Blog

  • Sự thật về hình ảnh khách sạn 10 tầng gần hồ Gươm của 1 hộ dân sắp được đền bù hơn 400 tỷ

    Mạng xã hội đang xôn xao trước thông tin 1 hộ dân sát hồ Hoàn Kiếm sắp được nhận hơn 400 tỷ tiền bồi thường, cùng với đó là hình ảnh khách sạn 10 tầng được cho là của hộ dân này. Tuy nhiên, sự thật lại không phải như vậy.

    Hồi tháng 3, UBND TP Hà Nội đã thông qua chủ trương nghiên cứu di dời một số công trình nằm ở khu vực phía đông hồ Hoàn Kiếm nhằm mở rộng không gian sinh hoạt cộng đồng. Trong danh sách các công trình được xem xét có khách sạn tại địa chỉ 26 Lý Thái Tổ. Thời gian qua, trên mạng xã hội lan truyền thông tin một hộ dân sở hữu bất động sản ven hồ Gươm sắp nhận khoản đền bù lên tới khoảng 400 tỷ đồng, kèm theo hình ảnh khách sạn này, dẫn đến không ít hiểu lầm về đối tượng được bồi thường.

    Khách sạn Aurora Oriental tọa lạc tại số 26 Lý Thái Tổ, phường Hoàn Kiếm, là một cơ sở lưu trú boutique cao 10 tầng. Công trình được khởi công từ năm 2019 và chính thức đi vào hoạt động từ tháng 5/2025. Nhờ vị trí trung tâm, từ khách sạn du khách chỉ mất vài phút đi bộ để tiếp cận các điểm du lịch nổi tiếng của Hà Nội như hồ Hoàn Kiếm, cầu Thê Húc, đền Ngọc Sơn, quảng trường Đông Kinh Nghĩa Thục, nhà hát múa rối nước Thăng Long.

    Theo ghi nhận, vào tháng 3, tòa nhà này vẫn đang trong giai đoạn hoàn thiện, nhiều hạng mục thi công chưa hoàn tất. Chỉ sau khoảng hai tháng, khách sạn đã kịp khai trương và nhanh chóng trở thành một điểm lưu trú cao cấp giữa khu vực phố cổ. Tuy nhiên, cơ sở này không phải là bất động sản liên quan đến khoản đền bù 400 tỷ đồng. Thực tế, thông tin bồi thường nói trên gắn với một hộ dân sở hữu khu đất hơn 400 m2, có hai giấy chứng nhận quyền sử dụng đất trên mặt phố Đinh Tiên Hoàng, hướng trực diện hồ Hoàn Kiếm.

    Dẫu vậy, theo dữ liệu từ các trang giao dịch bất động sản, giá đất trên tuyến phố Lý Thái Tổ hiện dao động quanh mức xấp xỉ 1 tỷ đồng/m2. Với vị trí đắc địa và quy mô 10 tầng, giá trị ước tính của khách sạn Aurora Oriental được cho là cũng lên tới hàng trăm tỷ đồng.

    Hiện khách sạn có khoảng 52 phòng, được phân chia thành nhiều hạng. Phòng Deluxe City View diện tích khoảng 22 m2 có giá từ hơn 5 triệu đồng/đêm. Các hạng Junior Suite rộng 28 m2, có ban công hoặc hướng hồ Hoàn Kiếm, được niêm yết từ 7,6 đến gần 9 triệu đồng/đêm. Những hạng phòng cao cấp hơn như Oriental Suite Balcony rộng 45 m2 hay Fa Hạng phòng đắt nhất là Aurora Suite hướng thẳng ra hồ Hoàn Kiếm, diện tích khoảng 50 m2, với giá dao động từ 11 đến 22 triệu đồng/đêm, tùy thời điểm và mùa du lịch. Mức giá này thường tăng vào dịp cuối tuần hoặc mùa cao điểm.

    Các phòng nghỉ đều được trang bị đầy đủ tiện nghi hiện đại như điều hòa, TV màn hình phẳng, két an toàn, bàn làm việc và phòng tắm riêng. Khách sạn áp dụng giờ nhận phòng từ 14h và trả phòng trước 12h trưa hôm sau; giá phòng đã bao gồm buffet sáng.mily Connecting Room có mức giá từ gần 9 đến gần 10 triệu đồng mỗi đêm.

    Bên cạnh dịch vụ lưu trú, Aurora Oriental còn đầu tư hệ thống tiện ích gồm nhà hàng Yoki, bể bơi trong nhà, spa chăm sóc sức khỏe theo phong cách phương Đông, khu ngâm suối khoáng nóng kiểu Nhật Bản, quầy bar, lễ tân phục vụ 24/7, thang máy và WiFi miễn phí. Ngoài ra, khách sạn cung cấp các dịch vụ hỗ trợ như đặt tour, đưa đón sân bay và xây dựng các set thực đơn món Việt dành cho khách đoàn, với mức giá từ 350.000 đồng mỗi suất.

    Trên nền tảng Tripadvisor, khách sạn hiện đạt điểm đánh giá tuyệt đối 5/5 với hơn 570 lượt nhận xét, nằm trong nhóm những khách sạn được đánh giá cao nhất tại quận Hoàn Kiếm. Phần lớn du khách ghi nhận không gian mới, sạch sẽ, nhân viên thân thiện, vị trí thuận tiện, khả năng cách âm tốt. Một số ý kiến cho rằng giường nệm còn hơi mềm so với kỳ vọng.

    Theo khảo sát, khách sạn vẫn tiếp tục nhận đặt phòng đến hết tháng 12. Tuy nhiên, với các lịch lưu trú từ tháng 1/2026 trở đi, khách được khuyến nghị liên hệ lại sau do đơn vị vận hành đang chờ thông tin chính thức từ chủ đầu tư liên quan đến kế hoạch di dời. Với vị trí đặc biệt giữa trung tâm Thủ đô, công trình này đang đứng trước khả năng phải rời đi trong tương lai gần, khép lại một quãng thời gian hoạt động ngắn ngủi tại khu vực “đất vàng” hồ Gươm.

    https://sohuutritue.net.vn/su-that-ve-hinh-anh-khach-san-10-tang-gan-ho-guom-cua-1-ho-dan-sap-duoc-den-bu-hon-400-ty-d342106.html

  • Cha không may t/ai nạ/n m/ất sớm, bị nhà chồng hắt hủi vợ mang 2 con trai đi làm ăn xa, 28 năm sau các con đều đỗ Tiến sĩ thì đằng nội tìm nhận lại cháu nhận được câu trả lời s/ốc

    Cha không may t/ai nạ/n m/ất sớm, bị nhà chồng hắt hủi vợ mang 2 con trai đi làm ăn xa, 28 năm sau các con đều đỗ Tiến sĩ thì đằng nội tìm nhận lại cháu nhận được câu trả lời s/ốc

    Ngày ấy, trời còn chưa sáng hẳn, sương phủ mờ khắp lối quê, bà Đông ôm chặt hai đứa bé mới đầy tháng trong vòng tay run rẩy. Tiếng khóc yếu ớt của Minh và Luân như xé toạ-c cõi lòng bà. Người chồng – trụ cột duy nhất của gia đình – vừa mất trong một vụ ta/i nạn xe máy khi đang chở thuốc về cho vợ mới sinh. Nỗi đau chưa kịp nguôi, bà đã phải hứng chịu gia đình chồng. Họ nói bà “sá-t phu”, là điề::m gở, là gánh nặng.

    “Cô đem con đi đâu thì đi, đừng để lại tai họa ở đây!

    Bà Đông không còn lựa chọn nào khác. Bà bế hai con đi giữa đêm, ra khỏi cổng làng với hai bàn tay trắng, lòng đau như bị xé thành trăm mảnh.

    Những năm sau đó là chuỗi ngày vật lộn với cơm áo gạo tiền. Bà Đông xin làm thuê đủ nghề: rửa bát, nhặt ve chai, phụ hồ… Chỉ mong có đủ tiền nuôi hai con ăn học. Mỗi lần nhìn thấy hai đứa trẻ ngủ co ro trong góc nhà trọ dột nát, bà lại nuốt nước mắt, thề rằng dù khổ đến đâu, cũng không để con thất học.

    “Con phải học thật giỏi, phải thành người, để không ai khinh mình nghèo.”

