Blog

  • Sinh con xong bị hỏi bố đứa bé đâu? Tôi vừa mở miệng đã nói anh ấy ch///ết rồi. Bác sĩ nam nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi gỡ khẩu trang ra: Thế tôi là m//a à?

    Sinh con xong bị hỏi bố đứa bé đâu? Tôi vừa mở miệng đã nói anh ấy ch///ết rồi. Bác sĩ nam nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi gỡ khẩu trang ra: Thế tôi là m//a à?

    Khi tiếng khóc đầu tiên của con vang lên trong phòng sinh, tôi bật khóc theo. Không phải vì đa//u, mà vì cuối cùng tôi cũng đã vượt qua được thời khắc mà tôi từng nghĩ mình không thể sống sót.

    Đ//ứa b//é được đặt lên ngự//c tôi, nhỏ xíu, đ//ỏ hỏ//n, ướt đẫm. Tôi ru/n rẩ//y đưa tay chạm vào lưng con, cảm giác ấm nóng ấy khiến tim tôi thắt lại.

    Con đã đến rồi…

    Giây phút đó, tôi tin rằng mình đủ mạnh để đối mặt với mọi câu hỏi tiếp theo.

    Nhưng tôi đã lầm.

    Câu Hỏi Tưởng Chừng Vô Hại

    Sau khi tôi được chuyển sang phòng hồi sức, một nữ bác sĩ trung niên bước tới, cầm hồ sơ bệnh án.

    “Chúc mừng em nhé, mẹ tròn con vuông.”

    Bà mỉm cười rồi hỏi tiếp, giọng rất tự nhiên:

    “Thế bố cháu đâu rồi em? Gọi vào ký giấy khai sinh.”
    Tôi ch///ết lặng.

    Câu hỏi ấy… cuối cùng cũng đến.

    Tôi nhìn lên trần nhà, cố nuốt nước bọt. Trong đầu tôi thoáng hiện lên hàng trăm hình ảnh — những kỷ niệm cũ, những đêm khóc thầm, những lần tôi tự hỏi liệu mình có đang sa/i khi giữ đứ/a b/é này lại.

    Tôi khẽ mở miệng.

    “Anh ấy…”

    Tôi hít sâu.

    “Anh ấy ch///ết rồi.”

    Không khí trong phòng như đông cứng lại.

    Nữ bác sĩ khựng tay, nhìn tôi một lúc, ánh mắt pha lẫn ngạc nhiên và thương cảm.

    “Chia buồn với em…” — bà nói nhỏ.

    Tôi nhắm mắt lại.

    Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ dừng ở đó.

    Nhưng đúng lúc ấy, một bác sĩ nam đang đứng ở cuối phòng bỗng dừng hẳn động tác.

    Ánh Nhìn Khiến Tôi Lạnh Sống Lưng

    Anh ta cao, mặc áo blouse trắng, khẩu trang che gần nửa khuôn mặt. Từ nãy đến giờ anh không nói gì, chỉ chăm chú xem các chỉ số máy móc.

    Nhưng khi tôi nói câu “anh ấy ch///ết rồi”, tôi cảm nhận rõ ràng… anh đang nhìn tôi.

    Không phải kiểu nhìn vô tình.

    Mà là nhìn chằm chằm.

    Tôi mở mắt ra.

    Ánh mắt ấy khiến tim tôi đập mạnh đến mức đ/au tứ/c ng//ực. Có gì đó rất quen… nhưng tôi không dám tin.
    Anh tiến lại gần giường bệnh.

    Không nói gì.

    Không hỏi gì.

    Chỉ đứng đó, nhìn tôi như muốn xuyên thấu mọi lớp phòng vệ.

    Rồi, chậm rãi, anh đưa tay lên gỡ khẩu trang.

    Tôi đông cứng.

    Khuôn mặt ấy…

    Không thể nào…

    Anh khẽ nhếch môi, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng:

    “Thế… tôi là m/a à?”…

    Cả thế giới trước mắt tôi sụp xuống trong một nhịp thở.

    Tôi nhìn anh.
    Không chớp mắt.
    Không thở nổi.

    Khuôn mặt đó…
    Là người đàn ông tôi đã tận tay ký giấy tử vong.
    Là người tôi đã đứng trước bàn thờ, đốt nhang, quỳ xuống mà khóc đến lả người.
    Là người tôi đã tự ép mình tin rằng: anh đã không còn trên đời này nữa.

    Tôi run rẩy, môi mấp máy nhưng không phát ra được âm thanh nào.

    — “Không… không thể…”

    Bác sĩ nam nhìn tôi rất lâu. Ánh mắt anh không còn giễu cợt, chỉ còn lại một nỗi gì đó rất sâu… rất mệt mỏi.

    Anh quay sang nữ bác sĩ trung niên:
    — “Bác sĩ cho tôi nói chuyện riêng với bệnh nhân một lát.”

    Bà ấy nhìn chúng tôi, hơi do dự, rồi gật đầu. Cánh cửa phòng khép lại. Không gian im lặng đến mức tôi nghe rõ tiếng tim mình đập loạn trong lồng ngực.

    Anh kéo ghế, ngồi xuống cạnh giường tôi.

    — “Em sinh rồi à…”
    Giọng anh khàn đi.
    — “Con… khỏe không?”

    Một giọt nước mắt trào ra, tôi quay mặt đi.
    — “Anh đừng hỏi nữa.”
    — “Anh đã chết rồi.”

    Anh cười khẽ. Một nụ cười đau hơn cả khóc.

    — “Anh biết.”
    — “Trong mắt em, trong giấy tờ pháp lý… anh chết thật rồi.”

    Tôi quay phắt lại:
    — “Vậy rốt cuộc là chuyện gì?!”
    — “Ngày đó… tai nạn… thi thể… giấy báo tử… em đã chôn anh rồi cơ mà!”

    Anh nhắm mắt lại.

    — “Tai nạn là thật.”
    — “Nhưng người chết hôm đó… không phải anh.”

    Tôi chết lặng.

    Anh kể, chậm rãi, từng câu như cắt vào da thịt tôi.

    Hôm đó anh bị thương rất nặng, hôn mê sâu. Trong lúc cấp cứu hỗn loạn, bệnh viện nhầm hồ sơ với một bệnh nhân vô danh khác — khuôn mặt biến dạng nặng hơn anh. Gia đình người kia không đến nhận. Còn tôi… tôi nhận nhầm.

    Khi anh tỉnh lại, anh đã được chuyển viện.
    Khi anh quay về… tôi đã ký giấy chấm dứt quan hệ, đã nhận tiền hỗ trợ, đã tự tay đưa anh xuống mồ.

    — “Anh tìm em.”
    — “Nhưng em đã dọn đi, đổi số, cắt đứt mọi liên lạc.”

    Giọng anh nghẹn lại.

    — “Anh nghĩ… em hận anh đến mức đó.”

    Tôi bật khóc nức nở.

    — “Không!”
    — “Em rời đi vì em mang thai!”
    — “Và vì em nghĩ… con không còn bố nữa rồi…”

    Anh sững người.

