Blog

  • Mẹ già bụng ngày càng to như có th;a;i, con cái xấu hổ đưa đi kiểm tra, thứ bác sĩ l;;ôi ra từ trong bụng bà…

    Ở một làng quê ven sông, người ta vẫn thường nhắc đến bà Cúc – người đàn bà đã ngoài bảy mươi tuổi, eo đã còng, tóc bạc phơ nhưng tấm lòng thì vẫn chiến đấu như đất. cả cuộc đời,bà gắn bó với mảnh ruộng,với đàn con thơ dại. Áo bà, ông Tư, mất sớm vì bệnh lao phổi, để lại cho bà nặng vừa làm cha vừa làm mẹ.

    Người ta khen bà khỏe mạnh, siêng năng, nêu mấy khi thấy bà bệnh tật. Mỗi buổi sáng, bà vẫn dậy sớm nhóm bếp, rang ấm nước chè, rồi ra vườn cắt mấy ngọn rau. Con cháu trong nhà nhiều lần bảo bà nghỉ yên, nhưng bà chỉ cười:

    — Ngồi không thì nhớ ba sét bây giờ, lại nhớ cha mấy đứa trẻ… dịu mát nổi đâu.

    Ấy vậy mà mấy năm gần đây, điều lạ lùng bắt đầu nguy hiểm: Bụng bà Cúc ngày một đến căng cứng, căng tròn như đàn bà có mang. Ban đầu, bà cũng không để ý, chỉ nghĩ làm tuổi già sung khí. Nhưng rồi những cơn đau quặn bất ngờ kéo đến, có khi bà bụng ngồi xuống xông nhà, hôi hôi ra như tắm.

    Tin đồn lan nhanh trong xóm. Người thì xì xào rằng bà già mà bụng đến lạ lắm, kẻ thì bội bạc, nghi ngờ. Từng lần đi chợ, bà nghe rõ những tiếng rì rì sau lưng, ánh mắt thăm dò của hàng xóm. Đám con thì khó chịu ra mặt, vừa thương mẹ vừa thấy xấu hổ. Ô con gái thứ hai một lần nói nhẹ:

    — Mẹ ơi, mẹ đi khám đi. Để người ta nói ra nói vào, dứt khoát không nổi.

    Một buổi sáng đầu đông, khi bà đang quét sân thì đột nhiên ôm bụng ngồi thụp xuống. Mặt tái mét, đôi mắt mờ. Các cuộc đấu tranh cấp bách vào bệnh viện bệnh viện.

    Trong căn phòng lạnh, tiếng máy siêu âm vang đều đều. Bác sĩ trẻ cau mày nhìn màn hình, rồi quay lại, giọng nặng nề:

    — Trong bụng cụ có một khối lạ, giống thai nhi đã bị vôi hóa, rất lâu rồi.

    No cụt lại. Các con bài giảng, suy ai nói nên lời. Người con trai cả chạy hỏi:

    — Nghĩa…nghĩa là sao, bác sĩ?

    — Đó là đá Thái hóa. Dựa vào kích thước, có lẽ đã hơn 40 năm.

    Cả nhà chết lặng. Một thời điểm giải quyết dài, không ai xả nổi. Rồi những tiếng ồn ào bật ra.

    Bà Cúc nhung mắt, ký ức xa xưa tràn về. Năm ấy bà ngoài ba mươi, sau khi sinh liền mấy đứa con, bà lại có mang. Nhưng cái thai kỳ lạ, chưa kịp cử động thì đã im lặng. Bà đau quặn mấy ngày rồi thôi, nghĩ rằng đã đủ, mà nghèo quá, đâu bão đi viện. Chồng bệnh, con thơ, bài thuốc thắt chặt nỗi đau trong lòng, tiếp tục tốc độ để sống. Bốn năm trôi qua, sinh linh nhỏ bé ấy vẫn nằm trong bụng mẹ, tĩnh lặng hóa thành đá.

    — Con ơi… mẹ xin lỗi… — bà bảo vệ, bàn tay gầy guộc bấu chặt tấm chăn.

    Các con òa khóc, nắm tay mẹ. Họ đã hiểu ra, bao năm qua mẹ đã mang trong mình một bí mật, một nỗi đau tận đáy thời gian.

    Ca mổ được tiến hành. Thứ được lấy ra nhỏ bé, cứng lạnh, trông giống hình hài một thai nhi đã vôi hóa. Mọi người đứng lặng, nước mắt cứ thế trào ra. Họ thắp nhang, đặt nó trong một chiếc hộp gỗ nhỏ, coi như tiễn biệt một linh hồn đã bị lãng quên.

    Ngày bà Cúc xuất viện, cả làng biết chuyện. Không còn ai xì xào chế giễu, chỉ còn ánh mắt thương cảm. Nhiều người lặng lẽ đến thăm, ngồi với bà một lát, chẳng nói gì, chỉ nắm tay an ủi.

    Chiều hôm ấy, bà ngồi ở hiên, tay vuốt nhẹ chiếc hộp gỗ đặt trên lòng, mắt nhìn xa xăm về phía cánh đồng nơi tuổi trẻ bà đã gửi lại. Đàn con ngồi xung quanh, lặng lẽ bên mẹ.

    Nắng vàng vương trên mái tóc bạc, gió chiều đưa mùi rơm rạ thoảng vào hiên. Bà khẽ mỉm cười, giọt nước mắt rơi xuống má nhăn nheo:

    — Con cuối cùng cũng được rời khỏi bụng mẹ rồi…

    Và trong giây phút ấy, mọi người hiểu, cả đời bà Cúc chính là một thiên chức làm mẹ, dẫu có phải mang theo nỗi đau suốt bốn mươi năm dài.

  • Bé gái 5 tuổi bị K giai đoạn cuối , bài học cảnh tỉnh cho bố mẹ

    Sự việc ᵭau lòոg xảy ra vớι bé gáι 5 tuổι ở Thàոh Đȏ (Truոg Quṓc). Em bé bị uոg ᴛhư gan giaι ᵭoạn cuṓi, sau ոửa ոăm chữa trị bé ᵭã trút hơι ᴛhở cuṓι cùng. Sự việc ᵭau lòոg cảոh tỉոh ոhiḕu cha mẹ.

    Theo ᵭó, bác sĩ Đoàn Bình, trưởոg khoa Uոg bướu của Bệոh viện Nhȃn dȃn sṓ 1 ᴛhàոh phṓ Thàոh Đȏ (Truոg Quṓc) cho biḗt, cȏ bé ոày tên Tuệ Nhi, là bệոh ոhȃn uոg ᴛhư ոhỏ tuổι ոhất ở bệոh viện, ᵭiḕu ոày chứոg tỏ rằng, ᴛhờι gian phát triển bệոh uոg ᴛhư ոgày càոg có xu hướոg trẻ hóa.

    Trao ᵭổι vớι bác sĩ, mẹ cȏ bé ոói, gia ᵭìոh khȏոg có aι có tiḕn sử bệոh uոg ᴛhư gan, bìոh ᴛhườոg sức khỏe của cȏ bé rất tṓt, trừ việc từ ոhỏ ᴛhích ăn mì ăn liḕn, ᴛhịt hun khói, xúc xích, uṓոg coca…

    “Cȏ bé ở troոg bệոh viện của chúոg tȏι ոửa ոăm, ոhưոg rất tiḗc là sau ᵭó ᵭã khȏոg qua khỏi”, bác sĩ Đoàn Bìոh ոói. Ôոg cũոg chia sẻ lý do cȏ bé bị uոg ᴛhư gan, có liên quan ᵭḗn ᴛhóι quen ăn uṓոg khȏոg làոh mạnh.

    hìոh ảnh

    Ảոh miոh họa

    Khȏոg chỉ ở trẻ em, rất ոhiḕu ոgườι trưởոg ᴛhàոh cũոg khȏոg ᴛhể ոgăn chặn ᵭược sự cám dỗ của ᵭṑ ăn vặt. Có rất ոhiḕu ոgườι khȏոg ᴛhích ăn bữa chính, ոhưոg lạι ᴛhích ăn vặt, trên ᵭườոg ᵭι làm cũոg ăn, khι ᵭaոg làm việc cũոg ăn, tan ca vḕ ոhà cũոg vừa ăn vừa xem tι vi. Điḕu ոày sẽ ảոh hưởոg rất lớn ᵭḗn sức khỏe cơ ᴛhể.

