Danh mục: Chưa phân loại

  • Bà lão 70 tuổi mang theo 800 triệu đến nhà con trai để dưỡng già, đứng ngoài cửa vô tình nghe con dâu nói một câu, bà vội quay trở về trong nước mắt…

    Bà lão 70 tuổi mang theo 800 triệu đến nhà con trai để dưỡng già, đứng ngoài cửa vô tình nghe con dâu nói một câu, bà vội quay trở về trong nước mắt…

    02/11/2025

    Bà lão 70 tuổi mang theo 800 triệu đến nhà con trai để dưỡng già, đứng ngoài cửa vô tình nghe con dâu nói một câu, bà vội quay trở về trong nước mắt…

    Bà Nhàn năm nay đã ngoài 70. Chồng mất sớm, bà ở một mình trong căn nhà nhỏ lụp xụp ở quê. Suốt đời lam lũ nuôi hai con trai ăn học nên người. Nay tuổi cao, sức yếu, tiền tiết kiệm chẳng bao nhiêu, chỉ có hơn 800 triệu bà tích cóp nhờ bán miếng đất vườn cạnh nhà. Bà định bụng sẽ mang số tiền ấy lên thành phố, ở với vợ chồng con trai cả, đỡ đần được gì thì đỡ, sau này nhắm mắt xuôi tay cũng có con cháu bên cạnh.

    Sáng sớm hôm ấy, bà xếp gọn đồ vào túi vải, lấy bọc tiền cuốn trong khăn nâu cất vào đáy làn, bắt xe đò đi lên thành phố. Đến cổng khu nhà, bà nhìn lên căn hộ tầng 3, lòng rưng rưng hạnh phúc khi nghĩ từ nay sẽ được ở gần con cháu.

    Đứng trước cửa, bà nghe tiếng con dâu – Thúy – đang nói chuyện điện thoại. Nghe xong bà nước mắt giàn giũa rồi bắt xe về quê luôn. Bà không muốn ở đây thêm 1 phút giây nào nữa…

    Vừa tới cửa, bà Nhàn định bấm chuông thì nghe giọng Thúy – con dâu – vọng ra từ trong nhà:

    “Mẹ chồng à? Ối giời, em nói thật nhé, em chẳng ham gì bà đâu. Ở quê nghe nói bà bán đất được mấy trăm triệu, giờ chắc mang lên cho anh đấy. Nhưng có cho cũng phiền. Già rồi, ăn uống khó tính, lại bẩn. Em mà phải hầu hạ thì thà đi làm thuê còn sướng hơn. Bảo bà ở quê cho lành, đừng lên đây làm khổ con khổ cháu!”

    Tiếng con trai bà khẽ đáp:

    “Thôi em, dẫu sao mẹ cũng một mình, mình ráng chịu chút.”

    Nhưng Thúy gắt lên:

    “Chịu cái gì? Nhà thuê chật chội, thêm bà nữa khác gì ở trại tị nạn. Còn chưa nói, bà mà ốm một cái, ai trông? Em thề, nếu bà ở đây, em bồng con về nhà ngoại luôn!”

    Bà Nhàn lặng người. Gói tiền trong tay như nặng trĩu, trái tim đau nhói. Cái hơi ấm mong chờ phút chốc vụt tắt. Bà xoay lưng, bước đi thật khẽ để không ai biết mình đã tới.i

    Xe vừa rời khu phố, bà kéo góc khăn lau nước mắt. Bà thầm nghĩ:

    “Thôi, mình còn chân còn tay, về quê trồng rau, nuôi gà cũng sống được. Già rồi, làm gì còn chỗ giữa nhà người ta nữa…”

    Chiều hôm đó, con trai gọi điện cho mẹ mà không ai bắt máy. Mãi đến khi hàng xóm báo thấy bà về từ trưa, ngồi một mình trong căn nhà nhỏ thắp hương trước bàn thờ chồng, anh mới nghẹn ngào hiểu ra tất cả.

    Anh lặng người, tự hỏi: “Tiền mẹ mang lên có lẽ vẫn còn trong làn, nhưng điều mẹ mong nhất đâu phải là tiền – mà là một mái nhà có chỗ cho mẹ.”

  • CEO tặng học bổng cho bé gái ngh///èo, không ngờ chính là con ru//ột anh chưa từng gặp mặt…

    CEO tặng học bổng cho bé gái ngh///èo, không ngờ chính là con ru//ột anh chưa từng gặp mặt…

    Anh Dũng, 42 tuổi, là CEO của một tập đoàn bất động sản nổi tiếng. Thành công, giàu có, có tiếng là người sống lý trí và lạnh lùng. Ít ai biết, sau ánh hào quang đó là một v/ết thư/ơng lòng sâu kín mà anh gi/ấu suốt hơn hai mươi năm.

    Năm ấy, Dũng còn là một sinh viên năm cuối ngành kinh tế. Anh yêu s/ay đắ/m một cô gái tên Hạ – dịu dàng, học khoa sư phạm. Họ từng mơ về một căn nhà nhỏ, một mảnh vườn và tiếng cười trẻ thơ. Nhưng rồi, khi Hạ ma/ng th/ai, một bi/ến c/ố lớn xảy ra: Dũng bị gia đình b/ắt đi du học độ/t x/uất do cha mẹ ph/ản đ/ối mối qu//an h//ệ đó. Chuyến đi ấy kéo dài, không liên lạc được. Khi anh trở về, Hạ đã rời khỏi ký túc, không để lại bất cứ dấu vết gì. Anh tìm kiếm trong vô vọng, cuối cùng đành tin rằng cô đã bỏ đi và… không giữ lại đứa trẻ.

    Nhiều năm sau, Dũng thành đạt, nhưng trong tim vẫn khuyết một khoảng trống. Anh không kết hôn, chỉ lao vào công việc và các hoạt động thiện nguyện. Mỗi năm, anh đều trao học bổng cho trẻ em nghè/o vượt khó ở các vùng sâu vùng xa – một phần để bù đắp những gì anh thấy mình đã đánh mất.

    Năm đó, tại một buổi trao học bổng ở vùng núi, anh bất ngờ chú ý đến một cô bé học lớp 9 tên Vy. Gương mặt gầy, đôi mắt sáng, và cách cô bé lễ phép khiến anh thấy thân quen kỳ lạ.
    Vy sống cùng mẹ trong một căn nhà lá chênh vênh. Trong buổi gặp mặt ngắn ngủi, Vy nói rằng em rất thích ngành sư phạm, mong muốn sau này trở thành cô giáo như mẹ. Anh Dũng mỉm cười, xúc động vì nghị lực của cô bé. Anh quyết định hỗ trợ riêng thêm toàn bộ học phí đến đại học.

    Nhưng rồi một điều kỳ lạ xảy ra…

    Một lần, thư ký của anh vô tình gửi cho anh hồ sơ chi tiết của những học sinh được trao học bổng. Khi đến phần của Vy, anh lặng người.

    Tên mẹ: Trần Diệu Hạ.

    Từng chữ như bó/p ngh/ẹt lồng ng/ực anh..

    Dũng buông tập hồ sơ xuống bàn, tim đập mạnh đến mức nghe rõ trong lồng ngực. Anh đứng bật dậy, bước nhanh ra ban công để lấy lại bình tĩnh, nhưng bàn tay vẫn run lên từng hồi.

    Trần Diệu Hạ.
    Tên ấy như lưỡi dao cũ vừa xoáy lại vào vết thương chưa từng lành suốt hơn hai mươi năm.

