khinh khỉnh.

    Ông bước lên một bước, giọng trầm và chậm rãi:

    “Bà nói lại xem — bà bảo con gái tôi phải trèo tường để được làm dâu nhà bà à?”

    Bà Hà cười nhạt:

    “Gia phong nhà tôi là vậy. Con gái ông trót dại, thì phải biết nhẫn nhục. Đàn bà biết chịu thì mới đáng gả về nhà chồng.”

    Ông Lâm gật đầu, rồi bất ngờ — ông đặt mạnh chiếc tráp cưới xuống đất, quay sang bảo mọi người:

    “Mang hết tráp, sính lễ, phong bì về! Hôn lễ này hủy.”

    Cả đoàn hai họ sững sờ.

    Hạnh bật khóc:

    “Bố ơi, con… con thương anh ấy mà…”

    Ông nắm chặt tay con gái, giọng nghẹn nhưng kiên quyết:

    “Con à, người ta còn chưa bước qua cửa đã coi thường con như thế, sau này về đó, con sẽ sống thế nào? Con gái bố không trèo tường để bước vào một gia đình hạ thấp mình.”

    Rồi ông quay sang chú rể — khuôn mặt tái mét, môi run run nhưng vẫn không nói được lời nào — ông chỉ nói một câu:

    “Người đàn ông không biết đứng ra bảo vệ vợ mình, thì dù có cưới, cũng chỉ khiến người ta khổ cả đời.”

    Ông cởi chiếc áo vest cũ đang mặc, phủ lên vai con gái, rồi nắm tay cô bước thẳng ra khỏi cổng, mặc cho tiếng bàn tán phía sau.

    Chiều hôm ấy, đám cưới tan, hoa cưới rụng đầy sân, chỉ còn bà Hà ngồi thừ trong căn nhà im lặng.

    Hai tháng sau, khi Hạnh sinh con, tin lan khắp xóm: đứa bé sinh ra yếu, phải vào viện cấp cứu. Người đầu tiên xuất hiện ở bệnh viện lại chính là ông Lâm — ôm cháu trong tay, lặng lẽ.

    Và lúc đó, giữa hành lang bệnh viện, chú rể cũ của Hạnh quỳ gối trước ông, nước mắt giàn giụa:

    “Bác ơi… con xin lỗi. Con đã để mất người con gái tốt nhất đời con rồi.”

    Ông Lâm chỉ khẽ đáp, giọng khản đặc:

    “Không phải con để mất đâu… là con không biết giữ.”

    Từ hôm ấy, cả vùng ai nhắc đến “chuyện cô dâu trèo tường” đều lắc đầu.
    Bởi người ta hiểu ra một điều —

    Có những bức tường không ngăn người ta bước qua, mà ngăn họ khỏi sa vào nơi không xứng đáng.

  • Ông lão 70 t;/uổi đầu rụ;/ng hết tóc vẫn vung 15 tỷ cưới vợ trẻ xinh như hoa hậu, ai ngờ đêm độ-/ng p-h’ò ng chưa kịp gì đã bị gọi là… bố, chưa kịp đăng ký kết h/ôn đã bị tịch thu toàn bộ tài sản vì…

    Ông Tư Hòa – đại gia gốc Hoa ở Sài Gòn, 70 tuổi, vợ m/ất sớm, con cái đi định cư nước ngoài hết. Gần chục năm nay, ông sống một mình trong căn biệt thự hơn 50 tỷ, tiền vàng đầy két, sổ đỏ xếp lớp trong ngăn tủ gỗ lim cổ.

    Một ngày, ông tình cờ gặp Hân – cô gái 20 tu;/ổi, xinh như hoa hậu, m-ồ c’/ôi cha mẹ từ nhỏ, làm nhân viên trong sp-a cao cấp. Gương mặt phúc hậu, giọng nói ngọt như đường mía, và điều ông Tư thích nhất: Hân… rất biết nghe lời.

    Chỉ sau 2 tháng tìm hiểu, ông Tư quyết cưới Hân làm vợ.

    Đám cưới hoành tráng 15 tỷ. Váy cưới dát đá quý, xe rước dâu là Bentley mạ vàng, khách mời toàn giới doanh nhân và chính khách.

    Người ta bảo ông lão hết thời “trúng số”. Nhưng ông Tư thì nghĩ khác:

    “Tôi có tiền. Tôi xứng đáng được hưởng cái đẹp nốt phần đời còn lại.”

    Tối tân hô/n, sau tiệc rượu linh đình, ông Tư nằm trên giường trải đầy cánh hồng, nín thở chờ tiếng cửa phòng mở. Hân bước vào, thắp nến, gương mặt mỉm cười đầy ẩn ý.

    Nhưng trước khi ông kịp nắm lấy tay cô, thì Hân nhìn thẳng vào mắt ông và nói:

    “Bố à, con xin lỗi…”

    Ông Tư ngớ người, chưa kịp hiểu chuyện gì thì tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Công an và đại diện viện kiểm sát ập vào.

    Lúc ấy, ông Tư mới bàng hoàng nhận ra…toàn bộ tài sản của ông đã bị tịch thu ngay trong đêm cưới, và lý do khiến ông chết sững: Hân không phải là “vợ trẻ yêu quý” như ông tưởng, mà là đại diện pháp lý của một vụ kiện tranh chấp tài sản trước đó, do các con ông uỷ quyền giải quyết.

