Danh mục: Chưa phân loại

  • 40 cuộc gọi nhỡ trong đêm sinh nhật con và tin nhắn cuối cùng của vợ: “Chồng ơi… con mình…”

    Tối hôm đó, trời mưa như trút nước. Hôm nay là sinh nhật tròn 5 tuổi của bé Bin – đứa con trai đầu lòng mà Hạnh đã mong chờ suốt bao năm mới có được. Từ sáng sớm, cô đã dậy chuẩn bị bánh, mua bong bóng, gói quà. Con trai háo hức chạy ra cửa, hỏi đi hỏi lại: “Mẹ ơi, bố có về không? Bố bảo tối nay về thổi nến với con mà!”. Hạnh cười, nhưng lòng lại chùng xuống. Chồng cô – Tuấn – nói hôm nay có việc gấp ở công ty, chắc phải về muộn. “Anh sẽ cố xong sớm, về với hai mẹ con nhé!” – tin nhắn anh gửi buổi chiều vẫn còn sáng trên điện thoại. Nhưng đến tối, khi căn nhà đã đầy bóng bóng và bánh kem đã chảy nến, vẫn không thấy Tuấn đâu.

    Con trai buồn bã tự thổi nến, ước: “Con ước bố về…”. Hạnh chỉ biết ôm con vào lòng. Cô đâu biết, lúc ấy Tuấn đang ở một nơi khác – trong căn phòng khách sạn sang trọng, cùng người phụ nữ mà anh vẫn nói dối là “đồng nghiệp”.

    Đêm dần khuya. Bin bỗng dưng sốt. Ban đầu chỉ 38 độ, rồi 39, rồi 40. Hạnh hoảng hốt lấy thuốc hạ sốt, chườm khăn, nhưng con vẫn nóng rực, hơi thở gấp gáp. Cô gọi cho Tuấn – một lần, hai lần… đến lần thứ mười, máy báo thuê bao. Cô nhắn tin: “Anh ơi, con sốt cao lắm. Anh về với mẹ con em đi.”

    Không ai trả lời. 20 cuộc gọi, 30 cuộc… vẫn im lặng. Lúc Bin bắt đầu co giật, Hạnh run rẩy ôm con, vừa khóc vừa gào: “Con ơi, cố lên con, đừng làm mẹ sợ…”. Cô bế con chạy ra đường giữa mưa đêm, bắt taxi lao thẳng đến bệnh viện. Vừa đến nơi, bác sĩ hô lớn: “Cấp cứu! Đưa bé vào phòng hồi sức gấp – có dấu hiệu viêm màng não cấp!”. Hạnh đứng ngoài hành lang, ướt đẫm, tim như vỡ ra. Đôi tay run rẩy cầm điện thoại, Hạnh gửi tin nhắn cuối cùng cho chồng: “Chồng ơi… cứ…u con mình…”. Rồi cô gục xuống sàn lạnh, ngất lịm.

    Sáng hôm sau, Tuấn tỉnh dậy trong khách sạn, thấy điện thoại tắt nguồn. Anh cắm sạc, bật máy – và chết lặng. 40 cuộc gọi nhỡ và tin nhắn cuối cùng của vợ: “Chồng ơi… cứu con mình…”. Tim anh như ngừng đập. Anh lao ra khỏi khách sạn, mặc nguyên bộ đồ đêm qua, lái xe thẳng tới bệnh viện.

    Cảnh tượng trước mắt khiến anh khụy gối: Hạnh nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt. Bên phòng cấp cứu, con trai anh đang nằm với dây truyền chằng chịt. Bác sĩ bước ra, nhìn anh lắc đầu: “Nếu chậm thêm một chút nữa… có thể chúng tôi không giữ được cháu.”. Tuấn ngã quỵ, ôm mặt khóc. Anh gọi tên vợ, gọi tên con trong vô vọng. Người mẹ ấy – cả đêm vật lộn giữa cơn mưa, một mình bế con đi viện, vừa lo vừa sợ – chỉ nhận lại đúng một người chồng không bắt máy suốt đêm vì đang bên nhân tình.