    — “Em nói gì?”

    Tôi quay sang ôm chặt đứa bé đang ngủ trên ngực mình.

    — “Con trai anh.”

    Không khí như ngừng thở.

    Anh đưa tay run rẩy chạm nhẹ vào bàn tay nhỏ xíu của con. Một giọt nước rơi xuống mu bàn tay tôi.

    — “Anh đã bỏ lỡ… tất cả rồi.”

    Tôi lắc đầu, nước mắt rơi không ngừng.

    — “Không.”
    — “Anh chỉ đến muộn.”

    Ngoài kia, hành lang bệnh viện vẫn vang tiếng bước chân vội vã. Nhưng trong căn phòng nhỏ ấy, một người đã chết trong giấy tờ… vừa được sống lại lần thứ hai.

    Và tôi hiểu ra một điều đau đớn:

  • Lũ về, bầu trời đen kịt, nước dâng ngậ//p sân chỉ trong một đêm. Ở căn nhà nhỏ chênh vênh bên sườn đồi, chị T – bụng mang dạ chửa tám tháng rưỡi

    Lũ về, bầu trời đen kịt, nước dâng ngập sân chỉ trong một đêm. Ở căn nhà nhỏ chênh vênh bên sườn đồi, chị T – bụng mang dạ chửa tám tháng rưỡi – đứng thẫn thờ nhìn dòng nước cuộn xiết, mắt ngóng ra xa như thể có thể thấy bóng dáng người chồng đang làm thuê tận Đồng Nai.

    Chị biết, lần này lũ lớn. Hôm trước hàng xóm đã gồng gánh đi sơ tán, nhưng chị T sợ, không dám đi xa. Chị lo đứa con trong bụng chẳng chịu đợi. Không điện, không sóng, không chồng, không người thân bên cạnh. Chị chỉ có mình.

    Khi nước dâng lên đến bậc cửa thứ hai, chị bắt đầu gom mấy gói gạo còn sót, nhưng rồi nước ngấm, ẩm mốc. Hết đồ khô, chị ra rừng hái rau dớn, rau tàu bay, nhặt củ rừng sống qua ngày. Có hôm, đói quá, chị nhai cả lá sung non chan với muối. Thai đạp trong bụng như nhắc chị phải ráng sống.

    Gần ngày sinh, những cơn co thắt bắt đầu xuất hiện. Đêm ấy mưa lại trút như xé, núi bắt đầu sạt. Đường vào trạm y tế bị chặn, cầu tạm đã trôi. Chị T hiểu: không đi, hai mẹ con sẽ nguy.

    Chị quấn chiếc áo mưa rách, khoác ba lô đựng vài thứ cần thiết, một tay ôm bụng, một tay vịn gậy, bước ra khỏi nhà lúc mờ sáng. 7 cây số đường rừng – những đoạn sạt lở lấp cả lối mòn, đất nhão nhoẹt, đá lởm chởm. Mỗi bước đi là một lần chị tưởng mình ngã xuống. Có lúc đau quặn đến nỗi phải dừng lại bám vào gốc cây, thở dốc, nước mắt hòa nước mưa chảy ròng ròng.

    Dọc đường, vài người dân đi tránh lũ thấy chị, vội vã đỡ, có người nhường chiếc võng, có người cõng chị qua đoạn trơn nhất. Họ không quen, nhưng ai cũng thương chị bụng lớn lội lũ.

    Ba giờ sau, chị đến được trạm y tế xã – đôi chân tím bầm, môi tím tái, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực niềm tin. Và rồi đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời vào rạng sáng hôm sau, giữa tiếng mưa rơi không dứt.

    Khi chồng chị về đến nơi, anh chỉ biết ôm vợ con khóc nghẹn. “Em giỏi quá,” anh nói. Nhưng chị chỉ cười mệt, nắm tay con:
    – Là nó cho em sức mạnh… Là nó muốn được sống.

  • Vợ bỏ đi khi hai con mới tròn 3 tuổi, một mình ông Tiến nuôi con khôn lớn…khi các con thành đạt người vợ xuất hiện đòi 1 tỷ tiền cấp dưỡng…

    Vợ bỏ đi khi hai con mới tròn 3 tuổi, một mình ông Tiến nuôi con khôn lớn

    Năm đó, ông Tiến vừa bước sang tuổi ba mươi. Hai đứa con gái sinh đôi mới tròn ba tuổi, còn chưa nói sõi, vậy mà vợ ông đã thu dọn đồ, để lại đúng một câu:
    “Em không chịu nổi cảnh nghèo này nữa. Ly hôn đi.”

    Người đàn bà ấy sau đó theo người mai mối sang Trung Quốc làm vợ. Ngày ký vào đơn ly hôn, bà không khóc. Chỉ quay lại nói thêm một câu khiến ông Tiến nhớ mãi:
    “Anh bất tài quá, nên em mới phải bỏ đi.”

    Từ hôm đó, trong căn nhà cấp bốn dột nát chỉ còn lại ba cha con.

    Ông Tiến làm đủ nghề để sống: phụ hồ, bốc vác, chạy xe thuê, tối về lại tranh thủ bán vé số. Hai đứa nhỏ sốt cao, ông cõng chạy mấy cây số ra trạm xá. Có hôm hết tiền, ông nhịn đói, chan cháo loãng cho con ăn rồi quay mặt đi lau nước mắt.

    Hàng xóm xì xào:
    “Không vợ, nghèo thế này, nuôi sao nổi hai đứa con gái?”
    Có người còn ác miệng hơn:
    “Vợ bỏ là phải, đàn ông gì mà để vợ khổ.”

    Ông Tiến nghe hết, nhưng coi như gió thoảng. Ông chỉ cúi đầu làm việc, tối về kèm con học chữ, dạy con lễ nghĩa. Ông hay nói:
    “Nhà mình nghèo tiền, nhưng không được nghèo nhân cách.”

    Hai mươi năm trôi qua.

    Cô con gái lớn trở thành giáo viên, đứng trên bục giảng dạy học trò bằng chính sự tử tế mà cha truyền lại.
    Cô con gái út trở thành tiếp viên hàng không, bay khắp nơi nhưng chưa bao giờ quên cú điện thoại hỏi cha: “Hôm nay ba ăn cơm chưa?”

    Ngày hai chị em chuẩn bị lấy chồng, ông Tiến lặng lẽ lau bàn thờ, thắp nhang báo với tổ tiên. Ông không có của hồi môn lớn, chỉ có căn nhà cũ và hai đứa con ngoan.

    Đúng lúc ấy, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng xuất hiện trước cửa.

    Là mẹ ruột của họ.

    Bà nhìn hai con từ đầu đến chân, ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa tính toán. Sau vài câu hỏi han hời hợt, bà thẳng thừng nói:
    “Dù sao tôi cũng là mẹ đẻ. Giờ tôi già rồi, các con phải phụng dưỡng. Nếu không, mỗi đứa đưa cho tôi 1 tỷ, coi như tiền dưỡng già.”

    Căn nhà lặng đi.