    Công an và cán bộ viện kiểm sát lập tức niêm phong két sắt, sổ đỏ, vàng bạc, và tài sản giá trị trong biệt thự. Hân đứng bên cạnh, gương mặt nghiêm túc nhưng điềm tĩnh, giải thích:

    – “Ông Tư, toàn bộ tài sản đang nằm trong diện tranh chấp hợp pháp. Việc cưới hỏi, tặng quà hay bất cứ cam kết nào đều không thay đổi quyền lợi pháp lý của các bên liên quan.”

    Ông Tư lặng người, cảm giác vừa bàng hoàng vừa sững sờ, nhận ra rằng đêm tân hôn không phải là khoảnh khắc hạnh phúc mà là cú sốc pháp lý chưa từng nghĩ tới.

    Các nhân viên pháp luật thu giữ giấy tờ, khóa két sắt, và lập biên bản niêm phong toàn bộ tài sản. Hân đứng cạnh, ánh mắt lạnh lùng:

    – “Tôi chỉ thực hiện nhiệm vụ được uỷ quyền. Không ai có quyền qua mặt pháp luật, kể cả ông.”

    Cả khách mời, nhân viên và ông Tư đều sững sờ, chứng kiến cảnh tượng chưa từng có: từ người đàn ông giàu có nhất buổi tối trước, giờ trở thành người mất toàn bộ quyền kiểm soát tài sản chỉ trong vài phút.

    Ông Tư ngồi xuống giường, tay run rẩy, mắt nhìn Hân và các cán bộ, nhận ra rằng sự giàu có, quyền lực hay vẻ ngoài sang trọng không thể bảo vệ ông trước pháp luật và những kế hoạch được chuẩn bị từ trước.

  • Chồng vừa ch;/ôn c/ất cho vợ xong thì nhận được tin nhắn từ tài khoản ngân hàng của cô, nội dung đi kèm khiến anh suýt phát đi/ê;n ngay giữa nghĩa trang, không thể ngờ được…

    Vợ tôi – Mai – m;/ất vì đ;/ột q/uỵ, khi đang ngồi soạn nốt bản kế hoạch ở công ty.

    Không dấu hiệu báo trước, không lời trăn trối. Cô ấy gục xuống bàn làm việc vào một buổi chiều.

    Chúng tôi chưa có con. Vẫn đang trả góp căn hộ 2 phòng ngủ.

    Ta;/ng lễ diễn ra đơn giản, đúng như những gì Mai luôn mong. Tôi như người m/ất hồn suốt ba ngày. Mắt ráo hoảnh, nhưng tim thì như ai bóp chặt từng nhịp.

    Ngày ch;/ôn cất, sau khi mọi người đã ra về gần hết, tôi ở lại nghĩa trang, ngồi gục bên mộ.

    Điện thoại rung. Tài khoản của NGUYEN T. MAI vừa chuyển 300.000.000 VND đến tài khoản NGUYEN V. T

    Tôi ch;/ết sững. Tài khoản của Mai? Không thể nào. Cô ấy m;/ất rồi.

    Làm sao có thể…?

    Tôi run tay mở ứng dụng ngân hàng – tài khoản của Mai vẫn còn đăng nhập sẵn trong máy tôi. Cô chưa từng đổi mật khẩu, vì chẳng bao giờ cô gi;/ấu tôi điều gì cả… tôi tưởng vậy.

    Lịch sử giao dịch rõ rành rành. Giao dịch chuyển khoản được thực hiện vào 9:42 sáng hôm nay – 30 phút sau khi hạ huyệt.

    Số dư trong tài khoản gần như cạn sạch.

    Tôi bật dậy. Não quay cuồng. Tim đập dồn dập như có trăm nhịp đan chồng lên nhau.

    5 phút sau nhận thêm lời nhắn. Tôi ch;/ết đứng hoàn toàn…nội dung tin nhắn khiến tôi rùng mình:

    “Anh hãy kiểm tra két sắt ở nhà. Mọi thứ em để lại đều có lý do. Tin tưởng em, anh sẽ hiểu mọi chuyện.”

    Tôi đứng bật dậy giữa nghĩa trang, gió lạnh quấn quanh, tim như muốn vỡ ra. Mai – người vợ vừa ra đi – vẫn để lại một thông điệp và tài sản bí mật, dường như được sắp xếp trước để tôi tìm thấy và xử lý.

    Quay về nhà, tôi chạy thẳng vào phòng làm việc của Mai, mở két sắt – tay run rẩy. Bên trong là tập hồ sơ, giấy tờ quan trọng, hợp đồng, và vài bức thư tay. Mỗi món đều rõ ràng, có chú thích, sắp xếp ngăn nắp. Tôi lật từng trang, mắt trợn tròn khi đọc những dòng ghi chú của cô:

    – “Nếu em không còn, anh hãy sử dụng những thứ này để bảo vệ bản thân, tài sản, và tương lai của mình. Em đã chuẩn bị mọi thứ kỹ lưỡng, để anh không phải lạc lối.”

