Tác giả: admin

  • Tôi chỉ cúi đầu: – Cảm ơn bà… đã cho tôi biết cha tôi là ai.

    Tôi làm tài xế riêng cho bà Hạnh đã gần ba năm.

    Bà là kiểu phụ nữ mà chỉ cần xuất hiện ở đâu, người khác tự khắc nhỏ giọng lại. Giàu có, goá chồng, ngoài sáu mươi, ăn mặc giản dị nhưng mọi thứ bà dùng đều toát lên vẻ đắt tiền.

    Còn tôi, chỉ là một thằng lái xe thuê. Ba mươi lăm tuổi, ly hôn, sống một mình trong căn phòng trọ ở quận ven. Công việc này ổn định, lương cao hơn chạy xe dịch vụ, lại không phải bon chen. Tôi chỉ cần làm đúng một việc: lái xe và im lặng.

    Bà Hạnh không thích nhiều lời.

    Mỗi sáng, tôi đợi trước cổng biệt thự. Bà bước ra, gật đầu, nói địa chỉ. Tôi lái. Hết.

    Cho đến hôm đó.

    Một buổi sáng trời âm u, bà không nói điểm đến ngay. Xe lăn bánh được một lúc, bà mới lên tiếng:
    – Cậu lái xe quen đường ngoại thành không?

    – Dạ, quen ạ.

    – Tốt. Đi nghĩa trang Phúc An.

    Tôi thoáng khựng tay lái.

    Người già hay đi viếng mộ, tôi không lạ. Nhưng lạ là bà Hạnh đi một mình, không hoa, không nhang, chỉ mặc bộ áo dài đen giản dị.

    Xe chạy gần một tiếng thì tới nơi.

    Nghĩa trang vắng, gió thổi ràn rạt qua những hàng cây. Bà Hạnh xuống xe, bước chậm rãi. Tôi theo sau, tay cầm chiếc ô che nắng cho bà.

    Chúng tôi dừng trước một ngôi mộ cũ, bia đá đã sờn chữ.

    Bà nhìn rất lâu.

    Rồi bất ngờ quay sang tôi:
    – Cậu quỳ xuống.

    Tôi tưởng mình nghe nhầm.

    – Dạ… bà nói gì ạ?

    – Quỳ xuống. Trước mộ này.

    Không phải yêu cầu. Là mệnh lệnh.

    Tim tôi đập thình thịch. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn chậm rãi quỳ xuống, đầu gối chạm đất lạnh.

    Bà Hạnh đứng phía sau, giọng trầm xuống:
    – Cậu có biết người nằm dưới đây là ai không?

    Tôi lắc đầu.

    Bà bước lên, đặt tay lên bia mộ, đọc chậm rãi:
    – Nguyễn Văn Lâm. Mất năm 2003.

    Tôi chết lặng.

    Đó là tên cha tôi.

    Người đàn ông tôi chưa từng gọi một tiếng “bố” cho trọn vẹn.


    Cha tôi mất khi tôi mười ba tuổi.

    Ông là thợ hồ, cả đời gắn với công trình, rượu chè, nóng nảy. Trong ký ức của tôi, cha là người hay la mắng, ít khi cười, và luôn khiến mẹ tôi khóc.

    Ngày ông chết, người ta nói ông ngã giàn giáo.

    Không tiền bảo hiểm. Không bồi thường.

    Đám tang sơ sài. Tôi đứng trước mộ, không khóc. Trong đầu chỉ nghĩ: Từ nay không còn ai mắng mình nữa.

    Mẹ tôi mất vài năm sau đó vì bệnh.

    Tôi lớn lên với một niềm tin cố định: Cha tôi là một người đàn ông tầm thường, chẳng để lại gì ngoài gánh nặng.

    Vậy mà giờ đây, tôi đang quỳ trước mộ ông… theo yêu cầu của một người đàn bà giàu có mà tôi lái xe thuê.

    – Bà… – giọng tôi run – Sao bà biết mộ này?

    Bà Hạnh không trả lời ngay.

    Bà chắp tay, cúi đầu thật thấp trước mộ cha tôi. Rất lâu.

    Rồi bà nói:
    – Vì ông ấy từng cứu mạng tôi.

    Tôi ngẩng lên, không tin nổi.

    – Hai mươi lăm năm trước, tôi gặp tai nạn trên một công trình. Giàn giáo sập. Tôi rơi xuống. Nếu không có ông Lâm đẩy tôi ra kịp lúc… người nằm đây đã là tôi.

    Tôi há miệng, nhưng không nói được lời nào.

    – Ông ấy ngã thay tôi. Chấn thương nặng. Tôi đến bệnh viện thì ông đã hôn mê. Sau đó… không qua khỏi.

    Bà Hạnh siết chặt tay.
    – Tôi tìm gia đình ông. Nhưng lúc đó công trình xảy ra tranh chấp, mọi thứ bị ém đi. Khi tôi tìm được thì… quá muộn.

    Tôi thấy mắt mình cay xè.

    – Tôi mang theo món nợ này suốt hai mươi năm. – bà nói tiếp – Tôi lập quỹ từ thiện, giúp nhiều người, nhưng vẫn không ngủ yên. Vì ân nhân của tôi chết trong nghèo khó… còn tôi thì sống sung túc.

    Bà quay sang tôi:
    – Cậu biết vì sao tôi thuê cậu không?

    Tôi lắc đầu.

    – Vì cậu giống ông ấy. Không phải khuôn mặt. Mà là ánh mắt.

    Tôi cúi đầu. Nước mắt rơi xuống đất.

    – Hôm nay tôi bảo cậu quỳ, không phải để làm nhục. – bà nói chậm rãi – Mà vì tôi muốn quỳ cùng cậu.

    Bà Hạnh từ từ quỳ xuống bên cạnh tôi.

    Một quý bà giàu có.
    Một người lái xe nghèo.
    Quỳ trước mộ một người thợ hồ vô danh.

    Gió thổi mạnh hơn.

    – Bố cậu… – bà nghẹn giọng – là một người tử tế.

    Tôi bật khóc như một đứa trẻ.

    Lần đầu tiên trong đời, tôi ước gì có thể gọi ông một tiếng “bố”.


    Hôm đó, bà Hạnh đưa tôi một tập hồ sơ.

    Trong đó là giấy tờ bồi thường mà cha tôi lẽ ra được nhận, một cuốn sổ tiết kiệm đứng tên tôi, và một lá thư.

    Bà nói:
    – Tôi không thể trả lại mạng sống cho ông ấy. Nhưng tôi có thể làm điều ông ấy chưa kịp làm cho con trai mình.

    Tôi không nhận tiền ngay.

    Tôi chỉ cúi đầu:
    – Cảm ơn bà… đã cho tôi biết cha tôi là ai.

    Từ hôm đó, tôi vẫn là lái xe của bà Hạnh.

    Nhưng mỗi lần nhìn bà ngồi sau xe, tôi không còn thấy khoảng cách giàu – nghèo.

    Chỉ thấy hai con người… cùng mang ơn một người đã nằm yên dưới đất.

  • Đi du lịch Sài Gòn cùng với mẹ chồng nửa tháng nhưng cả 10 đêm bà không hề ngủ cùng với tôi mà đi tới gần sáng mới về. Một lần không nói nhưng cả 10 đêm thì tôi không thể không nghi ngờ. Đến đêm thứ 11 tôi quyết định đi theo thì phát hiện ra…

    Phần 1: Kỳ Nghỉ Bất Thường

    Sài Gòn đón mẹ con tôi bằng cái nóng hầm hập và những cơn mưa rào bất chợt của tháng Bảy. Tôi là Lan, con dâu trưởng của mẹ Hạnh. Chuyến đi này là món quà tôi dành tặng mẹ sau năm năm làm dâu, cũng là để bà khuây khỏa sau khi bố chồng tôi qua đời được sáu tháng.

    Chúng tôi thuê một căn hộ dịch vụ cao cấp ở Quận 1, nhìn thẳng ra bến Bạch Đằng. Tôi đã lên kế hoạch tỉ mỉ: sáng đi Dinh Độc Lập, chiều dạo phố đi bộ, tối đi thuyền trên sông. Tôi muốn mẹ được tận hưởng những gì tốt nhất, bù đắp cho cả đời lam lũ ở vùng quê Bắc Bộ.

    Nhưng ngay đêm đầu tiên, mọi thứ đã diễn ra không như tôi dự tính.

    Mười một giờ đêm, khi tôi vừa tắm xong và chuẩn bị leo lên giường tận hưởng nệm êm chăn ấm, thì mẹ Hạnh đã thay bộ quần áo bà ba sẫm màu, đội cái nón lá cũ mà bà nhất quyết mang theo từ quê.

    “Lan à, con ngủ trước đi nhé. Mẹ… mẹ đi dạo một chút cho thoáng. Ở trong máy lạnh mẹ khó thở quá.”

    Tôi ngạc nhiên:

    “Mẹ ơi, muộn rồi. Sài Gòn phức tạp lắm, mẹ đi một mình con không yên tâm. Để con đi cùng mẹ.”

    Mẹ xua tay, nụ cười gượng gạo:

    “Thôi, con đi cả ngày mệt rồi, ngủ đi. Mẹ chỉ đi quanh quanh đây thôi. Mẹ già rồi, ai làm gì đâu mà sợ.”

    Nói rồi, bà khép cửa đi thẳng, để lại tôi với sự hoang mang nhẹ. Tôi nghĩ chắc bà lạ nhà, lạ giường nên muốn đi bộ cho dễ ngủ. Nhưng đồng hồ điểm một giờ sáng, hai giờ sáng, rồi ba giờ sáng… mẹ vẫn chưa về.

    Tôi gọi điện, thuê bao không liên lạc được. Tôi ngồi bó gối trên sofa, lòng như lửa đốt. Đến gần bốn giờ sáng, tiếng lạch cạch mở cửa mới vang lên. Mẹ bước vào, người ướt đẫm mồ hôi, đôi dép lào lấm lem bùn đất, và đặc biệt, đôi mắt bà đỏ hoe, sưng húp như vừa khóc một trận rất dài.

    “Mẹ đi đâu mà kỹ thế?” – Tôi hỏi, cố nén sự bực dọc.
    “À… mẹ đi lạc. Đường xá trong này rối rắm quá.” – Mẹ trả lời qua quýt rồi đi thẳng vào nhà tắm.

    Tôi tin lời mẹ đêm đầu tiên. Nhưng chuyện đó lặp lại vào đêm thứ hai, thứ ba… và liên tục mười đêm liền.