    Minh và Luân lớn lên trong sự yêu thương vô bờ bến của mẹ. Họ học giỏi, chăm ngoan và luôn khắc ghi những hi sinh của mẹ. Mỗi lần bạn bè chê cười vì không có cha, vì mẹ đi nhặt rác, họ chỉ siết tay nhau mà nhủ lòng: “Phải sống xứng đáng với mẹ.”… và sau 28 năm bà Đông đón nhận niềm vui chưa từng có .

    … và sau 28 năm, bà Đông đón nhận niềm vui chưa từng có

    Năm Minh 28 tuổi, Luân 28 tuổi (hai anh em sinh đôi), cả hai cùng lúc nhận tin đỗ Tiến sĩ – một người tại Singapore, một người tại Hàn Quốc. Ngày nhận thư báo, bà Đông ngồi thẫn thờ rất lâu. Bà mân mê tờ giấy đã nhàu vì tay bà run quá, nước mắt rơi xuống từng giọt nóng hổi.

    “Con… con làm được rồi mẹ ơi…
    Tụi con làm được rồi…”

    Hai anh em ôm mẹ khóc như những đứa trẻ. Căn phòng trọ 12m² năm xưa giờ đã thay bằng căn nhà nhỏ sạch sẽ, nhưng nỗi gian truân của gần 30 năm bỗng ùa về như thước phim tua ngược.


    Câu chuyện bất ngờ bắt đầu từ đây

    Ngày Minh bảo vệ luận án Tiến sĩ, truyền thông trong nước đưa tin. Họ kể về hoàn cảnh đặc biệt: mồ côi cha từ nhỏ, mẹ một mình nuôi con bằng nghề lao động chân tay.

    Tin tức ấy về đến quê nội.

    Chỉ một tuần sau, một chiếc xe 7 chỗ đen bóng dừng trước cửa nhà bà Đông. Bốn người bước xuống – mặt mũi sang trọng, quần áo bảnh bao. Đi đầu là một người đàn ông ngoài 60, tóc bạc nhưng dáng còn mạnh — chính là bác cả bên nội, người năm xưa từng đuổi bà khỏi nhà chỉ bằng một câu:

    “Cô đem con đi đâu thì đi! Đừng để lại tai họa!”

    Bác cả nhìn quanh căn nhà rồi hắng giọng:

    – Chúng tôi tới nhận lại cháu.
    Dù gì chúng cũng là máu mủ nhà họ Hoàng.

    Giờ thành đạt, chúng phải về nhận tổ quy tông. Nhà cửa, đất đai… gia tài tổ tiên, chúng tôi sẽ chia lại cho.

    Bà Đông sững người. Trái tim bà quặn thắt như có ai bóp nghẹt. Bà nhìn hai con – giờ đều cao lớn, thành đạt, gương mặt đầy tự trọng. Minh nhẹ nhàng đỡ vai mẹ, rồi quay sang họ, mỉm cười lịch sự nhưng ánh mắt lạnh lẽo:

    – 28 năm trước, khi mẹ tôi ôm hai đứa trẻ đỏ hỏn rời khỏi cổng làng, ai trong số quý vị chạy theo để hỏi: “Ba mẹ con có cần giúp gì không?”

    Không ai đáp.

    Luân bước tới, giọng đanh hơn:

    – Khi cha mất, mẹ tôi bị các người gọi là “điềm gở”.
    Khi nhà chỉ còn lại ba mẹ con, các người đuổi mẹ tôi đi giữa đêm.
    Khi chúng tôi ăn cơm chan nước lã, ngủ dưới mái nhà dột…
    các người ở đâu?

    Bác cả tái mặt:

    – Nhưng… giờ các cháu thành đạt, cũng nên trở về nhận họ…

    Minh nhìn thẳng:

    – Chúng tôi có một dòng họ duy nhất: họ của MẸ.
    Không ai có quyền nhận lại hai đứa trẻ mà chính các người đã vứt bỏ.

    Cả họ nội đứng chết lặng.

    Câu nói ấy như một nhát dao rạch thẳng vào thứ sĩ diện mà họ mang đến.


    Bất ngờ hơn nữa là hành động của bà Đông

    Bà tiến lên, cúi xuống và nói chậm rãi:

    – Tôi không dạy con thù hận. Nhưng tôi dạy chúng biết ai thật lòng và ai không.
    Các ông muốn nhận cháu ư?
    Các ông đã từng nhận chúng khi đói rét chưa?
    Giờ giàu sang mới tìm tới… tôi xin lỗi, tôi nghèo nhưng tôi không cho con tôi đánh đổi lòng tự trọng.

    Bà quay lưng, khép cổng lại.

    Tiếng chốt cổng vang lên cạch một tiếng, như đóng lại 28 năm uất nghẹn.

    Nhà nội lên xe, nổ máy chạy đi trong sự bối rối, còn ba mẹ con đứng dưới ánh nắng chiều – nắng vàng, ấm và trong như ngày đầu bà Đông bế hai đứa con ra khỏi cổng làng năm xưa.

    Nhưng lần này, không còn là đôi bàn tay trắng.
    Họ có nhau.
    Và có một tương lai rực rỡ đang mở ra thênh thang phía trước.

  • Bố chồng tôi “già rồi con chơi trống bỏi”, 65 tuổi tái hôn với vợ trẻ 20, suốt 7 ngày không ra khỏi phòng

    Bố chồng tôi cưới vợ lần hai vào năm ông sáu mươi lăm tuổi.

    Cô dâu tên Thảo. Hai mươi tuổi. Trẻ đến mức khi đứng cạnh tôi trong lễ gia tiên, người ngoài nhìn vào còn tưởng… con gái lớn của ông.

    Tôi là con dâu trưởng. Ngày nhận tin, tôi chết lặng.

    Không phải vì ghen hay sốc đạo đức.
    Mà vì… ông vừa mới nhập viện cách đó hai tháng.


    1. ĐÁM CƯỚI KHÔNG KHÁCH

    Đám cưới tổ chức gọn nhẹ trong sân nhà.

    Không mời họ hàng xa. Không bạn bè. Không nhạc. Không tiệc.

    Bố chồng tôi ngồi trên ghế, lưng thẳng, nhưng gương mặt xanh xao. Ông gần như không nói. Mỗi câu trả lời đều ngắn, khàn, như phải dùng rất nhiều sức.

    Thảo cúi đầu rất thấp. Không trang điểm. Không cười.

    Chồng tôi thì tránh ánh mắt tôi.

    — Bố… cần người chăm sóc, — anh nói. — Chuyện này… khó giải thích.

    Tôi không hỏi thêm. Nhưng trong lòng nổi lên một cảm giác bất an rất rõ.


    2. MỘT TUẦN ĐÓNG CỬA

    Sau đám cưới, bố chồng và Thảo không ra khỏi phòng.

    Cửa luôn đóng. Cửa sổ dán kín nilon trong suốt. Trước cửa có chậu nước pha thuốc sát trùng.

    Mỗi bữa ăn, tôi đặt khay trước cửa. Thảo mở hé, đeo khẩu trang, găng tay, nhận lấy.

    Không ai được vào.

    — Bố dặn thế, — chồng tôi nói. — Ai cũng phải giữ khoảng cách.

    Tôi bắt đầu nghe tiếng máy chạy đều đều trong phòng. Ban đêm, có ánh đèn trắng không tắt.

    Có hôm, tôi nghe tiếng bố chồng… đếm số, rất chậm, như một đứa trẻ tập nói.


    3. NGÀY THỨ BẢY

    Sáng ngày thứ bảy, tôi thấy khay thức ăn còn nguyên.

    Không có tiếng máy. Không có tiếng nói.

    Tôi gọi:

    — Bố ơi?

    Không ai trả lời.

    Tôi gõ cửa.

    Im lặng.

    Một linh cảm xấu khiến tim tôi đập thình thịch. Tôi mở cửa.


    4. CẢNH TƯỢNG KHIẾN TÔI SỮNG SỜ

    Căn phòng trước mặt không giống phòng ngủ.

    Toàn bộ được bọc nilon trắng. Một chiếc giường y tế đặt giữa phòng. Máy lọc không khí chạy êm.

    Bố chồng tôi nằm đó, đầu trọc, người gầy rộc. Cánh tay cắm kim truyền.

    Bên cạnh, Thảo ngồi sát mép giường.

    Cô cũng cạo đầu, đeo khẩu trang, tay cầm tờ giấy, đọc chậm rãi:

    — “Con… là… Thảo.”

    Bố chồng nhìn theo môi cô, mấp máy:

    — Th… ảo…

    Tôi đứng chết lặng.

