Danh mục: Chưa phân loại

  • Người chồng tức giận lao vào tát vợ sau khi nghe hàng xóm nói vợ chỉ cho mẹ ăn cháo trắng. Mẹ già lao đến ôm ngăn con trai lại, nói một câu khiến anh chết đứng… hối hận đã muộn.

    Cả thị trấn quê ven biển hôm nay như khoác lên một màu nắng hanh nhẹ. Những buổi sáng tháng tám ở vùng quê luôn có một vẻ bình yên đến lạ. Gió từ cánh đồng thổi về thoang thoảng mùi lúa và hơi nước từ con sông nhỏ sau làng. Tiếng rao loáng thoáng từ mấy cô bán bánh hỏi, tiếng con trẻ gọi nhau í ới chuẩn bị tới lớp, khiến từng nhịp sống trở nên thân thương.

    Một chiếc xe màu đen bóng loáng từ từ dừng lại trước ngã ba. Tài xế bước xuống mở cửa phía sau. Bên trong, Minh Khang, người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, trong bộ vest màu ghi sáng, dáng cao, gương mặt điềm đạm nhưng ánh mắt sắc nét, nhẹ nhàng bước ra. Trước khi cánh cửa xe khép lại, Khang khéo léo chỉnh lại cổ tay áo, ánh mắt lướt qua khung cảnh làng quê với chút cảm xúc khó diễn tả.

    Không ai nghĩ rằng người đàn ông này đã đứng đầu một công ty du lịch lớn nhất trong khu vực miền Trung. Và càng ít ai biết rằng, trước kia, anh chỉ là một cậu học trò chạy xe đạp cũ kỹ đến trường mỗi ngày, mê đá bóng và… mê ngắm một cô gái trích tóc cột gọn gàng ngồi bàn bên tên là Lan.

    Khang trở về quê lần này nhằm khảo sát đất đai để đầu tư xây dựng khu nghỉ dưỡng cộng đồng. Mọi thứ đã được đội ngũ đi trước chuẩn bị, nhưng chính anh muốn tự mình nhìn thấy quê nhà đang thay đổi từng ngày.

    Khang đi bộ dọc con đường làng. Đôi giày da đắt tiền bị dính ít bụi đất, nhưng anh không quan tâm. Mảng ký ức tuổi thơ lần lượt hiện về như những mảnh ghép thời gian: buổi chiều lội mương bắt cá, những lần đi học trễ, bị cô giáo phạt đứng hành lang cùng một người con gái cười tủm tỉm.

    Từ xa, anh nhìn thấy một sạp trái cây lề đường, mái che bằng tấm bạt hơi cũ, bên dưới là bàn gỗ chất đầy mận, xoài và một giỏ ổi xanh. Một cô gái đang lúi húi chọn trái, mái tóc dài buộc cao nhưng vài sợi rơi xuống trán vì gió thổi.

    Khang vô thức dừng bước.

    Là cô ấy.

    Dù bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn nhận ra. Nét hiền, dáng người gầy, đôi mắt trong trẻo từng khiến nhiều cậu trai âm thầm để ý trong lớp.

    Anh bước tới, giọng dịu đi:

    – Lan?

    Cô gái ngẩng lên. Trong khoảnh khắc, thời gian như đông lại. Đôi mắt ấy – từng rất sáng – giờ hơi lộ vẻ mệt mỏi. Lan mất vài giây để nhận ra anh.

    – Anh… Khang? – giọng cô run nhẹ. – Trời đất… là anh thật sao?

    Không chờ đợi, Lan bật cười, nụ cười chân phương và thật lòng. Cô vội chỉnh lại tóc, có chút ngại ngùng.

    – Lâu rồi không gặp. Anh về chơi hay về thăm nhà?

    – Về công tác một chút. Còn em… bán trái cây ở đây?

    Lan gật đầu, ánh mắt lấp lánh nhưng thấp thoáng điều gì đó giấu kín.

    Khang nhìn quanh. Sạp trái cây đơn giản, vài cái thùng xốp kê tạm. Chiếc xe đạp cũ dựng gần đó, và một cô bé chừng năm tuổi đang ngồi trong chiếc xe đẩy nhỏ, chân đu đưa nghịch hộp màu. Bé có đôi mắt giống Lan đến lạ.

    – Con gái em à? – Khang hỏi.

    Lan cúi xuống vuốt tóc con bé. Cô bé ngước lên, lễ phép:

    – Con chào chú.

    Giọng bé rõ ràng, dễ thương. Khang mỉm cười xoa đầu bé:

    – Con tên gì?

    – Con tên Hạ Lam ạ.

    Lan ngập ngừng trả lời, giọng nhẹ như gió:

    – Em… lấy chồng được sáu năm rồi. Đây là Hạ Lam, con gái em.

    Khang định hỏi thêm thì một giọng đàn ông khàn khàn vọng từ phía quán bia gần đó:

    – Lan! Đi đâu? Mang ly bia sang đây!

    Lan thoáng giật mình, như phản xạ.

    Cô bé co người lại. Hành động rất nhanh nhưng không qua được đôi mắt quan sát của Khang.

    Lan quay sang, nở nụ cười giả tạo:

    – Em mượn bàn ghế ở đó bán hàng nên lúc họ gọi thì em phải chạy sang phục vụ chút thôi.

    Khang không nói gì, nhưng ánh mắt anh trầm xuống.

    Bỗng nhiên, người đàn ông ấy xuất hiện. Trên tay cầm lon bia, hơi thở nồng nặc mùi rượu, dáng đi loạng choạng.

    – Ai đây? Khách hả?

    Lan vội giải thích:

    – Bạn học cũ của em…

    Người đàn ông nhìn Khang từ đầu đến chân, ánh mắt thiếu thiện cảm. Khang bình thản đáp:

    – Chào anh, tôi là bạn của Lan thời cấp ba.

    – Bạn? – hắn nhếch mép – Không mua thì đi chỗ khác. Đừng đứng đây mà nói chuyện.

    Lan khẽ kéo vạt áo Khang, ý bảo anh đừng nói tiếp. Khang nhìn thấy bàn tay cô run nhẹ.

    Hắn quay sang Lan, giọng gắt:

    – Cô còn đứng đó làm gì? Vô lấy bia!

    Lan cúi đầu, rồi dẫn Hạ Lam vào trong quán. Khang nhìn theo, lòng đột nhiên nặng như đá.

    Lan trở ra sau vài phút, tay bê khay bia, nụ cười gượng gạo trên môi. Khi đi ngang qua Khang, một lon bia trên khay trượt xuống do tay cô run. Khang nhanh tay đỡ lấy, tránh cho lon bia rơi xuống đất.

    – Em ổn chứ? – Khang hỏi nhỏ.

    Lan nhìn anh bằng ánh mắt mệt mỏi:

    – Em ổn. Không sao đâu.

    Nhưng đâu đó, giọng cô như nghẹn lại.

    Khang nhìn cô thật lâu. Mười năm trước, cô là lớp phó hoạt bát, mạnh mẽ. Vậy mà giờ đây, trước mặt anh chỉ là cô gái gầy gò, ánh mắt không còn ánh sáng.

    Anh hỏi:

    – Lan, em có hạnh phúc không?

    Lan im lặng. Giống như câu hỏi ấy chạm vào nơi cô giấu kín nhất.

    Cuối cùng, cô mỉm cười, một nụ cười không chạm đến đôi mắt:

    – Em… ổn mà.

    Nhưng Khang nhìn thấy ở khóe tay cô có một vết bầm nhỏ, không được che đi hoàn toàn.

    Trong đầu anh chợt vang lên những mảnh chuyện ngày xưa. Lan từng ước mơ lên thành phố học ngành thiết kế thời trang. Cô thích vẽ, từng đoạt giải cuộc thi thiết kế áo dài cho học sinh toàn tỉnh. Vậy mà giờ đây, ước mơ ấy đã bị chôn vùi dưới sạp trái cây và bữa ăn không đủ ngày hai bữa.

    Anh siết nhẹ tay, cảm thấy một nỗi tức giận âm ỉ.

    Trưa đến, Khang chủ động mua hết số trái cây của Lan. Lan hết sức ngạc nhiên:

    – Anh mua nhiều vậy để làm gì?

    – Tặng nhân viên.
    Rồi anh nghiêm giọng:
    – Lan, chiều anh quay lại. Em đừng đi đâu.

    Lan ngập ngừng, như muốn nói điều gì đó nhưng rồi chỉ gật đầu.

    Khang rời đi. Trên xe, anh trầm ngâm. Tài xế nhìn gương chiếu hậu, hỏi:

    – Sếp, có cần tôi giúp gì không?

    – Tìm giùm tôi thông tin về người đàn ông nãy, tên gì, làm gì.

    Tài xế hơi ngạc nhiên:

    – Sếp định…?

    – Chỉ là muốn biết rõ hoàn cảnh một người bạn cũ.

    Ánh mắt Khang nhìn ra ngoài cửa kính xe. Cánh đồng lùi dần phía sau, nhưng sự day dứt lại càng rõ trong tâm trí.

    Anh đã mất Lan một lần. Và anh không muốn nhìn thấy cô cứ thế chìm trong nỗi uất ức thêm lần nữa.

    Buổi chiều, Khang quay lại. Trời bắt đầu chuyển gió, bầu trời vương chút mây đen báo hiệu mưa đến. Lan đang gom trái cây cất vào thùng xốp, có vẻ như cô muốn đóng hàng sớm hơn mọi ngày.

    Khang hỏi:

    – Em sắp về à?

    Lan trả lời, giọng khẽ:

    – Con em sốt từ trưa. Em muốn đưa bé đi khám.

    Khang nhìn thấy Hạ Lam nằm trong chiếc xe đẩy, mặt đỏ bừng, mắt lim dim. Anh cúi xuống đặt tay lên trán bé:

    – Sốt khá cao rồi. Để anh đưa hai mẹ con tới bệnh viện.

    Lan lắc đầu:

    – Không cần đâu. Em tự được.

    Đúng lúc đó, người đàn ông say xỉn khi trưa từ xa đi tới. Tay hắn cầm chai rượu còn dang dở, giọng lè nhè:

    – Lan! Cô lại giấu tiền hả? Bán được bao nhiêu đưa đây!

    Lan giật mình ôm lấy túi xách.

    Khang đứng chắn trước hai mẹ con, giọng bình tĩnh:

    – Anh ấy nói hơi nhiều rồi. Để cô ấy đưa con đi khám trước đã.

    Người đàn ông nhìn thấy Khang, trợn mắt:

    – Đồ lắm chuyện! Mày là gì của nó?

    Lan vội kéo tay Khang:

    – Anh đừng nói gì nữa… làm ơn.

    Nhưng Khang không nhúc nhích. Anh nhìn thẳng vào người đàn ông kia, ánh mắt lạnh nhưng không gây hấn.

    – Tôi là người sẽ không đứng nhìn một đứa trẻ bị bỏ mặc trong lúc sốt cao.

    Người đàn ông lao tới túm áo Khang, nhưng Khang tránh được và giữ chặt cổ tay hắn, chỉ dùng lực vừa đủ để ngăn không cho hắn làm điều dại dột.

    – Để cô ấy đưa con đi khám. Nếu anh còn cản trở, tôi sẽ nhờ công an làm việc vì hành vi gây rối nơi công cộng.

    Lan sợ điều này sẽ khiến mọi chuyện tệ hơn, vội đứng giữa:

    – Đừng mà… anh Khang, em xin anh.

    Người đàn ông ngã xuống thềm bậc vì loạng choạng, còn tiếp tục la hét.

    Dân xung quanh nghe thấy bắt đầu xì xào:
    “Lại say rồi hả?”,
    “Khổ con Lan…”,
    “Mấy lần rồi còn gì…”.

    Lan đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Cô ôm lấy con, nước mắt rơi xuống tóc bé.

    Khang nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô:

    – Lan, đi thôi. Đừng sợ. Có anh ở đây.

    Lan nhìn anh rất lâu. Có lẽ lần đầu tiên sau nhiều năm, cô thấy có người đứng cạnh mình, bảo vệ mình.

    Cuối cùng, cô gật đầu.

    Xe của Khang đưa Lan và Hạ Lam đến bệnh viện huyện. Bác sĩ chẩn đoán bé bị sốt virus, cần hạ sốt và theo dõi.

    Lan ngồi ghế đợi, tay run run đặt trên trán con gái.

    – Cảm ơn anh… nếu không có anh… chắc em không đưa Lam đi được.

    Khang ngồi đối diện, ánh mắt ấm áp:

    – Lan, em không nợ anh gì cả.

    Lan nhìn con gái ngủ trong vòng tay mình, giọng nghẹn như đang nói với chính bản thân:

    – Em nghĩ mình có thể chịu đựng được. Chỉ cần vì con. Chỉ cần nhẫn nhịn là được.

    Khang nhìn cô, nói chậm rãi từng chữ:

    – Không ai đáng phải đánh đổi bình yên của mình bằng sự nhẫn nhịn vô hạn.

    Lan im lặng.

    – Em có muốn thoát khỏi cuộc sống đó không? – Khang hỏi.

    Lan nhìn anh, ánh mắt mờ đi:

    – Nếu mọi thứ đơn giản vậy… em đã rời đi từ lâu rồi.

    Khang nắm tay Lan, siết nhẹ:

    – Không có gì đơn giản. Nhưng em không phải một mình.

