Tác giả: admin

  • Mẹ già 60t bụng càng ngày càng to, cả làng đổ cho ông g;óa vợ cuối xóm, ai ngờ 1 ngày xe cấp cứu ập đến

    Mẹ già 60t bụng càng ngày càng to, cả làng đổ cho ông g;óa vợ cuối xóm, ai ngờ 1 ngày xe cấp cứu ập đến

     

    Không biết từ khi nào, người trong xóm bắt đầu xì xào:

    “Bà Năm dạo này bụng cứ phình ra từng ngày, sáu mươi rồi mà còn…”
    “Thấy bả hay qua nhà lão Tư góa vợ, chắc không đơn giản đâu!”
    “Già rồi mà còn bày đặt… nghe nói ban đêm còn thấy ông Tư sang nhà bả!”

    Những lời đồn cứ thế lan ra, từ quán nước đầu ngõ đến chợ chiều.
    Ban đầu, bà Năm chỉ cười cho qua, nhưng càng ngày ánh mắt người ta nhìn bà càng khác — soi mói, khinh khỉnh, tò mò.
    Ra đường, bà cúi mặt. Đi chợ, người bán hàng cũng bớt niềm nở.

    Thu – con gái bà – nghe mà nóng ruột:
    “Con không hiểu mẹ nữa, sao cứ qua nhà ông Tư làm gì? Người ta nói đầy cả xóm rồi đó.”
    Bà Năm chỉ nói khẽ, mắt nhìn xa xăm:
    “Ổng trồng rau, lưng đau, mẹ chỉ qua phụ một chút. Người ta muốn nói gì thì nói con ạ.”

    Nhưng càng ngày, bụng mẹ càng to.
    Thu bắt đầu thấy sợ. Nhiều đêm cô nằm trằn trọc, nghe hàng xóm thì thầm sau vách:
    “Thấy chưa, bà già đó có chửa thật rồi.”

    Thu lặng người. Cô không dám nhìn mẹ, không dám hỏi thẳng.
    Có những buổi sáng, thấy mẹ lom khom tưới cây, tay run run, cái bụng nặng nề khiến bước đi khó nhọc… lòng Thu vừa thương vừa giận.
    Cô nghĩ: Nếu mẹ thật sự làm chuyện sai trái, mình phải làm sao đối diện với thiên hạ? Với con mình?

    Một chiều, cô thấy ông Tư mang sang giỏ rau, còn đứng nói chuyện với mẹ trước cổng.
    Thu không chịu nổi nữa. Cô chạy ra, giật phắt giỏ rau trên tay ông Tư ném xuống đất:
    “Ông thôi đi! Mẹ tôi lớn tuổi rồi, đừng để người ta nói thêm nữa!”

    Bà Năm giật mình, nước mắt rưng rưng, chỉ nói được mấy chữ:
    “Thu… con đừng hiểu lầm…”

    Nhưng Thu quay đi, không nhìn lại.
    Tối đó, bà ngồi lặng trên hiên, tay đặt lên bụng, thở dài. Gió thổi, mái tóc bạc rối tung, lẫn trong ánh đèn mờ như sương.

    Ba ngày sau, bà ngất xỉu giữa sân.
    Lần này, không còn ai dám đồn đoán nữa – vì chính họ là những người chứng kiến bà được đưa đi cấp cứu trong tiếng còi xe cứu thương.

    Bác sĩ bước ra, giọng trầm xuống:
    “Chúng tôi phải mổ gấp. Bà bị u buồng trứng khổng lồ, to như thai tám tháng.”

    Cả nhà chết lặng.
    Thu quỵ xuống, nước mắt trào ra. Mọi lời nói cay nghiệt, mọi ánh mắt nghi ngờ, giờ như những nhát dao đâm ngược vào tim cô.

    Khi tỉnh lại, bà Năm yếu ớt mỉm cười, giọng run run:
    “Mẹ biết người ta nói gì. Nhưng mẹ sợ con lo, sợ tốn kém. Ông Tư chỉ mang thuốc cho mẹ thôi, chẳng có gì xấu xa cả…”

    Giỏ quà tặng

     

    Thu ôm lấy mẹ, vừa khóc vừa nấc:
    “Con sai rồi… Con đã không tin mẹ…”

    Ngoài cửa, lão Tư đứng lặng, không nói một lời. Ông chỉ đặt giỏ rau muống còn ướt sương xuống bậc thềm, rồi lặng lẽ quay đi.

    Ánh nắng cuối ngày hắt lên khuôn mặt nhăn nheo của bà Năm.
    Cái bụng từng bị người ta đồn đoán, giờ chỉ còn lại vết sẹo – chứng nhân cho lòng nhân hậu, sự nhẫn nhịn và tình mẹ bao la.

  • Chàng trai 20 tuổi bất ngờ bị suy thận sau khi ăn hàu: Bác sĩ chỉ ra nguyên nhân “chí mạ-ng”

    Chàng trai 20 tuổi bất ngờ bị suy thận sau khi ăn hàu: Bác sĩ chỉ ra nguyên nhân “chí mạ-ng”
    Chàng trai 20 tuổi bất ngờ bị suy thận sau khi ăn hàu: Bác sĩ chỉ ra nguyên nhân “chí mạ-ng”

    Một chàng trai 20 tuổi ở Đài Loan (Trung Quốc) đã phải nhập viện cấp cứu vì suy thận cấp, sốc nhiễm trùng sau khi ăn 30 con hàu nướng.

    Mới đây, trong chương trình “Doctors Are Hot”, bác sĩ chuyên khoa gan mật và tiêu hóa Diệp Bỉnh Uy, làm việc tại Bệnh viện Cơ Đốc Phục Lâm, Đài Loan (Trung Quốc) đã chia sẻ về trường hợp bệnh nhân nam 20 tuổi phải nhập viện cấp cứu vì suy thận cấp sau khi ăn hàu.

    Gia đình bệnh nhân chia sẻ, buổi tối trước khi nhập viện, chàng trai đã đi ăn cùng bạn bè và ăn khoảng 30 con hàu nướng. Sau khi về nhà, bệnh nhân bắt đầu bị đau bụng dữ dội, tiêu chảy nhiều lần. Thấy tình trạng của chàng trai trở nên nghiêm trọng nên gia đình đã đưa anh đến bệnh viện cấp cứu.

    Bác sĩ Diệp Bỉnh Uy cho biết kết quả khám cho thấy chàng trai bị ngộ độc thực phẩm, nhiễm khuẩn đường ruột, sốc nhiễm trùng và bị suy thận cấp.

    “Tình trạng của bệnh nhân khá nghiêm trọng nên chúng tôi đã sử dụng thuốc kháng sinh, thuốc vận mạch và tiến hành truyền dịch. Tình trạng nhiễm trùng đã được kiểm soát hoàn toàn. Sau vài ngày theo dõi tại viện, sức khỏe của bệnh nhân đã ổn định và được xuất viện”, bác sĩ Diệp Bỉnh Uy nói.

    Chàng trai bị đau bụng dữ dội sau khi ăn hàu. (Ảnh minh họa: Vecteezy)

    Nguyên nhân khiến chàng trai bị suy thận cấp

    Chia sẻ về nguyên nhân khiến chàng trai bị ngộ độc, suy thận cấp, bác sĩ Diệp Bỉnh Uy cho biết, bệnh nhân bị ngộ độc do ăn phải hàu chứa vi khuẩn Vibrio vulnificus.

    Vibrio vulnificus là một loại vi khuẩn cùng họ với vi khuẩn gây bệnh tả, thuộc nhóm vi khuẩn Vibrio. Vibrio vulnificus là vi khuẩn “ưa mặn”, thường sống ở các vùng nước ấm ven biển có nhiệt độ bề mặt trên 13 độ C, chúng cũng thường được tìm thấy vùng nước lợ.

    Theo trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh (CDC) Mỹ, hiện nay có khoảng 12 loài Vibrio gây bệnh cho người.

    Vi khuẩn Vibrio vulnificus có thể lây nhiễm sang người nếu người đó ăn hải sản sống hoặc chưa được nấu chín kỹ. Vi khuẩn cũng có thể lây nhiễm qua vết thương hở, vết xước khi một người tiếp xúc với vùng nước bị ô nhiễm.

    Người nhiễm vi khuẩn Vibrio vulnificus cần được theo dõi và chăm sóc đặc biệt vì vi khuẩn có thể gây ra nhiều biến chứng nặng như sốc nhiễm khuẩn, suy đa tạng hoặc thậm chí là tử vong.

    Người ăn hàu chưa được nấu chín kỹ có nguy cơ nhiễm vi khuẩn Vibrio vulnificus. (Ảnh: Homemade Food Junkie)

    Dấu hiệu nhận biết và cách phòng ngừa

    CDC Mỹ cho biết, triệu chứng phổ biến khi nhiễm trùng Vibrio vulnificus là tiêu chảy. Tình trạng tiêu chảy thường đi kèm với đau bụng, buồn nôn, nôn và sốt. Đối với những người có vết thương bị nhiễm trùng, các dấu hiệu cảnh báo có thể xuất hiện là vết thương đỏ, đau, sưng, nóng, vết thương đổi màu và tiết dịch.

    CDC Mỹ khuyến cáo người dân nên hạn chế ăn hàu sống hoặc các loại thủy hải sản chưa được nấu chín kỹ. Ngoài ra, mọi người cũng cần rửa tay bằng xà phòng và nước sau khi xử lý chế biến các loại hải sản sống để ngăn ngừa vi khuẩn lây nhiễm vào cơ thể.