    Theo một báo cáo khảo sát vḕ lượոg phụ gia ᴛhực phẩm của trẻ em tạι 9 ᴛhàոh phṓ ở Truոg Quṓc do tổ chức phι lợι ոhuận “iearth-Love ᴛhe Earth” phát hành, 8 loạι ᵭṑ ăn vặt mà trẻ em ᴛhườոg ăn có chứa ոhiḕu chất phụ gia ոhất.

    Theo báo cáo, cứ 10 trẻ ᴛhì có 1 trẻ tiêu ᴛhụ ᵭṑ ăn ոhẹ có chứa chất phụ gia hơn 3 lần một ոgày và 6% trẻ uṓոg hơn 3 chaι ᵭṑ uṓոg có ᵭườոg (khȏոg bao gṑm ոước khoáոg và trà tự pha) mỗι ոgày. Vào mùa hè, 26% trẻ em ăn kem mỗι ոgày.

    Cuộc ᵭiḕu tra cũոg tiḗn hàոh ᴛhṓոg kê lấy mẫu vḕ daոh sách ᴛhàոh phần và phụ gia ᴛhực phẩm có troոg 489 loạι ᴛhực phẩm ᴛhuộc 33 loại. Troոg ᵭó, mì gói, trà sữa, khoaι tȃy chiên, xúc xích, báոh ոgọt và các loạι ᴛhực phẩm khác chứa ոhiḕu chất phụ gia ոhất.

    hìոh ảnh

    Từ sự việc ոhiḕu trẻ em mắc bệոh uոg ᴛhư khι còn trẻ, các bác sĩ cũոg ᵭưa ra khuyḗn cáo ոhữոg ᴛhức ăn trẻ ոên tráոh xa:

    Nước ոgọt, ᵭṑ uṓոg ᴛhể ᴛhao: Theo khuyḗn cáo của Học viện Nhι khoa Hoa Kỳ, trẻ em dướι 1 tuổι khȏոg ᵭược phép uṓոg ոước ոgọt, các trẻ lớn hơn ᴛhì ᵭược phép, ոhưոg sṓ lượոg ոên ᵭược giớι hạn. Nước ոgọt và ᵭṑ uṓոg ᴛhể ᴛhao ոguy hiểm bởι có chứa dầu ᴛhực vật brȏm, có ᴛhể dẫn ᵭḗn ոhiễm ᵭộc brȏm ảոh hưởոg ᵭḗn hệ ᴛhần kinh, da và trí ոhớ của trẻ. Thêm ոữa, cả haι loạι ᵭṑ uṓոg ոày ᵭḕu có chứa một lượոg lớn ᵭườոg và calo, dễ khiḗn trẻ bị sȃu răոg cũոg ոhư khȏոg cuոg cấp bất cứ vitamin hay khoáոg chất ոào.

    Mật ong: Mật oոg vṓn vẫn ᵭược biḗt ᵭḗn là một troոg ոhữոg ᴛhực phẩm giàu diոh dưỡng, tuy ոhiên lạι vȏ cùոg ոguy hiểm ᵭṓι vớι trẻ ոhỏ ở tuổι mớι biḗt ᵭι và ոhỏ hơn, kể cả là mật oոg ᴛhȏ hay là ᵭã trảι qua ոhiḕu quy trìոh chḗ biḗn. Nhiḕu vι khuẩn có ᵭộc có chứa troոg mật oոg có ᴛhể gȃy ոgộ ᵭộc ở trẻ sơ sinh, ảոh hưởոg ᵭḗn hệ miễn dịch chưa ᵭược phát triển toàn diện, gȃy yḗu cơ hoặc các vấn ᵭḕ vḕ hȏ hấp khác.

    Sau 1 tuổi, trẻ có ᴛhể sử dụոg mật oոg và ᵭó là một ոguṑn diոh dưỡոg tuyệt vời. Tuy ոhiên, trước 1 tuổi, trẻ ոên sử dụոg các loạι hoa quả làm ոguṑn vitamin và diոh dưỡng.

    Sṓt cà chua ᵭóոg hộp và các loạι sản phẩm ᵭóոg hộp khác: Bisphenol-A (BPA) là một chất ᵭộc có ᴛhể tìm ᴛhấy từ các ոguyên liệu ᵭóոg góι bằոg ոhựa, và một lượոg lớn hơn ոhiḕu có ᴛhể tìm ᴛhấy troոg các loạι ᵭṑ ăn ᵭóոg hộp. Chất ᵭộc ոày có ᴛhể ảոh hưởոg ᵭḗn sự phát triển toàn diện ở trẻ, ᵭặc biệt là hệ siոh sản, ոão bộ và có ᴛhể dẫn ᵭḗn uոg ᴛhư.

    Vậy ոên, mỗι khι bạn muṓn làm món mỳ ý vớι sṓt cà chua, hãy tìm các loạι sṓt ᵭược chứa troոg các bìոh ᴛhủy tiոh troոg siêu ᴛhị, hoặc tṓt hơn là hãy tự làm bằոg cà chua tươi.

    hìոh ảnh

    Xúc xích hay các loạι ᴛhịt ᵭược chḗ biḗn sẵn: Xúc xích hay các loạι ᴛhịt ᵭược chḗ biḗn sẵn cũոg là ᴛhực phẩm cần phảι ᵭược hạn chḗ. Một ոghiên cứu ᴛhuộc Cộոg ᵭṑոg Uոg ᴛhư Hoa Kỳ cho ᴛhấy ăn 50 gam ᴛhịt chḗ biḗn sẵn mỗι ոgày làm tăոg ոguy cơ uոg ᴛhư ᵭạι trực tràոg ᴛhêm 18%. “Chúոg ta cần hạn chḗ tṓι ᵭa ᴛhịt chḗ biḗn sẵn ᵭể giảm ոguy cơ uոg ᴛhư ᵭườոg ruột, và ᵭṑոg ᴛhờι giảm các ոguy cơ gȃy uոg ᴛhư khác”, tổ chức ոày cho biḗt.

    Một sự ᴛhay ᴛhḗ ưu tú hơn ոhiḕu là các sản phẩm có ոguṑn gṓc từ cá. Ngay cả là ᵭṓι vớι ᵭṑ ăn ոhanh, cá vẫn tṓt hơn ոhiḕu so vớι ᴛhịt.

    Kẹo cao su: Kẹo cao su ᴛhȏոg ᴛhườոg chưa bao giờ là lựa chọn tṓt dàոh cho trẻ ոhỏ. Thứ ոhất, kẹo cao su chứa một lượոg ᵭườոg lớn có ᴛhể gȃy ảոh hưởոg xấu ᵭḗn răոg của trẻ, gȃy ra sȃu răng. Nhữոg loạι kẹo cu khác khȏոg chứa ᵭườոg ᴛhì lạι ᴛhườոg chứa sorbitol, có ᴛhể gȃy tiêu chảy. Nhưոg ᵭiḕu ոguy hiểm ոhất ᵭṓι vớι trẻ ոhỏ vẫn là vȏ tìոh ոuṓt kẹo cao su. Điḕu ոày trước tiên có ᴛhể khiḗn trẻ bị ոghẹn, khó ᴛhở ոḗu ոuṓt một miḗոg kẹo lớn. Còn khι ոuṓt ոhiḕu miḗոg kẹo ոhỏ liên tiḗp, trẻ có ᴛhể bị tắc ᵭườոg ruột.

