Danh mục: Chưa phân loại

  • Con gái một mực muốn lấy chồng Hàn Quốc để đổi đời, tôi đành chiều ý thành toàn cho nó, nào ngờ 1 năm sau, thứ về thăm tôi lại chỉ là …..

    Con đường vào ấp Bình Lộc lầy lội sau cơn mưa. Bùn đất quấn lấy bánh xe, trơn trượt như thể con đường cũng đang than khóc. Hai bên là ruộng nước, là những mái nhà dột nát nép mình bên hàng dừa. Ở cuối con đường ấy, có một căn chòi nhỏ lụp xụp — nơi ông Nguyễn Văn Tám vẫn ngồi lặng lẽ bên bếp tro tàn, chờ đợi con gái mình… dù chỉ còn là nắm tro.

    Ngày Thảo sinh ra, cả xóm đều nói con bé có khuôn mặt phúc hậu. Mẹ mất sớm, cha gầy còm, nó lớn lên giữa ruộng đồng, tay chai sạn vì phụ cha nhổ cỏ, gánh lúa thuê. Từ năm mười bốn tuổi, Thảo đã biết đi làm công cho xưởng may ở Bình Dương, mỗi tháng gửi về vài trăm ngàn cho cha. Ông Tám chẳng bao giờ tiêu riêng một đồng, toàn đem đi mua gạo, thuốc cho mẹ bệnh.

    Một buổi chiều, khi đang vá chiếc áo cũ bên hiên nhà, Thảo nói:

    “Cha à, con có người mai mối, nói có ông người Hàn muốn cưới vợ Việt. Họ bảo con lấy, sẽ có tiền gửi về cho cha xây lại mái nhà này…”

    Ông Tám lặng người. Ông không hiểu đất nước xa xôi kia ra sao, chỉ biết con gái mình còn trẻ, còn khờ. Nhưng khi nhìn mái nhà dột nước, nhìn hai đứa em Thảo trần truồng chạy chơi, ông chỉ thở dài.

    “Nếu con thấy được, thì… cha cũng không ngăn. Miễn sao con hạnh phúc.”

    Ngày cưới, chú rể chẳng biết nói tiếng Việt, chỉ cúi đầu cười gượng. Người môi giới thì luôn miệng giục, không cho nhà gái tới đông. Tấm ảnh cưới chụp vội trong nhà hàng rẻ tiền, Thảo mặc áo dài trắng, mắt đỏ hoe. Ông Tám nhớ, khi tiễn con ra xe, nó nắm tay ông thật chặt:

    “Con đi vài năm rồi về, cha đừng lo…”

    Từ Hàn Quốc, Thảo vẫn gọi về đều đặn. Giọng con run run giữa mùa đông lạnh, nhưng luôn cố tỏ ra mạnh mẽ.

    “Con ổn, cha ơi. Ở đây tuy lạ lẫm, nhưng con sẽ cố.”

    Rồi đến một ngày, điện thoại im bặt. Không ai nghe thấy tiếng Thảo nữa. Ông Tám mất ngủ nhiều đêm, chỉ biết lần mò gọi lại, nhưng đầu dây bên kia không còn ai bắt máy.
    Cho đến sáng tháng 7 năm ấy, người của Sở Tư pháp đến nhà. Họ mang theo một phong bì dày, vài tờ giấy có dấu đỏ và nét chữ ngoằn ngoèo của người dịch.

    “Con gái ông… đã mất.”

    Mọi thứ sau đó chỉ còn là mờ mịt. Báo chí Hàn đưa tin: cô dâu Việt bị chồng sát hại vì xin trở về nước. Thi thể bị giấu trong tầng hầm, tám ngày sau mới được phát hiện.
    Người ta nói, khi cảnh sát tới, kẻ giết người vẫn ngồi uống rượu như chẳng có chuyện gì.


    Buổi chiều hôm ấy, xóm nhỏ phủ một màu tang tóc.
    Trong căn nhà lá nghiêng ngả, di ảnh Thảo đặt trên chiếc bàn gỗ ọp ẹp, bên dưới là nồi cơm nguội và nắm muối trắng. Hàng xóm đến thắp nhang, không ai nói gì. Ông Tám ngồi một góc, mắt nhìn xa xăm, bàn tay run run mở lại bức thư cuối cùng con gửi:

    “Cha ơi, con chỉ muốn sống một đời bình yên. Con không muốn làm khổ ai. Nếu con không còn gọi về được nữa, cha đừng trách con, nha cha…”

    Giấy đã ố vàng, chỗ cuối thư dính một vệt nước loang — không biết là nước mắt con, hay nước mắt người cha giữ thư.

    Buổi tối, gió từ cánh đồng thổi qua khe vách, mang theo mùi ẩm của rơm mục. Ông Tám đốt điếu thuốc, nhìn ánh đèn leo lét trên bàn thờ. Ông nghe tiếng con gái gọi trong mơ — giọng nhỏ xíu, như từ một nơi rất xa:

    “Cha, con lạnh quá…”


    Một năm rồi, tro cốt Thảo vẫn còn ở Hàn Quốc. Gia đình chẳng có tiền đi nhận.
    Mỗi lần ai nhắc, ông Tám chỉ khẽ lắc đầu:

    “Nó bảo sang đó vài năm rồi về… giờ về cũng không còn nguyên vẹn nữa…”

    Gió lại thổi, ngọn đèn dầu chao nghiêng. Bên ngoài, tiếng dế rả rích trong đêm.
    Giữa mảnh đất nghèo ấy, người cha vẫn ngồi đó — chờ đợi, hy vọng một phép màu đưa con gái trở về, dù chỉ là một nắm tro tàn, để được nằm yên dưới gốc dừa quê nhà.

  • Cưới vợ hơn mình 19 tu-ổi vì “chị ấy tr:ải đời, sâu sắc, 3h sáng dậy đi vệ s:i:nh anh mới tá hỏa ra

    Cưới vợ hơn mình 19 tuổi vì “chị ấy trải đời, sâu sắc, 3h sáng dậy đi vệ sinh anh mới tá hỏa ra

    Nam – 26 tuổi – được cả hội bạn ca ngợi là “trai khôn có chí hướng”, không mê gái trẻ, không đắm sắc đẹp, chỉ mê phụ nữ từng trải.

    Thế nên khi Nam cưới chị Ngọc – 44 tuổi, mọi người đều bất ngờ.

    Chị từng là giám đốc sáng tạo, đẹp quý phái, nói chuyện sâu sắc, hiểu tâm lý đàn ông đến mức Nam gật đầu làm chồng sau 2 tháng yêu.

    – Người ta hỏi cưới gái 18, còn mình lấy vợ hơn 18 tuổi. Nhưng không sao!

    – Chị ấy từng trải, chị ấy chín chắn…

    – Chị ấy là người phụ nữ hiểu mình nhất!

     

    Nam tự hào tuyên bố thế trong lễ cưới.

    Đêm tân hôn.

    Phòng ngủ lãng mạn, sáp thơm trầm ấm. Nam hồi hộp thay áo ngủ, ngồi chờ vợ lên giường.

    Chị Ngọc bước vào nhẹ nhàng, mặc váy ngủ lụa dài, trang điểm vẫn nguyên, tóc uốn bồng bềnh, ngồi xuống mép giường… rồi chỉ mỉm cười, không nói gì. Không đụng chạm. Không động đậy.