    Đêm nào cũng vậy, cứ đúng mười một giờ, khi thành phố bắt đầu lên đèn rực rỡ nhất, mẹ lại lẳng lặng rời đi với bộ đồ bà ba cũ kỹ. Và đêm nào trở về, bà cũng mang theo sự rệu rã, mệt mỏi cùng đôi mắt trũng sâu u buồn.

    Sự nghi ngờ trong tôi lớn dần lên như một khối u. Mẹ làm gì ở cái thành phố xa lạ này suốt sáu, bảy tiếng đồng hồ mỗi đêm? Mẹ đi đánh bài? Không thể, mẹ tôi nổi tiếng tiết kiệm. Mẹ có nhân tình? Càng vô lý với một người phụ nữ góa bụa cả đời chỉ biết đến chồng con. Hay mẹ bị lừa tham gia vào một hội nhóm tà đạo nào đó?

    Ban ngày, mẹ vẫn vui vẻ đi tham quan cùng tôi, nhưng mỗi khi tôi quay đi, tôi lại bắt gặp bà nhìn xa xăm, thẫn thờ. Mẹ ăn rất ít, nhưng bữa nào cũng lén xin nhà hàng một hộp cơm mang về, bảo là “để đêm đói thì ăn”, nhưng sáng ra tôi thấy hộp cơm đã biến mất, còn thùng rác trong phòng thì trống trơn.

    Đến đêm thứ mười một, tôi không thể chịu đựng thêm sự im lặng đáng sợ này nữa. Tôi quyết định sẽ bám theo bà.

    Phần 2: Cái Bóng Trong Hẻm Sâu
    Mười một giờ mười lăm phút. Mẹ Hạnh rời khỏi khách sạn. Bà đi rất nhanh, dáng người nhỏ bé lọt thỏm giữa dòng người tấp nập của phố Tây Bùi Viện.

    Tôi trùm kín áo khoác, đeo khẩu trang, giữ khoảng cách an toàn phía sau. Mẹ không đi dạo “quanh quanh” như bà nói. Bà đi bộ một mạch qua mấy con phố lớn, rồi rẽ vào những con hẻm nhỏ chằng chịt, tối tăm ở khu vực Quận 4 – nơi mà người ta vẫn đồn đại về những khu “ổ chuột” nằm ngay sát vách sự phồn hoa.

    Sài Gòn về đêm ở những góc khuất này mang một bộ mặt khác hẳn. Không có đèn hoa rực rỡ, chỉ có những ánh đèn đường vàng vọt hắt hiu, mùi rác thải, mùi cống rãnh bốc lên nồng nặc. Những người vô gia cư nằm co ro trên vỉa hè, những quán hủ tiếu gõ leo lét ánh lửa.

    Mẹ tôi cứ đi, bước chân thoăn thoắt lạ thường. Bà dừng lại trước một tiệm tạp hóa nhỏ còn mở cửa, mua một chai nước suối lớn, một gói thuốc lá (dù mẹ tôi không bao giờ hút thuốc), và một cái bánh bao nóng hổi.

    Sau đó, bà đi sâu vào khu vực gầm cầu Ông Lãnh.

    Tim tôi đập thình thịch. Đây là nơi tập trung của rất nhiều người vô gia cư và những thành phần phức tạp. Tôi muốn lao lên kéo mẹ về, nhưng sự tò mò đã giữ chân tôi lại.

    Mẹ dừng lại trước một góc tối, nơi có một đống bìa các-tông và giẻ rách chất đống thành một cái ổ. Một người đàn ông đang nằm cuộn tròn trong đó, người bẩn thỉu, tóc tai rũ rượi, quần áo rách bươm.

    Mẹ tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh “đống rác” ấy. Bà đặt chai nước và cái bánh bao xuống, rồi đưa tay lay nhẹ người đàn ông.

    “Dậy đi con. Mẹ đến rồi đây.”

    Tiếng “con” vang lên trong đêm vắng khiến tôi rợn tóc gáy. Chồng tôi – con trai duy nhất của mẹ – đang ở Bắc làm việc cơ mà? Vậy người này là ai?

    Người đàn ông kia cựa mình, ngẩng mặt lên. Dưới ánh đèn đường leo lét, tôi thấy một khuôn mặt đen nhẻm, nhem nhuốc, đôi mắt dại đi vì ma túy hoặc vì bệnh tật. Anh ta nhìn mẹ tôi, không nói gì, chỉ giật lấy cái bánh bao nhét vào miệng ngấu nghiến như một con thú đói.

    Mẹ tôi nhìn anh ta ăn, nước mắt bà lăn dài trên gò má nhăn nheo. Bà rút trong túi áo ra một chiếc khăn tay, thấm mồ hôi trên trán cho anh ta, rồi lôi hộp cơm – hộp cơm mà bà xin từ nhà hàng ban trưa – ra bón thêm cho anh ta từng thìa.

    “Ăn từ từ thôi con. Khổ thân con tôi…”

    Người đàn ông ăn xong, ngửa cổ uống ừng ực chai nước. Rồi anh ta nhìn thấy gói thuốc lá mẹ để bên cạnh. Anh ta chộp lấy, rút một điếu, châm lửa hút, phả khói vào mặt mẹ tôi. Mẹ không né tránh, bà chỉ ngồi đó, nhìn anh ta bằng ánh mắt chan chứa yêu thương và đau đớn tột cùng.

    “Về với mẹ đi con. Bố mất rồi. Giờ chỉ còn mẹ thôi. Về mẹ cai cho, mẹ nuôi…” – Mẹ thì thầm, giọng lạc đi.

    Gã đàn ông cười khùng khục, một điệu cười man dại:

    “Về? Về đâu? Bà đi đi! Đừng có lải nhải nữa! Có tiền không? Cho xin ít tiền đi!”

    Mẹ run rẩy móc trong túi quần ra mấy tờ tiền lẻ – số tiền tôi đưa bà để mua quà vặt.

    “Mẹ chỉ còn thế này thôi…”

    Gã giật lấy tiền, đếm đếm rồi nhét vào túi, xong lại nằm vật xuống đống bìa các-tông, quay lưng lại với mẹ:

    “Mai nhớ mang cơm sườn nhé. Bánh bao chán lắm.”

    Mẹ tôi ngồi đó, vuốt ve tấm lưng cáu bẩn của gã, thì thầm những lời ru à ơi mà ngày xưa bà vẫn ru chồng tôi ngủ. Bà ngồi như thế, canh cho gã ngủ, xua muỗi cho gã giữa cái nóng hầm hập và mùi hôi thối của gầm cầu.

    Tôi đứng nấp sau cột điện, bụm miệng khóc nức nở. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảnh tượng trước mắt quá đỗi bi thương. Người mẹ chồng mà tôi vẫn nghĩ là quê mùa, an phận, lại đang giấu một bí mật tày trời giữa lòng Sài Gòn này.

    Phần 3: Sự Thật Dưới Chân Cầu
    Tôi không thể kìm nén được nữa. Tôi bước ra khỏi bóng tối.

    “Mẹ!”

    Mẹ tôi giật bắn mình, quay lại. Khi nhìn thấy tôi, mặt bà cắt không còn giọt máu. Bà vội vàng đứng dậy, lấy thân mình che chắn cho gã đàn ông kia, như gà mẹ che chở cho con trước diều hâu.

    “Lan… con… sao con lại ở đây?”

    Tôi tiến lại gần, nhìn người đàn ông đang ngáy ngủ vô tư lự kia, rồi nhìn mẹ:

    “Người này là ai hả mẹ? Tại sao mẹ lại khổ sở thế này?”

    Mẹ tôi cúi gằm mặt, hai bàn tay vặn vẹo vào nhau. Bà biết không thể giấu được nữa. Bà kéo tay tôi ra xa một chút, để không làm gã kia thức giấc.

    “Nó là… anh chồng của con.”
    “Anh chồng?” – Tôi thốt lên. – “Nhưng anh Hùng (chồng tôi) là con một mà?”

    Mẹ lắc đầu, nước mắt tuôn rơi như mưa:

    “Không. Trước Hùng, mẹ có một đứa con trai nữa. Tên nó là Hải.”

    Và rồi, dưới gầm cầu Ông Lãnh, trong tiếng xe cộ ầm ì xa xa, mẹ kể cho tôi nghe câu chuyện mà bà đã chôn chặt hơn ba mươi năm qua.

    Ngày đó, nhà nghèo, bố chồng tôi đi bộ đội biền biệt. Mẹ ở nhà nuôi con một mình. Năm Hải lên ba tuổi, trận lụt lịch sử đã cuốn trôi nhà cửa. Mẹ ôm con chạy lụt lên thành phố, lạc mất con ở bến xe miền Đông. Mẹ đã tìm kiếm ròng rã suốt năm năm trời nhưng vô vọng. Sau đó, bố giải ngũ về, mẹ sinh thêm Hùng. Nỗi đau mất con mẹ giấu kín trong lòng, bố cũng không muốn nhắc lại chuyện buồn nên coi như Hải đã chết.

    Nhưng mẹ chưa bao giờ tin Hải chết.

    “Cách đây một tháng, có người làng mình vào Sài Gòn làm ăn, tình cờ nhìn thấy một người ăn xin giống hệt bố con hồi trẻ. Họ chụp ảnh gửi về cho mẹ. Mẹ nhận ra ngay vết bớt đỏ sau gáy nó… Dù nó có ra nông nỗi này, mẹ vẫn nhận ra con mẹ, Lan ơi!”

    Hóa ra, chuyến đi Sài Gòn này không phải là đi du lịch. Mẹ đồng ý đi ngay lập tức khi tôi rủ là vì mẹ muốn vào tìm Hải. Mười đêm qua, mẹ đã lần theo địa chỉ người làng mách, lang thang khắp các gầm cầu, xó chợ để tìm con. Và mẹ đã tìm thấy anh ấy vào đêm thứ ba.

    Hải đã bị bắt cóc, bị bạo hành, rồi lớn lên trong các trại trẻ mồ côi, sau đó sa ngã vào con đường nghiện ngập, tù tội. Giờ đây, anh ấy là một kẻ vô gia cư, đầu óc lúc tỉnh lúc mê, sống vất vưởng qua ngày.

    “Mẹ không dám nói với con, sợ con khinh, sợ ảnh hưởng đến danh dự của thằng Hùng. Mẹ chỉ định… đêm nào cũng ra đây thăm nó, cho nó miếng ăn, được nhìn thấy nó là mẹ mãn nguyện rồi.” – Mẹ nắm chặt tay tôi, giọng van lơn. – “Con đừng nói cho thằng Hùng biết nhé. Để mẹ chịu một mình thôi.”

