Danh mục: Chưa phân loại

  • Cưới nhau từ lúc hàn vi, tay trắng. 5 năm sau khi tôi giàu có thành Giám đốc thì vợ lại đòi ly hôn. Tôi bực bội kí luôn đơn ly hôn để xem không có mình cô ấy sống sao. Một hôm bất ngờ thấy vợ cũ nhặt ve chai bên đường.

    Cưới nhau từ lúc hàn vi, tay trắng. 5 năm sau khi tôi giàu có thành Giám đốc thì vợ lại đòi ly hôn. Tôi bực bội kí luôn đơn ly hôn để xem không có mình cô ấy sống sao. Một hôm bất ngờ thấy vợ cũ nhặt ve chai bên đường.. tôi mới hiểu lý do…“Anh tưởng sau này giàu có thì hạnh phúc sẽ bền chặt, nào ngờ mọi thứ lại vỡ vụn chỉ trong một tờ giấy.”

    Tôi và Lan cưới nhau từ khi cả hai còn tay trắng. Năm ấy, tôi mới ra trường, lương ba cọc ba đồng, còn Lan làm công nhân may, ngày tăng ca tới mệt rã rời. Chúng tôi thuê một căn phòng trọ chật hẹp, mùa hè nóng như đổ lửa, mùa mưa dột tứ phía. Có những hôm hai vợ chồng chỉ ăn cơm với rau muống luộc chấm nước mắm, vậy mà vẫn thấy ấm áp, bởi lúc nào cũng có nhau.

    Lan là người phụ nữ kiên nhẫn, chịu thương chịu khó. Khi tôi quyết định vay mượn để khởi nghiệp, cô ấy không cản, thậm chí còn mang đôi bông tai duy nhất – kỷ vật mẹ để lại – đi bán, đưa tôi lấy vốn. Tôi đã hứa trong lòng: “Sau này thành công, nhất định phải bù đắp cho vợ.”

    Năm năm sau, công ty tôi thành đạt, tôi từ một gã nghèo kiết xác trở thành Giám đốc. Xe sang, nhà mặt phố, nhân viên hàng chục người. Ai gặp cũng kính nể, chúc mừng. Thế nhưng, khi tôi tưởng hạnh phúc sẽ viên mãn, Lan lại đột ngột đưa đơn ly hôn.

    Tôi choáng váng. Trong đầu hiện lên muôn vàn câu hỏi: “Cô ấy có người khác? Cô ấy thấy tôi thay đổi? Hay chê trách tôi không còn quan tâm?” Nhưng khi hỏi, Lan chỉ im lặng, rồi thở dài:
    – Chúng ta nên dừng lại thôi.

    Tôi tức giận, cảm thấy bị phản bội. Cơn tự ái của một người đàn ông thành đạt trỗi dậy. Tôi nghĩ: “Ngày xưa nghèo khó thì bám, giờ tôi có tiền lại đòi bỏ. Được, để xem không có tôi thì sống sao.” Thế là, không cần cân nhắc, tôi ký vào đơn ly hôn, lạnh lùng quay lưng, như thể muốn chứng minh cho cô ấy thấy sự quyết đoán của mình.

    Sau ly hôn, tôi lao vào công việc, tiệc tùng và những mối quan hệ mới. Nhưng sâu thẳm, đôi khi vẫn thấy hụt hẫng khi trở về căn nhà rộng lớn, trống trải.

    Cho đến một buổi chiều mưa, đang ngồi trong xe chờ đèn đỏ, tôi bất ngờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên đường. Người phụ nữ lom khom, gầy gò, đang lục trong đống rác nhặt những chai nhựa. Áo mưa rách, tóc xõa, đôi tay run run. Tôi nín thở nhìn kỹ – chính là Lan.

    Tim tôi chợt thắt lại. Mọi ký ức ùa về. Một câu hỏi xé lòng bật ra trong đầu: “Tại sao Lan lại ra nông nỗi này?”…

    Tôi vội tấp xe vào lề, chạy đến. Mưa xối xả, đường trơn trượt, nhưng tôi chẳng còn cảm nhận được gì.

    “Lan!” – tôi gọi, giọng run lên.

    Cô khựng lại, chậm rãi quay đầu. Ánh mắt ấy – quen thuộc đến đau đớn – nhìn tôi không oán hận, không trách móc, chỉ có sự bình thản lạ thường.

    “Anh… sao lại ở đây?” – cô hỏi khẽ.

    Tôi bước tới, nhìn đôi tay gầy guộc, những vết xước trên da, chiếc túi nylon đựng đầy chai lọ cũ kỹ. “Tại sao em lại làm thế này? Sao không nói với anh?”

    Lan cúi đầu, mưa hòa với nước mắt. “Anh giờ là giám đốc lớn rồi, đâu cần quan tâm đến một người đàn bà cũ kỹ như em nữa.”

    Tôi nghẹn lại. “Đừng nói vậy. Anh chỉ muốn biết… vì sao?”

    Một lúc lâu, cô mới đáp, giọng lạc đi trong mưa:
    “Hôm anh thăng chức, em đi khám… bác sĩ bảo em bị u, cần điều trị lâu dài. Em sợ sẽ trở thành gánh nặng. Em nghĩ nếu ly hôn, anh sẽ nhẹ lòng, có thể sống tốt, có người chăm sóc. Em không ngờ mọi thứ lại như thế này…”

    Câu nói ấy như nhát dao xoáy vào tim. Tôi đứng lặng, mưa tràn xuống mặt không biết là nước hay nước mắt. Cả thế giới bỗng chao đảo.

    “Em điên rồi à? Sao em lại tự chịu đựng một mình như thế?” – tôi nắm lấy vai cô. “Tại sao không nói với anh?”

    Lan khẽ gạt tay tôi ra, mỉm cười yếu ớt. “Anh đã có tất cả những gì mơ ước. Em chỉ muốn anh được hạnh phúc. Còn em… chỉ cần biết anh sống tốt là đủ.”

    Tôi không chịu nổi nữa. Tôi kéo cô vào lòng, siết chặt như sợ chỉ cần buông ra là sẽ mất mãi mãi. “Anh không cần công ty, không cần tiền. Anh chỉ cần em. Chúng ta đã cùng nhau đi qua những ngày khổ cực nhất, sao lại không thể cùng nhau vượt qua cả bệnh tật?”

    Lan im lặng, rồi bật khóc trong vòng tay tôi. Mưa vẫn rơi, lạnh buốt, nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ thấy ấm áp.

    Tôi đưa cô về nhà, bên cạnh đứa con trai nhỏ mà cô vẫn âm thầm nuôi dưỡng. Ngày hôm sau, tôi xin nghỉ, bán chiếc xe sang mà từng là niềm kiêu hãnh, để lo cho cô chữa trị.

    Hạnh phúc đôi khi không nằm ở danh vọng hay tiền bạc, mà ở khoảnh khắc ta nhận ra ai mới thật sự là người không bao giờ rời bỏ mình — dù trong nghèo khó hay giữa cơn mưa tàn tạ nhất của cuộc đời.

  • Mang vợ về ‘mách’ bố vợ, anh chồng tá hỏa khi đọc bài đăng phơi bày tất cả sự thật

    “Đưa vợ về nhà nhờ dạy lại, sáng ra thấy hình ảnh bố vợ đăng trên FB mặt tôi tái xanh…
    Tôi và Lan quen nhau hai năm trước, khi cả hai cùng làm trong một công ty xây dựng. Lan xinh đẹp, dịu dàng, nhưng từ ngày cưới về, cô ấy thay đổi hoàn toàn. Cô ấy trở nên bư/ớng bỉ/nh, c/ãi lại tôi bất cứ chuyện gì, từ việc nhỏ đến việc lớn. Tôi bảo cô ấy bớt tiêu xài, cô ấy bảo tiền cô ấy làm ra, cô ấy thích mua gì thì mua. Tôi bảo cô ấy về quê thăm bố mẹ tôi, cô ấy nói bận. Tôi nhắc nhở cô ấy dậy sớm nấu ăn, cô ấy bảo tôi cũng có tay có chân.
    Đỉnh điểm là hôm qua, tôi đi làm về muộn, bụng đói meo, thấy cô ấy đang nằm ôm điện thoại xem phim. Tôi hỏi:
    – Em chưa nấu cơm à?
    Cô ấy chẳng thèm ngẩng đầu lên, giọng lạnh tanh:
    – Em ăn rồi, anh tự lo đi.
    M//áu n//óng dồn lên, tôi qu//át lớn, nhưng cô ấy vẫn thản nhiên, đứng dậy lấy áo khoác rồi ra khỏi nhà. Tôi ch//án nả//n, bự//c tứ//c. Đêm ấy, tôi nằm nghĩ mãi. Tôi nhớ hồi yêu nhau, cô ấy đâu có như vậy. Tôi nghĩ có lẽ bố mẹ cô ấy chiều quá s//inh h/ư. Sáng sớm hôm sau, tôi quyết định đưa cô ấy về nhà ngoại, định bụng nói chuyện với bố vợ để ông “dạy lại” cô ấy giùm tôi.
    Trên đường về, Lan không nói câu nào, gương mặt lạ/nh lù/ng nhìn ra ngoài cửa sổ. Về tới nhà, tôi lễ phép chào bố vợ, kéo ông vào phòng khách nói chuyện riêng. Tôi kể mọi thứ, giọng đầy b//ực dọ//c:
    – Bố à, con chịu hết nổi rồi. Vợ con dạo này hỗ//n lắm, con nói gì cũng c///ãi, việc nhà không làm, cơm nước không nấu, đi làm thì về muộn, tiêu xài vô tội vạ. Con nghĩ… bố nên dạy lại cô ấy, để cô ấy biết thân phận người vợ trong gia đình.
    Bố vợ tôi ngồi im lặng, gương mặt không biểu lộ cảm xúc. Ông rót trà, chậm rãi hỏi:
    – Thế con có bao giờ hỏi nó mệt không? Có bao giờ tự giác san sẻ việc nhà với nó chưa?
    Tôi cứng họng. Bố vợ nhìn tôi, giọng trầm xuống:
    – Dù sao cũng là chuyện vợ chồng, để hôm nay bố nói chuyện với nó.
    Tôi thở phào, nghĩ phen này Lan chắc chắn sẽ bị bố mắ//ng cho một trận nên thân. Tôi ra xe lái về nhà, lòng nhẹ

  • Đàn bà tình nguyện cặp kè với đàn ông đã có vợ con thường do 3 nguyên nhân: Số 1 rất phổ biến

    Có nhiều người phụ nữ bất chấp tất cả để ngoại tình, cặp kè với chồng người khác, vậy đâu là lý do khiến họ làm như vậy?

    Tìm kiếm cảm giác mạnh và tìm kiếm phiêu lưu

    Một số phụ nữ sẵn sàng làm người tình của người khác vì họ khao khát sự phiêu lưu và phấn khích. Họ có thể cảm thấy rằng cuộc sống này quá buồn tẻ và cần một số kích thích mới để lấp đầy sự trống rỗng bên trong. Trở thành nhân tình của người khác có thể mang lại cho họ sự tươi mới và đam mê, đồng thời khiến họ cảm thấy một trải nghiệm hoàn toàn khác với cuộc sống hàng ngày của họ.

