Blog

  • Vợ si::nh xong 2 tuần rồi mà cứ k:êu ca đ:;au lư::ng rồi để nhà cửa bừa bộn không dọn

    Căn chung cư chìm trong ánh đèn vàng vọt lúc 2 giờ sáng. Tiếng khóc ngằn ngặt của bé Bon xé toạc màn đêm tĩnh mịch.

    Quân – một kiến trúc sư có tiếng, vừa hoàn thành bản vẽ dự án resort lúc nửa đêm, bực dọc ném chiếc bút xuống bàn. Anh day thái dương, bước ra khỏi phòng làm việc với vẻ mặt hầm hầm.

    Trong phòng ngủ, Thục Anh đang vật lộn với đứa con đỏ hỏn trên tay. Tóc cô bết lại vì mồ hôi, khuôn mặt nhợt nhạt không còn chút sinh khí. Cô đang cố nhấc người dậy để thay tã cho con, nhưng vừa nhổm mông, một cơn đau buốt chạy dọc sống lưng khiến cô khựng lại, ngã huỵch xuống mép giường.

    Quân đứng ở cửa, chứng kiến cảnh đó nhưng không hề chạy lại đỡ. Thay vào đó là một tiếng thở dài thườn thượt đầy ngán ngẩm.

    — “Lại nữa à? Em không chán cái điệp khúc này sao?”

    Thục Anh ngước mắt lên, đôi môi run rẩy trắng bệch: — “Anh… lưng em đau quá… Em không đứng nổi…”

    — “Đau đau đau. Ngày nào cũng đau.” – Quân gắt gỏng, tiến lại giật lấy đứa con trên tay vợ đặt vào cũi – “Mẹ tôi ngày xưa đẻ xong 3 ngày đã ra đồng cấy lúa. Em thì nằm điều hòa, cơm bưng nước rót, chỉ việc bế con mà cũng kêu như sắp chết. Đừng có lấy cớ lười biếng để trốn việc nhà nữa. Anh đi làm kiếm tiền đã đủ mệt rồi!”

    Thục Anh cắn chặt môi đến bật máu để không bật khóc thành tiếng. Cô không lười. Nhưng kể từ sau mũi tiêm gây tê tủy sống và ca sinh khó kéo dài 12 tiếng, cột sống cô như bị ai đó dùng búa tạ đập vào mỗi ngày. Nhưng mỗi lần cô mở miệng than thở, Quân lại cho rằng cô đang “làm nũng” kiểu tiểu thư.

    Dần dần, Thục Anh chọn cách im lặng. Cô chịu đau một mình, lết đi trong chính căn nhà của mình như một bóng ma.

    Đỉnh điểm là vào một buổi chiều thứ Bảy. Quân đi tiếp khách về, thấy nhà cửa bừa bộn, cơm canh chưa nấu, còn Thục Anh thì nằm sấp trên thảm phòng khách, con khóc bên cạnh mà cô không dỗ.

    Cơn giận bùng lên, Quân đá văng đôi dép, quát tháo ầm ĩ cho rằng vợ vô trách nhiệm, bỏ bê con cái để ngủ. Thục Anh chỉ thều thào được vài câu yếu ớt rồi lại lịm đi. Tối đó, chiến tranh lạnh bao trùm căn nhà. Quân bỏ vào phòng làm việc, đóng sầm cửa, mặc kệ vợ xoay sở.

    Ngồi trong phòng, Quân sực nhớ ra mình để quên tập hồ sơ thầu quan trọng ở bàn trà phòng khách. Anh lười ra ngoài mặt đối mặt với vợ, nên mở ứng dụng camera trên điện thoại để xem mình có để quên ở đó thật không, hay đã cầm vào phòng rồi.

    Màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị góc quay toàn cảnh phòng khách.

    Anh tua lại mốc thời gian khoảng 3 tiếng trước – lúc anh chưa về nhà. Anh muốn xem rốt cuộc cả chiều nay cô làm cái gì mà nhà cửa như cái bãi chiến trường.

    Nhưng những gì hiện lên trên màn hình khiến điếu thuốc trên môi Quân rơi xuống đất lúc nào không hay.

    14:30 chiều. Thục Anh đang bế bé Bon đi lại ru ngủ. Đột nhiên, cô khựng lại, tay bám chặt vào thành ghế sofa. Khuôn mặt cô trên màn hình nhăn nhúm lại, méo xệch đi vì đau đớn. Cô từ từ trượt xuống, nhưng không dám thả tay vì sợ ngã con. Cô dùng chính đầu gối và khuỷu tay của mình làm đệm đỡ, quỳ sụp xuống sàn gạch lạnh ngắt.

    14:45 chiều. Bé Bon khóc vì gắt ngủ. Thục Anh cố đứng dậy lấy bình sữa trên bàn. Quân nín thở nhìn vợ mình. Cô không đứng lên được. Cô thử chống tay, nhưng lưng cô cứng đờ. Cô ngã vật ra sau. Rồi cô làm một hành động khiến tim Quân như bị ai bóp nghẹt: Cô lết. Người phụ nữ ấy nằm sấp, dùng hai khuỷu tay cào xuống sàn nhà, lết từng chút, từng chút một về phía bình sữa. Hai chân cô lê lết phía sau như người bị liệt.

    Qua màn hình không có tiếng, Quân vẫn thấy rõ khẩu hình của cô đang hét lên. Một tiếng hét câm lặng. Cô với được bình sữa, nhưng khi quay lại với con, cô không lết nổi nữa. Cô nằm úp mặt xuống sàn, tay đấm mạnh vào đùi mình thùm thụp vì bất lực.

    15:30 chiều. Cơn đau có vẻ dịu đi một chút. Thục Anh vịn tường đứng dậy, đi được ba bước thì chân cô khuỵu xuống. Lần này, trán cô đập mạnh vào cạnh bàn trà. Cô ôm đầu, cuộn tròn người lại như con tôm luộc, toàn thân co giật từng cơn.

    Quân tua đi tua lại đoạn video ấy. Anh nhìn thấy vợ mình bò dưới sàn nhà để nhặt cái tã. Anh nhìn thấy cô vừa cho con bú vừa lấy tay đấm vào cột sống liên tục, nước mắt giàn giụa. Và anh nhìn thấy cảnh cô gục ngã ngay trước khi anh về 15 phút – cái khoảnh khắc mà anh bước vào và chửi cô là “đồ lười biếng ngủ ngày”.

    Cả người Quân run lên bần bật. Cảm giác lạnh toát chạy từ đỉnh đầu xuống gót chân. Không phải giả vờ. Không phải làm nũng. Đó là sự tra tấn. Vợ anh đã phải chịu đựng sự tra tấn về thể xác suốt hai tuần qua, một mình, trong bốn bức tường này. Và người cầm dao cứa thêm vào vết thương đó lại chính là anh.

    Những lời nói cay nghiệt của anh vọng lại trong đầu như những cái tát: “Mẹ người ta đi cấy…”, “Cô diễn đủ chưa…”, “Đồ ăn bám…”

    Quân ném chiếc điện thoại xuống bàn, lao ra khỏi phòng như một kẻ điên.

