Blog

  • Ninh Bình: Tìm thấy thithe chú rể m;;ấ;;t t;;í;;ch ngay trong ngày cưới

    Mới đây, hàng xóm vụ chú rể nghi nh;;ả;;;y c;;ầ;;u ngay trong ngày đón dâu đã tiết lộ buổi tối trước ngày xảy ra sự việc và cuộc trò chuyện cuối cùng với mẹ của nạn nhân

    Vào sáng ngày 10/11, người dân khu vực cầu Đò Quan (phường Nam Định, tỉnh Ninh Bình) phát hiện một chiếc  xe máy mang biển kiểm soát 18KA-03xxx cùng một đôi dép bỏ lại giữa cầu, không thấy chủ nhân.

    vu-chu-re-nghi-nhay-cau-ngay-trong-ngay-vui-trong-dai-hang-xom-tiet-lo-cuoc-tro-chuyen-cuoi-giua-chu-re-va-me

    Chiếc xe máy của chú rể nghi bỏ lại

    Sau khi nhận tin báo, lực lượng chức năng và người dân nhanh chóng có mặt tại hiện trường. Theo xác minh ban đầu, người mất tích là anh Đ.Q.H. (sinh năm 2002), trú tại tổ 7, xã Nam Trực được xác định là chú rể trong lễ cưới dự kiến tổ chức vào ngày 10/11.

    Sự việc xảy ra chỉ vài giờ trước khi diễn ra nghi lễ đón dâu. Những người hàng xóm cho biết, tối trước ngày cưới không khí tại gia đình anh H. vẫn bình thường, rạp cưới đã được dựng, cỗ bàn chuẩn bị xong, mọi thủ tục đã hoàn tất và mọi người đều vui vẻ chờ đến giờ lành. Một người hàng xóm thuật lại lời của mẹ nạn nhân: “Lúc 4 giờ 30 mẹ hỏi đi đâu đấy, nó vẫn bảo đi ăn sáng”.

    vu-chu-re-nghi-nhay-cau-ngay-trong-ngay-vui-trong-dai-hang-xom-tiet-lo-cuoc-tro-chuyen-cuoi-giua-chu-re-va-me-1
    Hàng xóm chia sẻ về nạn nhân.

    Hàng xóm miêu tả H. là người ngoan ngoãn, không chơi bời. Anh làm việc tại thành phố Nam Định và chỉ thỉnh thoảng về nhà. Một người dân sống gần hiện trường kể: “Vợ tôi đang bán rau gần đó thì thấy tài xế taxi chạy đến báo vừa có người nh;;ả;;y s;;ô;;ng. Tài xế còn mở điện thoại bật đèn soi xuống”.

    Ngay sau khi nhận tin, gia đình anh H. có mặt phối hợp với cơ quan chức năng. Từ sáng 10/11 đến sáng 11/11, công tác tìm kiếm được tiến hành khẩn trương với sự tham gia của người thân, chính quyền địa phương và đông đảo người dân. Nhiều người túc trực tại bờ sông với hy vọng còn cơ hội tìm thấy nạn nhân an toàn. Trong khi đó, bà con lối xóm cũng chung tay giúp gia đình thu xếp lại các mâm cỗ đã đặt nấu trước đó.

    vu-chu-re-nghi-nhay-cau-ngay-trong-ngay-vui-trong-dai-hang-xom-tiet-lo-cuoc-tro-chuyen-cuoi-giua-chu-re-va-me-2
    vu-chu-re-nghi-nhay-cau-ngay-trong-ngay-vui-trong-dai-hang-xom-tiet-lo-cuoc-tro-chuyen-cuoi-giua-chu-re-va-me-3
    vu-chu-re-nghi-nhay-cau-ngay-trong-ngay-vui-trong-dai-hang-xom-tiet-lo-cuoc-tro-chuyen-cuoi-giua-chu-re-va-me-4
    Lực lượng chức năng vẫn đang nỗ lực tìm kiếm chú rể.
  • Chú rể b:iế:n mất trước ngày cưới 1 ngày, cả gia đình h:ố:t ho:ả:ng đi tìm thông báo hoãn đám cưới – News 5-6 minutes

    Ánh nắng vàng rực rỡ của buổi chiều đổ dài trên chiếc váy cưới trắng tinh khôi treo trong tủ. Ngày mai là ngày trọng đại, ngày mà Thanh và An sẽ chính thức trở thành vợ chồng. Mọi thứ đã hoàn hảo: từ thiệp mời, hoa cưới, đến thực đơn. Chỉ còn thiếu một điều… chú rể.

    An đang mải mê kiểm tra lại danh sách khách mời thì điện thoại của Thanh đổ chuông.

    “Anh nghe, mẹ à.”

    An nghe thấy giọng Thanh có vẻ lạ. Sau đó, anh đặt điện thoại xuống, mặt trắng bệch.

    “Có chuyện gì vậy anh?” An hỏi, lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

    “Thanh… Thanh không nghe điện thoại,” anh thì thầm. “Mẹ bảo anh ấy đến biệt thự nghỉ dưỡng để lấy đồ trang trí cuối cùng từ sáng, nhưng giờ không ai liên lạc được. Xe của anh ấy vẫn còn ở nhà.”

    Tim An đập thình thịch. Mọi nỗ lực gọi điện, nhắn tin đều rơi vào im lặng. An và Thanh chạy đến nhà Thanh, rồi đến biệt thự nghỉ dưỡng. Không một dấu vết. Chiếc nhẫn cưới mà Thanh đã cẩn thận cất giữ vẫn nằm trong hộp nhung trên bàn.

    Tin tức chú rể mất tích lan nhanh như cháy rừng. Gia đình hai bên hoang mang tột độ. An, cô dâu sắp cưới, kiên quyết giữ vững tinh thần. Cô biết Thanh không phải người sẽ bỏ đi. Chắc chắn có chuyện không hay xảy ra.

    Đám cưới bị hoãn lại, nhưng An không khóc. Cô tập trung vào việc tìm kiếm. Cô lục lọi từng tin nhắn cũ, từng email, cố gắng tìm ra một manh mối nhỏ nhất.

    🕵🏻‍♀️ Manh Mối Bất Ngờ

    Vài ngày sau, khi An đang sắp xếp lại những vật dụng cá nhân của Thanh, cô tìm thấy một chiếc USB cũ kỹ kẹt trong ngăn bàn học. Bên trong là một file video duy nhất, đề tên: “Dự án Cuộc đời”.

    An mở video. Đó là cảnh quay một vùng quê nghèo, một ngôi trường cũ kỹ với những đứa trẻ lem luốc nhưng ánh mắt lấp lánh tri thức.

    “An à,” giọng Thanh vang lên, trầm ấm và đầy yêu thương. “Nếu em xem được video này, thì có lẽ anh đang bận rộn… ‘hoàn thành’ dự án của mình. Em biết không, từ bé anh đã ước mơ xây dựng một ngôi trường tử tế cho trẻ em vùng cao. Đây là ngôi trường ở bản Làng Sương, nơi anh đã gắn bó từ thiện từ nhiều năm. Mảnh đất đó có nguy cơ bị thu hồi để làm khu nghỉ dưỡng, và anh đã âm thầm dồn hết tiền tiết kiệm để mua lại. Anh muốn đây là món quà cưới của chúng ta: một di sản, một khởi đầu mới.

    An sững sờ. Thanh không biến mất. Anh ấy đang ở Làng Sương.

    ❤️ Cái Kết Hay: Một Khởi Đầu Vĩ Đại

    An cùng cha mẹ vội vã lên đường. Sau nhiều giờ vượt đèo, họ đến được Làng Sương.

    Giữa một thung lũng xanh mướt, trên nền đất trống đã được san lấp, Thanh đang đứng đó. Anh mặc bộ đồ lao động lấm lem, cùng với một nhóm thợ địa phương đang hì hụi dựng những viên gạch đầu tiên.

    Khi nhìn thấy An, Thanh bỏ cuốc chạy đến.

    “An! Sao em lại ở đây?”

    “Anh mất tích!” An vừa trách yêu vừa ôm chặt lấy anh, nước mắt bắt đầu tuôn rơi. “Anh biết em lo lắng thế nào không? Tại sao anh không nói gì?”

    “Anh xin lỗi, An. Anh đã cố gắng giữ bí mật đến phút cuối. Mảnh đất có vấn đề giấy tờ đột xuất, và anh phải lên đây gấp để hoàn tất thủ tục và khởi công ngay. Anh tắt điện thoại vì không muốn bất kỳ sự lo lắng nào làm ảnh hưởng đến ngày cưới của chúng ta. Anh chỉ muốn ngày cưới xong xuôi, anh sẽ đưa em lên đây và gây bất ngờ…”

    An nhìn ngôi trường đang thành hình, nhìn những ánh mắt tò mò và vui vẻ của lũ trẻ địa phương đang đứng nhìn từ xa. Cô hiểu. Tấm lòng nhân hậu và sự tận tâm của Thanh còn quan trọng hơn cả một đám cưới xa hoa.

    Cái kết:

    Hai tuần sau, đám cưới của họ diễn ra. Không phải ở sảnh tiệc sang trọng, mà là ngay tại sân ngôi trường Làng Sương vừa hoàn thành phần thô.

    An mặc chiếc váy cưới lộng lẫy, đứng bên cạnh Thanh trong bộ vest lịch lãm. Họ trao nhau lời thề ước dưới vòm trời xanh lộng gió, xung quanh là những nụ cười rạng rỡ của gia đình, bạn bè và đặc biệt là hơn năm mươi đứa trẻ là những học sinh đầu tiên của ngôi trường.

    Khi An bước lên bục giảng được trang trí bằng hoa dại, cô mỉm cười nói:

    “Món quà cưới của chúng ta không phải là một ngôi nhà, không phải là chuyến du lịch đắt tiền, mà là một Ngôi Nhà Tri Thức này. Cảm ơn anh, Thanh, vì đã cho em thấy rằng tình yêu lớn nhất không chỉ là của hai chúng ta, mà còn là tình yêu lan tỏa đến mọi người.”

