Blog

  • Chồng vừa lên chức trưởng phòng đã ch/ê vợ b//án cá h/ôi h/ám liền đ//ạp vợ xuống khỏi chiếc ô tô mới mua

    Đêm trao chức trưởng phòng, văn phòng rộn tiếng cười nói, rượu bia. Anh Dũng đứng giữa đám người, áo vest mới căng, môi cười tủm tỉm — lòng tràn tự hào. Ba năm trước anh còn ở vị trí nhân viên, giờ thì thăng lên trưởng phòng, phòng ban do anh điều hành. Người ta đến bắt tay, chúc mừng, đưa ly rượu.

    Nhưng niềm kiêu hãnh ấy không chỉ vì chức vụ. Anh vẫn luôn mang trong lòng một nỗi mặc cảm và một tham vọng: vươn lên, thoát khỏi cái quá khứ “quê mùa” của vợ. Hương — vợ anh — từ ngày lấy chồng vẫn ngày ngày dậy sớm bán cá ở chợ đầu mối, mồ hôi, mùi biển, những đồng tiền lấm lem mà Hương góp vào để vợ chồng có chút vốn. Anh thầm nghĩ: mình phải cho cô ấy biết thế nào là “đẳng cấp”.

    Về tới nhà, anh khoe chức với vợ. Hương mừng, mắt rạng rỡ vì anh được thăng — đó là mừng của cô, không phải mừng của địa vị. Cô ôm anh, thì thầm:

    — “Anh cố gắng lắm rồi. Em tự hào về anh.”

    Anh đáp bằng một nụ cười khác, lạnh hơn:

    — “Ừ. Giờ mình phải sống cho xứng với vị trí. Em bớt lôi thôi cái mùi cá ấy ra. Người ta nhìn vào—người ta nghĩ thế nào?”

    Hương im, đôi tay hơi run. Cô biết mình thơm mùi biển, biết nghề mình bẩn, nhưng tiền của cô — tiền những phiên chợ sớm — đã giúp họ mua chiếc ô tô mới mà giờ đây anh coi như “bằng chứng” của thăng tiến. Đêm ấy, giữa niềm vui, lời nói của anh như mũi kim đâm vào tim cô.

    Sáng hôm sau, khi anh lái xe mới về qua chợ, anh dừng xe bước xuống như để cả cái chợ ấy thấy anh sang trọng cỡ nào chứ không phải chàng mà 8 năm trươc vẫn chở cá ra chợ cho vợ bán. Đúng là cả chợ phải trầm trồ. Vợ anh đang bán cá có người tới gọi:

    • Chị Hương ơi, anh Dũng lái ô tô đến đón chị về ăn mừng kìa. Dọn hàng về đi ăn nhà hàng thôi, ngồi đây bán cá gì nữa.

    Thế là Hương hấp tấp dọn đồ phi thật nhanh ra bên ngoài. Còn một ít cá chưa bán hết cô mang về cho hàng xóm luôn. Họ toàn là những người tốt bụng mà. Thế nhưng giữa bao ánh mắt bao người anh bỗng nổi nóng bừng bừng khi thấy vợ đang ôm rổ cá chạy tới. Anh cố tình mở toang cửa ông tô để vợ ngã nhào về phía sau, cá rơi tung tóe dưới nền đường:

    • Ai cho cô lên ô tô mới mua của tôi hả. Tôi cấm. Người tanh ngòm hôi thối như cô không bao giờ được bước chân lên cái ô tô này đâu.

    Hương khóc nức nở. Dũng đóng sầm cửa ô tô lại rồi lái đi. Người qua đường lặng người. Hương ôm lấy cái bụng, nước mắt lăn xuống mà không một lời kêu than. Cô nhặt lại cá, sửa lại tóc áo. Lòng cô không quỵ; cô chỉ thấy buồn cười cho một người đàn ông nhỏ bé trước lòng người khác.

    Buổi chiều, Dũng đang khoe chiếc ô tô mới với đồng nghiệp để ra oai thì chiếc điện thoại trên bàn công ty anh reo — cuộc gọi gấp từ tổng giám đốc. Dũng nhấc máy với thái độ lịch sự. Chỉ vài câu, khuôn mặt anh đổi sắc. Người nhận cuộc gọi là một giọng trầm, điềm tĩnh:

    — “Anh Dũng à, tôi là Tổng giám đốc, có thể anh qua phòng tôi một lát được không? Tôi có việc cần trao đổi.”

    Dũng hơi ngỡ ngàng,làm việc ở đây 2 năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp Tổng giám đốc. Bình thường anh chỉ gặp giám đốc chi nhánh thôi, Tổng giám đốc chẳng bao giờ xuống đây, không biết hôm nay gọi anh có việc gì. Cánh cửa khép lại. Thư ký thì thầm, ánh mắt nghiêm trọng.

    Nửa tiếng sau, Dũng bước ra từ phòng gõ tay lên trán như người choáng váng. Đồng nghiệp nhìn nhau tò mò. Anh rụt rè, chân loạng choạng, cuối cùng ngồi lặng trên ghế như người bị điện giật.

    Chỉ một ngày sau, cả công ty sôi sục. Tin nóng được truyền khắp: ông chủ – tổng giám đốc của công ty tên Quang chính là em trai họ của vợ Dũng. Vì Quang đi du học và làm việc ở nước ngoài và vợ cũng không nhắc đến em họ bao giờ nên Dũng cũng chẳng hề biết. Nhưng có 1 điều Dũng không bao giờ biết là từ đời ông bà nội của Hương và Quang đã bán cá ngoài chợ và trong nhà chỉ có Hương là duy trì nghề đó cho tới bây giờ.

    Hôm qua sau khi bị chồng đạp khỏi ô tô, Hương đã lên nhóm zalo của gia đình kể lại chuyện với mọi người. Và hôm nay Quang quyết lấy lại công bằng cho chị mình. Khi đối mặt với anh rể ánh mắt Quang không giận; nó lạnh như băng:

    — Anh Dũng, từ hôm nay anh nghỉ việc. Kẻ không tôn trọng chị tôi, không tôn trọng vợ thì nhận kết cục xứng đáng. Nên nhớ chiếc xe anh đang đi là tiền của chị tôi tần tảo sớm hôm bán cá ngoài chợ đấy… Từ giờ anh còn động vào chị họ của tôi thì đừng trách…

    • Tôi…

    Dũng thất thểu ra khỏi phòng Tổng giám đốc. Có xe mới nhưng mất việc thì có ý nghĩa gì đâu. Trong khi để có chức trưởng phòng này Dũng còn đang đang vay nặng lãi 500 triệu tiền chạy chức. Lấy đâu ra tiền để trả bây giờ…

  • Đêm Tân Hôn Chồng phát hiện ra người Vợ của mình không còn trong trắng như cô đã nói, anh ta nổi điên gọi bố mẹ vợ sang 3 mặt 1 lời

    Đêm tân hôn.
    Sau bao tháng ngày yêu đương ngọt ngào,  hồi hộp bước vào căn phòng phủ đầy hoa hồng và nến thơm.
    Cô tin rằng, đêm nay sẽ là khởi đầu cho một cuộc sống mới, yên bình bên Tuấn – người đàn ông bề ngoài thành đạt, lịch lãm, lại luôn miệng nói yêu thương cô hết lòng.

    Nhưng mọi thứ vỡ vụn chỉ sau chưa đầy một tiếng


    Tuấn ném mạnh tấm chăn ra khỏi giường, mắt đỏ ngầu:

    “Cô lừa tôi à?! Cô nói là chưa từng yêu ai, là giữ cho tôi cơ mà?!”

    Hà chết sững, nước mắt trào ra, run rẩy:

    “Anh à… em… chuyện đó là quá khứ, em không muốn nhắc lại vì sợ anh tổn thương…”

    Tuấn gào lên, đập nát ly rượu trên bàn:

    “Cô là loại đàn bà dối trá! Tôi cưới cô về làm gì? Để bị cả đời đội sừng à?!”

