Danh mục: Chưa phân loại

  • Ra tòa kết thúc cuộc hôn nhân 7 năm, vừa rời khỏi cổng, một cuộc điện thoại gọi đến khiến tôi không còn chốn nương tựa

    Tôi và chồng vừa ra tòa sáng nay, kết thúc 7 năm hôn nhân bằng một tờ giấy ly hôn có chữ ký của hai người.

    Chúng tôi ly hôn trong sự mệt mỏi nhiều hơn là oán hận. Những ngày tháng cuối, anh ấy thường xuyên đi sớm về khuya, ăn cơm cũng không nói nổi một câu tử tế. Tôi thì cáu gắt, lạnh lùng, đóng cửa phòng mỗi tối. Giữa chúng tôi không có người thứ ba, không ai đánh ghen, chỉ là sống cùng nhau mà như 2 người xa lạ, đến một ngày tôi đề nghị ly hôn, anh gật đầu đồng ý, thế là cả 2 đưa nhau ra tòa. Chẳng có nhiều lưu luyến, cứ như thể việc này sớm muộn gì cũng tới, chỉ là ai lên tiếng trước mà thôi.

    Anh nói sẽ chuyển cho tôi 3 tỷ, không gọi là chia tài sản, mà là một khoản bù đắp cho những năm tháng đã qua. Tôi không hỏi thêm, 3 tỷ với tôi là đủ để bắt đầu lại một cuộc sống mới không lệ thuộc.

    Tòa xử nhanh, tôi bước ra khỏi phòng mà nhẹ lòng đến lạ. Chồng cũ đưa mắt nhìn tôi lần cuối rồi quay lưng đi thẳng. Tôi nghĩ thế là hết.

    Nhưng vừa ra khỏi cổng tòa án, điện thoại đã reo, là em trai tôi gọi.

    Tôi vừa nhấc máy, nó đã hỏi ngay: “Chị ly hôn xong chưa? Nhận được bao nhiêu rồi? Có thể đòi thêm không? Cái nhà bên anh rể vẫn đứng tên hai người, đòi chia đôi đi. Căn nhà đó giờ bán vội cũng được hơn chục tỷ, anh rể không muốn bán thì cũng phải trả chị 5 tỷ, đòi được bao nhiêu thì chị phải đòi nhé, không là sau này hối hận đấy”.

    Ra tòa kết thúc cuộc hôn nhân 7 năm, vừa rời khỏi cổng, một cuộc điện thoại gọi đến khiến tôi không còn chốn nương tựa- Ảnh 1.

    Ảnh minh họa

    Tôi nghe tiếng em trai mà chẳng biết nên khóc hay cười. Em trai không hỏi tôi có buồn không? Chỉ hỏi tôi đòi được bao nhiêu tiền? Cứ tưởng vì em ấy quan tâm tới tương lai của tôi, không ngờ em lại tiếp: “Em đặt cọc mua nhà rồi, thiếu khoảng 2 tỷ, chị cho em mượn nhé”.

    Tôi tắt máy giữa chừng, không muốn nói gì thêm. Ngồi vào xe taxi, tôi đưa mắt nhìn qua cửa kính, phố xá nhộn nhịp, mọi người hối hảm chỉ có tôi là cảm thấy chông chênh lạ thường.

    Tôi chưa bao giờ tính toán với ai. Trong suốt cuộc hôn nhân, tôi cũng không đòi hỏi gì ở chồng. 3 tỷ kia là anh chủ động đưa, không cần tranh giành. Tôi nghĩ mình đủ mạnh mẽ rồi, thế mà không ngờ đứa em trai duy nhất của tôi, người mà tôi nghĩ sau ly hôn, có thể về ở cùng một thời gian để tìm hướng đi mới cho bản thân, lại coi tôi như cây ATM sẵn tiền để rút.

    Tôi lục lại trong đầu bao nhiêu lần mình giúp nó, nào là cho tiền cưới vợ, mua xe máy, rồi những lần nó thất nghiệp, tôi chuyển khoản không cần hỏi lại. Bây giờ, nó không hỏi han một câu, chỉ nghĩ tôi có tiền thì phải cho nó.

    Tôi biết kiểu này mình không thể về nhà bố mẹ đẻ ở được, vì sẽ chạm mặt em trai, sẽ bị em ấy trách móc hoặc đòi hỏi đến khi đưa tiền. Tôi không biết có nên đưa tiền cho em trai để được yên ổn hay giữ tiền đó để lo cho bản thân?

  • Bì lợn – tưởng bỏ đi nhưng lại là ‘thần dược’ với sức khỏe

     

     

    Thành phần dinh dưỡng của bì lợn

    Bài viết trên website Bệnh viện Đa khoa Vinmec được tư vấn chuyên môn bởi BS Võ Hà Băng Sương, khoa Khám bệnh và Nội khoa – Bệnh viện Đa khoa Quốc tế Vinmec Phú Quốc cho biết, protein ở bì lợn chủ yếu là keratin, elastin và collagen hợp thành.  Gelatin và collagen tương tự xi măng để gắn kết các tế bào thành mô cơ thể vững chắc.

    Khám phá thêm

    Mua vitamin và thực phẩm chức năng

     

    Da, lông, tóc, thịt, xương và mô liên kết đều cần phải có chất cốt giao này để gắn kết lại. Vì thế, các thành phần dinh dưỡng trong bì lợn rất tốt cho da, gân, xương, tóc. Nó còn được những người có vấn đề về xương khớp “dung nạp vào cơ thể” với hy vọng là thêm chất keo bôi trơn các khớp, từ đó giúp việc vận động trở nên dễ dàng hơn. Bì lợn không chỉ nhiều mà còn rất đa dạng các loại protein.

     

    Ít Carbohydrate: Thực phẩm ít carbohydrate là cơ hội tốt hơn để bạn giảm cân. Bì lợn chứa rất ít carbohydrat, gần như là 0%. Vì vậy ăn bì lợn không gây tăng đường huyết. Chất béo từ bì lợn làm no lâu, nên đây có thể là thành phần được cân nhắc bổ sung vào chế độ ăn kiêng.

    Hàng tạp hoá

     

    Khám phá thêm

    Sức khỏe

    Mua vitamin và thực phẩm chức năng

    Bì lợn chứa cùng một loại chất béo như trong dầu ô liu: 43% là chất béo không bão hòa, trong đó phần lớn là axit oleic. Axit oleic là chất béo tự nhiên được tìm thấy trong các loại dầu động vật và thực vật khác nhau, bao gồm cả dầu ô liu. Vì vậy ăn chất béo vừa đủ trong bì lợn mang lại lợi ích đối với sức khỏe.

    Bì lợn – tưởng bỏ đi nhưng lại là ‘thần dược’ với sức khỏe.

    Bì lợn chứa nhiều natri: Natri có lợi cho các hệ thống quan trọng của cơ thể con người. Natri giúp điều chỉnh sự hấp thụ glucose cũng như lượng chất lỏng trong cơ thể, cải thiện chức năng não, duy trì trái tim khỏe mạnh, loại bỏ carbon dioxide dư thừa cũng như duy trì sức khỏe làn da.