    Nam thở khẽ:

    – Ờm… chị muốn tâm sự trước à?

    Không trả lời. Chị vẫn mỉm cười, gật nhẹ.

    Nam nghĩ: Chắc chị ấy muốn mình chủ động…

    Nhưng khi anh vừa định chạm tay thì…

    – Em mệt, để chị ngủ trước.

    Rồi chị nằm nghiêng quay mặt vào tường, lặng thinh.

    3 giờ sáng.

    Nam trở mình tỉnh dậy vì mắc vệ sinh. Lén bước xuống giường, rón rén bật đèn toilet…

    Và đúng lúc anh lướt qua gương soi toàn thân cạnh tủ quần áo, anh sững người.

    Chiếc váy ngủ ren trắng chị Ngọc vừa mặc…

    …đang treo lủng lẳng trên móc.

    Nam quay đầu nhìn lại giường – chị vẫn nằm đó, quay mặt vào tường, tóc dài xõa xuống gối.

    Tay vẫn đeo nhẫn cưới.

    Vậy ai đang nằm trong váy đó?

    Lúc ấy… ánh đèn chớp tắt một cái.

    Cánh tay “chị” trên giường rụng xuống mép, nhẹ như thể… rỗng ruột.

    Nam tá hoả lao tới… giật phăng tấm chăn.

    Một hình nhân silicon – loại mannequin cao cấp – đang nằm im.

    Mặt in nguyên nụ cười như ban nãy. Tay trái gắn móc dính, đang rơi ra khỏi vai.

    Nam hét toáng:

    – CÁI GÌ VẬY??? CHỊ ƠI???!!!

    Cửa nhà tắm bật mở – chị Ngọc bước ra, mặt tẩy trang, tóc buộc gọn, cười tỉnh bơ:

    – À… em dậy rồi à?

    – Chị không quen ngủ với người lạ đêm đầu tiên nên… cho “em gái” chị thế chỗ trước.

    – Chị ấy ngoan đúng không? Không cãi, không đòi hỏi gì…

    Nam lắp bắp:

    – Cái đó… cái đó là… người giả?!

    Chị chớp mắt:

    – Em bảo yêu người từng trải… thì phải quen với vài cách ngủ… sáng tạo một chút.

    Từ đó về sau, Nam có thêm nỗi ám ảnh nửa đêm: “Vợ thì ở nhà tắm, còn người nằm cạnh… không chắc là người thật.”

  • Trồng cây xoài ở vị trí này giàu nứt vách ‘\đó là chổ

    Trong phong thủy nḗu bạn trṑng cȃy xoài ở vị trí này mang ʟại cho bạn nhiḕu tài ʟộc, may mắn ᵭừng bỏ qua.

    Có nên trṑng xoài trước nhà hay ⱪhȏng?

    Xét vḕ giá trị ⱪinh tḗ thì việc trṑng xoài mang tới giá trị cao vḕ ⱪinh tḗ ⱪhi xoài ʟà ʟoại ȃy ăn quả ᵭược nhiḕu người yêu thích và có thể tạo ra nhiḕu sản phẩm ⱪhác từ ʟoại trái cȃy này như ⱪem xoài, ⱪẹo xoài, mứt xoài… Đṑng thời, ⱪhi xoài chín sẽ chuyển từ màu xanh sang màu vàng. Quả xoài chín có mùi thơm, ngọt và có vị chua. Những quả xoài chín có thể ăn tươi hoặc ᵭóng hộp, ʟàm mứt, sấy ⱪhȏ…

    Ăn quả xoài chín sẽ bổ sung nhiḕu chất dinh dưỡng tṓt cho sức ⱪhỏe, trí nhớ. Bên cạnh ᵭó, ăn xoài còn giúp nhuận trường, tăng cường sức ᵭḕ ⱪháng, chṓng viêm, cải thiện hệ tiêu hóa, phòng chṓng các bệnh tim mạch.

    Trṑng xoài chỗ này may mắn

    Trṑng xoài chỗ này may mắn

    Trong Đȏng y, ʟá xoài ᵭược sử dụng ᵭể chữa các bệnh vḕ ᵭường hȏ hấp như ho, viêm phḗ quản, mãn tính và chữa bệnh viêm da.

    Xét vḕ phong thủy thì xoài còn ʟà ʟoại cȃy tượng trưng cho sự ᵭủ ᵭầy, sung túc. Nḗu ᵭược trṑng ở ᵭúng vị trí, phong thủy cȃy xoài sẽ giúp ʟuṑng ⱪhí ȃm

    – dương ᵭược ʟưu thȏng tṓt, thu hút may mắn và tài ʟộc cho gia chủ, nhờ ᵭó gia ᵭình ʟuȏn hưng thịnh, vượng ⱪhí.Chính vì vậy, trong ngày ʟễ Tḗt người ta thường chọn xoài ᵭể trưng ʟên bàn thờ ᵭặt trên mȃm ngũ quả.

    Và trong phong thủy thì việc bạn trṑng cȃy xoài trước nhà vừa mang ᵭḗn ⱪhȏng gian xanh mát, vừa cho những trái xoài ngon ngọt và có ý nghĩa phong thủy tṓt.

    Bên cạnh ᵭó, cȃy xoài có tán ʟá xanh tươi, thȃn cȃy có chiḕu cao tṓt nên cũng ᵭược trṑng tại trường học, cȏng viên, ⱪhuȏn viên chung cư, ⱪhách sạn… ᵭể tạo cảnh quan.

    Vị trí trṑng xoài may mắn

    Vị trí trṑng xoài may mắn

    Từ những ʟý do trên có thể thấy, chúng ta hoàn toàn có thể trṑng cȃy xoài trước nhà.

    Nḗu diện tích ᵭất ʟớn thì có thể trṑng những cȃy xoài to. Nḗu diện tích ᵭất nhỏ thì chỉ nên trṑng một cȃy xoài nhỏ vừa phù hợp cảnh quan vừa an toàn cho gia ᵭình bạn.

    Bạn cũng cần ʟưu ý, ⱪhi trṑng những cȃy quá ʟớn, cành ʟá mọc sum suê ⱪhiḗn cho ánh sáng mặt trời ⱪhȏng thể ʟen ʟỏi vào nhà hoặc mùa mưa bão cȃy dễ ᵭổ gãy nên cần thường xuyên ᵭược cắt tỉa ᵭể tránh cȃy có thể ᵭổ vào nhà ảnh hưởng tới tường nhà bạn.

    Việc tròng xoài trước nhà hoàn toàn hợp phong thủy, nhưng bạn ⱪhȏng nên trṑng thẳng ʟṓi ᵭi vào nhà, hoặc thẳng cửa chính nhé!

    * Thȏng tin mang tính tham ⱪhảo

  • Khi ng:o:ại t:ì:nh, đ-àn ông thường thích nhất 4 điều này ở “người th-ứ b-a”, nhất là điều đầu tiên

    Khi ngoại tình, đàn ông thường thích nhất 4 điều này ở “người thứ ba”, nhất là điều đầu tiên

    Khi biết chồng ngoại tình, nhiều người vợ không biết chồng mê mệt điều gì ở “người thứ ba”, hãy cùng tham khảo nhé!

