Blog

  • Tỷ Phú có vợ xinh đẹp như hoa nhưng lại đem lòng yêu goá phụ nghèo có 5 con, chồng cô ta còn chưa kịp làm 49 Ngày

    Cả khu biệt thự Phú Thành ai cũng biết vợ chồng ông Lâm – một tỷ phú nổi tiếng trong ngành bất động sản.
    Ông giàu, bà Giang thì đẹp, lại sắc sảo, được gọi là “nữ hoàng doanh nhân”.
    Họ sống trong ngôi biệt thự rộng gần ngàn mét vuông, có 4 người giúp việc, 2 lái xe, tưởng đâu cuộc đời viên mãn.

    Nhưng không ai ngờ, ông Lâm – người đàn ông từng tuyên bố “trên đời này chỉ yêu vợ mình” – lại rơi vào lưới tình của một góa phụ nghèo tên , sống tận khu ngoại ô, trong căn nhà mái tôn dột nát cùng 5 đứa con nhỏ.


    Lúc đầu, ông Lâm chỉ giúp đỡ vì thương hoàn cảnh.
    Chồng cô Hà mới mất vì tai nạn, để lại 5 đứa con nheo nhóc.
    Nhưng rồi chẳng hiểu sao, ông càng đến, càng mê, càng lún sâu.

    Bà Giang nghe tin, không tin nổi tai mình:

    “Một người đàn bà lam lũ, da đen sạm, con đông như vậy mà ông bỏ cả cơ ngơi này để đến với cô ta sao?”

    Ông Lâm chỉ đáp lạnh:

    “Em ấy không cần tiền, không cần danh. Em ấy… khiến anh thấy mình còn là con người.”


    Một ngày, bà Giang đích thân tìm đến căn nhà tồi tàn của cô Hà, định bụng cho “góa phụ giả tạo” kia một bài học.
    Nhưng vừa bước vào cửa, bà đứng khựng lại — không phải vì sợ, mà vì kinh ngạc tột cùng.

    Trên bàn thờ khói hương nghi ngút, là di ảnh của người đàn ông… y hệt chồng bà – ông Lâm, chỉ khác mỗi cái nốt ruồi nhỏ dưới cằm.
    Phía dưới khung ảnh, là một tấm giấy chứng sinh cũ mèm, ghi tên người cha: Lâm Quốc Huy.

    Bà Giang run rẩy hỏi:

    “Cô… cô Hà, đây là…?”

    Hà khẽ lau nước mắt, giọng nghẹn lại:

    “Người trong ảnh là anh trai sinh đôi của ông Lâm. Mười mấy năm trước bị gia đình ruồng bỏ vì yêu tôi mà không chịu cưới người cha ông ấy sắp đặt. Anh ấy chết trong vụ tai nạn cách đây 49 ngày…”

    Bà Giang há hốc, lùi lại một bước.
    Cô Hà cúi đầu tiếp:

    “Còn ông Lâm – chồng chị – là người đến thắp hương cho anh trai. Nhưng càng ngày, anh ấy càng ở lại lâu hơn, vì trong tôi… chị biết không, chị Giang… có một phần của người mà anh ấy từng nợ.”


    Bà Giang nghẹn lời, nước mắt tuôn như mưa.
    Bà hiểu rồi — thứ khiến chồng bà mê mẩn không dứt không phải thân xác hay tình dục,
    mà là nỗi ám ảnh và day dứt với người anh đã mất — người có cùng gương mặt với ông.


    Tối hôm đó, ông Lâm trở về, thấy vợ ngồi một mình giữa phòng khách, ánh mắt trống rỗng.
    Bà chỉ đặt lên bàn bức di ảnh của người anh trai song sinh, nói khẽ:

    “Nếu anh còn yêu người đó… em sẽ rời đi. Nhưng hãy nhớ, anh đang sống cuộc đời của cả hai người.”

    Ông Lâm quỳ xuống, nắm tay vợ, nước mắt lăn dài:

    “Anh xin lỗi… Anh không biết mình đang yêu ai nữa – cô ấy… hay chính phần tội lỗi trong anh.”


    Ba tháng sau, cô Hà dọn khỏi căn nhà mái tôn, không để lại một lời.
    Chỉ còn lại 5 đứa nhỏ và một bức thư viết tay,
    trong đó có dòng cuối cùng khiến ông Lâm chết lặng:

    “Người anh yêu, không phải tôi – mà là người anh mất. Còn người thật sự yêu anh… vẫn đang ngồi ở căn biệt thự kia, chờ anh trở về.”

  • 30 cuộc gọi nhỡ trong đêm sinh nhật vợ và tin nhắn cuối cùng

    Tối hôm đó, ngày 12 tháng 7, là sinh nhật thứ 31 của Hà. Cô chuẩn bị một bàn tiệc nhỏ, đơn giản mà ấm cúng: một chiếc bánh kem tự tay làm, vài món ăn chồng cô – Tuấn – thích nhất. Hai năm nay anh thường bận rộn, ít khi ở nhà, nên Hà chỉ mong năm nay anh có thể về sớm, cùng cô thổi nến như mọi lần.

    Nhưng 7 giờ tối, Tuấn nhắn tin: “Anh xin lỗi, công ty có việc gấp, anh phải đi công tác 2 ngày. Để tuần sau anh bù cho em nhé.”. Hà nhìn dòng tin nhắn, mỉm cười buồn. Cô quen rồi. Dù hụt hẫng, nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp lại: “Anh đi cẩn thận. Em và con chờ anh về.”

    Cô tắt bếp, dọn lại mâm cơm. Ngoài kia, thành phố lên đèn, nhưng căn nhà nhỏ lại lặng lẽ đến nao lòng. Hà thắp một cây nến nhỏ, đặt bên khung ảnh cưới, khẽ thì thầm: “Chúc mừng sinh nhật mình”.

    Còn Tuấn, anh không đi công tác mà ở lại công ty và đợi Vy – cô nhân tình anh quen gần nửa năm. Vy trẻ trung, khéo léo, biết chiều lòng. Với cô ta, Tuấn như sống lại thời trai trẻ. Anh thấy ở Vy sự mới mẻ mà anh cho rằng vợ mình đã “đánh mất”.

    9 giờ 30 tối, Tuấn nhắn cho Vy: “Em ra nhà hàng Hương Mai nhé. Anh đợi, tối nay riêng hai đứa mình thôi.” Anh bấm gửi – nhưng không để ý rằng tin nhắn ấy không đến Vy… mà đến Hà.

    Khi điện thoại rung lên, Hà đang ngồi nhìn khung ảnh cưới. Thấy tên chồng hiện trên màn hình, lòng cô chợt ấm lại. Cô mở ra đọc – rồi chết lặng. Dòng tin nhắn hiện rõ: “Em ra nhà hàng Hương Mai nhé. Anh đợi…”

    Tay cô run lên. Trong lòng vừa đau đớn, vừa hoang mang. Không thể tin, nhưng linh cảm mách bảo – mọi thứ không đơn giản. Cô gọi cho chồng đến 5 cuộc nhưng anh không nhấc máy sau đó là thuê bao không liên lạc được luôn. Cô khoác vội áo, cầm chìa khóa xe, lao đi.

    Trời lúc đó lất phất mưa. Kim đồng hồ chỉ 10 giờ 15 phút. Hà chạy xe giữa những con phố ướt lạnh, lòng rối bời. Trong đầu cô chỉ có một câu hỏi: Anh Tuấn… anh đang ở đâu?

