Danh mục: Chưa phân loại

  • Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

    Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

     Khi ᵭi ᵭổ xăng, bạn nên nhớ những mẹo nhỏ dưới ᵭȃy ᵭể tránh gặp tình trạng gian lận.

    Chọn ᵭúng và cùng loại xăng

    Mỗi xe sẽ có một loại xăng phù hợp. Đổ ᵭúng loại xăng giúp máy vận hành ổn ᵭịnh, tiḗt ⱪiệm năng lượng. Đổ ⱪhȏng ᵭúng loại xăng phù hợp thì xăng sẽ ⱪhȏng thể cháy hḗt và tạo ra nhiḕu cặn trong xe, làm lãng phí nhiḕu xăng.

    Đừng ᵭợi ⱪim xăng vḕ vạch ᵭỏ mới ᵭổ

    do-xang-01

    Để ⱪéo dài tuổi thọ của xe, bạn ⱪhȏng nên chờ ⱪim xăng chỉ ᵭḗn vạch ᵭỏ mới ᵭổ. Một sṓ ᵭộng cơ ᵭược thiḗt ⱪḗ ᵭể chạy với ᵭiḕu ⱪiện luȏn ngập trong nhiên liệu. Việc ᵭể cạn nhiên liệu sẽ ⱪhiḗn ⱪhȏng ⱪhí bay vào và gȃy hư hại ᵭộng cơ. Việc chạy xe ᵭḗn ⱪhi ⱪim xăng chạm vạch ᵭỏ một hai lần ⱪhȏng làm ảnh hưởng nhiḕu ᵭḗn xe nhưng duy trì thói quen này trong thời gian dài chắc chắn sẽ làm tuổi thọ của ᵭộng cơ suy giảm.

    Đừng ᵭổ ᵭầy bình

    do-xang-02

    Nhiḕu người ⱪhȏng muṓn tṓn nhiḕu thời gian nên ⱪhi ghé vào trạm xăng sẽ luȏn hȏ ᵭầy bình. Tuy nhiên, việc này có thể ⱪhiḗn bạn tṓn một ⱪhoản tiḕn ⱪhȏng ᵭáng có.

    Thȏng thường, các cò bơm xăng sẽ có cơ chḗ hút xăng ngược lại ᵭể tránh xăng bị tràn ra ngoài. Trong ⱪhi ᵭó, xăng ᵭã ᵭi qua ᵭṑng hṑ thì ⱪhách vẫn phải trả tiḕn, ⱪể cả phần xăng bị hút ngược lại.

    Ngay cả ⱪhi cò bơm xăng ⱪhȏng có cơ chḗ hút xăng ngược trở lại thì việc ᵭổ ᵭầy bình cũng rất dễ làm xăng bị tràn ra ngoài, vừa lãng phí, vừa bẩn.

    Khȏng nên ᵭổ xăng bằng sṓ tiḕn chẵn

    do-xang-03

    Bên cạnh thói quen ᵭổ ᵭầy bình, nhiḕu người sẽ ᵭổ xăng theo sṓ tiḕn chẵng như 50.000, 100.000… ᵭể dễ trả tiḕn và nhận lại tiḕn thừa. Tuy nhiên, ᵭȃy là cách tạo ᵭiḕu ⱪiện thuận lợi cho hành vi gian lận ở một sṓ trạm xăng. Các chương trình gian lận ᵭược cài ᵭặt trên máy bơm xăng có thể ᵭược lập trình ăn bớt xăng theo sṓ tiḕn chẵn như vậy.

    Để tránh tình trạng này, ⱪhách hàng có thể ᵭổ xăng theo sṓ lít.

    Hiện nay, nhiḕu cȃy xăng cho phép ⱪhách hàng thanh toán bằng thẻ, bằng ví ᵭiện tử nên việc trả lại tiḕn thừa ⱪhȏng còn là băn ⱪhoăn quá lớn.

    Quan sát ⱪỹ ᵭṑng hṑ ⱪhi bơm xăng

    Dù ᵭổ xăng ở bất cứ ᵭȃu, bạn cũng nên chú ý quan sát ᵭṑng hṑ bơm xăng ᵭể tránh tình trạng nhȃn viên bơm thiḗu.

    Ngoài ra, cần phải ᵭảm bảo ᵭṑng hṑ trên trụ bơm xăng ᵭã vḕ sṓ 0 trước ⱪhi xăng ᵭược ᵭổ vào bình.

    Tìm trạm xăng “ruột” của cánh taxi

    Bạn có thể tìm những trạm xăng có nhiḕu tài xḗ taxi, xe tải ghḗ vào. Họ là những người thường xuyên ᵭi lại và phải ᵭổ xăng liên tục. Vì vậy, họ cũng có nhiḕu ⱪinh nghiệm hơn trong vấn ᵭḕ xăng dầu và biḗt ᵭȃu là trạm xăng uy tín, chất lượng.

  • CÔ NHÍP NGÀY XƯA Đ.ÁNH MỸ – NGÀY NAY ĐỊNH CƯ Ở MỸ

    Hình ảnh của cô Nhíp 48 năm trước và Nhíp của hiện nay…)

    Ngày 29/4/1975, xe tăng của quân Bắc Việt đã vào đến cửa ngõ Sài Gòn theo hướng Tây Bắc.Trên xe có một cô gái trẻ, xinh đẹp, đầu đội mũ tai bèo, dẫn đường.

    Cô Nhíp (Cao Thị Nhíp – VC thì gọi cô là Nguyễn Trung Kiên), tên thật, người thật, việc thật (có nhiệm vụ dẫn xe tăng vào Sài Gòn), giờ cô ở đâu?Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cao cả đó, cô được gì? Cô làm gì? Cô ra sao?Trả lời: cô Nhíp đã qua Mỹ sống từ lâu.

    Cô đã mang quốc tịch Mỹ với tên họ khác. Một khoảng đời với cái tên Nhíp trước đây, cô đã tự chôn vùi.

    Mùa hè cách đây vài năm, ở thành phố Garden Grove, Nam California, tôi gặp lại Nhíp.

    Vẫn xinh đẹp như xưa nhưng khi được hỏi về ngày 29/4/1975, Nhíp trả lời: “Tôi đã quên rồi. Quên lâu lắm rồi”.

    Một buổi sáng thượng tuần tháng 10 năm ngoái, “Cô Nhíp” đến nhà thăm tôi khi vừa từ Cali về lại VN.

    Tôi và nó là đôi bạn thân trước khi nó rời bỏ Sài Gòn để đến nước Mỹ xa xôi và trở thành cư dân ở đó.Hai mươi năm có lẽ.

    “Cô Nhíp” năm xưa đã mất dấu thật rồi. Chỉ còn đây, một người Mỹ gốc Việt.Chuyện gì đã xảy ra trên quê hương VN tôi vậy? Sử sách sẽ ghi chép thế nào đây?

    Cả tôi lẫn nó đều không ai nhắc về “Cô Nhíp” với chiếc xe tăng từ Củ Chi tiến về Sài Gòn cách đây 48 năm, về cái chuyện nó rời bỏ VN và quên đi quá khứ “hào hùng” của nó.Có nỗi xót xa không thể nói thành lời.

    FB Saigon Báo

    4 loại cây trồng “mời gọi” rắn về, nhổ bỏ ngay nếu không muốn cả nhà bị đe dọa

    Dưới đây là một số loại cây cảnh mà rắn rất thích, dễ dụ rắn vào nhà nếu trồng trong vườn.

    Rắn là loại động vật có thị lực kém nhưng cơ quan khứu giác rất nhạy bén. Chúng thường tìm đến những nơi mát mẻ để trú ẩn.

    Dưới đây là một số loại cây cảnh mà rắn rất thích, dễ dụ rắn vào nhà nếu trồng trong vườn.

    Cây dứa (thơm)
    Cây dứa có quả ngọt, mùi thơm hấp dẫn, là loài cây mà rắn rất thích. Chính vì vậy, để đảm bảo an toàn cho bản thân và gia đình, người ta luôn trồng dứa ngoài vườn, cách xa nhà.Ngoài ra, những loại cây có thể mọc thành giàn lớn, tạo không gian mát mẻ như hoa giấy, hoa lý cũng thu hút loài rắn lục xanh, chị em không nên trồng quanh nhà.

    Hoa dạ lý hương

    Hoa dạ lý hướng (còn gọi là hoa lý xiêm la) là loại cây vừa có hương vừa có sắc. Hoa dạ lý hương có màu vàng, xanh trắng và cả màu đỏ tươi tắn. Hoa có mùi thơm đặc trưng, có thể ngửi được từ xa. Đặc biệt, vào ban đêm, mùi thơm của hoa có thể lan tỏa mạnh. Cũng chính vì vậy mà nó được gọi là dạ lý hương.

    Theo quan niệm dân gian, mùi thơm của dạ lý hương có thể thu hút rắn.

