Blog

  • Cưới 15 năm, chồng ngo/ại tì/nh bên ngoài 13 năm và có tới 2 con riêng

    Khi vụ việc bị phanh phui, ai cũng thương người vợ. Cô lặng lẽ chịu đựng, không làm ầm ĩ, chỉ nộp đơn ra tòa, mang theo con gái nhỏ, gương mặt gầy gò, xanh xao.

    Trong phòng xử, không khí nặng trĩu. Thảo bình tĩnh, nói giọng nhỏ nhưng dứt khoát:
    – Tôi không cần tài sản, không cần nhà cửa, chỉ cần quyền nuôi con. 15 năm qua, tôi đã chịu quá đủ rồi.

    Thẩm phán hỏi:
    – Ông Minh, ông có ý kiến gì không?

    Người đàn ông – mặc vest chỉnh tề, tóc chải bóng, vẻ mặt lạnh lùng – dựa người vào ghế, cười nhạt:

    – Tôi không đồng ý ly hôn.

    Cả căn phòng xôn xao. Bà Thảo nhìn chồng, sững sờ:
    – Anh còn muốn níu kéo gì nữa sau từng ấy năm phản bội?

    Minh nhếch mép, nói bằng giọng khiến ai nghe cũng lạnh sống lưng:
    – Tôi không níu kéo gì cả. Chỉ là… cô đã héo mòn, nhăn nheo thế này, ai thèm lấy nữa. Tôi để cô làm vợ tôi, vậy là phước đức cho cô rồi.

    Cả phòng xử lặng đi. Rồi hàng loạt tiếng xì xào phẫn nộ vang lên. Một phụ nữ lớn tuổi đứng bật dậy, chỉ tay vào Minh:
    – Cậu nói câu đó mà không thấy nhục à? Người vợ hy sinh cả thanh xuân cho cậu, để cậu đi nuôi bồ, nuôi con riêng, giờ còn nói thế sao?

    Minh vẫn cười lạnh:
    – Sự thật thôi. Tôi chỉ cưới cô ấy vì nghĩa vụ với cha mẹ.

    Lúc ấy, Thảo run rẩy. Cô đứng lên, giọng nghẹn nhưng từng chữ rõ ràng:

    – Đúng, tôi từng nghĩ anh cưới tôi vì nghĩa, vì tình. Nhưng giờ tôi mới hiểu, tôi đã nhầm. Anh cưới tôi chỉ để có một chỗ bấu víu khi thất bại, và có một người đứng ra gánh hết mọi hậu quả của anh.

    Cô quay sang thẩm phán:
    – Tôi không cần anh ta đồng ý. Tôi xin được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân này, dù chỉ còn là hình thức.

    Giọng cô run, nhưng ánh mắt kiên định.

    Thẩm phán gật đầu, tuyên án thuận tình ly hôn, quyền nuôi con thuộc về người mẹ.

    Khi phiên tòa kết thúc, Minh định bước tới nói gì đó, nhưng Thảo chỉ mỉm cười nhẹ, nói một câu khiến anh ta chết lặng:

    – Anh bảo tôi không ai thèm lấy ư? Anh nhầm rồi. Có người đang chờ tôi ngoài kia – không phải để lấy, mà để trả lại cho tôi sự tôn trọng mà anh đã cướp đi suốt 15 năm qua.

    Cô nói rồi bước ra ngoài. Ngoài cổng tòa, một người đàn ông trung niên đón lấy cô – luật sư của cô, cũng là người từng âm thầm giúp đỡ hai mẹ con khi bị Minh ruồng bỏ.

    Còn trong phòng xử, mọi ánh mắt nhìn Minh – kẻ vừa mất tất cả: vợ, con, danh dự, và cả sự tôn trọng cuối cùng của người đời.

    Từ hôm đó, người ta vẫn nhắc đến câu nói trong phiên tòa ấy – không phải để nhớ về nỗi đau của người phụ nữ, mà để ghi nhớ một bài học cay đắng: “Đừng bao giờ cho rằng người ở lại bên mình là vì họ không có nơi khác để đi. Họ ở lại vì vẫn còn thương. Nhưng một khi đã bước đi, cả đời này, anh không còn xứng đáng với họ nữa.”

    22 năm ở vậy nuôi con cho người yêu cũ – ngày tốt nghiệp, một cái quay lưng của con trai khiến người đàn ông bật khóc

    Cô gái ấy – Mai – nói trong nước mắt, rồi đặt đứa bé đỏ hỏn xuống trước cửa phòng trọ.

    Anh chết lặng.

    Không giấy tờ. Không bằng chứng. Không một lời xin lỗi rõ ràng – chỉ có tiếng khóc yếu ớt phát ra từ tấm khăn quấn sơ sài.

    Mai bước đi, quay lưng lại như thể chưa từng tồn tại trong đời anh.

    Khi ấy, anh 34 tuổi. Vừa thất nghiệp. Mất cả công ty nhỏ do làm ăn thua lỗ. Sống co ro trong căn phòng trọ ẩm thấp, tường mốc, giường gãy.

     

    Người thân bảo anh điên. Họ hàng thì cười cợt. Bạn bè khuyên:

    – “Không chắc là con anh đâu. Nhận nuôi nó rồi vướng cả đời.”

    Nhưng anh không nỡ.

    Đứa bé nhìn anh bằng đôi mắt đen láy, mướt nước. Có điều gì đó khiến anh không thể ngoảnh mặt làm ngơ. Anh lặng lẽ ôm nó vào lòng.

    Đặt tên con là Minh – như một tia sáng mong manh len vào cuộc đời u tối của mình.

    Từ đó, anh bắt đầu hành trình làm cha đơn thân.

    Ban ngày đi phụ hồ, khuân vác thuê. Đêm về chạy xe ôm, bốc hàng đêm. Có lúc phải xin cơm từ thiện, có lúc vét từng đồng lẻ mua hộp sữa nhỏ.

    Không ai hiểu tại sao anh lại chọn cách sống khổ sở ấy – nhưng anh hiểu:

    Chỉ cần con đủ sữa, đủ chăn ấm, đủ tiếng ru ngủ mỗi tối, là anh thấy đời không còn hoang phí.

    Những năm đầu, Minh hay khóc khi bị bạn chọc: “Mày không có mẹ hả?”

    Mỗi lần như thế, anh chỉ biết ôm con vào lòng, thì thầm:

    – “Mẹ con đang ở một nơi rất xa. Khi nào con lớn, mẹ sẽ quay về.”

    Một lời nói dối, kéo dài gần hai thập kỷ.

    Có lúc, anh cũng từng nghĩ đến việc tìm lại Mai. Nhưng anh không còn địa chỉ, không số điện thoại, không người quen chung. Cô biến mất như chưa từng tồn tại.

    Thay vào đó, anh làm giấy khai sinh cho con bằng một mối quan hệ quen biết ở phường. “Tên mẹ: không rõ”. Nhưng Minh vẫn được đến trường, được tiêm chủng, được sống như bao đứa trẻ khác – nhờ sự kiên nhẫn của một người cha lầm lũi nhưng kiên cường.

    22 năm trôi qua.

    Minh giờ là một chàng trai cao lớn, chững chạc, đậu thủ khoa ngành Kỹ sư Xây dựng – trùng hợp thay, chính là giấc mơ dở dang năm xưa của anh.

    Ngày lễ tốt nghiệp, anh dậy từ 4 giờ sáng. Tự là phẳng chiếc sơ mi cũ, mua một bó hướng dương – loài hoa con thích nhất.

    Ngồi lọt thỏm giữa khán đài đông nghịt người, anh nghẹn ngào khi nghe tên con được xướng lên trên bục vinh danh.

    Nhưng rồi, khi đám đông bắt đầu tản ra, anh lặng người khi thấy một người phụ nữ đứng trước cổng trường.

    Mai.

    Cô vẫn đẹp. Trang điểm nhẹ. Váy hàng hiệu, nước hoa nhè nhẹ – trái ngược hoàn toàn với hình ảnh người mẹ ngày xưa từng khóc lóc trước cửa trọ.

    Cô đứng đó, cầm một hộp quà lớn, mắt lặng lẽ nhìn về phía lễ đài.

    – “Tôi… chỉ muốn cho nó biết, mẹ nó vẫn còn sống,” cô nói nhỏ, mắt tránh ánh nhìn của anh.

    Anh siết chặt tay.

    – “Đừng phá ngày của nó. Nó chưa biết gì cả. Và tôi cũng không muốn nó tổn thương.”

    Mai lặng im một lúc. Rồi thở dài:

    – “Tôi không đòi lại gì đâu. Chỉ muốn đứng xa xa… để con tôi thấy tôi đã từng tồn tại.”

    Anh nhìn cô. Trong một giây, lòng anh không còn giận. Chỉ thấy tiếc nuối cho những năm tháng con mình thiếu vắng một người mẹ.

    Minh bước ra khỏi sân khấu, tay cầm bằng tốt nghiệp. Gương mặt sáng bừng.

    Anh định chạy lại ôm con. Nhưng Minh khựng lại. Ánh mắt cậu dừng ở người phụ nữ đang đứng xa xa, mỉm cười.

    Cả sân trường như ngừng thở.

    Minh bước chậm đến gần cô. Mắt ánh lên vẻ ngờ vực.

    Mai chủ động đưa hộp quà ra, khẽ nói:

    – “Mẹ chúc mừng con. Mẹ… là người đã sinh ra con.”

    Một khoảng lặng dài tưởng như không bao giờ kết thúc.