    Tiểu Y là một phụ nữ thành đạt với cuộc sống lặp đi lặp lại. Cô gặp một người đàn ông thú vị, tràn đầy năng lượng và thích phiêu lưu. Tiểu Y chọn làm người tình của anh bởi đã khiến cô có một sự kích thích chưa từng có. Họ cùng nhau khám phá lãnh thổ chưa được khám phá và đi đến nhiều nơi thú vị. Mối quan hệ này khiến Tiểu Y cảm thấy thỏa mãn và phấn khích.

    Tìm cách được chú ý và đánh giá cao

    Một số phụ nữ có thể chọn làm người tình của ai đó vì họ khao khát được quan tâm và chú ý. Họ có thể cảm thấy bị bỏ rơi hoặc bị gạt ra ngoài lề trong các mối quan hệ hiện tại và khao khát được quan tâm, chăm sóc nhiều hơn.

    Trở thành người tình của người khác đáp ứng nhu cầu được coi trọng của họ và mang lại cho họ cảm giác tuyệt vời khi trở nên đặc biệt.

    Tiểu Muội là một phụ nữ đã có gia đình. Cô cảm thấy bị bỏ rơi và thờ ơ trong cuộc hôn nhân này. Tiểu Muội gặp một người đàn ông chu đáo và quan tâm, người đã lắng nghe câu chuyện của cô, chú ý đến nhu cầu của cô và dành cho cô rất nhiều tình yêu và sự quan tâm. Cũng chính điều này khiến, Tiểu Muội đồng ý chọn làm nhân tình của anh ấy.

    Vì anh cho cô cảm giác được chú ý và coi trọng. Mối quan hệ đã mang lại cho Tiểu Muội sự viên mãn về mặt cảm xúc và lấp đầy khoảng trống trong cuộc hôn nhân lạnh nhạt này.

    Tìm kiếm sự thỏa mãn và thoải mái về mặt cảm xúc

    Một số phụ nữ sẵn sàng trở thành người tình của người khác vì họ cảm thấy trống rỗng hoặc không hài lòng về tình cảm trong mối quan hệ hiện tại, đôi khi, họ cần tìm kiếm sự đồng hành của người khác để lấp đầy khoảng trống này. Trở thành nhân tình của người khác có thể cho phép họ tìm thấy sự thoải mái và hài lòng về mặt cảm xúc, đồng thời giảm bớt lo lắng và cô đơn bên trong.

    Người phụ nữ một khi đã cảm thấy cô đơn và trống rỗng trong một thời gian dài, thì cô ấy sẽ chọn cách này để giải tỏa. Bởi khi phụ nữ gặp một người đàn ông dịu dàng và chu đáo, người luôn mang đến cho cô ấy sự hỗ trợ và an ủi về mặt tinh thần, cô ấy sẽ cảm thấy rằng mình không còn cô đơn nữa. Bằng cách này, người phụ nữ tìm thấy sự thỏa mãn về mặt cảm xúc trong mối quan hệ.

  • Vị trí tốt nhất để trồng Khế: Chỉ 1 cây nhỏ thôi cũng giúp gia chủ sung túc

    Trong phong thủy nếu bạn trồng khế ở vị trí này sẽ hút tài lộc vào, cuộc sống cực kỳ sung túc.

    Ý nghĩa của cây khế theo quan niệm phong thuỷ

    Cây khế là một loại cây ăn quả dân dã quen thuộc ở nước ta. Đồng thời, thì nó cũng là một loại cây phong thủy mang lại nhiều may mắn và dễ trồng. Trong quan niệm dân gian, khế là loại cây thể hiện sự chính nhân quân tử một người giữ chữ tín. Người ta tin rằng cây khế mang lại vận may lớn cho những người sở hữu nó.

    Bên cạnh đó, xét về hình dánh hoa và quả thành chùm xum xuê và màu xanh mát quanh năm, quả chín thì vàng đẹp sáng rực nên tượng trưng cho may mắn, tài lộc thịnh vượng. Ngoài ra, quả khế khi chín có màu vàng tượng trưng cho hành Kim là tiền vàng. Khế còn có 5 cánh tượng trưng cho ngũ hành Kim – Mộc- Thủy- Hỏa – Thổ. Do đó có cây khế trong nhà được xem là phú quý đại cát đại lợi. Mua nhà hay thuê nhà mà có cây khế thì rước thêm vận may về nhà.

    Trồng khế chỗ này tiền vào như nước

    Trồng khế chỗ này tiền vào như nước

    Nên trồng khế ở vị trí nào?

    Cây khế nếu ở nhà đất rộng có thể trồng cây to xuống đất vườn. Nên nếu cây to thì không trồng trước cửa vào nhà vì cây to sẽ cản trở tầm nhìn, ngăn luồng khí chắn tài chắn lộc. Cây to cũng sẽ chắn bóng làm mất ánh sáng, lối khi không thoáng. Do đó nếu bạn muốn trồng cây khế to thì có thể trồng ở sau nhà hoặc vườn bên cạnh nhà.

    Vị trí trồng khế mang lại may mắn cho gia chủ

    Vị trí trồng khế mang lại may mắn cho gia chủ

    Còn nếu bạn trồng khế trong chậu với kích thước vừa phải, cây sẽ không phát triển tán rộng thì có thể trồng ở trước nhà như những cây cảnh khác. Cây khế ưa ánh sáng nên trồng chỗ nào có ánh sáng thì sẽ sai hoa và quả hơn.

    Chính vì vậy, nếu bạn có ý định trồng khế thì bạn đừng quen trồng ở vị trí này giúp hút tài lộc vào nhà và mang tới cho gia chủ rất nhiều lộc khí.

  • Một đêm, người chồng đang nằm thì thấy vợ nhận tin nhắn với nội dung “Em ra cổng nhé, anh đợi”. Linh cảm chẳng lành, anh lén theo thì thấy vợ bước ra ngoài trong đêm mưa gió. Anh âm thầm bám theo đến trước khu phố. Trong cơn ghen, anh chuẩn bị xông vào thì chợt phát hiện…

    CHƯƠNG 1: ĐÊM MƯA TRÊN PHỐ NHỎ

    Trời đã khuya. Cơn mưa cuối mùa đổ xuống nặng hạt, gõ rào rào lên mái tôn nhà anh Hưng. Trong căn phòng ngủ chỉ le lói ánh đèn ngủ màu vàng nhạt, anh nằm nghiêng, mắt lim dim, bên tai vẫn văng vẳng tiếng gió quất vào ô cửa sổ. Ngày hôm nay anh làm việc cả buổi, người rã rời, chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu.

    Bên cạnh anh, vợ anh – Thảo – vẫn đang thức. Cô nằm nghiêng, ôm chiếc điện thoại trong tay, khuôn mặt hắt lên thứ ánh sáng xanh dịu. Thảo bấm máy rất khẽ, tưởng anh ngủ rồi. Nhưng Hưng không ngủ say đến thế.

    Giữa đêm yên tĩnh, tiếng ting! báo tin nhắn vang lên rất nhỏ, nhưng đủ khiến anh mở mắt. Trong màn đêm mờ, anh thấy vợ giật mình một chút, rồi cúi xuống đọc. Ánh sáng điện thoại phản chiếu lên gương mặt cô, thoáng chút lo lắng.

    Anh không định tò mò, nhưng ánh mắt vô tình dừng lại ở dòng chữ hiện trên màn hình trước khi cô kịp khóa lại:
    “Em ra cổng nhé, anh đợi.”

    Một cảm giác lạ tràn qua lòng anh. Hưng khẽ cau mày. Tim anh bất giác đập nhanh. Trong đầu, hàng loạt suy nghĩ ùa tới: “Giờ này ai nhắn tin cho cô ấy? Sao lại là ‘anh đợi’? Giữa đêm mưa gió thế này, còn ra cổng làm gì?”

    Thảo khẽ trở mình. Cô đặt điện thoại xuống, nhìn anh một lát. Thấy anh vẫn nhắm mắt, hơi thở đều, cô thở ra nhẹ nhõm. Một phút sau, cô chậm rãi ngồi dậy, lặng lẽ khoác chiếc áo mưa mỏng, rồi rón rén mở cửa bước ra ngoài.

    Tiếng cửa khẽ kẽo kẹt.

    Anh Hưng bật dậy ngay sau đó. Cơn buồn ngủ tan biến. Trong đầu anh chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: “Rốt cuộc cô ấy đi đâu giữa đêm thế này?”

    Anh vội khoác áo, mở cửa phòng, bước ra hiên. Ngoài kia, mưa vẫn xối xả. Ánh đèn đường hắt qua màn nước, loang loáng vàng nhạt. Hưng thấy bóng vợ thấp thoáng dưới làn mưa, dáng người nhỏ bé bước nhanh qua đầu ngõ.

    Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Anh đứng lặng vài giây, rồi quyết định đi theo.

    Con đường khuya vắng, chỉ còn tiếng mưa rơi và tiếng bước chân ngập ngừng. Anh đi cách cô một quãng, cố giữ khoảng cách đủ xa để không bị phát hiện. Dưới ánh đèn lờ mờ, Thảo vẫn đi, tay cầm ô che nghiêng, mắt nhìn quanh như đang tìm ai đó.

    Trong đầu anh, bao nhiêu hình ảnh chen lấn: những câu chuyện ngoại tình trên mạng, những lần đồng nghiệp kể bị phản bội, những bộ phim gia đình đầy kịch tính. Anh tự nhủ “Không thể nào… Thảo không phải người như vậy. Nhưng sao lại có tin nhắn đó?”

    Tim anh đập dồn dập, vừa lo vừa giận. Có khoảnh khắc anh chỉ muốn chạy tới, nắm tay cô lại, hỏi cho ra lẽ. Nhưng rồi, lý trí níu anh dừng bước. Anh muốn biết sự thật.

    Thảo rẽ qua một con hẻm nhỏ, tiến ra đường lớn – nơi có hàng cây xà cừ già cỗi đang rì rào trong mưa. Ở đó, ánh đèn vàng phủ xuống mặt đường, soi rõ từng vệt nước. Hưng nín thở nhìn theo.

    Bất ngờ, một chiếc xe máy phanh gấp ở khúc cua, ngã lăn ra đường. Tiếng động mạnh khiến cả khu phố nhỏ giật mình. Người đi đường hiếm hoi vội nép vào hiên nhà.

    Thảo vội chạy tới. Anh thấy cô ném chiếc ô xuống, cúi xuống người lái xe – hình như là một người đàn ông – đang nằm co người vì đau. Mưa tạt ướt hết vai áo cô.

    Hưng bước thêm vài bước, tim anh chợt thắt lại.

    Một bóng người khác từ quán nước đầu hẻm lao ra, hô to:
    – Trời ơi, anh Minh bị tai nạn rồi! Ai gọi cấp cứu đi!

    Anh sững lại. Minh ư? Cái tên đó nghe quen lắm. Làm sao anh có thể quên – Minh chính là bạn học cũ của Thảo, người từng gặp lại vợ anh trong một buổi họp lớp năm ngoái.

    Những nghi ngờ trong đầu anh bỗng ào ạt trỗi dậy: “Là anh ta nhắn tin sao? Là người ấy đợi cô ấy ngoài cổng giữa đêm mưa?”

    Thảo vẫn đang luống cuống đỡ người bạn cũ dậy. Giọng cô run rẩy:

    – Anh ơi, anh có sao không? Bình tĩnh nhé, để em gọi cấp cứu!

