Blog

  • Từ vùng sâu vùng xa lên thành phố học, không có tiền đóng học phí tôi quyết định làm nghề một vốn 4 lời. Mỗi tháng phục vụ đại gia đủ 25 ngày tôi có 25 triệu phụ cấp chưa kể được ở miễn phí trong chung cư xịn xò. Bỗng đến 1 ngày, đại gia hớt hải chạy về dí cho tôi 1 phong bì rồi đ-uổi tôi đi gấp. Đi được nửa đường, mở phong bì ra tôi choán-g vá-ng vì biết mình đã…

    Từ vùng sâu vùng xa lên thành phố học, không có tiền đóng học phí tôi quyết định làm nghề một vốn 4 lời. Mỗi tháng phục vụ đại gia đủ 25 ngày tôi có 25 triệu phụ cấp chưa kể được ở miễn phí trong chung cư xịn xò. Bỗng đến 1 ngày, đại gia hớt hải chạy về dí cho tôi 1 phong bì rồi đ-uổi tôi đi gấp. Đi được nửa đường, mở phong bì ra tôi choán-g vá-ng vì biết mình đã…

     

    Tôi sinh ra và lớn lên  trong một ngôi làng nhỏ nằm sâu trong rừng núi. Cả tuổi thơ tôi gắn liền với những buổi chăn trâu, những ngày mưa lội suối bắt cá, và những bữa cơm độn sắn. Nhà nghèo, cha mẹ chỉ mong tôi học hết cấp ba là đủ, nhưng tôi lại có ước mơ lớn hơn: lên thành phố học đại học, thay đổi số phận.

    Khi nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi vừa mừng vừa lo. Số tiền học phí và sinh hoạt phí quá lớn so với hoàn cảnh gia đình. Tôi quyết định không kể với cha mẹ, một mình khăn gói lên thành phố, tự nhủ sẽ làm bất cứ công việc gì để trang trải.

    Thành phố hoa lệ nhưng cũng đầy cám dỗ. Tôi lạc lõng giữa dòng người hối hả, và cuộc sống đắt đỏ nhanh chóng đẩy tôi vào cảnh túng quẫn. Một ngày nọ, khi đang phát tờ rơi trước cổng trường, tôi gặp một người phụ nữ tên Linh.

    Chị Linh nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi hỏi:

    • Em đang cần việc làm đúng không?
    • Tôi gật đầu. Chị Linh mỉm cười, trao tôi một tấm danh thiếp.
      • Nếu em muốn kiếm tiền nhanh, hãy gọi cho chị.

      Tối hôm đó, tôi lưỡng lự mãi trước khi quyết định gọi điện cho chị Linh. Chị mời tôi đến một quán cà phê sang  trọng để trò chuyện. Chị nói công việc của tôi sẽ là “phục vụ khách VIP,” chủ yếu là tiếp chuyện, làm bạn đồng hành trong các buổi tiệc.

      • Mỗi tháng em có thể kiếm được 25 triệu, chưa kể được ở miễn phí trong một căn hộ cao cấp.

      Nghe số tiền ấy, tôi không thể từ chối. Tôi tự nhủ rằng mình chỉ làm tạm thời, đủ tiền đóng học phí rồi sẽ dừng lại.

       

      Công việc của tôi không dễ dàng như lời chị Linh nói. Để chiều lòng khách hàng, tôi phải học cách ăn mặc, trang điểm, và nói năng sao cho phù hợp với giới thượng lưu. Có những đêm tôi mệt nhoài sau các buổi tiệc dài, nhưng nghĩ đến số tiền kiếm được, tôi lại tự an ủi bản thân.

    • Trong số những người tôi phục vụ, có một vị khách quen thuộc. Ông tên Minh, là một doanh nhân thành đạt nhưng khá kín tiếng. Ông không giống những người khác – ông ít nói, thường trầm ngâm và có vẻ gì đó ưu tư.
    • Dần dần, tôi được ông Minh ưu ái hơn. Ông thường gọi tôi đến để trò chuyện, không yêu cầu gì ngoài việc lắng nghe những câu chuyện của ông. Có lần, ông hỏi tôi:
      • Em làm công việc này có thấy hối hận không?

      Tôi im lặng. Câu hỏi ấy như một nhát dao cứa vào lòng tôi.

      Một buổi sáng, khi tôi đang dọn dẹp căn hộ, ông Minh bất ngờ xuất hiện. Khuôn mặt ông tái nhợt, mồ hôi lấm tấm trên trán. Ông đưa cho tôi một phong bì, giọng run rẩy:

      • Cầm lấy. Em phải rời khỏi đây ngay lập tức.

      Tôi hoảng hốt:

      • Nhưng… chuyện gì xảy ra?
      • Đừng hỏi gì cả. Cứ đi đi, càng xa càng tốt.

      Tôi không hiểu chuyện gì, nhưng ánh mắt lo lắng của ông khiến tôi không dám chần chừ. Tôi thu dọn đồ đạc, rời khỏi căn hộ  trong tâm trạng hoang mang.

      Đi được nửa đường, tôi mở phong bì ra. Bên trong là một xấp tiền lớn, kèm theo một lá thư ngắn:

      “Em là một cô gái tốt, đừng để cuộc đời cuốn em vào những con đường không lối thoát. Hãy bắt đầu lại từ đầu, sống đúng với ước mơ của mình.”

      Tôi choáng váng. Hóa ra, ông Minh biết rõ những khó khăn và giằng xé trong lòng tôi.

      Tôi dùng số tiền ấy để đóng học phí và thuê một căn phòng trọ nhỏ. Từ bỏ công việc cũ không dễ dàng, nhưng tôi biết mình phải làm thế để không phụ lòng ông Minh.

      Tôi tìm một công việc bán thời gian tại quán cà phê, lương không cao nhưng đủ để sống tạm. Dù cuộc sống khó khăn, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn.

      Những ngày tháng sau đó, tôi tập trung vào việc học. Tôi cũng không quên lời ông Minh: “Sống đúng với ước mơ của mình.”

      Ba năm sau, tôi tốt nghiệp và tìm được một công việc ổn định tại một công ty truyền thông. Một ngày nọ, trong một buổi hội thảo, tôi tình cờ gặp lại ông Minh. Ông trông già hơn trước, nhưng ánh mắt vẫn ấm áp như ngày nào.

      • Em đã làm được rồi, phải không? – Ông mỉm cười.

      Tôi gật đầu, không giấu được xúc động.

      • Tất cả là nhờ ông.

      Ông Minh lắc đầu.

      • Không, đó là nhờ chính em. Em đã chọn con đường đúng đắn.

      Cuộc sống không dễ dàng, nhưng tôi học được rằng, khi chúng ta đủ dũng cảm để rời bỏ những thứ không thuộc về mình, cuộc đời sẽ mở ra những cơ hội mới.

      Ông Minh không chỉ là một vị khách, mà còn là người đã giúp tôi tìm lại chính mình. Tôi không biết giờ ông sống ra sao, nhưng tôi luôn giữ lời dặn của ông trong lòng, như một kim chỉ nam cho những bước đi tiếp theo.

  • Đi làm quên tắt bếp gas, tôi vội vàng quay xe giữa đường về nhà

    Hôm đó là một buổi sáng như bao ngày khác. Mai – 29 tuổi, nhân viên kế toán – vội vã chuẩn bị bữa sáng cho chồng trước khi đi làm. Cô luôn là người dậy sớm nhất nhà: nấu ăn, là quần áo, dọn dẹp, rồi mới vội vàng khoác túi ra cửa.

    Chồng cô – Tuấn – làm kinh doanh, thường về muộn. Dạo gần đây anh có vẻ xa cách, ít khi ăn sáng cùng vợ, thường viện cớ “bận họp sớm” rồi rời đi. Mai từng nghi ngờ, nhưng rồi lại tự trấn an: “Chắc anh áp lực công việc thôi.”

    Sáng hôm ấy, khi vừa đến ngã tư lớn, Mai bỗng thấy tim mình đập loạn. Trong đầu cô vụt lên một hình ảnh: bếp gas chưa tắt!
    Cô nhớ rõ lúc chiên trứng, điện thoại reo, rồi cô vội cúp gas… nhưng có chắc mình đã tắt hẳn chưa?

    Không kịp suy nghĩ, Mai quay đầu xe, phóng như bay về nhà. Trong đầu cô chỉ vang lên một ý nghĩ: “Nếu cháy nổ thì sao? Nếu hàng xóm bị ảnh hưởng thì sao?”


    Khi dừng trước cửa, cô nhận ra điều gì đó lạ lùng: cánh cổng vẫn khóa nhưng trong nhà có ánh đèn le lói – thứ ánh sáng mờ ảo hắt ra từ khe cửa phòng ngủ. “Lạ thật, rõ ràng Tuấn đã đi làm cơ mà?”

    Cô nhẹ đẩy cửa bước vào. Mùi nước hoa nồng nặc, lạ lẫm xộc vào mũi. Tiếng nói chuyện khe khẽ vang lên từ phòng ngủ. Tim Mai đập mạnh.
    Từng bước, cô tiến lại gần, bàn tay run rẩy đặt lên tay nắm cửa.