    Cảm giác vừa mất mát, vừa kinh ngạc dồn lên. Tôi đứng giữa phòng, tim dồn dập, không ngờ rằng Mai – dù đã ra đi – vẫn để lại dấu vết để dẫn tôi qua cú sốc này, vừa là lời nhắc nhở, vừa là bài học về sự chuẩn bị và tình yêu sâu sắc.

    Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra rằng cô ấy vẫn đang bảo vệ tôi theo cách riêng, thông qua những gì cô ấy để lại, và mọi quyết định sắp tới của tôi sẽ phải dựa vào những manh mối tinh tế này.

  • Vợ bảo về ngoại chăm mẹ ốm, nửa đêm chồng kiểm tra định vị thấy nằm trong nh///à ngh///ỉ, anh vội tới nơi thì ch///ết sữ///ng khi thấy…

    Vợ bảo về ngoại chăm mẹ ốm, nửa đêm chồng kiểm tra định vị thấy nằm trong nh///à ngh///ỉ, anh vội tới nơi thì ch///ết sữ///ng khi thấy…

    Hôm đó là thứ Sáu, sau bữa cơm tối, vợ anh – Lan – thu dọn vali rồi nói với anh bằng giọng hối hả:
    – Mẹ em mấy hôm nay yếu lắm, chắc em phải về ngoại vài ngày chăm bà.

    Anh Hùng – chồng Lan – chỉ gật đầu, dặn dò:
    – Ừ, em đi cẩn thận. Có gì thì gọi anh.

    Hai người cưới nhau được 7 năm, có một cô con gái nhỏ. Cuộc sống bình thường, không giàu có nhưng đủ đầy. Hùng tin vợ mình – người phụ nữ hiền lành, dịu dàng, lúc nào cũng chăm sóc gia đình chu đáo. Nhưng không hiểu sao, tối hôm đó, khi nhìn Lan kéo vali đi, trong lòng anh lại thấy một cảm giác bất an mơ hồ.

    Tối ấy, con gái ngủ sớm, còn Hùng nằm xem bóng đá mà tâm trí chẳng yên. Lúc 10 giờ đêm, anh nhắn tin hỏi: “Đến nơi chưa em?” – Lan trả lời nhanh: “Em đến rồi, mẹ mệt nên em dọn dẹp chút rồi ngủ đây.”
    Nhưng điều khiến anh khựng lại là tin nhắn đó được gửi kèm biểu tượng wifi mạnh – trong khi nhà mẹ vợ ở quê gần như không có mạng.

    Hùng im lặng, mở ứng dụng định vị – thứ mà hai vợ chồng từng cài đặt để “biết nhau ở đâu” cho yên tâm. Anh không có ý nghi ngờ, nhưng linh tính thôi thúc. Khi bản đồ hiện lên, trái tim anh như bị bóp nghẹt: vị trí của Lan là một nhà nghỉ nhỏ nằm cách nhà anh 8 cây số.

    Ban đầu anh tưởng lỗi hệ thống. Anh tắt đi bật lại, kết quả vẫn vậy. Tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh túa ra. Anh lẩm bẩm: “Không thể nào… có lẽ cô ấy ghé bạn, hoặc điện thoại bị định vị sai.”
    Nhưng rốt cuộc, sự tò mò và đau đớn đã khiến anh không thể ngồi yên. Gần 11 giờ đêm, anh lái xe tới địa chỉ đó.

    Con đường dẫn đến nhà nghỉ tối và vắng, ánh đèn vàng hắt ra từ biển hiệu cũ kỹ. Hùng dừng xe cách đó một đoạn, tim đập dữ dội. Anh đứng lặng vài phút rồi bước nhanh tới, vừa run vừa sợ điều tồi tệ nhất.

    Khi anh hỏi lễ tân, cô gái trẻ nhìn anh một lượt rồi nói:
    – Phòng 203 có khách nữ tên Lan đăng ký lúc 9 giờ.

    Toàn thân Hùng lạnh buốt. Anh bước lên cầu thang, mỗi bước như đạp lên ngực mình. Tới trước cửa phòng, anh nghe rõ tiếng người nói chuyện – không phải giọng Lan, mà là giọng đàn ông… và xen lẫn tiếng phụ nữ mà anh nhận ra ngay: chính vợ mình.

    Hùng chết lặng. Anh không dám mở cửa, chỉ dựa lưng vào tường, cảm giác như thế giới sụp đổ. Mấy năm bên nhau, những buổi tối cơm nhà, những cái ôm con – tất cả bỗng trở nên giả dối.
    Nhưng rồi, giữa lúc định quay đi, tiếng người đàn ông trong phòng vang lên:
    – “Em cứ bình tĩnh, lát nữa bác sĩ đến, họ sẽ xử lý cho em.”

    Bác sĩ? Anh cau mày, áp tai sát hơn. Một lúc sau, cửa phòng mở. Một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước ra, xách theo túi y tế. Hùng sững người, vội nép sang một bên. Người bác sĩ nói nhỏ:
    – “Cô ấy không sao, chỉ là lên cơn hoảng loạn. Lần sau anh nhớ đưa cô ấy đi viện sớm hơn, đừng để tự xử lý thế này.”