    Lan ngước lên. Nhưng trong đôi mắt ấy là cả một cuộc chiến nội tâm.

    Cánh cửa bệnh viện khép lại phía sau, nhưng mở ra một điều khác. Một quyết định mà Lan chưa từng dám nghĩ tới.

    Và từ khoảnh khắc đó, cuộc đời cô bắt đầu bước sang một lối rẽ mới.

    CHƯƠNG 2 — Những bằng chứng trong bóng tối

    Trời tối dần khi Minh Khang rời bệnh viện huyện. Gió đêm từ cánh đồng ùa về, mang theo mùi lúa non và tiếng ve muộn. Khang đứng ở hành lang, nhìn vào phòng bệnh nơi Lan đang ngồi cạnh giường, nhẹ nhàng đặt khăn ấm lên trán bé Hạ Lam. Ánh đèn hắt lên gương mặt mệt mỏi nhưng đầy yêu thương của Lan.

    Anh cảm giác như mình đang nhìn thấy lại những năm tháng tuổi trẻ. Như thể thời gian chưa bao giờ trôi qua.

    Lan ngồi lặng bên cạnh giường bệnh. Cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái. Từ lâu cô đã quen với việc tự mình xoay xở mọi thứ — từ buổi sáng dậy sớm lấy hàng, đến việc tìm cách tránh cho chồng biết mỗi khi có tiền dư chút đỉnh. Con gái là nguồn sống duy nhất giữ cô lại.

    Khang trở vào với hai cốc sữa nóng.

    – Em uống đi, cả ngày chưa ăn gì.

    Lan đón lấy, ngượng ngùng:

    – Anh không cần phải lo cho em như vậy đâu.

    – Vì anh muốn.

    Câu trả lời đơn giản nhưng khiến Lan lặng người. Khang luôn vậy — thẳng thắn, rõ ràng, không vòng vo. Cô từng thích ở anh điều đó, nhưng cũng chính điều ấy khiến cô không dám lại gần.

    Không phải vì anh không đủ tốt. Mà vì cô không còn xứng đáng với những điều tốt đẹp.

    Lan siết nhẹ ly sữa. Cô cúi mặt, giọng nghẹn:

    – Anh biết không, nhiều lúc em nghĩ… giá mà mình không lấy chồng vội. Giá mà em cố gắng hơn để học đại học.

    Khang dịu dàng:

    – Lan, cuộc đời đâu phải luôn đi đúng đường.

    Lan khẽ cười, nụ cười nhạt như một hơi thở buồn.

    – Em tự chọn con đường này. Ai cũng nói cuộc sống là do mình quyết định. Nhưng đôi khi, người ta đâu biết được phía trước là gì.

    Khang nhìn cô chăm chú. Khi xưa, anh từng muốn tỏ tình với Lan, nhưng trước kỳ thi tốt nghiệp một tuần, Lan bất ngờ chuyển trường. Rồi nghe đâu cô lập gia đình sớm, sinh con rồi ít xuất hiện trước bạn bè.

    – Lan, hôm nay anh hỏi lại.
    Ánh nhìn anh trở nên nghiêm túc:
    – Em có hạnh phúc không?

    Lan im lặng rất lâu. Tới mức tiếng máy điều hòa trong phòng bệnh cũng trở nên rõ ràng.

    Cô hít một hơi thật sâu, nói như thừa nhận:

    – Không.

    Một chữ thôi, nhưng như con dao xoáy vào ngực Khang.

    Lan nói tiếp, giọng run rẩy:

    – Em tưởng rằng… chỉ cần mình nhẫn nhịn thì anh ấy sẽ thay đổi. Nhưng càng nhẫn nhịn, mọi thứ càng tệ hơn.

    Khang nắm tay Lan, bàn tay anh ấm và chắc chắn.

    – Từ giờ, em không cần phải chịu đựng một mình nữa.

    Lan định rút tay về nhưng Khang giữ lại. Sự kiên định ấy khiến cô vừa cảm động vừa lo sợ.

    Khoảng gần 10 giờ đêm, Lan nhận điện thoại. Hiển thị tên chồng. Lan bất giác cứng người. Cô đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ bệnh viện, như sợ người đàn ông kia sẽ đột ngột xuất hiện.

    Khang thấy rõ sự sợ hãi ấy.

    – Em cứ nghe đi. Anh ở đây.

    Lan run run bấm máy.

    – Alô?

    Giọng người đàn ông vang lên, đầy bực bội:

    – Tại sao đến giờ cô chưa về? Cô đang ở đâu?

    Lan nuốt nước bọt:

    – Con sốt. Tôi đưa con đi khám.

    – Con sốt thì liên quan gì đến việc cô không về? Cô làm như cô bận rộn lắm ấy!

    Khang nghe rõ từng chữ. Lan dừng lại một giây, rồi nói khẽ:

    – Em sẽ về khi con đỡ.

    – Về ngay! Cô tưởng cô là ai?

    Khang giật lấy điện thoại từ tay Lan trước khi cô kịp phản ứng.

    – Chào anh, tôi là Minh Khang, bạn học của Lan. Cô ấy đang chăm con ốm. Mong anh tôn trọng điều đó.

    Giọng đầu dây bên kia nghe như bị chọc tức:

    – Mày là cái gì mà xen vào chuyện gia đình tao?

    – Là người biết đâu là giới hạn. – Khang nói chắc chắn – Nếu anh tiếp tục đe dọa Lan, tôi sẽ làm việc với cơ quan chức năng.

    Lan hốt hoảng:

    – Khang, đừng!

    Người đàn ông hét vào điện thoại:

    – Tao nói cho mày biết: Lan là vợ tao. Đừng có mà nhiều chuyện! Tao sẽ đến đó ngay!

    Khang bình tĩnh tắt máy.

    Lan gần như bật khóc:

    – Anh không hiểu đâu. Anh làm vậy sẽ chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn!

    Khang đặt tay lên vai cô:

    – Lan, em không thể mãi sống như vậy. Anh sẽ giúp em. Nhưng em phải tin anh.

    Ánh mắt cô ngập nước, nhưng lần đầu trong nhiều năm, cô cảm nhận được có người đứng về phía mình.

    Hai giờ sáng. Bé Hạ Lam đã ngủ ổn định. Lan nằm gục bên cạnh giường bệnh, mệt mỏi đến mức không còn sức để khóc. Khang đứng tựa bên cửa sổ, điện thoại trên tay.

    Tài xế của anh vừa gửi đến một tập hình.

    Hình ảnh người đàn ông chiều nay uống bia ở quán
    Camera trích xuất góc đường nơi Lan dựng sạp trái cây
    Tiếng nói của người dân xung quanh: “Ảnh say suốt ấy mà.”

    Có cả đoạn ghi âm một người hàng xóm kể với tài xế:

    – Tội nghiệp con Lan. Gần như ngày nào cũng bị la mắng… nhiều lúc nghe tiếng đồ đạc đập xuống còn giật mình.

    Khang siết chặt điện thoại, mắt anh tối lại.

    Anh sẽ không để người phụ nữ ấy tiếp tục sống trong bóng tối.

    Sáng hôm sau, Lan tỉnh dậy thấy Khang vẫn ngồi đó, áo vest còn chưa thay. Anh đã thức cả đêm? Cô bật dậy:

    – Anh… không về khách sạn nghỉ à?

    – Anh muốn ở đây để phòng khi hai mẹ con cần gì.

    Lan nhìn anh. Trong mắt cô thoáng lên sự biết ơn sâu sắc.

    – Em nghĩ… em nên về nhà. Nếu không về, anh ấy sẽ tìm đến đây. Em sợ anh ấy làm ầm lên rồi ảnh hưởng bệnh viện.

    Khang nhìn cô rất lâu, rồi hỏi:

    – Lan, em có tin anh không?

    Cô cắn môi, khẽ gật đầu.

    – Tin.

    – Vậy hãy nghe anh.

    Anh mở điện thoại, đưa cho Lan xem những đoạn ghi âm và hình ảnh thu thập được.

    – Anh đã nhờ người trích xuất camera lân cận. Đây là bằng chứng chứng minh em và bé không an toàn khi ở chung với anh ta.

    Lan sững sờ, trái tim thắt lại vì xấu hổ lẫn đau đớn.

    – Anh… làm tất cả những thứ này từ bao giờ?

    – Từ tối qua.

    Lan không nói được nữa. Cô siết chặt tay, cảm giác như toàn bộ lớp vỏ bọc của mình bị bóc trần. Cô từng nghĩ mình mạnh mẽ, đủ sức chịu đựng. Ai ngờ, sự im lặng của cô chỉ khiến người khác càng thêm quyền lực.

    Khang tiếp lời:

    – Lan, anh biết em sợ. Nhưng em đâu phải người sai.

    Lan cúi đầu:

    – Em không biết bắt đầu từ đâu. Em không có tiền. Không có nơi để đi. Em… không có ai.

    – Em có anh.

    Câu nói ấy khiến Lan gần như bật khóc. Cô quay đi, nước mắt rơi trên mu bàn tay.

    Khang nhẹ giọng:

    – Trưa nay, anh đưa em đến một nơi. Ở đó có người có thể hỗ trợ em làm thủ tục pháp lý và bảo vệ quyền của hai mẹ con.

    Lan mở to mắt:

    – Thủ tục gì?

    – Thủ tục tách biệt. Tạm thời bảo vệ hai mẹ con khỏi người đó.

    Lan run rẩy lắc đầu:

    – Nếu anh ấy phát hiện… anh ấy sẽ…

    – Anh ấy sẽ không thể làm gì nữa khi mọi thứ đã có cơ quan pháp luật vào cuộc.

    Cô nhìn anh, hoài nghi:

    – Anh nghĩ mọi thứ đơn giản như vậy sao?

    Khang bước lại gần, nói rõ ràng từng chữ:

    – Không đơn giản. Nhưng anh sẽ không để em đối mặt một mình.

    Buổi trưa hôm đó, Khang đưa mẹ con Lan đến Hội phụ nữ của thị trấn — nơi chuyên tiếp nhận các trường hợp vợ bị đối xử tệ và con nhỏ cần được bảo vệ. Chủ tịch hội là một người phụ nữ trung niên, gương mặt hiền từ nhưng ánh mắt rất cương quyết.

    Bà nói với Lan:

    – Cháu không phải người đầu tiên. Và cũng không phải người cuối cùng cần giúp đỡ. Cháu đừng xấu hổ. Cháu đang làm điều đúng đắn để bảo vệ con mình.

    Lan bật khóc ngay tại chỗ.

    Khang đứng bên cạnh, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô như lời khẳng định: “Anh ở đây”.

    Cán bộ hội phụ nữ hỏi:

    – Cháu đã có bằng chứng chưa?

    Lan lí nhí:

    – Cháu… chưa.

    Khang đưa điện thoại ra.

    – Bằng chứng đây. Hình ảnh, lời ghi âm, và lời khai của người dân xung quanh.

    Cán bộ nhìn Khang, ngạc nhiên:

    – Chú làm hết những thứ này trong một đêm?

    – Vì cô ấy đáng được bảo vệ.

    Trong mắt Lan, lần đầu tiên sau nhiều năm, có người vì cô mà đứng ra đấu tranh.

    Chiều tối, trên đường về, Lan ngồi ghế sau ôm bé Hạ Lam. Cô nhìn cảnh vật lướt qua cửa kính: cánh đồng, con mương, những mái nhà cũ kỹ. Quê hương đột nhiên trở nên quá chật chội. Sống nhiều năm ở đây, vậy mà cô chưa bao giờ thấy nơi này ngột ngạt đến vậy.

    – Khang… thật ra em sợ…

    – Em sợ điều gì?

    Lan nói trong khó khăn:

    – Em sợ rời đi rồi không thể tự nuôi con. Sợ tương lai không biết đi đâu về đâu.

    Khang xoay người, ánh mắt anh kiên định, mạnh mẽ:

    – Lan, em vốn có sức mạnh. Chỉ là bị hoàn cảnh làm mờ đi thôi.

    Anh tiếp:

    – Nếu cần một nơi làm lại từ đầu, anh có thể giúp em tìm việc, thuê nhà, ổn định cuộc sống.

    Lan thở dài, giọng khàn:

    – Tại sao anh lại giúp em nhiều như vậy? Em không còn là Lan ngày xưa nữa.

    Khang mỉm cười buồn:

    – Với anh… Lan ngày xưa chưa từng mất đi.

    Tim Lan chợt lỡ một nhịp.

    Tối hôm ấy, gió thổi lạnh hơn mọi đêm.

    Lan ôm Hạ Lam vào lòng, nằm trên chiếc giường trong căn phòng tạm của Hội phụ nữ. Ngoài cửa sổ là tiếng dế kêu, tiếng xe thi thoảng chạy qua.

    Cô nghĩ về quá khứ. Về người đàn ông cô từng yêu và tưởng sẽ cùng mình xây dựng gia đình. Về những hy vọng tắt ngấm dần trong nước mắt.

    Cô từng nghĩ rời đi là điều quá xa vời. Nhưng bây giờ… một cánh cửa đang mở ra.

    Lan khẽ nhìn bé Hạ Lam đang ngủ say. Mái tóc mềm xõa ra trước trán. Con gái là lý do duy nhất khiến cô còn đứng vững đến hôm nay.

    – Con ơi… mẹ sẽ mạnh mẽ. Vì con.

    Ở bên ngoài, Khang đứng dựa vào ban công, nhìn về phía căn phòng sáng đèn nơi hai mẹ con Lan đang ngủ.

