Danh mục: Chưa phân loại

  • Chồng mất gần 1 tuần, nửa đêm tôi choàng tỉnh bởi tiếng r.ên la qu.ằn qu.ại của chị giúp việc cùng cảnh tượng s.ợ h.ãi

    Tôi và chồng từng sống những tháng ngày tưởng như hoàn hảo. Một mái nhà ấm êm, kinh tế dư dả, tình nghĩa vợ chồng hòa thuận đến mức ai nhìn vào cũng ngưỡng mộ. Anh luôn nói với tôi: “Sau này dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng chỉ muốn nắm tay em đến khi hai đứa già đi.” Tôi tin điều đó… cho đến ngày anh ra đi bất ngờ trong một tai nạn khiến cuộc đời tôi sụp đổ hoàn toàn.

    Anh chết đột ngột, không một lời trăn trối, để tôi và con lơ lửng giữa một khoảng trống không có điểm tựa. Những ngày làm lễ tang, tôi như cái xác không hồn, sống dựa vào những hơi thở đứt quãng của chính mình. Tôi cứ nghĩ nỗi đau sẽ dần lắng xuống, nhưng hóa ra biến cố thật sự mới chỉ bắt đầu.

    Hơn nửa đêm, khi tôi và con vừa chìm vào giấc ngủ mệt mỏi, tôi giật mình bởi tiếng rên la rất khẽ, yếu ớt, giống như ai đó đang cố kiềm nén nỗi đau. Trong căn nhà này, ngoài hai mẹ con, chỉ có chị giúp việc — một người phụ nữ hiền lành, ít nói, làm với nhà tôi hơn một năm.

    Trong khoảnh khắc, lưng tôi lạnh toát. Nửa nhà không còn đàn ông, mọi thứ đều khiến tôi cảnh giác. Tôi cầm chiếc đèn pin nhỏ rồi men theo cầu thang xuống tầng dưới. Tiếng rên mỗi lúc một rõ, xen lẫn tiếng thở dốc, mềm yếu, như người đang nguy kịch.

    Tiếng động phát ra từ phòng của chị giúp việc.

    Tôi run đến mức tay không thể nắm nổi nắm cửa. Dù sợ, tôi vẫn tự nhủ: “Không thể bỏ mặc người ta được…” Rồi tôi đẩy cửa.

    Cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng.

    Chị giúp việc nằm co quắp trên giường, toàn thân run rẩy, hai tay ôm bụng như sợ ai giật mất. Mồ hôi túa ra đầy mặt, môi tím ngắt, hơi thở đứt quãng.

    Tôi lao tới:

    — Chị sao thế? Chị đau ở đâu?

    Chị ấy hé mắt nhìn tôi, trong đôi mắt đầy hoảng loạn và tuyệt vọng. Giọng chị nhỏ như hơi gió:

    — Tôi… tôi muốn bỏ đứa trẻ này… Tôi không thể giữ nó… Ông ấy chết rồi… thì tôi sinh nó ra để làm gì nữa…?

    Ông ấy?

    Tôi đứng sững, toàn thân như hóa đá. Những chữ ấy như một cú tát trời giáng khiến tim tôi thắt lại.

    Ông ấy… là chồng tôi?

    Tôi chưa kịp hỏi thêm thì mặt chị đã chuyển sang tái mét, hơi thở dần yếu. Tôi hoảng loạn gọi cấp cứu.

    Bác sĩ nói chị ấy uống thuốc phá thai tự ý, loại trôi nổi mua ngoài, rất nguy hiểm. May đưa đến kịp mới giữ được cả mẹ lẫn thai.

    Tôi ngồi ngoài hành lang lạnh ngắt, tim đập loạn, đầu óc hỗn loạn. Chồng tôi? Ngoại tình? Với chị giúp việc? Và đứa trẻ trong bụng… là con anh?

    Tôi chưa bao giờ ngờ điều khủng khiếp ấy lại xảy ra ngay trong chính ngôi nhà của mình.

    Sau khi chị ấy tỉnh lại, tôi cố gắng giữ bình tĩnh để nghe chị kể. Chị ấy khóc đến nghẹn lời, vừa sợ hãi vừa hối hận:

    — Em… em không muốn như vậy đâu chị. Em chỉ nghĩ… nếu sinh được con cho anh ấy… sau này em có chỗ dựa. Anh ấy hứa sẽ lo cho em… Nhưng rồi anh ấy chết bất ngờ… Em hoảng loạn… Em sợ phải nuôi con một mình…

    Đến lúc đó tôi mới biết, mọi chuyện bắt đầu từ những buổi chiều tôi bận đưa đón con, những chuyến công tác đột xuất, những lần chồng tôi về muộn và bảo “có việc gấp”.

    Hóa ra, anh đã phản bội tôi suốt thời gian ấy — lén lút, trơn tru, im lặng như thể đó chỉ là chuyện thường ngày.

    Tôi ngồi cạnh giường bệnh, nhìn người phụ nữ run rẩy ôm bụng, nước mắt giàn giụa. Một nửa tôi muốn nổi điên, muốn hỏi tội, muốn hét lên:

    “Tại sao? Tại sao lại là người tôi tin tưởng sống chung trong nhà?”

    Nhưng nửa còn lại… lại đau đến mức không thể mở miệng.

    Tôi vừa mất chồng. Giờ nhận thêm một sự thật còn tàn nhẫn hơn cái chết của anh.

    Dù chìm trong uất hận, tôi vẫn không thể bỏ mặc đứa trẻ ấy.

    Nó vô tội. Nó không chọn được nơi nó sinh ra. Nó là giọt máu cuối cùng chồng tôi để lại, dù sự thật phũ phàng đến đâu.

    Chị ấy lắc đầu, nước mắt rơi xuống gối:

    — Em không dám sinh nó ra. Em sợ người đời chửi rủa. Em không có gia đình, không có chồng… Em không thể đơn thân nuôi con của người đã chết… Em không muốn con sinh ra mà không có cha…

    Tôi nhìn chị ấy đầy mâu thuẫn:

    Nếu giữ đứa bé — đó là niềm an ủi cuối cùng của tôi.

    Nếu chị ấy bỏ — tôi sợ cả đời mình sẽ dằn vặt vì không thể cứu một sinh linh.

    Tôi nghẹn ngào hỏi chị:

    — Nếu chị không sinh… tôi phải nói với con tôi thế nào? Phải nói với gia đình chồng thế nào? Phải chấp nhận sự thật này thế nào?

    Chị chỉ khóc, không nói.

    Tôi chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh đau đớn và nghẹt thở đến vậy:

    • Chồng chết.

    • Niềm tin tan nát.

    • Một đứa trẻ vô tội đang bị từ chối ngay cả khi chưa kịp chào đời.

    • Và một người mẹ đang tuyệt vọng chỉ vì muốn con mình không bị mang tiếng “không cha”.

    Tôi vừa thương đứa bé, vừa thương chị giúp việc, lại vừa oán chồng mình đến thấu xương.

    Giờ tôi phải làm sao để chị ấy đủ can đảm giữ lại đứa trẻ?

    Và làm sao để tôi đối mặt với sự thật này mà không gục ngã?

  • Bác thông tin tìm thấy tài xế bị lũ cuốn mất tích khi vượt ngầm tràn

    Nguồn: https://thanhnien.vn/bac-thong-tin-tim-thay-tai-xe-bi-lu-cuon-mat-tich-khi-vuot-ngam-tran-185251119102320918.htm

    UBND xã La Lay (Quảng Trị) vừa bác bỏ thông tin trên các mạng xã hội về việc làm đã tìm thấy tài xế mất tích trong công việc xe tải vượt qua dòng nước lũ cuốn trôi.

    Ngày 19.11, ông Lê Quang Thạch, Chủ tịch UBND xã La Lay (Quảng Trị) cho biết các thông tin trên về việc tìm thấy tài xế mất tích trong dịch vụ điều khiển xe tải vượt lũ lũ cuốn trôi là thiết bị. Đến thời điểm hiện tại, công việc tìm kiếm vẫn đang được phát triển và mở rộng phạm vi tìm kiếm.

    Lực lượng xã hội La Lay đang tổ chức tìm kiếm nạn nhân mất tích, bỏ thông tin thiết bị trên mạng xã hội

    ẢNH: BÁ HOÀNG

    Cụ thể, trong ngày 18.11 cho đến nay, trên các mạng xã hội xuất hiện thông tin về công việc đã tìm thấy ông Nguyễn Văn Thành (48 tuổi,trú tại P.Ba Đồn, Quảng Trị), tài xế mất tích khi điều khiển xe tải vượt qua tràn sông A Rông Trên khi nước lũ dâng cao. Thông tin này được UBND xác nhận là được thiết lập.

    Bác sĩ đã tìm thấy tài liệu lưu trữ bị mất tích khi vượt qua tràn

    Quảng cáo

    UBND xã La Lay cũng cho biết vào chiều 18.11, trong quá trình tìm kiếm sức mạnh chức năng đã phát hiện 1 Quần quần có thắt lưng và khóa xe trôi dạt vào bờ thuộc xã Tà Rụt cách vị trí gặp nạn khoảng 5 km. Người thân cũng được xác định ở đây là Quần và đồ dùng của tài xế Thành.

