Danh mục: Chưa phân loại

  • Em gái đang chuẩn bị cắt bánh cưới, chị gái ruột bỗng từ xa chạy đến tôi ôm chặt lấy và thì thầm, “Đẩy đổ nó đi. Ngay bây giờ.” Trong lúc hỗn loạn, chị gái tôi nắm lấy cổ tay tôi và kéo ra ngoài “Chạy đi,” chị ấy tái mét. “Em không biết hắn ta đã lên kế hoạch gì cho em tối nay đâu

    Tiệc cưới của em gái tôi – Linh – được tổ chức trong nhà hàng lớn nhất thị trấn.
    Không khí vui vẻ, nhạc du dương, ai cũng chuẩn bị đứng quanh để cắt bánh cưới.

    Linh hạnh phúc cười rạng rỡ bên cạnh chú rể Hoàng, một người đàn ông lịch lãm, nói năng nhỏ nhẹ, làm chủ một xưởng gỗ khá nổi tiếng.

    Mọi thứ đều hoàn hảo…

    Cho tới khi chị gái ruột của tôi – Hương – từ phía xa bất ngờ lao đến, gương mặt tái mét, mắt đỏ hoe.

    Chị ôm chặt lấy tôi, ghì sát tai thì thầm:

    “Đẩy đổ cái bánh cưới đi. Ngay bây giờ.”

    Tôi chết lặng.
    Tưởng chị nói đùa, nhưng bàn tay chị lạnh toát, siết đến mức cổ tay tôi đau điếng.

    Trong tích tắc, chị kéo mạnh tôi về một góc:

    – Chạy đi. Nhanh lên.
    – “Chị làm sao vậy? Chuyện gì—?”
    – Em không biết hắn ta đã lên kế hoạch gì cho em tối nay đâu… Không còn thời gian đâu!

    Giọng chị run lẩy bẩy.

    Vừa lúc đó, âm thanh micro vang lên:

    – “Mời cô dâu chú rể cùng tiến lên sân khấu…”

    Khách khứa bắt đầu đổ dồn ánh mắt về giữa hội trường.

    Chị Hương nhìn tôi lần cuối, gào lên:

    “Đi! Nếu không… em sẽ hối hận cả đời!”

    Tôi vẫn chưa hiểu gì, nhưng ánh mắt sợ hãi của chị khiến tôi lạnh sống lưng.

    Hai chị em kéo nhau lao ra cửa sau nhà hàng.

    Và đúng 10 phút sau, chuyện kinh hoàng xảy ra…

    Tiếng hét vang khắp sảnh tiệc.

    Mọi người hoảng loạn chạy ra ngoài.

    Tôi nghe tiếng ai đó la:

    “Cô dâu ngất rồi! Cô dâu ngã ngay trên sân khấu!”
    “Hình như bị ngộ độc!”

    Tôi như muốn ngừng thở.

    Tôi và chị quay đầu lại, nhìn từ xa qua ô cửa kính sau bếp.
    Linh nằm bất động, gương mặt tím tái.

    Chú rể Hoàng thì đứng chết lặng, miệng lắp bắp không nói nên lời.

    Nhà hàng lập tức gọi cấp cứu.

    10 phút trôi như cả thế kỷ.

    Khi xe cấp cứu đưa Linh đi, công an cũng có mặt.

    Trên bàn phía sau sân khấu, họ thu được:

    Một ống thuốc nhỏ giọt,

    Một ly nước cam đã pha,

    Và vết bột trắng còn đọng ở mép.

    Kỹ thuật viên y tế xác nhận:

    “Có chất gây ngộ độc thần kinh.”

    Không phải lỗi thực phẩm.

    Là cố ý.

    Cán bộ điều tra hỏi nhân viên nhà hàng.

    Một cậu phục vụ trẻ run rẩy khai:

    “Một người đàn ông gọi tôi ra ngoài rồi dúi vào tay ly nước cam này, bảo đem lên cho cô dâu…
    Tôi không biết là độc.
    Ông ấy bảo mình là chú rể!”

    Sảnh tiệc nổ tung.

    Tất cả ánh mắt đổ dồn về Hoàng.

    Hắn mặt trắng bệch.

    Công an mời hắn đi làm việc.

    Lúc đó, chị Hương bất ngờ quỵ xuống bật khóc.

    Chị kể trong tiếng nấc:

    “Một tuần trước đám cưới… Hoàng nhắn nhầm tin nhắn cho tôi.”

    Đó là tin nhắn giọng điệu ghê rợn:

    “Đêm tân hôn tao sẽ khiến nó nhớ đời.
    Tao biết nó từng chê tao nghèo hồi cấp 3.
    Cả đời này nó phải trả giá… Mày hiểu chứ, con Hương?”

    Hoá ra, năm lớp 11, Hoàng từng theo đuổi chị Hương, nhưng chị từ chối vì không thích tính kiểm soát của hắn.

    Hắn hận.

    Hắn nghĩ Linh cũng sẽ giống chị – sẽ sớm coi thường hắn.

    Và hắn lên kế hoạch biến đêm tân hôn thành tra tấn tinh thần.

    Không chỉ vậy…

    Trong điện thoại còn có đoạn ghi âm Hoàng nói với bạn:

    “Nếu nó không ngoan… tao cho nó uống thứ này. Coi như hỏng luôn đêm tân hôn.
    Không chết đâu, nhưng nhớ đời.”

    Hắn đem thứ đó… lên sân khấu.


    KẾT CỤC

    Linh được đưa đến bệnh viện kịp thời, sau vài giờ đã tỉnh.

    Khi mở mắt, việc đầu tiên em nói là:

    – “Chị… chị cứu em rồi.”

    Hoàng bị bắt ngay tại sảnh nhà hàng, đối diện tội danh cố ý gây thương tích và âm mưu bạo lực.

    Gia đình hắn cố gắng xin xỏ nhưng vô ích—mọi bằng chứng đã rõ ràng.

    Đám cưới tan nát.

    Nhưng chị gái tôi ôm lấy tôi, run giọng:

    “Nếu khi đó em không nghe lời chị… người trong bệnh viện hôm nay chính là em.”

    Tôi lạnh sống lưng.

    Và tôi hiểu:

    Thứ đáng sợ nhất trong đời… không phải tình yêu sai người, mà là tin nhầm một kẻ mang nụ cười hiền nhưng trái tim đầy độc.

  • Tôi có th;/ai vào năm lớp 10. Bố mẹ tôi lạnh lùng nhìn tôi nói: “Con đã làm x-ấu h;/ổ gia đình này. Kể từ giây phút này, con không còn là con gái của bố mẹ nữa

    Năm lớp 10, tôi mang thai. Khi hai vạch hiện lên, tôi hoảng loạn đến mức run không đứng nổi. Tôi chưa kịp nghĩ xem phải làm gì thì mọi chuyện vỡ lở. Bố mẹ nhìn tôi như nhìn một thứ gì đó ghê tởm.