    Anh lấy điện thoại, mở hình Lan thời cấp ba — cô gái mặc áo dài trắng, cười rạng rỡ trong buổi chụp hình kỷ yếu.

    – Lan, lần này anh sẽ không để em biến mất khỏi cuộc đời anh một lần nữa.

    Ánh trăng rọi xuống khuôn mặt người đàn ông. Quyết tâm của anh sắc như thép.

    Ngày mai, bước tiếp theo sẽ bắt đầu.
    Thu thập chứng cứ cuối cùng. Và đối mặt trực tiếp.

    CHƯƠNG 3 — Ánh sáng sau cơn giông

    Buổi sáng hôm sau, trời đổ mưa lất phất. Những hạt mưa rơi trên mặt đường nhựa thành từng chấm tròn nhỏ rồi tan vào nhau. Trên con đường dẫn về Hội phụ nữ thị trấn, hàng cây phượng vĩ lay động trong gió, rũ xuống những cánh hoa đỏ còn sót lại của mùa hè.

    Lan đứng trước cửa sổ, nhìn ra khoảng sân ướt mưa. Cô nhẹ nhàng chải tóc cho bé Hạ Lam. Trong mắt trẻ con, thế giới lúc nào cũng đơn giản. Bé ôm con gấu nhỏ, hỏi:

    – Mẹ ơi, mình có về nhà nữa không?

    Lan chậm rãi đáp:

    – Tạm thời mình sẽ ở đây. Ở đây an toàn hơn.

    Bé nghiêng đầu:

    – An toàn là sao mẹ?

    Lan ôm con vào lòng, giọng mềm đi:

    – An toàn là nơi con không phải sợ điều gì cả.

    Nói câu đó, chính cô cũng thấy cay sống mũi.

    Minh Khang đứng ở hành lang bên ngoài, nghe hết cuộc đối thoại. Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời xám. Mưa khiến mọi thứ lặng hơn, nghiêm túc hơn.

    Tài xế của Khang cầm theo một tập tài liệu bước đến:

    – Sếp, đã thu thập xong lời khai của ba hộ dân xung quanh. Tất cả đều xác nhận hành vi đối xử tệ của anh ta.

    Khang gật đầu.

    – Còn công an phường đã hẹn giờ làm việc chưa?

    – Dạ rồi. Hai giờ chiều hôm nay.

    Khang siết chặt tay thành nắm đấm, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh.

    Hôm nay là ngày quyết định.

    Anh bước vào phòng, nơi Lan đang dỗ bé ăn cháo.

    – Lan, chiều nay em sẽ đến làm việc cùng cán bộ pháp luật. Họ sẽ lập hồ sơ để bảo vệ hai mẹ con.

    Lan dừng tay, ngạc nhiên:

    – Nhanh vậy sao?

    – Vì anh đã chuẩn bị từ trước khi hỏi ý em. – Khang nhìn cô thẳng thắn – Anh biết nếu hỏi, em sẽ từ chối. Nhưng anh muốn em có cơ hội để tự chọn.

    Lan nhìn anh, ánh mắt rung lên đầy xúc động. Cô chậm rãi nói:

    – Cảm ơn anh.

    14 giờ chiều – Trụ sở công an phường

    Lan ngồi đối diện bàn làm việc. Cán bộ pháp luật là một người phụ nữ trẻ, gương mặt nghiêm túc nhưng thái độ rất nhẹ nhàng. Bà hỏi Lan:

    – Cháu có chắc muốn làm hồ sơ tách biệt và yêu cầu bảo vệ an toàn không?

    Lan hít thật sâu. Bên cạnh cô, Khang lặng lẽ gật đầu như tiếp thêm sức mạnh.

    Lan nhìn xuống bàn tay mình. Những vết bầm ngày nào đã nhạt màu, nhưng nỗi đau trong lòng thì vẫn còn.

    – Dạ. Cháu chắc.

    Cán bộ gật đầu.

    – Khi hồ sơ này nộp, tạm thời anh ấy sẽ bị yêu cầu giữ khoảng cách. Cháu và con gái sẽ được bảo vệ.

    Lan nghe từng lời, trái tim như được tháo bỏ một sợi dây trói.

    Cô ký vào giấy.

    Nét chữ hơi run, nhưng dứt khoát.

    Khang đứng cạnh, đặt nhẹ tay lên vai Lan. Trong khoảnh khắc đó, cô biết rằng mình không còn đi trong bóng tối một mình nữa.

    Trời tạnh mưa khi họ rời khỏi trụ sở công an. Lan bế Hạ Lam, bước đi chậm rãi trên vỉa hè ướt nước.

    – Anh Khang… em không biết nói gì mới đủ. – Lan khẽ nói – Em nợ anh quá nhiều.

    Khang lắc đầu:

    – Em không nợ gì anh cả. Anh làm vì anh muốn thấy em được hạnh phúc.

    Lan nhìn anh. Mắt cô tràn đầy sự biết ơn.

    – Hạnh phúc…? Em không biết mình có xứng đáng nữa không.

    Khang nhìn cô, ánh mắt sâu và ấm:

    – Lan, ai cũng xứng đáng với bình yên. Chỉ là em quên điều đó quá lâu.

    Tối hôm đó, Khang đưa mẹ con Lan về lại Hội phụ nữ. Cô bé đã ngủ gục trên vai Lan.

    Khang hỏi nhẹ:

    – Sau khi ổn định, em muốn làm gì?

    Lan suy nghĩ một lúc rồi đáp:

    – Em muốn bán trái cây tiếp. Nhưng lần này là quầy riêng của em. Không còn ở gần quán bia nữa.

    – Anh sẽ giúp em thuê mặt bằng tốt hơn. Em có thể bắt đầu lại.

    Lan bật cười nhẹ:

    – Anh luôn làm mọi thứ trở nên dễ dàng như vậy sao?

    – Không dễ. Nhưng anh kiên nhẫn.

    Cô nhìn anh rất lâu. Ánh mắt như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.

    Ba ngày sau.

    Mọi thủ tục tạm thời hoàn tất. Lan được phép chuyển đến căn phòng trọ do Hội phụ nữ hỗ trợ. Khang cũng thuê thêm một gian nhỏ gần chợ trung tâm để Lan làm sạp trái cây mới.

    Trong lúc hai người đang dọn dẹp, bất ngờ có tiếng xe máy thắng gấp ngoài cửa.

    Lan giật mình.

    Người đàn ông ấy xuất hiện. Ánh mắt đỏ ngầu.

    – Lan! Cô dám làm hồ sơ tách biệt? Cô muốn bỏ tôi để đi theo thằng khác phải không?

    Lan ôm chặt con. Hạ Lam hoảng sợ ôm lấy mẹ, khuôn mặt bé trắng bệch.

    Khang bước lên, giọng bình tĩnh:

    – Anh không được làm phiền hai mẹ con Lan nữa.

    Người đàn ông nhìn Khang bằng ánh mắt căm tức.

    – Mày là gì của nó? Mày có quyền gì?

    – Tôi là người bảo vệ họ khi anh không làm được điều đó.

    Người đàn ông lao đến định túm tay Lan. Khang lập tức chắn trước.

    – Anh không được chạm vào cô ấy.

    Lần này, người đàn ông không lao đến Khang nữa mà chỉ tay vào mặt Lan, giọng gằn từng chữ:

    – Tôi nói cho cô biết: Cô là vợ tôi. Cô không đi được đâu.

    Lan nhắm mắt lại, ôm con thật chặt. Nhưng giọng Khang vang lên mạnh mẽ:

    – Anh nói sai rồi. Cô ấy là con người, không phải vật sở hữu của anh.

    Đúng lúc đó, chiếc xe công an phường cùng đại diện Hội phụ nữ xuất hiện. Người cán bộ bước xuống, mang theo tập hồ sơ.

    – Anh A, anh đã nhận được thông báo yêu cầu giữ khoảng cách. Hôm nay anh tới đây gây rối là vi phạm luật.

    Người đàn ông sững lại.

    – Nếu anh tiếp tục, chúng tôi sẽ xử lý theo pháp luật.

    Người đàn ông nhìn quanh, thấy người dân bắt đầu tụ lại. Ánh mắt hắn dao động. Cái vẻ hung hăng quen thuộc dần tan biến, thay vào đó là sự lúng túng.

    Hắn quay lại nhìn Lan:

    – Cô sẽ hối hận.

    Lan không khóc. Không còn run rẩy như lúc trước nữa.

    Cô chỉ nói một câu:

    – Em đã hối hận đủ rồi.

    Cán bộ tiến lên, đưa người đàn ông đi làm việc.

    Không gian trở nên im lặng. Gió thổi qua, mang theo hơi lạnh.

    Lan nhìn theo bóng người đàn ông ấy, như nhìn lại cả một quãng đời cũ đang khép lại.

    Khang đứng bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi:

    – Em ổn không?

    Lan quay sang, đôi mắt long lanh nhưng kiên định hơn bao giờ hết.

    – Em ổn. Lần đầu tiên… em thật sự ổn.

    Khang mỉm cười. Nụ cười của anh đủ ấm để xóa tan cả bầu trời mưa lạnh.

    Lan nhìn anh, nói nhỏ:

    – Cảm ơn anh đã không bỏ cuộc.

    – Vậy từ đây, em có bỏ cuộc không?

    Lan lắc đầu.

    – Không. Em sẽ sống vì con. Và… vì chính em nữa.

    Khang nhìn cô rất lâu.

    – Nếu một ngày em không sợ yêu thương nữa… anh vẫn ở đây.

    Lan giật mình, tim cô đập mạnh. Cô cúi mặt, khẽ nói:

    – Khang… cho em thời gian.

    Khang đáp:

    – Anh sẽ chờ.

    Ba tháng sau

    Quầy trái cây mới của Lan nằm ở một góc đẹp trong chợ. Sạch sẽ, có mái che, có tủ kính bày biện bắt mắt. Hạ Lam đã vào học mẫu giáo gần đó. Cô bé chạy tung tăng khắp nơi, cười giòn tan.

    Lan mặc chiếc áo sơ mi đơn giản, tóc buộc gọn. Mỗi khi khách hỏi, cô đều tươi cười giới thiệu từng loại trái cây với giọng rõ ràng.

    Từ xa, Minh Khang đứng nhìn. Anh không vội đến, chỉ lặng lẽ quan sát — như để chắc chắn rằng mọi thứ hôm nay là do Lan tự bước đi.

    Lan trông thấy anh, nhoẻn miệng cười. Nụ cười khiến cả khu chợ bừng sáng.

    – Anh đến rồi à?

    – Anh ghé thăm thôi.

    Hạ Lam chạy đến ôm chân Khang:

    – Chú Khang! Con được cô giáo cho sticker hình ngôi sao nè!

    Khang cúi xuống, xoa đầu bé:

    – Chú biết mà. Con lúc nào cũng giỏi nhất.

    Lan nhìn cảnh ấy, trái tim cô bình yên đến lạ. Tất cả những nỗi đau, tủi nhục ngày xưa… cuối cùng đã ở lại phía sau.

    – Anh Khang. – Lan nói nhỏ – Em đã không còn sợ nữa.

    Khang nhìn cô, rồi nhẹ nhàng đáp:

    – Chào mừng em trở lại với cuộc đời của chính mình.

    Lan ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh.

    Một chương mới đã bắt đầu.

    KẾT

    Trong cuộc đời, có những cơn giông ập tới không báo trước. Nhưng chỉ khi dám bước ra khỏi giông bão, ta mới nhìn thấy bình minh.

    Lan đã chọn thay đổi.

    Và Minh Khang — người đã đi cùng Lan trong bóng tối — vẫn ở đó, chờ đợi… bằng tất cả sự kiên nhẫn và chân thành.

    Không phải ai đến bên ta cũng là người đi cùng ta đến cuối. Nhưng ai đi cùng ta qua giông bão — đó là người xứng đáng.

    LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.

  • Bí mật Cuốn Sổ N::ợ M::áu 5 tỷ

    Mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong căn phòng hồi sức tích cực. Tiếng máy đo nhịp tim kêu những tiếng “bíp… bíp” đều đều, lạnh lẽo như tiếng đếm ngược của tử thần. Hạnh nằm đó, gầy guộc, đôi mắt sâu hoắm chỉ còn lại chút ánh sáng yếu ớt. Cô nắm chặt tay tôi, những ngón tay khẳng khiu lạnh toát. – Mình ơi… – Tiếng cô thều thào, đứt quãng qua mặt nạ oxy – Em… em có để lại… 5 tỷ… Trong cái hộc tủ dưới cùng… Chìa khóa… em giấu sau ảnh cưới…

    Tôi nắm chặt tay vợ, nước mắt trào ra: – Anh biết rồi, em đừng nói nữa. Anh không cần tiền, anh chỉ cần em sống thôi Hạnh ơi! Hạnh lắc đầu yếu ớt, khóe mắt chảy ra một dòng lệ cuối cùng. Cô cố gắng mấp máy môi như muốn nói thêm lời xin lỗi, nhưng không kịp nữa. Đường chỉ tay trên màn hình chạy thẳng một đường dài vô tận. Vợ tôi đi rồi.