    Thảo quay lại thấy tôi, giật mình. Nhưng rồi cô chỉ nói rất nhỏ:

    — Chị vào rồi thì… ở lại nghe em nói hết được không?


    5. SỰ THẬT SAU CUỘC “HÔN NHÂN”

    Thảo kể, cô là sinh viên năm hai ngành sinh học. Mẹ mất vì ung thư máu. Cô tham gia ngân hàng hiến tủy.

    Khi bác sĩ gọi báo cô trùng khớp hiếm với một bệnh nhân lớn tuổi, cô đồng ý ngay.

    — Nhưng ca này… đặc biệt, — Thảo nói. — Bác không còn người thân đủ điều kiện ký toàn bộ phác đồ điều trị dài ngày.

    Chồng tôi cúi đầu:

    — Bố không muốn phiền tôi. Tôi còn con nhỏ, công việc…

    — Và vì pháp lý, — Thảo tiếp lời, — nếu không là vợ hoặc người giám hộ trực tiếp, em không thể ở cùng phòng cách ly tại nhà sau hóa trị.

    Tôi hiểu ra.

    Cuộc hôn nhân này… là một quyết định y khoa.


    6. VÌ SAO PHẢI ĐÓNG CỬA?

    Bố chồng tôi bị ung thư máu giai đoạn cuối. Sau hóa trị, sức đề kháng gần như bằng không.

    — Chỉ cần một vi khuẩn nhỏ, — Thảo nói, — cũng có thể nguy hiểm.

    Bảy ngày cách ly tuyệt đối.
    Không ra ngoài.
    Không tiếp xúc.
    Không ánh nắng trực tiếp.

    — Em cạo đầu để bác đỡ ngại, — Thảo nói rất khẽ. — Và… để bác không cảm thấy mình là người duy nhất đang mất mát.

    Tôi quay sang nhìn bố chồng.

    Ông nhìn tôi, ánh mắt ướt.

    — Con… vào rồi… à?

    Tôi gật đầu. Cổ họng nghẹn lại.


    7. ĐIỀU KHIẾN TÔI THỰC SỰ SỐC

    Tôi tưởng mình sốc vì bí mật.

    Nhưng không.

    Thứ khiến tôi không đứng vững là khi Thảo lấy từ ngăn tủ ra một cuốn sổ.

    — Đây là… những câu bác muốn nói với chị.

    Trong đó, chữ viết run run:

    “Bố không hư.
    Bố chỉ sợ chết một mình.
    Đừng giận các con.”

    Tôi bật khóc.


    8. SAU CÁNH CỬA

    Sau bảy ngày, cửa được mở.

    Không ai trong xóm nói gì nữa. Không ai dám hỏi.

    Bố chồng tôi sống thêm được tám tháng.

    Thảo ở lại đến ngày cuối cùng, rồi lặng lẽ rời đi sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn theo thỏa thuận ban đầu.

    Ngày cô đi, tôi tiễn ra cổng.

    — Em… không hối hận chứ? — tôi hỏi.

    Thảo cười, rất nhẹ:

    — Nếu mẹ em ngày đó có người chịu ở bên như vậy, chắc em đã không phải lớn lên một mình.


    9. KẾT

    Có những cánh cửa đóng lại không phải để che giấu điều xấu xa,
    mà để bảo vệ những điều mong manh nhất.

    Và có những cuộc hôn nhân không sinh ra từ tình yêu,
    nhưng lại chứa đựng lòng trắc ẩn sâu nhất mà con người có thể dành cho nhau.

    Tôi đã từng bước vào căn phòng ấy với định kiến.
    Tôi bước ra… với sự xấu hổ của chính mình.

  • Thông báo khẩn tới tất cả phụ huynh học sinh trên cả nước

    Phụ huynh cần lưu ý 10 khoản mà nhà trường và ban đại diện không được phép thu.

    Ngày 11 tháng 9 năm 2025, báo Đời sống Pháp luật đăng tải bài viết với tiêu đề “Thông báo khẩn tới tất cả phụ huynh học sinh trên cả nước”. Nội dung như sau:

    Từ năm học 2025-2026, toàn bộ học sinh tại các cơ sở giáo dục công lập, từ bậc mầm non đến trung học phổ thông, sẽ chính thức được miễn học phí. Quyết định mang tính lịch sử này được Bộ Chính trị thông qua ngày 28/2/2025, đánh dấu bước ngoặt lớn trong chính sách an sinh giáo dục của Việt Nam.

    Bên cạnh chính sách miễn học phí, Thông tư 55/2011 của Bộ GD&ĐT về hoạt động Ban đại diện cha mẹ học sinh cũng nhấn mạnh 10 khoản nhà trường và ban đại diện không được phép thu, bao gồm:

    Thông báo khẩn tới tất cả phụ huynh học sinh trên cả nước- Ảnh 1.

    Các khoản này bao gồm: Các khoản không đảm bảo tính tự nguyện; Tiền bảo vệ cơ sở vật chất, an ninh; Chi phí trông giữ phương tiện; Tiền vệ sinh lớp học, trường học; Tiền khen thưởng cán bộ, giáo viên, nhân viên; Kinh phí mua sắm thiết bị, máy móc, đồ dùng dạy học; Hỗ trợ công tác quản lý, tổ chức dạy học; Chi phí sửa chữa, nâng cấp, xây dựng công trình trường học; Các khoản đóng góp không trực tiếp phục vụ học sinh; Mọi khoản thu trái quy định pháp luật.

    Việc ban hành chính sách miễn học phí và siết chặt các khoản thu được xem là bước đi quan trọng nhằm ngăn chặn tình trạng lạm thu trong trường học, đảm bảo sự minh bạch và đúng mục đích trong quản lý tài chính giáo dục.

    Trước đó, báo VTC cũng đăng tải bài viết với tiêu đề “Thu tiền học sinh sai quy định, giáo viên bị xử phạt thế nào?”. Nội dung như sau:

    Tình trạng lạm thu trong trường học luôn trở thành chủ đề nóng đầu năm học mới. Trước tình hình này, Bộ GD&ĐT ban hành nhiều quy định về những khoản tiền nhà trường được phép và không được phép thu.

    Khoản tiền nhà trường được phép thu của học sinh trong năm học mới 2025-2026, xem: Tại đây.

    Khoản tiền nhà trường không được phép thu của học sinh trong năm học mới 2025-2026, xem: Tại đây

    Trong trường hợp, nhà trường cố tình làm sai quy định thì sẽ bị xử lý theo quy định của pháp luật.

    Xử lý kỷ luật

    Theo quy định Điều 15, Nghị định 112/2020 của Chính phủ, người có hành vi lạm thu học phí có thể phải chịu những hình thức kỷ luật sau đây:

    • Áp dụng với viên chức không giữ chức vụ quản lý: khiển trách, cảnh cáo, buộc thôi việc.
    • Áp dụng với viên chức quản lý: khiển trách, cảnh cáo, cách chức, buộc thôi việc.
    • Viên chức bị kỷ luật bằng một trong các hình thức quy định tại Điều này còn có thể bị hạn chế thực hiện hoạt động nghề nghiệp theo quy định của pháp luật có liên quan.
    Học sinh cả nước vừa bước vào năm học mới 2025-2026. (Ảnh minh họa)
    Học sinh cả nước vừa bước vào năm học mới 2025-2026. (Ảnh minh họa)

    Xử phạt hành chính

    Theo Điểm a, Khoản 2, Điều 32, Nghị định 04/2021 của Chính phủ quy định, cơ sở giáo dục có thể bị xử phạt hành chính 10 – 20 triệu đồng khi thu các khoản không đúng quy định của cấp có thẩm quyền.

    Như vậy, trường hợp nhà trường thu các khoản phí không được phép thu hoặc khoản phí được phép thu nhưng không trên tinh thần tự nguyện của phụ huynh, học sinh sẽ phải chịu mức xử phạt hành chính.

    Xử lý hình sự

    Nếu phụ huynh có chứng cứ chứng minh những khoản thu tự nguyện có dấu hiệu thu quá, thu để sử dụng sai mục đích và ép buộc phụ huynh, học sinh phải nộp và xuất phát từ sự chỉ đạo của nhà trường thì lãnh đạo cơ sở giáo dục đó có thể sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự.

    Với trường hợp nhà trường thu các khoản phí với mục đích chiếm đoạt tài sản của phụ huynh, học sinh có tổng số tiền từ 2 triệu đồng trở lên hoặc thuộc trường hợp quy định tại Điều 355 Bộ luật Hình sự 2015 sửa đổi bổ sung 2017 thì người thực hiện hành vi có thể bị khởi tố về tội lạm dụng chức vụ, quyền hạn chiếm đoạt tài sản.