    Sau buổi lễ, Thanh và An cắt chiếc bánh kem nhỏ xinh, cùng nhau trồng một cây phượng vĩ ở giữa sân trường. Đó là lời hứa của họ: Tình yêu này sẽ bén rễ, nảy mầm và lớn lên, mang lại bóng mát và niềm hy vọng cho tương lai.

    Thanh đã mất tích, nhưng không phải vì trốn chạy, mà vì anh đang xây dựng một nền móng vững chắc và ý nghĩa hơn cho cuộc hôn nhân của mình. Họ không chỉ kết hôn với nhau, mà còn kết hôn với một sứ mệnh.

  • Cô dâu Đồng Nai bị TAINAN q-ua đ-ời trước đám cưới, chú rể th-ất th-ần trước di ảnh

    Đoạn video quay lại hình ảnh hạnh phúc của cô dâu bên bạn bè trong lễ vu quy diễn ra vào ngày 2/3 và sau đó 10 ngày chỉ còn lại di ảnh khiến người xem thương xót.

    Video cùng với dòng trạng thái “chờ đến hôm nay để ghép thành clip hoàn chỉnh nhưng cô dâu của tôi mãi mãi ngủ yên rồi”, đã thu hút hàng triệu lượt xem và bình luận quan tâm sau 1 ngày đăng tải.

    Dân mạng để lại nhiều bình luận tiếc thương cô gái xấu số. Tình cảnh “hỷ sự hóa tang sự” khiến nhiều người đau lòng thay cho cô dâu, chú rể và hai bên gia đình.

    đám cưới 1.jpg
    Cô dâu 23 tuổi qua đời khi chỉ cách ngày cưới 5 ngày

    Theo tìm hiểu, cô dâu xấu số là N.V. (SN 2002, quê ở huyện Thống Nhất, tỉnh Đồng Nai). Trao đổi với PV VietNamNet, Tằng Ngọc Yến (SN 1993, quê ở huyện Thống Nhất, tỉnh Đồng Nai) – chị ruột của chú rể xác nhận, thông tin trên là sự thật.

    “Sự việc quá đau lòng, cho đến giờ, bản thân tôi, em trai tôi và cả hai bên gia đình vẫn chưa hết bàng hoàng”, chị Yến nói.

    N.V. và L.Q. (cùng quê, cùng sinh năm 2002) có 2 năm yêu nhau. Họ quyết định về chung một nhà vào tháng 3/2025, cô dâu N.V. đã mang thai con đầu lòng được 5 tháng. Cả hai thậm chí đã đặt xong tên cho con.

    “Cách đây không lâu, em dâu vẫn còn khoe với tôi đã đặt xong tên cho con. Cái tên rất hay. Gia đình tôi háo hức chờ ngày đón mẹ con em ấy về nhà”, chị Yến chia sẻ.

    Ngày 2/3, lễ cưới được tổ chức bên nhà gái. Đám cưới tại nhà trai dự kiến tổ chức vào ngày 16/3, chú rể chính thức rước cô dâu về nhà.

    Thế nhưng, biến cố xảy ra khiến ngày vui đó mãi không thể đến. Hơn 8h ngày 11/3, chú rể lái xe máy chở cô dâu đi ăn sáng và mua sắm thêm một vài đồ dùng cần thiết trong ngày cưới thì gặp tai nạn giao thông.

    Cô dâu mất ngay sau đó, còn chú rể cũng bị thương. “Hỷ sự hóa tang sự” khiến tất cả đều bàng hoàng.

    “Hai em đã đăng ký kết hôn nhưng nguyện vọng của bố mẹ em là được tổ chức tang sự ở quê nhà. Phía gia đình tôi nhất trí.

    V. là cô gái ngoan ngoãn, còn bố mẹ em ấy thì hiền lành, tử tế. Sự việc xảy ra, gia đình tôi thương con xót cháu, bố mẹ em cũng đau đớn vô cùng”, chị Yến trải lòng.

    đám cưới 2.jpg
    Chú rể thất thần ngồi trước di ảnh vợ. Ảnh: NVCC

    Trong đám tang vợ, chú rể L.Q. chân tay trầy xước ngồi một góc, lặng lẽ nhìn di ảnh vợ. Nhìn em trai thất thần, chị Yến càng thêm xót xa.

    Trước đó, gia đình chị Yến đã chuẩn bị chu đáo cho ngày vui của L.Q., từ mời cưới cho đến đặt tiệc, làm rạp cưới, in phông bạt… Họ dự định làm hơn 50 mâm cỗ, tiếp đón hơn 500 khách mời.

    Biến cố xảy ra, gia đình chị phải hủy toàn bộ, gọi điện cho từng khách mời để thông báo sự việc.

    “Sự ra đi của em V. khiến tôi bàng hoàng, đau xót. Thế nhưng, sự đau xót ấy vẫn chưa là gì so với nỗi khổ tâm, đau đớn của bố mẹ em, chồng em, những người mà đối với họ, em vô cùng quan trọng”, chị Yến rơi nước mắt.

  • Xót xa vị trí tìm thấy chú rể 2002, người mẹ tiết lộ câu nói cuối cùng lúc 4h30p sáng khiến cả nước rùng mình: “Con đi…”

    Sáng sớm ngày 10/11, một sự việc thương tâm đã gây rúng động dư luận tại khu vực cầu Đò Quan, thuộc phường Nam Định (tỉnh Ninh Bình).

    Theo đó, vào khoảng 5 giờ sáng, người dân địa phương bàng hoàng phát hiện một chiếc xe máy mang biển số 18KA-03xxx cùng với một đôi dép bị bỏ lại giữa cầu mà không thấy chủ nhân. Nghi ngờ có người nhảy sông, người dân lập tức báo cáo vụ việc lên cơ quan chức năng. Theo xác minh ban đầu, người mất tích được xác định là anh Đ.Q.H (SN 2002), trú tại tổ 7, xã Nam Trực – một chú rể dự kiến sẽ đón dâu trong chính ngày 10/11.

    Hàng xóm xung quanh vẫn chưa hết bàng hoàng (Ảnh: Như Hoàn)

    Sự việc xảy ra chỉ vài giờ trước khi lễ thành hôn được tổ chức. Theo hàng xóm chia sẻ, vào thời điểm đó tại nhà anh H., rạp cưới đã được dựng, cỗ bàn đã chuẩn bị xong xuôi, mọi thủ tục đã hoàn tất, chỉ chờ đến giờ lành.

    Những người hàng xóm cũng cho biết thêm, tối hôm trước ngày cưới, không khí tại nhà chú rể vẫn vô cùng náo nhiệt, mọi thứ diễn ra bình thường, vui vẻ. Một người hàng xóm thuật lại lời của mẹ nạn nhân:

    “Lúc 4 giờ 30 mẹ hỏi đi đâu đấy, nó (chú rể) vẫn bảo đi ăn sáng.”

    Trong lời kể của những người xung quanh, anh H. được đánh giá là người ngoan ngoãn, không chơi bời. Anh thường làm tại thành phố Nam Định và thỉnh thoảng mới trở về nhà.

    Một người hàng xóm cho biết: “Vợ tôi lúc đó đang bán rau gần hiện trường sự việc, bỗng thấy tài xế taxi chạy đến nói vừa có người nhảy sông. Tài xế taxi còn mở điện thoại bật đèn lên soi xuống.”

    Lực lượng cứu hộ vẫn đang tiến hành tìm kiếm thi thể nạn nhân (Ảnh: Như Hoàn)

    Được biết, ngay sau khi nhận tin báo, gia đình anh H. đã lập tức có mặt tại hiện trường để phối hợp với lực lượng chức năng. Suốt từ sáng 10/11 cho đến nay (ngày 11/11), công tác tìm kiếm vẫn đang được khẩn trương tiến hành với sự tham gia của người thân, chính quyền địa phương và rất đông người dân quanh vùng.

    Tại bờ sông, nhiều người vẫn túc trực chờ đợi, mang theo hy vọng mong manh rằng chú rể trẻ tuổi vẫn an toàn ở đâu đó. Trong khi công tác tìm kiếm tiếp tục, bà con hàng xóm đã chung tay giúp đỡ gia đình chú rể thu xếp lại các mâm cỗ đã đặt nấu trước đó.

    Hiện sự việc thương tâm này hiện vẫn đang nhận được sự quan tâm và dõi theo lớn từ dư luận.

  • Chú rể b;;iến m;ất trước ngày đón dâu, bức thư định mệnh vỏn vẹn vài chữ h/é l/ộ sự thật đau lòng: ‘Anh không mong em tha thứ, chỉ mong em tìm được người khác cho em được 1 gia đình’

    Tôi và Dũng gặp nhau qua một người bạn chung, trong một buổi tiệc công ty cuối năm. Anh là chàng trai trầm tính, làm việc ở ngân hàng, với nụ cười nhẹ nhàng và đôi mắt luôn nhìn xa xăm như đang tính toán những con số vô hình. Tôi làm truyền thông, năng động và hay cười lớn, nhưng với Dũng, mọi thứ dần dịu lại. Chúng tôi yêu nhau hai năm, không phải kiểu lãng mạn phim ảnh với hoa hồng và lời tỏ tình dưới mưa, mà là những buổi tối ngồi bên nhau ở quán cà phê quen, chia sẻ về công việc, về những lo toan đời thường. Đó là mối quan hệ chín muồi, đủ tin tưởng để mơ về một mái ấm, đủ bền vững để cùng nhau vạch kế hoạch tương lai: một ngôi nhà nhỏ, những đứa trẻ, và những chuyến du lịch gia đình.