    Mày làm xấu hổ cái nhà này. Từ giờ mày không còn là con tao.
    Câu nói của bố tôi như tát thẳng vào mặt.

    Đêm đó trời mưa, mẹ ném cái balo rách ra sân, tống cổ tôi ra ngoài. Không một đồng trong túi. Không nơi để đi.
    Tôi ôm bụng, cắn răng đi bộ khỏi căn nhà từng là nơi bình yên nhất đời mình, không ngoái lại.

    Tôi sinh con gái trong một phòng trọ 8m². Nghèo, khổ, bị người đời xì xào. Nhưng tôi nuôi nó bằng tất cả những gì mình có. Năm con gái tròn hai tuổi, tôi bỏ lại quê, bế nó lên Sài Gòn. Tôi vừa làm phục vụ, vừa đi học nghề. Rồi số phận mỉm cười: tôi bén duyên kinh doanh online, sau đó mở công ty riêng. Sáu năm sau, tôi đã mua được nhà. Mười năm sau, mở chuỗi cửa hàng. Hai mươi năm sau… tài sản của tôi đã lên đến hơn 200 tỷ.

    Tôi biết mình đã thành công. Nhưng cái gai trong ngực – nỗi đau bị bố mẹ ruột ruồng bỏ – chưa bao giờ biến mất.

    Một ngày, tôi quyết định phải quay về. Không phải để tha thứ.
    Mà để cho họ biết họ đã mất gì.

    Tôi lái chiếc Mercedes mới toanh về quê. Căn nhà cũ kỹ vẫn y như hai mươi năm trước, thậm chí còn tồi tàn hơn.

    Cánh cổng sắt gỉ sét.
    Tường vữa tróc lở.
    Sân đầy cỏ dại.

    Tôi đứng trước cửa, hít sâu, gõ mạnh ba tiếng.

    Một cô gái khoảng 18 bước ra mở cửa.
    Tôi khựng lại.

    Nó… giống tôi đến kỳ lạ. Từ đôi mắt, sống mũi đến cái nhíu mày.
    Giống đến mức tôi cảm giác như nhìn thấy chính mình của ngày xưa.

    “Cô tìm ai ạ?” – cô bé lễ phép hỏi.

    Tôi chưa kịp nói thì bố mẹ tôi từ trong nhà đi ra. Khi nhìn thấy tôi, cả hai sững người. Mẹ đưa tay lên miệng, mắt đỏ hoe.

    Tôi cười lạnh: “Giờ mới biết hối hận à?”

    Nhưng rồi cô bé kia chạy đến nắm lấy tay mẹ tôi.
    “Ngoại ơi, ai vậy ạ?”

    Ngoại?
    Tôi đứng sững.
    Lồng ngực như bị ai bóp nghẹt.

    Tôi quay phắt sang bố mẹ:
    “Đứa bé này… là ai?”

    Mẹ tôi bật khóc:
    “Nó… là con gái con.”

    Tôi chết lặng.
    Tôi gần như hét lên:
    “Không thể nào! Con tôi ở với tôi từ nhỏ đến lớn! Hai người đang nói cái gì vậy!?”

    Bố tôi thở dài, giọng run run, già nua hẳn đi:
    “Chúng tao… đã nhận nuôi một đứa bé bị bỏ rơi ở cổng nhà… cách đây 18 năm.”

    Tôi lạnh người:
    “Bị bỏ rơi? Ở cổng nhà?”

    Mẹ tôi lấy trong tủ ra một chiếc khăn cũ đã ngả màu.
    Tôi nhận ra ngay lập tức.
    Đó là chiếc khăn tôi đã quấn cho con gái mình lúc mới sinh.

    Tim tôi như bị ai đâm.

    Mẹ tôi nghẹn ngào kể:

    “Ngày mày đi… vài tháng sau, bố nó tìm đến. Hắn ta muốn giành lại đứa nhỏ, nhưng mày đã bế nó đi Sài Gòn. Hắn điên cuồng, say xỉn, gây chuyện khắp nơi… rồi bỏ đi biền biệt.

    Mười tám năm trước… sáng sớm, tao mở cửa thì thấy một em bé đỏ hỏn được đặt trước cổng. Bên trong chỉ có cái khăn này.
    Tao biết…
    biết nó có liên quan đến mày.

    Tao nghĩ… hay là mày gặp chuyện… hay là… mày không còn nữa.”

    Giọng bà vỡ ra thành tiếng khóc.

    “Chúng tao đã sai với mày năm đó. Nhưng đứa bé này… tụi tao không nỡ để vào trại trẻ. Tụi tao nuôi nó như con ruột. Chưa một ngày đánh mắng.”

    Tôi run bần bật.
    Tôi nhớ rất rõ: chiếc khăn này tôi đã cất kỹ trong một hộp gỗ.
    Không ai biết.

    Nếu ai đó bỏ đứa bé này trước cửa bố mẹ tôi…
    thì chỉ có một khả năng.

    Cha ruột của con gái tôi.

    Hắn… đã sinh thêm một đứa con với người khác.
    Rồi bỏ lại nó đúng nơi mà hắn biết ngày xưa tôi từng bị đuổi đi.

    Tôi nhìn cô bé – đứa trẻ tôi không sinh ra nhưng lại mang nét giống tôi đến rợn người.

    Cô bé ngại ngùng hỏi:
    “Cô ơi… sao cô khóc vậy?”

    Tôi ôm lấy nó, bật khóc như chưa từng được khóc trong đời.

    Bố mẹ tôi quỳ xuống:
    “Cho chúng tao xin lỗi. Bố mẹ sai rồi. Nhưng đừng giận con bé… nó vô tội.”

    Tôi nhìn họ, 20 năm oán hận trong lòng bất ngờ vỡ vụn.
    Không phải vì họ xứng đáng được tha thứ.
    Mà vì tôi hiểu:

    Đứa bé này cần một gia đình.
    Còn tôi… thì cần đóng lại cánh cửa quá khứ.

    Tôi đứng dậy, lau nước mắt:

    “Con về không phải để trả thù nữa.
    Con về… để lấy lại những gì thuộc về con.”

    Tôi nắm tay cô bé, mỉm cười:

    “Từ hôm nay, cô là chị của con.”

    Còn bố mẹ tôi… chỉ biết ngồi đó, khóc như trẻ nhỏ.

  • Cái gì ÔNG có, BỐ có nhưng MẸ và BÀ thì không? Ai giải được, IQ vô cực!

    Nghe nghiêm trọng lắm, đáp án câu đố này rất bất ngờ.

    Có những câu đố vừa nghe qua tưởng là triết lý cao siêu, động não dữ dội, nhưng khi bật mí đáp án thì chỉ muốn… nằm lăn ra cười. Mới đây, dân mạng đang chuyền tay nhau một câu hỏi “hại não” cực ngắn gọn: “Cái gì ông có, bố có nhưng mẹ và bà thì không?”.