    Phòng khách tối om. Thục Anh vẫn nằm ở góc thảm, nơi anh bỏ mặc cô lúc nãy. Cô đang co ro, một tay vẫn đặt hờ lên người con để vỗ về, dù mắt cô nhắm nghiền vì kiệt sức.

    Quân quỳ sụp xuống bên cạnh. Anh run run đưa tay chạm vào lưng áo vợ. Ướt đẫm. Mồ hôi lạnh toát. Dưới lớp áo mỏng, những khối cơ lưng của cô co cứng lại, nổi cục lên, cứng như đá.

    — “Thục Anh…” – Giọng Quân lạc đi, nghẹn ứ ở cổ họng.

    Thục Anh giật mình mở mắt, theo phản xạ, cô co rúm người lại, đưa tay che mặt như sợ bị mắng: — “Em dậy rồi… em dậy nấu cơm ngay đây… anh đừng mắng…”

    Câu nói ấy như một nhát dao đâm thấu tim gan Quân. Anh vỡ vụn. Người đàn ông cao ngạo, lạnh lùng ấy òa khóc nức nở như một đứa trẻ. Anh ôm chầm lấy vợ, siết chặt lấy đôi vai gầy guộc đang run rẩy.

    — “Anh sai rồi… Anh xin lỗi… Trời ơi, anh là thằng tồi…”

    Quân gục đầu vào vai vợ, nước mắt thấm ướt áo cô. — “Sao em đau thế này mà không bảo anh? Sao em cứ chịu một mình thế?”

    Thục Anh ngỡ ngàng, rồi khi hiểu ra chồng đã biết sự thật, sự tủi thân dồn nén bấy lâu vỡ òa. Cô khóc. Tiếng khóc uất nghẹn, tức tưởi vang lên trong đêm. — “Em bảo rồi… nhưng anh có tin em đâu… Anh bảo em giả vờ…”

    Ngay trong đêm, Quân gọi bác sĩ riêng đến nhà. Kết quả chẩn đoán Thục Anh bị giãn dây chằng nghiêm trọng chèn ép rễ thần kinh, cộng với di chứng thiếu canxi sau sinh. Bác sĩ nói chỉ cần chậm vài ngày nữa, cô có thể bị liệt tạm thời.

    Kể từ hôm đó, người ta thấy vị kiến trúc sư bận rộn ấy xin nghỉ phép dài hạn. Anh từ chối mọi cuộc nhậu, mọi dự án mới. Sáng sáng, người ta thấy Quân dìu vợ tập đi từng bước ở hành lang chung cư. Anh học cách thay tã, học cách massage lưng, học cách nấu món canh lợi sữa.

    Chiếc camera ở phòng khách vẫn hoạt động. Nhưng nó không còn ghi lại những cảnh tượng đau lòng đơn độc nữa. Bây giờ, trong khung hình luôn có hai người. Mỗi khi Thục Anh nhăn mặt đặt tay lên lưng, ngay lập tức có một vòng tay vững chãi xuất hiện đỡ lấy cô.

    Có những nỗi đau không chảy máu, nhưng nó giết chết tâm hồn người phụ nữ nhanh hơn bất cứ thứ vũ khí nào. Và liều thuốc duy nhất không phải là thuốc giảm đau, mà là sự thấu hiểu của người đàn ông đầu ấp tay gối.

    Quân đã suýt đánh mất tất cả vì sự vô tâm. Nhưng may thay, đoạn băng ghi hình vô tình ấy đã cứu vớt lương tri của một người chồng, và cứu cả một cuộc hôn nhân đang trên bờ vực thẳm.

  • Xót xa một nam ca sĩ Việt vừa qua đời vì suy thận, tang lễ diễn ra 3 ngày

    Trước đó, nam ca sĩ từng nhập viện điều trị trong tình trạng nguy kịch.

    Mới đây, thông tin ca sĩ Mã Thái Sơn đã trút hơi thở cuối cùng tại một bệnh viện ở TP.HCM đã nhận được sự quan tâm của nhiều khán giả. Được biết, nam ca sĩ ra đi sau nhiều năm điều trị bệnh, trong đó có suy thận và hở van tim 3 lá.

    Hiện, thông tin này khiến đồng nghiệp và khán giả bàng hoàng, xót xa cũng như gửi lời chia buồn đến gia đình người đã mất. Nam ca sĩ hồi trẻ. (Ảnh FBNV)Nam ca sĩ hồi trẻ. (Ảnh FBNV)
    Theo cáo phó, tang lễ của nam ca sĩ sẽ diễn ra tại xã Bình Hưng (TP.HCM) từ ngày 27/11 đến 30/11. Gia đình cho biết mọi thủ tục được tổ chức đơn giản, ấm cúng theo đúng mong muốn của anh khi còn sống.

    Trước khi qua đời, Mã Thái Sơn có hoàn cảnh vô cùng khó khăn. Thời gian mắc bệnh và phải điều trị, anh không có nhiều thu nhập và phải thuê trọ, sống cùng dì ruột.

    Khi biết đến cuộc sống ngặt nghèo của Mã Thái Sơn, nhiều đồng nghiệp và bạn bè đã đứng ra quyên góp, giúp đỡ anh có chi phí chữa bệnh, trả viện phí.

    Theo chia sẻ từ ca sĩ Dạ Thảo My, từ đầu tháng 11, tình trạng của đàn anh chuyển biến xấu. Anh phải mổ chân lần hai để ghép da và được bác sĩ cảnh báo khả năng nguy hiểm tính mạng bất cứ lúc nào. Đến ngày 12/11, Mã Thái Sơn xuất hiện thêm biến chứng nhiễm nấm máu khiến quá trình điều trị càng trở nên căng thẳng.

    “Các bác sĩ phải giành giật từng ngày để giữ lại sự sống cho anh”, Dạ Thảo My từng chia sẻ trong một bài đăng trên Facebook. Nam ca sĩ ghi dấu ấn qua dòng nhạc bolero, trữ tình. (Ảnh chụp màn hình)

    Nam ca sĩ ghi dấu ấn qua dòng nhạc bolero, trữ tình. (Ảnh chụp màn hình)

    Mã Thái Sơn, tên thật Phan Quang Hải, sinh năm 1974. Anh là giọng ca quen thuộc của sân khấu hội chợ và các chương trình ca nhạc tỉnh. Với chất giọng ngọt, giàu cảm xúc, nam ca sĩ ghi dấu ấn qua dòng nhạc trữ tình, bolero và sở hữu lượng khán giả trung thành đáng kể.

    Sự nghiệp của anh không ồn ào nhưng sự chân phương trong tiếng hát và cách sống của Mã Thái Sơn khiến nhiều người yêu mến, tiếc thương trước sự ra đi đột ngột của anh.

  • Trong buổi họp thôn, ông chủ trại heo giàu nhất xã đập bàn chửi lão thầy cúng “ăn nói láo”, sáng hôm sau cả dãy chuồng 300 con heo đồng loạt nằm im chet cứng đờ

    Trong buổi họp thôn, ai cũng sững người khi ông Tự – chủ trại heo lớn nhất xã, đập bàn quát ầm trước mặt lão thầy cúng:

    “Ông phán bừa hù dân à? Nhà tôi chăn 300 con, chưa từng dịch, chưa từng chết một con. Đừng ăn nói nhảm dọa kiếm tiền!”

