Danh mục: Chưa phân loại

  • Sáng nào chồng cũng lôi tôi ra đá;/nh vì không biết đẻ con trai… Cho đến 1 hôm, tôi ngất ngay giữa sân vì quá đau, anh ta đưa tôi đến bệnh viện và giả vờ như tôi bị ngã xuống cầu thang. Nhưng ai ngờ khi bác sĩ đưa kết quả cho anh ấy thì tấm phim khiến anh ta ch;/ết lặng

    Sáng nào cũng vậy.

    Chồng tôi lôi tôi ra giữa sân, đánh như trút giận chỉ vì một lý do duy nhất:
    “Tao lấy mày về mà mày không biết đẻ con trai.”

    Ban đầu là cái tát.
    Sau là đạp, là đá.
    Cuối cùng là những cú đánh không còn chừa chỗ kín.

    Hàng xóm nghe thấy thì đóng cửa.
    Mẹ chồng đứng trong nhà, niệm Phật.
    Còn tôi, quen dần với việc co người chịu đòn, chỉ mong anh ta đánh nhanh để còn đứng dậy đi nấu cơm.

    Tôi sinh được hai đứa con gái. Cả hai đều bị coi là “nợ”.
    Mỗi lần nhìn thấy chúng, anh ta lại đánh tôi mạnh hơn, như thể lỗi nằm ở tôi.

    Hôm đó cũng là một buổi sáng như mọi ngày.

    Anh ta vừa đánh vừa chửi, tôi chỉ thấy tai ù đi, mắt tối sầm. Đến cú cuối cùng, tôi ngã gục xuống nền sân, không còn biết gì nữa.

    Khi tỉnh lại, tôi đang nằm trên băng ca. Chồng tôi đứng cạnh, mặt tỏ ra lo lắng hiếm hoi. Anh ta dặn bác sĩ rất nhanh:
    “Vợ tôi trượt chân ngã cầu thang.”

    Tôi không còn sức để nói.
    Chỉ nhắm mắt.

    Bác sĩ cho tôi đi chụp chiếu tổng quát vì nghi ngờ chấn thương nặng. Tôi được đẩy vào phòng, ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu thẳng lên mặt.

    Khoảng một tiếng sau, bác sĩ gọi chồng tôi ra ngoài trước.
    Tôi nằm trong phòng, nhưng vẫn nghe được giọng nói ở hành lang.

    Giọng bác sĩ trầm xuống:
    “Anh có thể vào đây xem phim chụp không?”

    Không có tiếng trả lời.

    Chỉ vài phút sau, cửa phòng bật mở. Chồng tôi bước vào, mặt trắng bệch, tay cầm tấm phim X-quang, run đến mức không giữ nổi.

    Anh ta nhìn tôi, môi mấp máy, nhưng không thốt ra được câu nào.

    Bác sĩ theo sau, nói rất chậm, rất rõ:
    “Chị đây bị chấn thương phần mềm do ngoại lực nhiều lần. Nhưng vấn đề chúng tôi muốn trao đổi là… kết quả khám bổ sung cho anh.”

    Anh ta quay phắt lại:
    “Khám… khám gì?”

    Bác sĩ chỉ vào tấm phim và tập hồ sơ:
    “Anh bị vô sinh bẩm sinh. Không có khả năng sinh con trai hay con gái.”

    Căn phòng im phăng phắc.

    Tôi mở mắt, nhìn lên trần nhà.
    Trong đầu tôi trống rỗng, rồi sau đó là một cảm giác rất lạ — nhẹ đi.

    Hóa ra, suốt bao năm tôi bị đánh đập, bị sỉ nhục, bị coi như đồ vô dụng…
    lại vì một thứ lỗi không hề thuộc về tôi.

    Chồng tôi đứng chết trân.
    Tấm phim rơi xuống đất.
    Anh ta lắp bắp:
    “Không thể… không thể nào… chắc bác sĩ nhầm…”

    Bác sĩ không tranh cãi. Chỉ nói thêm một câu:
    “Hai đứa trẻ anh chị đang nuôi… không phải do chị ấy ‘không biết đẻ’. Mà là do anh không có khả năng sinh sản.”

    Tối hôm đó, công an đến bệnh viện.
    Bác sĩ là người gọi.

    Những vết thương cũ mới trên người tôi không thể giải thích bằng một cú ngã cầu thang.

    Chồng tôi bị mời đi làm việc ngay trong đêm.

    Còn tôi, lần đầu tiên sau nhiều năm, nằm trên giường bệnh mà không sợ sáng mai.

    Có những sự thật không cần gào lên.
    Chỉ cần một tấm phim,
    là đủ để lật ngược cả một đời đổ tội.

  • Trong lúc sửa điều hòa, thợ kỹ thuật phát hiện trong trần nhà có… túi đồ phụ nữ lạ. Tôi nghi chồng “ăn vụng”, cho đến khi mở túi ra, sự thật lại liên quan đến bí mật của mẹ chồng nhiều năm trước

    1. Túi đồ từ trên trời rơi xuống

    Tôi tên là Lan, 32 tuổi, sống cùng chồng và mẹ chồng trong căn nhà nhỏ mặt tiền đường Lê Trọng Tấn. Nhà ba tầng, lâu năm, kết cấu kiểu cũ: trần thạch cao chỗ dày chỗ mỏng. Gần đây phòng ngủ vợ chồng tôi nóng bất thường, máy điều hòa bật mà gió chỉ phả ra hơi ấm. Tôi gọi thợ kỹ thuật đến kiểm tra.

    Anh thợ tên Tín, dáng nhỏ thó, hiền lành. Anh vừa đứng lên chiếc thang nhôm, tháo mặt nạ điều hòa, vừa hỏi:

    – Chị dùng bao lâu rồi?
    – Cũng 5 năm rồi. Dạo này nó yếu lắm.

    Tín soi đèn pin lên sâu bên trong trần nhà, nhíu mày:

    – Ơ… Trong này có cái gì lạ lắm chị ơi.

    Tim tôi đập thình thịch.

    – Lạ… là sao?

    Tín luồn tay lên khe hở giữa trần và dàn lạnh, cố lôi ra một vật gì đó. Chỉ vài giây, anh đặt xuống giường… một chiếc túi xách phụ nữ màu đỏ rượu.

    Nhìn cái túi, tôi chết điếng. Loại túi này đắt tiền, sang chảnh, không phải phong cách của tôi. Tôi cảm thấy chân mình mềm nhũn.

    – Em nghĩ chắc ai đó bỏ quên lúc sửa trần? – Tín đoán.

    Nhưng căn nhà này từ khi tôi về làm dâu đến giờ chưa hề sửa lại trần phòng ngủ.

    Túi nằm ở đó, như một sự thật đang thách thức tôi.

    Tín sửa xong máy điều hòa rồi chào ra về. Trước khi đi anh còn nói:

    – Em nghĩ chị nên hỏi lại mọi người trong nhà xem sao. Túi còn khá mới đó chị.

    Tôi đóng cửa phòng, tay run bần bật khi cầm túi lên. Bên ngoài không bụi bặm, chứng tỏ nó chỉ mới được đặt vào đây… không lâu.

    Tôi nghĩ ngay đến chồng.

    Phòng ngủ này là của hai vợ chồng. Nếu có người phụ nữ nào khác từng bước vào đây… tôi chắc sẽ phát điên.

    Ở dưới nhà, tiếng mẹ chồng tôi lục đục dọn cơm. Còn chồng tôi đang đi công tác ở Buôn Ma Thuột, tối mai mới về.

    Tôi hít sâu, sờ vào khóa kéo.

    2. Bên trong chiếc túi

    Trong túi có:

    – Một ví nhỏ
    – Một khăn tay thêu hoa hồng
    – Một chiếc vòng bạc bị gãy mất một mắt
    – Một tờ giấy cũ gấp làm đôi
    – Và… một tấm ảnh đen trắng cỡ nhỏ.