    Nghe nghiêm trọng lắm, nào là phải liên quan đến gen di truyền, đến vai trò xã hội, thậm chí có người còn nghiêm túc phân tích về… giới tính và chức năng làm cha. Nhưng sự thật lại khiến tất cả bật ngửa: Đáp án đơn giản chỉ là chữ “Ô”.

    Đúng vậy, chỉ cần tinh ý, ta sẽ nhận ra: “ông” và “bố” đều có mặt chữ Ô, còn “mẹ” và “bà” thì hoàn toàn vắng bóng.

    Cái gì ÔNG có, BỐ có nhưng MẸ và BÀ thì không? Ai giải được, IQ vô cực!- Ảnh 1.

    Ảnh minh hoạ

    Trong từ vựng, “ô” có cả chục nghĩa khác nhau: có thể là cái ô che mưa che nắng, là “ô cửa sổ”, hoặc thậm chí là “ô dù” – quyền lực chở che trong xã hội. Trong cảm thán, “ô” lại trở thành tiếng thốt ra đầy cảm xúc: “Ô, sao lại thế?”. Trong văn chương cổ, “Ô” còn xuất hiện trong “kim ô” (mặt trời) hay “vừng ô” (vầng mặt trời đỏ).

    Câu đố này không chỉ mang tính giải trí mà còn cho thấy sự phong phú, linh hoạt của tiếng Việt. Trong những buổi trò chuyện, chỉ cần một câu đố như thế, không khí đã trở nên rộn ràng, thân mật hơn.

    Đặc biệt, đối với trẻ nhỏ, câu đố này còn là cách để khơi gợi sự tò mò, rèn luyện tư duy liên tưởng. Với người lớn, nó lại là một kỷ niệm gợi nhớ về tuổi thơ, về những lần chơi đố vui bên bạn bè, người thân.

    Trong khi nhiều phụ huynh lo lắng con cái chỉ chăm chăm luyện chính tả, thì trò chơi ngôn ngữ lại giúp các bé khám phá chữ nghĩa theo cách nhẹ nhàng, hài hước. Đôi khi chỉ cần một câu đố nho nhỏ cũng đủ mang lại niềm vui, giúp mọi người từ trẻ em tới người lớn thêm yêu ngôn ngữ của mình.

  • Xe ta:ng vừa chở người mất rời khỏi cổng nhà đi hỏa thi:êu thì chiếc xe cứu thương lao theo sau, bác sĩ hét lớn

    Buổi sáng hôm đó, cả dòng họ nhà bà Tư đứng nghiêm trang tiễn biệt bà lần cuối.

    Sau gần một tuần nằm viện không qua khỏi vì tai biến nặng, bà được bác sĩ xác nhận đã mất lâm sàng, bệnh viện hoàn tất thủ tục, bàn giao thi thể về cho gia đình lo hậu sự.

    Tang lễ diễn ra suôn sẻ, chỉ còn bước cuối: đưa đi hỏa táng.

    Lúc chiếc xe tang chầm chậm lăn bánh rời khỏi cổng nhà, tiếng khóc ai oán vang cả con hẻm nhỏ.

    Người con trai út nắm tay mẹ già gào lên: “Mẹ ơi… đi bình an…”

    Nhưng chưa đầy hai phút sau, một tiếng còi hụ chát chúa vang lên phía sau.

    Chiếc xe cứu thương bật đèn, rú còi đuổi sát xe tang, khói bốc mù mịt, bánh rít lên dưới đường nhựa.

    Cả gia đình giật mình quay lại.

    Một người đàn ông mặc áo blouse trắng nhảy xuống, tay cầm hồ sơ, vừa chạy vừa hét lớn:

    – “DỪNG LẠI! DỪNG NGAY XE TANG LẠI!

    CÓ SAI SÓT LỚN RỒI!”

    Ai nấy chết lặng.

    Có người thì thầm:

    “Chắc họ nhầm với ca cấp cứu nào…”

    “Mình lo tang, liên quan gì bác sĩ…”

    Tài xế xe tang nhìn quanh, định tiếp tục chạy thì bị con trai bà Tư chặn đầu xe. Gương mặt anh tái mét.

    10 phút sau – sự thật bùng nổ.

    Vị bác sĩ thở hổn hển, giọng gần như gào lên:

    – “Có người trong nhà bà cụ… đã lấy nhầm hồ sơ người chết!

    Chính bà cụ… chưa chết!”

    Cả nhà hóa đá.

    “Bà chỉ bị hôn mê sâu, nhưng dấu hiệu tim mạch còn yếu.

    Nhưng do nhầm lẫn trong phòng bệnh, bác sĩ trực đêm qua đã ký giấy báo tử cho bà theo hồ sơ… của bệnh nhân phòng kế bên!”

    Bà Tư chưa hề mất!

    Và lúc này — bà vẫn còn đang nằm ở phòng cấp cứu, thở thoi thóp qua máy oxy.

    Mọi người đổ nhào lên xe, khóc lóc, gọi điện khắp nơi.

    Đứa cháu gái ôm di ảnh run rẩy buông một câu khiến ai nấy nghẹn lại:

    – “May mà ông trời cho bà thêm một cơ hội…”

    Bà Tư sau đó tỉnh lại sau 3 ngày.

    Khi nghe kể lại toàn bộ sự việc, bà chỉ im lặng rất lâu, rồi quay sang người con trai cả nói đúng một câu:

    – “Nếu hôm đó xe tang chạy nhanh hơn 10 phút… chắc mẹ chẳng còn cơ hội trách ai nữa.”

    “Cái chết đôi khi không đáng sợ…

    Điều đáng sợ là người ta có thể vội vã tiễn biệt nhau khi chưa kịp chắc chắn rằng… đã đến lúc.”

  • Ông Lam buôn hàng biên giới giàu nhất nhì cái làng này, đẻ 3 cậu con trai thuê giúp việc chăm từ a đến z, tuần trước ông trở về nhà sớm hơn dự kiến mà không báo trước

    Ở xã biên giới Tân Phong, ai cũng biết ông Lam là người giàu nhất vùng, buôn hàng biên giới mấy chục năm, dựng được biệt thự to nhất xã.
    Ông có 3 đứa con trai: Thành – 32 tuổi, Thắng – 28 tuổi, và Tín – 22 tuổi. Đứa nào cũng quen ăn sung mặc sướng, chẳng thiếu thứ gì.

    Trong nhà còn có cô giúp việc tên Lành, hơn 40 tuổi, theo gia đình ông từ lúc các cậu còn bé tí.

    Tuần trước, ông Lam đi chuyến hàng sang biên giới, dự định 3 ngày mới về. Nhưng việc xong sớm, ông bắt xe về ngay trong đêm.