    Anh ta không nghe thêm lời nào, móc điện thoại ra, gọi thẳng cho bố mẹ vợ:

    “Bố mẹ sang ngay đi! Tôi muốn ba mặt một lời!”


    Chưa đầy 15 phút, bố mẹ Hà có mặt.
    Người cha im lặng, gương mặt xám lại, còn mẹ Hà – bà Ngọc – vẫn giữ thái độ bình tĩnh lạ thường.
    Tuấn chỉ tay thẳng vào Hà, giọng rít qua kẽ răng:

    “Con gái bà không còn trinh trắng, mà còn giấu giếm! Gia đình bà dạy con kiểu gì vậy?”

    Không khí đặc quánh.
    Bố Hà định mở lời nhưng mẹ Hà nhẹ nhàng ngắt:

    “Anh Tuấn, nếu hôm nay cậu muốn nói chuyện rõ ràng thì tôi cũng xin phép nói cho hết. Chứ không thôi, chỉ một chiều thì tội con gái tôi.”

    Tuấn ngạc nhiên:

    “Bà nói cái gì? Tôi là người bị lừa đấy!”

    Bà Ngọc cười nhạt, móc trong túi ra một xấp ảnh và vài tờ giấy cũ.

    “Anh có nhớ trước khi cưới con gái tôi, ai là người đã đến quán Lounge K. Ở đó anh làm gì, cần tôi nhắc không?”

    Tuấn đứng hình.
    Cả bố mẹ vợ và Hà đều sững sờ.
    Bà Ngọc tiếp lời, giọng sắc lạnh:

    “Anh từng là trai bao cao cấp, chuyên phục vụ các quý bà giàu có. Có cần tôi đọc luôn tên vài người không?”

    Không khí như nổ tung.
    Tuấn tái mặt, lùi dần ra sau:

    “Bà… bà nói bậy! Tôi…”

    Bà Ngọc ném xuống bàn hóa đơn chuyển tiền cùng vài tấm ảnh chụp Tuấn tay trong tay với những người phụ nữ lớn tuổi.

    “Anh tưởng xóa quá khứ là xong à? Anh quên mất người đầu tiên thuê anh… chính là chị bạn tôi. Và người mách tôi chuyện đó, cũng chính là chị ấy.”


    Tuấn ngồi phịch xuống ghế, mồ hôi túa ra như tắm.
    Cả đời anh cố che đậy, gột rửa quá khứ trai bao để leo lên nấc thang danh vọng.
    Anh lấy Hà – một cô gái thuần hậu – như cách để “rửa tội” cho bản thân.

    Nhưng nào ngờ… chính người mẹ vợ hiền lành lại biết tất cả.

    Bà Ngọc nói tiếp, từng lời lạnh như dao:

    “Anh nghĩ tôi không biết sao? Tôi im lặng vì con gái tôi yêu anh thật lòng. Nhưng anh làm nhục nó ngay trong đêm cưới, thì tôi không còn gì phải giấu.”

    “Anh bảo nó không trong trắng, vậy anh nghĩ anh sạch sẽ lắm à? Mấy năm bán thân cho đàn bà có chồng, còn gì dơ bẩn hơn thế?”


    Tuấn cúi gằm mặt, cả người run rẩy.
    Hà ngồi bệt xuống sàn, nước mắt rơi lã chã.
    Bố Hà chỉ thở dài, nói một câu khiến ai nấy lặng người:

    “Người có quá khứ, không đáng xấu hổ. Chỉ có người không dám nhận quá khứ của mình mới thật đáng thương.”


    Sáng hôm sau, Tuấn biến mất khỏi nhà.
    Nhưng trước khi đi, anh để lại tờ giấy:

    “Con xin lỗi. Con từng nghĩ lấy vợ ngoan hiền sẽ giúp mình quên được quá khứ. Nhưng hóa ra, chính con mới là kẻ dối trá.”

    Ba tháng sau, Hà ký đơn ly hôn, trở lại cuộc sống bình thường.
    Ngày cô tốt nghiệp lớp pha chế, mẹ đưa cho cô tấm ảnh cũ – ảnh Tuấn phục vụ trong quán Lounge K, đằng sau bà viết một dòng:

    “Đừng bao giờ sợ sự thật, con ạ. Chính nó mới cứu được con khỏi những kẻ giả tạo.”

  • Nhà ở dù nhỏ hay to, 3 nơi này phải để trống, nếu không con cháu đời sau lụi bại

    Đầu tiên cửa phải để trống

    Cửa chính được coi là lối vào và ra khỏi ngôi nhà, và như người ta thường nói, “Nơi cửa nhà được chặn thì vận maʏ gia đình cũng sẽ bị chặn.” Trong bối cảnh nàʏ,

    cửa có thể được coi là gương mặt của ngôi nhà. Khi bạn rời đi, việc giữ cho quần áo gọn gàng, ngoại hình lịch lãm, và khuôn mặt được giữ sạch sẽ và nghiêm túc là rất quan trọng. Điều nàʏ giúp tạo ra một ấn tượng tích cực và góp phần xâʏ dựng niềm tin ở những người xung quanh bạn.

    Tương tự, việc giữ cho cửa sạch sẽ, gọn gàng, không có giàʏ dép hoặc rác vương vãi, tạo ra một ấn tượng tích cực và ảnh hưởng đến tâm trạng và đầu tư vào ấn

    tượng ban đầu của khách khi họ bước vào ngôi nhà của bạn. Một cánh cửa bài bản và chất lượng góp phần tạo nên không gian lựa chọn, nơi mà mọi người tự tin “tài không vào cửa bẩn.”

    Cửa chính được coi là lối vào và ra khỏi ngôi nhà, và như người ta thường nói, Cửa chính được coi là lối vào và ra khỏi ngôi nhà, và như người ta thường nói,

    “Nơi cửa nhà được chặn thì vận maʏ gia đình cũng sẽ bị chặn.”

    Thứ hai là việc giữ cho căn bếp luôn sạch sẽ

    Bếp, là nơi cung cấp thức ăn quan trọng cho mỗi gia đình hàng ngàʏ, được coi là tài phú của gia đình theo quan niệm phong thủʏ

    “thực và lộc cũng như nhau.” Bếp thuộc nguʏên tắc ngũ hành, và theo hệ thống ngũ hành, nó liên quan đến hỏa. Đối với phong thủʏ, việc duʏ trì sạch sẽ và gọn gàng trong bếp là vô cùng quan trọng.

    Nước thải và rác thải cần được loại bỏ kịp thời sau mỗi bữa ăn để tránh tình trạng ẩm ướt và lộn xộn. Dụng cụ như xẻng, nồi, chảo thường xuʏên sử dụng cần được

    giữ sạch sẽ để tránh sự phát triển của vi khuẩn và ngăn chặn sự oxi hóa. Việc duʏ trì bếp một cách gọn gàng và hợp vệ là quan trọng để không gian bếp không chỉ sạch sẽ mà còn là nơi để “của cải không bị chìm trong bể nước.”

    Bếp, là nơi cung cấp thức ăn quan trọng cho mỗi gia đình hàng ngàʏ.

    Thứ ba là phòng tắm cần phải trống

    Trong lĩnh vực phong thủʏ học, phòng tắm thường được coi là nơi chứa đựng năng lượng uế, vì vậʏ, việc duʏ trì sạch sẽ và thoáng đãng trong phòng tắm là quan trọng để tránh việc khí xấu và mùi hôi lan tỏa trong ngôi nhà, ảnh hưởng đến vận maʏ gia đình.

    Việc xả bồn cầu ngaʏ sau khi sử dụng, cũng như bảo quản phòng tắm, vòi nước, và bồn cầu, đều cần được thực hiện vệ sinh và kiểm tra đều đặn để tránh bẩn và rò rỉ nước. Ngoài việc ảnh hưởng đến vận maʏ, thực tế cho thấʏ những khu vực nàʏ còn ảnh hưởng mật thiết đến sức khỏe của chúng ta.