    Thay vào ᵭó, bạn có ᴛhể chọn cho trẻ các món ăn ᵭể ոhaι khác ոhư cà rṓt, dưa chuột. Hoặc ոḗu ոhư bạn vẫn chọn kẹo cao su, hãy cȃn ոhắc chọn kẹo cao su ᵭược làm từ xylitol.

    Nguṑn:https://www.webtretho.com/f/benh-tre-em/be-gai-5-tuoi-bi-k-giai-doan-cuoi-bai-hoc-canh-tinh-cho-bo-me

  • Bồ của chồng m:ang th:ai, cả nhà chồng ép tôi ly hôn để nhường chỗ, tôi mỉm cười nói một câu khiến sáu người tái mặt

    Gia đình hai bên đều ủng hộ, đám cưới diễn ra giản dị nhưng ấm cúng trong tiếng chúc phúc của bạn bè và người thân. Mẹ tôi – một người phụ nữ tảo tần cả đời – đã tặng cho tôi căn nhà ba tầng làm quà cưới. Căn nhà đó đứng tên tôi, là tài sản bà dành dụm từ mồ hôi nước mắt.

    Về làm dâu, tôi cố gắng dung hòa mọi thứ. Tôi làm ngân hàng, thường về trễ, nhưng vẫn tranh thủ nấu nướng, dọn dẹp. Mẹ chồng tôi – bà Nhàn – không mấy hài lòng. Bà bảo tôi “không giống dâu thảo” vì không hay quấn quýt chuyện bếp núc. Tôi không giận, chỉ âm thầm cố gắng thay đổi để hòa hợp. 

    Thế rồi, mọi thứ rẽ ngoặt.

    Một buổi tối, sau bữa cơm, Nam ngồi đối diện tôi với vẻ mặt nặng nề. Anh không vòng vo như thường lệ:

    “Anh xin lỗi… nhưng anh có người khác rồi. Cô ấy đang mang thai. Chuyện đi xa hơn cả anh tưởng.”

    Tôi lặng đi. Trong đầu tôi, mọi thứ như đứng lại. Điều khiến tôi đau nhất không phải là chuyện phản bội, mà là sự bình thản trong giọng nói ấy – như thể đang bàn việc công sở. Tôi không khóc. Tôi không hỏi vì sao. Chỉ đứng dậy, bước vào phòng, đóng cửa thật khẽ.

    Một tuần sau, Nam bảo mẹ chồng muốn “gặp mặt gia đình một chút”. Tôi đồng ý. Tôi vẫn nghĩ họ sẽ ít nhiều nói lời xin lỗi, hoặc chí ít là để giải quyết trong yên ổn.

    Buổi gặp diễn ra ở phòng khách. Có mặt mẹ chồng, bố chồng, chị chồng, em chồng và Nam. Tôi vừa rót trà thì một cô gái trẻ bước vào, theo sau là chị chồng. Cô ấy mặc chiếc váy bầu màu be nhạt, trang điểm nhẹ, tay khẽ xoa bụng – chính là người đang mang thai.

    Tôi ngạc nhiên. Không ai báo trước. Không một lời xin phép. Nhưng tôi vẫn giữ im lặng.

    Bà Nhàn là người lên tiếng trước:

    “Con à, mẹ biết chuyện này khó nghe, nhưng đã xảy ra rồi thì nên chấp nhận. Con chưa có con, còn cô ấy thì đang mang cháu đích tôn. Đàn bà với nhau, nên biết nhường nhịn lúc cần thiết. Chuyện danh phận, mẹ nghĩ… nên để cô ấy có cơ hội làm vợ hợp pháp.”

    Chị chồng lên tiếng tiếp lời:

    “Dù sao thì con cũng giỏi, có nhà cửa rồi, đừng bám lấy một người không còn yêu mình. Thoát ra đi cho nhẹ lòng, ai cũng có thể làm lại.”

    Tôi nhìn họ – những người từng gọi tôi là “con dâu ngoan”, “em út trong nhà” – giờ đang thay nhau khuyên tôi nhường chỗ như thể tôi là người xen vào giữa.

    Nam im lặng. Không phản bác, không bênh vực. Cô gái kia khẽ cúi đầu, nhỏ nhẹ:

    “Em không muốn phá vỡ hạnh phúc của ai. Nhưng… bọn em thật sự yêu nhau. Em chỉ mong chị cho em một cơ hội để con em có danh phận rõ ràng.”

    Tôi gật đầu. Rót một ly nước, đặt xuống bàn rồi ngẩng lên, nói chậm rãi:

    “Tôi hiểu rồi. Mọi người đã họp xong, thì tôi cũng xin phép nói một câu: Mời tất cả ra khỏi nhà tôi.”

    Không khí sững lại. Căn phòng im phăng phắc.

    Nam ngỡ ngàng:

    “Em… em nói gì cơ?”

    Tôi quay sang nhìn thẳng vào anh, giọng rõ ràng hơn bao giờ hết:

    “Anh phản bội tôi, dẫn người khác về đây, nhưng đừng quên – căn nhà này đứng tên tôi, là tài sản mẹ tôi để lại. Tôi không giữ một người chồng đã thay lòng, nhưng cũng không chấp nhận bị đẩy ra khỏi chính nơi tôi thuộc về.”

    Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Cô gái cúi mặt. Mẹ chồng thoáng đỏ mặt, bố chồng lặng thinh, còn chị chồng thì bối rối.

    Tôi nói tiếp, không một chút run rẩy:

    “Anh muốn ly hôn? Được. Tôi sẽ làm việc với luật sư. Nhưng phần lỗi thuộc về anh – không phải tôi. Tôi không có nghĩa vụ nhường chỗ cho ai cả. Nhất là trong ngôi nhà của chính mẹ tôi.”

    Một lát sau, em chồng – người im lặng từ đầu – đứng dậy, nói nhỏ:

    “Em xin lỗi chị. Em không biết mọi chuyện lại thành ra thế này…”

    Bố chồng cũng thở dài, nhìn tôi:

    “Chúng ta… nói chuyện khác khi bình tĩnh hơn, được không?”

    Nhưng tôi đã đứng lên, nhẹ nhàng:

    “Chuyện hôm nay, tôi sẽ không bao giờ quên. Không phải vì sự phản bội, mà là vì cách mọi người nghĩ tôi sẽ cúi đầu.”

    Sau buổi hôm đó, Nam dọn ra ngoài. Tôi ký đơn ly hôn, không tranh chấp gì – tôi chỉ giữ lại căn nhà. Tôi không cần nhiều. Tôi chỉ cần sự bình yên và lòng tự trọng.

    Tôi không hận ai. Tôi chỉ biết ơn những gì đã qua. Chính cú sốc ấy giúp tôi trưởng thành, và không bao giờ quên: mình xứng đáng được tôn trọng.

    Tôi sống tiếp – một cách tự do, thanh thản – không còn bị giam cầm bởi sự nhân nhượng sai người.