    Ông Tiến siết chặt tay, định lên tiếng thì cô con gái cả đứng dậy.

    Cô nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt, giọng bình tĩnh, chỉ nói đúng ba câu:

    1. “Khi chúng tôi ba tuổi, bà đã tự nguyện từ bỏ quyền làm mẹ.”

    2. “Hai mươi năm qua, người nuôi chúng tôi ăn học là ba tôi, không phải bà.”

    3. “Nếu bà còn đòi tiền, luật sư của gia đình tôi sẽ làm việc với bà ngay bây giờ.”

    Nói xong, cô quay sang cửa:
    “Anh vào đi ạ.”

    Một người đàn ông mặc vest bước vào, tự giới thiệu là luật sư, đặt cặp hồ sơ xuống bàn, nhẹ nhàng nói về quyền nuôi dưỡng, nghĩa vụ bỏ mặc con và trách nhiệm pháp lý.

    Người phụ nữ tái mặt. Bà lắp bắp vài câu rồi đứng dậy, vội vã rời đi, không dám quay đầu lại.

    Tối hôm đó, hai con gái quỳ xuống trước ông Tiến.
    Ông vội vàng đỡ con dậy, giọng run run:
    “Ba không cần gì hết. Thấy các con sống tử tế, ba đủ giàu rồi.”

    Ngoài sân, gió thổi nhẹ. Trong căn nhà nghèo năm xưa, có một người cha lưng đã còng nhưng ánh mắt sáng hơn bao giờ hết.

    👉 Bởi vì có những người đàn ông không cho con cuộc sống giàu sang, nhưng cho con cả một đời nhân cách.

  • CĐV khắp thế giới: Trọng tài này phải bị tước huy hiệu FIFA, đuổi khỏi bóng đá

    Trên các diễn đàn bóng đá quốc tế, người hâm mộ bày tỏ sự ngạc nhiên và phẫn nộ trước quyết định của tổ trọng tài khi từ chối bàn thắng hợp lệ của Nguyễn Thị Bích Thùy trong trận chung kết bóng đá nữ SEA Games 33.

    Quyết định gây tranh cãi của trọng tài biên người Lào Phutsavan Chanthavong cùng trọng tài chính Durcau Rebecca (Australia) ở trận chung kết giữa đội tuyển nữ Việt Nam và Philippines tối 17/12 trên sân Chonburi (Thái Lan) nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý của dư luận quốc tế. Trên các diễn đàn lớn như Reddit Soccer, hàng loạt chủ đề liên quan đến tình huống này được tạo ra, thu hút hàng trăm bình luận và lọt nhóm thảo luận nổi bật nhất.

    Tình huống Bích Thùy vẫn cách đường việt vị khoảng 2 m, nhưng vẫn bị từ chối bàn thắng trong trận Việt Nam thua Philippines trên loạt đá luân lưu chung kết SEA Games 33 trên sân Chonburi, Thái Lan tối 17/12/2025. Ảnh: chụp màn hình

    Ở phút 29 của trận đấu, tiền vệ Ngân Thị Vạn Sự thực hiện pha tạt bóng chính xác từ cánh phải vào vòng cấm, tạo điều kiện để Nguyễn Thị Bích Thùy băng vào đánh đầu cận thành, đưa bóng nằm gọn trong lưới Philippines. Tuy nhiên, ngay sau đó, trọng tài biên phất cờ báo việt vị, khiến bàn thắng không được công nhận. Các góc quay chậm được công bố sau trận cho thấy Bích Thùy đứng trên hàng hậu vệ đối phương và thậm chí còn cách vạch việt vị khoảng 2 m ở thời điểm đồng đội chuyền bóng.

    Tình huống này lập tức tạo nên làn sóng phản ứng dữ dội trên Reddit. Tài khoản malkebulan bình luận gay gắt: “Đây là một trong những quyết định tệ nhất tôi từng chứng kiến. Có tới bốn cầu thủ phòng ngự, kể cả thủ môn, đứng thấp hơn cầu thủ ghi bàn”.

    Nhiều ý kiến cho rằng đây không phải là pha việt vị “nhạy cảm” hay “sát nút”, mà là sai lầm rõ ràng. Low_Disk_7412 chỉ ra: “Có gần 2 m khoảng cách giữa hậu vệ cuối cùng Hali Long và Bích Thùy”.

    Bích Thùy: 'Trọng tài đánh cắp bàn đẹp nhất sự nghiệp của tôi' - Báo  VnExpress Thể thao

    Từ đó, tranh luận nhanh chóng mở rộng sang việc liệu sai sót này xuất phát từ yếu kém chuyên môn hay có dấu hiệu tiêu cực. Swannyhypno đặt câu hỏi đầy hoài nghi: “Thật khó để nghĩ đến điều gì khác ngoài khả năng dàn xếp khi chứng kiến tình huống này”. Trong khi đó, Maleficent-Key-8331 cho rằng trọng tài biên “có thể có động cơ cá nhân hoặc liên quan đến tiền bạc”.

    Dẫu vậy, không ít ý kiến phản đối giả thuyết tiêu cực và cho rằng đây đơn thuần là lỗi nghiệp vụ. Biquet thẳng thắn nhận xét: “Rõ ràng đây là sai lầm chuyên môn”. Mogul_w ví von đây là dạng quyết định mà “một trọng tài nhí cũng có thể mắc phải vì thiếu tập trung”.

    trong tai 1765987552688233093258

    Một số người cố gắng đưa ra lời giải thích về mặt kỹ thuật. Attygalle cho rằng trọng tài biên có thể đã “quan sát người chuyền bóng thay vì người nhận bóng ở thời điểm chuyền”. Tuy nhiên, SniperWillow phản bác: “Nếu đó là sự thật thì trọng tài này không nên tiếp tục điều hành bất kỳ trận đấu nào. Với một trọng tài FIFA, hành động đó là không thể chấp nhận”.

    Vordeo, được cho là người Philippines, cũng không tin vào khả năng dàn xếp tỷ số, bởi bóng đá không phải môn thể thao phổ biến hàng đầu tại quốc gia này. “Tôi không nghĩ có ai bỏ tiền ra để dàn xếp một trận bóng đá có lợi cho Philippines. Có lẽ đây chỉ là sự kém cỏi”, tài khoản này viết.

    Trọng tài 'cướp' trắng trợn bàn thắng hợp lệ của ĐT nữ Việt Nam -  Bongdaplus.vn

    Theo thông tin trên trang chủ FIFA, bà Phutsavan Chanthavong bắt đầu làm nhiệm vụ tại các giải quốc tế từ năm 2019 và hiện là nữ trợ lý trọng tài FIFA duy nhất của Lào. Sau sai sót ở trận chung kết tối 17/12, nhiều cổ động viên đã kêu gọi FIFA vào cuộc và đưa ra án kỷ luật. Gaeassdude nhấn mạnh: “Trọng tài mang huy hiệu FIFA cần được giám sát chặt chẽ”. Trong khi đó, GonePostalRoute cho rằng: “Ít nhất FIFA nên tước huy hiệu của người mắc lỗi nghiêm trọng như vậy”.