    Ảnh cưới chúng tôi chụp vào đầu mùa xuân, khi hoa ban nở trắng trời Hà Nội. Thiệp mời đã gửi đi tận tay từng người thân, nhà hàng sang trọng bên hồ Tây đã đặt cọc. Mẹ tôi tất bật từ sáng đến tối, lo từng chi tiết nhỏ: từ màu sắc khăn trải bàn đến thực đơn món ăn. Tôi thì đếm ngược từng ngày trên lịch, tim đập nhanh hơn mỗi khi nghĩ đến khoảnh khắc mặc váy cưới, bước bên anh trước bao ánh mắt chúc phúc.

    Cho đến buổi chiều ngày 19 tháng trước đám cưới…

    Dũng hẹn tôi ở quán cà phê quen thuộc ấy, nơi chúng tôi từng ngồi hàng giờ. Anh gọi một cốc nước lọc, không cà phê như mọi khi. Đôi tay anh siết chặt ly, mắt nhìn xuống bàn gỗ cũ kỹ. “Mình dừng lại đi, em. Anh xin lỗi,” anh nói khẽ, giọng run run như lá rơi cuối thu.

    Tôi không hỏi lý do. Không níu kéo. Chỉ đứng dậy, bước ra khỏi quán như một cái máy bị lỗi vận hành, chân nặng trịch, đầu óc trống rỗng. Nếu anh nói ra, liệu tôi có đỡ đau hơn? Hay chỉ khiến lòng tự trọng của tôi thêm một lần rách toạc, vỡ vụn?

    Từ hôm đó, anh biến mất hoàn toàn. Xóa sạch tài khoản mạng xã hội, không trả lời tin nhắn, cuộc gọi nào. Tôi rơi vào khoảng trống không trọng lực, nơi mọi cảm xúc bị treo lơ lửng: ngơ ngác như đứa trẻ lạc lối, giận dữ như ngọn lửa âm ỉ, tổn thương như vết dao cứa sâu vào tim. Tôi tự hỏi mãi: mình đã làm gì sai? Chỉ vậy thôi là đủ để hủy cả một tương lai đã vạch sẵn?

    Nhưng rồi, sáng hôm sau – ngay trước ngày đón dâu theo phong tục – mẹ tôi nhận được một phong bì trắng gửi đến nhà. Bên trong là bức tâm thư viết tay của Dũng, chữ anh run run, mực loang vài chỗ như nước mắt rơi. Anh viết: “Em yêu, anh không xứng đáng với em. Hãy tìm một người đàn ông khác, người có thể cho em một gia đình trọn vẹn, những đứa con khỏe mạnh. Anh đã cố gắng, nhưng anh không thể. Đây là cách anh bảo vệ em. Xin lỗi vì đã im lặng quá lâu. Chúc em hạnh phúc.” Không địa chỉ, không số điện thoại, chỉ bức thư ấy và sự ra đi lặng lẽ của anh.

    Mẹ tôi là người đầu tiên vực dậy từ cú sốc. Bà tìm gặp một người bạn cũ – vị bác sĩ nam khoa có tiếng ở bệnh viện lớn. Khi nghe chuyện đám cưới bị hủy, ông khẽ hỏi: “Con bé có biết lý do thật sự không?”

    Mẹ tôi lắc đầu. Vị bác sĩ ngập ngừng, rồi kể: Ba tháng trước, Dũng đến khám. Kết luận cuối cùng: vô sinh hoàn toàn, không một tinh trùng nào. Ông nhớ rõ vì người gọi điện hỏi han nhiều nhất lại là mẹ anh – bà ấy lo lắng hỏi cách giấu chuyện, muốn tổ chức đám cưới xong rồi “tính tiếp”. Dũng thì chỉ im lặng suốt buổi khám, không đồng tình, cũng chẳng phản đối, đôi mắt đỏ hoe như đang kìm nén cơn bão tố nội tâm.

    Tôi nghe xong mà tê dại toàn thân. Không phải vì anh vô sinh – đó là số phận, ai mà kiểm soát được. Mà vì tôi, người sắp trở thành vợ anh, lại là kẻ duy nhất bị loại khỏi sự thật. Một tương lai đã được cả nhà anh vạch sẵn, không một mảnh trung thực dành cho tôi. Bức tâm thư ấy, hóa ra là lời từ biệt muộn màng, là cách anh chọn để “giải thoát” tôi mà không phải đối mặt.

    Và rồi tôi hiểu, cú rút lui đột ngột ấy, kèm theo bức thư để lại ngay trước ngưỡng cửa hôn nhân, chính là điều tử tế cuối cùng Dũng có thể làm. Tôi cười – một nụ cười buốt giá, lạnh lẽo như gió đông – không biết đó là sự cao thượng của anh, hay chỉ là sự hèn nhát được ngụy trang khéo léo.

    Tôi không oán, không trách. Chỉ gửi cho anh một dòng tin nhắn cuối cùng, dù biết anh sẽ không đọc: “Cảm ơn anh vì đã rời đi đúng lúc.”

    Sau đó, tôi nhận một dự án truyền thông lớn ở miền Nam, xa nhà, xa kỷ niệm. Tôi lao vào công việc, sống kỷ luật hơn bao giờ hết: dậy sớm chạy bộ, ăn uống lành mạnh, đọc sách đến khuya. Từng ngày, tôi cảm thấy mình đang dần hồi phục, vết thương khép miệng nhờ chính đôi tay tôi tự băng bó. Không ai kéo tôi ra khỏi vực thẳm ngoài bản thân mình.

    Có người từng hỏi: “Nếu anh ấy nói thật ngay từ đầu, em có chấp nhận không?”

    Tôi không chắc. Nhưng tôi biết một điều chắc chắn: một mối quan hệ bắt đầu bằng sự giấu giếm sẽ không thể tồn tại bằng lòng tin. Bức tâm thư ấy, dù muộn màng, đã dạy tôi bài học ấy.

    Bây giờ, tôi vẫn thỉnh thoảng ngang qua những nơi từng gắn bó với chúng tôi: quán cà phê ấy, con phố nơi anh kể về giấc mơ có một gia đình, những đứa trẻ ríu rít quanh bàn ăn ấm cúng. Nhưng đó là giấc mơ của anh, không phải của tôi.

    Còn tôi, tôi đang học cách sống đúng với chính mình, bước đi bằng đôi chân vững chãi. Không theo kỳ vọng xã hội, không chạy theo định nghĩa “hạnh phúc tiêu chuẩn” với hôn nhân và con cái. Chỉ hướng tới điều khiến trái tim mình thật sự bình yên – tự do, mạnh mẽ, và trọn vẹn.

  • “Cô nên kí vào đơn từ chối tài sản luôn đi để sau này về làm dâu ở đây đỡ phải nhòm ngó gia t/ài nhà chồng”

    “Cô nên kí vào đơn từ chối tài sản luôn đi để sau này về làm dâu ở đây đỡ phải nhòm ngó gia t/ài nhà chồng”…Lan đặt bút nhưng chỉ viết đúng 4 chữ khiến mẹ chồ//ng choán/g váng!

    Lan sinh ra và lớn lên trong một gia đình nông dân ở vùng quê yên bình. Bố mẹ cô quanh năm tay lấm chân bùn, nhưng luôn dạy con cái sống tử tế, biết tự lập và giữ lấy lòng tự trọng. Nhờ sự h//i sinh ấy, Lan thi đỗ đại học y và trở thành một y tá giỏi ở bệnh viện tuyến trung ương.

    Trong những năm đầu đi làm, Lan quen Nam — một kỹ sư thành phố, hiền lành, điềm đạm và hết lòng với cô. Hai người yêu nhau thật lòng, nhưng Lan biết rõ: mẹ của Nam – bà Thủy – là người khó tính, trọng giàu sang và xuất thân. Bà từng nói thẳng:

    “Y tá à? Làm thu/ê trong bệnh viện, đâu có gì hơn người. Nhà tôi không thiếu con dâu, chỉ thiếu người xứng đáng thôi.”

    Nam bênh vực người yêu, khẳng định:

    “Con chọn Lan vì cô ấy tốt, không phải vì cô ấy giàu.”

    Bà Thủy im lặng, nhưng trong lòng đã định sẵn: Cô gái nhà quê đó, bà sẽ không để bước vào cửa.

    Ngày đám hỏi

    Căn nhà Nam được trang trí hoa tươi, bàn thờ tổ tiên nghi ngút khói. Họ hàng nhà trai tề tựu đông đủ. Lan mặc áo dài hồng phấn, gương mặt hiền hậu và có phần lo lắng. Mọi việc diễn ra suôn sẻ cho đến khi bà Thủy rút ra một tờ giấy, đặt lên bàn, giọng lạnh như băng:

    “Trước khi chính thức về làm dâu, cô ký vào đây cho tôi.
    Là đơn tự nguyện từ chối quyền tài sản sau hôn nhân.
    Tôi không muốn sau này cô nhìn ngó gia sản nhà này.”

    Không khí trong phòng bỗng nặng nề. Mọi người nhìn Lan – cô gái quê mùa trong bộ áo dài giản dị – như thể đang chờ xem cô phản ứng ra sao.

    Nam luống cuống:

    “Mẹ! Sao mẹ lại…?”

    Bà Thủy khoát tay:

    “Im. Nếu nó thật lòng, nó ký. Còn nếu h/a//m của, thì thôi khỏi.”

    Lan nhìn tờ giấy, nhìn người đàn ông mà cô từng nghĩ sẽ cùng mình đi hết cuộc đời. Cổ họng cô nghẹn lại. Cô nghĩ đến bố mẹ – hai người già đang ở quê chắc cũng đang chuẩn bị cỗ, vui mừng vì con gái được gả về thành phố. Cô nghĩ đến những tháng năm cô vất vả học hành, cố gắng từng ngày chỉ mong được tôn trọng.

    Cô cầm bút…(còn tiếp dưới cmt)

     

    Giỏ quà tặng

     

    Lan sinh ra và lớn lên trong một gia đình nông dân ở vùng quê yên bình. Bố mẹ cô quanh năm tay lấm chân bùn, nhưng luôn dạy con cái sống tử tế, biết tự lập và giữ lấy lòng tự trọng. Nhờ sự hi sinh ấy, Lan thi đỗ đại học y và trở thành một y tá giỏi ở bệnh viện tuyến trung ương.