    Tôi mở ví trước. Không có tiền, chỉ có một tờ giấy chứng sinh cũ kỹ, ố vàng, đề năm 1989. Trên giấy ghi tên một người mẹ: Nguyễn Thị Thanh.

    Thanh? Tôi không quen ai tên đó.

    Tiếp theo, tôi mở tấm ảnh. Trong ảnh là một cô gái trẻ khoảng đôi mươi, nét đẹp mảnh mai, gương mặt phảng phất buồn bã. Điều làm tôi giật mình là bên cạnh cô gái ấy là… mẹ chồng tôi, lúc còn trẻ, khoảng ba mươi mấy tuổi.

    Tôi ngồi thụp xuống giường, tay run rẩy. Tại sao ảnh của mẹ chồng lại nằm trong túi đồ phụ nữ được giấu trong trần nhà?

    Và tại sao lại có giấy chứng sinh?

    Tôi mở tiếp tờ giấy gấp đôi. Đó là một lá thư, nét chữ mềm mại:

    “Chị Lệ,
    Em để đứa bé lại cho chị chăm một thời gian. Em không còn lựa chọn nào khác.
    Em biết chị thương em, nên em gửi gắm.
    Nếu một ngày em không quay lại… em mong chị đừng trách em.
    – Thanh”

    Tôi đọc xong mà toàn thân lạnh đi.

    Thanh… gửi con lại cho mẹ chồng tôi?

    Vậy… chồng tôi có phải con ruột của bà Lệ không?

    Ý nghĩ ấy khiến tôi nghẹt thở.

    Bà Lệ – mẹ chồng tôi – vốn ít nói, trầm tính, và từ trước đến nay vẫn luôn có khoảng cách nhẹ với chính con trai mình. Tôi từng cho rằng đó là tính cách. Nhưng giờ thì…

    Tôi đem túi trộm vào phòng làm việc, giấu dưới bàn. Tôi cần nói chuyện với bà. Tôi không muốn tự mình đoán thêm rồi đau lòng vô ích.

    Tôi xuống bếp, nhẹ nhàng:

    – Mẹ ơi, con… muốn hỏi mẹ chuyện này chút được không?

    Bà ngẩng lên, đôi mắt vốn luôn hiền nhưng nay có gì đó cảnh giác.

    – Ừ, có chuyện gì mà mặt mũi con tái thế?

    Tôi nuốt khan.

    – Con… tìm thấy một túi đồ trên trần phòng ngủ. Trong đó có ảnh mẹ và một cô tên Thanh… với giấy chứng sinh.

    Bà Lệ buông đôi đũa xuống bàn đánh “cạch”.

    – Con nói… con tìm thấy ở đâu?

    – Trên trần phòng con ạ.

    Mặt bà trắng bệch như vừa nhìn thấy ma.

    Tôi chưa kịp hỏi thêm thì bà đứng bật dậy, giọng run run:

    – Con đưa mẹ xem!

    Tôi dẫn bà lên phòng, lấy túi ra. Vừa nhìn thấy nó, bà Lệ lập tức ôm chặt vào lòng, nước mắt trào ra như đê vỡ.

    – Trời ơi… tưởng mất rồi…

    – Mẹ… đây là gì ạ? Con không hiểu.

    Bà bóp chặt quai túi, run đến mức tôi phải dìu bà ngồi xuống giường.

    Rồi bà nói, bằng giọng trầm khàn:

    – Con dâu à… chuyện này mẹ giấu mấy chục năm nay. Mẹ không nghĩ… đến lúc nó lại lộ ra theo cách như vậy.

    Tôi nín thở.

    – Cô gái trong hình… là em ruột mẹ. Em gái mẹ – Thanh.

    Tôi đứng hình vài giây.

    – Em gái mẹ? Vậy còn…

    – Đứa bé trong giấy chứng sinh… chính là con của nó.

    Gió điều hòa phả qua lạnh buốt, nhưng không lạnh bằng câu kế tiếp của mẹ chồng:

    – Và đứa bé ấy… chính là chồng con.

    Tôi nắm chặt mép giường cho khỏi ngã. Điều tôi sợ nhất phút trước – hóa ra… lại đúng theo cách còn đau hơn.

    3. Bí mật của một người mẹ

    Bà Lệ kể, giọng đứt quãng như từng câu đều cắt vào tim:

    – Em mẹ yêu một người đàn ông có gia đình. Nó khờ dại, yêu hết mình, rồi có thai. Khi biết tin, anh ta bỏ rơi nó. Lúc ấy nó tuyệt vọng lắm, định phá thai nhưng mẹ ngăn. Nó sinh thằng Tùng… nhưng nó bị trầm cảm sau sinh nặng lắm con à. Nó không dám nhìn con, không đủ can đảm làm mẹ. Một đêm mưa, nó để lại đứa bé cho mẹ rồi bỏ đi… Mẹ tìm nó suốt năm trời nhưng chỉ nhận được tin nó chết vì tai nạn ở miền Trung.

    Tôi lặng người. Vậy chồng tôi… là con của một mối tình bị nguyền rủa?

    – Mẹ nuôi thằng Tùng như con ruột. Ba nó lúc ấy mất sớm rồi, nên hàng xóm ai cũng nghĩ nó là con mẹ. Mẹ chưa từng dám nói nó biết. Mẹ sợ nó sốc, sợ nó hận mẹ vì đã giấu chuyện của mẹ ruột nó…

    Bà lau nước mắt, đôi vai run lẩy bẩy.

    – Còn vì sao túi đồ trên trần? – tôi hỏi khẽ.

    – Lúc mới sinh, mẹ cất túi này kỹ lắm, để làm kỷ vật cho nó sau này… nhưng rồi vợ chồng con dọn về, mẹ sợ các con thấy, lại sợ nó vô tình tìm được. Mẹ… đem giấu lên trần, chỗ ít ai nghĩ đến nhất.

    Tôi nghẹn họng.
    Câu chuyện tôi tưởng giống phim truyền hình – hóa ra lại xảy ra ngay trong ngôi nhà nhỏ này.

    Nhưng có một điều còn ám ảnh hơn.

    – Con biết… con nghi ngờ chồng con ngoại tình đúng không? – bà Lệ nhìn tôi đầy thương xót. – Nhưng con yên tâm, thằng Tùng nó không bao giờ làm vậy đâu. Nó thương con lắm.

    Tôi cắn môi đến bật máu.
    Hóa ra lòng mình bé nhỏ đến mức nghi oan cho người yêu mình nhất.

    4. Đêm chồng về

    Tối hôm đó, tôi không ngủ được. Câu chuyện của bà Lệ như một vết cắt dài, đau nhưng không thể trách. Tôi nhìn người đàn ông nằm cạnh mình – Tùng – và chợt hiểu rằng anh đang sống mà không biết nguồn gốc của chính mình.

    Tôi muốn nói cho anh biết, nhưng tôi hiểu đó không phải việc tôi có quyền quyết định.

    Nửa đêm, tôi thấy mẹ chồng đứng lặng ở sân thượng, hướng mặt về phía con đường rợp đèn vàng. Tôi nhẹ nhàng đến bên:

    – Mẹ… có định nói cho anh Tùng không?

    – Mẹ muốn – bà khẽ nói – nhưng mẹ sợ nó đau, sợ nó không gọi mẹ là “mẹ” nữa.

    Tôi nắm tay bà:

    – Nếu là người tốt, anh ấy sẽ hiểu.

    Bà nhìn tôi như thể trong tôi có câu trả lời bà tìm mấy chục năm nay.

    – Con… có thể ngồi cạnh mẹ lúc mẹ nói chuyện với nó không?

    Tôi gật đầu.

    5. Sự thật được mở ra

    Chiều hôm sau, Tùng về. Mới nhìn thấy tôi và mẹ ngồi cùng nhau ở phòng khách, anh lập tức cau mày:

    – Có chuyện gì mà hai người nhìn nghiêm vậy?