    Trên thực tế, không phải do mùi dạ lý hương thu hút rắn mà vì loài hoa này nở vào ban đêm, có mùi thơm nồng nàn dễ thu hút côn trùng và động vật nhỏ như chuột, ếch. Những loài vật này lại là con mồi yêu thích của rắn. Chính vì vậy, rắn thường bò lên cây dạ lý hương khi trời tối để săn mồi.

    Nếu trồng cây dạ lý hương, gia chủ nên chú ý cắt tỉa, thu gọn cành lá sát mặt đất để rắn không có chỗ ẩn nấp.

    Ngoài dạ lý hương, một số loài cây có hoa thơm như hoa nhài, hoa quỳnh hoặc cây dứa cũng có thể thu hút rắn đến trú ẩn, rình mồi.Sa nhân tím vốn là loại dược thảo quý giá có thể hỗ trợ điều trị các chứng lạnh bụng, đầy hơi, tiêu chảy, đau nhức răng… Vì thế, nhiều gia đình chuộng trồng cây này để phòng khi cần dùng đến. Tuy nhiên, ít ai biết rằng, sa nhân tím có vị ngọt lại là thức ăn của chuột, sóc, nhím… Trong khi đó, rắn lại rất thích ăn những con vật này nên sẽ tìm đến nơi có sa nhân tím để săn mồi.

    Cây dây leo, có giàn lớn

    Nhiều người thích trồng những loại cây dây léo, có giàn lớn như hoa thiên lý, nho, thường xuân, hoa giấy… trong sân nhà hoặc cho leo bám theo tường, ban công, cửa sổ. Những cây giàn leo này vừa có tác dụng trang trí cho không gian sống thêm xanh tươi, vừa tạo bóng mát.

    Tuy nhiên, cây có giàn leo lớn rất dễ trở thành nơi trú ngụ của rắn, đặc biệt là loài rắn lục vì màu xanh của cây trở thành nơi trú ẩn lý tưởng của những con rắn có màu xanh.

    Rắn là loài động vật máu lạnh. Chúng thích môi trường sống mát mẻ nên thường tìm đến những giàn dây leo cành lá um tùm để trú ẩn.

    Ngoài ra, rắn còn thích ăn trứng chim. Một số loài chim có thể làm tổ trên giàn cây nho, hoa thiên lý… Đây cũng chính là một trong những mục tiêu mà rắn nhắm đến.

    Cây tre, trúc

    Theo quan niệm phong thủy, trồng tre, trúc trước nhà có tác dụng bảo vệ căn nhà khỏi tà khí, xua đuổi những điều không may, đón vượng khí vào nhà. Tuy nhiên, đây là loại cây có tốc độ sinh trưởng nhanh, chỉ vài năm là chúng có thể tạo thành một khóm dầy đặc.

    Những khóm tre, trúc lớn có thể thành nơi trú ẩn của các động vật nhỏ như chuột, rắn…

    Vì thế, nếu trồng tre, trúc trong sân, vườn nhà, gia chủ cần chú ý cắt tỉa thường xuyên để tạo sự thông thoáng, kịp thời dọn lá rụng để không thu hút rắn rết, côn trùng.
    Bạch hoa xà thiệt thảo, bạch hoa xà

    Bạch hoa xà thiệt thảo còn gọi là cây xà thiệt thảo, xà châm thảo, lưỡi rắn trắng… Loại cây này thường mọc ở nơi mát mẻ, ẩm ướt. Trong y học cổ truyền, cây bạch hoa xà thiệt thảo được sử dụng như một vị thuốc. Nó có vị ngọt, nhạt, hơi đắng, tính mát, không độc, đi vào 3 kinh tâm, can, tỳ; tác dụng thanh nhiệt, lợi thấp, giải độc; dùng để trị chứng ho do phế nhiệt, viêm họng, viêm ruột thừa, kiết lỵ, sốt cao…

    Bạch hoa xà thiệt thảo thường mọc ở vệ đường, nơi đất ẩm ướt nên trở thành nơi lý tưởng để rắn có thể ẩn nấp.

  • 6 điềm lành đến cửa, gia đình đón tin vui, tiền bạc tứ phía đổ về

    6 điềm lành đến cửa, gia đình đón tin vui, tiền bạc tứ phía đổ về

    Nếu trong nhà xuất hiện 6 dấu hiệu sau, đó có thể là điềm báo gia đình sắp đón hỷ sự, của cải hanh thông, tiền bạc kéo về từ bốn phương tám hướng.

    Trong cuộc sống, ông bà xưa luôn tin rằng vạn vật trong trời đất đều có sự liên kết với vận mệnh con người. Có những hiện tượng tưởng chừng bình thường nhưng lại là “điềm lành” báo hiệu tài lộc, may mắn sắp gõ cửa.

    6 điềm lành đến cửa, gia đình đón tin vui, tiền bạc tứ phía đổ về6 điềm lành đến cửa, gia đình đón tin vui, tiền bạc tứ phía đổ về

    1. Chim làm tổ trước hiên nhà

    Chim trời, đặc biệt là chim sẻ, chim én hay chim câu, nếu bay đến và làm tổ trước mái hiên hoặc trong góc nhà thì đây được coi là dấu hiệu cực tốt. Theo quan niệm dân gian, chim chọn nơi “đất lành” để làm tổ, báo hiệu gia đạo yên ổn, sinh khí hưng thịnh. Đây là thời điểm thuận lợi để khởi sự công việc mới, buôn bán hoặc đầu tư, dễ thu được kết quả vượt mong đợi.

    2. Cây cối trong vườn bỗng đâm chồi, ra hoa trái đồng loạt

    Nếu không chăm bón gì đặc biệt mà cây cảnh, cây ăn quả trong nhà bỗng xanh tốt bất ngờ, đâm chồi nảy lộc, thậm chí nở hoa đồng loạt, thì đó là tín hiệu của sự hanh thông. Trong phong thủy, cây cối phát triển tượng trưng cho tài khí sinh sôi. Gia chủ có thể chuẩn bị đón tin vui về tài chính, công danh hoặc chuyện cưới hỏi trong nhà.

    3. Gia đình có người nằm mơ thấy rồng hoặc cá chép hóa rồng

    Giấc mơ cũng là một cách mà tiềm thức và vũ trụ “gửi tín hiệu” cho con người. Nếu có người trong nhà mơ thấy rồng, cá chép hóa rồng hoặc rồng bay lên trời, đó là dấu hiệu rõ ràng của phúc lộc đang đến gần. Rồng là linh vật tượng trưng cho quyền uy, tài vận và may mắn. Giấc mơ này thường gắn với việc thăng tiến trong sự nghiệp, làm ăn trúng lớn hoặc được quý nhân giúp đỡ.

    4. Tự nhiên nhà cửa sáng sủa, không khí trong lành, ít muỗi côn trùng

    Một ngôi nhà đầy sinh khí thường là dấu hiệu của trường khí tốt. Nếu thời gian gần đây bạn cảm nhận ngôi nhà của mình trở nên sáng sủa hơn, thoáng đãng dù không thay đổi gì lớn, kèm theo đó là hiện tượng ít muỗi, ít côn trùng thì đó là dấu hiệu phong thủy đang chuyển tốt. Đây là thời điểm phù hợp để khai trương, mở cửa hàng hoặc làm những việc quan trọng mang tính bước ngoặt.

    Dấu hiệu nhà có phong thủy tốt, điềm lành đang đến gầnDấu hiệu nhà có phong thủy tốt, điềm lành đang đến gần

    5. Trẻ nhỏ trong nhà cười đùa vui vẻ, ít quấy khóc

    Trẻ em vốn rất nhạy với nguồn năng lượng xung quanh. Nếu trẻ nhỏ trong gia đình bỗng nhiên hay cười, ăn ngủ ngoan, vui chơi hòa thuận thì chứng tỏ môi trường sống đang tích tụ nhiều năng lượng tích cực. Đây là điềm lành báo hiệu gia đình đang có quý khí, tài lộc dễ đến, vận trình gia đạo khởi sắc, dễ có người mang tin mừng ghé thăm.

    6. Ngẫu nhiên nhận được tiền hoặc lộc bất ngờ

    Nếu một ngày bạn tình cờ nhặt được tiền, được người khác cho lộc mà không ngờ tới, hoặc trúng một khoản nhỏ từ bốc thăm, trò chơi,… thì đó là dấu hiệu vận may tài chính đang khởi phát. Theo quan niệm dân gian, “lộc đến cửa, tiền rơi trúng tay” là biểu hiện rõ ràng cho thấy quý nhân sắp ghé thăm, các cơ hội làm ăn hoặc đầu tư có thể tự tìm đến.

