Blog

  • Về nhà đột xuất để kiểm tra sự lười biếng của vợ, người chồng bất chợt ngửi thấy một mùi hôi thối ghê người. Anh chết lặng khi nhìn thấy TÔ CÁ SỐNG nằm ngay trên bàn, cùng với một cảnh tượng khủng khiếp đã diễn ra trong phòng ngủ của họ.

    Quân gạt tàn thuốc lá vào gạt tàn trên bàn làm việc, ánh mắt sắc lạnh, đầy vẻ quyết đoán. Hôm nay, anh đã rời khỏi công ty trước giờ ăn trưa, bỏ lại một cuộc họp quan trọng. Anh về nhà, không phải để nghỉ ngơi, mà để kết thúc một nghi ngờ đã giày vò anh suốt nhiều tháng qua. Anh tin chắc rằng Lan, vợ anh, đang lợi dụng sự vất vả của anh để sống một cuộc đời vô trách nhiệm.

    “Tiền của tôi đổi lấy sự lười biếng của cô ta, không thể chấp nhận được!”

    Quân bước vào ngôi biệt thự yên tĩnh. Sự tĩnh lặng đáng lẽ phải mang lại cảm giác thư thái, nhưng lại khiến anh thêm phần bực bội, như thể đang che giấu một bí mật ghê tởm.

    Vừa mở cửa chính, một làn hơi ẩm mốc, khó chịu cùng với một mùi tanh nồng nặc, chua loét lập tức xộc vào khoang mũi anh. Quân rùng mình, khuôn mặt anh tối sầm lại.

    Mùi của sự mục nát, một sự đối lập khủng khiếp với vẻ ngoài sang trọng của căn nhà.

    Anh đi thẳng vào bếp. Cảnh tượng trước mắt như một cú tát vào sự tự tôn của anh. Bồn rửa bát ngập ngụa nước bẩn và thức ăn thừa. Trên quầy bếp đá hoa cương, lấm lem vết bẩn, là một mớ hỗn độn của quá trình chuẩn bị bữa ăn: một cái nồi đen nhẻm, một rổ khoai tây đã nảy mầm, và điểm nhấn ghê rợn nhất, là

    một con cá lóc to tướng đã được mổ dở, nằm trơ trên thớt gỗ, ruồi nhặng bắt đầu bu bám. Lớp da xám xịt và mùi tanh nồng nặc lan tỏa, không thể chối cãi.

    Quân siết chặt tay. Anh rút điện thoại, chụp lia lịa, ghi lại “bằng chứng tội lỗi”. “Cô ta thậm chí còn không xứng đáng với đồng tiền tôi kiếm ra để nuôi cô ta!”

    Anh quay lưng, tiến vào khu vực riêng tư. Tiếng khóc thét yếu ớt của bé Bình, con trai anh, dẫn lối anh đến phòng ngủ.

    Căn phòng ngủ lớn, vốn là nơi nghỉ ngơi, nay biến thành một cảnh tượng hỗn độn. Bình sữa rỗng nằm lăn lóc, bỉm bẩn chất đống góc phòng. Bé Bình đang nằm trên giường, mặt đỏ gay, quấy khóc trong cơn sốt. Lan thì đang ngồi dựa vào đống gối, đầu gục xuống vai, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. Khuôn mặt cô tái nhợt, mái tóc rối bù, và chiếc áo sơ mi dính đầy vết sữa. Cô ngủ gục trong một tư thế tồi tàn, kiệt sức.

    Lan! Tỉnh dậy ngay! Cô nghĩ đây là thiên đường hưởng thụ của cô à?” Quân quát lên, giọng anh vang vọng, làm bé Bình sợ hãi, khóc lớn hơn.

    Lan choàng tỉnh. Đôi mắt thâm quầng mở to, đầy vẻ hoảng loạn. Cô nhìn thấy Quân, rồi nhìn quanh. Sự mệt mỏi đã khiến cô phản ứng chậm chạp. “Quân? Anh về… sao không gọi em?”

    Quân bước đến bên giường, ánh mắt anh như ngọn lửa thiêu đốt. “Tôi gọi cô để nghe lời bào chữa rẻ tiền ư? Cô nhìn cái phòng này đi! Cô nhìn thằng bé đi! Cô còn nhìn cái mùi thối kinh tởm ngoài kia không?

    Tôi đi làm, phải chịu đựng áp lực hàng tỷ đồng, còn cô ở nhà, chỉ làm mỗi việc chăm con, cô có làm tròn không?

    Lan vội vàng bế con lên, ôm chặt, cố gắng dỗ dành trong tiếng thút thít. Sự tủi nhục dâng lên khiến cô nghẹn lời. “Anh nói gì thế? Em không có ngủ! Em chỉ chợp mắt thôi! Anh có biết Bình nó sốt từ đêm qua không? Em thức trắng, em không dám ngủ sâu. Sáng ra em tranh thủ mổ con cá đó để nấu cháo cho con, em chưa kịp rửa thì nó lại quấy.

    Em chỉ muốn ngồi xuống, nghỉ ngơi ba phút… chỉ ba phút thôi, Quân!

    “Ba phút? Ba phút đủ để cá chết phân hủy và ruồi bu rồi, Lan!

    ” Quân cười khẩy, giọng anh mang đầy tính chất mỉa mai, cay độc. “Cô luôn có cái lý lẽ ‘hy sinh’ và ‘quá tải’ để biện minh cho sự kém cỏi của mình! Tôi kiếm tiền để mua cho cô sự thoải mái, chứ không phải để mua cho cô quyền được ngủ gục trong mớ hỗn độn này! Cô nghĩ tôi không mệt mỏi sao? Tôi mệt mỏi với những con số, những hợp đồng, nhưng tôi phải giữ sự chuyên nghiệp.

    Còn cô? Cô biến sự mệt mỏi thành một công cụ để trốn tránh trách nhiệm!

    Anh cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, lời nói đầy gay gắt. “Nói thật đi, Lan. Cô muốn tôi thuê người giúp việc làm hết việc của cô không? Tôi sẽ trả lương hậu hĩnh, để cô có thể toàn tâm toàn ý… ngủ nướng!”

    Lời lẽ của Quân chạm đến giới hạn chịu đựng của Lan. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy uất hận. “Anh có biết lời anh vừa nói ra nó mang tính sỉ nhục đến mức nào không, Quân?

    Anh dùng tiền của anh để mua sự tự cao, và dùng sự tự cao đó để chà đạp lên em!”

    “Anh thấy cái cảnh tượng này, anh kết tội em lười biếng. Anh có thấy cái đêm qua em đã phải liên tục kiểm tra nhiệt độ của con không? Anh có thấy em đã kiệt sức đến nỗi không thể phân biệt nổi giờ giấc không?

    Công việc của em là không có lương, không có giờ nghỉ, không có sự công nhận! Anh chỉ thấy ‘con cá ươn’ mà anh kinh tởm, nhưng anh không thấy đôi tay em đã run rẩy vì mệt mỏi, không thấy em đã phải chiến đấu với cái cơ thể rệu rã của mình để đảm bảo con được an toàn!”

    Lan ôm chặt con, giọng cô khàn đặc. “Anh luôn đóng vai ông chủ, còn em là người làm công vô dụng. Anh nghĩ tiền anh kiếm ra có thể mua được sự tôn trọng và tình yêu không, Quân? Nó chỉ mua được sự im lặng và sự chịu đựng của em thôi!

    Bản cáo trạng của Lan quá chân thật và đau đớn. Quân đứng sững, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng anh. Lời nói của cô không còn là tiếng than vãn, mà là tiếng chuông báo động vang lên từ sâu thẳm một tâm hồn đang kiệt quệ. Lớp mặt nạ tự mãn của anh bắt đầu rạn nứt.

    Anh nhớ lại, đêm qua anh có nghe tiếng con khóc, nhưng anh đã vờ như không biết, bận xem một trận đấu thể thao trên TV. Anh nghĩ, đó là “thiên chức của mẹ”. Anh đã tự cho phép mình nghỉ ngơi, trong khi cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu một mình.

    Quân nhìn kỹ hơn vào gương mặt vợ. Sự nhợt nhạt, quầng thâm và đôi môi khô nứt không phải là biểu hiện của sự lười biếng, mà là dấu hiệu của sự suy kiệt thể chất và tinh thần nghiêm trọng.

    “Lan… anh…” Quân lắp bắp, sự tức giận ban đầu đã bị thay thế bằng một cảm giác tội lỗi kinh khủng. Anh đưa tay chạm vào trán Bình, cảm nhận hơi nóng bất thường. “Con bé sốt… nặng lắm sao?”

    “Nó sốt cao lắm. Em cho uống thuốc rồi, nhưng nó cứ quấy liên tục,” Lan đáp, giọng cô giờ đây chỉ còn sự mệt mỏi vô hạn.

    Quân lùi lại, anh không còn đủ tư cách để đứng gần họ. Anh nhìn ra phòng bếp, nhìn vào con cá. Giờ đây, con cá không còn là bằng chứng buộc tội Lan, mà là biểu tượng cho sự vô tâm và sự cô độc mà anh đã đẩy cô vào.

    “Anh xin lỗi, Lan,” Quân nói, giọng anh trầm hẳn xuống, đầy sự ăn năn. “Anh đã quá tồi tệ. Anh đã quá ích kỷ, quá coi thường công việc của em. Anh chỉ thấy mỗi sự hy sinh của mình ngoài xã hội, mà quên mất sự hy sinh thầm lặng của em ở đây. Anh… anh xin lỗi.”

    Quân quay lưng, bước ra khỏi phòng. Anh không thể tiếp tục đứng đó và nhìn thấy nỗi đau do chính mình gây ra. Anh vào bếp, bắt đầu dọn dẹp. Anh không còn cảm thấy đây là công việc thấp kém nữa, mà là trách nhiệm duy nhất có thể hàn gắn mọi thứ.

    Anh đổ bỏ con cá hỏng, cọ rửa chén bát, lau chùi mặt bếp. Anh làm việc trong im lặng, chỉ nghe tiếng nước chảy và tiếng cọ xoong chảo. Mỗi lần anh phải ngừng tay để xem con, anh lại hiểu sâu sắc thêm gánh nặng của Lan. Cô không có quyền được làm một việc trọn vẹn. Cô luôn bị chia cắt, bị gián đoạn.

    Sau khi dọn dẹp bếp, Quân thu dọn phòng ngủ. Anh sắp xếp lại quần áo, thay ga giường sạch sẽ và mở cửa sổ cho không khí lưu thông. Mùi xà phòng thơm mát lan tỏa, xua đi sự nặng nề của không khí cũ.

    Khi mọi thứ sạch sẽ, ngăn nắp trở lại, Quân trở vào phòng. Lan đã ngủ thiếp đi. Quân nhẹ nhàng bế con trai lên, kiểm tra nhiệt độ, rồi đặt bé Bình nằm gọn gàng bên cạnh mẹ. Anh ngồi xuống chiếc ghế bành gần đó, nhìn hai mẹ con. Lòng anh tràn ngập sự hối hận và một tình yêu thương mới mẻ, chân thành.

    Khi Lan tỉnh dậy, thấy ngôi nhà đã sạch sẽ, và Quân đang nhìn cô bằng ánh mắt hoàn toàn khác.

    “Em tỉnh rồi,” Quân nói, giọng anh dịu dàng. “Anh đã đặt đồ ăn. Và anh cũng gọi điện cho sếp. Anh sẽ xin nghỉ phép ba ngày. Anh cần phải học lại từ đầu, Lan. Anh cần học cách làm chồng, làm cha, và làm một người bạn đồng hành thực sự.”

    Lan nhìn anh, cô không nói gì, chỉ gật đầu. Cô thấy sự thay đổi không chỉ ở căn nhà, mà còn ở trong ánh mắt anh.

    “Anh muốn em hiểu rằng, từ giờ, không có ‘việc của anh’ hay ‘việc của em’ nữa,” Quân nói, sự quyết tâm hiện rõ. “Chúng ta là một đội. Công việc của em ở nhà không chỉ là ‘chăm con’, nó là ‘quản lý vận hành một tế bào gia đình’, và nó có giá trị ngang với công việc của anh. Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ công việc, cùng nhau mệt mỏi, và cùng nhau nghỉ ngơi.”