    Rồi, một ánh đèn pha lóe lên. Một tiếng phanh gấp. Tiếng kim loại va chạm chát chúa. Cơ thể Hà bị hất văng, điện thoại rơi xuống vệ đường, màn hình vỡ nứt. Trong giây cuối cùng, cô cố với lấy điện thoại, bấm dòng tin nhắn cuối gửi cho chồng:

    “Chồng ơi… em bị…”

    Rồi mọi thứ chìm vào bóng tối.

    Sáng hôm sau, 6 giờ. Tuấn tỉnh dậy trong phòng khách sạn, bên cạnh Vy vẫn còn ngủ. Anh bật điện thoại lên. 30 cuộc gọi nhỡ trong đêm – tất cả đều từ một số lạ. Tin nhắn cuối cùng trên màn hình hiện lên:

    “Chồng ơi… em bị…”

    Tuấn cau mày, thoáng bực: “Ai lại đùa ngu như vậy vào giữa đêm”?

    Anh định xóa tin, nhưng linh cảm khiến anh dừng lại. Khi anh mở danh sách cuộc gọi nhỡ, thấy có tin nhắn kèm hình: “Người phụ nữ bị tai nạn tối qua – chúng tôi tìm thấy điện thoại, có tên là Hà. Hiện đang cấp cứu tại Bệnh viện…”

    Tuấn chết lặng. Điện thoại rơi khỏi tay. Anh lao ra khỏi phòng, mặc nguyên áo, bỏ mặc Vy đứng trơ nhìn theo.

    Đến bệnh viện, anh run rẩy đi dọc hành lang. Cửa phòng cấp cứu đóng kín. Qua lớp kính mờ, anh thấy vợ mình nằm bất động, băng trắng quấn kín trán, ống thở gắn đầy. Bác sĩ bước ra, nói:
    – May mà đưa đến kịp. Nếu chậm 10 phút nữa, cô ấy có thể không qua khỏi.

    Tuấn gục xuống ghế, hai tay ôm đầu. Lúc này, mọi ký ức ùa về — những lần vợ thức đêm khâu áo, nấu ăn, đợi chồng về trong vô vọng. Những lần anh lạnh nhạt, nói dối, bỏ mặc cô trong những dịp quan trọng.

    Tối qua, khi cô chờ anh với chiếc bánh kem, anh lại mải ở bên người đàn bà khác.
    Và chỉ vì một tin nhắn nhầm… cô suýt mất mạng.

    Hai ngày sau, Hà tỉnh. Nhìn thấy Tuấn, ánh mắt cô không còn giận dữ, chỉ là sự lạnh nhạt lạ lùng. Anh nắm lấy tay vợ, nghẹn ngào: “Anh xin lỗi. Anh ngu lắm, anh hối hận rồi… Em tha cho anh nhé”.

    Hà khẽ rút tay ra, giọng nhỏ mà rõ ràng:
    – Tha thứ cho anh ư? Tối sinh nhật em, anh nói dối đi công tác, anh đang ở bên người khác, còn em suýt chết trên đường đi tìm anh. Anh nghĩ sau chuyện này, cái gì còn cứu được sao?

    Tuấn quỳ xuống, nước mắt trào ra. Anh nghĩ mọi thứ có thể hàn gắn, nhưng Hà chỉ nhìn anh, đôi mắt trống rỗng.

    Một tuần sau khi xuất viện, cô để lại trên bàn tờ đơn ly hôn đã ký sẵn, cùng tấm ảnh cưới rách đôi. Dưới tấm ảnh, cô viết vài dòng: “Em đã từng tin rằng chỉ cần yêu là đủ. Nhưng hóa ra, niềm tin mới là điều giữ được hôn nhân. Anh đã đánh mất nó rồi.”

  • Tôi tên Hạnh, 34 tuổi, nhân viên kế toán của một công ty tư nhân

    Chồng nói đi công tác nước ngoài 3 ngày nhưng định vị hiển thị anh ở bệ/nh v/iện sả/n, tôi không làm ầm, chỉ âm thầm làm 3 việc khiến cuộc đời anh ta về con số 0…

    Tôi tên Hạnh, 34 tuổi, nhân viên kế toán của một công ty tư nhân. Chồng tôi – Tuấn, 38 tuổi, làm trong ngành xây dựng. Chúng tôi kết hôn đã 8 năm, có một cô con gái 6 tuổi. Cuộc sống hôn nhân của tôi vốn yên bình, nếu không muốn nói là nhạt, cho đến ngày tôi phát hiện ra bí mật khiến cả thế giới của mình sụp đổ.

    Hôm đó, Tuấn nói sẽ đi công tác ở Singapore 3 ngày để gặp đối tác. Tôi vốn tin tưởng chồng, còn chuẩn bị hành lý, dặn anh ăn uống đầy đủ. Anh ôm tôi, hôn nhẹ lên trán rồi nói:
    – Ở nhà nhớ giữ sức khỏe, đừng lo cho anh.

    Tôi cười, nghĩ mình thật may mắn vì có người chồng biết quan tâm. Nhưng tối hôm đó, khi dọn dẹp phòng, tôi chợt nhớ anh để quên chiếc iPad ở nhà. Mọi chuyện có lẽ sẽ chẳng có gì nếu tôi không vô tình mở định vị iCloud lên để kiểm tra xem anh đang ở sân bay nào.

    Vị trí hiển thị trên bản đồ khiến tôi chết lặng: Bệnh viện Phụ sản Trung ương.

    Tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi kiểm tra đi kiểm tra lại, nhưng kết quả vẫn vậy. Không có chuyến bay nào, không có khách sạn nào ở Singapore. Chỉ là một chấm xanh lạnh lùng nằm giữa bản đồ Hà Nội, ngay trong khuôn viên bệnh viện sản.

    Tôi không làm ầm lên. Sau nhiều năm làm kế toán, tôi hiểu rõ: những việc quan trọng nhất, cần được xử lý bằng lý trí, không phải cảm xúc.

    Tôi bình tĩnh, tắt iPad, ngồi xuống bàn và bắt đầu làm ba việc – ba việc đã thay đổi cuộc đời anh ta mãi mãi.

    Việc thứ nhất: Âm thầm thu thập bằng chứng.

    Tôi bắt đầu ghi lại mọi thứ: thời gian, địa điểm, tin nhắn, ảnh chụp màn hình vị trí định vị. Tôi cũng liên hệ với một người bạn cũ – làm trong bệnh viện – nhờ cô ấy xác nhận xem có người tên Tuấn vào viện mấy ngày qua không.

    Tối hôm sau, bạn tôi gửi tin nhắn:

    “Có. Anh ta đi cùng một cô gái trẻ, bầu khoảng 6 tháng. Đăng ký khám thai theo họ của anh ta.”

    Tôi run tay, nước mắt rơi xuống bàn phím. Tám năm chung sống, bao nhiêu hy sinh, hóa ra anh ta đã phản bội tôi – không chỉ bằng trái tim, mà bằng cả sự tàn nhẫn.

    Tôi không đối đầu. Tôi chỉ âm thầm sao chép toàn bộ giấy tờ tài sản, hợp đồng, cổ phần công ty anh đang đứng tên.

    Việc thứ hai: Cắt đứt tài chính.

    Anh luôn nghĩ tôi chỉ là “cô kế toán hiền lành”, không biết gì ngoài con số. Nhưng anh quên rằng chính tôi là người lập bảng thu – chi cho công ty nhỏ của anh, là người biết rõ từng dòng tiền anh chuyển đi đâu, từ tài khoản nào.

    Tôi bắt đầu âm thầm chuyển dần phần vốn góp của mình sang tên mẹ, rồi dùng quyền cổ đông yêu cầu tạm khóa một số tài khoản để “kiểm toán nội bộ”. Mọi việc đều hợp pháp, không có chút sơ hở nào.