    Ngôi nhà là nơi chúng ta dừng chân, nơi duʏ nhất có thể nuôi dưỡng cả thân thể và tâm hồn. Chỉ ở nơi nàʏ, tài lộc của chúng ta được phát triển. Vì vậʏ, theo quan điểm của tổ tiên, việc chú ý dọn dẹp những khu vực nàʏ để giữ cho chúng sạch sẽ và thoáng đãng là hoàn toàn có lý, từ đó chúng ta có thể bảo vệ và tối ưu hóa năng lượng tích cực trong ngôi nhà của mình.

  • Trẻ sinh vào 5 ngày âm lịch: Con trai là Thần Tài, con gái là Đại gia, cha mẹ nở mày nở mặt

    Bạn có biết, ngày sinh âm lịch của một người cũng có thể tác động rất lớn tới cuộc đời, tương lai sau này của người đó. Nếu một đứa trẻ sinh ra vào những ngày âm lịch sau đây, dù trai hay gái đều thông minh, thảo hiển, lớn lên thành người có ích.

    Ngày 6 Âm lịch

    Người sinh vào ngày 6 Âm lịch luôn có tính cách tốt đẹp, cuộc sống cũng an nhàn, suôn sẻ, là phụ nữ sẽ có số vượng phu ích tử.

    Những đứa trẻ sinh vào ngày Âm lịch này từ nhỏ đã cực kỳ thông minh và linh hoạt, tư duy rất tốt, hơn nữa còn dũng cảm. Dù làm việc gì, chúng cũng rất kiên trì nhẫn nại, có thể nói là không việc gì chúng không làm được, từ việc nhỏ đến việc lớn

    Ngôi sao may mắn cũng rơi “trúng đầu” khi đứa trẻ sinh ngày này khi chúng bước vào tuổi 30. Do có quý nhân phù trợ nên khả năng thăng quan tiến chức rất cao, thành công trong sự nghiệp.

    Người sinh ngày Âm lịch này hãy đừng ngại thể hiện tham vọng của mình vì dù làm nghề gì cũng có thể kiếm tiền đầy két, chiến thắng trong mọi lĩnh vực.

    Ngày 9 âm lịch

    Những người sinh ngày 9 âm lịch là những người tương đối lạc quan, dù trong cuộc sống sẽ có nhiều áp lực nhưng chỉ cần họ làm tốt mọi việc bằng cái tâm của mình thì họ sẽ đạt được kết quả tốt.

    Người sinh ngày Âm lịch này cũng có đủ năng lực để vượt qua khó khăn, vất vả. Khi còn trẻ, thành tích trong công việc của họ đặc biệt xuất sắc, dễ được lãnh đạo yêu mến và có nhiều cơ hội phát triển. Đặc biệt trong tương lai, người sinh ngày 9 Âm lịch rất may mắn, càng làm việc chăm chỉ càng thấy được thành quả.

    Đồng thời những khúc mắc, rắc rối trong cuộc sống đều có thể giải quyết được, nhất là khi nỗ lực của bản thân lại được nhiều người ủng hộ, động viên. Thời gian tới, triển vọng phát triển của họ sẽ trở nên tốt hơn nữa.

    ngay-sinh3

    Ngày 1 và 7 Âm lịch

    Ngày mùng 1 Âm lịch còn được gọi là ngày “tam tai” trong thuật số, ngày 7 Âm lịch là ngày “bảy sao vượng phu”.

    Những đứa trẻ sinh vào hai ngày Âm lịch này có thể nói là vượng phu ích tử, số phận “như ý”. Số mệnh của chúng luôn vượng phát, có tương lai tươi sáng, dễ thăng quan tiến chức, giàu sang phú quý.

    Tuy nhiên, những đứa trẻ sinh ngày này có thể có tính cách nóng nảy. Bên cạnh đó, chúng giỏi tiết kiệm, thích tìm tòi của cải, tăng thu nhập giảm chi, kiếm tiền khá tốt.

    Nếu trong gia đình có trẻ em sinh vào hai ngày này thì tương lai gia đình sẽ sung túc, những thành viên khác cũng được hưởng phước lành.

    Ngày 22 âm lịch

    Những đứa trẻ sinh vào ngày này luôn cạnh tranh hơn, hiểu biết hơn, tài năng hơn và tràn đầy tình yêu thương trong suốt cuộc đời. Họ có nhiều bạn bè. Ngay khi vừa chào đời, họ đã được ngôi sao tốt lành “Căn phòng vàng” phù hộ cho cung điện cuộc đời của mình. Con trai là thần tài, con gái là cao nhân, mặt khác, họ nhất định sẽ có mọi thứ mình cần, kho bạc của họ ngày càng giàu có, sau này sẽ có mối quan hệ lâu dài, mọi việc ở nhà sẽ thịnh vượng, họ sẽ giàu có và sống lâu.

  • Tôi đ–uổi cha ra khỏi cổng cơ quan trong ở Hà Nội — một giờ sau, cuộc gọi từ quê khiến tôi g–ào kh–óc q–uỵ ng–ã…

    Chương 1: Hà Nội và Người Cha Quê Mùa

    Hà Nội nuốt chửng tôi bằng những tòa nhà chọc trời, những dòng xe cộ không bao giờ ngơi nghỉ và những mối quan hệ được xây dựng bằng danh thiếp thay vì chân tình. Tôi, một gã trai trẻ từ Hưng Yên, đã từng bước chân đến đây với giấc mơ đổi đời, mang theo niềm hy vọng của cả gia đình và lời dặn dò của cha văng vẳng bên tai: “Ráng làm người tử tế, ngẩng cao đầu mà sống con nhé.”

    Nhà tôi ở một vùng quê nghèo của Hưng Yên. Cả cuộc đời cha tôi chỉ biết đến mảnh ruộng, con trâu và cánh đồng lúa vàng óng mỗi mùa gặt. Thế giới của ông gói gọn trong lũy tre làng, trong tiếng gà gáy sớm mai và trong những giọt mồ hôi mặn chát thấm đẫm tấm áo nâu bạc màu. Nhà nghèo, tài sản lớn nhất mà ông có chỉ là con trâu đực mà ông vẫn hay xoa đầu, vỗ về gọi nó là “bạn cày chung thân”. Nó không chỉ là công cụ lao động, nó là người bạn, là hy vọng, là thứ đã cùng ông cày xới nên tương lai cho tôi.

    Ngày tôi tốt nghiệp đại học và nhận được công việc tại một công ty kiến trúc lớn ở Hà Nội, cha tôi đã mừng đến rơi nước mắt. Ông đi khắp làng khoe con trai mình giờ đã là “người thành phố”. Đêm trước khi tôi lên đường, ông ngồi bên thềm nhà, đôi mắt trũng sâu nhìn xa xăm rồi quay sang bảo tôi, giọng khàn đặc: “Cha mà được ra ngoài đó thăm con một bữa, nhìn xem chỗ con làm, chỗ con ở ra sao, là cha mãn nguyện lắm rồi.”

    Câu nói ấy, giản dị như chính con người ông, đã từng khiến tôi xúc động. Nhưng rồi, giữa bộn bề của thành phố, giữa những cuộc họp căng thẳng, những bữa tiệc xã giao và áp lực phải chứng tỏ bản thân, tôi dần quên mất người cha gầy gò với ước mơ nhỏ nhoi ấy. Những cuộc gọi về quê thưa dần, những lời hỏi thăm trở nên sáo rỗng. Tôi sợ cái mùi bùn đất quê mùa sẽ ám vào bộ vest đắt tiền của mình, sợ cái chất giọng mộc mạc của cha sẽ khiến tôi lạc lõng giữa những đồng nghiệp nói tiếng Anh sành sỏi. Tôi đã tự xây cho mình một bức tường vô hình, ngăn cách giữa quá khứ và hiện tại, giữa Hưng Yên và Hà Nội.

    Một buổi chiều thứ ba, khi tôi đang bù đầu với bản vẽ thiết kế một khu nghỉ dưỡng sang trọng, điện thoại reo lên. Là số của cha.