    Rồi Minh lùi lại một bước. Mắt cậu nhìn sang anh – người đàn ông đứng lặng phía sau, gầy guộc, tay cầm bó hoa hơi nhàu.

    Giọng Minh run, nhưng rõ ràng:

    – “Cô sinh ra tôi. Nhưng người nuôi tôi, dạy tôi, chăm sóc từng giấc ngủ… đang đứng ở kia.”

    Cậu quay lại. Bước nhanh. Rồi ôm chặt lấy anh giữa đám đông.

    – “Con không cần ai khác là mẹ. Bố là đủ rồi!”

    Anh không nói được gì. Chỉ biết ôm con, rồi bật khóc – như một đứa trẻ sau 22 năm dồn nén.

    Mai chết lặng.

    Cô không ngờ đứa con mà mình từng bỏ rơi lại có thể yêu thương người đàn ông ấy đến thế.

    Cô lặng lẽ rời đi, hộp quà vẫn nằm đó – chỏng chơ giữa sân trường rực nắng.

    Còn anh – người từng bị bỏ lại với một sinh linh nhỏ bé – giờ đây, chính là người được chọn.

    Không cần danh phận.

    Không cần máu mủ rõ ràng.

    Chỉ cần 22 năm tình thương không điều kiện… là đủ để trở thành “cha”.

    …..

    6 tháng sau.

    Minh đứng trước một quán cà phê nhỏ ven hồ, gió nhẹ lay động tán cây. Cậu đã hẹn gặp mẹ – sau nhiều lần bà nhắn tin, gọi điện, gửi thư tay, thậm chí đứng đợi hàng giờ trước cổng công ty cậu chỉ để nói một lời: “Mẹ xin lỗi”.

    Khi Mai bước tới, đôi mắt cô thâm quầng, dáng vẻ không còn bóng bẩy như buổi lễ tốt nghiệp hôm ấy. Cô không còn trang điểm. Không còn mùi nước hoa sang trọng. Chỉ là một người mẹ – bình thường nhưng đầy khao khát được chuộc lại lỗi lầm.

    Minh mời cô ngồi. Không nói vội.

    Mai mở túi, lấy ra một tấm ảnh cũ đã nhòe góc – là bức ảnh siêu âm duy nhất cô giữ từ ngày mang thai Minh. Giọng cô run lên:

    – “Mẹ không mong con tha thứ hết. Mẹ biết mình đã đánh mất cả thanh xuân của con. Nhưng sáu tháng qua, mẹ đã sống rất khác. Mẹ đi làm lại, mẹ học cách nấu ăn, học cách lắng nghe… Chỉ để một ngày, nếu con mở lòng, mẹ có thể là người mẹ đúng nghĩa.”

    Minh im lặng rất lâu. Rồi nhẹ nhàng đặt tay lên tấm ảnh:

    – “Con không trách mẹ nữa. Chỉ là… với con, mẹ không phải là người ra đi một lần. Mà là ra đi mỗi ngày trong suốt hai mươi hai năm.”

    Câu nói khiến Mai bật khóc.

    Minh cúi đầu. Giọng chậm rãi:

    – “Nhưng bố nói với con: ‘Mẹ đang ở rất xa. Một ngày nào đó, sẽ quay lại.’ Con đã tin điều đó quá lâu để giờ đây… con không muốn ghét mẹ thêm nữa.”

    Cậu ngẩng lên, nhìn vào mắt cô:

    – “Mình bắt đầu lại. Từ đầu. Nhưng từ từ, mẹ nhé. Đừng vội gọi con là ‘con trai’, đừng vội ôm con. Cứ như hai người bạn mới quen, học cách hiểu nhau lại… từng chút một.”

    Mai gật đầu, nước mắt lăn dài. Với cô, đó đã là món quà lớn nhất đời.

    Về phần người cha, ông không hỏi quá nhiều. Ngày Minh kể chuyện đã gặp lại mẹ, ông chỉ im lặng rất lâu, rồi cười buồn:

    – “Con lớn rồi. Bố không giữ con như một đứa bé nữa. Ai có mặt trong đời con, là do con chọn. Dù là mẹ ruột, hay… là bố.”

    Minh nhìn bố, nắm lấy bàn tay chai sạn đã từng bế cậu suốt bao mùa mưa nắng:

    – “Bố là người duy nhất con không cần lựa chọn.”

    Ông gục đầu vào vai con trai, lần đầu tiên sau nhiều năm, ông cảm thấy nhẹ lòng.

    Ông không hỏi thêm về Mai, cũng không tỏ ra vui hay buồn.

    Minh bất chợt hỏi:

    – “Bố này… nếu một ngày, có người nói con… không phải con ruột của bố, bố sẽ…”

    Anh đặt đũa xuống, mỉm cười.

    – “Bố cũng từng tự hỏi điều đó. Ngay từ ngày đầu ôm con trong tay. Không giấy tờ, không ADN, không một bằng chứng nào. Chỉ có tiếng khóc yếu ớt, và đôi mắt nhìn bố như từng quen từ kiếp trước.”

    Anh ngừng lại, nhìn sâu vào mắt Minh.

    – “Nhưng con biết không, có những điều không cần chứng minh. Như cách con cau mày khi suy nghĩ – y chang bố hồi trẻ. Như cái kiểu con cứ nhíu mày mỗi khi ai đó làm điều bất công. Hay cái dáng đi hơi lệch vai – y hệt ông nội.”

    Minh bật cười, còn anh thì chậm rãi tiếp lời:

    – “Bố đã từng không dám chắc. Nhưng càng nhìn con lớn lên, càng thấy… nếu con không phải con ruột, thì đời này bố vẫn chọn con. Bằng mọi cách.”

    Một khoảng lặng dễ chịu bao trùm.

    Minh khẽ nói:

    – “Con cũng từng thắc mắc. Nhưng rồi con nghĩ… người ôm con lúc sốt cao, người bỏ bữa để mua sữa cho con, người chạy từng công trình chỉ để đóng học phí đúng hạn… người đó là bố. Máu mủ cũng không thể hơn thế.”

    Hai người đàn ông, một già – một trẻ, ngồi im lặng rất lâu giống như hai thân cây đã rễ chằng chịt vào nhau, dù có thêm hay thiếu một sợi dây ruột rà, cũng không thể chia lìa được nữa.

    Bên ngoài, nắng bắt đầu lên cao. Rọi qua khung cửa mờ bụi, soi rõ vào gương mặt người cha – nơi có ánh nhìn lấp lánh, như một chồi non vừa nhú trong lòng đất sau cơn hạn dài.

  • Các cụ dặn: “Giường dựa 2 vách, gia đình không ốm đau cũng hoạn nạn”, 2 vách này là gì?

    Có 2 bức tường mà theo phong thủy, đầu giường ngủ không nên dựa vào, nếu không người trong nhà ốm đau, gia đình cũng thường xuyên lục đục.

    Phong thủy là một yếu tố rất được coi trọng trong văn hóa của người phương Đông với nhiều phạm trù khác nhau. Trong đó phong thủy phòng ngủ được coi là có thể ảnh hưởng đến sức khỏe và hạnh phúc gia đình. Theo phong thuỷ, giường ngủ tốt nhất không nên đặt sát vách 2 bức tường dưới đây kẻo vừa phạm phong thủy vừa không phù hợp khoa học, dẫn đến những điều không hay?

    Giường ngủ là món đồ nội thất rất quan trọng không thể thiếu trong mỗi gia đình. Từ xa xưa, ở Trung Quốc đã có nhiều điều kiêng kỵ về vị trí đặt giường như đầu giường không được quay về hướng Tây, giường ngủ nhất thiết không nên đặt sát vách 2 bức tường dưới đây kẻo vừa phạm phong thủy vừa không phù hợp khoa học, dẫn đến những điều không hay.

    1. Giường không đặt sát vách bức tường có cửa sổ

    Giường ngủ là nơi để mọi người nghỉ ngơi, cần được giữ sạch sẽ và thông thoáng. Thế nhưng người xưa quan niệm nếu kê giường ngủ sát vào tường có cửa sổ, bụi bẩn và mầm bệnh sẽ dễ xâm nhập, mỗi khi cửa sổ được mở ra sẽ khiến cơ thể hít phải nhiều chất độc hại hơn, có thể gây tổn thương cho phổi và sức khỏe của bạn.

    Thời xa xưa, do điều kiện sống kém nên cửa sổ lúc đó cơ bản làm bằng gỗ, khi ngủ bên cửa sổ, một lượng lớn khí lạnh sẽ xâm nhập qua khe hở của cửa sổ, làm tăng nguy cơ mắc bệnh cho con người.

    Tuy nhiên đối với những ngôi nhà hiện đại ngày nay, cửa sổ được bịt kín rất tốt nên dù bạn có ngủ dựa vào cửa sổ cũng không dễ để hơi lạnh hay khí nóng xâm nhập. Chưa kể gia đình nào cũng có các thiết bị hỗ trợ như điều hòa, máy sưởi các loại nên nguy cơ ốm đau từ lý do này cũng giảm.

    2. Giường không đặt sát vách bức tường với phòng tắm

    Phòng tắm đồng thời thường thiết kế là nhà vệ sinh nên luôn được coi là khu vực không được sạch sẽ, không khí có phần ô uế. Nhất là thời xưa khi kinh tế khó khăn, không có thiết bị hiện đại khử mùi, hơn nữa ngôi nhà đơn sơ và cách ly, cách âm kém, giường ngủ kê sát bức tường phòng tắm thường đem đến cảm giác khó chịu, ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của bạn. Chưa kể những mùi hôi hám hay khí độc từ đây có thể xâm nhập vào không gian nghỉ ngơi, cũng là căn nguyên phát sinh bệnh tật cho chủ nhân giường ngủ.