    Hai ngày sau, tôi thấy anh gọi về:
    – Em à, chắc mai anh mới về, bên đối tác có việc gấp.
    Tôi mỉm cười, giọng nhẹ nhàng:
    – Anh cứ lo công việc, đừng vội.

    Đêm ấy, anh vẫn ở bệnh viện sản.

    Việc thứ ba: Đưa sự thật ra ánh sáng.

    Ba ngày sau, khi anh “từ Singapore về”, tôi nấu cơm như thường lệ. Anh tươi cười bước vào, ôm con, hỏi han như chưa từng có gì xảy ra. Tôi nhìn anh, lòng đã nguội lạnh.

    Đợi anh ăn xong, tôi đặt trước mặt anh một tập hồ sơ: hình ảnh, bản sao giấy khám thai, ảnh định vị, và cuối cùng là văn bản chuyển nhượng toàn bộ tài sản mà anh đứng tên bằng vốn công ty.

    Anh tái mặt.
    – Em… em làm gì thế này?
    Tôi bình thản đáp:
    – Tôi chỉ lấy lại những gì thuộc về tôi và con gái. Còn anh… có lẽ nên chuẩn bị ra đi.

    Anh bật dậy, gào lên:
    – Em không thể làm thế với tôi!
    Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
    – Tôi đã có đủ bằng chứng để nộp đơn ly hôn và tố cáo hành vi gian dối tài sản. Anh có thể mang tiền nuôi con riêng, nhưng không thể dùng mồ hôi nước mắt của tôi để làm điều đó.

    Anh sụp xuống ghế, mặt trắng bệch.

    Một tháng sau, tôi hoàn tất thủ tục ly hôn. Ngôi nhà, chiếc xe, tài khoản ngân hàng – tất cả đều thuộc về tôi và con. Công ty nhỏ của anh cũng rơi vào khủng hoảng khi tôi rút vốn, nhân viên nghỉ hàng loạt. Còn cô gái kia, theo tin tôi nghe được, đã sinh non, anh ta phải chạy vạy khắp nơi vay tiền, chẳng còn ai tin tưởng.

    Còn tôi, tôi không vui mừng, chỉ thấy lòng mình nhẹ bẫng.

    Tôi không thắng ai cả. Tôi chỉ chọn không để mình thua thêm lần nữa.

    Tối ấy, tôi đưa con ra công viên. Con bé cười rạng rỡ, nắm tay tôi hỏi:
    – Mẹ ơi, sao hôm nay mẹ vui thế?
    Tôi mỉm cười, nhìn lên bầu trời đang ngả tím:
    – Vì từ hôm nay, mẹ và con bắt đầu lại – một cuộc đời không dối trá.

    Người ta nói, phụ nữ khi bị phản bội thường làm ầm lên, khóc lóc, đánh ghen. Còn tôi, chỉ chọn im lặng. Vì tôi biết, sự im lặng của một người phụ nữ thông minh có sức hủy diệt khủng khiếp hơn bất kỳ cơn giận dữ nào.

    Ba việc tôi làm không phải để trả thù, mà là để nhắc anh ta – và chính tôi – rằng: niềm tin một khi đã mất, thì chẳng tài sản nào mua lại được.

    Còn anh ta… đúng như tôi dự đoán, vài tháng sau, công ty phá sản, nợ nần chồng chất. Cuộc đời anh ta thật sự trở về con số 0 – nơi mà, đáng ra, anh đã không bao giờ rơi xuống nếu biết trân trọng người từng âm thầm đứng sau mình.

    Còn tôi, tôi chỉ cần một cuộc đời yên bình, bên con gái, không còn những lời nói dối được bọc bằng vỏ bọc “đi công tác nước ngoài”.

  • Mẹ chồng bỗng đưa cho tôi 500 triệu bảo rằng tôi hãy đi du lịch nước ngoài cho kh-uâ-y kh-ỏa, ngày ra sân bay tôi âm thầm quay lại thì phát hiện ra sự thật

    Mẹ chồng tôi chưa từng dịu dàng. Từ ngày tôi bước chân về làm dâu, bà lúc nào cũng nghiêm khắc, lạnh lùng, và đôi khi là quá quắt. Ấy thế mà sáng hôm ấy, bà đột nhiên đưa cho tôi một chiếc phong bì dày cộm, bên trong là 500 triệu đồng và nói:

    “Con đi du lịch đi, ra nước ngoài chơi vài tuần cho khuây khỏa đầu óc. Ở nhà, để mẹ lo.”

    Tôi đứng chết trân, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng điều kỳ lạ hơn nữa là… ngày tôi ra sân bay, tôi quyết định quay lại nhà mà không báo trước. Và rồi, tôi phát hiện ra một sự thật khiến tôi đứng không vững ngay trước cổng…

    Tôi tên là Thu, 32 tuổi, hiện đang sống ở TP.HCM cùng chồng và mẹ chồng. Chồng tôi – Minh – là một kỹ sư phần mềm, hiền lành, nhưng lại rất nghe lời mẹ. Mẹ chồng tôi thì khỏi nói, từ khi tôi về làm dâu cách đây 5 năm, bà chưa từng ngọt ngào lấy một lần.

    Cuộc sống của tôi xoay quanh việc chăm sóc nhà cửa, lo cho con nhỏ, và đi làm nhân viên văn phòng 8 tiếng mỗi ngày. Những tưởng mọi thứ sẽ cứ lặng lẽ trôi đi như vậy, thì đầu tuần trước, mẹ chồng đột nhiên gọi tôi xuống bếp lúc sáng sớm.

    “Thu này, mẹ có chuyện muốn nói.” – bà ngồi ngay ngắn, đặt chiếc phong bì đỏ trên bàn.

    Tôi lo lắng bước lại, không hiểu có chuyện gì nghiêm trọng. Vừa ngồi xuống, bà đẩy chiếc phong bì về phía tôi.

    “Trong này là 500 triệu. Con nghỉ làm một thời gian, đi nước ngoài chơi đi, đổi gió một chút. Ở nhà có mẹ lo.”

    Tôi tưởng mình nghe nhầm. Tôi nhìn bà đăm đăm, rồi nhìn phong bì. Sự lạnh lùng thường ngày trong giọng bà biến mất. Thay vào đó là vẻ nhẹ nhàng mà tôi chưa từng thấy.

    Tôi hỏi lại: “Có chuyện gì sao mẹ?”

    Bà chỉ cười nhạt: “Không. Mẹ chỉ thấy dạo này con mệt mỏi, hay thở dài. Là phụ nữ, thỉnh thoảng phải biết tự chăm sóc mình. Mẹ cũng từng là vợ, mẹ hiểu.”

    Thành thật mà nói, tôi xúc động. Đây là lần đầu tiên sau 5 năm sống chung, bà quan tâm đến tôi theo cách dịu dàng như thế.

    Tôi đem chuyện kể với chồng, anh chỉ gật gù rồi nói: “Mẹ mà đã nói thì em cứ nghe đi. Anh xin nghỉ phép đưa em ra sân bay.”

    Tôi bắt đầu tin rằng, có thể sau tất cả những năm tháng khó khăn, cuối cùng mẹ chồng cũng hiểu và thương tôi. Tôi tìm tour du lịch châu Âu, đặt vé khởi hành ngày thứ Sáu.

    Nhưng rồi, mọi chuyện bắt đầu có điều gì đó không ổn.

    Tối thứ Năm, trước ngày bay, tôi đi ngang phòng khách thì thấy mẹ chồng đang nói chuyện điện thoại thì thào, nhưng giọng gắt gỏng:

    “Lo mà thu xếp đi, đừng để Thu phát hiện ra. Nó đi rồi thì giải quyết cho dứt điểm!”

    Tôi nín thở sau cánh cửa, tim đập mạnh. “Giải quyết gì cơ? Dứt điểm cái gì?”

