Tác giả: admin

  • Chồng n:::ém cho vợ tờ 500 ngàn bắt nấu 5 mâm cỗ làm giỗ bố

    Cưới nhau 6 năm, Loan chưa bao giờ được chồng khen nửa lời. Anh Hải, một người đàn ông keo kiệt và gia trưởng, luôn xem tiền như sinh mạng. Dù lương anh gần 20 triệu mỗi tháng, nhưng Loan – người ở nhà chăm hai con nhỏ – lúc nào cũng phải ngửa tay xin từng đồng.

    Anh thường lạnh lùng quăng tiền lên bàn: “Cầm lấy mà tiêu, nhưng nhớ chi tiêu cho hợp lý. Tôi đi làm cực khổ, cô ở nhà thì biết gì mà đòi hỏi.” Loan nghe riết thành quen, chỉ cười gượng. Cô không mua sắm, chẳng làm tóc, bữa cơm của cô chỉ quanh quẩn rau luộc với muối vừng. Chỉ có bữa tối chồng ở nhà thì cô mới dám mua đồ ăn.Mỗi lần mở miệng xin tiền mua sữa bỉm cho con thì Hải lại càm ràm:

    “Lại tiền, tiền ăn, tiền điện nước… toàn thứ tốn tiền. Đến bỉm dùng vất đi cũng xin tiền, ở nhà trông con rồi sao còn mất tiền bỉm?

    “Anh ơi con còn nhỏ, đêm vẫn phải đóng bỉm anh à. Chứ ban ngày thì em không đóng bỉm đâu”.

    “Cô chỉ cãi là giỏi. Ở nhà mà tiêu hoang thế thì tôi sức trâu mới cày nổi cho mẹ con cô tiêu”.

    “Em cũng chỉ mong sang năm con cứng cáp cho đi học rồi đi làm đỡ anh, giờ con mình hay ốm vặt sợ con đi học ốm cũng khổ”.

    Hải chẳng nói gì bỏ đi. Đưa tiền cho vợ nuôi còn thì anh ta cằn nhằn, than trách nhưng mà anh lại có thể bỏ ra vài triệu mỗi tháng để tụ tập bạn bè, nhậu nhẹt…

    Rồi đến ngày giỗ bố chồng – một dịp quan trọng với gia đình nhà Loan. Sáng hôm ấy, Hải ném tờ 500 nghìn lên bàn, giọng ra lệnh:

    “Đây, cô lo làm 5 mâm cỗ cho đàng hoàng. Bố tôi mất là ngày trọng, đừng có làm qua loa cho mang tiếng.”

    Loan ngẩn người: “Anh… 500 nghìn mà 5 mâm sao đủ ạ?”

    Hải gắt gỏng:“Không đủ thì tự mà xoay. Cô ở nhà cả ngày, rảnh rỗi mà không biết tiết kiệm. Đưa bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu. Giờ tôi chỉ còn từng này tiền thôi, đừng để tôi mất mặt với họ hàng.” Nói rồi anh khoác áo đi thẳng, để lại người vợ lặng lẽ nhìn tờ tiền nhàu nát trong tay.

    Loan đứng thẫn thờ một lúc rồi khẽ mỉm cười. Cô đã quá quen với những lời cay nghiệt ấy. Lâu nay, ngoài việc chăm con, cô còn nhận may đồ tại nhà, mỗi tháng cũng kiếm được 5 triệu.
    Cô không nói với chồng — không phải để giấu, mà vì chẳng muốn nghe thêm những câu như: “Ở nhà ăn bám mà còn bày đặt kiếm tiền!”.

    Loan lấy tiền tiết kiệm để chuẩn bị mâm cỗ thật tươm tất, không phải để khoe khoang, mà để chứng minh với chồng: người phụ nữ ở nhà cũng có giá trị, chỉ là họ âm thầm chịu đựng quá lâu mà thôi.

    Chồng thì bỏ đi nhậu, Loan đành mang con gửi bà nội còn mình đi chợ nấu 5 mâm cỗ. Trưa đó, bàn ăn được bày biện ngay ngắn: gà luộc, nem rán, giò chả, canh bóng, cá kho, xôi gấc, chè sen… đủ đầy, tinh tươm.

    Khi khách khứa kéo đến, ai nấy trầm trồ: “Mâm cỗ nhà anh Hải năm nay sang thế! Toàn món ngon, bày biện còn đẹp hơn nhà hàng!”

    Hải đang ngồi rót nước thì sững người. Anh nhìn Loan từ bếp bước ra, tay bưng mâm xôi đỏ au, khói nghi ngút, áo vẫn lem dầu mỡ nhưng ánh mắt rạng rỡ.

    Cả mâm cơm trước mặt khiến anh há hốc mồm không tin nổi. Anh lắp bắp: “Cô… cô làm hết bằng 500 nghìn à?”

    Loan chỉ khẽ cười: “Dạ, 500 nghìn của anh… cộng thêm chút tiền công tôi may vá, góp vào cho bữa cỗ thêm tươm tất. Dù sao hôm nay cũng là ngày giỗ bố.”

    Không khí bàn tiệc bỗng chùng xuống. Mấy người họ hàng liếc nhìn Hải với ánh mắt khó hiểu. Một bác họ lên tiếng: “Này Hải, cậu có phúc đấy. Có vợ đảm như Loan là trời thương rồi. Thời nay mấy ai chịu khó, chịu nhịn mà vẫn chu toàn thế đâu.”

    Hải đỏ mặt, tay run run cầm ly rượu. Anh chợt nhớ đến bao lần mắng nhiếc Loan chỉ vì vài chục nghìn, bao lần cô nhịn ăn để dành tiền mua sữa cho con, bao lần anh thờ ơ quay đi khi cô khóc mà thấy thẹn trong lòng.

  • Chồng đ/ẩy vợ xuống biển để đến với tình nhân của mình. Ba năm sau, cô trả thù khiến anh ta ch-oáng v-áng…

    Tiếng sóng vỗ dồn dập vào mạn thuyền, đêm tối không trăng, chỉ có ánh đèn mờ hắt ra từ khoang tàu nhỏ. Thu ngồi cạnh chồng – Hưng, trong lòng vẫn nhen nhóm niềm tin rằng chuyến đi biển này sẽ hàn gắn lại tình cảm đang rạn nứt. Cô không ngờ rằng, đằng sau nụ cười gượng gạo của Hưng là cả một âm mưu đen tối.

    Thu và Hưng lấy nhau được 5 năm. Cô là người phụ nữ hiền lành, hết mực chăm lo cho gia đình. Anh vốn là nhân viên kinh doanh, nhanh nhẹn, có chí tiến thủ, nhưng cũng sớm sa vào những mối quan hệ ngoài luồng. Dạo gần đây, Thu nhận ra chồng mình thay đổi: về muộn, hay cáu gắt, thường viện cớ công việc để tránh gần gũi. Trái tim phụ nữ mách bảo cô, nhưng Thu vẫn muốn giữ gia đình, vì còn thương anh và vì đứa con nhỏ mới ba tuổi.

    “Anh đưa em ra biển làm gì khuya thế này?” – Thu khẽ hỏi.
    “Muốn thay đổi không khí thôi. Em cứ yên tâm, có anh ở đây mà.” – Hưng cười, ánh mắt lảng tránh.

    Con thuyền chao đảo nhẹ. Đột nhiên, Hưng tiến lại gần, vòng tay ôm eo Thu. Trong tích tắc ấy, cô cảm nhận được một lực đẩy mạnh mẽ từ sau lưng.