    Sự chia sẻ của Quân không chỉ là lời nói suông. Anh bắt đầu tham gia vào mọi khía cạnh của cuộc sống gia đình. Anh học cách pha sữa, học cách ru con ngủ, và học cách quản lý cơn sốt của con. Anh hiểu rằng, để có được một căn nhà gọn gàng, người ta cần sự hỗ trợ liên tục, không phải sự chỉ trích.

    Lan được giải phóng khỏi gánh nặng tâm lý. Cô lấy lại được sự tươi tắn, năng lượng và nụ cười rạng rỡ. Cô không còn cảm thấy mình bị cô lập, bị giam cầm trong căn nhà của chính mình. Sự cân bằng mới đã mang lại sự hòa hợp và tin tưởng sâu sắc hơn vào mối quan hệ của họ.

    Quân nhận ra, hạnh phúc đích thực không đến từ sự tự mãn về đồng tiền, mà đến từ sự kết nối và thấu hiểu với những người thân yêu. Cái mùi tanh của con cá đã trở thành một bài học đắt giá, một chất xúc tác đau đớn nhưng cần thiết, để anh phá vỡ sự kiêu ngạo của mình và nhận ra vẻ đẹp cùng sự hy sinh cao cả của vợ.

    Cuộc hôn nhân của Quân và Lan đã được tái sinh, mạnh mẽ hơn, chân thật hơn. Họ đã cùng nhau xây dựng một nền tảng vững chắc dựa trên sự tôn trọng lẫn nhau. Đó là kết thúc có hậu, nơi ánh sáng của sự thấu hiểu đã xua tan mọi góc tối của sự vô tâm và kiêu ngạo.

    LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.

    Cuối đời vì sao Tư Mã Ý “bí mật” dặn dò con cháu tuyệt đối không được tảo mộ mình?

    Tư Mã Ý là một trong những quân sư nổi tiếng nhất thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Quan điểm về Tư Mã Ý của người đời sau có nhiều trái ngược.

    Nhưng không thể phủ nhận rằng, Ý là người biết giấu mình chờ thời, kiên nhẫn đợi đến khi nhà Tào Ngụy trải qua 3 đời hoàng đế, mới lập mưu làm phản. Tư Mã Ý một tay dọn đường để con trai Tư Mã Chiêu lật đổ nhà Tào Ngụy, lập nên nhà Tây Tấn.

    Kẻ thù lớn nhất trong đời

    Trong cuộc đời nhiều sóng gió, Tư Mã Ý gặp không ít kẻ thù, nhưng có 5 người mà ông luôn lo sợ nhất, theo Kan China. Gia Cát Lượng chỉ xếp thứ ba, vậy 4 người kia là những ai?

    Trương Cáp: Tư Mã Ý được coi là người tài năng ngang tầm Gia Cát Lượng, chắc hẳn phải biết rõ rủi ro. Nhưng Ý vẫn ra lệnh, buộc Trương Cáp phải xuất quân. Trong cuộc truy kích năm 231, Trương Cáp trúng vào bẫy mai phục của Gia Cát Lượng và bỏ mạng.

    Ảnh minh họa.

    Tào Chân: Năm 226, khi sắp qua đời, Tào Phi giao con trai là Tào Duệ cho các công thần gồm Tư Mã Ý, Tào Chân và Trần Quần. Tào Chân khi đó uy phong dũng mãnh, lại nắm trong tay binh quyền, Tư Mã Ý không thể so bì.

    Gia Cát Lượng: Gia Cát Lượng được coi là kỳ phùng địch thủ của Tư Mã Ý. Trong giai đoạn Gia Cát Lượng phát động chiến dịch Bắc phạt, Tư Mã Ý chỉ ở thế phòng ngự.

    Tào Phi: Người xếp thứ hai được trang mạng Trung Quốc đề cập đến là Tào Phi, là người kế thừa di sản của người cha Tào Tháo và cũng giống cha nhất ở tài “nhìn người”. Tào Phi một mặt cất nhắc, trọng dụng Tư Mã Ý, mặt khác áp chế hoàn toàn gia tộc Tư Mã.

    Tào Tháo: Dưới thời Tào Tháo, Tư Mã Ý thậm chí còn chưa phải là quân sư, chỉ giữ chức quan bình thường, phụ trách công việc nội chính. Có thể nói, giai đoạn khi Tào Tháo còn sống là những ngày tháng khó khăn nhất trong sự nghiệp của Tư Mã Ý, vì nếu cống hiến quá mức sẽ bị nghi ngờ về lòng trung thành, mà nếu không làm gì cả cũng dẫn tới mất mạng.

    Tư Mã Ý không cho con cháu đi tảo mộ?

    Theo các chuyên gia, hóa ra Tư Mã Ý cố tình dặn đi dặn lại con cháu không được đến quét dọn mộ của ông là vì chính bài học xương máu trong quá khứ.

    Sự sắp đặt kỳ lạ của Tư Mã Ý trước khi qua đời được cho là có liên quan đến “sự biến lăng Cao Bình”. Cuộc đảo chính này cũng là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời của Tư Mã Ý.

    Cụ thể, năm 249, Ngụy đế Tào Phương cùng với Tào Sảng, quyền thần của nhà Ngụy, đến lăng Cao Bình để bái tế mộ Minh đế. Lúc bấy giờ, Tư Mã Ý chớp lấy cơ hội này để phát động một cuộc đảo chính, nắm quân quyền ở kinh thành Lạc Dương, đồng thời ép Tào Sảng phải đầu hàng.

    Tào Sảng tưởng rằng nếu đầu hàng thì vẫn có thể thụ hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý. Đáng tiếc, Tào Sảng đã lầm. Bởi Tư Mã Ý nuốt lời và ra lệnh hành quyết phe cánh của Tào Sảng cùng họ hàng vì tội danh mưu phản.

    Sự biến lăng Cao Bình là bước ngoặt để gia tộc Tư Mã chính thức nắm toàn bộ quyền lực của Tào Ngụy, biến hoàng đế họ Tào chỉ còn trên danh nghĩa.

    Nguyên nhân không ngờ

    Sở dĩ cuộc đảo chính lăng Cao Bình có thể thành công chính là vì lý do tảo mộ và bị đánh úp từ phía sau. Do là người trong cuộc và từng trải qua, nên Tư Mã Ý lo lắng người khác sẽ có thể làm theo.

    Đến lúc đó, khi con cháu Tư Mã Ý đang sửa sang, quét dọn lăng mộ của ông thì những kẻ mưu phản cũng đã dàn dựng một cuộc đảo chính. Chính vì vậy, trước khi qua đời, Tư Mã Ý không cho phép con cháu đi bái tế, sửa sang lại lăng mộ của mình, cũng là ngầm ngăn chặn bi kịch có thể xảy ra.

    Trong tâm lý học có một hiện tượng gọi là “hiện ứng phóng chiếu”, tức là khi bạn đối xử với người khác như thế nào thì bạn cũng sẽ lo lắng người khác đối xử với mình như thế. Trước khi qua đời, đây chính là loại tâm lý của Tư Mã Ý.

    Gần 2.000 năm sau khi xảy ra sự biến lăng Cao Bình và Tư Mã Ý cũng ra đi chừng ấy thời gian. Nhiều chuyên gia đã cố gắng tìm hiểu về nguyên nhân Tư Mã Ý lại không cho con cháu của mình đi tảo mộ, quét dọn lăng mộ. Thậm chí, lăng mộ của Tư Mã Ý ở đâu vẫn còn là một ẩn số lớn với hậu thế. Nhưng với những suy đoán trên, nhiều khả năng Tư Mã Ý di ngôn lại như vậy nhằm bảo vệ cho hậu duệ sau này.

    Cả đời thận trọng tính toán, che giấu tham vọng xưng bá thiên hạ, không ngờ ngay trước khi qua đời, Tư Mã Ý vẫn có mưu sâu. Hơn nữa, mưu kế ngầm này lại trở thành bài toán thách thức hậu thế suốt hàng nghìn năm qua. Tư Mã Ý quả không hổ danh là một trong những nhân vật kiệt xuất nhất trong lịch sử Tam Quốc.

  • Vợ tôi – Huệ, mới sinh được nửa tháng nhưng người gầy r:ộc đi, h:ốc há:c như một cái xá:c không hồn

    Con trai tôi khóc. Tiếng khóc ngằn ngặt, xé vải, dai dẳng từ đêm này qua đêm khác khiến cả căn nhà lúc nào cũng như có đám.

    Vợ tôi – Huệ, mới sinh được nửa tháng nhưng người gầy rộc đi, hốc hác như một cái xác không hồn. Mấy ngày nay, cô ấy bảo bị mất sữa. Thằng bé đói, ngậm vào ti mẹ không có gì liền nhả ra, gào khóc tím tái mặt mày. Tôi đi làm cả ngày áp lực, tối về chỉ muốn ngủ một giấc yên ổn cũng không xong.

    Nhiều đêm, trong cơn ngái ngủ và bực bội, tôi đã quát vợ: “Em làm mẹ kiểu gì thế? Có mỗi việc ăn với ngủ để lấy sữa cho con cũng không làm được. Nhìn con người ta bụ bẫm, còn con mình thì như con mèo hen. Em không thấy xót à”?

    Huệ chỉ cúi đầu, nước mắt lã chã rơi xuống ngực áo, lí nhí: “Em xin lỗi… Em cũng cố ăn rồi nhưng sữa không về”…

    Tôi chán nản, quăng cái gối rồi ra sô pha nằm. Tôi cứ nghĩ vợ mình cơ địa kém, hoặc do cô ấy lười ăn, kén chọn. Hàng tháng tôi đưa cho mẹ tôi 15 triệu tiền chợ, dặn bà phải tẩm bổ cho con dâu thật tốt. Mẹ tôi lúc nào cũng vồn vã: “Mày cứ yên tâm, mẹ chăm nó như trứng mỏng, gà tần, chân giò ngày nào cũng có”.

    Tôi tin mẹ tuyệt đối. Cho đến trưa hôm ấy. Công ty mất điện đột xuất, tôi được về sớm lúc 11 giờ trưa. Tôi định không báo trước để tạo bất ngờ, ghé qua chợ mua cho vợ hộp sữa ngoại xem có cải thiện được tình hình không.

    Về đến nhà, cửa khép hờ. Căn nhà im ắng lạ thường, chắc thằng bé vừa mệt quá mà thiếp đi. Mẹ tôi thì giờ này chắc đang đi tập dưỡng sinh hoặc sang nhà hàng xóm buôn chuyện. Tôi rón rén bước vào, định bụng sẽ vào bếp hâm nóng đồ ăn cho vợ. Nhưng vừa bước đến cửa bếp, tôi sững lại…

    Huệ đang ngồi thu lu ở góc bàn ăn, dáng vẻ lén lút, vội vàng. Trên tay cô ấy là một bát tô cơm to. Cô ấy vừa và vội vàng, vừa lấy tay quệt nước mắt, thỉnh thoảng lại ngước nhìn ra cửa như sợ ai bắt gặp.

    Tôi nhíu mày. Ăn uống đàng hoàng sao phải lén lút? Hay là cô ấy ăn quà vặt, đồ hại sức khỏe nên giấu tôi? Tôi bước nhanh vào, giọng gắt gỏng: “Em làm cái gì mà thậm thụt thế? Lại ăn bậy bạ gì đúng không”?

    Huệ giật bắn mình, đánh rơi cả cái thìa xuống đất. Thấy tôi, mặt cô ấy cắt không còn giọt máu, vội vàng lấy tay che miệng bát, lắp bắp: “Anh… sao anh về giờ này? Em… em đang ăn trưa”…

    Tôi giằng lấy bát cơm trên tay vợ. Và khoảnh khắc nhìn vào bên trong, tim tôi như ngừng đập. Cả người tôi lạnh toát đi vì sốc. Đó không phải là bát cơm của một bà đẻ. Đó là một bát cơm nguội ngắt, lổn nhổn những miếng cơm cháy cứng đơ được trộn với một thứ nước canh lõng bõng, đục ngầu. Bên trên là mấy miếng thịt mỡ trắng bệch, bốc mùi ôi thiu nồng nặc.

    Mùi chua loét xộc lên mũi khiến tôi buồn nôn: “Em… em ăn cái gì thế này”? – Giọng tôi run lên.

    Huệ oà khóc nức nở, cô ấy định giằng lại bát cơm nhưng tôi giữ chặt. Tôi lấy thìa xới lên, bên dưới còn lẫn cả đầu cá, xương cá thừa đã bị gặm dở từ bao giờ. “Nói ngay! Tiền tôi đưa mẹ 15 triệu một tháng. Chân giò đâu? Gà tần đâu? Tại sao em lại phải ăn cơm thừa canh cặn thế này”?

