Danh mục: Chưa phân loại

  • X:.ót xa HLV vừa dự SEA Games 33 gặp tainan quadoi

    Huấn luyện viên Kanokporn Donsamran của đội karate Thái Lan qua đời ngay sau khi kết thúc nhiệm vụ ở SEA Games 33.

    Những hình ảnh hoa Sen trắng trên nền đen đẹp nhất, mang đậm ý nghĩa tâm  linh

    Ngày 17/12, cộng đồng thể thao Thái Lan bàng hoàng trước thông tin huấn luyện viên đội tuyển karate Kanokporn Donsamran, qua đời trong một vụ tai nạn giao thông tại huyện Wang Saphung, tỉnh Loei. Vụ việc xảy ra lúc 00h16 hôm nay. Chiếc xe chở bà Kanokporn đâm vào đuôi xe tải chở mía. Thời điểm đó, huấn luyện viên của đội karate Thái Lan trên đường trở về nhà sau khi hoàn thành nhiệm vụ dẫn dắt đội tuyển tham dự SEA Games lần thứ 33 tại Bangkok.

    Bà Kanokporn, 38 tuổi, đóng vai trò quan trọng trong thành tích ấn tượng của đội tuyển karate Thái Lan tại SEA Games 33. Đội chủ nhà giành tới 4 huy chương vàng, 5 huy chương bạc và 2 huy chương đồng. Sự ra đi của bà được xem là một mất mát lớn đối với cộng đồng thể thao và karate Thái Lan.

    Võ sư Thái Lan vừa dự SEA Games 33 gặp tai nạn qua đời- Ảnh 1.

    Thái Lan bày tỏ niềm tiếc thương sâu sắc trước sự ra đi của bà. (Nguồn: DailyNews)

    Hiệp hội Karate Thái Lan đã đăng lời chia buồn trên mạng xã hội: “Hiệp hội Karate Thái Lan xin gửi lời chia buồn sâu sắc nhất đến gia đình bà Kanokporn Donsamran, vợ của Tổng thư ký Hiệp hội. Chúng tôi vô cùng thương tiếc trước sự ra đi của bà” .

    Cộng đồng thể thao Thái Lan đang bày tỏ niềm tiếc thương sâu sắc đối với bà Kanokporn, một huấn luyện viên tận tâm, người đã cống hiến hết mình cho sự nghiệp karate quốc gia.

  • “Mẹ ơi đừng b:ỏ con! Mẹ cho con đi theo với…”

    Tôi đứng trước gương, nhìn người phụ nữ trong bộ váy cô dâu lộng lẫy mà thấy xa lạ vô cùng. Lớp phấn dày cộm che đi quầng thâm và đôi mắt sưng húp vì khóc suốt đêm qua. Bên ngoài, tiếng nhạc đám cưới rộn ràng, tiếng cười nói xôn xao của quan khách như những nhát búa gõ vào lồng ngực đang thắt lại của tôi. Đáng lẽ ra, đây phải là ngày hạnh phúc nhất. Nhưng với tôi, nó giống như một ngày định mệnh đầy nghiệt ngã.

    Cuộc đời tôi chưa bao giờ là một đường thẳng êm ả. Bố mẹ mất sớm, tôi lớn lên như cây cỏ dại bên hiên nhà dì, thiếu thốn tình thương và luôn khao khát một mái ấm. Chính sự yếu đuối và ngây thơ ấy đã đẩy tôi vào vòng tay gã đàn ông đầu tiên – kẻ đã vẽ ra viễn cảnh màu hồng rồi tàn nhẫn “quất ngựa truy phong” khi biết tôi mang trong mình giọt máu của hắn.

    Ngày ấy, đứng trước cửa phòng phá thai lạnh lẽo, câu nói của dì như gáo nước lạnh tạt vào mặt tôi: “Con bỏ nó đi thì khác gì giết người? Dù sao nó cũng là con mình, có tội tình gì đâu”. Tôi quay lưng bỏ chạy khỏi bệnh viện, chấp nhận từ bỏ cánh cổng đại học, lao vào đời làm đủ nghề để nuôi con. Tôi trở thành mẹ đơn thân, mang trên mình vết sẹo của sự phản bội và định kiến xã hội.

    Bé Bống ra đời trong sự thiếu thốn đủ đường, nhưng con bé là ánh sáng duy nhất của tôi. 5 năm trôi qua, hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống. Bống hiểu chuyện đến đau lòng, chưa bao giờ đòi hỏi cha, chỉ cần mẹ cười là nó vui.

    Rồi tôi gặp Tùng.

    Tùng xuất hiện như một cơn mưa rào giữa mùa hạ oi ả. Anh chững chạc, dịu dàng và đặc biệt là không nề hà quá khứ của tôi. Cách anh kiên nhẫn ngồi chơi đồ hàng với Bống, cách anh mua cho con bé từng hộp sữa, cái kẹo đã làm tan chảy tảng băng trong lòng tôi. Tôi đã tin, thực sự tin rằng ông trời cuối cùng cũng bù đắp cho mình. Tôi mơ về một gia đình có Tùng, có tôi và bé Bống.

    Sau nửa năm quen nhau, tôi phát hiện mình có thai với Tùng. Một sinh linh mới đang hình thành, kết tinh tình yêu mà tôi ngỡ là viên mãn. Đám cưới được xúc tiến nhanh chóng. Nhưng ngay lúc tôi đang lâng lâng trong hạnh phúc, Tùng dội cho tôi một gáo nước lạnh buốt giá: “Sau khi cưới, em để con Bống lại cho dì nuôi đi. Anh sợ sau này con chung, con riêng phức tạp, chúng nó sống không hòa thuận. Em cứ để con sống với dì, nhớ thì về thăm”.

    Tôi chết lặng. Tùng nói nhẹ nhàng nhưng ánh mắt anh kiên quyết đến lạnh lùng. Tôi đã khóc, đã van xin, nhưng Tùng đưa ra lý lẽ về tương lai của đứa bé trong bụng, về thể diện gia đình anh. Nỗi sợ hãi mơ hồ về việc lại mang tiếng “chửa hoang”, sợ đứa con trong bụng sinh ra không có cha lại trỗi dậy, bóp nghẹt lý trí của tôi. Tôi hèn nhát gật đầu. Một cái gật đầu đổi lấy sự bình yên giả tạo, nhưng lại xé toạc trái tim người mẹ.

    Ngày cưới đến. Từ sáng sớm, bé Bống đã cảm nhận được sự bất thường. Con bé không chịu rời tôi nửa bước, đôi bàn tay bé xíu cứ nắm chặt lấy gấu váy mẹ. “Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con lại một mình. Mẹ đi lấy chồng cho con theo với… Con hứa sẽ ngoan mà…”. Từng câu nói ngọng nghịu của con như xát muối vào tim tôi. Tôi chỉ biết ôm con, nuốt nước mắt vào trong, cố gắng gỡ tay con ra để trang điểm. Tôi tự lừa dối mình rằng: “Chỉ một thời gian thôi, khi ổn định mình sẽ đón con về”.

    Giờ đón dâu đã điểm. Tùng bước vào phòng, lịch lãm trong bộ vest chú rể. Anh nhìn tôi mỉm cười, nhưng khi ánh mắt chạm vào bé Bống đang khóc lóc bám lấy chân tôi, nụ cười ấy tắt ngấm. Anh cau mày, cúi xuống bế xốc con bé lên.

    “Anh làm gì vậy?” Tôi hoảng hốt níu tay chồng. Tùng không trả lời tôi ngay. Anh bế Bống ra khỏi phòng cô dâu, đi thẳng sang căn phòng kho nhỏ bên cạnh – nơi dì tôi hay để đồ đạc linh tinh. Anh đặt con bé vào đó rồi nhanh tay chốt khóa cửa lại bên ngoài.

    “Anh đưa mẹ giữ con một lúc. Người ta nói rước dâu mà có tiếng con khóc, lại còn bám theo thì xui xẻo lắm, không may mắn đâu”. Tùng phủi tay, quay lại chỉnh tề trang phục như vừa vứt bỏ một món đồ phiền phức. Tôi đứng chôn chân tại chỗ. Câu nói của Tùng ong ong trong đầu tôi. Xui xẻo sao? Con gái tôi là điều xui xẻo sao?

    “Rầm! Rầm! Rầm!”