    Khi tôi bước vào giả vờ như không biết gì, bà quay lại bình thường, còn hỏi tôi đã chuẩn bị hành lý chưa.

    Tôi thức cả đêm hôm đó. Trong lòng bồn chồn, cảm giác có điều gì đó đang bị che giấu.

    Sáng hôm sau, tôi ra sân bay như dự định, có cả chồng tiễn. Nhưng khi làm thủ tục, tôi quyết định không lên máy bay. Tôi nói với chồng là mình cần vào nhà vệ sinh, rồi lén gọi taxi quay về nhà.

    Tôi về đến nhà khoảng hơn 9 giờ sáng. Cửa khóa, nhưng tôi vẫn còn giữ chìa. Tôi mở nhẹ nhàng, không gây tiếng động. Nhà yên ắng, chỉ có tiếng nói vọng ra từ phòng khách.

    Tôi bước từng bước đến gần thì sững người: chồng tôi – người vừa tiễn tôi ra sân bay – đang ngồi đó, ôm eo một người phụ nữ lạ. Người đó không ai khác, chính là… Mai – bạn thân của tôi từ thời đại học!

    Tôi gần như nghẹn thở. Họ không hay biết tôi đã quay lại.

    Giọng Mai vang lên:
    “Thế là xong rồi. Nó đi thật rồi à? Chị cũng không tin là mẹ anh dễ xử lý như vậy!”

    Chồng tôi đáp: “Mẹ anh đưa 500 triệu là để nó vui vẻ mà đi. Em lo mà chuyển vào ở ngay trong tuần này đi.”

    Mai cười, tựa vào vai anh ta: “Cũng may chị ta ngu. Chứ không thì cái thai này của em giấu sao nổi.”

    Tôi thấy trời đất quay cuồng. Hóa ra mọi thứ – món tiền, lời quan tâm, cả chuyến du lịch – chỉ là cái bẫy để tôi rời khỏi nhà, để họ hợp thức hóa mối quan hệ sai trái này.

    Và mẹ chồng tôi? Bà đứng sau tất cả…

    Tôi đứng chết lặng sau cánh cửa, cả người như hóa đá.

    Mỗi câu nói phát ra từ miệng họ như từng nhát dao cắm sâu vào ngực. Tôi không thể tin: người bạn thân nhất, người tôi từng tin tưởng đến mức sẵn sàng đưa chìa khóa nhà, từng mời ăn cơm, ngủ lại — lại phản bội tôi cùng chồng mình.

    Và mẹ chồng tôi… người phụ nữ vừa hôm qua còn tỏ ra yêu thương tôi lần đầu tiên trong đời, hóa ra chính là kẻ chủ mưu. Bà muốn tôi “biến mất tạm thời”, để họ có thể sắp xếp lại cuộc sống — không có tôi.

    Tôi siết chặt nắm tay. Mọi cảm xúc nghẹn ứ dâng trào: đau đớn, tủi nhục, phẫn nộ… nhưng trên tất cả, tôi thấy mình tỉnh táo lạ thường. Tôi lùi lại, rút điện thoại ra. Mọi thứ cần thiết, tôi ghi âm lại được gần hết. Tôi chụp thêm vài bức ảnh qua khe cửa. Sau đó, tôi lặng lẽ rời đi — không khóc, không làm ầm, không phá cửa, không đánh ghen như hàng trăm bài báo tôi từng đọc.

    Không, tôi cần cao tay hơn thế.

    Tôi không quay về nhà mẹ ruột. Tôi thuê một căn hộ nhỏ ở quận khác, tạm thời cắt liên lạc với bất kỳ ai trong gia đình chồng, kể cả chồng. Tôi xin nghỉ phép không lương hai tuần để ổn định tinh thần và chuẩn bị kế hoạch.

    Đầu tiên, tôi gặp luật sư. Tôi mang theo toàn bộ bằng chứng: bản ghi âm, ảnh chụp, tin nhắn tôi từng lưu từ những lần Mai tán tỉnh chồng tôi mà tôi từng nghi ngờ nhưng không đủ chứng cứ. Luật sư bảo tôi:

    “Cô có trong tay tất cả để nắm phần thắng nếu muốn ly hôn và yêu cầu quyền nuôi con cùng tài sản.”

    Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ ly hôn, dù có lúc khổ sở tột cùng. Nhưng hôm nay, tôi biết: không còn con đường quay lại.

    Sau một tuần mất tích, tôi chủ động gọi về cho mẹ chồng. Bà tỏ ra ngạc nhiên, nhưng giọng vẫn dịu dàng:

    “Thu à? Con đang ở đâu đấy? Sao lại không đi du lịch?”

    Tôi bình thản đáp:

    “Con quay về rồi mẹ. Có chuyện cần phải nói rõ.”

    Chiều hôm đó, tôi trở lại ngôi nhà từng là mái ấm. Chồng tôi đang đi làm, chỉ có mẹ chồng ngồi đó. Bà ngạc nhiên khi thấy tôi. Chưa kịp nói gì, tôi đặt điện thoại lên bàn, bật đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa chồng tôi và Mai.

    Mặt bà biến sắc. Giọng tôi vẫn điềm tĩnh:

    “Con không cần mẹ giải thích. Con chỉ muốn thông báo: con sẽ ly hôn. Con có bằng chứng ngoại tình rõ ràng. Con sẽ giành quyền nuôi con. Và con sẽ không ra đi tay trắng.”

    Bà im lặng, không nói gì. Bà biết mình sai. Nhưng có lẽ điều khiến bà sốc hơn là… tôi không khóc. Không gào lên, không làm ầm nhà cửa.

    Trước khi rời đi, tôi nói thêm một câu:

    “Mẹ nghĩ con yếu đuối, dễ điều khiển. Nhưng mẹ quên, phụ nữ im lặng không có nghĩa là họ cam chịu.”

    Quá trình ly hôn diễn ra trong vòng hai tháng. Chồng tôi ban đầu đổ lỗi cho tôi “bỏ nhà đi không nói gì”, nhưng khi luật sư của tôi tung bằng chứng, anh ta lặng im. Mai cũng biến mất khỏi phiên tòa. Mẹ chồng không đến.

    Tôi giành được quyền nuôi con, một phần tài sản chung, và một khoản bồi thường tổn thất tinh thần. Chồng tôi cố giữ ngôi nhà, tôi không quan tâm. Tôi cần tự do.

    Sau đó, tôi bắt đầu cuộc sống mới. Tôi chuyển hẳn đến một quận khác, đưa con trai theo, và xin chuyển công tác sang chi nhánh công ty ở đó. Những ngày đầu khó khăn vô cùng — vừa làm mẹ đơn thân, vừa lo tài chính, vừa chiến đấu với những tổn thương tinh thần chưa lành.

    Nhưng từng chút một, tôi hồi sinh.

    Tôi đăng ký học một lớp Marketing Online vào buổi tối, tranh thủ những lúc con ngủ. Một năm sau, tôi mở được một shop nhỏ kinh doanh đồ trẻ em, rồi dần phát triển thành kênh bán online ổn định.

    Tôi cũng học cách yêu thương chính mình. Đi spa mỗi tháng, tập yoga, đọc sách… Tôi bắt đầu mặc đẹp, tô son, và soi gương mà không thấy mình mờ nhạt nữa.

    Ba năm sau…

    Tôi đứng trước cửa tiệm, mặc một chiếc váy trắng đơn giản, nhìn con trai tung tăng chạy trong cửa hàng. Một người khách bước vào, ngạc nhiên nói:

    “Chị Thu phải không? Trời ơi, chị khác quá!”

    Tôi mỉm cười:

    “Ừ, là tôi. Một phiên bản khác của tôi – sau khi học được cách yêu mình.”