    Đám tang của Hạnh diễn ra trong mưa tầm tã. Tôi đứng chết lặng bên di ảnh vợ, lòng đau như cắt. Hạnh ra đi khi mới 45 tuổi, để lại tôi và đứa con trai đang học đại học. Họ hàng bên ngoại đến đông đủ. Mẹ vợ khóc ngất lên ngất xuống, cậu em vợ, cô chị vợ ai nấy đều khăn tang trắng xóa, vẻ mặt bi ai sầu thảm lắm. Nhìn cảnh ấy, tôi lại càng thương vợ. Cả đời Hạnh sống vì gia đình, hiếu thảo với cha mẹ, nhường nhịn anh em.

    Tôi nhớ lại 10 năm tôi đi xuất khẩu lao động bên Nhật, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, tháng nào cũng gửi đều đặn 50-60 triệu về cho Hạnh cất giữ. Tôi tin tưởng vợ tuyệt đối. Hạnh luôn bảo: “Anh cứ yên tâm, em gửi tiết kiệm hết rồi, sau này anh về già, vợ chồng mình có khoản dưỡng già, không phải phiền con cháu”.

    Vậy mà, khi Hạnh phát hiện ung thư giai đoạn 3, bác sĩ bảo nếu có tiền dùng thuốc đích và phẫu thuật, khả năng sống trên 2 năm là rất cao. Chi phí khoảng hơn 1 tỷ. Tôi mừng rỡ bảo vợ rút tiền ra chữa trị. Nhưng Hạnh gạt phắt đi. – “Thôi mình ạ. Bệnh em giai đoạn cuối rồi, chữa tốn tiền mà có sống được đâu. Để 5 tỷ đó cho anh và con lo tương lai. Em không chữa đâu.”

    Tôi van xin, quỳ lạy vợ, nhưng Hạnh nhất quyết từ chối điều trị, chỉ xin về nhà uống thuốc nam cầm cự. Tôi cứ ngỡ vợ xót tiền, vợ thương bố con tôi nên hy sinh. Nào ngờ, đằng sau sự “hy sinh” ấy là một bí mật kinh hoàng.

    Một tuần sau đám tang, khi nỗi đau đã nguôi ngoai một chút, tôi nhớ đến lời trăn trối của vợ. 5 tỷ – số tiền mồ hôi nước mắt tôi cày cuốc 10 năm trời xứ người. Tôi cần lấy nó ra để lo cho con đi du học như ước nguyện của Hạnh. Tôi tìm thấy chiếc chìa khóa sau khung ảnh cưới. Mở ngăn tủ bí mật dưới đáy tủ quần áo, tôi thấy một bọc vải nhung đỏ được gói ghém kỹ càng.

    Tim tôi đập mạnh. Tôi run run mở lớp vải ra. Nhưng bên trong không phải là những cuốn sổ tiết kiệm ngân hàng xanh đỏ như tôi tưởng tượng. Chỉ có một cuốn sổ bìa da màu đen, cũ kỹ, mép giấy đã sờn. Tôi lật trang đầu tiên. Nét chữ quen thuộc của Hạnh hiện ra, nhưng nội dung khiến tôi bủn rủn chân tay. Không phải nhật ký, mà là một cuốn Sổ Nợ.

    • Ngày… tháng… năm…: Rút 500 triệu cho cậu Tú (em trai) vay mua đất. Hẹn 1 năm trả.
    • Ngày… tháng… năm…: Rút 300 triệu đưa mẹ sửa nhà thờ tổ.
    • Ngày… tháng… năm…: Chị Lan (chị gái) mượn 800 triệu chạy việc cho thằng Tí và trả nợ lô đề. Hẹn cuối năm trả.
    • Ngày… tháng… năm…: Cậu Tú vay tiếp 1 tỷ để hùn vốn làm ăn…

    Từng trang, từng trang một, con số cứ dài ra dằng dặc. Tôi cộng nhẩm, tổng số tiền Hạnh cho nhà ngoại vay lên đến đúng tròn 5 tỷ đồng. Toàn bộ số tiền tôi gửi về! Nhưng điều khiến tôi chết điếng không phải là việc Hạnh cho vay, mà là những dòng ghi chú nguệch ngoạc, nhòe nhoẹt nước mắt ở những trang cuối cùng – thời điểm Hạnh bắt đầu phát bệnh.

    • Ngày 15/4: Bác sĩ bảo cần 200 triệu nhập viện gấp. Gọi cho cậu Tú, cậu bảo đất đóng băng không bán được, không có tiền. Cậu tắt máy.
    • Ngày 20/4: Gọi chị Lan xin lại 50 triệu mua thuốc giảm đau. Chị bảo chị đang nợ ngập đầu, mày đòi tao thì tao chết cho mày xem.
    • Ngày 25/4: Về quê xin mẹ tác động để các em trả bớt nợ cho con chữa bệnh. Mẹ bảo: “Thôi con ạ, bệnh mày đằng nào cũng chết, lấy tiền của các em làm lỡ dở tương lai chúng nó, tội nghiệp. Mày thương mẹ thì ráng chịu đựng”.

    “Rầm!” Tôi đập mạnh tay xuống bàn, cuốn sổ rơi xuống đất. Lồng ngực tôi như muốn nổ tung vì tức giận và đau đớn.

    Trời ơi! Hạnh ơi là Hạnh! Em ngu ngốc quá! Hóa ra, em không chữa bệnh không phải vì em muốn tiết kiệm cho anh. Mà là vì trong nhà không còn một xu dính túi! Hóa ra, cái gọi là “5 tỷ” em trăn trối, là 5 tỷ nằm trên giấy, nằm trong túi những kẻ tham lam mang danh “người thân” kia. Em nói dối anh đến phút cuối cùng vì sĩ diện với gia đình, hay vì em sợ anh sẽ phát điên lên?

    Tôi nhớ lại đám tang tuần trước. Thằng Tú em vợ khóc to nhất, nó đập đầu vào quan tài chị: “Chị ơi sao chị bỏ em mà đi!”. Bà mẹ vợ ngất lên ngất xuống: “Con gái hiếu thảo của tôi ơi!”. Lúc đó tôi thấy thương cảm. Giờ nghĩ lại, tôi chỉ thấy ghê tởm. Chúng nó khóc thương Hạnh? Không! Chúng nó khóc vì mừng rỡ. Chủ nợ chết rồi, cuốn sổ nợ này Hạnh giấu kỹ thế kia, chắc chúng nghĩ sẽ chẳng bao giờ ai biết. 5 tỷ bạc – cái giá của mạng sống chị/con gái mình – chúng nuốt trọn một cách ngon lành.

    Tôi cầm cuốn sổ lên, lao ra xe, phóng thẳng về quê ngoại. Đến nơi, cả nhà họ đang quây quần ăn cỗ lại mặt sau đám tang. Thấy tôi hầm hầm bước vào, mẹ vợ tươi cười: – Ơ kìa con rể, vào ăn cơm với mẹ cho vui. Tôi ném cuốn sổ đen xuống giữa mâm cỗ. Bát canh bắn tung tóe lên những khuôn mặt đang giả tạo cười nói. – Ăn đi! Ăn cho kỹ vào! Đây là thịt, là máu của cái Hạnh đấy!

    Cả nhà vợ nhìn thấy cuốn sổ thì mặt cắt không còn giọt máu. Thằng Tú run lẩy bẩy đánh rơi cả bát cơm. Chị Lan thì lảng tránh ánh mắt tôi. Mẹ vợ lắp bắp: – Con… con nói gì thế? Sổ sách gì… Tôi gầm lên, tiếng hét vang vọng cả xóm làng: – Các người là lũ giết người! Vợ tôi bị bệnh có thể chữa được, nhưng chính các người đã tước đi cơ hội sống của cô ấy! Cô ấy chết vì không có tiền, trong khi tiền của tôi làm ra thì các người chia nhau tiêu xài phè phỡn. Cậu Tú mua ôtô mới, chị Lan xây nhà lầu, còn chị gái các người thì nằm chờ chết vì không có 200 triệu đóng viện phí!

    – Con ơi… chuyện đâu còn có đó… – Mẹ vợ định đưa tay níu lấy tôi. Tôi hất tay bà ra, nhìn thẳng vào mắt người đàn bà mà tôi từng kính trọng gọi là mẹ: – Bà đừng chạm vào tôi! Bà bảo cái Hạnh “đằng nào cũng chết” nên đừng đòi tiền các em đúng không? Được, vậy thì hôm nay tôi tuyên bố: Cái Hạnh chết rồi, nhưng nợ thì không bao giờ xóa!

    Tôi rút điện thoại ra, giơ lên cho họ thấy: – Tôi đã chụp lại toàn bộ cuốn sổ này và gửi cho luật sư rồi. Tiền tôi làm ra có chứng từ gửi về ngân hàng đứng tên Hạnh, Hạnh rút ra đưa cho các người đều có ngày tháng ghi chép. Tôi sẽ kiện các người ra tòa, tôi sẽ đòi lại từng xu, kể cả phải bán nhà, bán đất, bán cả cái lương tâm rẻ mạt của các người đi tôi cũng đòi cho bằng hết!

    – Con rể ơi, mẹ xin con… Làm thế thì tan nát hết tình cảm… – Bà mẹ vợ quỳ sụp xuống.

    Tôi cười chua chát, nước mắt lăn dài: – Tình cảm? Tình cảm đã chết theo vợ tôi vào cái ngày bà bảo cô ấy đừng chữa bệnh rồi. 5 tỷ này, tôi đòi về không phải để tiêu. Tôi sẽ mang đi làm từ thiện, đi cúng dường, để tích đức cho vợ tôi, để chuộc lại cái sự ngu dại của cô ấy khi tin tưởng nhầm vào lũ kền kền các người. Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi, mặc kệ tiếng van xin, khóc lóc thảm thiết phía sau.

    Trời vẫn mưa tầm tã. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xám xịt, thầm thì: – Hạnh ơi, anh xin lỗi vì đã không biết sớm hơn. Nhưng em yên tâm, anh sẽ không để em chịu thiệt thòi đâu. Ở thế giới bên kia, em hãy mở mắt ra mà nhìn, anh sẽ dạy cho họ một bài học mà cả đời này họ không bao giờ quên được. Câu chuyện về 5 tỷ và cuốn sổ nợ máu ấy, là vết sẹo vĩnh viễn không bao giờ lành trong lòng tôi.

  • Về ngoại ở cữ, tôi rụng rời chân tay khi căn biệt thự 9 tỷ mẹ tặng 2 vợ chồng làm của hồi môn đã bị mẹ chồng và em chồng chiếm lấy, 2 người họ còn hợp sức đuổi tôi khỏi nhà…

    Xách túi lớn túi nhở từ nhà ngoại trở về sau 1 tháng ở cữ, tôi rụng rời chân tay khi căn biệt thự 9 tỷ mẹ tặng 2 vợ chồng làm của hồi môn đã bị mẹ chồng và em chồng chiếm lấy, 2 người họ còn hợp sức đuổi tôi khỏi nhà…

    Vừa hết cữ, tôi ôm con về nhà chồng với niềm tin rằng từ nay sẽ bắt đầu một hành trình làm mẹ trọn vẹn. Nhưng tôi không ngờ, đó lại là khởi đầu cho cơn ác mộng.

    Căn nhà 9,6 tỷ – hồi môn bố mẹ ruột cho tôi khi về làm dâu – tôi vẫn coi là chốn an yên của cả gia đình nhỏ. Thế nhưng, vừa trở về, tôi đã thấy cảnh tượng khiến tim mình thắt lại: em chồng cùng bạn trai đang ngang nhiên dọn vào ở, quần áo, vali chất đầy phòng khách.

    Tôi bàng hoàng:
    – Căn nhà này là của tôi, sao em lại tự tiện dọn vào?

    Em chồng ngẩng mặt, nhếch môi:
    – Nhà này mẹ đứng tên. Chị tưởng mình có quyền chắc?

    Tôi quay sang chồng, mong anh lên tiếng. Nhưng anh cúi đầu, im lặng như kẻ ngoài cuộc.

    Tối hôm đó, mẹ chồng gọi tôi vào phòng, giọng dửng dưng:
    – Con mới sinh, ở nhà thì lo chăm cháu đi. Nhà này mẹ cho con gái út ở, mai mốt nó lấy chồng còn có chỗ. Còn cô, coi như người ngoài, đừng bày đặt giữ.

    Tôi chết lặng. Tôi vừa sinh con chưa đầy tháng, đang mong sự chở che, lại bị chính mẹ chồng đuổi khỏi căn nhà hồi môn.

    Tôi nhìn chồng, nước mắt lã chã:

    – Anh nói gì đi! Đây là nhà bố mẹ tôi cho mà.

    Anh mím môi, cuối cùng buông một câu:
    – Em chịu khó nhịn một thời gian. Dù sao em út cũng cần…

    Trái tim tôi vỡ nát. Người tôi tin tưởng nhất, cuối cùng cũng đứng về phía họ.

    Những ngày sau, tôi sống lay lắt trong chính căn nhà của mình. Em chồng coi tôi như kẻ ở nhờ, bữa cơm còn buông lời mỉa:
    – Có giỏi thì dắt con ra ngoài thuê trọ, đừng bám víu!

    Mẹ chồng thì lạnh lùng, luôn tìm cớ chì chiết. Tôi một mình ôm con, nhiều đêm khóc ướt gối.

    Đỉnh điểm là hôm tôi đi làm về, thấy toàn bộ đồ đạc của mình bị quẳng ra hiên. Mẹ chồng thẳng thừng:
    – Từ nay, cô và cháu không được bước chân vào nhà nữa. Đây là nhà của con gái tôi.