    Đồ dùng được tìm thấy bên bờ biển được người xác nhận là của Tài xế Thành

    ẢNH: BÁ HOÀNG

    Đến thời điểm hiện tại, xã La Lay đã huy động 100 bộ máy chiến đấu, phối hợp với người dân và các tổ chức hỗ trợ phương tiện tiện lợi để tìm kiếm tài xế Thành. Công ty tìm kiếm sự sáng sủa hiện nay vẫn đang được phát triển và mở rộng phạm vi.

    Trước đó,  Thanh Niên  đã thông tin, ngày 17.11 tài xế Nguyễn Văn Thành điều khiển xe tải BS 75H-007.13 theo hướng Cửa khẩu quốc tế La Lay về địa nội. Khi đi qua địa điểm băng sông A Rông Trên, nơi đang có nước lũ dâng cao khoảng 1 m gây ảnh hưởng mưa lớn, mặc dù dù đã có rào chắn và biển cảnh báo của người dân, tài xế Thành vẫn điều khiển xe vượt lũ và gặp nạn, nước lũ sau đó đã cuốn trôi xe tải và tài xế Thành mất tích.

    Chín giờ sáng, tôi chạy vội ra hành lang nghe điện thoại. Màn hình hiện: “Mẹ chồng”. Tôi bắt máy, chưa kịp nói gì bà đã gắt:

    – Mày đi đâu mà không về nấu cơm trưa cho tao với thằng Hải? Tao bảo hôm nay làm cá om dưa, mày quên à?

    Tôi hít sâu:

    – Bố con đang cấp cứu, con không về được.

    Bà nạt:

    – Bố mày có bao nhiêu người thân mà phải đợi mày? Về lo cơm nước cho chồng trước, tối sang viện cũng được. Tao lớn tuổi rồi không nấu nổi. Mày có nghe không?

    Tôi im lặng, nhìn qua cửa kính, thấy bố đang thở oxy, mắt nhắm nghiền. Cổ họng tôi nghẹn lại.

    Mười phút sau, bà gọi tiếp.

    Rồi tiếp.

    Rồi tiếp.

    Mười hai giờ, điện thoại báo cuộc gọi thứ 22 từ mẹ chồng. Tôi rút máy, đi ra hành lang cuối. Giọng bà vẫn the thé:

    – Mày muốn tao nhịn đói à? Giờ mày về nấu cơm ngay cho tao, rồi muốn làm gì thì làm.

    Tôi nhìn thẳng vào khoảng không, nói chậm rãi từng chữ:

    – Con không về. Bố con có thể không qua khỏi hôm nay. Cơm thì mẹ tự nấu đi, còn nếu có vấn đề gì, mẹ gọi người giúp. Hôm nay con chọn ở cạnh bố con.

    Bà im bặt. Tôi nghe rõ tiếng thở mạnh, rồi bà gắt lên nhưng giọng run run:

    – Mày… mày dám nói vậy với tao?

    – Vâng, con dám. Vì bố con cũng là mạng sống, là cha sinh ra con. Con không thể bỏ ông ấy giữa ranh giới sống – còn chỉ để về nấu một bữa cơm.

    Tôi tắt máy, tim đập mạnh. Tôi biết, từ giây phút ấy, bà sẽ ghim tôi. Nhưng tôi không quan tâm nữa. Bố nằm kia, hơi thở yếu như sợi chỉ. Tôi chỉ mong ông mở mắt gọi tên tôi thêm lần nữa.

    Chiều tối, ca can thiệp tim mạch kết thúc. Bác sĩ bảo may mà đưa ông đi kịp, nếu chậm nửa tiếng đã không giữ được. Tôi đứng lặng bên giường bệnh, nước mắt chảy không ngừng. Bố khẽ mở mắt, nhìn tôi, giọng yếu ớt:

    – Con chưa ăn gì à, về nhà nấu mà ăn.

    Tôi nắm tay ông, bật cười trong nước mắt:

    – Con ăn rồi, bố cứ yên tâm ngủ đi.

    Tôi vẫn nhớ ánh mắt bố lúc đó. Nhọc nhằn cả đời, cuối cùng vẫn lo cho con gái đầu tiên.

    Tối đó, tôi về nhà lấy thêm quần áo. Mẹ chồng không nói một câu. Thấy tôi bước vào, bà quay đi. Tôi cũng không giải thích. Tôi không thấy hối hận. Tôi chỉ tiếc, giá mà bà từng trải qua cảm giác ngồi chờ kết quả cấp cứu của người thân, bà sẽ hiểu thế nào là sợ hãi, thế nào là bất lực, thế nào là nỗi đau khi không thể làm gì ngoài cầu xin bác sĩ và trời đất.

    Tôi đã làm dâu nhà bà sáu năm. Sáu năm nay, chưa bữa nào bà phải tự nấu. Tôi đi làm về muộn vẫn cắm cúi làm đủ món bà thích. Tôi mệt cũng không than, chỉ mong yên ấm cửa nhà. Nhưng ngày hôm đó, tôi hiểu ra một điều: không ai thương bố mẹ mình hơn chính mình. Chồng tôi, bà, hay bất kỳ ai cũng không thể hiểu bố là mạng sống, là bầu trời, là nơi tôi thuộc về.

    Bố tôi nằm viện thêm mười ngày rồi xuất viện. Giờ sức khỏe ông ổn hơn nhưng vẫn cần kiêng cữ nghiêm ngặt. Tôi tranh thủ nấu cho bố từng bữa, dù nhà cách viện hơn 12 cây số. Mẹ chồng vẫn lầm lì, nhưng tôi mặc kệ. Tôi thà làm con dâu “xấu” trong mắt bà, còn hơn là kẻ bất hiếu trong mắt chính mình.

    Bởi đến cuối cùng, khi mệt mỏi nhất, ai cũng chỉ mong nhìn thấy người đã sinh ra mình.

    Tôi tên Lan, lấy chồng được 3 năm. Cuộc sống hôn nhân tuy không giàu có nhưng cũng gọi là đủ đầy. Mẹ chồng tôi – bà Thoa, vốn là người thẳng tính nhưng thương con dâu, nhất là khi biết tôi hiền lành, lại chăm sóc gia đình chu đáo.

    Hôm đó, tôi nhận được cuộc điện thoại từ quê:

    “Lan ơi… mẹ mệt lắm, bác sĩ bảo phải mổ gấp, tốn kém lắm con ạ…”

    Tôi rụng rời. Mẹ tôi – người đàn bà tần tảo cả đời, giờ nằm trên giường bệnh mà tôi chẳng có nổi một khoản để lo.

    Tối ấy, khi vừa kể chuyện với mẹ chồng, bà lặng đi vài giây, rồi bất ngờ rút trong tủ ra một xấp tiền cùng chiếc thẻ ngân hàng.

    “Trong này có 100 triệu, mật khẩu là sinh nhật con. Cứ lo cho mẹ đi, chuyện nhà cứ để mẹ tính.”

    Tôi cảm động rơi nước mắt, cúi đầu cảm ơn bà rối rít.

    Nhưng chưa kịp vui, khi vừa kể lại cho chồng – anh Hùng, anh đột nhiên gắt lên:

    “Sao em lại nhận tiền của mẹ anh? Em định mang tiếng lợi dụng à?”

    Tôi luống cuống:

    “Không… em chỉ định vay tạm, sau này em trả…”
    “Không cần nói nhiều. Đưa thẻ đây.”

    Anh giật lấy chiếc thẻ rồi phóng xe thẳng ra khỏi nhà. Tôi hoang mang, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

    10 phút sau, điện thoại tôi reo. Là hàng xóm gọi đến, giọng hốt hoảng:

    “Lan ơi, anh Hùng vừa đến nhà mẹ em… nhưng… có chuyện rồi!”

    Tôi vội vàng bắt taxi về quê. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi như chết lặng: cửa nhà mẹ bật tung, mọi người xúm lại, mẹ tôi ngồi sụp dưới đất, còn Hùng thì đang bị công an giữ lại.

    Thì ra, anh đến thẳng nhà mẹ tôi, gào lên giữa xóm:

    “Ai giả bệnh lừa tiền nhà tôi?! Tôi biết hết rồi! Mẹ con các người chỉ giỏi bày trò!”

    Anh còn xông vào lục tung túi đồ của mẹ, định lấy lại tiền, nhưng đúng lúc đó bác sĩ ở trạm y tế xã vừa mang hồ sơ đến xác nhận tình trạng của mẹ tôi. Tờ giấy chẩn đoán mổ cấp cứu rơi khỏi tay anh, dòng chữ đỏ chót: “U gan giai đoạn cuối – cần phẫu thuật khẩn.”

    Cả xóm sững sờ. Anh Hùng thì tái mặt, lắp bắp không nói được câu nào.

    Tôi ôm mẹ khóc nấc. Còn mẹ chồng – nghe tin, cũng tức tốc chạy đến, nhìn con trai rồi lạnh giọng nói:

    “Mẹ cho con dâu tiền là để nó cứu mẹ ruột, không phải để con đi sỉ nhục người ta. Nếu ai lừa ai, thì là mẹ đã lầm khi nuôi dạy con.”

    Vài hôm sau, mẹ tôi được mổ, may mắn qua khỏi. Bà Thoa âm thầm đến bệnh viện chăm sóc, còn anh Hùng thì cúi đầu lặng lẽ đứng ngoài cửa, không dám bước vào.