    Anh nhớ như in gương mặt cô gái năm xưa, nụ cười hiền lành, giọng nói nhỏ nhẹ mỗi lần gọi tên anh. Không thể nào là trùng hợp. Không thể.

    Hàng loạt câu hỏi đổ ập vào đầu:
    — Hạ… vẫn còn sống ở Việt Nam?
    — Cô ấy không bỏ đi nước ngoài như anh từng nghĩ?
    — Và cô bé Vy kia… có phải…?

    Dũng ngồi xuống ghế, áp tay lên mắt, cảm thấy lồng ngực nghẹn lại. Anh không muốn vội kết luận, nhưng linh cảm mạnh mẽ mách bảo: đó không phải ngẫu nhiên.

    Tối hôm đó, anh gọi ngay cho thư ký và yêu cầu giữ kín toàn bộ thông tin về Vy, không tiết lộ cho ai, kể cả phía địa phương. Anh cần thời gian xác minh — và chuẩn bị tinh thần.

    Cuộc gặp bất ngờ

    Hai tuần sau, anh lấy lý do “muốn khảo sát thực tế đời sống học sinh” để trở lại vùng núi nơi Vy sống. Không đoàn tùy tùng, không ồn ào, anh chỉ mang theo một lái xe và người phụ trách quỹ học bổng.

    Căn nhà lá của hai mẹ con nằm cheo leo trên sườn dốc. Anh bước xuống xe, đứng trước hiên nhà mà lòng rối bời. Tấm mái tranh cũ kỹ, bậc cửa gỗ mòn vẹt, tất cả khiến anh vừa xót xa vừa day dứt.

    “Chú là… người lần trước trao học bổng phải không ạ?” – Vy chạy ra, lễ phép cúi đầu.

    Dũng gật, nhưng mắt anh không rời khỏi dáng người phụ nữ đang bước từ trong nhà ra, tay còn cầm chiếc khăn lau bát.

    Diệu Hạ.

    Thời gian đã in hằn lên gương mặt cô, nhưng ánh mắt… ánh mắt ấy không thể lẫn vào đâu được. Vẫn dịu dàng, trầm lắng, chỉ khác là nay chất chứa thêm một nỗi buồn sâu kín.

    Khoảnh khắc hai ánh nhìn chạm nhau, Hạ khựng lại. Bàn tay cô siết chặt chiếc khăn đến trắng bệch. Đôi môi run run, như muốn nói nhưng không thành lời.

    Dũng bước lên một bước, giọng khàn đi:
    “Là em… thật sao?”

    Vy ngơ ngác nhìn hai người, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

    Hạ hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng nói với con gái:
    “Vy, con vào trong nhà trước đi. Mẹ có chuyện cần nói với… chú đây.”

    Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, nhưng còn kịp nhìn lại hai người một lần. Cửa khép lại, chỉ còn Dũng và Hạ đứng đối diện nhau giữa khoảng sân nhỏ.

    Sự thật bị chôn giấu

    Không cần vòng vo, Dũng hỏi ngay trong nghẹn ngào:
    “Vy… có phải là con của chúng ta?”

    Hạ không trả lời ngay. Đôi mắt cô ươn ướt, nhưng vẫn bình tĩnh lạ lùng. Một hồi lâu sau, cô khẽ gật đầu.

    “Em đã định không bao giờ để anh biết. Em tưởng anh đã quên… và chắc chắn không muốn vướng bận.”

    Dũng như bị ai bóp nghẹt lồng ngực. Bao nhiêu năm vật lộn với khoảng trống vô hình kia, giờ mới biết khoảng trống ấy có hình hài, biết nói cười, biết mơ ước… và đang gọi người khác là cha.

    Anh run giọng:
    “Tại sao em không tìm anh? Tại sao không một lần…?”

    Hạ cúi mặt.
    “Ngày ấy anh đi không lời từ biệt. Số liên lạc cũng không còn. Gia đình anh cho người đến tìm gặp em, đưa tiền và yêu cầu em rời đi. Em mang thai, nhưng không dám nói với họ. Em sợ họ ép em bỏ đứa bé.”

    “Em chuyển trọ, bỏ học, về quê sinh con. Một mình. Em không nghĩ anh sẽ quay về tìm nữa.”

    Dũng lặng người. Anh không biết rằng cha mẹ mình đã cắt đứt mọi liên lạc, xóa sạch tung tích Hạ chỉ để “giải quyết êm đẹp”.

    Bao nhiêu năm qua, trong khi anh dằn vặt vì mất đi cả hai, thì mẹ con họ đã âm thầm chống chọi với cuộc đời ở một nơi xa lắc.

    Và Vy… chính là đứa trẻ anh đã từng mơ thấy trong căn nhà nhỏ với mảnh vườn năm nào.

  • Buổi họp lớp kỷ niệm 20 năm ra trường năm nay khiến tôi háo hức hơn thường lệ. Sau bao năm, ai cũng đã có cuộc sống riêng, người thành đạt, người bình thường…

    Hóa ra, thứ khiến người ta “giàu” không phải là số tiền trong tài khoản, mà là cách họ dùng nó để gieo lại điều tử tế.

    Bài viết dưới đây là chia sẻ của cô Trần (Trung Quốc) sau khi trở về từ buổi họp lớp sau 20 năm. 

    Buổi họp lớp sau 20 năm

    Buổi họp lớp kỷ niệm 20 năm ra trường năm nay khiến tôi háo hức hơn thường lệ. Sau bao năm, ai cũng đã có cuộc sống riêng, người thành đạt, người bình thường, người vẫn đang chật vật mưu sinh. Trong số đó, nổi bật nhất vẫn là Lương – người được xem là “giàu nhất lớp”. Hiện anh bạn này là chủ một công ty lớn, thường xuất hiện trong các chương trình từ thiện và trên mạng xã hội với hình ảnh người đàn ông thành đạt, sống giản dị và nhân hậu.

    Buổi họp lớp hôm đó diễn ra trong một nhà hàng sang trọng do chính Lương đích thân chọn. Ai cũng có chút e dè, bởi không ít người ngại khi nhìn lại mình ở tuổi này vẫn chưa có gì nổi bật. Tuy nhiên cậu bạn ấy vẫn luôn xuất hiện với nụ cười hiền, cái bắt tay thân tình, nói chuyện nhẹ nhàng như thuở còn ngồi trên ghế nhà trường.

    Đi họp lớp, người bạn giàu nhất phát cho mỗi người 1 phong bì: Về đến nhà tôi mở ra mà sững sờ với thứ bên trong - Ảnh 1.

    Ảnh minh hoạ

    Trong bữa tiệc, Lương không nói nhiều về bản thân. Anh chỉ hỏi han từng người, nhớ tên con cái của bạn bè, hỏi ai còn ở quê, ai đã chuyển lên thành phố. Không khí dần trở nên thoải mái, tiếng cười rộn ràng như xưa. Khi tiệc gần tàn, cậu bạn này bất ngờ đứng dậy phát biểu.

    “Hai mươi năm rồi, có những điều chúng ta quên đi, nhưng có những điều nên được nhớ lại. Hôm nay, coi như món quà nhỏ để mọi người mang về”, anh bạn này vừa nói, vừa tự tay trao cho mỗi người một phong bì màu trắng. Đặc biệt, anh không quên bảo mọi người về nhà rồi mới mở.

    Ngay khi đó, nhiều bạn trong lớp bàn tán về thứ có bên trong chiếc phong bì này. Người đoán là tiền, bạn lại nói có phiếu mua hàng, hay thiệp mời sự kiện. Khi đó, tôi chỉ cười nhận lấy món quà mà không nghĩ nhiều.