    Ngày nay, hầu hết các ngôi nhà đều làm bằng bê tông cốt thép, chất lượng nhà tắm nhà vệ sinh cũng tốt hơn nhiều giúp giảm bớt đáng kể tiếng ồn và mùi hôi đặc trưng, kê giường ngủ dựa vào tường nhà vệ sinh đôi khi cũng không phải là vấn đề gì lớn gây ảnh hưởng cho chủ nhân.

    Tuy nhiên, phòng còn hơn chống, cẩn thận không thừa nên cho đến tận bây giờ nhiều người vẫn giữ nguyên quan điểm không nên kê giường ngủ dựa vào 2 bức tường nói trên để phòng tránh bệnh tật cho người nhà.

    Trên thực tế, thời kỳ hiện đại nhà cửa kiên cố khang trang, dù kê giường gần bức tường nào thì nguyên nhân ảnh hưởng đến sức khỏe của chúng ta là rất nhỏ. Bạn chỉ cần xây dựng lối sống lành mạnh thì dù kê giường dựa vào tường ở đâu cũng không mấy ảnh hưởng đến sức khỏe của bạn.

    Một số lưu ý khác khi đặt giường ngủ

    – Hướng giường ngủ tốt nhất là hướng bắc- nam

    Hướng của từ trường trên bề mặt trái đất là từ nam lên bắc, còn hướng của từ trường bên trong trái đất là từ bắc xuống nam, tốt nhất là bạn nên ngủ với tư thế đầu quay về hướng nam hoặc bắc, hợp với hướng của từ trường và có lợi cho sức khỏe hơn. Vì vậy giường ngủ tốt nhất là chọn đặt theo hướng từ bắc vào nam.

    – Không đặt gương soi đối diện giường ngủ. 

    Hãy thử tưởng tượng, khi mọi người đang chìm trong giấc ngủ, nếu ngồi dậy bất ngờ, họ rất dễ bị bóng trong gương làm giật mình, gây chóng mặt, sợ hãi. Hơn nữa, khi con người chìm vào giấc ngủ, hơi thở của họ trở nên mỏng manh, và phản xạ của gương rất mạnh, rất dễ phản chiếu năng lượng của cơ thể. Vì thế, nếu phòng ngủ có gương đối diện với giường, tốt nhất bạn nên che gương hoặc quay nó vào tường vào ban đêm.

    – Không nên treo đèn chùm phía trên giường ngủ.

    Đèn chùm tuy đẹp nhưng treo ngay phía trên giường ngủ sẽ không tốt cho sức khỏe mà còn tạo nên cảm giác không an toàn. Khi người ngủ trên giường sẽ có một cảm giác áp bức, giấc ngủ sẽ chập chờn. Nếu bạn thực sự muốn có đèn phía trên giường thì nên thiết kế loại đèn gắn thẳng vào tường, không nên dùng đèn treo hay bạn có thể kê giường dịch ra và gắn đèn phía trên hai bên đầu giường.

  • Chồng bỗng bế 1 đứa bé về nhà nói là “nhặt được ngoài đường”

    Hôm ấy, trời mưa tầm tã. Tôi đang dọn mâm cơm thì chồng tôi – anh Hùng – đẩy cửa bước vào, người ướt sũng, trên tay bế một đứa bé đỏ hỏn được quấn trong chiếc khăn mỏng.

    Anh thở hổn hển:
    – Em ơi, anh nhặt được nó ở vệ đường… chắc ai đó bỏ rơi…

    Tôi sững sờ. Đứa bé tí xíu, khóc yếu ớt, gương mặt nhăn nheo nhưng đáng thương đến lạ. Tôi vốn hiếm muộn, mấy năm chạy chữa chưa có con. Nhìn đứa nhỏ, tim tôi như mềm lại.

    – Hay… mình nuôi nó đi anh.

    Anh nhìn tôi, ánh mắt có gì đó thoáng qua rất nhanh – lạ lắm, như một tia do dự – nhưng rồi anh gật đầu.

    Từ ngày ấy, thằng bé tên Nam lớn lên trong vòng tay của vợ chồng tôi. Nó ngoan ngoãn, sáng dạ, và càng lớn càng giống chồng tôi đến kỳ lạ.

    Rồi lời đồn bắt đầu xuất hiện.

    “Thằng Hùng nó chối thôi, chứ đứa bé đó là con riêng của nó đấy!”
    “Trông y như bố nó, bảo không phải mới lạ!”
    “Con vợ thì hiếm muộn, có khi ông ấy trót dại bên ngoài rồi giả vờ ‘nhặt được’ để hợp lý hóa thôi!”

    Tôi nghe, cười gượng. Nhưng đêm về, nằm bên cạnh chồng, nước mắt tôi cứ ứa ra. Anh vẫn ôm tôi, vẫn thương tôi, nhưng trong lòng tôi – một vết nứt cứ lớn dần theo năm tháng.

    Tôi không hỏi. Vì tôi sợ câu trả lời.

    Năm năm sau, tôi sinh được một bé gái. Mọi chuyện tưởng như đã bình yên. Nam vẫn yêu thương em gái như ruột thịt, và gọi tôi là “mẹ” bằng tất cả sự trìu mến.

    Thời gian trôi nhanh như gió. Hai mươi năm sau, Nam đỗ thủ khoa Y, trở thành niềm tự hào của cả làng. Hôm nhận giấy báo nhập học, anh Hùng ngã quỵ, phát hiện bị ung thư gan giai đoạn cuối.

    Trước lúc mất, anh nắm tay tôi, giọng run run:
    – Có chuyện này… anh giấu em hai mươi năm rồi… Nam… đúng là con anh.

    Tôi lặng người.
    Anh nghẹn ngào kể:
    – Hôm ấy… anh gặp lại người yêu cũ, cô ấy vừa sinh con thì chồng bỏ. Cô ấy tuyệt vọng, để lại đứa bé bên vệ đường, nhắn anh nuôi giúp. Anh sợ em tổn thương nên nói dối là nhặt được. Nhưng anh thề, từ ngày đó anh không qua lại gì nữa. Anh chỉ muốn có một gia đình… có em và có con.

    Nước mắt tôi rơi không ngừng. Tôi tưởng mình sẽ oán, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại chỉ thấy thương. Hai mươi năm – tình yêu, sự im lặng, và cả lỗi lầm – tất cả hòa vào nhau, khó tách bạch đúng sai.

    Ngày đưa tang anh, Nam quỳ lạy trước linh cữu, khóc nghẹn. Khi tôi trao lại bức thư anh để lại, Nam đọc xong, ôm tôi nức nở:
    – Con không cần biết ai sinh ra con. Mẹ là người đã nuôi con, dạy con làm người. Với con, mẹ là tất cả.

    Tôi gục đầu vào vai nó, thấy lòng nhẹ như mây.
    Và khi nhìn lại, tôi mới hiểu: đôi khi, máu mủ không nằm trong huyết thống, mà trong tình yêu đủ lớn để bao dung mọi bí mật.

  • Mẹ chồng dội 1 chậu nước vào người con dâu ngay sau đám cưới

    Đám cưới vừa tan, khách khứa còn chưa kịp ra hết ngõ, tôi đã nghe tiếng mẹ chồng quát:

    “Con dâu mới, ra đây! Đứng im giữa sân, để mẹ tẩy uế cho, kẻo mang vía xấu về nhà!”

    Tôi sững người, tay vô thức đặt lên bụng — nơi đứa con bé bỏng đang lớn dần từng ngày. Tôi đang mang thai ba tháng, chỉ có chồng và tôi biết. Mẹ chồng không hay, vì bà vốn khó tính, tin vào những điều mê tín đến cực đoan.

    Chưa kịp mở lời, bà đã bê nguyên chậu nước đầy từ trong nhà ra. Hơi nước bốc lên nghi ngút — tôi nhận ra ngay đó là nước nấu với lá bồ kết, vỏ bưởi và… muối hột, loại nước bà vẫn bảo “rửa vía trừ xui”.

    Tôi hốt hoảng lùi lại, nhưng bà đã hất mạnh.
    Chậu nước nóng hổi trút xuống, ướt sũng cả người tôi, luồn sâu vào da thịt. Tôi hét lên vì bỏng rát, ôm bụng ngã quỵ.

    “Trời ơi, mẹ làm gì thế? Cô ấy đang mang bầu!” – tiếng chồng tôi vang lên, đầy hoảng loạn.

    Mẹ chồng khựng lại, mặt tái mét. Cả nhà nháo nhào đưa tôi đi viện.
    May mắn thay, đứa bé vẫn giữ được. Nhưng từ hôm đó, tôi gần như mất hết niềm tin vào người mẹ mà tôi từng muốn yêu thương như mẹ ruột.

    Ba tháng sau, tôi sinh non. Đứa bé chỉ sống được vài giờ. Trong lúc tang tóc, mẹ chồng im lặng ngồi ở góc nhà, mắt đờ đẫn, hai bàn tay run rẩy.
    Không ai nói gì với bà — không cần. Tội lỗi đã nói thay tất cả.

    Một tuần sau, hàng xóm thấy bà lén ra sân, tự tay đổ chậu nước bồ kết cuối cùng xuống đất, rồi vỡ òa trong tiếng nấc.