    Khi tôi trả lại thẻ ngân hàng, bà chỉ cười:

    “Cứ giữ đi. Mẹ không giúp con, thì làm sao mẹ giữ được nhân tâm trong nhà này.”

    Tôi ngước nhìn, nước mắt rơi lã chã — người mang dòng máu tôi lại bị nghi ngờ, còn người không ruột rà lại dang tay cứu cả hai mẹ con.


    Một tháng sau, khi mẹ tôi khỏe lại, bà bảo tôi mở lại thẻ để gửi tiền trả thì tá hỏa — trong tài khoản không có 100 triệu, mà là hơn 1 tỷ đồng.

    Dòng ghi chú chuyển khoản hiện lên:

    “Cho con gái thứ hai của mẹ — kẻ đã từng bị con trai mẹ làm tổn thương nhất.”

    Tôi đứng chết lặng. Hóa ra, bà Thoa đã biết từ đầu chồng tôi không xứng, nhưng vẫn dùng cách đó để thử lòng cả hai mẹ con.


    Người tôi từng gọi là “mẹ chồng” – lại chính là người mẹ thứ hai trên đời này.

    Cô gái 20t b::án m::ình trả nợ 200 triệu cho anh trai, đêm tân hôn chồng già 84t chỉ yêu cầu làm “đúng một việc”. Ngày ông m::ất, bí mật trong két sắt được mở ra… khiến cả làng ch:::ết đứng…

    Cô gái 20t b::án m::ình trả nợ 200 triệu cho anh trai, đêm tân hôn chồng già 84t chỉ yêu cầu làm “đúng một việc”. Ngày ông m::ất, bí mật trong két sắt được mở ra… khiến cả làng ch:::ết đứng…

    Tôi là Thư, 21t. Và tôi vừa chính thức trở thành một g::óa phụ. Câu chuyện của tôi, nếu kể ra, nhiều người sẽ cười nhạo. Họ sẽ nói tôi là “chuột sa hũ nếp”, là “đà:o m:ỏ” thành công. Vì chồng tôi, cụ Vĩnh, người vừa nằm xuống hôm qua, đã 84 tuổi. Nhưng họ đâu biết, tôi đã trả một cái gi:á quá đ:ắt cho cái “hũ nếp” mà tôi chưa bao giờ mong muốn.

    Một năm trước, gia đình tôi giống như một con tàu sắp đắm. Tuấn là anh trai tôi, sau nhiều năm ăn chơi đàn đúm, đã ném 200 triệu đồng của bố mẹ vào thị trường chứng khoán ảo. Anh ta không có kiến thức, chỉ có lòng tham. Số tiền mất trắng. Chủ nợ đến đ::ập cửa hàng ngày, đòi đ::ốt nhà. Bố mẹ tôi khóc cạn nước mắt, tính đến chuyện bán căn nhà tổ tiên để trả nợ cho “quý tử”.

    Tôi, một con bé 20 tuổi, ho::ảng lo::ạn và tuyệt vọng. Đúng lúc đó, một luật sư tìm đến tôi: “Chào cô Thư,” ông ta nói. “Thân chủ của tôi, cụ Vĩnh, năm nay 84 tuổi, chưa từng kết hôn. Cụ cần một người chăm sóc những ngày cuối đời với tư cách là một người vợ. Cụ sẽ trả cho cô 200 triệu tiền mặt ngay khi ký giấy đăng ký kết hôn.”. 200 triệu. Con số đó chính xác là những gì anh trai tôi đã nợ.

    Tôi bật cười, nụ cười méo mó hơn cả tiếng khó:c. B:án th::ân ư? Không, đây là bán cả thanh xuân, bán cả danh dự. Nhưng tôi còn lựa chọn nào khác? Nhìn bố mẹ già qu:ỳ lạ:y ch:ủ n:ợ, tôi đã gật đầu.

    Tôi bước vào căn biệt thự của cụ Vĩnh…

    Tôi bước vào căn biệt thự của cụ Vĩnh. Nơi ấy không giống nhà của một ông lão 84 tuổi. Nó lạnh lẽo, im ắng và… quá sạch sẽ. Từng món đồ như được đặt bằng thước đo, không lệch một ly.

    Cụ Vĩnh ngồi trên chiếc ghế gỗ trắc, đôi mắt mờ đục nhưng sắc như dao:

    – Cháu là Thư?

    Tôi gật đầu, tay lạnh buốt.

    Cụ nhìn tôi một lúc rất lâu rồi mới nói:

    – Yên tâm. Ta chỉ yêu cầu cháu làm đúng một việc… vào đêm tân hôn.

    Tim tôi đập mạnh. Nhưng ngay sau đó, cụ chậm rãi nói tiếp:

    – Đóng lại căn phòng ở cuối hành lang. Không được mở. Không bao giờ được mở.


    – …?
    – Và mỗi tối trước khi ngủ, cháu phải đếm đủ 15 bước từ cửa phòng đến lan can, rồi đọc một câu: “Mọi lỗi lầm hãy ngủ yên.”

    Tôi chết lặng.
    Không đụng chạm.
    Không cưỡng ép.
    Chỉ… một nghi thức kỳ lạ.

    Tôi thở phào, nhưng cũng rợn người.

    Tôi chăm cụ từng thìa cháo. Đôi khi cụ nhìn tôi thật lâu rồi hỏi một câu khiến sống lưng tôi lạnh buốt:

    – Cháu… có nghe tiếng gì trong đêm không?

    Tôi nuốt khan. Có. Rất nhiều lần, khi đứng đếm bước, tôi nghe phía sau cánh cửa đã khóa kia có tiếng kéo lê và tiếng gõ nhẹ như móng tay.

    Tôi chưa bao giờ dám nói.

    Cụ Vĩnh mất vào một buổi chiều cuối thu, mắt còn mở, như muốn dặn tôi điều gì nhưng không kịp.

    Luật sư đến, trao cho tôi một chùm chìa khóa và một phong thư.

    Trong phong thư là đúng một câu chữ run run:

    “Khi ta chết, mở két. Chỉ mình cháu mở. Nếu cháu giữ lời suốt một năm qua.”

    Tôi run tay mở két.

    Bên trong không có vàng, không có sổ đỏ, không có của cải.
    Chỉ có:

    1. Một cuốn sổ tay bọc da cũ nát.

    2. Một tờ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất diện tích… 18.000m², đứng tên Nguyễn Thị Thư.

    3. Một chiếc USB màu đen đã cũ.

    Tôi mở cuốn sổ trước.

    Ngay trang đầu là dòng chữ khiến tôi sụp xuống ghế:

    “Thư, ta xin lỗi vì đã bắt cháu sống một năm trong nỗi sợ.
    Căn phòng cuối hành lang… không có gì cả.
    Ta chỉ muốn biết liệu cháu có phải là người chạy theo tiền hay không.”

    Tim tôi đập loạn.

    Cụ thử thách tôi?

    Tôi mở tiếp.

    Trang thứ hai khiến tôi chết lặng:

    “Căn phòng đó từng là phòng của đứa con gái duy nhất của ta.
    Nó bị tai nạn chết năm 17 tuổi.
    Từ ngày đó… ta không dám mở cửa.
    Ta không muốn ai khác mở nó.
    Ta chỉ muốn nó ngủ yên.”

    Tôi bật khóc.

    Một năm qua, tôi sợ hãi những thứ… không hề tồn tại.
    Cụ dùng sự sợ hãi để ngăn tôi đi vào căn phòng ký ức đau đớn của cụ.

    Trong đó chỉ có một đoạn ghi âm duy nhất.

    Giọng cụ Vĩnh run run, già nua:

    “Nếu cháu nghe được điều này, nghĩa là ta đã không còn.
    Cảm ơn cháu đã cho ta một năm cuối đời được nhìn thấy con người thật của cháu.
    Đất đai, tiền bạc… ta chỉ để lại cho người xứng đáng.
    Cháu không phải là ‘đào mỏ’.
    Cháu là người duy nhất không biến mất khi ta chẳng còn gì.
    Cháu đã cứu cuộc đời ta… theo một cách mà chính cháu không biết.”

    Tôi bật khóc đến nghẹn ngào.

    18.000m² đất ngay mặt đường mới quy hoạch.
    Giá trị… hơn 27 tỷ đồng.

    Ai cũng tưởng tôi “đổi đời nhờ lấy chồng già”.
    Nhưng nếu biết tôi đã sống một năm với những tiếng gõ không tồn tại, những cơn ám ảnh, những đêm sợ đến toát mồ hôi… họ sẽ không cười nổi.

    Sau lễ tang 49 ngày, tôi gom hết can đảm mở căn phòng mà tôi đã sợ suốt một năm.

    Cánh cửa bật mở.

    Bụi bay lên, lạnh toát.

    Bên trong… không có gì kỳ dị.
    Chỉ có một khung ảnh cô gái trẻ 17 tuổi đặt trên bàn.
    Dưới khung ảnh là một tờ giấy ghi dòng chữ run run, chắc cụ viết từ rất lâu:

    “Con gái, ba xin lỗi vì đã không thể bảo vệ con.
    Nếu một ngày có người thay con chăm sóc ba…


    Hãy phù hộ cho người đó.”

    Gió thổi, cửa sổ khẽ rung.