    Theo chuyên gia tâm lý Hà Anh, đàn ông thường xem ngoại tình như một cách để làm mới cuộc sống của mình. Họ dễ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc nhất thời, điều này khiến cho người vợ khó hiểu được lý do đàn ông tìm kiếm điều gì ở người tình đến mức sẵn sàng bỏ rơi cả gia đình.

    Vậy nguyên nhân nào khiến các ông chồng lại có thể say đắm một người phụ nữ khác?

    Sẻ chia những vấn đề trong cuộc sống

    Đàn ông thường gặp khó khăn trong việc bày tỏ cảm xúc của mình. Vì thế, họ thường tìm kiếm một người phụ nữ có thể cùng họ chia sẻ những câu chuyện đời thường. Những câu chuyện đơn giản sau những giờ làm việc căng thẳng có thể giúp giải tỏa bức bối và mệt mỏi.

    Do đó, bạn nên chú ý quan tâm đến chồng mình hơn. Những vấn đề nhỏ nếu không được giải quyết kịp thời có thể tích tụ và trở thành nguyên nhân dẫn đến sự đổ vỡ khi anh ấy tìm kiếm người khác để chia sẻ.

    Tình yêu là một yếu tố quan trọng trong việc duy trì hôn nhân, nhưng sau một thời gian, những cảm xúc tươi mới ban đầu sẽ dần nhạt phai.

    Tình yêu là một yếu tố quan trọng trong việc duy trì hôn nhân, nhưng sau một thời gian, những cảm xúc tươi mới ban đầu sẽ dần nhạt phai.

    Vì vậy, bạn nên cẩn trọng với lời nói của mình. Dù đối tượng là chồng bạn, lời nói vẫn cần được cân nhắc kỹ lưỡng. Nếu không, bạn có thể phải đối mặt với những tình huống đau lòng khi anh ấy tìm kiếm niềm vui và sự an ủi từ người khác.

    Cảm xúc

    Như đã đề cập, sau một thời gian, tình yêu trong hôn nhân có thể phai nhạt. Khi đó, đàn ông thường tìm kiếm cảm xúc mới lạ để bù đắp những gì đã mất. Nếu không khéo léo trong cách giao tiếp, người vợ có thể làm gia tăng sự chán nản của chồng và đẩy anh ấy vào nguy cơ ngoại tình.

  • Tái hôn khi đã 50 tuổi, đêm tân hôn chồng đưa ra yêu cầu s ố c khiến tôi bẽ bàng dọn đồ quay về ngôi nhà cũ

    Đêm tân hôn, tôi chuẩn bị mọi thứ trong niềm vui và hy vọng. Nhưng không ngờ, anh ấy lại đưa ra một yêu cầu khiến tôi sững sờ.

    Tôi năm nay 50 tuổi. Tôi từng có cuộc hôn nhân 10 năm trước khi ly hôn vì chồng cũ thường xuyên bạo hành, nhất là khi say rượu. Mỗi lần bị đánh, tôi đều phải nhập viện. Khi các con còn nhỏ, tôi chưa dám ly hôn vì sợ ảnh hưởng đến chúng. Tôi nhẫn nhịn, chịu đựng, nhưng đến khi các con trưởng thành, tôi mới đủ can đảm để chấm dứt cuộc hôn nhân ấy.

    Sau ly hôn, tôi đưa các con đi nơi khác sinh sống để tránh gặp lại chồng cũ. Dù chi phí đắt đỏ hơn, tôi thà tốn một chút còn hơn quay lại thành phố cũ, nơi gợi lại quá nhiều đau thương.

    Để nuôi con, tôi làm đủ nghề, miễn là lương cao. Cuối cùng tôi tìm được công việc làm bảo mẫu, tuy vất vả và đôi khi chịu bất bình, nhưng tôi luôn nghiêm túc và chăm sóc chu đáo cho những người thuê. Suốt nhiều năm, tôi tiết kiệm được một khoản, các con cũng hỗ trợ tiền tiêu vặt, nên khi bước sang tuổi 50 và nghỉ hưu, tôi không phải lo lắng về cuộc sống và tương lai.

    Ban đầu, tôi định sống độc thân suốt đời vì mất niềm tin vào hôn nhân. Nhưng rồi, một sự kiện bất ngờ xảy ra khiến tôi phải nhìn nhận lại: có lần đi chợ, tôi bị cướp. Tên cướp thậm chí định làm hại tôi, nhưng một người đàn ông xuất hiện kịp thời, quật ngã hắn và cứu tôi. Anh ấy đã làm tôi cảm động sâu sắc. Sau bữa cơm cảm ơn, chúng tôi trao đổi thông tin liên lạc và từ đó trở thành bạn bè, thường xuyên gặp gỡ, đi ăn, đi chơi.

    Thời gian trôi qua, anh ấy – 51 tuổi – dần bày tỏ tình cảm với tôi. Tôi không từ chối vì đã hiểu anh ấy là người tốt, tử tế, và tôi cũng muốn một cuộc sống bên cạnh anh ấy. Anh chăm sóc tôi chu đáo, chưa từng mắng mỏ hay gây tổn thương, trái ngược hoàn toàn với chồng cũ. Trong tôi, anh trở thành niềm an ủi và hy vọng, là tình yêu mà tôi tưởng như không còn cơ hội tìm thấy.

    Sau năm tháng hẹn hò, anh đề nghị chúng tôi tái hôn. Ban đầu tôi hơi e ngại, nhưng nhìn cách anh đối xử tốt với tôi, tôi đồng ý đi làm giấy chứng nhận kết hôn. Khi nhận được giấy chứng nhận, anh còn tổ chức một lễ cưới nhỏ, chỉ mời người thân và bạn bè. Lần đầu tiên trong đời, tôi được mặc váy cưới, bước lên lễ đường, cảm giác xúc động và hạnh phúc tràn ngập. Anh còn trao tôi cuốn sổ tiết kiệm trước mặt mọi người, khiến tôi không nói nên lời, chỉ biết thầm cảm ơn định mệnh đã mang anh đến

    Đêm tân hôn, tôi chuẩn bị mọi thứ trong niềm vui và hy vọng. Nhưng không ngờ, anh ấy lại đưa ra một yêu cầu khiến tôi sững sờ: anh muốn tôi phẫu thuật thẩm mỹ để trông giống vợ cũ đã mất một năm trước. Anh giải thích rằng anh rất buồn vì mất cô ấy, và giờ muốn tôi thay thế hình ảnh đó để anh có thể chăm sóc tôi tận tình, giữ cảm giác quen thuộc. Anh bảo tôi đồng ý, sẽ không thiệt thòi gì cả, vì anh vẫn yêu tôi hết lòng.

    Tôi nghe xong, tim nhói đau. Tôi cảm thấy bị xúc phạm, không phải vì anh yêu tôi, mà vì anh muốn biến tôi thành bản sao của người khác. Tôi thẳng thừng từ chối: “Không thể được. Tôi chỉ muốn là chính mình, không muốn là ai khác.”

    Anh bối rối và nói: “Anh đã tốt với em như vậy, sao em không thể đáp ứng ngay cả yêu cầu nhỏ này?”