    Chỉ một khe hở nhỏ – và cô chết sững.

    Trên giường, chồng cô đang ôm một người phụ nữ lạ, quần áo vứt ngổn ngang dưới sàn. Giọng Tuấn thì thào:

    “Cô ấy ngốc lắm, vẫn tin là tôi bận họp.”

    Cả người Mai như tê dại. Hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng. Trong một khoảnh khắc, cô không biết nên gào lên hay bỏ chạy. Nhưng rồi ánh mắt cô dừng lại trên… bếp gas vẫn đang cháy âm ỉ.


    Mai bước chậm rãi vào bếp, ánh lửa xanh hắt lên khuôn mặt cô nhợt nhạt. Cô nhìn nó, nhìn ngọn lửa ấy, như nhìn thấy chính cuộc hôn nhân của mình — vẫn cháy, nhưng chỉ chực tắt lịm vì thiếu hơi người chăm.

    Cô tắt bếp, thu dọn mấy món ăn nguội ngắt, rồi mở cửa ra ngoài. Không một tiếng động, không một giọt nước mắt.
    Khi Tuấn nghe tiếng cửa khép lại, anh vội lao ra, chỉ thấy căn nhà trống không và một tờ giấy gấp gọn trên bàn:

    “Anh nói tôi ngốc – có lẽ đúng.
    Nhưng nếu sáng nay tôi không quên tắt bếp gas, căn nhà này có lẽ đã nổ tung, và anh chẳng còn cơ hội phản bội ai nữa.
    Cảm ơn vì cho tôi biết mình cần phải dừng lại.”

    Tuấn ngồi sụp xuống, mặt cắt không còn giọt máu. Anh nhớ ra: van gas hôm nay rò rỉ nhẹ – anh đã định gọi thợ sửa mà quên. Nếu Mai không quay về kịp, cả hai người trong phòng kia đã không còn sống.


    Vài tháng sau, Mai dọn về sống cùng mẹ ở ngoại thành. Cô mở một quán nhỏ bán đồ ăn sáng. Mỗi sáng, tiếng xèo xèo của chảo trứng vang lên, ngọn lửa xanh lam bập bùng, nhưng lòng cô bình yên lạ thường.
    Một vị khách quen từng hỏi:

    “Sao cô cứ nhìn ngọn lửa mà cười?”
    Mai chỉ đáp khẽ:
    “Vì tôi biết, có những ngọn lửa cần tắt để cứu mình, chứ không phải để giữ người khác.”

  • Xây nhà đập rầm rầm từ 5h sáng, bị nhắc nhở còn giở giọng côn đồ, nhà vừa xây xong thì hàng xóm của tôi nhận cái kết tái mặt

    Tình làng nghĩa xóm có chắc sẽ bền lâu.
    Chuyện là tôi và chồng lấy nhau xong thì quyết định không ăn bám bố mẹ mà dọn ra ở riêng để ông bà tận hưởng cuộc sống an nhàn không phải phục vụ con cháu. Tôi và chồng cũng bảo nhau, sau này có con có cái thì cũng phải tìm cách tự lo chứ đừng có về bắt ông bà hai bên đã phải nuôi con cả thời trẻ rồi đến già lại phải chăm cháu.

    Được cái hai vợ chồng cùng chí hướng nên không có tranh luận cãi vã gì về chuyện này. Cũng bởi vì không muốn phiền đến bố mẹ hai bên nên chúng tôi quyết định kế hoạch vài năm, khi nào kinh tế cuộc sống ổn định mới nghĩ đến chuyện con cái.

    Nhưng khổ cuộc đời đâu phải cứ phấn đấu là được, hai vợ chồng cố gắng mua được miếng đất nhưng cứ để đấy thôi coi như đầu tư mà giả dụ lỡ không bán được sinh lời thì coi như của để dành, chẳng mất đi đâu được.

    Hiện tại hai vợ chồng tôi vẫn đi thuê nhà, thuê một ngôi nhà nguyên căn ở hơi xa trung tâm một chút nhưng bù lại thì vợ chồng ở thoải mái, không khí chỗ này cũng trong lành, rất hợp với những người làm việc nặng nề về đầu óc, sáng tạo như vợ chồng tôi.

    Cô chú chủ nhà cực kì tốt, căn nhà như vậy bình thường giá thuê phải lên đến 15 triệu/tháng là bình thường nhưng cô chú chủ yếu là cần người trông nhà hộ nên tin tưởng cho vợ chồng tôi thuê với giá 5 triệu/tháng. Nói thật nếu ở trung tâm muốn thuê 1 căn nhà 4 tầng rộng 56m2, 3 phòng ngủ thế này thì chẳng bao giờ có cái giá ấy.

    Đến năm nay tôi quyết định sẽ thả bầu vì tôi hơn 30 tuổi rồi, kinh tế cũng ổn định, nhà thì tuy chưa mua được nhưng căn nhà tôi đang ở rất thích hợp cho việc có con nhỏ. Tôi có chút tính toán rằng sinh con xong đợi bé lớn lớn xíu lỡ cô chú chủ nhà có việc lấy lại nhà thì tìm căn khác thuê cũng không phải nặng đầu lắm.

    Hồi tôi mới chuyển đến, có một anh hàng xóm cũng vừa mới bán nhà đang chuyển đi. Anh nói chuyện với chồng tôi thì có lắc đầu bảo, dân ở đây khó sống lắm, anh phải bán nhà vì không chịu nổi hàng xóm đây này. Lúc ấy tôi cũng hơi lấn cấn thật.

    Ở đây mấy năm tôi không thấy vấn đề gì lắm, nhưng ngẫm lại thì quả thật là chúng tôi đi làm xa nên dậy từ 6h sáng rồi đến tối 7h mới đi làm về nên ít tiếp xúc với hàng xóm. Mãi cho đến hiện tại, tôi mang bầu gần đến ngày sinh nở nên xin phép sếp cho làm online tại nhà thì mới hiểu đúng là người ta phải bán nhà vì không chịu nổi hàng xóm cũng không sai.

    Mấy năm ở đây không sao, giờ tôi có bầu thì đùng một cái xung quanh nhà tôi có đến 4 cái nhà thi nhau xây. Đương nhiên tôi hiểu, nhà ai mà không có lúc có việc nên dù cả ngày 4 cái nhà nó đập ruỳnh ruỳnh tôi cũng cắn răng chịu đựng. Mang tiếng ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thai nhưng tôi vẫn không có ngày nào được yên ổn.

    Tôi vẫn bảo chồng là thôi người ta xây nhà mình cố gắng thông cảm nhưng đến hôm vừa rồi thì muốn thông cảm cũng không nổi.

    Khi mà 3 nhà còn lại họ biết ý thường tầm sau 7h30 họ mới bắt đầu làm thì nhà ông Tuyến đầu ngõ cứ liên tục nhè lúc 5h sáng bắt đầu đập ầm ầm, vừa làm vừa nói chuyện rõ to. Tôi gần sinh nên khó ngủ, 3h sáng chợp mắt được một chút thì 5h đã bị tiếng ồn làm tỉnh giấc.

    Tôi chịu đựng như vậy đến ngày thứ 3 thì chồng tôi tức quá phải ra nhà ấy nói chuyện. Anh nói chuyện rất lịch sự và nhẹ nhàng nhưng ông Tuyến cười khẩy, giở giọng khinh người.

    – Mày là thằng nào ở đâu đến đây thuê nhà thì đừng có đòi hỏi quyền lợi gì với dân địa phương. Cẩn thận ra đường bị đánh vỡ mồm lúc nào không biết đâu!

    Tôi nghe vậy bảo chồng thôi nhịn đi. Riêng cái đám người vô lại thế này cứ tránh đi cho lành.

    Đến ngày thứ 4 thì tôi nghe thấy chửi bới ầm ỹ cả ở phía nhà ông Tuyến. Hóa ra một nhà có con nhỏ mới sinh đang khóc dạ đề, gần sáng mới ngủ được một xíu thì nhà ông Tuyến lại quen mui đập rầm rầm. Cả nhà họ không chịu nổi phải gọi công an đến vào cuộc. Nhà ông Tuyến tự nhiên bị chính quyền đến làm việc nên nên tức quá, ngang ngược đứng cãi nhau với nhà người ta.

    Chuyện nhà ông Tuyến khiến rất nhiều người khó chịu nhưng ông ta vẫn chẳng coi ai ra gì, cũng may chỉ hơn 1 tháng sau là ông ta xây xong cái nhà.

    Đầu năm nay ông Tuyến cưới cho 2 đứa con gái, cưới lần nào cũng dựng rạp chắn hết lối đi lại, lại còn đặt biển “nhà có việc, cấm đi đường này”, hẳn là cấm đi chứ không phải là mong thông cảm nhé!

    Xây xong nhà ông Tuyến lại dựng rạp cưới cho con trai. Dân người ta chửi cho mà vẫn lì cố tình bày ra.