    Bà Lệ không nói ngay. Bà đặt túi đỏ xước nhẹ lên bàn.

    – Tùng à… con ngồi xuống đi. Mẹ có điều quan trọng phải nói.

    Anh ngạc nhiên:

    – Túi của ai vậy mẹ?

    Tôi chưa kịp trả lời thì mẹ anh đã khóc.

    Tôi ngồi cạnh, đặt tay lên vai bà, ra hiệu để bà nói những lời khó khăn ấy.

    Rồi bà kể lại tất cả – từ người mẹ ruột tên Thanh, đến việc gửi con, rồi bỏ đi mãi mãi, và cả lý do túi đồ nằm trên trần nhà…

    Tùng im lặng. Sự im lặng quặn lên như một cơn bão không tiếng sét.

    Tôi sợ anh sẽ sụp đổ.
    Nhưng anh chỉ ngồi đó, hai tay ôm đầu, nước mắt chảy dài.

    Một lúc lâu sau, Tùng quỳ xuống trước mẹ mình.

    – Mẹ nuôi con suốt ba mươi mấy năm… mẹ đã hy sinh cả đời vì con. Dù con sinh ra từ ai, mẹ vẫn là mẹ của con. Người sinh ra con chưa chắc là mẹ, nhưng người nuôi dưỡng con mới thật sự là mẹ.

    Câu nói ấy như xoa dịu tất cả những vết thương.

    Bà Lệ bật khóc. Tôi cũng khóc. Ba con người ôm nhau trong căn phòng nhỏ, nơi trước đó vài giờ còn chất chứa hoài nghi và bí mật.

    6. Hạt giống yêu thương

    Những ngày sau đó, Tùng chủ động tìm hiểu về mẹ ruột. Anh đến nơi bà Thanh từng sống, thắp nén nhang ở mộ bà. Trở về, anh nói với tôi:

    – Lan à, anh thấy nhẹ lòng lắm. Anh biết ơn mẹ đã nuôi anh, và biết ơn em… vì đã không giấu anh sự thật này.

    Tôi mỉm cười, nắm tay anh.

    Từ ngày bí mật ấy được mở ra, mẹ chồng tôi như trút được gánh nặng mấy chục năm. Bà vui vẻ, khỏe hơn, và lúc nào cũng nói:

    – Hóa ra chỉ cần nói thật thôi, nỗi sợ cũng tan.

    Còn tôi, tôi hiểu một điều:

    Nghi ngờ trong hôn nhân thường đến từ nỗi sợ, không phải từ sự thật.

    Và đôi khi, những gì ta tưởng là phản bội – lại liên quan đến một nỗi đau khác, sâu xa và âm thầm hơn nhiều.

  • Ba con giáp hốt tiền tỷ trong tháng 12, đặc biệt con số 2 giàu vô đối

    háng 12 khép lại một năm với nhiều biến động, nhưng cũng mở ra cánh cửa tài lộc rực rỡ cho một số con giáp may mắn. Theo quan niệm tử vi phương Đông, vận khí cuối năm thường hội tụ, người biết nắm bắt thời cơ sẽ gặt hái thành quả xứng đáng. Trong tháng 12 này, ba con giáp được dự đoán sẽ “hốt tiền tỷ”, làm ăn hanh thông, tiền bạc dồi dào, trong đó con giáp đứng ở vị trí số 2 được đánh giá là giàu vô đối, tài lộc vượt trội hơn hẳn.
    Ba con giáp hốt tiền tỷ trong tháng 12, đặc biệt con số 2 giàu vô đối

    Trước hết phải kể đến con giáp tuổi Thìn. Tháng 12 mang đến cho người tuổi Thìn một dòng chảy tài vận mạnh mẽ nhờ cát tinh chiếu mệnh. Những ai đang kinh doanh buôn bán sẽ thấy rõ doanh thu tăng vọt, khách hàng tự tìm đến, hợp đồng lớn nhỏ liên tiếp được ký kết. Người làm công ăn lương cũng có cơ hội nhận thưởng cuối năm, tăng lương hoặc được cấp trên trọng dụng. Không chỉ tiền bạc, tuổi Thìn còn có tầm nhìn chiến lược tốt, biết đầu tư đúng chỗ nên tiền sinh tiền, tài khoản ngày càng dày lên. Tuy chưa phải giàu nhất trong ba con giáp, nhưng sự ổn định và bền vững của tuổi Thìn khiến ai cũng phải ngưỡng mộ.

    Vị trí số 2 – con giáp tuổi Tý mới thực sự là điểm sáng rực rỡ nhất trong tháng 12 này. Tuổi Tý vốn thông minh, nhanh nhạy và có khả năng xoay chuyển tình thế rất tốt. Cuối năm, vận may tài chính của họ đạt đỉnh, đặc biệt với những người làm trong lĩnh vực kinh doanh, đầu tư, tài chính hoặc công nghệ. Những dự án tưởng chừng bế tắc bất ngờ “lật kèo”, mang lại lợi nhuận khổng lồ. Tiền vào không chỉ từ một nguồn mà đến từ nhiều hướng khác nhau: lương thưởng, lợi nhuận đầu tư, thậm chí là những khoản thu bất ngờ. Người tuổi Tý trong tháng này dễ chạm mốc tiền tỷ, trở thành con giáp giàu vô đối, khiến người xung quanh không khỏi trầm trồ. Quan trọng hơn, họ biết cách quản lý và tái đầu tư, nên sự giàu có không chỉ là nhất thời.

    Cuối cùng là con giáp tuổi Dậu. Tháng 12 mang đến cho tuổi Dậu sự chăm chỉ được đền đáp xứng đáng. Trước đó có thể họ đã trải qua giai đoạn khó khăn, nhưng càng về cuối năm, vận trình càng khởi sắc. Công việc suôn sẻ, nguồn thu chính ổn định, nguồn thu phụ cũng tăng lên đáng kể. Đặc biệt, những người tuổi Dậu làm nghề tự do, kinh doanh nhỏ lẻ hoặc buôn bán online sẽ thấy lợi nhuận tăng rõ rệt. Tuy mức độ bùng nổ không mạnh bằng tuổi Tý, nhưng tuổi Dậu vẫn được xếp vào nhóm con giáp “hốt tiền tỷ” nhờ sự bền bỉ và nỗ lực không ngừng.

    Nhìn chung, tháng 12 là thời điểm vàng để ba con giáp Thìn, Tý và Dậu bứt phá về tài chính. Trong đó, tuổi Tý nổi bật nhất với vận may dồn dập, tiền bạc rủng rỉnh, giàu vô đối so với phần còn lại. Tuy nhiên, tử vi chỉ mang tính tham khảo. Muốn thực sự giàu có và bền vững, mỗi người vẫn cần sự cố gắng, tỉnh táo và biết nắm bắt cơ hội. Khi vận may gặp đúng người, thành công chắc chắn sẽ đến.