    Tôi nhìn người đàn bà nhỏ bé trước mặt. Bà đã chịu đựng nỗi đau mất con suốt nửa đời người, giờ tìm lại được con trong hình hài tàn tạ thế này, bà vẫn không một lời oán trách, vẫn bao dung và hy sinh tất cả. Bà sợ làm phiền chúng tôi, sợ làm xấu mặt gia đình, nên bà chấp nhận làm “bóng ma” đi về trong đêm, rút ruột gan ra chăm sóc đứa con hư hỏng.

    Lòng tôi quặn thắt. Tôi nhớ lại những hộp cơm bà lén giữ lại, những đồng tiền lẻ bà chắt chiu. Tôi thấy mình thật nhỏ nhen khi nghi ngờ bà.

    Phần 4: Quyết Định Của Người Con Dâu
    Tôi buông tay mẹ ra, bước về phía gã đàn ông tên Hải.

    “Lan, con làm gì thế?” – Mẹ hốt hoảng.

    Tôi không trả lời. Tôi cúi xuống, nhìn khuôn mặt nhem nhuốc của anh ta. Đúng là có nét giống chồng tôi, đặc biệt là sống mũi cao và đôi lông mày rậm. Dù anh ta là ai, quá khứ thế nào, thì dòng máu đang chảy trong người anh ta cũng là dòng máu của gia đình tôi.

    Tôi quay lại, nắm lấy bàn tay chai sần của mẹ:

    “Mẹ, chúng ta không thể để anh ấy ở đây được.”

    Mẹ ngơ ngác:

    “Ý con là sao?”
    “Anh ấy là con của mẹ, là anh của chồng con. Dù anh ấy có nghiện ngập, có điên dại, thì nhà mình cũng không thể bỏ mặc. Chúng ta sẽ đưa anh ấy về.”

    Mẹ lắc đầu quầy quậy:

    “Không được! Nó nghiện đấy con ơi! Về rồi làm khổ vợ chồng con. Mẹ không cho phép!”
    “Mẹ!” – Tôi siết chặt tay bà. – “Con làm ra tiền, con lo được. Cai nghiện thì vào trung tâm, bệnh thì chữa. Mẹ đã tìm được anh ấy rồi, mẹ có đành lòng để anh ấy chết dần chết mòn ở cái gầm cầu này không? Nếu bố còn sống, bố cũng sẽ không đồng ý đâu.”

    Mẹ òa khóc, gục đầu vào vai tôi. Tiếng khóc của sự vỡ òa, của gánh nặng ngàn cân được trút bỏ.

    Đêm đó, tôi và mẹ gọi taxi. Phải mất rất nhiều tiền bo thêm, tài xế mới chịu chở ba người chúng tôi, với một người bốc mùi xú uế. Chúng tôi đưa Hải về một khách sạn bình dân gần đó (vì khách sạn cao cấp không cho phép). Tôi thuê người tắm rửa, cắt tóc cho anh ấy.

    Khi lớp bụi bẩn được gột rửa, Hải hiện ra là một người đàn ông gầy gò, chi chít sẹo, nhưng ánh mắt đã bớt đi phần nào sự hung dữ khi nhìn thấy mẹ ân cần bón cháo cho mình. Có lẽ trong sâu thẳm cơn mê, tình mẫu tử vẫn là thứ thuốc an thần duy nhất xoa dịu được con thú hoang trong anh.

    Phần 5: Bình Minh Trên Thành Phố
    Sáng hôm sau, tôi gọi điện cho chồng. Tôi kể hết mọi chuyện, không giấu giếm điều gì. Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, rồi tôi nghe thấy tiếng Hùng sụt sùi:

    “Em… em làm đúng lắm. Đưa mẹ và anh về đi. Anh sẽ ra sân bay đón.”

    Mấy ngày còn lại của kỳ nghỉ, chúng tôi không đi tham quan nữa. Tôi liên hệ với một trung tâm cai nghiện tự nguyện uy tín để làm thủ tục cho Hải. Mẹ tôi muốn ở lại chăm sóc Hải một thời gian, nhưng tôi thuyết phục mẹ đưa anh về Bắc để cả gia đình cùng lo liệu.

    Ngày ra sân bay, Hải đã sạch sẽ hơn, mặc bộ quần áo mới tôi mua. Anh vẫn lơ ngơ, thi thoảng lại lên cơn vật thuốc, nhưng mẹ luôn ở bên cạnh, nắm chặt tay anh, thì thầm: “Có mẹ đây rồi”.

    Tôi nhìn mẹ, thấy bà như trẻ lại. Đôi mắt u buồn mười đêm trước giờ đã ánh lên niềm hy vọng. Bà không còn phải lén lút đi về trong đêm tối nữa. Bí mật đau thương dưới gầm cầu đã được đưa ra ánh sáng, và ánh sáng ấy chính là tình thân.

    Máy bay cất cánh, bỏ lại Sài Gòn phía dưới. Tôi nhìn xuống thành phố rộng lớn, nơi có hàng triệu ngọn đèn đang tỏa sáng. Ở một góc khuất nào đó, vẫn còn những phận đời bất hạnh, nhưng ít nhất, có một người con lạc lối đã tìm được đường về nhà.

    Tôi tựa đầu vào vai ghế, mỉm cười. Chuyến du lịch này không có những bức ảnh “sống ảo” lung linh, nhưng nó đã mang lại cho tôi một món quà vô giá: Đó là bài học về sự bao dung của người mẹ, và sự thật rằng, gia đình không bao giờ bỏ rơi nhau, dù trong hoàn cảnh bi đát nhất.

  • “3 đen” xuất hiện trên cơ thể báo hiệu bệnh K rất gần, gặp bác sĩ ngay

    Để phát hiện sớm ung thư, các chuyên gia cho rằng việc nắm rõ các dấu hiệu cảnh báo bệnh là vô cùng quan trọng. Các dấu hiệu cảnh báo ung thư có thể xuất hiện ở nhiều vùng cơ thể khác nhau, trong

    Ngày 15 tháng 11 năm 2025, thời báo Văn Học Nghệ Thuật đăng tải bài viết với tiêu đề ““3 đen” xuất hiện trên cơ thể báo hiệu bệnh K rất gần, gặp bác sĩ ngay”. Nội dung như sau:

    Những thay đổi tối màu trên cơ thể đôi khi bị xem nhẹ, nhưng thực tế lại có thể là tín hiệu cảnh báo những bệnh lý nguy hiểm, trong đó có ung thư. Dưới đây là ba dấu hiệu “đen” dễ bị nhầm lẫn với biểu hiện thông thường, khiến nhiều người bỏ qua thời điểm vàng để phát hiện sớm bệnh.

    1. Nốt ruồi sẫm màu hoặc biến đổi bất thường

    Thông thường, nốt ruồi lành tính sẽ có màu nâu ổn định, kích thước và hình dạng không đổi theo thời gian.
    Thông thường, nốt ruồi lành tính sẽ có màu nâu ổn định, kích thước và hình dạng không đổi theo thời gian.

    Tuy nhiên, nếu nốt ruồi xuất hiện màu nâu rất đậm, ngả sang đen hoặc sẫm màu không đều, đây có thể là một dấu hiệu của ung thư da – đặc biệt là ung thư hắc tố, dạng nguy hiểm và dễ lan rộng nhất.

    Ngoài màu sắc, bất cứ thay đổi bất thường nào như nốt ruồi lớn nhanh, bề mặt gồ lên, bị chảy máu, ngứa hoặc đóng vảy đều không được chủ quan. Các chuyên gia da liễu, trong đó có PGS, BS Roshini Raj (Đại học New York, Mỹ), khuyến nghị ai có nốt ruồi biến đổi nên đi khám sớm để tầm soát và có hướng xử lý kịp thời.

    2. Phân chuyển sang màu đen

    Phân tối đen hoặc sẫm hơn thường ngày có thể là “lời cảnh báo” từ hệ tiêu hóa. Theo Cancer Research UK, tình trạng này đôi khi liên quan đến xuất huyết trong đường tiêu hóa – hệ quả của các khối u ở dạ dày hoặc đại trực tràng. Máu chảy ra từ vị trí tổn thương sau khi đi qua ruột sẽ bị oxy hóa và chuyển sang màu đen.

    Đây là dấu hiệu nghiêm trọng, đặc biệt nếu đi kèm mệt mỏi, sụt cân, đau âm ỉ vùng bụng hoặc rối loạn tiêu hóa kéo dài. Người bệnh không nên trì hoãn việc kiểm tra y tế khi gặp biểu hiện này.

    3. Vùng cổ sạm đen bất thường

    Vùng cổ bỗng trở nên sẫm màu, dày và có bề mặt giống nhung là dấu hiệu không nên bỏ qua. Theo Medical News Today, ngoài khả năng liên quan đến rối loạn chuyển hóa như bệnh gai đen (thường gặp ở người béo phì, đề kháng insulin hoặc tiểu đường), tình trạng cổ sạm đen trong một số trường hợp hiếm còn có thể liên quan đến ung thư dạ dày hoặc ung thư gan.

    Việc vùng cổ chuyển màu đột ngột, lan rộng hoặc kèm theo những bất thường khác trên da là tín hiệu bạn nên chủ động đi khám, thay vì tự theo dõi tại nhà.

    Hãy lắng nghe cơ thể

    Ung thư hoàn toàn có thể điều trị hiệu quả nếu được phát hiện sớm. Những thay đổi nhỏ như nốt ruồi sẫm màu, phân đen hay vùng cổ tối bất thường đều là thông điệp mà cơ thể gửi gắm. Khi thấy bất cứ biểu hiện lạ nào, hãy đến cơ sở y tế để kiểm tra nhằm bảo vệ sức khỏe của chính mình.

    Mua vitamin và thực phẩm chức năng

    Báo Đời Sống Pháp Luật cũng đăng tải bài viết với tiêu đề ““3 đen” xuất hiện trên cơ thể báo hiệu ung thư cận kề: Nếu có nên đi khám ngay!”. Nội dung như sau:

    Ung thư từ lâu vẫn là nỗi lo của nhiều quốc gia. Theo thống kê của GLOBOCAN 2022, số ca mắc mới lẫn số ca tử vong do ung thư đều đang có xu hướng tiếp tục gia tăng trên phạm vi toàn cầu. Nhắc đến ung thư, phần lớn mọi người đều cảm thấy lo sợ vì cho rằng đây là bệnh lý khó điều trị, tốn kém và dễ gặp biến chứng nguy hiểm. Tuy nhiên, với sự phát triển của y học, nếu ung thư được phát hiện ở giai đoạn sớm, khả năng điều trị khỏi bệnh thường rất cao.