    Cuối ngõ có cái nhà anh Toán toàn dân anh chị, cả xóm biết nhưng nhà người ta sống biết điều nên vẫn được mọi người nể. Sáng hôm ấy, mẹ của anh Toán bị ngã cầu thang nên phải gọi cấp cứu. Ấy vậy nhưng xe cứu thương không vào nổi vì cái rạp cưới nhà ông Tuyến. Anh Toán và gia đình phải khiêng cáng từ cuối ngõ chạy gần 200m ra đường.

    Thế rồi sáng hôm sau, cả xóm bốc lên mùi rất khó chịu, mọi người dậy đi làm mới thấy toàn bộ rạp cưới nhà ông Tuyến bị người ta hất mắm tôm không sót chỗ nào. Thế là cưới xin phải hoãn lại hết!

    Cả khu nhà tôi không biết ai là người làm, chỉ biết sáng ra đã như vậy. Ông Tuyến cũng không dám báo công an vì ông ấy gây thù chuốc oán với nhiều người rồi, vả lại bản thân ông Tuyến cũng nợ nần linh tinh nên càng sợ lỡ may chủ nợ người ta dằn mặt.

    Tôi thì chẳng đến mức gọi là hả hê nhưng dù sao thì cũng là bài học để ông Tuyến hiểu rằng gieo nhân vào ắt sẽ gặt quả ấy!

    Theo Mạn Ngọc

  • Thông tin vụ cô gái đuối nước tuvong ở hồ Hoàn Kiếm (Hà Nội)

    Theo Vietnamnet, đoạn clip ghi lại cảnh một cô gái nghi bị đuối nước ở hồ Hoàn Kiếm đang lan truyền trên mạng xã hội đã thu hút sự chú ý lớn. Ngày 27/10, lãnh đạo Công an phường Hoàn Kiếm (Hà Nội) xác nhận vụ việc thực sự xảy ra trên địa bàn.

    Khu vực xảy ra sự việc. Ảnh: Cắt từ clip.

    Nạn nhân đã được người dân và lực lượng chức năng đưa lên bờ sơ cứu, sau đó chuyển vào bệnh viện, tuy nhiên không qua khỏi. Bước đầu, cơ quan công an nhận định cô gái có dấu hiệu mắc bệnh lý, khiến mất kiểm soát hành vi khi xuống nước. Hiện các đơn vị nghiệp vụ đang lấy dấu vân tay để xác minh danh tính nạn nhân.

    Theo thông tin ban đầu, sự việc xảy ra vào chiều 25/10, thời điểm thời tiết Hà Nội chuyển lạnh. Nhân chứng cho biết, cô gái đi dọc bờ hồ trong tình trạng không mặc quần áo, sau đó tiến ra khu vực nước sâu và bị đuối nước.

    Ngay khi nhận tin báo, Ban Quản lý hồ Hoàn Kiếm và Phố cổ Hà Nội đã thông tin cho cơ quan chức năng. Đội Cảnh sát Chữa cháy và Cứu nạn cứu hộ Khu vực số 7 – Phòng Cảnh sát PCCC&CNCH, Công an TP Hà Nội nhanh chóng có mặt tại hiện trường, tổ chức cứu nạn.

    Lãnh đạo Công an phường Hoàn Kiếm cho biết thêm, nạn nhân được sơ cứu tại chỗ rồi đưa vào bệnh viện cấp cứu, song đã tuvong sau đó. Hiện vụ việc vẫn đang được tiếp tục điều tra, làm rõ nguyên nhân.

  • 3 thứ của đàn bà rất ”cũ” nhưng lại khiến đàn ông mê mẩn, ngày đêm yêu chiều

    Chuyện ấy giữa hai người yêu nhau không đơn thuần chỉ để giải quyết nhu cầu thể xác mà nó còn giúp kết nối ở mức độ sâu hơn. Một cuộc quan hệ trọn vẹn sẽ khiến bạn gần gũi hơn với người đàn ông của mình, kết nối cả về thể chất và tinh thần.

    Sự từng trải

    Nếu những người phụ nữ son rỗi thường nhạt nhẽo, vô vị và chỉ biết đòi hỏi sự nuông chiều, nâng niu thì phụ nữ từng trải họ không như thế. Ở kiểu đàn bà này có sự điềm đạm, sâu sắc và rất tinh tế. Thế nên chỉ cần tiếp xúc một lần thì đàn ông sẽ cảm thấy vô cùng say mê.

    Khi còn trẻ thì đàn ông sẽ theo đuổi kiểu phụ nữ quyến rũ. Họ có thể dành mọi sự chiều chuộng cho cô ấy. Với vẻ yếu đuối, mảnh mai khiến cho đàn ông cực kỳ muốn bao bọc, bảo vệ.
    Khi còn trẻ thì đàn ông sẽ theo đuổi kiểu phụ nữ quyến rũ. (ảnh minh họa)

    Khi còn trẻ thì đàn ông sẽ theo đuổi kiểu phụ nữ quyến rũ. (ảnh minh họa)

    Thế nhưng khi bước chân vào cuộc sống gia đình, gánh trên vai đủ mọi áp lực đàn ông mới nhận ra việc họ cần là có người phụ nữ hiểu biết ở bên cạnh mình. Lấy một người vợ từng trải, giàu kinh nghiệm sống chính là điều may mắn nhất đối với họ.

    Sự quyết đoán

    Tự tin, quyết đoán sẽ tạo nên cá tính mạnh mẽ, độc lập của người phụ nữ và khiến đàn ông lúc nào yêu. Nếu chỉ yêu qua đường đàn ông sẽ tìm đến kiểu phụ nữ ngoan hiền, ủy mị. Còn khi chọn được người bạn đời để gắn bó thì chắc chắn họ sẽ chọn kiểu người có khí chất, có cá tính độc lập. Thế nên phụ nữ nhất định phải có sự quyết đoán.
    Nếu chỉ yêu qua đường đàn ông sẽ tìm đến kiểu phụ nữ ngoan hiền, ủy mị. (ảnh minh họa)

    Nếu chỉ yêu qua đường đàn ông sẽ tìm đến kiểu phụ nữ ngoan hiền, ủy mị. (ảnh minh họa)

    Hiểu biết chuyện giường chiếu

    Chuyện ấy giữa hai người yêu nhau không đơn thuần chỉ để giải quyết nhu cầu thể xác mà nó còn giúp kết nối ở mức độ sâu hơn. Một cuộc quan hệ trọn vẹn sẽ khiến bạn gần gũi hơn với người đàn ông của mình, kết nối cả về thể chất và tinh thần.
    Chuyện ấy giữa hai người yêu nhau không đơn thuần chỉ để giải quyết nhu cầu thể xác mà nó còn giúp kết nối ở mức độ sâu hơn. (ảnh minh họa)

    Chuyện ấy giữa hai người yêu nhau không đơn thuần chỉ để giải quyết nhu cầu thể xác mà nó còn giúp kết nối ở mức độ sâu hơn. (ảnh minh họa)

    Điều khiến đàn ông mê mẩn chính là người phụ nữ cô ấy hiểu được ham muốn của chồng trong chuyện chăn gối.

    Lúc nào đàn ông mong mỏi người bạn đời có thể có những sự hiểu biết, những khao khát, dục vọng của anh ấy. Nếu vợ biết chiều chồng thì đảm bảo anh ấy lúc nào chung thủy.

  • Tổ Tiên dạy: ‘Bếp không giữ 3 hướng, giường không đặt 3 nơi’, đó là nơi nào?

    Người xưa cho rằng vị trí đặt bếp, đặt giường rất quan trọng, ảnh hưởng lớn đến tài vận của mỗi gia đình.

    1. “Bếp không giữ 3 hướng”

    Bếp không hướng về Phía Nam
    Việc hướng bếp về hướng Nam, đồng nghĩa với sự cộng hưởng của ngọn lửa, tượng trưng cho yếu tố Hỏa. Tuy nhiên, sự kết hợp này có thể tạo ra năng lượng nóng mạnh, gây ra các xung đột tâm lý trong gia đình.

    Môi trường này có thể khiến các thành viên dễ cáu kỉnh và tranh cãi. Trong tâm lý xã hội cổ đại, sự hòa thuận gia đình được coi trọng và tránh sự mạnh mẽ của yếu tố Hỏa tại hướng Nam có thể cải thiện quan hệ gia đình và duy trì sự ổn định tinh thần.

    Ảnh minh hoạ.

    Bếp không hướng về Tây Bắc
    Trong phong thủy, hướng Tây Bắc là biểu tượng của Thiên Môn, là nơi năng lượng vũ trụ thoát ra, đồng thời tạo nên cuộc đối đầu với ngọn lửa của bếp. Sự xung đột này có thể ảnh hưởng đến cân bằng vũ trụ trong gia đình, đe dọa đến số mệnh và sự ổn định của các thành viên. Trong xã hội cổ đại, người nam thường đảm nhận các trách nhiệm quan trọng, bao gồm sự nghiệp và hỗ trợ kinh tế. Hướng ngọn lửa từ bếp trực tiếp về Tây Bắc có thể làm mất cân bằng năng lượng, đặt ra những ảnh hưởng tiêu cực đến sức khỏe và sự thành công của nam giới trong gia đình.