  • Chồng chết 6 năm bỗng xuất hiện: Con trai 7 tuổi nói ‘Bố đứng kia’ khiến mẹ chết lặng sự thật đằng sau

    “Chồng đã mất 6 năm vì ta;;i nạ//n lao động ở nước ngoài, hôm đó tôi đang dắt con đi học thì thằng bé quay sang nói: ‘Mẹ, sao bố lại mặc áo mưa màu xanh đứng kia…’
    Chồng tôi đã mất 6 năm vì t;ai n;;ạn lao động ở nước ngoài – cho đến sáng hôm ấy, con trai tôi nói một câu khiến tôi đứng chế/t lặng giữa đường.
    Sáu năm trước, chồng tôi đi lao động ở nước ngoài với ước mơ đổi đời. Anh ấy làm trong một công trình xây dựng lớn, và rồi… ta/i n/ạn xảy ra. Một vụ sậ//p giàn giáo ki;nh h//oàng. Tin báo về như nhá;;t d//ao đâ;;m thẳng vào tim tôi: “Anh ấy không qua khỏi.”
    Tôi gục ngã, nhưng vẫn phải đứng dậy vì con. Nó khi ấy còn chưa biết nói. Tôi nuốt nước mắt, vừa làm mẹ, vừa làm cha.
    Rồi sáng nay, như mọi ngày, tôi dắt con đi học. Trời lất phất mưa.
    Giữa lúc đang bận che ô, thằng bé – giờ đã 7 t//uổi – bất ngờ kéo tay tôi, chỉ về phía bên kia đường.
    Nó nói, giọng rất bình thản, như thể vừa thấy một người quen:
    “Mẹ ơi, sao bố lại mặc áo mưa màu xanh, đứng kia kìa?”
    Tôi chế//t lặng. Ánh mắt tôi lập tức nhìn theo hướng con chỉ. Cảnh tượng trước mặt khiến tim tôi đập thình tịch
    Tôi chạy đến. Và rồi người đàn ông quay lại, hóa ra… 👇👇
    “Cô chạy đến, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Người đàn ông ấy, người mặc chiếc áo mưa màu xanh quen thuộc mà con trai vừa chỉ, từ từ quay lại.

    Lúc này, cô mới nhìn rõ khuôn mặt anh ta. Dưới vành mũ áo mưa, là một gương mặt lấm lem bùn đất, hốc hác đến đáng sợ. Đôi mắt trũng sâu, ẩn chứa một nỗi mệt mỏi và u uất khôn cùng. Mái tóc rối bời bết lại. Anh ta trông như vừa trải qua một cơn bão.

    Nhưng bất chấp sự tàn tạ ấy, từng đường nét trên khuôn mặt đó, đôi mắt đó… cô như “chết đứng”. Máu trong người cô như ngừng chảy. Đó không phải là một người lạ. Đó là một khuôn mặt cô đã nhìn ngắm hàng ngàn lần trong ảnh, trong những giấc mơ đêm khuya, trong ký ức.

    Người đàn ông đó… chính là anh.

    Chồng cô.

    Người mà cách đây sáu năm, người ta báo về rằng đã không qua khỏi trong vụ sập

  • Ba tháng sau khi chia tay mối tình đầu kéo dài suốt năm năm đại học, tôi khoác lên mình chiếc váy cưới trắng muốt, sánh bước bên người chồng hiện tại – một trưởng phòng điềm đạm, thành đạt và hơn tôi tám tuổi.

    Lan và Thắng từng là một cặp đôi đẹp trong mắt bạn bè thời đại học. Năm năm bên nhau, từ những ngày ôn thi căng thẳng, những buổi hẹn hò giản dị ở quán nước ven đường, đến những lần cùng nhau mơ về tương lai, Thắng luôn là chỗ dựa vững chắc cho Lan. Anh không giàu có, gia cảnh bình thường, nhưng tình yêu anh dành cho cô là chân thành và sâu đậm. Vậy mà, sau ngày tốt nghiệp, Lan chọn chia tay. Cô nói rằng cả hai cần thời gian để tìm hướng đi riêng, nhưng Thắng biết lý do thực sự: anh không thể cho cô cuộc sống mà cô mong muốn.

    Một tháng sau ngày ra trường, Lan lên xe hoa với Tuấn – một người đàn ông cô quen qua mai mối gia đình. Tuấn hơn Lan tám tuổi, là trưởng phòng ở một công ty lớn, gia đình có điều kiện, và quan trọng hơn, anh mang lại cho Lan cảm giác an toàn về vật chất mà cô từng mơ ước. Quyết định cưới nhanh chóng, Lan không muốn để quá khứ làm lung lay hiện tại. Cô dự định không mời Thắng, không phải vì ghét bỏ, mà vì không muốn anh khó xử khi thấy cô trong váy cưới bên người khác. Nhưng rồi, sát ngày cưới, lòng cô bỗng trĩu nặng. Năm năm không phải là ngắn, Thắng đã quá tốt với cô, và cô nghĩ anh xứng đáng được biết tin từ chính miệng mình.

    Ngày cưới diễn ra, tiệc được tổ chức trước ở nhà trai trong một nhà hàng sang trọng. Lan rạng rỡ trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi, tay trong tay cùng Tuấn tiếp đón khách mời. Không khí vui vẻ, tiếng cười nói rộn ràng, và ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người khiến Lan cảm thấy mình đã chọn đúng. Đang đứng ở sảnh, Tuấn bỗng nghiêng sang thì thầm với cô: “Nhìn kìa, chiếc xe sang đậu ngoài kia, chắc khách cưới con ông giám đốc ở tầng trên em ạ. Xe này không dưới 8 tỷ đâu.” Lan gật gù, mắt lướt qua chiếc xe đen bóng loáng đậu trước nhà hàng, thầm nghĩ hôm nay đúng là ngày hội của những người giàu có.

    Nhưng rồi, cửa xe mở ra. Một người đàn ông bước xuống, dáng vẻ cao ráo, lịch lãm trong bộ vest đen được cắt may hoàn hảo. Anh đeo kính râm, tay cầm một bó hoa trắng tinh tế. Khi anh tháo kính, tiến về phía cặp đôi, cả Lan và Tuấn đều đứng hình. Là Thắng. Nhưng không phải Thắng của ngày xưa – anh chàng giản dị, rụt rè trong chiếc áo sơ mi cũ và đôi giày sờn. Thắng trước mặt họ giờ đây toát lên khí chất hoàn toàn khác, từ cách anh bước đi đến ánh mắt tự tin.

    Lan lắp bắp: “Thắng… anh… sao lại…” Cô không thể hoàn thành câu nói, đầu óc quay cuồng với hàng tá câu hỏi. Tuấn đứng bên cạnh cũng ngượng ngùng, không biết phải phản ứng thế nào. Thắng mỉm cười nhẹ, đặt bó hoa vào tay Lan: “Chúc mừng em, Lan. Anh chỉ muốn đến tận nơi chúc em hạnh phúc.” Giọng anh bình thản, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm, như chứa đựng điều gì đó mà Lan không thể hiểu hết.

    “Nhưng… xe đó… anh…” Lan vẫn chưa hết bàng hoàng. Thắng nhìn theo hướng cô chỉ, cười khẽ: “À, xe đó à? Công ty anh mới cấp thôi. Sau khi chia tay em, anh quyết định thay đổi bản thân, thử sức ở nước ngoài. May mắn thì cũng có chút thành tựu.” Anh nói nhẹ nhàng, nhưng từng chữ như xoáy vào lòng Lan. Cô chợt nhớ lại những ngày anh từng nói sẽ cố gắng vì cô, nhưng cô đã không tin, không đợi.

    Tuấn gượng gạo bắt tay Thắng, cố giữ vẻ lịch sự: “Cảm ơn anh đã đến, mời anh vào trong dùng tiệc.” Nhưng Thắng lắc đầu: “Thôi, anh chỉ ghé chúc mừng hai người thôi. Anh còn có việc phải đi ngay.” Nói rồi, anh quay lưng bước về chiếc xe, để lại Lan đứng đó, tay ôm bó hoa mà lòng nặng trĩu.

    Khi chiếc xe lướt đi, Lan nhìn theo, lòng dâng lên cảm giác hụt hẫng khó tả. Cô đã chọn Tuấn vì sự ổn định, vì những thứ cô nghĩ Thắng không bao giờ có. Nhưng giờ đây, cô không chắc mình có thực sự hiểu Thắng – người đàn ông từng yêu cô hết lòng trong suốt năm năm. Tiệc cưới vẫn tiếp diễn, nhưng nụ cười trên môi Lan không còn rạng rỡ như trước.

