Quân gạt tàn thuốc lá vào gạt tàn trên bàn làm việc, ánh mắt sắc lạnh, đầy vẻ quyết đoán. Hôm nay, anh đã rời khỏi công ty trước giờ ăn trưa, bỏ lại một cuộc họp quan trọng. Anh về nhà, không phải để nghỉ ngơi, mà để kết thúc một nghi ngờ đã giày vò anh suốt nhiều tháng qua. Anh tin chắc rằng Lan, vợ anh, đang lợi dụng sự vất vả của anh để sống một cuộc đời vô trách nhiệm.
“Tiền của tôi đổi lấy sự lười biếng của cô ta, không thể chấp nhận được!”
Quân bước vào ngôi biệt thự yên tĩnh. Sự tĩnh lặng đáng lẽ phải mang lại cảm giác thư thái, nhưng lại khiến anh thêm phần bực bội, như thể đang che giấu một bí mật ghê tởm.
Vừa mở cửa chính, một làn hơi ẩm mốc, khó chịu cùng với một mùi tanh nồng nặc, chua loét lập tức xộc vào khoang mũi anh. Quân rùng mình, khuôn mặt anh tối sầm lại.
Mùi của sự mục nát, một sự đối lập khủng khiếp với vẻ ngoài sang trọng của căn nhà.
Anh đi thẳng vào bếp. Cảnh tượng trước mắt như một cú tát vào sự tự tôn của anh. Bồn rửa bát ngập ngụa nước bẩn và thức ăn thừa. Trên quầy bếp đá hoa cương, lấm lem vết bẩn, là một mớ hỗn độn của quá trình chuẩn bị bữa ăn: một cái nồi đen nhẻm, một rổ khoai tây đã nảy mầm, và điểm nhấn ghê rợn nhất, là
một con cá lóc to tướng đã được mổ dở, nằm trơ trên thớt gỗ, ruồi nhặng bắt đầu bu bám. Lớp da xám xịt và mùi tanh nồng nặc lan tỏa, không thể chối cãi.
Quân siết chặt tay. Anh rút điện thoại, chụp lia lịa, ghi lại “bằng chứng tội lỗi”. “Cô ta thậm chí còn không xứng đáng với đồng tiền tôi kiếm ra để nuôi cô ta!”
Anh quay lưng, tiến vào khu vực riêng tư. Tiếng khóc thét yếu ớt của bé Bình, con trai anh, dẫn lối anh đến phòng ngủ.
Căn phòng ngủ lớn, vốn là nơi nghỉ ngơi, nay biến thành một cảnh tượng hỗn độn. Bình sữa rỗng nằm lăn lóc, bỉm bẩn chất đống góc phòng. Bé Bình đang nằm trên giường, mặt đỏ gay, quấy khóc trong cơn sốt. Lan thì đang ngồi dựa vào đống gối, đầu gục xuống vai, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. Khuôn mặt cô tái nhợt, mái tóc rối bù, và chiếc áo sơ mi dính đầy vết sữa. Cô ngủ gục trong một tư thế tồi tàn, kiệt sức.
“Lan! Tỉnh dậy ngay! Cô nghĩ đây là thiên đường hưởng thụ của cô à?” Quân quát lên, giọng anh vang vọng, làm bé Bình sợ hãi, khóc lớn hơn.
Lan choàng tỉnh. Đôi mắt thâm quầng mở to, đầy vẻ hoảng loạn. Cô nhìn thấy Quân, rồi nhìn quanh. Sự mệt mỏi đã khiến cô phản ứng chậm chạp. “Quân? Anh về… sao không gọi em?”
Quân bước đến bên giường, ánh mắt anh như ngọn lửa thiêu đốt. “Tôi gọi cô để nghe lời bào chữa rẻ tiền ư? Cô nhìn cái phòng này đi! Cô nhìn thằng bé đi! Cô còn nhìn cái mùi thối kinh tởm ngoài kia không?
Tôi đi làm, phải chịu đựng áp lực hàng tỷ đồng, còn cô ở nhà, chỉ làm mỗi việc chăm con, cô có làm tròn không?”