    Và tôi nghe – hoặc tôi nghĩ tôi nghe – một tiếng rất nhẹ sau lưng:

    “Cảm ơn chị.”

    Tôi quay lại.

    Không có ai cả.

    Nhưng lần đầu tiên sau một năm, tôi mỉm cười.

  • Và ngay khoảnh khắc ấy, tôi ng/ã qu/ỵ xuống đất – bởi thứ nằm trong đó không chỉ khiến tôi s/ợ hã/i, mà còn phơi bày một sự thật đa/u đ/ớn

    Dạo gần đây, tôi luôn cảm thấy dưới thân chồng mình toát ra một mùi hôi khó tả. Dù đã thay đến 7 lần ga giường, giặt sạch chăn nệm, khử mùi bằng tinh dầu, nhưng mùi lạ ấy vẫn không biến mất, ngược lại còn ngày càng nồng hơn. Một linh cảm chẳng lành thôi thúc tôi chờ đến khi chồng đi công tác, tự tay tháo tung tấm nệm ra kiểm tra.
    Và ngay khoảnh khắc ấy, tôi ngã quỵ xuống đất – bởi thứ nằm trong đó không chỉ khiến tôi sợ hãi, mà còn phơi bày một sự thật đau đớn mà bấy lâu nay tôi không dám đối diện.

    Tôi và Trí kết hôn đã 8 năm. Anh làm quản lý kinh doanh, thường xuyên phải đi công tác. Cuộc sống hôn nhân không phải lúc nào cũng ngọt ngào, nhưng chúng tôi vẫn cố duy trì sự tử tế và tôn trọng lẫn nhau. Hoặc… ít nhất tôi đã nghĩ như vậy.

    Ba tháng gần đây, mỗi đêm tôi lại ngửi thấy mùi gì đó rất khó chịu. Không phải mùi cơ thể bình thường, mà như mùi ẩm mốc, lẫn chút gì tanh nồng, bám vào chăn, ga và đặc biệt là phía dưới chỗ Trí nằm.

    Tôi thay ga liên tục, thậm chí mang cả nệm đi phơi nắng. Nhưng đêm nào anh nằm xuống, mùi ấy lại xuất hiện. Tôi hỏi thì Trí gạt đi:
    “Em nhạy cảm quá. Anh có mùi gì đâu.”

    Nhưng tôi biết bản thân không hề tưởng tượng.

    Điều kỳ lạ hơn: mỗi lần tôi cố gắng dọn dẹp kỹ khu vực giường anh nằm, Trí đều tỏ ra bực bội, thậm chí nổi nóng vô cớ.

    “Đừng động vào đồ của anh. Giường chiếu để nguyên!”
    Anh hét lên một đêm khi thấy tôi đang tháo ga giường.

    Chưa bao giờ anh phản ứng như vậy. Tôi bắt đầu bất an. Rất bất an.

    Và rồi mọi chuyện lên đến đỉnh điểm khi mùi đó trở nên nồng nặc đến mức khiến tôi mất ngủ. Tôi cảm giác nó không chỉ là mùi, mà là lời cảnh báo.

    Tối ấy, Trí thông báo phải đi công tác 3 ngày.

    Khi anh đóng cửa bước đi, linh cảm trong tôi trỗi dậy mạnh mẽ đến mức bàn tay cũng run. Tôi đứng nhìn cánh cửa một lúc lâu, rồi quay vào phòng ngủ, kéo cả tấm nệm ra giữa nền nhà.

    “Có gì đó không bình thường. Mình phải biết sự thật,” tôi tự nói với bản thân.

    Tôi lấy dao rọc giấy, hít một hơi thật sâu và rạch đường đầu tiên lên lớp vải nệm.

    Ngay khi lớp vải bật ra, một luồng mùi nồng nặc phả thẳng vào mặt tôi, khiến tôi choáng váng. Tôi phải bịt mũi, gập người ho sặc sụa.

    Tim tôi thắt lại. Không thể nào… bên trong nệm lại có mùi như thế này.

    Tôi tiếp tục cắt rộng thêm.

    Và tôi đông cứng.

    Trong lòng nệm, giữa lớp mút xốp bị khoét, là một hộp gỗ lớn màu nâu đậm, nằm sâu và được chèn bởi miếng cao su đã mục. Hộp không khóa. Tôi mở nắp… và ngay khoảnh khắc đó, chân tôi mềm nhũn, đầu gối khuỵu xuống nền nhà.

    Bên trong hộp không phải thứ kinh dị như tôi sợ. Nhưng nó khiến trái tim tôi đau nhói theo cách khác.

    Trong hộp là:

    Hàng chục lá thư chưa mở, tất cả đều ghi tên tôi
    Một cuốn album ảnh đã cũ, đầy bụi
    Và một cuốn sổ tay nâu, góc bìa bị mòn

    Tôi run rẩy mở những lá thư. Đó là thư từ mẹ tôi – người đã mất 5 năm trước do bệnh nặng. Mỗi lá thư được gửi vào thời điểm bà còn sống, tất cả gửi về địa chỉ nhà tôi.

    Trên mỗi phong thư có dấu “đã nhận”.

    Tôi chưa từng thấy những lá thư này.

    Tay tôi lạnh buốt.

    Tôi cầm album ảnh lên. Bên trong là những tấm ảnh chụp mẹ tôi lúc nằm viện, những bức bà cố gắng mỉm cười, những dòng ghi chú:
    “Để dành cho Hà.”
    “Hy vọng con bé không buồn vì trông mẹ tiều tụy.”
    “Gửi con gái yêu của mẹ.”

    Tôi nghẹn lại. Tôi nhớ mẹ khủng khiếp, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy những tấm ảnh này.

    Tôi mở cuốn sổ tay.

    Là chữ của Trí.

    Mình đã giữ lại tất cả. Vì mình sợ Hà biết mẹ gửi thư trong lúc bệnh nặng sẽ càng đau. Mẹ Hà nhờ mình chuyển cho cô ấy khi bà không còn, nhưng… mình không đủ can đảm. Hà mong manh quá. Cô ấy luôn đau đớn mỗi khi nhắc đến mẹ. Mình không muốn cô ấy biết mẹ đã chịu đựng nhiều như vậy những năm cuối đời.

    Mình sai. Nhưng mình chỉ muốn bảo vệ cô ấy. Giữ lại mọi thứ… để Hà không phải gánh thêm nỗi đau.

    Mình biết mùi từ tấm nệm ngày càng tệ vì mình giấu quá lâu. Mình sợ Hà phát hiện. Mình càng không dám vứt đi, vì như vậy chẳng khác nào phản bội lời hứa cuối cùng với mẹ cô ấy.

    Tôi ôm cuốn sổ, khóc như một đứa trẻ.

    Không phải sự thật đen tối.
    Không phải bí mật kinh khủng.

    Mà là sự thật… quá đau.

    Trí giấu mọi thứ không phải vì phản bội, mà vì thương tôi, vì nghĩ tôi không đủ mạnh mẽ.

    Mùi khó chịu mà tôi lo sợ bấy lâu nay… đơn giản là mùi ẩm mốc của thời gian, bị nhốt suốt nhiều năm trong chiếc hộp gỗ kín.

    Tôi sụp xuống vì hối hận.

    Tôi đã nghi ngờ anh, lạnh nhạt với anh, thậm chí nghĩ rằng anh có điều gì dơ bẩn.

    Tôi dọn dẹp lại tất cả, hong khô các bức thư, lau sạch album ảnh. Tối đó, tôi ngồi đọc từng trang, từng chữ mẹ để lại, nước mắt ướt đẫm cả cuốn sổ.

    Khi Trí về, anh chưa kịp cởi giày thì tôi lao đến ôm chầm lấy anh.

    “Em biết hết rồi…” – tôi nghẹn ngào.

    Trí cứng người, rồi ôm lấy tôi thật chặt.
    Anh cũng khóc.

    “Anh xin lỗi… Anh chỉ muốn em bớt đau…”

    Tôi lắc đầu, áp mặt vào vai anh:

    “Anh ngốc lắm… nhưng là kiểu ngốc mà em… không thể rời xa được.”

    Đêm đó, chúng tôi ngồi bên nhau rất lâu, giữa căn phòng thoang thoảng mùi tinh dầu lavender – lần đầu tiên sau nhiều tháng, không còn mùi lạ nào nữa.

    Bởi vì điều đáng sợ nhất… hóa ra không phải mùi hôi.
    Mà là sự thật mà tôi đã cố lẩn tránh:
    Tôi vẫn luôn thương anh. Và anh luôn thương tôi, theo cách vụng về nhất.

  • 15 phút trước khi đột quỵ, cơ thể thường có 4 biểu hiện rõ ràng: Gọi người thân cứu mình ngay

    Đột quỵ là bệnh cực kỳ nguy hiểm, có thể lấy đi mạng sống của một người. Trước khi đột quỵ thực sự xảy ra, sẽ có những biểu hiện nhất định.

    Ngày nay, số lượng bệnh nhân bị đột quỵ ngày càng tăng do nhiều nguyên nhân khác nhau. Nếu được phát hiện nhanh chóng, kịp thời, người bệnh có thể được cứu sống. Tuy nhiên, nếu chậm trễ, bệnh nhân có thể tử vong hoặc sống nhưng để lại di chứng suốt đời.

