Blog

  • Phát hiện mẹ chồng lé:;n lú:;t chui vào ruộng ngô “m:ây mư;:a” với một người đàn ông lạ, tôi sohai chay ngay về nhà không dám nói ra. Nào ngờ sáng hôm sau một cảnh tượng kinhhoang xảy ra trước sân nhà, CA đến nhà và mẹ chồng tôi đã…

    Phát hiện mẹ chồng lé:;n lú:;t chui vào ruộng ngô “m:ây mư;:a” với một người đàn ông lạ, tôi sohai chay ngay về nhà không dám nói ra. Nào ngờ sáng hôm sau một cảnh tượng kinhhoang xảy ra trước sân nhà, CA đến nhà và mẹ chồng tôi đã…


    Tôi, Hiền, sống cùng mẹ chồng, bà Lan, và chồng tôi, Nam, trong một ngôi nhà nhỏ ở làng quê yên bình. Mẹ chồng tôi là người phụ nữ nghiêm khắc, luôn giữ vẻ ngoài chỉn chu, nên khi tôi vô tình bắt gặp bà lén lút chui vào ruộng ngô sau nhà lúc hoàng hôn, tôi sững sờ. Qua lùm ngô, tôi thấy bà đang thân mật với một người đàn ông lạ mặt, trạc tuổi bà, trong bộ đồ nông dân giản dị. Sợ hãi và bối rối, tôi không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ quay về nhà. Tối đó, tôi kể hết cho Nam, giọng run run. Anh chỉ im lặng, nhíu mày, rồi bảo: “Để anh xử lý.”

    Sáng hôm sau, cả làng xôn xao. Một nhóm người từ cơ quan điều tra huyện xuất hiện, phong tỏa ruộng ngô nhà tôi. Tôi hoảng loạn, nghĩ rằng việc mẹ chồng ngoại tình đã bị lộ, nhưng sự thật còn kinh ngạc hơn. Họ đào bới dưới ruộng ngô, ngay chỗ tôi thấy bà Lan và người đàn ông kia tối qua, và lôi lên những thùng nhựa lớn, chứa đầy các gói hóa chất màu trắng. Công an xác nhận đó là phân bón lậu, không có giấy phép lưu hành, với số lượng đủ để cung cấp cho cả vùng.

    Hóa ra, người đàn ông tôi thấy không phải nhân tình của bà Lan. Ông ta là ông Tâm, một người bạn cũ từ thời bà làm ở hợp tác xã nông nghiệp. Sau khi hợp tác xã giải thể, ông Tâm chuyển sang buôn bán phân bón, nhưng gần đây dính vào một đường dây phân bón giả. Biết bà Lan có ruộng ngô rộng, ông Tâm thuyết phục bà giúp giấu số hàng lậu này, hứa chia lợi nhuận. Bà Lan, vì túng thiếu sau nhiều năm nuôi Nam ăn học, đồng ý. Họ chọn ruộng ngô làm nơi cất giấu vì ít ai để ý, và tối qua, họ gặp nhau để kiểm tra số hàng trước khi chuyển đi.

    Nam, sau khi nghe tôi kể, đã nghi ngờ vì biết mẹ mình không phải người dễ sa vào chuyện tình cảm. Anh lén kiểm tra ruộng ngô ngay trong đêm và phát hiện những thùng nhựa kỳ lạ. Không chần chừ, anh báo công an huyện, dẫn đến vụ bắt giữ sáng nay. Bà Lan, khi bị hỏi, cúi đầu thừa nhận, nói rằng bà chỉ muốn kiếm thêm tiền để sửa nhà. Ông Tâm bị tạm giữ để điều tra, còn bà Lan được tại ngoại vì vai trò nhỏ và thành khẩn khai báo.

    Cả làng bàn tán xôn xao, nhưng Nam không trách mẹ. Anh chỉ nói với tôi: “Hiền, mẹ sai, nhưng cũng vì lo cho gia đình. Giờ mình phải giúp mẹ vượt qua chuyện này.” Tôi thở phào, nhưng mỗi lần nhìn ra ruộng ngô, tôi vẫn không khỏi rùng mình, tự hỏi còn bí mật nào khác đang ẩn giấu giữa những lùm cây xanh mướt.

  • Chú rể đ::ột ng::ột b::iến m::ất trước ngày đón dâu, bức thư đị::nh mệ::nh vỏn vẹn 5 dòng h/é l/ộ sự thật nhó//i lòng

    Tôi và Nam gặp nhau trong một buổi tiệc cuối năm của bạn chung. Anh trầm tính, ít nói, làm ở ngân hàng – kiểu người luôn biết chính xác mình cần gì. Còn tôi làm truyền thông – ồn ào, năng động, nói nhiều hơn mức cần thiết. Nhưng kỳ lạ, khi ở bên Nam, tôi lại thấy lòng mình lặng. Giữa thế giới hỗn độn, anh giống như một khoảng yên trong tim tôi.

    Chúng tôi yêu nhau hai năm. Không hoa hồng, không quỳ gối giữa phố đông, chỉ là những tối ngồi bên nhau ở quán cà phê nhỏ, nói về những thứ tầm thường nhất trên đời: Tiền thuê nhà, bữa cơm tối, và giấc mơ có một ngôi nhà nhỏ, vài đứa trẻ chạy quanh bàn ăn.

    Mối tình ấy không ồn ào, nhưng đủ sâu để tôi tin rằng đó chính là điểm dừng cuối cùng của mình. Ảnh cưới chụp vào đầu xuân, khi hoa sưa nở trắng cả con phố Trần Phú. Thiệp đã in, tiệc đã đặt, mọi thứ đều sẵn sàng. Mẹ tôi gọi đó là “đám cưới trong mơ” của con gái độc nhất.
    Tôi đếm từng ngày, háo hức nhìn chiếc váy cưới treo trong tủ, tưởng tượng khoảnh khắc Nam nắm tay mình trước bao ánh mắt.

    Thế rồi, một buổi chiều định mệnh, cách đám cưới chỉ còn mười ngày, Nam hẹn tôi ra quán cà phê cũ. Trời hôm đó xám như màu tro. Anh ngồi trước mặt tôi, tay siết chặt ly nước lọc, đôi mắt xa xăm, giọng run: “Mình… dừng lại đi, Minh Anh.”. Chỉ bốn từ. Không lý do, không nước mắt.
    Anh đứng dậy, rời đi, để tôi ngồi lại giữa tiếng nhạc mơ hồ và mùi cà phê lạnh ngắt.

    Tôi không hỏi. Không níu kéo. Chỉ cảm thấy tim mình vỡ ra từng mảnh, nhưng đầu óc lại trống rỗng đến lạ. Anh biến mất sau hôm đó. Không cuộc gọi, không tin nhắn, tài khoản mạng xã hội cũng xóa sạch. Tất cả những gì còn lại chỉ là khoảng trống – nơi từng có anh.

    Tôi như người mất phương hướng. Ngày vẫn trôi, nhưng mọi thứ xung quanh trở thành tấm nền mờ nhòe. Tôi tự hỏi, mình sai ở đâu? Tại sao hạnh phúc đến sát kề mà lại tan thành khói chỉ sau một buổi chiều?

    Đúng hôm sau, mẹ tôi nhận được một phong bì trắng, gửi tới nhà bằng đường bưu điện. Bên trong là bức thư viết tay của Nam. Chữ anh run, mực nhòe ở vài chỗ như có nước mắt rơi xuống.