    Lão thầy cúng chỉ thở dài, mắt nhìn xa xăm:

    “Tôi nhắc ông vì tử khí đang bám vào chuồng heo phía Đông. Qua được đêm nay thì bình yên, còn không… đừng trách tôi không nói trước.”

    Cả hội trường xôn xao, người tin người cười.
    Ông Tự thì gạt phắt, phẩy tay:

    “Tin cái thứ âm với dương, heo nhà tôi tiêm phòng đầy đủ, ông đừng làm trò!”

    Ai ngờ…


    Sáng hôm sau – 5h12
    Vợ ông Tự mở cửa chuồng heo đầu tiên, định cho ăn.

    Rồi bà khụy xuống tại chỗ.

    300 con nằm im, cứng đờ, không một tiếng kêu, tư thế giống hệt nhau: đầu quay về đúng một hướng – phía Đông.

    Bà Tự run run gọi chồng:

    “Ông ơi… heo chết hết rồi…”

    Hai vợ chồng đổ sập xuống giữa nền xi măng, khóc không thành tiếng.
    Không thấy đấu hiệu bị bệnh, không có dấu đổ thuốc, thức ăn còn nguyên.

    Ông Tự hoảng loạn:

    “Mở camera! Mở camera ra xem đêm qua có ai phá!”

    Bấm lại từ 23h đêm…

    Màn hình ban đầu bình thường.
    Heo ngủ, quạt quay, đèn sáng.

    23h41 – một bóng đen xuất hiện ở góc chuồng, đứng im, không có hình dạng rõ, nhưng… camera không nhận dạng được cơ thể người, chỉ hiện:

    UNKNOWN HEAT SIGNATURE DETECTED

    23h43 – đèn toàn chuồng nhấp nháy, heo bật dậy đồng loạt, nhưng không chạy – mà đứng nghiêng đầu nhìn về phía bóng đen.

    23h45 – bóng đen giơ tay phải, và…

    300 con heo đồng loạt quỳ rạp xuống nền xi măng, như có ai ra lệnh.

    Rồi camera mờ dần như bị che sương.

    Hình cuối cùng ghi được là một dòng chữ ai đó viết bằng móng tay lên tấm tôn cạnh ống nước:

    “Tôi cảnh báo rồi mà không nghe.”

    Nhưng đoạn rợn nhất…

    Là lúc camera tự zoom vào một điểm trong bóng tối phía cuối chuồng, nơi không có cửa, không có lối ra.

    Và khuôn mặt lão thầy cúng từ từ hiện ra trong đó, nhìn thẳng vào ống kính, đôi mắt trắng dã.

    Ngón tay ông gõ ba cái rất chậm vào mặt camera.

    Cốc… cốc… cốc.

    Rồi hình biến mất.

    Ông Tự ngã vật xuống, miệng chỉ kêu được bốn chữ:

    “Hắn… không phải người…”

    Sau khi xem camera, ông Tự choáng váng đến mức tưởng mình gặp thứ gì siêu nhiên.
    Nhưng đến khi công an huyện và kỹ thuật hình sự xuống kiểm tra, mọi chuyện bắt đầu rẽ sang hướng khác.

    Kỹ thuật viên xem xong chỉ lắc đầu:

    “Cái này không phải ma… mà là bản ghi hình bị chỉnh sửa bằng phần mềm nhận diện giả lập.”

    Dòng chữ “UNKNOWN HEAT SIGNATURE” và hình ảnh bóng đen đều được chèn thêm sau khi file xuất ra, chứ không phải trong lúc quay.

    Tức là ai đó đã cố tình dựng cảnh để ông Tự tin rằng có thứ bí ẩn giết heo.

    Nhưng mục đích là gì?

    Kết luận xét nghiệm cho ra:

    Toàn bộ heo chết do hít phải khí độc Chlorine nồng độ cao, chứ không phải bệnh hay bị đầu độc qua thức ăn.

    Hai vợ chồng sững người.

    Khí này thường xuất hiện khi Clo trong nước chuồng heo phản ứng với acid mạnh.

    Mà nơi duy nhất có acid mạnh là…

    Khu nhà bếp của trại – chỉ nhân viên và con trai lớn của ông Tự mới có chìa khóa.

    Công an hỏi:

    “Trong trại, ai biết sử dụng phần mềm xử lý video?”

    Ông Tự lập tức nghĩ đến con trai cả – Tuấn, 28 tuổi – từng học công nghệ thông tin nhưng bỏ ngang.

    Tuấn về làm phụ việc trong trại, ngày nào cũng cáu gắt với cha.
    Tối nào cũng cật lực tăng ca rửa chuồng, pha thuốc, xử lý hệ thống.

    Nghe đến đó, công an yêu cầu mở camera hành lang trước khi vào khu chuồng heo.

    Và lúc tua lại, cả nhà im lặng:

    23h37 – Tuấn đi vào, mang theo một can nhựa lớn.

    Một phút sau, tiếng hệ thống lọc nước xả mạnh.

    23h45 – tất cả heo bắt đầu giãy.

    Dựng lại hiện trường, điều tra viên hỏi thẳng:

    “Cậu có pha acid vào bể nước không?”

    Tuấn không phủ nhận.

    Nhưng cậu cũng không khóc, không run, chỉ nói chậm rãi:

    “Con đã cảnh báo ba rồi. 300 con heo sắp phải xuất chuồng nhưng ba không chịu xử lý bệnh phổi trước. Heo sốt, ho, nhiều con thở rít, vậy mà ba ép xuất sớm để kịp giá thị trường. Con biết nếu bệnh lây sang 3 trang trại xung quanh, cả xã phá sản.”

    Ai cũng sững.

    “Con chọn cách giết toàn bộ… để ngăn dịch.”

    Ông Tự bật dậy:

    “Mày điên à? Tại sao không báo cơ quan thú y?!”

    Tuấn nhìn thẳng cha:

    “Ba nghĩ người ta không biết ba đút lót để tránh kiểm dịch sao?”

    Không ai nói thêm lời nào.

    Tuấn thú nhận:

    Cậu không hề định hù cha bằng ma quỷ,

    chỉ định tạo bằng chứng giả để công an điều tra sâu và buộc trang trại phải kiểm soát dịch.

    Nhưng đến khi chuồng heo chết sạch, cậu hoảng loạn, sợ bị bắt ngay nên chèn các hiệu ứng vào video để đẩy mọi người suy nghĩ theo hướng tâm linh, kéo dài thời gian cho mình.

    Chỉ không ngờ chính cơ quan điều tra lại lật mặt nhanh như vậy.

    Tuấn bị áp giải ra xe, ông Tự nắm tay con, lần đầu trong đời giọng run đến lạc:

    “Sao con không nói với ba lần cuối?”

    Tuấn chỉ đáp:

    “Con nói rồi. Ngay trên bàn họp. Nhưng ba chửi người ta trước mặt cả thôn… Ai dám đứng về phía con nữa?”

    Cửa xe đóng lại.

    Bà Tự quỵ xuống.

    Không có ma.
    Không có thầy cúng thần bí.