  • Từ ngày thuê người giúp việc, tôi thấy bác rất thiệt tình, dành nhiều tình cảm cho gia đình tôi nên rất ưng ý. Nhưng chồng tôi lại không thấy vậy

    Từ ngày thuê người giúp việc, tôi thấy bác rất thiệt tình, dành nhiều tình cảm cho gia đình tôi nên rất ưng ý. Nhưng chồng tôi lại không thấy vậy, anh luôn có ý định đổi người giúp việc. Thậm chí chồng tôi còn nhiều lần nổi giận vô lý với bác, dù anh không phải là kiểu người dễ mất kiểm soát như vậy. Bác Phượng bị la mắng oan nhưng không hề để bụng, thậm chí còn tìm cách để dỗ dành chồng tôi. Tôi thấy vậy thì càng thương bác giúp việc hơn, cũng không hiểu vì sao chồng mình lại như thế.

    Bỗng một ngày, bác Phượng âm thầm rời khỏi nhà tôi không báo trước. Sáng hôm đó, tôi ngủ dậy không thấy bác giúp việc trong bếp. Sau đó, tôi nhận được tin nhắn của bác rằng bác đã về quê, sẽ không trở lại làm việc cho gia đình tôi nữa. Tôi hơi buồn và cũng khó hiểu vì sao bác vội vàng đi như vậy, chẳng báo trước cho chúng tôi một tiếng. Nếu biết trước, tôi sẽ gửi bác một ít tiền.

    Sau đó, tôi vào phòng của bác để dọn dẹp thì bất ngờ thấy dưới gối của bác có 30 cây vàng được gói trong một cái túi vải đã cũ và một tờ giấy. Trên tờ giấy đó, bác Phượng viết những dòng làm tôi ngỡ ngàng chết lặng.

    Hóa ra bác Phượng là mẹ chồng của tôi. Trước đây, mẹ chồng bỏ rơi chồng tôi, giờ bà rất hối hận muốn quay về nhận lại con và cháu nhưng chồng tôi không chấp nhận. Suốt mấy tháng ở cùng nhà, bà luôn muốn tìm cách bù đắp cho con trai nhưng bị từ chối thẳng thừng. Cuối cùng, bà quyết định về quê, không muốn làm phiền gia đình của con trai nữa. Bà để lại hết tài sản của mình cho vợ chồng tôi, mong được con cái tha lỗi.

    Tôi đưa túi vàng và lá thư của mẹ chồng cho chồng xem. Chồng tôi gật đầu thừa nhận. Trước khi chúng tôi cưới nhau, mẹ chồng đã tìm đến khi anh dẫn tôi về ra mắt nhà chồng ở quê. Bị con trai từ chối, bà không từ bỏ. Đợi khi tôi sinh con đầu lòng, bà nhờ người quen ở quê giới thiệu vào làm người giúp việc trong nhà tôi.

    Tôi thở dài trách chồng sao không nói với tôi sớm. Chồng tôi nói anh không muốn nhắc tới việc mình từng bị mẹ bỏ rơi khi còn nhỏ. Nhưng dù sao đó cũng là mẹ ruột của anh, sao lại để bà làm giúp việc cho nhà tôi như thế được? Chồng tôi còn một mực đòi trả lại số vàng. Tôi chỉ thấy thương mẹ chồng, muốn chồng hiểu cho bà một chút, vì sao thì bà cũng đã lớn tuổi rồi. Giờ tôi phải làm sao đây?

  • Giá vàng hôm nay 17/12/2025: Diễn biến mới sau khi lao dốc 1,6 triệu/lượng

    Giá vàng hôm nay 17/12/2025 lao dốc trên thị trường châu Âu nhưng bật tăng trở lại tại thị trường Mỹ. Trong nước, giá vàng miếng SJC và vàng nhẫn giảm mạnh theo đà hạ nhiệt tỷ giá USD/VND.

    Ngày 17 tháng 12 năm 2025, báo VietNamNet đăng tải bài viết với tiêu đề “Giá vàng hôm nay 17/12/2025: Diễn biến mới sau khi lao dốc 1,6 triệu/lượng”. Nội dung như sau:

    Giá vàng thế giới hôm nay 17/12/2025

    Tới 20h15 ngày 16/12 (giờ Việt Nam), giá vàng giao ngay trên thị trường quốc tế ở mức 4.309 USD/ounce. Vàng giao tháng 2/2026 trên sàn Comex New York ở mức 4.329 USD/ounce.

    Giá vàng thế giới đêm 16/12 cao hơn khoảng 64,2% (tương đương tăng 1.684 USD/ounce) so với cuối năm 2024. Vàng thế giới quy đổi theo giá USD ngân hàng ở mức 137,7 triệu đồng/lượng, đã bao gồm thuế và phí, thấp hơn khoảng 17,9 triệu đồng/lượng so với giá vàng trong nước tính tới cuối phiên 16/12.

    Giá vàng giao ngay trên sàn New York tối 16/12 (giờ Việt Nam) tăng mạnh trở lại, sau nhịp chốt lời trên thị trường châu Âu. Giá vàng bật tăng từ ngưỡng 4.275 USD/ounce lên trở lại 4.310 USD/ounce.

    Vàng tăng trở lại trong bối cảnh đồng USD suy yếu và sức cầu đối với mặt hàng này vẫn rất lớn mỗi khi giá điều chỉnh giảm. Bối cảnh địa chính trị toàn cầu tiếp tục tiềm ẩn nhiều rủi ro, hỗ trợ nhu cầu trú ẩn vào vàng.

    Giá vàng tăng trên thị trường Mỹ sau khi nước này công bố bảng lương phi nông nghiệp tăng nhẹ nhưng bức tranh tổng thể ảm đạm với tỷ lệ thất nghiệp tăng từ 4,4% lên 4,6%; tỷ lệ thiếu việc làm tăng từ 8% lên 8,7%.

    Giá vàng trong nước giảm mạnh rồi bật tăng. Ảnh: NH

    Thông tin này lập tức khiến giới đầu tư đánh cược Cục Dự trữ Liên bang Mỹ (Fed) sẽ phải cân nhắc tới việc duy trì hoặc đẩy mạnh nới lỏng tiền tệ để gia tăng việc làm và thúc đẩy tăng trưởng kinh tế.

    Sau báo cáo, tỷ lệ này là 56,8%, trong đó có 45,9% khả năng Fed hạ 0,25 điểm phần trăm và 10,9% hạ 0,5 điểm phần trăm.

    Giá vàng trong nước hôm nay 17/12/2025

    Trong nước, giá vàng miếng SJC và vàng nhẫn giảm mạnh.

    Cụ thể, tới cuối phiên giao dịch ngày 16/12, giá vàng miếng 9999 tại SJC được niêm yết ở mức 153,6-155,6 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), giảm 1,6 triệu đồng ở cả 2 chiều mua vào và chiều bán ra so với phiên liền trước.

    SJC công bố giá vàng nhẫn loại 1-5 chỉ ở mức 149,9-152,7 triệu đồng/lượng (mua – bán), giảm 1,7 triệu đồng/lượng ở cả hai chiều mua vào và chiều bán ra so với phiên liền trước. Doji công bố giá vàng nhẫn loại 1-5 chỉ ở mức 151-154 triệu đồng/lượng (mua – bán), giảm 800.000 đồng.

    Dự báo giá vàng

    Sau khi bứt phá trong tuần trước lên ngưỡng 4.300 USD/ounce, vàng có dấu hiệu chịu áp lực chốt lời. Giá vàng và bạc có xu hướng chững lại sau nhịp tăng, với hoạt động chốt lời cho thấy xu hướng tích lũy hơn là sự suy yếu của nhu cầu. Dòng tiền trú ẩn an toàn hạ nhiệt khi phần bù rủi ro địa chính trị giảm bớt, song bất định vĩ mô vẫn hạn chế dư địa giảm của kim loại quý.

    Vị thế hợp đồng tương lai và dòng vốn ETF cho thấy xu hướng củng cố thay vì thanh lý diện rộng.