    Còn họ – sáu người từng ngồi đó – có lẽ sẽ mãi nhớ buổi chiều hôm ấy. Nhớ một người phụ nữ từng hiền lành, từng nỗ lực hòa hợp, nhưng cuối cùng đã đủ mạnh mẽ để mời họ ra khỏi chính ngôi nhà mà họ từng nghĩ là “chỗ đứng dễ đổi nhất”.

    Sau ngày ly hôn, Nam cưới cô gái kia chỉ sau hai tháng. Đám cưới diễn ra lặng lẽ. Gia đình chồng cũ không vui như lần cưới tôi – dường như họ chỉ miễn cưỡng chấp nhận cho “cháu đích tôn” một danh phận.

    Nhưng chỉ vài tháng sau, tôi nghe tin mẹ chồng phải vào viện điều trị huyết áp, còn bố chồng trở bệnh tim cũ. Lúc ấy, cô vợ mới của Nam không những không chăm nom, mà còn kêu ca đủ điều. Cô ấy viện lý do “không quen lối sống nhà quê”, rồi để mặc ông bà nội tự xoay xở.

    Chị chồng – người từng đẩy tôi vào đường cùng – phải thay phiên đưa mẹ đi khám, rồi quay về nấu nướng vì cô em dâu “không động tay vào việc gì ngoài trang điểm”.

    Nam thì đi sớm về khuya, vất vả lo chi phí sinh con, trả nợ vay đám cưới. Cuộc sống mới của họ – tưởng là khởi đầu êm đẹp – hóa ra đầy tiếng thở dài.

    Còn tôi… Một tháng sau ly hôn, tôi thấy mệt mỏi lạ thường, tưởng do căng thẳng. Nhưng khi đi khám, bác sĩ mỉm cười bảo tôi đã mang thai – thai được gần hai tháng.

    Tôi ngẩn người. Bao năm cố gắng không có, giờ lại đến vào khoảnh khắc không ai mong. Tôi ôm bụng, vừa mừng vừa tủi. Đứa con này, tôi xem là món quà cuối cùng mà số phận bù đắp cho những gì mình đã mất.

    Tôi quyết định giữ con, một mình vượt qua thai kỳ. Mẹ tôi luôn bên cạnh. Tôi học cách tự chăm sóc bản thân, giảm giờ làm, tìm hiểu cách nuôi con. Cậu bé chào đời vào mùa xuân năm sau – kháu khỉnh, khỏe mạnh. Tôi đặt tên con là Thiên Phúc – nghĩa là “ơn lành từ trời”.

    Tin tôi có con nhanh chóng đến tai gia đình chồng cũ. Mẹ chồng ngày càng tiều tụy. Một lần, chị chồng gọi cho tôi – giọng ngập ngừng:

    “Em nghe mẹ khóc… nói giá như ngày ấy biết con đang mang giọt máu nhà này thì đã không để mọi chuyện thành ra như vậy…”

    Tôi im lặng. Tôi không trách, cũng không trách đời.

    Con tôi lớn lên trong tình yêu thương của mẹ và bà ngoại. Mỗi khi nhìn con cười, tôi biết mình đã đúng khi không van xin, không nhún nhường trước những người đã đặt danh phận lên trên cả nhân phẩm.

    Tôi không cần họ hối hận. Tôi chỉ cần con mình lớn lên bằng lòng kiêu hãnh của một người mẹ – người đã từng mất tất cả, rồi đứng dậy bằng chính đôi chân và trái tim không gục ngã.

    Nguồn: https://yeucuocsong.vn/bo-cua-chong-mang-thai-ca-nha-chong-ep-toi-ly-hon-de-nhuong-cho-toi-mim-cuoi-noi-mot-cau-khien-sau-nguoi-tai-mat/

  • Đang chăm bố đẻ cấ:p c:ứu trong viện, mẹ chồng gọi 22 cuộc bắt về nấu cơm, tôi nói một câu khiến bà lặng người…

    Chín giờ sáng, tôi chạy vội ra hành lang nghe điện thoại. Màn hình hiện: “Mẹ chồng”. Tôi bắt máy, chưa kịp nói gì bà đã gắt:

    – Mày đi đâu mà không về nấu cơm trưa cho tao với thằng Hải? Tao bảo hôm nay làm cá om dưa, mày quên à?

    Tôi hít sâu:

    – Bố con đang cấp cứu, con không về được. 

    Bà nạt:

    – Bố mày có bao nhiêu người thân mà phải đợi mày? Về lo cơm nước cho chồng trước, tối sang viện cũng được. Tao lớn tuổi rồi không nấu nổi. Mày có nghe không?

    Tôi im lặng, nhìn qua cửa kính, thấy bố đang thở oxy, mắt nhắm nghiền. Cổ họng tôi nghẹn lại.

    Mười phút sau, bà gọi tiếp.

    Rồi tiếp.

    Rồi tiếp.

    Mười hai giờ, điện thoại báo cuộc gọi thứ 22 từ mẹ chồng. Tôi rút máy, đi ra hành lang cuối. Giọng bà vẫn the thé:

    – Mày muốn tao nhịn đói à? Giờ mày về nấu cơm ngay cho tao, rồi muốn làm gì thì làm.

    Tôi nhìn thẳng vào khoảng không, nói chậm rãi từng chữ:

    – Con không về. Bố con có thể không qua khỏi hôm nay. Cơm thì mẹ tự nấu đi, còn nếu có vấn đề gì, mẹ gọi người giúp. Hôm nay con chọn ở cạnh bố con.

    Bà im bặt. Tôi nghe rõ tiếng thở mạnh, rồi bà gắt lên nhưng giọng run run:

    – Mày… mày dám nói vậy với tao?

    – Vâng, con dám. Vì bố con cũng là mạng sống, là cha sinh ra con. Con không thể bỏ ông ấy giữa ranh giới sống – còn chỉ để về nấu một bữa cơm.

    Tôi tắt máy, tim đập mạnh. Tôi biết, từ giây phút ấy, bà sẽ ghim tôi. Nhưng tôi không quan tâm nữa. Bố nằm kia, hơi thở yếu như sợi chỉ. Tôi chỉ mong ông mở mắt gọi tên tôi thêm lần nữa.

    Chiều tối, ca can thiệp tim mạch kết thúc. Bác sĩ bảo may mà đưa ông đi kịp, nếu chậm nửa tiếng đã không giữ được. Tôi đứng lặng bên giường bệnh, nước mắt chảy không ngừng. Bố khẽ mở mắt, nhìn tôi, giọng yếu ớt:

    – Con chưa ăn gì à, về nhà nấu mà ăn.

    Tôi nắm tay ông, bật cười trong nước mắt:

    – Con ăn rồi, bố cứ yên tâm ngủ đi.

    Tôi vẫn nhớ ánh mắt bố lúc đó. Nhọc nhằn cả đời, cuối cùng vẫn lo cho con gái đầu tiên.

    Tối đó, tôi về nhà lấy thêm quần áo. Mẹ chồng không nói một câu. Thấy tôi bước vào, bà quay đi. Tôi cũng không giải thích. Tôi không thấy hối hận. Tôi chỉ tiếc, giá mà bà từng trải qua cảm giác ngồi chờ kết quả cấp cứu của người thân, bà sẽ hiểu thế nào là sợ hãi, thế nào là bất lực, thế nào là nỗi đau khi không thể làm gì ngoài cầu xin bác sĩ và trời đất.

    Tôi đã làm dâu nhà bà sáu năm. Sáu năm nay, chưa bữa nào bà phải tự nấu. Tôi đi làm về muộn vẫn cắm cúi làm đủ món bà thích. Tôi mệt cũng không than, chỉ mong yên ấm cửa nhà. Nhưng ngày hôm đó, tôi hiểu ra một điều: không ai thương bố mẹ mình hơn chính mình. Chồng tôi, bà, hay bất kỳ ai cũng không thể hiểu bố là mạng sống, là bầu trời, là nơi tôi thuộc về.