    Tôi bủn rủn, ngồi phịch xuống nền đất. Con trên tay khóc thét, còn chồng vẫn đứng đó, mắt nhìn đi nơi khác.

    Tôi quyết định ôm con về nhà ngoại. Bố mẹ thấy cảnh con gái tiều tụy, giận run người:
    – Nhà đó không xứng để con ở. Căn nhà hồi môn vẫn còn giấy tờ ở tay con, con phải giành lại công bằng.

    Nhờ bố mẹ, tôi tìm đến luật sư. Hóa ra, căn nhà 9,6 tỷ vẫn đứng tên tôi, chưa từng sang nhượng. Mẹ chồng và em chồng chỉ lợi dụng sự im lặng của chồng tôi để lấn át.

    Khi đơn kiện được nộp, cả gia đình chồng náo loạn. Em chồng gào khóc, mẹ chồng thì đay nghiến:
    – Cô dám đưa mẹ chồng ra tòa? Đồ con dâu bất hiếu!

    Tôi nghẹn ngào:
    – Con không bất hiếu. Nhưng con phải bảo vệ mái nhà cho con trai con.

    Tòa án tuyên rõ: căn nhà là tài sản riêng của tôi, mẹ chồng và em chồng không có quyền chiếm hữu.

    Ngày thi hành án, mẹ chồng xỉu ngay trước cửa, em chồng ôm đồ rời đi trong tức tối. Tôi ôm con đứng nhìn, lòng vừa đau vừa thanh thản.

    Chồng tôi sau đó tìm đến, gương mặt hốc hác:
    – Anh xin lỗi. Anh sai rồi, nhưng liệu còn cơ hội nào cho anh được làm lại?

    Tôi nhìn anh thật lâu. Tất cả tình yêu và niềm tin năm nào đã chết trong sự im lặng anh dành cho mẹ con tôi. Tôi lắc đầu:
    – Không còn nữa. Anh im lặng khi mẹ con em đau khổ nhất, thì suốt đời này anh sẽ im lặng thôi.

    Chúng tôi ly hôn. Tôi ôm con sống trong căn nhà 9,6 tỷ, nhưng không còn cảm giác kiêu hãnh. Với tôi, đó không chỉ là ngôi nhà, mà là minh chứng cho bi kịch gia đình, cho sự phản bội của chồng, sự lạnh lùng của mẹ chồng và lòng tham của em chồng.

    Thỉnh thoảng, tôi vẫn khóc khi nhớ lại. Nhưng rồi, nhìn con lớn lên khỏe mạnh, tôi tự nhủ: quá khứ đã khép lại. Từ nay, chỉ có tôi và con, cùng nhau xây một mái ấm thực sự, nơi không ai có quyền xua đuổi hay chiếm đoạt.

  • Người đàn ông 84 tuổi sống một mình trong căn nhà cũ mốc rêu

    Ở làng Đồng Cạn, ai cũng biết ông Lưu Văn Nghĩa, người đàn ông 82 tuổi sống một mình trong căn nhà cũ mốc rêu

    Ở làng Vân Khê, ai cũng biết cụ Trần Văn Dậu, 84 tuổi, sống thui thủi trong căn nhà gỗ nghiêng ngả bên bờ ruộng. Từ ngày cụ Thắm – vợ cụ – mất, cụ Dậu chỉ còn bầu bạn với bầy gà và luống rau sau nhà.

    Ba người con – Khải, Kỳ, Khang – mỗi đứa một nơi. Điện thoại thì tháng đôi ba cuộc, mà toàn là hỏi:

    “Bố khoẻ không? – À… mà khu đất đền bù ở xóm Đồi đã có thông báo chưa?”

    Năm ấy, mưa bão dồn dập, đất trơn trượt. Một buổi chiều, cụ Dậu lom khom ra vườn lom một ít rau, chân trượt, đập mạnh xuống nền đất ướt.

    Trời tối mịt, gió lùa qua mái nhà thủng lỗ chỗ.

    Không một ai hay.

    Chỉ khi ông Phúc – trưởng thôn – đi kiểm tra mương thoát nước, nghe tiếng rên yếu ớt, mới phát hiện cụ nằm bất động dưới mưa.

    Ông Phúc bế cụ chạy bộ qua mấy con dốc đến trạm y tế, run như sắp ngã.

    Mấy ngày trời, ông thức trắng chăm cụ từng muỗng cháo, từng viên thuốc.

    Đến lúc bác sĩ khẽ lắc đầu:

    “Cụ yếu rồi… gọi con cháu về đi. Cụ chờ không được lâu đâu.”

    Ông Phúc gọi.

    Cả ba đứa chỉ nói một câu giống nhau như học thuộc:

    “Con đang kẹt việc. Ba… ba ráng đợi vài hôm.”

    Cụ Dậu nghe hết.

    Nhưng cụ không còn vài hôm để đợi.

    Chiều cuối cùng…

    Hơi thở cụ Dậu thoi thóp. Cụ run run kéo tay trưởng thôn, mắt nhòe nước:

    “Phúc… phong bì… chỗ đất đền bù… làm theo ý tôi…”

    “Dạ tôi biết rồi, cụ cứ yên tâm.”

    Cụ Dậu cố nở nụ cười, mỏng như sương.

    Rồi hơi thở cụ tắt nhẹ như một ngọn đèn dầu cạn bấc.

    Khi ba người con về…

    Trời vừa kịp hửng nắng sau cơn mưa. Đám xóm đã dựng rạp, bày bàn, đặt quan tài.

    Khải, Kỳ, Khang bước vào, ôm quan tài gào khóc ầm ỹ như thể cả đời tận hiếu.

    Dân làng nhìn mà lắc đầu.

    Chỉ có ông Phúc đứng nép bên cạnh, thấy nghèn nghẹn nơi sống mũi:

    Lúc sống không thấy mặt, lúc chết lại khóc như bão cuốn.

    Đến ngày đưa tang, ba anh em còn tranh nhau đứng đầu hàng phúng viếng, miệng xưng xót xa, nhưng mắt cứ liếc quanh xem ai chứng kiến.

    Và chỉ đến khi hạ huyệt xong – đất còn chưa kịp lấp phẳng – thì bản chất mới lộ:

    Khải quăng nén nhang xuống đất, gằn giọng:

    “Giờ nói đi. Chỗ tiền đền bù đất bố để đâu? Phải chia đều.”

    Kỳ với Khang lập tức sấn lên:

    “Đúng đó! Bố để bao nhiêu? Giấy tờ đâu? Đừng có giấu!”

    Không ai nhắc đến bố.

    Chỉ nhắc tiền.

    Dân làng đứng quanh, mặt sượng trân.

    Sự thật trong phong bì

    Ông Phúc thở dài, lấy phong bì cụ Dậu đã dúi vào tay ông trước lúc nhắm mắt.

    Ba anh em nhà kia lao tới như thú vồ.

    Khải xé phong bì.

    Không một đồng.

    Chỉ có tờ giấy gấp đôi và cuốn sổ đỏ cũ.

    Gió thổi, giấy rung nhẹ.

    Nhưng tay Khải thì run bần bật.

    Kỳ xông vào giật lấy.

    Khang chụp theo.

    Ba khuôn mặt đang đỏ vì tức chuyển dần thành xám ngoét như tro bếp.

    Trong giấy là những dòng chữ khắc khổ, nguệch ngoạc nhưng rõ ràng:

    “Toàn bộ tiền đền bù đất và căn nhà này

    tôi để lại cho ông Phúc.

    Người duy nhất kéo tôi từ vũng bùn lên,

    người thăm tôi những khi mưa bão về

    và người cho tôi chén cháo lúc không ai nhớ đến tôi.

    Ba đứa con tôi không có phần.

    Nếu chúng đòi, hãy đưa tờ này ra cho cả làng xem.”

    Dưới cùng, một dòng ngắn ngủi mà như tát thẳng vào mặt cả ba:

    “Con nào chỉ nhớ đến bố khi có tiền,

    thì không xứng nhận chút gì của bố.”

    Sổ đỏ đứng tên Nguyễn Hữu Phúc, đã sang tên từ một tuần trước – khi cụ Dậu còn tỉnh táo minh mẫn.

    Cả làng lặng đi

    Khang há hốc, không nói nổi.

    Kỳ đứng lùi lại, tay buông thõng.

    Khải toát mồ hôi, mặt trắng bệch.

    Ông Phúc trầm giọng:

    “Cụ nói với tôi…

    ‘Cho chúng nó tiền, chúng vẫn chửi nhau.

    Tôi để lại cho người thương tôi thật lòng.’

    Tôi từ chối nhiều lần… nhưng cụ lạy tôi, tôi đâu nỡ.”

    Một lúc sau, ông nhìn thẳng ba anh em:

    “Nếu các anh không phục… mai tôi họp làng, đọc hết trước mặt mọi người.

    Di nguyện người chết, ai dám cãi?”

    Ba người như bị rút hết sức.

    Không nói thêm câu nào.

    Dân làng gật gù, thì thầm:

    “Cụ Dậu minh mẫn lắm.

    Của để dành phải để cho người biết thương mình.”

    Từ hôm đó, cả Vân Khê nhắc nhau một câu nói đầy xót xa:

    **“Lúc sống quên cha,

    Lúc cha chết đừng mong lấy của.”**

  • 3 ”nhu cầu” đàn ông luôn thích phụ nữ chủ động đòi hỏi, chỉ có vợ dại mới im lặng không

    3 ”пҺu cầu” ƌàп ȏпg luȏп tҺícҺ pҺụ пữ cҺủ ƌộпg ƌòι Һỏι, cҺỉ có vợ dạι mớι ιm lặпg kҺȏпg dám пóι

    3 nhu cầu ᵭàn ȏng ʟuȏn muṓn phụ nữ chủ ᵭộng ᵭòi hỏi, nḗu ʟà 1 người ᵭàn bà ⱪhȏn ngoan thì ᵭừng bỏ qua bất cứ nhu cầu nào bạn nhé.

    Đàn bà ʟuȏn cho rằng chỉ có những cȏ gái hư hỏng, ʟẳng ʟơ thì mới ᵭòi hỏi nhiḕu thứ từ ᵭàn ȏng. Thực tḗ, nḗu chị εm ᵭòi hỏi những ᵭiḕu chính ᵭáng, với thái ᵭộ ⱪhȏn ⱪhéo thì chṑng chẳng những thương còn tȏn trọng tuyệt ᵭṓi.

    Thậm chí, ᵭàn ȏng còn cảm thấy vợ quyḗn rũ và thȏng minh vȏ cùng ⱪhi biḗt mở miệng ᵭòi hỏi 3 ᵭiḕu này.

    Đòi hỏi ᵭược ”yêu”

    Nhiḕu cuộc ⱪhảo sát ⱪhẳng ᵭịnh rằng ᵭàn ȏng ʟúc nào thích phụ nữ chủ ᵭộng ᵭòi yêu, bởi như vậy sẽ tạo cho chuyện chăn gṓi mới mẻ, ⱪích thích hơn. Nhiḕu người vợ cũng muṓn chủ ᵭộng, nhưng họ còn ngại ngần, thḗ nhưng ᵭȃy ʟà quan niệm hḗt sức sai ʟầm, bởi sự ngại ngần của bạn sẽ ⱪhiḗn ᵭàn ȏng ʟȃu dần mất hứng, chán ngán.

    Thay vì ᵭắn ᵭo, phȃn vȃn, chị εm hãy biḗn ‘ái ȃn’ trở thành những giȃy phút hạnh phúc, hãy mạnh dạn thể hiện nhu cầu và cảm xúc của mình ᵭể chṑng ‘phục tùng’. Đảm bảo chṑng bạn sẽ bất ngờ và ngày càng say mê bạn hơn mà thȏi.

    (ảnh minh họa)

    Nhu cầu ᵭược ⱪhen ngợi

    Phụ nữ ʟúc nào giận dỗi tại sao chṑng ⱪhȏng còn ⱪhen ngợi mình ʟúc như thời còn yêu. Cưới nhau vḕ chỉ toàn mȃu thuẫn, cãi vã cơm áo, gạo tiḕn.

    Nḗu ᵭã thḗ tại sao chị εm ⱪhȏng ᵭḕ nghị chṑng ⱪhen mình mỗi ngại. Chẳng có gì ngại ngùng cả, ⱪhi bạn trang ᵭiểm thật ᵭẹp, ⱪhi bạn mua váy mới tại sao ⱪhȏng nũng nịu ᵭòi anh ấy phải ⱪhen mình 1 ʟần? Ví dụ như: “Anh ⱪhȏng ⱪhen váy của εm ᵭẹp à?” “Anh thấy εm trang ᵭiểm thḗ này ᵭã ᵭẹp chưa? Khen εm 1 ʟần xem nào”.

    Lúc này ᵭảm bảo chṑng sẽ cảm thấy bất ngời, buṑn cười và ᵭáng yêu. Anh ấy sẽ hình thành thói quen ⱪhen ngợi vợ mỗi ngày, từ ᵭó cuộc sṓng hȏn nhȃn bḕn chặt hơn.