    Khi phát hiện tình trạng thu chi không đúng quy định trong nhà trường, phụ huynh có thể thực hiện việc khiếu nại đến lãnh đạo nhà trường. Trường hợp việc giải quyết khiếu nại của lãnh đạo nhà trường không thỏa đáng thì phụ huynh có thể tiếp tục khiếu nại lần hai đến chính quyền cấp xã.

  • Một tin vui với người dân Hà Nội

    Hà Nội triển khai các giải pháp hỗ trợ, bảo vệ người dân trên không gian mạng

    Theo Cổng thông tin điện tử TP. Hà Hội, Thành phố đang triển khai các giải pháp hỗ trợ, bảo vệ người dân trên không gian mạng ở mức cơ bản, tạo lập niềm tin số tới người dân.

    Theo đó, Phó Chủ tịch UBND Thành phố Trương Việt Dũng đã ban hành Kế hoạch số 338/KH-UBND ngày 12/12/2025 về triển khai giải pháp hỗ trợ, bảo vệ người dân trên không gian mạng ở mức cơ bản, tạo lập niềm tin số.

    Kế hoạch nêu rõ: Thành phố đặt mục tiêu 100% hệ thống thông tin giải quyết thủ tục hành chính, hệ thống cung cấp dịch vụ công trực tuyến Thành phố được đánh giá phê duyệt bảo đảm an toàn thông tin, công khai chính sách bảo vệ dữ liệu cá nhân và đáp ứng tiêu chuẩn bảo mật theo quy định.

    Việc này giúp tăng cường niềm tin số bảo vệ người dùng xây dựng một môi trường mạng an toàn, bảo mật đáng tin cậy. Từ đó, quyền lợi của người dân trong sử dụng dịch vụ công trực tuyến được bảo đảm.

    Đồng thời, Hà Nội phấn đấu tối thiểu 85% người dân sử dụng Internet, sử dụng dịch vụ công trực tuyến cung cấp thông tin dữ liệu hồ sơ thủ tục hành chính được trang bị kiến thức, kỹ năng cơ bản về an toàn thông tin, nhận diện và phòng chống lừa đảo trực tuyến.

    Qua đó, góp phần giúp người dân hình thành thói quen, việc sử dụng Internet, dịch vụ công trực tuyến an toàn, lành mạnh, qua đó củng cố nền tảng niềm tin số.

     Nhiều nhiệm vụ và giải pháp được thực hiện

    Để triển khai Kế hoạch, Thành phố yêu cầu thực hiện các nhiệm vụ và giải pháp sau:

    Thứ nhất, bảo vệ người dân và ứng phó nhanh với các rủi ro, sự cố trên không gian mạng: Xây dựng và vận hành Trung tâm phản ứng nhanh về an ninh mạng và lừa đảo của Thành phố (24/7), tích hợp Hotline, Cổng thông tin điện tử và ứng dụng di động để tiếp nhận, xử lý kịp thời các phản ánh, báo cáo lừa đảo của người dân.

    Bảo đảm hoạt động liên tục, có cơ chế tiếp nhận đa kênh, tạo điều kiện để mọi đối tượng đều có thể tiếp cận và báo cáo sự cố kịp thời.

    Xây dựng và triển khai Cơ chế phong tỏa, thu hồi khẩn cấp nhằm kịp thời ngăn chặn, thu hồi tài sản của người dân bị chiếm đoạt do lừa đảo trực tuyến. Đây là giải pháp trọng tâm thể hiện cam kết, sự quyết tâm của Thành phố trong bảo vệ tài sản của người dân, góp phần hình thành mô hình ứng cứu khẩn cấp tài chính số mang tính tiên phong, có khả năng nhân rộng toàn quốc.

    Giám sát, thu thập, phân tích thông tin trên không gian mạng, phát hiện sớm các hành vi vi phạm, lừa đảo, giả mạo, hoặc xâm phạm người dân, tổng hợp và ban hành cảnh báo an ninh mạng.

    Tổ chức diễn tập an ninh mạng và phòng, chống lừa đảo trực tuyến định kỳ hằng năm nhằm nâng cao nhận thức, kỹ năng phản ứng và khả năng phối hợp giữa các cơ quan, tổ chức, doanh nghiệp và người dân.

     - Ảnh 2.

    Hà Nội đang đẩy mạnh giải pháp giúp tăng cường niềm tin số bảo vệ người dùng xây dựng một môi trường mạng an toàn, bảo mật đáng tin cậy

    Thứ hai, tuyên truyền, tập huấn kỹ năng và nâng cao nhận thức: Tổ chức chương trình truyền thông, phổ biến kỹ năng nhận diện lừa đảo, tin giả và bảo vệ dữ liệu cá nhân cho người dân, cán bộ, công chức, viên chức, học sinh, sinh viên và các nhóm đối tượng dễ bị tổn thương.

    Đồng thời, Thành phố tổ chức các chương trình tập huấn trực tiếp và trực tuyến về kỹ năng an toàn thông tin mạng nhằm trang bị kiến thức, kỹ năng cơ bản trong sử dụng Internet, mạng xã hội và các dịch vụ số an toàn, có trách nhiệm.

    Phối hợp các Bộ, ban, ngành tham mưu, xây dựng Đề án Công dân số; nghiên cứu xây dựng bộ tài liệu “Công dân số an toàn” và tiếp tục triển khai, thực hiện Kế hoạch số 138/KH-UBND của UBND Thành phố về triển khai Phong trào Bình dân học vụ số.

    Thứ ba, đảm bảo an toàn thông tin, bảo vệ dữ liệu cá nhân và xây dựng niềm tin số: Tổ chức đánh giá an toàn thông tin định kỳ, thường xuyên đối với hệ thống dịch vụ công, trang/cổng thông tin điện tử, hạ tầng dữ liệu và phần mềm, ứng dụng thuộc phạm vi quản lý của các Sở, ban, ngành, UBND xã, phường.

    Triển khai Hệ thống Trung tâm điều hành an ninh mạng (SOC) Thành phố Hà Nội nhằm tăng cường năng lực giám sát, phát hiện sớm và ứng phó kịp thời với các nguy cơ, sự cố tấn công mạng.

    Theo đó, hệ thống SOC được xây dựng nhằm hình thành nền tảng kỹ thuật hạ tầng an toàn mạng đồng bộ, phục vụ chuyển đổi số toàn diện của Thành phố, bảo vệ dữ liệu, quyền riêng tư của người dân, tạo lập niềm tin số và môi trường mạng an toàn, lành mạnh.

    Thực hiện chứng nhận và gắn “tín nhiệm mạng” cho các hệ thống dịch vụ công, trang/cổng thông tin điện tử, hạ tầng dữ liệu và phần mềm, ứng dụng và nền tảng số thuộc phạm vi quản lý của các Sở, ban, ngành, UBND xã, phường.
    https://soha.vn/mot-tin-vui-voi-nguoi-dan-ha-noi-198251214141929755.htm

  • Từ ngày về nhà chồng lúc nào bố chồng cũng bắt lau chiếc lục bình, ngày 2 lượt, miệng lục bình thì bố chồng đậy kín, mỗi ngày mùng 1 hay ngày rằm lại thấy ông l/én l/út mở ra xem…

    Tôi về nhà chồng được gần một năm thì bắt đầu cảm nhận rõ rệt một điều: nhà này có quá nhiều điều kỳ lạ, mà điều lạ nhất chính là… đôi lục bình của bố chồng. Không ai trong gia đình dám hỏi, không ai dám lại gần, và chỉ có một người duy nhất được phép chạm vào chúng — là tôi.

    1. Những ngày đầu làm dâu – nỗi ám ảnh đầu tiên

    Hôm tôi về ra mắt, cả nhà chồng quây quần trong gian khách. Tôi nghe phong phanh bố chồng là người rất ngăn nắp, hơi khó tính. Nhưng khi tôi bước vào, ông nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi chỉ tay về góc gian giữa nơi đôi lục bình đứng sừng sững:

    “Con bé này… tay chân nhỏ nhưng khéo. Từ nay trở đi, ngày hai lượt lau sạch đôi lục bình cho bố. Bảy giờ sáng, năm giờ chiều. Không được sai.”