    Để phát hiện sớm ung thư, các chuyên gia cho rằng việc nắm rõ các dấu hiệu cảnh báo bệnh là vô cùng quan trọng. Các dấu hiệu cảnh báo ung thư có thể xuất hiện ở nhiều vùng cơ thể khác nhau, trong đó có “3 dấu hiệu màu đen” trên cơ thể cần đặc biệt lưu tâm. Đây là những dấu hiệu cảnh báo ung thư rất dễ bị nhầm lẫn và bỏ qua.

    “3 đen” trên cơ thể cảnh báo ung thư

    1. Nốt ruồi chuyển sẫm màu hoặc thay đổi bất thường

    Phần lớn nốt ruồi trên da đều lành tính. Tuy nhiên, một số nốt ruồi đậm màu hoặc có sắc tố tối hơn bình thường có thể là dấu hiệu của ung thư da, đặc biệt là u hắc tố ác tính.

    Trong khi nốt ruồi bình thường có màu nâu đều thì nốt ruồi cảnh báo u ác tính có thể có màu nâu sẫm hoặc đen bất thường. Ngoài màu sắc, những đặc điểm bất thường trên nốt ruồi như tăng kích thước bất thường, nốt ruồi gờ lên, hoặc nốt ruồi bị chảy máu, ngứa, đóng vảy cũng có thể là dấu hiệu cảnh báo ung thư da tiến triển.

    Phó giáo sư, bác sĩ Roshini Raj làm việc tại Đại học New York, Mỹ khuyến cáo rằng khi nhận thấy các nốt ruồi biến đổi bất thường, người dân nên đi khám da liễu để tầm soát sớm nguy cơ ung thư.

    “3 đen” xuất hiện trên cơ thể báo hiệu ung thư cận kề: Nếu có nên đi khám ngay!- Ảnh 1.

    Nốt ruồi đen hoặc sậm màu bất thường có thể là dấu hiệu cảnh báo ung thư da. (Ảnh minh họa)

    2. Phân chuyển sang màu đen

    Theo tổ chức nghiên cứu ung thư Cancer Research UK, đi ngoài phân đen hoặc sẫm hơn bình thường có thể là dấu hiệu cảnh báo của các bệnh lý ung thư đường tiêu hóa như ung thư dạ dày hoặc ung thư đại trực tràng,.. Tình trạng đi ngoài ra phân đen thường xảy ra do khối u phát triển gây xuất huyết ở đường tiêu hóa, huyết sắc tố trong máu khi đi xuống đại trực tràng sẽ chuyển dần sang màu đỏ sẫm hoặc đen.

    Các chuyên gia y tế khuyến cáo mọi người tuyệt đối không nên xem nhẹ triệu chứng này, đặc biệt là khi tình trạng đi ngoài phân đen xuất hiện kèm với các biểu hiện như mệt mỏi, sụt cân hoặc đau bụng kéo dài.

    3. Vùng cổ sạm đen bất thường

    Vùng da cổ sạm đen bất thường có thể cảnh báo nhiều bệnh lý khác nhau. Theo chuyên trang sức khỏe Mỹ Medical News Today, trong một số trường hợp hiếm gặp, da vùng cổ bị sạm đen bất thường có thể tín hiệu của các bệnh lý nghiêm trọng hơn, bao gồm ung thư dạ dày hoặc ung thư gan.

    Ngoài ra, đây có thể là dấu hiệu của bệnh gai đen (Acanthosis nigricans) – bệnh thường gặp ở người thừa cân hoặc mắc tiểu đường. Dấu hiệu của bệnh gai đen và vùng da ở cổ, nách hoặc bẹn trở nên dày, sẫm màu và khi chạm vào có cảm giác mịn như nhung.

    Vì vậy, nếu vùng cổ đột nhiên tối màu và dày lên bất thường, bạn nên kiểm tra sức khỏe sớm.

    “3 đen” xuất hiện trên cơ thể báo hiệu ung thư cận kề: Nếu có nên đi khám ngay!- Ảnh 2.

    Vùng cổ sạm đen bất thường có thể cảnh báo nhiều bệnh lý khác nhau. (Ảnh minh họa)

    Ung thư không phải là án tử nếu được phát hiện và điều trị kịp thời. Việc cảnh giác với những thay đổi bất thường của cơ thể – kể cả những dấu hiệu nhỏ như các “điểm đen” bất thường – cũng có thể giúp mọi người tăng khả năng điều trị thành công các bệnh lý nghiêm trọng như ung thư. Khi nhận thấy bất kỳ biểu hiện lạ nào xuất hiện trên cơ thể, hãy đến cơ sở y tế để được kiểm tra và tư vấn chính xác.

  • Khi thắp hương, bạn nhất định phải nói 2 chữ này – điều rất nhiều người không biết, bảo sao khấn hoài chẳng linh ứng!

    Người Việt thắp nhang quanh năm suốt tháng. Ai cũng biết thành tâm quan trọng. Nhưng muốn lời khấn trọn vẹn, có một điều giản dị dễ quên: Hai chữ kính sợ.

    Theo báo Phụ nữ số có bài Khi thắp hương, bạn nhất định phải nói 2 chữ này – điều rất nhiều người không biết, bảo sao khấn hoài chẳng linh ứng! Nội dung như sau:

    Đốt nhang là tập tục có từ rất sớm. Từ chuyện tế trời thời xưa cho đến lễ Phật, lễ Thánh, cúng gia tiên ngày nay, làn khói hương vẫn là sợi dây nối người sống với cõi thiêng. Nhiều người đi chùa, đi đền, đi miếu đều bảo cứ thành tâm là đủ. Thành tâm chắc chắn cần. Nhưng nếu chỉ cầu xin trong mong đợi có lợi cho mình mà quên đi cảm giác kính sợ trước không gian linh thiêng, lời khấn dễ thành lời nói suông.

    Vì sao hai chữ kính sợ lại là chiếc khóa mở cửa cho một nghi lễ đẹp?

    Từ xa xưa, người xưa đã dùng cỏ thơm, gỗ thơm và lửa để gửi ý nguyện lên trời đất. Sử sách thời Thương Chu (Trung Quốc) đã ghi chuyện đốt củi dâng trời. Về sau, hương liệu phong phú hơn, nghi thức tinh tế hơn, đặc biệt khi Phật giáo và Đạo giáo lan rộng. Từ cung đình đến dân gian, làn khói hương hiện diện trong lễ lớn, việc nhỏ, từ tế tự mùa màng, dựng nhà, cưới gả đến những ngày giỗ Tết. Trên đất nước khác, nhiều nền văn minh cũng xem hương thơm là cầu nối với cõi thiêng, nên đốt nhang không chỉ là nghi lễ của người Á Đông mà là một biểu tượng nhân loại.

    Trong dòng chảy ấy, lịch sử còn để lại không ít điển tích. Thời Hán Vũ Đế, mong cầu trường sinh, nhà vua lập đàn trong cung, ngày ngày đốt hương lễ bái tìm phương thuốc bất tử. Dẫu mục đích có phần công lợi, câu chuyện cho thấy hương khói đã từng giữ vị trí đặc biệt trong tế tự triều đình. Đến thời Lương Vũ Đế, vị vua này sùng tín Phật giáo, dựng chùa, tụng kinh, thắp hương không ngơi. Sự tôn trọng nghi lễ của ông giúp văn hóa hương khói theo đạo Phật lan xa. Những mảnh chuyện rải rác cho thấy, qua mọi thời, mọi tầng lớp, nén nhang vẫn được ưu ái vì nó thay lời kính cẩn của con người trước cái vô hình.

    Nhưng không phải ai thắp nhang cũng thấy may mắn ngay. Có người thành tâm cầu bình an cho gia đình, cầu sức khỏe cho cha mẹ, mà rồi việc vẫn không như ý. Nhiều người bèn quy về chữ thành. Đúng là thành tâm là gốc. Tuy vậy còn một mảnh ghép nữa hay bị bỏ quên: Kính sợ.

    Đây không phải nỗi sợ mù quáng, mà là cảm giác tự nhiên khi bước vào không gian linh thiêng, ý thức rằng mình đang đối thoại với truyền thống, với tổ tiên, với những giá trị vượt khỏi toan tính cá nhân. Khi có kính sợ, ta biết tiết chế lời khấn, bỏ bớt những mong mỏi ích kỷ, giũ xuống sự vội vàng và háo hức muốn đổi đời ngay ngày mai.

    Hãy thử hình dung hai cảnh đối lập. Một người vào chùa, tay cầm bó hương to, mắt ngó điện thoại, miệng lẩm bẩm xin trúng số, xin thăng chức, xin thuận lợi đủ đường. Làn khói ấy chỉ là thói quen hình thức, căn phòng thiêng trở thành nơi giao dịch. Cảnh khác, một người vào, chắp tay nhẹ nhàng, thầm nhắc hai chữ kính sợ trước khi khấn. Người ấy tự dặn bản thân nói điều vừa phải, xin sức bình an để đủ sức làm việc tử tế, hứa sống ngay thẳng. Cũng là nén hương, nhưng một bên là không khí rộn ràng mong cầu, một bên là sự tĩnh tại khiến lòng nhẹ đi. Sự khác nhau nằm ở thái độ.

    Kính sợ khiến nghi lễ trở thành phút chốc thanh lọc. Trong mùi hương trầm, người ta nhớ rằng điều thiêng liêng không phải cỗ lễ đắt tiền hay lời khấn dài. Điều thiêng liêng là cách mình sống khi bước ra khỏi cổng đền chùa. Có kính sợ, ta biết cảm ơn những may mắn nhỏ, biết xấu hổ khi định làm điều khuất tất, biết không lạm dụng niềm tin để mưu cầu tư lợi. Khi ấy, nén hương không còn là que gỗ tỏa khói mà là chiếc gương nhỏ soi lại nếp nghĩ và hành động của mình.