    CDC cũng khuyến nghị những người có vết thương hở cần tránh xa khu vực nước mặn như biển để tránh vi khuẩn xâm nhập vào cơ thể thông qua vết thương.

  • Cho hàng xóm sát vách v:ay 500.000 đồng, lúc tôi đòi chị ta mở miệng nói 1 tin ch:ấn độ:ng, còn vẩy cả m:uối gạo sang cửa nhà tôi

    Năm trăm nghìn đồng đã lấy lại được, nhưng tôi đã mất đi một thứ lớn hơn nhiều, niềm tin vào “tình làng nghĩa xóm”.

    Hà Nội chiều cuối tuần, mưa rả rích ngoài hiên như gột rửa đi cái nóng hầm hập của cả một tuần dài. Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn những giọt nước lăn dài trên kính, mà lòng thì nặng trĩu một nỗi niềm khó tả. Chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ là câu chuyện về năm trăm nghìn đồng cho người hàng xóm vay, để rồi nhận lại một bài học về lòng người mà có lẽ cả đời tôi cũng không quên được.

    Chuyện bắt đầu cách đây hơn một tháng. Chị H, người hàng xóm sát vách nhà tôi, bỗng sang gõ cửa với vẻ mặt hớt hải, khổ sở. Chị kể lể đủ điều, rằng con bé út nhà chị bị sốt cao phải đi viện gấp mà lương chồng thì chưa tới, trong nhà lại không còn đồng nào. Nhìn gương mặt lo lắng của một người mẹ, nghe giọng tha thiết của chị, tôi không một chút đắn đo, liền vào nhà lấy ví đưa chị năm trăm nghìn.

    Số tiền không lớn, nhưng với một nhân viên văn phòng sống chắt chiu như tôi, đó cũng là khoản chi tiêu cho cả tuần. Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ đơn giản “bán anh em xa, mua láng giềng gần”, giúp được nhau lúc hoạn nạn là điều nên làm. Chị H cảm ơn rối rít, hứa chắc như đinh đóng cột: “Tuần sau anh nhà chị lĩnh lương, chị gửi em ngay!”.

    Một tuần trôi qua, rồi hai tuần, tôi vẫn không thấy chị H có động tĩnh gì. Tôi tự nhủ, chắc chị bận quá nên quên, hay nhà vẫn còn khó khăn. Tôi ngại, không muốn vì mấy trăm nghìn mà làm mất tình nghĩa xóm giềng. Nhưng rồi, tôi bắt đầu thấy chị mua sắm quần áo mới, cả nhà dắt nhau đi ăn nhà hàng cuối tuần. Cảm giác khó xử trong tôi bắt đầu lớn dần. Tôi cần tiền để trang trải sinh hoạt, và hơn hết, tôi cảm thấy mình không được tôn trọng.

    Sau gần một tháng im lặng, tôi quyết định lấy hết can đảm, lựa lúc chị đang tưới cây trước nhà để nhẹ nhàng nhắc: “Chị H ơi, dạo này em hơi kẹt, chị xem khoản hôm trước thế nào ạ?

    Cho hàng xóm vay 500.000 đồng, lúc đòi còn bị chê "ki-bo", tính toán vặt - Ảnh 1.

    Ảnh minh họa: AI

    Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một lời xin lỗi, một lời khất hẹn khác. Nhưng không, phản ứng của chị khiến tôi sững sờ. Chị bĩu môi, giọng nói thay đổi 180 độ, từ tha thiết van nài ngày nào trở nên chua chát, đầy mỉa mai: “Có năm trăm bạc mà em làm gì căng thế? Tưởng gì to tát lắm. Chị có quỵt đâu mà em phải đòi gấp gáp thế. Đúng là cái đồ ki-bo, đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành!”.

    Tai tôi như ù đi. “Ki-bo”? Tôi không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Tôi ki-bo khi sẵn lòng giúp chị trong lúc chị khó khăn nhất ư? Tôi tính toán khi đã kiên nhẫn chờ đợi gần một tháng trời mà không một lời oán thán? Cổ họng tôi nghẹn đắng lại, vừa giận, vừa uất, vừa thấy chua xót cho lòng tốt của mình đã đặt sai chỗ. Tôi không biết phải đáp lại ra sao trước sự tráo trở ấy. Mọi lời lẽ dường như vô nghĩa.

    Vài ngày sau, chị H đưa con gái sang trả tiền. Cô bé dúi tiền vào tay tôi rồi chạy biến, còn chị đứng ngoài cổng nói vọng vào với thái độ hằn học. Tôi cầm tờ năm trăm nghìn trên tay mà thấy nó nặng trĩu. Nó không còn là giá trị vật chất đơn thuần nữa, nó là minh chứng cho một mối quan hệ hàng xóm đã vỡ nát, là cái giá cho một bài học về sự cả tin.

    Từ hôm đó, chúng tôi lướt qua nhau như những người xa lạ. Không còn những câu chào hỏi, không còn những nụ cười xã giao. Khoảng sân chung vốn rộn rã tiếng nói cười giờ chỉ còn lại sự im lặng ngột ngạt.

    Có lẽ tôi đã sai khi nghĩ rằng lòng tốt cho đi sẽ luôn được đáp lại bằng sự trân trọng. Hóa ra, đôi khi, nó lại bị xem là điều hiển nhiên, và khi ta đòi hỏi quyền lợi chính đáng của mình, ta lại trở thành kẻ xấu trong mắt người khác. Buồn, nhưng có lẽ đó cũng là một phần của cuộc sống mà tôi phải học cách chấp nhận.

  • Bố dượng mỗi tháng cho 5 tr:iệu tiêu vặt, sau khi mẹ m:ất, tôi mới biết tiền đó từ đâu mà có

    Khi đó, tôi lặng cả người.

    Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình không có bố, chỉ có mẹ và tôi nương tựa vào nhau sống qua ngày. Mẹ tôi là công nhân làm việc ở khu công nghiệp, tảo tần từ sáng đến tối, vừa làm mẹ, vừa làm bố. Mẹ dạy tôi phải mạnh mẽ, nhưng cũng chưa từng ngăn tôi mơ về một người bố.

    Năm tôi 12 tuổi, mẹ lấy chồng. Người đàn ông ấy tên Minh, là dân kỹ sư xây dựng, chuyển từ TP.HCM ra Bắc làm việc, hiền lành, ít nói nhưng tôi không có thiện cảm với chú ấy. Bởi tôi không hề muốn có người lạ nào chen vào cuộc sống hai mẹ con.

    Dù chú Minh cố gắng thân thiện, mua bánh cho tôi, giúp tôi làm bài tập, sửa cái xe đạp cà tàng tôi đi học… tôi vẫn giữ một khoảng cách vô hình. Trong lòng tôi luôn lặp đi lặp lại một câu, ông ấy không phải bố tôi.

    Tôi lớn dần. Lên cấp 3, tôi học xa nhà, chú Minh bắt đầu chuyển khoản đều đặn cho tôi 5 triệu mỗi tháng, gọi là tiền tiêu vặt, học thêm, ăn uống, mua sách vở. Tôi chưa từng hỏi, chú cũng chưa bao giờ giải thích. Tôi nghĩ đơn giản rằng có lẽ chú nhiều tiền, nên cho là cho vậy thôi.

    Mẹ không nói nhiều. Chỉ có lần, bà vuốt tóc tôi và bảo:

    – Chú Minh thương con như con ruột. Sau này con phải đối xử tốt với chú ấy nhé.

    Tôi không trả lời.

    Bố dượng mỗi tháng cho 5 triệu tiêu vặt, sau khi mẹ mất, tôi mới biết tiền đó từ đâu mà có - 1

    Mẹ bảo bố dượng thương tôi như con ruột. (Ảnh minh họa)

    Rồi tôi vào đại học, càng đi xa nhà hơn. Tiền tiêu vặt vẫn là 5 triệu đều đặn mỗi tháng. Lúc ấy, tình cảm tôi dành cho chú ấy đã khác, nhưng tôi vẫn không thể gọi chú là “bố”. Tôi vẫn mang theo sự cảnh giác và xa cách, dù ông chưa từng làm gì khiến tôi tổn thương.

    Đến khi tôi học xong thạc sĩ, mẹ đổ bệnh. Căn bệnh ung thư gan đến nhanh như một cơn bão. 3 tháng sau, mẹ qua đời, không kịp nói lời cuối với tôi.

    Trong lúc dọn dẹp lại đồ đạc, tôi tìm thấy một tập hồ sơ cũ mẹ cất trong ngăn tủ. Bên trong là thỏa thuận ly hôn giữa mẹ và bố ruột tôi từ khi tôi mới 2 tuổi. Trên đó ghi rõ ràng: “Bố ruột đồng ý chu cấp 10 triệu đồng mỗi tháng cho đến khi con gái học xong đại học”.

    Tôi lặng người. Từ bé đến lớn, tôi chưa từng nghe mẹ nhắc đến chuyện chu cấp. Tôi chưa từng thấy bóng dáng người đàn ông đó. Mỗi tháng tôi chỉ nhận 5 triệu từ chú Minh.

    Tôi cố tìm số điện thoại của bố ruột rồi gọi cho ông, người mà tôi chỉ nhớ qua một tấm ảnh nhỏ trong ví mẹ. Đầu dây bên kia, ông chỉ nói một câu:

    – Bố gửi tiền đầy đủ mỗi tháng, chưa từng thiếu con đồng nào đâu. Thế là bố đã hết trách nhiệm rồi, giờ con còn gọi làm gì?