    Trong những năm đầu đi làm, Lan quen Nam — một kỹ sư thành phố, hiền lành, điềm đạm và hết lòng với cô. Hai người yêu nhau thật lòng, nhưng Lan biết rõ: mẹ của Nam – bà Thủy – là người khó tính, trọng giàu sang và xuất thân. Bà từng nói thẳng:

    “Y tá à? Làm thuê trong bệnh viện, đâu có gì hơn người. Nhà tôi không thiếu con dâu, chỉ thiếu người xứng đáng thôi.”

    Nam bênh vực người yêu, khẳng định:

    “Con chọn Lan vì cô ấy tốt, không phải vì cô ấy giàu.”

    Bà Thủy im lặng, nhưng trong lòng đã định sẵn: Cô gái nhà quê đó, bà sẽ không để bước vào cửa.

    Căn nhà Nam được trang trí hoa tươi, bàn thờ tổ tiên nghi ngút khói. Họ hàng nhà trai tề tựu đông đủ. Lan mặc áo dài hồng phấn, gương mặt hiền hậu và có phần lo lắng. Mọi việc diễn ra suôn sẻ cho đến khi bà Thủy rút ra một tờ giấy, đặt lên bàn, giọng lạnh như băng:

    “Trước khi chính thức về làm dâu, cô ký vào đây cho tôi.
    Là đơn tự nguyện từ chối quyền tài sản sau hôn nhân.
    Tôi không muốn sau này cô nhìn ngó gia sản nhà này.”

    Không khí trong phòng bỗng nặng nề. Mọi người nhìn Lan – cô gái quê mùa trong bộ áo dài giản dị – như thể đang chờ xem cô phản ứng ra sao.

    Nam luống cuống:

    “Mẹ! Sao mẹ lại…?”

    Bà Thủy khoát tay:

    “Im. Nếu nó thật lòng, nó ký. Còn nếu ham của, thì thôi khỏi.”

    Lan nhìn tờ giấy, nhìn người đàn ông mà cô từng nghĩ sẽ cùng mình đi hết cuộc đời. Cổ họng cô nghẹn lại. Cô nghĩ đến bố mẹ – hai người già đang ở quê chắc cũng đang chuẩn bị cỗ, vui mừng vì con gái được gả về thành phố. Cô nghĩ đến những tháng năm cô vất vả học hành, cố gắng từng ngày chỉ mong được tôn trọng.

    Sản phẩm gia đình

     

    Cô cầm bút.
    Mọi ánh mắt đổ dồn.

    Tiếng bút sột soạt trên giấy.
    Khi Lan ngẩng đầu lên, nụ cười của cô khiến ai nấy sững sờ.

    Trên dòng chữ, không phải là tên cô ký xác nhận đơn, mà chỉ có bốn chữ:

    “Tôi xin hủy hôn.”

    Căn phòng im phăng phắc.
    Nam tái mặt, bà Thủy chết lặng.

    Lan nhẹ nhàng đặt bút xuống, giọng điềm tĩnh nhưng dứt khoát:

    “Tình yêu không phải là món hàng phải chứng minh bằng tờ giấy.
    Nếu bác sợ con nghèo, thì con xin trả lại tất cả – cả danh phận làm dâu nhà này.”

    Cô đứng dậy, cúi chào họ hàng rồi bước ra khỏi nhà, để lại phía sau là ánh mắt hoang mang, tiếc nuối và hối hận.

    Giỏ quà tặng

     

    Một năm sau

    Lan được điều về một bệnh viện quốc tế, được thăng chức trưởng khoa y tá. Cô tự mua một căn hộ nhỏ, sống bình yên và kiêu hãnh với cuộc đời do chính mình chọn.

    Còn Nam – nhiều lần đến tìm cô – chỉ nhận được cùng một câu trả lời:

    “Em không hối hận. Em chọn tự trọng trước tình yêu.”

    Bốn chữ “Tôi xin hủy hôn
    — tưởng là nông nổi, nhưng lại là dấu chấm dứt cho một cuộc đời bị xem thường,
    và là khởi đầu cho một người phụ nữ biết đứng lên vì chính mình.

  • Góa chồng 5 năm thì ng-ã vào vòng tay cậu trai trẻ 25 t-uổi, tôi 65 mà như sống lại thời còn son, ngày chuẩn bị về ra mắt bố mẹ chồng tương lai, người yêu hỏi mượn tạm 10 cây vàng để lo làm ăn, tôi đắn đo mãi đồng ý để rồi …

    Tôi gặp Quốc trong một buổi học vẽ tại trung tâm văn hóa quận. Ban đầu, tôi thấy ngạc nhiên vì một cậu trai trẻ như vậy lại tham gia lớp vẽ toàn người trung niên và cao tuổi. Quốc có nụ cười hiền, đôi mắt to và sáng. Cậu thường đến sớm, sắp bàn ghế cho mọi người và trò chuyện thân thiện, lễ phép.

    Tôi không nghĩ gì nhiều cho đến lần cậu tình nguyện chở tôi về vì hôm đó trời mưa to, xe tôi bị thủng lốp. Từ hôm ấy, hai cô cháu – ban đầu tôi vẫn quen gọi thế – bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. Quốc kể mình là nhân viên IT, từng học Đại học Bách Khoa, nhưng đang ấp ủ mở một studio thiết kế riêng. Mê vẽ từ nhỏ nhưng không có điều kiện theo đuổi, giờ tranh thủ học lại để thoả niềm đam mê.

    Cậu nói chuyện có duyên, lịch sự và đầy hoài bão. Tôi thấy mình như sống lại những ngày tháng mới yêu chồng, khi còn là cô giáo trẻ dạy văn tràn đầy nhiệt huyết. Quốc hay gọi tôi là “cô Hồng xinh đẹp nhất lớp”, và mỗi lần như vậy tôi lại bật cười, má đỏ ửng như thiếu nữ.

    Chúng tôi bắt đầu đi uống cà phê sau giờ học, rồi ăn tối, rồi… Quốc tỏ tình. Cậu bảo:
    – “Con biết người ta sẽ nói gì, nhưng con thật lòng. Con yêu cô.”

    Tôi hoảng hốt. Tôi hơn cậu những 40 tuổi. Tôi có cháu nội bằng nửa tuổi cậu. Tôi là người phụ nữ từng có chồng, có tuổi, có nếp nhăn, có vết nám. Tôi từng nói:
    – “Quốc, con đang lẫn lộn giữa sự kính mến và tình yêu thôi. Cô… không thể đâu.”

    Nhưng cậu không từ bỏ. Quốc nhắn tin, gọi điện, đến nhà thăm tôi, mua thuốc bổ, dắt tôi đi khám bệnh, dạy tôi cách dùng điện thoại thông minh, đặt app giao hàng… Mỗi lần tôi yếu lòng, cậu đều có mặt.Đồ chơi cho trẻ em

    Dần dần, tôi không còn chống cự nữa. Trái tim tôi đã chịu thua. Cảm giác được yêu thương, được quan tâm sau bao năm đơn độc khiến tôi mềm lòng. Tôi thấy mình trẻ lại, yêu đời. Tôi mặc váy hoa, thoa chút son mỗi khi đi gặp Quốc. Tôi cười nhiều hơn. Bọn trẻ trong nhà thấy tôi vui, cũng mừng. Nhưng tôi giấu kỹ mối quan hệ này với chúng.

    Một ngày, Quốc nói:
    – “Mẹ con ở quê muốn gặp cô. Con muốn dẫn cô về ra mắt.”

    Tôi bối rối, nhưng trong lòng lại dấy lên một thứ cảm giác rất nữ tính – hồi hộp, e thẹn và kỳ vọng. Tôi đồng ý. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ “lấy chồng” lần nữa, nhưng với Quốc, tôi bắt đầu tin vào điều kỳ diệu.

    Ngày chuẩn bị về quê Quốc, cậu đến nhà, mang theo bó hoa lớn và vẻ mặt hơi khác thường. Cậu im lặng một lúc rồi nói:
    – “Cô ơi, con có chuyện này muốn nhờ.”

    Tôi nhìn cậu, tim bỗng đập nhanh, linh cảm có điều gì đó không ổn. Cậu tiếp:
    – “Con đang chuẩn bị mở studio. Giấy tờ thuê mặt bằng xong rồi, nhưng vẫn thiếu vốn. Con cần tạm khoảng 10 cây vàng. Vay ngân hàng thì phức tạp, mà không kịp xoay. Cô có thể giúp con… mượn tạm không? Sau này con kiếm được sẽ trả đủ.”

    Tôi lặng người. Một trăm cây vàng. Con số không nhỏ. Đó là gần như toàn bộ tiền tích cóp, dành dụm cả đời tôi, cộng với phần chia của các con gửi lại để tôi dưỡng già.

    Tôi không vội trả lời. Cả đêm đó, tôi không ngủ. Tôi nghĩ về ánh mắt của Quốc, về những cái nắm tay, những buổi tối trò chuyện, những lần cậu kiên nhẫn đưa tôi đi khám bệnh. Tôi cũng nghĩ về những câu chuyện tôi từng đọc, từng nghe – về những phụ nữ lớn tuổi bị lừa bởi những người trẻ có vẻ ngoài tử tế.

    Sáng hôm sau, tôi nhìn Quốc, mắt đỏ hoe:
    – “Cô sẽ giúp con. Nhưng mình phải làm giấy tờ cho rõ ràng, có chữ ký, thời hạn hoàn trả. Không phải vì cô không tin con… mà vì cô muốn cả hai bên đều minh bạch. Con thấy sao?”

    Quốc im lặng một lúc rồi gật đầu:
    – “Dạ, con hiểu.”

    Tôi vay thêm từ người quen, bán miếng đất nhỏ ở Long An để gom đủ số tiền. Tôi tin Quốc. Tôi muốn tin rằng tình yêu này là thật, rằng tôi không phải đang mù quáng.