    Bên trong chiếc phong bì

    Phải đến khi về tận nhà, tôi mới tò mò mở phong bì ra. Thực tế, Lương không để tiền hay thẻ quà tặng nào ở bên trong. Món quà là 1 tờ giấy nhỏ, kèm bức ảnh cả lớp chụp năm cuối cấp 3. Dưới bức ảnh là dòng chữ nắn nót của Quang:

    “Nếu có thể quay lại, tôi vẫn muốn được ngồi cùng các bạn thêm một lần nữa, trong căn phòng cũ, với những ước mơ chưa kịp phai. Hãy giữ lại điều tốt đẹp nhất của thanh xuân”

    Phía sau tờ giấy, còn có dòng chữ viết tay khác: “Tôi đã chuẩn bị sẵn một quỹ học bổng nhỏ mang tên lớp mình. Mỗi năm sẽ giúp 3 sinh viên nghèo ở trường cũ. Mỗi người bạn hôm nay, chính là người đồng sáng lập.”

    Tôi đọc đi đọc lại mấy dòng ấy, tự nhiên thấy mắt cay cay. Không phải vì món quà vật chất, mà vì tấm lòng sâu sắc của người bạn năm xưa.

    Hóa ra, thứ khiến người ta “giàu” không phải là số tiền trong tài khoản, mà là cách họ dùng nó để gieo lại điều tử tế. Lương có thể dễ dàng tặng cho mỗi người một phong bì dày cộp tiền mặt. Tôi nghĩ điều đó chẳng khó với anh. Nhưng cậu bạn chọn cách khác để mỗi người khi mở phong bì đều được chạm đến phần ký ức đẹp nhất của mình, và cùng anh bắt đầu một việc ý nghĩa.

    Mấy ngày sau, nhóm chat lớp học bỗng nhộn nhịp. Ai cũng chia sẻ cảm xúc, kể lại khoảnh khắc khi mở phong bì. Người nói “mình đã khóc”, người viết “đã lâu rồi mới cảm nhận được sự ấm áp đến vậy”. Có người còn đề nghị cùng góp thêm vào quỹ học bổng đó, biến điều Lương khởi xướng thành việc làm chung của cả lớp.

    Tối hôm đó, tôi lấy lại bức ảnh, cẩn thận ép vào khung. Dưới ánh đèn bàn, gương mặt từng người bạn hiện lên rõ ràng. Và tôi tin tất cả những ai từng mở phong bì ấy sẽ mãi không thể quên cảm xúc trong đêm hôm đó. Một món quà không đắt tiền, nhưng đủ để ấm lòng suốt cả đời.

  • Con trai lương 20 triệu,. 3 năm nay tháng nào con cũng gửi về cho mẹ 15 triệu. Nhưng mấy tháng nay không thấy con gửi gì, mẹ vội lên phòng trọ của con kiểm tra thì ch//ết đứng…

    Con trai lương 40 triệu, 3 năm nay tháng nào con cũng gửi về cho mẹ 15 triệu. Nhưng mấy tháng nay không thấy con gửi gì, quá sốt ruột mẹ vội lên phòng trọ của con kiểm tra thì ch//ết đứng…

    Con trai tôi, Hùng, ra trường được 3 năm nay. Ngày con báo tin trúng tuyển ‘àm nhân viên cho công ty nước ngoài, lương 40 triệu đồng, tôi mừng chảy nước mắt.

    Suốt 3 năm qua, tháng nào con cũng gửi về nhà 15 triệu, bảo tôi giữ để lo cho bố mẹ già và em gái đi học. Tôi vừa tự hào vừa thương con, lòng nhẹ nhõm khi thấy con dù còn trẻ vẫn biết nghĩ cho gia đình.

    Nhưng mấy tháng nay, tiền không thấy về. Tôi gọi điện, nhắn tin mà Hùng không trả lời. Lòng tôi bắt đầu nặng trĩu, cảm giác lo lắng dần chuyển thành bất an. Hùng là con trai duy nhất, lỡ có mệnh hệ gì…

    Ngày hôm đó, tôi quyết định lên phòng trọ của con ở trung tâm thành phố, dù tim đập liên hồi, chân run bần bật. Khi tới nơi, đứng trước cửa phòng trọ, tôi gõ cửa nhiều lần, tiếng nhạc nhỏ trong phòng vẫn phát ra. Tôi gọi tên con, nhưng không ai trả lời.

    Không chần chừ, tôi dùng chìa khóa dự phòng mở cửa…

    Cảnh tượng trước mắt khiến tôi ch;;ế;;t lặng….

    Căn phòng tối tăm, đồ đạc lộn xộn khắp nơi. Trên giường, Hùng nằm im bất động, khuôn mặt trắng bệch, tay run rẩy nắm chặt vài tờ giấy. Những biên lai vay mượn tiền rải khắp sàn nhà, điện thoại tắt nguồn, ví rỗng.

    Tôi hốt hoảng: “Hùng! Con! Con có nghe mẹ không?”
    Nhưng không một tiếng đáp lại.

    Tôi chạy lại lay con, đầu óc quay cuồng, nước mắt chảy xuống. Trong khoảnh khắc ấy, tim tôi như ngừng đập, tưởng chừng mất con mãi mãi. Nhưng rồi, Hùng thều thào:
    “Mẹ… mẹ đừng khóc… Con… con ổn mà… chỉ là…”

    Cậu yếu ớt ngồi dậy, giọng run run: “Mấy tháng nay, con mệt lắm, áp lực quá… Tiền gửi về mẹ, con đã phải vay nặng lãi… Con muốn trả nợ cho mẹ, nhưng giờ không xoay xở được nữa… Con sợ mẹ biết, con không muốn mẹ lo.”

    Tôi ôm con, vừa khóc vừa tự trách mình: bao nhiêu năm, tôi không biết con đã phải chịu đựng một mình, âm thầm hy sinh từng đồng lương để lo cho mẹ và em gái.

    Cậu kể từng chuyện một: những lần phải vay nóng, những cãi vã với chủ nợ, những đêm thức trắng lo không có tiền trả, đến mức gần như kiệt sức. Mỗi tháng, con vẫn cố gắng gửi về mẹ 15 triệu, nhưng mấy tháng nay cạn kiệt, không còn gì để gửi.

    Tôi vừa đau xót vừa giận bản thân, vì chính tôi là lý do Hùng phải chịu đựng đến vậy. Trong căn phòng nhỏ tối tăm, hai mẹ con ngồi ôm nhau, giữa núi giấy tờ vay mượn, nước mắt lẫn nỗi sợ hãi. Tôi biết từ giờ, không gì quan trọng hơn là chăm sóc Hùng, để con không phải gánh nặng một mình nữa.

    Nhưng trong sâu thẳm, tôi hiểu rằng: sự hy sinh thầm lặng của con, nếu không được nhìn thấy kịp thời, có thể sẽ để lại hậu quả mà không ai lường trước được.

  • Giá vàng tối nay 4/11: trong nước giảm mạnh, SJC mất 800 nghìn đồng mỗi lượng

     tối  4/11, giá vàng trong nước tiếp tục đi xuống tại nhiều doanh nghiệp lớn. SJC giảm 800 nghìn đồng/lượng, trong khi Phú Quý hạ tới 1,3 triệu đồng/lượng ở chiều mua.

    Giá vàng trong nước giảm mạnh, SJC mất 800 nghìn đồng mỗi lượng- Ảnh 1.
    Đến 11h ngày 4/11, thị trường vàng trong nước tiếp tục biến động trái chiều giữa các doanh nghiệp lớn. Tại Công ty Vàng bạc Sài Gòn (SJC), giá vàng miếng SJC giảm mạnh 800 nghìn đồng/lượng ở cả hai chiều, xuống mức 146,2 – 148,2 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra). Biên độ chênh lệch giữa hai chiều giao dịch giữ nguyên ở mức 2 triệu đồng/lượng.