    Không phải người phụ nữ nào cũng có cơ hội “được” mẹ chồng cho 500 triệu để “đi du lịch”, nhưng nếu một ngày bạn bất ngờ nhận được “món quà” quá hậu hĩnh, hãy cảnh giác.

    Đôi khi, người ta không muốn bạn đi để bạn vui — mà là để họ dễ dàng loại bạn ra khỏi cuộc chơi.

    Nhưng điều tuyệt vời là:

    “Bị đẩy vào đường cùng đôi khi lại là cơ hội để bạn bật dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.”

  • Chồng é/p vợ bệ//nh n/ặng kí đơn ly hôn ngay trước mặt nh/ân t/ình

    Phòng bệnh tầng 7 chiều ấy mưa tầm tã. Tiếng máy truyền dịch kêu “tích… tích…” lạnh lẽo.
    Trên giường, Mai – người vợ vừa trải qua đợt hóa trị thứ ba – gầy yếu, da xanh xao, tay vẫn còn cắm kim tiêm. Bên cạnh, Hưng, chồng cô, cầm tờ giấy trắng, giọng lạnh lùng:

    – Ký đi. Coi như giải thoát cho cả hai. Tôi không thể sống mãi với người bệnh như cô được.

    Mai run rẩy, đôi mắt đỏ hoe:

    – Anh nói gì thế, Hưng? Khi cưới, anh từng thề dù ốm đau cũng không rời nhau mà?

    Hưng cười nhạt, quay sang người phụ nữ đang đứng ở cửa – Trang, nhân tình của anh – rồi nói như giễu cợt:

    – Lúc đó tôi còn trẻ, chưa hiểu đời. Giờ tôi biết mình cần gì rồi. Trang mới là người tôi muốn sống cùng. Cô ký đi, để tôi còn lo thủ tục.

    Mai nhìn sang, thấy ả nhân tình đứng chống nạnh, sơn móng đỏ chói, miệng cười nhếch mép:
    – Chị ký đi, anh Hưng thương hại chị nên mới đến đây nói tử tế. Chứ thật ra, anh ấy đã dọn đồ về ở với tôi rồi.

    Giọng Mai nghẹn lại, tay run cầm bút nhưng không thể viết nổi.
    – Anh… anh thật sự nỡ sao?

    Hưng lạnh lùng gạt tay cô:
    – Ký nhanh lên, tôi không có thời gian.

    Đúng lúc ấy, cửa phòng bật mở. Một người phụ nữ tóc bạc, mặc áo mưa ướt sũng bước vào – mẹ Hưng. Bà cầm theo một chiếc túi ni-lông, đôi mắt ánh lên sự phẫn nộ xen lẫn thất vọng.

    – Hưng! Con đang làm cái gì đấy?

    Hưng giật mình:
    – Mẹ… mẹ vào đây làm gì?

    Bà tiến lại gần, giật phắt tờ đơn ly hôn trên tay con trai, xé toạc làm đôi, ném thẳng vào mặt anh:

    – Tao sinh mày ra không phải để mày đối xử với vợ mày như thế này! Con Mai đã vì nhà này mà bán cả cửa hàng, chăm tao lúc nằm viện, giờ bệnh tật thế này mà mày nỡ ép ly hôn à?

    Trang cố chen vào:

    – Bác ơi, chuyện của vợ chồng anh Hưng thì để họ tự giải quyết. Bác không…

    Bốp!

    Tiếng tát vang lên chát chúa. Bà mẹ chồng giáng cho ả một cái tát trời giáng đến nghiêng mặt, gằn giọng:

    – Câm miệng! Loại đàn bà phá hoại hạnh phúc người khác, bước chân vào nhà tao thêm một bước nữa, tao cho người l/ột d/a số/ng đấy!

    Trang ôm má, run rẩy: Bác… bác dám đánh con à?

    Bà quát lớn: Tao còn dám làm hơn thế! – Rồi quay sang gọi bảo vệ: – Đuổi con đàn bà này ra khỏi bệnh viện cho tao, nếu không tao báo công an vì tội quấy rối bệnh nhân!

    Mấy bảo vệ nghe tiếng liền chạy vào, Trang hốt hoảng ôm túi chạy thục mạng, không dám ngoái đầu lại. Căn phòng yên lặng chỉ còn tiếng mưa đập vào cửa kính.

    Bà mẹ chồng quay lại, nhìn con trai – giọng trầm, đầy uất hận: Từ giờ, tao từ con. Tao sẽ đứng tên toàn bộ tài sản, bán nhà, để lo cho Mai chữa bệnh. Mày không còn là con tao nữa.

    Hưng sững sờ: Mẹ… mẹ nói gì thế?

    – Tao nói thật đấy. Tao không có đứa con bất nhân như mày. Đi đi, mang theo sự nhục nhã của mày, đừng bao giờ bước chân về cái nhà này nữa!

    Bà đỡ Mai ngồi dậy, lau nước mắt cho cô: Con đừng sợ, mẹ ở đây rồi. Con sẽ khỏi bệnh, con phải sống, vì con của con nữa.

    Mai òa khóc, nắm chặt tay bà. Còn Hưng, đứng lặng như trời trồng, nhìn mẹ quay lưng dắt Mai đi.

    Sau hôm đó, mẹ Hưng chuyển Mai đến bệnh viện tốt nhất, thay con trai chăm sóc con dâu từng bữa. Bà bán cả căn nhà đang ở, dọn vào thuê trọ gần viện.

    Còn Hưng thì mất việc, Trang bỏ đi cùng một gã khác, mang theo toàn bộ số tiền anh ta tích góp. Anh ta cố gọi điện cho mẹ, nhưng bà chỉ lạnh lùng đáp: “Đời này tao chỉ có một đứa con – là con dâu tao. Còn mày, tao coi như đã chết.”

  • Cô dâu trả lại hết lại mẹ chồng 5 cuốn sổ đỏ cùng 50 cây vàng cưới rồi dắt người mẹ nh//ặt r//ác ra đi

    Đám cưới của Mai và Tuấn là sự kiện rình rang nhất cả huyện năm ấy. Nhà trai giàu có, có đến 5 cuốn sổ đỏ, lại tặng cô dâu 50 cây vàng cưới làm của hồi môn. Ai cũng bảo Mai tốt số, lấy được chồng đại gia, tương lai chẳng phải lo nghĩ.

    Lúc đầu Mai và Tuấn quen nhau biết hoàn cảnh của hai người quá lệch nên Mai đã không muốn tiến xa. Tuy nhiên Tuấn thích Mai vì tuy gia cảnh nghèo khó nhưng cô rất thông minh, tự lo tiền ăn học và ra trường đạt bằng giỏi nên Tuấn đã theo đuổi Mai suốt 3 năm trời mới được Mai đồng ý. Mai đi làm đưọc 3 năm có công việc tốt trên thành phố và nuôi tiếp được 2 em của mình ăn học đàng hoàng. Mẹ Mai chỉ là người phụ nữ nghèo khổ, quanh năm đi nhặt ve chai, đồng nát nhưng đã cố gắng để các con được tới trường.

    Mai từng thề: “Sau này con thành công, con sẽ mua cho mẹ căn nhà nhỏ, để mẹ không phải chịu khổ thêm nữa.” Vì Tuấn nên Mai mơí bỏ công việc thành phố để về quê cưới anh. Tuấn bảo: “Sau này em sẽ quản lý cơ ngơi nhà anh, anh hứa không bao giờ để em phải thiệt thòi đâu”.

    Ngày cưới, Mai nhất quyết mời mẹ đến dự, dù mẹ bảo chỉ muốn đứng ngoài nhìn con mặc váy cưới là đủ.