    Nhưng tôi không biết… mình sắp bước vào một vòng xoáy của sự thật, của hoài nghi và của những vết thương sâu khó lành.

    Quà tặng cho trẻ em

    Ngày tôi đưa Quốc tờ giấy vay tiền với chữ ký hai bên, lòng tôi nhẹ nhõm. Cậu vui vẻ, ôm tôi chặt như một đứa trẻ được quà. Còn tôi, dù có chút lo lắng, nhưng vẫn tin rằng tình yêu chân thành sẽ là sợi dây giữ chặt mối quan hệ này.

    Ba ngày sau, chúng tôi về quê Quốc ở Bến Tre. Đó là lần đầu tiên tôi ra mắt gia đình nhà… “chồng tương lai” – dù trong đầu vẫn chưa dám gọi vậy. Mẹ Quốc là một người phụ nữ dáng khắc khổ, đôi mắt hiền nhưng ánh nhìn rất sắc. Bà đón tôi bằng một nụ cười nhạt và câu chào xã giao:
    – “Dạ chào chị… à, cô.”

    Tôi hiểu. Tôi cũng từng làm mẹ chồng, tôi biết ánh mắt ấy – ánh mắt không đồng tình nhưng buộc phải chấp nhận. Suốt hai ngày ở lại, không khí giữa tôi và gia đình cậu lửng lơ như làn khói. Mọi người lịch sự, nhưng giữ khoảng cách. Quốc thì luôn ở bên tôi, nắm tay, rót nước, chăm sóc như để chứng minh cho cả nhà thấy tình yêu cậu dành cho tôi là thật.

    Tôi ra về với lòng hơi nặng trĩu. Nhưng nghĩ rằng “thời gian sẽ khiến họ hiểu”, tôi tự an ủi mình.

    Những tuần sau đó, Quốc bắt đầu bận bịu hơn. Cậu nói lo thủ tục, thuê người thiết kế nội thất, mua thiết bị… Cậu ít đến thăm tôi hơn, tin nhắn thưa dần. Nhưng mỗi khi tôi nhắn hỏi, cậu đều trả lời nhanh, nói “đang chạy việc, thương cô lắm”.

    Tháng thứ hai trôi qua, tôi bắt đầu thấy bất ổn. Studio mà cậu nói sắp khai trương vẫn chưa có bảng hiệu, không thấy địa chỉ rõ ràng. Tôi hỏi thì cậu nói:
    – “Bên chủ nhà đổi ý phút chót, con đang tìm mặt bằng mới, cô yên tâm.”

    Tôi cười gượng, gật đầu. Nhưng trong lòng dấy lên cảm giác quen thuộc – cảm giác tôi từng có khi lo cho chồng nằm viện, khi nghe bác sĩ bảo “không sao đâu”, mà tôi biết… là sắp rồi.

    Tôi bắt đầu âm thầm tìm hiểu. Tôi nhờ đứa cháu làm bên pháp lý kiểm tra tờ giấy vay nợ – thì phát hiện chữ ký Quốc để là tên thật, nhưng số căn cước cậu đưa là… giả. Căn cước đó thuộc về một người khác hoàn toàn.

    Tôi hoảng. Tôi gọi Quốc, không bắt máy. Tôi đến phòng trọ cậu từng dẫn tôi tới – thì được biết “cậu dọn đi ba tuần trước rồi”.

    Tôi suy sụp.

    Ba ngày tôi nằm trên giường, không ăn uống. Tôi kể lại hết cho con gái – người mà tôi từng giấu vì sợ chúng phản đối. Nó lặng người, nhưng không mắng tôi. Nó chỉ ôm tôi khóc:
    – “Má… má bị lừa rồi…”

    Tôi báo công an. Nhưng vì giấy vay nợ có chữ ký, không có địa chỉ cư trú rõ ràng, không có xác minh nhân thân hợp lệ… nên rất khó xử lý. Họ lập biên bản nhưng nói thẳng:
    – “Trường hợp này có dấu hiệu lừa đảo tình cảm – tiền bạc. Nhưng tìm đối tượng sẽ lâu, nếu hắn dùng danh tính giả thì rất khó.”

    Tôi lặng thinh. Một đời làm cô giáo, từng răn dạy bao nhiêu học sinh sống đúng, sống thật… vậy mà lúc cuối đời, lại dại dột như thế này.

    Căn nhà tôi đang ở cũng là phần thế chấp để lấy tiền cho Quốc. Tôi phải bán nó, chuyển về ở chung với con gái. Nó thương tôi lắm, nhưng tôi hiểu, trong lòng nó vẫn có phần trách mẹ mình… vì một phút lầm lỡ.

    Còn Quốc? Tôi không rõ cậu có từng yêu tôi thật hay chỉ diễn. Nhưng có lẽ… với tôi, mọi thứ đều là thật – kể cả nỗi đau.

    Mỗi đêm, tôi vẫn thường mở lại hình chụp hai đứa ở quán cà phê nhỏ, nơi cậu hay ngồi chỉnh sửa tranh digital. Tôi từng tin, từng hy vọng… và giờ, chỉ còn lại sự tỉnh thức muộn màng.

    Có người hỏi tôi, nếu quay lại thời điểm ấy, tôi có trao 10 cây vàng cho cậu ta nữa không? Câu trả lời là không – vì tôi không muốn ai khác phải chịu đựng sự tủi hổ và mất mát như tôi đã từng.

    Nhưng nếu hỏi tôi có hối hận vì đã yêu không? Thì… cũng không nốt. Vì ít ra, trong khoảnh khắc đó, tôi được sống lại tuổi trẻ – được mỉm cười, được hồi hộp, được tin vào điều đẹp đẽ.

    Chỉ tiếc… là tôi đã đặt lòng tin sai người.

  • Làm giúp việc cưới luôn được ông chủ U50, tưởng cuộc sống màu hồng ai ngờ đâu

    Tuần vừa rồi, con trai riêng của chồng về chơi. Trong lúc, 2 bố con ngồi nói chuyện, tôi ở dưới bếp, vô tình nghe được 1 đoạn hội thoại.

    Tôi từng có 1 gia đình hạnh phúc, chồng giỏi kiếm tiền và 2 con ngoan ngoãn. Công việc tôi làm xa lại vất vả nên sau khi sinh con đầu lòng, chồng muốn tôi ở nhà để chăm sóc gia đình cho anh đi làm.

    Vậy là suốt 10 năm, tôi ở nhà chăm lo cho chồng con. Sợ vợ ở nhà chịu nhiều thiệt thòi nên tháng nào chồng cũng gửi gần như hết tiền kiếm được cho tôi. Đến khi anh cần dùng lại phải xin tiền vợ. Được chồng coi trọng nên tôi luôn dành hết tâm huyết cho gia đình.

    Giữa lúc tình cảm vợ chồng đang nồng thắm thì gia đình tôi xảy ra chuyện đau buồn. Trong 1 lần đi ăn cỗ đám cưới, chồng tôi bị tai nạn xe máy và rất nặng. Để cứu chồng, tôi đã dốc toàn bộ tiền tiết kiệm và vay của anh em bạn bè. Thế nhưng sức khỏe của anh không khỏi mà yếu đi từng ngày.

    Sau vụ tai nạn, anh sống với mẹ con tôi nửa năm thì mất. Anh ra đi để lại cho tôi khoản nợ 500 triệu. Để có tiền trả nợ, sau ngày chồng mất, tôi lao ra ngoài kiếm tiền và làm đủ mọi công việc.

    Làm việc vất vả là thế nhưng tiền tôi kiếm được chỉ đủ để nuôi 2 con ăn học. Hầu như tuần nào cũng có người đến đòi nợ. Lúc người ta cho vay thì là 1 cục, còn tôi trả cho họ vài trăm nghìn mỗi lần. Nhiều khi không có tiền phải nói dối chủ nợ. Dường như vì đồng tiền làm đạo đức tôi càng tha hóa. Xấu mặt lắm nhưng cảnh nghèo túng khiến tôi không còn sự lựa chọn khác, chỉ mong chủ nợ thông cảm cho tôi.

    Hạnh phúc khi chồng U50 đưa 20 triệu/tháng để chi tiêu sinh hoạt, tôi ngã quỵ khi biết sự thật - 1

    Giữa lúc tình cảm vợ chồng đang nồng thắm thì gia đình tôi xảy ra chuyện đau buồn. (Ảnh minh họa)

    1 năm nay, sức khỏe của tôi yếu, không thể đi làm công nhân được nữa, vì vậy tôi chuyển qua làm giúp việc cho 1 người đàn ông. Các con của ông ấy thành đạt nhưng làm việc xa nhà, ông không thích đi theo con nào, chỉ muốn sống ở quê cho thoải mái và tự do.

    Sách về U50

     

    Làm ở đó được vài tháng thì tôi được ông chủ tỏ tình. Lúc đầu tôi từ chối nhưng khi ông ấy nói sẽ đưa toàn bộ tiền lương cho tôi giữ. Sau khi cân nhắc thiệt hơn, tôi quyết định làm vợ của ông chủ, dù khi đó anh đã ở tuổi U50, còn tôi vẫn phơi phới tuổi xuân.

    Sau khi cưới, chồng đồng ý cho tôi đưa 2 đứa con về sống chung. Suốt 7 tháng nay, gia đình tôi sống rất hạnh phúc. Hằng ngày chồng đi làm, cuối tháng chuyển cho tôi 20 triệu. Mỗi tháng tôi chi tiêu hết 10 triệu tiền ăn, số tiền còn dư tôi tiết kiệm để trả nợ và chồng cũng đồng ý với tính toán của tôi.

    Tuần vừa rồi, con trai riêng của chồng về chơi. Trong lúc, 2 bố con ngồi nói chuyện, tôi ở dưới bếp, vô tình nghe được 1 đoạn hội thoại. Người con trai trách chồng tôi quá hào phóng, tháng nào cũng chuyển hết tiền lương cho vợ, như thế không được ổn lắm.