    Bếp không đối diện với nhà vệ sinh
    Nhà vệ sinh thường được xem là nơi bẩn nhất trong nhà, trong khi đó, bếp lại là nơi tạo ra những món ăn ngon miệng. Nếu hướng bếp đối diện với nhà vệ sinh, nhiều vấn đề có thể phát sinh. Mùi hôi thối từ nhà vệ sinh có thể lan tỏa, tạo cảm giác không thoải mái và ảnh hưởng đến trải nghiệm nấu ăn. Việc đặt những khu vực quan trọng như bếp và nhà vệ sinh đối diện nhau cũng có thể tạo điều kiện cho vi khuẩn và mùi hôi lẫn lộn, ảnh hưởng đến vệ sinh và sức khỏe của gia đình.

    Mặc dù cuộc sống hiện đại đã chuyển đổi nhiều, sự cân nhắc về phong thủy vẫn đóng một vai trò quan trọng trong thiết kế và bài trí không gian sống. Tôn trọng những kiến thức truyền thống này có thể giúp tạo ra một môi trường sống hài hòa và cân bằng, đồng thời bảo vệ hạnh phúc và sức khỏe cho gia đình.

    2. “Giường ngủ không đặt 3 nơi”

    Đầu giường tránh cửa phòng
    Đặt giường ngủ sao cho đầu giường không hướng ra cửa phòng là một nguyên tắc quan trọng trong phong thủy phòng ngủ, giúp tránh những vấn đề sức khỏe tiềm ẩn. Nếu đầu giường đối diện với cửa, có thể dẫn đến tình trạng đau đầu, đau nửa đầu, thậm chí là những cơn ác mộng không mong muốn.

    Cửa đối diện vị trí giữa giường (tức là ngang với bụng người nằm) có thể gây ra vấn đề về đường tiêu hóa. Trong khi đó, cửa đối diện phần chân giường có thể liên quan đến các vấn đề xương khớp và chân. Vì vậy, khi sắp xếp giường ngủ, tránh đặt đầu giường đối diện cửa để bảo vệ sức khỏe.

    Tránh đặt giường dưới xà ngang
    Nguyên tắc này xuất phát từ kiến trúc nhà cổ, với xà ngang là một phần cứng cáp chịu lực trên trần nhà, tạo cảm giác nặng nề và áp đặt. Đặt giường dưới xà ngang có thể tạo cảm giác kín kịch, áp buộc và vô lực cho người nằm dưới. Sự không thoải mái này có thể ảnh hưởng đến tâm trạng và gây khó chịu, thậm chí làm tăng nguy cơ gặp ác mộng.

    Tránh đầu giường hướng ra cửa sổ
    Cửa sổ, theo quan niệm phong thủy, là nơi có sự lưu thông không khí. Đặt đầu giường hướng về cửa sổ có thể làm mất khí lực của gia chủ, ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ và sức khỏe. Luồng khí xấu từ bên ngoài có thể tiếp xúc trực tiếp với vùng thái dương của bạn, tạo ra tác động không tốt.

    Ngoài ra, những yếu tố ngoại vi như tiếng ồn, ánh sáng mạnh, và mùi không dễ chịu cũng có thể gây ảnh hưởng đáng kể đến giấc ngủ. Vì vậy, nên tránh đặt đầu giường hướng ra cửa sổ để duy trì một môi trường ngủ tốt nhất.

  • Trong nhà có 3 thứ to càng dễ nghèo túng, con cháu khó phất, 3 thứ đó là gì?

    Ông bà ta ngày xưa đã đúc rút từ kinh nghiệm sống và nhận ra một điều Gia đình có 3 thứ càng to càng dễ nghèo túng, 3 thứ đó là gì?

    Người thường cho vay tiền “to”

    Đối với người giàu, họ thường đánh giá xem có nên cho người khác vay tiền hay không, đặc biệt là những món vay lớn. Sau đó, họ sẽ cân nhắc về khả năng hoàn trả, thời hạn hoàn trả cũng như mối quan hệ với đối phương, sau đó họ mới cho vay.

    Họ sẽ biết cách cân nhắc rõ ràng, nhất là vấn đề tiền bạc, bởi cuối cùng, họ không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống và mối quan hệ của cả 2 bên. Nếu cả nể, không cân nhắc việc cho vay sẽ trở thành gánh nặng gia đình bạn, có thể mất cả tiền và mối quan hệ tốt đẹp trước đó.

    Trong nhà có 3 thứ to càng dễ nghèo túng, con cháu khó Trong nhà có 3 thứ to càng dễ nghèo túng, con cháu khó “phất”, 3 thứ đó là gì?

    Bể cá quá lớn

    Bể cá tượng trưng cho sự lưu chuyển tài lộc, nhưng nếu quá to hoặc đặt không đúng chỗ lại có thể làm hao tài, tán lộc.

    • Ngũ hành Thủy quá vượng: Trong phong thủy, nước tượng trưng cho tiền tài, nhưng nếu quá nhiều sẽ dẫn đến thế “nước lấn đất”, làm mất cân bằng ngũ hành, khiến tiền bạc đến rồi đi nhanh chóng.
    • Khó bảo trì và dễ ô nhiễm: Một bể cá lớn nếu không được chăm sóc cẩn thận sẽ dễ bị bẩn, làm không khí trong nhà trở nên âm u, ẩm thấp, ảnh hưởng đến sức khỏe và vận khí.
    • Vị trí đặt bể cá: Nếu đặt bể cá lớn ở hướng không phù hợp như đối diện bếp hay phòng ngủ, nó có thể gây xung khắc về phong thủy, ảnh hưởng đến gia đạo và sự nghiệp.

    Trong nhà có 3 thứ to càng dễ nghèo túng, con cháu khó Trong nhà có 3 thứ to càng dễ nghèo túng, con cháu khó “phất”, 3 thứ đó là gì?

    Thời gian rỗng “to”: Khi sự nhàn rỗi trở thành tai họa

    Thời gian là một tài sản vô giá, thậm chí còn quý hơn cả tiền bạc. Tuy nhiên, có không ít người lại “tiêu xài” thời gian một cách lãng phí. Họ dành thời gian rảnh rỗi chỉ để ăn uống, vui chơi, lướt mạng xã hội một cách vô bổ mà không hề quan tâm đến việc học hỏi, trau dồi kiến thức hay nâng cao năng lực bản thân.

    Ngược lại, những người thành công luôn biết trân trọng từng khoảnh khắc và tận dụng thời gian để phát triển bản thân. Họ chăm chỉ học tập, không ngừng nỗ lực để nâng cao trình độ học vấn và xây dựng sự nghiệp vững chắc. Khi đi làm, họ tiếp tục duy trì thói quen này: làm việc hiệu quả, tranh thủ thời gian rảnh để học thêm kỹ năng mới, đọc sách, tham gia các khóa học hoặc đầu tư vào những hoạt động phát triển bản thân.

    Nhờ biết cách sử dụng thời gian một cách thông minh, họ có cơ hội liên tục nâng cao năng lực, mở rộng cơ hội nghề nghiệp và sẵn sàng đón nhận những thách thức mới. Trong khi đó, những người sống buông thả, lười biếng và thiếu động lực thường chỉ biết than vãn về cuộc đời. Khi nhìn lại, họ sẽ nhận ra mình đã bỏ lỡ biết bao cơ hội quý giá và không đạt được thành tựu nào đáng kể.

  • Ngày tôi vừa 18 tuổi, bố dượng đã nhắn cho tôi một tin “con có biết bố chờ ngày này lâu lắm rồi không”

    Đêm ấy, đúng mười hai giờ không một phút, tôi chạm mốc mười tám tuổi. Con ngõ nhỏ im như nuốt tiếng gió, bóng đèn trước hiên cứ chớp tắt như mắt ai đang do dự. Tôi vừa tắt nến trên chiếc bánh gato bé xíu bạn tôi—con Linh—mang đến, thì điện thoại rung. Màn hình xanh mờ hiện lên một tin nhắn ngắn ngủn, không dấu, như thể từ một chiếc máy cổ không biết gõ tiếng Việt:

    “Con co biet bo cho ngay nay lau lam roi khong”

    Góc bếp, mẹ tôi nằm cuộn trong chiếc chăn bông chắp vá, ho một tiếng rồi im. Tôi ngồi phắt dậy, tim đập như có một con chim nhỏ trong lồng ngực lồng lộn tìm lối thoát. Hai chữ “bo duong” hiện trong phần người gửi, hai chữ mà tôi luôn giữ khoảng cách như người tránh một vũng nước sâu không biết đáy.

    Tôi định nhắn: “Bo… y bo noi gi?”—rồi dừng. Từng chữ đập vào mắt tôi như những cái gõ nhẹ vào cửa, lịch sự nhưng không mở ý nghĩa. “Bố chờ ngày này”—ngày tôi mười tám. “Lâu lắm rồi”—từ bao giờ? Tôi bỗng thấy lạnh, dù đêm ấy tháng mười hai Hà Nội không gió.

