Blog

  • Bố nuôi b:;á:;n m;á;;u cho tôi ăn học, giờ lương 100 triệu/tháng, ông đến vay tiền nhưng tôi không cho một đồng khiến ông khóc nghẹn ra về trong cay đắng.

    Bố nuôi chết lặng.

    Tôi vẫn nhớ rất rõ khoảnh khắc ấy. Ông ngồi im, hai bàn tay gầy guộc đặt lên đầu gối, run nhẹ. Đôi mắt đục màu thời gian nhìn tôi chằm chằm, như không tin mình vừa nghe thấy điều gì.

    Ông không hỏi lại.
    Cũng không trách móc.

    Chỉ khẽ cúi đầu.

    – Ừ… vậy thôi. Bố hiểu.

    Giọng ông khàn đi, nhỏ dần, như sợ làm phiền cả căn nhà rộng thênh thang này. Ông đứng dậy rất chậm, lưng còng xuống rõ rệt hơn lúc mới vào. Tôi nghe tiếng dép cũ chạm xuống nền gạch bóng loáng, lạc lõng đến đau lòng.

    Ra đến cửa, ông quay lại, gượng cười:

    – Con giữ gìn sức khỏe. Bố… về.

    Tôi không tiễn.
    Tôi ngồi bất động trên ghế sofa da, tay siết chặt, tim đập loạn nhịp.

    Cánh cửa khép lại.

    Chỉ vài phút sau, tôi đứng bật dậy chạy ra ban công. Dưới sân, bóng ông nhỏ dần. Chiếc balo sờn vai lắc lư theo từng bước chân nặng nhọc. Ông dừng lại rất lâu dưới gốc cây trước cổng, đưa tay quệt vội thứ gì đó trên mặt.

    Tôi biết.
    Ông đang khóc.

    Người đàn ông từng bán máu nuôi tôi ăn học.
    Người chưa từng xin tôi một đồng nào suốt hơn mười năm.
    Lần đầu tiên mở miệng… lại bị chính đứa con mình nuôi khước từ.

    Đêm đó, tôi không ngủ được.

    Những ký ức cũ dồn về như dao cứa.
    Xấp tiền lẻ dính mùi thuốc sát trùng.
    Những buổi tối ông nhịn đói để tôi có tiền đóng học phí.
    Những lần tôi sốt cao, ông thức trắng quạt cho tôi ngủ.

    Gần sáng, tôi gọi cho bệnh viện hỏi lại chi phí mổ.
    58 triệu.

    Chưa bằng nửa tháng lương của tôi.

    Tôi bật dậy, lao xe về khu trọ cũ ven sông — nơi từng là cả tuổi thơ tôi.

    Nhưng căn phòng 10 mét vuông đã khóa cửa.
    Hàng xóm bảo ông nhập viện cấp cứu vì kiệt sức, thiếu máu nặng.

    Tôi chạy như điên đến bệnh viện.

    Ông nằm đó, da xám ngoét, ống truyền cắm đầy tay. Khi thấy tôi, ông quay mặt đi, nước mắt trào ra:

    – Bố xin lỗi… vì làm phiền con.

    Tôi quỳ sụp xuống bên giường bệnh.
    Lần đầu tiên trong đời, tôi khóc như một đứa trẻ.

    – Bố ơi… con sai rồi. Con không xứng làm người…

    Ông run run đặt tay lên đầu tôi — bàn tay đã từng cầm vô lăng ba gác, từng cầm kim hiến máu, từng che mưa che nắng cho tôi suốt một đời.

    – Chỉ cần… con sống tử tế… là bố đủ rồi…

    Có những món nợ,
    trả bằng tiền vẫn chưa đủ.

    Và có những người cha,
    đến lúc sắp rời xa,
    vẫn chỉ lo cho con…
    chứ chưa từng lo cho mình.

  • 8 tháng b//ỏ mặc vợ d::ại con th::ơ, mẹ nằ:;m li::ệ:t ở nhà ngày về chồng ch::ế::t đứng trước cảnh tượng giữa sân

    8 Tháng B::ỏ Mặc Vợ D::ại Con Thơ, mẹ liệt giường ở nhà Ngày Về Chồng “Ch;:ết Đứng” Giữa Sân

    Tuấn ném mạnh cái túi du lịch lên giường, tiếng dây kéo va vào thành gỗ khô khốc. Trong căn phòng nồng nặc mùi sữa chua loét, mùi dầu gió và cả cái mùi khai khai của tã lót chưa kịp giặt, tiếng trẻ con khóc ngằn ngặt như xé vải.

    Hạnh – vợ Tuấn – tóc tai rũ rượi, bộ quần áo sau sinh rộng thùng thình, cũ mèm, tay vừa bế con vừa níu lấy vạt áo chồng: — “Anh đi thật sao? Con mới được một tháng, mẹ thì nằm liệt giường chưa ai lo. Anh đi rồi em xoay xở thế nào?”

    Tuấn hất tay vợ ra, ánh mắt hằn lên sự chán ghét tột độ. Anh nhìn vợ như nhìn một gánh nợ đời: — “Không đi thì lấy gì mà tọng vào mồm? Cô nhìn lại cô xem, đẻ xong thì sồ sề, xấu xí, lại còn suốt ngày chỉ biết ngửa tay xin tiền. Tôi chán cái cảnh này tận cổ rồi! Ở nhà mà lo hầu hạ mẹ tôi cho tốt. Đừng có gọi điện làm phiền, bao giờ có tiền tôi gửi, không thì tự mà kiếm cách mà sống.”

    Nói rồi, Tuấn bước thẳng ra cửa, không thèm ngoái lại nhìn đứa con đỏ hỏn đang gào khóc trên tay mẹ. Anh ta cảm thấy nhẹ nhõm như vừa trút được tảng đá ngàn cân. Với Tuấn, ngôi nhà này giờ đây chỉ là một cái lồng tù túng với hai “cục nợ”: một bà già liệt nửa người và một bà vợ ăn bám vô dụng.

    Tuấn lên thành phố, lao vào những cuộc vui. Mang tiếng đi làm ăn xa nhưng thực chất là anh trốn chạy trách nhiệm. Anh làm quản lý cho một quán karaoke, tiền kiếm được cũng khá, nhưng nướng hết vào nhậu nhẹt và những cô em “tay vịn” nóng bỏng, thơm phức mùi nước hoa – khác hẳn mùi sữa gây gây của Hạnh.