    “Tao sai rồi… tẩy uế gì chứ… chính tao mới là người mang xui xẻo cho nó…”

    Tôi đứng sau cánh cửa, nghe hết. Nước mắt tôi rơi, nhưng không phải vì hận.
    Chỉ là… có những tổn thương, dù được tha thứ, vẫn không thể lành.


    Cái kết:
    Năm sau, vào ngày giỗ con, mẹ chồng bày mâm cơm, thắp hương, rồi lặng lẽ đặt bên bát cháo nhỏ một chậu nước bồ kết nguội lạnh.
    Bà khẽ nói:

    “Nước này không tẩy uế đâu con, mẹ giữ lại để tẩy lòng mình…”

  • Giá vàng ngay lúc này: Sụt giảm rất mạnh

    Giá vàng hôm nay chưa dừng đà lao xuống khi áp lực bán tiếp diễn, chứng khoán Mỹ tăng lên mức kỷ lục.

    Giá vàng hôm nay, 29-10: Sụt giảm rất mạ - Ảnh 1.
    Tính đến 6 giờ sáng 29-10 (giờ Việt Nam), giá vàng hôm nay trên thị trường quốc tế lao dốc xuống còn 3.953 USD/ounce, giảm mạnh 67 USD so với mức đỉnh 4.020 USD/ounce trong phiên giao dịch đêm qua.

    Trong khi đó, giá vàng giao tháng 12 cũng “bốc hơi” 39 USD, chốt ở mức 3.980 USD/ounce. Đây là phiên giảm thứ hai liên tiếp, kéo dài đà lao dốc từ đầu tuần.

    Giá vàng hôm nay chịu áp lực lớn từ cuộc họp của Ủy ban Thị trường Mở Liên bang (FOMC) thuộc Cục Dự trữ Liên bang Mỹ (FED) đã khai mạc và dự kiến kết thúc vào rạng sáng 1-11 theo giờ Việt Nam.

    Thị trường kỳ vọng gần 100% khả năng FED sẽ thực hiện đợt cắt giảm lãi suất 0,25 điểm % lần thứ hai liên tiếp. Mục tiêu chính là thúc đẩy thị trường việc làm Mỹ, vốn đang đối mặt với rủi ro suy yếu.

    Thông tin này đã giúp các chỉ số chứng khoán Mỹ đạt đỉnh cao kỷ lục. Chỉ số S&P 500 lên tới 6.875 điểm, Nasdaq lao lên 23.827 điểm, Dowjones cán mức 47.706 điểm nhờ kỳ vọng cắt giảm lãi suất, khiến vàng mất dần sức hút trước sự hấp dẫn giá cổ phiếu. Giá vàng hôm nay sụt giảm là tất yếu.

    Giá vàng hôm nay, 29-10: Sụt giảm rất mạ - Ảnh 2.

  • 53 tuổi tái hôn với người chồng 37 tuổi, nửa năm sau tôi phải kêu trời: “Anh còn quá trẻ, tôi không thể chịu đựng nổi”

    Đây là tâm sự của cô Xin, 53 tuổi, Trung Quốc

    Tôi năm nay 53 tuổi, đã nghỉ hưu được ba năm. Hồi trẻ, tôi từng làm việc cho một công ty nhà nước. Từ ngày nghỉ hưu, tháng nào tôi cũng nhận lương hưu khoảng 8 triệu đồng, nhưng thú thật, với tính cách thích tiêu xài, số tiền đó chẳng thấm vào đâu. Tôi vốn không bao giờ phải lo nghĩ chuyện tiền bạc, nên cuộc sống vẫn thong dong.

    Tôi có bảy căn nhà đứng tên. Ngoài căn tôi đang ở, sáu căn còn lại cho thuê, mỗi tháng cũng thu về hơn hai trăm triệu. Chưa kể một khoản tiết kiệm chồng cũ để lại, đủ cho tôi sống sung túc đến cuối đời. Chồng tôi ngày trước là doanh nhân, ông ấy giỏi giang, lo cho tôi chu toàn, nhưng lại ra đi quá sớm. Sau khi ông mất, tài sản còn lại giúp tôi chẳng thiếu thốn điều gì.

    Con trai tôi hiện làm giám đốc một công ty, có nhà cửa, vợ đẹp, con ngoan. Chúng nó sống ổn định, nên tôi cũng yên lòng. Thế nhưng, khi vừa nghỉ hưu, tôi bỗng rơi vào khoảng trống mênh mông. Một ngày dài lê thê chỉ quanh quẩn mua sắm, làm đẹp, rồi về nhà nằm xem phim. Tôi thấy cuộc đời mình trống rỗng, đến mức phát sợ.

    Một lần, chị gái tôi rủ về phòng tập thể hình của chị để làm huấn luyện viên. Ban đầu tôi ngần ngại, nghĩ mình đã già, làm sao đủ sức. Nhưng chị bảo chỉ cần hướng dẫn, chăm sóc vài khách VIP lớn tuổi thôi, công việc nhẹ nhàng. Tôi gật đầu thử. Ai ngờ lại hợp. Nhờ công việc đó, tôi bớt trống trải, có thêm bạn bè và cả niềm vui sống. 

    Ảnh minh họa
    Chính nơi phòng tập ấy, tôi gặp anh Hoàng – người đàn ông khiến cuộc đời tôi rẽ sang một khúc quanh đầy bất ngờ. Anh 37 tuổi, dáng người cao to, rắn rỏi, gương mặt sáng sủa. Nếu không nói, chẳng ai nghĩ anh đã ngoài ba mươi. Anh thường giúp tôi những việc nhỏ, quan tâm từng ly từng tí, khiến tôi dần rung động. Tôi cứ nghĩ đó chỉ là sự ga lăng của đàn ông trẻ, nào ngờ anh lại tỏ tình vào đúng ngày Valentine. Tôi đã bất ngờ đến mức không dám tin đó là thật.

    Sau vài tháng hẹn hò, tôi quyết định đi bước nữa cùng anh. Ngày cưới, tôi thấy mình như cô gái tuổi đôi mươi, lòng rộn ràng hi vọng về một hạnh phúc mới. Những tháng đầu, anh chiều chuộng tôi hết mực. Tôi lo sinh hoạt phí, thậm chí mua cho anh chiếc xe hơi mới trị giá gần một tỷ đồng để đi lại cho tiện. Anh vui mừng khôn xiết, còn tôi thì hạnh phúc, nghĩ rằng mình đã tìm đúng người.

    Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Nửa năm sau, tôi nhận ra Hoàng thay đổi. Anh trở nên lạnh nhạt, hay im lặng, nhiều đêm không về nhà. Linh cảm của đàn bà mách tôi rằng có điều gì bất ổn. Quả nhiên, một lần theo dõi, tôi bắt gặp anh tay trong tay cùng người phụ nữ khác. Trái tim tôi vỡ vụn. Tôi đã nghĩ đến ly hôn, nhưng khi đề cập, anh Hoàng kiên quyết không đồng ý, còn bóng gió rằng tôi sẽ phải chia một nửa tài sản nếu dứt khoát ra đi.

    Tài sản ấy vốn là mồ hôi nước mắt của chồng cũ tôi để lại, chẳng liên quan gì đến anh. Vậy mà giờ tôi bị kẹt trong một cuộc hôn nhân ngột ngạt: không thể buông, mà giữ thì đau khổ. Người tình của anh còn trơ trẽn tìm đến, gieo rắc bao phiền muộn. Tôi như rơi vào ngõ cụt.

    Ngồi một mình trong căn nhà rộng, tôi tự hỏi: tại sao mình lại yếu lòng đến vậy? Giá như tôi tỉnh táo hơn, biết nhìn xa hơn, có lẽ đã không để trái tim dẫn lối mù quáng. Người ta bảo tình yêu không phân biệt tuổi tác, nhưng ở tuổi này, tôi mới cay đắng nhận ra, khoảng cách thế hệ và sự non trẻ trong trái tim người đàn ông kia đã biến cuộc đời tôi thành bi kịch.

  • Vợ cay cú vì đang ở trọ, chồng vay tiền xây nhà 3 tỷ tặng bố mẹ dưới quê: Miễn nở mặt với bà con

    Anh Tuấn và chị Hà, một cặp vợ chồng trẻ, đang thuê một căn phòng trọ nhỏ ở thành phố. Căn phòng chỉ chừng 20 mét vuông, nằm trong một con hẻm chật hẹp, ẩm thấp. Mỗi buổi sáng, ánh nắng hiếm hoi len lỏi qua ô cửa sổ nhỏ, đủ để soi rõ những vết ố trên tường và những món đồ đạc cũ kỹ. Cuộc sống nơi đây chật vật và ngột ngạt. Chị Hà, người vợ, luôn ấp ủ ước mơ về một mái nhà riêng, một tổ ấm khang trang hơn, nơi hai vợ chồng có thể thoải mái sống và nuôi dạy con cái. Cô luôn tưởng tượng về một căn bếp rộng rãi, nơi cô có thể nấu những bữa cơm ngon, một phòng khách đủ để bày biện bàn thờ tổ tiên và một ban công nhỏ để trồng vài chậu hoa. Thế nhưng, hiện tại, tất cả chỉ là những giấc mơ xa vời.