    “Alo, con nghe đây ạ.” Tôi đáp, mắt vẫn không rời màn hình máy tính.

    Đầu dây bên kia, giọng cha có chút ngập ngừng nhưng đầy phấn khởi: “Cuối tuần này cha lên thăm con nhé. Lâu rồi không gặp, cha nhớ con lắm.”

    Lòng tôi chợt thắt lại. Một cảm giác khó chịu len lỏi trong tôi. Cuối tuần này tôi có hẹn đi chơi golf với sếp để bàn chuyện dự án mới. Cha lên thì tôi phải sắp xếp thời gian, phải đưa ông đi chơi, phải giới thiệu với bạn bè… tôi không muốn.

    “Dạ… cuối tuần này con bận nhiều việc lắm bố ạ. Hay để dịp khác nhé?” Tôi ậm ừ, tìm cách từ chối.

    “Cha biết con bận,” giọng ông có chút hụt hẫng, “nhưng cha chỉ lên một lát thôi. Cha mang ít đồ quê lên cho con rồi về ngay. Mẹ con cứ nhắc mãi, sợ con ăn uống không đủ chất.”

    Tôi thở dài, nghĩ bụng chắc ông chỉ nói cho vui, cho đỡ nhớ con. “Vâng, thế tùy bố nhé. Con đang bận, có gì con gọi lại sau.” Tôi cúp máy, vội vàng quay lại với những đường kẻ và con số, nhanh chóng gạt cuộc gọi của cha ra khỏi đầu.

    Nhưng tôi đã lầm. Cha không nói cho vui. Ông đã chuẩn bị cho chuyến đi này bằng tất cả những gì ông có. Ông đã bán đi “người bạn cày chung thân” – con trâu cuối cùng trong nhà, tài sản giá trị nhất của ông, chỉ để lấy tiền đi xe lên Hà Nội, để thực hiện cái ước mơ “mãn nguyện” là được thăm con một bữa.

    Và ông đã thật sự ra đi, mang theo một túi vải cũ sờn, bên trong là mấy củ khoai lang luộc cho đỡ đói dọc đường, một ít lạc rang ông tự tay rang lấy, và một lọ tương bần mà mẹ tôi đã cẩn thận làm, dặn ông phải mang cho tôi bằng được.

    Hôm đó, Hà Nội mưa tầm tã. Cơn mưa tháng Bảy xối xả như muốn gột rửa đi hết bụi bặm của thành phố, nhưng lại khiến lòng người thêm não nề.


    Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Ngoài Cổng

    Tôi đang ngồi trong phòng họp, thuyết trình về ý tưởng thiết kế mặt tiền của một tòa nhà văn phòng. Ánh đèn chiếu sáng, máy lạnh chạy ro ro, xung quanh là những đồng nghiệp trong những bộ trang phục phẳng phiu, thơm phức. Tôi đang cố gắng tỏ ra thật chuyên nghiệp, thật tự tin, thì điện thoại của phòng họp reo lên. Chị lễ tân chuyển máy cho tôi.

    Giọng chú bảo vệ già vang lên trong máy, có chút ngập ngừng: “Anh Nam à, có một ông cụ nói là cha của anh, đang đứng chờ dưới cổng cơ quan mình đấy.”

    Tim tôi như ngừng đập một giây. Sững lại. Cha? Ông thật sự ra đây sao?

    Tôi lắp bắp xin lỗi mọi người trong phòng họp rồi chạy vội ra cửa sổ. Từ tầng mười lăm nhìn xuống, giữa màn mưa trắng xóa, tôi thấy một dáng người lom khom trong chiếc áo nâu sờn cũ đã bạc màu. Đầu ông đội chiếc mũ cối đã ngả vàng, một tay che chiếc túi vải sũng nước, tay kia bám vào hàng rào sắt để đứng cho vững. Dáng hình ấy, quen thuộc đến đau lòng, nhưng sao lúc này lại xa lạ và khó xử đến thế.

    Một vài đồng nghiệp tò mò cũng nhìn ra cửa sổ, rồi tiếng xì xào bắt đầu nổi lên.

    “Bố của ai mà trông như ông nông dân trong mấy bộ phim cũ thế kia?”

    “Trời mưa gió thế này mà ra đây làm gì nhỉ? Nhìn khổ quá.”

    Từng lời, từng lời như những mũi kim châm vào lòng tự trọng của tôi. Mặt tôi nóng bừng lên vì xấu hổ. Tại sao cha lại xuất hiện vào lúc này? Tại sao ông lại ăn mặc như vậy? Tại sao ông không gọi cho tôi trước? Hàng ngàn câu hỏi tại sao xoáy trong đầu, nhưng tất cả đều quy về một cảm giác duy nhất: hổ thẹn.

    Tôi lao ra khỏi phòng họp, không kịp nghe sếp gọi với theo. Tôi chạy xuống cầu thang bộ, tim đập thình thịch. Tôi kéo cha vào một góc khuất dưới mái hiên của nhà để xe, nơi ít người qua lại nhất.

    “Bố ra đây làm gì? Con đã bảo con bận rồi mà! Ở quê yên ổn thì không ở, ra đây làm gì cho khổ thế này?” Tôi gắt lên, giọng nói còn lớn hơn cả tiếng mưa.

    Cha tôi dường như không để ý đến sự tức giận của tôi. Ông cười hiền lành, nụ cười làm hằn sâu thêm những nếp nhăn trên khóe mắt. Ông run run chìa ra chiếc túi vải ướt sũng.

    “Cha mang ít lạc, ít khoai, với lọ tương mẹ con gửi. Biết con hay mải làm quên ăn cơm, ăn mấy thứ này cho chắc bụng.”

    Tôi nhìn quanh, thấy vài đồng nghiệp đi ngang qua, họ liếc nhìn chúng tôi với ánh mắt tò mò. Lòng tôi tràn ngập một cảm giác xấu hổ đến tột cùng. Tôi chỉ muốn độn thổ ngay lúc đó. Tôi không muốn ai biết đây là cha mình, một ông lão nông dân quê mùa, chân chất.

    Tôi hất mạnh tay ông ra, khiến chiếc túi vải suýt rơi xuống đất. “Thôi, thôi! Bố về đi! Con không cần mấy thứ này đâu! Ở đây người ta nhìn vào cười chết!”

    Ánh mắt cha sững lại. Nụ cười trên môi ông vụt tắt. Bàn tay gầy guộc đang chìa ra khựng lại giữa không trung, rồi từ từ rụt lại, nắm chặt lấy quai túi. Sự hụt hẫng, đau đớn và có lẽ là một chút không thể tin nổi hiện rõ trong đôi mắt đã mờ đục vì năm tháng của ông.

    “Ờ… ờ…” Ông lúng túng nói, giọng lạc đi. “Cha… cha chỉ định nhìn con một cái, rồi về thôi. Thấy con khỏe mạnh là cha mừng rồi.”

    Ông không nói thêm lời nào, chỉ lẳng lặng quay lưng bước đi trong mưa. Bóng lưng còm cõi của ông chìm dần vào màn nước trắng xóa. Đôi dép cao su cũ kỹ lẹp nhẹp giữa những vũng nước đọng trên sân. Mỗi bước chân của ông như giẫm lên trái tim tôi.

    Tôi đứng đó, chết trân. Một phần trong tôi muốn gọi ông lại, muốn xin lỗi, nhưng phần còn lại, cái phần hèn nhát và ích kỷ, đã giữ chân tôi lại. Tôi quay trở vào văn phòng, cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng hình ảnh bóng lưng của cha cứ ám ảnh tôi suốt cả buổi chiều.


    Chương 3: Chuyến Xe Cuối Cùng

    Tối hôm đó, tôi không thể tập trung làm được việc gì. Lời từ chối phũ phàng, cái hất tay vô tình, và ánh mắt sững sờ của cha cứ quay cuồng trong tâm trí tôi. Tôi tự trấn an mình rằng mình làm vậy là đúng. Mình cần phải giữ hình ảnh. Cha sẽ hiểu thôi. Ông về đến nhà, nghỉ ngơi rồi sẽ quên hết.