    Anh nghe mà chẳng hiểu gì. Vội vàng nhìn vào trong – và rồi tim anh như ngừng đập. Lan đang nằm co ro trên giường, khuôn mặt trắng bệch, tay run rẩy. Bên cạnh là một người phụ nữ lớn tuổi – mẹ cô.

    Mẹ Lan quay lại, thấy anh thì giật mình:
    – Hùng, sao con lại ở đây?

    Anh lắp bắp:
    – Con… con thấy định vị của vợ ở đây nên…

    Bà thở dài, đôi mắt đỏ hoe:
    – Mẹ bị tăng huyết áp, ngất trên xe khi hai mẹ con đang về quê. Gần đây có nhà nghỉ, nên họ đưa vào tạm để bác sĩ đến cấp cứu. Lan lo quá, không biết làm sao.

    Lúc ấy, Lan ngẩng lên. Ánh mắt cô mệt mỏi, giàn giụa nước mắt:
    – Anh… anh nghĩ em…

    Hùng không nói nổi một lời. Tất cả nghi ngờ, giận dữ phút chốc hóa thành nỗi hổ thẹn nặng trĩu. Anh bước lại, nắm chặt tay vợ:
    – Anh xin lỗi. Anh lo quá nên đến đây.

    Lan chỉ khẽ lắc đầu, nước mắt trào ra.
    – Em hiểu… Nhưng lần sau, anh hãy tin em thêm một chút, được không?

    Hùng cúi đầu. Giữa căn phòng nhỏ, tiếng mưa ngoài hiên rơi lộp độp, anh siết tay vợ thật chặt. Cảm giác vừa mất đi rồi lại tìm thấy điều quý giá nhất khiến tim anh nghẹn lại.

    Đêm ấy, anh không về nhà. Anh ở lại trông mẹ vợ cùng Lan, pha thuốc, đắp khăn ấm, lặng lẽ nhìn vợ ngủ gục bên giường mẹ. Khuôn mặt cô nhợt nhạt vì lo lắng, chẳng có chút gì của một người phản bội.

    Khi bình minh lên, ánh sáng rọi qua khung cửa, Hùng chợt nhận ra một điều giản dị mà sâu sắc: tình yêu không chỉ là niềm tin vào người khác, mà còn là sự kiên nhẫn để không giết chết niềm tin ấy bằng nghi ngờ.

    Sau lần đó, anh xóa ứng dụng định vị, chỉ giữ lại thói quen mỗi ngày hỏi han vợ bằng một tin nhắn ngắn: “Hôm nay em ổn không?”

    Lan thường trả lời bằng một biểu tượng trái tim. Và với anh, chỉ chừng đó thôi – là đủ để bình yên.

  • Sinh Viên Nghèo Kết Hôn Với Tỷ Phú 71 Tuổi, Đêm Tân Hôn Anh S:ốc Vì Những Gì Mình Thấy…

    Minh là một sinh viên năm cuối ngành Kiến trúc. Gia cảnh nghèo khó, ba mất sớm, mẹ một mình tần tảo nuôi anh ăn học. Ban ngày Minh đi học, buổi tối làm phục vụ trong quán cà phê để trang trải chi phí. Đã nhiều lần anh định bỏ học để đi làm phụ hồ phụ giúp mẹ, nhưng khát khao trở thành kiến trúc sư – được đứng trên những công trình mình thiết kế – luôn níu giữ anh.

    Một buổi tối, khi Minh đang dọn bàn ở quán, một vị khách đặc biệt xuất hiện. Đó là bà An – một nữ tỷ phú 61 tuổi, nổi tiếng trong giới kinh doanh bất động sản. Bà An có dáng vẻ sang trọng nhưng ánh mắt lại chất chứa nỗi buồn. Sau vài lần ghé quán, bà bắt đầu chú ý đến Minh – chàng trai vừa lễ phép, vừa siêng năng, khác hẳn sự xuề xòa của nhiều thanh niên đồng trang lứa.

    Họ bắt chuyện. Từ những câu xã giao ban đầu, dần dà thành những cuộc trò chuyện dài. Bà An cảm nhận sự chân thành, còn Minh thì bất ngờ khi nhận thấy, sau bề ngoài quyền lực ấy là một người phụ nữ cô đơn, khát khao được sẻ chia. Minh ngưỡng mộ nghị lực vươn lên của bà, còn bà An lại tìm thấy ở Minh một sự trong trẻo, chân thành mà cuộc đời đầy toan tính đã lấy đi khỏi bà.

    Thời gian trôi qua, họ gắn bó nhiều hơn. Một ngày, bà An thẳng thắn nói:
    – Minh, cháu có muốn làm chồng cô không?

    Câu nói khiến Minh bàng hoàng. Khoảng cách tuổi tác quá lớn, lời bàn tán của xã hội, cả gánh nặng gia đình… tất cả dồn nén trong anh. Nhưng bà An không chỉ hứa cho anh sự sung túc, bà còn hứa sẽ tài trợ học phí, lo lắng cho mẹ anh tuổi già. Suy nghĩ nhiều đêm, Minh nhận lời – không chỉ vì gia cảnh, mà còn vì lòng kính trọng và sự thương cảm dành cho bà.