    Tiếng đập cửa dồn dập vang lên. Cánh cửa gỗ cũ kỹ rung lên bần bật dưới sức lực yếu ớt của một đứa trẻ 5 tuổi. “Mẹ ơi! Mở cửa cho con! Mẹ ơi con sợ! Mẹ đừng đi… hu hu… Mẹ ơi!!” Tiếng khóc xé lòng của Bống xuyên qua lớp cửa, xuyên qua cả tiếng nhạc đám cưới ồn ào bên ngoài, đâm thẳng vào tim tôi. Đó là tiếng kêu cứu của đứa con mà tôi đã dứt ruột đẻ ra, đứa trẻ đã cùng tôi đi qua những ngày tháng tăm tối nhất. Nó đang bị nhốt trong bóng tối, chỉ vì “sự may mắn” của cuộc hôn nhân này.

    Tùng tiến lại gần, cầm lấy tay tôi, giọng giục giã: “Thôi nào em, đến giờ rồi. Dì sẽ trông nó, lát nữa nín ngay ấy mà. Mình đi thôi, mọi người đang đợi”. Bàn tay Tùng ấm, nhưng sao tôi thấy lạnh toát sống lưng. Tôi nhìn người đàn ông trước mặt. Đây là người cha tốt mà tôi từng kỳ vọng sao? Một người đàn ông có thể nhẫn tâm nhốt một đứa trẻ 5 tuổi đang hoảng loạn vào phòng kín chỉ vì mê tín, chỉ vì sĩ diện, liệu có thể yêu thương con tôi và cả đứa trẻ trong bụng tôi sau này?

    Hôm nay anh ta nhốt con tôi lại. Ngày mai, liệu anh ta có đuổi nó ra đường không? Tiếng đập cửa vẫn không ngừng vang lên, càng lúc càng thảm thiết: “Mẹ ơi… con ngoan rồi… mẹ đừng bỏ con…”. Lý trí tôi vỡ vụn. Sự cam chịu, nỗi sợ hãi về định kiến, tất cả tan biến. Trong đầu tôi giờ chỉ còn lại hình ảnh bé Bống đang co ro trong bóng tối. Tôi là mẹ. Tôi không thể làm thế này!

    Tôi giật mạnh tay mình ra khỏi tay Tùng. Cái giật mạnh khiến anh ta loạng choạng, ngỡ ngàng nhìn tôi: “Em làm cái gì vậy?”. Tôi không nói gì, đưa tay lên đầu giật phăng chiếc khăn voan cô dâu vướng víu ném xuống đất. Tôi quay người, chạy lao về phía căn phòng kho. “Lan! Em điên à? Giờ đón dâu rồi!” Tùng hét lên phía sau.

    Tôi mặc kệ. Tôi lao đến mở chốt cửa. Cánh cửa bật mở. Bé Bống nhào ra, mặt mũi tèm lem nước mắt, người run lên bần bật. Con bé thấy tôi thì òa lên, ôm chặt lấy chân tôi như người sắp chết đuối vớ được cọc. Tôi quỳ xuống, ôm chặt con vào lòng, nước mắt tôi cũng trào ra giàn giụa. “Mẹ đây rồi. Mẹ xin lỗi. Mẹ không đi đâu hết. Mẹ không bao giờ bỏ con nữa”.

    Cả căn nhà bỗng im bặt. Dì tôi, họ hàng hai bên đều sững sờ nhìn cảnh tượng đó. Tùng đỏ mặt tía tai, bước tới gằn giọng: “Em đang làm trò cười cho thiên hạ đấy à? Đứng dậy ngay! Đưa con bé cho dì rồi lên xe hoa!”. Tôi ngước lên nhìn Tùng, ánh mắt ráo hoảnh. Tôi đứng dậy, bế bổng con gái trên tay, nhìn thẳng vào mặt người chồng sắp cưới:

    “Sẽ không có xe hoa nào cả. Tôi không thể lấy một người đàn ông coi con tôi là điềm xui xẻo. Anh sợ con tôi làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của anh, vậy thì tôi trả lại sự tự do cho anh”.

    “Cô… cô dám hủy hôn? Cô nghĩ cho đứa con trong bụng chưa?” Tùng nghiến răng.

    Tôi đặt tay lên bụng mình, đau đớn nhưng kiên định: “Con tôi, tôi sẽ nuôi. Tôi đã nuôi Bống một mình được 5 năm, tôi cũng sẽ nuôi đứa bé này nên người. Nhưng tôi thà làm mẹ đơn thân, còn hơn để các con tôi phải sống với một người cha tàn nhẫn và ích kỷ như anh”. Nói rồi, tôi tháo chiếc nhẫn cưới trên tay, đặt mạnh xuống bàn trà trước mặt quan viên hai họ. Tôi quay sang dì, người đang rơm rớm nước mắt nhìn tôi: “Dì ơi, con xin lỗi. Con không thể đi bước nữa. Con về nhà mình thôi dì”.

    Tôi bế Bống bước ra khỏi rạp cưới, bỏ lại sau lưng tiếng xì xào, tiếng chửi bới của nhà trai và cả khuôn mặt chết lặng của Tùng. Nắng ngoài trời chói chang, tôi bước đi trên đôi chân trần, váy cưới lấm lem bụi đất, nhưng lòng tôi nhẹ bẫng. Trên vai tôi, tiếng nấc của Bống đã thưa dần. Con bé gục đầu vào vai tôi ngủ thiếp đi vì mệt. Tôi biết, con đường phía trước lại gập ghềnh sỏi đá, lại là những ngày tháng vất vả mưu sinh. Nhưng chỉ cần được ôm con trong tay, không phải nghe tiếng khóc xé lòng sau cánh cửa ấy nữa, thì bão tố ngoài kia có là gì.

    Tôi đã về nhà. Nhà là nơi có con.

  • Tại sao phụ nữ 55 tuổi vẫn muốn ngoại tình?


    Ngoại tình là điều sai trái, tuy nhiên thực tế đã cho thấy tỷ lệ ngoại tình trong các gia đình ngày này đang ngày một tăng, phụ nữ cũng không phải ngoại lệ.

    Không riêng gì phụ nữ trẻ, ngay cả những người ngoài 50 vẫn có nhu cầu ngoại tình, vì sao lại thế?

    Cô Phùng 55 tuổi

    25

    Tôi năm nay 55 tuổi và đã ngoại tình được nửa năm vì chồng rất lạnh nhạt với tôi. Tôi đã kết hôn được 30 năm, có một cô con gái đã lấy chồng.

    Chồng tôi thường xuyên ra khỏi thành phố vì công việc của anh ấy. Lúc đầu, anh ấy sẽ gọi cho tôi để nói về tình hình bên ngoài. Nhưng về sau không còn gọi điện cho tôi nữa mà là tôi chủ động gọi.
    Anh ấy luôn bận rộn và không có thời gian để trả lời điện thoại, vì vậy tôi đã ngừng gọi cho anh ấy. Chúng tôi không còn dành thời nhau cho nhau cũng như quan tâm đến nhau nữa.

    Trong một chuyến du lịch sau khi nghỉ hưu, tôi đã gặp Tiểu Trần, 40 tuổi, một người yêu cuộc sống. Lúc đầu, chúng tôi là những người bạn bình thường, cùng nhau đi leo núi và đi dạo cùng nhau. Sau đó Tiểu Trần nói thích tôi, và tôi không thể cưỡng lại sự cám dỗ và chấp nhận ngoại tình. Bây giờ anh ấy đối xử với tôi rất tốt, và tôi rất hạnh phúc với người đàn ông này.

    Cô Giang 55 tuổi

    Khi còn trẻ, tôi và chồng tôi yêu xa nhưng chúng tôi vẫn dành tình cảm cho nhau và lựa chọn kết hôn. Tôi nghĩ rằng chồng tôi sẽ luôn tốt với tôi, nhưng sau đó tôi phát hiện ra rằng anh ấy đã phản bội khi tôi 40 tuổi.
    Anh “cảm nắng” với một nữ đồng nghiệp trong một lần đi công tác. Lúc đó tôi rất tức giận nhưng tôi không ly hôn với anh. Trước đây, chúng tôi đã từng có rất nhiều chủ đề, nhưng thời điểm chúng tôi không có gì để nói cùng nhau. Kiểu hôn nhân này kéo dài nhiều năm.

    Sau này, chồng và bạn bè đi nơi khác làm dự án nên ít về. Tôi đã nghỉ làm, vì vậy tôi đã đi khiêu vũ với các chị em của mình. Tôi gặp một người đàn ông chủ động theo đuổi tôi. Lúc đó tôi cảm thấy cô đơn trong lòng nên đã ở bên anh ấy. Sau đó, sau khi chúng tôi ở bên nhau được nửa năm, tôi cảm thấy rằng mối QH kiểu này sẽ không kéo dài lâu, và chúng tôi chia tay.