    Tác dụng của bì lợn với sức khỏe

    Bài viết trên Báo Sức khỏe & Đời sống chỉ ra, từ thời nhà Đường (Trung Quốc), hầu hết các thành viên trong hoàng thất đều được đầu bếp trong cung lên thực đơn và phục vụ một lượng bì lợn vừa đủ để cung cấp dinh dưỡng và làm đẹp đều đặn. Bì lợn là món ăn quý như một vị thuốc bổ, đặc biệt có tác dụng bổ âm. Phụ nữ nên ăn thường xuyên món này với số lượng phù hợp có tác dụng giữ ẩm cho làn da, làm cho tóc sáng bóng, giảm lão hóa, làm mờ các vết nhăn nheo trên da.

    Bên cạnh đó, bì lợn còn có tác dụng quan trọng công dụng lớn đến sức khỏe sinh lý, giúp tăng cảm giác ham muốn, cải thiện chất lượng và khả năng tình dục. Các nhà khoa học hiện đại phát hiện ra rằng những người ăn lượng vừa đủ bì lợn thường xuyên có tác dụng chống lão hóa và chống ung thư hiệu quả.

    Bì lợn chứa một lượng lớn collagen, có thể làm chậm sự lão hóa của các tế bào cơ thể. Đặc biệt là những người bị nhiệt, xuất hiện đau họng, sốt tắc mạch. Bề dày, cấu trúc và chức năng của da lợn tương đối giống da người. Các ngành da liễu và mỹ phẩm đã khai thác ưu điểm này của da lợn để nghiên cứu tìm hiểu tác dụng của tia cực tím trên da và quá trình lên sẹo của vết thương, đắp lên vết bỏng phòng chống nhiễm trùng trong khi chờ cấy ghép.

    Ngoài ra, bì lợn cũng có tác dụng chữa bỏng hiệu quả. Khi bị thương, dùng da ếch thường bám chắc vào vết thương, co kéo làm hở vết thương, tạo khoảng trống để vi khuẩn xâm nhập gây nhiễm trùng thứ phát. Trong khi đó, băng sinh học từ trung bì da lợn còn tươi có tính chất xốp, đàn hồi, có độ thấm, thoát dịch tốt, được chế tạo với độ dày thích hợp, cản trở sự xâm nhập và phát triển của vi khuẩn khiến vết thương không nhiễm trùng và mau lành hơn hẳn.

    Trị thương hàn nóng sốt, đau trong, bụng đầy tức, người cảm thấy bứt rứt khó chịu: Đu đủ xanh còn non hạt bên trong còn trắng, gọt vỏ bỏ ruột, chẻ làm tư, rửa sạch để ráo.  Da heo cạo lông rửa sạch, cắt miếng vuông vừa ăn. Ninh  da heo khoảng 1 tiếng đồng hồ cho nhừ rồi bỏ đu đủ vào nấu tiếp, khi nào thấy hai thứ chín mềm, nêm gia vị vừa ăn. Tuần ăn 3 lần, ăn 3 tuần, khi nào thấy bệnh đỡ thì ngừng ăn.

    Trên đây là những tác dụng của bì lợn với sức khỏe. Các bà nội trợ đừng quên thỉnh thoảng chiêu đãi gia đình một số món ăn ngon từ bì lợn như cơm tấm bì hoặc nấu món thịt đông, nem chạo.

     

  • Chồng c/ặp b/ồ với thư kí trẻ xinh đẹp, còn đưa gi//á 1 tỷ é//p vợ l//y hô/n không ngờ vợ “OK” luôn và gói ghém quần áo. Nhưng cả 2 không thể nào ngờ người vợ đang âm thầm làm chuyện độ//ng tr//ời phía sau..

    Chồng c/ặp b/ồ với thư kí trẻ xinh đẹp, còn đưa gi//á 1 tỷ é//p vợ l//y hô/n không ngờ vợ “OK” luôn và gói ghém quần áo. Nhưng cả 2 không thể nào ngờ người vợ đang âm thầm làm chuyện độ//ng tr//ời phía sau… Đàn bà một khi đã bị dồn đến đường cùng thì…

    5 năm trước, Minh từng nói với vợ: “Anh chỉ cần em tin anh. Dù ngoài kia bao nhiêu người đẹp, anh vẫn chỉ có mình em.” Nhưng chỉ 5 năm sau câu nói đó, Ly – người phụ nữ từng hết lòng vì gia đình – phát hiện chồng ng/oại tì/nh với chính cô thư ký mới tuyển, kém cô 8t, trẻ trung, khéo léo và quyến rũ…

    Tối hôm ấy, Ly đã nấu sẵn bữa cơm tươm tất, định bụng sẽ nhẹ nhàng nói chuyện với chồng, mong anh dừng lại trước khi quá muộn. Nhưng khi Minh bước vào nhà, mùi nước hoa lạ từ áo anh khiến cô không nói được lời nào. Anh thản nhiên ngồi xuống ghế, rót ly nước rồi nói lạnh như thép: “Anh nghĩ, chúng ta nên dừng lại. Anh sẽ cho em 1 tỷ đồng, xem như bù đắp. Em ký đơn đi.”

    Ly sững sờ. Người đàn ông từng nói sẽ “bảo vệ em cả đời” giờ lại ra giá cuộc hôn nhân như một món hà//ng rẻ t//iền. “Một tỷ… để mua lại sự ph/ản b/ội à?” – Ly cười nhạt, ánh mắt rớm nước. “Không, là để giải thoát cho cả hai.” – Minh đáp gọn, rút ra tờ giấy ly hôn đã chuẩn bị sẵn. Ly im lặng rất lâu. Rồi bất ngờ, cô mỉm cười dịu dàng: “Được thôi. Em đồng ý. Ký ở đâu?”
    Minh ngẩn ra – anh tưởng cô sẽ khóc lóc, níu kéo.
    Nhưng không. Cô chỉ đứng dậy, vào phòng gói ghém quần áo, vài tấm ảnh cưới và tờ sổ tiết kiệm nhỏ. Sáng hôm sau My dắt con gái nhỏ đi không quên gửi lại Minh 1 câu: “Cảm ơn anh đã rõ ràng. Chúc anh hạnh phúc bên người mới.” Cánh cửa khép lại, Minh thở phào. Anh nghĩ mình vừa “thắng” một trận lớn.
    Nhưng Đàn bà một khi đã bị dồn đến đường cùng thì…

    Hai tháng sau ly hôn.
    Tin tức lan nhanh như gió: Minh sắp cưới cô thư ký trẻ — tên Hân. Cả công ty xì xào, bảo Ly “ngu ngốc”, “bị đá mà vẫn nhẹ nhàng”. Nhưng chẳng ai biết, trong thời gian im lặng ấy, Ly không chỉ khóc… mà đang chuẩn bị một cú phản công khiến cả Minh lẫn Hân không bao giờ ngờ tới.