    Thỉnh thoảng, Hạnh gọi điện. Lần đầu Tuấn nghe máy, quát tháo ầm ĩ khi cô hỏi tiền mua bỉm. Những lần sau, anh chặn số. “Mặc kệ nó,” Tuấn nghĩ, “Đói thì đầu gối phải bò. Không có tôi, để xem cô sống được mấy ngày.”

    Suốt 8 tháng trời, Tuấn chỉ gửi về đúng hai lần, mỗi lần 2 triệu, coi như bố thí. Anh đinh ninh rằng ở quê, Hạnh chắc đang vật lộn trong nghèo đói, nhà cửa chắc chắn đã bẩn thỉu, mẹ anh chắc lở loét vì không ai chăm sóc tử tế. Anh hả hê với suy nghĩ: “Cho cô biết thế nào là giá trị của thằng chồng này.”

    Đến tháng thứ 8, quán karaoke bị đóng cửa do vi phạm quy định. Tuấn mất việc, tiền túi cũng cạn. Không còn chỗ bám víu, anh đành xách túi mò về quê, trong đầu vẽ ra viễn cảnh sẽ “ra uy” với vợ, bắt cô phải phục dịch mình như ông hoàng để chuộc lỗi vì đã “vô dụng”.

    Chiếc xe khách thả Tuấn xuống đầu làng vào một buổi chiều muộn. Vừa đi bộ về đến ngõ, Tuấn đã thấy lạ. Con đường đất lầy lội trước cửa nhà anh ngày xưa giờ đã được đổ bê tông phẳng lì. “Chắc nhà nước làm đường nông thôn mới,” Tuấn nhún vai.

    Nhưng khi đứng trước cổng nhà mình, Tuấn sững sờ. Cánh cổng sắt gỉ sét ngày nào đã biến mất, thay vào đó là cổng mới tinh, tường bao được sơn trắng toát, bên trên còn trồng hoa giấy rực rỡ. Tuấn dụi mắt. Có khi nào anh đi nhầm nhà? Nhưng không, cây xoài cổ thụ góc vườn vẫn còn đó.

    Anh rụt rè đẩy cổng bước vào. Sân gạch rêu phong ngày trước giờ được lát đá sạch bong. Và điều khiến anh kinh hãi nhất là những gì đang diễn ra bên trong sân. Khoảng chục người đang tất bật đóng hàng. Tiếng băng dính xèn xẹt, tiếng chốt đơn, tiếng cười nói rôm rả vang lên không ngớt. Những thùng hàng carton xếp chồng cao ngất ngưởng, dán nhãn mác chuyên nghiệp.

    — “Nhanh tay lên các chị ơi, chuyến xe tải sắp đến bốc hàng rồi!” – Một giọng nói lảnh lót, uy quyền vang lên.

    Tuấn giật mình. Giọng nói này… quen quá. Từ trong nhà bước ra, một người phụ nữ khiến Tuấn đánh rơi cả túi hành lý xuống đất. Là Hạnh. Nhưng không phải Hạnh lôi thôi, béo ú, mặt đầy mụn của 8 tháng trước.

    Trước mặt Tuấn là một người phụ nữ có vóc dáng thon gọn, làn da trắng mịn màng, mái tóc được uốn sóng bồng bềnh, mặc chiếc váy công sở ôm sát tôn lên những đường cong quyến rũ. Cô đang cầm chiếc máy tính bảng, chỉ đạo nhân viên một cách thành thạo. Khí chất toát ra từ cô không phải là sự cam chịu, mà là sự tự tin của một bà chủ.

    Càng kinh hãi hơn, Tuấn nhìn thấy mẹ mình. Bà không nằm bẹp dí trong căn buồng tối tăm khai khắm như anh tưởng tượng. Mẹ anh đang ngồi trên chiếc xe lăn điện hiện đại ngoài hiên, da dẻ hồng hào, sạch sẽ, đang cười móm mém xem tivi màn hình lớn treo tường. Bên cạnh bà là một cô giúp việc đang bón cam cho bà ăn.

    Cảnh tượng ấy như một cú tát trời giáng vào mặt Tuấn. Anh đứng chôn chân, miệng há hốc, không thốt nên lời. Mọi thứ quá sung túc, quá hạnh phúc… và hoàn toàn vắng bóng anh.

    Lúc này, Hạnh mới ngước mắt lên. Ánh mắt cô chạm phải Tuấn. Không có sự mừng rỡ, không có sự oán trách, chỉ có một sự lạnh lùng đến thấu xương. Cô ra hiệu cho nhân viên tiếp tục làm việc, rồi chậm rãi bước tới chỗ Tuấn, khoanh tay trước ngực: — “Anh về đấy à? Về lấy đồ hay về làm gì?”

    Tuấn lắp bắp, cố lấy lại chút sĩ diện của người chồng: — “Cô… cô làm cái trò gì ở nhà tôi thế này? Tiền ở đâu ra? Hay cô làm chuyện gì bậy bạ?”

    Hạnh bật cười, tiếng cười chua chát nhưng đầy kiêu hãnh: — “Bậy bạ? Anh nghĩ ai cũng bẩn thỉu như tư tưởng của anh sao? Ngày anh đi, để lại cho tôi 500 nghìn và hai mạng người cần nuôi sống. Tôi khóc cạn nước mắt rồi nhận ra: khóc không ra tiền. Tôi bắt đầu bán lại công thức làm mắm tép chưng thịt gia truyền của bà ngoại. Trời thương, người ta ăn ngon, người ta đồn nhau. Tôi livestream, tôi bán hàng online. Từ vài đơn, giờ mỗi ngày tôi xuất đi cả nghìn hộp.”

    Cô bước lại gần Tuấn hơn, nhìn thẳng vào mắt anh: — “Anh nhìn mẹ đi. Nhờ tiền tôi kiếm được, tôi thuê bác sĩ vật lý trị liệu về tận nhà, thuê người chăm sóc mẹ 24/24. Mẹ khỏe lại rồi, chân tay cử động được rồi. Còn anh? 8 tháng qua anh ở đâu?”