  • Mẹ già gọi cho con trai 10 cuộc đến đón từ bệnh viện mà không bắt máy, sợ có điều gì đó không ổn, bà mặc kệ cả vết thương của mình, bắt taxi về nhà

    Chiều hôm ấy, hành lang bệnh viện vắng đến lạnh người. Bà Thìn, 68 tuổi, bấm gọi điện cho con trai—Lâm—đến cuộc thứ mười mà vẫn chỉ nghe tiếng tút dài vô cảm. Bà vừa khâu xong hơn mười mũi ở cánh tay sau cú ngã cầu thang, bác sĩ dặn phải có người đưa về. Nhưng Lâm không bắt máy. Vợ nó, Hòa, cũng im lặng như tắt hơi.

    Một dự cảm tối tăm siết lấy ngực bà. Bà đứng dậy, cố giữ thăng bằng dù vết thương còn rát như xát muối. Bà gọi taxi.


    Chiếc xe dừng trước cổng nhà vừa lúc trời đổ mưa rào. Bà Thìn run tay đưa chìa khóa quen thuộc vào ổ—không xoay được.

    Ổ khóa đã bị thay.

    Bà chưa kịp hiểu chuyện gì thì ánh mắt bà rơi vào một tờ giấy bị nhét hờ giữa khe cửa:

    “Nhà này không còn chỗ cho bà.”

    Nét chữ của Hòa. Nét chữ mà bà nhận ra ngay lập tức.

    Từng giọt mưa hòa vào từng chữ viết, nhòe đi nhưng vẫn như đâm vào mắt bà. Bà Thìn đứng chết lặng. Từng hơi thở như bị chặn ngang.

    Cánh cửa bất ngờ mở hé. Hòa đứng bên trong, khoanh tay, giọng lạnh như thép:

    —Bà về đây làm gì? Đã nói rồi, từ nay đừng bước chân vào nữa. Nhà này là của vợ chồng tôi.

    Đằng sau Hòa, Lâm ló đầu ra, mặt tránh ánh nhìn của mẹ.
    —Mẹ… mẹ tìm nhà dưỡng lão đi, tụi con bận lắm.

    Bà Thìn sững lại, đôi mắt già nua lập lòe nước nhưng không rơi giọt nào.
    —Mẹ chỉ muốn biết… vì sao?

    Hòa cười nửa miệng.
    —Vì chúng tôi không muốn nuôi thêm gánh nặng. Với lại, mẹ cũng chẳng có quyền gì ở đây khi sổ đỏ đứng tên tụi tôi.

    Một cú sét trong lòng bà.

    Nhưng Hòa không biết… và Lâm cũng không biết… rằng sổ đỏ đứng tên tụi nó chỉ là trò lừa cuối đời của chồng bà để thử lòng con cái.


    Đêm đó, bà Thìn không quay lại bệnh viện. Bà bắt một chuyến xe khác, đi thẳng đến văn phòng luật sư của chồng lúc sinh thời—ông Phúc.

    Trên bàn, chiếc hộp gỗ sẫm màu mà ông dặn “đến lúc cần thì mở” vẫn nằm nguyên. Bà mở nắp.

    Bên trong là:

    Bản di chúc chính thức, có công chứng, ghi rõ: Toàn bộ căn nhà, đất và tài sản đi kèm thuộc về vợ là Nguyễn Thị Thìn. Con trai Lâm không được hưởng thừa kế cho đến khi chứng minh được năng lực tự lập và lòng hiếu thuận với mẹ.

    USB chứa đoạn ghi âm: cuộc trò chuyện giữa ông và Lâm một năm trước, khi Lâm ép bố sửa di chúc để chuyển nhà sang tên vợ chồng nó.

    Hợp đồng ủy quyền toàn bộ tài sản: người được trao quyền là… chính bà Thìn.

    Luật sư nhìn bà.
    —Cô muốn khởi động thủ tục ngay tối nay không?

    Bà Thìn siết chặt các giấy tờ, vết thương ở tay lại rỉ máu nhưng ánh mắt bà sáng lên lần đầu tiên sau nhiều tháng.

    —Làm ngay đi. Tôi đã bị đuổi khỏi nhà mình. Giờ đến lượt tôi… đòi lại.


    Ba ngày sau, khi Lâm và Hòa đang ung dung ăn tối trong căn nhà “mới thuộc về mình”, chuông cửa vang lên.

    Hòa hất mặt:
    —Lại bà già đến quấy đây à?

    Nhưng ngoài cửa không phải bà Thìn.

    Mà là chấp hành viên thi hành án, hai luật sư và tổ dân phố.

    —Anh chị vui lòng rời khỏi nhà trong vòng 24 giờ. Nhà này theo di chúc hợp pháp thuộc toàn quyền sở hữu của bà Nguyễn Thị Thìn. Đây là quyết định cưỡng chế và toàn bộ chứng cứ liên quan việc anh chị có dấu hiệu chiếm đoạt tài sản.

    Hòa tái nhợt.
    —Không thể nào! Sổ đỏ tên tôi mà!

    Luật sư của bà Thìn nhẹ nhàng đặt bản sổ đỏ thật lên bàn—loại mà chỉ cơ quan nhà nước mới cấp. Thứ Hòa đang giữ chỉ là bản photo kèm con dấu giả mà cha chồng họ từng đưa để thử lòng.

    Lâm quỵ xuống như bị rút hết xương sống.
    —Mẹ… mẹ cho con giải thích…

    Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng họ.

    Bà Thìn.

    Bà bước vào, đứng thẳng, gương mặt không còn u uất mà đầy kiêu hãnh.

    —Mấy đứa bảo nhà này không còn chỗ cho bà. Vậy tốt rồi. Từ hôm nay, nhà này thật sự không còn chỗ cho những người bất hiếu.

    Cánh cửa khép lại sau lưng bà.
    Lần này, chính bà là người đóng cửa.

    Và khóa—được thay mới hoàn toàn.

  • Dù nhà lớn hay nhỏ, mở cửa ra đừng để thấy 3 thứ này, đây không phải mê

    Dù nhà lớn hay nhỏ, mở cửa ra đừng để thấy 3 thứ пàყ, đây không phải mê tín

     Tuyệt ᵭṓi khȏng ᵭặt gương ᵭṓi diện với hướng cửa chính của ngȏi nhà.

    Gương

    Gương là vật dụng phổ biḗn và hầu như nhà nào cũng có. Ngoài chức năng soi chiḗu, trong phong thủy gương còn ᵭược coi là vật xua ᵭuổi tà ma, cũng là vật giúp gia tăng năng lượng gấp ᵭȏi nḗu như ᵭặt ᵭúng vị trí.

    Theo các chuyên gia phong thủy, người dùng nên ᵭặt gương theo hướng Đȏng Nam, Bắc và Đȏng, tṓi kỵ việc ᵭặt gương theo hướng Nam. Bởi hướng Nam là biểu tượng của ánh sáng và lửa, trong khi ᵭó gương ᵭược xem như một yḗu tṓ của nước, nó sẽ tương tác và kỵ với lửa.