    “Minh Anh,
    Anh xin lỗi vì đã chọn cách này.
    Em xứng đáng với một người đàn ông có thể cho em một gia đình trọn vẹn, những đứa con khỏe mạnh.
    Anh đã cố gắng, đã hy vọng, nhưng không thể.
    Anh không muốn em phải sống với nỗi dằn vặt và thất vọng.
    Hãy quên anh, và sống hạnh phúc.
    – Nam.”

    Tôi đọc, tim như bị bóp nghẹt. Không hiểu “không thể” mà anh nói là gì. Mẹ tôi là người đi tìm câu trả lời. Bà đến gặp bác sĩ quen – người làm việc ở bệnh viện Nam từng đến khám. Nghe xong, vị bác sĩ chỉ thở dài, giọng nặng nề:

    “Ba tháng trước, cậu ấy đến khám vô sinh. Kết quả: không có tinh trùng. Tôi nhớ rõ, vì mẹ cậu ấy gọi điện hỏi cách giấu chuyện này, nói sẽ cưới xong rồi tính. Nhưng cậu Nam không đồng ý, chỉ im lặng cả buổi, rồi ra về. Hôm đó, tôi thấy mắt cậu ấy đỏ hoe…”

    Tôi ngồi im, đầu ong ong. Vậy ra, anh không bỏ tôi vì hết yêu, mà vì không thể cho tôi làm mẹ. Tôi không biết nên khóc hay nên cười. Anh đã chọn cách “hy sinh cao thượng”, nhưng lại tước đi quyền được lựa chọn của tôi. Anh biến mất để giữ thể diện, để trốn khỏi nỗi xấu hổ mang tên “vô sinh”, nhưng lại để tôi gánh trọn nỗi đau của kẻ bị bỏ rơi không lời giải thích.

    Tôi đã từng muốn ghét anh. Nhưng rồi, mỗi khi nghĩ đến ánh mắt đỏ hoe của anh trong lời kể của bác sĩ, tôi chỉ thấy thương. Thương cho người đàn ông không đủ can đảm đối mặt,
    nhưng vẫn đủ tình để rời đi trong lặng lẽ.Tôi gửi cho anh một tin nhắn cuối cùng, dù biết anh sẽ không bao giờ đọc: “Cảm ơn anh vì đã rời đi đúng lúc. Nhưng giá như anh tin em hơn một chút.”

    Rồi tôi gói lại váy cưới, đóng thùng, mang quyên tặng. Bỏ lại phía sau cả một giấc mơ dang dở, tôi bay vào Sài Gòn nhận công việc mới. Những tháng sau đó, tôi sống kỷ luật: sáng dậy sớm chạy bộ, ăn uống điều độ, đọc sách đến khuya. Không còn khóc, không còn nhớ. Chỉ còn một niềm tin: Không ai cứu mình ngoài chính mình.

    Một người bạn từng hỏi tôi: “Nếu ngày đó Nam nói thật, em có cưới anh ấy không?”. Tôi im lặng. Rồi đáp: “Em không biết. Nhưng em biết chắc, hôn nhân không thể xây bằng những lời giấu giếm. Sự thật đau đến mấy, còn hơn là dối nhau đến suốt đời.”

    Giờ đây, mỗi khi ngang qua quán cà phê cũ, tôi vẫn nhìn vào chiếc bàn góc cửa sổ nơi anh từng ngồi. Không phải để hoài niệm, mà để nhắc mình: Có những cuộc chia ly, dù tàn nhẫn, vẫn là cách duy nhất để cả hai được tự do.

    Tôi không cần ai hoàn hảo, chỉ cần một người đủ trung thực để ở lại.
    Và khi chưa gặp được người đó, tôi vẫn có thể sống trọn vẹn –
    bằng chính hơi thở, công việc, và lòng kiêu hãnh của mình.

  • Chuyện tình quá kì lạ của Hoàng Kim Khánh và ‘sếp em’ Mailisa

    Mailisa đã nhiều lần chia sẻ câu chuyện này lên MXH thông qua các clip và livestream.

    Giữa lúc vợ chồng Mailisa (Phan Thị Mai) – Hoàng Kim Khánh liên tục được gọi tên bởi hàng loạt cơ sở thẩm mỹ viện Mailisa bị khám xét thì chuyện tình của họ một lần nữa trở thành đề tài được nhiều người quan tâm. Trước đây, Mailisa đã nhiều lần chia sẻ câu chuyện này lên MXH thông qua các clip và livestream trên kênh TikTok 3 triệu người theo dõi.

    Untitled 5.jpg

    Hoàng Kim Khánh và Mailisa
    Duyên nợ của Mailisa và chồng bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ tình cờ tại Lào, trong khuôn khổ một lễ trao giải ngành làm đẹp. Khi đó Mai đã kinh doanh thẩm mỹ được một thời gian còn chồng là giám đốc một công ty truyền thông, bắt đầu có sự nghiệp riêng.
    “Từ một cuộc gặp gỡ tình cờ sau đó cùng đoàn đi hát karaoke và từ đó trở thành đối tác, bạn bè của nhau. Mặc dù thời điểm đó ông xã của Mai còn khá ít tuổi nhưng Mai thấy được chí hướng, bản lĩnh, cũng như nghị lực của anh, vừa mới bước ra khỏi giảng đường làm việc, giữ chức trưởng phòng và mở công ty để làm riêng nhưng Mai cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Mai sẽ yêu anh ấy hoặc anh ấy sẽ yêu Mai” – Mailisa mô tả về chồng.
    Mailisa cũng chia sẻ thêm rằng cặp đôi có quá nhiều khác biệt, không chỉ tuổi tác mà còn hoàn cảnh. Ở thời điểm đó, Mai đã trải qua đổ vỡ hôn nhân, là mẹ đơn thân nuôi 2 con nhỏ, phải chăm mẹ già ở quê và đang gánh khoản nợ 2 tỷ đồng.

    Sau đó, quá trình hợp tác và đồng hành trong công việc đã khiến cả hai có cơ hội hiểu rõ hơn về nhau. Mailisa kể rằng Hoàng Kim Khánh là người chủ động, kiên trì và thể hiện mong muốn được cùng chia sẻ những khó khăn trong cuộc sống, quan tâm từ thứ nhỏ nhất đến vấn đề lớn nhất của Mailisa.

    49074901640222011913803505607929144711738046n

    Hình ảnh được cặp đôi chia sẻ vào năm 2014
    Chẳng hạn như “bà trùm thẩm mỹ” có thói quen stress sẽ ăn vặt nên lần đầu tiên đi uống cà phê với Hoàng Kim Khánh, Mailisa mua một gói bim bim mang ra ăn và lần thứ hai cũng vậy. Tới lần thứ 3 thì Khánh bắt đầu mua bim bim cho Mai, việc này được duy trì trong suốt quá yêu nhau.

    Trong một lần khác, nghe Mai tâm sự về khoản nợ, Khánh từng nói: “Em đang mắc nợ 2 tỷ một mình em trả thì lâu, có thêm anh trả nữa thì sẽ nhanh hơn”. Tình cảm giữa hai người phát triển dần qua thời gian, bắt đầu từ tình bạn, rồi thành tình yêu.

    Song vì sự khác biệt về tuổi tác và hoàn cảnh nên cặp đôi cũng từng vấp phải nhiều định kiến. Theo lời kể, cả hai lựa chọn tin tưởng và cùng nhau vượt qua. Trong một clip, kể chuyện tình yêu, Mailisa còn chia sẻ thêm về quan điểm của mình:

    “Một người đàn ông muốn bước vào cuộc đời Mai, đầu tiên phải có bản lĩnh, cùng tần số với nhau. Mình phải lấy người đàn ông hơn mình một cái đầu kể cả nghĩa đen cả nghĩa bóng để mình có bờ vai tựa vào, vì tài ba lỗi lạc cũng chỉ là đàn bà.