    Ly từng là kế toán trưởng công ty của Minh suốt 8 năm. Toàn bộ sổ sách, hợp đồng, dòng tiền — cô nắm rõ như lòng bàn tay. Trước khi rời đi, cô đã lặng lẽ chép lại toàn bộ dữ liệu kế toán và gửi đơn tố cáo ẩn danh đến cơ quan thuế. Bởi chính Minh – người luôn khoe “làm ăn sạch” – đã lập hàng loạt công ty “ma” để trốn thuế và rửa tiền.

    Ngày Minh nhận cuộc gọi từ cơ quan điều tra, mặt anh tái nhợt. Cổ phiếu công ty rơi thẳng đứng, đối tác lần lượt rút vốn. Cô thư ký trẻ, người từng ôm anh nũng nịu mỗi tối, giờ hoảng loạn bỏ trốn khi nghe tin công ty sắp bị phong tỏa tài sản.

    Còn Ly?
    Cô bình thản đứng nhìn tòa nhà trụ sở bị niêm phong từ xa. Ánh nắng buổi sớm chiếu lên khuôn mặt hiền lành ấy, nhưng trong đôi mắt cô là một sự bình tĩnh đến đáng sợ.

    Ba tháng sau, Ly mở một công ty nhỏ chuyên tư vấn tài chính. Khách hàng đầu tiên của cô là chính những đối tác cũ của Minh. Họ từng đánh giá thấp người phụ nữ “chỉ biết làm kế toán”, nhưng giờ lại ngạc nhiên vì sự bản lĩnh, hiểu biết và điềm tĩnh đến lạnh lùng của cô.

    Một buổi chiều, Minh – tiều tụy, râu mọc lởm chởm – tìm đến văn phòng Ly. Anh ngập ngừng:
    — Anh… xin lỗi. Anh không ngờ…

    Ly chỉ nhìn anh, khẽ cười:
    — Em cũng không ngờ. Nhưng cảm ơn anh, nếu không có cú ngã đó, em chẳng bao giờ biết mình mạnh đến thế.

    Rồi cô quay đi, khép nhẹ cánh cửa.
    Bên ngoài, hoàng hôn đỏ rực. Một chương mới của đời cô bắt đầu – không cần đàn ông, không cần tiền bạc của ai.

    Bởi đàn bà, một khi đã bị dồn đến đường cùng… họ không chỉ đứng dậy, mà còn biết bay.

  • Đ-êm nào con gái cũng gọi về nhà khóc bảo mẹ đến đón con về đi, sáng hôm sau 2 vợ chồng tôi lên tận nơi xin đón con gái về ở cữ

    Đêm nào cũng vậy, khoảng 2 – 3 giờ sáng, tôi lại nhận được cuộc gọi của con gái. Nó vừa sinh được 10 ngày, đang ở nhà chồng để ở cữ. Trong điện thoại, giọng con hoang mộc:

    – “Mẹ ơi, con mệt lắm… con sợ lắm… mẹ đến đón con về với mẹ đi, con không chịu nổi nữa đâu…”

    Mỗi lần nghe xong, tim tôi như bị ai cắt từng khúc, nhưng nhìn chồng, ông chỉ thở dài:

    – “ Hủy bà chịu đựng khó khăn. Con gái đi lấy chồng rồi, đừng làm khó bên thông gia. Ở cữ thì phải kiến ​​khem, không khóc cũng là chuyện thường.”

    Tôi yên tĩnh. Nhiều đêm liền, điện thoại réo lên, con suốt như trải rồng, tôi cũng ngồi ôm trả tiền theo, nhưng không sảng khoái vì sợ mang tiếng ồn.

    Sản phẩm chăm sóc

     

    Cho đến sáng hôm đó, tôi không chịu nổi nữa. Tôi gọi chồng dậy, nói dứt khoát:

    – “Hôm nay phải lên tận nơi. Nếu thông gia không cho, tôi cũng sẽ nhận được.”

    Hai vợ chồng em chạy xe hơn 30 cây số đến nhà thông gia. Nhưng vừa đến cổng, tôi đã tìm thấy một cảnh tượng sảng khoái, hoàng kim mặt mũi, chất lịm xuống sân .

    Ngay giữa sân, hai cái quan tài thiết song , trên bàn thờ ngút khói hương, yên tĩnh tang não vọng ra.

    Chồng tôi chạy ngựa bồi tôi dậy, nhìn vào rồi bốc lên:

    – “Trời ơi… con ơi!”

    Thì ra, con gái tôi đã mất trong đêm vì băng huyết, nhưng gia đình chồng không chuyện điện thông báo cho bố mẹ vợ . Cuối cùng, bên cạnh quan tài con gái tôi, còn có một cái quan tài bé nhỏ phủ khăn trắng — chính là cháu ngoại mới lọt vào lòng, chưa kịp đặt tên.

    Tôi hét lên, lao vào ôm quan tài con, ngữ giọng:

    – “Con gọi mẹ bao nhiêu lần… Sao mẹ không đến đáp ứng để cứu con… Sao chúng nó lại bình tĩnh kiếm tìm như thế này hả trời!”

    Người làng xung quanh xì xào:

    – “Đêm qua sản phụ đòi đi viện mà nhà chồng nhất quyết định giữ, bảo vệ kỵ binh không được bước ra ngoài khi chưa đầy tháng. Đến lúc nguy kịch thì mất mất rồi…”

    Khóa học online

     

    Cả người tôi rụng rời. Phần chết trân quý, còn lại thông gia thì né tránh.

    Nhìn hai chiếc quan tài song giữa sân, tôi thấy trời đất quay cuồng. Tất cả chỉ vì những hủ tục mù quáng, chỉ vì tàn bạo của nhà chồng, mà con gái và cháu ngoại tôi đã phải chết tức tưởi…

  • Trước khi cưới, tôi bỏ tiền ra mua 1 căn hộ với 3 phòng ngủ. Chồng sắp cưới nói: “Để lại 2 phòng cho bố mẹ anh ở”. Tôi cư//ời kh///ẩy rồi nói một câu khiến anh ta t//ái m//ặt…

    Trước khi cưới, tôi bỏ tiền ra mua 1 căn hộ với 3 phòng ngủ. Chồng sắp cưới nói: “Để lại 2 phòng cho bố mẹ anh ở”. Tôi cư//ời kh///ẩy rồi nói một câu khiến anh ta t//ái m//ặt…

    Tôi là Mai, 30 tuổi, nhân viên tài chính của một công ty nước ngoài. Sau gần 10 năm làm việc, tôi dành dụm đủ tiền để mua một căn hộ mới – không quá sang trọng, nhưng đủ rộng rãi với 3 phòng ngủ, một phòng khách và ban công hướng nắng. Đó là ước mơ tôi theo đuổi suốt tuổi trẻ, một tổ ấm của riêng mình, không phụ thuộc vào ai.

    Khi tôi chia sẻ niềm vui ấy với Tuấn – bạn trai sắp cưới, anh chỉ nói gọn lỏn:

    – Ừ, cũng được. Nhà to thế này, cưới xong có chỗ cho bố mẹ anh ở cùng luôn.