    Huệ quỳ sụp xuống, ôm lấy chân tôi: “Anh ơi, anh đừng nói với mẹ… Mẹ bảo nhà mình đang khó khăn, anh đi làm vất vả, phải tiết kiệm. Mẹ bảo đồ ăn thừa bỏ đi thì mang tội, nên mẹ bắt em ăn cho hết. Mẹ nói… mẹ nói ngày xưa mẹ đẻ anh chỉ ăn cơm với muối trắng vẫn nuôi anh khôn lớn, em được ăn thế này là sướng lắm rồi”…

    Tôi nghe mà tai ù đi. Khó khăn? Lương tôi tháng nào cũng đưa đủ. Tiết kiệm? Tiết kiệm bằng cách cho con dâu ăn đồ thiu, để rồi cháu nội không có sữa mà bú?

    “Mẹ… mẹ mang sang cho cô Út (em gái tôi) hết rồi. Mẹ bảo cô Út đang bầu bí cần tẩm bổ, còn em đẻ rồi thì ăn gì chả được… – Huệ nấc lên từng tiếng – Anh ơi, em đói lắm… em cố ăn để có sữa cho con, nhưng ăn vào toàn bị đau bụng… Em không dám nói, mẹ dọa nếu em mách lẻo mẹ sẽ đuổi em về ngoại”…

    “Choang!”

    Tôi ném mạnh bát cơm xuống nền gạch vỡ tan tành. Những miếng thịt mỡ ôi thiu văng tung tóe, giống như sự tôn kính của tôi dành cho mẹ vừa vỡ vụn. Hóa ra, lý do con tôi khóc ngằn ngặt, vợ tôi gầy mòn như xác ve, tất cả là vì sự tàn nhẫn và thiên vị của chính mẹ ruột tôi. Và cả sự vô tâm, tin tưởng mù quáng của tôi nữa. Tôi là thằng chồng tồi!

    Đúng lúc đó, tiếng xe máy quen thuộc vang lên ngoài sân. Mẹ tôi về. Bà xách theo một túi lớn túi bé, vừa đi vừa hát nghêu ngao. Thấy tôi đứng giữa nhà với đống bát vỡ, bà khựng lại, rồi nhanh chóng đổi giọng: “Ơ kìa con trai, nay về sớm thế? Con vợ đoảng vị lại làm vỡ bát à? Gớm, ăn hại đái nát”…

    Tôi không nói gì, lẳng lặng đi vào phòng ngủ, lôi cái vali to nhất ra. Tôi vơ vội quần áo của vợ và tã lót của con nhét vào: “Mày làm cái gì đấy Nam”? – Mẹ tôi hốt hoảng chạy theo.

    Tôi bế đứa con đang ngủ trên tay, dìu vợ đứng dậy, rồi quay sang nhìn mẹ. Lần đầu tiên trong đời, tôi nhìn bà với ánh mắt rực lửa giận dữ: “Mẹ ạ. Con đưa vợ con đi. Nhà này cao sang quá, vợ con không có phước được hưởng”.

    “Mày điên à? Mày định bỏ nhà theo nó à? Tao nuôi mày khôn lớn để mày đội vợ lên đầu thế à”?

    Tôi chỉ tay xuống bãi nôn ói hỗn độn dưới sàn bếp – bát cơm “tiết kiệm” của bà: “Mẹ nhìn đi! Mẹ nhìn xem nửa tháng nay mẹ cho vợ con ăn cái gì? Cơm thiu, canh cặn, xương thừa. Mẹ mang tiền con gửi đi nuôi con gái mẹ, con không tiếc. Nhưng mẹ nỡ lòng nào triệt đường sống của cháu nội mẹ? Con nó khát sữa, mẹ nó thì bị mẹ ép ăn rác thải! Mẹ có còn là con người không”?

    Mặt mẹ tôi tái mét, cắt không còn giọt máu. Bà lắp bắp: “Tao… tao chỉ muốn tiết kiệm”…

    “Tiết kiệm? Hay là mẹ muốn giết vợ con tôi? – Tôi gào lên, nước mắt trào ra – Từ hôm nay, con xin phép ra ở riêng. Con có thể nhịn đói, ăn mì tôm, nhưng con sẽ không bao giờ để vợ con phải nuốt nước mắt ăn đồ thiu trong cái nhà này thêm một giây phút nào nữa”!

    Nói rồi, tôi dìu Huệ bước ra cửa, mặc kệ mẹ tôi ngồi bệt xuống đất gào khóc ăn vạ. Ngồi trên taxi, tôi ôm chặt lấy hai mẹ con. Huệ vẫn còn run rẩy, nép vào ngực tôi. Tôi hôn lên mái tóc bết bát mồ hôi của cô ấy, thì thầm:

    “Anh xin lỗi. Là lỗi của anh. Từ nay, anh sẽ tự tay chăm sóc hai mẹ con. Sẽ không ai làm khổ em nữa”.

    Thằng bé trong lòng cựa quậy, khóc oe oe. Nhưng lần này, tôi không thấy phiền nữa. Tôi biết, chỉ cần được ăn uống đàng hoàng, được yêu thương, sữa sẽ về, và con tôi sẽ lại cười. Còn ngôi nhà kia, và người mẹ nhẫn tâm kia, tôi cần một thời gian rất dài mới có thể tha thứ…

  • Người tì::nh già của chồng mang 2 sổ đỏ đến đòi nhường chồng

    Tôi ngồi đối diện với người đàn bà ấy trong quán cà phê sang trọng bậc nhất thành phố. Bà ta tên Loan, hơn chồng tôi cả chục tuổi, là một đại gia bất động sản có tiếng. Nhìn bà ta dát đầy hàng hiệu, khuôn mặt trát phấn dày cộp để che đi vết hằn thời gian, tôi bỗng thấy nực cười thay cho chồng mình. Hóa ra, “chân ái” mà anh ta tôn thờ, bỏ bê vợ con để chạy theo lại có hình dáng thế này đây.

    Bà Loan không vòng vo, phong thái của kẻ có tiền luôn trịch thượng và áp đảo. Bà ta lôi từ trong chiếc túi Hermès da cá sấu ra hai cuốn sổ đỏ, ném “bộp” xuống mặt bàn kính.

    – “Tôi không thích dài dòng. Đây là hai căn biệt thự mặt tiền ở khu đô thị mới, định giá thị trường bây giờ không dưới 20 tỷ. Cô cầm lấy, ký đơn ly hôn và nhường Thành cho tôi.”

    Tôi nhướng mày nhìn hai cuốn sổ đỏ chói lọi, rồi lại nhìn bà ta.

    Bà Loan nhếch mép cười khẩy, rít một hơi thuốc lá thơm: – “Cô đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Tôi biết cô là người vợ tốt, cùng Thành gây dựng cơ nghiệp từ lúc hàn vi. Nhưng cô ạ, đàn ông thành đạt họ cần nhiều hơn một người vợ chỉ biết lo cơm nước. Họ cần một bệ phóng, một người có tiềm lực kinh tế để nâng đỡ họ lên tầm cao mới. Cô nhìn lại mình đi, ngoài cái danh nghĩa ‘vợ tào khang’ cũ rích, cô có gì để giúp Thành? Em có muốn đấu với chị cũng không được đâu. Chị có tiền, có quan hệ, chị có thể cho Thành cả một bầu trời mà cô không bao giờ với tới được.”

    Những lời nói của bà ta như những mũi kim châm vào lòng tự trọng của tôi. Nhưng lạ thay, tôi không thấy đau, cũng không thấy ghen tuông hay uất hận. Trong đầu tôi lúc này lại hiện lên những con số, những báo cáo tài chính đen ngòm mà tôi vô tình đọc được trong máy tính của chồng cách đây một tuần.

    Thành – chồng tôi – vẻ ngoài là giám đốc một công ty xuất nhập khẩu hào nhoáng, đi xe sang, ở nhà lầu. Nhưng thực chất, cái “vỏ” ấy đã mục rỗng từ lâu. Anh ta nghiện cờ bạc online, thua lỗ triền miên, lại dính vào mấy dự án ma, nợ nần chồng chất lên đến cả trăm tỷ. Công ty đang ngấp nghé bờ vực phá sản, lương nhân viên 3 tháng nay chưa trả. Anh ta bám lấy bà Loan, chắc chắn không phải vì tình yêu, mà là vì cái “mỏ vàng” để lấp vào khoản nợ khổng lồ kia.

    Bà Loan này, có lẽ vẫn nghĩ mình đang mua được một “ông hoàng”, chứ không biết mình sắp rước về một “cục nợ”.

    Tôi nhìn hai cuốn sổ đỏ. 20 tỷ. Một con số không nhỏ. Nó đủ để mẹ con tôi sống sung túc cả đời, đủ để tôi làm vốn kinh doanh và lo cho tương lai hai đứa nhỏ. Nếu tôi từ chối vì lòng tự trọng hão huyền, rồi ngày mai công ty phá sản, xã hội đen đến xiết nợ, mẹ con tôi sẽ ra đường ở, tay trắng hoàn trắng tay.

    Mất đúng 3 giây suy nghĩ, tôi mỉm cười, nụ cười tươi tắn nhất từ trước đến nay.

    – “Chị nói đúng. Em đấu không lại chị. Tình yêu của chị và anh Thành quá lớn, em không nỡ chia cắt. Thôi thì em xin nhận chút ‘quà mọn’ này để lo cho các cháu, coi như bù đắp thanh xuân em đã mất.”

    Bà Loan sững sờ. Có lẽ bà ta đã chuẩn bị sẵn kịch bản tôi sẽ khóc lóc, van xin, hoặc hắt nước vào mặt bà ta ra vẻ thanh cao. Bà ta không ngờ tôi lại đồng ý nhanh và dứt khoát đến thế.

    – “Cô… cô đồng ý thật sao?”

    – “Thật chứ chị. Giấy trắng mực đen, chị sang tên ngay cho em, em ký đơn liền. Em cũng mệt mỏi lắm rồi, muốn buông tha cho anh ấy tìm hạnh phúc đích thực.”

    Tôi vờ làm ra vẻ cam chịu, nhưng tay thì nhanh thoăn thoắt gom hai cuốn sổ đỏ vào túi.

    Thủ tục sang tên và ly hôn diễn ra nhanh chóng đến mức Thành cũng phải ngỡ ngàng. Ngày ra tòa, Thành nhìn tôi ái ngại, có chút gì đó day dứt: – “Em à, anh xin lỗi. Duyên nợ chúng mình chỉ đến đây. Em cầm số tài sản đó lo cho con, anh đi bước nữa cũng là vì… sự nghiệp.”

    Tôi nhìn gã đàn ông mình từng đầu ấp tay gối, lòng nguội lạnh: – “Vâng, chúc anh sự nghiệp thăng hoa bên người tình giàu có.”

    Tôi bán tống bán tháo hai căn biệt thự ngay lập tức, chuyển đổi thành tiền mặt và vàng, gửi ngân hàng một nửa, một nửa mua căn hộ cao cấp ở thành phố khác để tránh xa thị phi. Tôi đưa hai con đi du lịch, bắt đầu cuộc sống mới thảnh thơi mà trước đây tôi chưa từng dám mơ tới.

    Đúng 10 ngày sau khi tôi rời đi.

    Một buổi sáng đẹp trời, tôi đang ngồi nhâm nhi ly cà phê bên bờ biển thì điện thoại rung bần bật. Là tin nhắn từ cô bạn thân làm kế toán trưởng ở công ty cũ của chồng.

    “Nó nổ rồi mày ơi! Công ty tuyên bố phá sản sáng nay. Giang hồ vây kín cổng công ty và nhà riêng đòi nợ. Con số nợ thực tế lên đến 120 tỷ chứ không phải 100 tỷ đâu!”

    Tôi nhếch mép, chưa kịp nhắn lại thì thấy một số lạ gọi đến. Tôi bắt máy, đầu dây bên kia là tiếng gào thét điên dại của bà Loan:

    – “Con khốn nạn! Mày lừa tao! Mày biết tỏng thằng Thành nó vỡ nợ, nó là thằng khố rách áo ôm nên mày mới bán chồng nhanh như thế đúng không? Mày trả lại tao 2 sổ đỏ ngay! Tao sẽ kiện mày! Tao sẽ giết mày!”