    Đàn bà đừng bao giờ tỏ ra mình cứng rắn, bởi vốn dĩ đàn bà là được yêu thương, là phải mềm mỏng. Đàn ông mạnh mẽ là vì những vất vả, gian truân, khổ cực mà cuộc đời xô đẩy, chứ trong sâu thẳm, khi bước chân về nhà đàn bà là một bông hoa cần được nâng niu”.

    Sau khi kết hôn, cặp đôi có thêm 2 người con, 1 trai – 1 gái. Hiện tại đã lên chức ông bà nội khi con trai riêng của Mailisa lấy vợ và sinh con song trên các tài khoản MXH, vợ chồng Mailisa vẫn thường xuyên thể hiện tình cảm công khai, tặng tặng nhiều món quà sang trọng.

    Năm 2020, Hoàng Kim Khánh tự tay trang trí chiếc siêu xe McLaren Senna của vợ, dán decal “Chúc mừng sinh nhật Mailisa” và “I LOVE MAILISA” khiến MXH xôn xao. Hoàng Kim Khánh cũng chơi lớn trong lễ kỷ niệm ngày cưới tặng vợ chiếc váy giá 50 tỷ với hơn 1.000 viên kim cương, được nhắc đến như món quà khổng lồ trong cách thể hiện tình yêu.

  • Khi chồng đi công tác, tôi bị mẹ chồng b:;ắt ngủ ngoài phòng khách. Đêm khuya, lời cảnh báo của bà giúp việc gi:à “Cô ơi đừng ngủ phòng này” đã hé l;ộ bí mật khiến tôi r’ùng mìn/h…

    Khi chồng đi công tác, tôi bị mẹ chồng b:;ắt ngủ ngoài phòng khách. Đêm khuya, lời cảnh báo của bà giúp việc gi:à “Cô ơi đừng ngủ phòng này” đã hé l;ộ bí mật khiến tôi r’ùng mìn/h…

    Khi Minh vừa kéo vali ra khỏi cổng, tiếng bánh xe lăn trên nền gạch để lại âm thanh khô khốc đến lạ. Hằng đứng ở bậc thềm, tay vẫy mà lòng ngổn ngang. Anh đi công tác miền Trung một tuần, chuyến đi đầu tiên kể từ ngày cưới. Căn nhà ba tầng của gia đình chồng bỗng dưng trở nên rộng quá, lạnh quá, như chứa trong đó một thứ im lặng nặng nề mà cô chưa bao giờ thấy rõ hình dạng.

    Mẹ chồng cô, bà Hạnh, từ phòng trên đi xuống, dáng người nhỏ, khuôn mặt sạm nắng, đôi mắt vẫn ánh lên vẻ gì đó cứng cỏi.

    – Con dọn đồ xuống ngủ tạm ở phòng khách nhé, – bà nói, giọng không cao nhưng lạnh. – Phòng con với Minh… nước trong nhà tắm bị rò, mẹ gọi thợ sửa rồi.
    Hằng khựng lại.

    – Dạ, nhưng… con có thể lên phòng trống tầng ba mà mẹ?

    – Phòng đó để đồ, không tiện. Ngủ phòng khách vài hôm thôi.

    Nói rồi bà quay đi, như cắt ngang mọi phản ứng. Hằng chỉ biết gật đầu.

    Tối ấy, khi cả nhà đã tắt đèn, cô lặng lẽ trải tấm chăn mỏng lên sofa ở phòng khách. Ngoài trời gió thổi qua hàng cau, lá xào xạc như lời thì thầm cũ kỹ. Cô nằm im, mắt hướng lên trần nhà trắng đục, cảm giác như có gì đó đang dõi theo trong bóng tối.

    Phòng khách nhà bà Hạnh rộng, được trang trí kiểu cũ: tủ gỗ bóng loáng, mấy khung ảnh đã ngả màu thời gian. Hằng khẽ nhổm dậy, nhìn kỹ hơn tấm ảnh đặt ở góc trái: một người phụ nữ trẻ, gương mặt dịu dàng, nụ cười thanh thản, ánh mắt hiền nhưng buồn. Dưới khung ảnh ghi dòng chữ nhỏ: Nguyễn Thu – 1989–2019.

    Cái tên khiến cô khẽ rù/ng m//ình. Cô chưa từng nghe Minh hay mẹ chồng nhắc tới người này.

    Khoảng hai giờ sáng, tiếng gõ cửa khe khẽ khiến Hằng bật dậy.

    – Cô ơi… cô Hằng…

    Giọng run run ấy là của cô giúp việc – chị Sen, người phụ nữ đã làm cho nhà này đã hơn mười năm.
    – Có chuyện gì thế chị? – Hằng mở cửa, giọng còn ngái ngủ.

    Chị Sen nhìn quanh, rồi ghé sát, nói rất nhỏ:

    – Cô… đừng ngủ ở đây nữa. Đêm này… không nên ở phòng khách đâu.

    – Sao lại thế ạ?

    Chị lắc đầu, mặt tái xanh…

    Hằng cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Cô nhìn chị Sen — khuôn mặt hằn sâu những nếp nhăn, ánh mắt hoang mang — mà không biết nên hỏi gì trước.
    – Chị Sen, chị nói rõ đi… tại sao lại không được ngủ ở đây?

    Chị Sen im lặng một lúc, rồi khẽ liếc lên bàn thờ treo trên tường, nơi ánh đèn nhỏ leo lét hắt xuống gương mặt người phụ nữ trong ảnh.
    – Cô Thu… người trong ảnh đó… là vợ đầu của cậu Minh.

    Hằng chết lặng.
    – Gì… chị nói sao? – Cô gần như thì thào. – Vợ đầu…? Nhưng Minh… anh ấy chưa bao giờ nói…

    – Cô Thu mất đúng trong phòng khách này, – chị Sen nói khẽ, giọng run. – Ba năm trước. Đêm đó, cô ấy bị trượt ngã khi mang đồ ra cho cậu Minh. Lúc người ta phát hiện thì đã muộn. Từ đó, bà Hạnh không cho ai ngủ ở đây qua đêm. Nhưng có lẽ bà không muốn cô biết chuyện cũ… nên mới bảo là phòng tắm hỏng.

    Một cơn gió lùa qua, làm khung ảnh trên tủ rung nhẹ. Ngọn đèn bàn chập chờn rồi tắt phụt. Cả căn phòng chìm trong bóng tối.

    Hằng lùi lại, tim đập thình thịch.
    – Chị Sen, chị đừng hù con chứ…

    Nhưng chưa kịp nói hết câu, một tiếng “cạch” vang lên — như thể có ai đó vừa kéo ghế sau lưng. Hằng quay lại, bóng người phụ nữ trong khung kính phản chiếu mờ mờ… nhưng đôi mắt trong ảnh lại dường như nhìn thẳng vào cô.

    Chị Sen túm tay Hằng, giọng khẩn thiết:
    – Cô lên phòng tôi ngủ tạm đi, nhanh lên. Ở đây lạnh lắm… lạnh như đêm đó.

    Hai người lật đật bước đi, nhưng khi vừa tới cầu thang, Hằng nghe thấy tiếng thủy tinh va chạm phía sau. Cô quay đầu lại — khung ảnh của cô Thu rơi xuống, kính vỡ tan.
    Tấm ảnh rơi nghiêng, hé ra một tờ giấy cũ giấu phía sau khung.

    Trên đó, nét chữ run rẩy:
    “Nếu tôi có mệnh hệ gì, xin đừng để anh ấy biết…”

    Hằng sững sờ. Tờ giấy thấm nước mắt, mực nhòe, nhưng đủ để khiến mọi câu hỏi trong lòng cô như vỡ òa.