    (ảnh minh họa)

    Đòi hỏi ᵭược tȏn trọng, quyḕn bình ᵭẳng trong mṓi quan hệ vợ chṑng

    Trong hȏn nhȃn, ngoài sự tin tưởng thì sự tȏn trọng sẽ giúp ᵭàn bà có ᵭược tiḗng nói của mình ᵭể bảo vệ bản thȃn cũng như giữ gìn hạnh phúc cho gia ᵭình. gay cả ᵭàn ȏng cũng thích 1 người phụ nữ hiểu ᵭược giá trị bản thȃn cho nên bạn hãy cho chṑng thấy mình xứng ᵭáng ᵭược cư xử bình ᵭẳng và tȏn trọng.

    Vṓn dĩ ᵭȃy ʟà một vấn ᵭḕ nhạy cảm, thḗ nên hãy ᵭḕ cập với chṑng bằng thái ᵭộ ⱪhéo ʟéo nhé. Hãy nói cho chṑng hiểu rằng bạn ⱪhȏng ᵭịnh hơn thua hay phȃn ᵭịnh ᵭúng sai với anh ấy, nhưng bạn cũng ngang hàng với chṑng và cần ᵭược anh ấy tȏn trọng. Bạn cần chia sẻ việc nhà, cần chṑng phụ giúp chăm sóc con cái, cần có tiḗng nói trong bất ⱪỳ quyḗt ᵭịnh gì của gia ᵭình. Hãy ᵭể anh ấy hiểu rằng hȏn nhȃn chỉ có thể bḕn vững ⱪhi vợ chṑng cùng vun ᵭắp và cṓ gắng mà thȏi.

    Post Views: 1.486

  • Mẹ ruột qu;a đ;ời nhưng nhà chồng không ai đến dự dù hai nhà thân thiết, tôi trách m;ó;c suốt những ngày sau đó, cho đến đúng ngày thứ 49

    Hành động lạ lùng của vị thông gia giàu có khiến gia quyến ban đầu buông lời trách móc nhưng dần cảm thông, xúc động nghẹn ngào khi biết lý do.

    Mẹ tôi qua đời vì ung thư và gia đình mới làm lễ cúng tuần đầu cho bà chu toàn. Nhưng trong đám tang của mẹ tôi, phía thông gia không có ai xuất hiện.

    Dù chồng lo lắng, đôn đáo hỗ trợ gia đình tôi tổ chức tang lễ suôn sẻ cho mẹ, nhưng sự vắng mặt của bố mẹ anh vẫn khiến mọi người không hài lòng, buông lời trách móc.

    Tôi chỉ biết hôm đó, gia đình có nhờ chồng tôi làm phong bì phúng điếu. Còn lý do cả bố cả mẹ chồng đều không tới dự đám tang thì tôi không hay, dù trước đó hai nhà duy trì mối quan hệ rất thân thiết. Tôi hỏi chồng cũng chỉ bảo, ông bà bận việc quan trọng không tới dự được.

    Đến lễ cúng tuần đầu của mẹ, bố tôi gác lại chuyện cũ, vẫn gọi điện mời thông gia đến dự. Có lẽ bố tôi cũng muốn “thăm dò” thái độ của gia đình thông gia.

    Kỳ thực, tôi rất giận nên nghĩ, đám tang mà bố mẹ chồng chẳng đến, chẳng thông báo một lời thì lễ cúng tuần đầu cũng đâu có lý do gì mà tới.

    Tôi tự nhủ, nếu nhà chồng không đến thì chờ qua 49 ngày của mẹ, tôi sẽ nói chuyện với họ cho rõ ràng.

    Nhưng lần này, bố mẹ chồng tôi có đến, thắp nén nhang cho mẹ tôi và gửi lời chia buồn với gia quyến.

    Tới cuối buổi lễ, bố mẹ chồng tôi mới đến chỗ bố mẹ tôi, gọi tôi lại nói chuyện với vẻ mặt rất ái ngại. Mẹ chồng tôi nói rằng, bà cảm thấy rất áy náy và có lỗi vì không đến viếng đám tang mẹ tôi.

    “Tôi biết ông thông gia và con dâu có thể trách móc và khó chịu vì chúng tôi không tới chia buồn nhưng mong cả nhà thông cảm. Chúng tôi cũng có nỗi khổ riêng mà chưa thể chia sẻ với ai, ngay cả con dâu”, bà trầm ngâm.

    Thông gia không dự đám tang dù hai nhà thân thiết, con dâu rơi lệ khi biết lý do. Ảnh minh họa: Freepik
    Im lặng vài giây, mẹ chồng tôi run run chia sẻ tiếp. Bà cũng mới phát hiện bị ung thư giai đoạn đầu, lòng còn rối bời không biết phải làm thế nào.

    Khi phát hiện bệnh, bà đắn đo, suy nghĩ nhiều lắm vì đám tang thông gia mà không đến thì rất có lỗi, nhưng cũng muốn “có thờ có thiêng, có kiêng có lành”.

    Ở địa phương tôi, xưa nay những người mắc ung thư thường kiêng đến đám tang.

    “Tôi lúc đó rất suy sụp. Chồng tôi vì lo lắng, bận rộn chăm sóc vợ những ngày trong viện nên không thể thu xếp về chia buồn cùng ông thông gia.

    Tôi cũng sợ con dâu lo lắng nên chưa kịp thông báo với các con chuyện đó. Hôm nay ở đây, tôi thành thật xin lỗi ông và các con. Tôi cũng xin được thắp nén nhang tiễn biệt và ‘cáo lỗi’ với bà thông gia vì chuyện ngoài ý muốn”, mẹ chồng tôi nói.

    Nghe xong những lời đó, tôi òa lên khóc. Bố tôi cũng ngấn lệ nhưng cố kìm nén, phần vì thương vợ vừa ra đi, phần vì xót xa cho thông gia.

    Tôi ôm chầm lấy mẹ chồng, không nghĩ mẹ cũng rơi vào tình cảnh trớ trêu như thế.

    Tôi thương mẹ quá, bảo sao mấy tháng nay mẹ thỉnh thoảng kêu đau người, ăn không ngon. Thì ra mẹ biết bệnh nhưng vì muốn tôi tập trung chăm sóc mẹ đẻ những ngày cuối đời nên không nói ra chuyện đau lòng này.

    Sau khi hiểu đầu đuôi câu chuyện, bố tôi cũng gửi lời xin lỗi vì đã hiểu lầm tấm lòng của nhà chồng tôi. Ông hiểu thông gia cũng có nỗi khổ riêng nên mới làm vậy.

    “Tôi và gia đình cảm ơn ông bà đã thắp nén nhang chia buồn cùng gia quyến. Giờ chỉ mong bà thông gia giữ gìn sức khỏe, cố gắng vượt qua bệnh tật để hưởng niềm vui tuổi già, sống lâu bên con cháu”, bố tôi nghẹn ngào.

  • Giật mình trước “7 kiểu ngoại tình”, kiểu đầu tiên 90% đàn ông đang “ăn phở” vướng phải

    Giật mìnḥ trước “7 kiểu ngoại tìnḥ”, kiểu đầu tiên 90% đàn ông đang “ăn pḥở” vướng pḥải

    Có vȏ vàn ⱪiểu ngoại tìnḥ mà bạn ⱪḥȏng ḥḕ biḗt. Nḗu vướng pḥải tḥì ⱪiểu nào cũng nguy ḥiểm và tác ᵭộng ⱪḥȏng nḥỏ ᵭḗn ḥȏn nḥȃn của gia ᵭìnḥ bạn.

     1. Ngoại tìnḥ ⱪiểu “Tàu nḥanḥ”

    Đȃy ʟà ⱪiểu ngoại tìnḥ pḥổ biḗn tḥường ʟiên quan ᵭḗn men, cṑn, xảy ra cḥỉ trong tḥoáng cḥṓc với người ʟạ, ở một nơi xa ʟạ và ⱪḥȏng dễ bị pḥát ḥiện. Kiểu ngoại tìnḥ này tḥường có sự ᵭṑng tḥuận của cả ḥai bên rằng ᵭȃy cḥỉ ʟà “pḥi vụ” có tḥời ḥạn, cùng ʟắm ʟà vài tuần và ⱪḥȏng giàng buộc tìnḥ cảm.

    2. Ngoại tìnḥ cơ ḥội

    Trường ḥợp này tḥường xảy ra ⱪḥi một người rất yêu vợ/cḥṑng mìnḥ nḥư ⱪḥȏng tḥể ⱪìm nét ᵭược ḥam muṓn tìnḥ d:ục với người ⱪḥác. Kiểu này ᵭược xḗp vào ngoại tìnḥ cơ ḥội, ngoại tìnḥ do ḥoàn cảnḥ, cơ ḥội tḥuận ʟợi.

    Ngoại tìnḥ ʟà nguyên nḥȃn ⱪḥiḗn nḥiḕu gia ᵭìnḥ tan vỡ.

    Nḥà tȃm ʟý ḥọc xã ḥội Tḥeresa E. DiDonato (Mỹ) ᵭã nói: “Kḥȏng pḥải mọi ḥànḥ ᵭộng ⱪḥȏng cḥung tḥủy ᵭḕu có ⱪḗ ḥoạcḥ trước và ʟà ⱪḗt quả của việc ⱪḥȏng ḥài ʟòng với mṓi quan ḥệ ḥiện tại. Có tḥể ḥọ ᵭang ᴜṓng rượu ḥoặc tḥeo một cácḥ nào ᵭó bị ném vào một cơ ḥội mà ḥọ ⱪḥȏng ʟường trước ᵭược”. Sau vụ việc, người này tḥường sẽ cảm tḥấy vȏ cùng tội ʟỗi với vợ/cḥṑng mìnḥ, song cảm giác tội ʟỗi mờ dần ⱪḥi nỗi sợ giảm bớt.

    3. Ngoại tìnḥ tḥeo ⱪiểu tìm tri ⱪỷ

    Đȃy ʟà ⱪiểu ngoại tìnḥ vȏ cùng nguy ḥiểm cḥo ḥȏn nḥȃn của ḥai người. ḥọ nảy sinḥ tìnḥ cảm tḥật và có xu ḥướng gắn bó với ᵭṓi tác. Dù ḥọ ⱪḥȏng có giấy tờ gì giàng buộc nḥưng ⱪḥi có bất cứ cḥuyện gì ḥọ dễ dàng tȃm sự với ᵭṓi tác vì tḥấy ᵭược cḥia sẻ, cảm tḥȏng, tḥấu ḥiểu mà ⱪḥȏng pḥải người bạn ᵭời của mìnḥ. Đḗn một ʟúc nào ᵭó ḥọ sẽ ḥìnḥ tḥànḥ tḥói quen trong nḥững ʟúc cấp bácḥ, nguy ḥiểm ḥọ sẽ tìm ᵭḗn người này tḥay vì người bạn ᵭời của mìnḥ. Dần dần cuộc ḥȏn nḥȃn sẽ nḥanḥ cḥóng rạn nứt, tan vỡ.

    4. Ngoại tìnḥ vì tìnḥ d:ục

    Riêng tên gọi ᵭã nói ʟên tất cả. Ngoại tìnḥ vì tìnḥ d:ục ᵭơn giản ʟà ḥọ tìm ᵭḗn niḕm vui xác tḥịt, tḥỏa mãn nḥu cầu cá nḥȃn mà ⱪḥȏng có sự gắn bó vḕ cảm xúc tìnḥ cảm. Tuy nḥiên, ᵭȃy cũng ʟà ʟoại ngoại tìnḥ nguy ḥiểm, nguyên nḥȃn tan vỡ của rất nḥiḕu cuộc ḥȏn nḥȃn.

    5. Ngoại tìnḥ vì cả cảm xúc và tìnḥ d:ục

    Có tḥể bạn sẽ sṓc ⱪḥi ngḥe nḥà tȃm ʟý ḥọc Formica cḥo rằng ʟoại ngoại tìnḥ ⱪiểu này tḥực sự ḥữu ícḥ cḥo ḥȏn nḥȃn. Tḥeo ȏng, mṓi quan ḥệ vụng trộm có tḥể tḥêm cḥút gia vị vào mṓi quan ḥệ ḥȏn nḥȃn ᵭang rơi vào ʟṓi mòn nḥàm cḥán. Làm tươi mới mṓi quan ḥệ bằng một nguṑn năng ʟượng ⱪḥác.

    Kḥȏng cḥỉ vậy, nḥững người ngoại tìnḥ tḥường tìm ⱪiḗm ᵭiḕu mìnḥ tḥiḗu trong mṓi quan ḥệ ḥọ ᵭã có. Nḗu bạn ᵭang muṓn tìm cácḥ giải quyḗt cḥo cuộc ḥȏn nḥȃn bḗ tắc của mìnḥ tḥì có tḥể pḥȃn tícḥ từ mṓi quan ḥệ ngoài ʟuṑng này và tìm ra ᵭiḕu còn tḥiḗu trong ḥȏn nḥȃn.

    Nḥiḕu người cḥo rằng Formica ʟà một anḥ cḥàng ʟăng nḥăng ᵭang cṓ gắng bào cḥữa cḥo ḥànḥ vi của mìnḥ. Kḥi ȏng cḥo rằng, rõ ràng ngoại tìnḥ cũng có ⱪḥía cạnḥ tṓt, bên cạnḥ rất nḥiḕu ḥậu quả tiḕm ẩn ⱪḥi người ta pḥát ḥiện sự ʟừa dṓi của bạn ᵭời.

    Ngoại tình tư tưởng gȃy nên nỗi ᵭau cho tất cả những người trong cuộc.

    Ngoại tìnḥ tư tưởng gȃy nên nỗi ᵭau cḥo tất cả nḥững người trong cuộc.