    Một vài người hàng xóm trong khu phố cũng chạy ra, mang theo áo mưa, đèn pin, cả khăn lau. Cô hàng tạp hóa, chú bảo vệ khu nhà bên, người ai cũng quen mặt với Hưng – tất cả đang giúp đỡ.

    Nhìn cảnh ấy, cơn giận trong lòng anh bỗng tan dần. Hưng đứng lặng dưới gốc cây, nước mưa hòa với mồ hôi lạnh chảy xuống cổ.

    Anh hiểu ra – vợ anh không ra ngoài để gặp ai trong bí mật. Cô ra vì một việc khác.

    Mười lăm phút sau, xe cứu thương đến. Minh được đưa lên cáng, còn Thảo thì ướt sũng. Cô nói với nhân viên y tế bằng giọng khản đặc:
    – Anh ấy gọi cho tôi trước khi ngã… chắc là định nhờ giúp vì trời mưa to quá…

    Cô quay sang, chợt bắt gặp ánh mắt Hưng đang nhìn mình từ xa.

    Thảo sững người. Ánh mắt ấy chứa đựng đủ thứ: lo lắng, ngạc nhiên, cả chút hối hận.

    Cô vội chạy lại:
    – Anh… anh ra đây làm gì? Trời mưa thế này…

    Hưng nhìn cô, đôi mắt anh trầm xuống.
    – Anh xin lỗi. Anh tưởng…

    Cô hiểu ngay. Giọng cô nghẹn lại, khẽ nói:
    – Em thấy anh ngủ say, sợ gọi dậy thì anh mệt. Anh Minh nhắn tin cầu cứu, nói bị trượt ngã ngoài đầu ngõ, em sợ không kịp nên chạy vội. Không ngờ anh đi theo…

    Hưng đứng im vài giây, rồi thở dài. Mưa vẫn rơi nặng hạt, nhưng trong lòng anh dường như đã có chút ấm áp. Anh kéo tay cô lại, giọng dịu đi:
    – Anh xin lỗi, Thảo. Anh đã hiểu lầm.

    Cô nhìn anh, mỉm cười nhợt nhạt:
    – Không sao đâu. Em chỉ sợ anh ướt hết rồi lại cảm mất thôi.

    Họ đứng bên nhau giữa mưa. Không cần thêm lời nào, chỉ có tiếng xe cứu thương xa dần, để lại khoảng phố ẩm ướt và những ánh đèn chập chờn.

    Về đến nhà, cả hai ướt sũng. Thảo lấy khăn lau tóc cho anh, còn anh lặng lẽ nhìn vợ. Trong ánh sáng yếu ớt, khuôn mặt cô hiện lên mệt mỏi mà hiền lành. Anh chợt nhận ra, bấy lâu nay, mình đã quá vô tâm.

    Những ngày gần đây anh mải làm thêm, đi sớm về khuya. Có khi cô nói chuyện, anh chỉ đáp qua loa. Anh quên mất rằng, người phụ nữ bên cạnh mình luôn âm thầm quan tâm, lo lắng cho người khác – kể cả những người bạn cũ, hàng xóm trong khu phố, những việc tưởng chừng nhỏ nhặt.

    Còn anh, chỉ cần một tin nhắn ngắn ngủi cũng đủ khiến mình hoang mang, nghi ngờ.

    Thảo ngồi xuống cạnh anh, giọng khẽ như gió:
    – Hôm nay em sợ thật. May mà anh Minh chỉ bị xây xát nhẹ. Nếu không…

    – Ừ, anh cũng lo. – Anh nắm lấy tay cô – Nhưng anh lo cho em nhiều hơn. Đêm mưa như thế, em đi một mình nguy hiểm lắm.

    – Em biết chứ. Nhưng lúc ấy em không nghĩ được gì. Chỉ biết phải chạy ra xem có giúp được không thôi.

    Hưng nhìn cô, bỗng bật cười:
    – Em vẫn như ngày xưa, cứ thấy ai gặp chuyện là lao vào giúp.

    – Còn anh thì vẫn nóng tính như cũ. – Cô cười nhẹ, rồi nhìn anh – Nhưng mà, anh à… nếu sau này có điều gì khiến anh thấy lạ, hãy hỏi em trước nhé. Đừng để lòng nghi ngờ làm tổn thương cả hai.

    Anh gật đầu. Lòng anh chợt ấm lạ. Ngoài kia, mưa đã ngớt.

    Đêm đó, Hưng không ngủ được. Anh nằm nghe tiếng mưa lất phất, nhìn sang người vợ đang say giấc. Mọi chuyện tưởng chỉ là một hiểu lầm nhỏ, nhưng với anh, nó như một lời thức tỉnh.

    Tình yêu không chỉ là những lời ngọt ngào, mà còn là niềm tin – thứ anh đã suýt đánh mất chỉ vì một tin nhắn ngắn ngủi.

    Anh đưa tay khẽ vuốt tóc vợ. Cô trở mình, khẽ thở ra, gương mặt bình yên.

    Trong ánh đèn ngủ mờ nhạt, anh thấy lòng mình dịu lại. Có lẽ mai, anh sẽ mua một bó hoa nhỏ, thứ mà lâu rồi anh không tặng. Không cần dịp gì, chỉ là muốn nói: “Cảm ơn em – vì đã không bỏ anh giữa những hoài nghi.”

    Ngoài hiên, giọt mưa cuối cùng rơi xuống bậu cửa, vỡ tan thành ánh sáng.

    Và trong căn nhà nhỏ, chỉ còn lại hơi ấm của hai người vừa tìm lại được sự tin tưởng, giản dị mà quý giá hơn tất thảy.

    CHƯƠNG 2: NHỮNG NGÀY SAU CƠN MƯA

    Sau đêm mưa hôm ấy, trời hửng nắng trở lại. Cái nắng vàng nhạt chiếu qua khung cửa, soi lên dàn hoa giấy trước hiên nhà, làm căn nhà nhỏ như sáng bừng lên.

    Thảo dậy sớm. Cô vẫn giữ thói quen dọn dẹp, nấu bữa sáng cho chồng. Còn Hưng – khác mọi khi – hôm nay anh dậy sớm hơn cô, lặng lẽ quét sân.

    Anh vừa quét, vừa nhìn những chiếc lá ướt còn sót lại sau trận mưa lớn. Trong lòng anh chợt thấy bình yên lạ. Có những thứ nhỏ thôi, như buổi sáng này, như hơi thở của người vợ trong nhà, cũng đủ khiến anh thấy cuộc đời nhẹ đi.

    Khi Thảo bước ra, cô hơi ngạc nhiên:
    – Anh dậy sớm thế?

    – Ừ, định phụ em quét sân. Mưa to, lá rụng nhiều quá.

    Cô mỉm cười. Nụ cười ấy khiến anh chợt thấy mình đúng là đã lâu không nhìn kỹ vợ. Dáng người nhỏ nhắn, tóc buộc gọn, đôi mắt vẫn hiền như ngày nào. Cô không còn trẻ trung như thuở mới cưới, nhưng trong từng cử chỉ vẫn có gì đó dịu dàng mà anh từng yêu đến quên cả lý trí.

    Họ ăn sáng trong yên bình. Thảo hỏi han công việc, còn anh thì kể về dự án mới. Không khí giữa họ đã bớt xa cách, như thể cơn mưa đêm ấy đã gột sạch chút nghi ngờ còn sót lại.

    Chiều hôm đó, anh tan làm sớm, ghé qua chợ. Lâu lắm rồi anh mới mua đồ ăn về nấu cùng vợ. Anh chọn cá, ít rau, thêm mấy củ hành tím. Bà bán hàng nhìn anh cười:
    – Lâu lắm mới thấy anh Hưng đi chợ nha, nay định nấu món gì thế?

    Anh cười ngượng:
    – Làm bữa tối với vợ thôi cô ạ, coi như chuộc lỗi.

    Bà hàng xóm cười hiền:
    – Ừ, giữ được vợ là giữ được mái nhà đó con.

    Câu nói giản dị ấy, không hiểu sao lại khiến anh chùng lòng.

    Tối đó, Thảo về thấy chồng đang loay hoay trong bếp, bối rối giữa đống chén bát. Cô ngạc nhiên bật cười:
    – Anh mà cũng biết nấu à?

    – Ừ thì… học Youtube thôi. – Anh gãi đầu – Anh nghĩ hôm nay mình nên đổi món.

    Mùi cá kho thơm lan khắp bếp. Bữa cơm hôm đó không sang trọng, chỉ có hai món đơn giản nhưng ấm cúng lạ thường. Trong lúc ăn, Thảo kể chuyện hôm trước đi thăm anh Minh – người bạn cũ bị tai nạn.

    – Anh ấy cảm ơn em nhiều lắm. Cũng nói hôm đó may có mọi người ra giúp kịp, không thì nguy. – Cô vừa gắp rau vừa nói – Mấy hôm nay vợ anh ấy sang cảm ơn em, tiện cũng gửi ít hoa quả.

    – Ừ, tốt rồi. – Hưng gật đầu. Anh nghe nhẹ nhàng, không còn chút ngờ vực.

    Cô nhìn anh, mỉm cười:
    – Em thấy anh dạo này khác lắm.

    – Khác sao?

    – Dịu hơn, biết quan tâm hơn. – Cô nói nhỏ – Trước đây, anh cứ mải làm, mải kiếm tiền. Có khi em muốn nói chuyện cũng không dám vì sợ anh bực.

    Hưng ngẩn người. Anh biết cô nói thật. Nhiều năm qua, anh luôn nghĩ “kiếm tiền là cách yêu vợ tốt nhất”. Nhưng có lẽ, anh đã quên mất điều quan trọng hơn – đó là ở bên cô, lắng nghe cô, chia sẻ với cô.

    Anh đặt đũa xuống, nhìn vợ:
    – Anh xin lỗi, Thảo. Nhiều khi anh quên mất em cô đơn thế nào khi ở nhà một mình.

    Thảo khẽ lắc đầu:
    – Em chưa bao giờ trách anh. Chỉ là… đôi khi, em muốn anh nhớ rằng, em cũng cần một người bạn để trò chuyện.

    Hưng mỉm cười, giọng trầm ấm:
    – Anh sẽ học cách làm bạn với em từ đầu, được không?

    Cô gật đầu, ánh mắt long lanh.

    Cuộc sống sau đó dần tươi sáng hơn. Những buổi tối, họ cùng nhau xem phim, hoặc cùng dắt nhau đi bộ quanh khu phố. Người ta hay nói, hôn nhân bền là khi hai người học cách bước chậm lại để cùng nhìn về một hướng – và Hưng tin điều đó.

    Một buổi chiều cuối tuần, Thảo đề nghị:
    – Hay mình mời hàng xóm sang ăn cơm? Lâu rồi nhà mình chưa có ai ghé.

    Hưng đồng ý.

    Bữa cơm hôm ấy vui vẻ, có chú bảo vệ, cô hàng tạp hóa, cả bà cụ đầu hẻm từng giúp hôm xảy ra tai nạn. Mọi người ngồi quây quần, nói cười rộn ràng. Thảo khéo léo nấu mấy món ngon, ai cũng khen.