    Tôi về căn hộ chung cư cao cấp của mình, bật đèn sáng trưng nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo. Tôi mở tủ lạnh, đầy ắp đồ ăn thức uống đắt tiền, nhưng lại chẳng thấy ngon miệng. Tôi chợt nhớ đến túi quà quê của cha, nhớ đến lọ tương bần mẹ làm. Đã bao lâu rồi tôi chưa được ăn một bữa cơm quê đúng nghĩa?

    Khoảng mười giờ đêm, khi tôi đang cố gắng vùi mình vào công việc để quên đi cảm giác tội lỗi, một số điện thoại lạ gọi đến. Tôi bắt máy, nghe thấy tiếng gió rít và tiếng động cơ ồn ào.

    “Xin lỗi, có phải số của anh Nam, con trai ông Đình không ạ?” Giọng một người đàn ông lạ hoắc, có vẻ là người địa phương Hưng Yên, run run và gấp gáp.

    “Vâng, là tôi đây. Có chuyện gì vậy anh?”

    “Anh ơi, có chuyện không hay rồi. Ông cụ đi chuyến xe cuối về Hưng Yên nhà mình… Chắc ông ngất từ lúc xe qua cao tốc Hà Nội – Hải Phòng… Tụi tôi đang gọi cấp cứu ở trạm dừng nghỉ, nhưng mà… nhưng mà có vẻ yếu lắm anh ơi. Anh về ngay đi!”

    Chiếc điện thoại tuột khỏi tay tôi, rơi xuống sàn nhà tạo nên một tiếng “cạch” khô khốc. Tai tôi ù đi. Mọi thứ xung quanh tôi như ngừng lại. Ngất? Yếu lắm? Những từ ngữ đó như những nhát búa giáng thẳng vào đầu tôi.

    Tôi không còn nghĩ được gì nữa. Tôi lao ra khỏi nhà, không kịp thay quần áo, không kịp cầm theo ví, chỉ vơ vội mấy tờ tiền trên bàn và chiếc điện thoại. Tôi chạy xuống đường, vẫy một chiếc taxi đang lao tới.

    “Bác tài! Về Hưng Yên! Bệnh viện tỉnh! Nhanh lên giúp cháu!” Tôi hét lên, giọng lạc đi vì hoảng loạn.

    Chiếc xe lao đi trong đêm. Ánh đèn đường của Hà Nội lướt qua cửa sổ, nhòe đi trong nước mắt tôi. Tôi cứ lẩm bẩm cầu nguyện, “Cha ơi, đừng xảy ra chuyện gì. Cha ơi, xin cha hãy đợi con.”


    Chương 4: Sự Thật Đau Lòng

    Quãng đường về quê chưa bao giờ dài và nặng nề đến thế. Mỗi kilomet trôi qua, lòng tôi lại càng thêm rối bời. Những ký ức về cha cứ ùa về, rõ nét như vừa mới hôm qua. Tôi nhớ những ngày cha cõng tôi trên lưng đi qua cánh đồng ngập nước. Tôi nhớ bàn tay chai sần của ông nắm lấy tay tôi tập viết những chữ cái đầu tiên. Tôi nhớ ngày ông bán đi mảnh đất hương hỏa của tổ tiên để có tiền cho tôi ăn học đại học. Ông đã hy sinh cả cuộc đời mình cho tôi, vậy mà tôi đã đối xử với ông như thế nào?

    “Người ta nhìn vào cười chết!”

    Câu nói tàn nhẫn của chính mình cứ vang vọng trong đầu tôi, sắc lẹm như một lưỡi dao. Tôi đã vì cái gì? Vì sĩ diện hão? Vì sợ đồng nghiệp chê cười? Tôi đã chà đạp lên tình yêu thương vô bờ bến của cha mình chỉ vì những điều phù phiếm đó.

    Xe dừng trước cổng bệnh viện tỉnh. Tôi quăng cho bác tài xấp tiền rồi lao vào phòng cấp cứu. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi. Tôi hỏi cô y tá trực, và cô ấy chỉ tôi về phía một chiếc giường ở cuối phòng, được che bởi một tấm rèm trắng.

    Tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Tôi run rẩy vén tấm rèm lên.

    Cha tôi nằm đó, bất động. Khuôn mặt ông xanh xao, hốc hác. Đôi mắt ông nhắm nghiền, những nếp nhăn dường như hằn sâu hơn, khắc khổ hơn. Ông vẫn mặc bộ quần áo nâu bạc màu, sũng nước mưa từ ban chiều.

    Một bác sĩ già tiến lại, vỗ vai tôi. “Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng ông cụ bị đột quỵ do xuất huyết não. Có lẽ do ông đã quá xúc động và mệt mỏi. Cậu là người nhà phải không? Hãy chuẩn bị tinh thần.”

    Chuẩn bị tinh thần? Tôi còn chuẩn bị được gì nữa? Tôi quỵ xuống bên giường bệnh, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cha. Bàn tay ấy, bàn tay đã từng dắt tôi đi, đã từng che mưa che nắng cho tôi, giờ đây nằm im bất động.

    Cô y tá mang đến một chiếc túi nilon nhỏ, bên trong là những vật dụng cá nhân của cha. “Đây là đồ của ông cụ, chúng tôi tìm thấy trong túi áo.”

    Tôi run run mở ra. Bên trong, là một tờ giấy viết tay đã nhàu nát, mực đã nhòe đi. Tôi cố gắng đọc những dòng chữ run rẩy: “Bán trâu – 14 triệu”. Mười bốn triệu. Đó là tất cả những gì cha tôi có được từ “người bạn cày chung thân” của mình. Ông đã dùng số tiền đó để bắt một chuyến xe lên Hà Nội, chỉ để thăm tôi.

    Và bên cạnh tờ giấy, là lọ tương bần. Nó đã bị vỡ nắp trong lúc va đập. Một ít tương sánh đặc chảy ra, quyện với những vệt máu đã khô lại. Máu của cha tôi.

    Tôi gục đầu xuống, nước mắt lã chã rơi. Tôi đã làm gì thế này? Cha tôi đã bán đi cả gia tài của mình, vượt hàng trăm cây số trong mưa gió, mang theo tình yêu thương của cả mẹ và cha, chỉ để nhận lại sự xua đuổi và ghẻ lạnh của tôi. Lọ tương vỡ nát kia, cũng giống như trái tim của cha tôi lúc này.

    Bên tai tôi lại vang lên tiếng ông hôm nào, ấm áp và hiền từ:

    “Cha mà được ra ngoài đó thăm con một bữa là mãn nguyện rồi.”

    Mãn nguyện. Ước mơ cuối cùng của ông, giản dị và nhỏ nhoi đến thế, mà chính tôi, đứa con trai mà ông yêu thương nhất, đã nhẫn tâm đập tan nó. Tôi gào lên, một tiếng gào xé nát cả không gian tĩnh lặng của bệnh viện, một tiếng gào đầy ân hận và muộn màng. Nhưng cha tôi không còn có thể nghe thấy nữa rồi.

  • Giá vàng ngay lúc này: L:.ao d:.ốc, ch:.ạm đ:.áy

    Nguồn: https://baotuyenquang.com.vn/kinh-te/202511/gia-vang-lao-doc-cham-day-gan-1-tuan-1252797/

    Sáng nay, giá vàng trong nước giảm hơn 1 triệu đồng/lượng, xuống mức thấp nhất trong gần 1 tuần qua.

    Mở cửa, doanh nghiệp kinh doanh vàng niêm yết giá vàng miếng SJC ở mức 145 triệu đồng/lượng (mua vào) – 147 triệu đồng/lượng (bán ra), giảm 1,2 triệu đồng/lượng mỗi chiều so với cuối ngày hôm trước.

    va3.jpg

    Giá vàng giảm mạnh vào sáng 5-11. Ảnh: H.T

    Giá vàng nhẫn cũng đi xuống. Tập đoàn Phú Quý giảm 1,4 triệu đồng/lượng mỗi chiều, để là 143,8 triệu đồng/lượng (mua vào) – 146,8 triệu đồng/lượng (bán ra).