    Bà Hạnh lúc ấy bước xuống, ánh mắt nặng trĩu nhưng không còn giận dữ như mọi khi.
    – Giờ con đã biết rồi… Mẹ không muốn con sợ, nhưng cũng không muốn Minh mang thêm đau khổ. Cô Thu… mất đúng vào ngày sinh nhật nó. Từ đó, nó chẳng còn muốn ai nhắc đến.

    Bà nhìn về phía tấm ảnh vỡ, thở dài:
    – Mẹ xin lỗi, lẽ ra mẹ phải nói với con từ đầu…

    Đêm ấy, Hằng không ngủ. Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn bóng trăng mờ hắt lên bức tường loang lổ. Trong gió, có tiếng gì đó nhẹ như hơi thở — không hẳn đáng sợ, mà như một lời thì thầm tha thứ.

    Sáng hôm sau, khi Minh gọi về hỏi thăm, Hằng chỉ nói khẽ:
    – Anh à… đêm qua, em hiểu thêm về ngôi nhà này rồi. Về người từng ở đây… và về cả mẹ.

    Phía đầu dây bên kia, Minh im lặng rất lâu. Rồi anh chỉ thở ra một câu:
    – Cảm ơn em, Hằng.

    Từ đó, mỗi khi đi qua phòng khách, cô không còn thấy sợ nữa — chỉ thấy trong không gian ấy, có một nỗi buồn lặng lẽ đã được an yên.

  • Góa chồng 5 năm thì ng-ã vào vòng tay cậu trai trẻ 25 t-uổi, tôi 65 mà như sống lại thời còn son, ngày chuẩn bị về ra mắt bố mẹ chồng tương lai, người yêu hỏi mượn tạm 10 cây vàng để lo làm ăn, tôi đắn đo mãi đồng ý để rồi …

    “Góa chồng 5 năm thì ngã vào vòng tay cậu trai trẻ 25 tuổi, tôi 65 mà như sống lại thời còn son. Ngày chuẩn bị về ra mắt bố mẹ chồng tương lai, người yêu hỏi mượn tạm 10 cây vàng để lo làm ăn, tôi đắn đo mãi đồng ý để rồi…

    Người ta nói tuổi già là khi con người bắt đầu sống cho mình, sau những tháng năm đã từng sống vì con, vì cháu, vì xã hội. Tôi không ngờ, ở cái tuổi 65 – cái tuổi mà nhiều người đã xem như thời gian để chuẩn bị buông tay với thế giới này – tôi lại một lần nữa thấy tim mình rung động, rạo rực và… dại khờ như thời thiếu nữ.

    Tôi là Hồng, giáo viên cấp ba về hưu đã 10 năm. Góa chồng năm 60 tuổi, tôi từng nghĩ cuộc sống của mình sẽ khép lại với những trang sách, chén trà và vài buổi họp mặt hội người cao tuổi. Chồng tôi – ông Minh – là người đàng hoàng, sống hết lòng với vợ con. Nhưng căn bệnh ung thư quái ác đã cướp ông đi sau ba năm chiến đấu. Ngày ông mất, tôi chẳng còn tha thiết gì chuyện đi lại hay mở lòng với ai.

    Thế nhưng, định mệnh luôn có cách để kéo người ta khỏi bóng tối. Và của tôi… mang tên Quốc – một chàng trai 25 tuổi, trẻ hơn tôi đúng 40 tuổi tròn.

    Tôi gặp Quốc trong một buổi học vẽ tại trung tâm văn hóa quận. Ban đầu, tôi thấy ngạc nhiên vì một cậu trai trẻ như vậy lại tham gia lớp vẽ toàn người trung niên và cao tuổi. Quốc có nụ cười hiền, đôi mắt to và sáng. Cậu thường đến sớm, sắp bàn ghế cho mọi người và trò chuyện thân thiện, lễ phép.

    Tôi không nghĩ gì nhiều cho đến lần cậu tình nguyện chở tôi về vì hôm đó trời mưa to, xe tôi bị thủng lốp. Từ hôm ấy, hai cô cháu – ban đầu tôi vẫn quen gọi thế – bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. Quốc kể mình là nhân viên IT, từng học Đại học Bách Khoa, nhưng đang ấp ủ mở một studio thiết kế riêng. Mê vẽ từ nhỏ nhưng không có điều kiện theo đuổi, giờ tranh thủ học lại để thoả niềm đam mê.

    Cậu nói chuyện có duyên, lịch sự và đầy hoài bão. Tôi thấy mình như sống lại những ngày tháng mới yêu chồng, khi còn là cô giáo trẻ dạy văn tràn đầy nhiệt huyết. Quốc hay gọi tôi là “cô Hồng xinh đẹp nhất lớp”, và mỗi lần như vậy tôi lại bật cười, má đỏ ửng như thiếu nữ.

    Chúng tôi bắt đầu đi uống cà phê sau giờ học, rồi ăn tối, rồi… Quốc tỏ tình. Cậu bảo:
    – “Con biết người ta sẽ nói gì, nhưng con thật lòng. Con yêu cô.”

    Tôi hoảng hốt. Tôi hơn cậu những 40 tuổi. Tôi có cháu nội bằng nửa tuổi cậu. Tôi là người phụ nữ từng có chồng, có tuổi, có nếp nhăn, có vết nám. Tôi từng nói:
    – “Quốc, con đang lẫn lộn giữa sự kính mến và tình yêu thôi. Cô… không thể đâu.”

    Nhưng cậu không từ bỏ. Quốc nhắn tin, gọi điện, đến nhà thăm tôi, mua thuốc bổ, dắt tôi đi khám bệnh, dạy tôi cách dùng điện thoại thông minh, đặt app giao hàng… Mỗi lần tôi yếu lòng, cậu đều có mặt.Đồ chơi cho trẻ em

    Dần dần, tôi không còn chống cự nữa. Trái tim tôi đã chịu thua. Cảm giác được yêu thương, được quan tâm sau bao năm đơn độc khiến tôi mềm lòng. Tôi thấy mình trẻ lại, yêu đời. Tôi mặc váy hoa, thoa chút son mỗi khi đi gặp Quốc. Tôi cười nhiều hơn. Bọn trẻ trong nhà thấy tôi vui, cũng mừng. Nhưng tôi giấu kỹ mối quan hệ này với chúng.

    Một ngày, Quốc nói:
    – “Mẹ con ở quê muốn gặp cô. Con muốn dẫn cô về ra mắt.”

    Tôi bối rối, nhưng trong lòng lại dấy lên một thứ cảm giác rất nữ tính – hồi hộp, e thẹn và kỳ vọng. Tôi đồng ý. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ “lấy chồng” lần nữa, nhưng với Quốc, tôi bắt đầu tin vào điều kỳ diệu.

    Ngày chuẩn bị về quê Quốc, cậu đến nhà, mang theo bó hoa lớn và vẻ mặt hơi khác thường. Cậu im lặng một lúc rồi nói:
    – “Cô ơi, con có chuyện này muốn nhờ.”

    Tôi nhìn cậu, tim bỗng đập nhanh, linh cảm có điều gì đó không ổn. Cậu tiếp:
    – “Con đang chuẩn bị mở studio. Giấy tờ thuê mặt bằng xong rồi, nhưng vẫn thiếu vốn. Con cần tạm khoảng 10 cây vàng. Vay ngân hàng thì phức tạp, mà không kịp xoay. Cô có thể giúp con… mượn tạm không? Sau này con kiếm được sẽ trả đủ.”