    Tôi giật mình. Mọi người cũng giật mình. Mẹ chồng đứng bên cạnh vội chữa:

    “Ông nói gì kỳ vậy? Con bé mới về…”

    Nhưng ông nghiêm mặt:

    “Cái này quan trọng. Cả nhà này chẳng ai được đụng vào, nó làm là được rồi.”

    Tôi không dám cãi, chỉ khẽ “dạ”. Nhưng trong lòng tôi nổi lên một nỗi tò mò khó tả. Đôi lục bình men ngọc, cao đến ngực tôi, hoa văn rồng mây uy nghi. Thoạt nhìn chỉ đẹp, không có gì đáng sợ, nhưng cái cách bố chồng nhìn nó… như thể bên trong chứa thứ gì đó không ai được biết.

    Tôi bắt đầu để ý miệng lục bình:
    Ông đậy kín bằng một nắp gỗ tròn, trên nắp còn phủ lớp keo trong suốt.
    Không phải kiểu đậy hờ, mà là đậy để… không ai mở được.

    Tôi nghĩ có khi ông cất tiền, giấy tờ gì đó. Nhưng sao lại ép tôi lau mỗi ngày hai lần?

    2. Những ngày rằm và mùng Một – bí ẩn lớn nhất

    Sau vài tuần, tôi phát hiện ra một sự thật khiến tôi nổi hết da gà.

    Cứ vào mùng Một và Rằm, bố chồng lại: dậy rất sớm, ăn mặc chỉnh tề, bảo tất cả con cháu rời khỏi nhà kiểm tra cửa từng phòng rồi ở lại một mình trong gian giữa, khóa trái cửa.

    Có lần tôi bận việc, chưa kịp đi. Bố chồng cau mày:

    “Hôm nay bố cần yên tĩnh. Con đi sang bên ngoại đi.”

    Giọng ông không lớn nhưng lạnh. Tôi đi. Nhưng khi bước ra khỏi sân, tôi quay lại nhìn qua khe cửa sổ. Tôi thấy bóng ông… đang mở nắp lục bình.

    Ông cúi xuống, làm gì đó mà tôi không nhìn rõ. Lâu lắm, gần cả tiếng. Rồi ông lại đậy nắp, lấy keo bôi lên và ấn chặt.

    Cảm giác bất an len lỏi vào tôi.

    3. Tôi bắt đầu sợ… chính đôi lục bình

    Lau lục bình hai lượt mỗi ngày, tôi gần như nhớ từng vết mẻ nhỏ trên thân men, từng đường rạn li ti. Nhưng ngày nào lau, tôi cũng cảm giác giống như lau một thứ… đang theo dõi mình.

    Không phải mê tín. Nhưng đôi mắt rồng trên thân lục bình nhìn tôi bằng một vẻ gì đó rất lạnh.

    Có hôm, khi tôi cúi xuống lau, rõ ràng tôi nghe thấy tiếng động nhẹ vọng từ bên trong — như tiếng kim loại chạm vào nhau.

    Tôi giật bắn. Nhưng mỗi khi tôi mở miệng định hỏi, bố chồng chỉ nhìn tôi, ánh mắt nặng như đá:

    “Không được hỏi.”

    Nên tôi im.

    4. Lời đồn về bố chồng – những manh mối đầu tiên

    Ở quê, chuyện đồn thổi không thiếu. Một lần đi chợ, tôi nghe hai bà lớn tuổi thì thầm:

    “Nhà ông Tự ấy, nghe bảo cất vàng ở đâu kín lắm.”
    “Ừ, hồi trước ông làm thợ kim hoàn đó. Khéo tay lắm.”
    “Có khi giấu vàng cho con cháu sau này. Mà ông kỹ tính, chẳng tin ai.”

    Tim tôi đánh thịch.
    Thợ kim hoàn? Vàng? Đôi lục bình?

    Chẳng lẽ…

    Nhưng không ai trong nhà chồng nhắc đến, kể cả mẹ chồng. Mỗi lần thấy tôi lau lục bình, bà chỉ thở dài:

    “Ông nhà này… có những chuyện mang đi cả đời.”

    Câu đó khiến tôi càng lo lắng.

    5. Ngày bố chồng đổ bệnh – điều ông muốn nói nhưng không kịp

    Sự việc xảy ra bất ngờ đến mức cả nhà hoảng loạn.

    Buổi chiều hôm đó, bố chồng đang ngồi uống trà, bỗng run tay, mặt tái mét rồi ngã xuống. Tôi và chồng vội đỡ ông, còn mẹ chồng thì khóc thét.

    Trong giây phút cuối cùng, ông cố chỉ vào gian giữa, giọng đứt quãng:

    “Lục… bình… trong đó… có…”

    “Có gì hả bố? Bố nói đi!”

    Nhưng cổ họng ông nghẹn lại. Đôi mắt ông mở to, nhìn về hướng đôi lục bình lần cuối rồi khép hẳn.

    Cả nhà chết lặng.

    Tôi rùng mình. Tất cả những điều kỳ lạ bỗng hiện về rõ ràng:
    Những lần ông mở lục bình, những ngày cấm ai lại gần, những cái nhìn đầy tính toán.

    Bố chồng tôi đã giấu cái gì đó trong đó.
    Và ông không bao giờ kịp nói ra.

    6. Sau đám tang – quyết định mở đôi lục bình

    Ba ngày sau, nhang khói đã bớt, anh em tụ họp lại. Anh cả lên tiếng:

    “Bố đi rồi, chắc có chuyện ông để lại. Mấy anh em nghĩ… nên mở lục bình ra xem.”

    Mẹ chồng lo lắng:

    “Nhỡ ra không có gì thì thành bất kính.”

    Nhưng anh cả vẫn cương quyết:

    “Bố có ý mà không nói được. Không mở mới là có lỗi.”

    Tôi đứng sau, tim đập thình thịch. Suốt bao tháng trời, tôi là người lau lục bình, nhưng chưa bao giờ được chạm vào nắp. Giờ nghĩ đến việc mở, tôi vừa sợ, vừa… háo hức.

    Cả nhà kéo nhau vào gian giữa. Đôi lục bình đứng đó, trầm mặc như hai nhân chứng im lặng của thời gian.

    Anh cả cầm dao nhỏ, cắt từng lớp keo dán quanh miệng lục bình. Miếng nắp gỗ bật ra một tiếng “cộc”.

    Không khí trong phòng giật mạnh.

    7. Bí mật đầu tiên – túi vải đỏ

    Anh cả lấy đèn pin rọi vào. Mẹ chồng níu tay tôi, run như sắp ngất.

    “Có… có gì không con?”

    Anh cả cúi xuống, luồn tay vào trong. Một lúc lâu sau, anh kéo lên một túi vải đỏ cột bằng dây dù đã cũ.

    Túi nhỏ nhưng nặng. Rất nặng.

    Tôi nín thở. Anh mở túi.

    Một cây vàng.
    Vàng miếng, vàng nhẫn, đủ loại, cũ đến mức đen lại ở mép.

    Mẹ chồng bật khóc:

    “Trời đất ơi… Ông ơi… đây là…”

    Nhưng chưa hết. Anh cả lại rọi đèn, luồn tay vào sâu hơn.

    Một tờ giấy gập lại cẩn thận.

    Anh mở ra. Nét chữ run run, cũ kỹ:

    “Vàng này bố dành cả đời tích cóp. Của tổ tiên để lại một phần, bố làm thêm một phần. Để phòng khi nhà gặp chuyện lớn. Đừng bán trừ khi đường cùng.”

    Chỉ vài dòng, nhưng nặng trĩu.

    Cả nhà im bặt.

    8. Bí mật thứ hai – điều không ai ngờ tới

    Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì anh cả nói:

    “Còn một chiếc nữa.”

    Đến lúc mở chiếc lục bình thứ hai, tôi cảm giác da mình nổi gai. Từ bên trong, anh cả kéo ra không phải một… mà là hai túi vải bọc kín.

    Bên trong túi thứ nhất:
    Lại một cây vàng.

    Bên trong túi thứ hai:
    Là… giấy tờ nhà đất.

    Mẹ chồng suýt quỵ xuống:

    “Ông… ông chuyển tên sổ đỏ cho thằng cả? Sao không nói cho tôi?”

    Nhưng rồi anh cả lật mặt sau tờ giấy — có dòng viết nhỏ:

    “Nhà đất để lại cho thằng cả quản. Nhưng phải chia đều vàng cho các con. Vợ chồng nó giữ nhà, vợ chồng thằng hai giữ ruộng, con út lo thờ cúng.”