    Những điềm lành đôi khi đến rất nhẹ nhàng, âm thầm nhưng lại mang ý nghĩa sâu sắc về mặt phong thủy và tinh thần. Khi gia đình bạn hội tụ nhiều dấu hiệu trên, đừng bỏ qua mà hãy đón nhận với lòng biết ơn, đồng thời sắp xếp lại công việc, kế hoạch để tận dụng thời điểm may mắn. Vận mệnh khởi sắc, tiền bạc vượng phát không còn là điều xa vời, chỉ cần bạn nắm bắt đúng lúc và hành động hợp lý.

    (Bài viết chỉ mang tính tham khảo)

  • Ở xã K’Lang, núi Hem cao nhất vùng, hiểm trở, đầy vực đá và thú rừng, ông Tư Hảo vốn là người gùi nông sản lâu năm, thuộc rừng như lòng bàn tay.

    1. Người đàn ông mất tích trên núi Hem

    Ở xã K’Lang, núi Hem cao nhất vùng, hiểm trở, đầy vực đá và thú rừng.
    Ông Tư Hảo, 53 tuổi, vốn là người gùi nông sản lâu năm, thuộc rừng như lòng bàn tay.

    Nhưng vào một buổi chiều tháng 6 cách đây 13 năm, ông lên núi hái măng, rồi… mất tích.

    Người làng đi tìm suốt 10 ngày không thấy.
    Công an huyện lên hiện trường, xác nhận có vết lở đất mới.
    Ai cũng nghĩ ông Tư đã bị đất đá vùi trong một khe núi nào đó.

    Mẹ ông đốt nhang suốt ba năm liền.
    Con gái ông—chị Hảo—mỗi lần nghe ai nhắc tên cha lại bật khóc.

    Thời gian trôi, người ta quen dần với nỗi mất mát ấy.
    Cho đến… năm nay.


    2. Cuộc gặp không ai ngờ

    Năm đó tôi 27 tuổi, là Tân, phóng viên của tòa soạn tỉnh. Tôi được cử về K’Lang để viết bài về rừng tự nhiên.

    Khi vào rừng chụp ảnh, tôi thấy một bóng người lom khom dưới cây dẻ rừng, đang chặt từng nhánh củi. Dáng người ấy… quen quen nhưng tóc dài, râu rậm.

    Tôi tiến lại gần hơn và sững lại.

    Là… ông Tư Hảo.

    Tôi lắp bắp:
    — Ơ… chú Tư?

    Ông lập tức lùi lại, ánh mắt cảnh giác như thú hoang:
    — Đừng theo tôi. Tôi không về đâu.

    Rồi ông ôm bó củi, chạy vụt vào rừng sâu.
    Nhanh một cách khó tin cho một người ngoài sáu mươi.

    Tôi đứng đơ người mấy phút rồi lập tức gọi cho trưởng Công an xã.

    Chiều hôm đó, cả xã như dậy sóng.
    Con gái ông Tư gào khóc:
    — Cha tôi còn sống! Cha tôi còn sống!

    Chính quyền lập đoàn vào rừng ngay hôm sau, gồm hơn 20 người: công an, dân quân, kiểm lâm và người nhà ông Tư.

    Mục tiêu: đưa ông Tư về.

    Nhưng họ không biết rằng sự thật trong hang đá sẽ khiến mọi thứ đảo lộn.


    3. Người đàn ông vừa mừng vừa sợ

    Chúng tôi mất gần năm giờ băng rừng mới thấy ông Tư. Ông đứng trên một mỏm đá nhìn xuống đoàn người, ánh mắt lo lắng.

    — Cha ơi! — Con gái ông Tư khóc nghẹn — Cha ơi cha về với con!

    Ông lắc đầu mạnh:
    — Không! Cha không về được!

    Cả đoàn sững lại.
    Trưởng Công an xã nói lớn:

    — Chú Tư, chú mất tích 13 năm, ai cũng tưởng chú chết rồi. Chú về đi!

    Ông Tư run run, cổ họng khô khốc:
    — Tôi… không thể. Trong hang còn… thứ mà mọi người không hiểu được đâu.

    Câu đó khiến tất cả rùng mình.
    Một cán bộ kiểm lâm hỏi dồn:

    — Thứ gì trong hang? Thú dữ à?

    Ông không trả lời.
    Chỉ nói:
    — Xin mọi người… đừng bước vào.

    Nhưng đã quá trễ.
    Sự sợ hãi trong ánh mắt ông chỉ khiến đoàn người càng quyết tâm.

    — Chúng tôi phải đưa chú về! — Một dân quân nói lớn.

    Thấy họ đến gần, ông Tư liều chạy về hang trước, quay lưng chắn ngang cửa đá, hét lên:

    — Ai vào tôi sẽ… sẽ liều mạng với người đó!

    Ông vốn hiền lành điềm đạm, chưa từng to tiếng với ai ở làng.
    Nên khi ông nói vậy, ai cũng đứng sững.

    Rốt cuộc, con gái ông tiến tới, nghẹn lời:

    — Cha… sao cha lại sợ tụi con đến vậy?

    Ông Tư cắn môi, nước mắt trào ra:
    — Vì trong hang… có người cần cha.
    — Người đó không thể rời núi này được.

    Tất cả đều hoang mang.

    Trong hang… có người?

    Ai?

    Một kiểm lâm thì thào:
    — Chẳng lẽ ông ấy sống chung với ai suốt 13 năm?

    Một dân quân khác đoán:
    — Hay là bắt được kẻ nào? Trốn truy nã?

    Chúng tôi đứng trước cửa hang, không ai dám đoán tiếp.

    Trưởng Công an xã gằn giọng:
    — Chú phải cho chúng tôi xem. Không thể giữ bí mật như vậy.

    Ông Tư run rẩy.
    Nhưng cuối cùng… ông lùi sang một bên, giọng nghẹn đi:

    — Vào đi. Nhưng xin mọi người… đừng làm con bé hoảng sợ.

    Con bé?

    Cả đoàn ồ lên.


    4. Bước vào hang – và sự thật khiến tất cả chết sững

    Chúng tôi bật đèn pin, bước vào.

    Hang không sâu, nhưng khô ráo và ấm.
    Bên trong, có những vật dụng thủ công: bếp bằng đá, chén bát làm từ tre, rổ đựng lá thuốc, một tấm chiếu làm từ vỏ cây.

    Nhưng thứ khiến tất cả chết đứng…
    là một cô gái khoảng 16 – 17 tuổi, tóc dài rối bời, ánh mắt hoảng loạn.

    Cô đang đứng nép vào vách đá, ôm chặt con búp bê làm từ vải vụn.

    Khi thấy đoàn người, cô hét lên bằng giọng nhỏ nhưng run:

    — Đừng bắt tôi… Đừng bắt tôi đi khỏi cha!

    Cả đoàn bàng hoàng.
    Con gái ông Tư ôm miệng:

    — Trời ơi… ai vậy cha?

    Ông Tư bước vào, đứng chắn trước cô gái như che chở:

    — Đây là… Hoa.
    — Cô bé… mà năm đó cả làng nghĩ đã chết trong vụ lở núi.

    Tất cả sững sờ.

    Cô bé Hoa — con gái út của chị Hạnh hàng xóm — đã mất tích đúng dịp ông Tư mất tích. Khi đó, người ta cho rằng cô chạy vào rừng rồi bị đất đá vùi trong trận sạt lở lớn.

    Cả làng khóc thương suốt nhiều tháng.

    Vậy mà… cô bé vẫn sống.

    Và suốt 13 năm qua… ông Tư đã nuôi cô trong hang này.

    Tôi choáng váng không thốt được lời.

    Trưởng Công an xã hỏi trong khi đôi tay run nhẹ:

    — Chú Tư… chuyện này… sao lại…?

    Ông Tư nhắm mắt, thở như người mang tội hơn một thập kỷ:

    — Ngày đó, tôi gặp Hoa ở gần chỗ chở măng. Tôi lỡ quát nó, nó hoảng chạy mất.
    — Rồi đất lở.
    — Tôi lao vào kéo nó ra.
    — Nhưng khi tôi vừa ôm nó chạy khỏi khu vực nguy hiểm thì một tảng đá lớn đập xuống, chắn lối ra.

    Ông ngừng lại, giọng nghẹn như ai bóp cổ:

    — Cả hai bị kẹt. Điện thoại không có sóng.
    — Tôi dìu con bé đi sâu vào hang tìm đường, nhưng phía trong chỉ là ngõ cụt.
    — Con bé bị thương nặng, hôn mê suốt mấy ngày.
    — Khi tỉnh lại… nó mất trí nhớ, không nhớ tên, không nhớ nhà, không nhận ra ai ngoài tôi.

    Hoa run run túm áo ông Tư như con mèo sợ hãi.
    Ông xoa đầu cô bé, ánh mắt hiền đến nhói lòng:

    — Tôi tìm lối ra suốt nhiều tuần nhưng vô vọng.
    — Rồi dần dần… tôi quen với việc sống ở đây.
    — Tôi dạy nó săn thú nhỏ, hái lá thuốc, trồng rau trước cửa hang.
    — Tôi… đã coi nó như con ruột.