    Tôi lặng người. Một trăm cây vàng. Con số không nhỏ. Đó là gần như toàn bộ tiền tích cóp, dành dụm cả đời tôi, cộng với phần chia của các con gửi lại để tôi dưỡng già.

    Tôi không vội trả lời. Cả đêm đó, tôi không ngủ. Tôi nghĩ về ánh mắt của Quốc, về những cái nắm tay, những buổi tối trò chuyện, những lần cậu kiên nhẫn đưa tôi đi khám bệnh. Tôi cũng nghĩ về những câu chuyện tôi từng đọc, từng nghe – về những phụ nữ lớn tuổi bị lừa bởi những người trẻ có vẻ ngoài tử tế.

    Sáng hôm sau, tôi nhìn Quốc, mắt đỏ hoe:
    – “Cô sẽ giúp con. Nhưng mình phải làm giấy tờ cho rõ ràng, có chữ ký, thời hạn hoàn trả. Không phải vì cô không tin con… mà vì cô muốn cả hai bên đều minh bạch. Con thấy sao?”

    Quốc im lặng một lúc rồi gật đầu:
    – “Dạ, con hiểu.”

    Tôi vay thêm từ người quen, bán miếng đất nhỏ ở Long An để gom đủ số tiền. Tôi tin Quốc. Tôi muốn tin rằng tình yêu này là thật, rằng tôi không phải đang mù quáng.

    Nhưng tôi không biết… mình sắp bước vào một vòng xoáy của sự thật, của hoài nghi và của những vết thương sâu khó lành.

    Ngày tôi đưa Quốc tờ giấy vay tiền với chữ ký hai bên, lòng tôi nhẹ nhõm. Cậu vui vẻ, ôm tôi chặt như một đứa trẻ được quà. Còn tôi, dù có chút lo lắng, nhưng vẫn tin rằng tình yêu chân thành sẽ là sợi dây giữ chặt mối quan hệ này.

    Ba ngày sau, chúng tôi về quê Quốc ở Bến Tre. Đó là lần đầu tiên tôi ra mắt gia đình nhà… “chồng tương lai” – dù trong đầu vẫn chưa dám gọi vậy. Mẹ Quốc là một người phụ nữ dáng khắc khổ, đôi mắt hiền nhưng ánh nhìn rất sắc. Bà đón tôi bằng một nụ cười nhạt và câu chào xã giao:
    – “Dạ chào chị… à, cô.”

    Tôi hiểu. Tôi cũng từng làm mẹ chồng, tôi biết ánh mắt ấy – ánh mắt không đồng tình nhưng buộc phải chấp nhận. Suốt hai ngày ở lại, không khí giữa tôi và gia đình cậu lửng lơ như làn khói. Mọi người lịch sự, nhưng giữ khoảng cách. Quốc thì luôn ở bên tôi, nắm tay, rót nước, chăm sóc như để chứng minh cho cả nhà thấy tình yêu cậu dành cho tôi là thật.

    Tôi ra về với lòng hơi nặng trĩu. Nhưng nghĩ rằng “thời gian sẽ khiến họ hiểu”, tôi tự an ủi mình.

    Những tuần sau đó, Quốc bắt đầu bận bịu hơn. Cậu nói lo thủ tục, thuê người thiết kế nội thất, mua thiết bị… Cậu ít đến thăm tôi hơn, tin nhắn thưa dần. Nhưng mỗi khi tôi nhắn hỏi, cậu đều trả lời nhanh, nói “đang chạy việc, thương cô lắm”.

    Tháng thứ hai trôi qua, tôi bắt đầu thấy bất ổn. Studio mà cậu nói sắp khai trương vẫn chưa có bảng hiệu, không thấy địa chỉ rõ ràng. Tôi hỏi thì cậu nói:
    – “Bên chủ nhà đổi ý phút chót, con đang tìm mặt bằng mới, cô yên tâm.”

    Tôi cười gượng, gật đầu. Nhưng trong lòng dấy lên cảm giác quen thuộc – cảm giác tôi từng có khi lo cho chồng nằm viện, khi nghe bác sĩ bảo “không sao đâu”, mà tôi biết… là sắp rồi.

    Tôi bắt đầu âm thầm tìm hiểu. Tôi nhờ đứa cháu làm bên pháp lý kiểm tra tờ giấy vay nợ – thì phát hiện chữ ký Quốc để là tên thật, nhưng số căn cước cậu đưa là… giả. Căn cước đó thuộc về một người khác hoàn toàn.

    Tôi hoảng. Tôi gọi Quốc, không bắt máy. Tôi đến phòng trọ cậu từng dẫn tôi tới – thì được biết “cậu dọn đi ba tuần trước rồi”.

    Tôi suy sụp.

    Ba ngày tôi nằm trên giường, không ăn uống. Tôi kể lại hết cho con gái – người mà tôi từng giấu vì sợ chúng phản đối. Nó lặng người, nhưng không mắng tôi. Nó chỉ ôm tôi khóc:
    – “Má… má bị lừa rồi…”

    Tôi báo công an. Nhưng vì giấy vay nợ có chữ ký, không có địa chỉ cư trú rõ ràng, không có xác minh nhân thân hợp lệ… nên rất khó xử lý. Họ lập biên bản nhưng nói thẳng:
    – “Trường hợp này có dấu hiệu lừa đảo tình cảm – tiền bạc. Nhưng tìm đối tượng sẽ lâu, nếu hắn dùng danh tính giả thì rất khó.”

    Tôi lặng thinh. Một đời làm cô giáo, từng răn dạy bao nhiêu học sinh sống đúng, sống thật… vậy mà lúc cuối đời, lại dại dột như thế này.

    Căn nhà tôi đang ở cũng là phần thế chấp để lấy tiền cho Quốc. Tôi phải bán nó, chuyển về ở chung với con gái. Nó thương tôi lắm, nhưng tôi hiểu, trong lòng nó vẫn có phần trách mẹ mình… vì một phút lầm lỡ.

    Còn Quốc? Tôi không rõ cậu có từng yêu tôi thật hay chỉ diễn. Nhưng có lẽ… với tôi, mọi thứ đều là thật – kể cả nỗi đau.

    Mỗi đêm, tôi vẫn thường mở lại hình chụp hai đứa ở quán cà phê nhỏ, nơi cậu hay ngồi chỉnh sửa tranh digital. Tôi từng tin, từng hy vọng… và giờ, chỉ còn lại sự tỉnh thức muộn màng.

    Có người hỏi tôi, nếu quay lại thời điểm ấy, tôi có trao 10 cây vàng cho cậu ta nữa không? Câu trả lời là không – vì tôi không muốn ai khác phải chịu đựng sự tủi hổ và mất mát như tôi đã từng.

    Nhưng nếu hỏi tôi có hối hận vì đã yêu không? Thì… cũng không nốt. Vì ít ra, trong khoảnh khắc đó, tôi được sống lại tuổi trẻ – được mỉm cười, được hồi hộp, được tin vào điều đẹp đẽ.

    Chỉ tiếc… là tôi đã đặt lòng tin sai người.

  • Chì vì chiếc phong bì 500.000 VNĐ mà bạn gái nằng nặc đòi chia tay tôi

    Bà nội bạn gái mất. Lúc nhận tin, tôi tức tốc chạy về viếng, lo hương khói cùng mọi người. Nhưng thật sự, điều khiến tôi băn khoăn không phải chuyện nghi lễ, mà là… chuyện tiền phúng viếng.

    Tôi nghe nói, ở quê bạn gái, người ta hay nhìn phong bì để đoán lòng thành. Ai thân thì phải phúng nhiều, ai ít thân cũng phải “đẹp mặt”. Tôi mang 500.000 đồng đến phúng, nghĩ như thế là vừa phải.