Lan vội vàng bế con lên, ôm chặt, cố gắng dỗ dành trong tiếng thút thít. Sự tủi nhục dâng lên khiến cô nghẹn lời. “Anh nói gì thế? Em không có ngủ! Em chỉ chợp mắt thôi! Anh có biết Bình nó sốt từ đêm qua không? Em thức trắng, em không dám ngủ sâu. Sáng ra em tranh thủ mổ con cá đó để nấu cháo cho con, em chưa kịp rửa thì nó lại quấy.
Em chỉ muốn ngồi xuống, nghỉ ngơi ba phút… chỉ ba phút thôi, Quân!”
“Ba phút? Ba phút đủ để cá chết phân hủy và ruồi bu rồi, Lan!
” Quân cười khẩy, giọng anh mang đầy tính chất mỉa mai, cay độc. “Cô luôn có cái lý lẽ ‘hy sinh’ và ‘quá tải’ để biện minh cho sự kém cỏi của mình! Tôi kiếm tiền để mua cho cô sự thoải mái, chứ không phải để mua cho cô quyền được ngủ gục trong mớ hỗn độn này! Cô nghĩ tôi không mệt mỏi sao? Tôi mệt mỏi với những con số, những hợp đồng, nhưng tôi phải giữ sự chuyên nghiệp.
Còn cô? Cô biến sự mệt mỏi thành một công cụ để trốn tránh trách nhiệm!”
Anh cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, lời nói đầy gay gắt. “Nói thật đi, Lan. Cô muốn tôi thuê người giúp việc làm hết việc của cô không? Tôi sẽ trả lương hậu hĩnh, để cô có thể toàn tâm toàn ý… ngủ nướng!”
Lời lẽ của Quân chạm đến giới hạn chịu đựng của Lan. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy uất hận. “Anh có biết lời anh vừa nói ra nó mang tính sỉ nhục đến mức nào không, Quân?
Anh dùng tiền của anh để mua sự tự cao, và dùng sự tự cao đó để chà đạp lên em!”

“Anh thấy cái cảnh tượng này, anh kết tội em lười biếng. Anh có thấy cái đêm qua em đã phải liên tục kiểm tra nhiệt độ của con không? Anh có thấy em đã kiệt sức đến nỗi không thể phân biệt nổi giờ giấc không?
Công việc của em là không có lương, không có giờ nghỉ, không có sự công nhận! Anh chỉ thấy ‘con cá ươn’ mà anh kinh tởm, nhưng anh không thấy đôi tay em đã run rẩy vì mệt mỏi, không thấy em đã phải chiến đấu với cái cơ thể rệu rã của mình để đảm bảo con được an toàn!”
Lan ôm chặt con, giọng cô khàn đặc. “Anh luôn đóng vai ông chủ, còn em là người làm công vô dụng. Anh nghĩ tiền anh kiếm ra có thể mua được sự tôn trọng và tình yêu không, Quân? Nó chỉ mua được sự im lặng và sự chịu đựng của em thôi!
”
Bản cáo trạng của Lan quá chân thật và đau đớn. Quân đứng sững, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng anh. Lời nói của cô không còn là tiếng than vãn, mà là tiếng chuông báo động vang lên từ sâu thẳm một tâm hồn đang kiệt quệ. Lớp mặt nạ tự mãn của anh bắt đầu rạn nứt.
Anh nhớ lại, đêm qua anh có nghe tiếng con khóc, nhưng anh đã vờ như không biết, bận xem một trận đấu thể thao trên TV. Anh nghĩ, đó là “thiên chức của mẹ”. Anh đã tự cho phép mình nghỉ ngơi, trong khi cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu một mình.
Quân nhìn kỹ hơn vào gương mặt vợ. Sự nhợt nhạt, quầng thâm và đôi môi khô nứt không phải là biểu hiện của sự lười biếng, mà là dấu hiệu của sự suy kiệt thể chất và tinh thần nghiêm trọng.