    6. Ngoại tìnḥ tư tưởng

    Kiểu ngoại tìnḥ này tḥường sẽ ᵭể ʟại nỗi ᵭau cḥo tất cả người trong cuộc. Bên ngoài ḥọ vẫn giữ vỏ bọc ḥȏn nḥȃn nḥưng trong ʟòng mộng tưởng ᵭḗn một người ⱪḥác. Kiểu ⱪḥȏng cḥung tḥủy này xảy ra ⱪḥi ⱪẻ ʟừa dṓi có ít tìnḥ cảm gắn bó với bạn ᵭời của ḥọ.

    7. Ngoại tìnḥ tḥam ʟam

    ḥầu ḥḗt quan niệm của cḥúng ta ʟà một người cḥỉ nên có một tìnḥ yêu ᵭícḥ tḥực nḥưng cũng có nḥững người ḥọ có tḥể yêu nḥiḕu người cùng một ʟúc. Kiểu ⱪḥȏng cḥung tḥủy này xảy ra ⱪḥi một người trải qua tìnḥ yêu cḥȃn tḥànḥ và ḥam muṓn tìnḥ d:ục với nḥiḕu người cùng một ʟúc. Trong trường ḥợp này, người ʟừa dṓi tḥường rất nỗ ʟực ⱪḥȏng gȃy tổn ḥại cḥo ai, nḥưng ⱪḗt quả ʟại tḥường ⱪḥiḗn tất cả ᵭḕu bị tổn tḥương.

  • Tôi lái xe hơn 1000 km đến dự đám cưới người yêu cũ, ai ngờ mẹ cô ấy nhét vào tay tôi một mảnh giấy khiến tôi suýt đá;nh rơi ly rư-ợu

    1. HÀNH TRÌNH NGƯỢC LẠI QUÁ KHỨ

    Một nghìn cây số.

    Từ Sài Gòn về tận Tuyên Quang, tôi lái xe suốt gần hai mươi tiếng. Không phải vì tôi còn yêu quá đỗi. Cũng chẳng phải vì muốn tranh giành hay níu kéo. Chỉ đơn giản là nợ tình, đôi khi cần một dấu chấm hết tử tế.

    Vậy mà trong lòng vẫn cứ nổi sóng.

    Tôi và Thu từng yêu nhau 5 năm. Từ thời sinh viên, nghèo rách, chia nhau mì gói. Hai đứa từng hứa sẽ cưới nhau khi có công việc ổn định. Nhưng rồi, khi ra trường, tôi vào Sài Gòn lập nghiệp. Cô ấy ở lại quê. Chúng tôi cố gắng giữ nhau xuyên qua nhiều năm yêu xa, nhưng khoảng cách và gia đình đã xé rách mọi thứ.

    Tôi từng nghĩ: nếu ngày đó tôi không đi, có lẽ người cầm điện thoại gửi tin nhắn mời cưới kia, chính là tôi.

    Tin nhắn ấy chỉ vỏn vẹn bốn chữ:

    “Em mời anh cưới.”

    Không thêm câu xin lỗi, không giải thích, không hỏi thăm.

    Tôi biết, người dũng cảm hơn vẫn luôn là Thu. Cô ấy chọn kết thúc, còn tôi chọn bước đi.

    Con đường núi phía Bắc quanh co, sương trùm trắng cả trời đêm. Tôi bật điện thoại xem tấm thiệp cưới lần nữa. Dòng chữ ngay ngắn:

    “Cô dâu: Đinh Thị Thu.
    Chú rể: Trần Văn Duy.”

    Một cái tên chưa từng nghe. Tôi chỉ biết vài tháng trước Thu còn độc thân. Vậy mà chỉ chớp mắt đã thành vợ người ta.

    Tôi chỉ hy vọng, cuối cùng cô ấy đã tìm được một nơi tốt hơn tôi.

    2. NGÀY CƯỚI

    Hội trường cưới ở thị trấn nhỏ. Người đến đông nghịt. Tiếng nhạc xập xình, đèn màu nhấp nháy. Nhìn ai cũng vui vẻ. Chỉ có tôi đứng ngoài, như một kẻ lạc lõng lỡ sa vào ký ức.

    Chú rể bảnh bao, cười hiền hậu. Cô dâu bước ra trong chiếc váy trắng, đẹp một cách dịu dàng và trưởng thành hơn rất nhiều so với cô gái từng chạy xe máy mượn của bố lên Hà Nội thăm tôi năm ấy.

    Tôi đứng im khi mắt Thu vô tình lướt đến.

    Trong một giây ngắn ngủi, chúng tôi nhận ra nhau.

    Không có sự hoảng hốt, không có sự níu kéo. Chỉ là một cái khựng nhẹ trong ánh nhìn.

    Mọi thứ xa xôi bỗng ùa về: những đêm mùa đông ôm nhau dưới tán cây sấu, chiếc khăn len tôi tặng cô ấy lần đầu, những giọt nước mắt khi chia tay ở bến xe.

    Tôi ngồi một bàn nhỏ gần cuối. Uống vài ngụm rượu. Chẳng ai để ý tôi. Cũng tốt, tôi đến không phải để phá hoại mà để chứng kiến.

    Tôi nâng ly khi cô dâu chú rể đi đến từng bàn. Nhưng bất ngờ, khi Thu chưa kịp chạm ly với tôi, mẹ cô ấy đã đi theo, ghé sát, đặt vào tay tôi một mảnh giấy nhỏ.

    Chỉ một hành động nhẹ nhàng, nhưng tay bà run.

    Không ai để ý ngoại trừ tôi.

    Tôi mở ra.

    Chữ viết của người lớn tuổi, gấp gáp nhưng rõ ràng:

    “Con hãy gặp mẹ lúc ra ngoài cổng. Mẹ xin lỗi vì chuyện năm xưa. Mẹ có điều phải nói.”

    Tôi sững lại.

    Mẹ Thu là người từng phản đối dữ dội chuyện tình của chúng tôi.

    Chính bà là người gọi điện cho tôi, nói:

    “Cháu còn trẻ, hãy để Thu ở lại. Nó chỉ cần một người ở gần bên.”

    Khi đó tôi tưởng bà chỉ thương con gái. Bây giờ xem lại, hình như còn gì đó phía sau.

    Tôi đặt ly xuống, đứng dậy.

    3. LỜI XIN LỖI MUỘN MÀNG

    Bà đứng ngoài cổng, dưới gốc xà cừ cũ. Gió thổi làm tà áo dài lay nhẹ.

    Bà quay lưng lại khi nghe tiếng bước chân tôi.

    – Cảm ơn con đã đến – bà nói nhỏ.

    – Bác gọi con ra đây có chuyện gì sao?

    Bà hít một hơi thật dài.

    – Nếu hôm nay bác không nói… cả đời bác sẽ mang theo hối hận.

    Bà đưa tôi mảnh giấy khác, là một tấm giấy khám bệnh đã cũ.

    Tên người bệnh: Đinh Thị Thu.

    Chẩn đoán: Suy tim bẩm sinh, mức độ nặng.

    Ngày tháng ghi cách đây 4 năm.

    Tôi chết lặng.

    – Thu bị bệnh từ trước khi chia tay con – bà nói – Nó không thể sống như người bình thường. Bác sĩ bảo nếu đi xa, nếu để xảy ra chuyện căng thẳng, nó có thể….

    Tôi lắp bắp:

    – Nhưng… tại sao bác không nói?

    – Vì Thu không muốn con biết. Nó sợ con vì thương mà hy sinh sự nghiệp. Nó nghĩ nếu con biết, con sẽ bỏ hết để quay lại chăm nó.

    Tôi bỗng thấy ngực mình như bị ai bóp nghẹn.

    – Vậy còn chuyện chia tay?

    Bà nhìn tôi thật lâu, đôi mắt ánh lên nỗi mệt mỏi như đã giữ trong lòng quá lâu.

    – Chính Thu yêu cầu bác phải làm như vậy. Nó bảo: “Nếu con bị bỏ lại, con còn có thể tìm cuộc đời mới. Nhưng nếu anh ấy bị bỏ lại vì em, anh ấy sẽ mất tất cả.”

    Tôi im lặng.

    Trong đầu chỉ còn hình ảnh Thu trong những năm tháng xa nhau: vẫn đều đặn nhắn tin hỏi tôi ăn uống thế nào, công việc có ổn không. Thậm chí lúc chia tay, cô ấy còn nói:

    “Em mong anh tìm được người tốt hơn.”

    Hóa ra, tất cả là thật. Chỉ có tôi chưa từng hiểu.

    Bà nói tiếp:

    – Nhưng có một điều mà hôm nay bác phải xin lỗi con. Người Thu sắp cưới… thật ra không phải lựa chọn đầu tiên của nó. Cho đến tháng trước, nó vẫn còn nhắc đến con.

    Tôi nhìn bà sững sờ.

    – Thu nói: “Nếu còn gặp lại anh ấy, con chỉ muốn thấy anh ấy hạnh phúc.”

    Tôi bật cười, mà nước mắt lại rơi.

    Thì ra, cuối cùng tôi vẫn là đứa ngốc.

    4. MỘT NGÀY DỞ DANG

    Tôi quay lại hội trường.

    Tiệc vẫn đang vui vẻ. Thu nhìn thấy tôi trở vào. Tôi nâng ly, lần này chủ động:

    – Chúc mừng em.

    Thu không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

    Giữa đám đông ồn ào, tôi nghe thấy một thanh âm rất nhỏ, như giọng Thu ngày xưa:

    “Cảm ơn anh đã đến.”

    Tôi uống cạn ly rượu.

    Khoảnh khắc ấy, tôi biết mình phải buông.

    Không phải vì không còn yêu, mà vì cuối cùng tôi hiểu:

    Có những người xuất hiện chỉ để yêu, chứ không phải để ở lại.

    Chương trình đến tiết mục trao quà cưới.

    Tôi không có quà. Tôi chạy xe 1000 km chỉ để gặp lại người cũ và kết thúc.

    Bất ngờ, chú rể bước đến.

    – Anh là anh Nam phải không? – anh ta chìa tay – Em nghe Thu kể nhiều về anh.

    Tôi hơi sững.

    – Tôi mong anh giúp tôi một điều – chú rể nói rất chân thành – Hãy yên tâm giao Thu cho tôi. Em ấy đã chịu đủ rồi.

    Tôi nhìn đôi mắt người đàn ông trước mặt: bình tĩnh, chín chắn và có một sự kiên định mà tôi từng mong mình có.

    Tôi mỉm cười, bắt tay anh ta.

    – Nhờ cậu chăm sóc cô ấy thật tốt.

    Thu nhìn thấy, đôi mắt long lanh.

    Trong một khoảnh khắc, tôi nhận ra: người đàn ông ấy chính là nơi an toàn mà Thu cần – điều mà tôi đã từng không làm được.

    Không phải ai yêu nhau sâu đậm cũng phải cưới. Nhưng ai cưới rồi, nhất định phải yêu sâu đậm.

    Khi tôi chuẩn bị ra về, Thu gọi lại:

    – Nam…

    Tôi dừng bước.

    – Em cảm ơn anh vì đã đến.

    Câu nói giản dị thôi mà khiến tôi như quay lại ngày cả hai chia tay giữa bến xe mưa.

    Tôi nhìn Thu, nói nhẹ:

    – Em hạnh phúc là được rồi.

    Và tôi bước đi.

    5. LÁ THƯ TÔI GIỮ LẠI MÃI

    Trên đường rời lễ cưới, tôi dừng lại bên cầu.

    Gió thổi lạnh.

    Tôi lấy mảnh giấy mẹ Thu đưa ra. Tôi đọc lại lần nữa.

    Nhưng lần này, tôi để thêm vào đó một câu của riêng mình:

    “Cảm ơn vì đã từng yêu anh đủ nhiều để buông tay.”

    Tôi xé một nửa mảnh giấy, buộc vào cành cây bên cầu. Nửa còn lại tôi mang theo, như một lời tạm biệt tuổi trẻ.

    Trong đêm tối, tôi khởi động xe. Hành trình 1000 km trở về bỗng nhẹ tênh.

    Phía sau, hội trường cưới vẫn sáng đèn. Nhưng trong lòng tôi, mọi thứ đã tắt, để dành chỗ cho điều mới.

    Cuối cùng, tôi hiểu.

    Không phải tôi đến để giành lại Thu.

    Tôi đến để tiễn một quãng đời mình.

    6. KẾT

    Tôi chưa kịp rời khỏi huyện thì điện thoại rung.

    Tin nhắn từ số lạ.

    “Nếu một ngày anh mệt mỏi quá, hãy nhớ là có một người từng tin rằng anh xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.”

    Không tên, không ký.

    Nhưng tôi biết đó là ai.

    Bỗng nhiên tôi mỉm cười.

    Tình yêu đâu phải chỉ để sở hữu. Đôi khi, nó chỉ là nhìn người mình thương bước tiếp về phía bình yên.

    Và tôi cũng sẽ bước tiếp.

  • Vì sao trong bức tranh ‘Mã đáo thành công’ luôn có 1 con ngựa quay đầu nhìn lại

    Bức tranh ‘Mã đáo thành công’ có thể nói là 1 bức tranh vô cùng nổi tiếng mà ai cũng biết. Nhưng có 1 điều nhiều người thắc là tại sao trong bức tranh “mã đáo thành công” luôn có một con quay đầu lại?