    Tôi sốc. Tôi giận. Tôi thấy mình bị lừa dối. Tôi mang bản thỏa thuận về nhà, đặt lên bàn trước mặt bố dượng, nước mắt rơi không kìm được:

    – Số tiền này… suốt những năm qua, là từ bố ruột con gửi, đúng không?

    Chú Minh im lặng một lúc lâu. Rồi ông mở ngăn kéo, lấy ra một cuốn sổ tay dày. Bên trong ghi rõ từng khoản chi tiêu của tôi gồm học phí, thuê nhà, sách, ăn uống, cả những lần tôi về quê thăm mẹ. Mỗi đồng tiền đều được chú ghi cẩn thận, ngay ngắn như giữ một điều gì rất thiêng liêng.

    Bố dượng mỗi tháng cho 5 triệu tiêu vặt, sau khi mẹ mất, tôi mới biết tiền đó từ đâu mà có - 2

    Đến khi tôi học xong thạc sĩ, mẹ đổ bệnh. (Ảnh minh họa)

    Cuối cùng, chú chỉ nói một câu:

    – Mẹ con không muốn con biết… bà sợ con lại hy vọng rồi thất vọng thêm một lần nữa, giống như bà ấy đã từng.

    Tôi bật khóc nức nở. Tôi nhớ lại giọng nói lạnh lùng của bố ruột, nhớ về tất cả những lần mình lạnh lùng, thờ ơ với bố dượng. Tôi nhớ cả sự chăm sóc của bố dượng trong suốt những năm qua. Có lần tôi bệnh, bố dượng ngồi cả đêm chườm khăn, nấu cháo, không ngủ phút nào. Tôi nhớ có hôm mưa to, xe tôi chết máy, chính ông là người đến đón.

    Sáng hôm sau, tôi đứng trước cửa phòng bố dượng, gõ nhẹ. Ông đang ngồi lặng lẽ nhìn ảnh cưới của mẹ tôi. Tôi khẽ gọi:

    – Bố ơi…

    Ông quay đầu lại, sững người, rồi chậm rãi gật đầu, mắt đỏ hoe.

    – Dậy rồi thì ra ăn sáng đi con, hôm nay bố nấu món con thích.

    Ông nói, giọng run run, vì đây cũng là lần đầu tiên ông xưng “bố” với tôi. Bữa sáng hôm đó chỉ là trứng rán, canh rau muống, nhưng tôi chưa từng thấy ấm lòng đến thế.

    Khoảnh khắc đó tôi nhận ra đây mới là người bố thực sự của tôi, người đàn ông âm thầm dùng tình thương của mình che chở cho tôi như một người bố thực thụ dù chẳng có giọt máu chung nào. Và số tiền 5 triệu mỗi tháng kia, mẹ và bố dượng giấu tôi không phải để lừa dối, mà chỉ mong tôi lớn lên trong đủ đầy, không oán hận, cũng không chờ đợi điều gì từ một người đã rời đi.

  • Phát hiện thông gia đưa cái kiềng vàng gi///ả để trao cho con trong đám cưới, mẹ cô dâu có màn đá//p tr//ả cao tay khiến cả rạp cươí n///áo lo///ạn…

    Phát hiện thông gia đưa cái kiềng vàng gi///ả để trao cho con trong đám cưới, mẹ cô dâu có màn đá//p tr//ả cao tay khiến cả rạp cươí n///áo lo///ạn…
    Đám cưới của Minh và Hương là niềm vui sau 3 năm yêu đương. Minh là trai phố, con nhà khá giả, còn Hương là cô gái /tỉnh l/ẻ, con nhà làm nông, bố mẹ quanh năm đầu tắt mặt tối với ruộng đồng và mấy co/n lợ/n.

    Ngày dạm ngõ, mẹ Minh – bà Thu – nhìn quanh căn nhà cấp bốn x/ập x/ệ mà cau mày. Sau buổi nói chuyện, khi ra cổng, bà dúi vào tay mẹ Hương một chiếc hộp nhung nhỏ, giọng ngọt như đường:

    “Chị cầm cái kiềng này về nhé, hôm cưới nhớ đeo cho con gái chị cho đẹp mặt. Dâu con nhà tôi không thể tay trắng bước ra rạp được, người ta cười.”

    Mẹ Hương bối rối nhận lấy, cảm ơn rối rít. Nhưng khi về nhà, bà mở hộp ra thì ng//ã qu//ỵ — bên trong là chiếc kiềng vàng g//iả, nhẹ hều và lấp lánh như nhựa mạ.

    Bà lặng người, nư/ớc m/ắt rơi xuống đôi bàn tay chai sạn:

    “Người ta co//i th//ường con mình đến vậy sao…”

    Bà không nói gì với Hương, chỉ im lặng cất chiếc kiềng ấy vào tủ. Suốt đêm hôm đó, bà ngồi nhìn tấm hình cưới con gái mà n/ước m/ắt không ngừng rơi.

    Đến ngày cưới, rạp được dựng hoành tráng bên nhà trai. Họ hàng, quan khách tấp nập. Khi MC hô to phần trao quà cưới, mẹ Minh oai vệ bước lên sân khấu, giọng sang sảng:

    “Nhà trai xin trao cho cô dâu chút quà hồi môn – 1 chiếc kiềng vàng 9999!”

    Bà lấy chính chiếc kiềng g///iả giống y như đã đưa cho nhà gái, đeo lên cổ Hương, ánh đèn chiếu lấp lánh, bà nở nụ cười mãn nguyện, còn khách khứa xì xào trầm trồ. Chuyện vàng g//iả này chỉ có vợ chồng bà, con trai bà, mẹ Hương và 1 người họ hàng bà nhờ mua hộ mơí biết

    Nhưng đúng lúc ấy, MC cất lời:

    “Xin mời đại diện nhà gái – bố mẹ cô dâu – lên sân khấu trao quà cưới cho con gái!”

    Cả rạp im bặt. Ai cũng nghĩ nhà quê chắc chỉ biếu vài phong bì tượng trưng nhưng… 👇👇

    Đám cưới trọn gói

    Thế nhưng, mẹ Hương bước lên chậm rãi, tay xách một chiếc túi da nặng trĩu. Mẹ chồng Hương nhìn về phía thông gia cươì khẩy, khinh thường …. Miệng thốt ra câu: “Nhà ấy có trao vàng thì cũng chỉ là vàng g///iả thôi, ngh//èo r//ớt cả đời làm gì biết tới vàng thật…”

    Mẹ Hương vẫn điềm tĩnh. Bà mỉm cười hiền hậu, nhìn thẳng vào thông gia, rồi từ từ lấy từng thứ ra, bà đặt lên bàn 10 cây vàng sáng chói, quyển sổ đỏ đỏ rực, cùng 200 triệu tiền mặt.

    Bà nói rõ từng chữ, giọng r//un nhưng rắn rỏi:

    “Nhà tôi tuy ngh//èo, nhưng không h//èn. Con gái tôi không cần g//iả vàng để ‘đẹp mặt’, mà cần được tôn trọng.
    Đây là của hồi môn thật — đất đai cha mẹ dành dụm cả đời, cộng thêm tiền anh chị em góp cho con.

    Mong thông gia và mọi người chứng giám — con tôi không bước vào nhà ai để x//in, mà bước vào với đầy đủ danh dự.”

    Cả rạp cưới n//ổ tu//ng tiếng xì xào…👇👇

    Phụ kiện cô dâu

    Đám cưới của Minh và Hương là niềm vui sau 3 năm yêu đương. Minh là trai phố, con nhà khá giả, còn Hương là cô gái /tỉnh l/ẻ, con nhà làm nông, bố mẹ quanh năm đầu tắt mặt tối với ruộng đồng và mấy co/n lợ/n.

    Ngày dạm ngõ, mẹ Minh – bà Thu – nhìn quanh căn nhà cấp bốn x/ập x/ệ mà cau mày. Sau buổi nói chuyện, khi ra cổng, bà dúi vào tay mẹ Hương một chiếc hộp nhung nhỏ, giọng ngọt như đường:

    Trang sức vàng

     

    “Chị cầm cái kiềng này về nhé, hôm cưới nhớ đeo cho con gái chị cho đẹp mặt. Dâu con nhà tôi không thể tay trắng bước ra rạp được, người ta cười.”

    Mẹ Hương bối rối nhận lấy, cảm ơn rối rít. Nhưng khi về nhà, bà mở hộp ra thì ng//ã qu//ỵ — bên trong là chiếc kiềng vàng g//iả, nhẹ hều và lấp lánh như nhựa mạ.

    Bà lặng người, nư/ớc m/ắt rơi xuống đôi bàn tay chai sạn:

    “Người ta co//i th//ường con mình đến vậy sao…”

    Bà không nói gì với Hương, chỉ im lặng cất chiếc kiềng ấy vào tủ. Suốt đêm hôm đó, bà ngồi nhìn tấm hình cưới con gái mà n/ước m/ắt không ngừng rơi.

    Đến ngày cưới, rạp được dựng hoành tráng bên nhà trai. Họ hàng, quan khách tấp nập. Khi MC hô to phần trao quà cưới, mẹ Minh oai vệ bước lên sân khấu, giọng sang sảng:

    “Nhà trai xin trao cho cô dâu chút quà hồi môn – 1 chiếc kiềng vàng 9999!”

    Bà lấy chính chiếc kiềng g///iả giống y như đã đưa cho nhà gái, đeo lên cổ Hương, ánh đèn chiếu lấp lánh, bà nở nụ cười mãn nguyện, còn khách khứa xì xào trầm trồ. Chuyện vàng g//iả này chỉ có vợ chồng bà, con trai bà, mẹ Hương và 1 người họ hàng bà nhờ mua hộ mơí biết

    Nhưng đúng lúc ấy, MC cất lời:

    “Xin mời đại diện nhà gái – bố mẹ cô dâu – lên sân khấu trao quà cưới cho con gái!”