    Công ty TNHH MTV Vàng bạc đá quý Sài Gòn niêm yết với giá 142,2 triệu đồng/lượng (mua vào) – 144,7 triệu đồng/lượng (bán ra), thấp hơn cuối ngày hôm qua 1,2 triệu đồng/lượng mỗi chiều. Mức giá như hiện nay thấp nhất kể từ ngày 30-10.

    Giá vàng trong nước giảm do ảnh hưởng từ thị trường quốc tế. Sáng sớm nay, giá vàng thế giới giao dịch tại mức 3.936 USD/ounce, giảm mạnh so với mức 4.005 USD/ounce cùng thời điểm hôm trước trong bối cảnh chỉ số Dollar Index tăng vọt lên 106,8 điểm – mức cao nhất trong gần 6 tháng qua.

    Giá USD tăng mạnh khiến vàng, được định giá bằng đồng bạc xanh, trở nên đắt đỏ hơn đối với nhà đầu tư nắm giữ ngoại tệ khác. Vì vậy, giá kim loại quý này bị bán ra mạnh mẽ.

    Đến gần 9h, giá vàng quốc tế giao dịch tại mức 3.940 USD/ounce, quy đổi thấp hơn giá vàng trong nước gần 22 triệu đồng/lượng.

  • 8 thực phẩm không đội trời chung với các khối u, nhắc nhau nhớ ăn thường xuyên

    Một trong những biện pháp hữυ hiệυ nhất để phòng tránh υng thư là áp dụng một chế độ ăn khỏe mạnh hợp lý. Hãy cùng tham khảo những món ăn “không đội trời chυng” với υng thư dưới đây và cho chúng vào thực đơn hàng ngày của gia đình bạn nhiềυ hơn nhé!

    8 thực phẩm không đội trời chυng với các khối υ, nhắc nhaυ nhớ ăn thường xυyên

    1. Khoai lang – tiêυ diệt tế bào υng thư

    Khoai lang có khả năng ức chế tế bào υng thư rất rõ rệt. Tỷ lệ ức chế tế bào υng thư của khoại lang đã nấυ chín chiếm 98.7%, còn khoai lang sống chiếm 94,4%.

    Đặc biệt khoai lang tím có khả năng tiêυ diệt các tế bào υng thư. Được biết, các nhà khoa học đã tiến hành kết hợp các chiết xấυ lấy từ củ khoai lang tím nướng chín lên các tế bào υng thư, và thấy rằng các tế bào υng thư bị ức chế phát triển. Khi tiến hành cho chυột bị υng thư ăn khoai lang chín, họ cũng thυ được những kết qυả rất khả qυan.

    Các nhà khoa học khẳng định khoai lang tím rất hiệυ qυả trong việc ngăn ngừa υng thư cấp độ 1 và 2, trong khi lại không gây ra tác dụng phụ nào. Vì vậy, nhóm nghiên cứυ khυyến cáo rằng mọi người nên ăn một củ khoai lang tím cỡ vừa vào các bữa ăn trưa hoặc tối, hoặc thậm chí ăn một củ khoai lang tím cỡ to/ngày để tăng cường sức khỏe, chống lại bệnh υng thư.

    2. Cà tím – Thυốc tốt chống υng thư

    Thời cổ đại Trυng Qυốc ngày xưa đã ghi chép “gốc cà tìm mùa thυ chữa trị υ bướυ”. Ngày càng có nhiềυ tài liệυ chứng tỏ, cà tím có tác dụng chống υng thư. Đã từng có thực nghiệm chiết xυất ra một loại chất không độc hại trong cà tím dùng để chữa trị υng thư dạ dày rất tốt.

    Ngoài ra, trong cà tím có chứa glycosides solanine, cυcυrbitacin, stachydrine, choline, húng qυế, saponin và nhiềυ loại kiềm sinh vật, trong đó solanine, cυcυrbitacin được chứng minh là có khả năng chống υng thư. Hoa cà tím, gốc cà tím, nước cà tím đềυ là thυốc tốt. Cà tím còn giàυ các thành phần dinh dưỡng, ngoài vitamin A, C hơi thấp ra, các loại vitamin và khoáng chất đềυ tương tự như cà chυa, nhưng hàm lượng protein và canxi trong cà tìm lại cao gấp 3 lần cà chυa.

    3. Bông cải xanh

    Tất cả các loại raυ họ cải (cải bắp, cải xanh…) đềυ chứa các chất chống υng thư nhưng bông cải xanh là một trong những thực phẩm chứa lượng lớn sυlforaphane – hợp chất đặc biệt làm tăng các enzyme bảo vệ cơ thể và loại bỏ các chất gây υng thư.

    Phòng chống: υng thư vú, gan, phổi, tυyến tiền liệt, dạ dày, bàng qυang.

    Cách dùng: Đây là loại thực phẩm rất dễ sử dụng. Bạn có thể ăn kèm với bất cứ món nào từ salad đến pizza.

    4. Củ cải – Tiêυ trừ tác dụng gây υng thư của nitrosamine

    Củ cải có nhiềυ loại, nhưng loại nào cũng đềυ có khả năng chống υng thư, vì vậy có câυ ngạn ngữ rằng: “Mùa đông ăn củ cải, mùa hè ăn gừng, cả cυộc đời không cần vào hiệυ thυốc” và “củ cải tháng 10 chính là nhân sâm nước”.

    Vì vậy mùa đông nên ăn nhiềυ củ cải. Người Hà Lan gọi củ cải là “món ăn dân tộc”, Nhật Bản, Mỹ cho rằng củ cải là “thần bảo vệ sức khỏe” trong loại raυ có củ..

    Củ cải có chức năng chống υng thư, nở phổi, hóa đờm, lợi tiểυ. Trong củ cải có nhiềυ chất xúc tác có thể tiêυ trừ tác dụng gây υng thư của chất nitrosamine, kích thích hệ miễn dịch cơ thể, nâng cao hoạt tính của đại thực bào, tăng cường khả năng tiêυ diệt tế bào υng thư thực bào.

    Vị cay của củ cải đến từ dầυ mù tạt, nó có thể kích thích đường rυột nhυ động, thúc đẩy chất gây υng thư ra ngoài.

    Trong củ cải còn nhiềυ thanh phần không rõ ức chế các hoạt tính gây đột biến. Hàm lượng vitamin C trong củ cải cao hơn táo, lê từ 8-10 lần. Ngoài ra, củ cải cũng giàυ carotene có tác dụng phòng ngừa υng thư rất tốt.

    5. Cà chυa


    Loại trái cây mọng nước này là ngυồn dinh dưỡng lớn của lycopene – chất giúp cà chυa có màυ đỏ. Theo kết qυả của các nghiên cứυ, lycopene có thể ngăn ngừa sự phát triển của các tế bào υng thư niêm mạc tử cυng – loại υng thư gây ra gần 8.000 ca tử vong mỗi năm.

    Phòng chống: υng thư niêm mạc tử cυng, phổi, tυyến tiền liệt và dạ dày.

    Cách dùng: Cà chυa phát hυy tác dụng lớn nhất khi được nấυ chín, vì qυá trình làm nóng giúp cơ thể hấp thụ nhiềυ lycopene hơn.

    6. Bí ngô – Ức chế chất gây ra υng thư


    Ở một số nước, bí ngô được mệnh danh là “bí thần”, bởi vì nó vừa là lương thực, vừa là món ăn. Người Trυng Qυốc có thói qυen sử dụng bí ngô trong ngày lễ cảm tạ để thế hiện lòng cảm ơn của người dân đối với bí ngô.

    Bí ngô giúp phòng ngừa béo phí, tiểυ đường và mỡ máυ, cholesterol cao, có hiệυ qυả rất tốt trong phòng ngừa υng thư. Hàm lượng vitamin A trong bí ngô rất cao, cao đến mức người bình thường không thể tưởng tượng được.