    Giữa lúc ấy, một người phụ nữ trung niên mới chuyển tới dãy bên cạnh cũng ghé sang chào. Cô tự giới thiệu tên là Mai, sống một mình, mới thuê căn nhà đối diện.

    Mai nói chuyện nhỏ nhẹ, vẻ ngoài đoan trang. Cô cười nhiều, biết quan tâm và khéo giao tiếp. Chẳng mấy chốc, cô hòa nhập với cả khu phố.

    Thảo có thiện cảm ngay. Hôm sau, cô mang sang cho Mai ít chè đậu xanh nấu sẵn, hai người ngồi trò chuyện gần một tiếng. Mai kể mình từng ly hôn, giờ sống một mình, làm việc tại trung tâm anh ngữ gần đó.

    Từ hôm đó, hai người phụ nữ thi thoảng lại trò chuyện, đi chợ cùng, hoặc trao nhau vài món đồ nhỏ. Hưng thấy vợ có bạn, cũng mừng.

    Nhưng rồi, những ngày sau, anh nhận thấy một điều lạ.

    Mỗi chiều đi làm về, anh thường thấy Mai đứng trước cổng nhà, chào anh rất tự nhiên. Ban đầu anh chỉ đáp lại xã giao, nhưng dần dần, cô ấy bắt chuyện nhiều hơn.

    Có hôm, cô bảo:
    – Anh Hưng về sớm nhỉ. Hôm nay có nắng, giặt đồ chắc mau khô.

    Anh cười, gật đầu.

    Cô lại nói tiếp:
    – Hôm trước Thảo kể anh nấu ăn ngon lắm. Giỏi ghê! Hiếm người đàn ông nào biết nấu như anh.

    Những câu khen ấy tưởng vô hại, nhưng dần khiến anh ngại ngùng. Anh cố giữ khoảng cách, chỉ chào cho phải phép rồi bước vào nhà.

    Thảo không biết điều đó. Cô vẫn vui vẻ, vẫn coi Mai là người bạn hiền lành. Nhiều khi Thảo còn nhờ Mai tưới cây hộ khi cô về quê vài ngày.

    Một chiều cuối tháng, Thảo về quê thăm mẹ ốm, chỉ đi hai ngày. Trước khi đi, cô dặn chồng:
    – Anh ăn uống đàng hoàng nhé. Trong tủ lạnh có sẵn đồ, đừng ăn ngoài nhiều.

    – Anh biết rồi. Em yên tâm.

    Hưng ở nhà một mình, tối ấy trời lại đổ mưa. Mưa rả rích, y hệt đêm xưa. Anh ngồi trong nhà, bật tivi nhưng không tập trung. Bỗng có tiếng gõ cửa.

    Mở ra, là Mai, trên tay cầm một túi đồ.
    – Em nghe Thảo nói chị về quê, nên đem ít canh nóng sang. Anh ăn cho đỡ lạnh.

    Anh hơi bối rối:
    – À… cảm ơn cô, nhưng tôi ăn rồi.

    – Không sao đâu, anh cứ để tủ lạnh. Mai chỉ sợ anh ăn qua loa.

    Giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt hiền, nhưng cách cô đứng gần khiến anh thấy không thoải mái. Anh vội nhận túi canh, nói cảm ơn rồi khép cửa.

    Đêm ấy, anh không ngủ ngon. Trong đầu anh có gì đó mơ hồ. Không phải vì nghi ngờ, mà là cảm giác bất an – như thể một điều gì đang đến gần, thử thách lòng tin anh vừa mới gây dựng lại với vợ.

    Hôm sau, Thảo gọi điện. Giọng cô nhẹ nhàng, có chút mệt:
    – Mẹ đỡ rồi. Mai về mai em về. Anh nhớ ăn sáng nhé.

    – Ừ, anh nhớ rồi. Em về sớm nhé. Anh nhớ em.

    Cô cười khẽ.
    – Em cũng nhớ anh.

    Cuộc gọi ngắn ngủi, nhưng khiến anh thấy lòng ấm lại. Anh ngồi nhìn căn nhà vắng, nghĩ đến Thảo – người phụ nữ mà anh suýt đánh mất lòng tin chỉ vì một phút nóng vội.

    Giờ đây, anh thấm thía rằng, thử thách trong hôn nhân không chỉ đến từ hiểu lầm, mà đôi khi từ chính những người thứ ba vô tình bước vào cuộc sống họ – bằng cách nhẹ nhàng, khéo léo, khiến ranh giới trở nên mong manh.

    Anh tự nhủ, mình phải giữ lòng cho thật vững, bởi có những sai lầm không thể sửa bằng một lời xin lỗi.

    Ngoài kia, mưa vẫn rơi lất phất. Anh khẽ mỉm cười, thắp nến lên bàn ăn – như một lời hẹn cho ngày mai, khi Thảo trở về.

    CHƯƠNG 3: NGƯỜI ĐẾN SAU CƠN MƯA

    Sáng hôm sau, Hưng dậy sớm. Anh dọn nhà, nấu cơm, chuẩn bị mọi thứ để đón Thảo về. Trong lòng anh háo hức lạ. Từ khi cưới đến giờ, chưa lần nào anh thấy nhớ vợ như lần này.

    Anh pha cà phê, mở cửa cho gió vào. Nắng sau mưa làm không khí dễ chịu, trong trẻo. Nhưng khi vừa đặt ly cà phê xuống, tiếng chuông cửa vang lên.

    Là Mai.

    Cô đứng trước cổng, mặc chiếc váy hoa nhẹ, tay cầm túi trái cây.
    – Anh Hưng ơi, em có chút quà nhỏ. Hôm qua bạn tặng, em chia cho mọi người.

    Anh hơi lúng túng.
    – Cảm ơn cô, nhưng Thảo sắp về rồi. Cô để đấy, tôi nhận giúp cũng được.

    Mai cười nhẹ, giọng nhỏ như gió thoảng:
    – Anh khách sáo quá. Với lại… hôm qua em thấy nhà anh đèn sáng muộn, chắc anh khó ngủ?

    Câu hỏi tưởng như quan tâm, nhưng khiến anh khựng lại. Anh chỉ ậm ừ, không trả lời.

    Mai tiếp:
    – Đôi khi, sống một mình buồn lắm. Em hiểu cảm giác đó nên chỉ muốn nói chuyện cho vui.

    Anh hiểu ý, vội mỉm cười:
    – Tôi ổn mà, cảm ơn cô. À, cô vào nhà chơi tí nhé?

    – Thôi, em không dám làm phiền. Mai mốt có Thảo ở nhà thì em qua sau.

    Cô quay đi, để lại hương nước hoa nhẹ thoảng. Hưng đóng cửa, thở phào. Anh không muốn nghĩ nhiều, chỉ mong Thảo sớm về để ngôi nhà trở lại bình thường.

    Chiều ấy, Thảo về thật. Cô bước vào nhà, nụ cười rạng rỡ:
    – Em về rồi đây! Mẹ khỏe hơn nhiều rồi.

    Anh chạy ra đỡ hành lý, giọng đầy vui mừng:
    – Về là tốt rồi. Cả nhà như sáng hẳn lên.

    Cô nhìn quanh, thấy nhà sạch bóng, bữa cơm nóng sẵn trên bàn. Cô cười:
    – Anh giỏi quá. Không ngờ ở nhà một mình mà vẫn chu đáo vậy.

    Anh cười hiền:
    – Thì phải học thôi. Em mà đi lâu hơn chắc anh thành đầu bếp mất.

    Bữa cơm hôm ấy vui vẻ. Cô kể chuyện ở quê, anh kể chuyện làm việc. Không khí nhẹ nhàng như thuở mới cưới.

    Nhưng rồi, khi dọn dẹp, Thảo bất chợt hỏi:
    – À, hôm em đi, chị Mai có nhắn cảm ơn em vì cho mượn chậu cây. Chị ấy còn bảo hôm qua có ghé nhà mình. Anh có gặp không?

    Câu hỏi bình thường, nhưng khiến Hưng khựng lại. Anh không muốn giấu, nên kể lại:
    – Ừ, cô ấy mang canh với trái cây sang. Anh chỉ nhận giúp thôi.

    Thảo gật đầu, không nói gì. Cô mỉm cười, nhưng ánh mắt thoáng suy tư.

    Tối đó, sau khi đi dạo cùng nhau về, Hưng thấy vợ ngồi trên ghế, trầm ngâm.
    – Em sao thế?

    – Không sao. Chỉ là… em hơi thấy lạ.

    – Lạ gì?

    Cô nhìn anh, giọng nhỏ nhẹ:
    – Em quý chị Mai, vì chị ấy hiền và lịch sự. Nhưng nếu chị ấy quan tâm anh quá, em lại thấy ngại. Anh biết đấy, trong khu phố, miệng lưỡi người ta khó đoán.

    Anh ngẩn người.

    Thảo nói tiếp, chậm rãi:
    – Em không ghen đâu, chỉ sợ họ hiểu lầm. Hồi trước anh từng hiểu nhầm em, nên em biết cảm giác đó khó chịu thế nào. Giờ em không muốn người khác hiểu lầm anh, hay nghĩ xấu về vợ chồng mình.

    Lời nói của cô khiến anh lặng người. Anh nắm tay vợ, giọng chân thành:
    – Anh hiểu. Anh sẽ cẩn thận hơn. Cảm ơn em vì vẫn tin anh.

    Cô cười, nụ cười ấy dịu như gió.
    – Niềm tin không phải thứ có sẵn đâu anh, nó phải được nuôi mỗi ngày.

    Những ngày sau, Hưng tránh tiếp xúc riêng với Mai. Khi cô sang, anh chỉ mời vào nói chuyện có Thảo. Dần dần, Mai ít ghé hơn, chỉ chào xã giao rồi thôi. Khu phố trở lại nhịp sống cũ: yên bình, thân quen.

    Một chiều cuối tuần, cả khu phố tổ chức dọn vệ sinh chung. Mọi người cùng nhau quét dọn, lau bảng tin, dặm lại hàng rào. Thảo cùng vài chị em phụ nữ lo nước uống, bánh trái.

    Bất ngờ, trong lúc mọi người đang làm, Mai bị trượt chân ngã. Hưng ở gần đó vội chạy lại đỡ. Anh dìu cô dậy, gọi người mang nước.

    Cảnh ấy lọt vào mắt một bà hàng xóm lớn tuổi. Tối đến, lời đồn bắt đầu lan:

    “Tôi thấy anh Hưng nhà số 12 thân thiết với cô Mai lắm nha. Ngã cái là anh ấy đỡ liền, còn cười cười nữa.”

    Tin nhỏ thôi, nhưng qua vài người, nó thành câu chuyện dài.

    Đến tai Thảo, cô lặng người.

    Tối hôm đó, Hưng về nhà, thấy vợ im lặng khác thường. Anh hỏi:
    – Có chuyện gì thế em?

    Cô ngẩng lên, giọng trầm:
    – Em nghe mấy người nói hôm nay anh với chị Mai…

    Anh hiểu ngay. Anh ngồi xuống, nắm tay cô:
    – Chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi. Cô ấy ngã ngay trước mặt, anh đỡ dậy, vậy thôi. Có mấy người đứng đó mà.

    Cô im lặng vài giây, rồi gật đầu:
    – Em tin anh. Nhưng anh thấy không, lời đồn nguy hiểm lắm. Chỉ một cái nhìn, một hành động nhỏ cũng có thể khiến người ta nghĩ sai.