    Tôi thong thả đáp, giọng nhẹ tênh: – “Chị Loan ơi, chị bình tĩnh kẻo tăng xông. Thuận mua vừa bán mà chị. Chị bảo chị nhiều tiền, chị muốn mua lại tự do cho anh Thành cơ mà? Em đã cảnh báo là em không đấu lại chị rồi. Giờ anh ấy thuộc về chị trọn vẹn, cả người lẫn… nợ. Chúc mừng chị nhé, ‘bầu trời’ của chị đấy, chị tha hồ mà gánh.”

    – “Mày… mày…” – Bà ta uất nghẹn không nói nên lời rồi tiếng điện thoại rơi loảng xoảng.

    Nghe đâu sau đó, bà Loan phát điên thật sự. Bà ta bị sốc nặng vì vừa mất 20 tỷ cho tôi, vừa bị xã hội đen đến quấy rối vì Thành đã lén lút dùng danh nghĩa “chồng sắp cưới” của đại gia Loan để vay nóng thêm một khoản lớn trước khi vỡ lở. Bà ta phải bán tháo tài sản để trả nợ đậy, từ một bà hoàng giàu có bỗng chốc trở thành kẻ tay trắng, ngày ngày điên dại chửi bới gã nhân tình trẻ.

    Còn Thành, hắn bị bắt vì tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản. Ngày hắn tra tay vào còng số 8, hắn khóc lóc xin được gặp tôi một lần, nhưng tôi từ chối.

    Tôi nhìn hai đứa con đang chơi đùa trên bãi cát trắng, lòng bình yên đến lạ. Ai bảo tôi tham cũng được, ai bảo tôi thực dụng cũng chẳng sao. Với những kẻ bội bạc và trơ trẽn, lòng nhân từ là thứ xa xỉ không cần thiết. Sự trả thù ngọt ngào nhất chính là sống thật hạnh phúc trên “đống tro tàn” mà họ tự tay đốt cháy.

  • Chồng về quê để ta::ng bố nhưng “m::ất tí::ch”, vợ mang hai con g::ái đi tìm thì phát hiện một sự thật t::àn nh::ẫn

    Trời mưa tầm tã, những hạt mưa quất vào mặt rát buốt như kim châm, nhưng không đau bằng nỗi lo lắng đang thiêu đốt tâm can Thu. Đã hai tuần nay, kể từ ngày chồng cô – Hùng – về quê lo liệu đám tang cho bố chồng, anh hoàn toàn bặt vô âm tín. Điện thoại thuê bao, nhắn tin không trả lời, gọi về máy bàn ở quê thì mẹ chồng bắt máy ậm ừ rồi cúp rụp.

    Sốt ruột, Thu quyết định xin nghỉ làm, đèo hai đứa con gái sinh đôi mới lên 5 tuổi về quê tìm chồng. Trong đầu cô vẽ ra đủ viễn cảnh kinh khủng: anh bị tai nạn, anh ốm liệt giường… Nhưng cô đâu ngờ, sự thật đang chờ cô còn tàn khốc hơn cả cái chết.

    Chiếc xe khách dừng lại ở đầu làng. Thu tay xách nách mang, dắt hai con đi bộ vào con ngõ quen thuộc dẫn đến dinh cơ bề thế của nhà chồng. Nhà chồng Thu nổi tiếng giàu nhất vùng, kinh doanh gỗ lạt, tiền tiêu không hết. Nhưng trái ngược với không khí tang thương ảm đạm mà cô hình dung sau đám tang bố, căn nhà lại đang… rộn ràng tiếng cười nói, tiếng cụng ly chan chát.

    Thu sững lại trước cổng. Bên trong sân, Hùng – người chồng “mất tích” của cô – đang mặc bộ quần áo bảnh bao, tay nâng ly rượu, mặt đỏ gay cười nói hỉ hả. Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ trẻ măng, bụng bầu vượt mặt, được mẹ chồng cô chăm chút từng thìa yến sào.

    – “Chúc mừng sếp Hùng nhé! Sắp có quý tử nối dõi tông đường rồi! Phen này cụ tổ dưới suối vàng cũng mát mặt!” – Tiếng một người họ hàng oang oang.

    Thu chết lặng. Chiếc túi xách trên tay rơi bịch xuống đất. Tiếng động làm mọi người trong sân quay ra nhìn.

    – “Hùng… Anh…” – Thu lắp bắp, nước mắt trào ra.

    Hùng thoáng chút bối rối, nhưng rồi anh ta nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng, đặt ly rượu xuống. Mẹ chồng cô – bà Phán – thì chẳng hề giật mình, bà ta thong thả lau miệng, bước ra nhìn Thu và hai đứa cháu gái với ánh mắt sắc lẹm như dao cau.

    – “Cô về rồi đấy à? Tôi định mấy hôm nữa xong việc thì báo cho cô, nhưng cô về rồi thì tôi nói luôn cho tiện.”

    Bà Phán hất hàm về phía người phụ nữ đang mang bầu: – “Đây là Mai, vợ mới của thằng Hùng. Nó siêu âm rồi, con trai, là cháu đích tôn của cái dòng họ này. Còn cô, 7 năm trời chỉ biết đẻ ra hai con vịt giời, nhà này giàu nứt đố đổ vách nhưng không thể tuyệt tự được.”

    Thu nhìn chồng, mong chờ một lời giải thích, một sự bảo vệ. Nhưng Hùng chỉ quay mặt đi, rít một hơi thuốc: – “Em thông cảm. Bố mất, di chúc để lại là phải có cháu trai mới được thừa kế gia sản. Anh không thể để tài sản rơi vào tay người ngoài. Mai nó… nó giúp anh làm tròn chữ hiếu.”

    – “Chữ hiếu?” – Thu cười cay đắng, tim như bị ai bóp nghẹn. – “Chữ hiếu của anh là phản bội người vợ tào khang, bỏ mặc con cái bơ vơ để đi tìm người đẻ thuê sao? 7 năm qua, tôi hy sinh thanh xuân, gây dựng sự nghiệp cùng anh từ hai bàn tay trắng, giờ anh đối xử với tôi thế này sao?”

    Bà Phán cười khẩy, giọng mỉa mai chua chát: – “Gớm, cô đừng kể công. Phụ nữ lấy chồng thì phải theo chồng, không đẻ được con trai là cái tội lớn nhất. Con tôi nó giàu, nó giỏi, nó không thiếu vợ. Nhà tôi chỉ cần cháu trai nối dõi, chứ không cần cái loại cháu gái sau này cũng bay đi hết. Cô biết điều thì ký đơn, cầm ít tiền rồi mang hai đứa con đi đâu thì đi. Đừng để nó ở đây ám quẻ cháu đích tôn của tôi.”

    Hai đứa trẻ sợ hãi nép vào chân mẹ khóc thét lên. Thu nhìn hai con, rồi nhìn lại những gương mặt trơ tráo, lạnh lùng của gia đình chồng. Nỗi đau chuyển hóa thành sự khinh bỉ tột độ. Cô gạt nước mắt, ngẩng cao đầu.

    – “Được. Bà nói đúng. Nhà bà cần cháu trai, còn tôi cần con người. Loại chồng, loại cha, loại bà nội như các người, có sống cùng cũng chỉ làm bẩn tâm hồn con tôi. Tôi sẽ đi. Nhưng các người nhớ lấy, hôm nay các người đuổi mẹ con tôi đi như đuổi tà, sau này có trải thảm đỏ rước, tôi cũng không thèm quay lại!”

    Thu xé nát tờ đơn ly hôn mà Hùng đưa, ném thẳng vào mặt hắn, rồi dắt hai con quay lưng bước đi dứt khoát, bỏ lại sau lưng tiếng cười cợt của đám người bội bạc.

    15 năm sau.

    Sài Gòn hoa lệ, trong một buổi tiệc đấu giá từ thiện quy tụ toàn giới thượng lưu. Người ta xì xào bàn tán về sự xuất hiện của nữ chủ tịch tập đoàn thời trang xuất khẩu “Song An” – bà Thu Nguyễn. Người phụ nữ ngoài 40 tuổi nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp mặn mà, sang trọng và quyền lực. Bên cạnh bà là hai cô con gái xinh đẹp như hoa hậu, đều là du học sinh thạc sĩ từ Anh về, đang hỗ trợ mẹ điều hành tập đoàn.

    “Song An” là cái tên Thu đặt ghép từ tên hai đứa con gái: An Nhiên và An Bình. Đó là động lực để cô cắn răng chịu đựng những ngày tháng rửa bát thuê, bán hàng rong, thức đêm thức hôm học thiết kế để có được ngày hôm nay.

    Buổi đấu giá bắt đầu. Món đồ tâm điểm là một căn biệt thự cổ ở vùng quê, được ngân hàng phát mại do chủ nhân vỡ nợ.

    – “Giá khởi điểm: 5 tỷ đồng.”

    – “10 tỷ!” – Thu giơ bảng, giọng nói vang, dõng dạc khiến cả khán phòng im bặt. Không ai dám đấu giá tiếp với người phụ nữ quyền lực này.

    Buổi lễ kết thúc, người đại diện ngân hàng dẫn chủ cũ của căn biệt thự đến để bàn giao giấy tờ.

    Một người đàn ông già nua, râu tóc bạc phơ, quần áo xộc xệch, đi bên cạnh là một bà già ngồi xe lăn, miệng méo xệch, nước dãi chảy ròng ròng.

    Là Hùng và bà Phán.

    Nhìn thấy Thu, Hùng sững sờ, đôi mắt đục ngầu mở to hết cỡ. Anh ta run rẩy, đánh rơi cả cây gậy trên tay. Bà Phán trên xe lăn ú ớ, cố rướn người về phía Thu như muốn nói điều gì đó.

    Hóa ra, sau khi Thu đi, “quý tử” mà Mai đẻ ra lại là một đứa trẻ ngỗ ngược, được nuông chiều từ bé nên lớn lên phá gia chi tử, dính vào tệ nạn, hút hít rồi lừa bán hết đất đai nhà cửa, cuối cùng báo nợ khiến gia đình khuynh gia bại sản rồi bỏ trốn biệt tích. Mai – cô vợ lẽ năm nào – cũng ôm tiền vàng cao chạy xa bay theo trai, để lại bà mẹ chồng tai biến và ông chồng già bất lực.

    – “Thu… có phải là em không?” – Hùng lắp bắp, giọng khàn đặc, đầy vẻ hối hận và tủi nhục.

    Thu nhìn họ, ánh mắt bình thản đến lạ lùng. Không còn hận thù, cũng chẳng còn xót thương. Họ giờ đây chỉ là những người dưng thảm hại.

    – “Chào ông. Tôi là chủ mới của căn nhà này. Tôi mua lại nó không phải để ở, mà để làm trại trẻ mồ côi cho những đứa bé gái bị gia đình ruồng bỏ.”

    Cô quay sang hai cô con gái xinh đẹp, tài giỏi đứng bên cạnh: – “Chào bà nội và bố đi các con. Đây là lần cuối cùng các con nhìn thấy họ.”

    Hai cô con gái cúi đầu chào lịch sự nhưng xa cách, ánh mắt lạnh lùng hệt như cách bà nội từng nhìn họ 15 năm trước.

    – “Bà ấy từng nói nhà bà ấy không cần cháu gái. Giờ chúng tôi đã trưởng thành, thành đạt, nhưng đúng là chúng tôi không thuộc về cái nhà dột nát này.” – Cô con gái lớn nói, giọng nhẹ nhàng nhưng sâu cay.

    Bà Phán nghe xong, bật khóc nức nở, những giọt nước mắt muộn màng lăn dài trên gò má nhăn nheo. Bà đã đánh đổi cả hạnh phúc, cả gia sản để chạy theo cái danh hão “cháu đích tôn”, để rồi cuối đời trắng tay, bị chính đứa cháu trai ấy đẩy ra đường, trong khi hai đứa cháu gái bị bà xua đuổi lại trở thành niềm tự hào của xã hội.

    Thu quay gót bước đi, tà áo dài lụa bay trong gió. Cô để lại phía sau quá khứ tăm tối và những con người đáng thương hại. Sự trả thù ngọt ngào nhất không phải là làm hại họ, mà là để họ nhìn thấy mình sống rực rỡ và hạnh phúc đến nhường nào mà không cần có họ.