    Đời sống hiện đại cho ta nhiều góc nhìn khoa học. Và khoa học không phủ nhận được giá trị tinh thần của một nghi lễ đẹp. Đi lễ không phải để trốn lao động, càng không phải để trao đổi điều kiện với thần linh. Đi lễ để lòng an và để tự nhắc mình sống tốt. Thêm hai chữ kính sợ, ta bước chậm lại nửa nhịp, nhìn quanh xem có ai cần nhường chỗ, có rác nào cần nhặt, có câu nói nào nên bớt ồn. Những điều nhỏ bé ấy chính là phần công đức giản dị mà ai cũng có thể làm.

    Vậy thắp nhang thế nào cho phải?

    Không cần cầu kỳ. Trước khi khấn, hít một hơi sâu, trong đầu nhắc hai chữ kính sợ. Khấn ngắn gọn điều chính đáng, xin sức khỏe, xin bình an, xin sự sáng suốt để làm tròn bổn phận. Hứa một việc nhỏ mình sẽ làm được như chăm sóc cha mẹ, dành thời gian dạy con, giữ chữ tín khi làm ăn. Ra khỏi nơi thờ tự, giữ lời hứa ấy. Lúc ấy lời khấn có rễ, nén hương có thân, cuộc sống có hoa.

    Từ câu chuyện của nén nhang xưa đến hôm nay, có một sợi chỉ đỏ nối liền. Đó là sự kính cẩn trước những giá trị vượt ra ngoài mình. Thành tâm là nền. Kính sợ là mái. Khi hai phần ấy khít với nhau, lòng người sẽ bớt chênh vênh. Không ai dám hứa rằng cầu gì được nấy, nhưng ai cũng có thể tin rằng khi sống ngay thẳng và biết kính sợ, mình sẽ đủ bình tĩnh đi qua chuyện khó và trân trọng điều lành. Và như thế, nén hương đã làm xong công việc của nó, không phải để ban phát phép màu, mà để giúp chúng ta sống tử tế hơn mỗi ngày.

    (Thông tin mang tính chiêm nghiệm)

    Tạp chí Thương hiệu và Pháp luật có bài viết đưa thông tin với tiêu đề: “Thắp hương mùng 1, ngày Rằm âm lịch hàng tháng cần lưu ý gì để đón cát lành?”. Với nội dung như sau:

    Trong ngày mùng 1, ngày Rằm hàng tháng, các gia đình Việt thường sửa biện hương hoa, lễ vật làm lễ cúng thần linh và tổ tiên để cầu một tháng mới may mắn, tốt lành. Dưới đây là những lưu ý cần biết khi thắp hương để đón điều lành:

    Giờ đẹp để thắp hương

    Tùy vào ngày cụ thể mà sẽ có 1 khung giờ cát lành khác nhau để lên hương (thắp nhang hương). Ví dụ ngày mùng 1 tháng 8 âm lịch, giờ lên hương đẹp nhất là giờ Mão (5h-7h) và giờ Dậu (17h-19h).

    Bạn nên chọn những khung giờ đẹp trong ngày để lên hương, nhất là ngày mùng 1 và ngày Rằm để được hưởng những cát khí, an yên,…

    Trong ngày Rằm, mùng một thắp hương cũng nên chọn giờ lành.

    Chưa có quy chuẩn phải thắp bao nhiêu nén nhang hương mới đúng. Số lượng sẽ tùy vào sự mong cầu muốn gửi gắm đến chư vị thần linh.

    – Thông thường thắp số lẻ là 1 hoặc 3 nén.

    – Ngày thường nếu muốn mong cầu bình an, buôn may bán đắt thì bạn thắp 1 nén nhang hương là đủ để thể hiện sự thành kính với chư vị thần linh.

    Trước khi thắp hương nên sắp xếp mọi vật phẩm dâng cúng chỉn chu. Mặc trang phục gọn gàng, tâm thế hoan hỉ, thân thể thanh tịnh để việc thờ cúng thuận cả mặt tâm linh và phong thủy.

    Dâng hương lên ban thờ

    Gia chủ cần lưu tâm chọn lựa loại hương có chất lượng tốt, đốt là cháy hết (không bị tắt hương, gãy đầu giữa chừng). Chọn nhang hương có mùi thơm dễ chịu để người sống không bị ảnh hưởng sức khỏe, thế giới tâm linh cũng hài lòng.

    Về mặt phong thủy, hương trầm cao cấp là “sợi dây” kết nối giữa con cháu với thế giới tâm linh. Nhang hương trầm mang theo dương khí mạnh, thanh lọc không gian thờ chúng, đem lại an bình, phúc khí, tài vận, chiêu đón cát lành, phước lộc,… mạnh mẽ cho con cháu đồng thời giúp xua đuổi vận xui, đẩy lùi tà khí…

    Chuẩn bị:

    Trước khi thắp nhang hương cần bao sai (lau dọn) ban thờ gia chủ cần xin phép Thần linh – Gia tiên trước rồi mới tiến hành bao sái.

    Lễ xin phép đơn giản gồm thanh bông hoa quả, nước sạch. Bất kể buổi lễ nào thì lễ vật nhiều hay ít không quan trọng mà quan trọng là sự thành tâm và thể hiện lòng biết ơn chân thành của gia chủ.

    Người làm nhiệm vụ bao sái ban thờ cần tắm rửa sạch sẽ rồi thắp hương để “xin phép” thần linh và gia tiên. Khi quá 1/2 tuần nhang thì có thể bắt đầu công việc.

    – Bạn chuẩn bị khăn sạch, một cái chậu nhỏ, giấy và chổi sơn nhỏ, chuyên dùng để bao sái ban thờ.

    – Nước ấm sạch có pha ngũ vị hương, hoặc gừng/tinh dầu thơm để bao sai ban thờ (đặc biệt tránh dùng nước lạnh, rượu, cồn hay dung dịch tẩy rửa để bao sái bàn thờ).

    Cách thực hiện:

    – Xịt trực tiếp lên đồ thờ, lau lại bằng khăn hoặc giấy khô.

    – Đối với vết bẩn khó xử lý như khói hương bám lâu ngày, vết băng dính… nên xịt trực tiếp, chờ 1-2 phút để nước thơm hòa tan vết bẩn rồi lau sạch lại.

    – Sau khi dùng nước thơm, không cần lau lại bằng nước thường nữa.

    – Bao sái ban thờ làm từ trên cao xuống thấp. Bắt đầu từ bài vị thần linh, tới bài vị của tổ tiên và bát hương… Quá trình bao sái chú ý tránh xê dịch tượng, bát hương… Trường hợp lỡ hoặc buộc phải xê dịch thì sau đó phải làm lễ thắp hương và di chuyển về đúng vị trí ban đầu.

    *Thông tin chỉ mang tính tham khảo

  • Top 3 tuổi Kiếm Tiền Giỏi Nhất năm 2026, giàu nhất vị trí số 2

    Ngày 14/12/2025, giaitri.thoibaovhnt.com.vn có đưa tin “Top 3 tuổi Kiếm Tiền Giỏi Nhất năm 2026, giàu nhất vị trí số 2” với nội dung cụ thể như sau:

    Bước sang 2026 có 3 con giáp thu hút tài lộc, vô cùng giàu có sung túc.

     

    Tuổi Tý: Kiếm tiền đều tay, tài chính vững chắc

    Năm 2026 là năm đáng nhờ với tuổi Tý vì sự bứt tốc vô cùng ngoạn mục của họ, tuổi Tý là con giáp kiếm tiền rất tốt nhờ sự nhanh nhạy và khả năng xoay xở linh hoạt. Tý là người thông minh, có tầm nhìn xa trông rộng, trí tuệ và bản lĩnh. Họ không phảu kiểu thích thể hiện mình nhưng luôn biết cách tận dụng cơ hội đúng lúc, giúp thu nhập tăng đều theo thời gian.

    Trong công việc, bước sang năm 2026 tuổi Tý dễ đạt thành tích ổn định, mọi thứ vận hành trôi chảy, họ được giao thêm việc mang lại thu nhập cao hơn. Người làm công ăn lương, làm nhà nước, hoạt động nghệ thuật… có thể tăng lương, nhận thưởng hoặc có thêm nguồn thu phụ. Họ cũng khẳng định được danh tiếng của mình.
    Tuổi Tý: Kiếm tiền đều tay, tài chính vững chắc

  • 3 con giáp càng về cuối năm càng giàu, đặc biệt con số 2 sang tháng 11 âm giàu sang chạm nóc

    Trong quan niệm tử vi phương Đông, vận mệnh con người không đứng yên mà luôn biến chuyển theo thời gian. Có những con giáp đầu năm còn chật vật, lo toan đủ đường, nhưng càng về cuối năm lại càng gặp nhiều may mắn, tài lộc dồi dào, sự nghiệp thăng hoa. Đặc biệt, theo dự đoán tử vi cuối năm, có 3 con giáp được xem là “đổi vận” mạnh mẽ nhất, tiền bạc hanh thông, của cải tích lũy không ngừng. Trong đó, con giáp đứng thứ 2 được đánh giá là bứt phá mạnh mẽ nhất, nhất là từ tháng 11 âm lịch trở đi, giàu sang như “chạm nóc”.
    Không có mô tả ảnh.

    Con giáp thứ nhất: Tuổi Tỵ – Tích lũy bền bỉ, cuối năm hái quả ngọt

    Người tuổi Tỵ nổi tiếng thông minh, sâu sắc và có tầm nhìn xa. Trong suốt phần lớn thời gian đầu năm, họ có thể gặp không ít áp lực về tài chính, công việc tiến triển chậm hơn mong đợi. Tuy nhiên, tuổi Tỵ không vội vàng mà kiên trì tích lũy kinh nghiệm, âm thầm chuẩn bị cho bước tiến dài hơi. Càng về cuối năm, những nỗ lực trước đó bắt đầu phát huy tác dụng. Các nguồn thu tăng dần, công việc ổn định, thậm chí có cơ hội nhận thêm dự án phụ hoặc khoản tiền bất ngờ. Nhờ biết quản lý tài chính khéo léo, tuổi Tỵ không chỉ kiếm được tiền mà còn giữ được tiền, cuộc sống ngày càng sung túc.

    Con giáp thứ hai: Tuổi Dậu – Tháng 11 âm giàu sang chạm nóc

    Đứng ở vị trí thứ 2 và cũng là con giáp được nhắc đến nhiều nhất chính là tuổi Dậu. Người tuổi Dậu chăm chỉ, cầu toàn và không ngại khó. Trước đó, họ có thể đã trải qua giai đoạn thử thách, công việc nhiều biến động, thu nhập chưa thực sự bứt phá. Nhưng càng về cuối năm, vận khí của tuổi Dậu càng vượng. Đặc biệt từ tháng 11 âm lịch, tài lộc như được “khai thông”, cơ hội làm ăn liên tục tìm đến.

