Danh mục: Chưa phân loại

  • Người làng Hóa không bao giờ nói thẳng trước mặt chúng tôi. Nhưng chỉ cần bước chân qua quán nước, hay đứng trước chợ cá buổi sáng, là tôi đã nghe những lời rì rầm

    Tôi là Bành Khải, đời thứ tư của dòng họ Bành – dòng họ từng giàu có nhất làng Hóa, nổi tiếng với nghề nuôi trai lấy ngọc. Từ bé, tôi đã nghe những câu chuyện kỳ dị xoay quanh tổ tiên mình, nhưng tất cả chỉ là lời đồn mơ hồ của người trong làng. Người lớn trong nhà chưa bao giờ cho tôi nghe một sự thật trọn vẹn. Họ né tránh, im lặng, hoặc mắng mỏ mỗi khi tôi hỏi đến.

    Và chỉ đến khi bước qua tuổi ba mươi – sau hàng loạt biến cố trong gia đình – tôi mới biết lời nguyền ấy thật sự tồn tại.

    1. Dòng họ từng giàu nhất làng

    Hơn ba mươi năm trước, dòng họ Bành được xem là trụ cột của làng Hóa. Làng bé nhỏ nằm ven biển, bao quanh là những đầm nước trong vắt, phù hợp tuyệt vời để nuôi trai lấy ngọc. Ông nội tôi – ông Bành Hùng – là người tiên phong đưa kỹ thuật nuôi trai Nhật về áp dụng, làm ngọc sáng đẹp đến mức thương lái tìm đến tận nhà đặt tiền trước cả năm.

    Gia đình ông Hùng có bảy người con. Ai cũng khỏe mạnh, lanh lợi, đứng vào hàng trưởng giả của vùng biển nghèo này. Người trong làng nói rằng ngày gia đình ông dựng ngôi nhà gỗ lớn nhất làng, đốt pháo đến nửa buổi mà chưa hết, sáng trời cả một góc biển.

    Nhưng rồi, đúng vào năm tôi chào đời, tai họa bắt đầu ập xuống.

    2. Biến cố đầu tiên

    Tôi không nhớ gì về ngày ấy, chỉ được kể lại rằng khi tôi cất tiếng khóc đầu tiên, thì ở nhà chính, ông Hùng – người trụ cột của cả họ – đột nhiên ngã quỵ. Không phải vì tuổi già hay bệnh tật. Mà là ngã xuống như bị ai đó rút mất sức sống trong một khoảnh khắc.

    Ông được đưa đi khắp bệnh viện tỉnh, bệnh viện thành phố, rồi lên đến trung ương. Nhưng chẳng ai tìm ra nguyên nhân. Ông không chết, nhưng nằm liệt giường, mắt vô hồn, miệng ú ớ vài tiếng như người bị điều gì đó bóp nghẹt linh hồn.

    Người ta bảo ông bị “động long mạch”. Người khác thì nói ông phạm vào lời nguyền tổ tiên. Nhưng không ai biết thật sự chuyện gì xảy ra.

    Ngay sau đó, tai họa nối tai họa.

    3. Sáu người con bắt đầu lụi tàn

    Trong vòng một năm sau khi ông Hùng ngã bệnh, hai người con trai lớn của ông đột nhiên ngã bệnh nặng. Họ vốn là những người đàn ông vạm vỡ, thường chèo ghe từ ngày đến đêm ngoài đầm nuôi trai. Vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn, người gầy rộc đi, xương xanh nhô ra dưới da, hơi thở phập phồng như đèn dầu trước gió.

    Người thứ ba không bệnh, nhưng trong một đêm mưa bão đã mất tích trên đầm nuôi trai. Gia đình chỉ tìm thấy chiếc ghe lật úp, còn thân xác thì mãi không nổi lên.

    Người thứ tư chết trẻ vì sốt cao, người thứ năm bị liệt nửa người, người thứ sáu trầm cảm đến mức tự kết liễu.

    Sau 23 năm, bảy người con chỉ còn lại ba: bố tôi, bác Hai và dì út. Nhưng cả ba cũng không khá hơn là bao. Những căn bệnh dai dẳng không rõ nguyên nhân cứ quấn chặt lấy họ. Bố tôi mỗi năm nằm viện gần hai tháng vì viêm phổi tái phát. Bác Hai thường xuyên ho ra máu. Còn dì út luôn phải mang trong người cả túi thuốc an thần.

    Không phải một căn bệnh di truyền. Không phải một sự trùng hợp.

    Sâu trong lòng mỗi người đều hiểu:

    Dòng họ Bành đã bị nguyền rủa.

    4. Chuyện người làng truyền tai

    Người làng Hóa không bao giờ nói thẳng trước mặt chúng tôi. Nhưng chỉ cần bước chân qua quán nước, hay đứng trước chợ cá buổi sáng, là tôi đã nghe những lời rì rầm:

    “Dòng họ Bành giàu quá hóa tham.”
    “Hồi đó cướp đầm của người ta, biển đâu có tha.”
    “Có khi… có người chết oan dưới đầm đó.”

    Khi tôi mười ba tuổi, tôi nghe được một câu chuyện khiến mình ám ảnh mãi.

    Một bà lão bán cá thì thầm với người bên cạnh:

    “Năm đó, cô vợ của thằng Đàm bị mất tích lúc mang bầu. Nghe nói trước khi mất, cô ta cãi nhau với ông Hùng vì chuyện đầm trai. Mà lạ, mất tích mà không thấy xác, giống như bị biển nuốt vậy…”

    Tôi còn nhớ rõ cảm giác sống lưng mình như tê liệt.

    Phải chăng ông nội tôi… từng gây ra điều gì đó khủng khiếp?

    5. Bí mật dưới đáy đầm

    Tôi lớn lên với câu hỏi ấy. Nhưng chưa bao giờ tìm được câu trả lời. Mỗi lần tôi hỏi, bố tôi gắt lên: “Chuyện xưa rồi, đừng khơi lại.”

    Thế nhưng số phận không muốn cho tôi sống bình yên.

    Năm tôi ba mươi tuổi, bác Hai đột ngột qua đời. Đêm trước khi bác ra đi, tôi ở cạnh bên chăm sóc. Bác nắm lấy tay tôi, đôi mắt sâu hoắm nhưng sáng lạ thường.

    Bác nói, từng chữ như rơi xuống từ vực sâu:

    “Khải… đầm ngọc nhà mình… dưới đó có người.”
    Tôi rùng mình:
    “Bác nói ai…?”
    Bác tiếp:
    “Ông nội mày… làm chuyện trời không dung. Con đàn bà đó… chưa chết yểu đâu. Chính nó kéo cả dòng họ xuống đấy.”

    Ngay trong câu cuối cùng, bác ho sặc sụa rồi ra đi.

    Tôi đứng chết lặng.

    Đầm trai nhà tôi rộng hàng chục héc-ta, nước sâu lạnh lẽo, đáy tối đến mức ánh đèn rọi xuống chỉ nhìn thấy bóng trai lấp lánh. Dưới đó… có xác người?

    Và điều đó liên quan đến lời nguyền khiến cả dòng họ tôi lụi tàn suốt hai thập kỷ?

    6. Dì út kể sự thật

    Sau tang lễ của bác Hai, tôi tìm đến dì út – người duy nhất trong dòng họ luôn bị gọi là “điên dại”, lúc tỉnh lúc mê. Nhưng tôi biết dì không điên. Chỉ là dì nhìn thấy những điều người khác không muốn nhìn.

    Dì út nhìn tôi rất lâu, như thể chờ tôi hỏi.

    Tôi run giọng:
    “Dì… đầm ngọc có người chết thật sao?”

    Dì nhắm mắt, thở dài như nghìn năm:

    “Không phải một. Là hai.”

    Tôi lùi lại, tim đập thình thịch.

    Dì nói:

    “Hai mươi ba năm trước, ông nội con tranh chấp đầm nuôi trai với gia đình chú Đàm. Họ tìm được một mỏ trai tự nhiên ngay giữa đầm, ngọc trong đến phát sáng. Ông Hùng muốn mua lại, nhưng họ không chịu bán. Con vợ chú Đàm lúc ấy đang mang bầu, tính nóng nhưng thương chồng lắm. Bữa đó cô ta cãi nhau với ông Hùng giữa đầm.”

    Dì kể, từng âm từng chữ đều như dao cắt:

    “Ông Hùng đẩy mạnh một cái, cô ấy ngã xuống nước. Nhưng nước lúc đó sâu, dòng chảy xoáy mạnh… cô ấy cuốn đi.”

    Tôi ôm đầu, không tin nổi.

    “Còn người thứ hai… thì là đứa bé trong bụng cô ấy.”

    Tôi nghe mà toàn thân tê dại.
    Dì út thì thào:

    “Ông nội con sợ lộ chuyện nên chôn dấu. Chính cái chết đó… mới là gốc của lời nguyền.”

    7. Sự trùng hợp đáng sợ

    Một điều khiến dòng họ tôi luôn tin chuyện kia là thật:

    Tất cả những người con của ông Hùng chết hoặc bệnh đều là CON TRAI.

    Giống như có ai đó đang trả thù.

    Giống như linh hồn người mẹ kia – và đứa bé chưa chào đời – đang đòi mạng từng người một.

    Tôi nhớ lại lời bác Hai nói trước khi mất:

    “Con đàn bà đó… chưa chết yểu đâu.”

    Ý là… linh hồn cô ta vẫn quanh quẩn trong đầm?

    8. Đêm trăng máu trên đầm ngọc

    Một tuần sau khi bác Hai mất, trong làng xảy ra chuyện lạ.

    Lần đầu tiên sau nhiều năm, toàn bộ đầm trai của gia đình tôi nổi lên hàng chục viên ngọc đỏ như máu. Đỏ đến mức ai nhìn cũng rợn người. Người trong làng bảo ngọc đỏ nghĩa là đầm sắp có chuyện lớn.

    Đêm đó, dì út đột nhiên lên cơn hoảng loạn, chạy thẳng ra đầm. Tôi và bố vội chạy theo. Trăng treo trên biển đỏ rực như được nhúng vào máu. Nước đầm nổi bọt, mùi tanh ngai ngái.

    Dì đứng sát mép nước, hét lớn:

    “Trả lại! Trả lại chỗ này đi! Đừng kéo thêm người nữa!”

    Rồi trong khoảnh khắc ấy, tôi nghe thấy—không thể nhầm được—

    Tiếng phụ nữ khóc dưới nước.

    Không phải tiếng gió, không phải tiếng cá quẫy. Mà là tiếng khóc nỉ non, oán hận, như thể ai đó đang kể nỗi đau bị tước mất mạng sống.

    Bố tôi run bần bật. Tôi cũng vậy.

    Nhưng chính giọng dì út khiến tôi đứng tim:

    “Nếu không trả, đời con cháu cũng chẳng yên!”

    9. Sự thật cuối cùng

    Sau đêm đó, bố tôi không giấu nữa. Ông kể, với hai bàn tay run rẩy:

    “Năm đó… đúng là cha gây ra chuyện. Nhưng cha không cố tình giết cô ta. Chỉ là lúc giằng co, cha đẩy mạnh quá… Nước sâu. Cha sợ đi tù… nên…”

    Ông nghẹn giọng.

    Tôi hỏi:
    “Còn đứa bé?”

    Bố tôi không trả lời. Nhưng đôi mắt ông đã nói hết.

    Tôi hiểu.
    Ông nội tôi không chỉ hại một mạng.
    Ông đã hại hai.

    10. Gánh nợ của thế hệ sau

    Lời nguyền không phải trò mê tín. Nó là nghiệp.