    Trong bức tranh ngựa “Mã đáo thành công”, một con ngựa trong số 8 con quay đầu trở lại. Con ngựa này thường là con ngựa đứng ở vị trí thứ 4 hoặc thứ 5. Con ngựa này quay đầu trở lại để khuyến khích những con ngựa khác trong đàn chạy nhanh hơn, mạnh mẽ hơn.

    Được biết, con ngựa thứ 8 trong bức tranh không bao giờ quay đầu lại. Việc nó quay đầu lại đồng nghĩa với chuyện chủ nhà sẽ mất của, mất lộc.

    Những chuyến hành trình của ngựa với chủ nhân có thể kéo dài hàng tuần, hàng tháng thậm chí là cả năm mới quay về. Đặc biệt, đối với những người xông pha trận mạc thì khả năng quay trở về sẽ không cao.

    Có khi 10 người ra trận thì chỉ có 1 người quay về do cuộc chiến quá cam go, nguy hiểm. Do đó, người ta nói “mã đáo” dùng để ám chỉ cầu cho người nhận gặp may mắn và quay trở về nhà.

    Người ta tặng nhau bức tranh này với mục đích cầu mong người nhận có ý chí mạnh mẽ hơn, tinh thần phấn chấn hơn và luôn vươn lên trong mọi hoàn cảnh.

    Nguồn gốc và ý nghĩa sâu sa của bức tranh ‘Mã đáo thành công’ cũng như câu nói mà người ta hay chúc nhau trong những dịp lễ, tết

    Bức tranh ngựa “Mã đáo thành công” là tác phẩm vẽ 8 con ngựa tràn đầy năng lượng thể hiện chúng có sức mạnh vượt trội đồng thời đại diện cho quyền lực và uy lực siêu phàm.

    Ở xã hội Trung Quốc thời xưa, chỉ có những người xuất thân từ tầng lớp thượng lưu mới có thể sở hữu ngựa. Trong bức tranh vẽ 8 con ngựa của người Trung Quốc, những con ngựa đang phi nước đại có nghĩa là chủ sở hữu của chúng có quyền lực và uy tín mạnh mẽ.

    Bên cạnh đó, Chu Mục Vương (1001 – 746 TCN) – vị vua thứ 5 của nhà Chu trong lịch sử phong kiến cổ đại Trung Quốc cũng nổi tiếng sử sách vì sở hữu 8 con ngựa vô cùng đặc biệt.

    Bát Tuấn (tám con ngựa hay) của Chu Mục Vương đã trở thành một chủ đề nổi tiếng mà giới làm tranh cổ và tranh hiện đại khai thác, biến nó thành món quà độc đáo cho người dân dành tặng nhau.

    Theo một số tài liệu ghi chép, Chu Mục Vương sở hữu 8 con ngựa tuyệt vời và được dân gian gọi là Bát Tuấn. Tương truyền, Chu Mục Vương đặt tên cho 8 tuấn mã lần lượt là: Xích Ký, Ðạo Ly, Bạch Mã, Du Luân, Sơn Tử, Cừ Hoàng, Hoa Lưu, Duyên Nhĩ.

    Người điều khiển Bát Tuấn có tên Tạo Phụ. Tạo Phụ thường xuyên chở Chu Mục Vương đi vi hành khắp nơi trên cỗ xe ngựa đặc biệt do 8 con ngựa kéo. Dưới thời trị vì của Chu Mục Vương, cuộc sống của người dân khá thịnh vượng.

    Do đó, các họa sĩ thời đó đã vẽ bức tranh 8 con ngựa của vị hoàng đế nhà Chu này và gọi nó là Bát Tuấn đồ.

    Con số 8 cũng là một con số may mắn của người Trung Quốc, tượng trưng cho sự giàu có và thành công. Bức tranh vẽ 8 con ngựa phi nước đại, tràn đầy sinh lực, tinh thần tuyệt vời sẽ truyền cảm hứng cho mọi người làm việc chăm chỉ và theo đuổi mục tiêu của mình.

    Không chỉ bức tranh mà ngay cả câu chúc “mã đáo thành công” cũng rất nổi tiếng, được nhiều người sử dụng để chúc nhau trong những dịp lễ tết, ngụ ý là những câu chúc về sự thành đạt trong sự nghiệp, công danh.

    Ngoài ra, từ “mã đáo” còn có nghĩa là may mắn quay trở về. Vào thời xa xưa, ngựa là phương tiện đi lại vô cùng thuận tiện vì nó rất khỏe, chạy nhanh và liên tục trong suốt thời gian dài.

    Đồng thời, loài vật này rất thông minh và có mối quan hệ gần gũi với con người. Nó không chỉ được người dân sử dụng làm phương tiện di chuyển giúp việc giao thương dễ dàng hơn mà nó còn xông pha cùng binh sĩ trên chiến trường đánh địch.

    Những chuyến hành trình của ngựa với chủ nhân có thể kéo dài hàng tuần, hàng tháng thậm chí là cả năm mới quay về. Đặc biệt, đối với những người xông pha trận mạc thì khả năng quay trở về sẽ không cao.

    Có khi 10 người ra trận thì chỉ có 1 người quay về do cuộc chiến quá cam go, nguy hiểm. Do đó, người ta nói “mã đáo” dùng để ám chỉ cầu cho người nhận gặp may mắn và quay trở về nhà.

    3 trường hợp không nên tặng tranh Mã đáo thành công

    1. Người tuổi Tý (Chuột) – Xung khắc theo phong thủy

    Theo phong thủy, Tý (chuột) và Ngọ (ngựa) thuộc cặp địa chi xung khắc, do đó người tuổi Tý không nên treo tranh “Mã đáo thành công”. Tặng tranh này cho người tuổi Tý có thể vô tình mang lại năng lượng xung khắc, khiến công việc và cuộc sống của họ gặp nhiều trở ngại.

    2. Người làm trong lĩnh vực ổn định, cần sự chắc chắn

    Những người làm việc trong các ngành nghề cần sự ổn định, tĩnh lặng như giáo viên, nhân viên văn phòng, luật sư hoặc công chức nhà nước không nên treo tranh ngựa. Bởi vì hình ảnh ngựa phi thể hiện sự năng động, bứt phá, có thể gây mất cân bằng, khiến công việc trở nên xáo trộn hoặc tạo ra cảm giác áp lực, vội vã.

    3. Người đang gặp vận hạn, khó khăn trong cuộc sống

    Tặng tranh “Mã đáo thành công” cho người đang gặp vận hạn, trắc trở có thể gây tác dụng ngược. Thay vì mang lại may mắn, bức tranh có thể tạo thêm áp lực và gợi nhớ đến những khó khăn mà họ chưa thể vượt qua, đặc biệt là với những người làm ăn thất bại hoặc đang tìm kiếm sự ổn định.

    https://www.webtretho.com/f/goc-chia-se-thong-tin/vi-sao-trong-buc-tranh-ma-dao-thanh-cong-luon-co-1-con-ngua-quay-dau-nhin-lai

  • Tại sao nhà giàu xưa lại hay đặt bát muối ở góc nhà? Biết rồi nhiều người vội vàng làm theo

    Bát muối có rất nhiều công dụng chứ không chỉ để nêm vào thức ăn, biết rồi nhiều người đều thấy nuối tiếc sao mình không biết sớm hơn.

    Muối là một gia vị trong nấu ăn và có ý nghĩa quan trọng trong ẩm thực cũng như sức khỏe con người. Ăn thừa muối thì gây hại nhưng thiếu muối thì còn nguy hại hơn. Muối ngoài ra còn là một vật phẩm liên quan tới phong thủy tâm linh từ xa xưa tới nay. Hơn nữa muối còn giúp sát khuẩn diệt khuẩn và còn áp dụng rất nhiều trong đời sống.

    Những gia đình giàu có xưa thường dùng muối không chỉ để nêm vào món ăn mà còn dùng trong phong thủy. Muối trong góc nhìn phong thủy có rất nhiều ý nghĩa xuất hiện trong nghi thức cúng lễ và trừ tà ma. Muối trong tâm linh có công dụng giúp hấp thụ năng lượng tiêu cực, xua đuổi tà khí và những điều xui xẻo ra khỏi nhà. Do đó, vận dụng bát muối vào phong thủy là cách đơn giản mà lại có nhiều công dụng giúp thu hút vận may. Hãy áp dụng theo các cách những nhà giàu hay dùng:

    Bát muối có nhiều công dụng ngoài việc nêm vào món ăn

    Đặt một bát muối vào góc nhà giúp thu hút tài lộc vào đầy túi

    Trong phong thủy, muối có ý nghĩa đuổi tà và thu hút tài lộc. Nếu đặt bát muối ở cung Tài lộc, thuộc hướng Đông Nam, hoặc ở góc nhà sẽ giúp cho gia chủ gặp may mắn, tài vận hanh thông, làm ăn thuận lợi, tiền tài dồi dào. Muối giúp xua đuổi những tà khí bủa vây trong gia đình, đuổi ma quỷ khỏi nhà giúp gia chủ thư thái tinh thần và sáng suốt hơn.

    Còn nếu đặt một bát muối đặt ở cung Gia đạo tức hướng Đông ngôi nhà thì sẽ mang lại nhiều sức khỏe và gia đình hòa thuận khỏe mạnh, gia đình êm ấm không sợ ốm đau bệnh tật.

    Người xưa còn dùng bát muối cho thêm đồng xu ngũ đế để tăng hiệu quả phong thủy, giúp thu hút may mắn, tăng tài vận, thu hút tiền bạc. Đây cũng là bí kíp vàng cho những người làm ăn kinh doanh mà không cần phong thủy hoành tráng cồng kềnh trong nhà.

    Cách đặt bát muối trong nhà

    – Cho muối biển, tức muối hạt vào bát sạch hoặc hũ thủy tinh sạch. Lưu ý mua muối sạch và hũ đựng phải sạch sẽ

    – Chỉ đổ muối vào đầy 3/4 không đầy tràn.

    – Sau đó cho 6 đồng xu ngũ đế có hình tròn, bên trong lỗ hình vuông lên mặt bát muối. Bạn cần chú ý luôn hướng mặt dương của đồng xu lên trên.

    – Đổ đổ nước vào bát và đặt bát muối lên một miếng vải lót rồi đặt vào góc nhà.

    – Lưu ý khi làm cách này thì hũ muối, bát muối phải để hở chứ không che miệng lại.

    – Chú ý nên đặt bát muối ở vị trí tiếp xúc với không khí, tránh không gian kín như tủ, chạn. Sau một thời gian, bát muối sẽ có hiện tượng kết tủa tràn ra ngoài miệng bát. Tuy nhiên bạn vẫn giữ nguyên trạng thái của bát muối như vậy không nên động chạm vào. Hãy để bát muối đứng yên ở vị trí này sau đó để bát muối yên đó đến tận cuối năm thì hãy đổ bát muối đựng đồng xu đó đi. Tránh không dùng muối đó vào ăn uống.

    Muối là một vật phẩm phong thủy trừ tà, mang năng lượng tích cực thu hút giàu có

    Đặt bát muối chanh tại gầm giường xua đuổi tà khí, kích hoạt tài lộc

    Muối kết hợp với quả chanh tươi càng tăng thêm công dụng xua đuổi tà khí, diệt khuẩn giúp không gian thơm mát hơn. Hơn nữa cách này giúp bạn dễ ngủ.

    Cách làm: Bổ đôi bổ tư 1, 3, 5 quả chanh tươi rồi đặt lên bát muối biển. Để làm phong thủy thì chọn số lẻ.

    Đặt bát muối chanh này ở gầm giường phía đầu giường, hôm sau có thể thay. Cách làm bát muối chanh này giúp xua đuổi những điều không may mắn. Hơn nữa muối chanh còn giúp tỏa hương thơm thư giãn giúp ngủ ngon hơn. Muối chanh đặt ở gầm giường còn giúp hấp thu độ ẩm xua đuổi muỗi dĩn, giảm stress.

    Đặt bát muối trong nhà tắm nhà vệ sinh xua đuổi tà khí

    Nhà tắm nhà vệ sinh hay ẩm ướt và nhiều mùi hôi nên sẽ ảnh hưởng tới không khí gia đình. Mùi hôi xộc ra ngoài còn ảnh hưởng xấu tới phong thủy gia đình. Do đó hãy đặt bát muối trong nhà vệ sinh, nhà tắm vì chúng có thể khử mùi tốt hơn.

    Hơn nữa muối có thể dùng để pha nước loãng tắm thanh tẩy đuổi vận xui. Muối cũng có thể dùng giặt rũ quần áo sạch hơn.

    Ngoài ra bát muối còn nhiều công dụng khác như:

    – Giúp loại bỏ và khắc chế năng lượng tiêu cực trong nhà, nhất là khi gia đình có người ốm đau có tang ma

    – Hấp thu năng lượng xấu và giúp tạo năng lượng mới. Đặc biệt khi mới chuyển tới nhà mới nên áp dụng cách này.

    – Muối giúp khử mùi sơn của nhà mới và khử mùi hôi: Vì muối có tính hấp thu mùi, nên khi đặt bát muối ở trong nhà, bạn sẽ thấy chúng hút mùi sơn và mùi hôi nhanh hơn. Do vậy khi bạn sơn sửa nhà, hoặc khi nhà lâu ngày không ở bị hôi, hãy đặt muối xung quanh phòng để nhanh hết mùi.

    (*) Thông tin trong bài chỉ mang tính chất tham khảo, chiêm nghiệm!