    Những người kinh doanh dễ ký được hợp đồng lớn, buôn bán đắt hàng, lợi nhuận tăng vọt. Người làm công ăn lương cũng có khả năng được tăng lương, thưởng lớn hoặc được cấp trên ghi nhận, trao thêm trọng trách đi kèm thu nhập cao hơn. Không chỉ tiền bạc, danh tiếng và uy tín của tuổi Dậu cũng được nâng cao rõ rệt. Có thể nói, tháng 11 âm là thời điểm vàng để tuổi Dậu đổi đời, tài chính dư dả, cuộc sống đủ đầy khiến nhiều người ngưỡng mộ.

    Con giáp thứ ba: Tuổi Hợi – Phúc lộc song toàn, tiền bạc rủng rỉnh

    Tuổi Hợi vốn mang mệnh phúc dày, sống hiền lành, chân thành nên thường được quý nhân giúp đỡ. Cuối năm là giai đoạn vận may của tuổi Hợi tăng mạnh, đặc biệt là về tài chính. Các khoản thu nhập chính ổn định, trong khi nguồn thu phụ cũng có dấu hiệu khởi sắc. Nhiều người tuổi Hợi có thể thu được lợi nhuận từ đầu tư trước đó hoặc nhận tiền thưởng, quà tặng có giá trị. Nhờ tâm lý thoải mái, không quá lo toan, tuổi Hợi tận hưởng cuộc sống sung túc theo cách rất nhẹ nhàng, an yên.

    Kết luận

    Ba con giáp Tỵ, Dậu và Hợi đều là những con giáp càng về cuối năm càng giàu có, tài lộc nở rộ. Đặc biệt, tuổi Dậu với bước ngoặt mạnh mẽ từ tháng 11 âm lịch được xem là con giáp có khả năng “lên hương” nhanh nhất, giàu sang chạm đỉnh. Tuy nhiên, dù vận may có tốt đến đâu, sự nỗ lực và thái độ sống tích cực vẫn là chìa khóa quan trọng nhất để mỗi người nắm bắt cơ hội và xây dựng cuộc sống đủ đầy, hạnh phúc.

  • Agribank có thông báo khẩn đến toàn bộ khách hàng

    Agribank đã phát đi thông báo tới khách hàng để người dùng cập nhật.

    Theo báo Đời sống pháp luật có bài Agribank có thông báo khẩn đến toàn bộ khách hàng. Nội dung như sau:

    Ngân hàng Nông nghiệp và Phát triển nông thôn Việt Nam (Agribank) ngày 28/11 đã phát đi thông báo khẩn gửi tới toàn bộ khách hàng về kế hoạch nâng cấp hệ thống công nghệ.

    Đây là hoạt động định kỳ nhằm tối ưu hiệu suất vận hành, tăng cường an toàn bảo mật và cải thiện trải nghiệm người dùng trong bối cảnh nhu cầu giao dịch số tiếp tục tăng mạnh.

    Theo thông tin từ Agribank, thời gian nâng cấp dự kiến diễn ra trong khoảng từ 00h00 đến 03h00 ngày 29/11/2025. Trong ba giờ này, một số dịch vụ sẽ tạm ngừng hoạt động do hệ thống phải chuyển sang trạng thái kỹ thuật phục vụ nâng cấp.

    Người dùngAgribank có thể chủ động liên hệ với các kênh chính thức của ngân hàng để được hỗ trợ trong trường hợp cần thiết. (Ảnh minh hoạ)

    Các dịch vụ bị gián đoạn bao gồm:

    – Thanh toán và rút tiền qua thẻ ghi nợ nội địa và quốc tế Agribank tại ATM, POS, các điểm chấp nhận thẻ.

    – Giao dịch qua Internet, đặc biệt tại các ví điện tử kết nối với Agribank.

    – Ứng dụng Agribank E-Banking, bao gồm chuyển khoản, thanh toán hoá đơn và các tiện ích trực tuyến.

    – Ứng dụng Agribank Plus cùng một số dịch vụ số khác của ngân hàng.

    Agribank cho biết ngay sau khi quá trình nâng cấp hoàn tất, toàn bộ dịch vụ sẽ được khôi phục và hoạt động bình thường. Nhà băng này khẳng định việc tạm gián đoạn là cần thiết để đảm bảo hệ thống vận hành ổn định, an toàn hơn trong thời gian tới.

    Để hạn chế ảnh hưởng, Agribank khuyến nghị khách hàng chủ động sắp xếp kế hoạch giao dịch, đặc biệt đối với những nhu cầu quan trọng, cần thực hiện trước thời điểm nâng cấp. Trong trường hợp phát sinh tình huống cần hỗ trợ, khách hàng được đề nghị liên hệ qua các kênh chính thức như tổng đài chăm sóc khách hàng, website hoặc chi nhánh/PGD gần nhất.

    Thông báo lần này của Agribank nhằm giúp khách hàng nắm bắt sớm và chủ động chuẩn bị, đảm bảo quá trình sử dụng dịch vụ không bị gián đoạn đáng kể trong thời gian ngân hàng thực hiện nâng cấp hạ tầng kỹ thuật.

    Theo Phụ nữ số đưa tin “Từ 1/1/2026: Vietcombank, VietinBank, Agribank… sẽ tạm ngừng toàn bộ giao dịch rút/chuyển tiền đối với trường hợp sau’, nội dung chính như sau: 

    Một thông báo quan trọng vừa được hàng loạt ngân hàng thương mại phát đi: Kể từ ngày 1/1/2026, người dùng Việt Nam sẽ không thể thực hiện rút tiền hay thanh toán nếu vẫn sử dụng Hộ chiếu (Passport) làm giấy tờ tùy thân đăng ký với ngân hàng.

    Theo thông báo này, để tránh việc tài khoản bị “đóng băng” các chức năng thanh toán và rút tiền trên mọi kênh, khách hàng buộc phải đến các chi nhánh hoặc phòng giao dịch để cập nhật thông tin sang Căn cước công dân (CCCD) gắn chip.

    Đây không phải là quy định riêng lẻ của từng ngân hàng mà là yêu cầu bắt buộc nhằm tuân thủ các điều khoản mới tại Thông tư 17 và Thông tư 18 do Ngân hàng Nhà nước ban hành, chính thức có hiệu lực toàn phần từ đầu năm 2026.

    Do đó, tất cả khách hàng của các ngân hàng như Vietcombank, VietinBank, Agribank, BIDV… đều phải tuân thủ quy định.

    Quy định mới này xuất phát từ yêu cầu siết chặt an ninh thông qua dữ liệu sinh trắc học. Cụ thể, theo điểm c, khoản 5 Điều 17 của Thông tư 17, mọi giao dịch rút tiền hay thanh toán điện tử của khách hàng cá nhân chỉ được phép thực hiện khi hệ thống đã đối chiếu khớp đúng dữ liệu sinh trắc học (khuôn mặt/vân tay) của người thực hiện với dữ liệu gốc. Dữ liệu gốc này phải nằm trong bộ phận lưu trữ mã hóa của thẻ CCCD gắn chip, thẻ Căn cước do Bộ Công an cấp, hoặc đã được xác thực qua tài khoản định danh điện tử (VNeID).

    Trong khi đó, hộ chiếu hiện tại, dù là loại mới vẫn chưa đáp ứng được quy trình đối chiếu sinh trắc học trực tiếp với cơ sở dữ liệu quốc gia về dân cư theo chuẩn kỹ thuật mà các ngân hàng áp dụng cho quy định mới. Do đó, nhóm khách hàng là công dân Việt Nam đang dùng hộ chiếu để đăng ký tài khoản sẽ không đáp ứng được điều kiện pháp lý để giao dịch kể từ thời điểm ngày 1/1/2026.

    Không chỉ dừng lại ở việc rút tiền, Thông tư 18 cũng quy định chặt chẽ về quy trình mở thẻ mới. Các tổ chức phát hành thẻ sẽ yêu cầu khách hàng cung cấp thẻ CCCD, thẻ Căn cước hoặc định danh điện tử mức độ 2 để nhận biết khách hàng. Điều này đồng nghĩa với việc hộ chiếu – loại giấy tờ từng được chấp nhận rộng rãi theo Thông tư cũ năm 2018 – sẽ chính thức “hết hạn sử dụng” trong các quy trình xác thực tài khoản ngân hàng nội địa đối với người Việt Nam.

    Một số ngân hàng đã có thông báo chính thức về việc này.

    Trước đó, các ngân hàng đều đã phát thông báo chính thức về việc tạm dừng thực hiện giao dịch thanh toán, rút tiền điện tử đối với khách hàng tổ chức chưa cập nhật đầy đủ thông tin sinh trắc học người đại diện hợp pháp từ sau ngày 1/7/2025. Để đảm bảo giao dịch không bị gián đoạn, ngân hàng đề nghị khách hàng đến trực tiếp chi nhánh nơi mở tài khoản để cập nhật thông tin, mang theo giấy tờ tùy thân hợp lệ.

    Việc thay đổi này là bước đi quyết liệt của ngành ngân hàng nhằm ngăn chặn tội phạm công nghệ cao, tài khoản ảo và gian lận tài chính. Vì vậy, người dùng cần chủ động cập nhật thông tin sớm nhất có thể để đảm bảo dòng tiền và các giao dịch tài chính không bị gián đoạn khi năm 2026 gõ cửa.

  • Suốt những năm trời lấy chồng, tôi cứ nghĩ anh bị điếc nhưng đến 1 ngày, chồng tôi thì thầm vào tai tôi 1 bí mật động trời

    Tôi năm đó hai mươi bảy tuổi, đang đứng giữa ngã ba của đời mình mà không hề biết. Một con đường là sự nghiệp tôi đã mất gần mười năm để xây dựng, con đường còn lại là khoản nợ của gia đình – thứ mà mẹ tôi gọi là “trách nhiệm làm con”.

    Tôi đã chọn con đường thứ hai.

    Bố tôi vỡ nợ sau một thương vụ đất đai sai lầm. Số tiền không nhỏ. Lớn đến mức mỗi tối mẹ tôi ngồi ở bàn ăn đều nhìn trống không, như thể trong đầu bà đang liên tục cộng trừ những con số không bao giờ ra kết quả. Những cuộc gọi đòi nợ đến dồn dập, lúc đầu còn giữ lễ, sau thì không. Có lần tôi nghe thấy mẹ khóc trong phòng tắm, tay run đến mức không vặn nổi vòi nước.