    Ông không báo trước cho ai.


    1. Cảnh tượng khiến ông đông cứng

    Khoảng 5 giờ sáng, ông mở cửa bước vào biệt thự. Nhà yên ắng, đèn phòng khách hắt ánh sáng mờ vào hành lang.

    Ông đi thẳng lên phòng ngủ để thay đồ. Nhưng vừa mở cửa phòng, ông đứng khựng lại.

    Ba đứa con trai đang hì hục đào nền gạch ngay góc phòng ngủ của chính ông.

    Trên sàn nhà là gạch bị lật lên, bụi bay mù mịt.

    Cô Lành đứng cạnh, mặt tái mét, tay ôm chặt cái cuốn nhật ký cũ.

    Ông gầm lên:

    – Mấy đứa đang làm cái gì vậy?!

    Ba đứa con quay ngoắt lại. Tất cả đều hoảng sợ, nhưng không có vẻ gì là… hối lỗi. Thành – thằng cả – chống tay thở dốc:

    – Ba… tụi con đang tìm thứ này.

    Nó chỉ xuống cái hố vừa đào.

    Trong hố có một hộp gỗ cũ kỹ bị khóa bằng ổ khóa rỉ sét.

    Mặt ông Lam tái đi.

    Không thể nào…


    2. Bí mật 30 năm trước

    Cô Lành bước tới, đôi mắt đỏ hoe:

    – Ông Ba… tới lúc rồi. Tôi xin lỗi, tôi giữ bí mật này 30 năm rồi… nhưng họ biết hết rồi.

    Ông Lam lắp bắp:

    – Ai cho phép mấy người đụng vào cái đó?!

    Thắng – con trai giữa – chỉ vào cuốn nhật ký trong tay cô Lành:

    – Tụi con đọc được trong này. Là của má.

    Ông Lam giật mình.

    Cuốn nhật ký ấy… là của bà Lệ – vợ ông Lam, người đã mất hơn 20 năm trước vì tai biến. Sau khi bà mất, ông đem cuốn nhật ký đó giấu đi, không bao giờ mở lại.

    Tín – thằng út – chậm rãi nói:

    – Má viết rõ… má nghi có người đầu độc giết má.

    Không khí trở nên lạnh cứng.

    Ông Lam siết chặt tay:

    – Vớ vẩn! Má tụi bây bị tai biến, không phải đầu độc!

    Nhưng Thành ném xuống sàn tấm giấy xét nghiệm độc tố mà tụi nó vừa tìm được từ trong hộp gỗ.

    Ông Lam nhìn thấy tờ giấy quen thuộc, tim ông thắt lại.

    Đó là tờ kết quả mà ông từng giấu – kết quả cho thấy trong máu bà Lệ có dấu vết của thuốc trừ sâu.


    3. Sự thật bị chôn giấu

    Ba đứa con đứng vây quanh:

    – Ba giấu cái gì dưới nền nhà? Tại sao má chết lại có chất độc trong người? Tại sao cuốn nhật ký viết ba ngoại tình, rồi má bị đầu độc sau một tháng?

    Cô Lành run giọng:

    – Tôi… chính tôi là người phát hiện kết quả độc tố. Má tụi bây đưa tôi tờ đó trước khi mất. Bà dặn tôi nếu sau này ba tụi bây lớn, hãy đưa cho tụi nó biết sự thật.

    Ông Lam hét lên:

    – Không đúng! Không phải như vậy!

    Nhưng bàn tay ông run rẩy. Rõ ràng ông đang sợ.

    Tín – đứa út ít nói nhất – cúi xuống mở hộp gỗ.

    Trong đó có:

    1 tờ giấy xét nghiệm độc tố

    1 phong bì ảnh

    1 sợi dây chuyền bà Lệ hay đeo

    và một đoạn ghi âm trong USB

    Thắng bật USB.

    Trong đó phát ra giọng của bà Lệ, yếu ớt:

    “Nếu ai nghe được, nghĩa là tôi đã không qua khỏi. Tôi biết mình bị đầu độc… nhưng không phải bởi chồng. Anh Lam không giết tôi… Người làm chuyện này là người mà tôi tin tưởng nhất…”

    Cả phòng nín lặng.

    Bà ấy nói tiếp:

    “… người đó muốn thay chỗ của tôi trong nhà này.”

    Mọi ánh mắt lập tức quay sang cô Lành.

    Mặt cô tái xanh, rồi gào lên:

    – Không phải tôi!!! Tôi thề! Tôi chăm bà như mẹ ruột! Tôi còn là người phát hiện ra bà bị đầu độc!

    USB tiếp tục:

    “… là em gái ruột tôi – dì Mai.”

    Ba đứa con bàng hoàng.

    Cả xã đều biết dì Mai – em gái bà Lệ – từng sống chung vài tháng rồi bất ngờ bỏ đi ngay trước khi bà Lệ qua đời. Không ai biết lý do.


    4. Sự thật cuối cùng

    Trong phong bì ảnh là những tấm hình chụp lén: dì Mai lén bỏ chất gì đó vào ly thuốc bổ của bà Lệ.

    Ông Lam sụp xuống ghế.

    Giọng ông nghẹn lại:

    – Ba biết… Ba biết từ 20 năm trước. Nhưng dì Mai đã bỏ trốn sang biên giới, luật pháp thời đó khó xử. Ba giấu để tụi con không lớn lên với hận thù.

    Thành gằn giọng:

    – Vậy tại sao phải chôn hết dưới nền nhà?!

    – Vì ba sợ tụi bây biết, sợ tụi bây trả thù rồi hỏng cả đời.

    Ông bật khóc.

    Lần đầu tiên trong đời, ba đứa con thấy người đàn ông cứng rắn ấy khóc như một đứa trẻ.


    5. Kết cục

    Sau hôm đó, ba anh em quyết định báo công an. Vụ án 20 năm trước được mở lại nhờ bằng chứng vật chất và nhân chứng.

    Dì Mai – đã sống ở tỉnh khác – bị bắt sau 3 tuần điều tra.

    Cô Lành được minh oan, còn thành người của gia đình thật sự, không chỉ là giúp việc nữa.

    Còn ông Lam…

    Ông già đi trông thấy, day dứt vì 20 năm chôn giấu bí mật khiến gia đình chìm trong nghi kỵ.

    Nhưng ba đứa con hiểu ra một điều:

    Không phải ai giấu bí mật cũng vì tội lỗi — đôi khi là vì họ muốn bảo vệ những người họ yêu.