    Cả rạp im bặt. Ai cũng nghĩ nhà quê chắc chỉ biếu vài phong bì tượng trưng.

    Thế nhưng, mẹ Hương bước lên chậm rãi, tay xách một chiếc túi da nặng trĩu. Mẹ chồng Hương nhìn về phía thông gia cươì khẩy, khinh thường …. Miệng thốt ra câu: “Nhà ấy có trao vàng thì cũng chỉ là vàng g///iả thôi, ngh//èo r//ớt cả đời làm gì biết tới vàng thật…”

    Mẹ Hương vẫn điềm tĩnh. Bà mỉm cười hiền hậu, nhìn thẳng vào thông gia, rồi từ từ lấy từng thứ ra, bà đặt lên bàn 10 cây vàng sáng chói, quyển sổ đỏ đỏ rực, cùng 200 triệu tiền mặt.

    Bà nói rõ từng chữ, giọng r//un nhưng rắn rỏi:

    “Nhà tôi tuy ngh//èo, nhưng không h//èn. Con gái tôi không cần g//iả vàng để ‘đẹp mặt’, mà cần được tôn trọng.

    Đây là của hồi môn thật — đất đai cha mẹ dành dụm cả đời, cộng thêm tiền anh chị em góp cho con.

    Mong thông gia và mọi người chứng giám — con tôi không bước vào nhà ai để x//in, mà bước vào với đầy đủ danh dự.”

    Cả rạp cưới n//ổ tu//ng tiếng xì xào. Người ta chỉ trỏ, kẻ quay lại nhìn mẹ chú rể – bà Thu – m//..ặt c.//.ắt không còn gi…ọt m……áu.

    Chiếc kiềng gi//ả trên cổ Hương giờ sáng lấp lánh trong ánh đèn, nhưng lại trở thành v..ết nhụ.//..c không thể che.

    Một người khách ngồi bàn đầu buột miệng:

    “Vàng gi///ả thì sáng đấy, nhưng lòng người thì tối.”

    Bà Thu kh//ụy xuống ghế, run rẩy, miệng lắp bắp:

    “Tôi… tôi không biết… là gi///ả thật…”

  • Vợ vừa si//nh chồng đã ngo//ại tì//nh, ả bồ còn gửi cả ảnh, mẹ chồng thay con dâu x///ử đẹp

    Tôi vừa sinh được hai tuần, người còn chưa hồi phục, đang cố ru đứa bé ngủ thì điện thoại trên bàn rung lên.
    Số lạ. Tôi bắt máy, giọng một người phụ nữ the thé vang lên:

    “Chị Lan à? Em chỉ muốn chị biết thôi, chồng chị đang ở bên em đấy, nhà nghỉ Hoa Đào, phòng 302. Nếu chị còn lòng tự trọng thì đến mà xem.” Cô ta còn cẩn thận gửi qua cho tôi qua zalo vài hình ảnh, người đàn ông trong ảnh không ai khác chính là chồng tôi.

    Tôi chết lặng.
    Tim như có ai bóp nghẹt. Câu nói đó cứ vang lên trong đầu, khiến sữa trong người tôi như đông cứng lại. Tôi không tin, nhưng cũng không thể bỏ qua.
    Tôi không thể đi được — người yếu, chân còn sưng. Tôi gọi cho mẹ chồng.

    “Mẹ ơi… con… con nhận được điện thoại, họ nói chồng con đang ở nhà nghỉ với người khác, họ gưỉ cả ảnh, đúng là anh Trí rồi.”

    Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi bà nhẹ giọng nói:

    “Con cứ nằm yên, đừng làm gì dại dột. Mẹ sẽ đi xem.”

    “Nhưng mẹ làm được gì đâu”.

    “Con yên tâm, mẹ già nhưng mẹ có cách của mẹ. Con đừng bế cháu đi đâu đấy nhá, hai mẹ con cứ ở yên trong nhà, để mọi việc bà lo”.

    Không biết bằng cách nào, chỉ 30 phút sau, mẹ chồng tôi — bà Lệ — đã có mặt trước nhà nghỉ Hoa Đào. Bà là người phụ nữ ngoài 60, dáng gầy gò nhưng ánh mắt sắc như dao.

    Bà bước thẳng vào lễ tân, đặt mạnh chứng minh thư lên bàn:

    “Tôi là mẹ của anh Trí phòng 302. Chị cho tôi lên đó. Nếu không tôi sẽ gọi công an đến lập biên bản.”

    Lễ tân hốt hoảng, chỉ kịp nói “Dạ để con gọi.” Nhưng mẹ chồng tôi với đôi chân nhanh thoăn thoắt dù bà đã 70 tuổi, bà leo một mạch tới phòng 302. Không đầy 3 phút sau, bà có mặt ở cửa phòng. Cô lễ tân hớt hải tới nơi gõ cửa theo lời bà. Cánh cửa vừa mở chồng tôi, tóc tai rối bù, mặt biến sắc, còn cô nhân tình thì run như cầy sấy, chỉ kịp kéo vội cái chăn lên người.

    Mẹ chồng tôi không thèm nhìn cô ta, chỉ lẳng lặng nhìn con trai từ đầu đến chân rồi nói:

    “Mày bảo vợ mày mới sinh, người còn yếu, thức đêm trông con, mà mày nằm đây với đàn bà khác hả?”

    Anh ta cúi đầu, im lặng.

    “Mày biết vợ mày đẻ xong suýt mất máu, mẹ nó ở quê phải bán mấy sào ruộng lo tiền viện phí, mà mày vẫn làm ra cái chuyện này à?”

    Không ai dám thở mạnh.
    Rồi bà quay sang cô nhân tình, giọng lạnh lẽo đến rợn người:

    “Cô cút ra khỏi đây ngay. Còn nếu cô muốn đi xa hơn, tôi sẽ gửi ảnh cô với con trai tôi cho chồng cô biết — à, đừng ngạc nhiên, tôi biết cô có chồng và hai con ở quê.”

    Cô ta tái mặt, không dám nói thêm lời nào, xách túi bỏ chạy như bị ma đuổi.

    Mẹ chồng nhìn lại con trai, giọng trầm xuống:

    “Mày về nhà dọn đồ ra ngoài, từ nay đừng bước chân vào nhà tao nữa. Đến lúc nào vợ mày tha thứ, tao mới cho mày quay lại. Đứa cháu nội của tao không thể lớn lên trong cảnh có một người cha đốn mạt như mày.”

    Trí quỳ sụp xuống, van xin, nhưng bà quay lưng bỏ đi, để lại một câu khiến cả đời anh không quên:

    “Cái tội phản bội người phụ nữ vừa sinh con cho mày, là tội không bao giờ rửa được.”

    Mẹ chồng gọi về cho tôi: Mẹ đã làm xong việc của mẹ rồi, còn thằng Trí tùy con tự giải quyết, mẹ không can thiệp…

  • Tôi nghĩ mình đã tìm được hạnh phúc thật sự, nhưng chỉ sau một tuần sống chung, mọi thứ bắt đầu k ỳ lạ

    Tôi, Nguyễn Thị Lan, năm nay 63 tuổi, đã trải qua hai cuộc hôn nhân đầy sóng gió. Chồng đầu tiên bỏ tôi vì nghèo, chồng thứ hai rời đi vì bệnh tật. Vậy mà, trái tim tôi vẫn chưa nguôi khát khao yêu thương.

    Ở tuổi này, tôi vẫn tin vào tình yêu, và thế là tôi quyết định lên xe hoa lần thứ ba với Minh, chàng trai 34 tuổi, kém tôi tận 29 mùa xuân.

    Minh đẹp trai, cao lớn, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai. Anh là huấn luyện viên thể hình, cơ thể săn chắc, giọng nói trầm ấm.

    Lần đầu gặp anh ở lớp yoga dành cho người cao tuổi, ánh mắt anh nhìn tôi như muốn nói:

    “Cô Lan, cô vẫn còn trẻ lắm.” Tôi bị cuốn vào sự nhiệt huyết ấy, như con thiêu thân lao vào ánh sáng.

    Dù các con tôi – đứa lớn 40, đứa nhỏ cũng 35 – kịch liệt phản đối, tôi vẫn mặc kệ. “Mẹ sống vì mẹ, không vì các con mãi được,” tôi tuyên bố, rồi ký vào giấy đăng ký kết hôn.

    Ngày cưới, Minh nắm tay tôi, ánh mắt đầy yêu thương. Tôi nghĩ mình đã tìm được hạnh phúc thật sự. Nhưng chỉ sau một tuần sống chung, mọi thứ bắt đầu kỳ lạ.

    Mỗi sáng thức dậy, tôi không thể đi nổi. Hai chân tê rần, như bị ai rút hết sức lực.

    Tôi nghĩ có lẽ tuổi già khiến cơ thể mệt mỏi, hoặc do Minh quá “nhiệt tình” trong những đêm tân hôn. Anh chăm sóc tôi chu đáo, nấu cháo, pha trà, massage chân mỗi tối.

    Nhưng cứ đến 11 giờ đêm, Minh lại làm một việc khiến tôi lạnh gáy: anh ngồi dậy, cúi đầu xuống mép giường, lẩm bẩm gì đó như đang cầu nguyện.

    Tiếng thì thầm của anh nhỏ, nhưng trong đêm tĩnh lặng, nó vang lên như tiếng gió rít qua khe cửa. Tôi hỏi, anh chỉ cười: “Em cầu mong cho chúng ta mãi hạnh phúc thôi, cô.”