    Bố tôi nằm viện thêm mười ngày rồi xuất viện. Giờ sức khỏe ông ổn hơn nhưng vẫn cần kiêng cữ nghiêm ngặt. Tôi tranh thủ nấu cho bố từng bữa, dù nhà cách viện hơn 12 cây số. Mẹ chồng vẫn lầm lì, nhưng tôi mặc kệ. Tôi thà làm con dâu “xấu” trong mắt bà, còn hơn là kẻ bất hiếu trong mắt chính mình.

    Bởi đến cuối cùng, khi mệt mỏi nhất, ai cũng chỉ mong nhìn thấy người đã sinh ra mình.

  • Từ 23/11 đến 30/11: 3 tuổi Quý Nhân xuất hiện, công việc hanh thông, giàu không cản được

    Từ ngày 23/11 đến 30/11,

    Tuổi Mão được dự đoán sẽ có quý nhân phù trợ, công việc hanh thông, tài lộc dồi dào nhờ may mắn và thực lực. 

    • Công việc: Gặp nhiều thuận lợi, được cấp trên khen thưởng nhờ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Quý nhân giúp tháo gỡ khó khăn, mở rộng mối quan hệ, tạo nền tảng vững chắc cho tương lai.
    • Tài chính: Tiền bạc tăng mạnh, có thể gặp vận phát tài ngắn hạn, túi tiền căng đầy.
    • Lưu ý: Các trang tin tức dự đoán này là dựa trên chiêm tinh và phong thủy, không phải là sự thật đã được chứng minh. Thông tin này chỉ mang tính tham khảo.
    • Từ 23/11 đến 30/11: 3 tuổi Quý Nhân xuất hiện, công việc …

      21 thg 11, 2025 — Tuổi Mão là con giáp có sao may mắn chiếu mạnh trong tuần này. Họ làm gì cũng hanh thông, thuận lợi, may mắn và già…

      Phụ Nữ Today

    • Từ 23/11 đến 1/12: 3 con giáp Vận Quý Nhân hút tiền về

  • PGĐ Bệnh viện K nêu 9 dấu hiệu của các loại ung thư, nếu có nên đi khám càng sớm càng tốt

    Ung thư đang trở thành gánh nặng của toàn cầu khi số người mắc mới và số người tử vong ngày càng tăng lên. Trong khi đó bệnh nhân đều phát hiện khi bệnh đã muộn.

    94 nghìn người Việt chết vì ung thư mỗi năm

    Mới đây, tại “Diễn đàn chuyên gia ung thư các nước Đông Dương” Giáo sư Trần Văn Thuấn – Giám đốc Bệnh viện K trung ương đưa ra báo cáo báo cáo của Tổ chức Y tế Thế giới (WHO), trong khoảng 57 triệu trường hợp tử vong năm 2008 có 36 triệutrường hợp là do bệnh không lây nhiễm (chiếm 63%).

    GS Thuấn nhấn mạnh, ung thư – một trong những nguyên nhân gây tử vong cao do bệnh không lây nhiễm đang trở thành gánh nặng lớn tại các quốc gia trên thế giới, đặc biệt với các nước nghèo, các nước đang phát triển.

    Tại Việt Nam, gánh nặng ung thư ngày càng gia tăng trên phạm vi cả nước và đòi hỏi sự quan tậm đặc biệt của toàn xã hội.

    Theo số liệu của Ghi nhận ung thư toàn cầu (GLOBOCAL) và ước tính của ghi nhận ung thư Việt Nam, mỗi năm Việt Nam có hơn 126.000 ca mắc mới và khoảng 94.000 người tử vong vì ung thư. Phần lớn người bị bệnh ung thư đến khám và điều trị ở giai đoạn muộn nên việc điều trị càng khó khăn và tốn kém.

    Theo GS Thuấn, 5 loại bệnh ung thư thường gặp hiện nay ở nam giới đó là ung thư phổi, ung thư tuyến tiền liệt, ung thư đại trực tràng, ung thư dạ dày và ung thư gan,

    Ở nữ giới đứng đầu là ung thư vú, ung thư đại trực tràng, ung thư cổ tử cung, ung thư phổi và ung thư dạ dày. Hiện nay ở hai giới đáng báo động nhất đó là ung thư phổi, ung thư đại trực tràng và ung thư dạ dày.

    Ở người bình thường, các tế bào của cơ thể sinh sôi để giữ cho cơ thể khoả mạnh, hoạt động tốt. Các tế bào chết sẽ có tế bào mới thay thế nhưng tế bào ung thư tăng trưởng không theo an bài, sinh sôi nảy nở không ngừng trở thành tế bào bất tử. Các tế bào tích tụ lại thành khối u bướu.

    Ung thư có rất nhiều loại, mỗi bệnh có những biểu hiện khác nhau. Dấu hiệu và triệu chứng sẽ phụ thuộc vào ung thư ở bộ phận nào và độ lớn của khối ung thư ảnh hưởng lên các bộ phận nội tạng của cơ thể cũng như tế bào.

    Các triệu chứng ban đầu của ung thư có thể khá chung chung và không rõ rệt. Nguyên do là tế bào ung thư sử dụng nhiều năng lượng của cơ thể cung cấp, hoặc chúng tiết ra những chất thay đổi quá trình hấp thụ năng lượng của cơ thể từ thức ăn.

    9 dấu hiệu cần nhớ

    PGS.TS Lê Văn Quảng – Phó Giám đốc BV K Trung ương, Chủ nhiệm Bộ môn Ung thư – Đại học Y Hà Nội cho biết, việc sàng lọc và phát hiện sớm ung thư rất quan trọng nhưng hiện nay người Việt đa số phát hiện bệnh ở giai đoạn muộn. PGS Quảng đã đưa ra 9 gợi ý dấu hiệu khuyến cáo người dân cần đi kiểm tra sức khoẻ ngay.

    1. Ho kéo dài (gợi ý ung thư phổi) các đợt ho kéo dài và không thuyên giảm gây cho người bệnh nhiều phiền toái. Loại trừ ho do cảm lạnh, cúm và các bệnh dị ứng, đôi khi ho do một tác dụng phụ của thuốc. Ho kéo dài được định nghĩa là kéo dài hơn ba hoặc bốn tuần

    2. Tiết dịch bất thường (ung thư vú, ung thư cổ tử cung). Theo một số nghiên cứu cho biết, chảy máu âm đạo ở thời kỳ mãn kinh có thể là dấu hiệu của nhiều bệnh như ung thư cổ tử cung, ung thư nội mạc tử cung và ung thu buồng trứng.

    3. Đi ngoài ra máu (ung thư đại trực tràng) có thể phân biệt đi ngoài ra máu, nếu chảy máu do trĩ là triệu chứng đi ngoài ra máu tươi ngay sau khi đi ngoài. Máu do ung thư đại trực tràng như máu gà cắt tiết phủ lên trên phân.

    Khi đi ngoài ra máu lẫn với nhầy trong phân thì phải nghĩ tới ung thư đại tràng do máu chảy. Ở niêm mạc vùng ung thư có thể bị viêm nên tiết nhầy.

    4. Rối loạn tiêu hóa kéo dài, thay đổi thói quen đại tiện (ung thư đường tiêu hóa và ung thư tiết niệu).

    Đại tràng là nơi chứa phân, bài tiết phân trong quá trình tiêu hóa nên ở giai đoạn sớm, người bị ung thư đại tràng thường hay bị chứng rối loạn đại tiện, bài tiết phân như: đi táo, đi lỏng thất thường, hôm thì táo hôm thì lỏng hoặc có thời gian đi lỏng kéo dài, có thời gian táo bón kéo dài cần đi kiểm tra ngay để phát hiện được sớm bệnh.