    Hưng thở dài:
    – Ừ, anh hiểu. Lần này anh sẽ để ý hơn.

    Cô nhìn anh, ánh mắt vừa buồn vừa thương.
    – Anh à, cuộc sống vợ chồng không chỉ có tin tưởng nhau, mà còn phải biết giữ gìn cho nhau. Đôi khi, không phải mình sai, mà là mình để người khác có cơ hội nghĩ sai.

    Anh nắm chặt tay vợ:
    – Em nói đúng. Anh sẽ nhớ.

    Vài ngày sau, Mai chuyển đi. Cô để lại mảnh giấy nhỏ gửi cho Thảo:

    “Cảm ơn Thảo vì đã đối xử tốt với tôi. Tôi chuyển công tác, chúc hai vợ chồng luôn hạnh phúc.
    P/s: Tôi xin lỗi nếu sự xuất hiện của mình gây ra điều gì không hay.”

    Thảo gấp mảnh giấy lại, im lặng một lúc lâu. Cô đặt lên bàn, khẽ nói:
    – Mọi chuyện rồi cũng qua, anh nhỉ?

    Hưng gật đầu. Anh nhìn ra ngoài cửa, nơi giàn hoa giấy đang nở rộ. Mưa qua rồi, nắng lại về. Giống như cuộc hôn nhân của họ – đã từng có mưa, từng có gió, nhưng vẫn đủ ấm để đâm chồi lại.

    Một buổi chiều, cả hai cùng ngồi ở hiên, nhâm nhi chén trà. Thảo hỏi:
    – Anh có bao giờ nghĩ, nếu hôm đó em không ra ngoài giúp người bạn bị tai nạn, thì chuyện giữa mình có khác đi không?

    Hưng trầm ngâm:
    – Có lẽ khác. Nhưng anh nghĩ, mọi chuyện xảy ra đều có lý do. Nếu không có đêm mưa đó, anh sẽ không nhận ra mình đã vô tâm đến mức nào.

    Cô cười nhẹ:
    – Còn em thì hiểu, hôn nhân không phải lúc nào cũng bình lặng. Nó cần được chăm sóc như cây hoa ngoài hiên kia. Có lúc héo, có lúc nở, miễn là cả hai vẫn cùng tưới.

    Anh nhìn vợ, ánh mắt dịu dàng.
    – Cảm ơn em, vì đã ở lại, vì đã tin anh.

    Cô đặt tay lên tay anh:
    – Cảm ơn anh, vì đã học cách lắng nghe em.

    Họ ngồi lặng, nghe tiếng gió thổi qua hàng cây. Mặt trời lặn, để lại vệt sáng cam hồng trên những mái ngói.

    Tối đến, trước khi đi ngủ, Thảo đặt lên bàn một cuốn sổ nhỏ.
    – Em muốn mình viết lại những chuyện trong năm nay. Không phải để nhớ chuyện buồn, mà để sau này đọc lại, thấy mình đã đi qua được bao nhiêu sóng gió.

    Anh mở trang đầu. Cô viết bằng nét chữ tròn trịa:

    “Có những đêm mưa khiến ta lạc nhau vì nghi ngờ,
    Nhưng cũng có những cơn mưa giúp ta học cách tin lại từ đầu.”

    Anh đọc, mỉm cười.

    Ngoài trời, tiếng mưa nhẹ lại rơi – không dữ dội như lần trước, mà hiền lành, dịu dàng. Hưng khẽ khép cửa sổ, quay lại nhìn người vợ đang nằm nghiêng, mái tóc rối vương trên gối. Anh chợt nhận ra:
    Thảo không chỉ là người vợ, mà là người bạn, người cùng anh trưởng thành qua từng hiểu lầm, từng tha thứ.

    Anh tắt đèn, bước đến ôm cô thật khẽ.

    Trong hơi thở ấm áp, Thảo nắm tay anh, giọng nhỏ như gió:
    – Lần sau, dù có chuyện gì, mình cũng sẽ nói với nhau, nhé anh.

    – Ừ, nhất định.

    Bên ngoài, cơn mưa lặng dần, để lại tiếng dế rả rích và mùi đất ẩm thoang thoảng. Một chương nhỏ trong đời họ khép lại – không bằng nước mắt, mà bằng sự bình yên của hai người từng lạc mất niềm tin, rồi cùng tìm lại nó trong một đêm mưa năm nào.

    LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.

    Chồng bình tĩnh đối mặt khi vợ ngoại tình, nhưng rồi ra tay khiến cô ta không còn lối thoát…

    Mùi cà phê rang xay thơm lừng lan tỏa khắp căn bếp hiện đại, nhưng Lan không cảm nhận được. Cô ngồi đối diện Tuấn, người đàn ông mà cô đã chung sống mười năm, nhưng giờ đây, khoảng cách giữa họ dường như xa hơn cả đại dương. Ánh mắt Tuấn vẫn trầm tĩnh, nhưng sâu thẳm trong đó, Lan thấy một sự lạnh lẽo đến thấu xương mà cô chưa từng thấy trước đây.

    Lan và Tuấn gặp nhau khi còn là những sinh viên đại học. Tình yêu của họ nồng nhiệt, lãng mạn. Sau khi tốt nghiệp, họ kết hôn. Cuộc sống hôn nhân của họ êm đềm, hạnh phúc. Tuấn là một người chồng mẫu mực, luôn yêu thương, chiều chuộng Lan. Anh làm việc chăm chỉ để lo cho gia đình, luôn cố gắng mang lại những điều tốt đẹp nhất cho cô.

    Lan là một người phụ nữ xinh đẹp, thông minh. Cô có một công việc tốt, một cuộc sống đáng mơ ước. Nhưng theo thời gian, sự êm đềm, bình lặng của cuộc sống hôn nhân dần khiến Lan cảm thấy nhàm chán. Cô bắt đầu tìm kiếm những cảm xúc mới lạ, những trải nghiệm khác biệt.

    Rồi, Lan gặp Hải. Hải là một người đàn ông lãng mạn, phóng khoáng, luôn biết cách nói những lời ngọt ngào. Lan bị cuốn hút bởi sự mới mẻ, sự mãnh liệt mà Hải mang lại. Cô bắt đầu ngoại tình.

    Những buổi hẹn hò lén lút, những tin nhắn giấu giếm, những lời nói dối vụng về cứ thế diễn ra. Lan sống trong một thế giới song song, một bên là gia đình êm ấm với Tuấn, một bên là những cuộc phiêu lưu tình ái với Hải. Cô biết mình đang làm sai, nhưng cô không thể dừng lại. Cô bị cuốn vào vòng xoáy của cảm xúc, của những khao khát được chiều chuộng, được khám phá.

    Tuấn, một người đàn ông tinh tế và nhạy cảm, dần nhận ra sự thay đổi của Lan. Anh thấy cô hay về muộn, thấy cô hay cầm điện thoại nhắn tin trong im lặng, thấy ánh mắt cô xa xăm mỗi khi anh cố gắng trò chuyện. Anh bắt đầu nghi ngờ.

    Một tối, khi Lan đang ngủ say, điện thoại của cô rung lên liên hồi. Tuấn cầm lấy, và thấy tin nhắn từ Hải. Những dòng tin nhắn ấy, những lời lẽ yêu thương, đã vạch trần tất cả.

    Tuấn chết lặng. Trái tim anh như bị hàng ngàn mũi dao đâm xuyên. Anh không giận dữ, không la hét, không làm ầm ĩ. Anh chỉ im lặng. Sự im lặng của anh còn đáng sợ hơn bất kỳ lời trách mắng nào.

    Sáng hôm sau, Tuấn vẫn đối xử với Lan một cách tử tế, bình thường. Anh vẫn pha cà phê cho cô, vẫn hỏi han cô về công việc. Nhưng ánh mắt anh xa cách, giọng nói anh đều đều, không một chút cảm xúc.

    Lan cảm nhận được sự thay đổi của Tuấn. Cô thấy anh không còn cười, không còn trò chuyện nhiều với cô. Cô thấy anh tránh né ánh mắt cô. Lan biết, Tuấn đã phát hiện ra tất cả.

    Lòng Lan dấy lên một nỗi sợ hãi tột cùng. Cô sợ mất Tuấn, sợ mất đi gia đình. Cô bắt đầu van xin, hối lỗi.

    “Anh ơi, em xin lỗi anh. Em biết em đã sai. Em đã làm một việc không thể tha thứ được,” Lan nói, nước mắt cô chảy dài. “Anh hãy tha thứ cho em. Em sẽ không bao giờ tái phạm nữa.”

    Tuấn nhìn Lan, ánh mắt anh vẫn lạnh lùng. “Lan à, anh không giận em. Anh chỉ thất vọng thôi.”

    Lan ôm lấy Tuấn, cô khóc nức nở. “Anh ơi, em xin anh, hãy cho em một cơ hội. Em sẽ sửa chữa lỗi lầm. Em sẽ làm tất cả để bù đắp cho anh.”

    Tuấn nhẹ nhàng đẩy Lan ra. “Lan à, chúng ta không thể quay lại được nữa. Anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh đã quyết định ly hôn.”

    Lan chết lặng. “Ly hôn sao? Không… không thể nào! Anh ơi, em xin anh mà. Đừng bỏ em mà anh.”

    “Anh không bỏ em,” Tuấn nói, giọng anh vẫn bình thản. “Chúng ta sẽ ly hôn trong văn minh. Anh sẽ không làm khó em. Anh sẽ chu cấp cho em đầy đủ.”

    Lan van xin, cầu khẩn. Cô cố gắng níu kéo Tuấn. Nhưng Tuấn vẫn kiên quyết. Sự lạnh lùng và dứt khoát của anh khiến Lan cảm thấy tuyệt vọng.

    Cuộc hôn nhân của họ kết thúc không ồn ào, không tranh cãi. Họ ly hôn trong văn minh, đúng như lời Tuấn nói. Nhưng sự lạnh lùng và dứt khoát của anh lại khiến Lan đau đớn hơn bất kỳ lời mắng mỏ nào. Nó là minh chứng rõ ràng nhất cho sự đổ vỡ không thể hàn gắn.

    Sau khi ly hôn, Lan sống một mình trong căn hộ trống trải. Cô cảm thấy cô đơn, lạc lõng. Bạn bè, những người đã từng ca ngợi cuộc sống hôn nhân viên mãn của cô, giờ đây đều tránh mặt. Hải, người đã từng hứa hẹn đủ điều, cũng biến mất không một lời từ biệt.

    Lan phải đối mặt với sự thật phũ phàng của cuộc đời. Cô nhận ra rằng, những gì cô đã đánh đổi, đều không đáng giá. Cô đã đánh mất một người chồng tốt, một gia đình hạnh phúc, chỉ vì những cảm xúc nhất thời, những khao khát phù phiếm.

    Những ngày đầu, Lan chìm đắm trong nỗi buồn và sự hối hận. Cô không thể chấp nhận được sự thật rằng mình đã mất tất cả. Cô nhớ về Tuấn, nhớ về những ngày tháng hạnh phúc bên anh. Cô nhớ về sự quan tâm, sự bao dung của anh.

    Nhưng dần dần, Lan bắt đầu chấp nhận thực tế. Cô biết rằng, mình không thể cứ mãi chìm đắm trong quá khứ. Cô phải đứng dậy, phải làm lại cuộc đời.