    Rồi một buổi tối, bà nói với tôi bằng giọng rất bình thản:

    “Con lấy chồng đi.”

    Tôi bật cười. Nghĩ bà nói đùa.

    Nhưng mẹ tôi không cười.

    “Anh ta bốn mươi hai tuổi. Làm công nghệ. Có tiền. Rất nhiều tiền.”

    Tôi im lặng.

    “Có một điểm,” mẹ ngập ngừng, rồi nói nhanh như sợ tôi cắt ngang, “anh ta bị điếc từ nhỏ.”

    Tôi nhìn mẹ rất lâu.

    “Và con là lựa chọn phù hợp nhất.”

    Tôi đã phản đối. Tôi nói tôi còn công việc, tôi đang lên chức, tôi không thể bỏ mọi thứ chỉ để cưới một người tôi chưa từng gặp. Mẹ tôi không la hét. Bà chỉ đặt trước mặt tôi một tập giấy – số nợ, chữ ký của bố, và thời hạn.

    “Con muốn bố con vào tù à?”

    Tôi không nhớ mình đã gật đầu lúc nào.

    Người đàn ông đó tên là Trần Minh Khôi.

    Anh sống trong một căn biệt thự yên tĩnh ở ngoại ô, mọi thứ đều sạch sẽ, ngăn nắp, không thừa cũng không thiếu. Khi gặp tôi lần đầu, anh chỉ mỉm cười, hơi cúi đầu, ánh mắt rất điềm tĩnh. Bên cạnh anh là một phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu.

    “Anh ấy rất hiền,” mẹ tôi nói thay tôi, giọng hồ hởi. “Cháu nó ngoan lắm.”

    Tôi không biết phải cảm nhận thế nào. Tôi chỉ biết, từ khoảnh khắc đó, cuộc đời tôi đã rẽ sang một hướng khác.

    Tôi bắt đầu học ngôn ngữ ký hiệu ngay sau đó. Ban đầu là vì bắt buộc, sau là vì tôi không muốn mỗi cuộc nói chuyện với chồng tương lai đều phải có người thứ ba đứng giữa. Tôi học rất chăm. Tôi học cách diễn đạt cảm xúc bằng tay, bằng ánh mắt, bằng chuyển động nhỏ nhất của cơ thể.

    Minh Khôi rất kiên nhẫn. Anh không bao giờ tỏ ra sốt ruột khi tôi ký sai, cũng không cười cợt. Anh chỉ chậm rãi làm lại, để tôi bắt chước.

    Chúng tôi kết hôn sau ba tháng.

    Đám cưới không rình rang, nhưng đủ sang trọng. Mẹ tôi cười nhiều hơn tôi từng thấy trong suốt một năm trước đó. Bố tôi thì lặng lẽ, tránh ánh mắt tôi.

    Sau đám cưới, tôi nghỉ việc.

    Tôi tự nhủ mình chỉ tạm thời gác lại sự nghiệp. Nhưng trong thâm tâm, tôi biết rất rõ: tôi đã đánh đổi.

    Cuộc sống hôn nhân của tôi không giống những gì tôi từng tưởng tượng. Không có cãi vã, cũng không có lãng mạn ồn ào. Minh Khôi sống rất kỷ luật. Anh thức dậy sớm, làm việc tại nhà, ăn uống điều độ. Tôi dần quen với việc chăm sóc anh – không phải vì anh cần, mà vì tôi muốn làm tròn vai trò của một người vợ.

    Chúng tôi giao tiếp bằng ký hiệu. Anh thường nhìn tôi rất lâu trước khi “nói”, như thể mỗi câu chữ đều được cân nhắc cẩn thận. Có lúc tôi quên mất anh “không nghe được”, vì cách anh phản ứng với thế giới quá trầm ổn.

    Mẹ tôi thì khác.

    Bà đến nhà chúng tôi rất thường xuyên. Mỗi lần đến, bà đều tỏ ra sốt ruột. Bà nói chuyện lớn tiếng, dù Minh Khôi không thể nghe. Bà than thở về tiền, về nợ, về việc chi tiêu khó khăn. Bà không hề học một ký hiệu nào, luôn quay sang tôi để “phiên dịch”.

    “Con nói với nó là nhà mình đang kẹt,” bà thì thầm. “Xin nó giúp thêm ít tiền.”

    Tôi xấu hổ.

    Minh Khôi luôn gật đầu. Luôn đồng ý. Không một câu hỏi.

    Tôi mang thai sau sáu tháng.

    Mẹ tôi vui ra mặt. Bà nói đứa trẻ này là “bảo chứng”. Là sợi dây trói chặt hơn bất kỳ tờ giấy nào. Tôi nghe mà thấy lạnh sống lưng.

    Đến tháng thứ sáu của thai kỳ, căn nhà chúng tôi sống bỗng trở nên yên ắng lạ thường. Mẹ tôi ít đến hơn. Bố tôi cũng không gọi. Minh Khôi vẫn làm việc, tôi vẫn ở nhà, nấu ăn, dọn dẹp, trò chuyện với anh bằng những động tác tay đã trở nên quen thuộc.

    Một buổi chiều, tôi đứng trong căn bếp cũ phía sau nhà – nơi ít khi được dùng tới. Ánh nắng xiên qua cửa sổ, bụi bay lơ lửng. Tôi đang ký cho anh:

    “Anh muốn ăn gì tối nay?”

    Minh Khôi không trả lời ngay.

    Anh bước lại gần tôi.

    Gần đến mức tôi có thể nhìn rõ từng sợi lông mi của anh.

    Anh đặt tay tôi xuống.

    Nhìn thẳng vào mắt tôi.

    Và bằng giọng nói trầm, rõ ràng, không chút ngập ngừng, anh nói:

    “Anh chưa bao giờ bị điếc cả.”

    Thế giới của tôi như ngừng lại.

    Tôi không nghe nhầm. Tôi biết. Tôi nhìn môi anh, nhìn biểu cảm, nhìn âm thanh vang lên trong căn bếp bỏ hoang ấy.

    Tôi lùi lại một bước.

    “Anh… nói gì?”

    Anh lặp lại.

    Chậm hơn.

    “Anh nghe được. Từ đầu.”

    Tôi bật khóc. Không phải vì sốc. Mà vì tất cả những gì tôi đã hy sinh, tất cả những gì tôi đã chấp nhận, bỗng dưng hiện ra rõ ràng đến tàn nhẫn.

    “Vậy… tại sao?”

    Minh Khôi thở dài.

    “Vì anh cần biết,” anh nói, “ai yêu anh vì con người anh, và ai chỉ nhìn thấy tiền.”

    Anh kể, rất chậm.

    Về người mẹ từng bị chính người thân lợi dụng. Về những cuộc hôn nhân xếp đặt. Về việc giả điếc giúp anh quan sát thế giới rõ hơn, nghe được những thứ người ta không nghĩ anh nghe thấy.

    “Anh biết mẹ em khinh thường anh,” anh nói. “Anh biết bà ấy xin tiền. Anh biết em bị ép.”

    Tôi run lên.

    “Vậy… em là gì với anh?”

    Anh đặt tay lên bụng tôi.

    “Em là người duy nhất học ngôn ngữ của anh, dù không cần phải làm vậy.”

    Nước mắt tôi rơi không kiểm soát.

    Tôi không biết tương lai sẽ ra sao. Không biết cuộc hôn nhân này bắt đầu bằng dối trá có thể đi đến đâu. Tôi chỉ biết, lần đầu tiên sau rất lâu, tôi có quyền lựa chọn.

    Và lần này, tôi sẽ chọn cho chính mình.

  • Sau 3 ngày vợ mất, tủ lạnh phát ra mùi lạ, chồng ‘cho::áng vá::ng’ phát hiện


    Căn nhà mới toanh, mùi sơn còn chưa phai hết, giờ đây lại nồng nặc mùi khói hương. Đã ba ngày trôi qua kể từ khi vợ tôi nằm xuống, nhưng tôi vẫn ngồi thu lu trong góc phòng, mặc kệ ánh sáng bên ngoài chuyển từ ngày sang đêm rồi lại sang ngày.

    Tôi và Lan – vợ tôi – là mối tình đầu của nhau. Chuyện tình của chúng tôi từng được bạn bè ví như cổ tích giữa đời thường. Ngày ấy, Lan là hoa khôi của khoa Kinh tế, xinh đẹp, giỏi giang, gia đình lại có điều kiện. Còn tôi, một gã sinh viên kỹ thuật cục mịch, gia cảnh bình thường, chỉ có trong tay tấm chân tình và một ý chí lì lợm. Tôi đã theo đuổi cô ấy ròng rã hai năm trời, dùng đủ mọi cách ngây ngô nhất để làm cô ấy cười. Cuối cùng, nàng hoa khôi cũng gật đầu, chấp nhận nắm tay chàng trai nghèo đi qua những năm tháng thanh xuân.

    Bố mẹ vợ ban đầu phản đối kịch liệt. Họ sợ con gái cành vàng lá ngọc phải chịu khổ. Tôi không tự ái, ngược lại, tôi coi đó là động lực. Tôi đã quỳ trước mặt bố mẹ vợ mà hứa rằng: “Con có thể không phải người giàu nhất, nhưng con sẽ là người nỗ lực nhất để Lan không bao giờ phải rơi nước mắt vì thiếu thốn”.

    Sáu năm ròng rã, chúng tôi “cày cuốc” không biết mệt mỏi. Từ những bữa cơm chỉ có đậu phụ sốt cà chua, cho đến khi tôi thăng chức, lương tăng gấp bội. Cuối cùng, tháng trước, chúng tôi đã cầm trên tay chiếc chìa khóa của căn nhà mơ ước. Đó là một căn hộ cao cấp, nơi vợ chồng tôi đã vẽ ra viễn cảnh về một mái ấm với tiếng cười trẻ thơ.

    “Anh này, nhà mình rộng thế này, sinh hai đứa con là vừa đẹp nhé!” – Lan từng ôm cổ tôi thủ thỉ vào cái đêm đầu tiên dọn về nhà mới. Ánh mắt cô ấy lấp lánh niềm hy vọng.

    Vậy mà, hạnh phúc tày gang.

    Chiều hôm đó, tôi đang họp thì thấy lòng nóng như lửa đốt. Gọi điện cho vợ ba cuộc không thấy nghe máy, tôi xin về sớm. Vừa mở cửa nhà, sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy tôi. Không có tiếng dao thớt lạch cạch, không có mùi cơm sôi, cũng không có tiếng vợ gọi “Anh về rồi đấy à?”.