    Tại Công ty Bảo Tín Minh Châu, giá vàng miếng SJC được điều chỉnh giảm 300 nghìn đồng/lượng ở chiều mua và 800 nghìn đồng/lượng ở chiều bán, hiện giao dịch quanh 147,2 – 148,2 triệu đồng/lượng. Tập đoàn Phú Quý cũng giảm mạnh với mức 1,3 triệu đồng/lượng ở chiều mua và 800 nghìn đồng/lượng ở chiều bán, đưa giá vàng SJC về 145,2 – 148,2 triệu đồng/lượng.

    Ở phân khúc vàng nhẫn, xu hướng giảm lan rộng nhưng mức điều chỉnh có sự phân hóa. Nhẫn Rồng Thăng Long của Bảo Tín Minh Châu giảm 800 nghìn đồng/lượng, còn 145,7 – 148,7 triệu đồng/lượng .

    Nhẫn tròn 999,9 của Phú Quý giảm tương tự, giao dịch tại 145,2 – 148,2 triệu đồng/lượng. Dòng Hưng Thịnh Vượng 999,9 của DOJI hạ 500 nghìn đồng/lượng, còn 145 – 148 triệu đồng/lượng. Riêng nhẫn trơn 9999 của SJC giảm 500 nghìn đồng/lượng, về 143,4 – 145,9 triệu đồng/lượng.

  • Tâm lý thường thấy ở phụ nữ khi ngoại tình, chị em cũng công nhận đúng

    Trong cuộc sống hiện đại, việc phụ nữ ngoại tình cũng không còn hiếm. Tâm lý của phụ nữ trong thời điểm ngoại tình có những biểu hiện khá rõ rệt. Đặc biệt, nó cũng có những đặc điểm tương tự như ở đàn ông ngoại tình. Ai khi vướng vào mối quan hệ ngoại tình cũng có những tâm lý, suy nghĩ vô cùng phức tạp.

    Thích thú và đam mê

    Nền tảng quan trọng bậc nhất của một cuộc hôn nhân chính là tình yêu. Tuy nhiên, không phải cuộc hôn nhân nào cũng vậy. Đặc biệt, hôn nhân cũng tạo nên khoảng cách rất lớn, khiến tình yêu của hai người thêm phai nhạt.

    Nếu không biết cách giữ gìn, khoảng cách đi từ hôn nhân tới ngoại tình rất ngắn. Đó là lúc lửa tình yêu đã dần dần phai nhạt, hai người chỉ còn giữ nhau bằng tình nghĩa.

    Vốn dĩ, tâm lý phụ nữ ngoại tình sẽ thấy thích thú, đam mê, giúp họ thỏa mãn thay vì cảnh hôn nhân ngột ngạt của hiện tại. Việc ngoại tình sẽ trở thành một giải pháp giúp người phụ nữ thoát ra khỏi những mệt mỏi trong cuộc sống của mình.

    Hạnh phúc và lo sợ

    Trạng thái ngoại tình giấu giếm mang lại cho người phụ nữ những cảm xúc rất khác. Tùy hoàn cảnh gia đình, họ có thể cảm thấy sợ hãi hay hạnh phúc. Điều này phụ thuộc rất nhiều vào tình trạng quan hệ của họ với chồng ở thời điểm đó.

    Phụ nữ ngoại tình sẽ thấy hạnh phúc. Đó là bởi cuộc tình vụng trộm mang tới cho họ những cảm giác mà hôn nhân không mang lại. Đặc biệt, những cuộc tình này thực sự có sức cám dỗ vô cùng mạnh mẽ.

    Tuy nhiên, trừ khi gia đình đã đổ vỡ đến mức không thể cứu vãn, người phụ nữ sẽ luôn cảm thấy lo sợ. Bởi trong thâm tâm, họ biết việc ngoại tình không hề tốt đẹp. Và họ rất sợ bị người thân, bạn bè của mình phát hiện ra tình trạng ngoại tình của mình.

    Cảm thấy được sống với đúng bản chất của mình

    Sau khi kết hôn, nhiều phụ nữ phải hi sinh rất nhiều. Họ từ bỏ những đam mê, thói quen của bản thân để giữ gìn gia đình. Tuy hy sinh, trong lòng họ vẫn luôn cảm thấy đau đớn và bị thôi thúc với mong muốn được sống là chính mình.

    Lúc này, điều mà ngoại tình mang lại cho họ sẽ rất khác biệt. Tình nhân không đòi hỏi ở họ quá nhiều như với người chồng. Chính vì vậy, ở bên tình nhân họ sẽ có được sự tự do. Từ đó, giải tỏa bản thân và sống là chính mình như họ luôn mơ ước khi sống cùng chồng.

    Cảm thấy được coi trọng hơn

    Bước chân vào hôn nhân đồng nghĩa với việc hai người đã ký vào một bản giao ước. Lúc này, việc chăm chút nhau, dỗ dành nhau như khi yêu sẽ không còn nữa. Đôi khi, điều này trở thành nguyên nhân khiến người phụ nữ thấy mình bị coi thường, bị xem nhẹ trong quan hệ vợ chồng.

    Khi đó, người phụ nữ sẽ dễ dàng ngã vào vòng tay một người đàn ông khác nếu được theo đuổi. Đó chính là bởi họ cảm thấy mình được yêu thương, coi trọng hơn. Đặc biệt, điều này mang tới cho họ cảm giác mình được ái mộ, được theo đuổi và yêu một cách đam mê như thời còn trẻ.

    Phải làm gì khi phụ nữ ngoại tình?

    Khi ngoại tình, người phụ nữ sẽ đẩy gia đình mình đến gần hơn với bờ vực đổ vỡ của hôn nhân. Lúc này, cả hai người cần tìm cách cứu vãn tình thế. Người vợ cần xem xét lại bản thân mình, chậm lại trong việc đưa ra các quyết định. Còn người chồng cần nhìn nhận lại mối quan hệ của cả hai một cách thật kỹ càng.

    Dù bạn là người phụ nữ đang lạc lối hay người chồng nạn nhân trong câu chuyện phụ nữ ngoại tình, hãy bình tâm lại. Sau đó, tham vấn ý kiến của các chuyên gia tình yêu – tâm lý để có được lời khuyên tốt nhất để vượt qua sóng gió trong cuộc đời mình.

  • Sau 7 năm gi/ày v//ò nhau trong cuộc hô;n n;hân không tình yêu, tôi quyết định ký đơn l;y h;ôn

    “Chiêu Mới À?”

    Bảy năm.
    Bảy năm sống trong cuộc hôn nhân mà mỗi ngày tôi đều tự hỏi: “Mình đang yêu, hay đang bị trừng phạt?”

    Tôi từng nghĩ, chỉ cần yêu đủ nhiều, nhẫn nhịn đủ lâu, thì một người đàn ông lạnh lùng cũng sẽ có ngày quay đầu nhìn lại. Nhưng anh thì không. Anh chỉ càng ngày càng xa, càng bận, càng vô tâm, và càng khiến tôi nhận ra: có những người không phải không biết trân trọng, mà đơn giản là họ không xem mình đáng để trân trọng.

    Anh là giám đốc một công ty lớn, xuất thân từ con nhà quyền thế, luôn sống trong ánh hào quang và sự ngưỡng mộ. Còn tôi – một người phụ nữ bình thường, từng là nhân viên của anh. Tôi yêu anh bằng tất cả sự chân thành, từ những ngày đầu anh chưa có gì, đến khi anh có tất cả.