    Nhưng đến nơi, thấy người này đưa cả triệu, người kia mang vòng hoa mấy triệu, tôi lại thấy ngại thay. Họ đa số là bạn bè, đồng nghiệp, nhân viên ở cơ quan của bố mẹ bạn gái.

    Nhà bạn gái khá giàu, bố mẹ cô ấy đều có chức quyền và quan hệ rộng. Thật ra, tôi mới chỉ về nhà bạn gái một lần với tư cách là bạn trai đang tìm hiểu, nên cũng khó so sánh với các mối quan hệ khác của gia đình cô ấy. Nhưng tôi vẫn cố gắng có mặt, làm tròn trách nhiệm và để bạn gái hài lòng. phongbi vieng (1).jpgẢnh minh họa: TT
    Hơn cả, tôi nghĩ rằng, lúc gia đình gặp tang thương, cần nhất là sự có mặt, an ủi, phụ giúp của người thân, bạn bè. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định bỏ phong bì 500.000 đồng để phúng.

    Một tuần sau, khi mọi chuyện của bà nội bạn gái đã xong xuôi, cô ấy gọi cho tôi bảo có chuyện muốn nói. Tôi đến điểm hẹn đúng giờ. Bạn gái thái độ không vui, liên tục trách tôi không làm cô ấy nở mặt nở mày.

    Tôi hỏi chuyện gì, cô ấy nói: “Có lẽ em và anh không đến được với nhau rồi”. Tôi hỏi tại sao, bạn gái bảo tôi thể hiện kém quá trong đám tang của bà nội.

    Thì ra, số tiền 500.000 đồng trong phong bì phúng là quá ít. Cô ấy bảo tôi phải để 2 triệu mới hợp lý vì gia đình cô ấy có điều kiện, hơn nữa tôi đang theo đuổi “con gái cưng” của cả nhà.

    Chưa hết, bạn gái còn nói, bố mẹ cô ấy rất bức xúc vì sự “thiếu tế nhị” của tôi. Họ cho rằng, một chàng trai muốn theo đuổi con gái họ thì phải chu đáo hơn. Và sự chu đáo ấy, theo họ, thể hiện bằng tiền mặt trong phong bì phúng viếng.

    Tôi hơi choáng. Dù tôi từng lăn tăn về chuyện này, nhưng không nghĩ người con gái mình yêu có thể thốt ra những lời đó. Cô ấy coi trọng chuyện tiền bạc phúng điếu, mà không nghĩ rằng tôi đã mấy ngày mất ngủ lo giúp gia đình cô ấy.

    Tôi chỉ cười trừ, uống vội ngụm nước, lấy cớ có việc bận ở công ty rồi ra về. Tối đó, tôi suy nghĩ rất nhiều. Thật ra, tôi yêu cô ấy, thích tính cách trẻ con, nhõng nhẽo của cô ấy, nhưng liệu tôi có cửa bước vào gia đình này?

    Bố mẹ tôi ở quê, tuy không giàu có nhưng cũng là gia đình khá giả trong khu vực, con cái đều học hành, nghề nghiệp đàng hoàng. Tôi đâu phải là kẻ “đũa mốc chòi mâm son”. Chỉ là tôi coi trọng tình cảm chứ không phải coi trọng số tiền trong phong bì kia.

    Tôi muốn thêm thời gian để suy nghĩ về mối quan hệ tình cảm 3 năm này. Ba năm đủ mọi cung bậc cảm xúc, không thể nói chia tay là chia tay được. Nhưng nghĩ đến cảnh phải làm rể một gia đình mang chuyện ma chay của người thân ra để cân đo tiền bạc thì tôi quá ngán ngẩm rồi.

  • Lương nhà giáo được xếp cao nhất

    Dự kiến lương cơ bản của tất cả giáo viên tăng thêm 2-7 triệu đồng/tháng

    Bộ Giáo dục và Đào tạo (GD-ĐT) sáng 2-11 đã công bố dự thảo nghị định quy định chính sách tiền lương, chế độ phụ cấp đối với nhà giáo để lấy ý kiến góp ý rộng rãi của các cơ quan, tổ chức, cá nhân.

    Được hưởng “hệ số lương đặc thù”

    Theo dự thảo nghị định, tất cả nhà giáo đều được hưởng “hệ số lương đặc thù”. Trong đó, giáo viên mầm non được hưởng hệ số lương đặc thù mức 1,25 so với hệ số lương hiện hưởng; các chức danh nhà giáo khác được hưởng hệ số lương đặc thù mức 1,15 so với hệ số lương hiện hưởng.

    Giáo viên giảng dạy tại trường, lớp dành cho người khuyết tật, trung tâm hỗ trợ phát triển giáo dục hòa nhập, trường phổ thông nội trú vùng biên giới được cộng thêm 0,05 so với mức quy định.

    Bộ GD-ĐT cho biết hệ số lương đặc thù được tính với mức lương và không dùng để tính mức phụ cấp. Công thức tính mức lương đối với nhà giáo như sau: Mức lương từ ngày 1-1-2026 bằng mức lương cơ sở nhân hệ số lương hiện hưởng nhân hệ số lương đặc thù.

    Lương nhà giáo được xếp cao nhất - Ảnh 1.

    Dự kiến lương cơ bản của tất cả giáo viên sẽ tăng thêm 2-7 triệu đồng/tháng từ ngày 1-1-2026. Ảnh: VĂN HIỀN

    Dự thảo nghị định cũng quy định nhà giáo được bổ nhiệm chức danh giáo sư được áp dụng bảng lương chuyên gia cao cấp. Theo đó, bảng lương gồm 3 bậc: 8,8 – 9,4 – 10. Việc áp dụng bảng lương chuyên gia cao cấp đối với giáo sư là phù hợp với vị trí, vai trò của họ đối với sự phát triển của lĩnh vực được bổ nhiệm chức danh này.

    Bộ GD-ĐT cho biết trường hợp điều động nhà giáo giữa các cơ sở giáo dục mà các mức phụ cấp áp dụng tại cơ sở nơi đi cao hơn cơ sở nơi đến thì giáo viên được bảo lưu các chế độ phụ cấp đã hưởng trước khi điều động hoặc biệt phái với thời gian tối đa 36 tháng. Trường hợp điều động nhà giáo từ cơ sở công lập sang cơ quan quản lý giáo dục mà các mức phụ cấp áp dụng tại cơ sở giáo dục cao hơn cơ quan quản lý thì sẽ được bảo lưu tiền lương và các chế độ phụ cấp được hưởng trước khi điều động với thời gian 12 tháng. Bộ GD-ĐT lý giải quy định này nhằm bảo vệ quyền lợi của nhà giáo khi thực hiện công tác điều động.

    Dự thảo nghị định cũng bổ sung các trường hợp được hưởng phụ cấp trách nhiệm công việc. Đó là tổ trưởng/tổ phó chuyên môn, tổ trưởng/tổ phó bộ môn và tương đương; nhà giáo dạy tiếng dân tộc thiểu số trong các khoa đào tạo tiếng dân tộc thiểu số tại cơ sở giáo dục đại học; nhà giáo giảng dạy môn học bằng ngoại ngữ (trừ dạy môn ngoại ngữ); nhà giáo được giao thực hiện công tác tư vấn học sinh.

    Hơn 1 triệu giáo viên sẽ được tăng lương

    Từ ngày 1-1-2026, thời điểm Luật Nhà giáo có hiệu lực, lương nhà giáo sẽ được ưu tiên xếp cao nhất khối hành chính sự nghiệp. Đây cũng là thời điểm lương nhà giáo được tăng theo nghị định của Chính phủ.