    Hạnh phúc khi chồng U50 đưa 20 triệu/tháng để chi tiêu sinh hoạt, tôi ngã quỵ khi biết sự thật - 2

    Lúc đầu tôi từ chối nhưng khi ông ấy nói sẽ đưa toàn bộ tiền lương cho tôi giữ. (Ảnh minh họa)

    Khi đó, chồng tôi thở dài rồi nói với con trai:

    “Trước khi bố cưới vợ phát hiện trong phổi có 1 chấm đen, bác sĩ nghi bị ung thư và khuyên bố nên chữa trị sớm. Lo sợ những ngày tháng bệnh tật không có người thân bên cạnh chăm sóc nên bố quyết định lấy người giúp việc.

    Khối u trong phổi bố đang lớn dần, tiền bố kiếm được coi như trả công cho mẹ kế con ở bên chăm sóc. Vì thế các con đừng gây khó dễ cho mẹ kế. Bà ấy mà giận dỗi bỏ đi thì những tháng tới sức khỏe bố yếu lại khổ các con thôi”.

    Từng lời nói của chồng khiến tôi choáng váng, trong người có bệnh mà anh lại vẫn muốn lấy tôi làm vợ.

    Sau khi chồng đầu mất, tôi bị nhiều người nói những lời không hay như có tướng khắc phu, sát chồng. Bây giờ tôi lấy chồng thứ 2, bị bệnh nan y, thế này sống chẳng được lâu nữa. Anh mà chết đi, tôi lại bị mang tiếng sát chồng lần 2 ư? Anh quá ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân mà không nghĩ cho cảm giác của tôi thế nào?

  • Thợ xây bỏ 300 triệu cưới cô gái bị l/i/ệ/t làm vợ, đêm tân hôn vừa c/ở/i á/o của vợ ra, anh biết mình trúng số

    Thợ xây bỏ 300 triệu cưới cô gái bị l/i/ệ/t làm vợ, đêm tân hôn vừa c/ở/i á/o của vợ ra, anh biết mình trúng số đ;ộc đ;ắc..Nguyễn Hưng – một người đàn ông 35 tuổi, làm nghề thợ xây tại một thị trấn nhỏ ở miền Trung. Anh sống độc thân, chăm chỉ làm việc, không có nhiều bạn bè, càng không đặt nặng chuyện yêu đương sau một lần bị phản bội khi còn trẻ. Sau bao năm dành dụm, Hưng tích lũy được hơn 300 triệu đồng – số tiền mà người dân quê anh vẫn xem là “của để dành”, có thể dựng nhà nhỏ hoặc khởi đầu cuộc sống ổn định hơn.
    Một hôm, khi đang ăn cơm trưa ở công trình, Hưng đọc được một bài đăng trên mạng xã hội từ một nhóm thiện nguyện. Câu chuyện là về một cô gái tên Lê Vy, 28 tuổi, từng là sinh viên năm cuối ngành sư phạm thì gặp t;ai n;ạn xe máy khiến cô bị liệt nửa người từ thắt lưng trở xuống. Gia đình không khá giả, mẹ già đau yếu, ba đã mất, Vy gần như sống tách biệt với xã hội trong một căn nhà nhỏ ở vùng quê nghèo tỉnh Quảng Trị.
    Bài đăng kêu gọi mọi người giúp đỡ, nhưng điều làm Hưng chấn động là đoạn cuối: “Cô ấy từng nói, ước mơ lớn nhất là được khoác váy cưới, có một mái ấm dù chỉ một lần trong đời.”
    Không hiểu vì sao, Hưng thấy tim mình rung lên. Không phải thương hại, không phải nhất thời cảm động – mà là một cảm giác rất thật: anh muốn gặp người con gái đó. Không bàn bạc với ai, không suy tính nhiều, Hưng xin nghỉ vài ngày và bắt xe về Quảng Trị.
    Lần đầu gặp Vy, Hưng ngỡ ngàng. Cô gái ngồi trên xe lăn với đôi chân gầy guộc và ánh mắt buồn vời vợi ấy lại sở hữu một vẻ đẹp thuần khiết đến lạ. Gương mặt không cần son phấn, nụ cười nhẹ dù đầy sự tự ti, nhưng vẫn tỏa ra một nét gì đó khiến người ta muốn lại gần.
    Ba ngày ở lại thăm hỏi, trò chuyện, Hưng thấy trong Vy là cả một bầu trời nghị lực. Dù cơ thể không còn nguyên vẹn, cô vẫn giữ thói quen đọc sách, học ngoại ngữ qua điện thoại, dạy kèm trẻ nhỏ miễn phí qua Zoom.
    Trên chuyến xe quay về, Hưng quyết định: Anh sẽ cưới cô ấy.
    Người thân, bạn bè đều phản đối. “Mày đ/iên à? 300 triệu để cưới một cô gái bị l;i;ệt? Mày có biết sau này sẽ khổ như thế nào không?” – Nhưng Hưng không nghe. Anh chỉ cười, ánh mắt kiên định: “Khổ hay không, là do mình chọn cách sống. Cô ấy xứng đáng được yêu thương như bất kỳ ai.”
    Hưng trở lại Quảng Trị một lần nữa, lần này là để hỏi cưới. Vy ngỡ ngàng, không tin vào tai mình. Cô không đồng ý ngay. Cô sợ làm gánh nặng, sợ anh chỉ nhất thời cảm động rồi sẽ hối hận. Nhưng Hưng kiên trì, mỗi ngày đều gọi điện, kể chuyện vui, hỏi han từng chút một như một người chồng thật sự. Sau ba tháng, Vy gật đầu.
    Đám cưới diễn ra giản dị trong sự ngỡ ngàng của nhiều người. Không váy cưới lộng lẫy, không hội trường sang trọng, chỉ có một chiếc sân nhỏ được trang trí bằng hoa dại và ánh đèn vàng ấm. Vy ngồi trên x;e l;ăn, còn Hưng thì nắm chặt tay cô không rời.
    Đêm tân hôn, sau bao chuẩn bị, Hưng nhẹ nhàng b//ế vợ vào phòng. Khi cởi áo Vy ra, không phải để ch//i/ếm h//ữu, mà là để thay giúp cô một bộ đồ ngủ thoải mái hơn. Và chính khoảnh khắc đó, anh đã phát hiện ra b/í m/ật khiến tim mình như muốn v/ỡ t/ung… Quý độc giả xem tiếp trong phần bình luận 👇👇👇

    Nguyễn Hưng – một người đàn ông 35 tuổi, làm nghề thợ xây tại một thị trấn nhỏ ở miền Trung. Anh sống độc thân, chăm chỉ làm việc, không có nhiều bạn bè, càng không đặt nặng chuyện yêu đương sau một lần bị phản bội khi còn trẻ. Sau bao năm dành dụm, Hưng tích lũy được hơn 300 triệu đồng – số tiền mà người dân quê anh vẫn xem là “của để dành”, có thể dựng nhà nhỏ hoặc khởi đầu cuộc sống ổn định hơn

    Một hôm, khi đang ăn cơm trưa ở công trình, Hưng đọc được một bài đăng trên mạng xã hội từ một nhóm thiện nguyện. Câu chuyện là về một cô gái tên Lê Vy, 28 tuổi, từng là sinh viên năm cuối ngành sư phạm thì gặp tai nạn xe máy khiến cô bị liệt nửa người từ thắt lưng trở xuống. Gia đình không khá giả, mẹ già đau yếu, ba đã mất, Vy gần như sống tách biệt với xã hội trong một căn nhà nhỏ ở vùng quê nghèo tỉnh Quảng Trị.

    Bài đăng kêu gọi mọi người giúp đỡ, nhưng điều làm Hưng chấn động là đoạn cuối: “Cô ấy từng nói, ước mơ lớn nhất là được khoác váy cưới, có một mái ấm dù chỉ một lần trong đời.”

    Không hiểu vì sao, Hưng thấy tim mình rung lên. Không phải thương hại, không phải nhất thời cảm động – mà là một cảm giác rất thật: anh muốn gặp người con gái đó. Không bàn bạc với ai, không suy tính nhiều, Hưng xin nghỉ vài ngày và bắt xe về Quảng Trị.

    Lần đầu gặp Vy, Hưng ngỡ ngàng. Cô gái ngồi trên xe lăn với đôi chân gầy guộc và ánh mắt buồn vời vợi ấy lại sở hữu một vẻ đẹp thuần khiết đến lạ. Gương mặt không cần son phấn, nụ cười nhẹ dù đầy sự tự ti, nhưng vẫn tỏa ra một nét gì đó khiến người ta muốn lại gần.

    Ba ngày ở lại thăm hỏi, trò chuyện, Hưng thấy trong Vy là cả một bầu trời nghị lực. Dù cơ thể không còn nguyên vẹn, cô vẫn giữ thói quen đọc sách, học ngoại ngữ qua điện thoại, dạy kèm trẻ nhỏ miễn phí qua Zoom

    Trên chuyến xe quay về, Hưng quyết định: Anh sẽ cưới cô ấy.

    Người thân, bạn bè đều phản đối. “Mày điên à? 300 triệu để cưới một cô gái bị liệt? Mày có biết sau này sẽ khổ như thế nào không?” – Nhưng Hưng không nghe. Anh chỉ cười, ánh mắt kiên định: “Khổ hay không, là do mình chọn cách sống. Cô ấy xứng đáng được yêu thương như bất kỳ ai.”

    Hưng trở lại Quảng Trị một lần nữa, lần này là để hỏi cưới. Vy ngỡ ngàng, không tin vào tai mình. Cô không đồng ý ngay. Cô sợ làm gánh nặng, sợ anh chỉ nhất thời cảm động rồi sẽ hối hận. Nhưng Hưng kiên trì, mỗi ngày đều gọi điện, kể chuyện vui, hỏi han từng chút một như một người chồng thật sự. Sau ba tháng, Vy gật đầu.