    “A… Hưng! Cứu em!” – Thu hét lên trong tuyệt vọng.

    Nước biển lạnh buốt nuốt trọn cơ thể cô. Trong ánh nhìn hoảng loạn, Thu chỉ kịp thấy bóng Hưng đứng trên mạn thuyền, khuôn mặt không hề tỏ ra đau đớn hay vội vã. Ngược lại, ánh mắt anh lạnh lùng, dứt khoát, rồi nhanh chóng quay lưng rời đi.

    Thu vùng vẫy, ho khan, đôi tay cố níu kéo thứ gì đó giữa màn đêm vô tận. Nước mặn tràn vào miệng, vào phổi. Cô nhận ra: chính chồng mình đã muốn kết liễu mình. Cái đau đớn không chỉ là thân thể đang dần chìm xuống, mà còn là niềm tin bị phản bội một cách tàn nhẫn.

    Đúng lúc tuyệt vọng, một chiếc thuyền đánh cá đi ngang. Người ngư dân vớt được cô trong tình trạng ngất lịm, hơi thở thoi thóp. Thu được đưa vào đất liền, nhập viện trong cơn hôn mê sâu. Tin tức về việc cô mất tích lan truyền, nhưng Hưng đã nhanh chóng dựng lên câu chuyện giả dối: “Vợ tôi không may bị sóng cuốn đi, tôi đã cố cứu nhưng không kịp.” Người thân và hàng xóm thương tiếc, còn anh ta thì sau tang lễ vội vàng dọn dẹp mọi dấu vết, nhanh chóng công khai sống chung với nhân tình – Mai, một cô gái trẻ đẹp, sắc sảo.

    Trong mắt mọi người, đó là số phận nghiệt ngã của Thu. Nhưng ít ai biết rằng, giữa lằn ranh sinh tử, cô đã trở về từ cõi chết, mang trong tim một ngọn lửa căm hận chưa bao giờ tắt.

    Ba năm trôi qua kể từ cái đêm định mệnh ấy, nhưng ký ức về làn nước mặn chát, tiếng sóng ầm ào và ánh mắt lạnh lùng của Hưng vẫn còn in sâu trong tâm trí Thu. Với tất cả mọi người, cô đã chết. Trên mảnh đất quê nhà, họ đã lập cho cô một bàn thờ nhỏ, thắp hương khóc thương. Nhưng ở một miền biển xa, Thu đã được cứu sống và trải qua một hành trình tái sinh đầy đau đớn.

    Những ngày đầu trong bệnh viện, Thu không thể cử động, phổi bị tổn thương nặng vì ngạt nước. Người ngư dân tên Tám, người đã vớt cô, luôn túc trực bên cạnh như một ân nhân. Ông vốn hiền lành, sống một mình, thương xót cho cảnh ngộ của người phụ nữ lạ. Khi cô tỉnh lại, đôi mắt đẫm nước, giọng khàn đặc, câu đầu tiên thốt ra chỉ là: “Tại sao anh ấy lại làm thế với tôi?”

    Ông Tám không biết chuyện gì, chỉ khuyên cô: “Con còn sống là trời thương. Quên kẻ tệ bạc đi, bắt đầu lại cuộc đời mới.” Nhưng làm sao Thu có thể quên? Người chồng mà cô hết lòng tin tưởng, cha của đứa con gái bé bỏng, lại nhẫn tâm xô cô xuống biển để chạy theo một người đàn bà khác.

    Thời gian đầu, Thu sống trong bóng tối, sợ hãi, mất phương hướng. Nhưng rồi, vì con gái, vì niềm căm hận, cô dần vực dậy. Ban ngày phụ việc cho những người buôn hải sản, ban đêm học thêm nghề kế toán với một người quen của ông Tám giới thiệu. Dần dần, Thu xây dựng được một vỏ bọc mới – một người phụ nữ xa lạ, với cái tên khác.

    Ba năm sau, Thu đã hoàn toàn thay đổi. Không còn là người vợ hiền lành, cam chịu, mà là một người phụ nữ mạnh mẽ, khôn khéo và có nghề nghiệp ổn định. Cô trở thành kế toán trưởng cho một công ty xuất nhập khẩu hải sản lớn ở miền Trung. Bề ngoài, ai cũng thấy cô điềm đạm, chăm chỉ, nhưng sâu trong đáy lòng, một ngọn lửa vẫn cháy rừng rực: ngày trở về, để đối diện với Hưng.

    Tin tức về anh ta, Thu vẫn âm thầm theo dõi qua người quen. Hưng không những chẳng hối hận, mà còn sống sung túc bên nhân tình Mai. Họ đã mở một công ty kinh doanh bất động sản nhỏ, kiếm được khá nhiều tiền. Đứa con gái bé bỏng, nay đã lên sáu, sống với bà nội, thỉnh thoảng Hưng mới ghé thăm, còn Mai thì chẳng mấy khi đoái hoài. Chỉ nghĩ đến đó thôi, tim Thu nhói lên, nước mắt không ngừng rơi.

    “Con ơi, mẹ sắp về với con rồi. Và mẹ sẽ cho con thấy, mẹ không hề bỏ con mà đi.” – Thu thì thầm mỗi tối, khi nhìn tấm ảnh con gái duy nhất còn giữ trong ví.

    Cơ hội đến khi công ty Thu làm việc ký kết một dự án hợp tác với công ty bất động sản của Hưng. Số phận dường như đưa đẩy để họ phải chạm mặt. Khi nhận được danh sách đối tác, nhìn thấy cái tên quen thuộc, Thu sững người. Đêm đó, cô trằn trọc không ngủ. Cái giây phút mà cô chờ đợi suốt ba năm cuối cùng cũng đã đến.

    Nhưng Thu không muốn ồn ào hay trả thù bằng cách cực đoan. Cô muốn Hưng phải tự mình nếm trải sự đau đớn, sự phản bội, giống như những gì anh ta đã gây ra cho cô. Cô lên kế hoạch tỉ mỉ: dùng chính kiến thức kế toán, tài chính mà mình đã học, thâm nhập vào công ty của Hưng, lật tung những góc tối bên trong, từng bước kéo anh ta xuống hố sâu tuyệt vọng.

    Ngày trở về, Thu chọn cho mình một diện mạo hoàn toàn khác. Tóc cô cắt ngắn, trang điểm nhẹ, phong thái chững chạc, tự tin. Khi bước vào phòng họp, ánh mắt cô gặp Hưng. Anh ta thoáng ngạc nhiên, đôi mắt mở to, rồi nhanh chóng che giấu bằng nụ cười xã giao. Hưng đâu thể ngờ rằng, “đối tác mới” mà anh sắp hợp tác lại chính là người vợ mà anh từng nhẫn tâm hãm hại.

    Trong lòng Thu, cơn sóng ngầm đã nổi lên. Nhưng bên ngoài, cô vẫn giữ gương mặt bình thản, chìa tay bắt:
    “Xin chào anh, tôi là Thuỳ Linh – phụ trách tài chính bên công ty đối tác.”

    Cái bắt tay ấy, lạnh như băng.

    Từ ngày gặp lại Hưng trong phòng họp, trái tim Thu như có ngọn lửa âm ỉ cháy. Cô bình thản ký kết hợp đồng, giữ thái độ chuyên nghiệp, nhưng trong đầu luôn dệt nên những bước đi tiếp theo. Mỗi cuộc gặp, mỗi bản báo cáo tài chính, mỗi lần trao đổi công việc, cô đều cẩn thận đặt từng “viên gạch” trong kế hoạch trả thù.