    Người chết oan, đặc biệt là phụ nữ mang thai, không thể siêu thoát. Họ trở thành oan hồn, bám vào nơi cuối cùng họ tồn tại. Và vì cái chết ấy liên quan đến tranh chấp đầm nuôi trai, oan khuất cứ thế bám vào chính đầm đó.

    Cả dòng họ tôi sống dựa vào nó, ăn tiền từ nó, giàu lên từ nó. Và cũng chết dần vì nó.

    11. Phải trả lại những gì đã cướp

    Tôi biết mình phải làm gì.

    Tôi tìm đến gia đình họ Đàm. Nhà ấy đã nghèo kiệt sau khi mất người vợ và đứa con. Người chồng ngày xưa giờ cũng đã già, hom hem, sống một mình trong căn nhà xiêu vẹo.

    Ông nhìn tôi bằng ánh mắt vừa đau đớn, vừa oán giận.

    Tôi cúi đầu, nói lời mà ba thế hệ trong dòng họ tôi chưa ai dám nói:

    “Tôi đến… để xin lỗi. Và để trả lại đầm.”

    Ông lão run rẩy, nước mắt chảy như mưa.
    Ông nói câu mà đến giờ tôi vẫn không quên:

    “Muộn… nhưng còn hơn không.”

    12. Khi đầm ngọc được trả lại…

    Hai tuần sau khi làm thủ tục giao trả đầm nuôi trai, điều kỳ lạ xảy ra:

    Dì út hết hoảng loạn.

    Bố tôi giảm hẳn những cơn khó thở kéo dài.

    Mỗi đêm, đầm ngọc không còn vang lên tiếng khóc nữa.

    Nước trong đầm dần trở lại màu xanh ngọc.

    Người trong làng nhìn tôi bằng ánh mắt khác. Không còn thì thầm, không còn dè bỉu. Họ bảo dòng họ tôi đã “trả được nghiệp”.

    Còn tôi, lần đầu tiên sau ba mươi năm, cảm thấy lòng nhẹ đi.

    Thật lạ, khi ta trả lại những gì không thuộc về mình, đôi khi không chỉ giải thoát cho người đã chết, mà còn giải thoát cả những người đang sống.

    13. Nhưng lời nguyền chưa kết thúc

    Một tháng sau, tôi nằm mơ. Trong giấc mơ, một người phụ nữ bụng bầu đứng ở mép đầm. Gương mặt cô trắng bệch, tóc bết nước, đôi mắt đỏ hoe như máu.

    Cô nhìn tôi.

    Nhưng lần này không còn oán hận.

    Chỉ còn một câu thì thầm:

    “Cảm ơn.”

    Tôi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi thấm đẫm.
    Bên ngoài, hơi sương trên đầm ngọc dâng lên mờ ảo như sương khói.

    Lời nguyền đã được hóa giải.
    Nhưng cái giá phải trả… thì quá đắt.

    Dòng họ Bành từ bảy người con, giờ chỉ còn ba.
    Và chỉ có tôi – người không dính vào nghiệp cũ – là sống khỏe mạnh.

    Tôi hiểu rằng từ nay, mình phải sống tốt gấp đôi, gấp ba. Không phải để bù đắp cho dòng họ, mà để bù đắp cho hai sinh mạng oan khuất dưới đáy đầm.

    Bởi vì nghiệp không phải ai gây ra, thì người đó trả.
    Đôi khi thế hệ sau phải gánh hậu quả của sự tham lam mà họ chẳng bao giờ chọn.

  • 5 kiểu quan hệ đang rất hot

    Các cặp ᵭṓi tác bạn gặp tại nơi ʟàm việc cùng nhau ʟàm việc chăm chỉ ᵭể ᵭạt ᵭược mục tiêu nghḕ nghiệp. Họ hợp tác, hỗ trợ ʟẫn nhau, thiḗt ʟập các mṓi quan hệ tình cảm ᵭặc biệt có tính cạnh tranh cao.

    Chung sṓng ⱪhȏng ⱪḗt hȏn, ⱪhȏng sinh con

    Trong thời ᵭại phát triển như ngày nay thì nhiḕu người chọn ʟṓi sṓng ⱪhȏng ⱪḗt hȏn và sinh con. Họ chú ý ᵭḗn cảm xúc và sự tự do hiện tại. Hai người ᵭḗn với nahu vì sức hấp dẫn ʟẫn nhau, sṓng với nhau mà chẳng bị gắng nặng bởi những ràng buộc của hȏn nhȃn.

    Họ có thể cùng nhau chia sẻ niḕm vui, nỗi buṑn, cùng nhau vượt qua những ⱪhó ⱪhăn.

    Tình bạn tȃm giao

    Họ có thể cùng nhau chia sẻ niḕm vui, nỗi buṑn, cùng nhau vượt qua những ⱪhó ⱪhăn. (ảnh minh họa)

    Họ có thể cùng nhau chia sẻ niḕm vui, nỗi buṑn, cùng nhau vượt qua những ⱪhó ⱪhăn. (ảnh minh họa)

    Ngoài mṓi quan hệ tình bạn thȏng thường thì cả hai còn hợp nhau vḕ mặt tinh thần. Họ cùng nhau ⱪhám phá ý nghĩa cuộc sṓng, chia sẻ những ước mơ nội tȃm của mình và hỗ trợ, ᵭộng viên nhau. Loại cảm giác này ⱪhȏng ʟiên quan ᵭḗn sự chiḗm hữu của tình yêu mà có mṓi ʟiên hệ tình cảm sȃu sắc.

    Giỏ quà tặng

     

    Tình bạn thȃn thiḗt

    Khoảng cách tuổi tác chẳng còn ʟà trở ngại, mṓi ʟiên ⱪḗt tình cảm sȃu sắc ᵭược thiḗt ʟập giữa người trẻ và ʟớn tuổi. Người ʟớn tuổi dùng ⱪinh nghiệm sṓng của mình ᵭể hướng dẫn người trẻ. Trong ⱪhi ᵭó người trẻ mang ʟại năng ʟượng mới cho người ʟớn tuổi.

    Mṓi quan hệ hợp tác nơi ʟàm việcKhoảng cách tuổi tác chẳng còn ʟà trở ngại, mṓi ʟiên ⱪḗt tình cảm sȃu sắc ᵭược thiḗt ʟập giữa người trẻ và ʟớn tuổi. (ảnh minh họa)

    Khoảng cách tuổi tác chẳng còn ʟà trở ngại, mṓi ʟiên ⱪḗt tình cảm sȃu sắc ᵭược thiḗt ʟập giữa người trẻ và ʟớn tuổi. (ảnh minh họa)

    Các cặp ᵭṓi tác bạn gặp tại nơi ʟàm việc cùng nhau ʟàm việc chăm chỉ ᵭể ᵭạt ᵭược mục tiêu nghḕ nghiệp. Họ hợp tác, hỗ trợ ʟẫn nhau, thiḗt ʟập các mṓi quan hệ tình cảm ᵭặc biệt có tính cạnh tranh cao.

    Quan hệ xã hội có cùng sở thích

    Những người ᵭḗn với nhau vì ʟợi ích chung sẽ tạo nên một cộng ᵭṑng sȏi nổi. Họ cùng nhau tham gia vào nhiḕu hoạt ᵭộng ⱪhác nhau, chia sẻ sở thích, ᵭam mê với nhau và xȃy dựng mṓi quan hệ sȃu sắc trong quá trình này.

    Những người ᵭḗn với nhau vì ʟợi ích chung sẽ tạo nên một cộng ᵭṑng sȏi nổi. (ảnh minh họa)

    Những người ᵭḗn với nhau vì ʟợi ích chung sẽ tạo nên một cộng ᵭṑng sȏi nổi. (ảnh minh họa)

    Mṓi quan hệ ᵭặc biệt giữa thú cưng và con người

    Thú cưng ᵭã trở thành một phần ⱪhȏng thể thiḗu trong cuộc sṓng của con người.

    Chúng cũng mang ᵭḗn cho chủ nhȃn tình yêu và sự ᵭṑng hành vȏ ᵭiḕu ⱪiện. Người chủ chăm sóc thú cưng chu ᵭáo như chính thành viên trong gia ᵭình. Mṓi quan hệ này sẽ tạo sự thoải mái cho cuộc sṓng của con người.

  • 8 kiểu “ hư hỏng” mà phụ nữ nên học ngay nếu không muốn chồng rời nữa

    Phụ nữ ᵭừng ᵭể cuộc hȏn nhȃn trở nên tẻ nhạt và nhàm chán chỉ vì sự “ mẫu mực” của mình. Dưới ᵭȃy là 8 kiểu “hư hỏng” mà phụ nữ nên học ngay nḗu muṓn chṑng khȏng rời nửa bước.

    Phụ nữ ᵭừng ᵭể cuộc hȏn nhȃn trở nên tẻ nhạt và nhàm chán chỉ vì sự “ mẫu mực” của mình. Dưới ᵭȃy là 8 kiểu “hư hỏng” mà phụ nữ nên học ngay nḗu muṓn chṑng khȏng rời nửa bước.

    Biḗt uṓng bia rượu ᵭủ ᵭể tự tin ᵭṑng hành cùng chṑng trong các bữa tiệc hay những cuộc gặp mặt bạn bè sẽ khiḗn phụ nữ trở nên quyḗn rũ hơn rất nhiḕu. Thời ᵭại ngày càng phát triển, khȏng phải cứ ᵭoan trang mới là gái ngoan. “Ngoan” hay khȏng, khȏng phải ở những biểu hiện thoáng qua mà ᵭánh giá ᵭược cả một con người.

    Cá tính

    Một cȏ vợ có cá tính giṓng như một cuṓn sách ᵭầy thú vị khiḗn các ᵭức ȏng chṑng khȏng ngừng tò mò muṓn khám phá. Và thường cá tính song hành với một ᵭộ bướng bỉnh nhất ᵭịnh làm cho phụ nữ thành người khó nắm bắt, khơi dậy khát khao chinh phục của ᵭấng mày rȃu.

    Cái gì càng khó chinh phục, nắm bắt lại càng nhiḕu ᵭam mê, và chính ᵭiḕu này là chất xúc tác ᵭể các bà vợ khiḗn chṑng mê mẩn và luȏn sợ bị kẻ khác “nhòm ngó”.

    8 kieu “hu hong” ma phu nu nen hoc ngay neu muon chong khong roi nua buoc - 1

    Một cȏ vợ có cá tính giṓng như một cuṓn sách ᵭầy thú vị khiḗn các ᵭức ȏng chṑng khȏng ngừng tò mò muṓn khám phá. (Ảnh minh họa).

    Quyḗn rũ chṑng

    Làm thḗ nào ᵭể luȏn tạo cho chṑng cảm giác tươi mới, muṓn chinh phục nhưng vẫn khȏng quá là lả lơi, hư hỏng trong mắt bạn ᵭời? Quyḗn rũ chṑng là cả một nghệ thuật mà khȏng phải bà vợ nào cũng có thể làm tṓt.

    Thỉnh thoảng hãy thủ thỉ vào tai chṑng một vài lời ngọt ngào, một nụ hȏn bất ngờ siḗt chặt vào mȏi hay một cái ȏm ấm áp từ ᵭằng sau,.. những hành ᵭộng “bất thình lình” này ᵭủ ᵭể các ȏng chṑng “rạo rực” như thời yêu ᵭương cuṑng nhiệt của tuổi trẻ.Diện trang phục sexy

    Giỏ quà tặng

     

    Thật sai lầm khi nhiḕu chị em cứ nghĩ ᵭã là phụ nữ có gia ᵭình là cần ăn mặc ᵭúng chuẩn mực “kín cổng cao tường”, chỉ cần yêu thương và hḗt lòng chăm lo cho chṑng con là sẽ giữ ᵭược trái tim chṑng. Có một thực tḗ khȏng thể phủ nhận là hầu hḗt ᵭàn ȏng bị “cảm nắng” người phụ nữ khác nguyên nhȃn do ham thích sự mới mẻ, gợi cảm của “người thứ ba” kia.