    Đám cưới diễn ra giản dị trong sự ngỡ ngàng của nhiều người. Không váy cưới lộng lẫy, không hội trường sang trọng, chỉ có một chiếc sân nhỏ được trang trí bằng hoa dại và ánh đèn vàng ấm. Vy ngồi trên xe lăn, còn Hưng thì nắm chặt tay cô không rời.

    Đêm tân hôn, sau bao chuẩn bị, Hưng nhẹ nhàng bế vợ vào phòng. Khi cởi áo Vy ra, không phải để chiếm hữu, mà là để thay giúp cô một bộ đồ ngủ thoải mái hơn. Và chính khoảnh khắc đó, anh đã phát hiện ra bí mật khiến tim mình như muốn vỡ tung

    Khi Hưng nhẹ nhàng cởi chiếc áo cưới lụa trắng, anh cố không để Vy cảm thấy ngại ngùng. Nhưng ánh mắt anh bất chợt sững lại khi nhìn thấy hàng chữ xăm nhỏ nằm phía bên trái lồng ngực của cô. Những ký tự tiếng Pháp tinh tế, anh đọc được ngay vì từng theo học nghề xây dựng ở Pháp vài năm trước:

    “Je suis encore en vie – Tôi vẫn còn sống.”

    Bên dưới dòng chữ là hình một chiếc cây khô trụi lá, nhưng ở phần gốc có vài chồi non đang vươn lên. Hưng nghẹn lời. Anh không thể tin cô gái với dáng người yếu ớt này lại mang trong tim một nội lực phi thường như thế.

    Vy thấy ánh mắt anh dừng lại, cô hơi lúng túng, kéo tấm chăn che đi. Nhưng Hưng nắm lấy tay cô:– Em xăm từ khi nào?

    – Sau tai nạn… Lúc đó em từng nghĩ mình đã chết, nhưng rồi em nhận ra, chỉ cần mình còn thở, còn suy nghĩ, là mình vẫn còn sống. Em không muốn sống như một cái xác không hồn…

    Nói rồi, Vy kể hết. Về chuỗi ngày sau tai nạn, cô bị bạn trai bỏ rơi, bạn bè xa lánh, thậm chí người thân cũng dần lạnh nhạt. Đã có lúc cô nghĩ đến việc kết thúc tất cả. Nhưng rồi một hôm, cô nhìn thấy người mẹ già run rẩy đẩy xe lăn cho cô đi mua thuốc. Khi ấy, Vy bật khóc – và thề rằng sẽ sống, sống để không phụ lòng mẹ.

    Hưng im lặng thật lâu, rồi anh vòng tay ôm Vy thật chặt, không nói lời nào. Bởi anh biết, bất kỳ lời an ủi nào cũng sẽ là thừa. Người phụ nữ này không cần được thương hại – cô xứng đáng được ngưỡng mộ.

    Hưng không “có được vợ” như những người đàn ông khác, mà là trúng số độc đắc – vì anh cưới được một người con gái đẹp nhất từ bên trong.

    Những ngày sau đó, cuộc sống vợ chồng họ không hề dễ dàng. Vy không thể tự di chuyển, mọi sinh hoạt đều cần đến sự giúp đỡ. Nhưng chưa một lần Hưng than vãn. Buổi sáng anh dậy sớm lo bữa ăn, rồi ra công trình. Tối về lại tắm rửa cho vợ, đọc sách cùng cô, trò chuyện như những đôi vợ chồng bình thường.

    Một năm sau, với sự chăm sóc và vật lý trị liệu đều đặn, đôi chân Vy bắt đầu có phản ứng nhẹ. Đó là ngày Hưng bật khóc. Lần đầu tiên trong đời, anh tin vào phép màu.

    Câu chuyện của họ được lan truyền khắp mạng xã hội, nhưng Hưng vẫn giữ nếp sống giản dị. Khi được hỏi có cảm thấy “thiệt thòi” không khi cưới một người như Vy, anh chỉ cười:

    – Tôi không bỏ 300 triệu để lấy một người vợ bị liệt. Tôi đã bỏ số tiền ấy để mua được một điều vô giá – đó là hạnh phúc thật sự.

  • Lấy chồng 3 năm, đêm nào chồng cũng ôm gối sang phòng mẹ ngủ. Không chịu nổi nữa, một đêm vợ lén qua phòng mẹ chồng thì bủn rủn phát hiện sự thật

    Tôi bị gả đi như một món hàng.
    Mẹ kế tôi nói: “Nhà đó giàu có, con chỉ cần ngoan ngoãn, coi như đổi đời.”
    Tôi im lặng, không phản kháng. Có lẽ vì từ ngày cha mất, tôi đã quen với cảm giác mình chẳng có quyền lựa chọn.

    Chú rể của tôi là An – người đàn ông được đồn là tàn tật, suốt ngày ngồi xe lăn. Người ta bảo anh từng là thiếu gia nổi tiếng, nhưng sau một vụ tai nạn xe, đôi chân liệt hoàn toàn, vị hôn thê bỏ đi, còn anh thì sống ẩn dật trong căn biệt thự lạnh lẽo.

    Và tôi – một cô gái nghèo, chẳng danh phận – trở thành “vợ của người tàn phế”.

    Đám cưới diễn ra trong sự lặng lẽ. Không pháo, không tiếng nhạc, không nụ cười. Chỉ có tôi, trong chiếc váy trắng cũ, đứng cạnh người đàn ông trầm tĩnh ấy, nhận những ánh nhìn thương hại và dèm pha.

    Khi xe đưa tôi về nhà chồng, mẹ kế chỉ kịp nói nhỏ:

    “Nhớ giữ mồm giữ miệng, đừng để mất lòng nhà họ.”
    Rồi bà quay đi, như vừa buông xuống một món hàng giao xong cho người ta.

    Căn biệt thự nơi tôi đến đẹp nhưng lạnh.
    Người hầu ít, không khí im lìm.
    Anh – người chồng mới cưới – chỉ khẽ gật đầu, nói giọng đều đều:

    “Từ nay, cô cứ ở đây, muốn làm gì thì làm. Tôi không can thiệp.”

    Không gọi tôi là “vợ”, không nhìn tôi lâu hơn một giây.
    Chúng tôi sống cùng nhà mà như hai người xa lạ.

    Ban ngày anh đọc sách trong thư phòng. Ban đêm tôi ngủ ở phòng bên cạnh.
    Thỉnh thoảng, tiếng bánh xe lăn trên sàn gỗ vang lên đều đặn – âm thanh ấy trở thành nhịp thời gian của căn nhà.

    Tôi từng nghĩ:

    “Mình đã hết đời rồi. Một cuộc hôn nhân mua bán, một người chồng chẳng thể bước đi.”

    Đêm tân hôn, người giúp việc đã về hết.

    Anh ngồi bên giường, còn tôi loay hoay cầm chăn. Không khí im phăng phắc.

    Tôi run, không biết phải nói gì. Anh thấy thế, khẽ nói:

    “Cô không cần thương hại tôi. Tôi biết tôi là gánh nặng.”

    Tôi vội lắc đầu:

    “Không… không phải vậy…”

    Rồi không hiểu sao, tôi lại bước đến, khom người xuống:

    “Để tôi giúp anh lên giường nghỉ.”

    Anh thoáng sững, đôi mắt sâu hun hút nhìn tôi, rồi gật đầu khẽ.

    Tôi vòng tay qua lưng anh, cố gắng cõng anh lên. Nhưng anh nặng hơn tôi tưởng.
    Chỉ vài bước, chân tôi trượt phải mép thảm, cả hai cùng ngã xuống nền gỗ.

    Tiếng “rầm” vang lên, đau điếng.
    Tôi vội chống dậy, định xin lỗi, nhưng bỗng khựng lại.

    Dưới lớp chăn mỏng, tôi cảm nhận được một thứ gì đó cử động.

    Anh cũng nhìn tôi – ánh mắt chợt thay đổi.
    Cả hai sững lại vài giây trong im lặng.

    Tôi lắp bắp:

    “Anh… anh còn cảm giác sao?”

    Anh cúi đầu, cười nhẹ – nụ cười vừa buồn, vừa bất lực:

    “Bác sĩ nói, nếu tập vật lý trị liệu, có thể đi lại được. Nhưng tôi không muốn nữa. Khi người ta bỏ anh lại chỉ vì anh không còn đứng vững, thì có đi lại được hay không… còn nghĩa gì đâu.”

    Giọng anh trầm, khàn.
    Tôi bỗng thấy nghèn nghẹn. Không phải vì thương hại, mà vì thấy nỗi đau trong lòng anh còn sâu hơn vết thương ở chân.

    Đêm đó, tôi nằm bên ngoài, trằn trọc không ngủ được.
    Câu nói ấy lặp lại mãi trong đầu tôi:

    “Không còn lý do để cố nữa.”

    Những ngày sau, tôi bắt đầu thay đổi.
    Buổi sáng, tôi đẩy xe lăn đưa anh ra ban công, bắt anh ngắm bình minh dù anh cau mày:

    “Tôi không thích ánh sáng.”
    Tôi cười:
    “Nhưng ánh sáng vẫn thích anh, nên đừng trốn nữa.”

    Anh im lặng, rồi không hiểu sao… cũng thôi không chống đối.

    Cứ thế, sáng nào tôi cũng ép anh ra vườn. Tôi kể chuyện linh tinh, chuyện hàng xóm, chuyện tôi từng bị mẹ kế nhốt trong bếp, chuyện cái váy cưới mượn tạm người khác.
    Anh nghe, đôi khi khẽ cười.
    Nụ cười đầu tiên tôi thấy sau nhiều ngày.

    Tôi cũng tập cho anh đứng. Ban đầu, chỉ vài giây. Rồi vài bước. Anh ngã, tôi đỡ. Anh đau, tôi xoa chân.
    Anh nói:

    “Em không sợ tôi à?”
    Tôi đáp:
    “Không. Chỉ sợ anh bỏ cuộc.”