  • Mẹ chồng xé váy con dâu giữa chợ – 5 ngày sau phải quỳ gối xin cô tha thứ

    Mẹ CҺồпg Xé Váү Coп Dȃu Gιữa CҺợ – 5 Ngàү Sau PҺảι Quỳ Gṓι Xιп Cȏ TҺa TҺứ

    Sáng tháng Sáu năm 2022, tại chợ An Lộc, một khu chợ tấp nập ở vùng ven TP. Biên Hòa, tỉnh Đồng Nai, không khí nhộn nhịp bỗng chốc hóa lặng ngắt. Bà Ba Liên, 57 tuổi, với ánh mắt bừng bừng giận dữ, lao tới xé toạc chiếc váy của con dâu, Nguyễn Thị Hương, 27 tuổi, ngay giữa lối đi đông đúc. Tiếng vải rách như xé tan không gian, để lại Hương đứng run rẩy, khuôn mặt trắng bệch, váy rách lộ cả phần trong, trước hàng trăm ánh mắt sững sờ. Chỉ năm ngày sau, chính bà Ba quỳ xuống, tay run lẩy bẩy, xin lỗi con dâu trước cùng đám đông ấy. Câu chuyện này không chỉ là một vụ việc gây sốc, mà là hành trình đau lòng về sự hiểu lầm, lòng tự trọng bị chà đạp, và sức mạnh của sự tha thứ, khiến bất kỳ ai nghe qua cũng phải rưng rưng.

    Chợ An Lộc, từ lâu là trái tim của vùng quê, nơi mùi cá tươi, rau xanh, và thịt luộc hòa quyện với tiếng rao lanh lảnh, tạo nên bức tranh sống động của đời sống thôn quê. Những chiếc xe máy chen chúc, tiếng cười nói vang lên, và ánh nắng ban mai lấp lánh trên từng sạp hàng. Giữa khung cảnh ấy, Hương, một cô giáo mầm non với nụ cười dịu dàng, bước vào chợ để mua cá cho bữa trưa gia đình. Cô mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, tóc buộc cao, khuôn mặt rạng rỡ khi đứng trước sạp cá của mẹ ruột, bà Tư Ngọc, 62 tuổi. Hương kín đáo đưa mẹ một ít tiền, thì thầm: “Mẹ giữ mà mua thuốc, đừng lo cho con.” Cử chỉ ấy, với người ngoài, là hình ảnh quen thuộc của một cô con gái hiếu thảo. Nhưng với bà Ba Liên, mẹ chồng Hương, nó như một ngọn lửa châm vào lòng nghi kỵ đã âm ỉ bấy lâu.

    Bà Ba, một người phụ nữ khắc khổ với khuôn mặt góc cạnh, tóc búi chặt, đứng cách đó không xa, gần sạp rau. Đôi mắt bà nheo lại khi thấy Hương đưa tiền cho mẹ đẻ. Trong lòng bà, Hương từ lâu đã là cái gai: một cô con dâu nhà nghèo, không xứng với con trai bà, anh Minh, 29 tuổi, một kỹ thuật viên điện tử. Bà luôn tin Hương lén lấy tiền nhà chồng để chu cấp cho mẹ đẻ, dù không có bằng chứng. Cảnh tượng ở sạp cá như giọt nước tràn ly. Không kiềm chế được, bà Ba rẽ đám đông, bước chân nặng nề, giọng sắc lạnh vang lên: “Tiền đó từ đâu ra, hả?” Hương giật mình, chưa kịp đáp thì bị mẹ chồng túm chặt tay, kéo ra giữa lối đi đông đúc. “Mày tưởng tao không biết à? Nhà tao nuôi mày, nuôi con mày, vậy mà mày lén lút đưa tiền cho mẹ mày!” bà Ba hét, chỉ thẳng vào mặt Hương.

    Đám đông ngừng lại, ánh mắt đổ dồn. Hương run rẩy, cố giữ bình tĩnh: “Mẹ, đây là tiền lương con, con không lấy tiền nhà!” Nhưng bà Ba không nghe, cơn giận bùng lên như lửa cháy. Bà nắm lấy váy Hương, giật mạnh. Tiếng vải rách chói tai vang lên, chiếc váy xé toạc từ hông xuống, lộ cả nội y. Hương đứng sững, tay ôm lấy người, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tái nhợt. Đám đông chết lặng, vài người quay đi, nhưng không ai dám can ngăn. Tiếng xì xào nổi lên: “Trời ơi, mẹ chồng gì mà ác thế!” Bà Ba, mặt vẫn hầm hầm, bỏ đi, để lại Hương giữa chợ, ôm lấy mình trong tủi nhục, đôi chân như muốn khuỵu.

    Hương chạy về nhà, nước mắt nhòe cả đường. Cô khóa mình trong phòng, ôm con trai 2 tuổi, bé Bin, khóc nức nở. Minh, chồng cô, đang đi công tác ở Bình Dương, không biết chuyện. Hương gọi điện, giọng nghẹn ngào: “Anh về sớm nhé, mẹ hiểu lầm em.” Cô không kể chi tiết, sợ Minh mâu thuẫn với mẹ. Nhưng nỗi đau bị xúc phạm trước đám đông khiến cô không thể ngủ. Cô nghĩ đến những năm làm dâu, luôn cố gắng chu toàn, từ nấu ăn, dọn nhà, đến làm thêm buổi tối để có tiền gửi mẹ đẻ mua thuốc. Vậy mà, bà Ba chưa từng nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp.

    Tin tức về vụ việc lan khắp làng An Lộc. Người thương Hương, biết cô hiền lành, chăm chỉ, nhưng cũng có người tin lời bà Ba, cho rằng Hương không biết điều. Bà Ba, về nhà, vẫn đinh ninh mình đúng. Với bà, Hương là “người ngoài”, không đáng tin. Bà kiểm soát chi tiêu gia đình, luôn nghi ngờ Hương gửi tiền về nhà mẹ đẻ. Vụ xé váy, với bà, là cách “dạy dỗ” con dâu để giữ thể diện gia đình. Nhưng tối hôm sau, Minh trở về, nghe hàng xóm kể lại, anh như chết lặng. Anh đối mặt mẹ: “Mẹ, sao mẹ làm vậy? Hương không lấy tiền nhà, cô ấy làm thêm để có tiền!” Bà Ba gạt đi: “Mày bênh vợ, tao thấy tận mắt nó đưa tiền!” Minh kiểm tra tài khoản chung, xác nhận Hương chỉ dùng tiền lương của mình.

    Sáng ngày thứ ba, bà Tư Ngọc, mẹ Hương, lặn lội đến nhà bà Ba, mang theo hóa đơn viện phí. Bà Tư, dáng người gầy gò, đôi mắt mệt mỏi vì bệnh tiểu đường, nói: “Chị Ba, Hương đưa tôi tiền mua thuốc, không phải tiền nhà chị. Con bé làm thêm đến khuya để lo cho tôi, chị hiểu lầm nó rồi!” Bà Tư nghẹn ngào, đưa hóa đơn chứng minh. Bà Ba sững sờ, nhưng lòng tự trọng khiến bà cứng giọng: “Sao tôi tin được?” Minh, đứng bên, lên tiếng: “Mẹ, con kiểm tra rồi, Hương không lấy gì cả. Mẹ phải xin lỗi cô ấy!”