    Đáng chú ý, môn bóng đá tại SEA Games hiện không áp dụng công nghệ VAR, nên quyết định của trọng tài trên sân là chung cuộc. Dù vậy, từng có trường hợp trọng tài chính không đồng tình với phán quyết của trợ lý. Cụ thể, ở trận thắng Lào 2-1 của U22 Việt Nam tại bóng đá nam, trọng tài chính đã hủy quyết định căng cờ việt vị của trọng tài biên và công nhận bàn thắng cho Nguyễn Đình Bắc.

    Từ sự cố này, nhiều người tiếp tục đặt vấn đề về tính cần thiết của VAR. Tarakian-grunt đặt câu hỏi: “VAR có thực sự tệ hơn những gì chúng ta vừa chứng kiến không?”. TravelingWords khẳng định: “Trong mọi hoàn cảnh, một hệ thống VAR phù hợp vẫn tốt hơn là không có gì”.

    Thiếu may mắn, ĐT bóng đá nữ Việt Nam giành Huy chương Bạc - Báo Công an  nhân dân điện tử

    Hiện tại, nhiều môn thi đấu khác tại SEA Games như cầu mây, bóng chuyền, futsal hay các môn võ đều cho phép khiếu nại và xem lại băng hình, trong khi bóng đá – môn thể thao có lượng người theo dõi đông đảo nhất – lại chưa áp dụng cơ chế này.

    Bàn thắng không được công nhận của Bích Thùy khiến trận chung kết phải bước vào loạt sút luân lưu sau 120 phút hòa 0-0. Ở loạt đấu cân não, đội tuyển nữ Philippines giành chiến thắng 6-5, lần đầu tiên đăng quang SEA Games, trong khi thầy trò HLV Mai Đức Chung lỡ cơ hội giành HCV lần thứ năm liên tiếp.

  • VFF gửi thông báo khẩn tới CĐV trước trận U22 Việt Nam vs Thái Lan

    LĐBĐ Việt Nam đã có những lưu ý với những CĐV đến sân tiếp lửa cho U22 Việt Nam ở chung kết SEA Games 33.

    Liên quan đến việc vào sân theo dõi trận chung kết bóng đá nam SEA Games 33 giữa U22 Việt Nam và U22 Thái Lan, diễn ra vào 19h30 ngày 18/12/2025 trên SVĐ Rajamangala, Ban tổ chức thông báo một số mốc thời gian quan trọng như sau:

    – Cổng sân sẽ mở từ 18h00 để khán giả vào sân. Đối với những CĐV chưa có vé, việc đăng ký Walk-in (đăng ký trực tiếp tại sân) chỉ được thực hiện trước 19h00 (30 phút trước giờ bóng lăn) và áp dụng theo nguyên tắc đến trước – phục vụ trước, số lượng có hạn; CĐV cần mang theo CMND/CCCD hoặc hộ chiếu khi đăng ký.

    – Đến 19h30, hệ thống và cổng sân sẽ chính thức đóng. Khán giả đến sau thời điểm này sẽ không được vào sân trong bất kỳ trường hợp nào, kể cả đã có vé hợp lệ.
    598278362_1191721409828437_9212551662749168934_nVFF thông báo để CĐV Việt Nam thuận tiện trong việc đến sân cổ vũ

    CĐV Việt Nam vui lòng chủ động đến sân sớm để bảo đảm quyền lợi và cùng tiếp lửa cho đội tuyển. Trận chung kết bóng đá nam SEA Games 33 giữa U22 Việt Nam và U22 Thái Lan sẽ diễn ra vào 19h30 trên SVĐ Rajamangala. Đội tuyển U22 Việt Nam sẽ ra sân trong trang phục màu đỏ truyền thống.

    Trước đó, sáng 17/12, tại Bangkok (Thái Lan), Ban Tổ chức SEA Games 33 đã tổ chức họp báo trước trận chung kết môn bóng đá nam giữa đội tuyển U22 Việt Nam và U22 Thái Lan. Đại diện U22 Việt Nam tham dự họp báo gồm HLV trưởng Kim Sang Sik và hậu vệ Phạm Lý Đức.
    VFF gửi thông báo khẩn tới CĐV trước trận U22 Việt Nam vs Thái Lan 763084U22 Việt Nam mong muốn nhận được sự cổ vũ từ CĐV nhà trên đất Thái Lan
    Phát biểu mở đầu, HLV Kim Sang Sik nhấn mạnh hành trình vào tới trận chung kết của U22 Việt Nam là thành quả của sự nỗ lực bền bỉ và tinh thần đoàn kết của toàn đội, cùng sự cổ vũ to lớn từ người hâm mộ trong nước. “Chúng tôi có mặt ở trận chung kết hôm nay nhờ sự ủng hộ của người dân Việt Nam, sự nỗ lực của các cầu thủ và cả sự hy sinh thầm lặng của tất cả các thành viên trong đội”, HLV Kim Sang Sik chia sẻ.

    Thay mặt toàn đội, Phạm Lý Đức gửi lời cảm ơn tới người hâm mộ Việt Nam đã luôn đồng hành, tiếp lửa cho U22 Việt Nam suốt hành trình vừa qua. “Chúng tôi sẽ thi đấu với hơn 100% sức lực để mang Huy chương Vàng về cho bóng đá Việt Nam và cho người hâm mộ”, Lý Đức nhấn mạnh.

    https://thethao247.vn/sea-games/406-vff-gui-thong-bao-khan-toi-cdv-truoc-tran-u22-viet-nam-vs-thai-lan-d402138.html

  • FIFA bất ngờ nhắc tên ĐT nữ Việt Nam sau trận chung kết ‘giông bão’

    FIFA bất ngờ nhắc tên ĐT nữ Việt Nam sau trận chung kết ‘giông bão’

    Trang chủ bóng đá nữ FIFA gửi lời động viên đến ĐT bóng đá và futsal nữ Việt Nam ở SEA Games 33.

    Ngày thi đấu 17/12 mang lại cho người hâm mộ bóng đá Việt Nam vô vàn cảm xúc khi đội tuyển nữ để thua đầy tiếc nuối trước Philippines trên chấm luân lưu ở chung kết SEA Games 33. Dù không thể nối dài chuỗi kỉ lục giành HCV liên tiếp nhưng màn trình diễn của các cô gái áo đỏ nhận về cơn mưa lời khen bởi tinh thần chiến đấu quả cảm, nỗ lực ngay cả khi bị “mất oan” một bàn thắng.

    Mới đây, trang chủ bóng đá nữ của FIFA – FIFA Women’s World Cup đã gửi những lời động viên tới thầy trò HLV Mai Đức Chung và ĐT futsal nữ Việt Nam: “Đứng sau đội tuyển nữ luôn là những người hâm mộ nhiệt thành. Vinh quang chờ đợi phía trước”, trang này viết. Ngoài ra, FIFA Women’s World Cup cũng có thêm bài viết về HLV Mai Đức Chung – huyền thoại đã chứng kiến nhiều cột mốc lịch sử của bóng đá nữ Việt Nam: “Huấn luyện viên lớn tuổi nhất trong lịch sử. Đơn giản là huyền thoại!”, trang này viết thêm.
    Screenshot_7

    Phía dưới bài viết, rất nhiều người hâm mộ Việt Nam cũng đã bày tỏ sự yêu mến đối với các đội tuyển bóng đá nữ Việt Nam, đồng thời tiếc nuối về tình huống trọng tài tước đi bàn thắng của Bích Thuỳ ở phút 29.