    Anh hai đứng chôn chân. Chồng tôi — con út — nhìn sang tôi với ánh mắt vừa nghẹn vừa xúc động.

    Tôi thì chỉ thấy… choáng váng.

    Hóa ra bao năm ông làm nghi thức kỳ lạ, lén lút mở lục bình mỗi rằm mùng Một… chỉ để kiểm tra vàng không bị ẩm, để chắc chắn không ai phát hiện và lấy mất.

    Ông kỹ tính không phải vì cáu bẳn.
    Ông thở dài, quát tháo không phải vì khó chịu.
    Ông làm vậy vì cả gia đình.

    Tôi bỗng thấy nghẹn lại. Thứ ông giữ chặt không phải vàng — mà là tình thương dành cho con cháu.

    9. Nước mắt muộn màng – điều tôi nhận ra sau cùng

    Mẹ chồng quỳ xuống ôm đôi lục bình, khóc như mưa:

    “Ông ơi… sao ông khổ vậy? Có chút của để dành mà cũng giấu giếm, không nói với ai…”

    Anh cả, anh hai đứng im. Còn tôi, tôi nhìn đôi lục bình — thứ tôi từng sợ, từng thấy khó hiểu — bỗng thấy như chúng sáng lên dưới ánh đèn vàng nhạt.

    Tôi nhớ từng lần ông nhìn tôi lau lục bình, ánh mắt nghiêm nghị nhưng ẩn giấu điều gì đó khó gọi tên.
    Tôi nhớ những ngày ông cấm chúng tôi ở nhà.
    Nhớ câu “Đồ của tổ tiên. Không được động vào.”

    Hóa ra tất cả chỉ là một người cha… quá cẩn trọng.

    Giờ ông không còn nữa, mọi bí mật đều rõ ràng, nhưng lại quá muộn để hỏi ông điều muốn biết nhất:

    Vì sao ông chỉ cho tôi lau?

    Tôi không bao giờ biết được. Nhưng trong lòng tôi tin, có lẽ ông thấy tôi… giống mẹ chồng ngày xưa. Cũng cẩn thận, tỉ mỉ, và biết giữ lời.

    Tôi đặt tay lên đôi lục bình, khẽ nói:

    “Bố ơi… con hiểu rồi.”

    10. Lời kết – đôi lục bình được trả lại vị trí của nó

    Sau khi chia vàng theo ý bố chồng, cả nhà đồng ý giữ nguyên đôi lục bình ở gian giữa. Nhưng lần này, miệng lục bình không còn bị bịt kín nữa.

    Mẹ chồng nói:

    “Ông ấy giữ cả đời rồi. Giờ để lục bình trống, cũng như ông đã trút gánh nặng.”

    Tôi vẫn lau đôi lục bình mỗi ngày, nhưng không còn sợ nữa. Tôi cảm giác như mỗi lần lau, mình đang chạm vào một phần ký ức của người đàn ông cả đời hy sinh cho gia đình mà không bao giờ kể công.

    Có những bí mật không phải để giấu mãi mãi.
    Mà là để đến một ngày, khi thật sự cần, chúng ta mở ra và hiểu được tấm lòng của người đã khuất.

    Và tôi tin, ở đâu đó, bố chồng tôi đang mỉm cười, nhẹ nhõm vì cuối cùng gia đình cũng biết được điều ông giữ kín suốt bao năm.

  • Vào Biệt Thự Giao Hàng, Anh Xe Ôm Sữ/ng S/ờ Thấy D/i Ản/h Giống Hệt Vợ Ở Nhà, B/í M/ật Kin/h Hoà/ng H/é L/ộ

    Anh Nam chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ bước chân vào một căn biệt thự lớn như thế.

    Cổng sắt cao quá đầu người, camera quay chậm chạp theo từng bước chân. Sân lát đá rộng mênh mông, im ắng đến lạnh người. Nam dắt chiếc xe máy cũ kỹ vào góc sân, nhìn lại đơn hàng trong điện thoại lần nữa cho chắc.

    Giao tài liệu. Người nhận: bà chủ nhà.

    Anh nuốt khan.

    Ba năm chạy xe ôm công nghệ, Nam đã giao đủ thứ: từ đồ ăn khuya, thuốc men lúc nửa đêm, đến giấy tờ quan trọng. Nhưng giao vào biệt thự kiểu này thì hiếm. Tiền công cũng cao hơn bình thường gấp mấy lần.

    “Chắc nhà giàu,” Nam tự nhủ, rồi xách túi hồ sơ bước lên bậc thềm.

    Cửa mở ra. Một người giúp việc trung niên nhìn anh từ đầu đến chân, ánh mắt dò xét.

    “Cậu giao hàng?”

    “Dạ vâng.”

    Người giúp việc nhận túi, bảo anh chờ trong phòng khách để ký nhận.

    Nam bước vào.

    Vừa đặt chân qua ngưỡng cửa, tim anh như bị ai đó bóp chặt.

    Trên bức tường lớn đối diện sofa, một di ảnh được treo trang trọng. Khung gỗ đen, vòng hoa trắng, nhang còn đang cháy dở.

    Và khuôn mặt trong di ảnh…

    Nam tái mét.

    Đó là vợ anh.

    Không phải giống giống.

    Mà là giống hệt.

    Từng đường nét. Đôi mắt. Nốt ruồi nhỏ nơi khóe môi. Cả nụ cười mờ buồn quen thuộc.

    Túi hồ sơ rơi khỏi tay Nam, giấy tờ vương đầy sàn.

    “Không… không thể nào…”

    Anh lùi lại một bước, đầu óc quay cuồng.

    Vợ anh — Lan — đang ở nhà. Sáng nay anh còn ăn cơm với cô. Cô còn giục anh mặc thêm áo vì trời lạnh.

    Vậy người trong di ảnh là ai?

    Hay… là Lan?

    “Cậu ổn chứ?”

    Giọng người giúp việc kéo Nam về thực tại.

    “Bức ảnh đó…” Nam chỉ tay run rẩy, “người trong ảnh là ai?”

    Người giúp việc thoáng sững lại, rồi cúi đầu.

    “Là… cô chủ cũ của căn nhà này. Mất ba năm trước.”

    Ba năm.

    Nam lẩm bẩm. Ba năm trước cũng là thời điểm anh cưới Lan.

    Mồ hôi lạnh túa ra sau gáy.

    “Cô ấy tên gì?” Nam hỏi, giọng khàn đặc.

    Người giúp việc chần chừ vài giây.

    “Cô ấy tên… Lan.”

    Tai Nam ù đi. Anh không còn nghe rõ những gì tiếp theo. Chỉ biết mình đang đứng giữa căn phòng sang trọng, mà cảm giác như rơi xuống hố sâu không đáy.

    “Cậu ngồi xuống đi,” người giúp việc nói nhỏ, “trông cậu không ổn.”

    Nhưng Nam không ngồi. Anh quay phắt người, lao ra cửa.

    Anh cần về nhà.

    Ngay lập tức.

    Lan đang nhặt rau trong bếp khi Nam xông vào, mặt tái nhợt.

    “Anh sao vậy?” cô giật mình.

    Nam nắm chặt vai vợ, nhìn thẳng vào mắt cô.

    “Lan… em nói thật với anh đi. Em là ai?”

    Lan sững người.

    “Anh nói gì vậy?”

    “Trong biệt thự đó… có di ảnh giống hệt em. Cùng tên. Cùng khuôn mặt. Người ta nói cô ấy chết ba năm trước!”

    Lan tái mặt. Bàn tay đang cầm dao rơi xuống nền gạch.

    Không gian bỗng im phăng phắc.

    Một lúc rất lâu sau, Lan mới lên tiếng. Giọng cô run rẩy.

    “Anh… đã thấy rồi sao?”

    Nam cảm thấy chân mình mềm nhũn.

    “Vậy là… đúng?”

    Lan ngồi phịch xuống ghế. Hai tay ôm mặt.

    “Em xin lỗi… Em không định giấu anh lâu như vậy.”

    Lan kể.

    Ba năm trước, cô là con gái duy nhất của một gia đình giàu có. Nhưng cuộc sống trong căn biệt thự đó không hề hào nhoáng. Cha mất sớm. Mẹ tái hôn với một người đàn ông quyền lực nhưng tàn nhẫn.

    Người đó muốn chiếm toàn bộ tài sản.