    Con gái ông Tư bật khóc:

    — Sao cha không về báo cho mọi người? Sao phải ở đây luôn?

    Ông Tư cúi đầu:

    — Vì khi Hoa lớn dần… hễ nghe tiếng người lạ là hoảng loạn.
    — Nó luôn nghĩ ai cũng muốn bắt nó đi khỏi tôi.
    — Tôi sợ… đưa nó về mà gặp người lạ, nó sẽ hóa dại mất.

    Cô gái tên Hoa nức nở ôm ông Tư:

    — Cha… đừng bỏ con. Con sợ… người lạ…

    Cả hang im lặng.

    Chúng tôi hiểu vì sao suốt 13 năm ông Tư không trở về.

    Ông không bị kẹt.
    Không bị thương.

    Ông tự quyết định ở lại, để nuôi một đứa trẻ ông muốn bù đắp.

    Một lỗi lầm vô tình…
    trở thành lời hứa ông giữ suốt hơn một thập kỷ.


    5. Sự trở về đầy sóng gió

    Sau nhiều giờ thuyết phục, ông Tư đồng ý rời hang nhưng xin:

    — Xin mọi người nhẹ nhàng với con bé. Nó chưa từng gặp ai ngoài tôi.

    Chúng tôi đồng ý.

    Hoa được đưa xuống núi trong vòng tay của ông Tư.
    Cả làng đứng chật cả sân UBND xã khi họ trở về.

    Chị Hạnh—mẹ Hoa—nhìn thấy con, gào lên, lao tới.
    Hoa hoảng loạn hét thất thanh, bám chặt ông Tư.

    Cả làng chết lặng.

    Ông Tư ôm cô bé, nhìn chị Hạnh bằng ánh mắt chứa một nỗi đau lớn:

    — Tôi xin lỗi… vì đã không thể đưa nó về sớm hơn.
    — Nhưng tôi hứa… đã chăm nó bằng tất cả những gì tôi có.

    Ngày hôm đó, không ai biết nên vui hay nên khóc.

    6. Năm tháng sau

    Hoa được đưa đi điều trị tâm lý.
    Ký ức không thể hồi phục hoàn toàn, nhưng cô dần biết chấp nhận rằng mình không phải con ruột ông Tư.

    Cô được sống trong nhà của mẹ ruột, nhưng tuần nào cũng lên núi thăm ông Tư.
    Cô gọi ông là “cha nuôi”.

    Ông Tư vẫn sống trong căn nhà nhỏ cuối làng, đôi khi lên núi thăm lại hang đá cũ.

    Tôi hỏi ông một lần:

    — Chú có hối hận vì đã ở trên núi suốt 13 năm không?

    Ông mỉm cười, đôi mắt hằn sương gió:

    — Không. Vì tôi biết… tôi đã cứu được một mạng người.
    — Và tôi đã trả được lỗi lầm của mình.

    Ông nhìn về núi Hem, nơi chòm mây lững lờ trôi:

    — 13 năm… là cái giá phải trả cho sự bất cẩn của tôi ngày đó.
    — Nhưng cũng là 13 năm tôi có thêm một đứa con.


    7. Kết

    Câu chuyện về hang núi Hem trở thành chuyện kể của cả vùng.
    Nhưng với tôi, điều khiến tôi nhớ nhất… không phải sự kỳ lạ của hang đá, hay việc một người đàn ông sống sót suốt 13 năm.

    Mà là ánh mắt ông Tư khi nói:

    “Người ta tìm thấy tôi sau 13 năm… nhưng thật ra tôi chưa bao giờ thấy mình lạc đường.”

    Vì với ông,
    con đường ông chọn là con đường đưa một đứa bé từ bờ chết trở về với cuộc đời.

  • Người ‘ôm vàng’ đổ xô chốt lời

    Giá vàng thế giới quay đầu giảm mạnh trong phiên giao dịch sáng 3/12 khi hoạt động chốt lời gia tăng sau đà leo dốc lên mức cao nhất 6 tuần.

    Ngày 3 tháng 12 năm 2025, báo Tiền Phong đăng tải bài viết với tiêu đề “Người ‘ôm vàng’ đổ xô chốt lời”. Nội dung như sau:

    Theo dữ liệu thị trường, vàng giao ngay giảm 1,1%, xuống còn 4.186,89 USD/ounce vào sáng 3/12. Hợp đồng vàng tương lai tháng 2 cũng hạ 1,3%, chốt ở 4.220,80 USD/ounce. Việc giá điều chỉnh được đánh giá là diễn biến bình thường sau nhịp tăng mạnh gần đây.

    Ông Peter Grant – Phó chủ tịch kiêm Chiến lược gia kim loại cấp cao tại Zaner Metals – nhận định: “Đây nhiều khả năng chỉ là làn sóng chốt lời ngắn hạn. Trọng tâm chính của thị trường thời gian qua vẫn là kỳ vọng Fed cắt giảm lãi suất, và kỳ vọng này chưa có thay đổi đáng kể”. Ông cũng cho rằng thị trường kim loại quý đang trong giai đoạn tích lũy trước khả năng bứt phá, với mục tiêu 5.000 USD/ounce có thể đạt được vào đầu năm mới.

    Những tín hiệu hạ nhiệt từ kinh tế Mỹ, cùng với quan điểm ôn hòa từ các quan chức Fed, đang củng cố dự báo về một đợt cắt giảm 25 điểm cơ bản tại cuộc họp chính sách của Fed. Giới giao dịch hiện đánh giá xác suất này lên tới 89%.

    Bên cạnh đó, báo cáo việc làm ADP tháng 11 sẽ công bố vào ngày 4/12 và chỉ số Chi tiêu tiêu dùng cá nhân (PCE) tháng 9, thước đo lạm phát ưa dùng của Fed dự kiến ra mắt cuối tuần này, tiếp tục là yếu tố dẫn dắt xu hướng thị trường.

    12150436b2afc5e.jpg
    Giá vàng thế giới quay đầu giảm mạnh trong phiên giao dịch sáng 3/12 khi hoạt động chốt lời gia tăng sau đà leo dốc lên mức cao nhất 6 tuần. Ảnh: Business Recorder.

    Trong bối cảnh lãi suất thấp, giới phân tích cho rằng giá vàng vẫn giữ nhiều yếu tố thuận lợi trong trung hạn.

    Đáng chú ý, nhu cầu vàng từ các ngân hàng trung ương tiếp tục duy trì ở mức cao. Theo Hội đồng Vàng Thế giới (WGC), các ngân hàng trung ương đã mua vào 53 tấn vàng trong tháng 10, tăng 36% so với tháng trước và là mức mua ròng lớn nhất kể từ đầu năm 2025.

    Ở các kim loại quý khác, giá bạc sau khi chạm kỷ lục 58,83 USD/ounce vào phiên đầu tuần đã điều chỉnh nhẹ 0,1%, còn 57,90 USD/ounce. Tính từ đầu năm, giá bạc đã tăng hơn 100%. Ngân hàng Commerzbank cho biết không xuất hiện yếu tố mới thúc đẩy đà tăng, song tình trạng thiếu hụt nguồn cung thể hiện qua lượng tồn kho thấp tại các sàn giao dịch Thượng Hải, tiếp tục là động lực hỗ trợ, đồng thời dự báo giá bạc có thể nhích lên 59 USD trong năm tới.

    Bạch kim giảm 2%, xuống 1.624,90 USD/ounce, trong khi palladium tăng 2,3% lên 1.456,86 USD/ounce, phản ánh diễn biến phân hóa của nhóm kim loại quý trong bối cảnh thị trường chờ đợi tín hiệu rõ ràng hơn từ Fed.

    Báo VnExpress cũng đăng tải bài viết với tiêu đề “Giá vàng miếng lên gần 155 triệu đồng”. Nội dung như sau:

    Sáng 3/12, Công ty Vàng bạc đá quý Sài Gòn (SJC) niêm yết giá vàng miếng ở 152,8 – 154,8 triệu đồng mỗi lượng, tăng 300.000 đồng so với hôm qua. Tuy nhiên, giá kim loại quý đã giảm 1,1 triệu đồng so với mức kỷ lục 155,9 triệu thiết lập cách đây hai ngày.

    PNJ, Doji mua bán mặt hàng này tương tự SJC. Trong khi đó, Bảo Tín Minh Châu bán ra loại vàng này ngang các thương hiệu trên, nhưng chiều mua vào cao hơn 500.000 đồng, quanh 153,3 – 154,8 triệu đồng.