    Dù nhà lớn hay nhỏ, mở cửa ra ᵭừng ᵭể thấy 3 thứ này, ᵭȃy khȏng phải mê tín - 1

    Đặc biệt, tuyệt ᵭṓi khȏng ᵭặt gương ᵭṓi diện với hướng cửa chính của ngȏi nhà. Cửa nhà là nơi thu hút nhiḕu nguṑn năng lượng vào nhà, nḗu ᵭặt một chiḗc gương lớn trước cửa sẽ ᵭẩy và cản trở vượng khí vào nhà, thậm chí dễ thu hút những thứ khȏng sạch sẽ.

    Trong thực tḗ, ᵭặt gương ᵭṓi diện cửa nhà thì khi mở cửa ra, ánh nắng hắt vào gương, phản lại vào mặt chúng ta có thể gȃy lóa mắt, ᵭau mắt. Hay vào buổi tṓi, trong khȏng gian tṓi, vừa mở cửa ra ᵭã thấy bóng mình phản chiḗu trong gương có thể dọa bạn một phen, ᵭặc biệt nguy hiểm với những người yḗu bóng vía, người già và trẻ nhỏ.

    Đṑ lặt vặt

    Dù nhà lớn hay nhỏ, mở cửa ra ᵭừng ᵭể thấy 3 thứ này, ᵭȃy khȏng phải mê tín - 2

    Theo quan ᵭiểm phong thủy, khȏng gian tượng trưng cho sự giàu có, một khȏng gian ᵭủ thoáng sẽ cho phép khȏng khí lưu thȏng trong phòng và mang lại tài lộc. Việc tích tụ một sṓ ᵭṑ ᵭạc bừa bộn có thể ảnh hưởng ᵭḗn sự giàu có của bạn, ᵭṑng thời cũng có thể sinh sȏi vi khuẩn và ảnh hưởng ᵭḗn sức khỏe gia ᵭình bạn.

    Khȏng nên ᵭặt ᵭṑ lặt vặt, bừa bộn ở tiḕn sảnh. Một mặt sẽ khiḗn con người cảm thấy khó chịu khi bước vào, khiḗn gia chủ bị người ngoài ᵭánh giá là sṓng bừa bộn, mặt khác sẽ cản trở ᵭường tài lộc vào nhà.

    Đṑng hṑ

    Dù nhà lớn hay nhỏ, mở cửa ra ᵭừng ᵭể thấy 3 thứ này, ᵭȃy khȏng phải mê tín - 3

    Ngày nay, hầu hḗt những ᵭṑ trang trí truyḕn thṓng ᵭã bị loại bỏ, nhưng ᵭṑng hṑ thì khȏng. Bởi, chúng ta thường có thói quen ngước lên ᵭể xem giờ, khȏng phải lúc nào bạn cũng có thể ᵭeo ᵭṑng hṑ ᵭeo tay hay cầm ᵭiện thoại ᵭể xem giờ.

    Tuy nhiên, việc ᵭặt ᵭṑng hṑ cũng có những yêu cầu phong thủy nhất ᵭịnh, tuyệt ᵭṓi khȏng thể treo bừa bãi. Cửa là khởi ᵭầu của mọi vận may trong nhà, nḗu bước vào cửa mà thấy ᵭṑng hṑ treo trên tường thì ᵭiḕu này ᵭược coi là khȏng may mắn.

    Bởi trong tiḗng Hán Việt, ᵭṑng hṑ có ȃm “chung” ᵭṑng ȃm với từ “chung” mang ý kḗt thúc (chung kḗt). Chính vì vậy, khi treo ᵭṑng hṑ ᵭṓi diện cửa sẽ chặn hḗt các nguṑn năng lượng tṓt ᵭi vào nhà, khȏng có lợi cho gia chủ.

    Trên thực tḗ, mở cửa thấy ᵭṑng hṑ có thể khiḗn con người cảm thấy lo lắng và gȃy áp lực nhất ᵭịnh cho con người. Hơn nữa, treo ᵭṑng hṑ ᵭṓi diện cửa cũng khá bất tiện khi xem giờ khi bạn ᵭang ở trong nhà. Vì vậy, ᵭṓi diện cửa chính là vị trí khȏng thích hợp ᵭể treo ᵭṑng hṑ.283

    (*) Thȏng tin trong bài chỉ mang tính chất tham khảo, chiêm nghiệm!

  • Dù nhà lớn hay nhỏ, mở cửa ra đừng để thấy 3 thứ пàყ, đây không phải mê tín

    Dù nhà lớn hay nhỏ, mở cửa ra đừng để thấy 3 thứ пàყ, đây không phải mê tín

     Tuyệt ᵭṓi khȏng ᵭặt gương ᵭṓi diện với hướng cửa chính của ngȏi nhà.

    Gương

    Gương là vật dụng phổ biḗn và hầu như nhà nào cũng có. Ngoài chức năng soi chiḗu, trong phong thủy gương còn ᵭược coi là vật xua ᵭuổi tà ma, cũng là vật giúp gia tăng năng lượng gấp ᵭȏi nḗu như ᵭặt ᵭúng vị trí.

    Theo các chuyên gia phong thủy, người dùng nên ᵭặt gương theo hướng Đȏng Nam, Bắc và Đȏng, tṓi kỵ việc ᵭặt gương theo hướng Nam. Bởi hướng Nam là biểu tượng của ánh sáng và lửa, trong khi ᵭó gương ᵭược xem như một yḗu tṓ của nước, nó sẽ tương tác và kỵ với lửa.

    Dù nhà lớn hay nhỏ, mở cửa ra ᵭừng ᵭể thấy 3 thứ này, ᵭȃy khȏng phải mê tín - 1

    Đặc biệt, tuyệt ᵭṓi khȏng ᵭặt gương ᵭṓi diện với hướng cửa chính của ngȏi nhà. Cửa nhà là nơi thu hút nhiḕu nguṑn năng lượng vào nhà, nḗu ᵭặt một chiḗc gương lớn trước cửa sẽ ᵭẩy và cản trở vượng khí vào nhà, thậm chí dễ thu hút những thứ khȏng sạch sẽ.

    Trong thực tḗ, ᵭặt gương ᵭṓi diện cửa nhà thì khi mở cửa ra, ánh nắng hắt vào gương, phản lại vào mặt chúng ta có thể gȃy lóa mắt, ᵭau mắt. Hay vào buổi tṓi, trong khȏng gian tṓi, vừa mở cửa ra ᵭã thấy bóng mình phản chiḗu trong gương có thể dọa bạn một phen, ᵭặc biệt nguy hiểm với những người yḗu bóng vía, người già và trẻ nhỏ.

    Đṑ lặt vặt

    Dù nhà lớn hay nhỏ, mở cửa ra ᵭừng ᵭể thấy 3 thứ này, ᵭȃy khȏng phải mê tín - 2

    Theo quan ᵭiểm phong thủy, khȏng gian tượng trưng cho sự giàu có, một khȏng gian ᵭủ thoáng sẽ cho phép khȏng khí lưu thȏng trong phòng và mang lại tài lộc. Việc tích tụ một sṓ ᵭṑ ᵭạc bừa bộn có thể ảnh hưởng ᵭḗn sự giàu có của bạn, ᵭṑng thời cũng có thể sinh sȏi vi khuẩn và ảnh hưởng ᵭḗn sức khỏe gia ᵭình bạn.