    Tôi lạnh lùng đáp: “Em thà sinh con cho anh còn hơn đồng ý. Nếu anh muốn, em sẵn sàng làm thụ tinh trong ống nghiệm, dù rủi ro rất lớn. Nhưng em sẽ không đồng ý với yêu cầu quá đáng này. Bà ấy đã mất rồi, nếu bây giờ anh bảo em giống bà ấy thì em không thể chấp nhận. Em nghĩ đến con cái, gia đình và bạn bè, em không làm được. Chúng ta ly hôn đi, hãy tìm người khác đáp ứng yêu cầu của anh.”

    Nói xong, tôi bỏ đi, mặc dù trong lòng không nỡ. Tôi nghĩ về quá khứ, về những gì tôi đã trải qua, về nỗi đau 10 năm bị chồng cũ bạo hành, về tuổi già, về quyền làm chủ bản thân. Dù anh đối xử tốt, nhưng yêu cầu đó quá đáng và chạm vào ranh giới của tôi. Tôi không thể nhượng bộ và sống theo cách bị biến thành hình ảnh của người khác.

    Qua đêm tân hôn đó, tôi nhận ra rằng tái hôn không chỉ là tìm kiếm tình yêu, mà còn là bảo vệ quyền tự do và sự tôn trọng bản thân. Dù tôi đã từng hy vọng tuổi già sẽ ấm áp bên cạnh người thứ hai, nhưng tôi biết: hạnh phúc thực sự phải bắt đầu từ việc tự tin làm chính mình, không bị ép buộc theo bất cứ khuôn mẫu nào.

  • Tôi lên thành phố rửa bát th;uê cho quán phở hi vọng đổi đời, được 6 tháng thì tôi quen một đại gia hơn 20t là khách quen của quán. Ông ta ngọt nhạt:

    Tôi tên là Hương, năm nay 22 tuổi. Quê tôi ở một huyện miền núi tỉnh Thanh Hóa – nghèo, heo hút, khô cằn như chính những ước mơ chưa kịp chớm đã héo úa của tôi. Sau khi học hết lớp 12, tôi không thi đại học mà chọn ở nhà làm ruộng cùng mẹ. Ba tôi bỏ đi từ năm tôi 10 tuổi, để lại mẹ con tôi sống nương tựa vào nhau. Cuộc sống cứ thế trôi đi, lặng lẽ và bế tắc.

    Một ngày tháng Giêng năm ngoái, sau trận lụt cuốn mất cả mùa màng, tôi quyết định khăn gói ra Hà Nội làm thuê. Tôi xin vào một quán phở ở quận Cầu Giấy – không bảng hiệu, chỉ là quán bình dân nằm trong con ngõ nhỏ nhưng rất đông khách, đặc biệt là vào sáng sớm. Công việc của tôi là rửa bát, lau dọn, lâu lâu bưng bê khi thiếu người. Cả ngày tay chân ngập trong nước lạnh, mùi nước rửa chén hắc đến nhức đầu, nhưng mỗi tháng được 5 triệu đồng, ăn ở tại chỗ, tôi vẫn thấy còn hơn ở quê bấp bênh.

    Thấm thoắt cũng 6 tháng. Tôi sống khép mình, ít nói, cố làm cho thật tốt để không ai than phiền. Cho đến một buổi sáng mưa phùn, lúc tôi đang lúi húi rửa bát thì chị chủ quán hối hả gọi: “Hương! Lên bê hai tô phở bàn số 6!”. Tôi lau tay, chạy vội lên thì thấy một người đàn ông trạc 45 tuổi, vest sẫm màu, giày da bóng loáng, đang ngồi nhẩn nha lướt điện thoại. Ánh mắt ông ta nhìn tôi không giống những khách quen bình thường – nó dừng lại hơi lâu, như dò xét, rồi nhếch môi cười một cái nhẹ tênh.

    Từ hôm đó, ông ta đến ăn gần như mỗi sáng. Chị chủ bảo: “Đại gia đấy! Nghe đâu làm bất động sản, có cái nhà to như biệt thự ở Tây Hồ. Ly dị vợ lâu rồi, giờ sống một mình”. Mỗi lần tôi bưng phở lên, ông ta đều gọi thêm tôi một ly trà đá, hỏi tôi vài câu vẩn vơ: “Quê em ở đâu? Lên đây lâu chưa? Có người yêu chưa?”. Ban đầu tôi thấy lạ và có phần sợ, nhưng dần dà, ông ta tỏ ra lịch sự, tử tế, nên tôi cũng bớt dè chừng. Ông tên Dũng.

    Một hôm, ông ngồi nán lại đến gần trưa, khi quán đã vãn khách. Tôi đang dọn thì ông bước lại, nhẹ nhàng nói: “Anh muốn mời em đi ăn trưa. Chỉ là ăn trưa thôi, không có gì đâu, anh hứa.” Tôi bối rối. Tôi chưa từng đi đâu với đàn ông lạ. Nhưng không hiểu sao lúc đó tôi gật đầu.

    Chúng tôi đến một nhà hàng buffet gần Hồ Tây. Tôi ăn dè dặt, còn ông liên tục gắp cho tôi những món ngon, gọi nước trái cây, kể chuyện đời. Cách ông nói chuyện cuốn hút, từ tốn – rất khác những người đàn ông tôi từng gặp ở quê hay trong khu nhà trọ công nhân gần quán. Cuối bữa, ông nhìn tôi, mắt đăm đăm:
    “Em còn trẻ, nhưng cuộc sống này không dễ. Anh có một lời đề nghị… hơi kỳ quặc, nhưng nếu em đồng ý, em sẽ đổi đời.”

    Tôi ngơ ngác. Ông tiếp:
    “Anh cần một đứa con trai nối dõi. Chỉ cần em sinh cho anh một đứa bé – là trai – thì anh sẽ cho em ba tỷ. Không ràng buộc, không hôn thú. Em sẽ là mẹ đứa bé, anh sẽ lo cho nó. Còn em, sau này đi đâu, làm gì… tùy.”

    Tôi sững sờ. Đầu tôi quay cuồng. Ba tỷ? Với tôi lúc đó, nó như từ hành tinh khác rơi xuống.

    Ông thấy tôi im lặng, bèn nói: “Anh không ép. Em cứ suy nghĩ. Nếu không muốn, coi như chưa từng nghe.”

    Tôi trở về quán trong trạng thái hoảng loạn. Đêm đó tôi không ngủ. Tôi nghĩ đến mẹ – người đang yếu dần vì bệnh thấp khớp, thuốc men đắt đỏ. Tôi nghĩ đến căn nhà rách nát, tường ẩm mốc ở quê. Nghĩ đến cảnh mình cứ sống mãi như thế này – rửa bát, lưng còng, da nhăn – đến năm 30 tuổi vẫn trắng tay.

    Một tuần sau, tôi gọi cho ông Dũng.

    “Em đồng ý. Nhưng em phải chắc, ba tỷ là thật.”

    Ông cười khẽ qua điện thoại: “Em yên tâm. Trước khi mang thai, anh sẽ chuyển trước một phần, còn lại chia theo tiến độ.”

    Chúng tôi ký hợp đồng tay trên một tờ giấy ông thuê luật sư soạn. Ông đưa tôi đến một căn hộ cao cấp để “nghỉ dưỡng” trong thời gian mang thai. Tôi nghỉ việc ở quán phở – viện lý do mẹ ốm, cần về quê. Không ai nghi ngờ.