    Tính đến hết năm học 2024-2025, cả nước có 884.764 giáo viên phổ thông (cấp tiểu học 408.875, THCS 312.814, THPT 163.075 người). Hiện số giáo viên được hưởng lương từ ngân sách là hơn 1,05 triệu người.

    Theo Bộ trưởng Bộ GD-ĐT Nguyễn Kim Sơn, lương cơ bản của tất cả giáo viên dự kiến tăng ít nhất 2 triệu đồng/tháng, nhiều nhất lên tới 5-7 triệu đồng. Tiền tăng thêm này chỉ tính với lương cơ bản, chưa tính các loại phụ cấp khác như thâm niên, ưu đãi nghề, chức vụ, thâm niên vượt khung, phụ cấp đặc thù với nghệ nhân, giáo viên dạy người khuyết tật, giáo viên công tác ở vùng có điều kiện đặc biệt khó khăn…

    Ngoài chế độ tiền lương, Bộ GD-ĐT đang lấy ý kiến đối với dự thảo nghị quyết của Quốc hội về một số cơ chế, chính sách đặc thù để thực hiện đột phá phát triển GD-ĐT.

    Theo dự thảo, Bộ GD-ĐT đề xuất nâng phụ cấp ưu đãi nghề lên mức tối thiểu 70% đối với giáo viên mầm non, phổ thông, trung học nghề; 30% đối với nhân viên trường học; 100% đối với nhà giáo công tác tại vùng có điều kiện kinh tế – xã hội đặc biệt khó khăn, cơ sở giáo dục cho người khuyết tật, trường chuyên biệt.

    Bộ GD-ĐT cho hay chính sách này cụ thể hóa trực tiếp yêu cầu tại Nghị quyết 71/2025 của Bộ Chính trị; là giải pháp chiến lược, cấp bách để ngăn chặn tình trạng giáo viên rời bỏ ngành, tạo sức hút để tuyển dụng, từng bước giải quyết tình trạng thiếu hụt giáo viên hiện nay.

    TS Nguyễn Tùng Lâm, Chủ tịch Hội Tâm lý giáo dục Việt Nam, nhận định việc xếp lương nhà giáo cao nhất trong hệ thống thang bậc lương hành chính sự nghiệp sẽ giúp thu hút và giữ chân người tài, giảm tình trạng giáo viên trẻ nghỉ việc do thu nhập thấp.

    Với hệ số lương đặc thù từ 1,15-1,25, giáo viên có thêm động lực để yên tâm cống hiến, nâng cao chất lượng giảng dạy và đổi mới sáng tạo. Điều này còn góp phần giảm tình trạng bất bình đẳng khi ưu tiên phụ cấp cho giáo viên mầm non và vùng khó khăn.

    Tăng hệ số lương giáo viên bậc tiểu học, THCS, THPT

    Theo dự thảo thông tư quy định mã số, bổ nhiệm và xếp lương với giáo viên công lập – gồm cấp mầm non, phổ thông (tiểu học, THCS và THPT) – đang được Bộ GD-ĐT lấy ý kiến, ở mỗi cấp học, giáo viên được chia làm 3 nhóm: Giáo viên, giáo viên chính và giáo viên cao cấp – tương đương bậc III, II và I hiện nay.

    Với bậc mầm non, hệ số lương từ 2,1 – 6,38, không thay đổi so với hiện nay.

    Ở bậc tiểu học, THCS, THPT, hệ số lương của giáo viên từ 2,34 – 7,55. Trong đó, hệ số lương của giáo viên cao cấp (hạng I cũ) được tăng từ hệ số 4,4 – 6,78 lên 5,75 – 7,55; hệ số lương giáo viên THPT chính (hạng II cũ) tăng từ 4 – 6,38 lên 4,4 – 6,78.

    Với hệ số dự kiến nêu trên, giáo viên sẽ nhận lương mỗi tháng từ 4,9 đến 17,66 triệu đồng.

  • Bé gái được mẹ đặt tên rất vô tình, muốn đổi nhưng không được

    Người phụ nữ hận chồng, hận đời và hận cả cuộc hôn nhân nên đã bồng bột quyết định đặt cho con gái cái tên Nguyễn Ngọc Hận.

    Nhiều người Việt đặt tên cho con rất “vô tình”, điển hình như trường hợp của bé gái tên Nguyễn Ngọc Hận (Châu Thành A, Hậu Giang) dưới đây!

    Mẹ của Ngọc Hận – người phụ nữ miền Tây lam lũ, gầy gò và đen đuốc cho biết xưa chị mang thai con gái thứ 2 – tức bé Hận bị chồng đối xử tệ bạc và phụ tình. Chị bụng mang dạ chửa vẫn phải ra đồng làm lụng, kiếm tiền với hi vọng tiết kiệm đủ đi sinh con.

    Ngờ đâu người phụ nữ ấy phải vượt cạn một mình, không có đủ tiền đi đẻ. Chị hận chồng, hận đời và hận cả cuộc hôn nhân nên đã bồng bột quyết định đặt cho con gái cái tên Nguyễn Ngọc Hận như để trút giận nỗi đau đớn, đắng cay nhất cuộc đời, theo Thanh Niên.

    Bé Nguyễn Ngọc HậnBé Nguyễn Ngọc Hận

    Sở hữu tên chứa đựng đầy sự thù hận của mẹ, bé Ngọc Hận càng lớn càng tự nhận thức rõ ràng chuyện bản thân có cái tên “không bình thường”. Cô bé thường xuyên bị bạn bè trong lớp, trong trường hỏi về nguồn gốc của tên Hận. Và cô bé chẳng thể biết rõ, không biết trả lời các bạn ra sao cho hợp lý.

    Sau này Ngọc Hận từng tò mò về tên của bản thân. Cô bé thắc mắc rằng tại sao mình là con gái lại được mẹ đặt tên Hận. Cô bé thầm nghĩ rằng chắc phải có lý do đặc biệt cũng như nỗi khổ tâm nên mẹ mới quyết định đặt tên con như vậy.

    Và khi thấy Ngọc Hận đủ lớn, người mẹ đã kể tường tận câu chuyện của quá khứ cách đây hàng chục năm. Cô bé nghe xong đã không giận cha mẹ bởi đó chính là người sinh thành, cho cô bé một cuộc đời. Song cô bé luôn tự thấy tên rất xấu xí, chẳng giống ai giữa xã hội hiện đại này.

    Em thấy tên mình kỳ cục quá! Mỗi khi có người thắc mắc, em không biết phải trả lời sao vì quá ngại ngùng. Hơn cả nó gợi tên quá khứ không tốt đẹp của cha mẹ“, Ngọc Hận nói trên Kiến thức.

    Từng có quãng thời gian, thầy cô giáo của Ngọc Hận muốn giúp đỡ cô bé đổi tên. Nhưng vì một số lý do, họ chẳng thế giúp đỡ được học trò.

    Nhắc đến ước mơ, cô bé 11 tuổi bộc bạch rằng bản thân ước được đổi tên từ “Hận” thành “Hân”, chỉ cần mất đi dấu “nặng” sẽ khiến tên trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Đặc biệt cô bé cũng cảm thấy bớt áp lực khi đi ra ngoài, đối diện với người xung quanh.

    Cô giáo của Ngọc Hận cho biết ở trường thầy cô luôn an ủi, động viên cô bé cố gắng học tập để sau này có nghề nghiệp ổn định và một tương lai sáng ngời. Song họ luôn băn khoăn, sợ sau này cô bé đi làm sẽ gặp rắc rối, ảnh hưởng tinh thần… mỗi khi có người tò mò về nguồn gốc của cái tên Ngọc Hận.