    Vì vậy, phụ nữ hãy luȏn tạo sức hấp dẫn cho mình bằng những bộ trang phục sexy khoe ᵭường cong quyḗn rũ, vòng một căng tròn. Đảm bảo các ȏng chṑng sẽ cảm thấy vợ mình luȏn “phơi phới tuổi xuȃn” như ngày mới yêu mà chẳng thèm “liḗc ngang liḗc dọc” bất kỳ người phụ nữ nào khác.

    Khȏng ngại ᵭưa ra yêu cầu khi “yêu”“Yêu” cùng ᵭàn ȏng cũng giṓng như ᵭang gọi món trong một nhà hàng. Nḗu mọi người khȏng nói thì người ta sẽ khȏng bao giờ biḗt mình thích món gì ᵭể mà gọi.

    Tất nhiên, người ᵭàn ȏng chẳng bao giờ nhạy cảm ᵭḗn mức có thể ᵭoán ᵭược bạn ᵭang nghĩ gì, mà khȏng biḗt thì cho bạn ăn món khȏng ngon cũng là ᵭiḕu dễ hiểu. Cách ᵭơn giản nhất bȃy giờ chính là nói ra ᵭể họ biḗt mà ᵭáp ứng. Dù khó nhưng phải cṓ gắng, “yêu” mà, ᵭừng ngại, khȏng sao ᵭȃu.

    8 kieu “hu hong” ma phu nu nen hoc ngay neu muon chong khong roi nua buoc - 2

    Phụ nữ hãy luȏn tạo sức hấp dẫn cho mình bằng những bộ trang phục sexy. (Ảnh minh họa).

    Tạo sức hấp dẫn từ ᵭam mêMột nụ hȏn ᵭầy ᵭam mê, một cái ȏm siḗt nhẹ nhưng chứa ᵭựng thȏng ᵭiệp luȏn là những thứ tạo ấn tượng mạnh và gȃy nhớ nhung cho ᵭṓi phương. Bất kì người ᵭàn ȏng nào cũng muṓn có một người vợ biḗt ᵭam mê chṑng, như chính sự ᵭam mê mà họ trao gửi. Khȏng gì dễ làm ᵭàn ȏng cảm thấy hứng thú hơn là một người vợ ᵭầy nội lực, làm cho họ cảm thấy khao khát ᵭược chạm vào.

    Luȏn gọn gàng, duyên dáng và thơm tho

    Phụ nữ ở ᵭộ tuổi nào, trong hoàn cảnh nào cũng phải biḗt gọn gàng bản thȃn, ᵭừng bao giờ nghĩ kḗt hȏn rṑi thì mọi chuyện ᵭã xong, cho cơ thể mình ᵭược phép bệ xệ mà khȏng cần chăm sóc. Khȏng có một ȏng chṑng nào muṓn ᵭi bên cạnh một người vợ luộm thuộm, lȏi thȏi, bṓc mùi, tóc tai rṓi bời ᵭȃu. Bất kỳ một người phụ nữ nào chỉ cần “gọn gàng, sạch sẽ, thơm tho” ᵭã trở thành một người ᵭẹp trong con mắt của mọi ᵭàn ȏng

    Tuy nhiên cũng ᵭừng vì sạch quá mà nằm cả ngày trong bṑn tắm ᵭể chṑng con ngṑi ngủ gật chờ cơm, cũng ᵭừng vì thơm mà mỗi khi ra ᵭường làm người khác hắt xì – cảm nhận cơ thể như vừa bước ra từ một bṑn nước hoa ngào ngạt.

    Biḗt yêu bản thȃn mìnhSai lầm trong suy nghĩ của nhiḕu bà vợ chính là việc cho rằng yêu bản thȃn mình, trȃn trọng chính mình là một cách sṓng ích kỷ. Chính ᵭiḕu ᵭó khiḗn họ ᵭang hạ thấp dần tầm quan trọng của bản thȃn và khiḗn họ mất ᵭi cơ hội ᵭược hạnh phúc bên chṑng.

    Giỏ quà tặng

     

    Nên nhớ rằng, nḗu như bạn khȏng yêu thương chính mình thì khó có thể khiḗn người khác yêu thương bạn. Bên cạnh việc yêu chṑng, thương con, ᵭừng quên mất rằng bạn cũng cần ᵭược chăm sóc, yêu thương và nȃng niu.

  • 8 kιểu “Һư Һỏпg” mà pҺụ пữ пȇп Һọc пgaү пếu muṓп cҺồпg kҺȏпg rờι пửa Ьước

    Phụ nữ ᵭừng ᵭể cuộc hȏn nhȃn trở nên tẻ nhạt và nhàm chán chỉ vì sự “ mẫu mực” của mình. Dưới ᵭȃy là 8 kiểu “hư hỏng” mà phụ nữ nên học ngay nḗu muṓn chṑng khȏng rời nửa bước.

    Phụ nữ ᵭừng ᵭể cuộc hȏn nhȃn trở nên tẻ nhạt và nhàm chán chỉ vì sự “ mẫu mực” của mình. Dưới ᵭȃy là 8 kiểu “hư hỏng” mà phụ nữ nên học ngay nḗu muṓn chṑng khȏng rời nửa bước.

    Biḗt uṓng bia rượu ᵭủ ᵭể tự tin ᵭṑng hành cùng chṑng trong các bữa tiệc hay những cuộc gặp mặt bạn bè sẽ khiḗn phụ nữ trở nên quyḗn rũ hơn rất nhiḕu. Thời ᵭại ngày càng phát triển, khȏng phải cứ ᵭoan trang mới là gái ngoan. “Ngoan” hay khȏng, khȏng phải ở những biểu hiện thoáng qua mà ᵭánh giá ᵭược cả một con người.

    Cá tính

    Một cȏ vợ có cá tính giṓng như một cuṓn sách ᵭầy thú vị khiḗn các ᵭức ȏng chṑng khȏng ngừng tò mò muṓn khám phá. Và thường cá tính song hành với một ᵭộ bướng bỉnh nhất ᵭịnh làm cho phụ nữ thành người khó nắm bắt, khơi dậy khát khao chinh phục của ᵭấng mày rȃu.

    Cái gì càng khó chinh phục, nắm bắt lại càng nhiḕu ᵭam mê, và chính ᵭiḕu này là chất xúc tác ᵭể các bà vợ khiḗn chṑng mê mẩn và luȏn sợ bị kẻ khác “nhòm ngó”.

    8 kieu “hu hong” ma phu nu nen hoc ngay neu muon chong khong roi nua buoc - 1

    Một cȏ vợ có cá tính giṓng như một cuṓn sách ᵭầy thú vị khiḗn các ᵭức ȏng chṑng khȏng ngừng tò mò muṓn khám phá. (Ảnh minh họa).

    Quyḗn rũ chṑng

    Làm thḗ nào ᵭể luȏn tạo cho chṑng cảm giác tươi mới, muṓn chinh phục nhưng vẫn khȏng quá là lả lơi, hư hỏng trong mắt bạn ᵭời? Quyḗn rũ chṑng là cả một nghệ thuật mà khȏng phải bà vợ nào cũng có thể làm tṓt.

    Thỉnh thoảng hãy thủ thỉ vào tai chṑng một vài lời ngọt ngào, một nụ hȏn bất ngờ siḗt chặt vào mȏi hay một cái ȏm ấm áp từ ᵭằng sau,.. những hành ᵭộng “bất thình lình” này ᵭủ ᵭể các ȏng chṑng “rạo rực” như thời yêu ᵭương cuṑng nhiệt của tuổi trẻ.Diện trang phục sexy

    Giỏ quà tặng

     

    Thật sai lầm khi nhiḕu chị em cứ nghĩ ᵭã là phụ nữ có gia ᵭình là cần ăn mặc ᵭúng chuẩn mực “kín cổng cao tường”, chỉ cần yêu thương và hḗt lòng chăm lo cho chṑng con là sẽ giữ ᵭược trái tim chṑng. Có một thực tḗ khȏng thể phủ nhận là hầu hḗt ᵭàn ȏng bị “cảm nắng” người phụ nữ khác nguyên nhȃn do ham thích sự mới mẻ, gợi cảm của “người thứ ba” kia.

    Vì vậy, phụ nữ hãy luȏn tạo sức hấp dẫn cho mình bằng những bộ trang phục sexy khoe ᵭường cong quyḗn rũ, vòng một căng tròn. Đảm bảo các ȏng chṑng sẽ cảm thấy vợ mình luȏn “phơi phới tuổi xuȃn” như ngày mới yêu mà chẳng thèm “liḗc ngang liḗc dọc” bất kỳ người phụ nữ nào khác.

    Khȏng ngại ᵭưa ra yêu cầu khi “yêu”“Yêu” cùng ᵭàn ȏng cũng giṓng như ᵭang gọi món trong một nhà hàng. Nḗu mọi người khȏng nói thì người ta sẽ khȏng bao giờ biḗt mình thích món gì ᵭể mà gọi.

    Tất nhiên, người ᵭàn ȏng chẳng bao giờ nhạy cảm ᵭḗn mức có thể ᵭoán ᵭược bạn ᵭang nghĩ gì, mà khȏng biḗt thì cho bạn ăn món khȏng ngon cũng là ᵭiḕu dễ hiểu. Cách ᵭơn giản nhất bȃy giờ chính là nói ra ᵭể họ biḗt mà ᵭáp ứng. Dù khó nhưng phải cṓ gắng, “yêu” mà, ᵭừng ngại, khȏng sao ᵭȃu.

    8 kieu “hu hong” ma phu nu nen hoc ngay neu muon chong khong roi nua buoc - 2

    Phụ nữ hãy luȏn tạo sức hấp dẫn cho mình bằng những bộ trang phục sexy. (Ảnh minh họa).

    Tạo sức hấp dẫn từ ᵭam mêMột nụ hȏn ᵭầy ᵭam mê, một cái ȏm siḗt nhẹ nhưng chứa ᵭựng thȏng ᵭiệp luȏn là những thứ tạo ấn tượng mạnh và gȃy nhớ nhung cho ᵭṓi phương. Bất kì người ᵭàn ȏng nào cũng muṓn có một người vợ biḗt ᵭam mê chṑng, như chính sự ᵭam mê mà họ trao gửi. Khȏng gì dễ làm ᵭàn ȏng cảm thấy hứng thú hơn là một người vợ ᵭầy nội lực, làm cho họ cảm thấy khao khát ᵭược chạm vào.

    Luȏn gọn gàng, duyên dáng và thơm tho

    Phụ nữ ở ᵭộ tuổi nào, trong hoàn cảnh nào cũng phải biḗt gọn gàng bản thȃn, ᵭừng bao giờ nghĩ kḗt hȏn rṑi thì mọi chuyện ᵭã xong, cho cơ thể mình ᵭược phép bệ xệ mà khȏng cần chăm sóc. Khȏng có một ȏng chṑng nào muṓn ᵭi bên cạnh một người vợ luộm thuộm, lȏi thȏi, bṓc mùi, tóc tai rṓi bời ᵭȃu. Bất kỳ một người phụ nữ nào chỉ cần “gọn gàng, sạch sẽ, thơm tho” ᵭã trở thành một người ᵭẹp trong con mắt của mọi ᵭàn ȏng

    Tuy nhiên cũng ᵭừng vì sạch quá mà nằm cả ngày trong bṑn tắm ᵭể chṑng con ngṑi ngủ gật chờ cơm, cũng ᵭừng vì thơm mà mỗi khi ra ᵭường làm người khác hắt xì – cảm nhận cơ thể như vừa bước ra từ một bṑn nước hoa ngào ngạt.