    Ngoài ra, bí ngô giàυ vitamin C, canxi và chất xơ, còn có thành phần tryptophan – P ức chế chất gây ra υng thư.

  • Kết hôn đã 5 năm nay nhưng chồng chưa 1 lần được nhìn Mặt Mộc của người Vợ xinh đẹp, vì quá tò mò nên anh đã nói dối vợ đi công tác 1 tuần

    “3 ngày sau khi nói dối đi công tác, chồng bất ngờ quay về và phát hiện ra gương mặt thật của vợ”

    Kết hôn đã 5 năm, Tuấn luôn tự hào vì có người vợ xinh đẹp như búp bê – Linh, da trắng, môi đỏ, luôn thơm tho như bước ra từ quảng cáo.
    Chỉ có một điều duy nhất khiến anh tò mò mãi không thôi: chưa bao giờ anh thấy mặt mộc của vợ.

    Linh luôn trang điểm kín mít, kể cả khi ở nhà.
    Đi ngủ thì tắt đèn trước, sáng dậy là vào nhà tắm gần 30 phút mới ra.
    Tuấn nhiều lần đùa:

    “Anh mà nhìn thấy mặt thật của em chắc yêu gấp đôi.”
    Cô chỉ cười, né tránh:
    “Anh nhìn rồi lại sợ, em không muốn.”

    Ban đầu anh nghĩ vợ ngại, nhưng 5 năm qua — chưa một lần được thấy gương mặt thật của người đầu gối tay ấp — khiến Tuấn không khỏi nghi ngờ.

    Một ngày, anh quyết định thử lòng vợ.
    Anh nói dối rằng công ty cử đi công tác 1 tuần, thực ra chỉ thuê phòng nghỉ ở gần nhà.

    Ngày thứ 3, khoảng 10 giờ tối, anh lén mở cửa bước vào nhà.
    Căn nhà tĩnh lặng. Đèn phòng ngủ vẫn sáng.
    Anh rón rén đi vào — và chết lặng.

    Linh đang ngồi trước bàn trang điểm, giữa vô vàn lọ kem, cọ, phấn…
    Khuôn mặt cô không giống người vợ anh từng biết: lớp da nhăn nheo, loang lổ, những mảng da bị bong tróc lộ ra phần thịt hồng đỏ phía dưới.
    Linh đang run run dán từng miếng silicon mỏng lên mặt, rồi cẩn thận bôi kem nền, vẽ từng đường cong trên gò má.

    Tuấn hoảng loạn thốt lên:

    “Linh… em làm gì thế này?”

    Cô quay phắt lại.
    Gương mặt nửa người nửa sáp — nửa thật, nửa giả, nhìn như bức tượng tan chảy.
    Nước mắt lăn trên phần da nhân tạo đang trượt xuống má.

    “Anh không nên về… Em xin lỗi…” – Linh thì thào.

    Tuấn lùi lại, tim đập thình thịch.
    Cô kể, giọng đứt quãng:

    “5 năm trước, em bị bỏng nặng do tai nạn. Tưởng chết rồi… nhưng nhờ phẫu thuật, em mới có thể sống tiếp. Em sợ anh biết sẽ bỏ em, nên em… che giấu.”

    Anh đứng chết lặng, cảm giác thương – sợ – hối hận dồn dập trào lên.
    Cô vẫn run run, cố gắn lại lớp mặt nạ đã rơi.
    Tuấn bước tới, giữ tay cô lại:

    “Đủ rồi, Linh. Anh muốn nhìn thấy em thật sự. Anh không cưới gương mặt này… anh cưới con người em.”

    Linh òa khóc, nước mắt hòa lẫn lớp kem trôi loang lổ.
    Căn phòng chỉ còn tiếng nấc.
    Bên ngoài, đồng hồ điểm 12 giờ đêm — cũng là lúc hai người lần đầu tiên nhìn thấy nhau thật sự sau 5 năm chung sống.

  • Bà lão 70 tuổi mang theo 800 triệu đến nhà con trai để dưỡng già, đứng ngoài cửa vô tình nghe con dâu nói một câu, bà vội quay trở về trong nước mắt…

    Bà lão 70 tuổi mang theo 800 triệu đến nhà con trai để dưỡng già, đứng ngoài cửa vô tình nghe con dâu nói một câu, bà vội quay trở về trong nước mắt…

    02/11/2025

    Bà lão 70 tuổi mang theo 800 triệu đến nhà con trai để dưỡng già, đứng ngoài cửa vô tình nghe con dâu nói một câu, bà vội quay trở về trong nước mắt…

    Bà Nhàn năm nay đã ngoài 70. Chồng mất sớm, bà ở một mình trong căn nhà nhỏ lụp xụp ở quê. Suốt đời lam lũ nuôi hai con trai ăn học nên người. Nay tuổi cao, sức yếu, tiền tiết kiệm chẳng bao nhiêu, chỉ có hơn 800 triệu bà tích cóp nhờ bán miếng đất vườn cạnh nhà. Bà định bụng sẽ mang số tiền ấy lên thành phố, ở với vợ chồng con trai cả, đỡ đần được gì thì đỡ, sau này nhắm mắt xuôi tay cũng có con cháu bên cạnh.

    Sáng sớm hôm ấy, bà xếp gọn đồ vào túi vải, lấy bọc tiền cuốn trong khăn nâu cất vào đáy làn, bắt xe đò đi lên thành phố. Đến cổng khu nhà, bà nhìn lên căn hộ tầng 3, lòng rưng rưng hạnh phúc khi nghĩ từ nay sẽ được ở gần con cháu.

    Đứng trước cửa, bà nghe tiếng con dâu – Thúy – đang nói chuyện điện thoại. Nghe xong bà nước mắt giàn giũa rồi bắt xe về quê luôn. Bà không muốn ở đây thêm 1 phút giây nào nữa…

    Vừa tới cửa, bà Nhàn định bấm chuông thì nghe giọng Thúy – con dâu – vọng ra từ trong nhà:

    “Mẹ chồng à? Ối giời, em nói thật nhé, em chẳng ham gì bà đâu. Ở quê nghe nói bà bán đất được mấy trăm triệu, giờ chắc mang lên cho anh đấy. Nhưng có cho cũng phiền. Già rồi, ăn uống khó tính, lại bẩn. Em mà phải hầu hạ thì thà đi làm thuê còn sướng hơn. Bảo bà ở quê cho lành, đừng lên đây làm khổ con khổ cháu!”

    Tiếng con trai bà khẽ đáp:

    “Thôi em, dẫu sao mẹ cũng một mình, mình ráng chịu chút.”

    Nhưng Thúy gắt lên:

    “Chịu cái gì? Nhà thuê chật chội, thêm bà nữa khác gì ở trại tị nạn. Còn chưa nói, bà mà ốm một cái, ai trông? Em thề, nếu bà ở đây, em bồng con về nhà ngoại luôn!”

    Bà Nhàn lặng người. Gói tiền trong tay như nặng trĩu, trái tim đau nhói. Cái hơi ấm mong chờ phút chốc vụt tắt. Bà xoay lưng, bước đi thật khẽ để không ai biết mình đã tới.i

    Xe vừa rời khu phố, bà kéo góc khăn lau nước mắt. Bà thầm nghĩ:

    “Thôi, mình còn chân còn tay, về quê trồng rau, nuôi gà cũng sống được. Già rồi, làm gì còn chỗ giữa nhà người ta nữa…”

    Chiều hôm đó, con trai gọi điện cho mẹ mà không ai bắt máy. Mãi đến khi hàng xóm báo thấy bà về từ trưa, ngồi một mình trong căn nhà nhỏ thắp hương trước bàn thờ chồng, anh mới nghẹn ngào hiểu ra tất cả.

    Anh lặng người, tự hỏi: “Tiền mẹ mang lên có lẽ vẫn còn trong làn, nhưng điều mẹ mong nhất đâu phải là tiền – mà là một mái nhà có chỗ cho mẹ.”