  • Chúc mừng tỷ phú Phạm Nhật Vượng, cả thế giới chỉ có 100 người như vậy…

    Trong phiên giao dịch sáng nay 25/11, cổ phiếu VIC của Tập đoàn Vingroup tiếp tục tăng 2,88% lên mức 246.400 đồng mỗi đơn vị. Mức tăng này giúp tài sản của ông Phạm Nhật Vượng – Chủ tịch Tập đoàn Vingroup – tăng lên 22,5 tỷ USD, xếp thứ 100 trong danh sách người giàu thế giới, theo Forbes .

    Khối tài sản của ông Phạm Nhật Vượng hiện gấp hơn 3 lần so với đầu năm 2025. Ông cũng đang là người giàu thứ ba khu vực Đông Nam Á, chỉ đứng sau hai người đến từ Indonesia là tỷ phú Prajogo Pangestu (39,6 tỷ USD) xếp thứ 45 thế giới và tỷ phú Low Tuck Kwong (24,4 tỷ USD) xếp thứ 92 thế giới.

    Ngoài ra, hai tỷ phú xếp trước ông Vượng có tài sản không quá vượt trội. Ông Steve Cohen – tỷ phú người Mỹ hiện có 23 tỷ USD, xếp thứ 99 thế giới. Tỷ phú Nga Gennady Timchenko sở hữu 23,2 tỷ USD, xếp thứ 98.

    Tỷ phú Phạm Nhật Vượng lọt Top 100 người giàu nhất hành tinh- Ảnh 1.

    Tỷ phú Phạm Nhật Vượng lọt Top 100 người giàu nhất hành tinh. (Ảnh chụp màn hình)

    Trước đó, hồi đầu năm 2025, theo danh sách tỷ phú thường niên của Forbes công bố ngày 4/1, ông Phạm Nhật Vượng sở hữu 6,5 tỷ USD, tăng 2,1 tỷ USD so với năm 2024.

    Giữa tháng 4, tài sản của ông Phạm Nhật Vượng tăng lên khoảng 8 tỷ USD, theo cập nhật của Forbes , nhờ đà phục hồi ấn tượng của cổ phiếu VIC và VFS hai mã chứng khoán gắn liền với hệ sinh thái Vingroup và VinFast.

    Đầu tháng 11, tài sản ròng của Chủ tịch Vingroup tiếp tục tăng 2,34%, đạt 19,3 tỷ USD, đưa ông trở thành người giàu thứ 125 thế giới, vượt qua nhiều doanh nhân tên tuổi tại khu vực châu Á.

    Đưa thông tin về ông Vượng, Forbes cho biết ông du học tại Nga và khởi nghiệp kinh doanh mì ăn liền tại Ukraine vào những năm 1990. Hiện tại, ông là Chủ tịch HĐQT Vingroup – một trong những tập đoàn lớn nhất Việt Nam.

    Còn theo thống kê của Bloomberg , tài sản của ông Phạm Nhật Vượng hiện đạt 21 tỷ USD, tăng gần gấp 4 lần so với đầu năm, xếp vị trí thứ 116 trong top người giàu nhất thế giới.

    Tập đoàn Vingroup và tỷ phú Phạm Nhật Vượng đang có những ngày tháng thăng hoa hơn bao giờ hết. Vingroup vừa trở thành doanh nghiệp đầu tiên trong lịch sử chứng khoán Việt Nam có vốn hóa vượt mức 900.000 tỷ đồng.

    (Nguồn: Forbes)

    Nguồn: https://vtcnews.vn/ty-phu-pham-nhat-vuong-lot-top-100-nguoi-giau-nhat-hanh-tinh-ar989287.html?

  • Chồng cưng chiều tôi suốt 34 năm, đến khi em chồng hiến máu, tôi mới biết bí mật của anh

    Tôi choáng váng, bật cười trong nước mắt…

    Ngày tôi lấy anh, nhà anh vẫn nghèo. Thế nhưng anh vẫn mang đủ sính lễ, rước tôi về giữa tiếng trầm trồ, ghen tị của biết bao cô gái trong làng. Tôi cứ ngỡ mình chỉ may mắn lấy được người đàn ông đẹp trai, nào ngờ sau cưới mới nhận ra anh còn dịu dàng và chu đáo đến mức hiếm có.

    Tôi không ăn hành, không ăn cay, anh nhớ kỹ từng chi tiết. Ra ngoài ăn, anh luôn dặn chủ quán không bỏ hành vào bát tôi, hoặc nếu có lỡ bỏ vào thì anh sẽ ngồi nhặt hết ra, chỉ để tôi yên tâm ăn uống. Anh chiều tôi như chiều một đứa trẻ, giữ cho tôi mãi ở cái tuổi thanh xuân của ngày cưới.

    Nhưng cuộc hôn nhân nào rồi cũng có những vết xước. Mẹ chồng sinh 4 người con trai, anh là con thứ hai, vậy mà mọi chuyện trong nhà từ khiêng vác, sửa sang, đến đưa bà đi khám bệnh,… đều đổ lên vai anh. Lúc đầu, tôi ngưỡng mộ sự hiếu thảo ấy, nhưng dần dần, trong tôi nhen nhóm nỗi tủi thân.

    Một lần, tôi nói thẳng:

    – Mẹ ỷ lại anh quá.

    Anh chỉ cười:

    – Cũng vì mẹ tin anh nên mới thế.

    Tôi đáp lại:

    – Có mà mẹ thấy anh hiền, dễ bắt nạt, sai bảo thì có.

    Chồng cưng chiều tôi suốt 34 năm, đến khi em chồng hiến máu, tôi mới biết bí mật của anh - 1

    Có lần chỉ vì nói mẹ anh một câu, anh đã nổi giận đòi ly hôn. (Ảnh minh họa)

    Không ngờ, anh lại nổi nóng. Hai vợ chồng xảy ra cãi vã rồi anh buông một câu:

     Ly hôn đi, ai không ly hôn là đồ hèn.

    Tôi chết lặng, bởi đây là lần đầu tiên tôi thấy anh giận dữ như vậy, và tôi cũng không ngờ lại có ngày chồng đòi ly hôn. Nhưng chỉ vài ngày sau, anh về, ôm một hộp kem to, món tôi mê nhất, vừa cười vừa nói:

    – Anh là đồ hèn, em tha lỗi cho anh nhé.

    Tôi không nhịn được, bật cười trong nước mắt. Những năm sau đó, bố và anh cả của anh lần lượt qua đời sớm. Cậu em kế thì dính vòng lao lý. Cả gia đình chỉ còn chồng tôi làm chỗ dựa. Anh gánh hết, không một lời than. Còn mẹ chồng, càng ỷ lại hơn.

    Khi con gái tôi vào đại học, tôi mới thấy mình và anh có chút thời gian riêng. Nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì anh đổ bệnh. Mới gần 60 tuổi, anh đã mắc đủ bệnh như cao huyết áp, đường huyết cao, mỡ máu cao. Sau đó, anh bị nhồi máu não, biến chứng nhiều cơ quan trong cơ thể.

    Khi đó, anh sốt mê man, lúc tỉnh lúc mơ. Tôi túc trực bên giường bệnh, tự tay tắm rửa, thay ống ăn, không để ai khác chạm vào anh. Tôi nghĩ, anh đã nâng niu tôi cả đời, giờ là lượt tôi trả ơn.

    Điều khiến tôi đau nhất là suốt thời gian ấy, mẹ chồng không hề ghé thăm. Mãi đến khi anh thoi thóp, bà mới xuất hiện. Anh mở mắt, yếu ớt nói:

    – Mẹ… con muốn ăn cơm mẹ nấu.

    Bà về, nấu 4 món, nhờ em út mang tới. Anh không thể ăn, chỉ ra hiệu bảo tôi ăn thay. Tôi hiểu, đó là lần cuối cùng anh có thể “nấu” cho tôi, chỉ là mượn tay mẹ mình. Tôi vừa ăn vừa khóc.

    Chồng cưng chiều tôi suốt 34 năm, đến khi em chồng hiến máu, tôi mới biết bí mật của anh - 2

    Con gái vào đại học chưa lâu thì chồng tôi đổ bệnh. (Ảnh minh họa)

    Rồi cái ngày định mệnh đến. Ngân hàng máu tại bệnh viện lại hết nhóm máu chồng tôi cần, em út của chồng tôi lập tức xung phong hiến, nhưng nhóm máu không khớp. Bác sĩ nghi ngờ, làm xét nghiệm lại. Kết quả phũ phàng, chồng tôi không phải con ruột của bố mẹ anh.

    Tôi choáng váng. Cả đời anh đã sống để làm vừa lòng một người mẹ, cố gắng hết sức để được yêu thương… nhưng chưa từng được thật lòng. Tôi hỏi riêng chồng về chuyện này, anh gật đầu ngầm thừa nhận.

    Hóa ra, anh đã biết tất cả từ lâu vì một lần vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của bố mẹ, nhưng mấy anh em trong nhà thì không ai biết. Hóa ra, những lần anh cười xòa trước sự quá đáng của mẹ, không phải vì anh không biết đau, mà vì anh vẫn khao khát một chút công nhận, một chút ấm áp mà bà chưa từng trao.

    Tôi nhớ lại những lần anh nhõng nhẽo bên tôi, như một đứa trẻ muốn được ôm ấp. Tôi từng trêu:

    – Lớn rồi mà còn nũng nịu như trẻ con vậy, em có phải mẹ anh đâu.

    Giờ tôi mới hiểu, đó là cách anh bù đắp cho những thiếu hụt tình cảm từ thuở ấu thơ.

    Anh đi vào một buổi chiều mưa. Căn phòng bệnh im ắng đến mức tôi nghe rõ tiếng tim mình vỡ vụn.

    Con gái đón tôi về ở cùng. Một hôm, khi đi dạo bên hồ, con bất ngờ nói:

     Bố bảo, bố cưng mẹ cả đời, giờ cưng không nổi nữa. Nên sau này, con sẽ thay bố cưng mẹ.

    Tôi ôm con, mỉm cười trong nước mắt. Tình yêu của anh chưa từng rời bỏ tôi, chỉ là tiếp tục dưới một hình thức khác. Và nếu có kiếp sau, tôi vẫn muốn được nghe anh, giữa buổi chiều đầy gió, tự hào giới thiệu: “Đây là vợ tôi”.

  • Từ 1/1/2026: Vietcombank, VietinBank, Agribank… sẽ tạm ngừng toàn bộ giao dịch rút/chuyển tiền đối với trường hợp sau

    Các ngân hàng thương mại vừa đồng loạt thông báo sẽ ngừng cung cấp dịch vụ thanh toán và rút tiền trên tất cả các kênh đối với khách hàng là người Việt Nam đang sử dụng Hộ chiếu làm giấy tờ tùy thân, bắt đầu từ ngày 1/1/2026.

    Theo Phụ nữ số đưa tin “Từ 1/1/2026: Vietcombank, VietinBank, Agribank… sẽ tạm ngừng toàn bộ giao dịch rút/chuyển tiền đối với trường hợp sau’, nội dung chính như sau: 

    Một thông báo quan trọng vừa được hàng loạt ngân hàng thương mại phát đi: Kể từ ngày 1/1/2026, người dùng Việt Nam sẽ không thể thực hiện rút tiền hay thanh toán nếu vẫn sử dụng Hộ chiếu (Passport) làm giấy tờ tùy thân đăng ký với ngân hàng.

    Theo thông báo này, để tránh việc tài khoản bị “đóng băng” các chức năng thanh toán và rút tiền trên mọi kênh, khách hàng buộc phải đến các chi nhánh hoặc phòng giao dịch để cập nhật thông tin sang Căn cước công dân (CCCD) gắn chip.

    Đây không phải là quy định riêng lẻ của từng ngân hàng mà là yêu cầu bắt buộc nhằm tuân thủ các điều khoản mới tại Thông tư 17 và Thông tư 18 do Ngân hàng Nhà nước ban hành, chính thức có hiệu lực toàn phần từ đầu năm 2026.

    Do đó, tất cả khách hàng của các ngân hàng như Vietcombank, VietinBank, Agribank, BIDV… đều phải tuân thủ quy định.

    Quy định mới này xuất phát từ yêu cầu siết chặt an ninh thông qua dữ liệu sinh trắc học. Cụ thể, theo điểm c, khoản 5 Điều 17 của Thông tư 17, mọi giao dịch rút tiền hay thanh toán điện tử của khách hàng cá nhân chỉ được phép thực hiện khi hệ thống đã đối chiếu khớp đúng dữ liệu sinh trắc học (khuôn mặt/vân tay) của người thực hiện với dữ liệu gốc. Dữ liệu gốc này phải nằm trong bộ phận lưu trữ mã hóa của thẻ CCCD gắn chip, thẻ Căn cước do Bộ Công an cấp, hoặc đã được xác thực qua tài khoản định danh điện tử (VNeID).