    Biḗt yêu bản thȃn mìnhSai lầm trong suy nghĩ của nhiḕu bà vợ chính là việc cho rằng yêu bản thȃn mình, trȃn trọng chính mình là một cách sṓng ích kỷ. Chính ᵭiḕu ᵭó khiḗn họ ᵭang hạ thấp dần tầm quan trọng của bản thȃn và khiḗn họ mất ᵭi cơ hội ᵭược hạnh phúc bên chṑng.

    Giỏ quà tặng

     

    Nên nhớ rằng, nḗu như bạn khȏng yêu thương chính mình thì khó có thể khiḗn người khác yêu thương bạn. Bên cạnh việc yêu chṑng, thương con, ᵭừng quên mất rằng bạn cũng cần ᵭược chăm sóc, yêu thương và nȃng niu.

  • ‘Đàn ông vô dục như sắt, đàn bà vô dục như gai’, nghĩa là gì?

    Bạn đã nghe thấy câu nói này bao giờ chưa, hãy cùng tìm hiểu ý nghĩa nhé!

    Khám phá thêm

    Trò chơi gia đình

    Giỏ quà tặng

    Thoạt nhìn, nhiều người sẽ cảm thấy bối rối, tại sao “sắt” và “cây gai dầu” lại liên quan đến nam và nữ? Câu tục ngữ này có ý nghĩa gì đặc biệt? Bây giờ chúng ta hãy đánh giá câu tục ngữ này một cách cẩn thận, và bạn sẽ thấy rằng sự khôn ngoan của người xưa đã được bộc lộ giữa những dòng chữ .

    Khám phá thêm

    Trò chơi gia đình

    Giỏ quà tặng

    Trước hết xin giới thiệu câu đầu tiên “ Đàn ông vô tính giống như sắt .”

    dan-ong

    “Sắt” ở đây thực ra có liên quan đến “ thép ”. Tôi tin rằng mọi người đều quen thuộc với câu nói “Ghét sắt không thể trở thành thép”, câu nói này là phép ẩn dụ của các bậc cha mẹ, những người mong con mình trở thành người giỏi nhất trong mọi người, nó cũng thể hiện sự mong đợi sâu sắc của cha mẹ đối với con cái. Bây giờ chúng ta hãy nhìn lại câu nói này và tôi tin rằng mọi người đều biết điều đó.

    Trước hết, so với thép , sắt rất dễ bị ăn mòn và rỉ sét, trong khi thép có đặc tính chắc chắn, thà gãy hơn là uốn cong. Các nhà thơ của các triều đại trước cũng có nhiều câu nói nổi tiếng về thép, chẳng hạn như Lữ Hữu viết trong “Đêm thu trong đạo thất” rằng “Mắt mới, lòng là trăm xích thép”; Mã Vũ của nhà Nguyên Vương Triều còn nói: “Hắn có thể cầm được lam thép kiếm.”, có thể cầm được bạch ngọc chén.” Có thể thấy, trong mắt người xưa, thép vốn đã có đức tính kiên cường, bền bỉ nên thép đã được tạo ra.

    “Giới tính” trong câu thực chất ám chỉ tính cách của một người . Giải thích câu này một cách đơn giản, có nghĩa là nếu một người có tính cách nhu nhược, thì giống như sắt, theo thời gian sẽ bị ăn mòn, những góc cạnh ban đầu sẽ bị bào mòn, như vậy, không những sẽ đánh mất chính mình. , nhưng cũng không thể tự nuôi sống bản thân. Gia đình, hãy bảo vệ gia đình mình.

    dan-ba

    Câu tục ngữ này có ý nghĩa giáo dục sâu sắc dù nhìn ở thời xưa hay thời hiện đại, người tốt phải có chí cao, đứng thẳng, có tính cách mạnh mẽ, độc lập.

    Về nửa sau của câu tục ngữ “ phụ nữ vô tính như cây gai dầu ” thì “cây gai dầu” ở đây ám chỉ kẹo mè

    Đối với nhiều người, kẹo mè đầu tiên có vị thơm ngon, vị ngọt, để lại mùi thơm trên môi và răng, nhưng để lâu sẽ dính vào răng, đương nhiên là một trải nghiệm rất tồi tệ.

    Vì vậy, ý nghĩa của câu tục ngữ này là nếu người phụ nữ không có cá tính thì giống như kẹo mè, lúc đầu có thể đáng yêu nhưng ở lâu dài chắc chắn đối phương sẽ cảm thấy nhàm chán. Vì vậy ẩn ý ở đây là tài năng và đức hạnh của người phụ nữ quan trọng hơn nhiều so với vẻ bề ngoài. Cũng giống như Zhong Wuyan thời xưa, tuy trông xấu xí nhưng lại rất thông minh và tháo vát, có thể giúp Tề Huyền vương cai trị đất nước, nuôi chồng nuôi con, cuối cùng trở thành một thế hệ nữ anh hùng.

    Giỏ quà tặng

     

    dan-ba3

    Vì vậy, dù là nam hay nữ thì bạn cũng phải có cá tính riêng và đừng chạy theo đám đông mà làm theo lời người khác nói. Đàn ông phải mạnh mẽ, tự chủ, không nên như “sắt” cuối cùng bị hao mòn; phụ nữ phải có đức độ, không nên chỉ quan tâm đến sắc đẹp mà bỏ qua nội hàm, cũng giống như kẹo mè, nó chỉ có vị ngọt trong miệng nhưng không có dư vị, khiến người ta phải nán lại.

    Những câu nói thông thường luôn ẩn chứa văn hóa sâu sắc, sự thật đằng sau một câu nói thông thường giản dị thường khiến người ta phải suy ngẫm. Nếu có thể hiểu hết nội hàm của những câu nói thông thường, chúng ta mới thực sự nhìn thấy được ý nghĩa sâu xa ẩn chứa dưới những từ ngữ, đây cũng là bản chất và sức hấp dẫn của văn hóa xưa

  • 6 câu đàn ông thường chống chế khi lăng nhăng, 99% đã ngoại tình bên ngoài

    Nếu bạn đang hoài nghi chồng mình liệu có ngoại tình hay không, hãy chú ý đến từng câu từng lời anh ấy nói ra để “rà soát” dấu hiệu chồng phản bội.

    “Em đang có chuyện gì giấu giếm anh đúng không?”

    Đây là câu mang tính đổ lỗi nhằm chuyển hướng nghi ngờ của bạn sang chuyện khác hoặc đổ lỗi cho bạn. Đàn ông ngoại tình sẽ nói câu này để ngụy biện cho tội trạng ngoại tình của mình,phụ nữđừng dại mà nghe theo. Nhiều người vợ yếu lòng và cả tin cảm thấy sợ khi chồng nói câu này. Họ sẽ lập tức xem xét lại bản thân và bỏ qua hết những sai lầm của anh ấy. Phụ nữ thông minh đừng nhẹ dạ, nếu không bạn sẽ bất hạnh trong cuộc hôn nhân của mình.

    6 câu đàn ông thường chống chế khi lăng nhăng, 99% đã ngoại tình bên ngoài - 1

    “Em không được đụng vào quần áo của anh, anh tự giặt”

    Sau khi vụng trộm bên ngoài, đàn ông thường rất nhạy cảm khi phụ nữ đụng vào đồ đạc cá nhân của mình. Vợ tâm lý nên biết những điều này để không bị lừa dối. Anh ấy tự động giặt quần áo của mình là có nguyên nhân sâu xa phía sau. Khi chồng có biểu hiện lạ này, bạn hãy để tâm một chút. Anh ấy chắc chắn đang âm mưu “thủ tiêu” những chứng cứ phạm tội của mình. Đừng mù quáng tin tưởng tuyệt đối vào anh ấy.

    “Sao cứ càm ràm hoài vậy, anh mệt mỏi lắm rồi, ly hôn thôi”

    Vợ chồng là nghĩa trăm năm, không phải nói bỏ là có thể rời đi. Nếu chồng nói lời này chắc chắn anh ấy không còn thương bạn nữa, hãy chuẩn bị tâm lý để đón nhận những điều tệ nhất. Yêu bạn thật lòng, anh ấy sẽ không dễ dàng nói ra những lời này. Yêu bạn chân thành, anh ấy sẽ không làm bạn tổn thương. Yêu bạn, anh ấy sẽ cố gắng dùng những từ ngữ nhẹ nhàng nhất, không phải cay cú, gây đau thương cho bạn.

    Giỏ quà tặng

     

    6 câu đàn ông thường chống chế khi lăng nhăng, 99% đã ngoại tình bên ngoài - 2

    Cuộc sống vợ chồng luôn được xây dựng trên nền tảng niềm tin và tôn trọng nhau. Một khi niềm tin đã đổ vỡ, mọi chuyện sẽ tan biến, không thể hàn gắn được nữa. Câu nói này như lời kết cuối cùng cho cuộc hôn nhân của bạn, hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt để không phải đau lòng.

    “Anh có rất nhiều mối QH bên ngoài, cô ấy cũng chỉ là một trong số đó”

    “Anh và cô ấy chỉ là bạn thôi, không có bất cứ mối QH nào khác”, đây là câu nói bao biện khôn ngoan nhất mà đàn ông thường hay nói. Bạn nên nhớ, giữa đàn ông và đàn bà không bao giờ có mối QH tình bạn thông thường. Nếu dạo gần đây, anh ấy có biểu hiện như cầm điện thoại nhắn tin với ai đó rồi cười một mình, chắc chắn anh ấy đang tơ tưởng đến người khác. Tuy nhiên, bạn đừng vội làm lớn chuyện, hãy giữ bình tĩnh để tìm cách.

    6 câu đàn ông thường chống chế khi lăng nhăng, 99% đã ngoại tình bên ngoài - 3

    “Hôm nay công việc nhiều lắm, anh sẽ về trễ”

    Nếu chồng nói câu này, bạn nên xem xét và tìm cách dò hỏi đồng nghiệp của anh ấy, có thật là anh ấy bận rộn đến mức đó không. Đàn ông là trụ cột của gia đình, họ bận rộn kiếm tiền nuôi vợ con. Tuy nhiên, không có người nào cứ bận rộn mãi không có thời gian cho gia đình, trừ khi có người khác. Có thể anh ấy nói dối bạn đang làm việc ở công ty nhưng thật ra đang tòm tem với nhân tình. Có nhiều người phụ nữ thường nghĩ chồng vất vả, sợ gây áp lực cho anh ấy nên bỏ qua điểm đáng ngờ này. Bạn càng tin tưởng càng khiến chồng có thêm động lực và thời gian để “mèo mả gà đồng” bên ngoài.

    “Đừng suy diễn linh tinh”

    Đó là khi anh ta cảm thấy vợ đang bắt đầu biết chuyện của mình. Đó là cách để những ông chồng ngoại tình thoái thác khi bị vợ chất vấn. Đó là cách che giấu chuyện ngoại tình một cách phổ biến nhất. Bạn hãy cẩn thận bởi rất có thể, thứ mà chồng bạn xem là suy diễn lại chính là sự thật bấy lâu.

    url_news_source

    Nguồn: https://eva.vn/tinh-yeu-gioi-tinh/6-cau-dan-ong-thuong-chong-che-khi-lang-nhang-99-da-ngoai-tinh-ben-ngoai-c3a425396.html

  • Vợ mất chưa được 49 ngày chồng đã đưa nh:ân tì:nh trẻ về nhà h::ú h::í, đêm đó bát hương bàn thờ vợ ch::áy

    Cơn mưa đêm tháng Bảy rả rích như tiếng ai oán than khóc. Gió rít qua khe cửa sổ căn biệt thự ven hồ, tạo nên những âm thanh u… u… rợn người.