“Lan… anh…” Quân lắp bắp, sự tức giận ban đầu đã bị thay thế bằng một cảm giác tội lỗi kinh khủng. Anh đưa tay chạm vào trán Bình, cảm nhận hơi nóng bất thường. “Con bé sốt… nặng lắm sao?”
“Nó sốt cao lắm. Em cho uống thuốc rồi, nhưng nó cứ quấy liên tục,” Lan đáp, giọng cô giờ đây chỉ còn sự mệt mỏi vô hạn.
Quân lùi lại, anh không còn đủ tư cách để đứng gần họ. Anh nhìn ra phòng bếp, nhìn vào con cá. Giờ đây, con cá không còn là bằng chứng buộc tội Lan, mà là biểu tượng cho sự vô tâm và sự cô độc mà anh đã đẩy cô vào.
“Anh xin lỗi, Lan,” Quân nói, giọng anh trầm hẳn xuống, đầy sự ăn năn. “Anh đã quá tồi tệ. Anh đã quá ích kỷ, quá coi thường công việc của em. Anh chỉ thấy mỗi sự hy sinh của mình ngoài xã hội, mà quên mất sự hy sinh thầm lặng của em ở đây. Anh… anh xin lỗi.”
Quân quay lưng, bước ra khỏi phòng. Anh không thể tiếp tục đứng đó và nhìn thấy nỗi đau do chính mình gây ra. Anh vào bếp, bắt đầu dọn dẹp. Anh không còn cảm thấy đây là công việc thấp kém nữa, mà là trách nhiệm duy nhất có thể hàn gắn mọi thứ.
Anh đổ bỏ con cá hỏng, cọ rửa chén bát, lau chùi mặt bếp. Anh làm việc trong im lặng, chỉ nghe tiếng nước chảy và tiếng cọ xoong chảo. Mỗi lần anh phải ngừng tay để xem con, anh lại hiểu sâu sắc thêm gánh nặng của Lan. Cô không có quyền được làm một việc trọn vẹn. Cô luôn bị chia cắt, bị gián đoạn.
Sau khi dọn dẹp bếp, Quân thu dọn phòng ngủ. Anh sắp xếp lại quần áo, thay ga giường sạch sẽ và mở cửa sổ cho không khí lưu thông. Mùi xà phòng thơm mát lan tỏa, xua đi sự nặng nề của không khí cũ.
Khi mọi thứ sạch sẽ, ngăn nắp trở lại, Quân trở vào phòng. Lan đã ngủ thiếp đi. Quân nhẹ nhàng bế con trai lên, kiểm tra nhiệt độ, rồi đặt bé Bình nằm gọn gàng bên cạnh mẹ. Anh ngồi xuống chiếc ghế bành gần đó, nhìn hai mẹ con. Lòng anh tràn ngập sự hối hận và một tình yêu thương mới mẻ, chân thành.
Khi Lan tỉnh dậy, thấy ngôi nhà đã sạch sẽ, và Quân đang nhìn cô bằng ánh mắt hoàn toàn khác.
“Em tỉnh rồi,” Quân nói, giọng anh dịu dàng. “Anh đã đặt đồ ăn. Và anh cũng gọi điện cho sếp. Anh sẽ xin nghỉ phép ba ngày. Anh cần phải học lại từ đầu, Lan. Anh cần học cách làm chồng, làm cha, và làm một người bạn đồng hành thực sự.”
Lan nhìn anh, cô không nói gì, chỉ gật đầu. Cô thấy sự thay đổi không chỉ ở căn nhà, mà còn ở trong ánh mắt anh.
“Anh muốn em hiểu rằng, từ giờ, không có ‘việc của anh’ hay ‘việc của em’ nữa,” Quân nói, sự quyết tâm hiện rõ. “Chúng ta là một đội. Công việc của em ở nhà không chỉ là ‘chăm con’, nó là ‘quản lý vận hành một tế bào gia đình’, và nó có giá trị ngang với công việc của anh. Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ công việc, cùng nhau mệt mỏi, và cùng nhau nghỉ ngơi.”