    Trong khi đó, hộ chiếu hiện tại, dù là loại mới vẫn chưa đáp ứng được quy trình đối chiếu sinh trắc học trực tiếp với cơ sở dữ liệu quốc gia về dân cư theo chuẩn kỹ thuật mà các ngân hàng áp dụng cho quy định mới. Do đó, nhóm khách hàng là công dân Việt Nam đang dùng hộ chiếu để đăng ký tài khoản sẽ không đáp ứng được điều kiện pháp lý để giao dịch kể từ thời điểm ngày 1/1/2026.

    Không chỉ dừng lại ở việc rút tiền, Thông tư 18 cũng quy định chặt chẽ về quy trình mở thẻ mới. Các tổ chức phát hành thẻ sẽ yêu cầu khách hàng cung cấp thẻ CCCD, thẻ Căn cước hoặc định danh điện tử mức độ 2 để nhận biết khách hàng. Điều này đồng nghĩa với việc hộ chiếu – loại giấy tờ từng được chấp nhận rộng rãi theo Thông tư cũ năm 2018 – sẽ chính thức “hết hạn sử dụng” trong các quy trình xác thực tài khoản ngân hàng nội địa đối với người Việt Nam.

    Một số ngân hàng đã có thông báo chính thức về việc này.

    Trước đó, các ngân hàng đều đã phát thông báo chính thức về việc tạm dừng thực hiện giao dịch thanh toán, rút tiền điện tử đối với khách hàng tổ chức chưa cập nhật đầy đủ thông tin sinh trắc học người đại diện hợp pháp từ sau ngày 1/7/2025. Để đảm bảo giao dịch không bị gián đoạn, ngân hàng đề nghị khách hàng đến trực tiếp chi nhánh nơi mở tài khoản để cập nhật thông tin, mang theo giấy tờ tùy thân hợp lệ.

    Việc thay đổi này là bước đi quyết liệt của ngành ngân hàng nhằm ngăn chặn tội phạm công nghệ cao, tài khoản ảo và gian lận tài chính. Vì vậy, người dùng cần chủ động cập nhật thông tin sớm nhất có thể để đảm bảo dòng tiền và các giao dịch tài chính không bị gián đoạn khi năm 2026 gõ cửa.

    Lao Động đăng tải bài viết với tiêu đề “Ngân hàng dự báo giá vàng có thể đạt 4.900 USD vào quý II/2026”. Nội dung như sau:

    UBS (tập đoàn dịch vụ tài chính hàng đầu của Thụy Sĩ) vừa nâng mục tiêu giá vàng vào giữa năm 2026 lên 4.500 USD/ounce – từ mức 4.200 USD trước đó, dựa trên kỳ vọng Cục Dự trữ Liên bang Mỹ (FED) sẽ cắt giảm lãi suất, rủi ro địa chính trị kéo dài, lo ngại về tài khóa và nhu cầu mạnh từ các ngân hàng trung ương cùng nhà đầu tư ETF.

    “Chúng tôi kỳ vọng nhu cầu vàng sẽ tiếp tục tăng trong năm 2026, chịu ảnh hưởng bởi việc FED được dự báo cắt giảm lãi suất, lợi suất thực giảm, những bất ổn địa chính trị kéo dài, và các thay đổi trong môi trường chính sách nội địa tại Mỹ” – UBS viết trong một báo cáo ngày thứ Năm.

    Ngân hàng này cũng nâng mức giá mục tiêu trong kịch bản tăng mạnh thêm 200 USD, lên 4.900 USD/oz, trong trường hợp rủi ro chính trị và tài chính bùng phát, nhưng vẫn giữ nguyên kịch bản giảm tại 3.700 USD/ounce.

    Theo các nhà phân tích của UBS, triển vọng tài khóa ngày càng tồi tệ của Mỹ có thể hỗ trợ việc mua vàng của các ngân hàng trung ương và nhà đầu tư. Họ cũng kỳ vọng nhu cầu ETF vẫn mạnh trong năm 2026.

    Tuy nhiên, UBS cảnh báo chính sách “diều hâu” tiềm tàng của FED và nguy cơ các ngân hàng trung ương bán vàng vẫn là những thách thức lớn đối với triển vọng tăng giá.

    Ngày 3.11, UBS từng cho rằng đợt điều chỉnh hiện tại của thị trường vàng chỉ mang tính tạm thời, và họ dự báo một kịch bản tích cực khi căng thẳng địa chính trị hoặc rủi ro thị trường gia tăng có thể đẩy giá vàng lên tới 4.700 USD/ounce. Ảnh: Phan Anh
    Ngày 3.11, UBS từng cho rằng đợt điều chỉnh hiện tại của thị trường vàng chỉ mang tính tạm thời, và họ dự báo một kịch bản tích cực khi căng thẳng địa chính trị hoặc rủi ro thị trường gia tăng có thể đẩy giá vàng lên tới 4.700 USD/ounce. Ảnh: Phan Anh

    “Đợt điều chỉnh vốn được mong đợi từ lâu đã tạm ngừng. Ngoài các yếu tố kỹ thuật, chúng tôi không thấy lý do cơ bản nào cho đợt bán tháo” – UBS viết trong một báo cáo.

    Ngân hàng Thụy Sĩ lưu ý rằng “đà tăng giá suy yếu khiến khối lượng vị thế mở trên thị trường kỳ hạn giảm lần thứ hai”, song nhấn mạnh nhu cầu cơ bản vẫn rất mạnh.

    UBS cũng trích dẫn báo cáo Xu hướng Nhu cầu Vàng quý III của Hội đồng Vàng Thế giới, cho thấy “mua vào rất mạnh và tăng tốc” từ cả các ngân hàng trung ương lẫn nhà đầu tư cá nhân.

    “Các ngân hàng trung ương đã mua 634 tấn vàng trong năm nay, chậm hơn tốc độ của năm ngoái nhưng đang tăng tốc trong quý IV, phù hợp với dự báo 900-950 tấn trong năm 2025 của chúng tôi” – UBS cho biết.

    Dòng vốn ETF đạt 222 tấn và nhu cầu vàng miếng – tiền vàng vượt 300 tấn quý thứ tư liên tiếp cho thấy khẩu vị đầu tư đã gia tăng. “Nhu cầu trang sức cũng không yếu như lo ngại” – UBS nhận định.

    “Chúng tôi thích mua vào khi giá điều chỉnh,” các nhà phân tích nói, đồng thời cho biết họ tiếp tục tin rằng nhà đầu tư “vẫn phân bổ quá ít” vào vàng. UBS khuyến nghị phân bổ mức trung bình nhóm số có một chữ số (khoảng 5%) vàng trong danh mục.

    Diễn biến giá vàng thế giới gần đây. Biểu đồ: Khương Duy
    Diễn biến giá vàng thế giới gần đây. Biểu đồ: Khương Duy

    Ngày 20.10, Sagar Khandelwal – chiến lược gia tại UBS Global Wealth Management cho rằng lãi suất thực giảm, đồng USD yếu hơn, nợ chính phủ tăng và biến động địa chính trị có thể đẩy giá vàng lên 4.700 USD/oz vào quý I/2026, trong khi cổ phiếu khai thác vàng có thể tăng mạnh hơn.

    “Dù quy mô và tốc độ tăng của vàng có thể khiến biến động gia tăng, chúng tôi vẫn duy trì quan điểm rằng vàng là thành phần quan trọng trong chiến lược đầu tư bền vững” – ông viết.

    Khandelwal cảnh báo lãi suất thực của Mỹ có thể rơi vào vùng âm khi FED cắt giảm lãi suất trong bối cảnh lạm phát vẫn dai dẳng.

    “Chúng tôi tin điều này sẽ làm giảm sức hấp dẫn của đồng USD và thúc đẩy dòng vốn đầu tư vào vàng. Thực tế, các ETF vàng toàn cầu đã ghi nhận dòng vốn mạnh nhất trong tháng Chín (17 tỉ USD) theo Hội đồng Vàng Thế giới, đưa tổng dòng vốn 26 tỉ USD trong ba tháng đến tháng Chín trở thành quý mạnh nhất trong lịch sử” – ông nói.

    UBS tin rằng nhu cầu đầu tư có thể còn tăng hơn nữa. “Cùng với lượng mua vào vẫn cao của các ngân hàng trung ương, nhu cầu vàng toàn cầu năm nay theo chúng tôi sẽ đạt khoảng 4.850 tấn – mức cao nhất kể từ năm 2011″ – Khandelwal viết – “Nếu nhà đầu tư tư nhân bắt đầu đa dạng hóa khỏi trái phiếu Kho bạc Mỹ sang vàng – xu hướng mà các ngân hàng trung ương đang theo đuổi – giá vàng giao ngay có thể được đẩy lên cao hơn nữa”.

    “Cuối cùng, khi bất ổn kinh tế, chính trị và chính sách vẫn còn, chúng tôi kỳ vọng dòng vốn tiếp tục chảy vào vàng, có thể thúc đẩy giá tiến về kịch bản cao 4.700 USD/ounce” – ông nói – “Do mối tương quan thấp với cổ phiếu và trái phiếu, đặc biệt trong những giai đoạn thị trường căng thẳng, chúng tôi ưu tiên tỉ lệ phân bổ vàng mức trung bình một chữ số trong danh mục đa dạng hóa”.

    “Bên cạnh đó, nhà đầu tư cũng có thể cân nhắc cổ phiếu của một số doanh nghiệp khai thác vàng khi dòng tiền của họ có thể tăng nhanh hơn giá vàng trong sáu tháng tới” – Khandelwal bổ sung.

  • Loạt sao Việt vào chia b;uồn với NSND Trung Anh

    Mới đây, NSND Trung Anh nhận được nhiều sự quan tâm từ cộng đồng mạng, bạn bè và người thân khi đăng cáo phó thông báo tin anh trai ông qua đời.

    “Anh trai tôi đã từ giã cõi trần sau một thời gian lâm bệnh nặng”, nam NSND viết, kèm theo hình ảnh tờ cáo phó. Anh trai của NSND Trung Anh hưởng thọ 73 tuổi. Rất nhiều nghệ sĩ đã nhanh chóng gửi lời chia buồn tới ông như diễn viên Bình An, diễn viên Thanh Hương, diễn viên Minh Cúc, đạo diễn Bùi Thạch Chuyên, diễn viên Đức Thịnh, NSƯT Thanh Tâm, đạo diễn Trần Lực, diễn viên Bảo Thanh…

    “Em xin được chia buồn với anh và gia đình ạ”; “Con xin chia buồn cùng bố và gia đình ạ”; “Cháu xin chia buồn cùng chú và gia đình ạ”… là những dòng chia buồn của đồng nghiệp gửi đến NSND Trung Anh.

    Loạt sao Việt vào chia buồn với NSND Trung Anh- Ảnh 1.

    NSND Trung Anh.

    NSND Trung Anh (tên đầy đủ Bùi Trung Anh), sinh năm 1961, là một trong những gương mặt kỳ cựu và được yêu mến nhất của Nhà hát Kịch Hà Nội. Ông nổi bật với lối diễn tự nhiên, giàu chiều sâu tâm lý, thường hóa thân vào những người đàn ông chân chất, tử tế, nhiều trải nghiệm đời sống.

    Ông gắn bó với sân khấu từ những năm đầu thập niên 1980 và nhanh chóng trở thành nhân tố chủ lực trong nhiều vở diễn tiêu biểu. Ở điện ảnh và truyền hình, ông được biết đến rộng rãi qua các bộ phim ăn khách như Người phán xử, Sinh tử, Ghét thì yêu thôi, Về nhà đi con, Thương ngày nắng về… Đặc biệt, hình tượng người cha điềm đạm, ấm áp đã trở thành “thương hiệu” của Trung Anh trên màn ảnh.

    Năm 2019, ông được Nhà nước phong tặng danh hiệu Nghệ sĩ Nhân dân, ghi nhận hơn ba thập kỷ cống hiến cho nghệ thuật.