    Trong phòng ngủ master rộng lớn, Tuấn đang ôm ấp My – cô bồ nhí nóng bỏng mà hắn vừa công khai đưa về. Vợ Tuấn – Lan, mới mất được 45 ngày sau một cơn đột quỵ bất ngờ. Người ta bảo “nằm trên giường vợ chết là đại kỵ”, nhưng Tuấn mặc kệ. Hắn là người vô thần, hơn nữa, khối tài sản khổng lồ Lan để lại đã khiến hắn mờ mắt, quên cả đạo lý.

    “Anh à, em cứ thấy lạnh lạnh…” My rùng mình, kéo chăn che kín ngực. “Hình như có ai đang nhìn mình ấy.”“Vớ vẩn!” Tuấn cười cợt, tay với lấy ly rượu vang. “Nhà này giờ là của anh. Vợ anh chết rồi, hồn vía gì tầm này. Em cứ yếu bóng vía.”

    Vừa dứt lời, một tiếng Cạch! khô khốc vang lên từ phía cửa sổ ban công. Cả hai giật bắn mình quay ra.

    Cánh cửa kính vốn đã khóa chốt cẩn thận bỗng từ từ trượt mở ra. Gió lạnh ùa vào, làm tấm rèm trắng bay phấp phới, uốn lượn như một bóng ma.

    Dưới ánh đèn đường hắt vào nhập nhoạng, Tuấn và My chết lặng khi thấy một cái bóng phụ nữ đứng lấp ló ngay mép ban công. Cái bóng mặc chiếc váy ngủ lụa màu đỏ – chiếc váy Lan mặc vào đêm cô qua đời. Mái tóc dài rũ rượi che kín mặt, toàn thân ướt sũng nước mưa.

    “Ai? Đứa nào?” Tuấn quát lớn để trấn an bản thân, nhưng giọng hắn lạc đi.

    Cái bóng không trả lời, chỉ đứng im lìm, rồi từ từ giơ một ngón tay trắng bệch chỉ thẳng về phía phòng thờ ở cuối hành lang đối diện.

    Đột nhiên, mùi khét lẹt xộc vào mũi.

    “Cháy! Anh ơi, bàn thờ cháy rồi!” My hét lên thất thanh, vơ vội quần áo che thân chạy tót ra góc phòng.

    Tuấn lao ra hành lang. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn bủn rủn tay chân, ngã khuỵu xuống sàn gỗ.

    Trên bàn thờ, bát hương của Lan bốc cháy ngùn ngụt. Nhưng kỳ lạ thay, ngọn lửa không cháy lan ra khăn trải bàn hay hoa quả, mà chỉ tập trung thiêu rụi đúng ba nén nhang và tấm di ảnh. Dưới ánh lửa lập lòe, khuôn mặt Lan trong ảnh như đang cử động, khóe môi nhếch lên một nụ cười bí hiểm và đôi mắt nhìn xoáy sâu vào tâm can kẻ bội bạc.

    Tiếng gió lùa qua hành lang tạo thành tiếng hú dài: “Trả… nhà… cho… tôi…”

    Tuấn sợ đến mức tè ra quần. Hắn dập đầu lia lịa: “Lan ơi! Anh lạy em! Em sống khôn thác thiêng đừng về dọa anh. Anh biết lỗi rồi! Mai anh cúng cho em, anh đốt vàng mã cho em…”

    “Vàng mã ư?”

    Một giọng nói lạnh lẽo, quen thuộc vang lên ngay sau lưng Tuấn. Không phải tiếng gió, mà là tiếng người.

    Tuấn quay phắt lại. Đứng sừng sững ngay lối ra vào là “cái bóng” lúc nãy. Người phụ nữ đưa tay vén mái tóc ướt sũng sang một bên. Khuôn mặt trắng bệch, hốc hác, đôi mắt thâm quầng nhưng sắc lẹm.

    Đó là Lan. Không phải hồn ma. Là Lan bằng xương bằng thịt.

    My nhìn thấy thì hét lên một tiếng rồi ngất xỉu tại chỗ. Còn Tuấn, hắn há hốc mồm, tim như ngừng đập: “Em… em chết rồi cơ mà… Bác sĩ đã báo tử… đã hỏa táng…”

    Lan bước chậm rãi về phía Tuấn, mỗi bước chân nện xuống sàn gỗ nghe cộp, cộp đầy ám ảnh. Cô không tấn công, không gào thét, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ tột độ.: “Anh nghĩ tôi chết dễ thế sao?” Lan cười nhạt. “Cái đêm tôi đột quỵ, anh đã cố tình chậm trễ gọi cấp cứu 30 phút để tôi chết hẳn, đúng không? Nhưng anh không ngờ, lọ thuốc trợ tim anh tráo đổi thành vitamin, tôi đã biết từ lâu và không uống. Cơn đột quỵ đó là giả, cái chết lâm sàng đó là màn kịch tôi dựng lên với sự giúp đỡ của người bạn thân làm bác sĩ”.

    “Cái… cái gì?” Tuấn lắp bắp.

    “Cái xác hỏa táng hôm đó là một thi thể làm giả được hóa trang. Còn tôi? 45 ngày qua, tôi vẫn sống trong căn nhà này Tuấn ạ.”

    Lan ghé sát mặt vào tai Tuấn, thì thào lời nói khiến hắn dựng tóc gáy: “Tôi sống trên tầng áp mái. Ban ngày tôi ngủ, ban đêm tôi đi lại trong nhà, ăn đồ thừa các người bỏ lại, đứng ở đầu giường nhìn các người ngủ. Anh có nhớ tuần trước anh bị mất cái đồng hồ không? Là tôi lấy đấy. Anh nhớ hôm kia bồn tắm tự xả nước không? Là tôi làm đấy. Tôi đã sống như một bóng ma bên cạnh anh suốt 45 ngày qua để thu thập đủ bằng chứng anh biển thủ tiền công ty và ngoại tình.”

    Sự thật rợn người này còn đáng sợ hơn cả ma quỷ. Hóa ra, cảm giác ớn lạnh, tiếng động lạ, những đồ vật bị di chuyển trong suốt hơn một tháng qua không phải do ảo giác. Vợ hắn – người mà hắn tưởng đã chết, đã lẩn khuất trong bóng tối, quan sát từng cử chỉ, từng lời nói dơ bẩn của hắn và nhân tình. Bát hương bốc cháy cũng chỉ là một chút thủ thuật hóa học đơn giản của cô.

    Tuấn run rẩy: “Vậy… vậy giờ em muốn gì?”

    Lan ném xuống đất một tập hồ sơ dày cộp: “Ký vào đơn ly hôn và chuyển nhượng toàn bộ tài sản này lại cho tôi. Căn nhà này là bố mẹ tôi cho, công ty là của gia đình tôi. Anh chỉ là kẻ ở rể. Trong này có đầy đủ bằng chứng anh ngoại tình và âm mưu chiếm đoạt tài sản. Nếu anh ký, anh được ra đi bình an với bộ quần áo trên người. Nếu anh không ký, tôi sẽ tung hê tất cả cho xã hội biết, anh sẽ mất hết danh dự, không còn mặt mũi nào nhìn ai ở cái đất này.”

    Tuấn nhìn tập hồ sơ, rồi nhìn ánh mắt đanh thép của Lan. Hắn biết mình đã thua trắng. Không đòn roi, không tù tội, nhưng Lan đã tước đi tất cả những gì hắn khao khát nhất: Tiền bạc và Sĩ diện. Hắn run rẩy cầm bút ký, nước mắt chảy dài vì tiếc của và sợ hãi. Ký xong, Lan lạnh lùng chỉ tay ra cửa: “Cút! Ngay lập tức!”

    Tuấn lồm cồm bò dậy, không dám nhìn lại, lôi theo cô bồ đang lơ mơ tỉnh dậy chạy thục mạng ra khỏi nhà, lao vào màn mưa tầm tã. Cánh cửa biệt thự đóng sầm lại sau lưng họ.

    Tuấn và My đứng giữa trời mưa, không ví tiền, không điện thoại, trên người chỉ có bộ đồ ngủ mỏng tang ướt sũng. Cánh cổng biệt thự to lớn đóng chặt, lạnh lùng và kiên cố. Tuấn ngước nhìn lên tầng 2. Ở đó, qua ánh đèn vàng ấm áp, hắn thấy bóng Lan đang đứng bên cửa sổ, nhấp một ngụm rượu vang – ly rượu mà hắn vừa rót dở. Cô nhìn xuống hắn, mỉm cười nhẹ nhàng rồi kéo rèm lại.

    Một sự trừng phạt không đổ máu nhưng tàn nhẫn đến tận cùng. Hắn đã mất tất cả, và từ nay về sau, mỗi khi nhìn vào bóng tối hay những góc khuất trong phòng, hắn sẽ luôn bị ám ảnh bởi ý nghĩ: “Liệu có ai đang nấp ở đó nhìn mình không?”. Nỗi sợ hãi đó sẽ đeo bám hắn đến hết cuộc đời.

  • Cậu bé việt biến mất bí tại mỹ. 17 năm sau, bức thư lạ hé hộ sự thật khiến người mẹ bàng

    Cậu Bé Vιệt Bιếп Mất Bí Ẩп Tạι Mỹ. 17 Năm Sau, Bức TҺư Lạ Hé Lộ Sự TҺật KҺιếп Ngườι Mẹ Bàпg Hoàпg

    Những ngày đầu mùa thu ở California, bầu trời vàng óng, lá bắt đầu đổi màu và gió nhẹ thổi qua từng mái hiên nhà. Trong một căn hộ nhỏ ở khu người Việt, chị Hoa ngồi lặng trước bàn thờ, đôi mắt đã cạn khô nước mắt sau gần hai thập kỷ sống trong đau đáu. Trên bàn thờ là di ảnh của một cậu bé tầm tám tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh, ánh mắt lanh lợi. Dưới tấm ảnh là một dòng chữ nhỏ viết tay: “Con yêu mẹ. Đợi con nhé.”

    Giỏ quà tặng

     

    Câu chuyện của chị bắt đầu từ năm 2006, khi gia đình chị quyết định rời Việt Nam sang Mỹ theo diện đoàn tụ. Chồng chị, anh Toàn, đã qua Mỹ trước đó ba năm, làm việc chăm chỉ ở tiệm nail và gửi tiền về đều đặn. Khi giấy tờ bảo lãnh hoàn tất, chị và con trai là bé Khánh—lúc ấy mới tròn 7 tuổi—lên đường sang đất nước xa lạ với nhiều hy vọng.

    Những tháng đầu ở Mỹ không dễ dàng. Chị Hoa không biết tiếng, công việc tay chân nặng nhọc, đồng lương ít ỏi. Anh Toàn thì làm suốt tuần, có khi mười hai tiếng mỗi ngày. Khánh học lớp hai tại trường tiểu học gần nhà. Tuy chưa quen môi trường mới, nhưng thằng bé lanh lợi, thông minh và rất thương mẹ. Buổi tối, Khánh hay ngồi học bên cạnh mẹ, dạy mẹ từng chữ tiếng Anh cơ bản. Mỗi lần thấy mẹ buồn, nó lại ôm chầm lấy, thủ thỉ: “Mẹ đừng khóc, con học giỏi, sau này sẽ làm bác sĩ, xây nhà to cho mẹ.”