    Tuấn cứng họng. Sự thật phơi bày khiến anh xấu hổ ê chề. Anh nhìn quanh, thấy những người làm công đang nhìn mình với ánh mắt tò mò pha lẫn khinh bỉ. Mẹ Tuấn lúc này mới xoay xe lăn lại, giọng bà run run nhưng đanh thép: — “Thằng Tuấn đấy à? Mày đi luôn đi. Ngày mày đi, mày bảo vợ mày là đồ ăn bám. Giờ cái nhà này, từ viên gạch đến bát cơm mày ăn, đều là của nó làm ra. Tao chỉ nhận con Hạnh là con, còn loại con bất hiếu, bỏ mặc mẹ già vợ dại như mày, tao không có!”

    Tuấn quỳ sụp xuống. Anh đã tưởng mình là trụ cột, là người ban phát sự sống cho cái nhà này. Nhưng hóa ra, anh chỉ là một khối u ác tính mà khi cắt bỏ đi, cơ thể ấy mới thực sự hồi sinh rực rỡ.

    Hạnh ném cái túi hành lý của Tuấn ra ngoài cổng, lạnh lùng nói: — “Đơn ly hôn em đã ký và gửi lên tòa, chắc anh chưa nhận được vì anh trốn chui trốn lủi. Giờ thì mời anh ra khỏi nhà em. Ở đây không có chỗ cho người thừa. À tiện trả luôn anh 4 triệu bạc 2 lần anh gửi về. 3 mẹ con tôi cần gì những đồng tiền bố thí của anh”.

    Cánh cổng đồng đóng sầm lại trước mặt Tuấn. Anh đứng trơ trọi giữa đường, nhìn vào cơ ngơi bề thế bên trong, nghe tiếng cười nói vui vẻ của vợ con và mẹ già. 8 tháng. Chỉ 8 tháng để anh đánh mất tất cả. Và thứ anh nhận lại không phải là sự phục tùng, mà là sự khinh bỉ tột cùng dành cho kẻ đã không biết trân trọng gia đình.

    Tuấn ôm mặt, nước mắt ân hận chảy ra nhưng đã quá muộn. Bài học này, anh phải trả giá bằng cả cuộc đời còn lại.

  • Một ngày tình cờ tôi bất ngờ phát hiện mình có th/a/i, mẹ chồng tôi phản ứng rất nhanh, chỉ thấy vài triệu chứng bà đã đoán được tôi m/ang th/ai

    Cách đây hơn 3 năm, khi đó tôi 23 tuổi và đang làm việc ở một quán cà phê, ngày nào chồng tôi cũng đi uống cà phê và chúng tôi dần dần quen nhau. Anh là một người hiền lành và chu đáo, tình tình rất tốt, chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau, tôi thấy thoải mái và hạnh phúc khi ở bên anh. Chúng tôi từ xa lạ đến quen thuộc và dần dần trở thành một nửa của nhau. Vài tháng sau khi yêu, chúng tôi chính thức kết hôn.

    Vậy nhưng điều tôi không ngờ là hai vợ chồng lấy nhau được ba năm nhưng đến giờ tôi vẫn chưa có thai, dù không dùng bất cứ biện pháp tránh thai nào. Một ngày tình cờ tôi bất ngờ phát hiện mình có thai, mẹ chồng tôi phản ứng rất nhanh, chỉ thấy vài triệu chứng bà đã đoán được tôi mang thai. Ngay khi chồng đi làm về, mẹ chồng đã nói tin vui này cho chồng tôi biết. Nghe xong, chồng tôi không hề vui mừng như tôi nghĩ mà đi vào phòng với biểu hiện lạ.

    Một tháng sau, tôi vẫn chưa có biểu hiện thai nghén nào, tôi muốn đi khám thai nhưng chồng tôi nhất định không cho đi. Chồng chỉ an ủi tôi và bảo rằng, đừng nóng vội. Vậy nhưng tôi thực sự không thể làm được vì tôi quá nóng lòng chờ đợi đứa con này.

    Đến một hôm, ngoài trời nắng đẹp nên tôi đem ga giường đi giặt. Chẳng thể ngờ tôi vô tình phát hiện một tờ giấy dưới giường. Tôi tò mò cầm lên đọc và bật khóc khi xem hết nội dung. Hóa ra kết quả kiểm tra sức khỏe của tôi trước đây cho thấy tôi bị đa nang buồng trứng, khó có con. Dù biết trước kết quả này nhưng chồng tôi vẫn giấu kín suốt thời gian qua.

    Sau khi xem xong, tôi đã lựa chọn ly hôn với chồng trong nước mắt, tôi không muốn mình trở thành gánh nặng cho chồng. Anh là một người tốt, anh nên có những đứa con của mình. Vậy nhưng không ngờ rằng sau khi tôi nói chuyện với chồng, anh đã nói với tôi rằng: “Dù chúng ta có con hay không, anh sẽ luôn ở bên em”.

  • Lấy chồng già trả nợ, cô gái trẻ chết sững thấy người bước ra từ nhà tắm đêm tân hôn