    Vàng nhẫn trơn, được SJC giữ nguyên, quanh 150,3 – 152,8 triệu đồng một lượng, còn PNJ, Doji báo giá ở 150,6 – 153,6 triệu. Nhẫn tròn trơn của Bảo Tín Minh Châu tiếp tục được niêm yết cao nhất trong các thương hiệu, tại 151,5 – 154,5 triệu.

    Vàng trong nước tăng theo đà đi lên của giá thế giới. Sáng nay, trên thị trường quốc tế giá vàng giao ngay tăng hơn 20 USD lên 4.226 USD một ounce. Quy đổi theo tỷ giá Vietcombank, vàng thế giới tương đương 134,5 triệu đồng, chênh hơn 20 triệu so với trong nước.

    Bạc thỏi, bạc miếng trong nước cũng tăng giá. Phú Quý mua bán mặt hàng này tại 2,20 – 2,27 triệu đồng một lượng, tăng 3% so với hôm qua. Còn Công ty Sacombank-SBJ niêm yết ở 2,14 – 2,19 triệu.

    Tỷ giá có xu hướng đi ngang. Vietcombank niêm yết giá USD tại 26.133 – 26.410 đồng, không thay đổi với hôm qua. BIDV báo giá đồng bạc xanh ở 26.175- 26.410 đồng.

    Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!

  • Nhà mẹ vợ tối có bốn cô con gái, ai cũng kén rể trừ chị Hai câ;;m đi;;ếc mà chẳng ai dám ngó

    Nhà mẹ vợ tôi có bốn cô con gái. Ba cô em đều hoạt bát, nhanh nhẹn, mỗi đứa một vẻ. Riêng chị Hai – vợ tôi – câm điếc từ nhỏ. Nhiều người thương, nhưng không ai muốn lấy, bảo “lấy về rồi cực thân”, “nó không nói được, sau này sao dạy con”, “lỡ bệnh tật thêm thì sao”.

    Mẹ vợ buồn nhất chuyện đó. Tôi từng thấy bà ngồi trước hiên, mắt dõi ra đường mỗi khi nghe có ai sang dạm hỏi ba cô em, xong quay vào lau mắt vì nghĩ đến đứa con gái câm lặng lẽ trong bếp.

    Còn tôi…
    Tôi cưới chị Hai.

    Nhưng không phải vì… yêu.


    1. Một lời hứa không biết mở đầu từ đâu

    Tôi gặp chị Hai trong một chiều mưa dầm trên đường về quê. Khi ấy tôi mới từ công trình về, người ướt nhẹp, xe chết máy. Tôi đứng bên đường loay hoay, thì một cô gái gầy nhỏ mặc áo mưa mỏng chạy tới, ra hiệu hỏi tôi có cần giúp không. Cô chỉ tay vào nhà bên đường. Tôi né được mấy câu xã giao, nhưng khi định cảm ơn thì mới nhận ra: cô không nghe được.

    Đó là chị Hai.

    Chị dắt tôi vào mái hiên nhà mẹ chị trú mưa. Mẹ chị – bà cụ dáng khòm nhưng nhanh nhẹn – lấy khăn lau cho tôi, đun nước gừng nóng đưa uống. Chị Hai đứng sau cột, nép người lại, như sợ làm phiền.

    Sau hôm đó, tôi vẫn qua lại. Nhà chị gần chỗ tôi làm. Bà cụ cứ coi tôi như con. Tôi quen dần với dáng người nhỏ nhắn, ánh mắt rụt rè của chị Hai. Cảm giác thương nhiều hơn là thích.

    – Con ạ, mẹ chỉ mong trước khi mẹ nhắm mắt, con Hai có người chăm… Nó tội lắm. Nếu con không chê…

    Tôi giật mình. Tôi đâu nghĩ xa như vậy. Nhưng nhìn dáng bà run run, nhìn ánh mắt biết ơn của chị Hai, nhìn cái cách chị nấu ăn, vá áo, lặng lẽ làm việc nhà… lòng tôi mềm lại.

    Tôi không yêu.
    Nhưng tôi thương.
    Và tôi nghĩ… lấy người hiền thì không thể khổ.

    Nên tôi gật đầu.


    2. Đám cưới nửa vui nửa buồn

    Ngày cưới, ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm: thương hại có, ngưỡng mộ có, tò mò cũng nhiều.

    Chị Hai mặc áo dài hồng nhạt, gương mặt cười mà mắt rưng rưng. Chị cúi đầu nhiều đến mức tôi phải đỡ vai chị để đi cho thẳng. Mấy cô em gái ríu rít, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi như muốn hỏi: “Anh rể có hối hận không?”

    Mẹ vợ cứ đứng nhìn chị Hai mãi. Mỗi lần chị cúi chào họ hàng, bà quay đi lau mắt.

    Trong buổi tiệc, vài người bạn tôi say khướt trêu:

    – Mày gan phết đấy.
    – Lấy người câm điếc, mai mốt có chuyện không cãi nhau được đâu nha.
    – Hay mày thương hại quá mà rước về?

    Tôi cười cho qua. Nhưng trong lòng nổi nhiều suy nghĩ không tên.

    Đêm cưới, khi đưa vợ về phòng, tôi mới thấy rõ chị run cỡ nào. Chị đứng trước tấm rèm cửa, tay nắm chặt vào nhau, chân như dính xuống sàn. Mỗi lần tôi bước lại gần, chị lại lùi một bước.

    Nhưng vẫn cố cười.

    Cười mà môi tím tái.

    Lần đầu tiên tôi thấy rõ: chị sợ tôi.


    3. Đêm tân hôn – và điều khiến tôi nghẹn lại

    Phòng tân hôn trang trí đơn giản. Chỉ có đèn vàng ấm, bàn trang điểm nhỏ, mấy bông hoa giấy.

    Tôi chưa kịp mở lời thì chị đã cúi xuống, đưa tôi một cuốn sổ cũ. Bìa sổ bằng vải, sờn mép, chắc được chị giữ lâu lắm rồi. Chị ra hiệu bảo tôi đọc.

    Tôi ngồi xuống giường, mở trang đầu tiên.

    Nét chữ nhỏ, đều nhưng run rẩy. Từng dòng như chứa cả đời chị:

    “Em không nói được.
    Em cũng không nghe được hết.
    Nhưng em vẫn luôn nghe được tiếng người ta cười nhạo sau lưng mình.”

    Tôi sững người.

    Trang tiếp theo:

    “Em biết anh lấy em là vì thương mẹ em.
    Em cũng biết anh không yêu em.
    Nhưng… em cảm ơn anh đã cho em một mái nhà.”

    Tim tôi nhói lên.
    Tôi chưa bao giờ nghĩ chị hiểu nhiều như vậy.

    Càng đọc, tôi càng thấy cổ họng nghẹn lại:

    “Em sẽ cố gắng để không trở thành gánh nặng.
    Anh muốn ăn gì, em sẽ học nấu.
    Anh muốn đi đâu, em sẽ đi sau anh.
    Anh không cần phải thương em nhiều…
    Chỉ cần… đừng ghét em.”

    Tôi ngẩng lên.

    Chị Hai đứng đó, tay siết mép váy, mắt đỏ hoe. Dưới ánh đèn, tôi thấy vai chị run từng nhịp nhỏ. Chị mím môi, cố nén nước mắt, rồi đưa tay lên, chậm rãi ký hiệu:

    “Em xin lỗi… vì em không hoàn hảo.”

    Khoảnh khắc ấy, tôi như bị ai bóp chặt tim.

    Tôi không thương hại nữa.
    Tôi thấy… mình tệ. Rất tệ.
    Tại sao tôi cưới một người mà không hiểu nỗi cô ấy?
    Tại sao tôi chưa từng tự hỏi chị sống trong bao nhiêu tổn thương?

    Tôi đứng dậy, bước lại gần. Chị hơi lùi, nhưng tôi nhẹ nhàng nắm tay chị.

    – Em không cần xin lỗi.
    Tôi nói chậm, rõ từng chữ, để chị đọc môi.

    Chị ngước mắt nhìn tôi. Trong mắt chị không chỉ là sợ hãi. Là hy vọng. Là mong manh. Là thứ cảm giác mà chỉ cần tôi buông tay, nó sẽ vỡ tan.

    Tôi nói tiếp:

    – Anh… không phải lấy em vì thương hại. Anh chỉ… chưa biết cách yêu thôi.

    Nước mắt chị lăn xuống.

    Rồi bất ngờ…
    Chị nhẹ nhàng đặt tay lên môi tôi, lắc đầu, ra hiệu: “Đừng nói dối em.”

    Cử chỉ ấy làm tim tôi xoắn lại.

    Không phải vì chị không tin tôi.
    Mà vì chị tin rằng mình không xứng để ai đó yêu.

    Tôi ôm chị vào lòng.
    Lần đầu tiên trong đời, chị run như một chú chim nhỏ.