    Tôi không biết từ khi nào, trong ánh mắt anh không còn lạnh nữa.
    Và trong tim tôi, nỗi sợ ngày cưới dần tan biến.

    Một tối, anh kể:

    “Ngày tôi bị tai nạn, cô ta bảo: ‘Em không thể sống với người tàn phế.’ Rồi đi. Tôi cố gắng tập đi suốt nửa năm. Nhưng càng cố, tôi càng thấy mình vô nghĩa.”

    Tôi lặng im, rồi hỏi:

    “Nếu có người ở lại, anh có cố không?”
    Anh nhìn tôi:
    “Có lẽ.”

    Câu trả lời đó khiến tim tôi nhói lên.
    Không phải thương hại. Là cảm động.
    Vì tôi hiểu, tôi cũng từng như anh – một kẻ bị bỏ rơi, không còn tin rằng mình xứng đáng được yêu.

    Một ngày nọ, mẹ kế tôi tìm đến.
    Vẫn giọng điệu cũ:

    “Giờ mày sống sung sướng rồi, nhớ gửi ít tiền cho mẹ. Tao bán mày đâu có uổng.”

    Tôi chưa kịp nói thì anh đã đến. Anh lặng lẽ đặt lên bàn một tấm séc:

    “Cảm ơn bà đã mang cô ấy đến với tôi. Nhưng từ nay, bà không còn quyền gì với cô ấy nữa.”

    Mẹ kế ngây ra, mặt biến sắc. Còn tôi… nước mắt rơi.
    Lần đầu tiên trong đời, có người đứng ra bảo vệ tôi, không vì lợi ích, không vì nghĩa vụ.

    Tối đó, tôi ngồi bên giường anh, khẽ nói:

    “Cảm ơn anh.”
    Anh mỉm cười:
    “Anh không làm vì em nợ anh. Anh làm vì anh nợ chính mình – đã để em phải chịu cô đơn quá lâu.”

    Thời gian trôi, anh đã có thể đi được vài bước, rồi nhiều hơn.
    Mỗi sáng, anh vẫn chống gậy, tôi vẫn nắm tay anh, chậm rãi đi quanh vườn.
    Anh hỏi:

    “Nếu một ngày anh đi lại bình thường, em có rời đi không?”
    Tôi cười:
    “Nếu anh vẫn cần người pha cà phê dở, em ở lại.”

    Anh bật cười, cái cười làm tan cả sương sớm.

    Một buổi sáng, tôi tỉnh dậy không thấy anh.
    Hoảng hốt chạy ra vườn, tôi đứng sững.

    Anh đang đi, không gậy, không vịn, chậm mà vững.
    Nắng sớm rơi xuống vai anh, long lanh như giọt nước mắt tôi vừa rơi.

    Anh đến gần, nắm lấy tay tôi:

    “Anh đã tìm lại được đôi chân, nhờ em.
    Nhưng em biết không – thứ em chữa cho anh, không phải chân, mà là tim.”

    Tôi khóc, ôm lấy anh.
    Và tôi hiểu, đêm ấy khi cả hai cùng ngã, không chỉ có cơ thể chạm đất, mà trái tim chúng tôi cũng chạm nhau lần đầu tiên.

    Giờ đây, căn nhà ngày xưa lạnh lẽo ấy đầy tiếng cười.
    Mỗi sáng, anh tự bước ra ban công, rót cho tôi tách trà.
    Tôi hỏi đùa:

    “Anh còn nhớ đêm tân hôn không?”
    Anh cười:
    “Nhớ chứ. Hôm ấy, em cõng anh. Còn hôm nay, đến lượt anh cõng em – đi qua nửa đời bình yên.”

    Tôi tựa đầu vào vai anh, khẽ mỉm cười.
    Hóa ra, người ta không cần đôi chân khỏe mạnh để bước đi trong đời, chỉ cần một trái tim đủ mạnh để bước về phía nhau.

    Chia b;uồn với hơn 86.000 Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố

    Khi mô hình chính quyền 2 cấp đã được triển khai, nhiều quy định về nhân sự cũng thay đổi. Vậy, quy trình bãi nhiệm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố năm 2025 được thực hiện như thế nào?

    Bãi nhiệm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố

    Theo khoản 9 Điều 1 Thông tư 14/2018/TT-BNV thì việc miễn nhiệm trưởng thôn, tổ trưởng tổ dân phố được thực hiện theo quy định của Nghị quyết liên tịch 09/2008/NQLT-CP-UBTWMTTQVN.

    Theo đó, Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố có thể được miễn nhiệm trong các trường hợp sau đây:

    – Do sức khoẻ.

    – Do hoàn cảnh gia đình.

    – Vì lý do khác.

    Ngoài ra, tại khoản 2 Điều 13 Thông tư 04/2012/TT-BNV có quy định:

    Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố và Phó Trưởng thôn, Tổ phó tổ dân phố được đào tạo, bồi dưỡng, tập huấn những kiến thức, kỹ năng cần thiết;

    – Nếu hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ thì được biểu dương, khen thưởng;

    – Không hoàn thành nhiệm vụ, có vi phạm khuyết điểm, không được nhân dân tín nhiệm thì tùy theo mức độ sai phạm sẽ bị miễn nhiệm, bãi nhiệm hoặc truy cứu trách nhiệm theo quy định của pháp luật.

    Như vậy, theo quy định nêu trên, Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố có thể được miễn nhiệm trong trường hợp không đảm bảo sức khỏe, do hoàn cảnh gia đình, do không hoàn thành nhiệm vụ, có vi phạm khuyết điểm, không được nhân dân tín nhiệm thì tùy theo mức độ sai phạm sẽ bị miễn nhiệm, bãi nhiệm hoặc truy cứu trách nhiệm theo quy định của pháp luật hoặc vì lý do khác.

    Trường hợp bãi nhiệm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố (Ảnh minh họa).

    Quy trình tổ chức miễn nhiệm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố

    Thủ tục, trình tự tổ chức việc miễn nhiệm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố được quy định tại Điều 10 Hướng dẫn ban hành kèm theo Nghị quyết liên tịch 09/2008/NQLT-CP-UBTWMTTQVN như sau:

    – Người xin miễn nhiệm phải có đơn, trong đó nêu rõ lý do của việc xin miễn chức danh Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố gửi Chủ tịch Ủy ban nhân dân cấp xã. Trường hợp Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố được điều động làm công tác khác thì không cần có đơn xin miễn nhiệm;

    – Việc miễn nhiệm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố được thực hiện tại hội nghị cử tri hoặc cử tri đại diện hộ gia đình ở thôn, tổ dân phố. Trưởng ban công tác Mặt trận thôn, tổ dân phố chủ trì hội nghị miễn nhiệm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố;

    Hội nghị miễn nhiệm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố được tiến hành khi có trên 50% số cử tri hoặc cử tri đại diện hộ gia đình trong thôn, tổ dân phố tham dự;

    – Trình tự hội nghị miễn nhiệm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố:

    Ads

    + Trưởng ban công tác Mặt trận thôn, tổ dân phố chủ trì hội nghị, nêu lý do, yêu cầu của hội nghị;

    + Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố trình bày lý do của việc xin miễn nhiệm;

    + Hội nghị thảo luận, đánh giá quá trình hoạt động của Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố;

    + Hội nghị tiến hành biểu quyết. Việc biểu quyết được thực hiện bằng hình thức giơ tay hoặc bỏ phiếu kín do hội nghị quyết định. Hội nghị cử Tổ kiểm phiếu từ 3 đến 5 người để làm nhiệm vụ;

    + Trường hợp có trên 50% so với tổng số cử tri hoặc cử tri đại diện hộ gia đình trong toàn thôn, tổ dân phố tán thành việc miễn nhiệm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố thì Trưởng ban công tác Mặt trận thôn, tổ dân phố báo cáo Ủy ban nhân dân cấp xã xem xét, miễn nhiệm.

    – Trong thời hạn 5 ngày làm việc, kể từ ngày nhận được báo cáo của Trưởng ban công tác Mặt trận thôn, tổ dân phố, Ủy ban nhân dân cấp xã phải xem xét, ra quyết định công nhận kết quả miễn nhiệm chức danh Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố, Chủ tịch Ủy ban nhân dân cấp xã quyết định cử Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố lâm thời để điều hành hoạt động của thôn, tổ dân phố cho đến khi bầu được Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố mới; trường hợp Ủy ban nhân dân cấp xã không ra quyết định công nhận kết quả miễn nhiệm thì phải trả lời bằng văn bản và nêu rõ lý do;

    Việc bầu Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố mới phải được tiến hành trong thời hạn 20 ngày, kể từ ngày Ủy ban nhân dân cấp xã ra quyết định công nhận kết quả miễn nhiệm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố.

    Quy trình bầu Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố mới thực hiện theo quy định tại Điều 6, Điều 7 và Điều 8 Hướng dẫn ban hành kèm theo Nghị quyết liên tịch 09/2008/NQLT-CP-UBTWMTTQVN.

    (Ảnh minh họa)

    Nhiệm kỳ của Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố

    Nhiệm kỳ của Trưởng thôn, nhiệm kỳ của Tổ trưởng tổ dân phố như sau:

    – Trưởng thôn, tổ trưởng tổ dân phố có nhiệm kỳ là 2,5 năm (hai năm rưỡi) hoặc 05 năm (năm năm) do Ủy ban nhân dân cấp tỉnh quy định thống nhất và phù hợp với điều kiện cụ thể ở địa phương.

    – Trường hợp do thành lập thôn mới, tổ dân phố mới hoặc khuyết Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố thì Chủ tịch Ủy ban nhân dân cấp xã quyết định cử Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố lâm thời để điều hành hoạt động của thôn, tổ dân phố cho đến khi bầu được Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố trong thời hạn không quá sáu tháng kể từ ngày có quyết định cử Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố lâm thời.

    (Khoản 3 Điều 12 Thông tư 04/2012/TT-BNV (sửa đổi, bổ sung tại Thông tư 14/2018/TT-BNV).