    Nhưng càng có nhiều, anh càng ít thuộc về tôi.
    Những bữa tối lạnh tanh, những lần sinh nhật anh quên bẵng, những đêm tôi nằm nghe tiếng cửa mở thật khẽ lúc hai giờ sáng. Còn tôi, vẫn lặng lẽ dọn cơm nguội, vẫn mỉm cười, vẫn cố tin rằng anh chỉ đang bận.

    Cho đến một ngày, tôi nhận ra mình đã biến mất khỏi cuộc đời anh từ lâu rồi.
    Chỉ còn cái danh “vợ hợp pháp” nằm đâu đó trong một tờ giấy kết hôn.


    Buổi sáng hôm ấy, trời đổ mưa. Tôi dậy sớm hơn thường lệ, nấu bữa sáng, pha cho anh ly cà phê đen không đường như thói quen suốt bảy năm qua. Rồi tôi đặt trước mặt anh một tờ giấy trắng.
    Không phải giấy nhớ, không phải hợp đồng, mà là đơn ly hôn.

    Anh ngẩng đầu, nhíu mày:
    – Em lại giở chiêu gì nữa đây?

    Tôi lặng lẽ nhìn vào mắt anh. Không còn giận, không còn nước mắt. Chỉ là một khoảng rỗng đến đáng sợ.
    – Không có chiêu nào cả. Em mệt rồi.

    Anh bật cười, tiếng cười khẩy vang lên như dao cứa vào tim:
    – Em dọa anh à? Lần thứ mấy rồi? Ký đi, rồi lại khóc lóc quay về thôi. Anh quá quen rồi.

    Tôi không trả lời. Tôi lấy bút, đặt lên tờ giấy, ký một nét thật dứt khoát.
    Một đường mực đen khô lạnh, chấm dứt bảy năm giày vò.

    Tôi tháo chiếc nhẫn cưới ra, đặt lên bàn, cùng với chìa khóa nhà.
    – Em về bên ngoại một thời gian.
    – Tùy. – Anh nhún vai, lại cúi xuống xem điện thoại – Có lẽ anh còn cuộc họp quan trọng hơn.

    Tôi mỉm cười, bước ra cửa. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy mình thở được.


    Chưa đầy mười phút sau, khi tôi đang ngồi trên taxi, điện thoại trong túi reo lên.
    Là giọng của Lan – thư ký của anh, run rẩy và hoảng loạn:
    – Chị… chị ơi… công ty anh Huy… sập rồi! Toàn bộ cổ phiếu bị đóng băng, ngân hàng phong tỏa tài khoản, cổ đông rút vốn hết… Không hiểu sao…

    Tôi khẽ nhắm mắt. Tôi hiểu.
    Tôi đã biết điều này sẽ đến – không phải do may mắn, mà vì tôi chính là người cắt sợi dây cuối cùng.

    Ba năm trước, khi anh mở rộng công ty, anh thiếu vốn. Chính gia đình tôi đã giúp – cha tôi đứng tên cho vay, còn tôi âm thầm trở thành cổ đông lớn thứ hai. Nhưng anh chưa từng quan tâm, chưa bao giờ hỏi tôi có giữ phần trăm nào hay không.
    Anh nghĩ tôi chỉ là “vợ ở nhà”, lo bếp núc, không biết gì về thương trường.
    Anh sai.

    Tối qua, trước khi đặt bút ký đơn, tôi đã gửi đi lá thư yêu cầu rút toàn bộ vốn đầu tư, chấm dứt hợp đồng bảo lãnh tín dụng. Khi anh ký ly hôn, cũng là lúc ngân hàng chính thức kích hoạt điều khoản rút vốn tự động.

    Chỉ một chữ ký của tôi – cả đế chế của anh sụp đổ.


    Buổi tối hôm đó, anh gọi cho tôi. Hơn mười cuộc. Tôi không bắt.
    Đến khi tin nhắn đến, chỉ vỏn vẹn hai chữ:

    “Em thắng rồi.”

    Tôi nhìn dòng chữ, bật cười – không phải cười hả hê, mà là cười cho nỗi đau từng dại dột tin vào tình yêu có thể cứu được người đàn ông lạnh lùng.
    Tôi không thắng. Tôi chỉ ngừng thua.


    Một tháng sau, tôi dọn về căn nhà nhỏ ven hồ, nơi từng là ước mơ giản dị của tôi từ thuở mới cưới. Tôi mở tiệm hoa, tự tay trồng từng chậu oải hương và cúc trắng. Mỗi sáng, tôi nghe nhạc, pha cà phê, không còn ai nhăn mặt vì “mùi cà phê em pha nhạt quá”.

    Anh thì biến mất khỏi truyền thông. Có người nói anh bán hết tài sản để trả nợ, người khác nói anh bỏ đi nước ngoài. Nhưng với tôi, anh đã biến mất từ lâu – từ cái ngày đầu tiên anh cười khi tôi rơi nước mắt.


    Một chiều, khi tôi đang cắm hoa cho khách, có người bước vào.
    Là anh.
    Anh gầy hơn, tóc rối, ánh mắt từng sắc lạnh giờ nhuốm màu thất bại.

    Anh im lặng nhìn tôi, rồi khẽ nói:
    – Em hả hê chưa?
    Tôi không trả lời.
    – Em đúng là tính toán giỏi thật. Anh không ngờ, hóa ra bấy lâu nay…

    Tôi ngắt lời anh, nhẹ nhàng:
    – Em không tính toán, Huy à. Em chỉ học được cách chọn mình thay vì chọn anh.

    Anh cúi đầu, lặng đi một lúc lâu, rồi thở dài:
    – Nếu anh nói… anh hối hận thì sao?
    Tôi nhìn anh, đôi mắt đã thôi run rẩy:
    – Em từng chờ câu nói đó suốt bảy năm. Nhưng giờ nghe, lại chẳng thấy vui gì cả.

    Anh im lặng, rồi quay lưng. Cánh cửa khép lại, để lại mùi hoa oải hương phảng phất trong gió – mùi của tự do, của kết thúc và bắt đầu.


    Tối đó, tôi ngồi bên cửa sổ, mở lại cuốn nhật ký cũ. Giữa những trang lem nước mắt, tôi thấy một dòng chữ mình từng viết:

    “Nếu một ngày anh mất hết, em sẽ không vui. Em chỉ mong, anh biết thế nào là đau.”

    Bây giờ, tôi không còn mong anh đau nữa. Tôi chỉ mong, mình thôi nhớ.
    Nhưng đôi khi, trong giấc mơ, tôi vẫn thấy anh – không phải người chồng kiêu ngạo của bảy năm trước, mà là chàng trai năm nào, từng ôm tôi trong căn phòng trọ chật hẹp, nói rằng: “Anh sẽ khiến em hạnh phúc.”

    Có lẽ, ở đâu đó trong những mảnh vụn của quá khứ, anh từng thật lòng. Còn tôi, cũng từng yêu đến tận cùng.

    Nhưng tình yêu, nếu không còn được trân trọng, sớm muộn gì cũng hóa thành tro tàn.
    Và khi tro bay đi, chỉ còn lại sự bình yên.


    Nhiều người hỏi tôi có hối hận không.
    Tôi mỉm cười:

    “Không. Em không hối hận vì đã yêu, cũng không hối hận vì đã buông.
    Chỉ là, đôi khi, em tiếc cho người đàn ông không biết giữ lấy người từng yêu mình bằng cả sinh mệnh.”