    Cô Nhậm 55 tuổi

    23

    Tôi là người đã trải qua ba cuộc hôn nhân. Tôi kết hôn năm 25 tuổi và ly dị trong vòng hai năm vì chồng cũ của tôi là một kẻ cờ bạc. Tôi không thể chấp nhận cuộc sống hôn nhân như vậy.

    Sau đó tôi kết hôn lần nữa khi tôi 28 tuổi. Lúc đó tôi đang có bầu nên vội vàng làm đám cưới. Cuộc hôn nhân thứ hai kéo dài 10 năm rồi cũng kết thúc do chồng cũ ngoại tình bên ngoài.

    Năm 40 tuổi, tôi đến phòng tập gym và gặp một người đàn ông. Anh làm trái tim tôi rung động, anh kém tôi 5 tuổi nhưng tôi vẫn lấy anh làm chồng. Thời gian đầu, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, biết cách thấu hiểu và bao dung cho tôi, chúng tôi rất hợp nhau.

    Nhưng khi chúng tôi ở bên nhau lâu hơn, mâu thuẫn của chúng tôi xuất hiện. Anh bắt đầu thích uống rượu. Sau khi uống rượu, anh ta trở nên điên loạn và thậm chí còn đánh đập tôi.

    Sau đó, tôi đến một buổi họp lớp, và tôi đã nói chuyện với một bạn nam cũ của mình, và chúng tôi đã ở bên nhau. Anh ấy trở thành đối tượng ngoại tình của tôi, và tôi cảm thấy rất thư thái khi ở bên anh ấy

  • 3 năm Tam Tai không bằng 1 năm Thái Tuế: 3 tuổi Tiền Bạc Trôi Sông, cẩn thận trắng tay năm 2026

    Ngày  03/07/2025, giaitri.thoibaovhnt.com.vn có đưa tin “3 năm Tam Tai không bằng 1 năm Thái Tuế: 3 tuổi Tiền Bạc Trôi Sông, cẩn thận trắng tay năm 2026” với nội dung cụ thể như sau:
    Tử vi trong năm 2026 có 3 tuổi này gặp sao Thái Tuế chiếu mệnh nên thận trọng kẻo gặp tai ương khánh kiệt.

    Tuổi Tý (Sinh năm: 1960, 1972, 1984, 1996, 2008, 2020)

    Tình hình: Năm 2026, tuổi Tý xung Thái Tuế, là dạng xung khắc nghiêm trọng nhất. Vận trình của người tuổi Tý dễ gặp trắc trở, đặc biệt trong công việc và tài chính. Các kế hoạch kinh doanh, đầu tư có nguy cơ thất bại nếu không tính toán kỹ lưỡng. Tình cảm cũng dễ xảy ra mâu thuẫn do áp lực từ công việc và cuộc sống.

    Tài lộc: Tài chính hao hụt do chi tiêu bất ngờ hoặc đầu tư không đúng thời điểm. Người làm ăn cần tránh mạo hiểm, đề phòng lừa gạt hoặc tranh chấp pháp lý.

    Sức khỏe: Căng thẳng tâm lý có thể ảnh hưởng đến sức khỏe, đặc biệt là các vấn đề liên quan đến thần kinh hoặc tiêu hóa.

    Tránh đầu tư lớn hoặc thay đổi công việc đột ngột. Tăng cường giao tiếp để hóa giải mâu thuẫn trong gia đình hoặc với đồng nghiệp. Con giáp này cũng nên làm việc thiện, phóng sinh hoặc tham gia các hoạt động tâm linh để giảm bớt năng lượng tiêu cực.

    Tuổi Tý gặp Thái Tuế năm 2026
    Tuổi Tý gặp Thái Tuế năm 2026

    Tuổi Ngọ (Sinh năm: 1966, 1978, 1990, 2002, 2014)

    Tình hình: Tuổi Ngọ bản mệnh Thái Tuế (trùng năm Ngọ), dễ gặp trở ngại trong sự nghiệp và cuộc sống. Công việc dễ bị gián đoạn bởi những yếu tố ngoài ý muốn, như cạnh tranh không lành mạnh hoặc sự cố bất ngờ. Các mối quan hệ xã hội cũng dễ bị ảnh hưởng do hiểu lầm.

    Tài lộc: Thu nhập không ổn định, dễ hao hụt do chi tiêu cho các vấn đề sức khỏe hoặc sửa chữa sai lầm. Người làm ăn cần cẩn thận với các hợp đồng hoặc đối tác.

  • Con làm toán 50 + 9 = 59 bị cô gạch sai, mẹ tức giận đi hỏi, 100% mọi người đều nói: Cô đúng!

    Người mẹ cho rằng cô giáo quá “khuôn mẫu” khi chấm bài của học sinh.

    Theo báo Người đưa tin có bài Con làm toán 50 + 9 = 59 bị cô gạch sai, mẹ tức giận đi hỏi, 100% mọi người đều nói: Cô đúng! Nội dung như sau:

    Nhiều bậc phụ huynh cho rằng toán học dành cho học sinh tiểu học hiện nay có một số dạng khá “đánh đố” so với năng lực của các em, khiến cho nhiều em học sinh, thậm chí là cha mẹ cũng không thể hiểu tại sao.

    Đơn cử như một bà mẹ có tên T.H mới đây đã đăng tải một bài toán của con mình lên một nhóm hội các bà mẹ. Người mẹ cho rằng con mình làm ra lời giải đúng với yêu cầu của bài toán nhưng vẫn bị cô gạch sai, phải chăng cô đang “khuôn mẫu” hay do 2 mẹ con hiểu chưa đúng yêu cầu của bài toán.

    Cụ thể, đề bài đưa ra là viết 1 phép tính thích hợp vào sơ đồ và em học sinh đã thực hiện phép tính “50 + 9 = 59”. Tuy nhiên lại bị cô giáo gạch sai và viết lại lời giải đúng là “59 – 50 = 9”. Người mẹ nghĩ mãi vẫn không hiểu lý do tại sao nên đã đi hỏi. Thật bất ngờ, 100% những đáp án được đưa ra, mọi người đều khẳng định cô giáo làm đúng.

    Đây là dạng bài tách gộp. Tổng là 59 sẽ gồm số 50 và 1 số nào nữa. Nên lấy tổng (59) trừ đi số đã đã có sẵn (50) thì = 9. Cô đúng bạn nhé. Cái này các con học hết rồi nên sẽ biết làm bạn nhé.

    Số 9 đâu có sẵn mà thực hiện phép tính, nghĩa là tìm số nào để cộng với 50 để ra 59.

    Qua đó mới thấy toán học tiểu học là những phép tính không quá lớn nhưng cũng không phải đơn giản mà đòi hỏi sự suy luận, phân tích của học sinh trước khi làm bài. Chính vì thế, để bài toán của mình làm đúng từng bước và cho kết quả đúng, các bậc cha mẹ nên nhắc nhở con:

    Yêu cầu tối thiểu là đọc kỹ đề bài toán

    Việc rèn luyện cho học sinh thói quen xem kỹ đề bài, câu hỏi là một nhiệm vụ đòi hỏi sự chung sức của phụ huynh và thầy cô. Trong quá trình dạy và học, phụ huynh có thể đọc câu hỏi cùng con và chỉ ra các ý chính trong đề, nói chậm để đảm bảo con hiểu rõ câu hỏi, nếu con chưa hiểu thì đọc lại 2-3 lần.

    Bố mẹ hướng dẫn cho con đọc kỹ đề bài, xác định cho được đâu là cái đã cho, đâu là cái phải tìm.

    Đặc biệt, khi đọc đề toán, các con cần lưu ý các điểm:

    – Hiểu rõ bản chất của đề toán, từ nào chưa hiểu hết ý nghĩa phải tìm hiểu về ý nghĩa của nó.

    – Trong bài toán sẽ có những chỗ cố tình đánh lừa, con cần phải bỏ qua chỗ đó và chỉ chú ý vào những chỗ cần thiết.

    Ngoài ra, phụ huynh cũng nên lưu ý trẻ nếu phát hiện đề in sai, in mờ, thiếu logic hay có vấn đề gì băn khoăn thì cần hỏi thầy cô giáo ở lớp kịp thời vì đây cũng là điều hoàn toàn có thể xảy ra. Đây là kỹ năng quan trọng mà học sinh cần phải rèn luyện thêm để tránh các sai sót trong học tập và cả trong đời sống sau này

    Tóm tắt đề toán cho gì, yêu cầu gì…

    Với hầu hết các đề toán, bố mẹ có thể gợi ý con tóm tắt đề bằng những đoạn thẳng, ngôn ngữ hoặc ký hiệu ngắn gọn để hiểu hơn. Thông qua đó thiết lập mối quan hệ giữa những cái đã cho và những cái phải tìm.