    Không chỉ riêng FIFA, báo chí châu lục và khu vực cũng đồng loạt gửi lời động viên tới Huỳnh Như và đồng đội.

    16h30 chiều nay 18/12, đội tuyển futsal nữ Việt Nam sẽ bước vào trận tranh HCV với đối thủ Indonesia.

    https://thethao247.vn/sea-games/432-fifa-bat-ngo-nhac-ten-dt-nu-viet-nam-sau-tran-chung-ket-giong-bao-d402153.html

  • “Người chồng đổ mắm tôm lên đầu vợ chỉ để làm hài lòng tình nhân đang có bầu con trai, nhưng nào ngờ chỉ 10 phút sau đó, màn màn trả thù của cả gia đình nhà vợ khiến cho tiểu tam trở tay không kịp

    Người chồng tôi từng gọi là chồng, trước mặt tôi và người đàn bà anh ta đang cặp kè, đổ thẳng một bát mắm tôm lên đầu tôi.

    Mắm tôm chảy xuống mặt, xuống cổ, thấm ướt cả áo. Mùi tanh nồng bốc lên khiến tôi choáng váng. Tôi đứng sững giữa phòng khách, không kịp phản ứng, chỉ nghe tiếng cười khẩy của cô ta phía sau lưng anh.

    Cô ta đang mang thai, một tay đặt lên bụng, giọng ngọt nhưng đầy ác ý:
    “Anh làm thế cho em yên tâm. Con trai trong bụng em không thể có một người đàn bà vô dụng làm mẹ kế.”

    Chồng tôi không hề ngăn lại. Anh ta còn quát tôi:
    “Cô cúi đầu xin lỗi nó đi. Không đẻ được con trai thì cũng chỉ đáng vậy thôi.”

    Tôi không khóc.
    Không van xin.
    Chỉ lặng lẽ đi vào nhà tắm, xả nước gội đầu, để mắm tôm trôi xuống cống.

    Trong lúc ấy, tay tôi run run bấm điện thoại, gửi đúng một dòng tin vào nhóm gia đình nhà ngoại:
    “Con bị làm nhục. Mọi người qua ngay.”

    Chưa đầy mười phút sau, chuông cửa vang lên liên tục.

    Người bước vào đầu tiên là bố tôi. Sau đó là mẹ tôi, hai anh trai, chú ruột, cô ruột. Căn phòng khách vốn ồn ào bỗng chốc im phăng phắc.

    Chồng tôi lúng túng đứng dậy, cố cười:
    “Chuyện vợ chồng con, nhà ngoại không nên xen vào…”

    Bố tôi không trả lời. Ông nhìn thẳng vào chiếc bát mắm tôm còn đặt trên bàn, rồi quay sang tôi:
    “Cái này ai đổ?”

    Không ai dám lên tiếng.

    Mẹ tôi tiến lại gần, vén tóc tôi ra sau tai, ngửi thấy mùi mắm còn sót lại, bà im lặng một lúc rồi quay sang người đàn bà kia:
    “Cháu có bầu à?”

    Cô ta gật đầu, mặt tái nhợt.

    Mẹ tôi lấy trong túi xách ra một tập giấy, đặt xuống bàn. Giọng bà đều đều, không cao không thấp:
    “Đây là hồ sơ khám thai. Kết quả xét nghiệm giới tính thai nhi. Là con gái.”

    Căn phòng như đông cứng lại.

    Chồng tôi há hốc miệng:
    “Không thể nào… cô nói là con trai mà…”

    Anh trai tôi lúc này mới lên tiếng, giọng lạnh tanh:
    “À, quên nói. Em gái tôi đã làm xét nghiệm ADN từ tháng trước. Đứa bé này không phải con anh.”

    Người đàn bà kia khuỵu xuống ghế, ôm bụng, miệng lắp bắp không thành tiếng.

    Chưa kịp hoàn hồn, chú tôi đặt thêm một xấp giấy khác lên bàn:
    “Đây là bằng chứng cô ta qua lại cùng nhiều người, cùng đơn tố cáo chiếm đoạt tiền đã chuẩn bị sẵn. Chỉ chờ ký tên.”

    Bố tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào chồng tôi:
    “Con gái tôi gả vào nhà anh đàng hoàng. Hôm nay bị làm nhục như vậy thì không còn là chuyện riêng nữa.”

    Chồng tôi quỳ sụp xuống, miệng liên tục xin lỗi. Người đàn bà kia bật khóc hoảng loạn, hoàn toàn không kịp trở tay.

    Tôi bước ra giữa phòng, giọng rất nhẹ nhưng dứt khoát:
    “Anh đổ mắm tôm lên đầu tôi để làm hài lòng người khác. Nhưng anh quên rằng, sau lưng tôi là cả một gia đình.”

    Tối hôm đó, tôi rời khỏi căn nhà ấy với đầy đủ giấy tờ ly hôn đã chuẩn bị từ trước.

    Còn người chồng cũ của tôi thì mất vợ, mất danh dự.
    Người đàn bà kia mất luôn chỗ dựa, sự thật phơi bày trong đúng mười phút ngắn ngủi.

    Có những sự trả thù không cần gào thét.
    Chỉ cần để sự thật xuất hiện, mọi thứ tự sụp đổ.

  • Tiết lộ bất ngờ về trọng tài khiến tuyển nữ Việt Nam mất oan bàn thắng

    (Dân trí) – Trọng tài biên người Lào Phutsavan Chanthavong là người có kinh nghiệm làm việc lâu năm. Đáng tiếc, bà lại mắc sai lầm nghiêm trọng, khiến tuyển nữ Việt Nam mất oan bàn thắng trước Philippines.

    Phút 30 ở trận chung kết SEA Games 33, Bích Thùy đã đưa bóng vào lưới Philippines sau đường chuyền của Vạn Sự. Mặc dù vậy, trọng tài biên Phutsavan Chanthavong đã phất cờ báo việt vị. Pha quay chậm cho thấy Bích Thùy vẫn đứng thấp hơn khá nhiều so với hàng thủ đối phương. Nếu có VAR ở tình huống này, chắc chắn tuyển nữ Việt Nam đã được công nhận bàn thắng.

    Trọng tài Phutsavan Chanthavong là tâm điểm sau trận đấu khi từ chối bàn thắng hợp lệ của tuyển nữ Việt Nam (Ảnh: Mạnh Quân).

    Sau trận đấu, người hâm mộ Việt Nam tỏ ra rất bất bình vì quyết định của trọng tài biên Phutsavan Chanthavong. Họ cho rằng nếu bàn thắng của Bích Thùy được công nhận thì đội tuyển nữ Việt Nam có thể đã giành HCV SEA Games.