    Tôi bắt đầu mất ngủ. Không phải vì lời nói ngọt ngào của Minh, mà vì cảm giác bất an ngày càng lớn. Đêm thứ bảy, khi đồng hồ điểm 11 giờ, Minh lại ngồi dậy, cúi đầu. Lần này, tôi giả vờ ngủ, hé mắt quan sát.

    Dưới ánh trăng mờ ảo rọi qua cửa sổ, tôi thấy anh không chỉ lẩm bẩm, mà còn cầm một vật nhỏ, lấp lánh, đặt xuống sàn. Một chiếc nhẫn? Một đồng xu? Tôi không rõ, nhưng tim tôi đập thình thịch.

    Sáng hôm sau, chân tôi càng đau hơn, như có ai bóp chặt. Tôi không chịu nổi nữa, gọi điện cho con gái lớn: “Mai, đến đón mẹ về. Mẹ… mẹ không ở đây được nữa.” Mai đến ngay, mặt hầm hầm, tưởng tôi bị Minh ngược đãi. Nhưng tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc.

    Trên đường về, tôi kể cho Mai nghe về những đêm kỳ lạ. Con bé cau mày, rồi đột nhiên hỏi: “Mẹ, cái vòng bạc mẹ đeo từ hồi trẻ đâu rồi?” Tôi sững sờ.

    Chiếc vòng bạc – kỷ vật của bà ngoại tôi – đã biến mất từ ngày thứ ba sống với Minh. Tôi cứ nghĩ mình làm rơi đâu đó, nhưng giờ nghĩ lại, mọi thứ bắt đầu kỳ lạ từ khi chiếc vòng mất đi.

    Mai không nói gì thêm, chỉ chở tôi về nhà. Đêm đó, con bé lén quay lại nhà Minh, mang theo một người bạn làm ở sở cảnh sát. Họ kiểm tra căn nhà, và dưới gầm giường – nơi Minh hay cúi đầu mỗi đêm – họ tìm thấy một hộp gỗ nhỏ.

    Bên trong là chiếc vòng bạc của tôi, cùng một mẩu giấy viết bằng mực đỏ: “Bảy ngày, bảy hồn, bảy bước để trường sinh.” Bên cạnh là những vật dụng kỳ lạ: một lọn tóc, vài giọt máu khô, và một tấm bùa vẽ những ký tự tôi chưa từng thấy.

    Mai kể lại, Minh không phải huấn luyện viên thể hình, mà là một kẻ lừa đảo, chuyên dụ dỗ phụ nữ lớn tuổi, đánh cắp kỷ vật của họ để thực hiện một nghi lễ tà thuật. Hắn tin rằng lấy đi sức sống của người khác sẽ giúp hắn trẻ mãi.

    Chiếc vòng bạc của tôi, mang linh hồn của bà ngoại, là thứ hắn nhắm đến từ đầu. Những đêm hắn cúi đầu, lẩm bẩm, là lúc hắn thực hiện nghi lễ, rút dần sức khỏe của tôi qua từng ngày.

    Cảnh sát bắt Minh ngay đêm đó. Hắn thừa nhận đã làm điều tương tự với ba người phụ nữ khác, nhưng may mắn thay, tôi thoát khỏi trước khi nghi lễ hoàn tất vào ngày thứ bảy. Chiếc vòng bạc được trả lại, và tôi đeo nó như một lá bùa hộ mệnh.

    Hai chân tôi dần hồi phục, nhưng trái tim tôi thì không. Tôi không còn tin vào tình yêu nữa, nhưng tôi học được một điều: ở tuổi 63, tôi vẫn đủ mạnh mẽ để đứng dậy sau những sai lầm.

    Cưới xong hai vợ chồng ngồi b óc phong bì thì thấy phong bì của người y ê u cũ chồng, bên trong có 500k và que thử t h a i khiến tôi s ố c nặng

    Đêm tân hôn, giữa căn phòng còn vương mùi hoa cưới, Hương và Quân không ôm ấp ngọt ngào mà lại cặm cụi… đếm phong bì.

    Hai người vừa mở vừa cười, mỗi phong bì là một kỷ niệm nho nhỏ – có người cẩn thận viết cả trang lời chúc, có người sơ ý nhét nhầm tờ 10 nghìn.

    Nhưng đến chiếc phong bì màu tím nhạt, không đề tên, Hương thoáng khựng lại:
    – “Ơ, cái này… không ghi gì hết. Của ai nhỉ?”

    Quân nhún vai, rồi bóc lớp keo. Bên trong là một tờ 500 nghìn gọn gàng – và… một que thử thai với hai vạch đỏ nổi bật.

    Không khí lập tức đông cứng.

    Hương thấy toàn thân lạnh buốt. Cô siết chặt que thử trong tay, nhìn thẳng vào chồng:
    – “Anh giải thích đi.”

    Quân tái mặt, miệng lắp bắp:
    – “Anh… anh không biết gì cả. Ai đó cố tình chơi xấu thôi…”

    Nhưng ngay dưới đáy phong bì, Hương bỗng nhận ra dòng chữ nhỏ nhòe mực: “Chúc anh hạnh phúc. Còn đứa nhỏ thì sao?”

    Một cái tên lóe lên trong đầu cô: Vy – người yêu cũ dai dẳng nhất của Quân.

    Hương nghẹn ngào:
    – “Anh nói đi! Có phải con anh không? Cưới rồi là phủi sạch à?”

    Quân ôm đầu, giọng run rẩy:
    – “Anh… anh thực sự không biết. Anh với Vy đã cắt đứt từ lâu, cô ấy chưa từng nói gì…”

    Trên bàn, hàng chục phong bì trải khắp, nhưng chỉ một chiếc đủ sức làm hôn nhân vừa chớm nở đã chao đảo.

    Điện thoại Quân bỗng rung. Tin nhắn từ số lạ:


    “Quà cưới có vừa ý không? Đừng tưởng dễ yên ổn. Em sẽ gặp anh sớm thôi.”

    Hương chết lặng. Cô ném điện thoại lên giường, nước mắt ứa ra:
    – “Anh tính trả lời tôi sao đây?”

    Quân sững người, rồi nắm chặt tay vợ:


    – “Cho anh một ngày. Ngày mai anh sẽ tìm Vy, phải làm rõ tất cả.”

    Đêm tân hôn ấy, thay vì ngọt ngào, chỉ còn tiếng thở dài nặng trĩu và que thử thai đỏ chót nằm chơ vơ trên đống phong bì.


    Chiều hôm sau, cửa phòng bật mở. Vy xuất hiện, bụng lùm lùm, tay xách túi đồ trẻ con. Nụ cười chế nhạo trên môi cô ta:


    – “Chị Hương, chị có dám chấp nhận sự thật không?”

    Nhưng Hương không gào khóc như Vy mong đợi. Cô bình tĩnh kéo ghế, đặt một tập giấy dày cộp xuống bàn: in tin nhắn, email, thậm chí cả ảnh Vy tay trong tay với một người đàn ông khác tên Khải chỉ vài tháng gần đây.

    Giọng Hương lạnh như thép:


    – “Vy, tôi im lặng vì muốn Quân có cơ hội tự xử lý, nhưng chị quá đáng rồi. Đây là đoạn chat chị hẹn đi Đà Lạt cùng anh Khải, đây là giấy khám thai ghi ngày… sau khi chị chia tay Quân cả mấy tháng.

    Nếu chị chắc chắn, tôi đề nghị xét nghiệm ADN. Nếu đứa bé là của Quân, tôi sẽ rời đi, nhường lại. Tôi thề. Nhưng nếu không, chị phải xin lỗi và biến khỏi cuộc đời chúng tôi.”

    Vy đứng chết lặng, môi run rẩy, chẳng thốt nên lời.

    Ba ngày sau, Vy biến mất, xóa sạch dấu vết trên mạng xã hội, không một ai còn thấy cô ta nữa.

    Trên bàn, vẫn còn lại chiếc phong bì tím với tờ 500 nghìn và que thử thai – như một vết sẹo nhắc về cơn giông vừa tan.

    Hương khép tập hồ sơ, nhìn Quân:
    – “Giờ thì… ta bắt đầu lại, được không?”

    Quân siết tay vợ, ánh mắt lần này chan chứa sự biết ơn lẫn áy náy. Anh hiểu, Hương không chỉ giữ lấy hạnh phúc, mà còn bảo vệ nó bằng bản lĩnh kiên cường hiếm có.

  • Vừa rồi, tôi cho chị giúp việc về quê mấy hôm để thăm gia đình. Thật lòng mà nói, từ ngày có chị ấy, công việc nhà nhẹ hẳn. Chị gọn gàng, sạch sẽ, lại chăm sóc con trai tôi rất chu đáo. Hôm đó, sau khi đưa con đi học về, tôi không thấy đôi giày thể thao màu xanh quen thuộc của thằng bé đâu

    Vừa rồi, tôi cho chị giúp việc về quê mấy hôm để thăm gia đình. Thật lòng mà nói, từ ngày có chị ấy, công việc nhà nhẹ hẳn. Chị gọn gàng, sạch sẽ, lại chăm sóc con trai tôi rất chu đáo. Hôm đó, sau khi đưa con đi học về, tôi không thấy đôi giày thể thao màu xanh quen thuộc của thằng bé đâu. Nó là món quà sinh nhật tôi tặng con, nó quý lắm, chẳng bao giờ để lung tung. Tôi lục tung khắp phòng khách, tủ giày, ban công… nhưng vẫn không thấy.