    Họ đã kết hôn được ba năm. Cả hai đều có công việc ổn định, nhưng thu nhập chỉ đủ trang trải cuộc sống và một khoản tiết kiệm nho nhỏ. Anh Tuấn làm kỹ sư xây dựng, lương tháng hơn chục triệu. Chị Hà làm kế toán, lương cũng tương đương. Cộng lại, mỗi tháng họ chỉ dư được vài triệu đồng. Số tiền đó, so với giá nhà đất ở thành phố, chỉ như muối bỏ bể. Chị Hà hiểu điều đó, và cô chấp nhận cuộc sống hiện tại. Cô luôn động viên chồng, cùng nhau cố gắng. Cô tin rằng, chỉ cần họ kiên trì, một ngày nào đó, ước mơ về một ngôi nhà sẽ trở thành hiện thực. Cô không bao giờ than phiền, không bao giờ đòi hỏi. Tất cả những gì cô muốn chỉ là một tương lai tốt đẹp hơn cho cả hai.

    Một buổi tối, khi hai vợ chồng đang ăn cơm, anh Tuấn đột ngột đưa ra một quyết định lớn. “Hà à, anh muốn xây nhà cho bố mẹ ở quê,” anh nói, giọng nói đầy sự háo hức. Chị Hà sững người. Cô buông đũa, nhìn chồng, đôi mắt mở to. Anh Tuấn tiếp lời: “Anh đã vay ngân hàng được ba tỷ đồng rồi. Ngân hàng thấy anh có công việc ổn định, lại là kỹ sư xây dựng nên họ đồng ý cho vay. Mảnh đất ở quê thì bố mẹ đã có sẵn rồi. Giờ chỉ cần xây thôi.” Bữa cơm bỗng trở nên im lặng lạ thường. Chị Hà cảm thấy có một cục nghẹn nơi cổ họng. Cô nhìn căn phòng trọ nhỏ bé, nhìn những món đồ đạc cũ kỹ, rồi nhìn chồng. Nước mắt cô bắt đầu rơi.

    “Anh nói gì vậy? Ba tỷ đồng? Anh vay để làm gì? Để xây nhà cho ai?” giọng chị Hà run run. Anh Tuấn thấy vợ khóc, anh vội vàng giải thích: “Hà à, em đừng khóc. Anh biết em đang buồn. Nhưng bố mẹ anh đã vất vả cả đời. Giờ anh muốn xây một căn nhà khang trang để bố mẹ được nở mày nở mặt với bà con. Bố mẹ đã già rồi, anh muốn bố mẹ được hưởng thụ một chút.” Chị Hà lau nước mắt, đôi mắt đỏ hoe. “Thế còn chúng ta thì sao? Chúng ta sẽ sống ở đâu? Cả đời này chúng ta sẽ ở nhà trọ sao?” Cô nói, giọng nói đầy sự chua xót. Anh Tuấn ôm lấy vợ, vỗ về: “Anh biết em đang buồn. Nhưng anh sẽ cố gắng. Anh sẽ làm thêm, sẽ tiết kiệm. Rồi chúng ta cũng sẽ có nhà thôi.”

    Lời nói của anh Tuấn không xoa dịu được sự đau khổ trong lòng chị Hà. Cô cảm thấy bị tổn thương, bị phản bội. Cô đã luôn cố gắng, luôn hi vọng, nhưng rồi tất cả những nỗ lực của cô dường như vô nghĩa. Cô cảm thấy mình không được trân trọng, không được ưu tiên. “Anh có nghĩ đến em không? Anh có nghĩ đến việc em cũng có ước mơ của riêng mình không?” Chị Hà nghẹn ngào. “Em cũng muốn có một căn nhà. Em cũng muốn con của chúng ta được sống trong một môi trường tốt hơn.” Anh Tuấn im lặng. Anh không biết phải nói gì. Anh hiểu nỗi lòng của vợ, nhưng anh cũng có những trách nhiệm của riêng mình.

    Từ hôm đó, cuộc sống của hai vợ chồng trở nên nặng nề. Chị Hà ít nói hẳn.

    Cô không còn cười, không còn vui vẻ như trước. Cô cảm thấy có một khoảng cách vô hình giữa hai người. Anh Tuấn thì luôn bận rộn. Anh đi làm từ sáng sớm đến tối muộn, thậm chí còn nhận thêm việc làm ngoài giờ. Anh muốn kiếm thật nhiều tiền để trả nợ và lo cho cuộc sống của hai vợ chồng. Nhưng càng cố gắng, anh lại càng cảm thấy mệt mỏi. Anh nhìn thấy sự hụt hẫng trong mắt vợ, và điều đó khiến anh đau lòng. Anh biết mình đã làm một điều sai lầm, nhưng anh không thể quay đầu lại được.

    Một tháng sau, anh Tuấn xin nghỉ phép và về quê. Anh muốn giám sát việc xây nhà. Chị Hà không về cùng. Cô ở lại thành phố, một mình trong căn phòng trọ nhỏ bé. Cô cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Mỗi đêm, cô lại nằm mơ thấy một căn nhà nhỏ, nhưng trong giấc mơ đó, cô chỉ có một mình. Nỗi buồn, sự tủi thân, và sự thất vọng cứ bủa vây lấy cô. Cô không thể hiểu nổi tại sao anh Tuấn lại có thể làm như vậy. Tại sao anh lại đặt gia đình ở quê lên trên hạnh phúc của gia đình nhỏ của mình? Cô không thể tìm ra câu trả lời.

    Một buổi sáng, điện thoại của chị Hà reo. Là mẹ chồng. “Hà à, con có rảnh không, về quê chơi với mẹ vài hôm.” Giọng mẹ chồng ấm áp và thân tình. Chị Hà lưỡng lự. Cô không muốn về, không muốn đối diện với ngôi nhà đang được xây, không muốn đối diện với sự thật phũ phàng. Nhưng cô không thể từ chối. Cô biết mẹ chồng là một người phụ nữ tốt bụng, luôn yêu thương cô. Cô không muốn làm mẹ chồng buồn. “Vâng, con sẽ về ạ.” Chị Hà trả lời, giọng nói đầy sự miễn cưỡng.

    Chị Hà về quê. Căn nhà đang xây dựng đã gần hoàn thiện. Nó khang trang và bề thế, khác hẳn với hình ảnh căn phòng trọ nhỏ bé của hai vợ chồng. Chị Hà đứng lặng nhìn, lòng cô dâng lên một nỗi đau xót. “Hà à, vào nhà đi con.” Mẹ chồng nói, giọng nói đầy sự vui mừng. Chị Hà bước vào nhà, nhìn thấy bố chồng, thấy anh Tuấn đang chỉ đạo thợ xây. Cảnh tượng đó khiến cô cảm thấy như một người lạ. Cô cảm thấy mình không thuộc về nơi này.

    Sau bữa cơm trưa, mẹ chồng kéo chị Hà ra vườn. Mẹ con ngồi trên một chiếc ghế đá cũ. “Hà à, con đừng buồn.” Mẹ chồng nói, nắm lấy tay chị Hà. “Mẹ biết con đang nghĩ gì. Mẹ biết con đang buồn vì chồng con xây nhà cho bố mẹ.” Chị Hà im lặng, nước mắt lại rơi. “Mẹ hiểu nỗi lòng của con. Mẹ cũng đã từng trải qua những điều đó. Hồi bố con còn trẻ, bố con cũng đi làm xa, cũng tích cóp từng đồng để xây cái nhà này. Nhưng rồi có một lần, ông nội ốm nặng, bố con đã mang hết tiền về để chữa bệnh cho ông. Khi đó, mẹ cũng buồn lắm, cũng tủi thân lắm. Nhưng rồi mẹ nghĩ lại, bố con là người con có hiếu, bố con là người đàn ông có trách nhiệm. Và bây giờ, con thấy đấy, bố con vẫn là một người chồng, một người cha tốt.”

    “Mẹ biết Tuấn đã làm con buồn. Nhưng con hãy tin mẹ, Tuấn nó là một người tốt. Nó yêu con lắm. Mấy hôm nay nó về đây, nó lúc nào cũng nhắc đến con. Nó nói, anh biết anh đã làm vợ anh buồn. Anh sẽ cố gắng, sẽ bù đắp cho vợ anh. Nó cũng muốn một ngôi nhà, nhưng nó biết bố mẹ đã già rồi. Nó muốn bố mẹ có một chỗ ở tốt hơn trước khi quá muộn.” Mẹ chồng kể, giọng nói đầy sự cảm thông. Những lời nói của mẹ chồng khiến chị Hà xúc động. Cô không ngờ anh Tuấn lại nghĩ cho cô nhiều đến vậy. Cô không ngờ anh Tuấn lại quan tâm đến cảm xúc của cô.

    Buổi tối, chị Hà và anh Tuấn ngồi bên nhau. Anh Tuấn nắm lấy tay vợ, giọng nói đầy sự ăn năn: “Hà à, anh xin lỗi. Anh biết anh đã làm em buồn. Anh đã không nghĩ đến cảm xúc của em. Anh chỉ nghĩ đến bố mẹ, anh chỉ nghĩ đến việc phải làm tròn chữ hiếu. Nhưng anh quên mất, anh còn có một gia đình nhỏ, một người vợ luôn đồng hành cùng anh.” Chị Hà nhìn chồng, đôi mắt rưng rưng. “Anh à, em không trách anh. Em chỉ buồn thôi. Em buồn vì em cảm thấy mình không được quan tâm, không được trân trọng.”