    Một buổi sáng mùa thu, tôi nhận được phong bì gửi đến tiệm hoa. Không có tên người gửi, chỉ có một mảnh giấy nhỏ, với dòng chữ nguệch ngoạc:

    “Anh từng nghĩ em là con cờ trong bàn tay anh.
    Không ngờ, chính em lại là người lật đổ cả ván cờ.”

    Tôi khẽ mỉm cười, gấp tờ giấy lại, đặt bên cạnh bình oải hương tím nhạt.
    Ngoài kia, nắng lên nhẹ, gió khẽ chạm vào mái tóc tôi.

    Tôi hiểu rằng, cuối cùng, mọi giông bão rồi cũng hóa bình yên,
    và đôi khi, cách trả thù dịu dàng nhất chính là sống tốt hơn kẻ đã làm mình tổn thương.

  • 22 năm ở vậy nuôi con cho người yêu cũ. Nào ngờ, một cái quay lưng của con trai vào ngày tốt nghiệp đã khiến người đàn ông bật khóc

    Hai mươi hai năm trước, trong một buổi chiều mưa lất phất, căn phòng trọ ẩm thấp nơi Hùng trú ngụ chỉ vang tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường rỉ sét. Anh ngồi thất thần trước bàn, gương mặt hốc hác sau chuỗi ngày dài bươn chải mà vẫn trắng tay. Tất cả vốn liếng lao theo vụ làm ăn thất bại, để lại trên vai anh một món nợ chồng chất. Bạn bè dần rời bỏ, họ hàng xa lánh, ngay cả ánh mắt hàng xóm cũng trở nên dè bỉu. Hùng nghĩ cuộc đời mình có lẽ chấm hết ở tuổi ba mươi.

    Cánh cửa gỗ kêu kẽo kẹt, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Thảo – người anh từng yêu, từng hứa hẹn một tương lai, nay đứng trước mặt anh. Trong vòng tay cô là một đứa bé đỏ hỏn, tiếng khóc yếu ớt át cả tiếng mưa ngoài hiên. Gương mặt Thảo nhợt nhạt, ánh mắt mệt mỏi xen chút lạnh lùng. “Con anh đấy… Em không thể nuôi. Nếu anh không nhận, em để nó lại rồi đi.”

    Hùng chết lặng, tim như ngừng đập. Anh không kịp hỏi tại sao, không kịp hiểu điều gì đang xảy ra. Mọi thứ đến quá nhanh, như một vết dao cứa thẳng vào vết thương chưa lành. Anh nhìn đứa bé nhỏ nhoi, bàn tay co quắp run rẩy. “Thảo… em nói gì vậy? Sao lại…” – giọng anh nghẹn lại, nhưng Thảo đã xoay người bỏ đi.

    Tiếng khóc của đứa trẻ khiến Hùng không thể bỏ mặc. Anh bế nó lên, cảm nhận hơi ấm mỏng manh đang run rẩy trong vòng tay. Một dòng cảm xúc kỳ lạ tràn qua: vừa sợ hãi vừa thương xót, vừa nghi ngờ vừa bất lực. Anh thì thầm, mắt ươn ướt: “Con đừng sợ… Bố ở đây.” Câu nói bật ra như một lời hứa anh không thể rút lại.

    Từ ngày đó, Hùng bước vào hành trình làm cha đầy chông gai. Anh chạy đủ nghề vặt: phụ hồ, xe ôm, bốc vác chợ đêm. Mỗi đồng tiền nhặt nhạnh đều dành cho sữa, cho tã, cho thuốc khi con sốt. Đêm đến, anh ngồi bên chiếc nôi tự đóng, canh từng hơi thở của đứa trẻ. Có những hôm kiệt sức, anh vẫn cắn răng dỗ dành, ru con ngủ bằng giọng hát nghẹn ngào.

    Đứa bé ấy, anh đặt tên là Khải – hy vọng một ngày nó sẽ vững vàng, kiên định như ý nghĩa cái tên. Khi Khải chập chững tập đi, căn phòng trọ ẩm thấp vang lên tiếng cười đầu tiên sau nhiều năm u ám. “Bố ơi!” – giọng lơ lớ của con khiến Hùng nghẹn họng, rơi nước mắt ngay giữa ban ngày. Anh ôm con, cảm thấy mình có lý do để tiếp tục sống. Những ngày khó khăn không còn chỉ là gánh nặng, mà là thước đo tình yêu.

    Khi Khải lên sáu, nó bắt đầu hỏi về mẹ. Hùng lúng túng, bàn tay run run vuốt tóc con. “Mẹ con… ở rất xa. Một ngày nào đó, mẹ sẽ quay về.” Khải mở to mắt, ngây thơ tin tưởng, nhoẻn cười rồi ôm chặt lấy bố. Lời nói dối nhỏ ấy trở thành cái bóng đeo bám Hùng suốt hơn hai thập kỷ.

    Năm tháng trôi, Khải lớn lên nhanh hơn cả tưởng tượng. Cậu thông minh, ham học, luôn đạt thành tích xuất sắc ở trường. Hùng nhìn con trưởng thành, lòng vừa hãnh diện vừa xót xa. “Nó giỏi thế này… mẹ nó có biết không?” – ý nghĩ ấy đôi lần hiện lên rồi bị anh gạt đi. Anh sợ, nhắc đến cái tên ấy chỉ làm tim mình thêm rỉ máu.

    Ngày Khải nhận giấy báo trúng tuyển thủ khoa ngành Xây dựng, Hùng lặng lẽ ngồi ở góc bếp nhìn con nhảy cẫng vì vui mừng. Cậu ôm ông thật chặt: “Bố! Con làm được rồi!” Hùng cười, mắt long lanh: “Ừ, con giỏi lắm. Con làm được điều bố chưa từng làm.” Trong sâu thẳm, anh biết giấc mơ dang dở đời mình đã được nối dài trong con.

    Ngày lễ tốt nghiệp, sân trường rộn rã tiếng vỗ tay, Khải trong bộ áo choàng cử nhân đứng giữa ánh sáng rực rỡ. Hùng mặc chiếc áo sơ mi cũ kỹ, tay cầm bó hoa hướng dương, nép mình ở cuối hội trường. Tim ông đập thình thịch, vừa tự hào vừa hồi hộp. Khi bước lên trao hoa, ông run rẩy, miệng chỉ lắp bắp: “Chúc mừng con…” Nhưng khoảnh khắc ấy bất ngờ bị xé toạc.

    Một người phụ nữ xuất hiện – dáng vẻ sang trọng, bước đi chậm rãi, ánh mắt đầy kìm nén. Đó là Thảo. Sau hơn hai mươi năm, bà quay lại, tiến thẳng đến chỗ Khải. Giọng bà nghẹn ngào: “Khải… mẹ đây.” Hội trường như nín lặng, tất cả ánh nhìn đều hướng về phía ba người.

    Hùng đứng sững, bó hoa trên tay rơi xuống đất. Ông lắp bắp: “Bà… bà đến làm gì?” Gương mặt ông đỏ bừng, vừa tức giận vừa hoang mang. Thảo nhìn thẳng vào Khải, nước mắt rơi: “Mẹ không muốn con nghĩ mình bị bỏ rơi. Mẹ chỉ muốn con biết… mẹ vẫn còn đây.” Khải ngơ ngác, trái tim đập loạn nhịp.