    Lưu ý khi tóm tắt bài toán hãy cố gắng gạt bỏ những thứ yếu lặt vặt không cần thiết và chỉ tập trung suy nghĩ vào những yếu tố chính của đề toán. Sau đó con tìm cách tóm tắt đề bằng hình vẽ mà con hiểu nhất. Trong trường hợp không thể vẽ được thì dùng ký hiệu, ngôn ngữ… để ghi lại vắn tắt, cô đọng.

    Phân tích đề toán theo ý hiểu đã được học

    Phân tích là bước mà các con sẽ phải tự đặt câu hỏi cho mình rằng “muốn giải được bài toán này, chúng ta cần biết những gì và cần thực hiện những phép tính nào?” Và trong đó cái gì đã có, cái gì cần phải tìm thêm?

    Muốn tìm những cái chưa biết cần phải làm phép tính gì?… Cứ như thế con sẽ dần đi đến kết quả của bài toán.

    Ảnh minh họa

    Giải bài toán và thử lại khi tìm được kết quả

    Từ những bước đọc, phân tích đề ở phía trên, các con có thể bắt đầu giải bài toán để tìm ra được kết quả. Tuy nhiên sau khi có kết quả, các con cũng đừng vội kết luận đó là kết quả chính xác mà cần dùng đáp án đó thử lại xem có phù hợp với bài toán hay không. Bên cạnh đó cần kiểm tra các lời giải, phép tính mà con thực hiện phía trên đã chính xác, đủ ý hay chưa.

    Ngoài ra nếu con có niềm đam mê, hứng thú với môn toán học thì cũng có thể làm tốt bài toán hơn dù có bất kì trường hợp nào xảy ra. Bố mẹ có thể giúp con có hứng thú học toán:

    – Bố mẹ cần phải định vị nhận thức của con để xây dựng lộ trình phù hợp. Bố mẹ lên lộ trình phải phụ thuộc vào năng lực của trẻ và cũng không nên dạy quá nhiều cho con. Nếu con có năng lực tư duy toán, phụ huynh cần khuyến khích, còn con kém, các kỹ năng chưa tốt, bố mẹ nên rèn luyện dần.

    – Bố mẹ cũng không nên đánh đồng chung, so sánh con với các bạn vì mỗi đứa trẻ khác nhau và đứa trẻ tiềm năng là khi lớn lên mà nên phân bổ, sắp xếp thời gian biểu phù hợp cho con, giúp trẻ kích thích, hứng thú tiếp nhận kiến thức.

    – Để tạo hứng thú học toán ở nhà cho con, bố mẹ có thể kể những câu chuyện phù hợp lứa tuổi và có cơ chế cho từng trẻ, khuyến khích chúng khám phá nhằm tạo hứng thú, phát triển hết tư duy.

    – Bố mẹ hãy để con tự lực, tự chơi và tự giải quyết trong môi trường an toàn. Tính sáng tạo sẽ giúp con biết cách giải quyết.

    Theo báo Phụ nữ mới có bài Con làm phép tính 40 : 5 = 8 bị gạch sai, người mẹ bức xúc lên trường “kiện” thì bị cô giáo phán xanh rờn: Chị xem lại kiến thức đi! Nội dung như sau:

    Khi còn ngồi trên ghế nhà trường, Toán học chắc hẳn là môn học “ám ảnh” của nhiều người vì sự lắt léo, học đau não của nó. Tuy nhiên, vì đây là môn học quan trọng nên dù có chẳng ưa nó thì cũng phải tập trung học tập cho ra ngô ra khoai. Thấu hiểu điều đó, nên ngay từ cấp 1, nhiều phụ huynh đã kèm cặp con môn này rất gắt gao.

    Một vị phụ huynh họ Hồ (40 tuổi, Trung Quốc) có cậu con trai đang học lớp 4 tại một trường tiểu học ở địa phương. Trong bài kiểm tra mới đây của con trai, người mẹ này tỏ rõ sự thất vọng khi con không đạt điểm tuyệt đối chỉ vì sai một câu… dễ ợt. Theo đó, đề bài như sau: Có 40 đứa trẻ cần sang sông nhưng chiếc đò mỗi lần chỉ có thể chở 5 người, hỏi cần đi bao nhiêu chuyến đò để chở hết số trẻ này qua kia sông?

    Cách giải của cậu bé cho bài toán này là lấy số đứa trẻ chia cho số trẻ mà mỗi chuyến đò được phép chở để ra số chuyến đò cần đi, tức phép tính: 40 : 5 = 8.

    Cách làm của cậu bé tưởng đúng nhưng lại bị giáo viên gạch sai

    Bản thân người mẹ nhận thấy cách làm của con chẳng có gì vô lý cả, tại sao cô lại gạch sai được. Vậy nên, người mẹ này đã lên trường để “kiện” cô giáo nhằm lấy lại công bằng cho con trai. Tuy nhiên, những lời cô giáo giải thích sau đó khiến chị không khỏi ngượng ngập và buộc lòng thừa nhận con trai đã đặt phép tính sai.

    Cụ thể, cô giáo giải thích bài toán không được giải theo công thức thông thường là 40 : mà cần phải có chút liên hệ thực tế. Ở đề bài đã nêu rõ, người cần sang kia sông là trẻ em nên không thể tự chèo đò mà cần có một người lái đò là người lớn. Do đó, mỗi chuyến chỉ có thể chở được 4 người là 4 đứa trẻ và tính thêm 1 người lái đò nữa là 5.

    => Kết quả bài Toán là: 40 : 4 = 10.

    Vậy cần đi 10 chuyến đò để chở hết số trẻ này qua kia sông.

    Thế mới thấy, không phải bài toán tiểu học nào cũng dễ cả. Đơn cử như ở câu hỏi này, nó không chỉ là phép cộng, trừ, nhân, chia thông thường mà yêu cầu học sinh phải tư duy logic để luận giải vấn đề, áp dụng bài học thực tế vào cuộc sống.

  • Cô Gái Việt Đến Làm Giúp Việc Cho T:ỷ Ph:ú Ở Mỹ, Chú Chó Sủa Dữ Dội Hé Lộ B:í M:ật Thất Lạc Suốt 10 Năm

    Chú chó ngẩng đầu, đôi mắt già nua ánh lên sự hoài nghi, rồi đột nhiên gầm gừ dữ dội, rít lên tiếng sủa xé toạc không gian tĩnh mịch. Từ chiếc vali cô gái Việt vừa đặt xuống, một ký ức chôn vùi suốt 10 năm bất ngờ trỗi dậy.

    Ngọc – cô gái trẻ đến từ miền Tây Việt Nam – chưa từng nghĩ cuộc đời mình sẽ có ngày đặt chân đến một biệt thự sang trọng giữa lòng California, nơi những chiếc xe Bentley lướt qua như những cơn gió và bữa sáng là sự kết hợp kỳ lạ giữa trứng cá muối và bánh mì nướng bơ truffle.

    Cô chỉ là một người giúp việc. Nhưng không phải cho gia đình bình thường.

    Chủ nhân của ngôi biệt thự này là ông Lâm – một tỷ phú gốc Việt nổi tiếng trong ngành công nghệ sinh học tại Mỹ. Ông thành đạt, kín tiếng và vô cùng nguyên tắc. Người ta đồn rằng ông Lâm từng mất một người thân cách đây hơn 10 năm trong một vụ việc kỳ lạ, kể từ đó sống cô độc, lạnh lùng và chỉ tin tưởng duy nhất một người bạn – chú chó Husky tên Max.

    Ngọc đến Mỹ theo diện lao động hợp pháp, trải qua nhiều vòng xét tuyển gắt gao để được chọn làm người chăm sóc nhà cửa cho ông Lâm. Cô được thông báo: “Không được đến gần phòng số 3 trên tầng hai. Không được tự ý chạm vào đồ đạc của Max. Và tuyệt đối không được hỏi về quá khứ của ông chủ.”

    Ngọc vốn là người khéo léo, chăm chỉ và ít lời. Ngày đầu tiên làm việc, cô cẩn trọng lau dọn từng ngóc ngách, sắp xếp tủ bếp ngăn nắp và học cách phân loại thức ăn riêng cho Max theo từng ngày trong tuần.