    Tôi lao vào phòng ngủ, rồi phòng tắm. Và rồi, thế giới của tôi sụp đổ. Lan nằm đó, trên nền gạch lạnh lẽo, bất động. Bác sĩ nói cô ấy bị đột quỵ, một cơn tai biến mạch máu não hiếm gặp ở người trẻ đã cướp cô ấy đi ngay tức khắc. Cô ấy ra đi khi còn chưa kịp nói với tôi lời trăng trối nào.

    Đám tang diễn ra trong mơ hồ. Tôi như một cái xác không hồn, ai bảo gì làm nấy, nước mắt dường như đã cạn khô. Sau khi đưa vợ về nơi an nghỉ cuối cùng, tôi nhốt mình trong nhà. Em gái tôi sợ anh trai kiệt sức, ngày nào cũng mang cơm sang ép ăn, nhưng tôi chỉ nuốt vài thìa rồi lại nôn ra. Mọi ngóc ngách trong căn nhà này đều có bóng dáng của Lan. Chiếc tạp dề treo trên tường, đôi dép đi trong nhà, cốc nước cô ấy uống dở… Tất cả như những mũi dao cứa vào tim tôi.

    Đến ngày thứ ba, em gái lại sang, thở dài nhìn đống đồ ăn tôi bỏ mứa: “Anh không ăn thì cất vào tủ lạnh đi, để ngoài này thiu hết rồi, chị Lan biết được chị ấy sẽ buồn lắm đấy”.

    Nghe đến tên vợ, tôi giật mình. Đúng rồi, Lan ghét nhất là lãng phí thức ăn. Tôi lẩy bẩy đứng dậy, cầm đĩa thức ăn đi về phía bếp.

    Nhưng vừa bước đến gần tủ lạnh, một mùi lạ xộc thẳng vào mũi. Không phải mùi thức ăn thông thường, mà là mùi của sự phân hủy, ngai ngái và khó chịu. Tôi nhíu mày. Lan là người cực kỳ sạch sẽ, tủ lạnh nhà tôi lúc nào cũng thơm tho, ngăn nắp. Tại sao lại có mùi này?

    Tôi run run mở cánh cửa tủ lạnh.

    Mùi hôi thối bốc ra nồng nặc hơn khiến tôi phải lấy tay che mũi. Tôi lần tìm nguồn gốc của nó. Ở ngăn mát, nằm sâu bên trong góc là một túi nilon màu đen được buộc lỏng lẻo. Tôi kéo nó ra. Bên trong là một con cá diêu hồng đã bắt đầu phân hủy, nhớt nhát và bốc mùi.

    Ký ức ùa về như thác lũ. Sáng hôm xảy ra chuyện, trước khi tôi đi làm, Lan đã nói vọng ra: “Tối nay về sớm nhé, em sẽ nấu canh chua cá diêu hồng anh thích nhất. Hôm nay em có một bất ngờ lớn dành cho anh”.

    Hóa ra, con cá này là bữa cơm cuối cùng cô ấy định nấu cho tôi nhưng chưa kịp thực hiện. Tôi ôm lấy túi cá, gục xuống sàn nhà bếp, nước mắt trào ra. Tôi khóc vì thương vợ, thương cho bữa cơm dang dở.

    Nhưng câu chuyện chưa dừng lại ở đó.

    Trong lúc luống cuống định gói ghém con cá để đem bỏ, tay tôi chạm phải một chiếc hộp nhỏ, dẹt, được bọc kỹ bằng giấy báo, nhét ngay phía sau túi cá. Có lẽ Lan đã giấu nó ở đó để tạo bất ngờ cho tôi khi tôi mở tủ lấy bia hay nước ngọt.

    Tò mò và linh tính mách bảo, tôi bóc lớp giấy báo.

    Bên trong là một tờ giấy ghi chú nhỏ màu vàng, nét chữ của Lan vẫn còn đó, mềm mại và nắn nót: “Chào bố! Con đã đến với bố mẹ rồi đây. Bác sĩ bảo con được 6 tuần tuổi rồi. Hôm nay mẹ mua cá về tẩm bổ cho hai mẹ con mình đấy. Bố nhớ về sớm ăn cơm với hai mẹ con nhé. Yêu bố nhiều!”

    Đất trời như quay cuồng trước mắt tôi. Tai tôi ù đi, tiếng vo ve của tủ lạnh bỗng trở nên chói tai đến cực độ.

    Tôi không chỉ mất vợ. Tôi đã mất cả con.

    “Bí mật kinh hoàng” mà Lan giấu kín, món quà bất ngờ mà cô ấy định dành cho tôi, lại chính là nỗi đau thấu trời xanh này. Hóa ra, cơn đột quỵ ấy không chỉ cướp đi người phụ nữ tôi yêu, mà còn cướp đi cả giọt máu chưa kịp chào đời, cướp đi cái viễn cảnh “ngôi nhà và những đứa trẻ” mà chúng tôi vừa mới bắt đầu xây dựng.

    Cảm giác hối hận và đau đớn tột cùng xâm chiếm lấy tôi. Giá như tôi về sớm hơn? Giá như tôi quan tâm đến sức khỏe của cô ấy hơn thay vì mải mê kiếm tiền mua nhà? Giá như…

    Tôi quỵ ngã hoàn toàn, tay nắm chặt que thử thai và tờ giấy ghi chú, gào lên một tiếng đau đớn xé lòng giữa căn bếp lạnh lẽo. Mùi cá ươn hòa lẫn với mùi của sự tuyệt vọng tạo thành một ký ức ám ảnh mà có lẽ cả đời này tôi không bao giờ quên được.

    Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi nặng hạt, như trút xuống cùng tôi nỗi bi ai của một kiếp người. Bữa cơm ấy mãi mãi không bao giờ được nấu, và bí mật trong tủ lạnh ấy sẽ mãi là vết sẹo sâu hoắm trong trái tim tôi.

  • 18 năm trước, nhìn thấy 2 đứa trẻ sinh đôi bị bỏ rơi trên xe khách tôi không đành lòng nên đón về nu;/ôi, nào ngờ sáng nay, mẹ ruột của chúng bất ngờ quay về

    Mười tám năm trước, trong một chuyến xe khách chạy đêm, tôi nhìn thấy hai đứa trẻ sơ sinh sinh đôi bị bỏ lại ở băng ghế cuối. Không tã lót tử tế, chỉ quấn tạm trong chiếc khăn mỏng, mặt đỏ bừng vì khóc đến khản giọng.

    Cả xe xôn xao, ai cũng thương nhưng rồi lại quay đi.
    Người ta bảo:
    “Chắc mẹ nó trốn nợ.”
    “Kệ đi, công an sẽ lo.”

    Nhưng tôi thì không đành lòng.

    Đến bến cuối, tôi ôm cả hai đứa xuống xe. Không giấy tờ. Không ai nhận. Tôi đem về nuôi, đặt cho chúng hai cái tên giản dị, coi như trời gửi con cho mình.

    Mười tám năm, tôi nuôi chúng bằng từng bát cháo, từng bộ sách cũ. Hai đứa lớn lên ngoan ngoãn, học giỏi, tối nào cũng nằm hai bên tôi ngủ như hồi còn bé.

    Có những hôm chúng ốm cùng lúc, tôi thức trắng cả đêm.
    Có những ngày hết tiền, tôi nhịn ăn nhưng vẫn mua đủ sữa cho chúng.

    Tôi cứ nghĩ:
    “Chỉ cần chúng khỏe mạnh, thế là đủ.”

    Cho đến sáng nay.

    Một người phụ nữ trung niên đứng trước cổng nhà tôi. Gầy gò, ánh mắt trũng sâu, tay cầm một túi hồ sơ nhàu nát. Vừa nhìn thấy hai đứa, bà khụy xuống khóc.

    Bà nói bà là mẹ ruột của chúng.

    Tôi chết lặng.

    Tôi còn chưa kịp hỏi gì thì bà đã run rẩy đưa cho tôi một tờ giấy xét nghiệm bệnh, giọng nghẹn lại:
    “Chị… đọc đi.”

    Tôi cầm tờ giấy, tay run đến mức không giữ nổi.

    👉 Cả hai đứa… đều mắc cùng một căn bệnh di truyền hiếm.
    👉 Không biểu hiện rõ khi còn nhỏ.
    👉 Nhưng càng lớn, nội tạng sẽ suy dần, sức khỏe yếu đi rất nhanh.
    👉 Và điều đau nhất: chúng không sống thọ được như người bình thường.

    Tôi ngồi phịch xuống ghế.

    Bao nhiêu ký ức ùa về:
    Hai đứa hay mệt sau giờ học.
    Hay đau ngực, khó thở khi vận động mạnh.
    Những cơn sốt vô cớ mà bác sĩ chỉ bảo “do sức đề kháng yếu”.

    Hóa ra… không phải ngẫu nhiên.

    Người phụ nữ òa khóc nức nở, thú nhận 18 năm trước bà bỏ con không phải vì không thương, mà vì chính bà cũng mang bệnh, biết chắc sẽ truyền cho con. Bà nghèo, tuyệt vọng, sợ nhìn con lớn lên rồi chết dần trước mắt.

    Bà nói trong nước mắt:
    “Em quay lại không phải để giành con…
    Em chỉ muốn chị biết sự thật…
    Và xin lỗi vì đã để chị gánh thay nỗi đau này.”

    Tôi quay sang nhìn hai đứa con đang ngồi ngoài hiên, cười đùa vô tư như mọi ngày. Tim tôi đau đến mức không thở nổi.

    Mười tám năm.
    Chúng ăn cùng tôi, ngủ cùng tôi, gọi tôi là mẹ.
    Giờ tôi mới biết… thời gian bên chúng có hạn.

    Tôi trả lại tờ giấy cho người phụ nữ kia, giọng khàn đặc:
    “Chị không cần biết chúng sống được bao lâu.
    Chỉ cần biết…
    👉 Một ngày còn thở, chúng vẫn là con của chị.”

    Người phụ nữ ôm mặt khóc nấc lên.

    Còn tôi, tối đó nằm giữa hai đứa như mọi khi, ôm chặt lấy chúng, lần đầu tiên trong đời sợ bình minh đến.

    👉 Có những đứa trẻ không sinh ra từ máu mủ…
    👉 nhưng lại gắn với nhau bằng cả một đời yêu thương và nỗi đau không nói thành lời.