    Tôi chưa bao giờ thấy ai yếu đuối đến vậy.
    Và cũng chưa bao giờ thấy ai cần được yêu đến vậy.


    4. Những ngày sau đó – và sự thật khiến tôi càng thương chị hơn

    Từ đêm đó, tôi bắt đầu để ý mọi điều nhỏ nhất về chị.

    Chị dậy trước tôi, nấu bữa sáng, gấp quần áo, quét sân, tưới cây. Chị làm mọi thứ nhẹ như sương, sợ gây tiếng động vì nghĩ tôi sẽ khó chịu.

    Chỉ có buổi tối, khi ngồi may vá hoặc viết nhật ký, chị mới thả lỏng. Đó là lúc tôi thấy chị đẹp nhất.

    Có hôm trời mưa to, sấm đùng đoàng. Tôi mở cửa phòng thì thấy chị ngồi dưới gầm bàn, ôm đầu, run bần bật. Tôi cúi xuống, chạm vào vai thì chị bật khóc—không phải bằng tiếng, mà bằng hơi thở đứt quãng.

    Tối đó, tôi đọc được trong sổ:

    “Ngày nhỏ em bị nhốt trong kho khi trời mưa lớn.
    Sấm sét làm em sợ.
    Em gọi mãi nhưng không ai nghe.
    Từ hôm đó… em mất giọng.”

    Tôi chết lặng.

    Hóa ra chị không phải không nói được.
    Chị mất tiếng từ một chấn thương tâm lý.

    Và điều đó khiến tôi càng muốn bảo vệ chị hơn.


    5. Khoảnh khắc tôi thực sự… yêu chị

    Một buổi chiều, khi tôi làm việc ngoài hiên, mấy người đàn ông trong xóm đến hỏi chuyện. Họ nói khá lớn, không biết chị đang tưới cây sau vườn vẫn nghe được.

    – Thằng này lấy con Hai là đúng rồi. Con nhỏ đó có ai thèm cưới.
    – Ờ, nó vừa câm vừa khờ, nuôi cũng cực.
    – Tội nghiệp thằng Quân, trai trẻ mà lấy vợ tật…

    Tôi định gạt đi như mọi lần. Nhưng vừa quay lại, tôi thấy chị Hai đứng chết lặng sau cánh cửa, tay ôm chặt chiếc rổ như sắp rơi.

    Mắt chị đỏ lên.
    Môi mím lại đến trắng bệch.
    Chị run như bị ai đánh.

    Tôi bước tới, cầm tay chị. Chị giật mình, rồi cúi gằm mặt, ra hiệu:

    “Không sao… Em quen rồi…”

    Câu đó như xẻ đôi tim tôi.

    Tối ấy, khi chị đặt bát canh lên bàn, tôi kéo ghế, nhìn thẳng vào chị và nói thật chậm:

    – Từ nay, trong nhà này, em không cần phải sợ. Không cần phải nhỏ bé. Không cần phải chịu ai miệt thị. Em là vợ anh. Là người quan trọng nhất.

    Chị ngẩng lên. Ánh mắt ngỡ ngàng, rồi lại rơi nước mắt.

    Tôi nắm tay chị, mỉm cười:

    – Anh yêu em.

    Lần này, chị không né tránh.
    Chị đặt tay lên ngực tôi, rồi lên môi tôi, như muốn chắc rằng tôi không nói chơi.

    Và rồi, lần đầu tiên kể từ khi cưới, chị chủ động ôm tôi.

    Một cái ôm nhẹ, run rẩy, nhưng chân thật đến mức tôi muốn giữ mãi.


    6. Một phép màu nhỏ

    Khoảng hai tháng sau đám cưới, tôi đang rửa mặt buổi sáng thì nghe tiếng thì thầm rất nhỏ, như hơi gió lướt qua tai:

    – “Anh…”

    Tôi giật bắn người.
    Quay lại, thấy chị đứng trước cửa phòng tắm, tay bịt miệng, mắt mở to.

    Tôi bước lại gần:

    – Em vừa… nói?

    Chị lắc đầu liên tục, rồi gật đầu, rồi lại lắc—không biết diễn tả sao. Nước mắt chị rơi xuống má.

    Tôi ôm chị, cả hai đều run.

    Không phải vì giọng nói ấy rõ ràng. Nó mỏng, yếu, đứt quãng. Nhưng đó là tiếng đầu tiên của chị sau nhiều năm.

    Đêm ấy, chị viết vào sổ:

    “Em không dám nói thêm vì sợ anh thất vọng.
    Nhưng em sẽ tập.
    Em muốn nói… với anh… bằng giọng của em.”

    Tôi viết thêm một dòng dưới đó:

    “Anh sẽ đợi.”


    7. Kết

    Đến bây giờ, khi tỉnh dậy mỗi sáng và nhìn thấy chị nằm co người bên cạnh, tay đặt lên ngực tôi như sợ tôi biến mất, tôi mới hiểu:

    Tôi không cứu chị.
    Chị mới là người cứu tôi – khỏi sự vô tâm, khỏi những tính toán, khỏi những suy nghĩ ích kỷ mà tôi từng mang theo.

    Người ta bảo tôi dại dột khi cưới chị.

    Nhưng nếu được chọn lại một lần nữa…
    Tôi vẫn sẽ chọn.
    Và lần này, tôi sẽ cưới chị vì yêu, chứ không phải vì lời hứa.

    Và đêm tân hôn ấy – đêm tôi chết lặng vì cuốn nhật ký của chị – chính là đêm đã mở ra cả một cuộc đời mới cho tôi.

    TOÀN BỘ NỘI DUNG TRÊN LÀ HƯ CẤU NHẰM MỤC ĐÍCH GIẢI TRÍ, HOÀN TOÀN KHÔNG CÓ THẬT. CẢM ƠN BẠN ĐỌC ĐÃ THEO DÕI CHÚNG TÔI!

  • Tôi đã đặt một camera ẩn trong phòng của tôi để lấy bằng chứng mẹ chồng lục lọi lấy vàng nhưng đâu có ngờ tôi phải chứng kiến cảnh tượng kinh tởm của chồng tôi đã dấm dúi làm suốt 10 năm qua

    Tôi tên Lan, 32 tuổi, lấy chồng được 7 năm. Nhà chồng tôi ở chung một căn nhà 3 tầng, mẹ chồng — bà Hường, tính vốn soi mói, hay lục lọi tủ của vợ chồng tôi với lý do “coi có thiếu đồ đạc gì không”.

    Tôi không tin tưởng bà lắm, nhất là từ ngày tôi phát hiện mất hai chiếc vòng vàng mẹ ruột cho trước khi cưới. Hỏi thì bà cười hềnh hệch bảo:
    “Nhà này làm gì có trộm?”

    Tôi nghi quá, bèn đặt một camera siêu nhỏ giấu sau chậu cây trong phòng, hướng thẳng vào tủ quần áo — định bụng theo dõi vài ngày để bắt tại trận.

    Tôi thậm chí còn bật chế độ gửi thông báo khi camera phát hiện chuyển động.


    Ba ngày sau.

    Đang làm ở công ty thì điện thoại rung liên tục: Camera phát hiện chuyển động trong phòng.

    Tôi mở ra xem.

    Đúng như tôi nghĩ:
    Bà Hường bước vào, đảo mắt, rồi bắt đầu mở tủ tôi lục từng ngăn.

    “Tốt rồi, bắt được rồi nhé,” tôi lầm bầm.

    Nhưng chưa đầy 20 giây sau…

    Cảnh tượng trên màn hình khiến tôi lạnh cả sống lưng.


    **KHÔNG PHẢI MẸ CHỒNG.

    MÀ LÀ CHỒNG TÔI.**

    Anh Dũng — chồng tôi — xuất hiện từ phía cửa. Anh nhìn quanh rồi rón rén khóa cửa lại.

    Tôi tưởng anh quay về nhà giữa giờ làm, nhưng điều tiếp theo xảy ra khiến tôi muốn nôn.

    Anh đi đến bên cạnh mẹ tôi, thì thầm gì đó. Bà gật đầu, nhếch mép cười.

    Rồi anh mở ngăn tủ đựng đồ lót của tôi, lôi ra một cái túi nhỏ màu đỏ — túi tôi đựng những thứ riêng tư nhất.

    Anh mở bung ra.

    Không phải vàng.

    Mà là… những tờ giấy ghi nợ.

    Những tờ giấy mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy trong đời.

    Bà Hường nói to, rõ ràng đến mức camera thu được:

    “Giữ kỹ vào, không để con Lan nó biết. Cái món nó gửi về cho tao hàng tháng, mày nhớ lấy trước một nửa. Con này ngu, dễ moi lắm.”

    Tôi như bị ai bóp tim.

    Lấy tiền tôi gửi cho mẹ chồng?
    Giấu giấy nợ trong tủ của tôi?
    Nhưng vì sao?