    Điều đáng nói, trọng tài Phutsavan Chanthavong không phải người mới vào nghề. Bà là người có kinh nghiệm dày dạn. Trong hồ sơ, bà là nữ trọng tài đầu tiên của Lào được Liên đoàn bóng đá châu Á (AFC) lựa chọn tham gia điều hành nhiều giải bóng đá nữ như vòng chung kết U20 nữ châu Á 2024, môn bóng đá nữ ở ASIAD 2024. Ngoài ra, bà còn điều khiển nhiều trận đấu ở các giải bóng đá nữ Đông Nam Á.

    Bà Phutsavan Chanthavong từng khởi đầu sự nghiệp thể thao với vai trò vận động viên điền kinh. Tuy nhiên, sau này, bà được đào tạo trở thành trọng tài bóng đá. Tới năm 2019, nữ trọng tài này được cấp chứng nhận trợ lý trọng tài FIFA, đánh dấu cột mốc quan trọng trong sự nghiệp cầm còi chuyên nghiệp.

    Sau trận đấu, trang Facebook của trọng tài người Lào đã bị tấn công. Nhiều cổ động viên đã thả “phẫn nộ” trong các bài viết gần đây của bà.

    Nỗi buồn của Nguyễn Thị Thu khi đá hỏng quả phạt đền quyết định (Ảnh: Anh Khoa).

    Phát biểu sau trận đấu, HLV Mai Đức Chung cho biết: “Chúng ta có thể thấy các cầu thủ nữ Việt Nam chơi tốt. Các cầu thủ đã ngăn cản những pha bóng bổng vốn là miếng đánh chủ đạo của Philippines. Hơn nữa, chúng ta có bàn thắng lại không được công nhận.

    Đây là lần thứ hai chúng tôi gặp bất lợi trước quyết định của trọng tài, trước cùng một đối thủ là Philippines. Ngay cả phía Thái Lan cũng phải đến chia buồn với chúng tôi. Họ nói không hiểu sao mà trọng tài lại không công nhận bàn thắng đó.

    Đương nhiên chúng tôi buồn vì thất bại, nhưng chúng ta phải biết đứng dậy. Trong bóng đá sẽ có lúc thắng, lúc thua. Quan trọng, tuyển nữ Việt Nam đã chơi ở tâm thế ngạo nghễ, không bị lép vế. Tôi hài lòng với tinh thần của các học trò. Tuy nhiên, công tác trọng tài đã ảnh hưởng đến trận đấu và thành tích thi đấu của cả đội”.

    Xem SEA Games 33, sát cánh cùng Đoàn Thể thao Việt Nam, trọn vẹn nhất trên FPT Play, tại: http://fptplay.vn

  • Sáng nào chồng cũng lôi tôi ra đá;/nh vì không biết đẻ con trai… Cho đến 1 hôm, tôi ngất ngay giữa sân vì quá đau, anh ta đưa tôi đến bệnh viện và giả vờ như tôi bị ngã xuống cầu thang. Nhưng ai ngờ khi bác sĩ đưa kết quả cho anh ấy thì tấm phim khiến anh ta ch;/ết lặng

    Sáng nào cũng vậy.

    Chồng tôi lôi tôi ra giữa sân, đánh như trút giận chỉ vì một lý do duy nhất:
    “Tao lấy mày về mà mày không biết đẻ con trai.”

    Ban đầu là cái tát.
    Sau là đạp, là đá.
    Cuối cùng là những cú đánh không còn chừa chỗ kín.

    Hàng xóm nghe thấy thì đóng cửa.
    Mẹ chồng đứng trong nhà, niệm Phật.
    Còn tôi, quen dần với việc co người chịu đòn, chỉ mong anh ta đánh nhanh để còn đứng dậy đi nấu cơm.

    Tôi sinh được hai đứa con gái. Cả hai đều bị coi là “nợ”.
    Mỗi lần nhìn thấy chúng, anh ta lại đánh tôi mạnh hơn, như thể lỗi nằm ở tôi.

    Hôm đó cũng là một buổi sáng như mọi ngày.

    Anh ta vừa đánh vừa chửi, tôi chỉ thấy tai ù đi, mắt tối sầm. Đến cú cuối cùng, tôi ngã gục xuống nền sân, không còn biết gì nữa.

    Khi tỉnh lại, tôi đang nằm trên băng ca. Chồng tôi đứng cạnh, mặt tỏ ra lo lắng hiếm hoi. Anh ta dặn bác sĩ rất nhanh:
    “Vợ tôi trượt chân ngã cầu thang.”

    Tôi không còn sức để nói.
    Chỉ nhắm mắt.

    Bác sĩ cho tôi đi chụp chiếu tổng quát vì nghi ngờ chấn thương nặng. Tôi được đẩy vào phòng, ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu thẳng lên mặt.

    Khoảng một tiếng sau, bác sĩ gọi chồng tôi ra ngoài trước.
    Tôi nằm trong phòng, nhưng vẫn nghe được giọng nói ở hành lang.

    Giọng bác sĩ trầm xuống:
    “Anh có thể vào đây xem phim chụp không?”

    Không có tiếng trả lời.

    Chỉ vài phút sau, cửa phòng bật mở. Chồng tôi bước vào, mặt trắng bệch, tay cầm tấm phim X-quang, run đến mức không giữ nổi.

    Anh ta nhìn tôi, môi mấp máy, nhưng không thốt ra được câu nào.

    Bác sĩ theo sau, nói rất chậm, rất rõ:
    “Chị đây bị chấn thương phần mềm do ngoại lực nhiều lần. Nhưng vấn đề chúng tôi muốn trao đổi là… kết quả khám bổ sung cho anh.”

    Anh ta quay phắt lại:
    “Khám… khám gì?”

    Bác sĩ chỉ vào tấm phim và tập hồ sơ:
    “Anh bị vô sinh bẩm sinh. Không có khả năng sinh con trai hay con gái.”

    Căn phòng im phăng phắc.

    Tôi mở mắt, nhìn lên trần nhà.
    Trong đầu tôi trống rỗng, rồi sau đó là một cảm giác rất lạ — nhẹ đi.

    Hóa ra, suốt bao năm tôi bị đánh đập, bị sỉ nhục, bị coi như đồ vô dụng…
    lại vì một thứ lỗi không hề thuộc về tôi.

    Chồng tôi đứng chết trân.
    Tấm phim rơi xuống đất.
    Anh ta lắp bắp:
    “Không thể… không thể nào… chắc bác sĩ nhầm…”

    Bác sĩ không tranh cãi. Chỉ nói thêm một câu:
    “Hai đứa trẻ anh chị đang nuôi… không phải do chị ấy ‘không biết đẻ’. Mà là do anh không có khả năng sinh sản.”

    Tối hôm đó, công an đến bệnh viện.
    Bác sĩ là người gọi.

    Những vết thương cũ mới trên người tôi không thể giải thích bằng một cú ngã cầu thang.

    Chồng tôi bị mời đi làm việc ngay trong đêm.