    Hưng thì khác. Ngay lần đầu thấy Thu, anh ta đã thoáng giật mình, nhưng tự trấn an rằng: “Không thể nào! Cô ấy đã chết rồi cơ mà.” Anh ta tự nhủ, chỉ là sự trùng hợp gương mặt. Càng làm việc, anh càng bị cuốn hút bởi phong thái mới mẻ của “Thuỳ Linh”: điềm đạm, sắc sảo, tự tin. Thậm chí, có những lúc anh ngẩn người khi thấy cô mỉm cười – nụ cười rất giống với người vợ quá cố.

    Mai – người tình của Hưng – bắt đầu để ý. Cô ta ghen tuông ngấm ngầm, lo sợ chồng chưa cưới rung động trước “đối tác mới”. Nhưng Hưng gạt đi, vì Mai đã là chỗ dựa tài chính quan trọng. Chính cô ta là người giúp Hưng mở công ty, đứng tên nhiều tài sản.

    Thu âm thầm thu thập chứng cứ về những phi vụ làm ăn gian dối của Hưng: rửa tiền, gian lận thuế, biển thủ vốn đầu tư. Nhờ vị trí kế toán trưởng của mình, lại thêm sự khéo léo trong giao tiếp, cô không khó để lấy được dữ liệu. Càng đi sâu, cô càng thấy con người này không chỉ phản bội hôn nhân, mà còn phản bội cả niềm tin của nhiều người khác.

    Một buổi tối, khi nhìn những tập hồ sơ chứng minh hành vi phạm pháp của Hưng, Thu rơi nước mắt. Đây chính là “con dao” mà cô chờ đợi. Nhưng trong lòng vẫn giằng xé: cô có nên hạ anh ta gục ngay lập tức, hay bắt anh phải chịu sự dày vò từ từ?

    Cơ hội đến khi Hưng ngỏ lời mời Thu đi ăn tối, bàn thêm về dự án. Trong ánh đèn vàng của nhà hàng sang trọng, Hưng nhìn cô bằng ánh mắt lấp lánh, có chút men say:
    “Linh à, anh thấy ở em có gì đó rất thân thuộc… Em có tin vào định mệnh không?”

    Thu khẽ cười, nâng ly rượu:
    “Có chứ. Định mệnh luôn khiến con người ta gặp lại nhau… dù là để yêu, hay để trả nợ.”

    Hưng không hiểu ẩn ý, chỉ thấy lạ lùng trong ánh mắt cô.

    Sau đó, Thu từng bước “dẫn dắt” anh ta. Cô không hề né tránh, mà khéo léo tạo cảm giác mập mờ, để Hưng tự nguyện dấn thân. Càng lúc, anh ta càng nghi ngờ chính mình: liệu có phải vợ anh chưa từng chết? Đôi khi, nhìn vào ánh mắt của Thu, anh rùng mình.

    Cùng lúc ấy, Thu cũng tìm cách tiếp cận con gái. Dưới danh nghĩa “chị họ xa” của mẹ bé, cô thường ghé thăm bà nội, mang quà và sách vở cho con bé. Lần đầu tiên ôm con vào lòng sau ba năm, nước mắt cô rơi như mưa. Bé gái hồn nhiên, chẳng hề biết người phụ nữ kia chính là mẹ mình. Thu nén đau, thầm hứa: “Con sẽ sớm được về bên mẹ.”

    Khi mọi thứ đã đủ, Thu tung ra đòn cuối. Cô gửi toàn bộ hồ sơ phạm pháp của Hưng cho cơ quan điều tra, đồng thời để lộ một vài chi tiết cho Mai – người tình của anh. Mai vốn tham vọng, khi biết Hưng âm thầm muốn “qua lại” với Linh, lại còn đứng trước nguy cơ bị lôi vào vòng lao lý, cô lập tức phản bội, tách hết tài sản đứng tên về mình.

    Một buổi sáng, khi cảnh sát ập vào công ty bắt Hưng vì tội gian lận và rửa tiền, anh ta bàng hoàng. Nhìn quanh, Mai đã biến mất, nhân viên thì hoảng loạn, còn đối tác “Thuỳ Linh” đứng lặng lẽ trong góc, ánh mắt lạnh lùng. Khi bị còng tay, Hưng gào lên:
    “Linh! Em là ai? Tại sao em làm thế với tôi?”

    Thu tiến lại gần, thì thầm chỉ đủ anh nghe:
    “Tôi là vợ anh – người mà anh đã đẩy xuống biển ba năm trước. Hôm nay, tôi chỉ trả lại anh những gì anh đã gieo.”

    Hưng chết lặng. Đôi mắt anh ta mở to, hoảng sợ, bối rối, xen lẫn chút gì đó như hối hận. Nhưng tất cả đã quá muộn.

    Ngày anh ta ra toà, Thu ngồi phía sau lặng lẽ. Con gái cô cũng có mặt, được bà nội dẫn đi. Thu không để bé biết sự thật ngay, chỉ âm thầm dõi theo. Cô biết, cuộc đời từ nay sẽ mở sang trang khác.

    Trả thù xong, lòng cô không hề thấy hả hê, mà chỉ nhẹ nhõm. Bởi cuối cùng, công lý đã đến, và con gái cô sẽ lớn lên với một bài học sâu sắc: sự phản bội sẽ luôn phải trả giá.

    Ngoài kia, tiếng sóng biển vẫn vỗ rì rào. Lần này, không còn là nỗi ám ảnh, mà là lời nhắc nhở về sức mạnh của sự sống sót và nghị lực hồi sinh.

  • Phú bà chấp nhận trả 20 triệu mỗi tháng cho mấy thắng trẻ khỏe ở quán Bay Đêm chỉ để nghe nó hát

    Ở thành phố Quảng Giang, ai mà chẳng biết đến bà Thúy Lan, 47 tuổi — vợ một chủ doanh nghiệp xây dựng giàu có, ở biệt thự mặt hồ Tân Phúc.
    Chồng đi công tác triền miên, con thì du học, bà Lan cô đơn đến phát sợ.

    Thế rồi một tối, trong buổi tiệc sinh nhật bạn, bà được rủ đến quán “Bay Đêm”, quán karaoke sang trọng nhất khu trung tâm.
    Nơi ấy ánh đèn tím rực, tiếng nhạc dập dìu, và những chàng trai trẻ khỏe – giọng ngọt như mật, dáng lại chuẩn như người mẫu.

    Lần đầu nghe Minh Kha, chàng trai mới 25 tuổi, cất giọng hát “Tình thôi xót xa”, bà Lan như bị thôi miên.
    Cảm giác vừa lạ lẫm vừa trẻ lại, như mình 20 tuổi.

    Từ hôm đó, bà đặt phòng VIP riêng, chỉ để nghe Kha hát, trả hẳn 20 triệu mỗi tháng — “chỉ cần hát cho chị nghe thôi, đừng làm gì khác”.

    Kha cười hiền, giọng nhỏ nhẹ:

    “Em chỉ cần chị vui là được.”

    Rồi bà Lan đến mỗi tối, cứ 8 giờ là xe con đen bóng đỗ trước cửa “Bay Đêm”.
    Nhân viên gọi bà là “Phú bà Lan Bay”, một người đàn bà chịu chơi, đẹp sang mà lại sòng phẳng.