    Ngoài sự nghiệp, Trung Anh từng chia sẻ hoàn cảnh gia đình khiến nhiều khán giả xúc động: ông là con út trong gia đình đông anh chị em, nhưng phần lớn anh chị đều mất sớm. Biến cố này khiến ông sống điềm đạm, trầm tĩnh và trân trọng gia đình hơn. Với ông, sân khấu và gia đình là hai điểm tựa quan trọng nhất.

    Ở tuổi ngoài 60, NSND Trung Anh vẫn giữ hình ảnh giản dị, kín tiếng, miệt mài với nghề và được đánh giá là một trong những nghệ sĩ hiếm hoi còn giữ “lửa nghề” của sân khấu phía Bắc.

  • Hai tay bà vẫn đặt trên vô lăng, bình tĩnh đến lạ thường. Chẳng có chút run rẩy nào. Chỉ có hơi thở dài, như thể bà vừa làm một việc vốn là… quen thuộc

    Buổi sáng hôm ấy, trời đổ mưa nhẹ trên dốc Măng Đen, những hạt mưa trắng mờ phủ lên kính xe khách 45 chỗ chạy tuyến Kon Tum – Đà Nẵng. Tôi ngồi hàng ghế thứ ba bên phải, sát cửa sổ, chống cằm nhìn ra ngoài. Con đường quanh co như rắn lượn, một bên núi, một bên vực sâu đen ngòm, lai láng sương mù.

    Đó vốn dĩ là một chuyến xe như bao chuyến xe khác. Người nói chuyện, người ngủ gật, người đeo tai nghe, người livestream. Tôi chẳng để ý gì nhiều, cho đến khi tất cả bắt đầu xảy ra chỉ trong chưa đầy ba phút. Ba phút thay đổi cả cuộc đời hàng chục con người.

    Ở hàng ghế cuối, một bà cụ nhỏ thó, đội khăn màu nâu, ngồi ôm cái túi vải cũ. Bà im lặng từ lúc lên xe, chỉ thỉnh thoảng ho khan vài tiếng. Trông bà yếu lắm, dáng người khom đi, hai bàn tay gân guốc, da nhăn nheo nhưng sạch sẽ.

    Nếu không có chuyện xảy ra, chắc tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ bà cụ ấy từng đi qua một cuộc đời lớn đến thế.


    I. Chiếc xe mất lái

    Khoảng gần 10 giờ sáng, xe bắt đầu xuống dốc dài. Tài xế – chú Hào, chừng hơn bốn mươi tuổi – bật số nhỏ và cho xe giảm tốc. Nhưng mặt đường hôm ấy trơn như mỡ. Những vệt bùn đất do xe tải đi trước để lại càng khiến chúng tôi cảm thấy bất an.

    Tôi nghe tiếng phanh rít một cái dài.

    “Chết rồi… bánh trượt,” chú Hào lầm bầm.

    Xe chao nhẹ sang trái. Một số người giật mình.

    “Chú ơi, chạy cẩn thận nhé!” một phụ nữ la lên.

    Chú Hào không đáp. Tôi nhìn lên gương chiếu hậu và thấy mặt chú tái mét. Trán chú túa mồ hôi, tay phải run lên và buông khỏi vô lăng một giây.

    Chiếc xe lập tức lệch hẳn sang bên vực.

    “Ôi trời đất ơi!” – nhiều tiếng hét cùng lúc vang lên.

    Tôi đứng bật dậy. Người đàn ông bên cạnh chú Hào lao lên giữ vô lăng, nhưng anh ta hoàn toàn không biết lái xe khách. Xe vẫn trượt. Bánh trước trườn ra mép đường, chỉ còn đúng mười phân nữa là rơi xuống khoảng không.

    Một bé gái khóc thét, mẹ nó ôm chặt, run bần bật.

    “Tài xế… tài xế bị sao rồi!!!”

    Tôi nghe ai đó phía trước hét lên.

    Chú Hào dùng tay giữ ngực, mặt méo xệch – dấu hiệu đột quỵ rõ ràng.

    Chiếc xe rung lắc như con thú hoảng loạn. Tiếng hành khách la hét hỗn loạn, người cầu trời, người gọi tên người thân, người khóc òa.

    Chỉ cần 3 giây nữa thôi là cả xe lao xuống vực sâu hàng chục mét.

    Và đúng lúc ấy…

    Một giọng nói khàn nhưng rất chắc vang lên giữa sự hỗn loạn:

    “Để tôi lái.”


    II. Bà cụ đứng lên

    Tất cả quay lại.

    Đó là bà cụ nhỏ thó ở hàng cuối. Bà chống tay vào thành ghế, chậm rãi tiến lên giữa xe. Dù xe lắc mạnh, đôi chân bà vẫn bước rất vững.

    “Bà ơi, nguy hiểm lắm!”
    “Lùi lại đi!”
    “Không phải lúc đùa đâu!”

    Nhiều người la lên, tưởng bà hoảng loạn mà hành động dại dột.

    Nhưng bà không nghe bất cứ ai.

    Bà đưa mắt nhìn ra phía trước – nơi bánh xe đang cách mép vực chỉ vài chục centimet. Ánh mắt bà không hề có sự sợ hãi mà là thứ ánh nhìn của một người đã từng đi qua những nơi còn đáng sợ hơn thế rất nhiều lần.

    Bà đặt tay lên vai người đàn ông đang cố giữ vô lăng.

    “Nhường tôi,” bà nói nhẹ.

    Người đàn ông ngơ ngác: “Bà… bà lái được không?”

    Bà đáp chắc nịch:

    “Tôi từng lái xe Trường Sơn. Xuống đi.”

    Câu nói ấy khiến cả xe chết lặng một giây.


    III. Kỹ năng của người lính

    Bà ngồi vào ghế, một động tác thành thạo đến mức khiến tất cả chúng tôi dựng tóc gáy.

    Trước hết, bà giật mạnh phanh tay. Rồi bà về số thấp, rà chân thắng, đánh lái thật chuẩn về hướng bên phải – tránh khỏi mép vực. Xe rú lên một tiếng, như muốn trượt thêm, nhưng rồi từ từ lấy lại cân bằng.

    Bà nói lớn:
    “Mọi người ngồi xuống! Đừng đứng lên, xe lệch tải là rơi xuống hết!”

    Giọng bà không to, nhưng dứt khoát khiến người ta chỉ muốn làm theo.

    Xe tiếp tục trôi vì đường trơn, nhưng hoàn toàn trong kiểm soát của bà. Bà rà phanh theo nhịp, chân trái siết chặt giữ bàn đạp, tay phải nghiêng vô lăng đúng hướng.

    Cảm giác như bà không chỉ lái mà còn “cảm” được từng cú rung của chiếc xe – như một con thú quen thuộc.

    Một cậu thanh niên quay livestream run đến mức điện thoại gần rơi.

    “Trời ơi, bà cụ đang… drift xe à? Bà làm thế nào vậy?”

    Một ông chú gần đó thở gấp, giọng lạc đi:

    “Đó là kỹ thuật lái xe quân sự… ngày xưa mấy bác Trường Sơn mới làm được…”

    Xe từ từ giảm tốc. Những người đang khóc bắt đầu nín. Mấy em nhỏ ôm mẹ nhưng mắt mở to nhìn bà như nhìn siêu anh hùng.

    Cuối cùng, chiếc xe lách nhẹ sang phải, lùi bánh trước khỏi mép vực, đi chầm chậm đến bãi đất phẳng bên đường. Và rồi…

    Xe dừng hẳn.
    Không ai bị thương.
    Không một ai tin điều vừa xảy ra.


    IV. Sau khi xe dừng

    Không gian trong xe im lặng tuyệt đối trong gần 30 giây.

    Rồi hàng chục người bật khóc. Có người ôm con, ôm vợ, ôm người xa lạ mà khóc òa vì thoát chết trong gang tấc.

    Chú tài xế được đưa ra ghế sau để sơ cứu, may mắn còn thở.

    Tôi nhìn bà cụ. Hai tay bà vẫn đặt trên vô lăng, bình tĩnh đến lạ thường. Chẳng có chút run rẩy nào. Chỉ có hơi thở dài, như thể bà vừa làm một việc vốn là… quen thuộc.

    Tôi đến gần:
    “Bà… bà học lái xe khi nào ạ?”

    Bà tháo tay khỏi vô lăng, chậm rãi đứng lên.

    “Tôi không học.”
    Bà đáp.

    Rồi bà mím môi, mắt nhìn xa xăm qua kính xe đọng mưa:

    “Hồi trẻ, tôi lái xe Trường Sơn.
    Mỗi ngày chạy qua những con đường thế này, nhưng bom đạn thì nhiều hơn.”

    Cả xe lặng đi.


    V. Quá khứ trở về

    Chúng tôi mời bà xuống nghỉ bên đường. Một nhóm hành khách lấy áo mưa che cho bà, nhóm khác pha chai nước ấm.

    Bà ngồi trên hòn đá ven đường, kể mà không hề khoe khoang:

    “Ngày ấy, tôi mười chín tuổi. Cả đơn vị thiếu lái xe nên ai biết điều khiển ô tô là đưa thẳng ra mặt trận. Tôi lái xe tải chở thương binh, chở đạn, chở lương thực… Đường Trường Sơn thời đó một bên là vực, một bên là đồi, y như con đường này.”

    Bà cười hiền:

    “Khác cái là ngày ấy, trên đầu lúc nào cũng có máy bay Mỹ. Bò dốc mà nghe tiếng bom thì chỉ biết lao nhanh qua, không dừng được. Chạy ban đêm không đèn, chỉ dùng trí nhớ và cảm giác.”

    Một cựu chiến binh trên xe bật khóc. Ông đứng dậy, run run giơ tay chào bà theo điều lệnh.

    “Chúng tôi nợ những người như bác… một lời cảm ơn từ lâu lắm rồi.”

    Bà xua tay:

    “Mấy chuyện cũ rồi, tôi chỉ còn sống nhờ may mắn. Hôm nay cứu được mấy đứa, coi như trả nợ đồng đội.”


    VI. Đội cứu hộ đến

    Khoảng nửa tiếng sau, xe cứu hộ và công an giao thông đến nơi.

    Ai cũng bàng hoàng khi nhìn vị trí chiếc xe suýt rơi xuống vực. Một chiến sĩ nói:

    “Nếu trượt thêm nửa mét nữa thôi… không ai sống nổi.”

    Người trong xe nhìn nhau, rồi lại nhìn bà cụ đang ngồi bên lề đường.

    Một chiến sĩ trẻ chạy lại:

    “Bà là người lái xe để cứu mọi người ạ?”

    Bà chỉ gật nhẹ.

    Anh chiến sĩ đứng nghiêm, cúi đầu thật sâu. Một động tác khiến ai nhìn cũng nóng sống mũi.


    VII. Món quà của hành khách

    Khi xe cứu hộ kéo xe lên và chuẩn bị đưa chúng tôi xuống núi, người đàn ông ngồi ghế đầu tiên giơ tay nói:

    “Bà cứu cả xe, chúng con phải làm gì đó chứ!”

    Ngay lập tức, mọi người chuyền nhau chiếc nón lá, bỏ vào đó mỗi người một ít tiền – không nhiều, nhưng là tấm lòng.

    Bà cụ nhất quyết từ chối:

    “Các con nghèo, giữ lấy mà dùng. Bà không nhận.”

    Nhưng người phụ nữ ôm con gái khóc nãy giờ bèn nắm tay bà:

    “Bà cứu con tôi. Cả đời tôi không quên được. Bà cho chúng tôi gửi chút tấm lòng này… bà không nhận thì chúng tôi khó sống nổi.”

    Cuối cùng, bà nhận. Nhưng bà chỉ giữ phần nhỏ, còn lại bà bảo đem gửi cho chú tài xế chữa trị.


    VIII. Clip lan truyền

    Cậu thanh niên livestream hồi nãy đã quay trọn cảnh bà đánh lái thoát khỏi mép vực.

    Clip ấy lan truyền chóng mặt. Khi chúng tôi về đến thành phố, đã có hàng nghìn người chia sẻ.

    Bình luận toàn là:

    “Người hùng giữa đời thường.”

    “Không ngờ bà cụ nhỏ bé lại lớn lao đến vậy.”

    “Những người lính năm xưa vẫn đang âm thầm bảo vệ chúng ta.”

    Một người dùng mạng viết:

    “Có những anh hùng không cần áo choàng.
    Chỉ cần một tay lái vững và một trái tim không biết sợ.”


    IX. Chia tay

    Khi xe thay tài xế mới, bà cụ xin xuống giữa đường để đi bộ vào bản – nơi bà ở cùng người cháu.