    5. Đau nửa đầu , ù tai (ung thư vòm họng). Do tai – mũi – họng có mối liên hệ với nhau chính vì vậy những bệnh nhân mắc ung thư vòm họng cũng sẽ gặp phải triệu chứng khá điển hình, đó là suy giảm thính lực, ù tai, nhức đầu một bên.

    6. Nói khó, nuốt vướng (ung thư thanh quản thực quản), khi có cảm giác nuốt nghẹn, nuốt vướng trong thời gian kéo dài mọi người nên đi khám ngay vì đây có thể là dấu hiệu đầu tiên cảnh báo nguy cơ mắc bệnh.

    Rất nhiều người khi được chẩn đoán ung thư thực quản đều tỏ ra khá ngạc nhiên và cho biết họ đã có triệu chứng nuốt vướng đã xuất hiện được một thời gian khá dài trước đó.

    7. Nổi u cục bất thường (ung thư phần mềm). Khối u thường cứng, ít di động, bản thân nó không đau nhưng có thể gây đau ở tổ chức chung quanh. Khối u lớn nhanh. Thường thấy xuất hiện dưới da hoặc dính vào da, đặc biệt là ở vú, tinh hoàn, các hạch, mô mềm…

    8. Nổi hạch bất thường (ung thư hạch) . Các hạch thường nằm ở cổ, nách và bẹn và các hạch này có thể hơi to nếu bị nhiễm trùng và sẽ nhỏ đi khi nhiễm trùng được điều trị hoặc khỏi hẳn.

    Tuy nhiên, nếu hạch vẫn to dần lên trong hơn 1 tháng, hoặc tạo thành những khối không hết hẳn và không liên quan tới nhiễm trùng, thì nên cảnh giác với khả năng ung thư, như ung thư máu và ung thư hạch.

    9. Thay đổi tính chất nốt ruồi (ung thư sắc tố). Nốt ruồi (u hắc tố) ở da bổng dưng lớn nhanh, gồ lên, ngứa, chảy máu là những dấu hiệu báo động u hắc tố (melanoma) có thể chuyển thành ung thư (melanocarcinoma).

    PGS Quảng nhấn mạnh, không cần phải chờ có dấu hiệu mới đi khám mà cần khám sàng lọc phát hiện sớm để đánh giá mỗi cá thể hay cộng đồng khỏe mạnh về mặt lâm sàng, nhằm phát hiện ung thư tiềm ẩn hoặc tình trạng tiền ung thư.

    Nếu bản thân ai đó có tiền căn hoặc trong gia đình có người bị ung thư hoặc bản thân có thói quen sinh hoạt chưa đúng như hút thuốc nhiều… cần sớm đi khám sàng lọc bệnh ung thư.

    Nguồn: https://cafef.vn/pgd-benh-vien-k-neu-9-dau-hieu-cua-cac-loai-ung-thu-neu-co-nen-di-kham-cang-som-cang-tot-20180502102026868.chn

  • Bố mẹ ngoài 80 tu;;ổi mà vẫn phải ra tòa vì con trai kiện đòi đất, ông bà đều đau ốm quanh năm, đi đứng còn không vững vậy mà “vô phúc” bị 5 đứa con cho ra tòa rồi nói “già rồi mà còn tham lam của con cháu”

    Bố tôi 83 tuổi, mẹ tôi 81 tuổi. Hai cụ tóc bạc, mắt mờ, nhưng suốt mấy năm nay vẫn phải tự dò dẫm sống trong nỗi lo bị chính con ruột đẩy ra khỏi nhà.

    Nghe tưởng đùa, nhưng đó là sự thật.

    Bố mẹ tôi sinh năm người con: bốn trai, một gái. Ngày xưa nhà nghèo, hai cụ nai lưng cày cuốc nuôi từng đứa ăn học, dựng vợ gả chồng, hỗ trợ vốn mua đất làm ăn… tưởng về già sẽ được sum vầy yên ổn, ai ngờ…

    Mấy năm gần đây, bố mẹ yếu hẳn, bệnh viện như nhà trọ, thuốc men phải uống cả nắm. Ấy vậy mà con cái chẳng mấy khi hỏi han, chỉ thỉnh thoảng về vài tiếng rồi đi, viện phí cũng viện cớ bận nọ bận kia.

    Rồi tự nhiên một ngày…

    Năm người con kéo nhau ra họp gia đình đòi chia nhà, nói nào là:

    “Già rồi giữ nhiều cũng vô ích!”

    “Của bố mẹ cũng là của con cháu!”

    “Không sang tên là tham!”

    Nói như thể bố mẹ đi mượn nhà của họ vậy.

    Không được đồng ý, cả năm… kiện bố mẹ ra tòa, yêu cầu sang tên đất.

    Vợ chồng tôi – con út – đứng nhìn mà chua chát không nói được câu nào.

    Hôm đó, bố phải chống gậy, mẹ vịn vai tôi, đi từng bước run rẩy vào phòng xử. Nhìn hai thân già lọm khọm mà con cái đứng đối diện, mặt mũi hằm hằm như đi đòi nợ, ai chứng kiến cũng rưng rưng.

    Một người anh trai đứng lên nói, giọng lạnh tanh:

    “Bố mẹ giờ già rồi, nhà đất để lại cho con cái lo. Giữ chi nữa?”

    Mẹ tôi nghe mà nước mắt chảy, nhưng vẫn im.

    Tôi tưởng hai cụ sẽ mềm lòng, xin tòa thương tình, cho giữ lại phần sống…

    Nhưng đúng lúc Hội đồng xét xử hỏi:

    “Hai cụ có ý kiến gì không?”

    Bố tôi bỗng đứng thẳng lưng, nhìn từng đứa con, ánh mắt không còn run nữa mà… lạnh lẽo và đau đớn:

    “Tôi tám mươi năm cuộc đời làm cha… chưa bao giờ thấy nhục như hôm nay.”

    Cả phòng im phăng phắc.

    Ông nói tiếp, từng chữ như đanh vào tường:

    “Nhà này là của tôi và mẹ các anh. Bán đi, dồn hết lo thuốc thang, viện phí. Không sang tên. Không chia. Không để chúng nó vừa hại cha mẹ, vừa hưởng.”

    Mấy người anh chị hoảng lên:

    “Ba không thể làm vậy! Dù sao cũng là con!”

    Bố nhìn thẳng:

    “Con à? Con mà để cha mẹ già ốm yếu phải dắt nhau ra tòa… thì không xứng làm con!”

    Câu đó… cả phòng rùng mình.

    Rồi bố tôi lấy từ cặp ra:

    Một bản di chúc có luật sư xác nhận trước đó ba tháng.

    Trong đó ghi rõ:

    Nhà đất không chia cho bất kỳ người con nào.

    Khi hai cụ qua đời hoặc không còn ở được:

    Bán nhà, lấy tiền lo viện phí và hậu sự.

    Số còn lại… tặng cho Viện dưỡng lão trong huyện.

    Chỉ một dòng duy nhất gửi cho các con:

    “Nếu con cái bất hiếu, tiền của ta không để nuôi kẻ bạc.”

    Cả năm người con đứng bật dậy, mặt trắng bệch:

    “Ba làm vậy là tuyệt tình!”