    Chồng bà – ông Hưng – nghi ngờ, nhưng không nói gì.Ông tưởng vợ đi spa, họp hội bạn.

    Ai ngờ bà bỏ bê cả công ty, chỉ quanh quẩn ở quán hát đến 2, 3 giờ sáng, mắt đỏ hoe mà miệng vẫn cười.

  • Nhà chồng cho đất, nhà đ ẻ cho 2 tỷ xây nhà, xây xong bố mẹ chồng gọi luôn người đến bán, không ngờ lại dính cái bẫy hoàn hảo của bố vợ…

    Nhà chồng cho đất, nhà đ/ẻ cho 2 tỷ xây nhà, xây xong bố mẹ chồng gọi luôn người đến b/án, không ngờ lại dính c/ái b/ẫy hoàn hảo của bố vợ…

    Ngày tôi cưới, ai cũng bảo tôi là người may mắn. Bởi nhà chồng có điều kiện, bố mẹ chồng lại thương con trai nên cho hẳn một mảnh đất gần mặt đường lớn làm của hồi môn. Còn bố mẹ tôi – tuy không giàu có gì – nhưng cũng dốc hết tiền tiết kiệm, cộng với bán đi một mảnh vườn quê, đưa cho tôi 2 tỷ đồng để xây nhà.

    Tôi từng nghĩ, chỉ cần hai bên gia đình cùng vun vén, thì vợ chồng trẻ như chúng tôi có thể yên tâm mà bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng đời không như mơ…

    Ngay từ lúc khởi công, bố mẹ chồng đã thể hiện rõ ý muốn “chủ nhà là họ”. Dù mảnh đất ghi tên chồng, nhưng mọi thiết kế, chi phí, lựa chọn vật liệu… đều phải qua họ. Tôi nói gì cũng bị gạt đi. Chồng tôi thì chỉ biết cười, bảo: “Thôi, đất của nhà anh, để bố mẹ quyết cho nhanh.”

    Tôi im lặng, tự nhủ: “Thôi thì mình là con dâu, nhún một chút cũng chẳng sao.”

    Nhưng đến khi ngôi nhà hoàn thiện, tôi mới nhận ra mình đã quá ngây thơ.

    Căn nhà hai tầng khang trang vừa xây xong chưa được bao lâu, một buổi sáng, bố chồng gọi vợ chồng tôi và lạnh lùng nói:
    – Bố mẹ tính rồi. Bán nhà này đi, lấy tiền mua miếng khác rộng hơn, gần trung tâm.

    Tôi sững sờ.
    – Nhưng… nhà này mới xây xong, sao phải bán ạ?

    Bà mẹ chồng chen vào:
    – Đất này là của nhà này, bố mẹ có quyền. Còn tiền con bỏ ra thì… tính sau.

    Câu “tính sau” ấy khiến tôi lạnh sống lưng. Tôi quay sang nhìn chồng, mong anh nói đỡ một lời. Nhưng anh chỉ cúi gằm, lặng thinh.

    Tôi bật khóc, nói trong uất nghẹn:
    – Bố mẹ ơi, tiền xây nhà là tiền bố mẹ con cho. Con đâu phải làm thuê cho nhà chồng mà mất trắng như thế…

    Nhưng bố chồng chỉ cười nhạt:
    – Con gái có chồng rồi, tiền nào chẳng là của chồng. Cứ yên tâm, bán nhà này xong, bố mẹ sẽ tính cho vợ chồng con chỗ khác.

    Tôi về kể với bố mẹ đẻ, vừa nói vừa khóc. Tôi nghĩ ông bà sẽ khuyên tôi nhẫn nhịn, ai ngờ bố tôi chỉ im lặng, rồi nói một câu khiến tôi không quên suốt đời:
    – Con cứ để bố lo.

    Ba ngày sau, bố tôi lên nhà chồng, mang theo một xấp giấy tờ. Ông nói nhẹ nhàng:
    – Tôi nghe bên thông gia tính bán nhà, mà cũng hay, tôi đang muốn mua một căn cho cháu ngoại ở riêng. Nhà này tôi thấy hợp.

    Bố chồng tôi cười khoái chí, tưởng gặp “con cá to”:
    – Ông mua thì còn gì bằng. Nhà mới xây, nội thất đầy đủ, giá 5 tỷ.

    Bố tôi không mặc cả, chỉ gật đầu:
    – Được, tôi mua. Nhưng giao dịch theo đúng luật, công chứng, sang tên đầy đủ nhé.

    Tôi bất ngờ nhìn bố, không hiểu ông định làm gì. Nhưng thấy ông điềm tĩnh, tôi đành im.

    Vài ngày sau, hai bên ký giấy bán nhà, có công chứng rõ ràng. Bên mua là ông Phạm Văn Tấn – chính là bố tôi. Tiền được chuyển khoản đầy đủ. Bố chồng tôi vui mừng, còn khoe với họ hàng rằng “con rể có bố vợ đại gia, chơi lớn thật.”

    Chỉ có tôi và mẹ tôi là hiểu: bố đang bày một ván cờ.

    Sau khi mọi thủ tục hoàn tất, bố tôi mới nói nhỏ với tôi:
    – Con cứ ở đó bình thường. Giờ nhà là của bố, không ai có quyền đuổi con đi nữa.

    Đúng như vậy, vài tuần sau, bố mẹ chồng tôi mang tiền bán nhà định mua miếng đất mới, nhưng khi đến làm thủ tục vay thêm ngân hàng thì bị từ chối. Lý do là: mảnh đất cũ đã không còn đứng tên họ, mà đứng tên ông Phạm Văn Tấn – người mua.

    Họ mới tá hỏa, tìm đến bố tôi “xin thương lượng”, đòi mua lại. Bố tôi bình thản:
    – Tôi đã mua theo đúng pháp luật, giá thị trường. Còn nếu muốn mua lại, tôi sẽ bán với giá 7 tỷ, vì giờ nhà tăng giá rồi.

    Bố chồng tôi tức đến đỏ mặt, nhưng không làm gì được. Bố tôi mỉm cười, nói thêm một câu khiến ông ta nghẹn họng:
    – Tôi không lấy một đồng lời nào đâu. Tôi sẽ sang tên lại cho con gái tôi – người đã bỏ 2 tỷ xây căn nhà này.

    Hôm ấy, tôi khóc nức nở. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy rõ sự thông minh và bản lĩnh của bố. Ông không cần cãi vã, không cần lớn tiếng, chỉ một nước đi nhẹ mà khiến người khác phải cúi đầu.

    Bố mẹ chồng tôi từ đó thay đổi thái độ. Không còn dám coi thường, cũng chẳng dám xen vào chuyện của vợ chồng tôi nữa. Còn chồng tôi – người từng im lặng để tôi chịu thiệt – sau vụ ấy mới ngộ ra rằng, nếu không đứng về phía vợ, thì sớm muộn cũng mất tất cả.

    Anh chủ động xin lỗi bố tôi, rồi cùng tôi đi làm lại sổ hồng, ghi rõ hai vợ chồng đồng sở hữu.

    Ngôi nhà vẫn vậy – hai tầng đơn sơ nhưng ấm áp hơn hẳn. Mỗi lần ngồi bên ban công, tôi lại nghĩ đến câu nói của bố:

    “Con gái bố, dù lấy chồng, vẫn phải có chỗ đứng đàng hoàng trong nhà. Tiền bạc có thể mất, nhưng danh dự thì không.”