    Đêm đó, Minh đưa Hương về nhà. Cô vẫn im lặng, không trách bà Ba, chỉ ôm bé Bin, thì thầm: “Mẹ không để con lớn lên trong oán hận.” Nhưng bà Ba không ngủ được. Hình ảnh Hương đứng run rẩy giữa chợ ám ảnh bà. Bà nhớ những bữa cơm Hương nấu, những đêm cô làm thêm, ánh mắt dịu dàng khi bế bé Bin. Bà nhớ cả mẹ mình, người từng bị bà bỏ bê khi còn sống, chỉ vì bà mải lo làm ăn. Lòng bà như bị dao cắt. Sáng ngày thứ năm, bà Ba trở lại chợ An Lộc, đứng giữa lối đi nơi vụ việc xảy ra. Trước đám đông, bà quỳ xuống, nắm tay Hương, giọng run rẩy: “Hương, mẹ sai rồi! Mẹ đã làm tổn thương con, mẹ xin lỗi!” Nước mắt bà rơi, hòa vào giọng nói đầy hối hận. Hương, mắt cũng đỏ hoe, đỡ mẹ chồng đứng dậy: “Con không trách mẹ, con chỉ mong gia đình mình hòa thuận.”

    Đám đông lặng đi, nhiều người rưng rưng. Bà Ba kể: “Mẹ ghen tị vì con chăm lo cho mẹ đẻ, trong khi mẹ từng không làm được điều đó cho bà nội. Mẹ sai vì lòng ích kỷ.” Hương ôm bà Ba, nói: “Con chỉ muốn mẹ coi con như con gái.” Từ đó, bà Ba thay đổi, đối xử với Hương như con ruột, cùng cô chăm bé Bin. Minh hỗ trợ mẹ vợ viện phí, và gia đình trở nên gắn bó. Dân làng An Lộc, từ chỗ xì xào, kính nể Hương vì lòng bao dung, và bà Ba vì dám sửa sai.

    Câu chuyện là bài học sâu sắc về sự hiểu lầm và sức mạnh của tha thứ. Bà Ba, từ một người mẹ chồng khắc nghiệt, học được cách buông bỏ cái tôi để hàn gắn. Hương, dù bị tổn thương, chọn tha thứ để giữ gìn tình thân. Chợ An Lộc, nơi từng chứng kiến nỗi đau, giờ là biểu tượng của sự hòa giải. Một chiếc váy rách có thể được khâu lại, nhưng tình thân, nếu không trân trọng, sẽ để lại vết sẹo mãi mãi. Hãy yêu thương và sửa sai khi còn kịp, bởi gia đình là nơi để sẻ chia, không phải để tranh đúng sai.

  • Tin buồn: Lại thêm một NSND nổi tiếng quadoi

    https://nld.com.vn/nsnd-nhac-si-cao-dinh-luu-qua-doi-196251211215535465.htm

    (NLĐO) – Sân khấu tuồng và giới âm nhạc dân tộc Việt nghẹn ngào trước tin NSND – nhạc sĩ Cao Đình Lưu qua đời.

    Bộ sưu tập Hoa sen đen trắng - Mondial agency

    NSND nhạc sĩ Cao Đình Lưu qua đời - Ảnh 1.

    NSND nhạc sĩ Cao Đình Lưu

    GS nhạc sĩ Trần Thế Bảo cho biết người nhạc sĩ tài hoa đã rời xa bạn bè đồng nghiệp ngày 11-12, thọ 76 tuổi.

    Ông ra đi, mang theo bao ký ức và tinh hoa của một thế hệ nghệ sĩ cống hiến trọn đời cho việc bảo tồn, nghiên cứu và sáng tạo nghệ thuật truyền thống. Nhưng di sản của ông vẫn ở lại như một ngọn đèn bền bỉ soi sáng cho bao thế hệ.

    Nhạc sĩ Cao Đình Lưu được sinh ra trong cái nôi nghệ thuật

    NSND Cao Đình Lưu sinh ra trong một gia đình mà nghệ thuật không chỉ là nghề nghiệp, mà là máu thịt. Cha mẹ ông là nghệ nhân Cao Đình Hùng và nghệ nhân Hoàng Thị Thìn, là hai nghệ sĩ tuồng nổi tiếng trong vùng, được người dân mến mộ bởi tài năng và sự tận tụy với sân khấu cổ truyền. Trong không khí thấm đẫm thanh âm trống tuồng, tiếng hát, trình thức vũ đạo và nghi lễ sân khấu dân gian, cậu bé Cao Đình Lưu sớm hấp thụ cái đẹp của nghệ thuật như hấp thụ ánh sáng đầu đời. Chính nền tảng ấy đã nuôi dưỡng tình yêu tuồng bền bỉ trong ông, để rồi cả cuộc đời ông tiếp tục thắp lên ánh lửa mà cha mẹ truyền lại.

    Không chỉ riêng ông, cả gia đình đều tiếp tục gìn giữ truyền thống quý giá ấy: NSƯT Cao Đình Liên – em trai, đạo diễn Nhà hát Tuồng Nguyễn Hiển Dĩnh (Đà Nẵng); Cao Thị Lý – chị gái, nguyên diễn viên Liên đoàn Dân ca Nghệ An và Nghệ nhân ưu tú Cao Thị Loan – em gái, một trong những người sáng lập CLB Tuồng Trung Thành (Yên Thành, Nghệ An).

    Hành trình từ lớp sáng tác Khu V đến Nhà hát Tuồng Trung ương

    Tháng 5-1975, tại lớp sáng tác 9 tỉnh miền Trung ở Quy Nhơn, do GS nhạc sĩ Trần Thế Bảo mở sau ngày đất nước thống nhất, tài năng của chàng thanh niên Cao Đình Lưu bắt đầu được nhìn thấy rõ rệt. Là trợ lý của GS nhạc sĩ Thế Bảo, ông cần mẫn, kiên trì và thông minh, luôn biết lắng nghe và sẻ chia với thầy trong mọi công việc.

    NSND nhạc sĩ Cao Đình Lưu qua đời - Ảnh 2.

    NSND nhạc sĩ Cao Đình Lưu

    Cuối năm 1975, hai thầy trò cùng được điều ra Hà Nội. Đây là bước ngoặt quan trọng: Cao Đình Lưu chính thức về công tác tại Nhà hát Tuồng Trung ương (nay là Nhà hát Nghệ thuật Truyền thống Việt Nam). Tại đây, ông không chỉ học nghề diễn mà còn mở rộng khả năng trong lĩnh vực âm nhạc sân khấu, điều góp phần làm nên dấu ấn riêng của ông trong nền tuồng Việt Nam.