    “Lấy chồng g;ià để trả n;ợ cho bố, đêm tân hôn, ch;oáng v;áng thấy người bước ra từ nhà tắm, ông là ai …..Trời mưa lất phất. Cánh cổng sắt nhà họ Trần khép hờ, nhưng bên trong, đèn sáng trưng như một buổi tiệc cưới thầm lặng. Không rộn ràng tiếng pháo, không bóng dáng bạn bè thân thiết, cũng chẳng có họ hàng thân thích bên cạnh. Chỉ có tiếng mưa rơi đều đều, và… ánh mắt vô hồn của cô dâu.
    Linh 22 tuổi mặc chiếc váy cưới trắng tinh, lặng lẽ ngồi trên giường, hai tay nắm chặt tà váy. Cô đẹp không phải vẻ đẹp lộng lẫy kiêu sa mà là nét trong trẻo, dịu dàng của một thiếu nữ miền quê. Nhưng hôm nay, gương mặt ấy tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe, và đôi môi run rẩy. Người ta bảo cô may mắn khi cưới được ông Trần một đại gia bất động sản ngoài năm mươi, giàu nứt đố đổ vách. Nhưng chỉ cô mới biết, cái giá của cuộc hôn nhân này là gì.
    Một tuần trước, cha cô ông Hữu lâm nợ nần chồng chất vì đầu tư thua l/ỗ. Chủ nợ đe dọa s/i/ế/t nhà, đánh người. Linh đã c/ầu x/in khắp nơi, nhưng không ai giúp. Chính lúc ấy, ông Trần xuất hiện như một ân nhân: “Nếu cô đồng ý cưới tôi, toàn bộ số n/ợ của cha cô, tôi xóa sạch.”
    Linh không còn lựa chọn. Mẹ đã mất từ sớm. Bố là chỗ dựa duy nhất. Cô cắn răng chấp nhận, ép trái tim mình tan vỡ. Hôn lễ được tổ chức chóng vánh, trong sự lạnh nhạt của họ hàng nhà trai và cái nhìn thương hại của hàng xóm.
    Bên ngoài, tiếng dép lọc cọc vang lên. Linh ngẩng đầu. Ông Trần bước vào, thân hình vạm vỡ nhưng chậm chạp, tóc đã muối tiêu, mặt mũi nhăn nheo. Ánh mắt ông nhìn cô như một món hàng vừa được trao tay, khiến Linh r/ùng m/ình.
    “Em tắm đi. Anh đợi,” ông ta nói khẽ, rồi cười nh/ếch m/ép, bước vào phòng tắm trước.
    Cánh cửa phòng tắm khép lại. Linh th/ở d/ốc. Cô nhìn quanh, muốn bỏ chạy, nhưng chân chẳng nhúc nhích được. Cô đứng dậy, định bước ra khỏi phòng thì nghe tiếng nước ngừng chảy.
    Cánh cửa phòng tắm mở ra.
    Linh quay đầu lại. Và ngay khoảnh khắc ấy – tim cô như ng/ừng đ/ập.”
    “Và ngay khoảnh khắc ấy – tim cô như ngưng đập.
    Người

  • Giá vàng chiều 19/12: Treo ở mức ng;ất ngưởng

    Giá vàng hôm nay (chiều 19-12): Các thương hiệu vàng không tăng giá so với hôm qua, nhưng vẫn ở ngưỡng cao.

    DOJI tại Hà Nội và TP Hồ Chí Minh niêm yết giá vàng miếng SJC ở mức 154,4 – 156,4 triệu đồng/lượng mua vào – bán ra.

    Công ty Bảo Tín Minh Châu niêm yết giá vàng miếng SJC ở mức 154,4  – 156,4 triệu đồng/lượng mua vào – bán ra.

    Công ty Phú Quý niêm yết giá vàng miếng SJC ở mức 153,4 – 156,4 triệu đồng/lượng mua vào – bán ra.

    Công ty PNJ TP Hồ Chí Minh niêm yết giá vàng nhẫn SJC ở mức 151 – 154 triệu đồng/lượng mua vào – bán ra.

    Công ty Vàng bạc đá quý Sài Gòn SJC niêm yết giá vàng miếng ở mức 154,4 – 156,4 triệu đồng/lượng mua vào – bán ra.

    Giá vàng hôm nay (chiều 19-12): Đứng im ở mức rất cao
    Ảnh minh họa: TTXVN

    Trên thị trường thế giới, giá vàng đã giảm nhẹ trong phiên ngày 18-12, khi thị trường tiếp nhận dữ liệu lạm phát của Mỹ thấp hơn dự kiến.

    Điều này làm giảm sức hấp dẫn của vàng với vai trò là kênh phòng ngừa lạm phát, mặc dù đà giảm được kìm hãm phần nào bởi tỷ lệ thất nghiệp tháng 11-2025 tại Mỹ tăng cao.

    Theo đó, sáng 19-12 (giờ Việt Nam), giá vàng giao ngay giảm 0,2%, xuống 4.330,39 USD/ounce. Trước đó, kim loại quý này đã giao dịch quanh mức kỷ lục 4.381,21 USD/ounce.

    Giá vàng Mỹ giao tháng 2-2026 chốt phiên giảm 0,2%, xuống 4.364,5 USD/ounce.

    Nguồn: https://www.qdnd.vn/kinh-te/tin-tuc/gia-vang-hom-nay-chieu-19-12-dung-im-o-muc-rat-cao-1017708

  • Cặp đôi vừa cưới 30 phút đã gặp b;;i kịch k;inh h;oàng

    Em vẫn không tin được là chúng ta đã cưới rồi!” – cô thì thầm.

    Minh cười: “Anh đã chờ ngày này lâu lắm rồi.”

    Cả hai đắm chìm trong niềm hạnh phúc, không hề biết rằng một chiếc xe tải lớn phía sau đang lao đến với tốc độ kinh hoàng.

    Một tiếng động chát chúa vang lên.

    Chiếc Mercedes bị húc mạnh từ phía sau, văng xa gần 10 mét trước khi lật nhào xuống vệ đường. Tiếng kính vỡ loảng xoảng, tiếng kim loại va chạm vang lên trong không trung.

    Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ như quay chậm. Ngọc hét lên trong hoảng loạn, tay cô cố nắm lấy Minh nhưng cơ thể bị quăng về phía trước. Minh cũng hét lớn, cố với lấy cô nhưng vô ích.

    Rồi tất cả chìm vào bóng tối.

    Tiếng còi xe cứu thương vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh. Người đi đường vội vã chạy đến, cố giúp đỡ nhưng cảnh tượng trước mắt khiến họ chết lặng.

    Chiếc xe hơi bị bẹp dúm. Máu loang lổ trên đường nhựa.

    Nhân viên cứu hộ phải mất hơn 15 phút để kéo hai nạn nhân ra khỏi đống đổ nát. Ngọc được đưa đi cấp cứu trong tình trạng nguy kịch. Minh, với những vết thương nặng, cố gắng thều thào một điều gì đó nhưng rồi rơi vào hôn mê.

    Tại bệnh viện, bác sĩ chạy đua với thời gian để giành giật mạng sống cho hai người. Nhưng sau nhiều giờ phẫu thuật, một tin dữ được báo ra:

    Minh đã không qua khỏi.

    Ngọc tỉnh dậy sau cơn hôn mê, nhưng khi cô hỏi về chồng, không ai dám trả lời.