    Giờ đây, người ta vẫn bảo tôi là người may mắn. Nhưng tôi biết, đó không phải vì nhà chồng giàu, mà vì tôi có một người bố biết cách bảo vệ con gái bằng trí tuệ và tình thương.

    Một “cái bẫy hoàn hảo” của bố – không để ai bị tổn thương, nhưng khiến kẻ tham lam phải nhận ra rằng: đừng bao giờ coi thường lòng người cha yêu con.

  • Sự thật về bức bia mộ ghi li::ệt sĩ 6 tu::ổi, hy sinh năm 1966

    Sự thật về bức bia mộ ghi li::ệt sĩ 6 tu::ổi, hy sinh năm 1966

    Bộ Nội vụ cho biết thông tin lan truyền trên mạng xã hội về một liệt sĩ 6 tuổi, hy sinh năm 1966 là không đúng sự thật.

    Cục Người có công (Bộ Nội vụ) đã có phản hồi liên quan đến việc vừa qua trên mạng xã hội xuất hiện thông tin về một “liệt sĩ 6 tuổi” ở huyện Củ Chi, TP HCM.

    Hình ảnh được đăng tải trên mạng xã hội

    Hình ảnh được đăng tải trên mạng xã hội

    Theo đó, thông tin và hình ảnh đăng trên mạng xã hội có nội dung “Chú Khá 6 tuổi hy sinh khi cùng bố mẹ đào địa đạo Củ Chi, rồi chui xuống tránh càn, cả nhà mất luôn!”. Những thông tin này kèm hình ảnh bia mộ với thông tin: Liệt sĩ Bùi Văn Khá, quê quán xã An Nhơn Tây, huyện Củ Chi (TP HCM), kèm theo thông tin người này hy sinh ngày 28-2-1966, khi mới 6 tuổi.

    Đại diện Cục Người có công cho biết không có liệt sĩ nào tên Bùi Văn Khá, hy sinh năm 1966, ở tuổi lên 6 như thông tin mà mạng xã hội lan truyền.

    Theo dữ liệu chính thức do TP HCM quản lý, chỉ có một liệt sĩ mang tên Bùi Văn Kha, sinh năm 1948, hy sinh năm 1968, hưởng dương 20 tuổi. Liệt sĩ Bùi Văn Kha quê quán xã An Nhơn Tây, huyện Củ Chi, đang được an táng tại nghĩa trang liệt sĩ huyện Củ Chi.

    Theo Bộ Nội vụ, thông tin trên bia mộ được đăng tải trên mạng xã hội và dữ liệu chính thức có sự sai lệch. Bên cạnh đó, hình ảnh bia mộ cũng có nhiều điểm không trùng khớp với thực tế tại nghĩa trang liệt sĩ An Nhơn Tây, huyện Củ Chi.

  • Cảnh báo từ Bệnh viện K: Ăn loại thịt này mỗi ngày có thể tăng nguy cơ ung thư – Đừng chủ quan!

    Theo các  bác sỹ tại  Bệnh viện K, thịt đỏ và thịt chế biến sẵn không chỉ làm tăng nguy cơ gây nên ung thư đại trực tràng mà còn khiến cơ thể dễ mắc các loại UT nguy hiểm khác như: UT thực quản, phổi, tuyến tụy, nội mạc tử cung và UT dạ dày.

    Theo Cafebiz.vn dẫn thông tin từ Trung tâm dinh dưỡng lâm sàng Bệnh viện K, theo nghiên cứu bởi Quỹ Nghiên cứu Ung thư Thế giới (WCRF), tiêu thụ nhiều thịt đỏ chưa qua chế biến và thịt chế biến sẵn làm tăng nguy cơ UT đại trực tràng. Cụ thể, cứ tăng 50g tiêu thụ thịt chế biến sẵn hàng ngày làm tăng nguy cơ gây UT lên 18%; tăng 100g tiêu thụ thịt đỏ chưa chế biến hàng ngày tăng nguy cơ UT lên 17%.

    Cụ thể, nitrit hoặc nitrat được thêm vào thịt để bảo quản có thể làm tăng tiếp xúc ngoại sinh với nitrosamine, hợp chất N-nitroso và tiền chất của chúng. Chế độ ăn uống chứa hợp chất N-nitroso có liên quan đến nguy cơ UT, đặc biệt là UT đường tiêu hóa.

    Chẳng hạn, trong nghiên cứu EPIC-Norfolk, lượng N-nitrosodimethylamine làm tăng nguy cơ UT đường tiêu hóa lên 1,13 lần, đặc biệt là UT trực tràng lên 1,46 lần.

    Lượng muối cao trong các loại thịt chế biến sẵn cũng được coi là một yếu tố gây nguy cơ UT dạ dày. Ăn nhiều muối có thể làm hỏng niêm mạc dạ dày, tăng hình thành hợp chất N-nitroso nội sinh, tương tác hiệp đồng với các chất gây UT dạ dày và làm tăng sự xâm nhập của vi khuẩn Helicobacter pylori.

    Cứ tăng 50g tiêu thụ thịt chế biến sẵn hàng ngày làm tăng nguy cơ gây UT lên 18%

    Sắt haem trong thịt đỏ có thể dẫn đến stress oxy hóa, do đó có thể làm tăng quá trình peroxy hóa lipid, dẫn đến biến đổi protein và tổn thương ADN. Ngoài ra, sắt trong haem cũng làm tăng sự hình thành hợp chất N-nitroso nội sinh vì trong thịt đỏ có thể dễ dàng bị nitro hóa và hoạt động như một tác nhân nitro hóa.

    Dựa trên kết quả của nhóm thuần tập Điều tra Triển vọng Châu Âu về Ung thư và Dinh dưỡng (EPIC), sự hình thành hợp chất N-nitroso nội sinh khi tiêu thụ thịt đỏ và thịt chế biến sẵn liên quan đến tăng nguy cơ UT dạ dày.

    Một số nghiên cứu dịch tễ học cũng đã chỉ ra mối liên quan giữa chế độ ăn uống có các amin thơm dị vòng và hydrocacbon thơm đa vòng với nguy cơ mắc các loại UT khác nhau, đặc biệt là polyp tuyến đại trực tràng và UT đại trực tràng. Do đó, Quỹ Nghiên cứu UT Thế giới đã đưa ra khuyến nghị về việc tiêu thụ thịt đỏ nên giới hạn ở mức <500g / tuần và rất ít hoặc không sử dụng  thịt chế biến sẵn để tránh làm tăng khả năng gây bệnh UT.

    Theo báo Vietnamnet, 22 chuyên viên của IRAC, cơ quan quốc tế nghiên cứu ung thư thuộc WHO, qua phân tích 800 công trình nghiên cứu đã xác nhận thịt ăn chế biến cũng nguy hại như hút thuốc lá. Công trình vừa công bố ngày 26/10 này đã gây chấn động trên toàn thế giới

    Các chuyên viên của IRAC tính ra rằng, mỗi 50 grams thịt chế biến (xúc xích, bò khô, thịt đóng hộp, hun khói) một người tiêu thụ trong một ngày có thể tăng rủi ro mắc UT ruột già lên tới 18%.

    Thịt đỏ là các loại thịt bao gồm thịt bò, lợn, cừu, ngựa và dê (Ảnh minh họa)

    Các chuyên viên lý giải, những hóa chất sử dụng trong quá trình chế biến thịt có thể tăng tỉ lệ mắc bệnh UT. Quá trình chế biến thịt với nhiệt độ cao cũng có thể tạo ra các hóa chất có khả năng gây UT. Ngoài ra, WHO cho biết các loại thịt đỏ (bao gồm thịt bò, heo, cừu, ngựa và dê) cũng có “nguy cơ tăng tỉ lệ mắc UT” nhưng bằng chứng chứng minh điều này khá hạn chế.