    “Anh hiểu. Và anh sẽ cố gắng bù đắp cho em. Anh đã tính toán rồi. Sau khi ngôi nhà này xong, anh sẽ làm thêm, sẽ tiết kiệm. Rồi chúng ta cũng sẽ có nhà thôi. Anh hứa với em. Anh sẽ làm tất cả những gì có thể để biến ước mơ của em thành hiện thực.” Anh Tuấn nói, giọng nói đầy sự quyết tâm. Chị Hà nhìn chồng. Cô nhìn thấy sự chân thành trong đôi mắt anh. Cô thấy lại người đàn ông mà cô đã yêu. Cô thấy lại người đàn ông luôn quan tâm, luôn lo lắng cho cô. Nỗi buồn trong lòng cô dần tan biến, thay vào đó là sự ấm áp.

    Một năm sau, căn nhà ở quê đã hoàn thành. Đó là một ngôi nhà hai tầng khang trang, sạch đẹp. Bố mẹ anh Tuấn rất vui. Họ nở mày nở mặt với bà con hàng xóm. Nhưng anh Tuấn vẫn không quên lời hứa của mình. Anh làm thêm giờ, nhận thêm dự án. Chị Hà cũng tiết kiệm chi tiêu hơn. Cô nấu cơm ở nhà, hạn chế mua sắm. Cả hai cùng nhau cố gắng. Họ sống trong căn phòng trọ nhỏ bé, nhưng trong lòng họ luôn có hi vọng. Họ biết rằng, chỉ cần họ cùng nhau, họ sẽ vượt qua tất cả.

    Rồi một ngày, anh Tuấn đưa chị Hà đến một căn chung cư. Đó là một căn hộ nhỏ, nhưng đủ ấm cúng. “Hà à, căn hộ này, anh đã đặt cọc rồi. Tuy không phải là biệt thự, nhưng nó sẽ là tổ ấm của chúng ta.” Anh Tuấn nói. Chị Hà sững sờ. Cô không thể tin vào mắt mình. Cô nhìn anh Tuấn, đôi mắt rưng rưng. Cô ôm lấy chồng, nghẹn ngào: “Anh ơi, em không cần nhà to, em chỉ cần chúng ta bên nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn.” Anh Tuấn mỉm cười, ôm lấy vợ. “Anh biết. Và anh sẽ luôn bên cạnh em.”

    Họ chuyển đến căn hộ mới. Căn hộ không quá rộng, nhưng đủ để hai người cảm thấy thoải mái. Họ tự tay trang trí, mua sắm từng món đồ. Căn nhà nhỏ trở nên ấm cúng và đầy ắp tình yêu. Hàng ngày, chị Hà nấu những bữa cơm ngon, anh Tuấn đi làm về, hai người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau trò chuyện. Họ không còn cãi vã, không còn buồn tủi. Họ hiểu rằng, hạnh phúc không nằm ở những ngôi nhà to, mà nằm ở tình yêu, ở sự sẻ chia, và ở những nỗ lực không ngừng nghỉ.

    Rồi một năm sau, một em bé kháu khỉnh chào đời. Căn nhà nhỏ càng trở nên ấm cúng và đầy ắp tiếng cười. Anh Tuấn và chị Hà nhìn nhau, mỉm cười. Họ biết rằng, họ đã làm một điều đúng đắn. Họ đã xây dựng một tổ ấm, không chỉ bằng gạch đá, mà bằng tình yêu, bằng sự thấu hiểu và bằng sự hi sinh. Ngôi nhà ở quê đã giúp bố mẹ anh Tuấn có một nơi ở tốt hơn, còn căn hộ nhỏ ở thành phố đã giúp họ có một tổ ấm, nơi họ có thể cùng nhau xây dựng một tương lai hạnh phúc.

    Sau sự ra đi của chồng, tôi được mẹ chồng gọi về để mở két sắt. Nhưng vật bên trong đã khiến tôi hoảng loạn, nghẹn ngào và bỏ đi ngay trong đêm.

    Tôi đã ngồi trong căn phòng khách tối đen, ôm lấy con gái bé bỏng đang say ngủ trong lòng. Mùi hương quen thuộc của chồng vẫn vương vấn khắp căn nhà, một sự hiện diện ám ảnh, nhắc nhở tôi về những gì đã mất và những gì tôi chưa bao giờ biết. Mẹ chồng tôi, với ánh mắt đượm buồn và sự im lặng bất thường, ngồi đối diện, như thể bà cũng đang chìm trong một đại dương cảm xúc hỗn loạn không kém gì tôi.

    Cái chết của anh ấy đã để lại một khoảng trống không thể lấp đầy, không chỉ trong trái tim tôi mà còn trong cả cái nhìn của tôi về cuộc hôn nhân này. Tôi cứ nghĩ mình biết rõ anh, biết mọi ngóc ngách trong tâm hồn anh. Nhưng chiếc hộp gỗ kia, với những bức ảnh và tập hồ sơ y tế, đã phơi bày một thế giới bí mật mà anh đã cén giữ, một thế giới đầy những nỗi sợ hãi, nghi ngờ và tình yêu thầm lặng.

    Nỗi đau đớn vì mất chồng hòa lẫn với sự chua chát của việc phát hiện ra những bí mật ấy. Tôi cảm thấy như một phần của cuộc đời mình đã bị che giấu, bị giữ kín khỏi chính tôi. Nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi, nóng hổi và mặn chát, thấm ướt mái tóc mềm mại của con gái. Tôi muốn hét lên, muốn hỏi anh tại sao, tại sao anh lại giữ mọi thứ trong lòng như thế? Nhưng anh đã đi rồi, và tất cả những câu hỏi ấy sẽ mãi mãi không có lời đáp.

    Mẹ chồng tôi khẽ khàng đặt tay lên vai tôi. “Nó yêu con nhiều lắm,” bà nói, giọng khàn đặc. “Nó chỉ là… một người đàn ông phức tạp, và nó sợ. Sợ mất con, sợ con sẽ bỏ nó.” Lời nói của bà như một lưỡi dao khác, xuyên thẳng vào trái tim tôi. Anh ấy sợ hãi, còn tôi thì chìm trong sự giận dỗi vô cớ. Giá như tôi biết, giá như tôi hiểu, có lẽ mọi chuyện đã khác.

    Đêm đó, tôi không thể ngủ. Tôi cứ nhìn chằm chằm vào khoảng không, cố gắng sắp xếp lại những mảnh vỡ của ký ức và sự thật. Những dòng chữ nguệch ngoạc của anh trên mỗi bức ảnh, “Đây là lúc cô ấy khóc nhưng không ai biết”, “Mình đã sai!”, “Phải làm gì để cô ấy tha thứ?” cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi. Anh đã quan sát tôi, đã đồng hành cùng tôi qua những khoảnh khắc mà tôi nghĩ mình chỉ có một mình, và anh đã đau khổ khi tôi đau khổ.

    Và rồi là tập hồ sơ y tế.

    “Tinh trùng yếu, khả năng có con tự nhiên gần như bằng 0.” Tôi nhớ lại những ngày tháng mong mỏi một đứa con, những lần thử rồi lại thất vọng. Tôi chưa bao giờ biết anh cũng phải trải qua nỗi đau đó, thậm chí còn hơn thế, vì anh giữ kín nó. Và sự nghi ngờ ấy… sự nghi ngờ về huyết thống của con gái chúng tôi. Tôi cảm thấy một sự lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Anh đã âm thầm chịu đựng nỗi sợ hãi tột cùng, một nỗi sợ hãi có thể đã xé nát anh từ bên trong.

    “Cảm ơn trời. Cảm ơn em không phản bội.” Dòng chữ cuối cùng ấy như một tiếng thở dài nhẹ nhõm, một sự giải thoát mà anh đã tìm thấy. Nhưng nó cũng là một gánh nặng khổng lồ đè lên vai tôi. Tôi cảm thấy bị tổn thương, bị phản bội bởi chính sự nghi ngờ ấy. Nhưng sâu thẳm hơn, tôi cảm thấy tội lỗi. Tội lỗi vì đã không nhận ra sự giằng xé trong anh, tội lỗi vì đã giận dỗi anh trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời anh.

    Sáng hôm sau, khi ánh bình minh yếu ớt len lỏi qua ô cửa sổ, tôi vẫn ngồi đó, đôi mắt sưng húp. Con gái tôi thức giấc, dụi dụi mắt rồi ôm lấy tôi. “Mẹ ơi, con đói bụng.” Giọng nói ngây thơ của con bé như một liều thuốc an thần, kéo tôi về với thực tại. Tôi nhìn con, nhìn vào đôi mắt trong veo, và tôi thấy anh trong đó. Tôi thấy tình yêu không điều kiện mà anh dành cho con, và cho tôi.

    Tôi đứng dậy, đi vào bếp pha sữa cho con. Mẹ chồng tôi đã chuẩn bị sẵn bữa sáng đơn giản. Bà không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi với ánh mắt đầy thấu hiểu. Bữa sáng diễn ra trong im lặng, nhưng không phải là sự im lặng nặng nề như đêm qua. Đó là sự im lặng của hai người phụ nữ đang cùng nhau đối diện với một mất mát lớn, và cùng nhau cố gắng tìm lại ý nghĩa trong mớ hỗn độn này.

    Sau bữa sáng, tôi quyết định quay trở lại căn nhà của hai vợ chồng. Tôi không thể cứ trốn tránh mãi. Tôi cần phải đối mặt với mọi thứ, với những kỷ niệm, với những bí mật mà anh đã để lại. Mẹ chồng tôi đề nghị đi cùng, nhưng tôi lắc đầu. “Con muốn ở đó một mình, mẹ ạ.” Bà gật đầu, hiểu ý.