    Vàng được dự báo hưởng lợi khi Mỹ dần công bố những thông tin kinh tế sau một thời gian dài trì hoãn do đóng cửa. Doanh số bán lẻ trong tháng 10 không đổi so với tháng 9, so với mức dự báo tăng 0,1% của các nhà kinh tế.

    Trong năm 2026, vàng được dự báo tiếp tục đi lên cho dù mức tăng có thể không cao. Giới đầu tiếp tục xem vàng là công cụ phòng ngừa trước triển vọng tăng trưởng Mỹ chậm lại và chính sách tiền tệ ngày càng nới lỏng.

    Báo Lao Động cũng đăng tải bài viết với tiêu đề “Giá vàng tăng vọt khi PMI Mỹ cho thấy sản xuất và dịch vụ suy yếu”. Nội dung như sau:

    Giá vàng tăng vọt khi PMI Mỹ cho thấy sản xuất và dịch vụ suy yếu
    Giá vàng thế giới bật tăng trước dữ liệu kinh tế Mỹ. Ảnh: Phan Anh

    Giá vàng vượt 4.330 USD/ounce sau khi dữ liệu mới nhất cho thấy hoạt động kinh tế suy yếu trong khi áp lực giá gia tăng ở cả lĩnh vực sản xuất và dịch vụ trong tháng 12.

    Theo báo cáo công bố ngày thứ Ba của S&P Global, chỉ số PMI Tổng hợp (Composite Output Index) sơ bộ đã giảm xuống 53, từ mức 54,2 của tháng 11. Trước đó, các nhà kinh tế kỳ vọng mức giảm nhẹ hơn, xuống 53,2.

    Sự suy giảm này chủ yếu đến từ lĩnh vực dịch vụ. Chỉ số PMI Dịch vụ giảm xuống 52,9, so với mức 54,1 của tháng 11. Theo dự báo đồng thuận, giới phân tích kỳ vọng chỉ số này đạt khoảng 53.

    Trong khi đó, PMI Sản xuất cũng giảm nhẹ xuống 51,8, từ mức 52,2 của tháng trước. Con số này cũng thấp hơn kỳ vọng thị trường, khi các nhà kinh tế dự báo PMI sản xuất sẽ giảm về 52.

    Giá vàng thế giới niêm yết lúc 23h10 ngày 16.12, ở ngưỡng 4.317,8 USD/ounce. Biểu đồ: Khương Duy
    Giá vàng thế giới niêm yết lúc 23h10 ngày 16.12, ở ngưỡng 4.317,8 USD/ounce. Biểu đồ: Khương Duy

    Ông Chris Williamson – Kinh tế trưởng phụ trách doanh nghiệp tại S&P Global Market Intelligence, cho biết các số liệu trên cho thấy đà tăng trưởng kinh tế gần đây đang mất dần động lực.

    “Mặc dù dữ liệu khảo sát vẫn cho thấy GDP quý IV có thể tăng trưởng với tốc độ thường niên khoảng 2,5%, nhưng tăng trưởng đã chậm lại trong hai tháng liên tiếp. Với đà tăng đơn hàng mới suy yếu rõ rệt, đặc biệt trong giai đoạn trước mùa mua sắm cuối năm, hoạt động kinh tế có thể tiếp tục mềm đi khi bước sang năm 2026″ – ông nói.

    Ông Williamson cũng nhấn mạnh rằng các dấu hiệu suy yếu mang tính lan tỏa rộng.

    “Dòng công việc mới vào khu vực dịch vụ vốn chiếm phần lớn nền kinh tế – gần như chững lại, trong khi đơn đặt hàng nhà máy lần đầu tiên giảm sau một năm.

    Dù các nhà sản xuất vẫn báo cáo sản lượng tăng, doanh số bán hàng yếu hơn cho thấy mức sản xuất hiện tại khó bền vững và sẽ phải điều chỉnh giảm nếu nhu cầu không phục hồi trong năm mới. Các nhà cung cấp dịch vụ cũng ghi nhận một trong những tháng có tốc độ tăng doanh thu chậm nhất kể từ năm 2023” – ông cho biết.

    Theo ông Williamson, mối lo lớn hiện nay là chi phí gia tăng, với lạm phát lên mức cao nhất kể từ tháng 11.2022, kéo theo một trong những đợt tăng giá bán mạnh nhất trong vòng ba năm qua.

    “Giá cả tăng cao một lần nữa chủ yếu được cho là do thuế quan, với tác động ban đầu xuất hiện trong lĩnh vực sản xuất và hiện đang lan sang dịch vụ, làm trầm trọng thêm vấn đề khả năng chi trả,” ông nói thêm.

    Ngay sau khi dữ liệu PMI yếu hơn dự báo được công bố, giá vàng bật tăng mạnh, lên mức cao nhất trong phiên. Vàng giao ngay gần nhất được giao dịch ở mức 4.330,06 USD/ounce, tăng 0,58% trong ngày.

  • X:.ót xa HLV vừa dự SEA Games 33 gặp tainan quadoi

    Huấn luyện viên Kanokporn Donsamran của đội karate Thái Lan qua đời ngay sau khi kết thúc nhiệm vụ ở SEA Games 33.

    Những hình ảnh hoa Sen trắng trên nền đen đẹp nhất, mang đậm ý nghĩa tâm  linh

    Ngày 17/12, cộng đồng thể thao Thái Lan bàng hoàng trước thông tin huấn luyện viên đội tuyển karate Kanokporn Donsamran, qua đời trong một vụ tai nạn giao thông tại huyện Wang Saphung, tỉnh Loei. Vụ việc xảy ra lúc 00h16 hôm nay. Chiếc xe chở bà Kanokporn đâm vào đuôi xe tải chở mía. Thời điểm đó, huấn luyện viên của đội karate Thái Lan trên đường trở về nhà sau khi hoàn thành nhiệm vụ dẫn dắt đội tuyển tham dự SEA Games lần thứ 33 tại Bangkok.

    Bà Kanokporn, 38 tuổi, đóng vai trò quan trọng trong thành tích ấn tượng của đội tuyển karate Thái Lan tại SEA Games 33. Đội chủ nhà giành tới 4 huy chương vàng, 5 huy chương bạc và 2 huy chương đồng. Sự ra đi của bà được xem là một mất mát lớn đối với cộng đồng thể thao và karate Thái Lan.

    Võ sư Thái Lan vừa dự SEA Games 33 gặp tai nạn qua đời- Ảnh 1.

    Thái Lan bày tỏ niềm tiếc thương sâu sắc trước sự ra đi của bà. (Nguồn: DailyNews)

    Hiệp hội Karate Thái Lan đã đăng lời chia buồn trên mạng xã hội: “Hiệp hội Karate Thái Lan xin gửi lời chia buồn sâu sắc nhất đến gia đình bà Kanokporn Donsamran, vợ của Tổng thư ký Hiệp hội. Chúng tôi vô cùng thương tiếc trước sự ra đi của bà” .

    Cộng đồng thể thao Thái Lan đang bày tỏ niềm tiếc thương sâu sắc đối với bà Kanokporn, một huấn luyện viên tận tâm, người đã cống hiến hết mình cho sự nghiệp karate quốc gia.

  • “Mẹ ơi đừng b:ỏ con! Mẹ cho con đi theo với…”

    Tôi đứng trước gương, nhìn người phụ nữ trong bộ váy cô dâu lộng lẫy mà thấy xa lạ vô cùng. Lớp phấn dày cộm che đi quầng thâm và đôi mắt sưng húp vì khóc suốt đêm qua. Bên ngoài, tiếng nhạc đám cưới rộn ràng, tiếng cười nói xôn xao của quan khách như những nhát búa gõ vào lồng ngực đang thắt lại của tôi. Đáng lẽ ra, đây phải là ngày hạnh phúc nhất. Nhưng với tôi, nó giống như một ngày định mệnh đầy nghiệt ngã.