    Ngày cưới diễn ra giản dị, không ồn ào như những hôn lễ của giới thượng lưu. Dư luận xôn xao, người mỉa mai, kẻ bàn tán: “Sinh viên nghèo hám tiền”, “Bà già cô đơn mua hạnh phúc”… Nhưng Minh lặng im, anh tin lựa chọn của mình có lý do.

    Đêm tân hôn, trong căn biệt thự rộng lớn nhưng lạnh lẽo, Minh hồi hộp. Anh vừa lo lắng, vừa ngại ngùng. Nhưng khi bà An ngồi xuống cạnh anh, nắm tay anh, bà chỉ mỉm cười:
    – Minh, cô cưới cháu không phải để có một “người chồng trẻ” như thiên hạ nghĩ. Cô chỉ cần một người bạn đời, một người dám ngồi cạnh mình, lắng nghe mình, thay vì nhìn cô bằng ánh mắt vụ lợi.

    Minh sững sờ. Anh từng nghĩ bà cần một sự bù đắp thể xác, nhưng hóa ra bà chỉ cần sự đồng hành tinh thần. Bà kể, bà từng có một cuộc hôn nhân thất bại. Chồng phản bội, con cái chỉ chờ tài sản. Bao năm bà sống trong căn nhà sang trọng nhưng cô đơn. Cái bà thiếu không phải tiền bạc, mà là sự chân tình.

    Minh xúc động. Anh nhận ra, giữa họ không phải quan hệ “đổi chác” như người đời gán ghép, mà là sự bù đắp: bà cho anh chỗ dựa vật chất, anh cho bà hơi ấm của lòng chân thành.

    Từ hôm ấy, mối quan hệ của họ đổi khác. Minh không còn lúng túng hay mặc cảm, mà bắt đầu thực sự coi bà An như người thân. Bà khuyến khích anh tiếp tục học, tạo cơ hội để anh thực tập tại công ty kiến trúc lớn. Đêm tân hôn tưởng chừng là sự gượng ép, lại trở thành đêm khai mở một hành trình đầy ý nghĩa.

    Cuộc sống hôn nhân của Minh và bà An không hề dễ dàng. Mỗi lần ra ngoài, họ phải đối diện những lời xì xào, những ánh mắt tò mò. Bạn bè Minh xa lánh dần, vì không quen với hình ảnh “cậu sinh viên cưới tỷ phú”. Nhưng Minh kiên định:
    – Người ta có thể cười, nhưng chỉ mình mới biết mình đang sống thế nào.

    Về phía bà An, bà cũng đối diện áp lực từ chính gia đình. Con cái phản đối gay gắt, cho rằng bà bị “lợi dụng”. Nhưng bằng thời gian, họ dần nhận ra, bên Minh, bà An vui vẻ và khỏe mạnh hơn trước. Bà cười nhiều hơn, sống tích cực hơn.

    Nhiều năm trôi qua, Minh tốt nghiệp loại giỏi, trở thành kiến trúc sư được trọng dụng. Nhưng anh không dựa vào danh tiếng của vợ, mà tự gây dựng sự nghiệp bằng năng lực. Càng trưởng thành, anh càng hiểu: giá trị lớn nhất của mối hôn nhân này không phải tiền bạc, mà là tình người.

    Họ cùng nhau mở một quỹ học bổng mang tên “Ước mơ Xanh”, giúp đỡ những sinh viên nghèo có hoàn cảnh giống Minh trước kia. Chính bà An là người gợi ý:
    – Minh, chúng ta đã may mắn tìm thấy nhau. Hãy dùng điều đó để thắp hy vọng cho người khác.

    Câu chuyện của họ dần trở thành minh chứng rằng tình yêu – hay rộng hơn là sự đồng hành – không nhất thiết phải tuân theo chuẩn mực tuổi tác hay định kiến xã hội. Hạnh phúc đôi khi đơn giản chỉ là tìm thấy một người thật lòng cần mình, và mình cũng cần họ.

    Và thế, chàng sinh viên nghèo năm nào đã cùng người phụ nữ từng bị coi là “giàu mà cô đơn” viết nên một chương đời đầy nhân văn.

  • Người đàn ông 65 tuổi qua đời lúc 11h đêm: Bác sĩ cảnh báo dù khát đến đâu cũng đừng uống 4 loại nước này trước khi ngủ

    Đṑոg hṑ ᵭiểm 11 giờ ᵭêm, tiḗոg còι xe cấp cứu hú vaոg cắt ոgaոg bầu khȏոg khí tĩոh lặng. Ôոg Wang, 65 tuổi, vớι gươոg mặt táι ոhợt, ᵭược ᵭưa lên xe cấp tṓc ᵭể tiḗn ᴛhẳոg vào bệոh viện. Các bác sĩ chẩn ᵭoán ȏոg bị ոhṑι máu cơ tim cấp tính. Dù các bác sĩ ᵭã ոỗ lực hḗt mìոh ᵭể giàոh giật ȏոg trở lạι từ tay t.ử ᴛhần, ոhưոg mọι cṓ gắոg ᵭḕu trở ոên vȏ vọng.

    hìոh ảnh

    Dù ոhṑι máu cơ tim có ᴛhể xảy ra do ոhiḕu tác ᵭộոg ոhưոg sau vụ việc ոày, bác sĩ ᵭã ᵭưa ra cảոh báo vḕ ոhữոg loạι ոước ‘khȏոg ոên uṓոg trước khι ոgủ’, ոhất là vớι ոhữոg ոgườι từ tuổι truոg ոiên. Đó là ոhữոg loạι sau:

    1. Uṓոg ոước ᵭá lạnh

    Vào mùa hè, ոhiḕu ոgườι ᴛhích uṓոg một cṓc ոước ᵭá lạոh sau bữa ăn tṓι ᵭể giảm ոhiệt. Tuy ոhiên, việc uṓոg ոước lạոh dễ khiḗn mạch máu co lạι ᵭột ոgột – ᵭȃy cũոg là một troոg các ոguyên ոhȃn gȃy ra ոhṑι máu cơ tim.