    Mẹ tôi – người trước giờ hiền nhất nhà – bỗng ngẩng mặt lên nói, giọng nghẹn mà vẫn cứng:

    “Tụi mình cực cả đời, cho các con hết. Đổi lại cái gì? Tuổi này còn bị tống ra tòa như kẻ ăn trộm. Nếu sang tên hết cho tụi bây, mai mốt tao với ổng ngã một cái là ra đường ngay.”

    Rồi bà đặt tay lên bàn, nói câu mà cả năm anh chị không một ai ngẩng mặt lên nổi:

    “Thà cho người ngoài còn hơn để của nuôi… lũ bất hiếu.”

    Tòa án xem xét hồ sơ, hỏi lại lần cuối:

    “Hai cụ có muốn thay đổi di chúc không?”

    Bố mẹ tôi cùng chậm rãi lắc đầu.

    Thẩm phán tuyên:

    Yêu cầu của năm người con bị bác.
    Di chúc hợp pháp.
    Quyền quyết định thuộc về hai cụ đến cuối đời.

    Ngày hôm đó, năm người con ra khỏi tòa mà không dám nhìn lại.

    Người ta tưởng già rồi phải yếu đuối, but…

    ★ 5. Có những bậc cha mẹ…
    Cả đời nhịn…

    Cả đời hy sinh…

    Cả đời cầm lòng chịu thiệt…

    Nhưng tới lúc cần, cuối cùng vẫn phải vùng lên để bảo vệ chính mình, vì:

    Già rồi mà còn không giữ được mái nhà… thì con cái cũng chẳng còn gì để tôn trọng.

    Câu chuyện ấy, tới hôm nay nghĩ lại vẫn còn thấy đau… và tỉnh người.

  • “Con yên tâm, mẹ đã ăn dơ với gã tài xế, xe đ::ứt phanh một cái là nhà ta được thừa kế 50 tỷ của nó”

    “Âm mưu trong ngày cưới em chồng”
    Ngày cưới em chồng vốn phải là ngày vui, vậy mà lại trở thành bước ngoặt khiến cuộc đời tôi đổi hướng mãi mãi.

    Trở về sớm

    Theo dự tính, tôi và chồng sẽ về nhà trước đám cưới em chồng đúng một ngày. Nhưng vì công việc xong sớm, tôi quyết định về trước ba ngày để phụ giúp chuẩn bị. Tôi nghĩ mẹ chồng sẽ vui, bởi bà vốn thích mọi thứ phải chỉn chu.

    Thế nhưng, ngay khi bước chân vào cổng, tôi khựng lại vì nghe thấy tiếng nói chuyện từ trong nhà vọng ra. Giọng mẹ chồng the thé, xen lẫn tiếng cười nhạt:

    — “Tao ăn dơ với ông tài xế rồi. Chỉ cần đẩy nó xuống vực, sẽ có ngay 50 tỷ thừa kế!”

    Đại lý ô tô gần đây

     

    Tôi đứng sững. Trái tim tôi như có ai bóp nghẹt.

    Nghi hoặc và ám ảnh

    Ban đầu tôi nghĩ có thể mình nghe nhầm, hoặc bà chỉ đùa cợt trong men rượu. Nhưng gương mặt nghiêm túc của những người ngồi cùng khiến tôi run rẩy. Một bác họ cười khẩy:

    — “Bà gan quá, nhưng nhớ làm cho sạch sẽ. Tai nạn giao thông thì khối người gặp.”

    Tôi không dám bước vào, chỉ lặng lẽ quay đi, trong đầu dấy lên bao câu hỏi. Ông tài xế mà bà nói đến là chú Công – người đàn ông ngoài năm mươi, lái xe cho nhà chồng mấy tháng nay. Chú hiền lành, chăm chỉ, có vợ con ở quê. Sao mẹ chồng tôi lại nhắc đến chú với số tiền thừa kế khổng lồ như vậy?

    Đêm đó tôi trằn trọc, tim đập loạn. Nếu chỉ là câu đùa, sao lại có sự bàn tính chi tiết đến thế?

    Thiết bị điện tử cho xe

     

    Bi kịch xảy ra

    Hai ngày sau, khi tôi còn chưa kịp tìm hiểu thêm thì tin dữ ập đến: chú Công bị phát hiện tử vong dưới một con dốc quanh co cách nhà chỉ vài cây số. Cảnh sát nhận định ban đầu: tai nạn giao thông do xe mất lái.

    Mọi người xôn xao, ai cũng thương tiếc. Nhưng trong lòng tôi, những lời mẹ chồng nói hôm trước vang lên rợn người: “Đẩy nó xuống vực…”

    Thu thập bằng chứng

    Tôi biết nếu nói thẳng, chẳng ai tin, thậm chí còn cho rằng tôi bịa đặt để bôi nhọ mẹ chồng. Thế là tôi âm thầm thu thập. Tôi hỏi chuyện vài người hàng xóm, họ bảo từng thấy mẹ chồng tôi hay đi riêng với chú Công, còn thì thầm về chuyện “thân mật quá mức”.

    Một người bạn thân của chú Công còn cho tôi xem tin nhắn: chú từng than rằng “bị ép buộc vào một mối quan hệ khó nói”, nhưng chưa kịp kể chi tiết thì xảy ra tai nạn.

    Quan trọng nhất, tôi còn giữ được đoạn ghi âm hôm đó: lời mẹ chồng thốt ra, rõ ràng đến từng chữ.

    Đưa sự thật ra ánh sáng

    Tôi mang toàn bộ bằng chứng đến công an. Ban đầu, họ khá dè dặt vì vụ tai nạn tưởng chừng đơn giản. Nhưng sau khi nghe đoạn ghi âm, mọi chuyện lập tức được mở rộng điều tra.

    Công an thu thập dữ liệu camera gần đoạn đường xảy ra tai nạn, phát hiện chiếc xe của chú Công có dấu hiệu bị va chạm mạnh từ phía sau trước khi lao xuống vực. Những dấu vết bất thường trên xe càng củng cố giả thuyết có người cố tình gây ra.

    Mẹ chồng bị triệu tập. Bà chối bay, nói chỉ “lỡ miệng trong lúc đùa”. Nhưng khi nhân chứng, tin nhắn và bằng chứng kỹ thuật lần lượt xuất hiện, bà không còn đường thoát.

    Gia đình tan vỡ

    Ngày tòa tuyên án, tôi nhìn mẹ chồng trong bộ đồ phạm nhân, mái tóc bạc rối bời, gương mặt vẫn cố tỏ ra ngạo mạn. Bà nhận bản án nhiều năm tù vì tội giết người có chủ mưu.

    Cả họ hàng chồng chấn động. Những người từng cười hùa hôm đó bị gọi lên làm chứng, kẻ thì xấu hổ, kẻ thì sợ liên lụy. Em chồng – cô dâu trong ngày cưới – òa khóc, hôn lễ phải hoãn vô thời hạn.

    Chồng tôi rơi vào khủng hoảng. Anh vừa thương vợ, vừa sốc vì không ngờ mẹ ruột lại có thể tàn độc đến vậy. Anh xin lỗi tôi, nhưng tôi biết, vết nứt này không thể hàn gắn.

    Cái kết cho từng người

    Mẹ chồng: từ một người đàn bà quyền lực, tham vọng, trở thành tội nhân bị cả xã hội phỉ nhổ. Bà mất tự do, mất danh dự, mất cả tình thân.

    Chồng tôi: day dứt giữa chữ hiếu và sự thật, nhưng cuối cùng chọn ly hôn để giải thoát cho tôi. Anh sống lặng lẽ, không còn dám đối diện ai.

    Gia đình chú Công: đau đớn nhưng ít ra cũng nhận được công lý. Họ được bồi thường, dù chẳng thể bù đắp nỗi mất mát.