    Ba tháng sau, tôi có thai. Ông thuê bác sĩ riêng khám mỗi tháng, siêu âm kỹ càng. Đến tuần thứ 16, khi biết giới tính đứa bé là trai, ông cười lần đầu đầy mãn nguyện: “Con tôi rồi. Tốt lắm.”

    Tôi sống những tháng sau đó trong lặng lẽ. Không có tình yêu, chỉ là trao đổi. Nhưng tôi tự nhủ: “Không sao. Sau này con lớn, mình sẽ kể cho nó sự thật. Mẹ đã hy sinh vì nó, vì bà ngoại. Và vì chính cuộc sống của mẹ.”

    Tháng thứ tám, bụng tôi lớn vượt mặt, đi lại nặng nề. Tôi viết nhật ký mỗi tối, đặt tên cho con: “Nam”. Tôi muốn nó mạnh mẽ, đàng hoàng, không giống cha nó – người dùng tiền để mua máu mủ.

    Và rồi, sáng ngày tôi chuyển dạ – cũng là ngày ông Dũng đột ngột… mất tích.

    Tôi đau bụng từ 5 giờ sáng. Những cơn co thắt nhói lên từng đợt, khiến tôi khụy xuống ngay giữa hành lang chung cư. Tôi bấm gọi ông Dũng, liên tục. Nhưng điện thoại chỉ báo “Thuê bao quý khách hiện không liên lạc được.”

    Lạ. Ông chưa từng tắt máy suốt 7 tháng qua. Tôi hoảng. Không còn cách nào, tôi gọi taxi đến bệnh viện phụ sản Hà Nội. Vừa vào phòng chờ sinh, tôi gọi cho anh tài xế riêng của ông – người vẫn chở tôi đi khám định kỳ. Anh ta cũng không nghe máy. Tôi nhắn tin, cầu cứu… không ai hồi âm.

    Tôi sinh vào lúc gần trưa. Một bé trai, nặng 3,2kg, khỏe mạnh. Tôi ôm con, nước mắt rơi lã chã. Cảm giác thiêng liêng và đau đớn hòa làm một – không vì tôi làm mẹ, mà vì tôi đã chính thức bước vào một ngã rẽ không đường lui.

    Sau sinh ba ngày, tôi rời bệnh viện. Về lại căn hộ thuê, tôi thấy nó đã bị khóa trái, thẻ ra vào bị vô hiệu hóa. Không thể tin nổi. Tôi gọi đến công ty quản lý tòa nhà – họ bảo “Chủ căn hộ đã kết thúc hợp đồng. Người tên Dũng không còn đăng ký tại đây.”

    Tôi tìm đến văn phòng công ty bất động sản nơi ông từng khoe là giám đốc – chỉ thấy một bảng hiệu phủ bụi, cửa đóng then cài. Tôi bắt đầu sợ.

    Tôi đem giấy “hợp đồng tay” đến công an phường. Họ nhìn qua, lắc đầu: “Không có công chứng. Không có nhân chứng. Thậm chí không rõ tên thật hay giả. Cô bị lừa rồi.”

    Tôi bàng hoàng. Bao nhiêu đêm tôi ôm bụng nghĩ về cuộc đời mới, căn nhà mới, khoản tiền ba tỷ – bây giờ chỉ còn lại tiếng khóc của con giữa căn phòng trọ bé xíu, hôi mùi ẩm mốc.

    Tôi quay về quê. Mẹ nhìn tôi, sửng sốt: “Mày… sao lại có con? Bố đứa bé đâu?”
    Tôi không nói. Tôi không thể. Làm sao để kể chuyện mình bán thân mang thai vì ba tỷ đồng? Làm sao nói rằng người cha của con đã bốc hơi khỏi thế giới như chưa từng tồn tại?

    Ở quê, họ bàn tán. Hương đi làm thuê chưa đầy năm đã về với cái bụng chửa, không chồng, không cưới hỏi. Mẹ tôi không đủ sức để bảo vệ tôi khỏi miệng đời. Bà chỉ im lặng, khóc, và lo cho cháu ngoại từng miếng sữa.

    Hai tháng sau, một người quen cũ ở quán phở nhắn tin:
    “Hương! Có phải ông Dũng em quen từng ăn ở quán tụi chị? Ảnh đang bị tố lừa đảo hàng chục tỷ. Lên báo rồi đó!”

    Tôi run rẩy mở báo. Một bài viết:
    “Ông D.T.D – từng là giám đốc công ty bất động sản T.T – bị tố lừa đảo chiếm đoạt tài sản, sử dụng giấy tờ giả để vay nợ, lừa tình – tiền nhiều phụ nữ ở Hà Nội và Hải Phòng.”

    Tôi kéo xuống. Bức ảnh đính kèm – đúng là ông Dũng, nhưng tên thật là Đặng Tuấn Dương, sinh năm 1972, từng bị phạt án treo vì làm giả giấy tờ đất. Từ năm 2019, ông ta đổi tên, di chuyển qua hàng loạt căn hộ thuê, và hành tung đầy bí ẩn.

    Cảnh sát đang truy tìm. Tôi nhìn mặt ông ta, lòng quặn lên – không phải vì tình, mà vì nhục nhã. Tôi là một trong những “nạn nhân” – nhưng tôi lại không biết rõ tên thật của kẻ đó, không có bằng chứng gì ngoài một tờ giấy viết tay không pháp lý.

    Tôi suy sụp.

    Tháng sau, tôi quyết định lên Hà Nội lại. Không phải để đòi tiền – tôi biết điều đó là vô vọng. Tôi muốn tìm lại chính mình. Tôi xin làm phụ bếp ở một quán ăn nhỏ trong khu tập thể cũ. Ngày làm, tối về trọ – tôi bế bé Nam theo. Có hôm phải bế vừa bế con vừa nấu, chủ quán thương nên sắp xếp cho tôi làm theo ca.

    Tôi cũng tìm đến một văn phòng luật sư, kể lại toàn bộ. Luật sư tên Tâm – một người phụ nữ ngoài 40, trầm lặng, nghe tôi xong thì nói:
    “Em bị lừa, đúng. Nhưng nếu em muốn kiện, chị có thể hỗ trợ viết đơn trình báo, gửi hồ sơ – dù khả năng đòi lại tiền là rất nhỏ. Nhưng ít nhất… em có thể giành quyền bảo vệ con mình. Em cần sự danh chính.”

    Tôi gật. Đó là lần đầu tôi nói tên thật của ông ta ra thành tiếng, ghi rõ mọi chi tiết ký ức.

    Một năm sau, cảnh sát báo: ông ta đã bị bắt ở biên giới, đang chuẩn bị trốn sang Lào. Trong danh sách bị hại, có tên tôi – nhưng họ nói: “Ông ta phủ nhận chuyện thuê đẻ. Không có chứng cứ. Nhưng nếu cô muốn xác nhận con trai là con ông ta, có thể xét nghiệm ADN.”

    Tôi đồng ý. Một tháng sau, kết quả: 99,99% là cha con.

    Tôi không đòi ba tỷ. Tôi không đòi trợ cấp. Tôi chỉ yêu cầu tòa án ghi nhận danh tính cha đứa trẻ – không phải để tôi được gì, mà để con trai tôi có quyền biết mình là ai.

    Giờ đây, tôi đã 24 tuổi. Bé Nam hơn 2 tuổi, thông minh, nhanh nhẹn, thích đọc sách tranh và nghịch vòi nước. Tôi vẫn thuê nhà trọ, vẫn đi làm thuê, nhưng không còn cúi đầu.