Sự chia sẻ của Quân không chỉ là lời nói suông. Anh bắt đầu tham gia vào mọi khía cạnh của cuộc sống gia đình. Anh học cách pha sữa, học cách ru con ngủ, và học cách quản lý cơn sốt của con. Anh hiểu rằng, để có được một căn nhà gọn gàng, người ta cần sự hỗ trợ liên tục, không phải sự chỉ trích.
Lan được giải phóng khỏi gánh nặng tâm lý. Cô lấy lại được sự tươi tắn, năng lượng và nụ cười rạng rỡ. Cô không còn cảm thấy mình bị cô lập, bị giam cầm trong căn nhà của chính mình. Sự cân bằng mới đã mang lại sự hòa hợp và tin tưởng sâu sắc hơn vào mối quan hệ của họ.
Quân nhận ra, hạnh phúc đích thực không đến từ sự tự mãn về đồng tiền, mà đến từ sự kết nối và thấu hiểu với những người thân yêu. Cái mùi tanh của con cá đã trở thành một bài học đắt giá, một chất xúc tác đau đớn nhưng cần thiết, để anh phá vỡ sự kiêu ngạo của mình và nhận ra vẻ đẹp cùng sự hy sinh cao cả của vợ.
Cuộc hôn nhân của Quân và Lan đã được tái sinh, mạnh mẽ hơn, chân thật hơn. Họ đã cùng nhau xây dựng một nền tảng vững chắc dựa trên sự tôn trọng lẫn nhau. Đó là kết thúc có hậu, nơi ánh sáng của sự thấu hiểu đã xua tan mọi góc tối của sự vô tâm và kiêu ngạo.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.
Cuối đời vì sao Tư Mã Ý “bí mật” dặn dò con cháu tuyệt đối không được tảo mộ mình?

Tư Mã Ý là một trong những quân sư nổi tiếng nhất thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Quan điểm về Tư Mã Ý của người đời sau có nhiều trái ngược.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, Ý là người biết giấu mình chờ thời, kiên nhẫn đợi đến khi nhà Tào Ngụy trải qua 3 đời hoàng đế, mới lập mưu làm phản. Tư Mã Ý một tay dọn đường để con trai Tư Mã Chiêu lật đổ nhà Tào Ngụy, lập nên nhà Tây Tấn.
Kẻ thù lớn nhất trong đời
Trong cuộc đời nhiều sóng gió, Tư Mã Ý gặp không ít kẻ thù, nhưng có 5 người mà ông luôn lo sợ nhất, theo Kan China. Gia Cát Lượng chỉ xếp thứ ba, vậy 4 người kia là những ai?
Trương Cáp: Tư Mã Ý được coi là người tài năng ngang tầm Gia Cát Lượng, chắc hẳn phải biết rõ rủi ro. Nhưng Ý vẫn ra lệnh, buộc Trương Cáp phải xuất quân. Trong cuộc truy kích năm 231, Trương Cáp trúng vào bẫy mai phục của Gia Cát Lượng và bỏ mạng.

Ảnh minh họa.
Tào Chân: Năm 226, khi sắp qua đời, Tào Phi giao con trai là Tào Duệ cho các công thần gồm Tư Mã Ý, Tào Chân và Trần Quần. Tào Chân khi đó uy phong dũng mãnh, lại nắm trong tay binh quyền, Tư Mã Ý không thể so bì.
Gia Cát Lượng: Gia Cát Lượng được coi là kỳ phùng địch thủ của Tư Mã Ý. Trong giai đoạn Gia Cát Lượng phát động chiến dịch Bắc phạt, Tư Mã Ý chỉ ở thế phòng ngự.
Tào Phi: Người xếp thứ hai được trang mạng Trung Quốc đề cập đến là Tào Phi, là người kế thừa di sản của người cha Tào Tháo và cũng giống cha nhất ở tài “nhìn người”. Tào Phi một mặt cất nhắc, trọng dụng Tư Mã Ý, mặt khác áp chế hoàn toàn gia tộc Tư Mã.