    Một linh cảm kỳ lạ thôi thúc tôi bước vào phòng chị giúp việc. Tôi chưa từng vào đây nếu không cần thiết, bởi tôn trọng không gian riêng tư của chị. Cánh cửa khẽ kêu “cạch” khi tôi xoay nắm. Ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ hắt vào khiến mọi thứ trong phòng như chìm trong tông màu xám lạnh.

    Ngay trên chiếc giường gọn ghẽ, đôi giày của con tôi nằm chễm chệ. Tôi chau mày. Tại sao giày của con lại ở đây? Cúi xuống nhặt lên, tôi vô tình nhìn thấy một vỉ thuốc… thuốc tránh thai hàng ngày, đã bị bóc gần hết. Trái tim tôi bất giác thắt lại. Một luồng suy nghĩ khó chịu tràn vào đầu, như thể những mảnh ghép bắt đầu tìm cách khớp vào nhau theo một kịch bản xấu nhất.

    Tôi cố gạt đi, tự nhủ rằng có thể là chị ấy bị rối loạn kinh nguyệt hoặc có lý do nào khác. Nhưng hình ảnh vỉ thuốc cứ ám ảnh tôi suốt buổi chiều. Hôm sau, chị giúp việc quay lại như bình thường, cười nói với con, dọn dẹp bếp núc. Tôi không nói gì, chỉ quan sát.

    Đến tối, khi tôi về nhà muộn, căn nhà im ắng khác thường. Tôi không thấy chồng đâu, cũng không nghe tiếng TV hay tiếng con chơi. Bỗng tim tôi đập nhanh. Một dự cảm lạnh buốt len lỏi trong lồng ngực. Tôi bước thật khẽ, tiến về phía phòng chị giúp việc. Càng đến gần, tôi càng nghe rõ những âm thanh nhạy cảm, rời rạc nhưng ám muội. Mồ hôi lạnh rịn ra ở gáy. Tôi tìm chìa khóa dự phòng, bàn tay run run. Chìa khóa tra vào ổ. “Cạch!” – tiếng khóa bật mở, rồi “Rầm!” – tôi đá tung cửa.

    Cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết sững… nhưng người đàn ông đang ở trên giường với chị giúp việc không phải chồng tôi. Anh ta khoảng ngoài ba mươi, cơ bắp, nước da ngăm, trên cổ còn vắt chiếc khăn tắm. Ánh mắt anh nhìn tôi vừa hoảng hốt vừa ngượng ngùng. Chị giúp việc vội kéo chăn che thân, mặt tái mét:

    – Chị… chị ơi… không phải như chị nghĩ…

    Tôi lùi một bước, đầu óc quay cuồng. Không phải chồng tôi ư? Vậy thì là ai?

    Người đàn ông đứng dậy, lắp bắp:
    – Em… em là… bạn trai của cô ấy… Em mới ở nước ngoài về…

    Câu nói làm tôi như bị ai tạt gáo nước lạnh. Chị giúp việc run rẩy giải thích: mấy hôm về quê, chị gặp lại người yêu cũ – người mà chị tưởng đã mất liên lạc vĩnh viễn khi anh đi lao động nước ngoài nhiều năm. Họ hẹn nhau ở thành phố, và chị đã cho anh ở tạm… ngay trong phòng của mình, ở nhà tôi.

    Giỏ quà tặng

    Cơn giận trong tôi bùng lên. Tôi không quan tâm họ yêu nhau hay chuyện tình cảm của họ sâu đậm ra sao, điều khiến tôi sôi máu là: Tại sao chị dám đưa một người đàn ông lạ vào nhà tôi khi không có sự cho phép? Đây là nơi con tôi ở, là mái ấm của gia đình tôi.

    Tôi quay sang nhìn vỉ thuốc tránh thai trên tủ, và hiểu ra vì sao nó ở đây. Cảm giác bị phản bội lúc trước giờ biến thành một sự phẫn nộ khác – phẫn nộ vì sự bất cẩn và thiếu tôn trọng. Tôi yêu cầu anh ta mặc đồ ngay và rời khỏi nhà lập tức. Chị giúp việc rơm rớm nước mắt, cố van xin, nhưng tôi lạnh lùng:

    – Chị có thể yêu ai tùy chị, nhưng không được mang người lạ vào đây. Tôi không chấp nhận chuyện này.

    Không khí trong phòng đặc quánh. Người đàn ông thu dọn đồ trong im lặng. Chị giúp việc khép nép đứng một bên, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng anh ta, tôi biết mối quan hệ công việc này đã đến hồi kết.

    Tôi quyết định cho chị giúp việc nghỉ việc ngay ngày hôm sau. Tối đó, tôi kể cho chồng nghe mọi chuyện. Anh im lặng một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng hỏi:
    – Em có chắc là mình nhìn nhầm không? Anh nhớ hôm qua anh về muộn vì đi tiếp khách, nhưng…

    Câu nói bị bỏ lửng. Ánh mắt anh thoáng một tia bối rối mà tôi chưa kịp hiểu hết. Tôi gạt đi, cho rằng anh chỉ ngạc nhiên. Nhưng vài ngày sau, khi dọn lại phòng chị giúp việc để trả, tôi tìm thấy một bức ảnh. Trong ảnh là chị giúp việc và người đàn ông hôm trước… đứng cạnh chồng tôi. Ba người cười rất thân mật, như bạn bè lâu năm. Mặt tôi nóng ran.

    Tôi lục trí nhớ, mới sực nhớ ra chồng tôi từng kể có một người bạn thân ở nước ngoài – chính là anh ta. Nghĩa là… họ biết nhau từ trước, và chồng tôi biết chuyện anh ta ở lại nhà tôi. Vậy tại sao anh không nói? Tại sao lại để mọi thứ xảy ra trong im lặng, để tôi nghi ngờ, rồi nổi giận?

    Một mớ câu hỏi chất chồng nhưng không có lời giải đáp. Tôi cất bức ảnh vào ngăn kéo, khóa lại. Trong thâm tâm, tôi biết mình đã mất đi niềm tin – không chỉ với chị giúp việc, mà còn với chính người đàn ông đầu gối tay ấp.

    Câu chuyện tưởng như đơn giản chỉ là “bắt quả tang” hóa ra lại mở ra một khoảng tối khác, sâu hơn, mập mờ hơn. Đôi giày của con tôi được tìm thấy, nhưng thứ tôi đánh mất thì chẳng gì tìm lại được: sự an yên trong căn nhà này.

  • Bị chồng kh-inh th-ường là kẻ ăn b-ám, tôi “tuyên chiến” khiến anh ta t;ái m;ặt ngay tại công ty…

    Cô tưởng ở nhà chăm con, nấu cơm, giặt giũ là thành tích à? Tôi đi làm nuôi cả nhà, còn cô thì chỉ biết bám vào tôi thôi!

    Câu nói lạnh lùng ấy như nhát dao cắt sâu vào lòng Lan. Cô đứng lặng, tay vẫn cầm đôi đũa, nước mắt chực rơi nhưng cố nuốt ngược vào trong. Đã không biết bao lần, chồng cô – anh Quang – ném vào mặt cô những lời cay nghiệt như thế.

    Lan từng là nhân viên kế toán của một công ty thương mại. Sau khi sinh con, cô nghỉ ở nhà để chăm sóc con nhỏ, một phần vì sức khỏe bé yếu, một phần vì bố mẹ hai bên đều ở xa, không thể phụ giúp. Ban đầu, Quang đồng ý. Anh còn nói:
    “Em cứ ở nhà chăm con đi, việc kiếm tiền đã có anh.”

    Giỏ quà tặng

    Thế nhưng, càng ngày, thái độ của anh càng thay đổi. Mỗi lần về nhà, nhìn thấy Lan bận rộn với cơm nước, dọn dẹp, anh lại buông những câu mỉa mai:

    • “Ở nhà ăn rồi chỉ biết tiêu tiền, thử đi làm xem có ai thuê không!”

    • “Tôi cực khổ ngoài kia, cô có biết không? Còn cô chỉ ở nhà ngồi mát ăn bát vàng!”

    Lan nghe mà đau nhói. Công việc nội trợ, chăm con, đối với anh dường như chẳng là gì. Trong mắt anh, giá trị của Lan chỉ đong đếm bằng tiền lương cuối tháng.

    Một buổi tối, khi Lan xin tiền đóng học phí cho con, Quang bực tức:
    “Lúc nào cũng tiền, tiền, tiền! Tôi kiếm ra tiền cũng không đủ nuôi cái thói ăn bám của cô.”

    Lần này, Lan không kìm được nữa. Cô bật khóc ngay trước mặt con. Bé nhìn mẹ, ngơ ngác rồi òa khóc theo. Trong khoảnh khắc đó, Lan cảm thấy lòng tự trọng bị chà đạp tận cùng.

    “Được, anh coi thường tôi đến thế sao? Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy, tôi không phải kẻ ăn bám.” – Lan thầm nhủ.

    Ngay hôm sau, cô âm thầm bắt đầu kế hoạch “tuyên chiến”.

    Lan vốn có khả năng về kế toán, quản lý sổ sách. Cô tìm các công việc online làm thêm tại nhà. Ban đầu chỉ là vài hợp đồng nhập liệu nhỏ, thu nhập chẳng đáng là bao. Nhưng cô kiên trì, học thêm về phần mềm kế toán mới, nâng cao kỹ năng Excel, thậm chí đăng ký khóa học trực tuyến về phân tích tài chính.