    Hạnh phúc tuy giản dị nhưng đầy hy vọng.

    Nhưng rồi… bi kịch ập đến vào một ngày tháng 3 năm 2007.

    Hôm đó là thứ Sáu. Anh Toàn làm ca tối, chị Hoa nhận làm thêm ở tiệm giặt ủi. Chị nhờ hàng xóm đưa Khánh đi học như mọi khi, rồi dặn con chiều về ở nhà đợi mẹ. Thế nhưng khi chị về đến nơi lúc gần 7 giờ tối, căn hộ im lặng đến lạ. Không có tiếng TV, không tiếng chân con chạy ra đón. Chị Hoa gọi tên Khánh, không ai trả lời. Trên bàn còn nguyên bát mì gói chưa ăn. Cửa không khóa, không có dấu hiệu xáo trộn.

    Chị hoảng loạn chạy khắp khu, hỏi hàng xóm, gọi cảnh sát. Anh Toàn về, nghe tin thì mặt tái mét, suýt ngất. Cả cộng đồng người Việt bàng hoàng. Họ lập nhóm tìm kiếm, in ảnh Khánh dán khắp các góc phố, xin trích xuất camera từ trường học, trạm xe buýt, siêu thị gần nhà… Nhưng tất cả đều vô vọng. Không ai thấy Khánh. Không một manh mối.

    Thời gian trôi qua, hy vọng tắt dần. Cảnh sát xếp vụ án vào danh sách mất tích không giải quyết được. Chị Hoa từ chối tin con đã chết. Chị giữ căn phòng nhỏ của Khánh y như ngày nó biến mất—sách vở còn nguyên, gối chăn ngay ngắn. Mỗi tối, chị ngồi ở ngưỡng cửa, tay cầm chiếc áo con mặc hôm cuối cùng, mắt nhìn về con đường vắng.

    Mười bảy năm như thế trôi qua.

    Căn hộ nhỏ giờ chỉ còn chị Hoa. Anh Toàn vì áp lực và cảm giác tội lỗi mà rơi vào trầm cảm rồi đột quỵ mất cách đây 6 năm. Không chồng, không con, không ai thân thích, chị sống lặng lẽ bằng tiền trợ cấp và làm móng tại tiệm quen. Mỗi sáng, chị đều thắp nhang trên bàn thờ con, đọc một đoạn kinh, rồi mới rời nhà. Ai cũng thương chị. Người ta gọi chị là “người mẹ bất tử của bé Khánh.”

    Tháng 10 năm 2024, một lá thư lạ xuất hiện trong hộp thư trước cửa nhà chị. Phong bì vàng, không có người gửi, chỉ ghi đúng ba chữ viết tay run run: “Gửi mẹ Hoa.”

    Chị bối rối. Đã lâu rồi không có ai viết thư tay cho chị. Khi mở ra, chị thấy một mảnh giấy cũ kỹ, nét chữ nguệch ngoạc như của trẻ con:

    “Mẹ ơi, con là Khánh. Con không biết mẹ còn sống không. Nếu mẹ nhận được thư này, làm ơn đến nhà thờ Grace số 78 đường Raymond vào ngày Chủ nhật. Con sẽ ở đó. Đừng nói ai biết. Con sợ.”

    Tay chị run lẩy bẩy. Lá thư không có ngày gửi. Không ghi tiểu bang hay thành phố nào, chỉ có địa chỉ.

    Một phần trong chị muốn ném nó đi—sợ là trò đùa ác ý. Nhưng trái tim người mẹ mách bảo chị không thể bỏ qua.

    Ngày hôm sau, chị xin nghỉ làm, bắt chuyến xe đường dài theo địa chỉ trên thư. Đó là một thị trấn nhỏ thuộc bang Oregon, cách nơi chị ở gần một ngày di chuyển.

    Chủ nhật. Trời âm u, gió lạnh.

    Nhà thờ Grace hiện ra như trong mơ—mái ngói đỏ, tường trắng, cây thánh giá cao vút. Chị bước chầm chậm vào sân, tim đập thình thịch. Phía cuối dãy ghế là một người đàn ông trẻ, dáng cao gầy, tóc đen, mặc sơ mi xanh. Khi nhìn thấy chị, anh đứng bật dậy, mắt mở to, rồi run rẩy bước tới.

    “Mẹ… là mẹ… thật sao?”

    Chị đứng chết lặng. Dù người trước mặt đã trưởng thành, nét mặt ấy, đôi mắt ấy—không thể lẫn đi đâu được.

    “Khánh? Con… là con thật sao?”

    Họ ôm chầm lấy nhau, giữa nhà thờ vắng. Không cần xét nghiệm, không cần bằng chứng. Một người mẹ luôn nhận ra con mình.

    Khi cảm xúc lắng xuống, Khánh đưa mẹ ra công viên gần đó. Họ ngồi trên ghế đá. Câu chuyện mà anh kể khiến chị Hoa chết lặng.

    “Con không mất tích. Con bị bắt cóc.”

    Hôm đó, khi đi học về, có một người đàn bà gốc Á, trạc tuổi ba mươi, tiếp cận Khánh trước cổng trường. Bà ta nói mẹ bị tai nạn, đang chờ ở bệnh viện. Khánh hoảng quá, đi theo không chút nghi ngờ. Rồi cậu bé bị đưa lên xe, nhốt trong một căn nhà lạ.

    Người phụ nữ đó tên Mei Linh, từng bị sảy thai không lâu trước đó. Bị sang chấn tâm lý, bà ta tin Khánh là “con trai đã mất của mình chuyển kiếp trở lại.” Cảnh sát sau này phát hiện Mei Linh từng sống gần nhà chị Hoa, từng đi ngang qua tiệm giặt ủi nơi chị làm. Bà ta ám ảnh với hình ảnh hai mẹ con chị.

    Suốt nhiều năm, Khánh sống trong một gia đình giả tạo. Mei Linh ép cậu gọi mình là mẹ. Mỗi lần Khánh nhắc đến mẹ Hoa, bà ta đánh, bỏ đói. Cậu bé sống trong sợ hãi, dần dần quên mất chính tên thật của mình. Sau này, khi Mei Linh bị ung thư giai đoạn cuối, bà ta mới cho Khánh biết sự thật. Trước khi chết, bà để lại một phong bì chứa ảnh, giấy khai sinh cũ, và địa chỉ nhà chị Hoa.

    Khánh mất thêm ba năm để lấy lại danh tính, vượt qua chấn thương tâm lý và tìm đường trở về.

    Và bức thư… là cách anh thử xem mẹ còn sống không.

    Chị Hoa nghe xong, nước mắt cứ thế tuôn trào. Chị nắm lấy tay con trai, run giọng:

    “Mẹ không trách con. Mẹ chỉ sợ mình chết mà không được nhìn thấy con lần cuối. Giờ mẹ có thể nhắm mắt được rồi.”

    Khánh đưa mẹ về nhà mình. Một căn hộ nhỏ, nhưng gọn gàng và ấm cúng. Anh làm đầu bếp cho một quán ăn châu Á, sống độc thân. Từ hôm đó, chị Hoa ở lại với Khánh, bắt đầu lại một cuộc đời tưởng chừng đã kết thúc.

    Họ không có lại được mười bảy năm đã mất. Nhưng họ có nhau, ở thì hiện tại.

    Mỗi tối, chị vẫn thắp nhang trên bàn thờ. Nhưng tấm ảnh cậu bé đã được thay bằng ảnh mới—một người đàn ông trưởng thành, đứng bên mẹ, cười rạng rỡ.

    Trên khung ảnh, chị viết tay một dòng:

    “Con đã trở về. Mẹ không còn cô đơn nữa.”

  • Cậu Bé Vιệt Bιếп Mất Bí Ẩп Tạι Mỹ. 17 Năm Sau, Bức TҺư Lạ Hé Lộ Sự TҺật KҺιếп Ngườι Mẹ Bàпg Hoàпg

    Cậu Bé Vιệt Bιếп Mất Bí Ẩп Tạι Mỹ. 17 Năm Sau, Bức TҺư Lạ Hé Lộ Sự TҺật KҺιếп Ngườι Mẹ Bàпg Hoàпg

    Những ngày đầu mùa thu ở California, bầu trời vàng óng, lá bắt đầu đổi màu và gió nhẹ thổi qua từng mái hiên nhà. Trong một căn hộ nhỏ ở khu người Việt, chị Hoa ngồi lặng trước bàn thờ, đôi mắt đã cạn khô nước mắt sau gần hai thập kỷ sống trong đau đáu. Trên bàn thờ là di ảnh của một cậu bé tầm tám tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh, ánh mắt lanh lợi. Dưới tấm ảnh là một dòng chữ nhỏ viết tay: “Con yêu mẹ. Đợi con nhé.”

    Giỏ quà tặng

     

    Câu chuyện của chị bắt đầu từ năm 2006, khi gia đình chị quyết định rời Việt Nam sang Mỹ theo diện đoàn tụ. Chồng chị, anh Toàn, đã qua Mỹ trước đó ba năm, làm việc chăm chỉ ở tiệm nail và gửi tiền về đều đặn. Khi giấy tờ bảo lãnh hoàn tất, chị và con trai là bé Khánh—lúc ấy mới tròn 7 tuổi—lên đường sang đất nước xa lạ với nhiều hy vọng.

    Những tháng đầu ở Mỹ không dễ dàng. Chị Hoa không biết tiếng, công việc tay chân nặng nhọc, đồng lương ít ỏi. Anh Toàn thì làm suốt tuần, có khi mười hai tiếng mỗi ngày. Khánh học lớp hai tại trường tiểu học gần nhà. Tuy chưa quen môi trường mới, nhưng thằng bé lanh lợi, thông minh và rất thương mẹ. Buổi tối, Khánh hay ngồi học bên cạnh mẹ, dạy mẹ từng chữ tiếng Anh cơ bản. Mỗi lần thấy mẹ buồn, nó lại ôm chầm lấy, thủ thỉ: “Mẹ đừng khóc, con học giỏi, sau này sẽ làm bác sĩ, xây nhà to cho mẹ.”

    Hạnh phúc tuy giản dị nhưng đầy hy vọng.

    Nhưng rồi… bi kịch ập đến vào một ngày tháng 3 năm 2007.

    Hôm đó là thứ Sáu. Anh Toàn làm ca tối, chị Hoa nhận làm thêm ở tiệm giặt ủi. Chị nhờ hàng xóm đưa Khánh đi học như mọi khi, rồi dặn con chiều về ở nhà đợi mẹ. Thế nhưng khi chị về đến nơi lúc gần 7 giờ tối, căn hộ im lặng đến lạ. Không có tiếng TV, không tiếng chân con chạy ra đón. Chị Hoa gọi tên Khánh, không ai trả lời. Trên bàn còn nguyên bát mì gói chưa ăn. Cửa không khóa, không có dấu hiệu xáo trộn.

    Chị hoảng loạn chạy khắp khu, hỏi hàng xóm, gọi cảnh sát. Anh Toàn về, nghe tin thì mặt tái mét, suýt ngất. Cả cộng đồng người Việt bàng hoàng. Họ lập nhóm tìm kiếm, in ảnh Khánh dán khắp các góc phố, xin trích xuất camera từ trường học, trạm xe buýt, siêu thị gần nhà… Nhưng tất cả đều vô vọng. Không ai thấy Khánh. Không một manh mối.