    Lan phát hiện mình bị theo dõi, bị ép ký giấy tờ chuyển nhượng. Khi cô phản kháng, họ dựng lên một vụ tai nạn. Tin tức đăng tải: cô chủ biệt thự qua đời.

    Di ảnh được lập. Tang lễ diễn ra kín đáo.

    Nhưng Lan không chết.

    Cô được một người lạ cứu, mất trí nhớ một thời gian. Khi tỉnh lại, cô chỉ muốn biến mất khỏi cuộc đời cũ. Cô cắt đứt mọi liên hệ, đổi tên, đổi thân phận.

    Và rồi, cô gặp Nam.

    Một anh xe ôm nghèo, thật thà, ấm áp.

    “Em nghĩ… quá khứ đó đã chết rồi,” Lan nghẹn ngào, “em chỉ muốn sống như một người bình thường.”

    Nam lặng người.

    “Vậy… người trong di ảnh là em?”

    Lan gật đầu.

    “Là cái tên cũ của em. Là con người mà em đã chôn vùi.”

    Nam không giận.

    Nhưng anh sợ.

    Sợ rằng quá khứ đó sẽ quay lại, kéo theo nguy hiểm.

    Và nỗi sợ của anh không sai.

    Hai ngày sau, chiếc xe đen lại xuất hiện trước ngõ nhỏ.

    Ba người đàn ông bước xuống. Ánh mắt sắc lạnh.

    “Họ tìm được em rồi,” Lan thì thầm.

    Nam đứng chắn trước vợ.

    “Các anh tìm ai?”

    Người đàn ông trung niên mỉm cười.

    “Chúng tôi tìm cô chủ biệt thự.”

    “Ở đây không có,” Nam nói dứt khoát.

    “Anh không biết mình đang đối đầu với ai đâu,” người kia hạ giọng.

    Lan bước ra, nắm tay Nam.

    “Để em nói.”

    Cô ngẩng cao đầu. Không còn là người phụ nữ hiền lành trong căn bếp nhỏ nữa.

    “Các ông tưởng tôi chết là xong sao?” Lan lạnh lùng, “Tôi còn sống. Và tôi có đủ bằng chứng.”

    Người đàn ông biến sắc.

    Sự thật bị phơi bày sau đó không lâu.

    Những giấy tờ giả mạo. Âm mưu chiếm đoạt. Vụ tai nạn dàn dựng.

    Căn biệt thự bị niêm phong. Di ảnh được tháo xuống.

    Lan chính thức trở lại, nhưng không phải để đòi lại cuộc sống xa hoa — mà để chấm dứt nó.

    Cô bán căn biệt thự.

    Số tiền lớn ấy, cô không giữ cho riêng mình.

    Một phần dành cho từ thiện. Một phần giúp những người từng bị gia đình kia chèn ép.

    Còn Nam?

    Anh vẫn là xe ôm. Nhưng không còn phải lo từng bữa.

    Một buổi tối, Nam hỏi vợ:

    “Em có hối hận vì đã quay lại không?”

    Lan tựa đầu vào vai anh.

    “Nếu không quay lại, em sẽ mãi chạy trốn. Nhưng nhờ anh… em mới dám đối diện.”

    Nam nhìn vợ — người phụ nữ từng có một di ảnh trong biệt thự xa hoa, giờ đang ngồi trong căn nhà nhỏ, cười hiền lành.

    Anh chợt hiểu:

    Có những cái chết không nằm trong quan tài.
    Và có những cuộc sống chỉ thật sự bắt đầu… sau khi ta dám chôn vùi quá khứ.

  • Bộ Tài chính thông tin về việc tặng quà toàn dân dịp Tết

    Cử tri Đắk Lắk đề nghị Chính phủ tiếp tục quan tâm đến chính sách tặng quà nhân dân trong dịp Tết Nguyên đán và các ngày lễ lớn trọng đại của đất nước.

    Về vấn đề này, Bộ Tài chính thông tin: Hằng năm, vào các dịp lễ, Tết quan trọng của đất nước, Chủ tịch nước đều ban hành chính sách tặng quà đối với người có công với cách mạng, như Tết Nguyên đán, ngày Thương binh – Liệt sĩ 27/7.

    Năm 2025, nhân dịp kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước và 80 năm ngày Quốc khánh (2/9/1945 – 2/9/2025), Chủ tịch nước đã ban hành quyết định tặng quà cho người có công với cách mạng, với mức 500.000 đồng/người.

    Cùng dịp Quốc khánh 2/9, Đảng và Nhà nước cũng đã quyết định t ặng quà tới toàn thể nhân dân , với mức 100.000 đồng/người, như một lời tri ân và chia sẻ niềm vui trong ngày lễ lớn.

     - Ảnh 2.

    Cử tri Đắk Lắk đề nghị Chính phủ tiếp tục quan tâm đến chính sách tặng quà nhân dân trong dịp Tết Nguyên đán và các ngày lễ lớn trọng đại của đất nước.

    Bộ Tài chính tiếp nhận ý kiến của cử tri, và cho biết sẽ phối hợp cùng các bộ, cơ quan liên quan tham mưu, báo cáo cấp có thẩm quyền khi nguồn lực ngân sách được đảm bảo. Việc ban hành chính sách nói chung và tặng quà cho nhân dân nói riêng được thực hiện trên cơ sở chủ trương của Đảng, chỉ đạo của Chính phủ và khả năng cân đối của ngân sách nhà nước hằng năm.

    Theo thông báo mới nhất của Bộ Nội vụ, lịch nghỉ Tết Âm lịch năm 2026 gồm 5 ngày theo quy định (1 ngày trước Tết và 4 ngày sau Tết) từ thứ Hai 16/2/2026 (29 tháng Chạp năm Ất Tỵ) đến hết thứ Sáu 20/02/2026 (mùng 4 tháng Giêng năm Bính Ngọ). Do liền kề 2 ngày nghỉ cuối tuần trước và 2 ngày nghỉ cuối tuần sau, viên chức, người lao động sẽ được nghỉ 9 ngày liên tục

    Đối với người lao động không thuộc khối công chức, viên chức, doanh nghiệp tự lựa chọn phương án nghỉ: 1 ngày cuối năm + 4 ngày đầu năm; hoặc 2 ngày cuối năm + 3 ngày đầu năm; hoặc 3 ngày cuối năm + 2 ngày đầu năm.

    Người sử dụng lao động phải thông báo lịch nghỉ ít nhất 30 ngày trước khi áp dụng, nếu ngày nghỉ lễ trùng ngày nghỉ hằng tuần thì người lao động được nghỉ bù theo quy định của Bộ luật Lao động. Doanh nghiệp được khuyến khích cho người lao động nghỉ tương tự lịch nghỉ của khối công chức, viên chức hoặc thỏa thuận phương án thuận lợi hơn.

  • Dừng ngay việc đăng những bức ảnh này lên mạng xã hội trước khi quá muộn!

    Theo Forbes, những quy tắc bảo mật truyền thống hiện nay đã trở nên lỗi thời. Các mối đe dọa mới do trí tuệ nhân tạo (AI) tạo ra đang trực tiếp nhắm vào điện thoại thông minh và ngày càng khó bị phát hiện trong đời thực.

    Ảnh minh họa

    Kaspersky cảnh báo rằng, trong vài tháng gần đây, các chiêu trò lừa đảo đã có “bước nhảy vọt” về mức độ tinh vi. Người dùng buộc phải thay đổi thói quen trực tuyến, đặc biệt là hạn chế chia sẻ thông tin cá nhân trên Facebook, Instagram và các nền tảng mạng xã hội khác.

    Các hình thức lừa đảo hiện phát triển với tốc độ chóng mặt, được thúc đẩy bởi AI và công nghệ hiện đại. Khi người dùng vừa kịp nhận diện chiêu thức cũ, tội phạm mạng đã lập tức xoay chuyển chiến thuật, xây dựng kịch bản tinh vi hơn.

    Thay vì chỉ dùng email hay website giả mạo, kẻ xấu nay còn tận dụng deepfake, công nghệ giả giọng nói và nhiều lớp thủ đoạn khác để đánh cắp dữ liệu sinh trắc học cũng như thông tin cá nhân. Đáng lo ngại hơn, chúng còn tìm cách chiếm đoạt dữ liệu “không thể thay đổi” như giọng nói, dấu vân tay, chữ ký… và thậm chí vượt qua cả xác thực hai lớp (2FA).