    Càng làm, cô càng tự tin. Mỗi tối, sau khi con ngủ, Lan lại lặng lẽ bên chiếc máy tính cũ, gõ từng con số, từng báo cáo. Tiền công chưa nhiều, nhưng đó là đồng tiền do chính tay cô làm ra – và điều ấy khiến Lan thấy mình không còn vô dụng.

    Một cơ hội đến khi một công ty start-up cần người quản lý sổ sách từ xa. Lan nhận công việc ấy, dù phải thức đến khuya. Sau ba tháng, cô đã có mức thu nhập bằng một nửa lương cũ trước kia.

    Lan chưa kể cho Quang biết. Cô muốn dành điều này làm “đòn phản công” khi thời điểm chín muồi.

    Và rồi, cơ hội ấy đến nhanh hơn cô nghĩ.

    Một buổi sáng thứ Hai, Quang vội vàng sửa soạn đến công ty. Lan thì im lặng, nhưng trong lòng đã có một kế hoạch rõ ràng.

    Từ những dự án online, Lan dần tích lũy được kinh nghiệm và quen biết nhiều đối tác. Trong đó, một công ty startup tài chính – nơi cô đang cộng tác – tình cờ chính là khách hàng lớn mà công ty Quang đang nhắm tới. Không ai ngờ rằng, người phụ trách kiểm toán và soát xét hồ sơ tài chính cho đối tác này lại chính là Lan.

    Sáng hôm đó, công ty Quang tổ chức buổi gặp mặt ký kết. Trong phòng họp sang trọng, Quang cùng giám đốc bước vào, tự tin giới thiệu bản hợp đồng. Thế nhưng, khi cửa mở, người ngồi phía đối diện – đại diện tài chính của đối tác – không ai khác ngoài Lan.

    Quang chết sững. Anh trố mắt nhìn vợ, trong khi Lan mỉm cười, bình tĩnh đứng dậy:
    “Xin chào. Tôi là Lan, phụ trách bộ phận kiểm toán độc lập cho dự án này.”

    Bảo hiểm nhân thọ

    Không khí trong phòng bỗng chùng xuống. Mọi ánh mắt đổ dồn vào Quang – người trước đó luôn kể rằng vợ chỉ ở nhà ăn bám.

    Lan không nhìn chồng, mà quay sang giám đốc đối tác, giọng rõ ràng, chuyên nghiệp:
    “Sau khi rà soát hồ sơ tài chính do phía công ty anh Quang cung cấp, tôi nhận thấy một số điểm cần chỉnh sửa. Nếu không điều chỉnh kịp thời, việc ký kết hợp đồng có thể gặp rủi ro.”

    Cô mở laptop, trình chiếu bản báo cáo chi tiết, từng con số, từng sai sót được chỉ ra mạch lạc. Giám đốc công ty Quang hơi nhíu mày, quay sang nhân viên:
    “Những điểm này sao lại bị bỏ sót?”

    Quang ấp úng, mặt đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm. Lúc này, anh mới thật sự hiểu rằng, người vợ mà anh từng xem thường chính là người đang nắm trong tay chìa khóa quyết định hợp đồng sống còn của công ty.

    Lan vẫn điềm nhiên, thái độ chuyên nghiệp, không hề chua chát. Cô chỉ nói:
    “Trong công việc, tôi mong mọi số liệu đều minh bạch, rõ ràng. Chúng ta cần tôn trọng sự thật để hợp tác lâu dài.”

    Cả buổi họp hôm ấy, Lan xử lý tình huống khéo léo, khiến giám đốc đối tác rất hài lòng. Hợp đồng cuối cùng vẫn được ký, nhưng Quang thì tái mặt, lặng thinh, không dám ngẩng đầu.

    Sau buổi họp, khi ra khỏi phòng, Quang mới vội kéo tay Lan lại:
    “Em… em làm ở đây từ bao giờ? Sao anh không biết?”

    Lan nhìn thẳng vào mắt anh, giọng bình tĩnh nhưng dứt khoát:
    “Từ ngày anh coi tôi là kẻ ăn bám, tôi đã quyết định chứng minh ngược lại. Tôi không nói vì muốn tự mình làm được, không cần dựa vào anh. Và hôm nay, anh thấy rồi đấy – tôi không hề vô dụng.”

    Quang cứng họng, gương mặt bối rối, ánh mắt lộ rõ sự xấu hổ. Lần đầu tiên, anh nhận ra mình đã sai – sai khi coi thường công sức thầm lặng của vợ, sai khi đánh đồng giá trị con người chỉ bằng tiền bạc.

    Sau hôm ở công ty, Quang trở về nhà với tâm trạng nặng nề. Anh ngồi lặng nhìn Lan tất bật nấu ăn, chăm con – những việc trước kia anh từng coi thường, nay lại thấy đầy trân trọng.

    Trong đầu anh vẫn văng vẳng giọng nói tự tin của vợ trong phòng họp: mạch lạc, sắc sảo, khác hẳn hình ảnh “bà nội trợ ăn bám” mà anh vẫn gán cho cô. Quang cảm thấy xấu hổ vô cùng.

    Buổi tối, khi con đã ngủ, anh ngập ngừng:
    “Lan… anh xin lỗi. Bấy lâu nay anh đã sai. Anh không hề biết em đã nỗ lực đến thế.”

    Lan im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng:
    “Anh biết không, tiền bạc không phải là thước đo duy nhất để đánh giá giá trị con người. Em ở nhà chăm con, làm việc không lương, nhưng đó cũng là công việc. Em muốn anh hiểu: em không sống dựa dẫm vào anh, mà chúng ta cùng nhau xây dựng gia đình này.”

    Lời nói ấy như một nhát búa gõ vào tâm trí Quang. Anh nhớ lại bao lần to tiếng, bao lời cay nghiệt mình từng thốt ra, tất cả như những vết dao vô hình cắt vào lòng vợ. Giờ đây, anh chỉ còn biết nắm tay cô, nói trong nghẹn ngào:
    “Anh hứa từ nay sẽ thay đổi. Anh sẽ học cách tôn trọng và chia sẻ, không để em một mình chịu đựng nữa.”

    Từ sau hôm đó, Quang dần thay đổi thật sự. Anh bắt đầu phụ vợ việc nhà, không còn coi đó là “việc đàn bà”. Anh đưa con đi học, học cách nấu vài món ăn, thỉnh thoảng chủ động giặt giũ, dọn dẹp. Ban đầu còn vụng về, nhưng Lan nhìn thấy sự chân thành trong từng hành động, lòng cô cũng dần nguôi ngoai.

    Về phần Lan, sau khi chứng minh được năng lực, cô tiếp tục phát triển công việc online. Nhờ sự chăm chỉ và uy tín, cô nhanh chóng được nhiều đối tác tin tưởng, thu nhập thậm chí còn ổn định hơn trước. Nhưng với cô, điều quan trọng nhất không phải là tiền bạc, mà là sự tự tin và sự tôn trọng mà cô đã giành lại được.

    Căn nhà nhỏ ngày nào từng căng thẳng, lạnh lẽo, nay lại tràn đầy tiếng cười. Bé con lớn lên trong tình yêu thương của cả bố lẫn mẹ, được chứng kiến cách ba mẹ biết sửa sai, biết trân trọng lẫn nhau.

    Có một lần, khi cả nhà quây quần ăn cơm, Quang bất chợt nói:
    “Anh từng nghĩ mình là trụ cột duy nhất. Nhưng giờ anh hiểu, gia đình này vững vàng được là nhờ cả hai ta cùng gánh vác. Cảm ơn em, Lan.”

    Lan mỉm cười, mắt ánh lên niềm hạnh phúc. Cô biết, cuộc hôn nhân nào cũng có sóng gió, nhưng chỉ cần cả hai biết lắng nghe, biết thay đổi, thì sóng gió nào cũng qua.

  • Tôi vô tình gặp một bé gái lạc đường và đưa em về nhà. Nhưng khi cánh cửa mở ra, tôi chết lặng

    Tôi chưa bao giờ nghĩ một ngày đời mình lại đảo lộn đến vậy. Chiều hôm ấy, trên con đường nhỏ vắng vẻ, tôi bắt gặp một bé gái tầm bảy, tám tuổi, mặt mũi lấm lem nước mắt, đôi chân run rẩy. Em bảo bị lạc đường. Trong khoảnh khắc, lòng trắc ẩn khiến tôi dắt em đi tìm nhà. Tôi đâu ngờ rằng, chỉ vài bước chân tiếp theo sẽ mở ra một bi kịch.

    Căn nhà hiện ra ở cuối ngõ, cánh cổng sắt màu xanh bạc loang lổ vết gỉ. Bé gái reo lên:
    “Đây rồi! Nhà con đây!”

    Tôi mỉm cười, nhẹ nhõm vì sắp hoàn thành một việc tốt. Nhưng khi cánh cửa mở ra, tim tôi như ngừng đập. Người phụ nữ đứng trước mặt tôi—khuôn mặt quen thuộc, ánh mắt, dáng người, tất cả… chính là vợ tôi, người đã qua đời cách đây năm năm trong một vụ tai nạn giao thông.

    Tôi chết lặng, lùi một bước, cổ họng nghẹn lại. Cả thế giới như đóng băng.

    Mẹ ơi!” – giọng con gái tôi vang lên phía sau. Nó từ trong nhà lao ra, ôm chặt lấy người phụ nữ kia, đôi mắt long lanh đầy hạnh phúc. Tôi sững sờ.

    “Anh…? Không, tôi không phải vợ anh.” – Người phụ nữ nhìn tôi trân trân, giọng lạnh lùng như lưỡi dao cứa vào tim.