    Khi Hạnh tỉnh lại, cô không khóc. Cô nhìn con, rồi nhìn Tuấn. Ánh mắt lạnh lẽo, như đã chết một nửa trái tim. “Anh đừng xin lỗi. Chúng ta không còn gì để nói. Tình yêu mà em giữ suốt 6 năm nay… anh giết nó rồi.”. Hôm ấy, Tuấn ngồi ngoài hành lang bệnh viện suốt đêm, nghe tiếng máy truyền dịch của con, từng giọt từng giọt như đâm vào tim.

  • Năm 1995, tại bang Texas (Mỹ), một gia đình người Việt gồm bảy thành viên bất ngờ biến mất khỏi ngôi nhà của họ, để lại duy nhất một mảnh giấy vỏn vẹn dòng chữ: “Đi thăm người thân vài ngày.

    Năm 1995, một gia đình người Việt gồm bảy thành viên sống ở ngoại ô Houston, Texas, bỗng biến mất chỉ sau một đêm. Họ để lại duy nhất một mảnh giấy viết vội:

    “Đi thăm người thân vài ngày.” Nhưng rồi không một ai quay về, cũng không ai nghe thấy tin tức gì. Căn nhà nhỏ, chiếc xe hơi cũ trong gara, và những bữa cơm dở dang trên bàn — tất cả đứng im như thể thời gian bị chặn lại. Suốt 10 năm, cộng đồng Việt kiều quanh đó không ngừng bàn tán. Cho đến một ngày, một sự tình cờ đã làm bật ra bí mật rợn người bị che giấu.

    Gia đình ông Bảy và bà Lan định cư ở Mỹ từ cuối thập niên 80. Họ có bốn người con: hai trai, hai gái, cùng bà cụ thân sinh của ông Bảy từ Việt Nam sang đoàn tụ. Ngôi nhà nhỏ ở khu ngoại ô vốn lúc nào cũng rộn ràng tiếng nói cười, mùi cơm cá kho, canh chua. Hàng xóm người Mỹ thường bảo:

    “Ngôi nhà ấy lúc nào cũng tỏa ra mùi thơm dễ chịu.”

    Ông Bảy làm công nhân hãng sửa xe, bà Lan phụ bếp cho một tiệm phở. Cuộc sống không dư dả, nhưng ổn định và đầy yêu thương. Các con đi học về thường ngồi quanh bàn ăn kể chuyện trường lớp, xen lẫn tiếng cằn nhằn của bà cụ khi thấy bọn nhỏ mải chơi hơn học.

    Mùa hè năm 1995, cả gia đình còn tham gia lễ hội Tết Trung Thu do cộng đồng người Việt tổ chức. Ai cũng thấy họ bình thường: nụ cười của bà Lan, dáng ông Bảy lúi húi phụ dựng lồng đèn, lũ trẻ chạy nhảy tung tăng. Không dấu hiệu nào báo trước biến cố.

    Rồi đến một buổi sáng, người hàng xóm tên Sarah bước sang, định nhờ ông Bảy giúp sửa cái bếp gas. Bà gõ cửa mãi không ai trả lời. Cửa không khóa, bà bước vào thì thấy căn nhà im lìm. Bàn ăn còn nguyên chén đũa, nồi cá kho chưa kịp dọn. Trên bàn gỗ nhỏ cạnh cửa có một mảnh giấy viết bằng tiếng Việt:

    “Đi thăm người thân vài ngày.” Xe hơi vẫn nằm trong gara, vali quần áo vẫn ở tủ. Cảnh sát được gọi tới, nhưng họ cho rằng đây chỉ là một chuyến đi ngắn.

    Ngày nối ngày, rồi vài tháng trôi qua. Gia đình ấy không trở lại. Bưu điện bắt đầu chất đầy thư, hóa đơn. Những lời đồn đại lan khắp cộng đồng: nào là họ trốn nợ, nào là bị bắt cóc, thậm chí có người thì thào rằng ông Bảy từng dính dáng chuyện làm ăn mờ ám. Nhưng không bằng chứng, không dấu vết. Căn nhà dần trở thành “ngôi nhà ma” trong mắt người dân quanh vùng.

    Thời gian trôi qua, căn nhà xuống cấp. Cỏ mọc cao ngập cả sân. Đôi khi có người thấy ánh đèn chập chờn bên trong, dù cửa luôn khóa. Trẻ con trong khu phố thách nhau vào sân sau, rồi hét ầm vì nghe như có tiếng bước chân trên gác.