    Trong ánh mắt của hàng trăm người, Khải hít một hơi thật sâu. Cậu nhìn người phụ nữ kia, rồi quay sang nhìn người đàn ông gầy gò, mái tóc đã bạc đi vì thời gian. Giọng Khải vang lên dứt khoát: “Cô sinh ra tôi, nhưng người nuôi tôi, dạy tôi, lo từng bữa ăn từng giấc ngủ… đang đứng ở kia. Con không cần ai khác là mẹ. Bố là đủ rồi.” Lời nói khiến hội trường bùng lên những tiếng xì xào xúc động.

    Thảo đứng chết lặng, bàn tay rơi thõng xuống. Nước mắt bà tuôn ào ạt, nhưng không còn cách nào níu giữ. Hùng không kìm được, ôm chặt lấy con trai, khóc nấc: “Con… con không biết bố hạnh phúc thế nào đâu.” Khải mỉm cười trong nước mắt: “Bố, chúng ta về thôi.” Tiếng vỗ tay vang lên, nhưng với họ, chỉ có sự im lặng thiêng liêng.

    Nửa năm sau, Khải bất ngờ đồng ý gặp lại Thảo. Quán cà phê vắng khách, ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt tiều tụy của bà. Không còn vẻ sang trọng, chỉ còn đôi mắt đỏ hoe và đôi tay run rẩy. “Mẹ không muốn biện minh, chỉ xin một cơ hội để làm lại.” Bà đặt trước mặt Khải một tấm ảnh siêu âm đã ngả màu, giọng lạc đi: “Mẹ đã từng mong con hơn tất cả mọi thứ.”

    Khải nhìn tấm ảnh, lòng dâng trào cảm xúc hỗn độn. Hình ảnh bà mẹ ruột trước mặt chồng chéo với ký ức cha tần tảo suốt bao năm. Cậu trầm giọng: “Chúng ta có thể bắt đầu lại. Nhưng chỉ như hai người bạn mới quen. Con cần thời gian.” Lời nói khiến Thảo òa khóc, đôi mắt ánh lên tia hy vọng mong manh.

    Về đến nhà, Khải kể lại với cha. Hùng im lặng rất lâu, rồi khẽ cười buồn: “Ai có mặt trong đời con là do con chọn. Dù là mẹ ruột… hay bố.” Khải siết chặt bàn tay nhăn nheo của ông: “Bố là người duy nhất con không cần lựa chọn. Vì bố là tất cả của con.” Hùng gật đầu, giọt nước mắt lăn dài.

    Một đêm, Khải bất chợt hỏi: “Bố… nếu một ngày ai đó nói con không phải con ruột của bố, thì bố…” Hùng mỉm cười hiền: “Bố từng nghĩ đến chứ. Không giấy tờ, không bằng chứng, làm sao chắc được? Nhưng có những điều không cần chứng minh.” Ông dừng lại, giọng chắc nịch: “Dù con không phải máu mủ, bố vẫn chọn con. Bằng mọi cách.”

    Khải sững người, rồi mỉm cười trong nước mắt. Cậu ôm chặt lấy ông, cảm thấy trái tim mình trọn vẹn. Hai con người – một già, một trẻ – như hai thân cây đã quấn lấy nhau bằng rễ sâu không gì tách nổi. Máu mủ chỉ là chi tiết nhỏ nhoi. Tình yêu và sự hy sinh suốt 22 năm mới chính là sợi dây máu thịt.

    Khi ánh nắng ban mai tràn qua ô cửa, Khải biết rõ: cuộc đời có thể thay đổi, nhưng sẽ luôn có một vòng tay không bao giờ buông – vòng tay của người cha đã chọn yêu thương mình từ giây phút đầu tiên.

  • Lương hưu của bố 14 triệu/tháng, có cuốn sổ tiết kiệm 800 triệu, vậy mà ngày ông mất, chị dâu tôi phải đi vay tiền lo ma chay đám tang

    Không hiểu tiền của bố tôi đi đâu hết rồi?

    Tôi lấy chồng xa nhà, kinh tế còn nhiều khó khăn, vài năm mới về thăm ngoại một lần. Cũng may có vợ chồng anh cả sống chung với bố mẹ nên tôi khá yên tâm.

    2 năm trước, mẹ tôi mất vì bệnh hiểm nghèo. Trước lúc ra đi bà gọi các con vào và căn dặn:

    “Bố con lương cao nên cả đời mẹ được sống an nhàn. Khi mẹ không còn nữa, các con giữ sổ lương hưu của bố mà chăm lo tuổi già cho ông. Những năm qua, tiền chữa bệnh cho mẹ cũng tốn không ít, hiện tại mẹ chỉ còn cuốn sổ tiết kiệm 800 triệu. Các con hãy giữ lấy lo cho bố phòng lúc ốm đau”.

    Căn dặn các con rồi mẹ nhẹ nhàng ra đi để lại nỗi mất mát to lớn cho gia đình tôi. Sau ngày mẹ mất, bố tôi không còn vui vẻ tươi cười như trước nữa. Ông ít nói và sức khỏe giảm đi từng ngày.

    Tuần trước, anh cả bất ngờ báo tin bố bị đột tử. Sáng không thấy ông dậy thể dục, vào phòng thì ông nằm bất động trên giường.

    Sau khi xong ma chay tang lễ cho bố, tôi thấy chị dâu mang tiền thu được đi trả chị họ tên Sen. Lấy làm lạ, tôi kéo chị họ qua góc hỏi chị dâu vay tiền làm gì. Chị ấy có vẻ rất bức xúc nên nói hết sự thật.

    Khi mẹ tôi còn sống, có những gì ngon nhất chợ là bà mua về cho ông ăn. Từ ngày bà mất, bữa cơm của ông rất đạm bạc, tính ra chỉ đáng 20 nghìn một bữa. Nhiều lần thấy bố tôi ăn khổ quá, chị Sen đã mua đồ qua biếu ông.

    Ảnh minh họa

    Chị Sen nói là từng nghe mẹ tôi nói để lại cho bố tôi 800 triệu tiết kiệm, lương hưu của ông mỗi tháng 14 triệu. Không hiểu vợ chồng anh tôi chi tiêu kiểu gì mà ngày bố mất lại phải đi vay tiền để làm đám cho ông.

    Tôi đã bật khóc khi nghe những lời chị Sen nói, cứ ngỡ bố lương cao, có khoản tiết kiệm lớn thì vợ chồng anh trai sẽ chăm sóc tốt. Nào ngờ cuối đời ông phải sống trong nghèo khổ. Giá tôi quan tâm bố nhiều hơn thì chắc chắn ông không phải chịu khổ thế này.

    Tuy được hưởng mảnh đất hơn 1.000m2 nhưng anh chị vẫn cưa đôi chi phí đám tang của bố và bắt vợ chồng tôi chịu một nửa. Đến lúc này thì tôi không nhịn được nữa mà hỏi về số lương hưu và tiền tiết kiệm của bố trong 2 năm qua đi đâu hết.

    Anh trai không giấu giếm mà nói thẳng là bản thân làm ăn thua lỗ nên dùng hết số tiền tiết kiệm và lương hưu của bố để trả nợ. Sự thành thật của anh trai làm tôi choáng váng, không dám tin vào tai mình nữa.

    Người anh mà tôi luôn kính trọng là thế, vậy mà lại lấy hết tiền dưỡng già của bố đi trả nợ để ông ăn uống khổ sở đói khát. Anh bảo chi phí đám cho bố hết 50 triệu, mỗi người chịu một nửa. Nếu tôi không bỏ tiền ra chi cho bố thì đừng bao giờ về quê nữa.

    Bố mới mất, không muốn gia đình căng thẳng mâu thuẫn nên tôi muốn chuyển 25 triệu cho anh trai trả nợ nhưng chồng tôi không đồng ý. Anh bảo con rể không có nghĩa vụ đóng góp nhiều như con trai. Sau này chúng tôi sẽ lập bàn thờ ông bà ngoại ở nhà và không cần về nhà anh chị nữa.