    Theo nghiên cứu, 2 chất hiện diện trong thịt đỏ là các amin dị vòng (HCAs) và polycyclic aromatic hydrocarbons (PAHs). Hai chất này được hình thành khi thịt đỏ được nấu dưới nhiệt độ cao như nướng, rán. Khi amin dị vòng xuất hiện, các axit amin, creatine, protein, đường sẽ phản ứng với nhau ở nhiệt độ cao làm kích hoạt tế bào UT.

    Tuy nhiên WHO nhấn mạnh rằng các loại thịt chế biến và thịt đỏ như thịt bò cũng mang lại những lợi ích sức khỏe cho con người.

    Với phạm vi rộng như vậy, công bố của WHO không chỉ gặp phản ứng của ngành công nghệ thịt và các tiệm ăn, mà còn va chạm đến văn hóa, thói quen của nhiều dân tộc. Ví dụ ở Châu Âu người dân ưa thích xúc xích và đùi heo hun khói còn Châu Á lại yêu chuộng lạp sườn và bò khô. Ở Mỹ thịt lợn muối và hot dogs (một loại đồ ăn nhanh) cũng là những món ăn quen thuộc đến trở thành truyền thống của dân tộc này.

    Công bố của IARC/WHO được nhiều giới y khoa tán thưởng, tuy nhiên cũng có nhiều chuyên gia và khoa học gia không đồng ý.

    Tại Việt Nam, thông tin này cũng gây lo lắng cho nhiều người dân. Trao đổi với PV VietNamNet, BS Phạm Thị Việt Hương, Bệnh viện K Hà Nội, cho biết, nhiều người dân hiểu sai thông tin này cho rằng cứ ăn xúc xích, thịt muối… là gây UT.

    Cách hiểu này chưa đúng, theo đó, ăn các thực phẩm thịt qua chế biến có thể tăng nguy cơ gây UT. Nói như vậy, không có nghĩa là 1 người ăn 01 cái xúc xích có chứa chất gây UT thì sẽ bị UT mà phải ăn đạt đến nồng độ nhất định mới gây bệnh.

    BS Hương cũng nhấn mạnh, thông tin này không có nghĩa là bạn cần bỏ không ăn chút thịt đỏ hay thịt đã qua chế biến nào, nhưng nếu bạn ăn nhiều thì nên giảm bớt.

    Đồng thời, trên một diễn đàn trả lời bạn đọc BS. Đoàn Lực, Bệnh viện K Hà Nội, cũng khẳng định, chế độ dinh dưỡng thích hợp có thể ngăn ngừa được UT. Theo đó, có 3 giải pháp chính để giải quyết những vấn đề dinh dưỡng có liên quan đến ung thư:

    – Duy trì cân nặng lý tưởng (tăng ít hơn 10% cân nặng lý tưởng, tăng trên 20% là nguy cơ cao mắc một số bệnh ung thư).

    – Thực hành dinh dưỡng hợp lý, khuyến khích sử dụng khẩu phần ăn đầy đủ và cân đối.

    – Chọn thực phẩm phù hợp, đảm bảo chất lượng về nguồn thức ăn, hiểu biết về chất lượng dinh dưỡng trong thành phần thức ăn đảm bảo đúng, đủ, tránh thừa chất béo có hại.

  • Vừa va/y m/ượn xây nhà xong thì bị mẹ chồng lấy cớ đu//ổi đi, con dâu cười đồng ý rồi đưa ra một xấp giấy khiến bà ru/n r/ẩy…

    Ngày căn nhà mới xây xong, tôi cứ ngỡ vợ mình sẽ vui lắm. Từ khi cưới, chúng tôi phải ở chung với mẹ tôi trong căn nhà cũ chật chội. Mỗi lần đi làm về, vợ tôi đều cặm cụi cơm nước, giặt giũ, chăm con, còn mẹ tôi thì ngồi xem tivi hoặc đi sang nhà hàng xóm buôn chuyện. Tôi biết vợ buồn, nhưng cô ấy không than vãn nửa lời.

    Tôi không giàu. Để xây được căn nhà này, tôi và vợ đã vay ngân hàng 500 triệu, cộng với tiền tiết kiệm, mới đủ. Căn nhà chỉ nhỏ thôi, hai phòng ngủ, một phòng khách, nhưng là giấc mơ cả đời của vợ chồng tôi.

    Ngày làm lễ nhập trạch, mẹ tôi chẳng những không vui mà còn mắng vợ tôi:

    – Nhà này đứng tên thằng Tùng, cô tưởng cô có phần hả? Tôi nói trước, tôi mà ở không thoải mái, tôi đuổi cô đi ngay lập tức.

    Vợ tôi chỉ cười, cúi đầu:

    – Con biết rồi, mẹ.

    Tôi nghe cũng khó chịu nhưng ngại cãi lại mẹ. Sau hôm đó, mẹ tôi dọn vào ở, ngang nhiên chiếm phòng rộng nhất. Bà tự mua ổ khóa riêng, còn vợ chồng tôi với con phải ngủ phòng nhỏ hơn. Vợ tôi vẫn im lặng, sáng dậy sớm nấu đồ ăn, tối về rửa bát, dọn dẹp, giặt đồ cho cả nhà.

    Một buổi tối, mẹ tôi ngồi giữa phòng khách, bấm điện thoại, mắt không rời màn hình, nói lớn:

    – Này, dọn đồ đi. Nhà này chật, tôi ở với thằng Tùng là đủ. Cô với con cô về nhà ngoại mà ở.

    Tôi sững người:

    – Mẹ… sao tự nhiên…

    Bà trừng mắt:

    – Tao không muốn nhìn thấy nó trong nhà. Tao nói là làm.

    Tôi quay sang nhìn vợ. Cô ấy đứng lặng, tay vẫn đang cầm tô cơm cho con ăn dở. Bất chợt, vợ cười. Một nụ cười rất lạ – không giận, không buồn, cũng không cam chịu. Cô đặt tô cơm xuống bàn, lau tay rồi đi vào phòng. Năm phút sau, cô xách vali bước ra.

    – Được rồi, con đi.

    Mẹ tôi bật cười khẩy:

    – Biết điều là tốt.

    Nhưng vợ tôi không đi ra cửa. Cô mở ngăn kéo tủ hồ sơ, lấy ra một xấp giấy tờ, đặt lên bàn trước mặt mẹ tôi:

    – Đây là giấy tờ vay ngân hàng đứng tên con. Đây là giấy chuyển nhượng đất cũng đứng tên con. Nhà này do con mua đất, vay tiền, tự xây. Hồi đó con sợ mẹ buồn vì nghĩ không có phần nên kêu chồng con đứng tên chung. Nhưng tiền trả hàng tháng, một mình con gánh. Giờ con không muốn gánh nữa. Con sẽ bán nhà trả nợ, dọn về nhà ngoại. Mẹ ở lại thì trả nợ thay con nhé.

    Mẹ tôi trợn mắt, mặt trắng bệch:

    – Cô… cô nói cái gì?