    Nhưng điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra ngay tối hôm đó.

    Khi Ngọc vừa kéo chiếc vali vào phòng dành cho nhân viên, Max – vốn luôn hiền lành với người làm – đột nhiên rít lên, rướn người như muốn lao vào cô. Tiếng sủa vang vọng cả biệt thự, đến mức ông Lâm từ tầng trên vội vã chạy xuống. Đôi mắt ông thoáng chút hoảng loạn, rồi chuyển sang kinh ngạc khi nhìn thấy… chiếc móc khóa treo trên vali của Ngọc.

    Đó là một chiếc móc gỗ cũ kỹ, khắc hình bông hoa sen.

    “Chiếc móc này… cô lấy ở đâu?” – ông Lâm hỏi, giọng khản đặc.

    Ngọc lùi lại, bối rối: “Dạ… của mẹ em. Mẹ nói là được người ta tặng, em mang theo để nhớ quê.”

    Ông Lâm lặng người. Tay ông khẽ run.

    “Người tặng là ai?” – ông hỏi.

    Ngọc nhìn ông, cảm thấy có gì đó rất lạ trong cách ông nhìn cô. Cô đáp chậm rãi: “Mẹ em không nhớ rõ tên… Chỉ bảo là một người đàn ông từng sống ở Sài Gòn, hay đeo đồng hồ mặt vuông, giọng trầm, hay đến tặng sách cho mẹ em hồi còn đi làm ở thư viện.”

    Ông Lâm đứng chết trân. Trên cổ tay ông, chiếc đồng hồ mặt vuông lấp lánh dưới ánh đèn chùm.

    Đêm đó, biệt thự không ngủ.

    Ông Lâm yêu cầu Ngọc kể lại mọi điều cô biết về người mẹ – từ quê quán, công việc, đến những điều nhỏ nhặt nhất. Càng nghe, ông càng lặng người. Có những chi tiết trùng khớp đến rợn người: mẹ Ngọc từng làm việc ở thư viện trường Y dược năm 1992, từng có một người yêu đột nhiên mất tích không rõ lý do…

    Còn chú chó Max – kể từ khi ấy – không rời khỏi Ngọc nửa bước. Nhưng không còn gầm gừ. Thay vào đó là một sự cảnh giác đầy trung thành, như thể nó nhận ra một phần quá khứ trong chính cô gái trẻ.

    Ngọc bắt đầu nghi ngờ. Cô cảm nhận mình không đơn thuần chỉ là người giúp việc. Có điều gì đó sâu xa hơn, lẩn khuất phía sau ánh mắt ông chủ – một điều mà bản thân ông cũng chưa dám đối diện.

    Trong một lần dọn phòng số 3 – căn phòng bị cấm – Ngọc bất cẩn đánh rơi cây lau, khiến cánh cửa khẽ hé mở. Từ bên trong, ánh sáng dịu vàng rọi ra. Trên bức tường, treo bức tranh cũ: một người phụ nữ Việt đang bế một bé gái sơ sinh, bên cạnh là người đàn ông mang đồng hồ mặt vuông…

    Ngọc giật mình. Cô bé trong tranh có đôi mắt… giống hệt cô.

    Khi cánh cửa hé mở, ánh sáng mờ ảo len vào, phủ bụi thời gian. Ngọc đứng như hóa đá trước bức tranh cũ. Bức tranh vẽ một người mẹ trẻ ôm đứa bé sơ sinh – và người đàn ông bên cạnh chính là ông Lâm, ông chủ của cô. Một giọt nước mắt chảy dài trên má Ngọc, dù cô vẫn chưa hiểu tại sao.

    Phòng số 3 vốn luôn bị khóa kín. Nhưng giờ đây, trước mắt Ngọc là một thế giới bị đóng băng – căn phòng phủ đầy đồ vật cũ,  giấy tờ, ảnh chụp và một chiếc nôi gỗ bé xíu. Tất cả đều được lau chùi sạch sẽ, như thể người ta vẫn chờ một đứa trẻ quay trở về.

    Cô không kịp phản ứng thì ông Lâm đã xuất hiện phía sau. Ông đứng im rất lâu, rồi khẽ nói: “Cô nhìn thấy rồi, phải không?”

    Ngọc quay lại, gật đầu.

    “Bức tranh đó… là thật à?” – cô hỏi, giọng khẽ run.

    Ông Lâm gật đầu. Giọng ông như vọng từ một nơi xa xôi nào đó: “Đó là gia đình tôi. Vợ tôi – tên là Linh – người phụ nữ trong tranh, từng là thủ thư tại thư viện Đại học Y Dược ở Việt Nam. Con gái tôi… biến mất khi mới vài tháng tuổi. Và kể từ đó, mọi thứ trong tôi cũng biến mất.”

    Ngọc sững sờ. Mỗi từ ông nói như dao cứa vào tim. Cô chợt thấy thứ gì đó trỗi dậy bên trong mình – không chỉ là xúc động mà còn là sự kết nối. Một phần ký ức mờ nhạt từ thời thơ ấu bỗng ùa về: tiếng ru hời quen thuộc, một bàn tay phụ nữ dịu dàng vuốt tóc, và tiếng sủa của một con chó… giống hệt Max.

    “Con gái ông… tên là gì?” – Ngọc hỏi, tim cô đập dồn dập.

    Ông Lâm lặng người, như không dám nói ra điều mà ông đã chôn vùi cả thập kỷ.

    “Ngọc.” – ông thì thầm.

    Cô lùi lại. Cả thế giới như xoay nghiêng.

    “Cái gì…?” – cô run rẩy.

    “Linh đặt tên con bé là Ngọc, theo tên của mẹ cô ấy. Nhưng sau khi xảy ra chuyện… tôi không bao giờ dám gọi lại cái tên đó nữa. Tôi mất cả hai người chỉ trong một đêm.”

    Qua lời kể đứt quãng của ông Lâm, sự thật dần hiện ra. Mười năm trước, khi ông Lâm vừa ký được hợp đồng triệu đô đầu tiên, một nhóm đối thủ trong giới làm ăn muốn triệt hạ ông. Họ không tìm được điểm yếu nào… cho đến khi phát hiện ra vợ con ông.

    Trong một vụ dàn dựng tai nạn ô tô, người vợ bị thương nặng, còn đứa bé – lúc đó mới 6 tháng – bị bắt cóc giữa hỗn loạn. Ông Lâm đã nhờ đến FBI, thuê thám tử quốc tế, thậm chí dùng cả thế giới ngầm. Nhưng đứa bé – đứa con duy nhất – bặt vô âm tín.

    Người vợ mất sau một năm, còn ông Lâm sống như cái bóng kể từ đó.

    Chỉ có Max – chú chó lúc đó mới 2 tuổi – là nhân chứng. Nhưng Max không thể nói. Nó chỉ nhớ được mùi. Và đó là lý do vì sao, ngay khi Ngọc bước vào nhà, Max đã phát điên. Nó nhớ được hơi thở, mùi da thịt của đứa bé năm nào… vì nó đã từng liếm tay cô, nằm ngủ bên nôi của cô.

    Ngọc quỳ sụp xuống sàn. Cô không thể tin nổi.

    Cô chỉ biết rằng, suốt tuổi thơ, mẹ cô luôn giấu kín một điều gì đó. Không có ảnh gia đình, không có họ hàng nội ngoại. Chỉ có những giấc mơ lặp đi lặp lại – về biển, về ánh đèn xe, và một người đàn ông hét gọi tên “Ngọc” trong vô vọng.

    Ông Lâm bước tới, mở một chiếc hộp gỗ cũ đặt trong ngăn tủ. Trong đó là một đoạn video – trích xuất từ camera xe năm đó – và bản báo cáo của cảnh sát. Trong video, một người phụ nữ hoảng loạn chạy khỏi xe, ôm đứa bé, bị đẩy ngã. Một người đàn ông ôm lấy con, nhưng bị đánh bất tỉnh. Khuôn mặt kẻ bắt cóc không rõ ràng – chỉ thấy họ nhét đứa bé vào một chiếc xe khác.

    Khi Max được đưa trở lại hiện trường 3 ngày sau, nó dẫn cảnh sát đến… một bãi biển hoang, nơi người ta tìm thấy chiếc váy trẻ con bị rách.

    Tưởng đứa bé đã chết.

    Nhưng không – cô bé đã được cứu bởi một người phụ nữ bán cá gần đó, và bằng cách nào đó, bị nhận nuôi lén lút tại vùng quê miền Tây Việt Nam.

    Ngọc chính là cô bé ấy.