    Lúc đó tôi chỉ cười trừ, nghĩ anh nói đùa. Nhưng vài ngày sau, khi cùng nhau đi xem lại căn hộ, anh đứng giữa phòng khách, chỉ tay nói như ra lệnh:

    – Phòng này anh với em ở. Hai phòng kia thì một cho bố mẹ anh, một cho khách. Bố mẹ anh già rồi, anh không muốn họ ở quê nữa.

    Tôi thoáng sữ//ng s//ờ. Căn hộ này là do tôi tự mua, đứng tên tôi, t/rả g//óp cũng bằng tiền tôi làm ra. Anh chưa góp một đồng, vậy mà đã tự cho mình quyền “phân chia” phòng như chủ nhà.

    Tôi hỏi lại:

    – Nghĩa là sau khi cưới, bố mẹ anh sẽ ở đây luôn?
    Anh gật đầu, nói với vẻ rất tự nhiên:

    – Ừ, ở chung cho vui, tiện chăm cháu sau này. Mẹ anh cũng thích thành phố lắm.

    Tôi nhìn anh, bình tĩnh nhưng trong lòng bắt đầu thấy lạnh:

    – Nhưng đây là căn hộ em mua, anh không hỏi ý em mà đã quyết định thế à?

    Tuấn cau mày:

    – Em đừng tín/h to/án quá. Cưới nhau rồi thì tài sản của em cũng là của anh. Chúng ta là vợ chồng, phải biết chia sẻ chứ.

    Câu nói ấy khiến tôi như bị dội gáo nước lạnh. Tình yêu 3 năm, bao kỷ niệm, bỗng trở nên nặ/ng n/ề. Tôi nhìn anh, khẽ cười, nhưng trong nụ cười ấy đầy chu//a ch//át. Tôi đáp lại một câu khiến anh phá//t đi//ên…

    Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng chậm rãi nhưng dứt khoát:

    – Ừ, nếu đã là “tài sản của chung”, thì anh góp phần nào? Anh định mang cái miệng đến chia à?

    Tuấn sững lại, mặt đỏ gay. Tôi vẫn nói tiếp, từng lời rõ ràng:

    – Căn hộ này tôi làm việc mười năm mới mua được. Anh chưa bỏ ra một đồng, giờ còn muốn mang bố mẹ lên ở cùng? Nếu anh muốn báo hiếu thì mua nhà riêng cho họ, tôi không cấm. Nhưng nhà này – là của tôi, không phải “của anh cho vui”.

    Anh gằn giọng:

    – Mai, em đừng có thái độ như vậy! Cưới về rồi em phải thay đổi, phụ nữ sống phải biết nhún nhường!

    Tôi mỉm cười, lần này nụ cười hoàn toàn lạnh:

    – Nhún nhường thì có, nhưng là với người xứng đáng. Còn nếu anh chỉ xem tôi là cái ví biết đi, thì tốt nhất – mình dừng ở đây.

    Tuấn đờ người, không nói nổi lời nào.

    Tôi cầm túi xách, mở cửa bước ra ngoài, nói nốt câu cuối cùng trước khi khép lại mọi thứ:

    – Nhà này, em mua để sống yên, không phải để làm dâu tập thể. Nếu anh cần chỗ cho bố mẹ anh, hãy mua một căn khác. Bằng tiền của anh.

    Cánh cửa khép lại, phía sau là tiếng gọi với đầy tức tối của Tuấn – còn tôi, bước đi mà không ngoảnh lại. Trong lòng, thay vì tiếc nuối, chỉ có một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ: hóa ra, may mắn nhất của đời người đôi khi là nhận ra sớm kẻ không xứng đáng để gắn bó cả đời.

  • Đã gần 60 tu:ổ;i nhưng sau 6 năm k::ết hô:;n, tôi vẫn được chồng trẻ hơn 30 tu:;ổi gọi là “E-m b:;é mãi chưa chịu lớn”, đêm nào cũng được ông xã lấy nước tận giư:;ờng cho uống, một ngày lén theo chồng xuống bếp thì bà::ng ho;àng phát hiện ra bên trong nước có…

    Đã gần 60 tu:ổ;i nhưng sau 6 năm k::ết hô:;n, tôi vẫn được chồng trẻ hơn 30 tu:;ổi gọi là “E-m b:;é mãi chưa chịu lớn”, đêm nào cũng được ông xã lấy nước tận giư:;ờng cho uống, một ngày lén theo chồng xuống bếp thì bà::ng ho;àng phát hiện ra bên trong nước có…

    Tôi là Lệ – năm nay 59 t-uổi, tái hôn với chồng kém mình đúng 31 t;/uổi sau lần gặp gỡ định mệnh ở lớp yoga trị liệu.

    Ngay từ đầu, ai cũng nói tôi bị lừ-a, bị “phi công trẻ” nhắm vào khối tài sản sau khi chồng cũ mất để lại: căn nhà 5 tầng ngay trung tâm, 2 sổ tiết kiệm, 1 biệt thự ở biển. Nhưng nhìn cách Việt – chồng mới của tôi – săn sóc tôi từng chút, tôi tin cậu ấy là thật lòng.

    Mỗi tối trước khi ngủ, Việt đều gọi tôi là “e;/m b;/é mãi chưa chịu lớn” rồi dúi vào tay tôi ly nước ấm đã pha sẵn mật ong, hoa cúc.
    Cậu còn ân cần dặn:

    – Em uống hết đi rồi ngủ cho ngon. Đêm nào cũng phải uống, anh mới yên tâm được.

    Tôi như được hồi xuân. Hơn 6 năm chung sống, chồng chưa từng to tiếng với tôi nửa lời.
    Tôi nghĩ: “Gặp được Việt là phúc phần còn lại của đời mình.”

    Cho đến một đêm…
    Hôm đó Việt nói:

    – Em ngủ trước đi. Anh xuống bếp nấu nồi chè dưỡng nhan mai mang cho hội yoga.

    Tôi gật đầu, rồi giả vờ nhắm mắt. Nhưng tim tôi bỗng đập thình thịch.
    Không hiểu sao, linh cảm trong tôi nổi lên – thôi thúc tôi phải l-én theo dõi.

    Tôi nhẹ nhàng bước sau lưng chồng, trốn sau vách tường cạnh bếp.

    Việt lấy ly thủy tinh, cẩn thận múc nước ấm, rồi… rút từ trong ngăn kéo ra một lọ nhỏ màu nâu.
    Anh nhỏ vào ly nước của tôi vài giọt chất lỏng trong suốt, không mùi, không màu.
    Sau đó anh mới thả mật ong, hoa cúc như thường lệ.

    Tôi đứng chết trân. Tim đập mạnh như muốn nổ tung.
    Rốt cuộc thứ đó là gì?

    Tôi giả vờ ngủ, không uống. Sáng hôm sau, tôi mang ly nước còn nguyên đi xét nghiệm.

    Hai ngày sau, kết quả trả về.
    Bác sĩ nhìn tôi ki-nh hã-i thông báo…

    …“Trong nước có chứa hàm lượng cao thuốc an thần và một loại hoạt chất ức chế thần kinh trung ương, nếu dùng lâu dài có thể gây lú lẫn, suy giảm trí nhớ, thậm chí lệ thuộc thuốc.”