    Tôi cũng choáng váng. Vợ nhìn tôi, giọng vẫn nhẹ nhàng:

    – Anh xin nghỉ làm mai nhé. Đi ra ngân hàng với em làm thủ tục bán nhà. Em không kham nổi nữa. Con cần chỗ ở thật sự, không phải nhà giả tạo mà mỗi ngày nó thấy mẹ bị sỉ nhục.

    Nói rồi, cô dắt con ra cửa. Mẹ tôi ngồi phịch xuống ghế, run rẩy:

    – Không… không được… đây là nhà của tao…

    Vợ quay đầu lại:

    – Mẹ yên tâm, con không tranh với mẹ đâu. Con chỉ lấy lại tiền con bỏ ra thôi. Từ nay, mẹ muốn làm gì thì làm. Con không cần căn nhà này, chỉ cần bình yên.

    Tôi chạy theo, níu tay vợ:

    – Anh xin lỗi… đừng bán nhà… anh sẽ nói mẹ…

    Cô rút tay khỏi tôi, ánh mắt vừa mệt mỏi vừa kiên quyết:

    – Muộn rồi anh ạ. Em không đủ sức ở đây thêm ngày nào nữa.

    Ngày hôm sau, căn nhà treo biển bán. Mẹ tôi gào khóc, chửi rủa om sòm nhưng không làm gì được. Người mua nhà trả đủ tiền. Vợ tôi trả hết nợ ngân hàng, phần còn lại cô gửi tiết kiệm, dắt con về nhà ngoại ở. Tôi chỉ còn lại một vali đồ, đứng giữa căn nhà không còn là của mình, nghe mẹ rên rỉ khóc lóc mà thấy đầu óc trống rỗng.

    Đến tận lúc ấy, tôi mới hiểu. Bao nhiêu năm nay, người gồng gánh mọi thứ là vợ tôi. Còn tôi, chỉ biết cúi đầu nghe mẹ, để rồi mất đi tất cả.

  • Bị bạn trai 5 năm bỏ rơi để đi lấy con gái giám đốc, cô gái 25t ch:án đ:ời lấy luôn gã ă:n xi::n cho có

    Hương từng là niềm tự hào của mẹ – một cô gái hiền lành, học giỏi, đi làm sớm để phụ giúp gia đình. Suốt 5 năm yêu Trung, cô tin rằng chỉ cần mình chân thành, anh sẽ không rời bỏ mình vì tiền. Nhưng đời không như mơ. Hôm đó, Trung thẳng thừng nói: “Anh xin lỗi, anh không thể cưới em. Bố mẹ anh bắt cưới con gái giám đốc để mở rộng công ty. Anh… anh cũng hết yêu em rồi.”

    Câu nói nhẹ tênh như dao cứa vào tim Hương. Năm năm thanh xuân, những ngày cùng anh ăn mì gói cuối tháng, gom góp từng đồng trả tiền trọ — hóa ra chỉ đáng một tấm danh thiếp của con gái nhà giàu. Đêm đó, cô đi lang thang trên cầu. Mưa tầm tã. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, Hương nhắm mắt, định lao xuống dòng xe đang vun vút phía dưới thì bất ngờ có một bàn tay kéo giật lại.

    Một giọng khàn khàn vang lên: “Cô điên à? Sống đã khổ, chết rồi ai lo cho mẹ cô?”. Cô quay lại, thấy một người đàn ông gầy gò, áo rách, chân trần, mái tóc bết nước mưa. Gã lang thang nhìn cô, ánh mắt vừa thương hại vừa giận dữ. “Cô tưởng chết là hết à? Chết dễ lắm, nhưng sống mới khó. Đời cô vẫn còn mẹ, còn tương lai. Đừng ngu dại thế!”.

    Câu nói ấy như cái tát tỉnh người. Hương bật khóc nức nở. Gã không nói thêm, chỉ lặng lẽ che ô cho cô, rồi cùng cô ngồi suốt đêm bên gốc cây dưới mưa. Từ hôm đó, cô gặp lại anh ta vài lần ở khu nhà cũ. Anh giới thiệu tên mình là Tuấn. Không ai rõ anh từ đâu đến, chỉ biết ngày thì đi nhặt ve chai, tối về ngồi đọc sách trong công viên. Có gì đó ở Tuấn khiến Hương thấy bình yên lạ.

    Ba tháng sau, mẹ Hương – người phụ nữ đã nuôi cô khôn lớn – bị ung thư giai đoạn cuối. Nằm trên giường bệnh, bà nắm tay con gái, giọng yếu ớt: “Mẹ chỉ ước… trước khi đi, được thấy con mặc áo cô dâu…”. Hương cắn môi, nước mắt chảy dài. Trong đầu cô chỉ lóe lên một ý nghĩ: “Lấy chồng cho mẹ vui, chứ cần gì sang hèn nữa.”

    Và người cô nghĩ đến đầu tiên… chính là Tuấn – gã lang thang đã cứu mạng mình. Khi Hương ngỏ lời, Tuấn sững người: “Cô chắc chứ? Tôi nghèo, không có gì trong tay cả.” Hương mỉm cười buồn: “Chỉ cần anh tử tế, thế là đủ.”

    Ngày cưới diễn ra đơn giản, chỉ có vài người thân. Hương không mong gì ngoài việc được thấy mẹ nở nụ cười cuối cùng. Nhưng sáng hôm đó, khi cô vừa bước ra khỏi cửa, cả con phố náo loạn. Một dàn siêu xe nối đuôi nhau, hoa cưới rợp trời. Người dân xôn xao:

    “Nhà nào cưới mà hoành tráng thế? Rolls-Royce, Bentley, Mercedes… toàn biển số VIP!”

    Cô chưa kịp hiểu chuyện gì thì Tuấn bước xuống từ chiếc xe sang trọng, trong bộ vest đen chỉnh tề, gương mặt sáng bừng, khác hẳn dáng vẻ lấm lem thường ngày. Phía sau anh là một đoàn người mặc đồng phục, tay cầm hộp quà vàng rực.

    Một người đàn ông lớn tuổi cúi đầu nói: “Thưa cậu chủ, tất cả sính lễ đã chuẩn bị đủ – 100 cây vàng, 1 sổ đỏ căn biệt thự ở trung tâm, và cổ phần công ty như cậu dặn.” Cả khán phòng chết lặng. Hương đứng như hóa đá: “Anh… anh là ai vậy Tuấn?”

    Tuấn nhìn cô, ánh mắt hiền và buồn:

    “Anh không nói dối em. Anh từng lang thang thật – nhưng là vì muốn trốn khỏi những cuộc hôn nhân sắp đặt, trốn khỏi danh tiếng, tiền bạc. Anh chỉ muốn sống bình thường, được làm một người tốt, được thương ai đó thật lòng. Và em… là người duy nhất chưa bao giờ hỏi anh có gì trong tay.”

    Hương bật khóc, đôi tay run rẩy. Từ xa, mẹ cô được đẩy xe lăn tới, nụ cười rạng rỡ: “Mẹ biết con chọn đúng rồi, Hương à…”

    Tuấn quỳ xuống trước bà:“Con hứa sẽ yêu thương Hương, chăm sóc cô ấy thay phần của mẹ.”

    Mẹ Hương gật đầu, nước mắt rơi.

    Đôi khi, hạnh phúc đến trong hình hài mà ta không ngờ. Người tưởng là gã lang thang lại là người giàu lòng nhất. Và người tưởng mất hết niềm tin vào cuộc đời – lại được yêu thương hơn bao giờ hết.