    Còn tôi, lần đầu tiên sau nhiều năm, nằm trên giường bệnh mà không sợ sáng mai.

    Có những sự thật không cần gào lên.
    Chỉ cần một tấm phim,
    là đủ để lật ngược cả một đời đổ tội.

  • Trong lúc sửa điều hòa, thợ kỹ thuật phát hiện trong trần nhà có… túi đồ phụ nữ lạ. Tôi nghi chồng “ăn vụng”, cho đến khi mở túi ra, sự thật lại liên quan đến bí mật của mẹ chồng nhiều năm trước

    1. Túi đồ từ trên trời rơi xuống

    Tôi tên là Lan, 32 tuổi, sống cùng chồng và mẹ chồng trong căn nhà nhỏ mặt tiền đường Lê Trọng Tấn. Nhà ba tầng, lâu năm, kết cấu kiểu cũ: trần thạch cao chỗ dày chỗ mỏng. Gần đây phòng ngủ vợ chồng tôi nóng bất thường, máy điều hòa bật mà gió chỉ phả ra hơi ấm. Tôi gọi thợ kỹ thuật đến kiểm tra.

    Anh thợ tên Tín, dáng nhỏ thó, hiền lành. Anh vừa đứng lên chiếc thang nhôm, tháo mặt nạ điều hòa, vừa hỏi:

    – Chị dùng bao lâu rồi?
    – Cũng 5 năm rồi. Dạo này nó yếu lắm.

    Tín soi đèn pin lên sâu bên trong trần nhà, nhíu mày:

    – Ơ… Trong này có cái gì lạ lắm chị ơi.

    Tim tôi đập thình thịch.

    – Lạ… là sao?

    Tín luồn tay lên khe hở giữa trần và dàn lạnh, cố lôi ra một vật gì đó. Chỉ vài giây, anh đặt xuống giường… một chiếc túi xách phụ nữ màu đỏ rượu.

    Nhìn cái túi, tôi chết điếng. Loại túi này đắt tiền, sang chảnh, không phải phong cách của tôi. Tôi cảm thấy chân mình mềm nhũn.

    – Em nghĩ chắc ai đó bỏ quên lúc sửa trần? – Tín đoán.

    Nhưng căn nhà này từ khi tôi về làm dâu đến giờ chưa hề sửa lại trần phòng ngủ.

    Túi nằm ở đó, như một sự thật đang thách thức tôi.

    Tín sửa xong máy điều hòa rồi chào ra về. Trước khi đi anh còn nói:

    – Em nghĩ chị nên hỏi lại mọi người trong nhà xem sao. Túi còn khá mới đó chị.

    Tôi đóng cửa phòng, tay run bần bật khi cầm túi lên. Bên ngoài không bụi bặm, chứng tỏ nó chỉ mới được đặt vào đây… không lâu.

    Tôi nghĩ ngay đến chồng.

    Phòng ngủ này là của hai vợ chồng. Nếu có người phụ nữ nào khác từng bước vào đây… tôi chắc sẽ phát điên.

    Ở dưới nhà, tiếng mẹ chồng tôi lục đục dọn cơm. Còn chồng tôi đang đi công tác ở Buôn Ma Thuột, tối mai mới về.

    Tôi hít sâu, sờ vào khóa kéo.

    2. Bên trong chiếc túi

    Trong túi có:

    – Một ví nhỏ
    – Một khăn tay thêu hoa hồng
    – Một chiếc vòng bạc bị gãy mất một mắt
    – Một tờ giấy cũ gấp làm đôi
    – Và… một tấm ảnh đen trắng cỡ nhỏ.

    Tôi mở ví trước. Không có tiền, chỉ có một tờ giấy chứng sinh cũ kỹ, ố vàng, đề năm 1989. Trên giấy ghi tên một người mẹ: Nguyễn Thị Thanh.

    Thanh? Tôi không quen ai tên đó.

    Tiếp theo, tôi mở tấm ảnh. Trong ảnh là một cô gái trẻ khoảng đôi mươi, nét đẹp mảnh mai, gương mặt phảng phất buồn bã. Điều làm tôi giật mình là bên cạnh cô gái ấy là… mẹ chồng tôi, lúc còn trẻ, khoảng ba mươi mấy tuổi.

    Tôi ngồi thụp xuống giường, tay run rẩy. Tại sao ảnh của mẹ chồng lại nằm trong túi đồ phụ nữ được giấu trong trần nhà?

    Và tại sao lại có giấy chứng sinh?

    Tôi mở tiếp tờ giấy gấp đôi. Đó là một lá thư, nét chữ mềm mại:

    “Chị Lệ,
    Em để đứa bé lại cho chị chăm một thời gian. Em không còn lựa chọn nào khác.
    Em biết chị thương em, nên em gửi gắm.
    Nếu một ngày em không quay lại… em mong chị đừng trách em.
    – Thanh”

    Tôi đọc xong mà toàn thân lạnh đi.

    Thanh… gửi con lại cho mẹ chồng tôi?

    Vậy… chồng tôi có phải con ruột của bà Lệ không?

    Ý nghĩ ấy khiến tôi nghẹt thở.

    Bà Lệ – mẹ chồng tôi – vốn ít nói, trầm tính, và từ trước đến nay vẫn luôn có khoảng cách nhẹ với chính con trai mình. Tôi từng cho rằng đó là tính cách. Nhưng giờ thì…

    Tôi đem túi trộm vào phòng làm việc, giấu dưới bàn. Tôi cần nói chuyện với bà. Tôi không muốn tự mình đoán thêm rồi đau lòng vô ích.

    Tôi xuống bếp, nhẹ nhàng:

    – Mẹ ơi, con… muốn hỏi mẹ chuyện này chút được không?

    Bà ngẩng lên, đôi mắt vốn luôn hiền nhưng nay có gì đó cảnh giác.

    – Ừ, có chuyện gì mà mặt mũi con tái thế?

    Tôi nuốt khan.

    – Con… tìm thấy một túi đồ trên trần phòng ngủ. Trong đó có ảnh mẹ và một cô tên Thanh… với giấy chứng sinh.

    Bà Lệ buông đôi đũa xuống bàn đánh “cạch”.

    – Con nói… con tìm thấy ở đâu?

    – Trên trần phòng con ạ.

    Mặt bà trắng bệch như vừa nhìn thấy ma.

    Tôi chưa kịp hỏi thêm thì bà đứng bật dậy, giọng run run:

    – Con đưa mẹ xem!

    Tôi dẫn bà lên phòng, lấy túi ra. Vừa nhìn thấy nó, bà Lệ lập tức ôm chặt vào lòng, nước mắt trào ra như đê vỡ.

    – Trời ơi… tưởng mất rồi…

    – Mẹ… đây là gì ạ? Con không hiểu.

    Bà bóp chặt quai túi, run đến mức tôi phải dìu bà ngồi xuống giường.

    Rồi bà nói, bằng giọng trầm khàn:

    – Con dâu à… chuyện này mẹ giấu mấy chục năm nay. Mẹ không nghĩ… đến lúc nó lại lộ ra theo cách như vậy.