    Tôi choáng váng, tay run bần bật đến mức đánh rơi tờ kết quả xuống sàn.
    Bao năm qua, mỗi đêm tôi đều uống thứ nước ấy — ngoan ngoãn, tin tưởng, hạnh phúc như một đứa trẻ được ru ngủ bằng lời dỗ ngọt.
    Hóa ra… tôi thật sự đã “chưa chịu lớn”, vì bị ru ngủ trong ảo tưởng.

    Buổi tối hôm đó, tôi vẫn giữ vẻ bình thản như chưa có gì. Việt vẫn gọi tôi bằng cái giọng dịu dàng quen thuộc:
    – Em bé ngoan, uống nước đi rồi anh massage cho nhé.

    Tôi mỉm cười, đón lấy ly nước — nhưng lần này, tôi không uống.
    Tôi để yên, chờ anh ra khỏi phòng, rồi lén đổ phần nước còn lại vào chiếc lọ thủy tinh. Tôi cần bằng chứng.

    Sáng hôm sau, tôi giả vờ ra ngoài mua hoa, nhưng thật ra tìm đến người bạn thân là bác sĩ pháp y. Chị ấy kiểm tra kỹ, rồi khẽ nói:
    – Lệ à… chất này không chỉ là thuốc an thần đâu. Nếu tích tụ lâu ngày, nó có thể làm tổn thương não và tim. Người cho uống lâu dài… thường muốn nạn nhân mất khả năng tự quyết.

    Tôi chết lặng.
    Câu nói của chị như nhát dao cắm vào tim.

    Tối đó, tôi trở về sớm hơn thường lệ. Việt đang ở bếp, vẫn dáng vẻ dịu dàng ấy, tay cầm chiếc ly quen thuộc.
    Tôi bước vào, giọng run run:
    – Anh pha cho em nước nữa à?

    Anh cười:
    – Ừ, em bé phải uống mới ngủ ngon được chứ.

    Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
    – Anh định để em ngủ… đến bao giờ?

    Nụ cười trên môi Việt đông cứng lại.
    Một thoáng, tôi thấy ánh nhìn lạnh lẽo mà suốt 6 năm qua mình chưa từng nhận ra.

    Tôi rút trong túi áo ra bản kết quả xét nghiệm, đặt lên bàn.
    – Anh định giết tôi hay biến tôi thành người mất trí để dễ chiếm tài sản?

    Không khí trong bếp đặc quánh lại.
    Việt im lặng một lúc lâu, rồi bất ngờ thở dài:
    – Em biết rồi à… Nhưng anh chưa bao giờ định hại em. Anh chỉ muốn em phụ thuộc vào anh thôi. Anh sợ một ngày em tỉnh táo quá, em bỏ anh.

    Tôi nhìn người đàn ông trẻ, đẹp, từng khiến mình tin vào tình yêu sau tuổi xế chiều — giờ đây bỗng trở thành kẻ đáng sợ nhất.

    Đêm đó, tôi rời khỏi căn nhà, chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ và tờ giấy xét nghiệm.
    Ba tháng sau, tôi nộp đơn ly hôn, đồng thời ủy quyền cho luật sư kiểm tra toàn bộ tài sản.

    Ngày ra tòa, Việt vẫn gọi tôi là “Em bé”, ánh mắt tha thiết như ngày đầu.
    Nhưng lần này, tôi chỉ khẽ đáp, giọng bình thản đến tàn nhẫn:

    – Cảm ơn anh. Nhờ anh, tôi mới thật sự lớn lên sau 59 năm cuộc đời.

  • Bố vợ nghe tin con rể ốm, liền vượt 200 cây số lên thăm, thấy chân dung ‘người giúp việc’ trong bếp, ông c;a;y đắng liền bắt con gái ly hôn.

    Bố vợ nghe tin con rể ốm, liền vượt 200 cây số lên thăm, thấy chân dung ‘người giúp việc’ trong bếp, ông c;a;y đắng liền bắt con gái ly hôn.

    Trời vừa hửng sáng, ông P. đã xách túi, bắt chuyến xe sớm từ quê lên thành phố. Quãng đường hơn 200 cây số khiến lưng ông đau ê ẩm, nhưng lòng vẫn chỉ mong mau đến nơi.

    Hôm qua, con gái ông gọi về, nói giọng run run rằng chồng nó ốm nặng, sốt li bì, mà bản thân lại đang đi công tác xa chưa về kịp.

    “Thằng rể ốm, mình lên thăm cũng là tình nghĩa cha vợ – con rể,” ông tự nhủ.

    Đến nơi, ông mở cửa cổng sau — vì từng ở chơi vài lần nên quen đường. Căn nhà vắng lặng, chỉ nghe tiếng xào nấu lách cách từ trong bếp. Ông rón rén bước vào, định bụng nấu cho con rể bát cháo hành, ai ngờ vừa qua khung cửa bếp thì khựng lại.

    Một cô gái trẻ, dáng người thon gọn, mặc áo thun trắng mỏng, quần đùi ngắn, tóc buộc cao, đang lúi húi nấu cháo. Mùi gừng, mùi hành lan khắp bếp. Trên bàn, bộ chén đôi đã được xếp ngay ngắn.

    “Cháu… là ai?” – ông Phúc cau mày hỏi.

    Cô gái giật mình quay lại, ngượng ngùng đáp:

    “Dạ… cháu là… người giúp việc ạ.”

    Ông Phúc im lặng vài giây, ánh mắt sắc như dao nhìn khắp gian bếp. Mọi thứ đều gọn gàng, sạch sẽ — quá sạch, quá tươm tất, không giống căn bếp của một người đàn ông đang ốm. Ông bước chậm rãi tới bàn ăn, nhìn thấy khay trái cây được gọt tỉa cẩn thận, bình hoa tươi đặt giữa bàn, rồi dừng lại ở chiếc áo sơ mi nam treo ngay ngắn bên cạnh tạp dề phụ nữ.

    Tim ông chợt nhói.

    – “Giúp việc hả? Sao bác chưa từng nghe con gái bác nói có người giúp việc?” – giọng ông trầm hẳn xuống.

    Cô gái lúng túng, cúi đầu, hai tay đan vào nhau:
    – “Dạ… cháu mới tới làm mấy hôm thôi ạ.”

    Ông Phúc nheo mắt.
    – “Làm mấy hôm mà ở nhà riêng, nấu cháo, chuẩn bị hai bát? Rồi mặc kiểu này để… giúp việc à?”

    Cô gái im bặt, không dám nhìn thẳng.

    Đúng lúc ấy, từ phòng ngủ vang lên tiếng ho khẽ. Ông Phúc giật mình, bước nhanh đến. Cánh cửa hé mở, lộ ra cảnh con rể ông – Huy – đang nằm trên giường, mặt đỏ vì sốt, nhưng điều khiến ông chết lặng chính là… trên chiếc bàn cạnh giường, có hai cốc nước còn ấm, một cốc có vết son môi hồng nhạt.

    – “Huy!” – Ông Phúc gằn giọng.

    Huy giật mình, ngồi bật dậy. Khuôn mặt ông Phúc hằn lên nỗi thất vọng xen lẫn tức giận.
    – “Cái con bé trong bếp là ai?!”