    Một phụ nữ đã chia sẻ câu chuyện của chồng mình trên diễn đàn về sức khỏe, nguyên văn như sau:

    Các mẹ nào trên 40 tuổi, có người thân ở độ tuổi này hoặc những người bị mỡ máu thì nên đọc bài chia sẻ này ạ. Chồng tôi ngoài 40 tuổi rồi, vừa nhập viện cấp cứu vì đột quỵ trước sự hoang mang lo lắng của cả gia đình. Mẹ chồng tôi sợ tới mức ngất lịm, các con tôi khóc lóc vì sợ mất bố, bản thân tôi hoang mang không biết chuyện gì xảy ra.

    Trước khi phải nhập viện cấp cứu chồng tôi chỉ có biểu hiện nhỏ đó là đau đầu mấy hôm nay, và ngủ chảy nước dãi. Tôi còn đùa chồng bảo: Càng già lại càng giống trẻ con nhỉ, ngủ mà nước dãi chảy ra cũng không ý thức được luôn.

    Trước giờ chồng tôi luôn khỏe mạnh, không đau ốm gì cả nên mấy biểu hiện đó của chồng chúng tôi chỉ nghĩ do mệt mỏi hoặc thay đổi thời tiết nên vậy thôi. Không ai nghĩ đó lại là dấu hiệu báo trước sự việc của ngày hôm nay.

    Rất may vì phát hiện kịp thời, nhà lại gần bệnh viện, đi đêm không tắc đường nên chồng tôi được cấp cứu kịp thời và qua được cơn nguy kịch. Giờ mọi chuyện đã ổn hơn, sức khỏe chồng tôi cũng khá lên nhiều, có thời gian nên tôi lên đây chia sẻ để mọi người biết mà phòng tránh.

    Bác sĩ nói nguyên nhân dẫn tới đột quỵ của chồng tôi là do tắc nghẽn mạch máu. Bệnh này thường xảy ra ở người trên 40 tuổi và những người bị mỡ máu. Tuy nhiên đột quỵ giờ trẻ hóa rồi nên nhiều người còn trẻ lắm nhưng cũng mất vì đột quỵ. Tôi khuyên mọi người nên tìm hiểu để nắm rõ về bệnh còn có hướng đề phòng.

    Bác sĩ đã có giải thích thêm về nguyên nhân gây ra cơn đột quỵ như sau:

    Mạch máu có ở khắp cơ thể, có nhiệm vụ vận chuyển máu đi khắp nơi và nuôi dưỡng các cơ quan trong cơ thể, bao gồm cả việc cung cấp oxy.

    Nhiều người có bệnh lý tắc nghẽn mạch máu, khi chúng ta ngủ, tốc độ lưu thông máu trong cơ thể sẽ chậm lại, lý do vì quá trình trao đổi chất lúc ngủ cũng giảm. Một khi hiện mạch máu có vấn đề gì thì buổi sáng thức dậy cơ thể thường có vài biểu hiện dễ nhận thấy dưới đây.

    Chóng mặt, nhức đầu

    Hầu hết bị chóng mặt nhức đầu mọi người đều nghĩ là do bị bệnh vặt, suy nhược cơ thể  hay thay đổi thời tiết hoặc stress quá. Nhưng loại trừ hết những khả năng đó thì có thể là do mạch máu đang bị tắc nghẽn đấy ạ. Khi lượng máu cung cấp lên não không đủ sẽ dẫn đến hiện tượng chóng mặt, đau đầu vì không có đủ oxy và chất dinh dưỡng cung cấp cho cơ thể.

    Chảy nước dãi

    Ai chả nghĩ chảy nước dãi lúc ngủ là chuyện bình thường và rất phổ biến. Tuy nhiên nếu hiện tượng xảy ra thường xuyên, đặc biệt với những người trước kia chưa từng ngủ chảy nước dãi thì chúng ta có thể nghĩ tới do khoang miệng đang bị viêm nhiễm. Hoặc nguy hiểm hơn đó là mạch máu của chúng ta đang bị tắc nghẽn.

    Nguyên nhân vì khi lượng máu cung cấp lên não không đủ sẽ ảnh hưởng đến dây thần kinh nuốt khiến nước bọt đọng lại trong miệng rồi chảy ra ngoài trong lúc ngủ.

    Chân tay yếu

    Khi mạch máu bị tắc nghẽn thì máu lưu thông sẽ chậm lại, chân tay không được cung cấp dinh dưỡng sẽ dẫn đến hiện tượng chân tay yếu, tinh thần kém minh mẫn.

    Thường thì lúc ngủ là lúc cơ thể được nghỉ ngơi, hồi phục lại sau một ngày dài mệt mỏi. Cơ thể khỏe mạnh thì sáng thức dậy sẽ có cảm giác khoan khoái, nhưng nếu sáng dậy mà thấy chân tay yếu ớt, tinh thần mệt mỏi thì hãy cảnh giác các mẹ nha.

    Tay chân lạnh

    Sáng thức dậy mà thấy chân tay bị lạnh thì cần nghĩ tới nguy cơ máu lưu thông kém. Nguyên nhân vì máu không cung cấp đủ cho cơ thể nên làm chân tay bị nhiễm lạnh.

    Các mẹ nên chú ý đến từng dấu hiệu nhỏ của cơ thể bởi đó là cách đơn giản nhất để chăm sóc sức khỏe của bản thân, phòng tránh những căn bệnh không báo trước và chúng ta không lường trước được.

    Nguồn: https://phunutoday.vn/15-phut-truoc-khi-dot-quy-co-the-thuong-co-4-bieu-hien-ro-rang-goi-nguoi-than-cuu-minh-ngay-d288785.html

  • Thực hư thông tin cứu được tài xế xe đầu kéo bị lũ cuốn ở Quảng Trị

    Cơ quan chức năng xác nhận chưa tìm thấy tài xế xe đầu kéo bị lũ cuốn mất tích, thông tin đã cứu được lan truyền trên mạng là bịa đặt.

    Ngày 19 tháng 11 năm 2025, báo Lao Động đăng tải bài viết với tiêu đề “Thực hư thông tin cứu được tài xế xe đầu kéo bị lũ cuốn ở Quảng Trị”. Nội dung như sau”

    Thực hư thông tin cứu được tài xế xe đầu kéo bị lũ cuốn ở Quảng Trị
    Lực lượng chức năng tìm được chiếc quần, chìa khóa xác định là của tài xế xe đầu kéo bị lũ cuốn. Ảnh: H. Nguyên

    Sáng 19.11, Đồn Biên phòng Cửa khẩu quốc tế La Lay (Bộ đội Biên phòng tỉnh Quảng Trị) cho biết, đến 9h sáng cùng ngày các lực lượng vẫn đang tiếp tục rà soát hiện trường để tìm kiếm tài xế bị lũ cuốn trôi khi điều khiển xe đầu kéo qua cầu tràn A Rông Trên (xã La Lay). Công tác tìm kiếm gặp nhiều trở ngại do dòng suối còn chảy xiết.

    Trước đó, chiều 18.11, lực lượng tìm kiếm phát hiện một chiếc quần, thắt lưng và chìa khóa trôi dạt vào bờ suối thuộc xã Tà Rụt, cách vị trí gặp nạn khoảng 5 km. Người thân xác nhận đây là vật dụng của tài xế Nguyễn Văn Th. (SN 1977, trú phường Ba Đồn, tỉnh Quảng Trị).

    Trước thông tin trên mạng xã hội xuất hiện clip nói rằng đã cứu được tài xế xe tải, ông Lê Quang Thạch – Chủ tịch UBND xã La Lay khẳng định đây là thông tin bịa đặt. Các lực lượng vẫn đang khẩn trương mở rộng khu vực tìm kiếm trong sáng nay.

    Từ ngày 17.11 đến nay, hàng trăm lượt cán bộ, chiến sĩ biên phòng, quân sự, công an, dân quân cùng lực lượng SOS và người dân hai xã La Lay, Tà Rụt đã được huy động để tìm kiếm nạn nhân.

    Trước đó, khoảng 12h ngày 17.11, dù khu vực đã được cảnh báo ngập sâu nguy hiểm, tài xế Th. vẫn điều khiển xe đầu kéo BKS 75H-00713 vượt ngầm tràn A Rông Trên và bị lũ cuốn trôi. Sau khi nước rút, phương tiện được tìm thấy ở vị trí cách ngầm tràn khoảng 50 m, bị xô ngã và hư hỏng nặng.

    Báo VnExpress cũng đăng tải bài viết với tiêu đề “Trục vớt xe đầu kéo bị lũ cuốn ở Quảng Trị”. Nội dung như sau:

    Trưa 19/11, lực lượng chức năng Quảng Trị trục vớt chiếc xe đầu kéo bị nước lũ cuốn hơn 100 m, đồng thời huy động gần 100 người mở rộng tìm kiếm tài xế mất tích.

    Khi nước rút, xe được phát hiện nằm nghiêng trên bãi bồi giữa sông, cách bờ khoảng 50 m. Lực lượng cứu hộ dùng máy múc dựng xe dậy. Lúc này phương tiện hư hỏng nặng, thùng gãy nát, đầu xe biến dạng. Bãi bồi ngổn ngang đất đá khiến việc đưa xe vào bờ khó khăn, buộc cứu hộ phải tháo rời phần đầu và đuôi xe để vận chuyển.