    Thế nhưng, ngay trong tiệc cưới, bi kịch đã xảy ra.
    Khi mẹ Mai mặc bộ áo dài giản dị bước lên sân khấu định chụp ảnh chung, mẹ chồng cô lạnh lùng chắn lại, giọng chát chúa giữa bao quan khách:

    “Bà xuống ngay đi. Đám cưới nhà tôi không phải chỗ để phường nhặt rác lên làm bẩn sân khấu! Con bà vào nhà tôi thì sau cũng chỉ làm người ở thôi chứ không phải là cành cao gì đâu mà vội mừng”

    Không khí im phăng phắc. Từng ánh mắt đổ dồn về phía mẹ Mai – người phụ nữ nhỏ bé run rẩy, mắt rưng rưng nhìn con gái. Mai chết lặng. Cô cố nén nước mắt, quay sang chồng thì thấy Tuấn cúi đầu, anh ta lí nhí: “Em cứ làm theo lời mẹ anh đi, mẹ em đứng vào chụp ảnh đúng là không hợp mà. 5 cuốn sổ đỏ và 50 cây vàng kia cưới xong là phải đưa ngay cho mẹ anh cất, em đừng có làm mất chiếc nhẫn nào đấy nhé”.

    Giây phút đó, cả thế giới trong Mai sụp đổ. Người đàn ông cô tươngr răngf sẽ bảo vệ cô cả cuộc đời này có thể thốt ra những lời này được ư? Cái đám cưới này chẳng qua họ tổ chức là để thu tiền cưới mà thôi. Cô không thể nào để người ta sỉ nhục mẹ mình thêm được nữa. Cô đứng dậy tháo từng món trang sức, đủ 50 cây vàng cùng với 5 cuốn sổ đỏ trả lại cho nhà chồng rồi dõng dạc nói:

    “Một đám cưới mà người ta sỉ nhục đấng sinh thành của tôi thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tôi xin trả lại tất cả – vàng cưới, sổ đỏ, của hồi môn, và cả danh phận dâu con nhà này”.

    Cả đám cưới sững sờ. Mẹ chồng giận tím mặt:

    “Cô nghĩ mình là ai mà dám nói thế?”

    Mai mỉm cười nhạt, nói chậm rãi:

    “Tôi chỉ là con của một người mẹ nhặt rác. Nhưng mẹ tôi dạy tôi một điều — ‘Đừng bao giờ cúi đầu trước kẻ coi thường người khác.’”

    Nói rồi, cô xoay người bước đi. Ngoài cổng, mẹ Mai vẫn đang lặng lẽ ngồi bên đống quà mừng, tay cầm chiếc nón cũ. Mai tiến lại, nắm tay mẹ, nghẹn ngào:

    “Mẹ ơi, mình về thôi. Con không cần đám cưới này nữa.”

    Hai mẹ con dắt nhau về quê trong ánh mắt sững sờ của quan khách.

  • Sáng hôm sau, tôi nhắn cho anh: Nếu 10 giờ tối nay anh không về, thì đừng tr/ách tôi làm điều gì đó anh không ngờ tới…

    Tôi lấy chồng tròn 5 năm. 5 năm ấy, tôi ở nhà, sinh cho anh hai con trai, một con gái, chăm lo chu toàn từng bữa ăn, giấc ngủ. Khi mẹ chồng ngã bệnh, nằm liệt giường suốt hai năm, tôi là người duy nhất bên bà — lau người, đút cháo, thay từng miếng tã. Chưa một lần tôi than mệt, chỉ mong bà sống lâu để thấy các cháu trưởng thành.

    Tôi nghĩ, chỉ cần yêu thương, nhẫn nhịn và hi sinh, tôi sẽ được trân trọng. Nhưng đời không như mơ.

    Chồng tôi làm nghề lái xe tải xuyên tỉnh. Từ ngày anh mua được chiếc xe riêng, thời gian ở nhà cứ ít dần. Lúc đầu anh còn gọi điện về hỏi han, dần dà chỉ còn vài tin nhắn cụt ngủn: “Anh bận.” “Đang lái.” “Đừng làm phiền.”

    Rồi anh đòi ngủ riêng.
    Anh bảo mệt, cần yên tĩnh. Nhưng tôi biết, không phải vì mệt, mà vì có một người khác.

    Tin như sét đánh: anh có nhân tình, lại còn một đứa con gái hai tuổi.
    Thế là hiểu, vì sao dạo này anh luôn chì chiết tôi:
    – Cô ở nhà ăn bám, chẳng làm ra tiền, tháng nào tôi đưa 10 triệu cũng hết, 20 triệu cũng sạch!
    Tôi cắn răng đáp:
    – Tiền đó nuôi mẹ, nuôi con anh, chứ tôi có mua được cái gì cho bản thân đâu.
    Anh chỉ hừ lạnh, quay lưng.

    Đỉnh điểm là tuần trước, anh đi suốt, không một cuộc gọi. Tôi sốt ruột, gọi cho anh thì một giọng phụ nữ lạ bắt máy:
    – Anh đang ngủ, đừng làm phiền.

    Tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi ngồi thẫn thờ, tay run lên, mồ hôi lạnh rịn khắp người. Cả đêm không chợp mắt.

    Sáng hôm sau, tôi nhắn cho anh:

    Nếu 10 giờ tối nay anh không về, thì đừng trách tôi làm điều gì đó anh không ngờ tới.

    10 giờ… 11 giờ… nhà vẫn trống.
    Tôi đứng dậy, quyết định làm điều mà một người đàn bà nào cũng nên làm khi đã bị đẩy đến tận cùng.

    Tôi xin lỗi mẹ chồng đang nằm liệt giường, cúi đầu hôn lên trán bà:
    – Con xin lỗi mẹ, con không thể gồng được nữa.

    Tôi gọi taxi, bế con gái, dắt hai đứa con trai, dìu mẹ chồng ra xe. Địa chỉ tôi đến — nhà của nhân tình chồng.

    Vừa đến nơi, anh chạy ào ra, mặt biến sắc:
    – Cô bị điên à? Đưa mẹ và các con tôi đến đây làm gì?

    Tôi nhìn anh, giọng bình tĩnh đến lạ:
    – Không, tôi không điên. Anh muốn người khác lo cho mẹ, cho con thì tôi nhường. Tôi hết sức rồi. Anh hỏi xem cô ta có chịu làm nhiệm vụ mà tôi đã làm suốt 5 năm qua không.

    Người phụ nữ kia đứng phía sau, mặt tái xanh, lắp bắp:
    – Chị… chị ơi, em xin lỗi. Con bé… con gái em không phải con của chồng chị đâu. Em chỉ… nói dối để kiếm ít tiền chu cấp thôi. Em sợ bị đuổi việc, nên nói dối anh ấy là con anh để anh thương.

    Cả không gian im phăng phắc.
    Chồng tôi chết lặng, còn tôi khẽ mỉm cười — nụ cười đắng hơn muối biển.

    Tôi nói khẽ:
    – Không cần xin lỗi. Cảm ơn cô, nhờ cô tôi mới biết mình đáng giá đến đâu.

    Tôi quay sang anh, ánh mắt lạnh lùng:
    – Anh ở lại mà “ngủ” cho yên, tôi về lo cho cuộc đời mình. Từ giờ, mẹ và các con không còn là trách nhiệm của tôi, mà là của anh.

    Rồi tôi nắm tay ba đứa trẻ, dìu mẹ chồng quay ra xe.
    Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy lòng nhẹ nhõm đến lạ.
    Tôi không còn là người đàn bà cam chịu nữa.
    Tôi là một người mẹ, một người phụ nữ biết tự thương mình.