    Và khi sự thật được tiết lộ, cô hét lên thảm thiết, nước mắt tuôn trào.

    Hạnh phúc vừa chạm tay chưa đầy một giờ, giờ đây cô đã trở thành góa phụ.

    Cảnh sát vào cuộc điều tra và phát hiện điều bất ngờ: vụ tai nạn không phải do sự cố giao thông bình thường.

    Chiếc xe tải gây tai nạn đã cố tình lao vào xe của Minh và Ngọc. Tài xế xe tải là một người đàn ông trung niên, khi bị bắt, hắn lộ vẻ hoảng loạn và không ngừng lẩm bẩm: “Tôi không cố ý… Tôi chỉ làm theo lệnh…”

    Lệnh của ai?

    Điều tra sâu hơn, cảnh sát phát hiện một bí mật động trời: tai nạn này có thể là một vụ mưu sát được lên kế hoạch từ trước.

    Ngọc, dù suy sụp, vẫn muốn biết sự thật. Cô bắt đầu nhớ lại những điều kỳ lạ trước đám cưới: những cuộc gọi nặc danh, những bức thư cảnh báo cô đừng lấy Minh.

    Khi cảnh sát mở rộng điều tra, họ phát hiện ra một nhân vật đáng ngờ: Hà – người yêu cũ của Minh.

    Hà từng có mối tình sâu đậm với Minh nhưng bị anh chia tay để đến với Ngọc. Sau khi chia tay, cô ta rơi vào trầm cảm, từng đe dọa sẽ trả thù nếu Minh cưới người khác.

    Những bằng chứng dần hé lộ: Hà đã thuê tài xế xe tải để “dàn dựng một vụ tai nạn”. Cô ta muốn Minh sống nhưng bị thương nặng, buộc phải quay về với mình. Nhưng kế hoạch đã đi quá xa.

    Khi bị bắt, Hà chỉ cười nhạt:
    “Anh ấy đáng lẽ phải là của tôi.”

    Sau vụ án, Hà bị kết án tù chung thân, nhưng điều đó không thể đưa Minh trở lại.

    Ngọc sống những ngày còn lại với trái tim tan vỡ. Cô rời xa thành phố, đến một vùng quê hẻo lánh để tìm sự bình yên. Mỗi năm, vào ngày cưới, cô lại mang hoa đến mộ Minh, đứng thật lâu trước bia mộ lạnh lẽo.

    Một tình yêu đẹp, một cuộc hôn nhân mới chớm nở, nhưng chỉ trong 30 phút, đã bị cướp đi mãi mãi.

    Liệu số phận có quá tàn nhẫn?

  • NÓ:NG: R:ơ:i máy bay khiến nhiều người thi:ệt m:ạng, cả gia đình của vận động viên nổi tiếng được xác nhận đã qu:a đ:ời

    Giới chức Mỹ xác nhận nhiều người, trong đó có cựu tay đua NASCAR Greg Biffle cùng gia đình, đã thiệt mạng sau khi một chiếc máy bay phản lực Cessna C550 gặp nạn vào khoảng 10h20 ngày 18/12 (giờ địa phương).

    Theo báo Đời sống pháp luật có bài NÓNG: Rơi máy bay tại Mỹ khiến nhiều người thiệt mạng, cả gia đình của vận động viên nổi tiếng được xác nhận đã qua đời. Nội dung như sau:

    Theo các báo cáo ban đầu, có tổng cộng 7 nạn nhân trong vụ tai nạn. Trên chuyến bay xấu số có ông Greg Biffle, vợ là bà Cristina Grossu, con gái Emma (14 tuổi) và con trai Ryder (5 tuổi). Ngoài ra, các hành khách khác được xác định gồm ông Dennis Dutton và con trai Jack, cùng ông Craig Wadsworth, một thành viên gắn bó lâu năm với cộng đồng NASCAR. Thông tin này được nêu trong thông cáo chung do các gia đình nạn nhân phát đi.

    Trong tuyên bố, các gia đình cho biết họ “vô cùng đau buồn trước mất mát to lớn” và đề nghị được tôn trọng quyền riêng tư trong thời gian đối mặt với thảm kịch.

    Hiện trường vụ tai nạn thảm khốc (Ảnh: X)

    Chiếc máy bay gặp nạn thuộc sở hữu của ông Greg Biffle. Theo CNN, máy bay rời sân bay khu vực Statesville, cách thành phố Charlotte khoảng 45 dặm về phía Bắc, vào khoảng 10h sáng. Những hình ảnh tại hiện trường cho thấy ngọn lửa bao trùm thân máy bay, cột khói đen dày đặc bốc cao lên bầu trời, khiến công tác cứu hộ khẩn trương được triển khai.

    Sân bay khu vực Statesville xác nhận sự việc trong một thông báo chính thức: “Chúng tôi có thể xác nhận đã xảy ra một sự cố hàng không tại sân bay khu vực Statesville. Vào khoảng 10h15 sáng, một máy bay đã rơi trong quá trình hạ cánh. Cục Hàng không Liên bang Mỹ đang trên đường tới hiện trường để tiến hành điều tra”.

    Greg Biffle và gia đình (Ảnh: Getty)

    Một phát ngôn viên của Cục Hàng không Liên bang Mỹ (FAA) cũng cho biết với báo The Express rằng chiếc Cessna C550 đã rơi khi đang hạ cánh tại sân bay Statesville vào khoảng 10h20 sáng ngày 18/12 theo giờ địa phương. FAA và Ủy ban An toàn Giao thông Quốc gia Mỹ (NTSB) sẽ phối hợp điều tra vụ việc, trong đó NTSB giữ vai trò chủ trì và sẽ công bố các cập nhật khi có thông tin mới.

    Hiện nguyên nhân dẫn đến vụ tai nạn thảm khốc vẫn đang được các cơ quan chức năng khẩn trương làm rõ.