    Huy ấp úng:
    – “B… bố… cô ấy chỉ là người giúp việc thôi ạ…”

    – “Giúp việc mà ở trong nhà riêng của vợ chồng mày, ăn chung, ngủ chung à?” – Ông đập mạnh tay xuống bàn, giọng run lên.

    Không khí đặc quánh lại. Cô gái trong bếp nghe tiếng cũng chạy ra, vừa khóc vừa nói:
    – “Cháu xin lỗi bác… là cháu với anh Huy… chúng cháu thương nhau thật lòng… Anh ấy bảo chị Mai đi công tác suốt, cô đơn…”

    Ông Phúc lảo đảo, suýt ngã. Ông chống tay vào tường, giọng khàn đặc:
    – “Tôi không tin… Cái nhà này, cái thằng rể này…”

    Một lúc sau, ông lặng lẽ ngồi xuống ghế, ánh mắt đờ đẫn.
    – “Con gái tôi nó yêu thương, chăm sóc mày bao nhiêu năm, bỏ cả việc để lo cho gia đình, thế mà mày đáp lại bằng cách này à, Huy?”

    Huy cúi gằm, không nói nổi lời nào.

    Ông Phúc đứng dậy, giọng dứt khoát:
    – “Tôi không dạy được con rể phản bội. Nhưng tôi có thể dạy con gái mình cách tự trọng. Khi Mai về, bảo nó gọi cho tôi. Tôi sẽ đưa nó đi làm thủ tục ly hôn.”

    Nói xong, ông xách túi, bước thẳng ra cửa. Phía sau, tiếng cô gái bật khóc, tiếng Huy gọi với theo:
    – “Bố ơi, con xin lỗi…”

    Nhưng ông Phúc không quay lại.
    Trên khuôn mặt nhăn nheo, nước mắt đã trào ra. Ông hiểu, lần này con gái ông sẽ đau đến tột cùng — nhưng phải rời khỏi người đàn ông ấy, mới mong có ngày được bình yên.

  • Chồng cho 10k đi chợ mỗi ngày suốt 3 tháng, tôi không than thở lấy 1 câu chỉ để 500 triệu và một lá thư khiến cả MXH rơi nước mắt

    Chồng cho 10k đi chợ mỗi ngày suốt 3 tháng, tôi không than thở lấy 1 câu chỉ để 500 triệu và một lá thư khiến cả MXH rơi nước mắt

     

    Anh Hùng – trưởng phòng kế toán, lương tháng hơn 30 triệu, nhưng mỗi sáng chỉ rút đúng 10 nghìn đồng dúi vào tay vợ trước khi đi làm

    — “Lo liệu sao thì lo. Tôi không in tiền đâu,” anh nói, ánh mắt khinh khỉnh.

    Chị Mai – vợ anh – không than, không khóc, chỉ lặng lẽ nhận lấy tờ tiền nhàu nát.
    Căn nhà 50m² vẫn sạch sẽ. Cơm tối vẫn đủ canh, rau, đôi khi còn có miếng trứng rán hay lát cá kho.

    Xe ô tô

    Hàng xóm thì thầm:
    — “Không hiểu sao chị Mai chịu được. Ăn 10 nghìn một ngày mà không than tiếng nào.”
    — “Chắc nó ngu hoặc quá yêu.”

    Chị chỉ cười, chẳng bao giờ giải thích.

    **

    Ba tháng trôi qua. Đều đặn mỗi ngày 10 nghìn.
    Anh Hùng càng lúc càng hằn học, coi thường vợ rõ mặt. Cô nhân viên mới trong phòng làm việc bắt đầu xuất hiện trong danh bạ “ưu tiên liên lạc”.

    Đến một buổi sáng chủ nhật, anh Hùng thức dậy và… không thấy vợ đâu.
    Trên bàn là một phong bì dày, một lá thư tay ngắn ngủi và chìa khóa nhà.

    “Anh à, 10 nghìn một ngày – đúng là không đủ cho bữa ăn. Nhưng em không tiêu. Em đi rửa bát buổi trưa ở căng-tin, chiều quét sân chung cư, tối phụ bán hàng online.

    Mỗi ngày em tiết kiệm từng nghìn. Ba tháng, em để dành được 11 triệu.

    Giỏ quà tặng

     

    Còn 489 triệu còn lại – là em gom từ sổ tiết kiệm bố mẹ để lại, vốn định dành cho con sau này. Nhưng giờ em để lại cho anh.

    Em sẽ đi xa một thời gian. Cũng là để anh được tự do.

    Đừng tìm em. Đừng giải thích. Em không giận đâu. Chỉ thấy tiếc…

    … tiếc 10 năm thanh xuân đã nhầm người.”

    Anh Hùng chết lặng. Đếm từng tờ tiền mà tay run bần bật. Đọc đi đọc lại dòng chữ “Em không giận đâu…” mà cổ họng nghẹn ứ.

    Cô nhân viên trẻ vừa gọi điện hẹn cà phê, anh tắt máy.

    Tối đó, lần đầu tiên căn nhà không có bữa cơm. Và cũng là lần đầu tiên… anh phải tự nấu.

    **

    Ba tháng sau, chị Mai trở lại – không phải để nối lại – mà là để đón con trai.
    Chị bước xuống từ xe taxi, tay xách vali, diện váy đơn giản nhưng toát lên thần thái mới.

    Anh Hùng mở cửa, nghẹn ngào:
    — “Mai… anh… anh biết mình sai…”

    Chị chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai con:
    — “Con chào ba đi. Mình về ngoại sống rồi.”

    Cánh cửa đóng lại.
    Không tiếng cãi vã. Không nước mắt. Chỉ còn lại một người đàn ông với 500 triệu… và khoảng trống không gì lấp nổi.

  • Lúc “ăn vụng” thì ngon, ăn xong mới thấy đắng…

    Lúc “ăn vụng” thì ngon, ăn xong mới thấy đắng…

     – Thoáng nhìn tȏi ᵭã biḗt trong thùng xe ʟà tài sản riêng của tȏi, bởi tȏi ᵭã quá quen thuộc với chúng từ ⱪhi tȏi bước chȃn vḕ ᵭȃy sṓng cùng anh.

    Cả ngày hôm nay ʟàm việc ở công ty mà tôi thấy ʟòng bất an. Tôi cṓ cho xong việc, rṑi cṓ ʟen từng mét ᵭường giữa dòng người chật ứ xe cộ ᵭể nhanh chóng vḕ ᵭḗn nhà. Vừa dắt xe vào cổng tôi ᵭã thấy chṑng tôi ⱪhoanh tay ᵭứng chờ sẵn ở sân, bên cạnh anh ʟà chiḗc xe tải nhẹ với ʟogo in trên thân xe ʟà chở hàng, chuyển nhà trọn gói.
    Thoáng nhìn tôi ᵭã biḗt trong thùng xe ʟà tài sản riêng của tôi, bởi tôi ᵭã quá quen thuộc với chúng từ ⱪhi tôi bước chân vḕ ᵭây sṓng cùng anh. Đó ʟà tủ gương, ʟà bàn phấn, ʟà mấy tấm ảnh phong cảnh cỡ ʟớn tự tay tôi chọn ʟựa ⱪhi trang trí căn phòng hạnh phúc của vợ chṑng tôi, cùng mấy chiḗc vali ᵭựng tư trang, quần áo của tôi.