    Lan bắt đầu đọc sách, tham gia các khóa học phát triển bản thân. Cô dành thời gian để suy nghĩ về cuộc đời mình, về những sai lầm mà cô đã mắc phải. Cô nhận ra giá trị của sự trung thực, trách nhiệm, và buông bỏ.

    Cô bắt đầu thay đổi cách sống. Cô không còn theo đuổi những thứ phù phiếm nữa. Cô sống giản dị hơn, biết trân trọng những điều nhỏ bé trong cuộc sống. Cô học cách đối mặt với cảm xúc của mình, học cách yêu bản thân mình.

    Lan cũng bắt đầu tìm kiếm những mối quan hệ chân thành. Cô kết nối lại với những người bạn cũ, những người đã từng bị cô bỏ quên. Cô tham gia các hoạt động thiện nguyện, giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn.

    Thời gian trôi đi, Lan dần trưởng thành. Cô không còn là người phụ nữ nông nổi, ham hư vinh như xưa nữa. Cô trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập, biết sống có trách nhiệm.

    Một lần, Lan tình cờ gặp lại Tuấn trong một buổi hội thảo. Tuấn vẫn vậy, vẫn phong độ, trầm tĩnh. Anh nhìn Lan, ánh mắt anh không còn sự lạnh lùng như xưa, mà thay vào đó là một chút xa cách, một chút bình thản.

    Lan tiến đến gần Tuấn. “Anh Tuấn… anh khỏe không?”

    Tuấn khẽ gật đầu. “Anh khỏe. Em thì sao?”

    “Em khỏe,” Lan nói. “Em… em muốn cảm ơn anh.”

    Tuấn nhìn Lan. “Cảm ơn anh điều gì?”

    “Cảm ơn anh vì đã ly hôn em một cách văn minh,” Lan nói, giọng cô chân thành. “Cảm ơn anh vì đã không làm em phải đau khổ hơn nữa. Cảm ơn anh vì đã cho em một bài học quý giá.”

    Tuấn mỉm cười. Nụ cười của anh không còn vẻ buồn bã, không còn sự thất vọng. Nó là một nụ cười của sự bình thản, của sự buông bỏ.

    “Anh mong em sẽ sống thật tốt,” Tuấn nói. “Hãy tìm thấy hạnh phúc của riêng mình.”

    Lan gật đầu. Cô biết, Tuấn đã buông bỏ quá khứ, đã tìm thấy sự bình yên cho riêng mình. Và cô cũng vậy, cô cũng đã buông bỏ, đã tìm thấy chính mình.

    Sau cuộc gặp gỡ đó, Lan cảm thấy lòng mình thanh thản hơn bao giờ hết. Cô không còn hối hận về quá khứ nữa. Cô biết rằng, những gì đã xảy ra là một bài học cần thiết để cô trưởng thành.

    Lan tiếp tục sống cuộc đời của mình, vẫn làm việc chăm chỉ, vẫn yêu thương và giúp đỡ mọi người. Cô sống một cuộc đời có ý nghĩa, có trách nhiệm. Cô đã tìm lại được chính mình, một con người mới, mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn.

    Lan không còn là người phụ nữ từng sống trong thế giới của sự phù phiếm. Cô đã trải qua nỗi đau, sự mất mát, và từ đó, cô đã tìm thấy giá trị thật sự của cuộc sống. Đó không phải là những gì cô sở hữu, mà là những gì cô đã học được, là những gì cô đã trưởng thành.

    Và mỗi khi nhìn lên bầu trời xanh, nơi những đám mây trắng đang trôi lững lờ, Lan lại cảm thấy lòng mình thanh thản hơn bao giờ hết. Cô biết, mình đã vượt qua được tất cả. Cô đã tìm thấy hạnh phúc, một hạnh phúc đến từ sự bình yên trong tâm hồn, từ sự chấp nhận và buông bỏ.

    Có những mất mát không thể cứu vãn bằng tiền hay hối hận. Đó là bài học mà Lan đã nhận ra một cách đau đớn, nhưng cũng là bài học giúp cô tìm lại chính mình.

  • Em trai âm thầm đi hơn 1000 km tới thăm chị gái lấy chồng xa, cứ ngỡ chị vui vẻ, ai ngờ cảnh tượng trước mắt khiến anh bật kh:óc!..

    Em trai âm thầm đi hơn 1000 km tới thăm chị gái lấy chồng xa, cứ ngỡ chị vui vẻ, ai ngờ cảnh tượng trước mắt khiến anh bật kh/óc!..

    Trên chuyến xe khách đường dài hơn 20 tiếng, Tuấn ngồi tựa đầu vào cửa sổ, mắt dõi theo những dãy núi mờ xa. Cậu mang theo ba lô nhỏ, trong đó có ít bánh đa mẹ nướng, mấy gói chè xanh và đôi dép tổ ong chị gái từng thích. Đó là món quà giản dị mà cậu định tặng khi đến thăm chị — người mà cậu đã hơn 3 năm chưa gặp.

    Chị Lan lấy chồng xa — tận một tỉnh miền Trung cách quê hơn 1000 cây số. Ngày chị đi, cả nhà khóc. Bố mẹ già yếu, Tuấn khi ấy mới ra trường, chỉ biết đứng lặng nhìn chiếc xe đón dâu khuất sau rặng tre. Ban đầu, chị vẫn gọi điện về thường xuyên, gửi tiền cho mẹ mua thuốc, dặn Tuấn giữ sức khỏe. Nhưng rồi những cuộc gọi thưa dần. Gần đây, chị chẳng liên lạc nữa.

    Mẹ Tuấn lo lắm, đêm nào cũng thở dài:
    – Không biết con Lan sống ra sao bên ấy… Sao nó chẳng gọi về?
    Nghe mẹ nói, lòng Tuấn như có kim châm. Cậu quyết định nghỉ phép mấy ngày, âm thầm đi tìm chị. Cậu không báo trước, muốn tạo bất ngờ, mong nhìn thấy chị cười vui như ngày xưa.

    Hơn một ngày ròng rã, Tuấn đến thị trấn nhỏ nơi chị từng nói sẽ ở. Hỏi thăm mãi, cuối cùng cậu cũng tìm được căn nhà cấp bốn nằm sâu trong con ngõ nhỏ, mái ngói cũ, tường loang lổ rêu phong. Cậu hồi hộp bấm chuông.

    Không ai trả lời. Cậu gọi thêm lần nữa. Từ trong nhà, một người phụ nữ gầy gò, mặc áo cũ sờn vai bước ra. Ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn quen thuộc đến lạ. Tuấn sững sờ. Là chị Lan — nhưng khác quá, chẳng còn là cô chị vui vẻ, nhanh nhẹn năm nào.

    Chị nhìn em, ngỡ ngàng mấy giây rồi òa lên:
    – Trời ơi… Tuấn! Em đi đường xa thế này à? Sao không báo chị biết trước?

    Tuấn chưa kịp nói gì, cổ họng nghẹn lại. Cậu nhìn quanh căn nhà, thấy tường bong tróc, góc bếp ẩm thấp, chiếc quạt cũ chạy lạch cạch. Trong nhà, không thấy bóng dáng ai khác.

    – Anh rể đi làm à chị? – Tuấn hỏi, giọng cố giữ bình tĩnh.

    Chị Lan cười nhạt:
    – Ừ, đi làm xa. Cũng lâu rồi chưa về.

    Tuấn thấy mắt chị hoe đỏ, bàn tay gầy guộc run run khi rót nước. Trên cổ tay chị còn vết bầm tím cũ chưa mờ. Cậu nắm tay chị, hỏi nhỏ:
    – Có chuyện gì phải không chị?

    Chị cúi mặt, im lặng. Nước mắt rơi xuống tay Tuấn, nóng hổi. Một lúc sau, chị nghẹn ngào kể:
    – Anh ấy thay đổi từ sau khi làm ăn thất bại. Rượu chè, cờ bạc… rồi hay nổi nóng. Em chịu đựng, nghĩ vì con… nhưng giờ con cũng về nhà nội học, em ở một mình. Cũng chẳng dám nói với mẹ, sợ bà lo.

    Tuấn nghe mà hai bàn tay nắm chặt, móng tay bấm vào da. Trong đầu cậu là hình ảnh người chị năm nào hay gắp thêm miếng cá cho em, che mưa cho em lúc đi học, giờ lại sống cô độc, chịu khổ nơi xứ người.

    – Sao chị không về nhà? – Tuấn nghẹn giọng.
    – Về rồi biết nói sao với mẹ hả em? Nói là chị không giữ được hạnh phúc à? Mẹ già rồi, chị sợ bà buồn. Với lại… chị vẫn hy vọng, một ngày nào đó, anh ấy sẽ thay đổi…

    Chị cười buồn, nụ cười run rẩy như vỡ vụn. Tuấn quay mặt đi, nước mắt rơi xuống áo. Cậu từng nghĩ mình sẽ mang đến cho chị niềm vui, không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng khiến tim nhói đau đến vậy.

    Chiều đó, Tuấn ở lại nấu cơm, dọn dẹp, sửa lại cái mái dột trên hiên nhà. Nhìn em trai loay hoay vá từng tấm tôn, chị Lan lặng lẽ lau nước mắt. Ba năm qua, đây là lần đầu căn nhà nhỏ có tiếng nói cười.

    Tối đến, hai chị em ngồi bên hiên, trời lác đác mưa. Tuấn mở túi lấy ra đôi dép tổ ong:
    – Em mang cho chị nè, mẹ gửi. Mẹ bảo chị vẫn thích đi đôi này.
    Chị nhìn đôi dép, mỉm cười mà nước mắt lại rơi:
    – Đúng là mẹ… vẫn nhớ từng chuyện nhỏ như thế.

    – Về với mẹ đi chị. Đừng chịu đựng một mình nữa. Em hứa sẽ nói đỡ cho chị, mẹ sẽ hiểu mà. – Tuấn nắm chặt tay chị.

    Chị lắc đầu, mắt nhìn xa xăm:
    – Để chị thu xếp đã. Có thể… Tết này, chị sẽ về.

    Câu nói nhẹ như gió, nhưng khiến Tuấn thấy lòng nặng trĩu. Cậu biết, phía sau nụ cười gượng của chị là cả một biển nước mắt.

    Sáng hôm sau, Tuấn chuẩn bị về quê. Chị gói cho cậu ít bánh, mấy quả trứng gà, dặn đi đường cẩn thận. Khi xe rời đi, Tuấn nhìn qua kính, thấy chị đứng bên cổng, dáng gầy nhỏ, tay khẽ vẫy. Cậu không cầm được nước mắt.

    Về đến nhà, Tuấn chỉ nói với mẹ:
    – Chị vẫn khỏe mẹ ạ, làm ăn tốt lắm.
    Mẹ cười hiền, chẳng biết trong lòng con trai đang quặn đau thế nào.

    Ba tháng sau, khi Tết đến, Tuấn đang phụ mẹ dọn bàn thờ thì nghe tiếng xe máy dừng trước ngõ. Chị Lan bước xuống, gầy hơn, nhưng ánh mắt nhẹ nhõm. Chị ôm mẹ, ôm em, khóc nức nở.

    – Chị về luôn rồi. Ở lại làm gần nhà, chăm mẹ, chăm em.