    Một đời phấn đấu, xứng danh Nghệ sĩ Nhân dân nghiên cứu âm nhạc tuồng

    Dù trưởng thành trong gia đình nghệ thuật, Cao Đình Lưu tuyệt đối không ỷ lại vào xuất thân. Ông học nghề bằng tất cả sự nghiêm cẩn của người muốn giữ gìn vốn cổ. Ông diễn rất giỏi, và còn nghiên cứu sâu về hệ thống làn điệu, âm nhạc của nghệ thuật tuồng, ông chuyên soạn âm nhạc cho nhiều vở diễn nổi tiếng.

    Nhiều đồng nghiệp nhận xét: “Ông hiểu tuồng từ hơi thở đến nhịp trống, từ cử chỉ đến âm vực – như hiểu chính mạch máu của mình”.

    Chính sự kết hợp giữa diễn xuất, âm nhạc và nghiên cứu đã tạo nên chân dung một nghệ sĩ – học giả hiếm có của sân khấu truyền thống.

    Sự nghiệp ấy được ghi nhận bằng danh hiệu Nghệ sĩ Nhân dân, một phần thưởng xứng đáng cho người đã cống hiến gần như trọn đời cho nghệ thuật dân tộc.

    Sự ra đi của NSND Cao Đình Lưu để lại niềm tiếc thương lớn không chỉ với giới sân khấu tuồng mà cả cộng đồng nghiên cứu âm nhạc dân tộc. Ông để lại những công trình nghiên cứu giá trị về nhạc tuồng; những vai diễn mẫu mực; những học trò tiếp nối truyền thống và một dòng tộc nghệ thuật vẫn đang tiếp tục tỏa sáng.

    Ông ra đi như khép lại một chương đẹp của nghệ thuật tuồng, nhưng đồng thời mở ra một sự tiếp nối, từ gia đình, từ đồng nghiệp, từ những lớp nghệ sĩ trẻ mang theo lời dạy và tinh thần của ông.

  • Cái kết của CSGT bị người vi phạm GT đẩy vào đầu xe tải

    Cái kết của CSGT bị người vi phạm GT đẩy vào đầu xe tải

    Đoạn clip ghi lại cảnh 1 nam thanh niên cố tình đẩy 1 đồng chí công an giao thông đang dắt  xe đạp điện vào đầu chiếc xe tải đang lao vùn vụt đến. 

    Chiều ngày 11/12, mạng xã hội lan truyền 1 đoạn clip ghi lại cảnh 1 chiến sĩ cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ thì bất ngờ thanh niên đi phía sau đẩy cả xe và chiến sĩ cảnh sát giao thông vào chiếc xe  ô tô tải đang lao đến. Chiếc xe điện bị cuốn vào gầm xe tải, rất may mắn, chiến sĩ CSGT kịp tránh và chiếc xe tải cũng phanh kịp thời. Nam thanh niên sau đó bỏ chạy.

    Nam thanh niên đẩy xe điện và chiến sĩ cảnh sát giao thông vào xe tải đang lao đến. Ảnh cắt từ clip. 

    Có thể là hình ảnh về một hoặc nhiều người, mọi người đang cười và văn bản cho biết '所'

    Sự việc được camera an ninh ghi lại vào khoảng 13h35 ngày 11/12, được cho là diễn ra trên đường 429, xã Phượng Dực, Hà Nội.

    Ngay sau khi chia sẻ, nhiều người bày tỏ sự phẫn nộ trước hành động của nam thanh niên này.

    “Đang dân sự thành hình sự luôn”

    “Loại này phải cho đi tù mọt gong”

    “Thằng này ác quá, suýt nữa thì cả lái xe tảu cũng bị oan gia”

    “Nên phạt thật nặng các hành vi như này”

    “Tôi xem mà tôi run luôn, may mắn cho chú công an và bác tài”…

    Đoạn clip này vẫn đang gây xôn xao CĐM, hiện vẫn chưa có thông tin chính thức từ cơ quan chức năng.

  • Chồng mở tiệc ăn mừng sau ly hôn, hôm sau đến công ty thì vỡ lẽ trong cuộc họp

    Tôi và anh từng là cặp đôi được ngưỡng mộ trong công ty. Cùng nhau khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, cùng thức đêm tính từng hợp đồng, chia nhau từng gói mì tôm. Anh nói

    Và anh làm thật. Tôi rơi nước mắt trong bộ váy cưới giản dị, tin rằng mình đã chọn đúng người.

    Nhưng sau vài năm, khi công ty bắt đầu có tên tuổi, anh dần thay đổi.
    Những cuộc họp khuya, những chuyến công tác đột xuất. Điện thoại anh đặt mật khẩu, mỗi lần tôi hỏi, anh chỉ đáp gọn:

    “Đàn bà thì biết gì chuyện công việc.”

    Rồi một tối, tôi thấy anh đưa cô thư ký mới đi ăn, tay họ chạm nhau tự nhiên như đôi tình nhân lâu năm. Tôi không làm ầm lên. Tôi chỉ lẳng lặng đứng ngoài quán, nhìn họ cười đùa, còn tôi, người vợ từng cùng anh vượt qua giông bão, giờ như người thừa.Có thể là hình ảnh về một hoặc nhiều người, thiết bị chiếu sáng, đám cưới và văn bản

    Càng về sau, anh càng lạnh nhạt, về nhà chỉ để ngủ, đôi khi nhìn tôi bằng ánh mắt chán chường. Một đêm, anh nói thẳng:

    “Chúng ta ly hôn đi. Anh mệt rồi. Anh muốn sống cho bản thân.”

    Tôi im lặng. Không khóc, không van xin. Chỉ ký vào tờ đơn anh đã chuẩn bị sẵn.
    Khi rời tòa, tôi nghe anh cười nói qua điện thoại:

    “Anh xong rồi, tối nay mình mở tiệc nha, baby.”

    Tối hôm đó, mạng xã hội tràn ngập ảnh anh ta và cô bồ — váy đỏ ôm sát, rượu vang, bánh kem, caption sặc mùi thách thức:

    “Tự do ngọt ngào, mở đầu hạnh phúc mới!”

    Bình luận bên dưới rộn ràng: “Chúc mừng anh!”, “Anh xứng đáng được hạnh phúc!”
    Còn tôi, ngồi trong căn nhà trống, nhìn ảnh ấy, chỉ mỉm cười:

    “Anh nên vui nốt hôm nay, vì mai thôi… anh sẽ chẳng còn gì để mất.”


    Sáng hôm sau, cả công ty xôn xao: “Giám đốc mới ly hôn xong, nay đưa bạn gái đến ra mắt.”
    Họ không ngờ rằng, người ngồi trong ghế tổng giám đốc hôm ấy không phải anh, mà là tôi.