    Khi mọi sự rõ ràng, ông Lâm sụp xuống trước mặt cô gái trẻ. Ông khóc không thành tiếng. “Ba xin lỗi. Ba không tìm được con sớm hơn…”

    Ngọc không khóc. Cô đưa tay chạm vào gương mặt ông – gương mặt mà cô từng mơ về nhưng không biết vì sao. Bên cạnh, Max sủa khe khẽ, rồi nằm xuống, dụi đầu vào chân cô.

    Cả biệt thự chìm trong ánh chiều hoàng hôn. Sau 10 năm, mọi thứ dường như quay trở lại đúng vị trí.

    Hôm sau, ông Lâm tổ chức một buổi họp báo kín, thông báo từ chức và chuyển giao quyền lực cho người kế nhiệm.

    Ngọc – lúc này không còn là cô giúp việc nữa – đứng bên ông, không như một đứa con gái trở về, mà như một biểu tượng của điều kỳ diệu: tình thân không thể bị xóa nhòa bởi thời gian, khoảng cách hay tăm tối của lòng người.

    Còn Max, già yếu nhưng trung thành, nằm bên thềm nhà nhìn trời xanh. Mắt nó long lanh – như thể nó đã hoàn thành sứ mệnh sau cùng: đưa chủ nhân đoàn tụ với con.

  • Người chồng đau khổ vuốt má vợ lần cuối trước khi đóng nắp qua;/n t;/ài nhưng khi vừa rời tay, má cô b:/ất ng;/ờ rơi ra một lớp

    Trong gian nhà cấp 4 nằm cuối con hẻm nhỏ, tiếng tụng kinh tang lễ đều đều vang lên. Người phụ nữ trẻ – Linh, vợ của anh Hoàng – vừa mất vì tai nạn giao thông. Tin dữ đến quá đột ngột, khiến cả dòng họ bên chồng chết lặng.

    Linh là cô dâu ngoan hiền, ít nói, sống nội tâm, làm nghề thợ may tại nhà. Cưới về hơn 2 năm, chưa có con, nhưng vợ chồng sống hạnh phúc. Anh Hoàng yêu vợ sâu đậm, không rời nửa bước suốt mấy ngày chuẩn bị tang lễ.


    Trưa ngày đưa tang, sau ba ngày để tang theo phong tục, họ hàng tập trung để đóng nắp quan tài. Trước giờ phút sinh ly tử biệt, anh Hoàng cúi xuống bên linh cữu, khẽ đưa tay vuốt nhẹ gò má người vợ yêu dấu.

    “Anh xin lỗi… giá như hôm đó đừng để em đi một mình…”

    Nhưng đúng lúc đó, ngón tay anh lướt qua một mép da bên má trái, bỗng… “soạt” một tiếng khẽ. Một mảng má rơi xuống.

    Cả phòng kinh hoàng. Ai đó thét lên. Mẹ chồng lảo đảo ngã xuống đất.


    Bên dưới lớp da… là một gương mặt khác.

    Gương mặt hoàn toàn xa lạ, với sống mũi cao, cằm nhọn, và đôi môi có vết sẹo mờ. Trắng bệch, lạnh ngắt. Không phải Linh.

    Người trong quan tài không phải vợ anh Hoàng.

    Tang lễ lập tức bị dừng lại. Công an được gọi tới. Sự việc gây chấn động toàn khu phố: Một cái xác không rõ danh tính được tổ chức tang lễ, trong thân phận người khác.

    Vào tối hôm xảy ra tai nạn, Linh không chết tại chỗ như báo cáo. Cô chỉ bị thương nhẹ và được đưa vào bệnh viện. Nhưng ngay sau đó, cô mất tích, không ai biết tung tích.

    Thi thể mà gia đình được nhận về từ nhà xác – đã bị tráo. Và đáng sợ hơn, bệnh viện không hề có giấy tờ nhập viện nào đứng tên Linh.

    Hai ngày sau, từ lời khai của một nhân viên bệnh viện, manh mối dần lộ ra:
    Có một người đàn ông lạ mặt xuất hiện trong đêm tai nạn, tự nhận là chồng của “cô gái bị thương” và ký nhận thi thể. Hắn để lại giấy tờ giả tên Linh.

    Linh đang bị bắt cóc.

    Người trong quan tài là nạn nhân của một đường dây thí nghiệm y học bất hợp pháp, bị sử dụng như vật thế thân nhằm che giấu tung tích người thật.

    Và cú trượt tay của anh Hoàng vô tình vạch trần sự tráo đổi ấy.

    Linh được tìm thấy sau 3 tuần, trong tình trạng sốc tâm lý nhưng may mắn còn sống.

    Gia đình kiện toàn bộ hệ thống y tế liên quan, và vụ án được đưa ra ánh sáng, cứu nhiều nạn nhân khác.

    Không ma mị. Không hư cấu kỳ dị.
    Chỉ là sự thật đôi khi lạnh lẽo hơn cả cái chết.
    Và một cái vuốt má tưởng là chia ly, lại trở thành chìa khóa phơi bày toàn bộ tội ác.

    LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.

  • Đi chợ nửa đường thì phát hiện để quên ví tiền ở nhà, vợ vội vã về lấy thì ch//ết điếng khi nhìn vào cửa phòng ng:;ủ cùng âm thanh l::ạ….

    Đi chợ nửa đường thì phát hiện để quên ví tiền ở nhà, vợ vội vã về lấy thì ch//ết điếng khi nhìn vào cửa phòng ng:;ủ cùng âm thanh l::ạ…. bên trong của chồng và cô hàng xóm tr::ẻ… Người vợ không la::o vào mà lặng lẽ trở ra nhưng hà:nh độ::ng sau đó của chị mới khiến người ta phải khi::ếp s::ợ…

    Chủ nhật. Trời nắng chang chang như đ/ổ lử/a. Tôi xách giỏ đi chợ, định bụng mua ít cua đồng về nấu bát canh giải nhiệt cho Kiên – chồng tôi. Dạo này Kiên hay than m/ệt, công việc áp lực, về nhà là nằm dài ra ghế. Thương chồng, tôi chẳng nề hà việc gì, từ kiếm tiền đến nội trợ đều chu toàn. Đi được nửa đường, đến hàng rau quen, tôi mới tá hỏa nhận ra mình để quên ví tiền trên nóc tủ giày. Chắc lúc nãy mải nghe điện thoại công việc nên đãng trí. Tôi tặc lưỡi, quay xe phóng vội về nhà.

    Căn nhà yên ắng lạ thường. Cổng không khóa, chỉ khép hờ. Tôi nhíu mày. Rõ ràng lúc đi tôi đã khóa cẩn thận, Kiên thì bảo mệt nên ngủ nướng trong phòng. Tôi dắt xe vào sân thật khẽ, không hiểu sao ti/m đ/ập thình thịch như có điềm báo. Ngay bậc tam cấp, đập vào mắt tôi là một đôi dép cao gót màu nude đính đá. Tôi ch//ết sữ//ng. Đôi dép này… là của Thu, cô hàng xóm góa chồng ở cách nhà tôi hai căn. Thu hay sang nhà tôi chơi, miệng lúc nào cũng “chị chị em em” ngọt xớt, còn hay khen Kiên là “người chồng quốc dân”.

    Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi, bất chấp cái nó/ng 40 độ ngoài trời. Tôi bỏ dép, đi chân trần rón rén vào nhà. Phòng khách trống trơn. Nhưng từ phía phòng /của vợ chồng tôi – nơi cửa phòng chỉ khép hờ một khe nhỏ – vọng ra những âm thanh l/ạ. “Ư//m… ư… anh Kiên…… nhỡ chị Hạnh về…” “Yên tâm… vợ anh đi chợ phải cả tiếng mới về… em cứ chi/ều anh đi…”. Rồi tiếng cười rúc rích, những âm thanh “ú..//. ớ…” ki//nh t//ởm ấy như những m//ũi ki/m châ/m thẳng vào mà/ng nh/ĩ, xuy/ên th/ấu t/im ga/n tôi.

    Tôi đứng chôn chân tại chỗ. Cảm giác đầu tiên không phải là gh/en tu/ông, mà là sự bu/ồn nô/n. Căn phòng ng/ủ tôi vừa thay ga gối sáng nay, giờ đây đang bị vấy bẩn bởi chính người chồng đầu ấp tay gối và ả hàng xóm lẳ/ng l/ơ. Tôi muốn la/o vào, muốn x/é x//ác hai kẻ kh/ốn nạ//n đó. Nhưng lý trí của một người đàn bà l//ăn l//ộn thương trường 10 năm nay đã giữ chân tôi lại. Đá//nh gh//en ầm ĩ để làm gì? Để thiên hạ cười chê mình không biết giữ chồng? Để tay mình vấy b//ẩn? Không. Tôi phải cho chúng một bài học nhớ đời, một cái kết mà chúng không bao giờ ngóc đầu lên nổi.
    Tôi rút điện thoại…

    Tôi rút điện thoại.