  • CEO tặng học bổng cho bé gái ngh///èo, không ngờ chính là con ru//ột anh chưa từng gặp mặt…

    CEO tặng học bổng cho bé gái ngh///èo, không ngờ chính là con ru//ột anh chưa từng gặp mặt…

    Anh Dũng, 42 tuổi, là CEO của một tập đoàn bất động sản nổi tiếng. Thành công, giàu có, có tiếng là người sống lý trí và lạnh lùng. Ít ai biết, sau ánh hào quang đó là một v/ết thư/ơng lòng sâu kín mà anh gi/ấu suốt hơn hai mươi năm.

    Năm ấy, Dũng còn là một sinh viên năm cuối ngành kinh tế. Anh yêu s/ay đắ/m một cô gái tên Hạ – dịu dàng, học khoa sư phạm. Họ từng mơ về một căn nhà nhỏ, một mảnh vườn và tiếng cười trẻ thơ. Nhưng rồi, khi Hạ ma/ng th/ai, một bi/ến c/ố lớn xảy ra: Dũng bị gia đình b/ắt đi du học độ/t x/uất do cha mẹ ph/ản đ/ối mối qu//an h//ệ đó. Chuyến đi ấy kéo dài, không liên lạc được. Khi anh trở về, Hạ đã rời khỏi ký túc, không để lại bất cứ dấu vết gì. Anh tìm kiếm trong vô vọng, cuối cùng đành tin rằng cô đã bỏ đi và… không giữ lại đứa trẻ.

    Nhiều năm sau, Dũng thành đạt, nhưng trong tim vẫn khuyết một khoảng trống. Anh không kết hôn, chỉ lao vào công việc và các hoạt động thiện nguyện. Mỗi năm, anh đều trao học bổng cho trẻ em nghè/o vượt khó ở các vùng sâu vùng xa – một phần để bù đắp những gì anh thấy mình đã đánh mất.

    Năm đó, tại một buổi trao học bổng ở vùng núi, anh bất ngờ chú ý đến một cô bé học lớp 9 tên Vy. Gương mặt gầy, đôi mắt sáng, và cách cô bé lễ phép khiến anh thấy thân quen kỳ lạ.
    Vy sống cùng mẹ trong một căn nhà lá chênh vênh. Trong buổi gặp mặt ngắn ngủi, Vy nói rằng em rất thích ngành sư phạm, mong muốn sau này trở thành cô giáo như mẹ. Anh Dũng mỉm cười, xúc động vì nghị lực của cô bé. Anh quyết định hỗ trợ riêng thêm toàn bộ học phí đến đại học.

    Nhưng rồi một điều kỳ lạ xảy ra…

    Một lần, thư ký của anh vô tình gửi cho anh hồ sơ chi tiết của những học sinh được trao học bổng. Khi đến phần của Vy, anh lặng người.

    Tên mẹ: Trần Diệu Hạ.

    Từng chữ như bó/p ngh/ẹt lồng ng/ực anh..

    Dũng buông tập hồ sơ xuống bàn, tim đập mạnh đến mức nghe rõ trong lồng ngực. Anh đứng bật dậy, bước nhanh ra ban công để lấy lại bình tĩnh, nhưng bàn tay vẫn run lên từng hồi.

    Trần Diệu Hạ.
    Tên ấy như lưỡi dao cũ vừa xoáy lại vào vết thương chưa từng lành suốt hơn hai mươi năm.

    Anh nhớ như in gương mặt cô gái năm xưa, nụ cười hiền lành, giọng nói nhỏ nhẹ mỗi lần gọi tên anh. Không thể nào là trùng hợp. Không thể.

    Hàng loạt câu hỏi đổ ập vào đầu:
    — Hạ… vẫn còn sống ở Việt Nam?
    — Cô ấy không bỏ đi nước ngoài như anh từng nghĩ?
    — Và cô bé Vy kia… có phải…?

    Dũng ngồi xuống ghế, áp tay lên mắt, cảm thấy lồng ngực nghẹn lại. Anh không muốn vội kết luận, nhưng linh cảm mạnh mẽ mách bảo: đó không phải ngẫu nhiên.

    Tối hôm đó, anh gọi ngay cho thư ký và yêu cầu giữ kín toàn bộ thông tin về Vy, không tiết lộ cho ai, kể cả phía địa phương. Anh cần thời gian xác minh — và chuẩn bị tinh thần.

    Cuộc gặp bất ngờ

    Hai tuần sau, anh lấy lý do “muốn khảo sát thực tế đời sống học sinh” để trở lại vùng núi nơi Vy sống. Không đoàn tùy tùng, không ồn ào, anh chỉ mang theo một lái xe và người phụ trách quỹ học bổng.

    Căn nhà lá của hai mẹ con nằm cheo leo trên sườn dốc. Anh bước xuống xe, đứng trước hiên nhà mà lòng rối bời. Tấm mái tranh cũ kỹ, bậc cửa gỗ mòn vẹt, tất cả khiến anh vừa xót xa vừa day dứt.

    “Chú là… người lần trước trao học bổng phải không ạ?” – Vy chạy ra, lễ phép cúi đầu.

    Dũng gật, nhưng mắt anh không rời khỏi dáng người phụ nữ đang bước từ trong nhà ra, tay còn cầm chiếc khăn lau bát.

    Diệu Hạ.

    Thời gian đã in hằn lên gương mặt cô, nhưng ánh mắt… ánh mắt ấy không thể lẫn vào đâu được. Vẫn dịu dàng, trầm lắng, chỉ khác là nay chất chứa thêm một nỗi buồn sâu kín.

    Khoảnh khắc hai ánh nhìn chạm nhau, Hạ khựng lại. Bàn tay cô siết chặt chiếc khăn đến trắng bệch. Đôi môi run run, như muốn nói nhưng không thành lời.

    Dũng bước lên một bước, giọng khàn đi:
    “Là em… thật sao?”

    Vy ngơ ngác nhìn hai người, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

    Hạ hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng nói với con gái:
    “Vy, con vào trong nhà trước đi. Mẹ có chuyện cần nói với… chú đây.”

    Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, nhưng còn kịp nhìn lại hai người một lần. Cửa khép lại, chỉ còn Dũng và Hạ đứng đối diện nhau giữa khoảng sân nhỏ.

    Sự thật bị chôn giấu

    Không cần vòng vo, Dũng hỏi ngay trong nghẹn ngào:
    “Vy… có phải là con của chúng ta?”

    Hạ không trả lời ngay. Đôi mắt cô ươn ướt, nhưng vẫn bình tĩnh lạ lùng. Một hồi lâu sau, cô khẽ gật đầu.

    “Em đã định không bao giờ để anh biết. Em tưởng anh đã quên… và chắc chắn không muốn vướng bận.”

    Dũng như bị ai bóp nghẹt lồng ngực. Bao nhiêu năm vật lộn với khoảng trống vô hình kia, giờ mới biết khoảng trống ấy có hình hài, biết nói cười, biết mơ ước… và đang gọi người khác là cha.

    Anh run giọng:
    “Tại sao em không tìm anh? Tại sao không một lần…?”

    Hạ cúi mặt.
    “Ngày ấy anh đi không lời từ biệt. Số liên lạc cũng không còn. Gia đình anh cho người đến tìm gặp em, đưa tiền và yêu cầu em rời đi. Em mang thai, nhưng không dám nói với họ. Em sợ họ ép em bỏ đứa bé.”

    “Em chuyển trọ, bỏ học, về quê sinh con. Một mình. Em không nghĩ anh sẽ quay về tìm nữa.”

    Dũng lặng người. Anh không biết rằng cha mẹ mình đã cắt đứt mọi liên lạc, xóa sạch tung tích Hạ chỉ để “giải quyết êm đẹp”.

    Bao nhiêu năm qua, trong khi anh dằn vặt vì mất đi cả hai, thì mẹ con họ đã âm thầm chống chọi với cuộc đời ở một nơi xa lắc.

    Và Vy… chính là đứa trẻ anh đã từng mơ thấy trong căn nhà nhỏ với mảnh vườn năm nào.