    Cuộc đời tôi chưa bao giờ là một đường thẳng êm ả. Bố mẹ mất sớm, tôi lớn lên như cây cỏ dại bên hiên nhà dì, thiếu thốn tình thương và luôn khao khát một mái ấm. Chính sự yếu đuối và ngây thơ ấy đã đẩy tôi vào vòng tay gã đàn ông đầu tiên – kẻ đã vẽ ra viễn cảnh màu hồng rồi tàn nhẫn “quất ngựa truy phong” khi biết tôi mang trong mình giọt máu của hắn.

    Ngày ấy, đứng trước cửa phòng phá thai lạnh lẽo, câu nói của dì như gáo nước lạnh tạt vào mặt tôi: “Con bỏ nó đi thì khác gì giết người? Dù sao nó cũng là con mình, có tội tình gì đâu”. Tôi quay lưng bỏ chạy khỏi bệnh viện, chấp nhận từ bỏ cánh cổng đại học, lao vào đời làm đủ nghề để nuôi con. Tôi trở thành mẹ đơn thân, mang trên mình vết sẹo của sự phản bội và định kiến xã hội.

    Bé Bống ra đời trong sự thiếu thốn đủ đường, nhưng con bé là ánh sáng duy nhất của tôi. 5 năm trôi qua, hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống. Bống hiểu chuyện đến đau lòng, chưa bao giờ đòi hỏi cha, chỉ cần mẹ cười là nó vui.

    Rồi tôi gặp Tùng.

    Tùng xuất hiện như một cơn mưa rào giữa mùa hạ oi ả. Anh chững chạc, dịu dàng và đặc biệt là không nề hà quá khứ của tôi. Cách anh kiên nhẫn ngồi chơi đồ hàng với Bống, cách anh mua cho con bé từng hộp sữa, cái kẹo đã làm tan chảy tảng băng trong lòng tôi. Tôi đã tin, thực sự tin rằng ông trời cuối cùng cũng bù đắp cho mình. Tôi mơ về một gia đình có Tùng, có tôi và bé Bống.

    Sau nửa năm quen nhau, tôi phát hiện mình có thai với Tùng. Một sinh linh mới đang hình thành, kết tinh tình yêu mà tôi ngỡ là viên mãn. Đám cưới được xúc tiến nhanh chóng. Nhưng ngay lúc tôi đang lâng lâng trong hạnh phúc, Tùng dội cho tôi một gáo nước lạnh buốt giá: “Sau khi cưới, em để con Bống lại cho dì nuôi đi. Anh sợ sau này con chung, con riêng phức tạp, chúng nó sống không hòa thuận. Em cứ để con sống với dì, nhớ thì về thăm”.

    Tôi chết lặng. Tùng nói nhẹ nhàng nhưng ánh mắt anh kiên quyết đến lạnh lùng. Tôi đã khóc, đã van xin, nhưng Tùng đưa ra lý lẽ về tương lai của đứa bé trong bụng, về thể diện gia đình anh. Nỗi sợ hãi mơ hồ về việc lại mang tiếng “chửa hoang”, sợ đứa con trong bụng sinh ra không có cha lại trỗi dậy, bóp nghẹt lý trí của tôi. Tôi hèn nhát gật đầu. Một cái gật đầu đổi lấy sự bình yên giả tạo, nhưng lại xé toạc trái tim người mẹ.

    Ngày cưới đến. Từ sáng sớm, bé Bống đã cảm nhận được sự bất thường. Con bé không chịu rời tôi nửa bước, đôi bàn tay bé xíu cứ nắm chặt lấy gấu váy mẹ. “Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con lại một mình. Mẹ đi lấy chồng cho con theo với… Con hứa sẽ ngoan mà…”. Từng câu nói ngọng nghịu của con như xát muối vào tim tôi. Tôi chỉ biết ôm con, nuốt nước mắt vào trong, cố gắng gỡ tay con ra để trang điểm. Tôi tự lừa dối mình rằng: “Chỉ một thời gian thôi, khi ổn định mình sẽ đón con về”.

    Giờ đón dâu đã điểm. Tùng bước vào phòng, lịch lãm trong bộ vest chú rể. Anh nhìn tôi mỉm cười, nhưng khi ánh mắt chạm vào bé Bống đang khóc lóc bám lấy chân tôi, nụ cười ấy tắt ngấm. Anh cau mày, cúi xuống bế xốc con bé lên.

    “Anh làm gì vậy?” Tôi hoảng hốt níu tay chồng. Tùng không trả lời tôi ngay. Anh bế Bống ra khỏi phòng cô dâu, đi thẳng sang căn phòng kho nhỏ bên cạnh – nơi dì tôi hay để đồ đạc linh tinh. Anh đặt con bé vào đó rồi nhanh tay chốt khóa cửa lại bên ngoài.

    “Anh đưa mẹ giữ con một lúc. Người ta nói rước dâu mà có tiếng con khóc, lại còn bám theo thì xui xẻo lắm, không may mắn đâu”. Tùng phủi tay, quay lại chỉnh tề trang phục như vừa vứt bỏ một món đồ phiền phức. Tôi đứng chôn chân tại chỗ. Câu nói của Tùng ong ong trong đầu tôi. Xui xẻo sao? Con gái tôi là điều xui xẻo sao?

    “Rầm! Rầm! Rầm!”

    Tiếng đập cửa dồn dập vang lên. Cánh cửa gỗ cũ kỹ rung lên bần bật dưới sức lực yếu ớt của một đứa trẻ 5 tuổi. “Mẹ ơi! Mở cửa cho con! Mẹ ơi con sợ! Mẹ đừng đi… hu hu… Mẹ ơi!!” Tiếng khóc xé lòng của Bống xuyên qua lớp cửa, xuyên qua cả tiếng nhạc đám cưới ồn ào bên ngoài, đâm thẳng vào tim tôi. Đó là tiếng kêu cứu của đứa con mà tôi đã dứt ruột đẻ ra, đứa trẻ đã cùng tôi đi qua những ngày tháng tăm tối nhất. Nó đang bị nhốt trong bóng tối, chỉ vì “sự may mắn” của cuộc hôn nhân này.

    Tùng tiến lại gần, cầm lấy tay tôi, giọng giục giã: “Thôi nào em, đến giờ rồi. Dì sẽ trông nó, lát nữa nín ngay ấy mà. Mình đi thôi, mọi người đang đợi”. Bàn tay Tùng ấm, nhưng sao tôi thấy lạnh toát sống lưng. Tôi nhìn người đàn ông trước mặt. Đây là người cha tốt mà tôi từng kỳ vọng sao? Một người đàn ông có thể nhẫn tâm nhốt một đứa trẻ 5 tuổi đang hoảng loạn vào phòng kín chỉ vì mê tín, chỉ vì sĩ diện, liệu có thể yêu thương con tôi và cả đứa trẻ trong bụng tôi sau này?

    Hôm nay anh ta nhốt con tôi lại. Ngày mai, liệu anh ta có đuổi nó ra đường không? Tiếng đập cửa vẫn không ngừng vang lên, càng lúc càng thảm thiết: “Mẹ ơi… con ngoan rồi… mẹ đừng bỏ con…”. Lý trí tôi vỡ vụn. Sự cam chịu, nỗi sợ hãi về định kiến, tất cả tan biến. Trong đầu tôi giờ chỉ còn lại hình ảnh bé Bống đang co ro trong bóng tối. Tôi là mẹ. Tôi không thể làm thế này!

    Tôi giật mạnh tay mình ra khỏi tay Tùng. Cái giật mạnh khiến anh ta loạng choạng, ngỡ ngàng nhìn tôi: “Em làm cái gì vậy?”. Tôi không nói gì, đưa tay lên đầu giật phăng chiếc khăn voan cô dâu vướng víu ném xuống đất. Tôi quay người, chạy lao về phía căn phòng kho. “Lan! Em điên à? Giờ đón dâu rồi!” Tùng hét lên phía sau.