    Không phải để quay clip.
    Không phải để gọi ai đến “bắt quả tang”.

    Tôi bật chế độ ghi âm. Một cách lặng lẽ, tỉnh táo đến lạnh sống lưng.

    Từng tiếng thở, từng tiếng rên rỉ, từng câu nói tởm lợm của hai kẻ đó vang lên rõ ràng đến mức tôi nghe mà muốn nôn.

    “Anh Kiên… nhẹ thôi…”
    “Em đẹp quá… vợ anh không bằng một góc của em…”
    “Nhanh lên… nhỡ chị ấy…”
    “Yên tâm, con đàn bà ấy khờ lắm…”

    Tôi bấm nút kết thúc, lưu file vào một thư mục riêng.
    Rồi… tôi bình tĩnh rời khỏi nhà, nhẹ như một con mèo.

    Không một tiếng động.

    Tôi đi thẳng ra gara, mở cốp xe, lấy một túi đồ kiên cố được bọc rất gọn gàng.

    Bên trong là giấy vay nợ 320 triệu mà Kiên từng năn nỉ tôi ký bảo lãnh để lấy vốn làm ăn. Cũng chính vì giấy tờ này mà anh ta “hèn” với tôi bao năm.

    Tôi mỉm cười lạnh.

    Và bắt đầu… kế hoạch.


    1. Tôi đến thẳng ngân hàng

    Tôi đưa toàn bộ giấy tờ chứng minh Kiên vi phạm cam kết tài chính, cộng theo bản sao kê chi tiêu của anh mấy tháng gần đây — toàn là mua quà, chuyển khoản cho Thu, thuê phòng nhà nghỉ trong tuần.

    Cô nhân viên nhìn hồ sơ mà há hốc:

    – “Chị muốn đơn phương khóa tài khoản đứng tên chồng? Và kích hoạt yêu cầu thu hồi nợ?”

    Tôi gật đầu:

    – “Đúng vậy. Tôi chịu trách nhiệm pháp lý.”

    Chỉ trong 15 phút, toàn bộ tài khoản Kiên bị đóng băng.


    2. Tôi ghé qua công ty anh ta

    Tôi gặp trực tiếp giám đốc – người quý tôi vì tôi từng giúp công ty họ hoàn thành kiểm toán.

    Tôi mở laptop, bật đoạn ghi âm lên.

    Sắc mặt giám đốc đổi màu.
    Ông ta không nói gì thêm, chỉ ký vào quyết định:

    “Đình chỉ Kiên 30 ngày để điều tra hành vi vi phạm đạo đức nhân sự.”

    Vậy là nguồn thu nhập duy nhất của Kiên – biến mất.


    3. Cuối cùng, tôi về nhà

    15 phút sau, Kiên lao ra cửa phòng, mặt còn đỏ bừng, quần áo vội vàng cài chưa xong. Thu luống cuống trốn vào nhà tắm.

    Nhưng khi ra đến phòng khách…

    Anh ta thấy tôi đang ngồi rất điềm tĩnh, uống trà, để sẵn laptop trước mặt.

    Tôi nhìn thẳng vào Kiên, không gào, không chửi, không khóc:

    – “Anh ngồi xuống. Nghe món quà của anh đi.”

    Tôi bấm play.

    Từ loa laptop phát ra tiếng rên rỉ trần trụi của Thu, tiếng Kiên cười khẩy gọi vợ là “con đàn bà ngu”, tiếng va chạm da thịt rõ mồn một.

    Kiên tái như đĩa hành.
    Thu run rẩy đứng nép ở cửa nhà tắm, mặt không còn giọt máu.

    Tôi tắt ghi âm.

    Rút từ túi ra tờ đơn ly hôn đặt trước mặt Kiên:

    – “Tôi cho anh hai lựa chọn:

    1. Ký ly hôn trong im lặng – tôi sẽ không đưa đoạn ghi âm này cho gia đình Thu, cũng không phát tán.

    2. Không ký – tôi gửi đoạn ghi âm cho toàn bộ họ hàng hai bên, công ty anh và cả tổ dân phố.

    Trong vòng 24 giờ, tôi muốn thấy chữ ký.”

    Kiên quỵ xuống, khóc lóc, lắp bắp van xin.

    Tôi đứng dậy, nói một câu cuối:

    – “Tôi không đánh ghen. Tôi chỉ trả lại đúng những gì anh và cô ta đã chọn.”

    Tôi thu dọn đồ, bước ra khỏi nhà – căn nhà tôi từng gọi là tổ ấm.

    Phía sau, tiếng Kiên gào khóc, tiếng Thu run lẩy bẩy:

    – “Chị Hạnh… em xin chị… đừng…”

    Nhưng tôi không quay đầu lại.

    LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.

  • Vì sao dân mạng nói “năm 2148 Việt Nam đón Tết Nguyên đán 2 lần”?

    Mạng xã hội những ngày gần đây “dậy sóng” trước thông tin năm 2148 người Việt Nam có thể đón Tết Nguyên đán hai lần, xuất phát từ việc năm đó nhuận tháng Giêng. Trong thời điểm Tết Dương lịch 2026 và Tết Bính Ngọ đang đến gần, câu chuyện về cái Tết của 123 năm sau được dân mạng bàn luận với sự tò mò và thích thú.

    Nhiều bình luận hài hước: “Hạnh phúc nếu được cháu chắt mời về ăn Tết 2 lần năm 2148”; “Có khả năng lĩnh 2 tháng lương 13 không nhỉ?”; “Hóng quá. Chỉ còn 123 năm nữa thôi mà”…

    Vì sao dân mạng nói "năm 2148 Việt Nam đón Tết Nguyên đán 2 lần"?- Ảnh 1.

    Dân mạng xôn xao năm 2148 Việt Nam đón Tết Nguyên đán 2 lần? (Ảnh chụp màn hình)

    Vì sao dân mạng nói năm 2148 có 2 Tết Nguyên đán?

    Thông tin về “hai cái Tết” trong năm 2148, tức năm Mậu Thân, được lan truyền từ dữ liệu Âm lịch của Trung Quốc kết hợp với các bảng tính thiên văn về pha Mặt trăng. Theo đó, năm này được dự đoán sẽ có hai tháng Giêng (tháng 1 Âm lịch), tức tháng Giêng thường và tháng Giêng nhuận.

    Cụ thể, mùng 1 tháng Giêng đầu tiên của năm Mậu Thân rơi vào Chủ nhật ngày 21/1/2148 Dương lịch; còn mùng 1 tháng Giêng nhuận rơi vào thứ 3 ngày 20/2/2148.

    Việc năm 2148 có 2 tháng Giêng khiến dân mạng cực kỳ hào hứng, bàn tán sôi nổi về việc liệu điều này có đồng nghĩa với 2 lần ăn Tết Nguyên đán hay không.

    Tuy nhiên, nhà nghiên cứu Đặng Vũ Tuấn Sơn, Chủ tịch Hội Thiên văn và Vũ trụ học Việt Nam (VACA) chia sẻ trên Báo Tiền Phong rằng, chúng ta ăn Tết để đón năm mới, chứ không phải để đón tháng Giêng. Vì vậy, việc xuất hiện hai tháng Giêng không kéo theo hai cái Tết Nguyên đán. “Năm nhuận tháng Giêng được ăn hai cái Tết” chỉ là cách nói vui vẻ của cộng đồng mạng nhằm bày tỏ sự thích thú với hiện tượng Âm lịch hiếm gặp.

    Tết Nguyên đán đánh dấu thời khắc chuyển giao năm Âm lịch, không phụ thuộc số lượng tháng trong năm. Ngoài ra, theo thời gian, các quy ước hành chính của nhân loại hoàn toàn có thể thay đổi, nên mọi dự đoán quá xa trong tương lai vẫn chỉ mang tính tham khảo.

    Dù vậy, câu hỏi “năm 2148 có được nghỉ Tết hai lần không?” vẫn khiến dân mạng cười nghiêng ngả. Không ít người bình luận rằng họ cố gắng sống tới 123 năm nữa để tự mình trải nghiệm việc đón tháng Giêng nhuận.