  • 4 kiểu vợ chồng ”không có duyên đi lâu dài”, t:ốt nhất nên rời đi càng sớm càng t:ốt

    4 kiểu vợ chồng ”không có duyên đi lâu dài”, tốt nhất nên rời đi càng sớm càng tốt

    Mặc dù h.ôn nhân kh.ông còn quan niệm cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, nhưng h.ôn nhân cần được tạo dựng nền tảng từ hai bên gia đình. Nhiều cặp vợ chồng có xuất thân quá sai lệch, quan niệm của họ về cuộc s.ống cũng quá khác nhau, lâu dần cả hai sẽ hình thành mâu thuẫn khó hòa g.iải.Gói kỳ nghỉ gia đình

    Cặp đôi đầu tiên: Quan điểm khác xa nhau

    Muốn h.ôn nhân hạnh phúc, vợ chồng nhất định phải có những quan điểm giống nhau. Nhưng cũng có những cặp đôi quan điểm khác xa nhau quá nhiều. Chính điều này khiến vợ chồng thường xuyên cãi vã, khắc khẩu.

    Trong đời s.ống hàng ngày thì họ chẳng ngại cãi vã, x.úc phạm nhau vì những chuyển nhỏ nhặt. L.úc này h.ôn nhân hết sức mệt mỏi. T.ốt hơn hết họ nên rời xa nhau càng sớm càng t.ốt.

    Họ đối xử với mọi người và mọi vật theo những cách hoàn toàn khác nhau, vì vậy mà trong cuộc s.ống họ thường cãi nhau vì những chuyện vụn vặt. Nếu hai vợ chồng cùng bước vào h.ôn nhân, cuộc s.ống h.ôn nhân chỉ là những cãi vã thì kết h.ôn để l.àm gì?

  • Tôi đi xuất khẩu lao động nhưng chồng ở nhà sống như v:ợ ch:ồng với chị gái tôi, khi tôi về thì chị đã có b:ầu được 3 tháng

    Ngày tôi đặt chân xuống sân bay sau hơn ba năm đi xuất khẩu lao động, trong lòng chỉ có một niềm vui duy nhất: được gặp lại chồng và người thân. Tôi gom góp từng đồng gửi về, xây được căn nhà mới khang trang, nghĩ bụng về rồi vợ chồng sẽ bắt đầu cuộc sống mới tốt đẹp hơn.

    Nhưng ngay từ khi bước chân vào nhà, tôi đã thấy có gì đó khác lạ. Ánh mắt của chị gái tôi – người mà tôi tin tưởng nhất, người ở cùng chồng tôi để “giúp đỡ chăm sóc nhau” – tránh né. Chồng tôi cũng lúng túng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

    Đêm hôm ấy, khi cả nhà đi ngủ, tôi nghe tiếng chị khóc trong phòng. Linh cảm mách bảo có chuyện chẳng lành, tôi đẩy cửa bước vào thì chết lặng: bụng chị gái tôi đã nhô cao, rõ ràng là đang mang thai.

    Tôi sững sờ, tay run bần bật:

    “Chị… chị… đứa bé trong bụng… là của ai?”

    Chị tôi bật khóc nức nở, còn chồng tôi quỳ sụp xuống:

    “Anh xin lỗi… Tất cả là lỗi của anh. Anh đã sai… là anh với chị em…”

    Trái tim tôi như bị xé làm trăm mảnh. Cả gia đình bàng hoàng. Mẹ tôi sốc đến ngất lịm. Hàng xóm bàn tán xôn xao, ai cũng chĩa mũi dùi về phía tôi – kẻ đi làm xa để rồi mất cả chồng lẫn chị ruột.

    Tôi không biết nên oán trách ai hơn – chồng tôi, kẻ phản bội? Hay chị gái tôi, người máu mủ nhưng lại giẫm đạp lên hạnh phúc của em mình?

    Cơn giận dữ, tủi nhục dâng lên nghẹn ngào, tôi hét lên giữa đêm:

    “Hai người… đã giết chết tôi rồi!”

    Trong khoảnh khắc ấy, cả căn nhà ngột ngạt, bầu không khí đặc quánh bởi sự phản bội. Chị gái ôm bụng khóc nấc, chồng tôi cúi đầu không dám nhìn. Còn tôi, tôi thấy mình lạc lõng ngay trong chính ngôi nhà mà ba năm qua tôi đổ mồ hôi, nước mắt để dựng xây.

    Câu chuyện chưa biết sẽ đi về đâu – đứa trẻ trong bụng kia là sự thật không thể chối bỏ. Tôi đứng giữa lựa chọn cay đắng: tha thứ và chấp nhận sự sắp đặt nghiệt ngã của số phận, hay dứt khoát rời đi, bỏ lại tất cả để giữ lại lòng tự trọng cuối cùng của mình.

    Tin chị gái tôi có bầu với chồng tôi nhanh chóng lan ra khắp họ hàng. Không khí trong nhà lúc nào cũng như có bão tố. Bố mẹ tôi gọi cả hai bên gia đình lại để họp, ai nấy mặt căng thẳng như dây đàn.

    Bố tôi đập bàn quát lớn:

    “Hai đứa làm chuyện tày trời, còn ra thể thống gì nữa? Thế thì sau này người ta nhìn mặt gia đình này thế nào?”

    Mẹ tôi thì khóc ngất, vừa ôm tôi vừa nghẹn ngào:

    “Con ơi, mẹ xin lỗi. Lỗi tại mẹ để chị con ở cùng… Mẹ không ngờ ra nông nỗi này.”

    Chị tôi ôm bụng bầu, gương mặt vừa hoảng sợ vừa tuyệt vọng. Chồng tôi thì im lặng, chẳng dám ngẩng mặt lên.

    Cả họ bàn tán loạn cả lên. Người bảo phải bắt chị tôi bỏ đứa bé để không còn vết nhơ. Người thì nói đã thành hình thì không nên giết oan nghiệp.

    Tôi ngồi đó, lòng rối như tơ vò. Mỗi lời nói như một nhát dao cứa vào tim. Tôi hét lên:

    “Tại sao mọi người cứ bàn chuyện cái thai kia? Còn tôi thì sao? Hạnh phúc của tôi thì ai trả lại? Ba năm tôi cày cuốc xứ người, để đổi lấy sự phản bội này sao?”

    Cả gian phòng im phăng phắc. Bố tôi nhìn chồng tôi đầy căm phẫn:

    “Anh muốn sao thì nói đi! Cưới chị hay giữ em? Đừng lấp lửng nữa!”

    Chồng tôi run rẩy, lắp bắp:

    “Con xin lỗi… Con chỉ yêu vợ, nhưng… nhưng đứa bé này là máu mủ…”

    Chị tôi gào lên:

    “Tôi không bỏ! Dù thế nào tôi cũng không bỏ con tôi!”

    Không khí bùng nổ. Họ hàng chia phe, lời qua tiếng lại, ai cũng hừng hực lửa. Tôi đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu, giọng lạnh buốt:

    “Được. Nếu chị đã muốn giữ con, thì chị giữ lấy cả chồng tôi luôn. Tôi không còn gì để nói.”

    Tôi bỏ ra ngoài, trời đêm mưa như trút. Sau lưng là tiếng mẹ khóc xé lòng, tiếng cãi vã vang dội. Còn tôi, từng bước đi trong mưa, thấy mình như rơi xuống hố sâu không đáy – nơi mà sự phản bội, tình thân, tình yêu, tất cả hòa vào nhau thành một vết thương không bao giờ lành.