    Tôi mặc kệ. Tôi lao đến mở chốt cửa. Cánh cửa bật mở. Bé Bống nhào ra, mặt mũi tèm lem nước mắt, người run lên bần bật. Con bé thấy tôi thì òa lên, ôm chặt lấy chân tôi như người sắp chết đuối vớ được cọc. Tôi quỳ xuống, ôm chặt con vào lòng, nước mắt tôi cũng trào ra giàn giụa. “Mẹ đây rồi. Mẹ xin lỗi. Mẹ không đi đâu hết. Mẹ không bao giờ bỏ con nữa”.

    Cả căn nhà bỗng im bặt. Dì tôi, họ hàng hai bên đều sững sờ nhìn cảnh tượng đó. Tùng đỏ mặt tía tai, bước tới gằn giọng: “Em đang làm trò cười cho thiên hạ đấy à? Đứng dậy ngay! Đưa con bé cho dì rồi lên xe hoa!”. Tôi ngước lên nhìn Tùng, ánh mắt ráo hoảnh. Tôi đứng dậy, bế bổng con gái trên tay, nhìn thẳng vào mặt người chồng sắp cưới:

    “Sẽ không có xe hoa nào cả. Tôi không thể lấy một người đàn ông coi con tôi là điềm xui xẻo. Anh sợ con tôi làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của anh, vậy thì tôi trả lại sự tự do cho anh”.

    “Cô… cô dám hủy hôn? Cô nghĩ cho đứa con trong bụng chưa?” Tùng nghiến răng.

    Tôi đặt tay lên bụng mình, đau đớn nhưng kiên định: “Con tôi, tôi sẽ nuôi. Tôi đã nuôi Bống một mình được 5 năm, tôi cũng sẽ nuôi đứa bé này nên người. Nhưng tôi thà làm mẹ đơn thân, còn hơn để các con tôi phải sống với một người cha tàn nhẫn và ích kỷ như anh”. Nói rồi, tôi tháo chiếc nhẫn cưới trên tay, đặt mạnh xuống bàn trà trước mặt quan viên hai họ. Tôi quay sang dì, người đang rơm rớm nước mắt nhìn tôi: “Dì ơi, con xin lỗi. Con không thể đi bước nữa. Con về nhà mình thôi dì”.

    Tôi bế Bống bước ra khỏi rạp cưới, bỏ lại sau lưng tiếng xì xào, tiếng chửi bới của nhà trai và cả khuôn mặt chết lặng của Tùng. Nắng ngoài trời chói chang, tôi bước đi trên đôi chân trần, váy cưới lấm lem bụi đất, nhưng lòng tôi nhẹ bẫng. Trên vai tôi, tiếng nấc của Bống đã thưa dần. Con bé gục đầu vào vai tôi ngủ thiếp đi vì mệt. Tôi biết, con đường phía trước lại gập ghềnh sỏi đá, lại là những ngày tháng vất vả mưu sinh. Nhưng chỉ cần được ôm con trong tay, không phải nghe tiếng khóc xé lòng sau cánh cửa ấy nữa, thì bão tố ngoài kia có là gì.

    Tôi đã về nhà. Nhà là nơi có con.

  • Tại sao phụ nữ 55 tuổi vẫn muốn ngoại tình?


    Ngoại tình là điều sai trái, tuy nhiên thực tế đã cho thấy tỷ lệ ngoại tình trong các gia đình ngày này đang ngày một tăng, phụ nữ cũng không phải ngoại lệ.

    Không riêng gì phụ nữ trẻ, ngay cả những người ngoài 50 vẫn có nhu cầu ngoại tình, vì sao lại thế?

    Cô Phùng 55 tuổi

    25

    Tôi năm nay 55 tuổi và đã ngoại tình được nửa năm vì chồng rất lạnh nhạt với tôi. Tôi đã kết hôn được 30 năm, có một cô con gái đã lấy chồng.

    Chồng tôi thường xuyên ra khỏi thành phố vì công việc của anh ấy. Lúc đầu, anh ấy sẽ gọi cho tôi để nói về tình hình bên ngoài. Nhưng về sau không còn gọi điện cho tôi nữa mà là tôi chủ động gọi.
    Anh ấy luôn bận rộn và không có thời gian để trả lời điện thoại, vì vậy tôi đã ngừng gọi cho anh ấy. Chúng tôi không còn dành thời nhau cho nhau cũng như quan tâm đến nhau nữa.

    Trong một chuyến du lịch sau khi nghỉ hưu, tôi đã gặp Tiểu Trần, 40 tuổi, một người yêu cuộc sống. Lúc đầu, chúng tôi là những người bạn bình thường, cùng nhau đi leo núi và đi dạo cùng nhau. Sau đó Tiểu Trần nói thích tôi, và tôi không thể cưỡng lại sự cám dỗ và chấp nhận ngoại tình. Bây giờ anh ấy đối xử với tôi rất tốt, và tôi rất hạnh phúc với người đàn ông này.

    Cô Giang 55 tuổi

    Khi còn trẻ, tôi và chồng tôi yêu xa nhưng chúng tôi vẫn dành tình cảm cho nhau và lựa chọn kết hôn. Tôi nghĩ rằng chồng tôi sẽ luôn tốt với tôi, nhưng sau đó tôi phát hiện ra rằng anh ấy đã phản bội khi tôi 40 tuổi.
    Anh “cảm nắng” với một nữ đồng nghiệp trong một lần đi công tác. Lúc đó tôi rất tức giận nhưng tôi không ly hôn với anh. Trước đây, chúng tôi đã từng có rất nhiều chủ đề, nhưng thời điểm chúng tôi không có gì để nói cùng nhau. Kiểu hôn nhân này kéo dài nhiều năm.

    Sau này, chồng và bạn bè đi nơi khác làm dự án nên ít về. Tôi đã nghỉ làm, vì vậy tôi đã đi khiêu vũ với các chị em của mình. Tôi gặp một người đàn ông chủ động theo đuổi tôi. Lúc đó tôi cảm thấy cô đơn trong lòng nên đã ở bên anh ấy. Sau đó, sau khi chúng tôi ở bên nhau được nửa năm, tôi cảm thấy rằng mối QH kiểu này sẽ không kéo dài lâu, và chúng tôi chia tay.

    Cô Nhậm 55 tuổi

    23

    Tôi là người đã trải qua ba cuộc hôn nhân. Tôi kết hôn năm 25 tuổi và ly dị trong vòng hai năm vì chồng cũ của tôi là một kẻ cờ bạc. Tôi không thể chấp nhận cuộc sống hôn nhân như vậy.

    Sau đó tôi kết hôn lần nữa khi tôi 28 tuổi. Lúc đó tôi đang có bầu nên vội vàng làm đám cưới. Cuộc hôn nhân thứ hai kéo dài 10 năm rồi cũng kết thúc do chồng cũ ngoại tình bên ngoài.

    Năm 40 tuổi, tôi đến phòng tập gym và gặp một người đàn ông. Anh làm trái tim tôi rung động, anh kém tôi 5 tuổi nhưng tôi vẫn lấy anh làm chồng. Thời gian đầu, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, biết cách thấu hiểu và bao dung cho tôi, chúng tôi rất hợp nhau.

    Nhưng khi chúng tôi ở bên nhau lâu hơn, mâu thuẫn của chúng tôi xuất hiện. Anh bắt đầu thích uống rượu. Sau khi uống rượu, anh ta trở nên điên loạn và thậm chí còn đánh đập tôi.

    Sau đó, tôi đến một buổi họp lớp, và tôi đã nói chuyện với một bạn nam cũ của mình, và chúng tôi đã ở bên nhau. Anh ấy trở thành đối tượng ngoại tình của tôi, và tôi cảm thấy rất thư thái khi ở bên anh ấy