    Tôi biết ông từ năm tôi tám tuổi, khi mẹ rời ngôi nhà ngập mùi rượu của ba tôi để về một xóm trọ khác. Ông tên Hiển, thợ gỗ, trán rộng, đôi tay lúc nào cũng sẫm dầu cưa. Ông ít nói, đi đứng khẽ, đóng mở cánh cửa mềm như làm lễ. Lâu lắm rồi, ông vẫn là “chú Hiển” của tôi, rồi một ngày mẹ bảo tôi gọi “bố”. Tôi gọi một lần, thấy cổ họng có gai, thế là thôi, chuyển sang “bố dượng”—từ ấy vừa lịch thiệp vừa đủ khoảng cách.

    Ông không áp đặt. Ông để tôi lớn như người trồng cây tránh chạm tay vào lá. Hồi tôi học cấp hai, có đêm tôi về muộn vì đội kịch, ông chỉ hỏi: “Con có lạnh không?”, đưa tôi chiếc khăn len màu xám. Hồi tôi thi cấp ba, ông đóng cho tôi một chiếc bàn học từ những tấm ván thừa, san phẳng từng góc, mài mịn từng cạnh. Tất cả những điều ấy đáng lẽ khiến tôi bớt xa ông, nhưng xã hội, những câu xì xào, những bài báo độc địa về “bố dượng”, cả nỗi sợ mơ hồ không đầu mà tôi nuôi như nuôi một con cá bảy màu bé li ti trong lọ thủy tinh—tất cả khiến tôi giữ mãi một khoảng cách vừa đủ—đủ an toàn, đủ vô lễ.

    Tin nhắn ấy, vì thế, giống một mũi dùi gõ lên thành lọ.

    Tôi đánh thức Linh bằng mấy quả chuông gọi. Con bé bắt máy với giọng nghẹt mũi: “Gì đấy trời, mới thổi nến xong đã hú… À khoan, cậu khóc à?”

    “Tao không khóc,” tôi nói, nhưng giọng tựa như giấy bị mưa thấm. Tôi đọc tin nhắn cho nó nghe.

    Linh im một lúc. Rồi nó hạ giọng: “Cậu khóa cửa chưa? Mẹ ngủ chưa? Ông ấy đang ở đâu?”

    “Trong xưởng gỗ dưới cuối ngõ. Đèn còn sáng.” Tôi nhìn qua cửa sổ—đúng là một khung sáng vàng rụt rè nhoi ra khỏi bóng tối như cục than trong bếp lò. “Ông ấy nhắn thế… là sao?”

    Linh thở dài: “Nghe creepy thật. Nhưng cũng có thể do… ổng vụng chữ. Cậu đừng nghĩ theo hướng xấu vội. Nhưng cứ cẩn thận. Mười tám tuổi, luật pháp nói nhiều thứ khác rồi.”

    “Khác là khác thế nào?”

    “Nghĩa là… thôi, cậu hiểu mà.” Linh nói, giọng vấp khi tìm đường trong bóng tối của chính nó. “Nếu cậu thấy bất an, bật ghi âm. Tao online đây.”

    Tôi gật, rồi nhớ ra nó không nhìn thấy. Tôi nhắn lại cho ông: “Con biet. Bo muon noi gi?” Tin nhắn chưa kịp hiện “đã gửi” thì màn hình lóe tên mẹ: “Con đi ngủ đi, khuya rồi.” Tôi nhìn vào chiếc lưng cong như một dấu phẩy của mẹ. Bao lần, dấu phẩy ấy là chỗ tôi thở. Bao lần, dấu phẩy ấy là cái cách mẹ ngắt câu cuộc đời để chịu đựng.

    Phía dưới, xưởng gỗ bật sáng hơn. Tôi thấy ông Hiển bước ra sân, chống tay vào lưng, hít sâu, hệt như cây xà cừ già chĩa cành ra tìm khoảng thở. Ông nhìn lên, thấy ánh đèn phòng tôi, hơi giật mình rồi giơ tay vẫy rất nhỏ: “Xuống đây một lát được không?”

    Tôi mở sẵn chế độ ghi âm, nhét điện thoại vào túi, chào mẹ bé như tiếng con muỗi, đi xuống. Đêm lạnh ẩm. Sân trải bụi mịn như phấn phấn. Trong xưởng, mùi gỗ thông và dầu hăng, tiếng cưa im, chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường tích tắc. Ông ngồi xuống chiếc ghế, ra dấu tôi ngồi ghế đối diện, giữ khoảng cách. Tôi thở ra một hơi dài—vì khoảng cách ấy.

    Ông nhìn tay mình một lúc, rồi mở ngăn kéo, lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, màu sẫm, nắp khắc hình một bông hoa phượng non. “Cho con,” ông nói, giọng khàn. “Từ lâu rồi, bố chờ… đủ mười tám để đưa.”

    Tôi nuốt nước bọt. “Là gì ạ?”

    “Con mở đi.”

    Tôi đỡ hộp. Nắp hộp cài khéo, chỉ cần lướt móng tay vào được. Bên trong, xếp ngay ngắn như những lát thời gian, là những phong bì giấy nâu buộc dây đay, ghi từng năm: 2016, 2017, 2018… đến 2025. Có thêm một cuốn sổ màu đen, cột giấy chứng nhận nọ kia, một ổ USB màu bạc móp méo ở đầu, và một tờ giấy gấp làm bốn.

    “Từ năm con chín tuổi,” ông nói khẽ, “bố cứ mỗi năm viết cho con một lá thư, định đến sinh nhật mười tám sẽ đưa một lần. Bố… sợ, nếu đưa sớm, con lại nghĩ bố… có ý gì.” Ông dừng, khóe miệng nhếch như có ai khâu vào đó một sợi chỉ: “Bố sợ nhiều thứ.”

    Tôi không chạm vào những lá thư ngay. Tôi rút tờ giấy gấp làm bốn. Trên đó là bản sao một cái gì đó giống bản trích lục khai sinh, một dòng gạch đỏ đậm nơi điền tên “cha”: bỏ trống. Phía sau dán thêm một tờ giấy có dấu đỏ: “ĐƠN XIN NHẬN CON NUÔI.” Tên người nhận con: Nguyễn Văn Hiển. Tên người được nhận: Đoàn Mai Anh. Năm nộp: 2018. Gạch chéo: “Chưa đủ tuổi theo Luật.”

    Ông đan tay, những ngón tay như nhánh cây khô: “Bố nộp từ khi con mười một tuổi. Họ bảo đợi. Đợi mẹ con viết bổ sung. Đợi con đủ tuổi có ý kiến. Đợi… đến mười tám mới chắc nhất. Bố chờ… nên bố nhắn… câu kia.”

    Tôi nhớ tin nhắn. “Con co biet bo cho ngay nay lau lam roi khong.” Câu đó, khi đặt vào giấy tờ trước mặt, bỗng thay màu. Nó vẫn vụng, vẫn dị, nhưng không còn nhớp.

    “Còn… USB này?” Tôi hỏi, giọng thấp đến mức như mùi gỗ âm thầm len vào.

    Ông đẩy nhẹ về phía tôi: “Hình ảnh, video. Từ khi con học múa ở nhà văn hóa, đến lúc con trượt ngã hôm thi chạy, đến hôm con tự đứng dậy. Bố quay vụng. Toàn góc xấu. Bố… chỉ đứng xa.” Ông cười, như người ta cười mình vì đã lưu những thứ nhảm. “Có lần, người ta nhìn bố, hỏi ‘anh quay lén à?’. Bố sợ thành xấu trong mắt con, nên… đợi.”

    Tôi ngồi im. Bàn tay đặt trên nắp hộp bắt đầu ấm lên. Những câu Linh nói, những vệt tin rác trên mạng, những cái nhìn nghiêng phía hàng xóm—tất cả như một đàn chim đen tung khỏi đầu tôi, lạc vào bóng cây.

    Tôi run run mở một phong bì. 2016. Nét chữ ông nghiêng nghiêng, chữ “g” móc thấp, chữ “t” gạch ngang cẩn thận. “Mai Anh của bố,” lá thư bắt đầu, “Hôm nay con tập đánh vần chữ ‘phượng’. Con viết ‘phưỡng’. Bố không sửa. Bố nghĩ, có khi cả đời người ta sống với những dấu hỏi, sửa vội thì mất hay. Bố để dành dấu sắc cho một ngày khác.” Tôi đọc đến nửa lá, mắt cay. Lạ thay, trong câu chữ ngô nghê, có thứ gì đó như mùi vỏ cây nhựa, vừa thô vừa thơm.

    “Bố muốn nói…” ông ngập ngừng, hệt như mỗi lần nhấc tấm ván nặng phải lựa tay, “bố muốn nói… xin lỗi. Nếu có lúc con thấy bố… xa.” Ông hít vào một hơi, chậm như đang đếm. “Bố cố đứng xa, vì đứng gần, người ta nói. Người ta nói, bố dượng… Xã hội nói… Con hiểu.”

    Tôi hiểu. Hay ít nhất, tôi đã sống bằng một thứ “hiểu” xấu xí. Tôi bật cười, cười mà nước mắt bật ra: “Bố nhắn không dấu. Ai mà hiểu nổi.”