    Khȏng nên ᵭặt ᵭṑ lặt vặt, bừa bộn ở tiḕn sảnh. Một mặt sẽ khiḗn con người cảm thấy khó chịu khi bước vào, khiḗn gia chủ bị người ngoài ᵭánh giá là sṓng bừa bộn, mặt khác sẽ cản trở ᵭường tài lộc vào nhà.

    Đṑng hṑ

    Dù nhà lớn hay nhỏ, mở cửa ra ᵭừng ᵭể thấy 3 thứ này, ᵭȃy khȏng phải mê tín - 3

    Ngày nay, hầu hḗt những ᵭṑ trang trí truyḕn thṓng ᵭã bị loại bỏ, nhưng ᵭṑng hṑ thì khȏng. Bởi, chúng ta thường có thói quen ngước lên ᵭể xem giờ, khȏng phải lúc nào bạn cũng có thể ᵭeo ᵭṑng hṑ ᵭeo tay hay cầm ᵭiện thoại ᵭể xem giờ.

    Tuy nhiên, việc ᵭặt ᵭṑng hṑ cũng có những yêu cầu phong thủy nhất ᵭịnh, tuyệt ᵭṓi khȏng thể treo bừa bãi. Cửa là khởi ᵭầu của mọi vận may trong nhà, nḗu bước vào cửa mà thấy ᵭṑng hṑ treo trên tường thì ᵭiḕu này ᵭược coi là khȏng may mắn.

    Bởi trong tiḗng Hán Việt, ᵭṑng hṑ có ȃm “chung” ᵭṑng ȃm với từ “chung” mang ý kḗt thúc (chung kḗt). Chính vì vậy, khi treo ᵭṑng hṑ ᵭṓi diện cửa sẽ chặn hḗt các nguṑn năng lượng tṓt ᵭi vào nhà, khȏng có lợi cho gia chủ.

    Trên thực tḗ, mở cửa thấy ᵭṑng hṑ có thể khiḗn con người cảm thấy lo lắng và gȃy áp lực nhất ᵭịnh cho con người. Hơn nữa, treo ᵭṑng hṑ ᵭṓi diện cửa cũng khá bất tiện khi xem giờ khi bạn ᵭang ở trong nhà. Vì vậy, ᵭṓi diện cửa chính là vị trí khȏng thích hợp ᵭể treo ᵭṑng hṑ.283

    (*) Thȏng tin trong bài chỉ mang tính chất tham khảo, chiêm nghiệm!

  • 4 kiểu phụ nữ khiến đàn ông không thể không mê

    4 kiểu phụ nữ khiến đàn ông không thể không mê

    Đȃy ʟà пhữпg пgười phụ пữ có thái ᵭộ sṓпg tích cực, ʟuȏп hướпg vḕ phía trước, sṓпg vui vẻ, thȃп thiệп, пhưпg vẫп có chíпh ⱪiḗп riêпg của mìпh, пêп sẽ ʟuȏп hấp dẫп пgười ⱪhác.

    Dưới ᵭȃy ʟà 4 ⱪiểu phụ пữ ʟàm cho пhiḕu ᵭàп ȏпg mê mẩп:

    1. Phụ пữ ʟuȏп пở пụ cười tươi tắп và пhiḕu пăпg ʟượпg, пhưпg ʟại rất cá tíпh

    Có пhữпg пgười phụ пữ пhìп vẻ пgoài tưởпg rất dễ dãi bởi vì họ ʟuȏп có пụ cười trêп mȏi, tươi пhư hoa và tràп ᵭầy пăпg ʟượпg пêп cho ᵭṓi phươпg cảm giác thoải mái rất dễ gầп. пhìп họ ʟúc пào cũпg пhư một ᵭóa hoa ᵭaпg пở ᵭệp.

    пhưпg ᵭừпg пhầm, dù пgoài mặt пhư vậy, пhưпg họ ʟại ʟà пgười phụ пữ có cá tíпh mới có biḗп hóa, có biḗп hóa mới sẽ ʟàm cho cuộc sṓпg của пgười xuпg quaпh thêm hấp dẫп và càпg có пhiḕu пgười thích hơп. пhữпg пgười coп gái có cá tíпh thật sự ʟà ⱪhȏпg пhiḕu.

    пhữпg cȏ пàпg cá tíпh cũпg rất dễ dàпg rước sṓ ᵭào hoa, пhưпg có thể sẽ пhậп ᵭược ⱪḗt quả ⱪhȏпg tṓt. Quả thật cá tíпh của mỗi cȏ gái ʟà ⱪhȏпg giṓпg пhau, hi vọпg các cȏ sẽ ᵭạt ᵭược sṓ ᵭào hoa пhư mìпh moпg muṓп.

    Đȃy ʟà những người phụ nữ sṓng tích cực, sṓng vui vẻ, thȃn thiện, nhưng vẫn có chính ⱪiḗn riêng của mình, nên sẽ ʟuȏn hấp dẫn người ⱪhác. (Ảnh minh họa)

    Đȃy ʟà пhữпg пgười phụ пữ sṓпg tích cực, sṓпg vui vẻ, thȃп thiệп, пhưпg vẫп có chíпh ⱪiḗп riêпg của mìпh, пêп sẽ ʟuȏп hấp dẫп пgười ⱪhác. (Ảпh miпh họa)

    2. Phụ пữ vui vẻ, hài hước

    Ai ⱪhȏпg thích пgṑi пói chuyệп hoặc пgṑi пghe một пgười hài ước vui vẻ. пhưпg пgười phụ пữ пhư пày chắc chắc sẽ ⱪhȏпg ʟàm cho cuộc sṓпg пhàm cháп.

    пgười hài hước, cho dù ʟà ᵭàп ȏпg cũпg ᵭḕu sẽ thích пgười ⱪhȏi hài. Troпg mắt ᵭàп ȏпg, пgười phụ пữ hài hước ⱪhȏпg chỉ maпg ᵭḗп cho họ cảm giác vui vẻ, thoải mãi, dễ chịu, còп rất ᵭaпg yêu.1030

    пgười phụ пữ ước dí dỏm, thì cho cho dù пgoại hìпh của cȏ ấy ⱪhȏпg quá xiпh ᵭẹp, пhưпg vẫп có rất пhiḕu пgười ᵭàп ȏпg thích, họ ʟà пgười có sṓ ᵭào hoa ᵭấy.

    3. Phụ пữ ᵭã xiпh ᵭẹp, ʟại tṓt tíпh

    Phụ пữ xiпh ᵭẹp vṓп ᵭã có пhiḕu ᵭàп ȏпg thích. Phụ пữ vừa xiпh ᵭẹp, ʟại còп tṓt tíпh thì ᵭàп ȏпg có mà “xḗp hàпg dài”, ᵭuổi ⱪhȏпg hḗt. Phụ пữ ⱪiểu пày ʟà пhữпg пgười có sṓ ᵭào hoa пhất.

    Đàп ȏпg hư hỏпg sẽ cảm thấy tíпh cách của ⱪiểu phụ пữ пày rất thuậп, cho dù bị từ chṓi thì aпh ta cũпg sẽ chẳпg mất mặt tí пào, cho пêп sẽ càпg mặt dày mày dạп mà tiḗп ʟêп.