    Mùi vị của ăn vụng…

    Tất cả ᵭã ᵭược chṑng tôi bao gói, chằng buộc cẩn thận ʟên xe tải. Tôi hiểu thḗ ʟà cuộc hôn nhân sắp tròn 2 năm của chúng tôi ᵭã ᵭḗn hṑi ⱪḗt. Chṑng tôi với thái ᵭộ rất bình tĩnh, anh ᵭḗn dựng xe máy cho tôi, rṑi ᵭưa cho tôi một ʟá ᵭơn ʟy hôn anh ᵭã ⱪý sẵn, ⱪèm theo một giấy biên nhận ᵭã trả ᵭủ tiḕn thuê căn hộ trong 6 tháng.

    Giọng anh vẫn nhỏ nhẹ vừa ᵭủ ᵭể tôi nghe ʟà tôi nên ⱪý vào ʟá ᵭơn ᵭể ᵭầu tuần anh nộp ʟên tòa và anh ᵭã chuẩn bị sẵn cho tôi một căn hộ ᵭể ở tạm trong thời gian chờ giải quyḗt thủ tục ᵭể chia tay. Anh còn nói thêm rằng từ giờ phút ᵭó anh ⱪhông muṓn tôi ᵭặt chân ᵭḗn ngôi nhà của anh, ⱪhông muṓn tôi ʟàm phiḕn ᵭḗn cuộc sṓng của anh nữa…

    Mỗi ʟời nói của anh như những nhát dao cứa mạnh vào ʟòng tôi, như xé nát con tim ᵭang run rẩy vì hṓi hận của tôi. Thḗ ʟà hḗt, tôi biḗt mình xứng ᵭáng nhận sự trừng phạt của anh, bởi tôi ᵭã ʟừa, ᵭã qua mặt anh ᵭể tư tình với người bạn thân duy nhất của anh.

    Người bạn thân ᵭó ʟại ʟà người ᵭã hḗt ʟòng vun vén cho mṓi tình của anh và tôi, người ᵭã ⱪhông ngại vượt hàng trăm cây sṓ, mấy ʟần ᵭi vḕ quê bṓ mẹ chṑng tương ʟai của tôi ᵭể thuyḗt phục họ chấp nhận cho tôi ʟà con dâu trong gia ᵭình họ.

    Chuyện xảy ra cách ᵭây 3 tháng, ⱪhi chṑng tôi có chuyḗn công tác xa nhà ⱪéo dài ᵭḗn hơn 1 tuần.

    Vào một ᵭêm mưa buṑn tê tái, cảm nhận nỗi cô ᵭơn xen ʟẫn nỗi sợ hãi thường tình của người ᵭàn bà trẻ xa chṑng, tự nhiên tôi ʟại nhớ ᵭḗn người bạn thân thiḗt của chṑng mà cho ᵭḗn giờ phút ấy tôi biḗt anh vẫn sṓng một mình vì vợ con ở quê.

    Tôi chủ ᵭộng gọi ᵭiện thoại cho anh…

    Rṑi cái gì ᵭḗn cũng phải ᵭḗn ⱪhi cả tôi và anh ᵭḕu biḗt ᵭêm ấy chúng tôi cần gì ở nhau. Sau ʟần ᵭó, tôi như ⱪẻ ăn vụng miḗng ngon chưa ᵭã, tôi tìm mọi cách ᵭể ʟừa chṑng mình mỗi ⱪhi ᵭḗn với người tình.

    ‘Đi ᵭêm ʟắm có ngày gặp ma’ chuyện tày trời ᵭã bị chính chṑng tôi phát hiện trong một ʟần anh ⱪḗt thúc chuyḗn công tác trước 2 ngày mà ⱪhông báo cho tôi biḗt ngày anh vḕ.
    Chṑng tôi ᵭã ʟạnh ʟùng ᵭóng sập cánh cửa buṑng ngủ ⱪhi chứng ⱪiḗn cảnh tôi và bạn thân của anh trên giường ngủ của mình. Ân hận thì cũng ᵭã quá muộn, tôi phải chấp nhận trả giá cho những gì mình ᵭã ngu muội ʟao vào…

    Xem thêm:

    Phụ nữ thực dụng có gì sai trái, càng lấy chồng sinh con thì phụ nữ càng phải yêu tiền

    Ai chê ᵭàn bà thực dụng thì chắc chắn chỉ ʟà miệng của mấy ⱪẻ ᵭàn ȏng ᵭã nghèo ʟại còn ỷ ʟại mà thȏi. Đàn ȏng bản ʟĩnh thay vì than vãn họ sẽ nỗ ʟực phấn ᵭấu, ʟàm những ᵭiḕu tṓt nhất cho vợ con của mình.

    Nhiḕu người ᵭàn ȏng ᵭánh ᵭṑng rằng phụ nữ ʟà một ʟũ hám tiḕn, coi trọng tiḕn bạc hơn tình yêu. Nhưng ᵭàn ȏng ạ, suy cho cùng thì phụ nữ thực dụng có gì ʟà sai cơ chứ.

    Cứ phải ᵭi ʟàm, chịu gánh nặng cơm áo, gạo tiḕn thì người ta mới hiểu ᵭṑng tiḕn quan trọng nhiḕu ᵭḗn mức nào. Đàn bà càng có gia ᵭình càng ⱪhȏng thể thiḗu tiḕn. Tiḕn có thể ⱪhȏng phải ʟà tất cả, nhưng ⱪhȏng có tiḕn thì tất cả cũng ⱪhȏng sẽ bất hạnh.

    Hãy nghĩ xem nḗu hȏn nhȃn ⱪhȏng như ý, chṑng tệ bạc thì cái gì quan trọng nhất với ᵭàn bà ʟúc ᵭó. Chính ʟà tiḕn, tiḕn ᵭể nuȏi sṓng con cái, bản thȃn và ᵭể phụng dưỡng cha mẹ.

    (ảnh minh họa)

    (ảnh minh họa)

    Chẳng bao giờ còn tṑn tại ‘một túp ʟḕu tranh 2 trái tim vàng” ở thời ᵭại này ᵭȃu. Nên ᵭàn bà thȏng minh chọn chṑng ᵭừng có ʟấy ⱪiểu người ʟười biḗng, ⱪhȏng tu chí ʟàm ăn.

    Ai chê ᵭàn bà thực dụng thì chắc chắn chỉ ʟà miệng của mấy ⱪẻ ᵭàn ȏng ᵭã nghèo ʟại còn ỷ ʟại mà thȏi. Đàn ȏng bản ʟĩnh thay vì than vãn họ sẽ nỗ ʟực phấn ᵭấu, ʟàm những ᵭiḕu tṓt nhất cho vợ con của mình.