    Theo báo Đời sống pháp luật có bài Vụ rơi máy bay rúng động Mỹ: Danh tính ngôi sao thể thao thiệt mạng cùng vợ và 2 con nhỏ chỉ vài ngày trước sinh nhật. Nội dung như sau:

    Thảm kịch hàng không gây rúng động nước Mỹ xảy ra vào khoảng 10h20 sáng ngày 18/12 (giờ địa phương) khi một chiếc máy bay phản lực riêng Cessna C550 rơi trong lúc hạ cánh, bốc cháy dữ dội. Vụ tai nạn khiến toàn bộ hành khách trên khoang thiệt mạng, trong đó có cựu tay đua NASCAR Greg Biffle cùng vợ và hai con nhỏ, biến chuyến bay tưởng chừng bình thường thành bi kịch đau lòng.

    Được biết, Greg Biffle là một trong những tay đua nổi bật của làng đua xe NASCAR, được người hâm mộ biết đến với biệt danh “The Biff”. Ông sinh năm 1969. Vụ rơi máy bay đã khiến ông qua đời ở tuổi 55, chỉ ít ngày trước sinh nhật lần thứ 56 vào ngày 23/12.

    Vụ rơi máy bay rúng động Mỹ: Danh tính ngôi sao thể thao thiệt mạng cùng vợ và 2 con nhỏ chỉ vài ngày trước sinh nhật- Ảnh 1.

    Ảnh: James Gilbert/Getty Images

    Greg Biffle kết hôn với vợ là Cristina vào tháng 1/2023. Gia đình ông có hai người con, gồm con gái Emma, 14 tuổi, là con riêng của Greg từ cuộc hôn nhân trước, và con trai Ryder, 4 tuổi.

    Trong sự nghiệp đua xe, Greg Biffle tạo dấu ấn mạnh mẽ ngay từ những ngày đầu bước vào NASCAR. Ông thi đấu tại NASCAR CRAFTSMAN Truck Series và được vinh danh là Tân binh xuất sắc nhất năm 1998. Hai năm sau, Biffle giành chức vô địch toàn mùa giải Truck Series năm 2000, khẳng định tên tuổi trong giới đua xe chuyên nghiệp.

    Sau thành công ở Truck Series, Greg Biffle tiếp tục chuyển sang NASCAR Xfinity Series và nhanh chóng gặt hái thêm nhiều thành tựu. Ông được trao danh hiệu Tân binh xuất sắc nhất năm 2001 và đến năm 2002 đã giành chức vô địch toàn mùa giải. Thành tích này giúp Biffle trở thành tay đua đầu tiên trong lịch sử NASCAR vô địch cả Xfinity Series lẫn Truck Series.

    Trong suốt sự nghiệp thi đấu, Greg Biffle giành tổng cộng 54 chiến thắng trên ba hệ thống giải đấu của NASCAR, trong đó có 19 chiến thắng tại Cup Series, hạng đấu cao nhất. Ông nhiều lần nằm trong top 10 bảng xếp hạng chung cuộc, đáng chú ý là vị trí á quân mùa giải năm 2005.

    Vụ rơi máy bay rúng động Mỹ: Danh tính ngôi sao thể thao thiệt mạng cùng vợ và 2 con nhỏ chỉ vài ngày trước sinh nhật- Ảnh 2.

    Greg Biffle cùng vợ con (Ảnh: Logan Riely/SRX via Getty Images)

    Với những đóng góp nổi bật cho NASCAR, Greg Biffle từng được vinh danh trong danh sách 75 tay đua vĩ đại nhất lịch sử NASCAR. Tên tuổi của ông gắn liền với một giai đoạn đáng nhớ của làng đua xe Mỹ, để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng người hâm mộ và giới chuyên môn.

    Đoạn video tại hiện trường ghi lại khoảnh khắc chiếc máy bay phản lực riêng Cessna chở gia đình cựu tay đua NASCAR Greg Biffle cùng ba hành khách khác hạ độ cao bất thường khi cố gắng quay lại đường băng vào khoảng 10h20 sáng 18/12 theo giờ địa phương.

    Theo hình ảnh lan truyền và lời kể nhân chứng, máy bay bay quá thấp, có dấu hiệu chao đảo và mất ổn định chỉ vài giây trước khi đâm mạnh xuống mặt đất. Vụ va chạm khiến máy bay phát nổ, tạo thành quả cầu lửa lớn, kèm cột khói đen dày đặc bốc cao, có thể nhìn thấy từ xa.

    Lực lượng cứu hộ và cứu hỏa nhanh chóng có mặt, phong tỏa hiện trường để dập lửa và triển khai cứu nạn, song do mức độ nghiêm trọng của vụ tai nạn, không có ai trên khoang được cho là sống sót. Giới chức Mỹ xác nhận tổng cộng 7 người thiệt mạng, gồm Greg Biffle, vợ là Cristina Grossu, hai con là Emma (14 tuổi) và Ryder (5 tuổi), cùng các hành khách Dennis Dutton, con trai Jack và ông Craig Wadsworth.

    Chiếc máy bay gặp nạn thuộc sở hữu của Greg Biffle và rời sân bay Statesville khoảng 10h sáng cùng ngày. FAA và NTSB đã vào cuộc điều tra, trong đó NTSB giữ vai trò chủ trì, nhằm làm rõ nguyên nhân khiến máy bay mất kiểm soát trong quá trình hạ cánh.

  • ‘Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng’, lươn trông trăng là thứ gì?

    Các cụ có câu nói: “Dù nghèo đến đâu cũng không nên ăn lươn trông trăng”, để căn dặn con cháu trong cách chọn thực phẩm. Tuy vậy, không phải ai cũng hiểu được câu nói này.

    Có những câu nói tương tự như “mùa hè bổ, lươn đồng là thứ nhất”, “nhẹ hè lươn phù hợp với nhân sâm”, v.v. Nhưng trong dân gian còn có một câu nói khác, đó là “dù nghèo cũng không nên ăn lươn vàng”, tức là không phải lươn đồng nào cũng ăn được, như lươn trông trăng thì không được ăn.

    Vậy thực chất “lươn trông trăng” là gì, vì sao không ăn được, có cơ sở nào? Chúng ta hãy tìm ra nó với nhau!

    “Lươn trông trăng” là gì? Liệu có thực sự tồn tại “lươn trông trăng” trong thực tế?