    4. Phụ пữ thȃп thiệп, có пhiḕu mṓi  hệ

    Họ ʟà пhữпg пgười phụ пữ quảпg giao, có пhiḕu mṓi quạп hệ, dễ dàпg bắt chuyệп và пgoại giao với пgười ⱪhác.

    Đṓi với ᵭàп ȏпg họ cũпg dễ ʟàm queп, dễ пói chuyệп, dễ cười và rất thȃп thiệп với пgười ⱪhác… пêп rất ᵭược ʟòпg пhiḕu пgười.

    Bìпh thườпg, пhữпg пgười có quaп hệ rộпg пày họ ᵭã có rất пhiḕu bạп bè, ⱪhȏпg giṓпg với пhữпg phụ пữ chỉ ru rú troпg пhà пêп tỷ ʟệ rước ᵭào hoa của họ dĩ пhiêп ʟà ⱪhȏпg cao ⱪhȏпg ᵭược.

  • Cả làng Thọ Vực mấy tuần nay không ngủ nổi. Chỉ trong nửa tháng, ba người con trai của bà Lựu – vốn là gia đình hiền lành nhất xóm

    Cả làng Thọ Vực mấy tuần nay không ngủ nổi. Chỉ trong nửa tháng, ba người con trai của bà Lựu – vốn là gia đình hiền lành nhất xóm – lần lượt ngã bệnh, mỗi người đều ra đi đúng 5 giờ sáng, không lệch một phút.

    Điều kỳ lạ là cả ba trước khi mất đều không sốt, không đau, không dấu hiệu bệnh tật. Chỉ đến tối hôm trước, họ than lạnh sống lưng, răng va lập cập, rồi thiếp đi… và không bao giờ tỉnh lại.

    Cả làng rợn người.

    Nhưng đến đứa cuối cùng, cậu út tên Tân – mới 19 tuổi – thì câu chuyện đẩy lên kinh hoàng.

    Tối đó, Tân vẫn còn ngồi ăn cơm với mẹ. Gần nửa đêm, cậu nói lạnh, xin đi ngủ. 4h40 sáng, bà Lựu giật mình nghe tiếng cửa mở nhẹ. Bà chạy ra thì thấy Tân đang đứng giữa sân, mắt nhắm nghiền, như bị ai đó dắt đi.

    Bà gọi không thưa.

    5h đúng, Tân khụy xuống.

    Khi mọi người lo khâm liệm, chuẩn bị làm tang lễ, thì ông thầy trong họ bỗng hét lớn:

    “Dừng tay! Ngón út của thằng bé… có cái gì đó!”

    Mọi người xô lại.

    Và rồi đứng tim.

    Trên ngón út bàn tay phải của Tân có một sợi chỉ đỏ mảnh như tơ nhện, quấn 7 vòng, siết chặt đến mức thịt bầm tím, nhưng điều khiến ai cũng nổi da gà chính là:

    Ở đầu sợi chỉ là một chiếc nhẫn nhỏ xíu… như nhẫn cưới, nhưng khắc rõ tên “Lựu”.
    Bà Lựu ngã quỵ, úp mặt xuống đất, gào lên:

    “Không… không thể nào… Tôi chưa từng đeo nhẫn này!”

    Ông thầy tái mét, lùi hẳn về phía sau. Giọng run như đánh trống:

    “Đây… đây là ấn chỉ trùng tang. Ai bị buộc chỉ này tức là bị người dưới âm gọi đi làm ‘phu theo’. Mà cái tên khắc trên nhẫn… chính là người đã ký mạng.”

    Mọi người quay sang nhìn bà Lựu, còn chưa hiểu thầy nói gì.

    Thầy nấc lên:

    “Nhẫn này… là nhẫn của người chết non, dùng để tìm người mang họ nhà mình thay mạng.
    Ai ký vào – dù vô tình hay bị ai đó lừa – đều phải trả đủ… ba mạng nam giới!”

    Mặt bà Lựu trắng bệch như tờ giấy. Môi bà run lên như người bị gió độc:

    “Tôi… tôi đâu ký gì… trừ khi…”

    Bà ôm đầu, bật khóc như hóa điên.

    “Trừ khi… cái hôm tôi dựng lại bàn thờ cụ cố… tôi đã nhặt chiếc nhẫn này dưới gốc cau… tưởng là đồ chơi… rồi để lên bát hương…”

    Thầy nhìn bà, giọng nghiêm lại:

    “Chính đêm đó bà đã ‘nhận’ ấn.
    Và ấn phải trả đủ ba mạng đinh trong nhà.”

    Cả họ lặng người.

    Nhưng twist cuối cùng nằm ở điều mà người con trai cả – đã mất 14 ngày trước – để lại trong điện thoại. Khi mở tin nhắn nháp của anh, họ thấy một dòng đáng sợ:

    “Đêm nay có người nắm tay em út. Mẹ, đừng để họ dắt nó đi.”
    Và bên dưới… là một bức ảnh mờ chụp lúc 3 giờ sáng:
    Một bàn tay đàn bà khẳng khiu, móng dài đen sì, đang nắm ngón út của Tân, kéo ra cửa…

  • Thuê khách sạn cùng tình nhân nhưng bị mắc kẹt do lũ lụt, người đàn ông “đứng hình” khi được giải cứu

    Dù nằm mơ người chồng cũng không bao giờ ngờ được anh ta lại rơi vào tình cảnh éo le ấy, khi người này xuất hiện.

    Tình hình lũ lụt tại Thái Lan không chỉ gây ra những thiệt hại về mặt con người và tài sản, mà còn phơi bày những bí mật “động trời” của một số cá nhân. Mới đây, một người đàn ông Malaysia đã bị lộ chuyện ngoại tình do… bị mắc kẹt trong khách sạn vì lũ lụt. Câu chuyện dở khóc dở cười này đã khiến MXH bình luận xôn xao.

    Thông tin được đăng tải trên tờ Mothership cho biết, sự việc xảy ra tại Hat Yai, Thái Lan. Người phụ nữ, người đã phát hiện ra vụ việc, có nickname là psmommyhannah trên Threads, cho biết cô đã nhận được yêu cầu từ vợ của người đàn ông Malaysia, vốn là bạn học cũ của cô ở trường đại học. Người bạn này đang ở Thái Lan nên cô vợ đã nhờ đến xem tình hình của chồng mình ra sao.

    Thuê khách sạn cùng tình nhân nhưng bị mắc kẹt do lũ lụt, người đàn ông

    Tình trạng lụt lội nghiêm trọng tại Hat Yai, Thái Lan.

    Vợ của người đàn ông này tưởng rằng chồng mình đang đi công tác ở Thái Lan và mắc kẹt trong khách sạn với ba đồng nghiệp nam khác. Tuy nhiên sự thật là người chồng đã ở cùng một người phụ nữ khác trong cùng khách sạn và thậm chí còn giới thiệu cô này là “vợ” mình.

    Người phụ nữ, có anh họ người Thái, ban đầu đã đi từ Bangkok đến Hat Yai trong chuyến đi tới Thái Lan của mình, nhưng buộc phải trở về nhà do lũ lụt. Cô đồng ý với yêu cầu và nhờ anh họ kiểm tra khách sạn nơi người đàn ông đang ở, với kế hoạch ban đầu là đưa anh ta đến một nơi an toàn hơn.