    2. Uṓոg trà ᵭặc

    Một sṓ ոgườι ᴛhích uṓոg trà ᵭặc trước khι ոgủ. Tuy ոhiên, trà ᵭặc chứa ոhiḕu cafein và ᴛheobromine, là ոhữոg chất gȃy ᴛhêm gáոh ոặոg cho tim. Đặc biệt, ᵭṓι vớι ոhữոg ոgườι có bệոh tim, việc uṓոg trà ᵭặc trước khι ոgủ sẽ làm gia tăոg gáոh ոặոg cho tim và dễ dẫn ᵭḗn ոhṑι máu cơ tim.

    hìոh ảnh

    3. Uṓոg cà phê

    Cà phê chứa ոhiḕu cafein dễ gȃy kích ᴛhích ոão bộ, ᵭặc biệt là vớι ոhữոg ոgườι mắc bệոh tim mạch và ոão, ոên tráոh uṓոg cà phê troոg vòոg 2 giờ trước khι ᵭι ոgủ.

    4. Uṓոg ոước tráι cȃy trước khι ոgủ

    Nước tráι cȃy chứa ոhiḕu fructose, làm tăոg ᵭộ ոhớt của máu và có ᴛhể gȃy các vấn ᵭḕ tim mạch.

    5. Khȏոg ոên uṓոg ոước quá ոóոg hay quá lạոh vào ban ᵭêm

    Niêm mạc ᴛhực quản của con ոgườι có ᴛhể chịu ᵭược ոhiệt ᵭộ khoảոg 40°C, ոhưոg khι chúոg ta uṓոg ոước quá ոóոg hoặc quá lạոh sẽ làm kích ᴛhích ոiêm mạc ᴛhực quản.

    Việc kích ᴛhích ոiêm mạc ᴛhực quản kéo dàι có ᴛhể gȃy viêm, và troոg trườոg hợp ոghiêm trọng, có ᴛhể dẫn ᵭḗn uոg ᴛhư ᴛhực quản.

    Uṓոg ոước quá ոóոg hoặc quá lạոh trước khι ոgủ sẽ kích ᴛhích và làm tổn ᴛhươոg ոiêm mạc miệng. Nḗu vùոg ոiêm mạc ոày bị tổn ᴛhươոg lȃu dàι có ᴛhể gȃy ra loét miệng, loét ᴛhực quản, v.v.

    Ngoàι ra, uṓոg quá ոhiḕu ոước trước khι ոgủ còn có ᴛhể khiḗn bạn phảι dậy vào ban ᵭêm, làm tăոg ոguy cơ tử voոg ᵭột ոgột. Vì vậy, tṓt ոhất là tráոh uṓոg ոước quá ոóոg hoặc quá lạոh trước khι ᵭι ոgủ.

    hìոh ảnh

    Những dấu hiệu ոhận biḗt trước khι ոhṑι máu cơ tim xảy ra

    Trước khι ոhṑι máu cơ tim xảy ra, cơ ᴛhể ᴛhườոg sẽ gửι một sṓ tín hiệu cảոh báo. Tuy ոhiên, ոhữոg dấu hiệu ոày khȏոg phảι lúc ոào cũոg dễ ոhận ra.

    – Dấu hiệu 1: Cảm giác ᵭau ոgực và khó ᴛhở. Trước khι ոhṑι máu cơ tim xảy ra, bệոh ոhȃn có ᴛhể cảm ᴛhấy ոgực bị chèn ép, khó ᴛhở. Cơn ᵭau ᴛhườոg xuất hiện ở giữa ոgực hoặc sau xươոg ức, ᵭȏι khι cũոg có ᴛhể lan saոg vaι trái, cáոh tay trái, và các khu vực khác.

    Bỏ ᴛhuṓc lá và hạn chḗ rượu cũոg là biện pháp hiệu quả troոg việc phòոg ոgừa ոhṑι máu cơ tim. Hút ᴛhuṓc làm tổn ᴛhươոg các mạch máu, làm tăոg cholesterol troոg máu và dễ hìոh ᴛhàոh cục máu ᵭȏng, gȃy tắc ոghẽn mạch máu tim.

    Ngoàι ra, chúոg ta cũոg cần chú ý cȃn bằոg giữa cȏոg việc và ոghỉ ոgơi. Làm việc quá sức có ᴛhể làm tăոg ոguy cơ mắc bệոh tim. Và ᵭừոg quên giữ tiոh ᴛhần vuι vẻ, lạc quan, vì một tȃm lý khỏe mạոh cũոg góp phần bảo vệ tráι tim.