    Chưa kịp định thần, camera ghi tiếp cảnh khiến tôi buồn nôn:


    **CHỒNG TÔI QUỲ XUỐNG.

    NHƯ CON NỢ ĐANG CẦU CỨU.**

    Anh nói, giọng run:

    “Mẹ… con xin mẹ đừng nói với nó. Mười năm nay chuyện này kín rồi. Để nó biết là đời con tàn.”

    Bà Hường khoanh tay:

    “Muốn tao im thì mỗi tháng để tao giữ cái thẻ ATM của nó. Con Lan nó yêu mày như điếu đổ, nó không dám nghi đâu.”

    Dũng gật đầu lia lịa như kẻ đang chịu ơn.

    Tôi choáng váng.

    Mười năm?
    Anh nói mười năm?

    Nhưng tệ hơn vẫn còn ở phía sau.


    SỰ THẬT KINH TỞM NHẤT

    Dũng đứng dậy, nhìn quanh phòng tôi như kẻ trộm, rồi mở một cái hộp tôi chưa bao giờ thấy.

    Bên trong là hàng loạt hóa đơn bí mật:

    Tiền nhà cho một người phụ nữ khác

    Tiền viện phí của một đứa trẻ 8 tuổi

    Tiền học thêm

    Và một tờ giấy khai sinh…

    Camera zoom đủ gần để tôi thấy rõ dòng chữ:

    Tên cha: Dũng (chồng tôi).

    Tôi suýt đánh rơi điện thoại.

    Bà Hường khoát tay, nói câu chốt hạ:

    “Cứ giấu con Lan. Để nó nuôi mày còn nuôi cả con kia. Mày ngu chứ nó ngu hơn.”

    Tôi muốn hét lên.
    Muốn đập nát cái điện thoại.

    Nhưng tôi chỉ ngồi bất động — nước mắt chảy xuống bàn tay.

    Cuối video, chồng tôi đưa cho mẹ một xấp tiền tôi chưa bao giờ thấy anh có. Nhưng thứ làm tôi chết lặng là chiếc nhẫn cưới của tôi trong tay mẹ chồng.

    Bà cười khẩy:

    “Nó sắp phát hiện rồi. Lo mà dọn đường đi. Nhẫn tao giữ để khi cần còn mang chỗ khác.”

    Chồng tôi đáp:

    “Ừ… chuẩn bị ly hôn đi thì vừa. Con bé (nhân tình) nó giục rồi.”

    Tôi chết lặng.

    Mười năm chung sống.
    Tôi nuôi con riêng của anh với người khác.
    Tôi bị mẹ chồng moi tiền.
    Tôi bị chồng cắm sừng, cướp nhẫn cưới, chuẩn bị đá khỏi nhà…

    Và tất cả —
    nhờ cái camera giấu để bắt mẹ chồng trộm vàng —
    tôi đã tận mắt chứng kiến sự thật kinh tởm nhất đời mình.

  • Bố chồng già yếu ngồi xe lăn đã 10 năm nay, con cái cứ bón cơm là ông nhổ vào mặt, cho đến 1 hôm đám con không chịu nổi đem gửi ông vào viện dưỡng lão

    Ông Lê Văn Hách, 78 tuổi, từng là người đàn ông nghiêm khắc nhất xóm.
    Mười năm trước, ông bị tai biến, liệt nửa người, phải ngồi xe lăn, mọi sinh hoạt trông cậy vào vợ chồng con trai cả – anh Tấn và chị Hòa.

    Nhưng từ ngày bị liệt, tính ông thay đổi hoàn toàn. Ai bón cơm cho ông, ông đều nhổ phẹt thẳng vào mặt. Chửi, cắn, đánh, ném bát… đủ cả.

    Nhà có ba anh em. Hai đứa út viện cớ bận, để mặc vợ chồng anh cả hứng trọn mọi cơn giận của ông.

    Mười năm.
    Mười năm chịu đựng.

    Chị Hòa nhiều lúc uất đến nghẹn cổ, nhưng nghĩ ông già yếu, chị đành nuốt nước mắt.


    Cho đến buổi trưa hôm đó… tất cả đã vượt quá giới hạn

    Chị Hòa bón được đúng hai muỗng là ông Hách phun nguyên bát cháo nóng vào mặt.
    Ông còn quơ tay đập mạnh vào lồng ngực chị khiến chị suýt ngã.

    Lần đầu tiên trong suốt 10 năm, anh Tấn gào lên:

    “Con cũng chỉ là người, bố muốn tụi con chết theo bố luôn hay sao!?”

    Ba anh em họp lại ngay chiều hôm ấy và quyết định:

    Đưa ông vào viện dưỡng lão.
    Hôm nào rảnh sẽ vào thăm, nhưng không thể chịu kiểu này mãi.


    Nhưng có một điều họ không ngờ: bí mật của ông Hách không nằm ở bệnh… mà nằm ở cách chăm.

    Ngày đưa vào viện dưỡng lão, ba anh em đứng ngoài cửa, nấp sau dãy tủ theo dõi thử xem ông có còn “điên” như ở nhà hay không.

    Cô điều dưỡng trẻ bước vào, bưng bát cháo nghi ngút khói.

    Chị Hòa nín thở. Anh Tấn nắm chặt tay.

    Cô điều dưỡng cúi xuống dịu dàng:

    “Ông ơi, con xin phép lau miệng cho ông rồi mình ăn nha?”

    Cô chậm rãi:

    – vuốt chai Vaseline vào môi ông,
    – kê khăn lót dưới cằm,
    – điều chỉnh lại tư thế cổ bằng một miếng đỡ mềm,
    – rồi mới múc một muỗng rất nhỏ, đưa sát môi.

    Ông Hách… ăn.

    Nuốt rất chậm rãi nhưng hoàn toàn không phản ứng.

    Không nhổ, không cắn, không cáu gắt.
    Ông còn cố nhướng mắt lên nhìn cô điều dưỡng như muốn cảm ơn.

    Ba anh em nhìn cảnh đó mà bàng hoàng đến chết lặng.


    Điều dưỡng gọi họ vào, rồi nói một câu khiến ai cũng tái mét

    “Bố các anh chị không cố tình đâu.
    Ông bị rối loạn nuốt sau tai biến.
    Cứ khi bị đút vội, đút nhiều, hoặc đầu cổ đặt sai tư thế… ông sẽ phản xạ phun ra để khỏi sặc.
    Muốn ông ăn được, phải dùng cách chuyên môn. Ở nhà các anh chị lâu nay bón sai hết.”

    Cả đời họ nghĩ ông ghét bỏ, hằn học, trút giận…
    Nhưng thực tế ông đang chống chọi sự nghẹn – thứ có thể khiến ông chết ngay lập tức.

    Còn họ thì… hiểu lầm suốt 10 năm.

    Ba anh em đứng bật khóc như trẻ con.
    Anh Tấn cúi xuống nắm tay bố, nghẹn lại:

    “Con xin lỗi bố… con thật sự xin lỗi bố…”

    Ông Hách đưa mắt nhìn con trai, khóe mắt ngân nước.

    Ngày hôm đó, ba anh em ký giấy chuyển ông về chăm tại viện dưỡng lão – nơi có người chuyên nghiệp biết cách giúp ông ăn, ngủ, thở mà không bị đau đớn.

    Còn họ… mang theo cảm giác ân hận đến cuối đời:
    10 năm trách sai một người chỉ vì mình không đủ hiểu biết.

    TOÀN BỘ NỘI DUNG TRÊN LÀ HƯ CẤU NHẰM MỤC ĐÍCH GIẢI TRÍ, HOÀN TOÀN KHÔNG CÓ THẬT. CẢM ƠN BẠN ĐỌC ĐÃ THEO DÕI CHÚNG TÔI!

  • “Giấu ngay đứa trẻ này đi. Nó sẽ cứu cả gia đình bà trong 10 ngày tới”. ông thầy cú;/ng nổi tiếng ở làng dúi đứa bé vào tay vợ chồng bà Mơ nghèo nhất xóm,

    Đêm hôm đó, trời tối đen như mực, mưa lất phất. Vợ chồng bà Mơ – nghèo nhất xóm Rộc Dừa – đang nhóm bếp thì nghe tiếng gõ cửa hối hả.

    Ngoài sân là ông Nhàn, thầy cúng nổi tiếng cả vùng, người mà ai cũng tin vì bao năm “nói đâu trúng đó”.

    Ông Nhàn mặt tái xanh, áo choàng sũng nước, tay ôm một đứa bé đỏ hỏn chỉ bọc bằng mảnh vải nâu.

    Vừa bước vào nhà, ông dúi đứa bé vào tay bà Mơ, giọng run run:

    “Bà với ông giữ lấy. Đừng cho ai biết.
    Đứa trẻ này… là của quý. Giấu trong nhà 10 ngày, gia đạo sẽ đổi vận.
    Tôi có việc phải đi, không giải thích thêm được.”