    Căn nhà vẫn vậy, tĩnh lặng và trống rỗng. Mùi hương của anh vẫn còn đó, như một lời nhắc nhở không ngừng về sự vắng mặt của anh. Tôi đi khắp các phòng, chạm vào từng món đồ, cố gắng cảm nhận sự hiện diện của anh. Tôi nhớ lại những kỷ niệm vui vẻ, những tiếng cười, những cuộc cãi vã nhỏ nhặt, và cả những khoảnh khắc im lặng mà chúng tôi đã chia sẻ.

    Tôi vào phòng ngủ, nơi có chiếc két sắt. Lần này, tôi không mở nó. Tôi chỉ đứng đó, nhìn vào nó, và cố gắng hình dung ra những gì anh đã trải qua khi cất giữ những bí mật đó. Tôi nhận ra rằng, dù anh đã nghi ngờ, nhưng cuối cùng, tình yêu của anh đã chiến thắng. Anh đã chấp nhận con gái chúng tôi, đã yêu thương con bé bằng cả trái tim, và đã tìm thấy sự bình yên trong việc biết rằng con là con của anh.

    Tôi ngồi xuống giường, nhìn ra khung cửa sổ, nơi ánh nắng ban trưa đang chiếu vào. Nước mắt vẫn rơi, nhưng lần này, nó không còn là nước mắt của sự đau đớn hay giận dữ. Đó là nước mắt của sự thấu hiểu, của sự chấp nhận, và của tình yêu. Tôi nhận ra rằng, anh ấy không hoàn hảo, tôi cũng không hoàn hảo. Chúng tôi đã có những sai lầm, những bí mật, nhưng tình yêu của chúng tôi là thật.

    Tôi bắt đầu dọn dẹp căn nhà, không phải để trốn tránh, mà để sắp xếp lại mọi thứ. Tôi gấp gọn quần áo của anh, cất đi những vật dụng cá nhân của anh, nhưng không phải với một trái tim nặng trĩu. Thay vào đó, tôi cảm thấy một sự nhẹ nhõm kỳ lạ. Tôi biết rằng anh đã yêu tôi, yêu con gái chúng tôi, và đó là điều quan trọng nhất.

    Tôi tìm thấy một cuốn sổ nhỏ trong ngăn kéo bàn làm việc của anh. Đó là cuốn nhật ký mà anh đã viết trong suốt ba năm qua. Tôi lật từng trang, đọc từng dòng chữ. Anh viết về những ngày làm việc mệt mỏi, về niềm vui khi nhìn con gái chập chững biết đi, về nỗi lo lắng cho tương lai, và về tình yêu dành cho tôi. Anh viết về những cảm xúc phức tạp khi anh biết mình khó có con, về sự đấu tranh nội tâm của anh khi nghi ngờ về huyết thống của con gái.

    “Mình đã sai khi không nói với em sớm hơn,” anh viết. “Mình sợ em sẽ bỏ mình. Mình sợ em sẽ ghét mình. Nhưng giờ đây, mình nhận ra rằng, sự im lặng còn đau đớn hơn bất cứ lời nói nào.” Đọc đến đây, tôi khóc nấc lên. Anh ấy đã phải chịu đựng quá nhiều một mình. Anh ấy đã cố gắng bảo vệ tôi, theo cách mà anh ấy nghĩ là tốt nhất.

    Tôi đọc tiếp. Anh viết về ngày con gái chúng tôi được hai tuổi, ngày anh nhận được kết quả xét nghiệm ADN. “Trái tim mình như vỡ òa,” anh viết. “Nó là con của mình. Con của mình và cô ấy. Cảm ơn trời. Cảm ơn em không phản bội.” Dòng chữ ấy được viết nguệch ngoạc, như thể anh đã viết nó trong lúc cảm xúc dâng trào tột độ.

    Cuốn nhật ký kết thúc bằng những lời yêu thương dành cho tôi và con gái. Anh viết về những kế hoạch cho tương lai, những giấc mơ mà chúng tôi đã cùng nhau ấp ủ. Tôi gập cuốn nhật ký lại, ôm chặt nó vào lòng. Tôi cảm thấy như anh vẫn đang ở đây, bên cạnh tôi, kể cho tôi nghe câu chuyện của anh.

    Tôi ở lại căn nhà đó cho đến chiều tối. Khi màn đêm buông xuống, tôi quyết định trở về nhà mẹ chồng. Tôi cần một sự khởi đầu mới, một không gian mới để hàn gắn vết thương lòng. Nhưng tôi biết rằng, tôi sẽ không bao giờ quên căn nhà này, và tôi sẽ không bao giờ quên anh.

    Những ngày tháng sau đó, tôi dần dần học cách đối mặt với sự mất mát. Tôi tìm thấy sức mạnh trong tình yêu dành cho con gái, và trong những ký ức đẹp đẽ về anh. Tôi nói chuyện nhiều hơn với mẹ chồng, chúng tôi chia sẻ những câu chuyện về anh, về những kỷ niệm mà chúng tôi đã có với anh. Bà cũng kể cho tôi nghe về những nỗi lo lắng của anh, về những gánh nặng mà anh đã phải gánh vác.

    Dần dần, tôi cảm thấy bình yên hơn. Tôi không còn giận dữ hay chua chát nữa. Thay vào đó, tôi cảm thấy một sự cảm thông sâu sắc dành cho anh. Anh đã sống một cuộc đời đầy những gánh nặng thầm lặng, nhưng anh cũng đã yêu thương hết lòng.

    Một buổi chiều, khi tôi đang chơi với con gái trong công viên, con bé bất chợt nói: “Mẹ ơi, con nhớ bố.” Tôi ôm con vào lòng, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của con. “Mẹ cũng nhớ bố,” tôi nói. “Bố yêu con nhiều lắm, con gái ạ.”

    Tôi nhận ra rằng, dù anh đã ra đi, nhưng tình yêu của anh vẫn còn đó, vẹn nguyên và bền chặt. Nó sống trong trái tim tôi, trong nụ cười của con gái tôi, và trong những kỷ niệm mà chúng tôi đã chia sẻ. Tôi biết rằng, cuộc sống sẽ tiếp diễn, và tôi sẽ phải mạnh mẽ để vượt qua. Nhưng tôi cũng biết rằng, tôi sẽ không bao giờ đơn độc. Anh ấy vẫn luôn ở bên tôi, trong từng hơi thở, trong từng nhịp đập của trái tim.

    Tôi nhìn con gái đang chạy nhảy vui vẻ trên bãi cỏ, ánh mắt rạng ngời như tia nắng mặt trời. Tôi mỉm cười. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, và tôi sẽ sống một cách trọn vẹn nhất, không chỉ cho riêng mình, mà còn cho anh, và cho con gái bé bỏng của chúng tôi. Chúng tôi sẽ cùng nhau viết tiếp câu chuyện của mình, một câu chuyện về tình yêu, sự mất mát, và sự hàn gắn, một câu chuyện có một cái kết hạnh phúc, bởi vì chúng tôi có nhau.

  • Đại gia giàu có ng:ủ với giúp việc để đẻ bằng được con trai n:ối d:õi tông đường, nào ngờ đâu đến lúc sinh con cả họ chết lặng khi nhìn thấy đứa bé chỉ vì…

    Ông Phan Đức Thành, 58 tuổi, là một đại gia khét tiếng ở thị trấn Tân Lộc, giàu có đến mức chỉ cần hắt hơi là cả vùng biết.
    Nhưng thứ ông khao khát nhất không phải tiền, mà là một đứa con trai nối dõi.

    Vợ ông, bà Tuyết Mai, hơn ông 5 tuổi, cưới nhau hai mươi năm vẫn chỉ sinh được hai cô con gái.
    Ông Thành lo “họ Phan đến đời mình là tuyệt tự”, nên ngày càng lạnh nhạt với vợ, ra ngoài kiếm người “gieo giống”.

    Rồi một ngày, trong căn biệt thự rộng thênh thang ở khu phố Đông, xuất hiện cô giúp việc tên , mới 23 tuổi, quê ở Nam Định — gương mặt hiền lành, thân hình lại mảnh mai vừa mắt ông Thành.
    Ban đầu cô chỉ làm việc nấu ăn, dọn dẹp, nhưng chẳng hiểu từ bao giờ, đêm nào ánh đèn phòng khách cũng sáng muộn, còn cô Hà thì hay bị gọi lên “pha ấm trà nóng cho ông chủ”.

    Một tháng, hai tháng, rồi đến khi cái bụng cô Hà lùm lùm, bà Mai gào khóc ầm ĩ, đòi đuổi cô khỏi nhà.
    Nhưng ông Thành cấm tuyệt:

    “Đây là giọt máu của họ Phan, ai dám động đến mẹ con nó, tôi từ mặt!”

    Cả họ im lặng.
    Ông thuê bác sĩ riêng, cho cô ở biệt thự riêng, ăn uống tẩm bổ.
    Ngày sinh cận kề, ông còn mổ heo đãi cả dòng họ, chuẩn bị sẵn lễ đặt tên cho đứa con trai nối dõi tông đường.

    Nhưng đến khi tiếng trẻ con cất lên trong phòng sinh, y tá vừa bế đứa bé ra ngoài, cả nhà họ Phan chết lặng.
    Đứa trẻ da ngăm đen bóng, tóc quăn tít, mắt nâu sâu hoắm như người châu Phi.

    Bà Mai ngã quỵ.
    Còn ông Thành đứng trân trân, mặt cắt không còn giọt máu.