    Những cuộc tấn công mới tập trung vào việc khai thác dữ liệu từ mạng xã hội, thông tin doanh nghiệp để tạo ra kịch bản lừa đảo đầy thuyết phục. Một số nhóm còn lợi dụng nền tảng hợp pháp như Google hay Telegraph để qua mặt hệ thống bảo mật.

    Điều này đồng nghĩa với việc mỗi cá nhân cần thu nhỏ “dấu chân kỹ thuật số” – tức là thận trọng hơn trong việc chia sẻ thông tin trực tuyến. Những chi tiết tưởng như vô hại như địa chỉ, tên con cái, địa điểm mua sắm… đều có thể bị lợi dụng để lừa đảo hoặc khai thác bí mật công việc.

    Kaspersky đặc biệt nhắc nhở người dùng:

    • Tuyệt đối không đăng ảnh tài liệu, thông tin đồng nghiệp, cấp trên hoặc tên phòng ban lên mạng xã hội.

    • Luôn cảnh giác với email, tin nhắn, cuộc gọi bất ngờ.

    • Không nhấp vào liên kết lạ, luôn xác minh nguồn yêu cầu dữ liệu và tuyệt đối không tiết lộ mã OTP.

    • Cảnh giác với các video có người nổi tiếng hoặc thậm chí người thân, bạn bè, bởi đó có thể là sản phẩm deepfake.

    Theo Kaspersky, các nhóm tin tặc đang sử dụng AI kết hợp công cụ OSINT để thu thập và phân tích dữ liệu công khai với tốc độ cực nhanh, từ báo chí, website doanh nghiệp đến mạng xã hội. Nhờ vậy, chúng có thể thực hiện những cuộc tấn công “cá nhân hóa ở mức độ cao”, khiến ngay cả những người am hiểu công nghệ cũng dễ dàng sập bẫy.

    Ngoài ra, có nhiều kiểu ảnh tưởng chừng vô hại nhưng khi đăng lên mạng xã hội lại có thể bị kẻ xấu lợi dụng để lừa đảo, giả mạo hoặc đánh cắp thông tin. Bạn nên hạn chế hoặc tránh hoàn toàn những loại sau:

    Ảnh chứa giấy tờ cá nhân

    CMND/CCCD, hộ chiếu, bằng lái xe, thẻ ngân hàng, vé máy bay, phiếu khám bệnh…

    Chỉ cần vài thông tin như số giấy tờ, ngày sinh, địa chỉ là kẻ xấu có thể dùng để vay tiền, mở tài khoản, đăng ký dịch vụ trái phép.

    Ảnh chụp màn hình giao dịch tài chính

    Sao kê ngân hàng, ví điện tử, hóa đơn chuyển tiền, mã QR thanh toán.

    Dễ bị lộ số tài khoản, mã giao dịch, số dư → kẻ gian lợi dụng để lừa đảo hoặc giả mạo.

    Ảnh con nhỏ kèm thông tin cá nhân

    Ảnh con đi học, mặc đồng phục có tên trường, địa chỉ.

    Kẻ xấu có thể theo dõi, giả danh giáo viên/người quen để bắt cóc, tống tiền.

    Ảnh nhà riêng và vật dụng giá trị

    Ảnh chụp cổng, số nhà, bản đồ vị trí, đồ nội thất đắt tiền, két sắt…

    Tiềm ẩn nguy cơ bị kẻ gian nhắm đến trộm cắp.

    Ảnh vé máy bay, vé tàu, boarding pass

    Trên vé có mã đặt chỗ (PNR), họ tên, ngày giờ bay → hacker dễ dàng tra cứu thông tin, đổi chuyến, thậm chí hủy vé.

    Ảnh tiệc tùng, say xỉn, đời tư nhạy cảm

    Ảnh riêng tư, ảnh thân mật, ảnh trong tình huống dễ gây hiểu lầm.

    Có thể bị cắt ghép, phát tán, dùng để tống tiền hoặc bôi nhọ danh dự.

    Ảnh khoe quá nhiều về thói quen sinh hoạt

    Check-in quá thường xuyên, đăng lịch trình đi xa, đang đi du lịch.

    Vô tình tiết lộ lúc nhà vắng người → dễ bị trộm.

    Mẹo an toàn khi đăng ảnh:

    Che mờ (blur) thông tin nhạy cảm trước khi đăng.

    Hạn chế gắn địa điểm, check-in theo thời gian thực.

    Đặt chế độ riêng tư (chỉ bạn bè tin cậy mới thấy).

    Nghĩ kỹ: “Ảnh này nếu rơi vào tay kẻ xấu, họ có thể làm gì với mình?” rồi hãy đăng.

  • Các cụ đã nhắc nhớ nghe: ‘Cất chổi xa 3 nơi, con cháu phú quý’, đó là 3 nơi nào?

    Các cụ đã nhắc nhớ nghe: ‘Cất chổi xa 3 nơi, con cháu phú quý’, đó là 3 nơi nào?

    Việc để chổi qυét nhà ở đâυ cũng được giới phong thủʏ coi qυan trọng, theo đó, có những vị trí không nên để chổi qυét nhà để không gâʏ ra những ảnh hưởng xấυ cho gia đình.

    Trên thực tế, đối với việc đặt chổi, người xưa cũng có qυʏ tắc: để chổi xa 3 chỗ thì con cháυ ngàʏ càng phú qυý.

    Theo qυan niệm phong thủʏ, chổi qυét nhà không nên để ở những vị trí dưới đâʏ.

    1. Tránh xa 2 bên cửa

    Nhiềυ gia đình có thói qυen đặt chổi qυét nhà ở hai bên cửa ra vào, nhưng đâʏ lại là điềυ đại kỵ trong phong thủʏ nhà ở. Theo các chυʏên gia phong thủʏ, chổi qυét nhà được coi là vật tập trυng nhiềυ khí xấυ. Một khi khí xấυ chặn ở cửa thì tài khí khó vào nhà, việc để chổi ở đó sẽ có thể ảnh hưởng đến tài lộc của gia chủ.

    Trong qυá trình qυét dọn, chổi sẽ nhiễm rất nhiềυ bụi bẩn, vi khυẩn. Nếυ để chổi ở 2 bên cửa, lúc đóng mở cửa gió giật sẽ thổi vi khυẩn ngược vào nhà. Như vậʏ, chúng ta sẽ sống trong một căn nhà nhiềυ vi khυẩn, về lâυ dài gâʏ hại cho sức khỏe.

    2. Tránh xa phòng khách

    Phòng khách là nơi sinh hoạt chính trong một gia đình, mỗi khi có khách đến chơi thì họ sẽ ngồi tại đâʏ trò chυʏện. Ngoài việc tiếp khách, chúng ta còn dùng căn phòng nàʏ để sinh hoạt và giải trí. Đặt chổi trong phòng khách sẽ làm xấυ cả căn phòng, đó là lý do mà chúng ta nên để chổi tránh xa nơi nàʏ.

    dat-choi-quet-nha

    3. Tránh xa phòng tắm

    Chúng ta đềυ biết phòng tắm là nơi tương đối ẩm ướt, thích hợp cho vi khυẩn phát triển. Ngoài ra, bản thân chổi cũng chứa rất nhiềυ vi khυẩn và bụi bẩn, nếυ đặt chổi trong nhà tắm sẽ tạo điềυ kiện cho vi khυẩn sinh sôi, nảʏ nở, tồn tại với số lượng lớn. Nếυ dùng chổi đso đem đi qυét sàn sẽ mang vi khυẩn đến mọi ngóc ngách trong phòng. Sống trong căn phòng như vậʏ làm sao mà khỏe mạnh?

    Những vị trí nên đặt chổi qυét nhà

    Saυ khi qυét nhà xong, bạn có thể đặt chổi ở phía saυ nhà hoặc ban công. Việc đặt chổi ở hai vị trí nàʏ sẽ giảm bớt ảnh hưởng cυ̉a nó tới vận khí cυ̉a gia đình.

    dat-choi-quet-nha-dung1

    Khi chổi cùn, chổi bị hỏng, gia chủ nên thaʏ mới ngaʏ để tiện cho việc sử dụng cũng như loại bỏ những điềm xấυ ra khỏi nhà.450

    (*) Thông tin trên chỉ mang tính chất tham khảo, chiêm nghiệm. 

    * Thông tin chỉ mang tính chiêm nghiệm, tham khảo

    Nguồn: https://phunutoday.vn/cac-cu-da-nhac-nho-nghe-cat-choi-xa-3-noi-con-chau-phu-quy-do-la-3-noi-nao-d394950.html339