    Nói rồi ông quay lưng bỏ đi, dáng người khuất trong mưa.

    Bà Mơ và ông Bảy nhìn nhau, tái mét.
    Nhà thì nghèo, cơm còn chẳng đủ ăn, lấy gì mà nuôi thêm một đứa bé lạ?

    Nhưng nhìn gương mặt nhỏ xíu, tím tái vì lạnh, bà đành lấy mền bọc lại, sưởi bên bếp than.


    Ngày thứ 2 – Dấu hiệu lạ

    Ông Bảy đi thả lưới buổi sáng, bình thường bắt được vài con cá lai rai, vậy mà hôm nay lưới nặng trĩu…
    Cả mẻ toàn cá to, cá lóc mập bằng bắp tay.

    Chiều, đôi vợ chồng bán được gần triệu bạc.
    Lần đầu tiên trong đời có tiền dư.

    Bà Mơ nhìn đứa bé đang ngủ say, lòng dấy lên cảm giác vừa thương vừa sợ.


    Ngày thứ 4 – Làng bắt đầu xôn xao

    Người ta truyền tai nhau:
    “Nhà nào mất trộm con nít thì báo lên xã!”

    Có nhà còn nói nửa đêm nghe tiếng phụ nữ gào khóc ngoài bìa tre, bảo rằng đứa con mới sinh của họ biến mất khỏi ổ.

    Bà Mơ nghe mà run bắn người, ôm chặt đứa bé lại.
    Trong lòng bắt đầu thấy có gì đó… không bình thường.


    Ngày thứ 5 – Chuyện kinh hoàng xảy ra

    Đêm đó, trời nổi giông.
    Trong nhà bỗng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, như có cả chục người đập cùng lúc.

    Ông Bảy run tay mở hé cửa.

    Bên ngoài không phải người.
    Mà là một con chó đen to bằng con bê, đứng chồm hổm giữa sân, mắt đỏ lòm, răng nhe ra như đang… cười.

    Nó không sủa.
    Nó chỉ nhìn.
    Nhìn thẳng vào bên trong nhà – nơi bà Mơ đang ôm đứa bé.

    Bà Mơ hét lên, quỳ sụp xuống, đứa bé bật khóc ré như xé màn đêm.

    Con chó đen rướn cổ lên tru một tiếng dài, rợn người.

    Ngay lúc đó… đứa bé trong tay bà bỗng im bặt.


    Bà Mơ nhìn xuống – và chết điếng

    Đứa bé không còn là đứa bé.

    Trong tay bà…
    là một lớp da trẻ con rỗng tuếch, nhẹ tênh như ai đó đã rút sạch tim gan xương thịt bên trong.

    Chỉ còn bộ da được khâu lại vụng về, mặt không có mắt, miệng không có lưỡi.

    Bà Mơ thét lên, ngã quỵ tại chỗ.

    Ngoài sân, con chó đen quay đầu chạy thẳng về phía bìa rừng, biến mất trong bóng tối.


    Ngay sáng hôm sau – bí mật được phanh phui

    Ông Nhàn trở lại, mặt hốc hác, quần áo rách tươm.
    Vừa thấy vợ chồng bà Mơ, ông đập mạnh gậy xuống đất:

    “Tôi dặn hai người giấu 10 ngày cơ mà!”

    Bà Mơ vừa khóc vừa run rẩy:

    “Thầy giao cho tụi tui cái gì vậy?! Đêm qua nó thành… thành thứ quỷ quái gì đó!”

    Ông Nhàn cười khổ, ngồi phịch xuống:

    “Đó đâu phải người. Đó là hình nhân thế mạng do người ta bỏ bùa để thế chỗ đứa bé bị bắt cóc trong làng.
    Ai giữ hình nhân 10 ngày thì quỷ sẽ không đòi mạng nhà đó.
    Nhưng nếu để quỷ lần ra sớm… thì coi như xong.”

    Ông nhìn thẳng vào hai vợ chồng, giọng nặng như đá đè:

    “Con quỷ đêm qua… nó đã đánh dấu nhà ông bà rồi.”

    Bà Mơ ngã quỵ, còn ông Bảy mặt trắng bệch không thốt nổi lời nào.


    Và chính từ đêm đó…

    Nhà bà Mơ bắt đầu nghe tiếng trẻ con khóc dưới gầm giường mỗi đêm.
    Cái bóng chó đen cứ xuất hiện ở cuối sân, nhìn trừng trừng.
    Cây cối trong vườn héo rũ, cá dưới ao nổi bụng trắng phau.

    Cả xóm thì thầm:
    “Giữ của quỷ thì quỷ tới đòi.”

  • Phát hiện tôi mắc b/ệnh UT, chồng công khai dắt người khác đi abc rồi gọi tôi đến đón

    Chiếc ô tô màu đen phanh kít lại ngay cạnh tôi. Cửa xe bật mở, một người đàn ông trung niên bước xuống, dáng vẻ điềm đạm nhưng ánh mắt sắc lạnh. Tôi thoáng nhận ra đó là bố của cô gái trẻ đang đứng cạnh chồng tôi.

    Ông ta nhìn chồng tôi với vẻ khinh bỉ tột độ, rồi quay sang nhìn cô con gái bằng ánh mắt thất vọng. Cô gái trẻ kia, lúc nãy còn vênh váo, giờ mặt tái mét, vội vàng buông tay chồng tôi ra.

    “Con làm cái trò gì thế này?!” Bố cô ta gằn giọng, “Cái thai trong bụng con là của thằng khốn này ư?!”

    Chồng tôi và cô ta sững sờ. Tôi cũng vậy. Một cái thai? Điều đó còn đau đớn hơn cả việc anh ta công khai đưa người khác về.


    Cái gối của kẻ phản bội

    Chồng tôi lắp bắp giải thích, nhưng ông bố gạt phắt đi. Ông ta quay sang nhìn tôi, ánh mắt bỗng trở nên nhẹ nhõm hơn một chút, như thể ông ta vừa tìm thấy một người đáng tin cậy giữa mớ hỗn độn này.

    “Cô là vợ của thằng này phải không?” Ông ta hỏi tôi.

    Tôi gật đầu, cổ họng nghẹn ứ.

    “Giờ thì tôi đã hiểu vì sao con gái tôi lại có thể cặp kè với một kẻ đã có vợ, và còn mang thai nữa,” ông ta nói, giọng đầy chua chát. “Hóa ra cô ta bị lừa.”

    Ông ta quay lại phía chồng tôi, ánh mắt tóe lửa: “Mày nghĩ mày là ai mà dám làm ra chuyện này? Mày nghĩ mày có thể lừa dối cả vợ mày và con gái tao như vậy sao? Cái loại đàn ông khốn nạn như mày không xứng đáng với bất cứ ai!”

    Ông ta nói rồi, đột nhiên vung tay tát chồng tôi một cái thật mạnh. Chồng tôi loạng choạng, ngã khụy xuống vũng nước mưa. Cô gái trẻ hoảng hốt đỡ lấy anh ta.

    Ông bố quay sang nhìn cô con gái: “Còn con nữa, về nhà ngay với bố! Từ giờ phút này, con không được phép qua lại với thằng này nữa!”

    Ông ta không nói thêm lời nào, chỉ nhìn tôi một cái thật lâu, như muốn nói lời xin lỗi. Sau đó, ông ta kéo cô con gái lên xe rồi phóng đi, bỏ lại chồng tôi và tôi giữa đêm mưa lạnh.


    Ai mới là người phải hạ gối?

    Chồng tôi cố gắng đứng dậy, quần áo lấm lem bùn đất, mặt tái mét. Anh ta nhìn tôi, ánh mắt không còn vẻ chế giễu hay khinh thường nữa, mà là một sự trống rỗng và hối hận.

    “Anh… anh xin lỗi…” Anh ta lắp bắp.

    Tôi nhìn anh ta, không nói một lời. Tôi không khóc, không la hét, không một chút cảm xúc nào. Đêm mưa hôm đó, tôi đã nhận ra một điều: người phải hạ gối không phải là tôi. Chính anh ta mới là kẻ phải quỳ gối trước sự thật trần trụi, trước những lỗi lầm mà anh ta đã gây ra.

    Tôi quay lưng bước vào xe. Anh ta vẫn đứng đó, dưới màn mưa tầm tã, nhìn theo bóng tôi khuất dần. Chiếc ô tô của tôi lăn bánh, bỏ lại anh ta một mình giữa đêm lạnh. Tôi biết, cuộc đời tôi sẽ rẽ sang một trang mới, mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn, dù không có anh ta bên cạnh. Cái bệnh tật này, có lẽ lại là một món quà, giúp tôi nhìn rõ hơn bộ mặt thật của những người xung quanh, và sống cho chính mình.