    Chúng tôi nài nỉ đưa bà về tận nhà, nhưng bà chỉ cười:

    “Bà quen đi bộ rồi. Với lại… có mỗi một đoạn. Bà đi được.”

    Trước khi rời xe, bà quay lại nhìn mọi người:

    “Cảm ơn các con đã tin bà. Đời người có lúc may, lúc rủi. Hôm nay gặp nhau, cứu nhau… đó là duyên.”

    Rồi bà khoác túi vải lên vai, chống gậy, lững thững đi vào con đường mờ sương.

    Nhìn bóng bà nhỏ dần, tôi chợt thấy sống mũi cay cay.

    Có lẽ bà đã trải qua những ngày khốc liệt hơn bất cứ ai trong chúng tôi tưởng tượng.
    Có lẽ bà đã đối diện cái chết nhiều lần đến mức hôm nay, bà bình thản hơn tất cả.

    Còn chúng tôi – những người may mắn sống sót – sẽ nhớ mãi khoảnh khắc ấy:

    Khoảnh khắc một bà cụ gầy gò đứng giữa hỗn loạn, nói bằng giọng bình tĩnh:

    “Để tôi lái.”

    Và rồi, bà thật sự lái – cứu cả một xe người.


    X. Lời kết

    Hôm đó, tôi hiểu một điều:

    Anh hùng không phải là những người đi tìm sự chú ý.
    Anh hùng là người, dù 65 tuổi, vẫn sẵn sàng đứng lên đúng lúc thế gian cần.

    Và thế là, giữa buổi sáng mưa bụi ấy, trên con dốc mờ sương của Măng Đen, chúng tôi đã gặp một người hùng của Trường Sơn năm nào – người mà suốt mấy chục năm qua, chẳng ai biết đến.

    Nhưng đối với chúng tôi, những người sống sót hôm đó…

    Bà là người sẽ được kể lại mãi.

  • Đi làm xa mỗi tháng gửi về cho mẹ 20 triệu nuôi vợ mới si::nh, lúc về ch::ết điếng khi thấy vợ bế con ngồi ăn mì tôm

    Tôi tên là Tuấn, kỹ sư xây dựng. Vì muốn vợ con có cuộc sống sung túc nên khi vợ tôi bầu tháng thứ 7 tôi đã chấp nhận đi làm giám sát công trình ở tận biên giới, cách nhà hơn 400km để có thêm thu nhập lo cho con sau này.

    Lương tháng tôi được 35 triệu. Tôi giữ lại 5 triệu chi tiêu, còn lại gửi về cho mẹ. Ngày vợ sinh con tôi cũng chỉ tranh thủ về được có 2 ngày rồi lại đi luôn và nhờ mẹ chăm vợ con hộ. Tôi dặn mẹ kỹ lưỡng: “Mẹ ơi, Hiền mới sinh, sức khỏe yếu. Mỗi tháng con gửi mẹ 20 triệu để mẹ lo cơm nước, bồi dưỡng cho hai mẹ con cô ấy. Còn 10 triệu mẹ cứ giữ lấy mà tiêu hoặc tiết kiệm hộ con.”

    Mẹ tôi gật đầu lia lịa: “Mày cứ yên tâm. Con dâu là con con, cháu nội là cháu tao. Tao không chăm thì ai chăm? Cứ để đấy mẹ lo cho nó béo trắng ra.”. Tôi yên tâm lên đường. Nhưng tôi đã quá ngây thơ.

    Nửa tháng đầu tiên, mọi chuyện có vẻ ổn. Nhưng sau đó tôi bắt đầu thấy lạ. Mỗi lần tôi gọi video về buổi tối để nhìn mặt con, Hiền đều không nghe máy. Cô ấy tắt đi và chỉ nhắn lại những dòng tin ngắn ngủi, lạnh lùng: “Con ngủ rồi, nghe máy con thức.”…”Em mệt, em ngủ trước đây.”…”Mạng lag lắm anh ạ.”…

    Tôi gọi cho mẹ, bà Thoa than thở: “Ôi dào, vợ mày nó sướng quá hóa rồ đấy con ạ. Cơm bưng nước rót tận miệng mà mặt lúc nào cũng sưng sỉa. Nó bảo mày đi xa, nó buồn, nó chẳng thiết nói chuyện.”

    Nghe mẹ nói, cộng với thái độ lạnh nhạt của vợ, tôi bắt đầu sinh nghi. Đàn bà xa chồng, lại mới sinh tâm lý bất ổn, hay là cô ấy có ai khác? Hay cô ấy giấu tôi làm chuyện gì mờ ám, lấy tiền của tôi đưa cho nhà ngoại?

    Cơn ghen và sự nghi ngờ như ngọn lửa âm ỉ đốt cháy tâm can tôi. Ngày thứ Sáu, tôi quyết định không báo trước, bắt xe khách chuyến đêm để về nhà “đánh úp”, xem thực hư vợ tôi đang làm cái gì.

    11 giờ trưa, tôi về đến đầu ngõ. Căn nhà 2 tầng khang trang im lìm. Tôi rón rén mở cổng bằng chìa khóa riêng. Bước vào sân, tôi nghe thấy tiếng tivi mở lớn và tiếng cười nói rôm rả trong phòng khách.
    Qua khe cửa sổ, tôi thấy mẹ tôi và cô em gái (đã lấy chồng nhưng hay về ăn chực) đang ngồi ăn cơm. Trên bàn là mâm cơm thịnh soạn: Gà luộc, canh măng, giò lụa…

    Tôi thở phào. Mẹ ăn uống thế này thì chắc vợ con tôi cũng được chăm sóc tốt. Chắc Hiền đang ngủ hoặc ăn trong phòng. Tôi định đẩy cửa bước vào tạo bất ngờ, nhưng một ý nghĩ thoáng qua khiến tôi dừng lại. Tôi muốn xem vợ tôi đang làm gì khi không có tôi.

    Tôi vòng ra phía sau nhà, nơi có gian bếp cũ và phòng ngủ nhỏ mà mẹ tôi bảo dọn cho Hiền ở cữ “cho kín gió”. Và cảnh tượng trước mắt khiến tim tôi ngừng đập.

    Cánh cửa bếp khép hờ. Trong ánh sáng lờ mờ, ẩm thấp, Hiền đang ngồi co ro trên chiếc chõng tre cũ kỹ. Cô ấy gầy rộc đi, hai má hóp lại, da xanh như tàu lá chuối. Trên tay Hiền đang bế đứa con gái đỏ hỏn của tôi, con bé đang ngằn ngặt khóc.

    Còn Hiền… cô ấy đang ăn trưa. Không có gà luộc. Không có canh măng. Trước mặt cô ấy là một bát mì tôm úp vội, nước đã nguội ngắt, sợi mì trương phềnh lên. Không có lấy một miếng thịt, không một cọng rau. Hiền vừa dỗ con, vừa và vội miếng mì. Nước mắt cô ấy rơi lã chã xuống bát mì, mặn chát.

    Vừa ăn, cô ấy vừa nấc nghẹn: “Nín đi con… mẹ xin lỗi… mẹ đói quá… mẹ ăn miếng rồi mẹ cho con ti…”. Tôi đứng chết lặng. Máu trong người tôi sôi lên sùng sục, chạy rần rật từ chân lên đỉnh đầu. “20 triệu một tháng”! Tôi gửi 20 triệu để vợ tôi ăn mì tôm trương phềnh thế này sao? Không thể kìm nén thêm một giây nào nữa.

    RẦM!!!

    Tôi tung chân đạp phăng cánh cửa gỗ mục nát. Cánh cửa đập vào tường tạo nên tiếng động kinh hoàng. Hiền giật bắn mình, bát mì trên tay rơi xuống đất vỡ tan tành. Cô ấy ôm chặt con, co rúm người lại vì sợ hãi. Khi nhìn thấy tôi, đôi mắt cô ấy mở to, hoảng loạn tột độ, rồi òa khóc nức nở: “Anh… anh về…?”

    Ở nhà trên, mẹ tôi và cô em gái nghe tiếng động lớn cũng hốt hoảng chạy xuống. Thấy tôi đứng sừng sững giữa nhà với đôi mắt đỏ ngầu, mẹ tôi lắp bắp, mặt cắt không còn giọt máu: “Ơ… thằng Tuấn… mày về bao giờ thế con? Sao không báo mẹ?”

    Tôi không trả lời mẹ. Tôi bước tới, nhìn bát mì vương vãi dưới đất, rồi nhìn người vợ tiều tụy như xác ve. Tôi quay sang nhìn mẹ tôi, giọng gầm lên như thú dữ: “20 triệu một tháng của tôi đâu? Hả???”

    Mẹ tôi run rẩy: “Thì… thì mẹ lo cơm nước… Nhưng vợ mày nó bảo nó ngán cơm, nó thích ăn mì tôm cho lạ miệng… Mẹ chiều nó…”. “Mẹ nói thế mà nghe được à!” – Tôi hét lên, chỉ tay vào mâm cơm thừa đầy ắp thịt cá ở nhà trên. – “Mẹ ăn gà, ăn giò, còn vợ con mới đẻ thì mẹ cho ăn mì tôm không người lái? Mẹ làm thế có được không? Con gái mẹ đi lấy chồng người ta cho ăn như thế mẹ có chịu được không”?

    Hiền lúc này mới dám lên tiếng, giọng yếu ớt: “Anh ơi… không phải em thích ăn mì đâu. Mẹ bảo tiền anh gửi về phải để dành xây lại cái cổng và mua xe cho cô Út. Mẹ bảo em ăn bám, đẻ con gái thì chỉ được ăn thế thôi. Mẹ cấm em nghe điện thoại của anh, mẹ bảo nếu mách lẻo mẹ sẽ đuổi hai mẹ con ra đường…”

    Tôi nghe mà tim như bị ai bóp nát. Hóa ra sự im lặng của vợ tôi là sự cam chịu của một người phụ nữ bị cô lập, bị bạo hành tinh thần ngay trong chính ngôi nhà của chồng.

    Mẹ tôi bắt đầu lu loa: “Ối giời ơi, con tôi đi làm xa về nó nghe lời vợ nó chửi mẹ! Tao nuôi mày khôn lớn để giờ mày đội vợ lên đầu à? Tiền mày tao giữ hộ chứ tao ăn hết của mày à?”

    Tôi không tranh cãi nữa. Sự hiếu thảo mù quáng của tôi đã hại chết vợ con tôi rồi. Tôi lao vào tủ quần áo, vơ vội mấy bộ đồ của Hiền và tã lót của con nhét vào ba lô. Tôi bế thốc vợ và con lên. Hiền sợ hãi:
    – “Anh ơi… đi đâu thế anh?”

    Tôi nhìn thẳng vào mặt mẹ tôi và cô em gái đang đứng trơ mắt ếch: “Mẹ, con là con trai mẹ, con có nghĩa vụ phụng dưỡng mẹ. Nhưng mẹ đã đối xử với vợ con con như kẻ thù, thì đừng trách con bất nghĩa. Từ nay, mỗi tháng con sẽ chỉ gửi đúng 3 triệu tiền ăn cho mẹ như luật định. Còn lại mọi thứ ở đây mẹ tự lo đi.”

    – “Mày… mày dám bỏ nhà đi à? Mày bước ra khỏi cửa là tao từ mặt!” – Mẹ tôi gào lên.

    Tôi quay lưng, giọng lạnh băng: “Con không cần mẹ từ mặt. Chính mẹ đã đẩy con đi.”

    Tôi bế vợ con ra thẳng ngõ, vẫy một chiếc taxi. Trên xe, Hiền vẫn khóc, nhưng lần này cô ấy dựa đầu vào vai tôi. Tôi ôm chặt hai mẹ con, nước mắt tôi cũng rơi xuống. “Anh xin lỗi. Anh sai rồi. Từ nay, anh sẽ không để ai làm khổ mẹ con em nữa. Dù có phải đi thuê nhà, ăn cháo, anh cũng sẽ tự tay chăm sóc em.”

    Sau ngày hôm đó, tôi xin chuyển công tác về gần nhà, thuê một căn nhà nhỏ. Mỗi lần nhìn vợ tôi hồng hào trở lại, con tôi bụ bẫm, tôi biết mình đã làm đúng. Cú đạp cửa ngày hôm ấy không chỉ phá vỡ cánh cửa gỗ mục, mà còn phá vỡ xiềng xích của những hủ tục và sự nhu nhược trong tôi.