    Vì sao dân mạng nói "năm 2148 Việt Nam đón Tết Nguyên đán 2 lần"?- Ảnh 2.

    Người dân nô nức mua sắm, chờ đón Tết Nguyên đán. (Ảnh: Minh Đức)

    Vì sao có tháng nhuận?

    Tháng nhuận là cách để giữ cho lịch âm không bị lệch quá xa so với lịch dương và với chu kỳ thời tiết. Do 12 tháng Âm lịch mỗi năm ngắn hơn năm Dương lịch khoảng 10 ngày nên phải thêm một tháng sau chu kỳ nhất định để bù lại.

    Trong Âm lịch, một tháng bắt đầu vào ngày có “điểm sóc”, tức thời điểm phần Mặt trăng hướng về Trái đất hoàn toàn không được chiếu sáng. Quy tắc chèn tháng nhuận dựa trên 12 trung khí, những điểm đặc biệt trong 24 tiết khí, được xác định theo sự vận động của Trái đất quanh Mặt trời.

    Bình thường, khoảng thời gian giữa hai Đông chí sẽ chứa 12 tháng âm có đủ trung khí. Nhưng nếu xuất hiện tới 13 tháng âm, năm đó sẽ là năm nhuận. Trong năm nhuận, tháng nào không chứa trung khí sẽ trở thành tháng nhuận.

    Chuyên gia nhấn mạnh, quỹ đạo Trái đất chịu ảnh hưởng của nhiều yếu tố, nên việc tính toán âm lịch của hơn một thế kỷ sau dù có sai số rất nhỏ thì vẫn không thể tuyệt đối chính xác. Tuy vậy, hệ thống chèn tháng nhuận hiện hành được xem là phù hợp nhất để đảm bảo lịch âm phản ánh đúng chu kỳ tròn khuyết của Mặt trăng, đồng thời giữ cho các mùa, tiết khí và thời điểm canh tác, lễ hội, sinh hoạt văn hóa của người Việt không bị dịch chuyển quá xa so với thực tế.

    Nhờ cơ chế này, lịch âm vẫn giữ được giá trị truyền thống, gắn liền với đời sống nông nghiệp và tinh thần của người Việt qua hàng nghìn năm.

    Hiện tượng năm 2148 có hai tháng Giêng vì thế trở thành chủ đề thú vị để cư dân mạng bàn tán. Dù “ăn Tết hai lần” chỉ là câu chuyện đùa vui, nhưng việc xuất hiện tháng Giêng nhuận thực sự hiếm gặp.

  • Thách cưới 9,9 triệu, thông gia nghèo đứng hình khi mở phong bì sính lễ nhà trai

    Mở chiếc phong bì màu đỏ được đặt gọn trong hộp sính lễ mà nhà trai mang đến, bố mẹ tôi lặng người khi nhìn thấy số tiền thách cưới bên trong.

    Tôi lấy chồng hồi tháng 9. Trước đó, chồng tôi bị gãy chân, phải bó bột và trị liệu suốt nửa năm. Tôi vừa đi làm vừa tranh thủ chăm sóc anh vì thương bố mẹ anh ở xa, lại nhiều tuổi.

    Khi bình phục và đi làm trở lại, anh cầu hôn tôi. Thực lòng, tôi rất đắn đo, trong đầu xuất hiện nhiều suy nghĩ hỗn độn, phần lớn xoay quanh chuyện chưa biết phải hòa hợp với gia đình chồng thế nào. Tôi sợ chuyện ứng xử giữa mẹ chồng, nàng dâu – mối quan hệ vốn bị cho là phức tạp.

    Tuy nhiên, vì chồng rất yêu thương và chiều chuộng nên tôi nghĩ vấn đề nào cũng có thể khắc phục được.

    Trước đám cưới 3 tuần, gia đình chồng gọi điện cho bố mẹ tôi, ngỏ ý xem nhà gái yêu cầu bao nhiêu tráp sính lễ và tiền thách cưới.

    Vì gia đình điều kiện cũng khá giả nên bố mẹ chồng đề nghị sẽ chuẩn bị 11 tráp cưới. Còn tiền sính lễ sẽ do nhà gái quyết định.

    Gia cảnh nhà tôi bình thường, bố mẹ làm nông, quanh năm thu nhập chỉ trông chờ vào mấy sào hoa màu, ruộng lúa. Khi tôi hỏi về tiền thách cưới, mẹ tôi nói 9,9 triệu đồng là con số hợp lý.

    Ở chỗ tôi, tiền thách cưới thường lấy số lẻ vì mọi người tin rằng số lẻ sẽ mang lại nhiều may mắn, hạnh phúc cho chú rể, cô dâu.

    Tôi nhất trí với suy nghĩ và mong muốn của mẹ, sau đó báo lại với gia đình chồng.

    Vì nhà tôi và nhà chồng cách nhau 120km nên để thuận tiện, 2 gia đình thống nhất tổ chức ăn hỏi và cưới cùng 1 ngày.

    Đến ngày cưới, chồng, mẹ chồng tôi và những người họ hàng sang rước dâu. Lúc trao tay, bà cẩn thận đưa mẹ tôi chiếc hộp tròn màu đỏ, bên trong có trang sức vàng tặng con dâu, kèm theo 1 phong bì sính lễ khá đẹp mắt.

    Tới giây phút phát biểu, chia sẻ đôi lời trước khi đón dâu mới về nhà, mẹ chồng tôi bày tỏ sự biết ơn nhà gái đã nuôi dưỡng, chăm sóc cô dâu trưởng thành và chỉ dạy chu đáo để làm người tử tế, sống có ích.

    Mẹ chồng tôi cũng hứa trước quan viên hai họ rằng sẽ quan tâm, yêu thương tôi như con gái trong nhà.

    Dù bà không nhắc nhiều đến sính lễ nhưng họ hàng 2 bên chỉ cần nhìn những tráp cưới được đính kết kỳ công, xếp hàng dài đặt quanh nhà cũng có thể hiểu được tấm lòng, sự trân trọng của nhà trai với nhà gái.

    Điều tôi bất ngờ nhất là mẹ chồng tôi vốn kiệm lời, thế mà ngày rước dâu, bà lại chia sẻ nhiều điều xúc động đến vậy. Lúc đó, tôi theo chồng về nhà chồng mà nước mắt rưng rưng.

    Buổi tối, sau đám cưới, tôi nhận được cuộc gọi của mẹ đẻ. Mẹ nói rất bất ngờ khi mở phong bì sính lễ của nhà trai.

    “Tiền thách cưới ban đầu thống nhất là 9,9 triệu thôi mà trong phong bì có tới 99 triệu con ạ. Có khi nào bố mẹ chồng con nhầm không?”, mẹ tôi hoang mang.

    Tôi nghe thế cũng sững người, vội hỏi lại chồng để xác nhận. Đúng lúc ấy, mẹ chồng tôi gõ cửa đi vào. Biết chuyện, bà nhẹ nhàng giải thích rằng không phải gửi tiền thách cưới nhầm mà là gia đình muốn chuẩn bị sính lễ tươm tất, xứng đáng với nhà gái.

    “Bố mẹ rất cảm ơn con vì đã ở bên và chăm sóc chồng con không quản khó khăn, vất vả. Tuy mẹ không thường xuyên nói chuyện, gọi điện hỏi thăm con nhưng mẹ biết và cảm nhận được rằng con là người tốt.

    Bố mẹ cũng rất biết ơn và trân trọng thông gia vì đã nuôi lớn, dạy dỗ con thành người tử tế. Cả đời chỉ có 1 dịp để bố mẹ được thể hiện sự thành tâm của mình với bố mẹ con thôi. Giá mà có điều kiện hơn, bố mẹ cũng muốn chuẩn bị số tiền lớn hơn nữa”, mẹ chồng tôi nói.

    Thực sự lúc đó tôi đã khóc. Khóc vì xúc động, tin rằng mình đã lấy đúng người, chọn đúng gia đình chồng. Bao nhiêu suy nghĩ, lo lắng về chuyện làm dâu của tôi gần như tan biến hết.

    Tôi gọi lại cho mẹ đẻ, mẹ cũng xúc động không nói thành lời. Mẹ bảo, số tiền thách cưới sẽ gửi lại cho chúng tôi để các con chi tiêu, lo toan sau đám cưới. Nhưng chồng tôi từ chối, nói khoản tiền đó là gửi cảm ơn bố mẹ. Còn từ nay về sau, anh sẽ thay bố mẹ để lo toan, chăm sóc cho tôi và phụng dưỡng gia đình 2 bên chu đáo.