    Tuấn nhìn chị, mỉm cười trong nước mắt. Hóa ra, chuyến đi hơn 1000km ấy không vô ích. Nó khiến chị hiểu rằng, dù cuộc đời có xa đến đâu, vẫn có một nơi để quay về, vẫn có những người thương mình vô điều kiện.

    Và giữa buổi chiều se lạnh ấy, trong ngôi nhà nhỏ, tiếng cười của hai chị em lại vang lên — tiếng cười mà đã rất lâu rồi, Tuấn mới được nghe lại.

  • Ông lão ăn mặc giản dị bị từ chối suất ăn trên máy bay, sau khi hạ cánh ông s:a th:ải toàn bộ phi hành đoàn

    Ông lão ăn mặc giản dị bị t/ừ ch/ối suất ăn trên máy bay, sau khi hạ cánh ông s/a th/ải toàn bộ phi hành đoàn
    Chiếc máy bay thương gia mang số hiệu VN888 chuẩn bị cất cánh từ Singapore về TP.HCM. Tại quầy làm thủ tục, một người đàn ông lớn tuổi bước đến. Ông mặc chiếc áo sơ mi ngả màu, quần kaki đã bạc, chân mang đôi dép nhựa. Trong tay ông là chiếc túi vải cũ – loại túi siêu thị ngày xưa – nhét gọn gàng vài thứ đồ cá nhânNhân viên quầy check-in nhìn ông, rồi nhìn xuống tấm vé trên tay. Vé hạng thương gia. Họ thoáng gi/ật mình, nhưng vẫn lễ phép hướng dẫn ông đến phòng chờ.

    Trên khoang thương gia.

    Ghế 1A – vị trí đ/ắt đ/ỏ nhất – được ông chọn. Khi ông vừa ngồi xuống, một nữ tiếp viên tiến đến, vẻ mặt bố/i r/ối. Cô cúi đầu lịch sự:

    “Cháu x/in lỗ/i… bác có thể cho xem lại vé một chút được không ạ?”

    Ông lão cười nhẹ, lấy vé ra từ túi áo:

    “Đây.”

    Tiếp viên liếc nhìn, x/ác nh/ận đúng là vé thương gia, nhưng ánh mắt vẫn hiện rõ sự ngh/i ng/ờ. Sau vài câu khách sáo, cô bước về cuối khoang, thì thầm với một tiếp viên khác. Họ liếc nhìn về phía ông, cười nhỏ:

    “Chắc trúng số mua vé hạng sang… nhìn như dân lao động.”

    Một doanh nhân trẻ ngồi ghế 1C – áo vest hàng hiệu, đồng hồ Rolex – quay sang khẽ nhăn mặt. Anh ta nhìn ông lão từ đầu đến chân, rồi quay đi, bấm điện thoại. Dù không ai nói ra, nhưng trong khoang ấy, sự kh/ó chị/u vì “sự xuất hiện lệch đẳng cấp” rõ ràng hiện diện.

    Một tiếng sau.

    Khi máy bay ổn định ở độ cao, tiếp viên bắt đầu phục vụ bữa ăn. Những phần ăn sang trọng được bày ra: bò Wagyu, rượu vang đỏ, bánh mì nhập khẩu, tráng miệng panna cotta Ý.

    Ông lão nhẹ nhàng gọi cô tiếp viên:

    “X/in lỗ/i cháu, cho bác xin phần ăn được không?”

    Tiếp viên mỉm cười xã giao, nhưng câu trả lời lạnh tanh:

    “Dạ… hôm nay suất ăn thương gia có giới hạn, ưu tiên khách VIP thường xuyên. Mong bác thông cảm.”
    Ông khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào.

    Vài hành khách xung quanh nhìn nhau, cười kín đáo. Một người nói nhỏ:“Tưởng hạng thương gia là được ăn sang à? Có tiền mua vé mà không đủ tiền mua phong cách.”

    Chuyến bay kéo dài 2 giờ đồng hồ, nhưng với ông – nó là hai tiếng im lặng tột cùng.

    Ông không đòi hỏi. Không trá/ch c/ứ. Chỉ lặng lẽ nhìn qua cửa sổ, gương mặt già nua bình thản, nhưng đôi mắt buồn sâu thẳm.

    Khi máy bay hạ cánh.

    Hành khách lần lượt rời khỏi khoang. Riêng ông lão được mời nán lại vài phút.

    Ngay lúc đó, cửa khoang mở ra, một đoàn người mặc vest đen bước vào…

    …Gương mặt ai nấy đều nghiêm nghị. Người đi đầu là một người đàn ông trung niên, dáng cao ráo, đầu tóc chải gọn, trên ngực áo cài thẻ “Giám đốc điều hành hãng hàng không VN888”.

    Ông tiến đến trước mặt ông lão, cúi đầu thật sâu:

    “Cháu xin lỗi bác… toàn bộ phi hành đoàn chuyến bay VN888 vừa rồi sẽ bị đình chỉ công tác lập tức. Chúng cháu đã thất lễ với Chủ tịch Hội đồng Quản trị.”

    Không khí trong khoang như đóng băng.

    Các tiếp viên đứng sững lại, mặt trắng bệch. Doanh nhân ghế 1C chưa kịp bước ra ngoài, hai chân run rẩy. Những hành khách tò mò dừng lại ở lối đi, chết lặng.

    Ông lão… chính là Chủ tịch sáng lập của tập đoàn hàng không này – người đã dành hơn 40 năm gây dựng từ một hãng bay nhỏ lẻ đến thương hiệu hàng không hàng đầu khu vực. Sau khi nghỉ hưu, ông sống giản dị, ẩn dật, gần như không ai còn nhận ra ông.

    Ông lão nhìn vị giám đốc điều hành, ánh mắt trầm lắng:

    “Không cần đình chỉ ai cả. Họ chỉ nhìn nhận người khác theo cách mà xã hội đã quen dạy họ. Cũng có thể… là do ta đã quá quen với sự vô hình.”

    Ông quay sang nữ tiếp viên trẻ, cô gái vẫn cúi đầu, mắt rưng rưng:

    “Cháu còn trẻ. Nhưng làm nghề phục vụ, điều đầu tiên cần học không phải là cách phân biệt đẳng cấp, mà là tôn trọng con người.”

    Ông lão bước ra khỏi khoang, dáng chậm rãi nhưng thẳng lưng, tay vẫn cầm chiếc túi vải bạc màu.

    Đoàn người áo vest vội vàng theo sau, nhưng ông nhẹ giơ tay ra hiệu: “Ta tự đi được.”

    Sau sự việc đó, một chỉ thị đặc biệt từ trụ sở chính được ban hành nội bộ:

    “Không ai bị từ chối phục vụ vì vẻ ngoài. Tôn trọng khách hàng không phân biệt hình thức, quần áo hay tuổi tác – đó là tư cách của một hãng hàng không tử tế.”

    Và rồi, suốt nhiều năm sau, trong các buổi đào tạo tiếp viên mới, câu chuyện về “ông lão ghế 1A” luôn được nhắc đến – như một bài học không bao giờ cũ về lòng người, sự kiêu ngạo, và cái giá phải trả khi đánh giá người khác chỉ qua chiếc áo họ đang mặc.

  • Người phụ nữ 47 tuổi qua đời sau ít ngày biết bị tiểu đường, BS nói 1 loại gia vị là thủ phạm

    Tiểu đường là căn bệnh rất nguy hiểm mà ngày càng nhiều người mắc phải, nếu không kiêng khem ăn uống được thì rất dễ m.ất mạ.ng.

    Ngày nay, bệnh tiểu đường đang trở nên cực kỳ phổ biến, đặc biệt không chỉ ở người già mà ngay cả người trẻ tuổi cũng mắc phải căn bệnh này. Tuy nhiên, có nhiều người thực sự chủ quan hoặc không nhận thức được sự nguy hiểm của bệnh nên rất lơ là.

    Chẳng nói đâu xa, ngay mẹ chồng mình đây, bà bị tiểu đường hơn 5 năm nhưng lúc nào cũng tự tin m

    ình không sao, chỉ cần mỗi tháng đến bệnh viện đo đường huyết 1 lần thì lo gì chứ.

    Thế nhưng vừa rồi, mình đọc được bài báo về một người phụ nữ còn trẻ đã qua đời vì tiểu đường. Mình chia sẻ lên đây cho mọi người cùng biết và tự cảnh giác.

    Người phụ nữ xấu số nói trên là Zhou Liang (47 tuổi, ở Trung Quốc, tên đã được thay đổi), là công nhân nhà máy dệt ở địa phương. Khi còn trẻ, Liang là hoa khôi nhà máy và được rất nhiều người theo đuổi, sau khi kết hôn cô có cuộc sống ổn định và hạnh phúc.

    Tuy nhiên, thời gian gần đây, tình trạng của Liang đột nhiên trở nên rất tệ, cả ngày không dậy nổi, và cân nặng cũng sụt đi rất nhiều. Thấy vậy, mọi người khuyên Liang đến bệnh viện kiểm tra xem sao.

    Sau khi được bác sĩ thăm khám và cho đi làm các xét nghiệm, kết quả cho thấy cô đang ở giai đoạn cuối của bệnh tiểu đường, thậm chí không có lượng insulin nào có thể cứu được cô.

    Điều đó có nghĩa là thực ra cô đã mắc bệnh tiểu đường trong một thời gian dài nhưng không hề hay biết. Căn bệnh đã diễn tiến âm thầm nhưng vì không đi khám bao giờ nên cô không để ý.

    Khi nghe tin vợ mình bị bệnh nguy hiểm này, người chồng của Liang vô cùng sốc. Anh ngồi xổm ngay ở cổng bệnh viện và khóc nức nở khi không thể chấp nhận sự thật một người đang bình thường như vợ mình lại có thể mắc bệnh hiểm nghèo như vậy.

    Mặc dù các bác sĩ đã rất cố gắng tìm mọi cách để cứu chữa cho cô Liang, tuy nhiên vì bệnh tiểu đường đã ở giai đoạn muộn, nên cuối cùng cô đã qua đời, khi mới 47 tuổi.

    Để tìm hiểu nguyên nhân khiến người phụ nữ mới 47 tuổi như cô Liang đã mắc bệnh tiểu đường và qua đời, các bác sĩ đã phân tích sở thích và thói quen trong chế độ ăn uống hàng ngày của Liang và phát hiện ra rằng chính một loại gia vị trong nhà bếp đã gây hại cho cô.

    Theo lời kể của gia đình, cô Liang rất thích nấu ăn, và một trong nhưng loại gia vị cô thích nhất là xì dầu, dường như món ăn nào cô cũng cho xì dầu, tới bữa vẫn rót thêm để chấm.

    Hàng tạp hoá

    Xì dầu là một loại gia vị được ủ từ đậu nành, lúa mì, nước ngũ cốc thô rất tốt cho cơ thể. Thế nhưng do chứa rất nhiều muốn, khi sử dụng quá nhiều sẽ khiến có thể hấp thụ quá nhiều ion natri, từ đó sẽ dẫn đến đường huyết không ổn định.

    Và cũng chính vì lượng insulin tiết ra không đủ nên glucose trong cơ thể không sử dụng được. Khi chúng tích tụ một lượng lớn trong cơ thể sẽ bị rò rỉ vào máu, từ đó khiến lượng đường trong máu trở nên cao hơn.