    Năm 2005, một nhóm thanh niên gốc Việt trong cộng đồng quyết định tìm hiểu. Họ muốn chứng minh câu chuyện “ma quái” chỉ là lời đồn. Một tối mùa hè, cả nhóm mang theo đèn pin, máy quay, lẻn vào căn nhà bỏ hoang.

    Bên trong, mọi thứ phủ bụi dày, nhưng kỳ lạ là không hề có dấu hiệu bị phá phách. Trên bàn vẫn còn khung ảnh gia đình, áo khoác treo gọn gàng trong tủ. Dường như cả bảy người chỉ vừa bước ra ngoài và không bao giờ quay lại. Một trong nhóm để ý đến tờ lịch treo tường dừng lại ở tháng 6/1995 — đúng thời điểm họ biến mất.

    Khi soi kỹ dưới gầm giường, họ phát hiện một hộp gỗ nhỏ. Trong hộp có vài lá thư viết tay bằng tiếng Việt, nét chữ run rẩy. Nội dung rời rạc, nhắc đến nỗi lo sợ bị “theo dõi”, và một đoạn mơ hồ:

    “Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy tìm dưới gốc cây sau nhà.”

    Ngày hôm sau, cả nhóm quay lại đào thử phía sau vườn. Đúng như lời nhắn, dưới lớp đất ẩm, họ tìm thấy một chiếc hộp thiếc cũ. Bên trong không phải vàng bạc, mà là một cuốn sổ tay đã úa vàng. Trang đầu tiên viết: “Chúng ta không còn an toàn. Có người biết bí mật của gia đình.”

    Tin tức lan ra nhanh chóng, khiến cộng đồng xôn xao. Người ta bắt đầu đặt câu hỏi: Gia đình ấy thực sự đã đi thăm người thân, hay đã bỏ trốn khỏi một thứ gì khủng khiếp hơn?

    Cảnh sát được mời vào cuộc lần nữa, nhưng hồ sơ cũ đã quá lâu, manh mối mờ nhạt. Cuốn sổ tay chứa nhiều đoạn viết ngắt quãng, đôi khi như mật mã, đôi khi chỉ là những dòng cầu nguyện. Có trang nhắc đến “khoản nợ máu ở quê cũ”, có trang lại ghi “kẻ bám theo bóng tối”.

    Những cụ cao niên trong cộng đồng thì thầm rằng ông Bảy từng liên quan đến chuyện vượt biên năm 1979, và có thể đã dính vào một mối thù nào đó. Người khác lại bảo, có khả năng gia đình bị lừa sang một tiểu bang khác, rồi bị giữ làm lao động chui.

    Không câu trả lời nào chắc chắn. Nhưng điều rợn người nhất xảy ra vài tháng sau khi cuốn sổ được tìm thấy. Một người trong nhóm thanh niên kia kể rằng anh liên tục nhận được cuộc gọi lạ, đầu dây chỉ có tiếng thở dài. Ban đêm, có lúc anh thấy bóng dáng một phụ nữ mặc áo bà ba trắng đứng bên cửa sổ nhà mình, rồi biến mất.

    Căn nhà nơi gia đình ấy từng sống cuối cùng bị chính quyền niêm phong, sau đó phá bỏ để xây khu thương mại. Nhưng những ai từng đi ngang vẫn nói đôi khi nghe thấy tiếng trẻ con cười vang trong gió, hoặc mùi cá kho phảng phất.

    Câu chuyện khép lại mà không có hồi kết rõ ràng. Bảy con người biến mất không dấu vết, để lại một mảnh giấy ngắn ngủi và cuốn sổ tay u ám. Mười năm sau, bí mật hé lộ chỉ càng khiến mọi thứ thêm bí ẩn. Đời thường tưởng chừng yên ả, hóa ra vẫn có những góc tối mà chẳng ai dám chạm tới tận cùng.

  • Chào tất cả mọi người!

    Cảm ơn vì đã sử dụng WordPress. Đây là bài viết đầu tiên của bạn. Sửa hoặc xóa nó, và bắt đầu bài viết của bạn nhé!