    Bác sĩ run run nói nhỏ:

    “Ông ơi… đứa bé khỏe mạnh, nhưng gen của nó… không trùng với ông.”

    Cả thị trấn Tân Lộc hôm ấy rộ tin:
    “Đại gia Phan Đức Thành nuôi con cho người khác.”

    Ba ngày sau, cô Hà biến mất khỏi biệt thự cùng một người đàn ông da ngăm từng làm công nhân công trình gần nhà ông.
    Còn ông Thành — người từng tự hào là trụ cột của dòng họ Phan — chỉ còn biết ngồi câm lặng nhìn tờ kết quả ADN ghi rõ:

    “Không có quan hệ huyết thống cha – con.”

  • Đi họp lớp có 8 người bạn nhưng ai cũng dắt theo 1 người nhà đi ăn cùng, tôi làm lớp trưởng hào phóng rút ví ra bao hết cả lớp nhưng ngay sau hôm đó tôi quyết định cạch mặt

    Hôm ấy, lớp tôi tổ chức họp sau hơn chục năm ra trường. Vốn là lớp trưởng, tôi luôn nghĩ phải giữ sĩ diện cho lớp mình. Có 8 người bạn cũ đến, nhưng ai nấy đều dắt theo chồng, vợ hoặc con cái đi cùng, tổng cộng gần hai chục miệng ăn. Lúc đầu tôi cũng hơi bất ngờ, nhưng rồi nghĩ thôi coi như vui vẻ, tôi hào phóng rút ví, bao hết cả buổi.

    Bữa tiệc kết thúc, bạn bè vỗ vai khen tôi “chị lớp trưởng xịn thật, hào phóng quá”. Tôi mỉm cười, trong lòng cũng thấy ấm áp. Thế nhưng ngay sáng hôm sau, khi vừa mở điện thoại, tôi chết lặng khi thấy tin nhắn trong nhóm chat:

    – “Nhờ có lớp trưởng mà hôm qua cả nhà ăn uống thoải mái phết.”
    – “Ừ, có gì lần sau cứ để lớp trưởng lo, người ta giàu rồi, tiếc gì vài triệu.”
    – “Đúng đấy, đi họp lớp với chị ta lợi hơn cả đi nhà hàng buffet.”

    Những dòng chữ như tát thẳng vào mặt tôi. Tôi hiểu ra, trong mắt họ, tôi chẳng phải bạn bè, chỉ là cái ví để họ lợi dụng. Từ hôm đó, tôi cạch mặt, rời nhóm, cắt đứt liên lạc, không còn họp lớp nữa.

    5 năm sau, đến ngày cưới con trai tôi. Bạn bè cũ bỗng kéo đến đông đủ, nói cười rộn rã, như chưa hề có chuyện gì. Họ xếp phong bì mừng cưới thành một chồng. Tôi cũng chỉ cười xã giao. Nhưng đến khi vào phòng, mở ra từng phong bì, tay tôi run lên. Không có lấy một tờ tiền nào, mà toàn là…

    Những mảnh giấy trắng, được gấp cẩn thận. Trên mỗi mảnh giấy là những dòng chữ chi chít: “Tiền ăn hôm lớp trưởng bao cả bàn năm xưa, coi như chúng tôi trả lại”.

    Tôi ngồi sững như hóa đá. Không phải tiền, không phải lời chúc, chỉ là sự mỉa mai cay nghiệt. Đám cưới con trai – ngày đáng lẽ trọn vẹn nhất của tôi – bỗng trở thành ngày tôi ê chề nhất trước mặt gia đình và thông gia.

  • Giá vàng tối 28/10: Người mua vàng l;ỗ hơn 6 triệu đồng/lượng chỉ sau 1 ngày

    Giá vàng hôm nay (28/10) lao dốc mạnh khiến nhiều người mua vàng lỗ nặng chỉ sau 1 ngày.

    Cuối giờ chiều nay, giá vàng miếng tại Doji và SJC được niêm yết ở mức 143,1 – 145,1 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), giảm 3,8 – 3,3 triệu đồng/lượng (mua – bán) so với đầu giờ sáng nay.

    Trong khi đó, giá vàng nhẫn hiện được Doji niêm yết ở mức 142 – 145 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), giảm 3,8 – 3,3 triệu đồng/lượng (mua – bán).

    Như vậy, nếu mua vàng cuối giờ chiều qua (148,4 triệu đồng/lượng với vàng miếng; 148,3 triệu đồng/lượng với vàng nhẫn) và bán cuối giờ chiều nay, người mua đã lỗ 5,3 triệu đồng với vàng miếng và 6,3 triệu đồng/lượng với vàng nhẫn.

    Giá vàng trong nước hôm nay giảm mạnh là do chịu tác động của đà lao dốc của giá thế giới, trong bối cảnh các nhà đàm phán Mỹ và Trung Quốc đạt được khung thỏa thuận thương mại sơ bộ vào cuối tuần qua bên lề các cuộc họp ASEAN tại Malaysia.

    Khung thỏa thuận này dự kiến sẽ được hoàn thiện khi Tổng thống Mỹ Donald Trump và Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình gặp nhau vào cuối tuần này tại Hàn Quốc để gia hạn lệnh đình chiến thương mại và có khả năng đặt nền móng cho một thỏa thuận rộng hơn. Điều này cho thấy nguy cơ leo thang thương mại mới giữa Mỹ và Trung Quốc đã giảm bớt.
    Giá vàng trong nước lao dốc mạnh. (Ảnh: Minh Đức).

    Giá vàng trong nước lao dốc mạnh. (Ảnh: Minh Đức).

    Những diễn biến này đã thúc đẩy sự ưa chuộng tài sản rủi ro, gây áp lực lên sức hấp dẫn trú ẩn an toàn của vàng.

    Ông Ole Hansen, Trưởng bộ phận Chiến lược hàng hóa tại Saxo Bank nhận định rằng, dù vàng vẫn đang giữ được mức hỗ trợ quan trọng, nhưng áp lực bán ra có thể chưa kết thúc.

    Theo ông Nguyễn Quang Huy – CEO Khoa Tài chính – Ngân hàng (Đại học Nguyễn Trãi), giá vàng thế giới đang trải qua giai đoạn điều chỉnh mạnh sau chuỗi tăng kéo dài, khi đồng USD phục hồi và tâm lý chốt lời gia tăng trên diện rộng.

    Động thái gần đây của Chính phủ Mỹ nhằm hạ nhiệt căng thẳng thương mại với Trung Quốc, xung đột Trung Đông tạm lắng đã giúp thị trường toàn cầu bớt lo ngại phần nào, khiến nhu cầu trú ẩn tạm thời suy giảm và tạo áp lực lên giá vàng.

    Tuy nhiên, bức tranh kinh tế – chính trị thế giới vẫn tiềm ẩn nhiều yếu tố khó lường, từ rủi ro địa chính trị, biến động chuỗi cung ứng cho đến xu hướng chính sách tiền tệ của các nền kinh tế lớn. Điều đó đồng nghĩa, sau nhịp giảm hiện tại, vàng hoàn toàn có thể phục hồi khi môi trường bất ổn hoặc lạm phát quay trở lại.

    Triển vọng trung hạn của vàng vẫn tương đối tích cực, nhất là khi Cục Dự trữ Liên bang Mỹ (Fed) được kỳ vọng sẽ tiếp tục hạ lãi suất trong thời gian tới nhằm hỗ trợ tăng trưởng kinh tế. Việc cắt giảm lãi suất thường khiến lợi suất thực giảm, đồng USD suy yếu, và qua đó tạo lực đỡ cho giá vàng. Trong khi đó, nhu cầu vật chất từ các thị trường châu Á – đặc biệt là Ấn Độ và Trung Quốc – vẫn duy trì ổn định, góp phần hạn chế đà giảm sâu.

    Dù vậy, cần lưu ý rằng bất kỳ tín hiệu bất ngờ nào từ Fed hoặc sự thay đổi trong quan hệ thương mại toàn cầu đều có thể khiến thị trường biến động mạnh trong ngắn hạn.

    Tại Việt Nam, giá vàng trong nước không chỉ phản ánh diễn biến quốc tế mà còn chịu ảnh hưởng từ chính sách điều tiết vĩ mô, tỷ giá USD/VND, cùng với yếu tố nguồn cung vàng miếng hạn chế. Chính vì vậy, biên độ giảm trong nước thường chậm hơn so với thế giới, và mức chênh lệch giữa giá trong nước – quốc tế có thể vẫn duy trì ở mức cao.

    Cũng theo ông Huy, giá vàng trong nước có thể quay lại 100 triệu đồng/lượng khi có sự kết hợp của các yếu tố như: Giá vàng thế giới ổn định và có xu hướng giảm, các chính sách quyết liệt nhằm thu hẹp khoảng cách giữa giữa vàng trong nước thế giới được thực hiện ngày càng hiệu quả, thị trường có thêm nhưng nhà cung cấp mới, truyền thông tốt giúp giản tâm lý tích trữ và luân chuyển vốn vài kinh doanh khởi nghiệp.

    Giá vàng hiện đang trong đà điều chỉnh ngắn hạn, nhưng với xu thế mua vàng của các ngân hàng trung ương lớn trên thế giới, Fed khả năng giảm tiếp lãi suất, căng thăng Nga – Ukraina chưa hạ nhiệt thì những yếu tố này sẽ giúp giá vàng hồi phục trong tương lai“, ông Huy nhấn mạnh.