  • Anh nói thế sao được. Ông chưa từng nói cho riêng ai, cũng không để lại giấy tờ gì. Đất này là tài sản chung, phải chia đều!

    Ông ngoại tôi mất đã hơn hai năm, không để lại di chúc. Theo luật, miếng đất gần 600 mét vuông nằm ngay mặt đường liên xã phải được chia đều cho bốn người con — tức là mẹ tôi, hai dì, và bác cả. Ai cũng thống nhất vậy, chỉ có bác cả không chịu ký để làm thủ tục chuyển nhượng sổ đỏ.

    Bác nói thẳng:
    — Ông ở với tôi mười mấy năm trời, ốm đau tôi lo, thuốc men tôi chăm. Miếng đất này ông đã “ngầm” cho tôi rồi, không ai được chia!

    Mẹ tôi sững người:
    — Anh nói thế sao được. Ông chưa từng nói cho riêng ai, cũng không để lại giấy tờ gì. Đất này là tài sản chung, phải chia đều!

    Bác gạt phắt:
    — Tôi không ký, thì các cô làm gì được tôi? Cứ thử xem!

    Nói rồi, bác thuê máy múc, cho người đào ao, rồi dựng cột, đổ móng xây nhà to tướng ngay giữa mảnh đất tổ. Mẹ tôi nhìn mà nghẹn ứ, bao kỷ niệm tuổi thơ, nơi ông từng trồng cau, dựng chiếc chõng tre ngồi uống trà — giờ tan hoang dưới bánh xích máy múc.

    Dì hai run giọng bảo:
    — Làm thế là thất đức với ông đấy anh ạ…

    Bác chỉ cười nhạt:
    — Ông chết rồi, đất để không phí lắm!

    Từ hôm đó, nhà bác huy động thợ về làm rầm rộ, người trong làng ai cũng bàn tán. “Chưa sang tên mà dám xây nhà, gan thật.” Có người còn bảo: “Cái này động đến đất tổ, coi chừng đấy.”

    Nhưng bác chẳng tin. Bác luôn nói:
    — Ma quỷ gì, thời nay chỉ có tiền mới đáng sợ.

    Đến ngày đổ bằng tầng một, trời u ám, gió nổi lồng lộng. Tôi có linh cảm chẳng lành, vì đêm trước tôi mơ thấy ông ngoại đứng bên hiên, ánh mắt buồn rười rượi, tay chỉ vào đống gạch rồi quay đi không nói.

    Buổi sáng, khi thợ chuẩn bị đổ bê tông, bác vui vẻ mở rượu, định ăn mừng “ngày cất nóc”. Vừa hô đổ, xe trộn bắt đầu bơm xi măng lên thì rầm! — tiếng nứt kinh hoàng vang lên. Cột trụ chính giữa nhà bất ngờ gãy đôi như bị ai chém. Sắt thép bung ra, bê tông rơi lả tả. Thợ thầy nháo nhào bỏ chạy, may mà không ai bị thương.

    Bác sững sờ, mặt cắt không còn giọt máu.
    Thợ trưởng xây run run nói:
    — Tôi chưa từng thấy cái cột nào đổ kỳ lạ thế này. Xi măng chuẩn, thép chuẩn, đổ đúng kỹ thuật… mà tự dưng gãy đôi.

    Tôi đứng ngoài nhìn, không nói gì, chỉ thấy ớn lạnh nơi gáy.

    Buổi tối, bác sang nhà tôi, ngồi bần thần. Bác nói nhỏ, giọng khàn khàn:
    — Đêm qua… tao mơ thấy ông. Ông ngồi trên hiên, nhìn tao, bảo: “Cái gì không phải của mình, có xây bao nhiêu tầng cũng đổ.” Rồi ông quay đi, lẫn trong khói nhang.

    Sau hôm đó, công trình bị dừng hẳn. Bác lặng lẽ lên xã ký đơn chia đất đúng luật, không cãi nữa.

    Mấy tháng sau, mảnh đất được chia đều, bốn anh chị em ai cũng có phần, mỗi người dựng lại góc nhỏ thờ ông, trồng lại hàng cau cũ.

    Riêng chỗ cột gãy năm ấy, đến giờ cỏ mọc xanh rờn, chẳng ai dám xây lại.
    Người trong làng mỗi lần đi qua vẫn thì thầm:

    “Đất tổ không nhận kẻ tham. Ông về, để dạy cho con cháu một bài học…”

    CÂU CHUYỆN HƯ CẤU VIẾT BỞI AI

  • Con gái b::ầu 9 tháng sắp si::nh thất thểu xách túi dắt 2 con về quê, cha già có h:ành đ:ộng không ng::ờ

    Trời cuối thu, gió lạnh hun hút thổi qua con đường đất đỏ dẫn về làng. Lan – bụng mang dạ chửa chín tháng – lê từng bước nặng nề, trên tay chỉ có một chiếc túi vải nhỏ. Gió táp vào mặt, nước mắt cô hòa lẫn với mồ hôi. Phía sau, thành phố vẫn rực sáng đèn, nơi người chồng của cô – Tuấn – đang vui vẻ chở nhân tình bụng bầu con trai về căn nhà mà hai vợ chồng từng rất hạnh phúc.

    Lan nhớ như in buổi sáng hôm ấy. Cô đang dọn phòng cho ngày sinh cận kề thì Tuấn lạnh lùng bước vào, giọng đầy chán ghét: “Cô thu xếp đồ đi. Tôi nói thật, con của tôi với Vy là con trai, tôi phải có người nối dõi. Tôi không thể để đồng nghiệp khinh thường mình mãi được. Cô sinh đến đứa thứ 3 vẫn là con gái thì lần này xác định 3 mẹ con đưa cả nhau về quê mà đẻ. Đừng ở đây chướng mắt.”

    Lan sững người, bụng quặn lại. “Anh nói gì vậy Tuấn? Em sắp sinh rồi… Sao anh lại…?”. Tuấn ném chìa khóa nhà lên bàn, nhếch mép: “Cô sinh con gái thì để cho mẹ con Vy ở. Tôi không đuổi cô, nhưng tôi chọn con trai.”

    Câu nói ấy như mũi dao đâm thẳng vào trái tim người đàn bà sắp làm mẹ. Lan không van xin, chỉ thương 2 đứa con gái nhỏ và đứa bé trong bụng chưa kịp chào đời. Cô chỉ lặng lẽ thu lại vài bộ đồ trẻ sơ sinh, ít quần áo của 2 con gái 2 và 4 tuổi cùng với đồ của mình rồi dắt con ôm bụng rời đi khỏi căn nhà ấy.

    Khi bóng Lan và 2 cháu nhỏ xuất hiện trước cổng, ông Lâm – cha cô – đang sửa lại cái chuồng gà. Ông chết sững vài giây khi thấy con gái gầy rộc, bụng tròn căng, đôi mắt đỏ hoe. 2 đứa cháu thì mặt tái mét vì say xe sau khi đi chặng đường dài: “Lan… sao con lại đưa cháu về một mình? Còn thằng Tuấn đâu?”

    Lan cắn môi, nước mắt chảy dài: “Anh ấy… đuổi con đi rồi, bố ạ. Anh ấy đưa nhân tình của anh ta về về, bảo cô ta mang bầu con trai…”. Ông Lâm im lặng rất lâu. Gương mặt rám nắng của ông run lên, rồi ông quay đi lau vội giọt nước mắt rơi trên má. Một lát sau, ông chỉ nói khẽ, giọng trầm ấm mà kiên định:

    “Thôi, con cứ về đây. Đẻ ở đây cũng được. Mẹ tròn con vuông là bố mừng rồi. Từ nay, mọi thứ để bố mẹ lo. Con và cháu không phải suy nghĩ gì cả. Gà đầy chuồng, thóc đầy bồ, rau cỏ ngập vườn bố con ông cháu mình không thể đói được đâu con”.