    Khi đến nơi, nhân viên khách sạn xác nhận có bốn người đàn ông Malaysia đang ở trong khách sạn vì xe của họ bị kẹt trong lũ. Tuy nhiên, lễ tân khách sạn cũng tiết lộ rằng người đàn ông này cũng đã ở với một người phụ nữ được bốn ngày, người mà anh ta tự giới thiệu là vợ mình.

    Trong khi đó, người vợ thật sự của anh ta vẫn đang ở Malaysia và vừa sinh đứa con thứ tư và đang ở cữ. Theo Says, người bạn này cho biết vợ của người đàn ông vẫn chưa biết về chuyện ngoại tình của chồng mình.

    Trong bài đăng trên Threads, người bạn này đã kêu gọi mọi người hãy nghĩ đến gia đình trước khi làm bất cứ điều gì. “Các ông chồng, hãy biết thương vợ thương con nhé”, cô viết.

    https://kenh14.vn/thue-khach-san-cung-tinh-nhan-nhung-bi-mac-ket-do-lu-lut-nguoi-dan-ong-dung-hinh-khi-duoc-giai-cuu-215251126113335617.chn?utm_source=coccoc&utm_medium=ccnews

  • Cô b;/ é 10 tuổ;/i bị chủ cửa hàng đòi đưa đến trường để bắt thôi học vì trộm một hộp sữa cho hai em sinh đôi đang khóc đói trên tay

    Xã Tân Thủy, một buổi chiều oi bức.

    Cô bé Mai, 10 tuổi, đứng run rẩy trước quầy tạp hóa bà Phấn. Trên tay Mai là hai đứa em sinh đôi mới 2 tuổi, bám chặt hai bên, mặt lấm lem, bụng lép xẹp vì đói.

    Trên kệ chỉ có một hộp sữa bột loại nhỏ. Mai liều lĩnh giấu vào áo, tính ra ngoài pha cho hai em uống tạm.

    Nhưng chưa kịp bước qua cửa, bà Phấn đã phát hiện.
    Bà gắt lên:

    — “Mày ăn trộm! Mày tưởng tao không thấy à? Bỏ cái hộp ra đây mau!”

    Mai sợ đến mức bật khóc:

    — “Con xin cô… Em con đói, con không có tiền…”

    Bà Phấn nghiến răng:

    — “Không có tiền thì về mà chết đói! Mày mà không gọi bố mẹ xuống đây, tao báo trường mày nghỉ học luôn! Đồ trộm cắp mà còn đòi đi học!”

    Hai đứa sinh đôi hoảng quá khóc toáng lên.

    Đúng lúc đó, một người đàn ông sang trọng xuất hiện từ phía sau quầy—ông Khải, chủ doanh nghiệp vật liệu lớn nhất huyện, đang dừng lại mua thuốc lá và ít đồ.

    Ai cũng nghĩ ông sẽ can ngăn, thậm chí giúp cô bé tội nghiệp.

    Nhưng không.

    Ông Khải nhìn ba đứa trẻ từ đầu đến chân rồi lạnh lùng:

    — “Ăn cắp là ăn cắp. Cho nó nghỉ học càng tốt, để ra đời sớm mà biết sợ.”

    Cả cửa hàng sững sờ.
    Bà Phấn được dịp hả hê:

    — “Đấy, người lớn có học còn nói thế. Trẻ con giờ hư như quỷ.”

    Mai ôm hai đứa em, mặt trắng bệch.

    Không chỉ nói, ông Khải vươn tay giật phắt hộp sữa khỏi tay Mai, ném thẳng lên quầy:

    — “Bà khóa cửa lại, gọi công an xã xuống! Mấy đứa thế này mà không trị, sau này thành trộm cướp hết.”

    Hai đứa nhỏ sợ quá bấu lấy chân chị, khóc nấc.

    Mai run đến mức không nói thành lời:

    — “Chú ơi, xin chú… cho em con hộp sữa… con xin chú… Con không dám nữa…”

    Ông Khải gạt tay Mai:

    — “Đi xin người khác. Tao không nuôi không nấng bố con nào hết.”

    Cả khu phố bắt đầu xì xào.
    Có người quay clip, có người chửi thầm:
    “Giàu mà thất đức.”
    “Nhìn ba đứa nhỏ mà không động lòng nổi.”

    Nhưng cú twist nằm ở đây:

    Khi ông Khải chuẩn bị đẩy ba đứa ra ngoài, một giọng nói vang lên phía sau:

    — “Bỏ tay ra khỏi con bé.”

    Mọi người quay lại: đó là bác Tòng – tài xế xe tải đang mua bịch mì tôm ở cạnh.
    Quần áo lấm lem nhưng ánh mắt rất kiên quyết.

    Ông Khải cười khẩy:

    — “Anh là ai mà xen vào?”

    Bác Tòng tiến thẳng đến, che Mai và hai đứa nhỏ ra phía sau lưng mình:

    — “Tôi là người lớn, và người lớn thì không dồn trẻ con vào chân tường.”

    Nói rồi bác móc ví, rút tờ tiền 200 nghìn đặt mạnh lên quầy:

    — “Tôi trả hộp sữa. Cô bé không nợ ai hết.”

    Bà Phấn ngập ngừng, còn ông Khải thì đỏ mặt:

    — “Anh dạy đời tôi à? Anh biết tôi là ai không?”

    Bác Tòng đáp gọn:

    — “Tôi biết. Người giàu mà không có tâm thì giàu vô nghĩa.”

    Cả tiệm tạp hóa im phăng phắc.

    Bác Tòng cúi xuống nâng hai bé sinh đôi lên, đưa hộp sữa cho Mai:

    — “Đi theo chú đi. Ba đứa con không phải xin ai hết.”

    Trên đường ra ngoài, ông Khải hét vọng theo:

    — “Anh tưởng bao đồng là hay à? Lũ trẻ đó bố mẹ bỏ đi biệt rồi!”

    Nhưng Mai quay lại, lần đầu nói rõ ràng:

    — “Bố con chết tai nạn. Mẹ bỏ nhà đi từ năm ngoái. Con ở với bà ngoại bệnh nặng.”

    Cả cửa hàng im bặt.
    Ngay cả ông Khải cũng khựng lại.

    Nét mặt ông ta tái hẳn.

    Bác Tòng đặt tay lên vai Mai:

    — “Vậy từ hôm nay, có chú ở đây. Không ai được quyền xúc phạm con nữa.”

    Một người quay clip đăng lên mạng.
    Chỉ sau vài tiếng, cả huyện Tân Thủy ném đá ông Khải dữ dội, gọi ông là kẻ “giàu có nhưng nghèo nhân tính”.

    Mai được nhà trường và hội phụ nữ xã hỗ trợ kinh phí nuôi hai em.
    Bác Tòng nhận làm người bảo trợ tạm thời cho ba chị em.

    Còn ông Khải—chủ doanh nghiệp giàu nhất vùng—bị chính khách hàng quay lưng, phải lên mạng xin lỗi nhưng không ai chấp nhận.

    Người ta nói:

    “Không phải nghèo mới đáng thương, mà là giàu có nhưng không còn biết thương người.”