    Tôi nín thở.

    – Cô gái trong hình… là em ruột mẹ. Em gái mẹ – Thanh.

    Tôi đứng hình vài giây.

    – Em gái mẹ? Vậy còn…

    – Đứa bé trong giấy chứng sinh… chính là con của nó.

    Gió điều hòa phả qua lạnh buốt, nhưng không lạnh bằng câu kế tiếp của mẹ chồng:

    – Và đứa bé ấy… chính là chồng con.

    Tôi nắm chặt mép giường cho khỏi ngã. Điều tôi sợ nhất phút trước – hóa ra… lại đúng theo cách còn đau hơn.

    3. Bí mật của một người mẹ

    Bà Lệ kể, giọng đứt quãng như từng câu đều cắt vào tim:

    – Em mẹ yêu một người đàn ông có gia đình. Nó khờ dại, yêu hết mình, rồi có thai. Khi biết tin, anh ta bỏ rơi nó. Lúc ấy nó tuyệt vọng lắm, định phá thai nhưng mẹ ngăn. Nó sinh thằng Tùng… nhưng nó bị trầm cảm sau sinh nặng lắm con à. Nó không dám nhìn con, không đủ can đảm làm mẹ. Một đêm mưa, nó để lại đứa bé cho mẹ rồi bỏ đi… Mẹ tìm nó suốt năm trời nhưng chỉ nhận được tin nó chết vì tai nạn ở miền Trung.

    Tôi lặng người. Vậy chồng tôi… là con của một mối tình bị nguyền rủa?

    – Mẹ nuôi thằng Tùng như con ruột. Ba nó lúc ấy mất sớm rồi, nên hàng xóm ai cũng nghĩ nó là con mẹ. Mẹ chưa từng dám nói nó biết. Mẹ sợ nó sốc, sợ nó hận mẹ vì đã giấu chuyện của mẹ ruột nó…

    Bà lau nước mắt, đôi vai run lẩy bẩy.

    – Còn vì sao túi đồ trên trần? – tôi hỏi khẽ.

    – Lúc mới sinh, mẹ cất túi này kỹ lắm, để làm kỷ vật cho nó sau này… nhưng rồi vợ chồng con dọn về, mẹ sợ các con thấy, lại sợ nó vô tình tìm được. Mẹ… đem giấu lên trần, chỗ ít ai nghĩ đến nhất.

    Tôi nghẹn họng.
    Câu chuyện tôi tưởng giống phim truyền hình – hóa ra lại xảy ra ngay trong ngôi nhà nhỏ này.

    Nhưng có một điều còn ám ảnh hơn.

    – Con biết… con nghi ngờ chồng con ngoại tình đúng không? – bà Lệ nhìn tôi đầy thương xót. – Nhưng con yên tâm, thằng Tùng nó không bao giờ làm vậy đâu. Nó thương con lắm.

    Tôi cắn môi đến bật máu.
    Hóa ra lòng mình bé nhỏ đến mức nghi oan cho người yêu mình nhất.

    4. Đêm chồng về

    Tối hôm đó, tôi không ngủ được. Câu chuyện của bà Lệ như một vết cắt dài, đau nhưng không thể trách. Tôi nhìn người đàn ông nằm cạnh mình – Tùng – và chợt hiểu rằng anh đang sống mà không biết nguồn gốc của chính mình.

    Tôi muốn nói cho anh biết, nhưng tôi hiểu đó không phải việc tôi có quyền quyết định.

    Nửa đêm, tôi thấy mẹ chồng đứng lặng ở sân thượng, hướng mặt về phía con đường rợp đèn vàng. Tôi nhẹ nhàng đến bên:

    – Mẹ… có định nói cho anh Tùng không?

    – Mẹ muốn – bà khẽ nói – nhưng mẹ sợ nó đau, sợ nó không gọi mẹ là “mẹ” nữa.

    Tôi nắm tay bà:

    – Nếu là người tốt, anh ấy sẽ hiểu.

    Bà nhìn tôi như thể trong tôi có câu trả lời bà tìm mấy chục năm nay.

    – Con… có thể ngồi cạnh mẹ lúc mẹ nói chuyện với nó không?

    Tôi gật đầu.

    5. Sự thật được mở ra

    Chiều hôm sau, Tùng về. Mới nhìn thấy tôi và mẹ ngồi cùng nhau ở phòng khách, anh lập tức cau mày:

    – Có chuyện gì mà hai người nhìn nghiêm vậy?

    Bà Lệ không nói ngay. Bà đặt túi đỏ xước nhẹ lên bàn.

    – Tùng à… con ngồi xuống đi. Mẹ có điều quan trọng phải nói.

    Anh ngạc nhiên:

    – Túi của ai vậy mẹ?

    Tôi chưa kịp trả lời thì mẹ anh đã khóc.

    Tôi ngồi cạnh, đặt tay lên vai bà, ra hiệu để bà nói những lời khó khăn ấy.

    Rồi bà kể lại tất cả – từ người mẹ ruột tên Thanh, đến việc gửi con, rồi bỏ đi mãi mãi, và cả lý do túi đồ nằm trên trần nhà…

    Tùng im lặng. Sự im lặng quặn lên như một cơn bão không tiếng sét.

    Tôi sợ anh sẽ sụp đổ.
    Nhưng anh chỉ ngồi đó, hai tay ôm đầu, nước mắt chảy dài.

    Một lúc lâu sau, Tùng quỳ xuống trước mẹ mình.

    – Mẹ nuôi con suốt ba mươi mấy năm… mẹ đã hy sinh cả đời vì con. Dù con sinh ra từ ai, mẹ vẫn là mẹ của con. Người sinh ra con chưa chắc là mẹ, nhưng người nuôi dưỡng con mới thật sự là mẹ.

    Câu nói ấy như xoa dịu tất cả những vết thương.

    Bà Lệ bật khóc. Tôi cũng khóc. Ba con người ôm nhau trong căn phòng nhỏ, nơi trước đó vài giờ còn chất chứa hoài nghi và bí mật.

    6. Hạt giống yêu thương

    Những ngày sau đó, Tùng chủ động tìm hiểu về mẹ ruột. Anh đến nơi bà Thanh từng sống, thắp nén nhang ở mộ bà. Trở về, anh nói với tôi:

    – Lan à, anh thấy nhẹ lòng lắm. Anh biết ơn mẹ đã nuôi anh, và biết ơn em… vì đã không giấu anh sự thật này.

    Tôi mỉm cười, nắm tay anh.

    Từ ngày bí mật ấy được mở ra, mẹ chồng tôi như trút được gánh nặng mấy chục năm. Bà vui vẻ, khỏe hơn, và lúc nào cũng nói:

    – Hóa ra chỉ cần nói thật thôi, nỗi sợ cũng tan.

    Còn tôi, tôi hiểu một điều:

    Nghi ngờ trong hôn nhân thường đến từ nỗi sợ, không phải từ sự thật.

    Và đôi khi, những gì ta tưởng là phản bội – lại liên quan đến một nỗi đau khác, sâu xa và âm thầm hơn nhiều.