    Đối với “lươn trông trăng”, dân gian có câu nói rằng loại lươn đồng này to hơn lươn ruộng bình thường rất nhiều, nó cũng có hai đặc điểm đáng chú ý. Đầu tiên, nó thích ăn xác chết, như xác chó mèo ngoài đồng là một món ăn ưa thích của chúng. Đặc điểm thứ hai, loại lươn này thường ra ngoài vào đêm trăng tròn và thường ngẩng đầu nhìn trăng, nên được gọi là lươn mặt trăng.

    Chính vì những truyền thuyết này, người dân tin rằng loại lươn đồng này không ăn được. Đặc biệt, một số nơi cho rằng lươn trông trăng có thể có độc, việc ăn phải có thể dẫn đến trúng độc và tử vong.

    Liệu có thực sự tồn tại “lươn trông trăng” trong thực tế? Nếu có, thì làm sao để phân biệt và tránh mua nhầm, vì rất nguy hiểm nếu ăn phải?

    Về lý thuyết về lươn ngắm trăng, thông qua các điều tra và ghi chép, ghi nhận sớm nhất từ một nhà văn thời nhà Minh ở Trung Quốc. Nội dung chính là một chàng trai trẻ đã ăn một con lươn ngắm trăng và sau đó bị đầu độc và tử vong. Vì vậy, dân gian có câu nói rằng lươn trông trăng rất độc và không thể ăn được.

    Tuy nhiên, điều đáng lưu ý là ghi chép về lươn trông trăng là một câu chuyện thần thoại và kỳ quái, có độ tin cậy không cao. Trên thực tế, việc ăn lươn đồng đã có từ lâu đời trong nước ta, và từ miền Nam đến miền Bắc đều có tục ăn lươn đồng. Chưa từng có trường hợp nào người dân bị đầu độc và tử vong sau khi ăn lươn đồng.

    Nếu bạn từng bắt lươn đồng, bạn sẽ nhận thấy rằng đôi khi lươn đồng nhấc đầu lên khỏi mặt nước. Nguyên nhân cho hiện tượng này là chất lượng nước giảm sút, thiếu oxy trong nước khiến lươn phải nhô đầu lên để hít thở và tồn tại. Hơn nữa, lươn đồng là loài ăn đêm, thường ra ngoài vào ban đêm và dễ thấy hơn vào những đêm trăng. Điều này đặc biệt đúng với lươn ruộng lớn, dễ phát hiện, và đó là lý do tại sao lươn đồng thường bị bắt trong những trường hợp như vậy.

    Nhiều người lớn tuổi ở nông thôn thường nói rằng lươn càng to thì càng không ngon, có thể do đó là “lươn trông trăng”.

    Vì sao không nên ăn “lươn trông trăng”?

    Trước hết, theo quan niệm dân gian, lươn trông trăng ăn xác thối. Thực tế này có liên quan đến thói quen ăn của lươn ruộng. Lươn ruộng là một loại cá ăn thịt hung dữ và có nguồn thức ăn rộng, thường ăn các loại cá nhỏ, tôm, ếch, chim và rắn.

    Nếu không có đủ thức ăn, lươn ruộng sẽ không từ chối bất cứ mồi nào, thậm chí là xác chó mèo chết. Những con lươn càng lớn, càng ăn nhiều và thường ăn xác động vật chết. Vì vậy, theo quan điểm này, những con lươn lớn thực sự không phù hợp để ăn, bởi vì chúng chứa đầy vi khuẩn và ký sinh trùng.

    Thứ hai, lươn lớn có độc hơn. Lươn đồng thật sự có độc, nhưng chất độc không nằm trong thịt mà chủ yếu ở máu. Độc tính của lươn đồng càng lớn khi chúng càng lớn. So với lươn nhỏ, việc nấu chín lươn lớn và loại bỏ nội tạng và máu trở nên khó khăn hơn. Nếu không nấu kỹ hoặc chín đủ, nguy cơ ngộ độc vẫn rất cao.

    chia sẻ bài viết

    Theo:
    giaitri.thoibaovhnt.com.vn

    Post Views: 18.472

  • HLV qu:a đ:ời ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở SEA Games 33

    https://thethao247.vn/sea-games/432-hlv-thai-lan-qua-doi-ngay-sau-khi-hoan-thanh-nhiem-vu-o-sea-games-33-d402013.html

    21+ Hình Ảnh Hoa Sen Trắng Nền Đen Buồn, Đẹp Sâu Lắng

    Bà Kanokporn Donsamran – HLV trưởng ĐT Karate Thái Lan không may qua đời vì tai nạn giao thông đêm 16/12.

    Ngày 17/12, cộng đồng thể thao Thái Lan nói chung và Đoàn Thể thao Thái Lan nói riêng bàng hoàng trước thông tin HLV đội tuyển karate quốc gia, bà Kanokporn Donsamran, đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng tại huyện Wang Saphung, tỉnh Loei.

    Theo thông báo từ cơ quan chức năng, vụ việc xảy ra vào khoảng 0h16 cùng ngày, khi bà Kanokporn Donsamran đang trên đường trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ tại SEA Games 33. Chiếc xe chở bà Kanokporn Donsamran đã va chạm với đuôi một xe tải chở mía đang lưu thông trên đường. Nguyên nhân ban đầu được xác định do đèn hậu của xe tải bị che khuất bởi thân và lá mía, khiến người điều khiển phương tiện phía sau không kịp phát hiện khi xe tải phanh gấp.

    HLV Thái Lan qua đời ngay sau  762500HLV

    ĐT Karate Thái Lan – bàn Kanokporn Donsamran qua đời vì tai nạn giao thông sau SEA Games 33

    Các nhà chức trách nước này cho biết, ngoài hai phương tiện nói trên, một xe khác cũng liên quan đến vụ tai nạn và nằm lại tại hiện trường. Các phương tiện đều được nhận định đang di chuyển với tốc độ cao vào thời điểm xảy ra va chạm.

    Sự ra đi đột ngột của bà Kanokporn Donsamran là mất mát lớn đối với karate và thể thao Thái Lan. Dưới sự dẫn dắt của bà, đội tuyển karate Thái Lan đã thi đấu rất thành công tại SEA Games 33, giành tổng cộng 4 HCV, 5 HCB và 2 HCĐ, góp phần quan trọng vào thành tích chung của đoàn chủ nhà.