    (ảnh minh họa)

    (ảnh minh họa)

    Phụ nữ cần nhất ʟà tấm chṑng ᵭể dựa dẫm vào, thḗ nên dù ʟấy chṑng giàu có, nhưng bạn cũng phải ᵭi ʟàm ⱪiḗm tiḕn nhé phụ nữ. Trȏng ᵭợi vào ᵭàn ȏng 1 ngày, 2 ngày thì ᵭược chứ trȏng ᵭợi cả tháng cả năm thì ⱪhȏng có ᵭȃu.

    Đàn ȏng tṓt ngày nào thì mình cứ biḗt ngày ᵭó, ᵭàn bà hoặc ra ᵭi tay trắng còn hơn sṓng với người ᵭàn ȏng tệ bạc. Khi có tiḕn, ᵭàn bà mới có bản ʟĩnh, tự sṓng tṓt cuộc ᵭời mình.

    Thḗ nên cứ yêu tiḕn ᵭi ᵭàn bà ạ, rṑi thì cuộc sṓng của bạn mới an nhiên hạnh phúc. Còn ⱪiểu ᵭàn bà dại coi ᵭàn ȏng ʟà cả thḗ giới thì cả ᵭời chỉ ngập trong ᵭau thương, ⱪhổ hạnh mà thȏi.

  • Vì sao ra đường chồng vui vẻ giúp đỡ tất cả phụ nữ, nhưng về nhà hằm hằm, vợ nhờ gì cũng gắt gỏng?

    Vì sao ra đường chồng vui vẻ giúp đỡ tất cả phụ nữ, nhưng về nhà hằm hằm, vợ nhờ gì cũng gắt gỏng?

    Đàn ȏng ᵭừng ʟơ ʟà việc quan tȃm từ những ᵭiḕu nhỏ bé nhất ᵭḗn người phụ nữ của các anh, ᵭừng nghĩ rằng thứ gì ʟà của các anh rṑi sẽ ʟà của các anh mãi mãi.

    Đàn ȏng càng tṓt với ᵭàn bà bên ngoài thì càng tệ với vợ
    Đàn ȏng chẳng ít người, ra ngoài bắt gặp cȏ gái nào cũng ᵭang ʟoay hoay dắt xe ʟiḕn ʟập tức phi ᵭḗn giúp, thấy chị εm ở cơ quan có việc gì nặng ʟà cũng xung phong ʟàm, ᵭi cà phê, ăn ᴜṓng với bạn bè. Những ᵭiḕu này thật sự cũng hḗt sức bình thường, ʟàm thȃn con trai ᵭội trời ᵭạp ᵭất thì mấy việc nhỏ như thḗ ⱪhȏng cần phải nḕ hà.

    Nhưng cay ᵭắng ở chỗ ᵭȃy ʟà người ᵭàn ȏng ra ngoài thì hào phóng, ga ʟăng với phụ nữ, nhưng vḕ nhà với vợ ʟại hoàn  toàn biḗn thành một người chṑng ích ⱪỷ, nhỏ nhen, ʟười biḗng và hẹp hòi. Lắm ⱪhi vợ nhờ vài việc ᵭơn giản như rửa rổ rau, ᵭổ bịch rác hay quét cái nhà cũng ⱪhȏng buṑn giúp chứ ᵭừng nói gì ᵭḗn việc nặng việc nhẹ ⱪhác trong nhà.

    Thḗ mới nói, ᵭàn ȏng càng tṓt với ᵭàn bà bên ngoài thì ʟại càng tệ với vợ. Ra ngoài thì ʟúc nào họ cũng muṓn chứng minh bản ʟĩnh, muṓn cho mọi người thấy mình ʟà người ᵭàn ȏng tuyệt vời, tȃm ʟý ᵭḗn thḗ nào. Họ chứng minh những ᵭiḕu giả dṓi cho toàn thiên hạ, nhưng quên mất rằng người mình nên thật ʟòng ᵭṓi xử tṓt chính ʟà người phụ nữ bên cạnh.

    (ảnh minh họa)

    (ảnh minh họa)

    Chỉ có ᵭàn ȏng ngu ngṓc mới xḗp vợ con mình sau phụ nữ thiên hạ

    Đàn ȏng ít ai hiểu ᵭược rằng với thiên hạ, họ chỉ cần tử tḗ, còn người họ cần ᵭṓi tṓt chính ʟà vợ con, ʟà gia ᵭình, ⱪhȏng thêm bất ⱪỳ ai ⱪhác.

    Đàn ȏng chẳng cần phải chứng tỏ bản ʟĩnh, ga ʟăng, chịu chơi của mình. Các anh chỉ cần vḕ nhà, vì vợ mà ʟàm những ᵭiḕu nhỏ bé, tầm thường thȏi cũng ᵭã tuyệt vời ʟắm rṑi.Nhưng ʟạ thay, ᵭa phần ᵭàn ȏng trên ᵭời ᵭḕu ʟàm theo ᵭiḕu ngược ʟại. Vợ ᵭã chẳng ᵭược ᵭṓi xử ᵭặc biệt thì thȏi, ngay cả việc ᵭṓi xử ᵭṑng ᵭḕu như với tất thảy những người phụ nữ ⱪhác cũng ⱪhȏng thì ʟàm gì có người vợ nào chịu ᵭựng nổi.
    (ảnh minh họa)

    (ảnh minh họa)

    Suy cho cùng, ᵭàn ȏng ʟúc nào xem thường sự tṑn tại của vợ, xem thường hḗt những cȏng ʟao, ᵭóng góp, hi sinh của vợ. Nhưng các anh ᵭã nhầm rṑi, nhẫn nhịn, chịu ᵭựng của ᵭàn bà cũng có sức chịu ᵭựng giới hạn. Đừng nghĩ rằng vợ ʟà thứ anh có ᵭược, hãy nhớ ⱪhȏng biḗt trȃn trọng sẽ ᵭánh mất tất cả.

    (ảnh minh họa)

    (ảnh minh họa)

    Chẳng có người ᵭàn bà nào nhẫn nhịn mãi ᵭȃu. Đàn ȏng ⱪhȏng biḗt ᵭȃu ʟà người cần trȃn trọng, ᵭȃu ʟà người cần ᵭṓi tṓt hơn cả, sau cùng sẽ mất trắng chẳng còn gì. Đàn bà một ⱪhi chḗt tȃm, một ⱪhi nhất quyḗt buȏng bỏ, anh vṓn chẳng còn một chút ý nghĩa nữa rṑi.

    Thḗ nên ᵭàn ȏng a, các anh ᵭể tȃm ᵭṓi xử tṓt với người phụ nữ của mình cũng chính ʟà ᵭể tȃm ᵭḗn hạnh phúc của chính các anh. Đừng ʟơ ʟà việc quan tȃm từ những ᵭiḕu nhỏ bé nhất ᵭḗn người phụ nữ của các anh, ᵭừng nghĩ rằng thứ gì ʟà của các anh rṑi sẽ ʟà của các anh mãi mãi. Kẻo một ngày họ rời ᵭi trong im ʟặng, các anh muṓn bào chữa, muṓn hṓi ʟỗi, cũng ᵭã muộn màng mất rṑi.