    Ông Hồ Văn Hiền, Phó chủ tịch xã La Lay, cho biết trời tiếp tục mưa, nước trên sông đã rút nhưng dòng chảy vẫn rất mạnh. Gần 100 người thuộc Bộ đội Biên phòng, Công an tỉnh, lực lượng xã và người dân vẫn chia nhóm tìm kiếm tài xế Nguyễn Văn Thành, 48 tuổi, trú Quảng Bình cũ.

    Phạm vi tìm kiếm được mở rộng xuống hạ lưu, ca nô quần thảo dưới nước, lực lượng trên bờ men theo hai bên sông. Chính quyền xã La Lay đã thông báo cho các xã Tà Rụt và Đak Rông phối hợp.

    Đầu vào đuôi xe được vào bờ. Ảnh: Minh Phạm
    Đầu vào đuôi xe được vào bờ. Ảnh: Minh Phạm

    Trưa 17/11, ông Thành lái xe đầu kéo chở than trên quốc lộ 15D, cố lách qua cầu tràn A Rông dù nước lũ dâng cao và đã có rào chắn cấm. Khi ra giữa cầu, xe bị dòng nước cuốn. Ông Thành kịp leo lên thùng xe, nhưng khoảng 15 phút sau phương tiện bị lật và trôi dạt, khiến ông mất tích.

    Chiều 18/11, lực lượng chức năng tìm thấy chiếc quần kèm chìa khóa xe của ông Thành, cách vị trí gặp nạn khoảng 4 km về phía hạ lưu.

  • Tỉa chân nhang đúng ngày này, cả năm phát tài phát lộc! Bạn đã biết ngày nào chưa

    Vì sao phải bao sái bàn thờ, rút tỉa chân nhang

    Bát hương là một trong những vật phẩm thiêng liêng quan trọng trên bàn thờ. Bát hương không chỉ đơn thuần dùng để cắm hương mà còn thể hiện sự tưởng nhớ, biết ơn của con cháu với tổ tiên, ông bà, bề trên đã khuất. Đồng thời đó cũng là nơi gửi gắm những mong ước của con cháu trên dương thế, mong các cụ phù hộ độ trì sức khỏe, tài lộc cho gia đình.

    Sau một thời gian, hương được thắp ngày một nhiều, bát hương đầy lên. Nếu không rút bớt chân hương sẽ có nguy cơ gây hỏa hoạn. Ngoài ra, năm cũ qua đi, năm mới sắp đến, việc rút chân hương, bao sái bát hương để bàn thờ luôn sạch sẽ gọn gàng là điều được các chuyên gia phong thủy khuyên làm.

    Theo các chuyên gia phong thủy, tỉa chân nhang, bao sái ban thờ là một trong những nghi thức quan trọng nhằm thanh lọc khí trường, chiêu thêm linh lực, thu hút hưng thịnh cho gia chủ. Đây là nghi thức thiêng liêng thường được thực hiện vào những ngày cuối năm.

  • Rằm tháng Giêng cúng ông bà tổ tiên tránh cúng thứ này kẻo hao tài tổn lộc khó giàu

    Rằm tháng Giêng là ngày rằm lớn trong năm nên nhiều gia đình chuẩn bị đồ cúng lễ linh đình nhưng nhiều người sơ suất phạm phải điều kiêng kỵ này.Trong văn hóa thờ cúng thì rằm tháng Giêng là ngày rằm quan trọng nhất của năm. Dân gian truyền lại câu nói rằng quanh năm đi cúng không bằng một rằm tháng Giêng.Thời xưa ông bà ta sống bằng nông nghiệp cấy lúa nên sau Rằm tháng Giêng là lúc người nông dân xuống đồng cày cấy, người lao động xa bắt đầu xa nhà kiếm sống, thời tiết ấm áp cây cối tốt tươi không còn giá rét nặng nề. Vì thế người xưa cúng rằm tháng Giêng rất chu đáo long trọng, làm cỗ to để tưởng nhớ biết ơn tổ tiên thần phật và xin may mắn cho mùa vàng bội thu. Còn theo truyền thuyết nhà Phật thì Rằm tháng Giêng là lúc tăng ni ngồi nghe Phật thuyết pháp và đây là ngày vía Phật tổ.

    Rằm tháng Giêng là lúc người nông dân ra đồng nên cúng tạ thần linh tổ tiên mong mùa màng bội thuBởi thế cúng Rằm tháng Giêng là ngày cúng lễ quan trọng. Và đây cũng là chu kỳ trăng tròn đầu tiên của năm âm lịch. Người xưa còn có tập tục quây quầy thưởng rượu ngắm trăng tròn. Nhưng cúng rằm tháng Giêng thì người xưa thường chú ý tránh những kiêng kỵ:

    Không cúng đồ chay giả mặnNhiều gia đình thực hiện lễ cúng chay nhưng lại dùng đồ chay giả mặn như giò chả chay, chân gà, chim quay chay, cá chay, tôm chay…Điều này là giả dối và ăn chay còn tưởng mặn nên không thực sự hợp về tâm linh. Do đó khi muốn cúng đồ chay thì nên làm những món ăn thuần chay, với tính chất thực vật không nên tạo hình con vật, làm giả vị giả hình các món ăn mặn.Không đốt nhiều tiền giấy vàng mã hình nhânLễ rằm tháng Giêng nhiều gia đình cho là lễ rằm quan trọng nên tin rằng đốt nhiều vàng mã tiền giấy áo quần hình nhân cho ông bà tổ tiên thần linh thì sẽ được chứng giám. Tuy nhiên hành vi này gây lãng phí tốn kém và nguy cơ cháy hỏa hoạn. Đặc biệt nếu là Phật tử, bạn nên nhớ đạo Phật không cổ xúy việc đốt vàng mã, vừa phí phạm lại vừa ô nhiễm môi trường, tăng nguy cơ cháy nổ.

    Rằm tháng Giêng có thể cúng chay hoặc cúng mặn tùy theo gia đìnhKhông dùng hoa giả, trái cây giả để cúngHoa giả hoặc trái cây giả là đồ trang trí không phải đồ cúng bởi không trang trọng. Trogng tâm linh thờ cúng quan trọng là chân thành vì thế không dùng đồ ăn giả.Hơn nữa chúng dễ hút bụi bản không tốt cho trường khí phòng thờ. Việc dùng đồ giả dâng cúng là phạm kỵ phong thủy. Cúng chén nước thắp nén nhang còn hơn dâng toàn đồ giả.Không xê dịch bát hươngVào ngày rằm tháng Giêng, một số gia đình lau dọn bàn thờ để đảm bảo thanh sạch cho ban thờ nhưng cần chú ý giữ nguyên vị trí bát hương, ể tránh làm rối loạn trường khí, ảnh hưởng sự yên nghỉ của tổ tiên. Trước khi lau dọn, nên thắp một nén nhang khấn xin Thần linh, Thổ địa, tổ tiên được lau dọn ban thờ để chuẩn bị lễ cúng rằm tháng Giêng.

    Khi cúng và lau dọn sắp xếp ban thờ tránh xê dịch bát hươngKiêng không cúng thủ lợnTheo quan niệm dân gian, mâm cỗ cúng rằm tháng Giêng có thể cúng cả đồ chay và đồ mặn cúng gà trống nhưng lại kiêng thủ lợn. Kiêng kỵ này xuất phát từ quan điểm đầu năm tránh sát sinh và lợn trong đời sống người Việt là con vật sinh sôi và là con vật mang lại kinh tế cho gia đình. Còn gà trống là linh vật giúp kết nối với thần linh.Không nên đặt tiền thật lên cúngNhiều người cho rằng đặt tiền thật lên cúng để xin may mắn và cất tiền đi để lấy may. Nhưng tiền thật không phải vật cúng do đó đặt tiền thật lên cúng không có ý nghĩa. Hơn nữa tiền cần luân chuyển nên cúng xong cất đi không có giá trị phong thủy. Tiền luân chuyển khắp nơi nên dễ nhiễm khuẩn làm ảnh hưởng trường khí phòng thờ. Hơn nữa nếu tiền không thu từ lao động chính đáng thì còn gây tổn hại phước đức.Ngày rằm tháng Giêng bạn nên cúng chay và làm các việc thiện, đi lễ chùa, làm việc lành, công đức, phóng sinh… để tạo thêm may mắn.Nên cúng rằm tháng Giêng vào ngày nào giờ nào là tốt nhất?Cúng rằm tháng Giêng thường cúng vào đúng ngày hoặc trước 1, 2 ngày. Tuy nhiên khung giờ ngày cúng tốt nhất là 11-13 giờ ngày 15 tháng Giêng. Đây là khung giờ mà thần Phật đi tuần sẽ chứng giám cho gia chủ.

    Post Views: 279

  • Đi thuê nhà, kỹ sư trẻ phát hiện căn phòng có mùi gì đó rất khó chịu, chủ nhà bèn đậ:p tường tìm hiểu và phát hiện bí mật kinhhoang…

    Tùng, một kỹ sư phần mềm 28 tuổi, vừa chuyển đến thành phố để bắt đầu công việc mới. Sau nhiều ngày tìm kiếm, anh chọn được một căn hộ nhỏ, cũ kỹ nhưng giá rẻ ở khu ngoại ô. Chủ nhà, bà Lan, một người phụ nữ trung niên vui tính, đảm bảo căn hộ sạch sẽ và không có vấn đề gì. Tuy nhiên, ngay đêm đầu tiên, Tùng đã nhận ra một mùi hôi khó chịu, như thể chuột chết, lan tỏa khắp phòng khách.