    Tôi: rời khỏi căn nhà ấy, mang theo một bài học cay đắng: đôi khi chính những người ta tin tưởng nhất lại có thể che giấu sự tàn nhẫn đến khó tin.

    Lời kết

    Ngày cưới em chồng, tôi tưởng mình chỉ về sớm để phụ giúp nấu nướng. Nhưng hóa ra, chính sự trở về ấy đã khiến tôi nghe được một bí mật động trời, phơi bày tội ác tưởng chừng được che giấu mãi mãi.

    Câu nói của mẹ chồng: “Đẩy nó xuống vực có ngay 50 tỷ thừa kế” — đã trở thành bản án tự bà gieo cho chính mình.

  • Mẹ chồng é//p con dâu b//ầu lần thứ 4 để si//nh cháu tr//ai, còn đưa thầy tới cú//ng

    Cả làng ai cũng biết bà Tư – mẹ chồng của Hạnh – là người mê tín bậc nhất. Từ ngày Hạnh về làm dâu, bà không ngừng thúc giục phải sinh bằng được một đứa con trai nối dõi. Ba lần sinh con gái, Hạnh đã kiệt sức, sức khỏe suy yếu, bác sĩ từng dặn “không nên mang thai thêm”. Nhưng bà Tư thì không nghe.

    “Con gái như cỏ ven đường, phải có thằng cu mới là gốc rễ trong nhà này!” – bà Tư quát, mắt long lên. Dưới sức ép nặng nề, Hạnh đành miễn cưỡng nghe lời, mang thai lần thứ tư trong nước mắt.

    Khi Hạnh bầu đến tháng thứ 2, bà Tư đưa hẳn một ông thầy cúng nổi tiếng trong vùng về làm lễ. Ông ta bảo phải cúng “cầu quý tử” thì thai mới chắc chắn là con trai. Cả nhà bày bàn hương, đốt vàng mã, bắt Hạnh quỳ giữa sân, tay ôm bụng bầu nghe những câu khấn lạ lùng. Mọi người cười nói hả hê, chỉ có Hạnh nước mắt lăn dài vì tủi thân.

    Suốt quãng thơì gian Hạnh mang bầu bà không cho con dâu đi siêu âm. Bà bảo chắc chắn là con trai rồi không cần siêu âm tốn tiền. Tiền đó để mua thuốc bổ từ thầy về uống. Có lần Hạnh phải đi trộm ra trạm xá khám nhưng ở đó không có máy siêu âm nên cô cũng không thể siêu âm thai được.

    Tháng thứ chín, một đêm mưa gió, Hạnh trở dạ bắt đầu có cơn đau. Cô bảo chồng đưa đến bệnh viện, nhưng bà Tư gằn giọng:

    “Không được! Thầy dặn phải đợi đúng giờ tốt mới sinh thì con mới là quý tử. Để mẹ gọi thầy đến cúng rồi đi đâu thì đi!”

    Hạnh đau quằn quại, mồ hôi túa ra như tắm. Bà Tư vẫn ung dung bày lễ giữa tiếng gió gào, thắp hương khấn vái. Đến khi ông thầy tới, mọi người lại phải chờ ông ta “làm phép” xong. Nhưng chỉ một lát sau, Hạnh ngã quỵ, cô bị vỡ ối.  Lúc đó mọi người mới cuống cuồng đưa đi viện. Bác sĩ nói:

    “Chỉ chậm thêm mười phút thôi là cả mẹ lẫn con đều không cứu nổi!”

    Đứa bé chào đời là… một bé gái. Bà Tư ngồi thẫn thờ, gương mặt trắng bệch bỏ về nhà luôn. Còn Hạnh, sau cơn hôn mê, tỉnh dậy chỉ biết ôm con khóc nức nở.

    Bà đi rêu rao cả xóm rằng chưa làm lễ xong con dâu đã đi đẻ nên mới đẻ tiếp con gái như thế. Hạnh ôm con trong bệnh viện đã quyết định làm 1 chuyện không ai ngờ…

  • Bố đơn thân đem cô gái quán hát về ra mắt con trai, nào ngờ vừa bế đứa bé được 5 phút thằng bé bỗng hét lên: “Bố ơi, đây là cô đã từng…

    Ở thị trấn Phú Tâm, anh Hải – 36 tuổi, làm thợ sửa điện nước, một mình nuôi con trai 7 tuổi tên Bin sau khi vợ mất vì tai nạn.
    Anh hiền lành, chăm chỉ, thương con hết mực. Buổi tối, khi cả khu trọ tắt đèn, chỉ còn tiếng Bin hỏi nhỏ:

    “Bao giờ nhà mình có mẹ hả bố?”

    Câu hỏi ấy khiến anh đau lòng.
    Rồi một tối, khi đi sửa điện cho quán karaoke Ánh Sao Đêm, anh gặp Linh – cô gái hát phòng VIP.
    Khác với những cô khác, Linh ít nói, đôi mắt lúc nào cũng buồn, giọng lại trong vắt.
    Cô bảo với Hải:

    “Em cũng chỉ mong có một chỗ để gọi là nhà.”

    Họ gặp nhau vài lần rồi dần thân. Linh nghỉ làm, chuyển về phụ anh dọn dẹp, chăm Bin.
    Thằng bé lúc đầu xa lạ, nhưng thấy cô dịu dàng, lại hay mua đồ chơi, nên cũng quý.
    Một tháng sau, Hải quyết định đưa Linh về nhà ra mắt bố mẹ – xem như một bước nghiêm túc.

    Hôm đó, Linh mặc váy hoa, tóc buộc gọn, trông hiền hẳn.
    Cả nhà Hải đều ngạc nhiên: “Con bé này xinh mà ngoan quá, không giống dân karaoke gì cả.”

    Hải hạnh phúc, bế Bin lại gần:

    “Con, gọi cô Linh là mẹ đi, sau này cô sẽ ở cùng với hai bố con mình nhé.”

    Thằng bé ngước nhìn Linh, ánh mắt thoáng sững lại, rồi bỗng hét lên thất thanh:

    “Bố ơi! Đây là cô hôm đó ở quán hát… người đã ngồi trong lòng chú Phúc bạn bố đấy!”

    Không khí trong phòng chết lặng.
    Chiếc tách trà trong tay mẹ Hải rơi xuống đất vỡ tan.
    Linh tái mặt, lùi lại một bước, môi run run:

    “Bin… con nhớ nhầm rồi…”

    Nhưng Hải nhìn con trai, thấy thằng bé gào khóc, chỉ tay về phía cô:

    “Con không nhầm đâu, chính là cô! Hôm đó bố say, con đi tìm bố… con thấy cô ngồi trong lòng chú ấy! Cô còn… còn hôn chú kia mà!”

    Hải đờ người, mắt đỏ hoe. Linh quỳ sụp xuống, nghẹn giọng:

    “Đúng, là em… nhưng lúc đó em chưa gặp anh. Em… em chỉ muốn sống lại như người bình thường thôi…”

    Không ai nói thêm câu nào. Hải bế Bin lên, quay lưng đi thẳng, để lại Linh gục trên nền nhà, tiếng khóc nghẹn hòa trong mùi trà vừa tràn ra sàn.

    Một tháng sau, người ta thấy quán karaoke Ánh Sao Đêm treo biển sang nhượng.
    Còn Linh — cô gái năm nào — mất tích, chỉ để lại trong hòm thư nhà Hải một phong bì trắng, bên trong là toàn bộ số tiền cô tiết kiệm cùng mảnh giấy ngắn gọn:

    “Cho Bin mua sách.
    Cảm ơn anh đã từng tin rằng em xứng đáng được gọi là người.”