    Qua câu chuyện trên, các bác sĩ đã cảnh báo nên ăn ít hơn 3 loại thực phẩm để tránh biến chứng tiểu đường

    Hàng tạp hoá

    Thực phẩm nhiều đường

    Các loại đồ ăn như nước ngọt, bánh kẹo, hoa quả (vải, nhãn, dưa hấu…), hoa quả sấy khô… chứa hàm lượng đường rất lớn, khi đi vào cơ thể sẽ khiến cho hàm lượng insulin ngày càng thiếu và lượng đường trong máu ngày càng khó kiểm soát.

    Ngũ cốc tinh chế

    Phần lớn vitamin, khoáng chất, chất xơ và protein trong hạt ngũ cốc bị mất đi sau khi được chế biến thành các sản phẩm ngũ cốc tinh chế.  Do vậy mà các loại ngũ cốc tinh chế có chỉ số đường huyết cao, khi hấp thụ vào cơ thể sẽ khiến lượng đường trong máu tăng nhanh, đồng thời đòi hỏi cơ thể sản xuất nhiều hormone insulin hơn. Từ đó dẫn tới nguy cơ mắc bệnh tiểu đường.

    Các loại thịt và chế phẩm từ sữa chứa nhiều chất béo

    Các loại thịt và sản phẩm từ sữa chứa nhiều chất béo chính là nguồn cung cấp chất béo bão hòa – một loại chất béo xấu làm tăng nguy cơ mắc bệnh tiểu đường tuýp 2 và bệnh tim. Theo khuyến cáo của hiệp hội Tiểu đường Mỹ, nên hạn chế hấp thụ chất béo bão hòa, không để hàm lượng này vượt quá 7% tổng số calo tiêu thụ hàng ngày để tránh nguy cơ mắc tiểu đường.

    – Các loại thịt chứa nhiều chất béo bão hòa bao gồm: thịt bò thăn, cừu, sườn lợn, thịt gia cầm sẫm màu, nội tạng động vật, gà rán và các loại chế biến sẵn như xúc xích, các loại thịt nguội, thịt xông khói.

    – Các sản phẩm từ sữa giàu chất béo bao gồm: Sữa nguyên kem, kem tươi, kem sữa béo, bơ và pho mát, như cheddar (loại pho mát dày).

  • Nhất gái lông tay, nhì trai lông bụng, họ là người thế nào..? –

    Người xưa cho rằng phụ nữ có lông tay và đàn ông có lông bụng là phúc tướng. Người sở hữu nét tướng này thường giàu có về sau.

    Theo quan niệm cổ xưa và nhân tướng học, con gái có nhiều lông tay thường mang những đặc điểm sau:

    Sẵn lòng lắng nghe

    Phần lớn phụ nữ có lông tay thường có ⱪhả năng chịu đựng tốt và được trời ban cho tính ⱪiên nhẫn bẩm sinh. Họ luôn sẵn lòng lắng nghe, thấu hiểu và đưa ra giải pháp hữu ích nhất cho người ⱪhác.

    Con gái có lông tay nhiều thường mang lại cho bạn sự ngỡ ngàng ⱪhông chỉ vì ⱪhả năng đồng cảm mà còn vì họ là điểm tựa vững chắc, giúp bạn cảm thấy thoải mái và tự tin hơn.

    Thông minh và dũng cảm

    Với những cô gái có lông tay và lông chân, họ thường rất thông minh, gan dạ và can đảm. Họ ⱪhông chấp nhận sự bất công diễn ra trước mặt họ và sẵn sàng lên tiếng, bênh vực những người yếu thế và hỗ trợ hết mình.

    Tuy nhiên, sự can đảm đó ⱪhông hề là dại dột hay hấp tấp mà đều được họ xử lý cẩn thận, suy nghĩ ⱪỹ lưỡng. Trong các tình huống nguy hiểm, phụ nữ có lông tay nhiều thường đề xuất những phương án đột phá, hiệu quả và ít rủi ro hơn.

    Giỏi chuyện giường chiếu

    Phụ nữ lông tay nhiều thường có ⱪỹ năng, sự quyến rũ mê hồn. Họ biết cách ⱪhơi gợi dục vọng ở đàn ông và tạo nên sự ⱪịch tính. Tất nhiên, họ cũng sẵn sàng chiều hết nấc với ham muốn của chàng và ⱪhông ngại làm mới bản thân.

    Tuy nhiên, ⱪhông có nghĩa lắm lông là tướng phụ nữ lăng nhăng hay đào hoa. Họ rất chung thủy, hết lòng vì người mình yêu mà ⱪhông nề hà gì.

    Trai lông bụng là người như thế nào?

    Người ta thường nói rằng con trai có lông bụng thể hiện sự mạnh mẽ và nam tính. Theo một số nghiên cứu, lông bụng nhiều ở nam giới có thể cho thấy thận của họ đang hoạt động hiệu quả. Hơn nữa, người đàn ông có lông vùng bụng rậm rạp cũng thường được cho là có ⱪhả năng “chuyện ấy” rất tốt.

    Tuy nhiên, trong nhân tướng học, ⱪhông đánh giá cao người đàn ông có lông bụng rậm rạp. Có một câu ngạn ngữ dân gian nói rằng “quân tử lông chân, tiểu nhân lông bụng”.

    Người ta thường nói rằng con trai có lông bụng thể hiện sự mạnh mẽ và nam tính.

    Người có lông bụng thường được mô tả là lười biếng, thích ăn và ⱪhông đạo đức trong công việc. Họ đặt ra mục tiêu và tham vọng lớn nhưng thường dùng thủ đoạn và gian trá để đạt được mục đích cá nhân. Họ ⱪhông quan tâm đến việc làm ảnh hưởng đến đối tác và thường thay đổi ⱪhông lường trước. Với tính cách này, họ thường ⱪhông được mọi người tin tưởng.

    Quan điểm này rất rõ ràng trong triết học cổ truyền, với câu ngạn ngữ “cá ⱪhôn cá lội ra ⱪhơi – những người lông bụng chỉ chơi ma mị”. Cần tránh hợp tác với những người đàn ông có lông bụng trong ⱪinh doanh để tránh thất vọng và thất bại.

    Tuy nhiên, ở phương Tây, người ta lại coi người đàn ông có nhiều lông bụng là mạnh mẽ và nam tính. Một ⱪhảo sát cho thấy 70% phụ nữ phương Tây thích người đàn ông có lông bụng. Đối với họ, một người đàn ông đẹp là người cao to, cơ bắp và có nhiều lông bụng, lông ngực.

    Vậy, liệu câu ngạn ngữ “quân tử lông chân, tiểu nhân lông bụng” có đúng ⱪhông?

    Đó là quan điểm của người Á Đông, trong đó có người Việt Nam. Tuy nhiên, nếu bạn là người hiện đại, theo tư tưởng phương Tây, lông bụng, lông ngực chỉ là yếu tố làm tăng tính nam tính và sức hấp dẫn. Rõ ràng có hai quan điểm trái ngược nhau. Vậy nên, câu trả lời phụ thuộc vào quan điểm cá nhân của mỗi người

  • Phụ nữ càng “thi/ếu thốn” thứ này càng ra ngoài tòm tem trai lạ, dù tuổi nào cũng thích ngoại tình… –

    Phụ nữ càng ”thiếu thốn” thứ này càng ra ngoài t;òm t;em trai lạ, dù tuổi nào cũng thích ng;oại t;ình.

    Trong hôn nhân nếu đàn ông để vợ mình thiếu thốn điều này thì cô ấy ra ngoài ngoại tình.

    Đàn bà khi kết hôn thì họ chỉ sống vì gia đình. Đó là lý do mà sau khi kết hôn, họ sẵn sàng buông bỏ sự nghiệp, thanh xuân, các mối quan hệ bên ngoài chỉ để chăm lo cho chồng con sao cho tốt nhất.

    Nhưng đó không phải là lý do khiến đàn bà luôn chung thủy, không nghĩ đến chuyện phản bội chồng. Thực tế thì cả đàn ông và phụ nữ ai cũng có nguy cơ ngoại tình cao như nhau nếu như cảm thấy hôn nhân không còn như mình mong đợi.

    (ảnh minh họa)

    (ảnh minh họa)

    Trên thực tế thì khả năng phụ nữ ngoại tình có quan hệ mật thiết với tuổi tác. Bởi tuổi tác quyết định giai đoạn cuộc đời của người phụ nữ. Có một số giai đoạn cuộc đời quả thực rất dễ “ngoại tình”. Vậy phụ nữ ở độ tuổi nào thường có tỷ lệ ngoại tình cao?

    Vậy đàn bà ở độ tuổi nào dễ ngoại tình, cặp kè với trai lạ

    Theo thông kê thì đàn bà khi bước sang tuổi 35 thì họ dễ mủi lòng trước cám dỗ nhất. Đây có thể là độ tuổi phụ nữ ngoại tình dễ dàng nhất. Khi họ có công việc ổn định, vững vàng về cả tinh thần và vật chất để không phụ thuộc vào chồng.

    Nếu gặp phải người chồng vô tâm, phụ nữ ở tuổi này sẽ thấy cô đơn, muốn tìm một người để bày tỏ nỗi lòng, chia sẻ buồn vui trong cuộc sống. Khi tình cảm với chồng không còn, cuộc sống hôn nhân không hòa hợp, phụ nữ dễ mủi lòng trước người sẵn sàng lắng nghe họ. Họ sẽ mềm lòng khi được một người đàn ông đối xử tốt.

    (ảnh minh họa)

    (ảnh minh họa)

    Ở độ tuổi này đàn bà chẳng còn vướng bận con cái nữa, bởi con cái cũng đã lớn hơn. Họ có thời gian chăm sóc cho bản thân mình xinh đẹp, hồi xuân khiến nhiều người ngỡ ngàng.

    Khi ở độ tuổi 35, phụ nữ dễ sa vào những cuộc tình công sở. Vì hầu hết thời gian họ ở nơi làm việc, tiếp xúc với đồng nghiệp khác giới. Nếu gặp một người đồng nghiệp cùng chung chí hướng làm việc, lại tâm lý, thấu hiểu hơn chồng thì phụ nữ rất dễ rung động.

    (ảnh minh họa)

    (ảnh minh họa)

    Đặc biệt ở tuổi 35 thì đàn bà có thay đổi nhiều trong tâm lý và cả tình cảm, đặc biệt là về khía cạnh chuyện chăn gối. Nếu chồng không thấu hiểu, lạnh nhạt với vợ nhưng lại có một người đàn ông khác săn đón thì phụ nữ sẽ yếu lòng. Đàn ông cần nhu cầu tình dục như sinh lý bình thường, thì phụ nữ cũng thế. Hoặc ở những thời điểm chán chồng cực độ, phụ nữ cũng dễ sa vào lòng của một người đàn ông quan tâm thấu hiểu khác.

    Bởi vậy mới nói trong hôn nhân, đừng nghĩ đàn ông kiếm tiền về là phụ nữ sẵn sàng chung thủy. Cũng đừng nghĩ phụ nữ đã kết hôn thì dù chồng vô tâm thế nào họ cũng hết lòng yêu thương. Đàn bà càng hiện đại họ càng dễ dứt bỏ nếu người chồng vô tâm, họ sẽ ngả lòng vào người khiến họ cảm thấy an toàn.