    Ông ngỡ ngàng rồi cười, nụ cười lộ cái răng cửa sứ hơi sáng: “Máy cũ. Bố không quen gõ dấu.” Ông chỉ vào góc xưởng, nơi một chiếc điện thoại đen trắng nằm sạc bằng dây câu mối nối bằng băng dính. “Mua lại của chú Tòng sửa xe, hai trăm nghìn.”

    Tôi định nói điều gì đó nhẹ, như “đổi máy đi”, nhưng sợ câu nói chệch khỏi đêm này, rơi vào chỗ lố bịch. Tôi nhìn quanh xưởng. Trên tường treo một tấm ảnh cũ phai của mẹ tôi lúc trẻ, tóc cắt ngắn, cười dầm mưa. Bên cạnh, là mô hình một căn nhà nhỏ bằng gỗ, chi chít những vạch bút chì. “Cái này…”

    “Nhà.” Ông nói, gọn. “Bố định dựng cho mẹ con một gian bếp mới trên mảnh đất bà ngoại để lại. Nhưng chưa đủ. Bố… để trong sổ đen kia.”

    Tôi mở cuốn sổ bìa đen—những con số được ghi cần mẫn, có ngày mười hai nghìn, hôm khác hai trăm nghìn, những mũi tên nhỏ dẫn qua những tháng, nhiều dòng gạch chì đỏ đánh dấu “đủ cho gạch”, “đủ cho mái ngói,” “thiếu cho nền.” Giữa những con số là vuông giấy nhỏ kẹp vào: “Bán xe máy cũ của bố—5.500.000đ (mua lại xe đạp cũ: 700.000đ).” Tôi nuốt nghẹn. Bờ vai ông nhìn từ phía này như một tảng gỗ bào dang dở: không bóng loáng, còn xơ, nhưng vững.

    “Bố…” Tôi gọi, tiếng “bố” lần này sạch như giọt nước mới hứng. Ông giật mình, rồi cười mỏng.

    Tôi định nói thêm thì Linh nhắn: “Ổn không? Cần tao gọi ai?” Tôi chụp ảnh cái hộp gửi nó. Phía bên kia, nó gửi một loạt sticker khóc—rồi dấu hỏi: “Thế câu ‘chờ ngày’ là…?” Tôi đánh: “Là chờ tôi đủ mười tám để được nhận làm con nuôi và đưa hộp này.” Linh im một lúc, rồi nhắn: “Có người cầm gậy trong bóng tối hóa ra là người cầm ô. Đúng là đời.”

    Tôi thu dọn đồ vào hộp, đặt hộp lên đùi như một con mèo ngoan. “Con cảm ơn,” tôi nói. Một câu đơn giản mà suốt mười năm tôi chưa từng thốt ra trọn vẹn cho ông. Ông gật, đôi mắt bỗng đỏ hoe. “Và…” Ông bối rối, như người tìm một cái đinh đã lăn xuống gầm bàn. “Và… nếu con muốn, mai bố… với mẹ… ra Ủy ban. Ký.”

    Tiếng “ký” rơi vào xưởng gỗ nghe lách tách như hạt mưa lạ đụng mái tôn. Tôi gật mạnh, rồi chợt nhớ ra: “Nhưng…” Một cái bóng chậm vụt qua trí nhớ: người đàn ông hốc hác đứng ngoài cổng trường tôi tháng trước, gọi tên tôi—giọng say—rồi bị bác bảo vệ đuổi. Ba tôi. Ông ta nhìn tôi như người nhìn món đồ muốn cầm xử lý. Tôi nhắn cho Linh: “Nếu ba biết tôi ký nhận con nuôi cho bố Hiển, ông ấy có làm ầm không?” Linh trả lời ngay: “Cứ làm với Ủy ban. Đủ pháp lý. Nếu ổng quậy, cứ xử lý theo luật.”

    Tôi kể điều đó cho ông. Ông nghe, tay nắm lại, khớp ngón tay nổi trắng. “Ông ấy… đến nhà xưởng hai lần,” ông nói chậm. “Đòi mượn tiền. Bố đuổi. Bố không kể mẹ con, sợ mẹ lo. Chuyện này… càng cần ký.”

    Tôi nhìn ông Hiển—“bố dượng”—và thấy một thứ tôi chưa bao giờ nhìn kỹ: sự kiềm chế. Người ta có thể “chờ” nhiều thứ: chờ giàu, chờ trả thù, chờ cơ hội… ông chọn chờ một câu gọi. Mười năm.


    Ngày hôm sau, tôi nghỉ học buổi sáng. Mẹ tưởng tôi mệt. Ông bảo mẹ: “Anh đưa con ra phường làm giấy tờ trường.” Mẹ gật, không hỏi thêm, vì cả đời mẹ đã học cách tin những việc được nói nhẹ tên. Ngoài đường, trời se lạnh, tiếng bán bánh khúc rao run. Chúng tôi vào Ủy ban phường, một tòa nhà sơn vàng cũ, hành lang mùi giấy mục và mực in.

    Cô cán bộ xem hồ sơ, ngước lên: “Cháu năm nay vừa đủ mười tám? Cháu có đồng ý?” Tôi gật. Ông Hiển đứng bên phải, hơi cúi người về phía tôi. Cô nhìn qua nhìn lại, rồi mỉm cười: “Ít khi gặp cha dượng đi nhận con chính thức. Đa phần… à thôi.” Cô không nói hết câu, như người đi ngang một cái hố đã kịp lấp. “Chiều quay lại nhận giấy.”

    Ký xong, ra sân Ủy ban, tôi thấy ba tôi đứng kia. Ông đeo khẩu trang, nhưng cái bọng mắt và dáng đi qua cánh tay áo khoác sờn là thứ không thể nhầm. Ông lẳng lặng châm thuốc, lưỡi lửa lách tách. Khi tôi đi ngang, ông hất cằm: “Lớn rồi hả? Mười tám rồi hả?” Tôi im. Ông nhìn qua vai tôi, thấy ông Hiển, mím môi. “Đổi bố nhanh nhỉ.” Tôi nghe một tiếng “hự” khô trong ngực mình. Ông Hiển đứng thẳng, mắt nhìn thẳng: “Chào anh.” Ba tôi cười khẩy: “Chào cái con khỉ. Mày tưởng mày là bố nó à? Có giấy má gì không?” “Chiều có,” ông Hiển nói. “Còn bây giờ, anh về đi. Ở đây không phải chỗ gây sự.”

    Ba tôi phì khói ra như con bò cạp phun mực. Ông nhìn tôi, một thoáng… như nhăn nhúm. “Tao… cũng biết chờ ngày mày mười tám,” ông nói, giọng bỗng khàn, “để tao xin lỗi vì nhiều thứ. Nhưng thôi. Giờ mày có người khác mà dựa.” Ông quẳng điếu thuốc xuống đất, giẫm. Trong một chớp mắt, tôi tưởng mình thấy ông cúi người nhặt một mẩu giấy nhỏ ai đó làm rơi, bỏ vào thùng rác. Hay tôi tưởng tượng.

    Chiều, tôi cầm trên tay giấy công nhận. Con dấu đỏ tròn như một mặt trời nhỏ. Tôi chụp hình gửi Linh. Nó thả nguyên chục trái tim. Tôi nhìn tên “cha”: Nguyễn Văn Hiển. Lạ thay, không phải tôi mừng vì có thêm cái tên, mà vì một khoảng trống trong ngực tôi—vạt đất lâu nay nứt—đã được lấp bằng thứ gì đó không còn sụt lún.

    Tối, tôi về nhà sớm. Mẹ đang băm hành. Tôi đặt giấy lên bàn. Bà đọc, bàn tay run bắn, mùi hành cay hẳn đi. Bà nhìn ông. Ông cười, cười nhỏ như người bìa rừng cười khi thấy mưa tìm đúng cánh đồng: “Ký rồi. Không đe doạ gì ai nữa.”

    Mẹ ôm tôi. Vai bà gầy, nhưng vòng tay ấm như bếp đỏ. Bà hôn tóc tôi—cử chỉ bà hiếm khi làm, vì bà ngại. “Mẹ… xin lỗi,” bà thì thào. “Vì đã để con sống lâu trong chờ đợi.”

    Tôi lắc đầu. Sáng hôm sau, tôi mới mở hết những lá thư trong hộp. Có lá kể chuyện một con mèo con chui dưới gầm giường, ông viết: “Bố muốn thò tay kéo nó ra, nhưng nó rít. Bố ngồi lì một chỗ, nghịch một quả bóng len, nó bò ra nhìn. Có lẽ người ta cũng vậy, con nhỉ. Không kéo, mà chờ.” Có lá giấy thấm nước, lem mực. Ông ghi: “Hôm nay mẹ con mệt, ngủ ở bếp. Bố ngồi canh bếp. Bố nghĩ, có lúc chờ là hy vọng; có lúc chờ là bất lực; có lúc chờ là yêu.”

    Tôi đọc đến lá thư cuối—lá ghi 2025—không có chữ, chỉ một vệt ngang: “Bố chưa biết viết gì khi con mười tám. Đến lúc đó, cho bố viết sau, được không?”

    Tôi lấy bút, viết vào bên cạnh: “Được.”