    Thời gian trôi qua, hy vọng tắt dần. Cảnh sát xếp vụ án vào danh sách mất tích không giải quyết được. Chị Hoa từ chối tin con đã chết. Chị giữ căn phòng nhỏ của Khánh y như ngày nó biến mất—sách vở còn nguyên, gối chăn ngay ngắn. Mỗi tối, chị ngồi ở ngưỡng cửa, tay cầm chiếc áo con mặc hôm cuối cùng, mắt nhìn về con đường vắng.

    Mười bảy năm như thế trôi qua.

    Căn hộ nhỏ giờ chỉ còn chị Hoa. Anh Toàn vì áp lực và cảm giác tội lỗi mà rơi vào trầm cảm rồi đột quỵ mất cách đây 6 năm. Không chồng, không con, không ai thân thích, chị sống lặng lẽ bằng tiền trợ cấp và làm móng tại tiệm quen. Mỗi sáng, chị đều thắp nhang trên bàn thờ con, đọc một đoạn kinh, rồi mới rời nhà. Ai cũng thương chị. Người ta gọi chị là “người mẹ bất tử của bé Khánh.”

    Tháng 10 năm 2024, một lá thư lạ xuất hiện trong hộp thư trước cửa nhà chị. Phong bì vàng, không có người gửi, chỉ ghi đúng ba chữ viết tay run run: “Gửi mẹ Hoa.”

    Chị bối rối. Đã lâu rồi không có ai viết thư tay cho chị. Khi mở ra, chị thấy một mảnh giấy cũ kỹ, nét chữ nguệch ngoạc như của trẻ con:

    “Mẹ ơi, con là Khánh. Con không biết mẹ còn sống không. Nếu mẹ nhận được thư này, làm ơn đến nhà thờ Grace số 78 đường Raymond vào ngày Chủ nhật. Con sẽ ở đó. Đừng nói ai biết. Con sợ.”

    Tay chị run lẩy bẩy. Lá thư không có ngày gửi. Không ghi tiểu bang hay thành phố nào, chỉ có địa chỉ.

    Một phần trong chị muốn ném nó đi—sợ là trò đùa ác ý. Nhưng trái tim người mẹ mách bảo chị không thể bỏ qua.

    Ngày hôm sau, chị xin nghỉ làm, bắt chuyến xe đường dài theo địa chỉ trên thư. Đó là một thị trấn nhỏ thuộc bang Oregon, cách nơi chị ở gần một ngày di chuyển.

    Chủ nhật. Trời âm u, gió lạnh.

    Nhà thờ Grace hiện ra như trong mơ—mái ngói đỏ, tường trắng, cây thánh giá cao vút. Chị bước chầm chậm vào sân, tim đập thình thịch. Phía cuối dãy ghế là một người đàn ông trẻ, dáng cao gầy, tóc đen, mặc sơ mi xanh. Khi nhìn thấy chị, anh đứng bật dậy, mắt mở to, rồi run rẩy bước tới.

    “Mẹ… là mẹ… thật sao?”

    Chị đứng chết lặng. Dù người trước mặt đã trưởng thành, nét mặt ấy, đôi mắt ấy—không thể lẫn đi đâu được.

    “Khánh? Con… là con thật sao?”

    Họ ôm chầm lấy nhau, giữa nhà thờ vắng. Không cần xét nghiệm, không cần bằng chứng. Một người mẹ luôn nhận ra con mình.

    Khi cảm xúc lắng xuống, Khánh đưa mẹ ra công viên gần đó. Họ ngồi trên ghế đá. Câu chuyện mà anh kể khiến chị Hoa chết lặng.

    “Con không mất tích. Con bị bắt cóc.”

    Hôm đó, khi đi học về, có một người đàn bà gốc Á, trạc tuổi ba mươi, tiếp cận Khánh trước cổng trường. Bà ta nói mẹ bị tai nạn, đang chờ ở bệnh viện. Khánh hoảng quá, đi theo không chút nghi ngờ. Rồi cậu bé bị đưa lên xe, nhốt trong một căn nhà lạ.

    Người phụ nữ đó tên Mei Linh, từng bị sảy thai không lâu trước đó. Bị sang chấn tâm lý, bà ta tin Khánh là “con trai đã mất của mình chuyển kiếp trở lại.” Cảnh sát sau này phát hiện Mei Linh từng sống gần nhà chị Hoa, từng đi ngang qua tiệm giặt ủi nơi chị làm. Bà ta ám ảnh với hình ảnh hai mẹ con chị.

    Suốt nhiều năm, Khánh sống trong một gia đình giả tạo. Mei Linh ép cậu gọi mình là mẹ. Mỗi lần Khánh nhắc đến mẹ Hoa, bà ta đánh, bỏ đói. Cậu bé sống trong sợ hãi, dần dần quên mất chính tên thật của mình. Sau này, khi Mei Linh bị ung thư giai đoạn cuối, bà ta mới cho Khánh biết sự thật. Trước khi chết, bà để lại một phong bì chứa ảnh, giấy khai sinh cũ, và địa chỉ nhà chị Hoa.

    Khánh mất thêm ba năm để lấy lại danh tính, vượt qua chấn thương tâm lý và tìm đường trở về.

    Và bức thư… là cách anh thử xem mẹ còn sống không.

    Chị Hoa nghe xong, nước mắt cứ thế tuôn trào. Chị nắm lấy tay con trai, run giọng:

    “Mẹ không trách con. Mẹ chỉ sợ mình chết mà không được nhìn thấy con lần cuối. Giờ mẹ có thể nhắm mắt được rồi.”

    Khánh đưa mẹ về nhà mình. Một căn hộ nhỏ, nhưng gọn gàng và ấm cúng. Anh làm đầu bếp cho một quán ăn châu Á, sống độc thân. Từ hôm đó, chị Hoa ở lại với Khánh, bắt đầu lại một cuộc đời tưởng chừng đã kết thúc.

    Họ không có lại được mười bảy năm đã mất. Nhưng họ có nhau, ở thì hiện tại.

    Mỗi tối, chị vẫn thắp nhang trên bàn thờ. Nhưng tấm ảnh cậu bé đã được thay bằng ảnh mới—một người đàn ông trưởng thành, đứng bên mẹ, cười rạng rỡ.

    Trên khung ảnh, chị viết tay một dòng:

    “Con đã trở về. Mẹ không còn cô đơn nữa.”

  • Chiếc máy bay m;;ất tíc;;h 16 năm bất ngờ xuất hiện giữa thung lũng hoang vu. Khi đội cứu hộ mở cửa khoang…


    1. Tín hiệu lạ lúc 3 giờ sáng

    Tôi là Đội trưởng tìm kiếm–cứu nạn tỉnh Hoà Sơn, tên Trần Lâm. Cuộc đời tôi chứng kiến đủ mọi cảnh tượng: lũ quét, sạt lở, xe khách lao vực, người mất tích trong rừng. Nhưng đêm hôm ấy — 3 giờ sáng, ngày 12 tháng 9 — là khoảnh khắc thay đổi hoàn toàn mọi hiểu biết của tôi về thế giới.

    Tôi đang ngủ thì trực ban gọi dậy, giọng run hẳn:

    — Anh Lâm… radar dân phòng ở trạm núi Chàm vừa bắt được tín hiệu từ… một máy bay. Nhưng nó… đứng yên. Không nhúc nhích.

    — Đứng yên? Radar hỏng à?

    — Không. Tín hiệu của… Flight HO-217.

    Tôi lập tức bật dậy. Tim tôi đập mạnh như bị ai bóp nghẹt.

    Flight HO-217 — chiếc máy bay mất tích 16 năm trước, từng khiến cả nước rúng động. Không tìm thấy xác máy bay. Không mảnh vỡ. Không dấu tích cháy nổ. 189 hành khách biến mất như chưa từng tồn tại.

    Và giờ, tín hiệu của nó xuất hiện lại ở một thung lũng hẻo lánh, cách khu dân cư gần 40 km.

    Không thể nào.

    Không thể như vậy được.

    Nhưng radar không nói dối.

    Tôi triệu tập đội trong vòng 15 phút. Trời đêm tối như mực, gió rít qua khe núi. Bản đồ chỉ rõ: nguồn phát tín hiệu nằm sâu trong thung lũng Cổ Trầm — nơi từ xưa đến nay chưa từng có đường bay nào.


    2. Thứ xuất hiện giữa thung lũng

    Khi mặt trời ló dạng, chúng tôi đến nơi.

    Và rồi… tất cả đứng chết lặng.

    Giữa thung lũng rộng lớn, cỏ mọc phủ quanh, nằm chễm chệ một vật thể bạc trắng — nguyên vẹn, thẳng thớm, không hư hại.

    Gần như tất cả chúng tôi thốt lên cùng một lúc:

    — Máy bay… thật kìa…

    Máy bay HO-217.

    Không vỡ, không cháy, không móp méo. Chỉ có một lớp bụi mỏng như sương và vài mảng rêu phủ trên thân — kiểu như bị bỏ quên vài tháng, chứ không phải 16 năm.

    Nó nằm đó, không có dấu kéo lê, không có rãnh va chạm, không có dấu vết trượt xuống từ sườn núi.

    Giống như… rơi xuống từ một độ cao bằng 0.

    Hoặc tự xuất hiện ở đây.

    Tôi đi vòng quanh. Điều kỳ lạ tiếp theo khiến tôi lạnh sống lưng: cỏ dưới thân máy bay bị ép xuống, nhưng không hề gãy nát. Không có dấu nóng chảy, không có mảnh vụn.

    Tựa như chiếc máy bay vừa “vật chất hóa” ngay tại chỗ chưa đầy một phút trước.

    Không ai dám lại gần. Không phải vì sợ, mà vì… quá yên lặng. Không có tiếng chim. Không có tiếng gió. Không có tiếng côn trùng.

    Thung lũng như bị ai tắt âm.


    3. Khoang máy bay im phăng phắc

    Tôi ra lệnh mở cửa khoang.

    Cánh cửa lạnh ngắt, nhưng… không hề khóa. Chỉ cần xoay nhẹ, nó bật mở — không tiếng cọt kẹt, không cảm giác bị han gỉ.

    Ngay khoảnh khắc cánh cửa hé ra, cả đội sững sờ nghẹt thở.

    Không khí bên trong mát lạnh, sạch tinh, như phòng điều hòa. Không mùi ẩm, không mùi thối, không dấu hiệu mục rữa.

    Ghế ngồi thẳng hàng. Cửa sổ vẫn nguyên. Hành lý trên cabin không rơi vãi.

    Không có hành khách.

    Không có xác người.

    Không có dấu tích hoảng loạn.

    Chỉ là một chiếc máy bay bỏ trống hoàn toàn, giống như mới hạ cánh cách đây… một giờ.

    Hậu cần Lộc run run:

    — Có khi nào… hành khách… vẫn còn sống?

    Không ai trả lời.

    Tôi bật đèn pin, tiến vào sâu hơn. Mỗi bước đi của tôi vang rất nhỏ, như sàn máy bay vừa được lau sạch.

    Bỗng tiếng gọi từ phía sau:

    — Anh Lâm! Anh phải xem cái này!

    Tôi chạy lên khoang lái.

    Tôi chết lặng.


    4. Khoang lái — dấu thời gian dừng lại

    Mọi thứ trong khoang lái nguyên vẹn. Không có dấu cháy bảng mạch, không nước ngưng, không bụi dày. Giống như vừa bay một chuyến bình thường.

    Máy đo thời gian dừng ở một con số… 6 giờ 42 phút 17 giây.

    Tôi lập tức nhận ra.

    Đó là giây cuối cùng trung tâm không lưu ghi nhận tín hiệu của HO-217 trước khi máy bay biến mất khỏi radar 16 năm trước.