Tào Tháo: Dưới thời Tào Tháo, Tư Mã Ý thậm chí còn chưa phải là quân sư, chỉ giữ chức quan bình thường, phụ trách công việc nội chính. Có thể nói, giai đoạn khi Tào Tháo còn sống là những ngày tháng khó khăn nhất trong sự nghiệp của Tư Mã Ý, vì nếu cống hiến quá mức sẽ bị nghi ngờ về lòng trung thành, mà nếu không làm gì cả cũng dẫn tới mất mạng.
Tư Mã Ý không cho con cháu đi tảo mộ?
Theo các chuyên gia, hóa ra Tư Mã Ý cố tình dặn đi dặn lại con cháu không được đến quét dọn mộ của ông là vì chính bài học xương máu trong quá khứ.
Sự sắp đặt kỳ lạ của Tư Mã Ý trước khi qua đời được cho là có liên quan đến “sự biến lăng Cao Bình”. Cuộc đảo chính này cũng là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời của Tư Mã Ý.
Cụ thể, năm 249, Ngụy đế Tào Phương cùng với Tào Sảng, quyền thần của nhà Ngụy, đến lăng Cao Bình để bái tế mộ Minh đế. Lúc bấy giờ, Tư Mã Ý chớp lấy cơ hội này để phát động một cuộc đảo chính, nắm quân quyền ở kinh thành Lạc Dương, đồng thời ép Tào Sảng phải đầu hàng.
Tào Sảng tưởng rằng nếu đầu hàng thì vẫn có thể thụ hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý. Đáng tiếc, Tào Sảng đã lầm. Bởi Tư Mã Ý nuốt lời và ra lệnh hành quyết phe cánh của Tào Sảng cùng họ hàng vì tội danh mưu phản.
Sự biến lăng Cao Bình là bước ngoặt để gia tộc Tư Mã chính thức nắm toàn bộ quyền lực của Tào Ngụy, biến hoàng đế họ Tào chỉ còn trên danh nghĩa.
Nguyên nhân không ngờ
Sở dĩ cuộc đảo chính lăng Cao Bình có thể thành công chính là vì lý do tảo mộ và bị đánh úp từ phía sau. Do là người trong cuộc và từng trải qua, nên Tư Mã Ý lo lắng người khác sẽ có thể làm theo.
Đến lúc đó, khi con cháu Tư Mã Ý đang sửa sang, quét dọn lăng mộ của ông thì những kẻ mưu phản cũng đã dàn dựng một cuộc đảo chính. Chính vì vậy, trước khi qua đời, Tư Mã Ý không cho phép con cháu đi bái tế, sửa sang lại lăng mộ của mình, cũng là ngầm ngăn chặn bi kịch có thể xảy ra.
Trong tâm lý học có một hiện tượng gọi là “hiện ứng phóng chiếu”, tức là khi bạn đối xử với người khác như thế nào thì bạn cũng sẽ lo lắng người khác đối xử với mình như thế. Trước khi qua đời, đây chính là loại tâm lý của Tư Mã Ý.

Gần 2.000 năm sau khi xảy ra sự biến lăng Cao Bình và Tư Mã Ý cũng ra đi chừng ấy thời gian. Nhiều chuyên gia đã cố gắng tìm hiểu về nguyên nhân Tư Mã Ý lại không cho con cháu của mình đi tảo mộ, quét dọn lăng mộ. Thậm chí, lăng mộ của Tư Mã Ý ở đâu vẫn còn là một ẩn số lớn với hậu thế. Nhưng với những suy đoán trên, nhiều khả năng Tư Mã Ý di ngôn lại như vậy nhằm bảo vệ cho hậu duệ sau này.
Cả đời thận trọng tính toán, che giấu tham vọng xưng bá thiên hạ, không ngờ ngay trước khi qua đời, Tư Mã Ý vẫn có mưu sâu. Hơn nữa, mưu kế ngầm này lại trở thành bài toán thách thức hậu thế suốt hàng nghìn năm qua. Tư Mã Ý quả không hổ danh là một trong những nhân vật kiệt xuất nhất trong lịch sử Tam Quốc.