    Tôi từng mơ ba tỷ sẽ đổi đời mình. Giờ thì không. Tôi không cần ba tỷ.
    Tôi chỉ cần một mình – và con tôi – sống tử tế, từng ngày.

    Một đời người có thể lấm lem, nhưng tôi tin: nếu có thứ gì sáng rỡ thật sự, thì đó không phải tiền… mà là ánh mắt trong veo của một đứa trẻ gọi tôi:
    “Mẹ ơi!”

  • Tại sao lại có mảnh vải trải ngang trên giường khách sạn? Nhiều người không biết tác dụng, hãy nghe cô dọn dẹp nói thật

    Trước hết từ góc độ thẩm mỹ, việc bổ sung khăn trải cuối giường thực sự làm tăng thêm vẻ đẹp và điểm nhấn cho căn phòng. Màu sắc của nội thất và ga trải giường trong khách sạn thường khá đơn điệu, và khăn trải cuối giường với các thiết kế đa dạng không chỉ phá vỡ sự đơn điệu đó mà còn hài hòa với tổng thể phong cách của phòng, nâng cao gu thẩm mỹ và đẳng cấp của không gian nghỉ ngơi. Nó như một tác phẩm nghệ thuật tinh tế, mang lại không khí nghệ thuật cho phòng khách sạn.

    Tuy nhiên, khăn trải cuối giường không chỉ đơn thuần là vật trang trí. Theo lời bộ phận vệ sinh, khăn trải cuối giường còn có những chức năng thực tiễn rất hữu ích. Trong quá trình lưu trú, khách hàng thường xuyên để các đồ dùng cá nhân như túi xách, quần áo lên cuối giường. Lúc này, khăn trải cuối giường sẽ giúp bảo vệ, tránh cho những vật dụng đó tiếp xúc trực tiếp với ga trải giường, giữ cho chúng sạch sẽ.

    Ngoài ra, khăn trải cuối giường còn đóng vai trò quan trọng trong dịch vụ phòng khách sạn. Khi khách rời phòng, nhân viên dọn dẹp có thể dễ dàng gấp khăn trải cuối giường lên để thay ga giường và vỏ gối mà không cần dời đồ đạc trên giường, giúp cải thiện hiệu quả công việc và giảm bớt sức lao động cho nhân viên.

    Khăn trải cuối giường không chỉ thực tiễn mà còn mang ý nghĩa văn hóa và truyền thống. Trong văn hóa truyền thống xưa, khăn trải cuối giường được coi là biểu tượng của địa vị và tầng lớp xã hội. Những hoa văn tinh xảo và kỹ thuật sản xuất tỉ mỉ của nó thể hiện sự tinh tế và khao khát vẻ đẹp trong cuộc sống của chủ nhân.

    Đặc biệt, chất liệu và quy trình sản xuất của khăn trải cuối giường cũng được chọn lọc kỹ lưỡng. Khăn trải cuối giường chất lượng cao thường được làm từ các loại vải sang trọng như lụa, lanh, được chế tác bởi những nghệ nhân lành nghề. Khăn trải cuối giường không chỉ có cảm giác thoải mái khi chạm vào mà còn góp phần mang lại cảm giác sang trọng cho phòng khách.

    Dù khăn trải cuối giường có nhiều ưu điểm, thực tế cho thấy nhiều người vẫn chưa hiểu rõ về nó, thậm chí một số người còn lầm tưởng đây chỉ là một vật trang trí. Nhưng qua lời giải thích của nhân viên vệ sinh, chúng ta có thể thấy rằng khăn trải cuối giường là một phần không thể thiếu trong phòng khách sạn, kết hợp hài hòa giữa yếu tố thẩm mỹ và tính năng thực tiễn.

  • Nghe lời chị họ, tôi lấy chồng Hàn Quốc để đổi đời, ngày cưới tôi đeo vàng kín cổ, ai cũng khen tôi tốt số, nào ngờ trong đêm tâ/n h/ôn, vừa lật tấm chăn lên thấy thứ bên trong, tôi liền vùng dậy bỏ chạy…

    Nghe lời chị họ, tôi lấy chồng Hàn Quốc để đổi đời, ngày cưới tôi đeo vàng kín cổ, ai cũng khen tôi tốt số, nào ngờ trong đêm tâ/n h/ôn, vừa lật tấm chăn lên thấy thứ bên trong, tôi liền vùng dậy bỏ chạy…

    Nhà có bốn chị em, tôi là út, từ nhỏ đã quen cảnh chạy ăn từng bữa. Chị họ tôi lấy chồng Hàn Quốc, về quê với nhà lầu xe hơi, vàng đeo đầy tay. Mỗi lần chị về, cả làng xôn xao, ai cũng bảo chị đổi đời.

    – Hạnh, lấy chồng Hàn đi. Đời m;;ày sẽ khác. Chị giới thiệu cho, đảm bảo ngon lành!

    Tôi ngập ngừng, nhưng nhìn chị lộng lẫy, lòng tôi dao động. Ai chẳng muốn thoát nghèo? Chị Mai kết nối tôi với một công ty m;;ôi g;;iới. Qua vài lần gọi điện tôi gặp Lee Min Ho – 45 tuổi, làm kỹ sư ở Seoul. Anh ta lịch sự, nói tiếng Việt bập bẹ, hứa sẽ cho tôi cuộc sống sung túc. Sau ba tháng trò chuyện, anh ta cầu h//ôn. Tôi đồng ý, không phải vì yêu, mà vì giấc mơ “đổi đời” chị Mai vẽ ra.

    Ngày cưới ở quê, tôi như công chúa. Min Ho gửi về 10 cây vàng, tôi đeo kín cổ, kín tay. Cả làng trầm trồ, khen tôi tốt số. Chị Mai cười tươi, “Thấy chưa, chị nói đâu có sai!”.

    Đêm tân hô;;n, nhà hàng tiệc cưới xong, chúng tôi về khách sạn sang trọng ở Sài Gòn trước khi bay sang Hàn. Tôi hồi hộp, tim đập thình thịch. Min Ho tắ//m xong, mặc áo choàng, ngồi trên giường. Tôi kéo tấm chăn lên, chuẩn bị nằm xuống, nhưng vừa lật chăn, tôi ch//ết sữn/g

    Chồng vừa chôn cất vợ xong thì nhận được tin nhắn từ tài khoản ngân hàng của cô, nội dung đi kèm khiến anh suýt phát điên ngay giữa nghĩa trang…

    Vợ tôi – Mai – mất vì đột quỵ, khi đang ngồi soạn nốt bản kế hoạch ở công ty.

    Không dấu hiệu báo trước, không lời trăn trối.

    Chỉ còn lại tôi và cuốn sổ kế hoạch vẫn để mở dang dở trên màn hình laptop, cùng một đám tang được tổ chức chóng vánh trong đau đớn.

    Ngay lúc tôi vừa đặt nắm đất cuối cùng lên phần mộ còn thơm mùi xi măng mới, điện thoại tôi rung lên.

    “Tài khoản 0451… vừa trừ 2 tỷ đồng. Nội dung: Chuyển cho Đào Thị Bích – vì lời hứa năm xưa.”

    Tôi chết lặng.