    Câu chuyện đến đây đáng ra đã khép lại với một kết, nhưng đời không thích một cái đinh được đóng đúng một cái búa. Nó thích lệch, rồi kê, rồi đóng nốt. Ba ngày sau, khi tôi thay màn hình điện thoại ở cửa hàng đầu ngõ, anh thợ phát hiện tài khoản Zalo của tôi có mở một hộp thư đến từ số lạ. Tin nhắn đến từ tuần trước, đúng đêm tôi thổi nến.

    “Con đừng sợ. ‘Bố chờ ngày này’ là bố chờ đến lúc được gọi tên. Nếu con không muốn, bố vẫn chờ. Nhưng bố mong con biết: có những người đàn ông không muốn sở hữu gì, chỉ muốn đứng ngoài cửa, giữ chốt.”

    Tin nhắn không gửi đi vì… ông Hiển dùng máy cục gạch. Anh thợ giải thích: “Ông ấy nhờ tôi tạo tài khoản hộ mấy bữa trước, không rành. Gõ xong, không bấm gửi. Chỉ lưu bản nháp.” Tôi đem bản nháp về, đưa ông xem. Ông gãi đầu, cười, cổ áo sơ mi sờn lộ vài sợi chỉ trắng: “Bố tính học, rồi gửi. Nhưng… mải đóng một cái tủ cho khách.” Ông nhìn tôi một lúc, mắt có vẻ sáng hơn, như người thợ đã mài xong lưỡi bào: “Con đọc được là tốt rồi.”

    Tối ấy, tôi nhắn cho ông từ số của mình, lần đầu tiên tôi chủ động: “Bố ơi, con cất hộp ở ngăn thứ hai bàn học rồi. Mai chủ nhật, bố dạy con bào gỗ nhé?” Ông nhắn lại, vẫn không dấu: “Duoc.”

    Tôi ngồi thử vào chiếc bàn ông đóng, mở máy ghi âm cũ mình đã bật đêm mười tám. Trong file, giọng ông khàn, giọng tôi run, tiếng đồng hồ tích tắc, và… tiếng con mèo hàng xóm kêu ngoài sân. Giữa những âm, có một khoảng lặng dài. Tôi đặt tên file: “Khoảng cách vừa đủ.”


    Một tháng sau, chúng tôi dựng gian bếp mới trên mảnh đất bà ngoại. Những viên gạch lát nền như những lá thư xếp dọc, mặt nào cũng phẳng. Ông Hiển gọi thợ nhưng tự tay kê từng viên. Tôi và mẹ treo chùm hành khô trên vách, đặt cái rổ tre đựng rau sạch. Hàm răng mái nhà lợp ngói đỏ hồng trong chiều chạng vạng. Bạn bè qua, Linh đứng dưới hiên hò hét: “Nhà mới, nhà mới!” Nó ôm ông Hiển, ông vụng về ôm lại. Nó thì thầm vào tai tôi: “Cái tin nhắn đêm đó, đúng là câu chuyện hai nửa: nửa sợ, nửa thương.”

    “Ừ,” tôi nói. “Và mình chọn nửa nào thì cái đêm sẽ thành tên khác.”

    Tối, ăn xong bữa cơm: bát canh bầu nấu tôm, đĩa cá kho, bát cà muối. Mẹ ăn, cười toàn răng. Ông gắp cho tôi một miếng cá, đũa ông run một chút. Tôi nhìn kỹ mới thấy, móng tay cái của ông bị một vết nứt dọc, xước trắng—dấu vết của một nhát bào lỡ tay. Tôi chợt hỏi: “Bố, sao bố không nhắn rõ hơn? Thêm dấu, thêm dấu phẩy chẳng hạn.”

    Ông cười, búng búng ngón tay vào mặt bàn gỗ: “Cái gì thiếu, con sẽ tự thêm. Như chữ của bố, thiếu dấu, con đọc được vì con thêm tin. Nếu con không thêm, có thêm dấu, con cũng đọc sai.” Ông nghiêng đầu. “Bố… cũng tập thêm: thêm cách nói, thêm cách hỏi, thêm cách đứng gần hơn một chút mà không làm con thấy áp lực.”

    Mẹ đặt bát xuống, nhìn tôi, giọng bỗng nghiêm: “Mà này, con cũng phải thêm: thêm một tiếng gọi.”

    Tôi uống ngụm nước, mỉm cười: “Bố.” Tôi gọi. Từ “bố” bật ra, không móc gai, không đè nặng; nó lăn qua lưỡi như hạt phượng rơi trúng tay đứa trẻ đợi mưa.

    Ông Hiển im một chút, rồi gật đầu, khuôn mặt như một bề gỗ vừa được quét sáp ong. Bên ngoài, con mèo hàng xóm kêu “meo” một tiếng, như đồng ý cho một lễ đặt tên.


    Khuya, Linh nhắn: “Này, tao nghĩ ra một thứ. Cái kết câu chuyện mày chưa đủ bất ngờ.” Tôi cười sặc, nhắn lại: “Còn gì nữa?” Nó gửi một bức ảnh chụp từ điện thoại của mẹ tôi: một bức ảnh cũ chụp ở cửa xưởng gỗ, mẹ tôi trẻ, tóc ướt, ôm một bó mảnh gỗ, bên cạnh là ông Hiển cười ngượng. Dưới ảnh, dòng chữ mờ: “Giao thừa 2014—người ta cho mượn bếp nấu nồi bánh chưng chung. Mấy năm nữa có khi mình… thành nhà.”

    “Ảnh này mẹ mày giấu trong ví,” Linh bảo. “Hôm tao dọn đồ giúp mẹ đóng hộp cũ, tao thấy. Bà bảo: ‘Lúc ấy chú Hiển nhắn: “Cô có biết tôi chờ ngày này lâu lắm rồi không”—là chờ đến lúc đủ can đảm rủ tôi nấu chung nồi bánh. Nhưng nói không dấu, tôi cười bảo ‘ông nói nghe như mấy ông hề’. Hai người lấy nhau, câu nói ấy… cứ đứng đấy.”

    Tôi nhìn ảnh, cười. Câu nói từng khiến tôi rét cuống bỗng thành một cái nếp nhà ai cũng từng có: một câu vụng, nhưng chứa đầy ý lành.

    Tôi tắt điện thoại, nhìn lên mái bếp mới. Đêm cao. Tôi nghĩ, nếu một ngày nào đó con tôi mười tám, tôi sẽ viết cho con một tin nhắn có đủ dấu phẩy, chấm, sắc, huyền—nhưng sẽ giữ lại một chỗ trống, để con tự điền. Và tôi sẽ kể cho con nghe về đêm mười tám của mẹ nó—đêm một tin nhắn vụng về cào vào cánh cửa, mở ra một căn nhà.

  • Thời điểm diễn ra sắp xếp thôn, tổ dân phố trên cả nước

    Sáng 21-10, phát biểu tại tổ, Bộ trưởng Bộ Nội vụ Phạm Thị Thanh Trà nêu rõ chúng ta thực hiện một cuộc cách mạng về tổ chức bộ máy – là cuộc cách mạng lớn nhất lịch sử hiện đại với sự quyết liệt, quyết tâm rất cao, nhận được ủng hộ của người dân.

    Bộ trưởng nhấn mạnh nhìn tổng thể, chính quyền địa phương 2 cấp vận hành trong hơn 3 tháng cơ bản là tốt, không có gián đoạn, không có đứt gãy, đảm bảo liên thông, đồng bộ, thống nhất từ trung ương đến địa phương.

    Chất lượng, cơ cấu cán bộ công chức, đặc biệt cấp xã chưa đáp ứng yêu cầu

    Tuy nhiên, Bộ trưởng Phạm Thị Thanh Trà cho rằng các ý kiến đại biểu nêu ở tổ rất đúng vì chính bà cũng “là người trong cuộc, nên rất hiểu”.

    Nội dung đầu tiên được bà nhắc đến là về chất lượng, cơ cấu đội ngũ cán bộ công chức, đặc biệt cấp xã còn có khó khăn, bất cập, chưa đáp ứng được yêu cầu…

    Về tổ chức bộ máy vừa qua, theo Bộ trưởng mới chỉ có hướng dẫn hành chính chứ chưa ổn định được nên cần có điều chỉnh căn bản về thể chế để đáp ứng yêu cầu.

    Một nội dung khác là phân cấp, phân quyền, phân định thẩm quyền, theo Bộ trưởng, sau khi rà soát lại phân định thẩm quyền cho cấp xã còn 859 nhiệm vụ chứ không phải 1.060 nhiệm vụ. Mức độ phân cấp từ trung ương đến địa phương đã đạt 56%.

    “Nếu để địa phương quyết, địa phương làm, địa phương chịu trách nhiệm, mức độ này chưa phải cao, tới đây sẽ phải tiếp tục.

    Nhưng chúng tôi tính tạm thời có khoảng thời gian để đánh giá lại toàn bộ phân cấp, phân quyền trong thời gian qua để điều chỉnh hợp lý”, Bộ trưởng nêu thêm.

    Phạm Thị Thanh Trà - Ảnh 1.