    Tùng kiểm tra khắp nơi: dưới gầm giường, trong tủ bếp, thậm chí lật cả thảm lên. Không có dấu vết của chuột hay bất kỳ thứ gì bất thường. Mùi hôi lúc đậm, lúc nhạt, nhưng luôn xuất hiện vào ban đêm. Anh gọi điện cho bà Lan, và bà đồng ý đến kiểm tra. “Chắc là cống rãnh đâu đó,” bà nói, nhưng sau khi kiểm tra hệ thống ống nước, mùi vẫn không biến mất.

    Tùng bắt đầu nghi ngờ. Anh để ý thấy mùi hôi mạnh nhất gần bức tường chính của phòng khách, nơi có một vết nứt nhỏ chạy dọc lớp gạch. Anh gõ lên tường, nghe tiếng vọng kỳ lạ, như thể phía sau không phải là bê tông rắn chắc mà là một khoảng trống. Tò mò, anh đề nghị bà Lan cho phép đục tường để kiểm tra. Bà Lan do dự, nhưng trước sự kiên quyết của Tùng, bà đồng ý.

    Một thợ xây được gọi đến. Chỉ sau vài nhát đục, lớp gạch vỡ ra, để lộ một khoang rỗng phía sau. Trong đó không phải là xác chuột, mà là một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, phủ đầy bụi. Tùng và bà Lan nhìn nhau, ngạc nhiên. Họ mở hộp, bên trong là một tập tài liệu vàng ố, một chiếc nhẫn bạc khắc chữ “M&N”, và một bức thư viết tay.

    Bức thư kể về một cặp đôi, Minh và Nga, từng sống trong căn hộ này cách đây 20 năm. Họ yêu nhau nhưng bị gia đình ngăn cấm. Minh, một nhà báo, đã phát hiện ra một vụ tham nhũng lớn liên quan đến một quan chức địa phương. Trước khi công khai, Minh biến mất không dấu vết, và Nga rời đi ngay sau đó. Bức thư viết rằng Minh đã giấu bằng chứng trong bức tường, hy vọng một ngày nào đó sự thật được phơi bày.

    Tùng, với bản tính tò mò của một lập trình viên, quyết định đào sâu hơn. Anh liên hệ với một người bạn làm việc tại tòa soạn báo địa phương. Sau khi xác minh, các tài liệu trong hộp thực sự là bằng chứng về vụ tham nhũng năm xưa. Quan chức kia giờ đã nghỉ hưu, nhưng vẫn sống trong khu phố. Tùng chuyển tài liệu cho cơ quan chức năng, và vụ việc được mở lại. Hóa ra, mùi hôi không phải từ chuột chết, mà từ loại mực đặc biệt Minh dùng để viết tài liệu, một loại mực hóa học có mùi dai dẳng khi phân hủy theo thời gian.

    Trong quá trình điều tra, Tùng phát hiện bà Lan chính là Nga, người yêu cũ của Minh. Bà đã trở lại căn hộ này nhiều năm sau, mua lại nó với hy vọng tìm thấy di vật của Minh nhưng không dám đục tường vì sợ đối mặt với quá khứ. Bà cố tình cho thuê rẻ để ai đó vô tình phát hiện ra sự thật, giúp bà khép lại câu chuyện dang dở. Tùng không chỉ giải mã bí ẩn về mùi hôi, mà còn giúp bà Lan tìm lại sự bình yên sau bao năm day dứt.

  • L-ộ manh mối mới trong vụ tài xế m:ất t:ích do nước lũ c:uố-n

    Những thông tin mới nhất về tung tích nam tài xế bị nước lũ cuốn trôi ở Quảng Trị vẫn đang làm tâm điểm chú ỷ trong dư luận.

    Vào chiều hôm nay (18/11), bức ảnh chụp chiếc quần có móc chìa khoá ô tô nghi của nam tài xế xe đầu kéo bị nước lũ cuốn trôi ở ngầm tràn A Rông Trên (xã La Lay, Quảng Trị) liên tục được chia sẻ trên các diễn đàn mạng. Thông tin trên tờ Tri Thức – Znews, ông Hồ Văn Hiền, Phó Chủ tịch UBND xã La Lay (tỉnh Quảng Trị), cho biết lực lượng tìm kiếm đã phát hiện một chiếc quần và chìa khóa xe nghi thuộc về tài xế Nguyễn Văn Thành (48 tuổi).

    Những dấu vết này hiện vẫn đang tiếp tục được xác minh làm rõ. Đồn Biên phòng Cửa khẩu quốc tế La Lay, Bộ đội Biên phòng tỉnh Quảng Trị, cùng công an, quân sự, dân quân địa phương và UBND xã La Lay vẫn duy trì lực lượng tìm kiếm.

    “Nhiều người cũng quan tâm, giúp sức. Nhưng đến lúc này, chúng tôi vẫn chưa tìm thấy nạn nhân”, ông Hiền thông tin trên Tri Thức – Znews.

    Phát hiện manh mối mới nghi của tài xế bị nước lũ cuốn: Đang xác minh làm rõ dấu vết- Ảnh 1.

    Chiếc quần có móc chìa khoá ô tô nghi của tài xế xe đầu kéo bị nước lũ cuốn.

    Theo xác minh ban đầu, khoảng 12h ngày 17/11, dù đã có barie và cảnh báo cấm qua lại, tài xế Thành vẫn điều khiển xe đầu kéo BKS 75H-00713 lách qua rào chắn để vượt ngầm A Rông Trên đang bị ngập lũ khoảng 50cm, dòng chảy mạnh. Khi xe đến giữa ngầm, nước chảy xiết khiến phương tiện nghiêng đầu, không thể tiến thêm.

    Anh Thành phải trèo lên thùng xe chờ lực lượng cứu hộ. Tuy nhiên, đến khoảng 12h25, trước khi lực lượng chức năng tiếp cận, dòng lũ quật đổ chiếc xe và cuốn trôi, khiến tài xế mất tích.

    Cũng trong sáng nay (18/11), thông tin trên Tuổi Trẻ, ông Hồ Văn Hiền – Phó chủ tịch UBND xã La Lay – cho hay gần 100 người thuộc biên phòng, công an, quân sự, dân quân tự vệ và người dân xã La Lay tiếp tục tìm kiếm nam tài xế mất tích. Các tổ tìm kiếm được bố trí dọc hai bên sông để rà soát những vị trí nước đã rút và các điểm có khả năng mắc kẹt. Xã đã thông báo và phối hợp với các xã hạ du gồm Tà Rụt và Đakrông để mở rộng phạm vi tìm kiếm. Người nhà của tài xế cũng đã có mặt tại hiện trường, chờ trông tin tức.

    Bên cạnh, đoạn clip ghi lại cảnh nam tài xế cùng xe đầu kéo bị nước lũ cuốn, thì khoảnh khắc anh ngồi trên nóc xe gọi điện thoại cho người thân cũng khiến dư luận không khỏi xót xa. Đoạn clip do người dân ở hiện trường chứng kiến ghi lại được. Đó gần như là khoảnh khắc cuối cùng của nam tài xế trước khi gặp nạn.

    Phát hiện manh mối mới nghi của tài xế bị nước lũ cuốn: Đang xác minh làm rõ dấu vết- Ảnh 2.Anh Thành trèo lên thùng xe để gọi điện thoại – đây gần như là hình ảnh cuối trước khi anh gặp nạn.
    Nguồn: https://kenh14.vn/phat-hien-manh-moi-moi-nghi-cua-tai-xe-bi-nuoc-lu-cuon-dang-xac-minh-lam-ro-dau-vet-21525111821310572.chn

  • Bố chồng cũ lén tìm gặp con dâu rồi dọn hẳn đến chỗ con dâu cũ ở khiến cả làng ch;ử;i b;ớ;i

    Bố chồng cũ lén tìm gặp tôi, sau 3 tháng, ông dọn hẳn về nhà tôi ở khiến ai cũng sững sờ, lý do mới thật là “chết điếng”

    “Từ nay, tôi ở với con dâu cũ”, lời tuyên bố của bố chồng khiến chồng cũ của tôi tái mặt, quay lưng đi thẳng.

    Chúng tôi cưới nhau để kết thúc một mối tình đẹp đẽ và bắt đầu cùng nhau xây dựng tổ ấm hạnh phúc. Giấc mơ về “ngôi nhà và những đứa trẻ” của cả hai đã thành hiện thực với một cô công chúa vô cùng đáng yêu và một bé trai kháu khỉnh chỉ cách nhau vài năm tuổi.
    bo-chong-1763527867.jpegẢnh minh họa.
    Tưởng như đó sẽ là cuộc sống viên mãn mà nhiều người ước mơ. Nhưng đúng là “lịch sử thường có những bước đi không ngờ”…

    Chúng tôi li hôn sau 5 năm, vì anh nói tôi ăn bám, sống dựa vào chồng và là “sao hỏa” đốt hết đường công danh rạng rỡ của anh do gánh nặng kinh tế mà tôi và 2 con đè hết lên vai anh.