    Tôi bước vào phòng họp, ăn mặc thanh lịch, cầm theo một tập hồ sơ dày.
    Giữa ánh mắt ngỡ ngàng, tôi nói rõ ràng từng chữ:

    “Theo điều lệ cổ đông, tôi – người nắm giữ 40% cổ phần – sẽ chính thức tiếp nhận vị trí tổng giám đốc kể từ hôm nay.”

    Anh ta trợn tròn mắt:

    “Em… em lấy đâu ra cổ phần đó?”

    Tôi bình thản mở tập hồ sơ:

    “Ngày anh mải mê mua túi cho bồ, ký mà không đọc kỹ giấy chuyển nhượng, tôi đã giữ toàn bộ cổ phần chính của anh. Giờ anh chỉ còn 5% – đủ để làm nhân viên cấp cao nếu tôi cho phép.”

    Không khí phòng họp đông cứng.
    Cô bồ trẻ ngồi cạnh anh ta run run:

    “Anh… anh nói cô ta không có gì cơ mà?”

    Tôi nhìn cô ta, cười nhẹ:

    “Phụ nữ không cần nói nhiều. Chỉ cần im lặng đúng lúc và ra đòn đúng thời điểm.”

    Cô ta đỏ mặt, lắp bắp:

    “Em… em xin lỗi, em có việc bận!”
    Rồi lúng túng chạy khỏi phòng — dép rơi lại sau lưng.

    Anh ta gục xuống ghế, mặt cắt không còn giọt máu.

    “Em tính hết rồi à?”

    Tôi đáp khẽ, giọng vẫn điềm tĩnh:

    “Không. Em chỉ không muốn công sức của mình rơi vào tay kẻ phản bội.”

    Tôi quay đi, để lại phía sau ánh mắt tuyệt vọng của người đàn ông từng nghĩ mình thắng cuộc.
    Còn tôi, bước ra cửa, nắng chiếu lên mái tóc, lòng bình thản hơn bao giờ hết.

  • Con dâu đổ 5 lít xăng vào chiếc nôi đắt tiền mà mẹ chồng mua cho cháu nội sắp chào đời rồi châm lử;/a đố-t chỉ vì chiếc nôi này vẫn rẻ hơn cái bà mua cho cháu ngoại 200 nghìn

    Nhà bà Hảo, chủ cửa hàng đồ cho trẻ sơ sinh lớn nhất thị trấn, chiều hôm đó bỗng ầm ĩ như có đánh nhau.
    Con dâu bà – Trang, đang mang bầu 8 tháng – mặt đỏ bừng, tay run lên vì tức giận trước chiếc nôi bằng gỗ lim bóng lộn mà bà Hảo vừa đặt giữa phòng khách.

    Bà Hảo hãnh diện:

    “Nôi gỗ lim, đặt riêng, 12 triệu đó con. Cháu nội bà phải nằm cái tốt nhất.”

    Trang mím môi.

    “Tốt nhất… nhưng vẫn rẻ hơn cái bà mua cho cháu ngoại 200 nghìn, đúng không mẹ?”

    Không khí đặc quánh.

    Bà Hảo đổi sắc mặt:

    “Trời đất, có 200 nghìn mà mày xét nét? Con gái bà đẻ khó, bà mua loại có nhạc ru… còn nội ngoại khác nhau chứ!”

    Trang bật cười lạnh:

    “Khác 200 nghìn thôi ạ?
    Vậy để con ‘bù’ cho cái chênh lệch đó.”

    Không ai kịp phản ứng.

    Trang xách can xăng 5 lít từ góc cầu thang, mở nắp, hất thẳng vào chiếc nôi gỗ lim bóng loáng.

    Mùi xăng bốc lên nồng nặc.

    Bà Hảo hét thất thanh:

    “Con điên! Con làm cái gì vậy?!”

    Trang bật bật lửa:

    “Đốt! Cho đỡ tủi thân!”

    Ngọn lửa bùng lên to như lửa trại, bén vào rèm cửa, lan sang sàn gỗ.

    Căn nhà giàu sang lấp lánh bỗng chốc biến thành địa ngục.


    Hàng xóm lao đến hỗ trợ dập lửa.
    Trang được kéo ra ngoài, mặt tái nhợt nhưng vẫn gào lên:

    “Tôi không tiếc! Tôi chỉ muốn bà biết tôi đau thế nào!”

    Trong lúc hỗn loạn, một nhân viên cửa hàng bên cạnh chạy đến, thở hổn hển, tay cầm hóa đơn:

    “Trời ơi! Nhà chị… cháy rồi? Em phải đưa cái này gấp cho chị Trang!”

    Trang ngơ ngác:

    “Cái gì?”

    Anh nhân viên đưa ra hóa đơn mới in:

    “Chiếc nôi 12 triệu chị vừa đốt… thực ra là loại 18 triệu.
    Bà Hảo đặt loại mắc nhất, chỉ thiếu 200 nghìn vì… bà bù vào phí vận chuyển giao sớm cho chị.”

    Cả đám người đứng hình.

    Bà Hảo ngã xuống ghế, khóc nghẹn:

    “Mẹ đặt loại đắt nhất cho cháu mà…
    Mẹ đâu có so đo gì đâu con…”

    Trang chết lặng.
    Đến khi bà Hảo mở điện thoại cho cô xem tin nhắn đặt hàng, cô mới hiểu:

    Bà Hảo chỉ mua cái rẻ hơn cho cháu ngoại vì…

    “…con gái mẹ xin mẹ cho nó loại rẻ nhất để mẹ còn dư tiền mua cho cháu nội tốt hơn.”

    Không ai nói nổi một câu.

    Khói từ gian phòng vẫn cuộn ra ngoài cửa sổ.

    Đó chưa phải cú sốc cuối cùng.


    Khi lực lượng cứu hỏa xịt nước vào phần nhà cháy, họ phát hiện bên dưới nôi có một chiếc túi da bị cháy xém.

    Người lính cứu hỏa mang ra, giao cho gia đình.

    Bên trong là:

    Sổ tiết kiệm 500 triệu đứng tên cháu nội.

    Giấy ủy quyền: bà Hảo tặng riêng cho cháu căn nhà mini trong thị trấn.

    Một mảnh giấy nhỏ:

    “Để mẹ bù đắp vì con phải làm dâu nhà này vất vả.
    Đừng tủi thân. Mẹ thương con hơn con nghĩ.”

    Trang khuỵu xuống, tay run lập cập.

    “Mẹ… con… con tưởng…”

    Bà Hảo run rẩy đỡ con dâu:

    “Con đã hiểu nhầm mẹ rồi…
    Mẹ thương con như con gái mẹ.
    Nhưng… giờ mọi thứ thành tro hết rồi…”

    Trang ôm bụng bầu, nước mắt lăn xuống không ngừng.

    Ngọn lửa đã tắt.

    Nhưng cơn cháy trong lòng cả hai người phụ nữ thì không.