  • Câu hỏi 99% người trả lời sai: Từ tiếng Việt nào có đến 1000 chữ H?

    Bạn có tìm được đáp án trong vòng 1 phút không?

    Mới đây, mạng xã hội lại được phen “xoắn não” vì một câu đố tưởng vô lý nhưng lại khiến ai cũng phải ngồi nghĩ nát óc. Câu hỏi nghe qua tưởng như trò đùa: “Từ tiếng Việt nào có đến 1000 chữ H?”.

    Lúc mới đọc, dân mạng ai cũng bật cười: “Làm gì có từ nào dài đến mức có 1000 chữ H chứ? Viết xong chắc bàn phím bay luôn!”. Thế mà lạ thay, hàng loạt người vẫn nhiệt tình vào cuộc, người thì lục từ điển, người hỏi ChatGPT, người còn thử quét Wikipedia, mong tìm ra đáp án. Nhưng kết quả là… chẳng ai thành công cả.

    Rồi đúng kiểu “plot twist”, lời giải bất ngờ xuất hiện khiến cư dân mạng trầm trồ: Đáp án chính là “Ngành”.

    Câu hỏi 99% người trả lời sai: Từ tiếng Việt nào có đến 1000 chữ H?- Ảnh 1.

    Bạn có tìm được đáp án trong vòng 1 phút không?

    Nghe có vẻ vô lý, nhưng khi tách từ “ngành” ra, mọi thứ lại hợp lý đến lạ: “Ngành = Ngàn + H”. Tức là “ngành” bao gồm “ngàn” (tức 1000) và chữ cái H. Vậy “ngành” nghĩa là “ngàn H”, đúng chuẩn 1000 chữ H. Một cú chơi chữ vừa lắt léo vừa hài hước, khiến ai nghe xong cũng phải công nhận: “Ờ, hợp lý tới mức không thể bắt bẻ!”.

    Tất nhiên, đây chỉ là một cách hiểu vui theo kiểu chơi chữ của giới trẻ chứ chẳng liên quan gì đến ngữ pháp hay từ vựng học học. Nhưng chính sự logic này lại tạo nên sức hút riêng, thể hiện cách Gen Z biến ngôn ngữ thành một trò chơi sáng tạo vô tận.

    Chỉ từ một câu đố tưởng đùa, người ta lại được dịp thấy rõ vẻ đẹp và sự linh hoạt của tiếng Việt. Một phép tách chữ đơn giản thôi cũng có thể tạo ra một cú “hack não” khiến dân mạng bàn tán suốt nhiều ngày. Thế mới thấy, tiếng Việt không chỉ là ngôn ngữ mà còn là một “vũ trụ” nơi sáng tạo không có giới hạn, và đôi khi, sự thông minh nhất lại nằm ở chỗ dám… nghĩ ngược!

  • Thân thế khó tin của ‘bà trùm’ thẩm mỹ Mailisa, h/é l/ộ nguồn tiền kh/ổng l/ồ để sống x/a ho/a, chơi siêu xe

    Bà Phan Thị Mai – chủ thương hiệu thẩm mỹ Mailisa đi lên từ cơ cực, hoàn toàn lập nghiệp từ con số 0. Trên mạng xã hội, vợ chồng Mailisa – Hoàng Kim Khánh nổi tiếng bởi độ giàu có, cuộc sống sang trọng và sở hữu vô số tài sản giá trị.

    Sáng 13/11, hàng loạt cơ sở thẩm mỹ Mailisa tại TP.HCM, Đắk Lắk và Nghệ An ghi nhận có sự xuất hiện của lực lượng chức năng, thu hút sự quan tâm đặc biệt của dư luận. Mailisa từ lâu được xem là một trong những thương hiệu thẩm mỹ lớn, có độ phủ sóng cao trên toàn quốc, vì vậy mọi động thái liên quan đều nhận được nhiều chú ý.

    Cùng với diễn biến này, những thông tin về bà chủ Mailisa – Phan Thị Mai cũng nhanh chóng trở thành tâm điểm tìm kiếm. Nhiều người từng biết đến bà Mai qua hành trình vượt khó, đi lên từ con số 0 để gây dựng nên một hệ thống làm đẹp có tiếng khắp cả nước.

    Mailisa-11

    Bà Phan Thị Mai sinh năm 1975, quê tại xã Tân Dân, huyện Đức Thọ, tỉnh Hà Tĩnh. Tuổi thơ của bà gắn liền với những ngày theo mẹ lên rừng hái củi, đi bán cá, bán rau ở chợ để mưu sinh. Bố mất sớm khi bà mới 11 tuổi, còn mẹ thì không biết chữ, nên ước mơ thoát nghèo đã sớm hình thành trong bà.

    Nữ doanh nhân này từng tâm sự, trước khi bén duyên với nghề làm đẹp, bà từng trải qua nhiều công việc khác nhau như làm công nhân trong công ty giày da, phụ bếp, buôn bán vặt… Cơ duyên đến khi bà gặp một vị khách làm nghề tóc, từ đó bà học việc, rồi dần trở thành thợ chính và mở được tiệm riêng. Sau đó, bà tiếp tục học thêm trang điểm và thẩm mỹ, từng bước mở rộng hướng kinh doanh.

    Mailisa-16

    Với xuất phát điểm là nghề làm tóc, bà Mai dần tích góp vốn, xây dựng nên phòng khám chuyên khoa Thẩm mỹ Mailisa vào năm 1998 – tiền thân của chuỗi hệ thống thẩm mỹ viện Mailisa hiện nay. Từ năm 2018 trở lại đây, thương hiệu Mailisa không ngừng mở rộng quy mô, phát triển hàng chục chi nhánh tại nhiều tỉnh, thành phố lớn, cung cấp đa dạng dịch vụ như phun xăm, phẫu thuật thẩm mỹ, chăm sóc da và mỹ phẩm.

    Trên mạng xã hội, bà Phan Thị Mai và chồng là ông Hoàng Kim Khánh thường xuyên xuất hiện với hình ảnh xa hoa, sang trọng. Bà Mai từng chia sẻ rằng, mỗi tháng công ty phải chi trả hàng chục tỷ đồng tiền lương, trong đó mức lương thấp nhất của nhân viên cũng trên 10 triệu đồng, còn những vị trí cao có thể lên tới hàng trăm triệu đồng.

    Mailisa-8

    Vợ chồng bà Mai – ông Khánh cũng được biết đến là những “tay chơi” siêu  xe hàng đầu Việt Nam, sở hữu dàn xe có giá trị hàng trăm tỷ đồng, gồm Lamborghini Aventador S LP 740-4, Ferrari 488 Pista Spider, Porsche 911 Turbo S, Aston Martin Vantage, Morgan Plus Six… Cặp đôi còn sưu tập nhiều mẫu mô tô phân khối lớn như Honda Gold Wing, KTM Brabus 1300 R, Harley-Davidson V-Rod.

    Đại lý ô tô gần đây

    Trong bữa tiệc tân gia căn biệt thự 4.000 m2 năm 2024, vợ chồng Mailisa từng trưng bày toàn bộ dàn siêu xe trước sân, gây xôn xao mạng xã hội. Dàn xe này cũng thường xuyên xuất hiện trong các sự kiện khai trương, kỷ niệm thương hiệu hoặc sinh nhật, như một biểu tượng cho sự giàu có và quyền lực.

    Mailisa-12

    Mailisa-14

    Theo chia sẻ của ông Khánh, hai vợ chồng có “nguyên tắc chơi xe” riêng, chỉ chọn hàng độc, hàng đẹp và nếu ở Việt Nam đã có một chiếc rồi, họ sẽ không mua chiếc thứ hai.