    Trước đó, vì nghe lời anh làm “vợ hiền dâu thảo”, tôi đã dừng công việc kế toán mà tôi yêu thích cùng mức lương rất ổn định để ở nhà chăm sóc gia đình, làm hậu phương cho anh khi có bầu bé thứ nhất.

    5 năm lùi lại, hy sinh mọi thú vui riêng để vun vén cho gia đình, chăm lo cho bố chồng chu đáo (mẹ chồng tôi đã qua đời từ trước khi chúng tôi lấy nhau).

    Tôi được cả họ hàng nhà chồng tôn trọng, quý mến, nhưng chỉ vì những thất bại trong làm ăn của chồng mà tôi kết thúc cuộc hôn nhân trong ê chề, tủi nhục với “tai tiếng” là “bước cản trở công danh sự nghiệp của chồng”.

    Cái tát của anh trong hơi men khiến tôi tỉnh ngộ. Tôi chợt nhận ra, có những thứ như dầu đã cạn, như bát nước hất đi, không bao giờ lấy lại được nữa.

    Tôi chấp nhận ra đi, giành quyền nuôi hai con. Tôi thương bọn trẻ bơ vơ, vẫn cần hơi ấm của mẹ nhiều hơn.

    Hai tháng sau, bố chồng lén đến gặp tôi.

    Tôi sững người trước những tâm sự của một người đàn ông đã đi đến chặng cuối của một đời người.

    Ông kể, một sự thật khiến tôi đắng đót, chồng tôi đã ngoại tình trước khi chúng tôi li hôn. Và, cái danh “Ăn bám” kia chỉ là một cái cớ để đẩy tôi ra khỏi cuộc hôn nhân này. Anh thay đổi, ham của lạ, thích những lời ngọt ngào, mê sự trẻ trung và nhí nhành của cô gái tuổi đôi mươi chưa vương vấn sự đời, chưa bù đầu tóc rối với bỉm sữa và những mối lo toan gia đình như tôi…

    Anh sa ngã và anh u mê…

    Việc chia tay tôi là bước cuối cùng hợp thức hóa mối quan hệ ngoài luồng đầy sai trái ấy.

    Tôi nghẹn lòng, nhưng rồi nhẹ bẫng. Tôi không tiếc một cuộc hôn nhân đã cạn tình yêu…

    Bẵng đi 3 tháng, bố chồng lại tìm đến tôi.

    Lần này, ông muốn dọn đến nhà tôi sinh sống. Ông kể về cuộc sống bị cô con dâu mới con thường, những ngột ngạt trong gia đình khiến tuổi già của ông bị tù túng và vô dụng. Thay vì được phụng dưỡng, thay vì vị trí đấng sinh thành, ông trở thành một con người ăn bám trong mắt nàng dâu trẻ.

    Nhưng hơn hết, ông thương tôi vất vả đầu tắt mặt tối, vừa lo cho con, vừa lo kiếm tiền. Hai đứa nhỏ ngày nào cũng vào thành phần “đón sớm, trả muộn” ở lớp, vì tôi không thể bố trí thời gian bên con như trước đây.

    Bố chồng tôi vấn thường xuyên qua thăm các cháu, chứng kiến tôi vật lộn với cuộc sống sau hôn nhân, ông thương không hết!

    Hơn nữa, 5 năm làm con dâu, tôi thực sự đã coi ông như là bố đẻ. Phần vì bố mẹ tôi không còn, phần vì ông là người bố vô cùng đáng kính.

    Chỉ ít ngày sau đó, chồng cũ tìm đến nhà tôi, mắng nhiếc tôi dụ dỗ bố chồng khiến anh ta mang tiếng xấu.

    Lần này, chính bố chồng tôi ra mặt.

    Ông tát thẳng vào mặt thằng con trai mà ông đã bao năm chăm bẵm nên người. Ông nói rằng, vì muốn cứu vãn cuộc hôn nhân của chúng tôi mà ông đã giấu chuyện anh ngoại tình. Ông tiếc một đứa dâu hiền vợ thảo là tôi nên cứ nấn ná, cố che đạy cho con trai mình, nhưng rồi ông nhân ra, thương dâu là nên để cho tôi được giải thoát bằng tờ giấy li hôn.

    Ông nói thẳng về người vợ hiện tại của con trai, và muốn anh suy nghĩ về cách sống của hai người. Ông sống cùng mẹ con tôi vì ông không muốn tuổi già tủi nhục thêm một ngày nào nữa.

    Năm tháng trôi qua, cuộc sống của ba mẹ con tôi và bố chồng, ông Hùng, dần ổn định. Bỏ ngoài tai mọi lời xì xào, dị nghị của xóm làng—những lời ác ý về mối quan hệ “không đứng đắn” giữa bố chồng và con dâu cũ—chúng tôi sống nương tựa vào nhau. Ông Hùng trở thành hậu phương vững chắc nhất của tôi, ông đón cháu, dạy cháu học, chăm sóc vườn tược để tôi yên tâm đi làm. Ông chấp nhận mang tiếng xấu, chấp nhận sự cô lập của con trai ruột và họ hàng, chỉ để giữ lại sự bình yên và nụ cười cho hai đứa cháu nội và người con dâu hiền thảo này.

    Cuộc sống cứ thế trôi đi, cho đến một buổi sáng mùa đông lạnh giá.

    Ông Hùng lặng lẽ ra đi trong giấc ngủ, nhẹ nhàng và thanh thản trên chiếc giường cạnh hai đứa cháu. Cả làng lại đổ xô đến, không phải để chửi bới, mà để chứng kiến đám tang của một người đàn ông đã sống những năm tháng cuối đời trong tiếng xấu.

    Trong lúc dọn dẹp để chuẩn bị hậu sự, tôi đau đớn gập gọn chiếc chăn của ông. Dưới lớp chiếu cũ kỹ, ngay cạnh đầu giường nơi ông nằm, một hộp gỗ nhỏ đã ngả màu được tìm thấy.

    Khi tôi mở hộp, mọi người trong nhà đều sững sờ. Bên trong không phải tiền bạc hay vàng bạc, mà là một quyển sổ nhật ký cũ cùng với một tờ di chúc viết tay từ hơn hai năm trước.

    Di chúc viết tay, nội dung không phải là phân chia tài sản, mà là một lời cam kết:

    “Tôi, Nguyễn Văn Hùng, cam kết sẽ dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm dưỡng già và lương hưu của mình để lo cho việc học hành của hai cháu nội là Nguyễn Thảo Nguyên và Nguyễn Hoàng Nam, cho đến khi chúng đủ 18 tuổi. Số tiền này sẽ được giao phó cho con dâu cũ, Nguyễn Thị Thảo, quản lý. Lý do: Tôi tin tưởng Thảo là người mẹ tốt nhất và có đủ trách nhiệm để nuôi dạy các cháu nên người. Tôi xin chịu mọi tiếng xấu, mọi lời đàm tiếu để được ở bên cạnh hỗ trợ con dâu và các cháu, vì con trai tôi đã không còn xứng đáng với chữ ‘Cha’.”

    Mọi người nín lặng. Những lời đồn đoán, những lời chửi bới ngày nào bỗng hóa thành tro tàn trước những dòng chữ chân thành ấy. Hóa ra, ông Hùng đã không dọn về để sống một mối quan hệ loạn luân như người ta đồn đại, mà ông đã dùng tuổi già và danh dự của mình để bảo vệ tương lai của các cháu và cô con dâu cũ. Ông chấp nhận mang tiếng “chung chạ” với con dâu để có lý do đường hoàng ở bên, san sẻ gánh nặng kinh tế và che chở cho mẹ con tôi khỏi sự bơ vơ.

    Thậm chí, trong quyển nhật ký cũ, ông còn cẩn thận ghi lại những khoản thu chi hàng tháng, ghi chú rõ ràng về việc ông đã bí mật rút tiền tiết kiệm để trả nợ cho chồng cũ, trước khi ly hôn, để mong con trai có thể “làm lại từ đầu” mà không đẩy gánh nặng vào tôi.

    Cả làng Vạn Phúc đến viếng. Họ nhìn tôi, nhìn hai đứa trẻ đang khóc ngằn ngặt bên linh cữu ông, và nhìn tờ di chúc. Khuôn mặt của những người từng buông lời cay nghiệt đều lộ rõ sự hối hận và xấu hổ. Họ đã hiểu lầm, và sự hiểu lầm ấy đã giáng xuống một người đàn ông già cả một sự oan ức tột cùng.

    Ông Hùng đã ra đi trong sự cô đơn và tiếng xấu, nhưng cái chết của ông đã vén màn một sự thật đau đớn và cao thượng. Tôi quỳ xuống bên linh cữu ông, nước mắt rơi lã chã.

    “Bố ơi… con cảm ơn Bố. Cảm ơn Bố vì tất cả…”

    Dù mất đi một người thân yêu, nhưng tôi biết, nhờ sự hy sinh thầm lặng của ông, tôi đã được minh oan, và quan trọng hơn, tôi đã nhận ra: Có những tình thân không cần máu mủ, có những tình yêu thương vĩ đại hơn cả tình ruột thịt, và có những người sẵn lòng đánh đổi danh dự để bảo vệ người khác.

    Cuộc đời tôi đã mất đi người bố thứ hai, nhưng tôi đã tìm lại được bình yên và sự kiên cường để tiếp tục vững bước trên con đường làm mẹ đơn thân.