    Lan òa khóc, gục đầu vào vai cha. Cái vai từng cõng cô qua những cơn sốt tuổi thơ, giờ lại dang ra che chở cô khỏi nỗi tủi nhục của đời làm vợ. 3 ngày sau, Lan trở dạ giữa đêm. Ông Lâm hối hả gọi taxi, vừa run vừa xoa tay con gái: “Cố lên con, có bố ở đây rồi.”

    Trong phòng sinh, tiếng khóc của bé gái vang lên – trong trẻo, nhỏ bé mà như xé lòng ông. Ông nhìn đứa cháu ngoại trong lồng kính, khẽ mỉm cười, nói với y tá: “Ghi tên cháu tôi là Lâm Ngọc Vy. Họ Lâm, không cần họ của cha nó.”

    Y tá ngỡ ngàng, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của người đàn ông tóc bạc ấy, cô hiểu – đó là ánh mắt của một người cha đang dùng cả đời mình để bù đắp cho con gái.

    Một tuần sau, ông Lâm lặng lẽ khăn gói lên thành phố. Ông không nói với Lan, chỉ bảo: “Bố có việc lên đó vài ngày.” Đến nơi, ông tìm đến nhà thông gia. Cửa vừa mở, ông đã thấy Tuấn ngồi trong phòng khách cùng người phụ nữ bụng bầu. Tuấn ngẩng lên, hơi giật mình: “Bố… bố lên có việc gì ạ?”

    Ông Lâm nhìn thẳng, ánh mắt vừa đau vừa giận: ” Anh đừng gọi tôi là bố. Tôi không có đứa con rể như anh. Hôm nay tôi lên đây là để gặp ông bà thông gia xem ông bà dạy con trai làm chồng, làm cha kiểu gì mà đưa bồ về nhà rồi đuổi vợ sắp sinh cùng 2 con gái nhỏ ra đường.”

    Cha của Tuấn – ông Phúc – nghe vậy cũng từ trong nhà bước ra, mặt tối sầm: “Chuyện vợ chồng tụi nó để tụi nhỏ tự giải quyết, ông Lâm à…”. Ông Lâm cắt lời, giọng đanh lại:
    “Không, tôi đến để nói rõ: Con gái tôi – cháu gái tôi – tôi tự nuôi. Tôi không cần đứa con rể khốn nạn, cũng chẳng cần đồng nào từ nhà ông. Nhưng ông làm cha, ông nên dạy lại con trai mình. Vì nếu không, đến lúc nào đó, con trai ông sẽ bị đời dạy – và cái giá phải trả sẽ đắt hơn cả mạng người.”

    Không khí trong phòng đặc quánh. Tuấn cúi gằm, mặt trắng bệch. Ông Lâm nhìn anh ta lần cuối, bình thản nói: “Cảm ơn anh đã rũ bỏ. Nhờ thế, con gái tôi mới được sống bình yên.” Rồi ông quay sang cô nhân tình của con rể: “Hôm nay anh ta có thể đuổi vợ và 2 con của mình ra khỏi nhà thì ngày mai cũng có thể đến lượt cô lắm đấy. Đừng tự đắc vội cô ạ…”.

    Rồi ông quay đi, bỏ lại phía sau căn nhà đầy tội lỗi. Ông nở nụ cười mãn nguyện nhanh chân rảo bước ra bến xe, ở nhà vợ và con gái cùng 3 cháu nhỏ của ông đang chờ…

  • cô gái m;/ù cuối xóm kế \t hôn với anh trai ng;ốc ngh/ếch trong khi đang có bầu với cậu em TRAI đào hoa chuyên lừ;/a gái làng

    Ở cái làng Đồng Gió nhỏ xíu, ai cũng biết chuyện cô Mai — cô gái mù nhưng xinh hiền, nói năng dịu dàng — được nhà họ Tân thương tình, cho ở nhờ sau vụ cháy năm cô 12 tuổi.
    Nhà họ Tân có hai anh em:

    Anh trai là Tân, hiền lành nhưng đầu óc chậm chạp, chỉ biết làm ruộng.

    Em trai là Tuấn, giỏi ăn nói, bảnh bao, dân làng gọi là “Tuấn Đào Hoa” vì cứ đi qua con gái làng nào cũng có người trúng tiếng sét ái tình.

    Không ai ngờ, chính Tuấn lại đem lòng thương cô gái mù ấy.
    Tình cảm nảy sinh trong lén lút, ban đầu chỉ là anh dắt cô đi chợ, chỉ cho cô nhận biết hương vị — dần dần thành những buổi nắm tay bên bờ đê, những lời thề hẹn vụng trộm.

    Rồi Mai có bầu.

    Cả làng rộ tin, nhưng Tuấn bặt vô âm tín.
    Mẹ Tuấn vì sợ mất mặt, vội vàng ép Mai cưới Tân – người anh ngốc nghếch, nói là để “che mặt họ hàng, cứu danh dự nhà này”.
    Ai cũng thương cho cô gái mù, tưởng đời cô coi như hết, bị lừa, bị ép cưới người chẳng hiểu gì.

    Ngày cưới, làng dưới làng trên kéo đến xem như hội.
    Người chép miệng, người lắc đầu, bảo:

    “Con Mai tội quá, bị thằng Tuấn nó chơi cho chửa rồi bắt cưới thằng ngốc!”

    Nhưng họ đâu ngờ, Mai không rơi một giọt nước mắt.
    Cô mặc váy cưới trắng, mái tóc xõa nhẹ, bước đi chậm rãi trong tiếng trống rộn ràng.


    Tối hôm đó, giữa tiệc cưới, khi mọi người vừa nâng ly chúc mừng, Mai đột ngột rút trong túi váy ra một phong bì dày, đặt xuống bàn trước mặt mẹ chồng và Tuấn, rồi nói chậm rãi:

    “Đây là kết quả xét nghiệm ADN.
    Đứa bé trong bụng tôi không phải của Tuấn…
    mà là của chính anh Tân.”

    Cả đám đông chết lặng.
    Tuấn mặt tái mét, mẹ anh run rẩy, còn Mai mỉm cười — nụ cười lạnh như sương sớm.

    “Anh Tuấn à, tôi mù, nhưng không ngu.
    Anh nghĩ tôi không biết những gì anh, mẹ anh đã làm sao?
    Các người định lừa tôi, biến tôi thành con rối, để anh cưới cô gái khác giàu có hơn.
    Nhưng ngay đêm hôm anh say rượu và để tôi ở lại trông anh Tân — tôi đã có cách của riêng mình.
    Anh xem đi, từ nay nhà này, danh dự này… đều gắn với tôi.”


    Tuấn hét lên, đòi xé tờ giấy.
    Nhưng ông trưởng làng đã kịp cầm lấy, xác nhận con dấu viện y tế thật.
    Tiếng xì xào lan khắp sân:

    “Hóa ra cô Mai cao tay thật, cưới anh ngốc mà hóa ra lại là người thắng cuộc.”


    Đêm đó, nhà họ Tân đóng cửa im lìm.
    Sáng hôm sau, dân làng thấy Mai dắt anh Tân ra đồng, giọng cô vẫn nhẹ như mọi khi,

    “Anh ơi, mình gieo lúa nhé, mùa này mưa tốt đó.”

    Không ai biết sau nụ cười hiền ấy là kế hoạch trả thù, hay là tình yêu thật lòng.
    Chỉ biết, kể từ ngày đó, Tuấn rời làng biệt tích, còn Mai — cô gái mù — trở thành người đàn bà quyền lực nhất làng Đồng Gió.