    Mấy hôm nay anh trai vẫn gọi điện hối thúc tôi trả 25 triệu tiền chi phí đám tang bố. Theo mọi người, tôi có nên giấu chồng chuyển tiền trả cho anh trai không?

  • Cưới ông chú 60 t;;uổi giàu nhất làng để trừ nợ cho bố mẹ, đêm tân hôn chồng cứ lúi húi dưới gầm giường rồi lôi ra 1 thứ đen sì khiến tôi s/ố/c ng/ấ/t chỉ muốn bỏ chạy

    Tôi lấy chồng năm hai mươi ba tuổi.
    Một cuộc hôn nhân không có hoa hồng, không tình yêu, chỉ có món nợ nặng trĩu trên vai bố mẹ tôi.
    Bố tôi làm ăn thua lỗ, nợ gần một tỷ. Cả nhà tưởng như sụp đổ, thì người chủ nợ – ông Lâm, 60 tuổi, một đại gia giàu có, goá vợ đã lâu – đến và nói rằng:

    “Nếu con gái ông chịu làm vợ tôi, nợ nần coi như xoá hết.”

    Tôi sững sờ. Mẹ tôi khóc, nhưng không phản đối. Bố tôi im lặng, chỉ nói khẽ:

    “Con ráng hy sinh lần này, coi như cứu cả nhà.”

    Thế là tôi lên xe hoa, về làm vợ người đàn ông hơn mình gần 40 tuổi.
    Đám cưới được tổ chức đơn giản, không bạn bè, không rộn rã. Tôi mặc váy trắng, gương mặt lạnh như tượng. Trong tim chỉ có một câu hỏi: Tại sao đời mình lại đến mức này?

    Đêm tân hôn, căn biệt thự của ông Lâm vắng lặng đến rợn người.
    Ông tắm xong, thay đồ rất chỉn chu, rồi ngồi xuống ghế, hút thuốc. Tôi ngồi nép ở mép giường, tay nắm chặt váy, chờ điều tồi tệ nhất xảy ra.
    Nhưng ông không đến gần. Ông chỉ lặng lẽ chui xuống gầm giường, loay hoay tìm kiếm thứ gì đó.

    Tôi hoảng:

    “Ông… ông làm gì dưới đó thế ạ?”

    Không trả lời. Chỉ nghe tiếng loạt xoạt, rồi cạch! — ông kéo ra một chiếc hộp gỗ đen sì, cũ kỹ, dày bụi.
    Ông đặt nó lên bàn, mở nắp chậm rãi.
    Bên trong là một tấm ảnh đã ố vàng, và một chiếc khăn voan cưới trắng ngà, cháy sém ở góc.

    Tôi nhìn vào tấm ảnh, toàn thân lạnh ngắt.
    Người trong ảnh — giống tôi đến mức không thể tin nổi.
    Từ gương mặt, ánh mắt, nụ cười… như thể tôi đang nhìn vào chính mình trong gương, chỉ khác là bức ảnh đã cũ hàng chục năm.

    Tôi run run hỏi:

    “Ai… ai là người trong ảnh thế ạ?”

    Ông Lâm im lặng thật lâu, rồi khẽ đáp, giọng khàn đục:

    “Là vợ cũ của chú… cũng là chị ruột của con.”

    Tôi chết lặng.
    Tôi không có chị gái — ít nhất, đó là điều tôi luôn tin suốt 23 năm qua.
    Ông Lâm nhìn tôi, ánh mắt buồn sâu thẳm:

    “Năm đó, bố mẹ con nghèo, mê tín. Khi chị con sinh ra, có người nói đứa bé mang mệnh khắc cha mẹ, là vận xui của dòng họ. Họ sợ, nên đem gửi cho một người họ hàng xa nuôi.”

    Ông ngừng lại, châm điếu thuốc, rít một hơi dài.

    “Chị con lớn lên trong nghèo khó, ngoan hiền, hiếu thảo. Sau này, cô ấy làm thuê cho nhà chú, rồi chú cưới cô ấy khi cô mới hai mươi mốt tuổi.”
    “Cô ấy mất trong một vụ tai nạn xe, để lại cho chú một đứa con trai mới ba tuổi…”

    Căn phòng chìm trong im lặng. Tôi không biết phải nói gì.
    Ông Lâm ngẩng đầu, giọng trầm xuống:

    “Hôm biết con là em ruột của cô ấy, chú… thật sự không biết nên mừng hay nên đau. Chú không muốn mua con. Chú chỉ muốn giữ một người thân của cô ấy bên cạnh.”

    Đêm ấy, ông không chạm vào tôi.
    Ông chỉ khẽ nói:

    “Từ nay con cứ coi đây là nhà, không ai nợ ai nữa. Chú không cần một người vợ, chỉ cần có người trong nhà thôi.”

    Tôi khóc, không phải vì tủi, mà vì lòng nhẹ hẳn đi.
    Hôm sau, ông bảo tôi thu dọn đồ, lên thành phố học tiếp. “Cứ học đi, chú lo hết.”
    Thế là tôi đi — mang theo nỗi biết ơn lẫn day dứt mơ hồ.

    Bốn năm sau, tôi tốt nghiệp đại học, làm việc ổn định.
    Ông Lâm vẫn đều đặn gọi điện, gửi tiền cho tôi và con trai của chị – bé An, giờ đã lên tám.
    Đối với tôi, ông không còn là “chồng”, mà giống như một người cha lớn tuổi, hiền hậu, trầm lặng.

    Rồi một ngày, tôi nhận được tin ông qua đời vì bệnh tim.
    Tôi về chịu tang, lòng nặng trĩu.
    Ngôi nhà ngày nào vẫn thế, chỉ khác là thiếu vắng hơi người. Trong căn phòng ngủ, chiếc hộp đen sì năm xưa vẫn nằm yên trên bàn, phủ một lớp bụi mỏng.

    Khi luật sư đọc di chúc, tôi lặng người:
    Toàn bộ tài sản chia làm hai phần. Một nửa mang đi làm quỹ từ thiện mang tên “Hạnh” — tên người vợ quá cố. Phần còn lại, ông để lại cho tôi và An, chia đều.

    Không một ai tranh chấp. Không ai phản đối.
    Bởi ai cũng biết — đó là cách ông sống: lặng lẽ, công bằng, và trọn vẹn với tình nghĩa.

    Tôi nhìn tấm ảnh cũ lần nữa. Người trong ảnh vẫn cười dịu dàng, giống tôi đến lạ.
    Giờ tôi mới hiểu, cái gọi là “nợ” mà ông nói năm xưa… không phải là tiền, mà là nợ ân tình, nợ với người đã khuất, và nợ với cả cuộc đời này.

    Tôi đem một phần tài sản ông để lại quyên góp tiếp cho quỹ học bổng vùng quê — nơi năm xưa chị tôi từng bị bỏ rơi.
    Còn tôi, tôi dọn về sống cùng An, chăm sóc thằng bé như em ruột.

    Mỗi tối, tôi vẫn mở chiếc hộp đen ấy, lau tấm ảnh cũ và khẽ nói:

    “Chị ơi, em đã gặp người đàn ông mà chị từng yêu. Em hiểu vì sao chị được ông ấy giữ mãi trong tim.”

    Có lẽ, trong số phận nghiệt ngã ấy, tôi không mất gì — mà còn được thêm một gia đình, một người cha, và một người chị chưa từng gặp nhưng luôn hiện hữu trong trái tim mình.