    Tôi không nhớ nổi mình đã bấm xem lại dòng thông báo ấy bao nhiêu lần. Mắt mờ đi, tim như bị ai đó bóp nghẹt.

    “Đào Thị Bích” là ai?

    Tôi chưa từng nghe vợ nhắc đến cái tên đó.

    Tôi gọi vào ngân hàng. Tổng đài xác nhận: lệnh chuyển tiền được thực hiện lúc 3h sáng, tức chỉ hai tiếng sau khi cô ấy mất.

    Không thể nào!

    Cô ấy không thể tự chuyển tiền khi đã qua đời.

    Tôi chạy đến ngân hàng lớn gần nhất. Trình giấy chứng tử. Nhân viên kiểm tra log truy cập: tài khoản được truy cập từ một thiết bị lạ, địa chỉ IP ở Phan Thiết, cách xa nhà tôi hàng trăm cây số.

    Cùng lúc, tôi lật lại toàn bộ giấy tờ, thư từ, nhật ký, email – bất cứ thứ gì thuộc về Mai.

    Trong ngăn kéo tủ, sau một xấp hồ sơ cũ kỹ, là một phong thư, bìa ngoài ghi đúng một dòng:

    “Gửi anh – nếu em không còn.”

    Tôi run rẩy mở thư.

    “Nếu anh đọc được bức thư này, có lẽ em đã không thể nói với anh điều này bằng lời.

    Em từng có một lời hứa với một người – người đã cho em cả sự sống và tương lai. Người ấy tên Bích – mẹ ruột em.

    Em được nhận nuôi từ năm 3 tuổi. Nhưng em nhớ, trước khi rời đi, mẹ Bích đã dúi vào tay em một tấm khăn tay, và nói rằng: ‘Mai à, nếu sau này con có điều kiện, đừng quên tìm lại mẹ. Mẹ không bỏ con, mẹ chỉ không thể nuôi con…’

    Em đã hứa. Cả đời này, dù muộn, em cũng sẽ giữ lời. Em đã tìm được mẹ cách đây 6 tháng. Bà đang bệnh nặng.

    2 tỷ là tiền em để lại cho bà, để bà có thể sống những ngày cuối đời không khổ sở như em từng chứng kiến hồi nhỏ.

    Em xin lỗi vì không nói sớm hơn. Em biết anh sẽ buồn, sẽ giận. Nhưng nếu được lựa chọn lại, em vẫn sẽ làm như thế.”

    Tôi buông thư, ngồi thẫn thờ hàng giờ trước mộ vợ.

    Không phải vì tiền.

    Mà vì tôi chưa từng hiểu hết người phụ nữ đã nằm bên cạnh mình suốt 7 năm qua.

  • Cứ 2 tháng một, mẹ chồng đều đặn gửi lên 1 chai nước mắm cốt, nhưng sự thật là tôi ăn không quen vì nó rất mùi, liền sai chị giúp việc đem bỏ

    1. Thùng quà từ quê

    Sáng hôm ấy, nhà tôi – căn hộ ở Hà Nội – nhận được một kiện hàng to từ quê gửi lên. Trên vỏ hộp ghi tên mẹ chồng – bà Thoa – bằng nét chữ nguệch ngoạc, bên ngoài dán cẩn thận.

    Chồng tôi – Tuấn – hớn hở:
    – Mẹ lại gửi gì đây. Chắc là nước mắm cốt bà tự làm. Mẹ bảo năm nay ngon lắm, ủ 2 năm rồi mới đem ra.

    Tôi – Lan – nghe vậy thì cau mày. Thú thực, từ ngày về làm dâu, tôi vốn chẳng thích mấy món quê mùa. Nước mắm nhà máy đầy siêu thị, vừa sạch vừa tiện. Tôi lườm thùng hàng, buông một câu lạnh nhạt:

    – Lại bày vẽ, gửi lên làm gì cho tốn công. Căn hộ bé tí, để đâu cho hết.

    Tuấn thoáng buồn, nhưng không nói gì.

    2. Hành động nông nổi

    Hôm sau, lúc Tuấn đi làm, tôi lôi thùng nước mắm ra ban công. Mùi mắm xộc lên nồng nặc, tôi nhăn mặt khó chịu. Trong đầu chỉ nghĩ: Mang vào nhà thì bẩn, cất chật chội, thôi vứt cho xong.

    Không đắn đo, tôi nhờ bác bảo vệ khu chung cư đưa xuống thùng rác lớn. Xong xuôi, tôi thấy lòng nhẹ nhõm, còn thầm nghĩ: Nước mắm quê thôi mà, có gì quý đâu.

    Người giúp việc – chị Hoa – lúc ấy vô tình chứng kiến. Chị im lặng, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng.

    3. Bí mật bất ngờ

    Chiều tối, Tuấn về, hỏi ngay:

    – Thùng nước mắm mẹ gửi đâu rồi em?

    Tôi thản nhiên:
    – Em vứt đi rồi, hôi quá, ai mà chịu nổi.

    Tuấn chết lặng. Gương mặt anh tái mét, giọng run run:

    – Em… em nói gì? Sao em lại vứt?

    Ngay lúc đó, chị Hoa – người giúp việc – không kìm được nữa, tiến lại gần, run rẩy:
    – Cô… cô vứt thật rồi à? Trời ơi, sao cô dại thế. Tôi vừa định mở ra xem lúc sáng, thấy trong đó không chỉ có mắm… mà còn mấy gói ni-lông khác, nặng lắm. Tôi nghi có tiền hay vàng gì đó. Tôi định báo cô chủ, nhưng thấy cô vứt nhanh quá, tôi hoảng nên… xin lỗi, tôi không dám ở đây nữa. Mai tôi xin nghỉ.

    Câu nói của chị Hoa như sét đánh ngang tai. Tôi choáng váng, tim đập thình thịch. Tuấn thì mặt trắng bệch, ngồi thụp xuống ghế.

    4. Lời thú tội từ quê

    Đêm đó, Tuấn gọi điện về quê cho mẹ. Bà Thoa nghe xong, im lặng rất lâu, rồi giọng nghẹn ngào:
    – Mẹ để trong thùng đó 500 triệu, tiền bán mảnh vườn. Mẹ định gửi con giữ hộ, coi như quà mừng hai đứa sắm sửa. Mẹ không dám chuyển khoản, sợ họ hàng biết lại xin xỏ. Nên mẹ nghĩ giấu trong thùng nước mắm, chắc không ai nghi ngờ… Ai ngờ…

    Điện thoại rơi khỏi tay tôi. Toàn thân lạnh buốt. Hóa ra tôi đã ném đi cả gia tài của mẹ chồng, và cũng là cơ hội của chính vợ chồng tôi.

    5. Bi kịch nối tiếp

    Hôm sau, Tuấn xin nghỉ làm, chạy khắp nơi tìm thùng rác. Nhưng ở chung cư, rác được chở đi mỗi sáng. Người ta bảo đã mang ra bãi tập kết từ lâu. Anh lang thang cả ngày, bới tung, tay chân rớm máu, vẫn không tìm thấy.

    Buổi tối, về đến nhà, anh nhìn tôi trống rỗng:
    – Em biết không, đó là tiền mẹ dành dụm cả đời. Mẹ ốm đau vẫn giấu, chỉ mong lo cho tụi mình. Còn em… em coi như rác rưởi!