    Nhṑι máu cơ tim là tìոh trạոg hoạι tử cơ tim do ᴛhiḗu máu ոuȏι dưỡոg cơ tim, là một bệոh lý tim mạch cấp tính, có ᴛhể ᵭe dọa tíոh mạոg ոgườι bệnh. Ngườι cao tuổι có tỷ lệ mắc bệոh cao hơn. Điḕu ոày liên quan rất ոhiḕu ᵭḗn ᴛhể trạոg của họ.

    Nhiḕu ոgườι cao tuổι mắc các bệոh ոhư huyḗt áp cao, tiểu ᵭường, mỡ máu cao… Nhữոg bệոh ոày ᵭḕu có ảոh hưởոg tiêu cực ᵭḗn tim, khiḗn tim khȏոg ᵭược cuոg cấp ᵭủ máu. Đặc biệt, khι tuổι tác tăոg lên, các mạch máu troոg cơ ᴛhể cũոg dần lão hóa, khiḗn ᴛhàոh mạch dễ bị tổn ᴛhương, dẫn ᵭḗn xơ vữa ᵭộոg mạch. Xơ vữa ᵭộոg mạch làm cho lòոg mạch trở ոên hẹp lại, ảոh hưởոg ᵭḗn việc cuոg cấp máu cho tim. Khι tim ᴛhiḗu máu có ᴛhể dẫn ᵭḗn tìոh trạոg ոhṑι máu cơ tim.

    Ngoàι ra, ոgườι cao tuổι ᴛhườոg dễ mắc các bệոh ոhư loãոg xươոg khiḗn xươոg trở ոên yḗu hơn, từ ᵭó ảոh hưởոg ᵭḗn việc cuոg cấp máu cho tim, có ᴛhể dẫn ᵭḗn ոhṑι máu cơ tim.

  • Nam sinh xuất sắc đột ngột m:ất t:ích, 12 năm sau được tìm thấy: Tờ giấy chi chít chữ khiến cha mẹ g:ục ng:ã trong nước mắt

    Nam sinh xuất sắc đột ngột mất tích, 12 năm sau được tìm thấy: Tờ giấy chi chít chữ khiến cha mẹ gục ngã trong nước mắt

    Nam sinh từng là niềm tự hào của gia đình

    Nguyễn Văn Cường sinh ra trong một làng quê nhỏ ở tỉnh Nghệ An. Bố anh, ông Nguyễn Văn Hòa, là giáo viên cấp hai tại một trường làng, còn mẹ làm nghề nông. Từ nhỏ, Cường được cha định hướng học hành nghiêm khắc, trở thành học sinh giỏi toàn diện và là niềm hy vọng duy nhất của gia đình để thoát cảnh nghèo khó.

    Khi được nhận vào trường THPT chuyên ở thành phố Vinh với thành tích xuất sắc, ông Hòa tin rằng con trai mình chắc chắn sẽ thi đỗ một trường đại học danh giá, mở ra tương lai sáng lạn.

    Tuy nhiên, áp lực học tập cùng việc thiếu sự thấu hiểu trong gia đình khiến Cường dần trở nên mệt mỏi. Ở năm cuối cấp, giáo viên chủ nhiệm thông báo với phụ huynh rằng Cường học tập chểnh mảng, thường xuyên trốn ra quán net chơi game. Ông Hòa tức giận, đến trường mắng con trai trước mặt bạn bè.

    Sau đó, Cường nhận lỗi và hứa sẽ tập trung trở lại. Cuối cùng, nam sinh thi đỗ vào Đại học Bách khoa Hà Nội – một trong những sinh viên đại học hiếm hoi của làng. Trong mắt mọi người, ông Hòa đã thành công trong việc nuôi dạy một cậu con trai giỏi giang. Nhưng trong lòng ông vẫn chưa hài lòng vì cho rằng ngôi trường này chưa đủ danh tiếng, muốn con tiếp tục thi lại.

    Bất chấp áp lực, Cường quyết định nhập học để tránh mất thêm một năm.

    Sau khi vào đại học, Cường ít về quê, dần nghiện game khi thoát khỏi sự kiểm soát của gia đình. Đến năm thứ hai, thầy cố vấn liên lạc với ông Hòa để thông báo Cường thường xuyên bỏ học, nợ môn, có nguy cơ không tốt nghiệp. Dù bị cha mắng nặng lời, anh vẫn không thay đổi.

    Khi không thể tốt nghiệp đúng hạn, Cường trở về quê, gần như không trò chuyện với bố mẹ. Một thời gian sau, anh xin phép ra Hà Nội làm thêm và hứa sẽ quay lại hoàn thành việc học. Ông Hòa đưa con ít tiền và tiễn con lên xe.

    Nhưng từ đó, Cường hoàn toàn mất liên lạc. Một năm sau, ông Hòa đến trường tìm thì mới biết con trai chưa bao giờ quay lại để thi tốt nghiệp. Cả gia đình rơi vào tuyệt vọng.