    Bộ trưởng Phạm Thị Thanh Trà – Ảnh: GIA HÂN

    Điều chỉnh mức lương cơ sở, phụ cấp cho phù hợp khi phân loại lại đơn vị hành chính

    Từ đó, Bộ trưởng nhấn mạnh vấn đề lớn nhất cần tập trung cao để hoàn thành toàn bộ hệ thống thể chế cho vận hành chính quyền địa phương 2 cấp.

    Trong đó phải tập trung rất cao cho hoàn thành phân loại đơn vị hành chính, tiêu chuẩn đơn vị hành chính, tiêu chuẩn đô thị. Đây là cái gốc của vấn đề để thực hiện chế độ chính sách, quy hoạch, kế hoạch, chiến lược phát triển.

    Đồng thời thực hiện giao chỉ tiêu biên chế trên cơ sở vị trí việc làm, phân loại đơn vị hành chính chứ không thể cào bằng.

    “Đơn vị hành chính như thế này, quy mô, dân số, diện tích tự nhiên, kinh tế – xã hội, phân cấp, phân quyền, phân định thẩm quyền. Từ đó xác định biên chế cho từng đơn vị cấp xã và cấp tỉnh cũng như vậy.

    Đây là vấn đề vô cùng lớn và đang tập trung rất cao xây dựng đề án báo cáo Bộ Chính trị. Dự kiến từ nay đến cuối tháng sẽ xong. Sau khi báo cáo Bộ Chính trị sẽ ban hành nghị định, nghị quyết của Ủy ban Thường vụ Quốc hội”, bà Trà thông tin.

    Bên cạnh đó còn rất nhiều hệ thống thể chế để hoàn thiện tổ chức bộ máy, các vấn đề điều chỉnh mức lương cơ sở, phụ cấp cho phù hợp khi phân loại lại đơn vị hành chính.

    Như phụ cấp khu vực thế nào, phụ cấp chức danh, chức vụ thế nào, rồi từ đó tính toán lại tất cả chế độ, chính sách liên quan an sinh xã hội cho các trường hợp hưởng chính sách.

    “Chắc chắn phải rà lại tổng thể, toàn bộ cơ chế, chính sách đã ban hành, kể cả các chương trình mục tiêu quốc gia để từ đó tính toán, điều chỉnh lại trên cơ sở phân loại đơn vị hành chính cho phù hợp.

    Hiện các bộ đang triển khai rất tích cực. Tới đây các luật được Quốc hội xem xét thông qua tại kỳ họp này và các nghị định sẽ giải quyết được căn bản. Việc này phải nhanh, không cho phép chậm”, bà Trà nhấn mạnh.

    Một nội dung khác, cần tập trung cơ cấu lại, nâng cao chất lượng đội ngũ cán bộ, công chức, nhất là cấp xã.

    Nếu không thực hiện sẽ rất khó khăn. Bởi “trước đây cấp xã chỉ làm những công việc thuần túy, mức độ thôi, nhưng hiện nay khối lượng công việc lớn, nhiệm vụ, chức năng rất cao”.

    “Anh em làm ban đầu được như thế này cũng là đáng trân trọng rồi nhưng cần đạt được 2 mục tiêu lớn vừa kiến tạo phát triển và phục vụ người dân. Tới đây chúng tôi sẽ có hướng dẫn kỹ hơn”, bà nói thêm.

    Bà nêu rõ sẽ tiếp tục rà soát, xác định mức độ kết quả, khả thi của phân cấp, phân quyền và phân định thẩm quyền. Bà dẫn chứng có những việc cấp xã không thể làm nổi như việc giao đất cho doanh nghiệp mà giao cho cấp xã thực hiện sẽ có khó khăn, lúng túng ban đầu.

    Do vậy, nếu khó khăn, ở đâu đáp ứng được sẽ để, còn không đáp ứng cần giao cho tỉnh linh hoạt xử lý để thực hiện.

    Bộ trưởng nhấn mạnh thêm việc tiếp tục có đề án lớn quan tâm đầu tư xây dựng cơ sở vật chất, trang thiết bị trong thời gian 5 năm để hoàn thiện, cơ bản đáp ứng được yêu cầu vận hành của chính quyền địa phương 2 cấp…

    Bộ trưởng Phạm Thị Thanh Trà khẳng định tới đây sẽ phải rà soát lại tiếp để thực hiện việc sắp xếp thôn, bản, tổ dân phố theo kế hoạch vào tháng 5-2026. Bộ đang chuẩn bị dự thảo nghị định.

    Đối với sắp xếp đơn vị sự nghiệp, bà nói đã có kế hoạch của Ban Chỉ đạo Trung ương và Chính phủ đã ban hành kế hoạch, đang triển khai. Hiện chuẩn bị bước đầu để báo cáo cấp có thẩm quyền.

    Với sắp xếp doanh nghiệp Nhà nước cũng nằm trong tổng thể này và sẽ cố gắng thực hiện, đạt được mục tiêu năm 2026 căn bản sắp xếp, ổn định…

  • Thu nhập 16 triệu, bố không nuôi nổi đành gửi 3 con vào trại trẻ mồ côi, phút chia ly khiến ai cũng khóc

    Chứng kiến cảnh những đứa trẻ dù chấp nhận hiện thực nhưng vẫn níu cổ ôm bố chẳng rời, nhiều người đã không kìm được nước mắt.

    Mới đây, một câu chuyện buồn tại Malaysia đã lấy đi nước mắt của nhiều người. Vì khó khăn tài chính, một người đàn ông đã ly dị vợ buộc lòng phải gửi 3 đứa con vào trại trẻ mồ côi vì không thể chăm sóc tốt cho các bé.

    Thông tin được đăng tải trên tờ World Of Buzz cho biết, người đàn ông làm tài xế xe tải cho một công ty xây dựng ở Kuala Lumpur và kiếm được 2.600 Ringgit, tương đương 16 triệu chia sẻ rằng gánh nặng tài chính đã khiến anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi các con đến trại trẻ mồ côi.

     

    Người đàn ông này đã kết hôn với một phụ nữ Việt Nam làm việc tại một quán cà phê ở Teluk Intan, Perak, vào năm 2016. Sau đó, họ có với nhau 3 người con, 2 con gái và 1 con trai, nhưng đã ly hôn vào năm 2024 do những bất đồng liên tục. Tòa án đã chấp thuận đơn ly hôn và trao quyền nuôi 3 đứa con cho người đàn ông này.

    Anh quyết định đưa 3 đứa con của mình đến Kuala Lumpur và gửi chúng đến một nhà trẻ phi lợi nhuận trong thành phố, nơi anh được yêu cầu đóng 400 Ringgit (tương đương 2,5 triệu VNĐ) mỗi tháng.

     

    Người đàn ông rơi nước mắt khi tạm thời phải gửi con đến trại trẻ mồ côi.

    “Để trả số tiền này, tôi đã sống tằn tiện, chỉ uống cà phê vào bữa sáng, bánh mì vào bữa trưa và cơm vào bữa tối. Sau khi tôi nộp đơn, họ cho phép tôi đóng 300 Ringgit (1,9 triệu) mỗi tháng, nhưng tôi vẫn không đủ khả năng chi trả. Con gái lớn của tôi 9 tuổi, con gái kế 7 tuổi và con trai út 5 tuổi. Lẽ ra các con phải học lớp 3 và lớp 1 ở trường tiểu học, và mẫu giáo. Nhưng trại trẻ mồ côi lại bắt các con đi học các lớp học tại nhà thờ thay vì học tiểu học và mẫu giáo chính quy”, người đàn ông nói thêm.

    Vì vậy, cuối cùng anh đã đưa ra quyết định khó khăn là gửi chúng đến trại trẻ mồ côi ở Teluk Intan, nơi các bé có thể tham gia học tập bình thường.

    “Tôi sẽ trở về Kuala Lumpur làm việc và thỉnh thoảng đến thăm 3 đứa con ở Teluk Intan”, người đàn ông chia sẻ.

    Điều khiến những người chứng kiến đau lòng là 3 trẻ rất hiểu chuyện. Các em đều hiểu được hoàn cảnh của cha mình, không trách cứ và đồng ý sống trong trại trẻ mồ côi. Tuy nhiên, giây phút chia tay của 4 cha con vẫn là điều gì đó rất khó khăn.

    Người đàn ông dặn dò các con phải ngoan ngoãn và học hành chăm chỉ để lớn lên có thể theo đuổi ước mơ của mình, nhưng cũng không kìm được nước mắt. Lúc này, cô con gái lớn và cậu con trai út đã bật khóc, còn con gái thứ 2 mặt buồn rười rượi, lặng lẽ gật đầu. Đến lúc nhân viên trại trẻ mồ côi đến đón 3 đứa trẻ, cậu con út đã níu lấy chân cha, không chịu buông. Vì vậy, người đàn ông quyết định cùng các con đến trại trẻ mồ côi ở Teluk Intan.

    “Một số người cha có thể không giàu có, nhưng họ chính là những người cha vĩ đại nhất. Người đàn ông đã đi xa đến vậy chỉ để cho các con mình một mái ấm an toàn. Chúng tôi hy vọng rằng người cha và các con của anh sẽ được đoàn tụ vào một ngày tốt đẹp hơn”, nhân viên của trại trẻ mồ côi cho biết.