    Không lệch một giây.

    Không ai trong đội còn thở mạnh. Không ai nói nên lời.

    Trên bảng điều khiển còn đặt một cuốn sổ tay phi công, bìa ghi “Cơ trưởng Huy”.

    Tôi mở ra.

    Chỉ có một dòng chữ viết ngoằn ngoèo:

    “Không được mở cửa.
    Mọi thứ bắt đầu lại từ khoảnh khắc đó.”

    Bên dưới là chữ ký của cơ trưởng — chữ ký trùng khớp mẫu chữ trong hồ sơ 16 năm về trước.

    Mồ hôi lạnh ướt sống lưng tôi.


    5. Camera hành khách

    Dưới ghế 14A, tôi phát hiện một chiếc camera du lịch đời cũ, loại mà người ta hay mang đi quay gia đình.

    Thẻ nhớ vẫn còn.

    Chúng tôi lấy laptop kiểm tra ngay tại chỗ.

    Có đúng một clip.

    Thời lượng: 00:02:07.

    Tôi nhấn play.

    Màn hình rung lắc báo hiệu người quay đang hoảng loạn. Tiếng động cơ rú lên. Tiếng trẻ con khóc. Tiếng tiếp viên hét:

    — Ngồi xuống! Buộc dây an toàn!

    Giọng một người đàn ông:

    — Chúng ta đang bị kéo xuống! Không phải gió! Không phải động cơ! Cái gì đó đang hút chúng ta xuống!

    Camera rung mạnh. Mặt ai đó che mất ống kính.

    Một phụ nữ thét:

    — Ngoài cửa sổ kìa! Trời đất ơi!

    Camera quay chỏng chơ lên cửa sổ. Tôi phóng to.

    Không phải mây.

    Không phải đồi núi.

    Mà là thứ gì đó…

    đen như mực, xoáy tròn, không giống vật chất, không giống gió, không giống khói — như bóng tối có ý thức.

    Một hành khách run rẩy nói:

    — Nó… nhìn chúng ta.

    Rồi clip đột ngột mất hình.

    Một giây sau, xuất hiện cảnh cuối cùng: hoàn toàn yên lặng, ghế trống, không có ai. Camera đặt nằm nghiêng ở lối đi.

    Nhưng điều khiến tim tôi như ngừng đập là thứ nằm ở góc khung hình:

    bóng một người đàn ông — đứng bất động, nhìn trừng vào camera.

    Không ai trong đội dám nói. Tất cả lùi lại vài bước.


    6. Người phụ nữ bí ẩn

    Khi chúng tôi còn chưa hoàn hồn, bộ đàm vang lên:

    — Đội trưởng, có một chiếc xe biển xanh vừa đến. Một phụ nữ nói có giấy phép đặc biệt muốn gặp anh ngay.

    Tôi cau mày. Ai biết chuyện này mà tìm đến nhanh như vậy?

    Người phụ nữ đó khoảng hơn 40 tuổi, dáng cao, mặc áo khoác tối màu. Cặp mắt đen sắc lạnh như soi thấu người đối diện.

    Bà ta nói:

    — Tôi là bác sĩ Diệu Khánh, thuộc Viện Nghiên cứu Hiện tượng Địa từ Quốc gia. Chúng tôi đã theo dõi tín hiệu của HO-217 suốt nhiều năm. Chiếc máy bay này không mất tích… mà dịch chuyển.

    Tôi sững người:

    — Bà biết điều gì đã xảy ra?

    — Anh Lâm, 16 năm trước, máy bay đã đi vào một vùng “rối loạn thực tại cục bộ”. Có thể coi là một điểm lệch thời gian – không gian. Với những vật lọt vào, thời gian bên trong gần như dừng lại. Ba giờ có thể bằng một giây, mười năm có thể bằng một nhịp thở.

    Tôi rùng mình.

    — Vậy… còn hành khách?

    Bà ta nhìn thẳng vào chiếc máy bay.

    — Nếu họ không chết… thì họ vẫn đang ở bên trong cái vùng đó.

    — Nhưng chúng tôi không thấy ai.

    Bà ta nói, giọng trầm lại:

    — Vì anh chỉ đang thấy phiên bản rỗng của chiếc máy bay — vật chứa. Còn “nội dung thật” của nó… nằm ở nơi khác.

    Tôi chưa kịp hỏi thêm, bà đã tiếp:

    — Điều quan trọng nhất: không được mở bất kỳ nắp khóa, khoang phụ, hoặc hộp đen nào nữa. Nếu anh mở cái gì  không muốn, ranh giới sẽ sụp xuống. Mọi thứ sẽ bắt đầu lại.

    Đó cũng là điều cơ trưởng đã viết.

    Nhưng tôi không thể bỏ qua hộp đen — thứ duy nhất có thể giải mã chuyện gì đã xảy ra.

    Tôi ra lệnh đưa hộp đen xuống kiểm tra.

    Bà Khánh quát lớn:

    — Dừng lại! Anh không hiểu mình đang làm gì đâu!

    Tôi vẫn tiếp tục.


    7. Hộp đen lên tiếng

    Chúng tôi mở hộp đen bằng dụng cụ chuyên dụng. Con chip ghi âm vẫn hoạt động.

    Âm thanh vang lên, nhiễu nhẹ:

    “Đừng mở cửa…”
    “Thời gian đang… gấp lại…”
    “…đừng để nó nghe thấy…”
    “…chúng tôi không còn ở đây nữa…”
    “…nó đang đói…”

    Tất cả dựng tóc gáy.

    Rồi một giọng khác vang lên, rõ ràng, trầm thấp:

    “Ai đang nghe bản ghi này… các người vừa đánh thức tôi.”

    Hộp đen rung nhẹ.

    Máy bay phía sau chúng tôi — phát ra tiếng “cộc… cộc… cộc…” như có thứ gì gõ từ bên trong vỏ kim loại.

    Và rồi…

    Cánh cửa khoang hành khách tự từ từ đóng lại.

    Lộc hét lên:

    — Nó kẹt rồi! Nó tự đóng đấy anh Lâm!

    Tôi quay phắt lại.

    Thân máy bay… đang dịch chuyển nhẹ, như đang thở. Như kim loại mềm đi.

    Rồi toàn bộ cửa sổ tối sầm lại.

    Không phải bóng đổ.

    Mà giống như có thứ gì đó từ bên trong phủ lên mặt kính.


    8. Khoảnh khắc chúng tôi không bao giờ quên

    Tiếng bộ đàm gấp gáp vang lên:

    — Anh Lâm! Từ trên vệ tinh nhìn xuống… chiếc máy bay đang phát ra nhiệt! Giống như thứ gì đó bên trong đang nóng lên hoặc… tỉnh dậy!

    Ngay khoảnh khắc ấy — mặt đất dưới chúng tôi rung nhẹ.

    Không phải động đất.

    Mà như… điểm này đang bị hút xuống.

    Bà Khánh hét:

    — TẤT CẢ RÚT LUI! NÓ ĐANG MỞ LẠI CỬA THỜI GIAN!

    Nhưng tôi không kịp rời đi.

    Bởi vì cánh cửa khoang hành khách — nơi chúng tôi mở lúc sáng — đột ngột bật tung.

    Một luồng khí lạnh phả ra.

    Và bên trong…

    không còn là khoang máy bay.

    Không còn ghế.

    Không còn gì cả.

    Mà là…

    một không gian đen ngòm sâu hun hút, như miệng của một vực tối vô hạn đang chờ nuốt lấy.

    Và ở rìa bóng tối, thấp thoáng những dáng người.

    Nhiều người.

    189 người.

    Hành khách của chuyến HO-217.

    Họ đứng đó, bất động, gầy gò, mặt trắng bệch vô hồn, mắt đen như không có tròng.

    Như thể họ bị giữ trong đó suốt 1 giây… hoặc 16 năm… hoặc cả hai cùng lúc.

    Tất cả cùng quay mặt nhìn về phía chúng tôi.

    Không ai cử động.

    Không ai chớp mắt.

    Nhưng tôi nghe được — rất rõ — giọng nói vang từ trong bóng tối:

    “Chúng tôi chưa bao giờ rời đi.
    Nhưng các người đã gọi chúng tôi quay lại.”

    Khoảng khắc đó, thân máy bay co lại như bị hút. Đất rung mạnh. Bóng tối tràn ra miệng cửa.

    Tôi hét:

    — RÚT LUI!!!

    Cả đội chạy tán loạn. Đất dưới chân nứt nhẹ. Không khí lạnh buốt rít lên như gió hút.

    Bà Khánh nắm tay kéo tôi chạy khỏi mép hút.

    Một tiếng “ầm” vang lên.

    Bụi đất bắn tung.


    9. Chiếc máy bay biến mất lần thứ hai

    Khi chúng tôi quay lại nhìn…

    Chiếc máy bay không còn nữa.

    Không có dấu vết.

    Không có hố.

    Không có vệt trượt.

    Không gì cả.

    Chỉ còn cỏ bị ép xuống như lúc đầu — nhưng bây giờ… trồi lên rất chậm, như thời gian đang trở lại bình thường.

    Tôi đứng lặng, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

    Bà Khánh thở dốc, nói:

    — Anh đã không nghe lời. Nó… quay lại chỉ để lấy thứ thuộc về nó. Chúng ta may mắn lắm mới thoát.

    Tôi hỏi:

    — Rồi bao giờ nó quay lại nữa?

    Bà ta lắc đầu:

    — Không ai biết. Nhưng chắc chắn một điều…
    nó biết chúng ta đang tìm nó.


    10. Hậu quả

    Ngày hôm đó, toàn bộ đội cứu hộ được yêu cầu giữ im lặng. Báo chí chỉ đưa tin “tín hiệu giả từ đồi núi”.

    Giỏ quà tặng

     

    Không ai tin.

    Không ai biết.

    Chỉ chúng tôi — những người đã nhìn vào bóng tối đó — hiểu rằng:

    Không phải chiếc máy bay ngủ quên 16 năm.
    Mà là 16 năm qua nó vẫn thức — chỉ là ở một nơi khác.

    Tôi trở về nhà, cố ngủ. Nhưng mỗi đêm, tôi đều mơ thấy cánh cửa khoang mở ra, và hàng trăm ánh mắt đen ngòm nhìn chằm chằm vào tôi.

    Tôi biết ơn một điều duy nhất.

    Rằng khi cửa khoang mở ra, dù chỉ một giây…

    không một ai trong chúng tôi bước vào bên trong.

    Bởi tôi có cảm giác rất rõ:

    Nếu tôi bước qua ranh giới đó — chỉ một bước thôi — tôi sẽ biến mất 16 năm, hoặc 160 năm, hoặc mãi mãi.


    11. Ghi chú cuối cùng

    Một tuần sau, tôi nhận được một phong bì không ghi người gửi.

    Bên trong có đúng một tờ giấy.

    Là nét chữ của cơ trưởng Huy.

    Dòng chữ:

    “Đừng gọi chúng tôi nữa.
    Cửa đã mở một lần.
    Nếu mở lần hai… thế giới sẽ không chịu nổi.”

    Tôi lập tức gọi cho Viện Nghiên cứu — nhưng họ bảo không hề gửi gì.

    Vậy ai đã mang lá thư đến?

    Tôi không muốn biết câu trả lời.

    Và tôi chỉ mong một điều.

    Rằng chiếc máy bay đó… chiếc máy bay từng mở cửa nhìn chúng tôi… sẽ không bao giờ quay lại.

    Nhưng sâu trong lòng, tôi biết:

    Nó vẫn đang ở đâu đó.
    Chỉ là — chưa đến lúc.