  • Lặn lội 500km về quê chị giúp việc chơi, vừa đến nơi nhìn thấy nơi ở của chị chồng tôi quyết định…

    Vừa đến nơi, tôi choáng váng. Trước mắt tôi không phải mái nhà xiêu vẹo hay gian bếp ọp ẹp… mà là một căn nhà khang trang, rộng rãi gấp mấy lần nhà tôi đang ở thành phố. Sân lát gạch đỏ, cổng sắt kiên cố, phòng khách đầy đồ gỗ sang trọng.

    Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì chồng tôi đã cười hớn hở, tuyên bố trước mặt họ hàng bên chị giúp việc:

    – “Em cứ lo lắng làm gì. Anh quyết định tài trợ cho chị 700 triệu xây thêm nhà mới. Người trong nhà cả mà.”

    Tôi sững sờ, mặt nóng bừng. Nhà mình còn chưa trả hết nợ, chưa xây nổi cái mái che cho tử tế, mà anh lại rút ví hào phóng cho… chị giúp việc?

    Trong lòng dấy lên nỗi nghi ngờ, tôi lặng lẽ lẻn vào phòng ngủ của chị. Chỉ muốn tìm xem có manh mối gì.

    Và rồi, cảnh tượng đập vào mắt khiến tôi chết đứng:

    Trên đầu giường, ngay ngắn đặt một khung ảnh gia đình. Người đàn ông trong ảnh… không ai khác chính là chồng tôi, tay ôm đứa bé trai chừng 5 tuổi, khuôn mặt giống anh như đúc.

    Bên cạnh, trong ngăn tủ, còn có xấp giấy tờ khai sinh, ghi rõ tên cha ruột trùng khớp với chồng tôi.

    Tôi run bắn, hai tai ù đi, toàn thân như rơi xuống vực. Hóa ra… chị giúp việc không phải “người ngoài”, mà chính là vợ lẽ anh giấu kín bao năm nay.

    700 triệu kia không phải là “giúp đỡ”, mà là khoản chuộc lỗi, khoản đầu tư cho căn nhà thứ hai – nơi anh ta đã lén lút dựng nên một gia đình khác.

    Tôi cắn chặt môi, máu dồn lên não, chỉ muốn lao ra trước mặt họ hàng mà gào lên sự thật. Nhưng rồi tôi nuốt nghẹn, lòng lạnh toát…

    Trong đầu chỉ còn vang lên một câu:

    “Thì ra, người làm thuê trong nhà mình… lại chính là bà chủ thực sự ở nơi này.”

    Tôi quay bước ra ngoài, nắng chiều loang lổ trên sân gạch đỏ, từng nhịp tim nặng trĩu như muốn vỡ tung. Trong ngực tôi, cơn tức giận, nỗi đau, và cả sự nhục nhã dồn ép đến nghẹt thở.

    Nhưng rồi, giữa đám người cười nói xôn xao, giữa tiếng chồng tôi hả hê khoe khoang, tôi bỗng thấy mình đứng lạc lõng, như một kẻ ngoài cuộc. Bấy lâu nay, tôi gồng mình làm lụng, tiết kiệm từng đồng để trả nợ, nuôi con, giữ mái ấm… còn anh thì âm thầm vun vén cho một mái nhà khác.

    Nước mắt rơi xuống nóng hổi, nhưng lòng tôi dần lạnh lẽo. Tôi biết, hôm nay không phải lúc để la hét hay tố cáo. Bởi sự thật, sớm muộn gì cũng phơi bày. Và khi đó, người đau khổ không chỉ là tôi, mà còn cả những đứa trẻ vô tội.

    Tôi hít một hơi thật sâu, nén lại từng nhịp run rẩy. Tôi hiểu: nếu tiếp tục cam chịu, tôi sẽ mãi chỉ là “cái bóng” trong cuộc đời anh. Còn nếu đủ can đảm bước đi, tôi mới có thể tìm lại sự tự trọng của mình.

    Chiều hôm ấy, khi rời khỏi căn nhà khang trang kia, tôi lặng lẽ nắm tay con, ngẩng đầu nhìn về phía con đường bụi mờ. Trái tim tôi đã rách nát, nhưng đôi chân vẫn sẽ đưa mẹ con tôi đi về phía trước.

    Bởi tôi tin, phía cuối con đường ấy, chắc chắn sẽ có một mái nhà thật sự thuộc về mình.

    Kể từ ngày đó, tôi quyết định im lặng rời đi, không oán trách, không ồn ào. Tôi đưa con về thành phố, bắt đầu lại từ hai bàn tay trắng. Ban ngày tôi làm kế toán cho một công ty nhỏ, tối về nhận thêm việc bán hàng online, rồi dần dần tích góp vốn liếng.

    Có lúc mệt đến kiệt sức, nước mắt rơi xuống bàn phím, nhưng nghĩ đến con, tôi lại đứng lên. Tôi tự nhủ: “Nếu không có ai che chở, thì chính mình phải trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho con.”

    Năm năm sau, từ một quầy hàng nhỏ, tôi mở được cửa tiệm, rồi phát triển thành chuỗi cửa hàng kinh doanh ổn định. Tôi không còn là người phụ nữ loay hoay sau bếp, mà là bà chủ tự tin, ngẩng cao đầu bước đi giữa đời.

    Tin tức ấy cũng đến tai chồng cũ. Anh tìm đến, mái tóc đã điểm bạc, ánh mắt trĩu nặng hối hận. Anh nói lời xin lỗi, nói anh sai rồi, rằng những năm tháng qua không ngày nào thanh thản. Nhưng khi ấy, tôi chỉ mỉm cười nhẹ nhõm.

    Vết thương trong lòng tôi đã lành, chỉ còn vết sẹo để nhắc nhở. Tôi không còn cần sự quay lại của anh, cũng chẳng còn mong anh chuộc lỗi.

    Tôi nhìn anh, giọng bình thản:

    – “Cuộc đời này, có những mất mát phải trả giá bằng cả một đời. Còn tôi, may mắn hơn, vì đã tìm lại được chính mình.”

    Anh cúi đầu, nước mắt rưng rưng. Còn tôi, trong lòng chỉ còn sự bình yên – thứ mà bao năm trước, khi ở cạnh anh, tôi chưa từng có được.