    Thực tế, Cường dùng số tiền cha đưa để sống trong một quán Internet ở Hà Nội. Anh kiếm sống bằng cách cày game thuê, điều hành nhiều tài khoản cùng lúc. Với kỹ năng vượt trội, Cường dần được cộng đồng game thủ biết đến, thậm chí có người tìm đến quán net để quay video anh chơi.

    Nhưng cuộc sống tạm bợ nơi quán net khiến sức khỏe anh ngày càng suy sụp. Suốt 12 năm, Cường gần như không rời khỏi căn phòng chật chội, ngủ vạ vật trên ghế, ăn mì gói qua ngày. Dù nhiều lần ho kéo dài, anh vẫn bỏ qua mọi lời khuyên đi khám.

    Cho đến một ngày, Cường ngã quỵ ngay tại quán net. Chủ quán vội gọi cấp cứu. Cảnh sát hỗ trợ truy tìm thân nhân, cuối cùng liên lạc được với gia đình.

    Sau 12 năm mất tích, ông Hòa và vợ tức tốc ra Hà Nội. Khi nhìn thấy con trai trên giường bệnh, cả hai chết lặng: Cường gầy trơ xương, da sạm, hơi thở yếu ớt.

    Bác sĩ chẩn đoán anh bị viêm màng não do lao, suy kiệt nặng, kèm nhiều bệnh lý khác. Tờ giấy kết quả xét nghiệm chi chít chữ khiến cha mẹ Cường gục xuống khóc nức nở.

    Trong phút tỉnh táo hiếm hoi, Cường thổ lộ rằng mình rời bỏ gia đình vì không chịu nổi áp lực kỳ vọng từ cha, lại xấu hổ khi không thể thành công như bạn bè đồng trang lứa. Thế giới ảo trong game là nơi duy nhất anh tìm thấy sự công nhận.

    Một tuần sau, Cường trút hơi thở cuối cùng. Trong tài khoản ngân hàng, anh chỉ còn lại vài triệu đồng – tất cả sau 12 năm lang bạt.

    Sự ra đi của Cường để lại nỗi mất mát không gì bù đắp cho gia đình. Ông Hòa luôn cho rằng chính game đã cướp mất con trai mình, còn người mẹ không ngừng khóc than mỗi khi nhắc đến tên con.

    Câu chuyện này trở thành lời cảnh tỉnh về áp lực học đường, sự thiếu thấu hiểu trong gia đình và cả mặt tối của việc nghiện game nơi giới trẻ.

    … truyện là hư cấu không có thật.

  • Cập nhật giá vàng mới nhất chiều tối 25/10

    Giá vàng trong nước chiều nay 25/10/2025

    Cập nhật lúc 16h00 chiều nay 25/10/2025, giá vàng miếng trong nước tăng nhẹ lên 149,2 triệu đồng chiều mua so với hôm qua. Cụ thể:

    Giá vàng miếng SJC được Tập đoàn DOJI niêm yết ở ngưỡng 147,5 – 149,2 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), mức giá tăng 1 triệu đồng/lượng ở chiều mua – tăng 700 nghìn đồng/lượng ở chiều bán so với hôm qua.

    Cùng thời điểm, giá vàng miếng được Công ty TNHH MTV Vàng bạc đá quý Sài Gòn – SJC niêm yết ở ngưỡng 147,2 – 149,2 triệu đồng/lượng (mua – bán), mức giá tăng 700 nghìn đồng/lượng ở cả hai chiều mua – bán so với hôm qua.

    Còn tại Công ty Vàng bạc đá quý Mi Hồng, giá vàng Mi Hồng thời điểm khảo sát niêm yết giá vàng SJC ở mức 148,2 – 149,2 triệu đồng/lượng chiều mua vào – bán ra. So với hôm qua, giá vàng tăng 700 nghìn đồng/lượng ở cả hai chiều mua – bán.

    Giá vàng miếng tại Công ty TNHH Bảo Tín Minh Châu được doanh nghiệp giao dịch ở mức 148,2 – 149,2 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), mức giá tăng 400 nghìn đồng/lượng ở cả hai chiều mua – bán so với cùng kỳ hôm qua.

    Giá vàng miếng SJC tại Phú Quý được doanh nghiệp giao dịch ở mức 146,7 – 149,2 triệu đồng/lượng (mua – bán), giá vàng tăng 700 nghìn đồng/lượng ở cả hai chiều mua – bán so với hôm qua.

    Giá vàng miếng ACB được doanh nghiệp giao dịch ở mức 147,5 – 149,5 triệu đồng/lượng (mua – bán). So với hôm qua, giá vàng tăng 700 nghìn đồng/lượng ở cả hai chiều mua – bán.
    Giá vàng chiều nay 25/10: Bảng giá vàng SJC PNJ ACB, vàng nhẫn BTMC, vàng thế giới
    Tính đến 16h00 ngày 25/10/2025, giá vàng nhẫn tròn 9999 Hưng Thịnh Vượng tại DOJI niêm yết ở ngưỡng 146,5 – 149,1 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra); tăng 1 triệu đồng/lượng ở chiều mua – tăng 700 nghìn đồng/lượng ở chiều bán so với hôm qua.

    Bảo Tín Minh Châu niêm yết giá vàng nhẫn ở ngưỡng 150 – 153 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra); không thay đổi ở cả hai chiều mua – bán so với hôm qua.