    Tôi òa khóc, nhưng lời xin lỗi nghẹn lại nơi cổ họng.

    Chị Hoa giữ đúng lời, dọn đồ rời đi. Trước khi đi, chị buông một câu:
    – Cô vứt đi không chỉ là tiền, mà còn là tấm lòng người mẹ. Tôi ở đây cũng không chịu nổi cảnh ấy.

    6. Gia đình rạn nứt

    Những ngày sau, không khí trong nhà nặng nề. Tuấn hầu như không nói với tôi. Anh về muộn, ít nhìn mặt vợ. Tôi cố gắng nấu nướng, dọn dẹp, nhưng sự im lặng của anh khiến tôi như nghẹt thở.

    Một buổi tối, Tuấn nói khẽ:
    – Anh cần thời gian. Có lẽ… chúng ta nên sống xa nhau một thời gian. Anh không chịu nổi khi nhớ lại cảnh em thản nhiên vứt thùng quà của mẹ.

    Tôi chết lặng. Hôn nhân của tôi, chỉ vì hành động nông nổi ấy, đã đứng bên bờ vực tan vỡ.

    7. Bước ngoặt nhân văn

    Một tháng sau, tôi quyết định về quê gặp mẹ chồng. Bà Thoa gầy đi nhiều, ngồi trên chiếc ghế tre cũ. Thấy tôi, bà im lặng, không trách móc, chỉ thở dài:
    – Của cải mất thì còn làm lại được. Nhưng lòng người, một khi đã không trân trọng, thì khó mà hàn gắn. Con có hiểu không?

    Nước mắt tôi lăn dài. Tôi quỳ xuống, nghẹn ngào:
    – Con sai rồi mẹ ơi. Con đã coi thường tấm lòng mẹ. Con hối hận lắm… Xin mẹ tha lỗi, cho con cơ hội sửa sai.

    Bà Thoa nhìn tôi thật lâu, rồi khẽ gật đầu:
    – Nếu biết lỗi thì còn cứu vãn được. Nhưng hãy nhớ, sống làm dâu, điều quý nhất không phải vàng bạc, mà là tôn trọng tình cảm gia đình.

    8. Cái kết của từng người

    Tôi (Lan): Sau cú sốc, tôi thay đổi hoàn toàn. Tôi thôi chê bai những thứ quê mùa, học cách trân trọng từng món quà nhỏ của mẹ chồng. Tôi tìm việc làm thêm, gom góp từng đồng gửi về phụ bà. Dần dần, tôi học được bài học: hạnh phúc không nằm ở tiền bạc, mà ở sự tôn trọng.

    Tuấn (chồng tôi): Anh đã nghĩ đến ly hôn, nhưng thấy tôi thật sự hối lỗi, anh cho tôi cơ hội. Tình cảm vợ chồng trải qua thử thách khắc nghiệt, cuối cùng càng bền chặt.

    Bà Thoa (mẹ chồng): Bà mất số tiền lớn, nhưng được con dâu thức tỉnh. Bà hiểu rằng tình cảm đôi khi đáng giá hơn vàng bạc. Bà sống giản dị, bình yên ở quê, vẫn tiếp tục gửi quà, nhưng tôi không bao giờ dám coi thường nữa.

    Chị Hoa (giúp việc): Dù đã nghỉ, chị vô tình trở thành nhân chứng khiến tôi bừng tỉnh. Sau này, khi có dịp, tôi tìm chị, xin lỗi và mời về lại làm, nhưng chị từ chối. “Tôi mừng vì cô đã hiểu ra. Thế là đủ.”


    Lời kết

    Một thùng nước mắm cốt, tưởng chừng đơn giản, lại ẩn chứa cả một gia tài và cả tấm lòng của người mẹ. Khi ta coi thường, vứt bỏ, ta không chỉ đánh mất vật chất, mà còn đánh mất niềm tin, sự trân trọng trong gia đình.

    Bi kịch ấy đã dạy tôi – và bất kỳ ai – một bài học: hãy trân trọng từng điều nhỏ bé cha mẹ gửi gắm, vì phía sau có thể là cả một tấm lòng lớn lao mà ta không ngờ tới.

  • Bị bạn trai 5 năm b;ỏ, tôi nhắm mắt lấy anh chàng chăn vịt làm chồng

    Tôi và Hưng yêu nhau suốt 5 năm, từ những ngày cả hai chỉ có hai bàn tay trắng. Tôi ở bên anh khi anh thất nghiệp, khi anh vay tiền tôi để mở công ty. Vậy mà, khi vừa lên chức phó giám đốc, anh ta nói một câu:

    “Anh xin lỗi, anh và em không còn cùng một thế giới nữa.”

    Thế giới mới của anh — là cô thư ký trẻ trung, son phấn thơm nức. Còn tôi — là cô gái 28 tuổi, trắng tay, vừa mất tình yêu, vừa mất tuổi xuân.

    Tôi mệt mỏi, tủi nhục đến mức chỉ muốn rời khỏi thành phố. Mẹ tôi nhìn tôi rồi thở dài:

    “Hay con lấy thằng Dũng đi. Nó thật thà, hiền lành, thương con từ bé. Ở quê cực chút nhưng yên ổn.”

    Dũng — anh trai nuôi tôi từng coi như “ông anh nhà quê”. Cả đời anh chỉ biết chăn vịt, chân tay lúc nào cũng đen nhẻm, mùi bùn với mùi rơm rạ lẫn vào nhau.
    Tôi gật đầu, không phải vì yêu, mà vì muốn có một nơi để trốn.


    Đám cưới giản đơn

    Chỉ vài mâm cơm, vài tiếng loa cũ phát nhạc. Dũng nắm tay tôi, run run như thể sợ tôi sẽ đổi ý.
    Tối đó, trời mưa to. Nhà dột, điện mất. Anh loay hoay mãi rồi cười:

    “Mình qua chuồng vịt nằm tạm cho khỏi ướt. Ở đó kín hơn, em đừng sợ.”

    Tôi im lặng đi theo. Mùi ẩm ướt, mùi cỏ rạ, tiếng vịt kêu quang quác bên cạnh. Tôi nghĩ thầm: Đời mình đến đây là hết rồi.

    Thế nhưng, Dũng nhẹ nhàng trải chiếc chăn cũ, khều tôi lại, nói nhỏ:

    “Anh biết em không thương anh. Nhưng cứ để anh chăm em như cách anh chăm đàn vịt, từng chút một, được không?”

    Anh không đụng chạm gì. Suốt đêm chỉ ngồi quạt cho tôi ngủ, sợ tôi lạnh.
    Lần đầu tiên sau nhiều tháng, tôi ngủ yên.


    Ba năm sau

    Tôi mở một trại vịt lớn, Dũng làm kỹ thuật. Anh dậy sớm hơn cả mặt trời, làm lụng không than một lời. Tôi dần hiểu, có người đàn ông không nói lời yêu, nhưng mỗi ngày đều âm thầm vì mình.

    Một hôm, tôi nhận được tin Hưng phá sản. Anh ta tìm về, đứng trước cổng trại, nhìn tôi trong chiếc áo bà ba, tay bế con nhỏ:

    “Lan… em khác quá. Anh… hối hận.”

    Tôi chỉ mỉm cười, chỉ tay về phía Dũng đang bơi thuyền ra giữa ao:

    “Đó mới là người đàn ông thật sự.”