    Tôi lắp bắp, môi run rẩy: “Không thể nào… Em… em đã chết rồi mà…”

    Nhưng chưa kịp nói hết câu, con trai tôi cũng chạy đến, òa khóc:
    Mẹ ơi!

    Tôi như rơi vào cơn ác mộng. Hai đứa con tôi—chúng ôm lấy người phụ nữ ấy như gặp lại người thân yêu nhất đời. Còn tôi, người chồng từng khóc cạn nước mắt bên mộ vợ, giờ đây đứng chơ vơ, ngỡ mình phát điên.

    Người phụ nữ ôm lấy hai đứa nhỏ, nhưng mắt vẫn không rời tôi. Một ánh nhìn vừa căm hận, vừa xót xa. Và rồi, giọng nói của cô ta vang lên, lạnh lùng nhưng run rẩy:

    “Anh không hiểu gì hết đâu. Tôi… không phải vợ anh. Nhưng… đúng là mẹ của các con anh.”

    Câu nói ấy như sấm nổ giữa trời quang. Tôi đứng không vững, đôi bàn tay run rẩy. Mồ hôi túa ra sau lưng. Mọi kỷ niệm, mọi đau khổ, tang lễ năm xưa—chẳng lẽ tất cả chỉ là một trò dối trá?

    Hai đứa nhỏ càng níu chặt người phụ nữ kia, gọi “mẹ” không ngừng. Tôi thì như người vừa bị tước đi toàn bộ sự thật trong cuộc đời.

    Tôi hét lên, gần như cầu xin:
    “Giải thích đi! Chuyện này là sao? Em là ai? Tại sao các con tôi gọi em là mẹ?”

    Người phụ nữ mím chặt môi, đôi mắt đỏ hoe. Cô ấy hít một hơi dài, rồi buông một câu như lưỡi dao cắm thẳng vào tim tôi:

    “Anh đã sống trong một lời nói dối suốt năm năm qua. Và chính gia đình anh… cũng có phần trong bí mật ấy.”

    Không gian như nổ tung. Cơn choáng váng khiến tôi không còn biết mình đang mơ hay tỉnh. Nhưng tôi hiểu: từ khoảnh khắc ấy, tôi không thể quay lại cuộc sống bình thường được nữa. Tôi phải biết sự thật—dù nó có tàn nhẫn đến đâu.

    Tôi lảo đảo bước vào nhà, tim đập dồn dập, đầu óc rối loạn. Hai đứa trẻ vẫn ríu rít ôm chặt lấy người phụ nữ ấy. Trong mắt chúng, không còn gì ngoài hình bóng “người mẹ trở về”. Còn trong mắt tôi, tất cả chỉ là một nghịch cảnh điên rồ.

    Người phụ nữ kéo ghế, đặt hai con ngồi xuống, dỗ dành để chúng bình tĩnh. Rồi cô quay sang tôi, giọng trầm xuống:

    “Anh nghĩ vợ anh đã chết. Nhưng sự thật là, người nằm trong quan tài năm đó… không phải cô ấy.”

    Tôi như bị sét đánh. “Không thể nào… Tôi đã nhìn thấy tận mắt… tang lễ… di ảnh… tro cốt…”

    “Anh chỉ nhìn thấy những gì người ta muốn anh thấy.” – Cô đáp, đôi mắt rực lên như chứa lửa. – “Vợ anh năm ấy không chết. Cô ấy bị ép phải biến mất. Tôi chính là người đã sống thay vị trí đó.”

    Tôi sững sờ. Lời nói ấy khiến đầu óc tôi như vỡ tung, hàng loạt câu hỏi tràn đến: Ai đã ép? Vì sao? Tại sao hai đứa con tôi biết, mà tôi lại không biết?

    Người phụ nữ hít một hơi thật sâu, rồi nói tiếp, từng chữ như dao cứa:
    “Anh có nhớ cái đêm xảy ra tai nạn không? Cái đêm mà anh tưởng vợ anh bị xe tải tông… Thực ra, vụ tai nạn đó là dàn dựng. Một màn kịch hoàn hảo.”

    Tôi run lên: “Dàn dựng? Ai… ai có thể làm vậy?”

    Ánh mắt cô lóe lên nỗi căm hận: “Gia đình anh. Chính bố mẹ anh đã ép cô ấy phải biến mất.”

    Cả cơ thể tôi tê dại. Bố mẹ tôi? Người từng khóc than bên quan tài, ôm lấy tôi mà gào thét? Không thể nào. Tôi lắc đầu liên tục:
    “Không… họ yêu thương cô ấy như con gái… Họ không thể…”

    Cô ấy gằn giọng: “Họ không muốn cô ấy ở lại. Không muốn cô ấy nuôi hai đứa nhỏ. Vì thân phận, vì quá khứ, vì một bí mật mà anh chưa từng biết.”

    Không khí trong căn phòng ngột ngạt đến nghẹt thở. Tôi nhìn hai con mình, thấy rõ trong mắt chúng không hề ngạc nhiên, mà là sự chờ đợi. Như thể chúng đã biết từ trước.

    Tôi run rẩy, hỏi con gái: “Con… từ bao giờ…?”

    Nó cúi gằm mặt, nước mắt rơi xuống: “Con biết từ năm ngoái. Mẹ đã tìm đến thăm con ở trường. Con nhận ra ngay… nhưng mẹ dặn không được nói với bố…”

    Tim tôi quặn thắt. Hóa ra, mình đã bị bỏ rơi ngay trong chính gia đình mình.

    Người phụ nữ nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt cương quyết:
    “Anh cần phải biết hết sự thật. Tôi sẽ kể tất cả. Nhưng anh phải hứa… hứa rằng sẽ lắng nghe cho đến cùng.”

    Tôi gật đầu, dù đầu óc quay cuồng.

    Cô kể: Năm năm trước, sau khi sinh con trai, vợ tôi rơi vào cảnh bế tắc. Cô mang trong mình một bí mật: cô là con của một người đàn ông từng dính dáng đến phi vụ làm ăn mờ ám, từng khiến gia đình tôi lâm vào khủng hoảng tài chính nhiều năm về trước. Khi bố mẹ tôi phát hiện, họ hoảng sợ, lo sợ “dòng máu” ấy ảnh hưởng đến tương lai con cháu. Và rồi, họ chọn cách tàn nhẫn nhất: ép cô ấy biến mất, dựng nên một vụ tai nạn giả.

    Người phụ nữ trước mặt tôi chính là chị gái song sinh của vợ tôi – một sự thật chưa từng được tiết lộ. Cô đã thay em mình “chết” để cứu lấy sự tồn tại của cả gia đình. Trong khi vợ tôi bị buộc phải rời đi, sống dưới một thân phận khác ở một vùng xa lạ.

    Giọng cô nghẹn lại:
    “Tôi không muốn dính dáng đến chuyện này. Nhưng khi nhìn thấy hai đứa nhỏ… tôi không chịu nổi nữa. Chúng nó cần mẹ thật sự, chứ không phải những lời dối trá.”

    Căn phòng chìm vào im lặng. Tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Mọi niềm tin, mọi ký ức bấy lâu nay… hóa ra chỉ là một tấm màn che phủ cho sự thật bẩn thỉu.

    Tôi thì thào, đôi mắt ướt nhòe:
    “Vậy… vợ tôi… cô ấy… bây giờ đang ở đâu?”

    Người phụ nữ im lặng thật lâu, rồi thốt ra câu trả lời khiến tôi nghẹn thở:
    “Cô ấy chưa bao giờ ngừng dõi theo anh. Và… cô ấy chưa bao giờ muốn rời xa. Nhưng… anh sẵn sàng nghe tiếp không? Vì phần còn lại… còn đau đớn hơn nhiều.”

    Không khí trong căn phòng đặc quánh, như thể từng nhịp thở cũng nặng trĩu. Tôi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ – chị gái song sinh của vợ tôi – mà tâm can giằng xé giữa ngàn câu hỏi chưa có lời đáp.

    “Cô ấy đâu rồi? Tôi muốn gặp vợ tôi ngay bây giờ.” – Tôi gần như quát lên.

    Người phụ nữ khẽ lắc đầu:
    “Không dễ vậy đâu. Cô ấy đã phải sống trong bóng tối suốt năm năm. Bị cắt đứt liên lạc, bị giám sát. Anh nghĩ bố mẹ anh để cô ấy tự do sao?”

    Lời nói ấy khiến máu tôi sôi lên. Tôi chưa từng nghĩ những người tôi tôn kính lại có thể dựng nên cả một màn kịch tàn nhẫn đến vậy. Nhưng càng nhớ lại, những chi tiết nhỏ ngày xưa bỗng trở nên hợp lý: sự vội vã trong tang lễ, di ảnh in mờ, cái hũ tro cốt tôi chưa bao giờ dám mở ra… Tất cả là dối trá.

    Tôi nắm chặt tay, gằn từng chữ:
    “Tôi cần biết địa chỉ. Tôi cần đưa cô ấy trở về.”

    Chị gái vợ tôi thở dài:
    “Anh có chắc mình chịu nổi sự thật không? Vợ anh… chưa bao giờ bỏ anh. Cô ấy vẫn ở thành phố này. Nhưng… dưới một cái tên khác. Cô ấy sống cách nhà anh chỉ vài con phố.”

    Cơn choáng ập đến. Vậy là suốt năm năm qua, khi tôi vật vã trong nỗi đau, khi tôi một mình nuôi con, thì vợ tôi chỉ ở rất gần. Vậy mà chúng tôi chưa từng gặp. Không phải vì cô ấy không muốn… mà vì bị buộc phải xa.

    Hai đứa nhỏ bám chặt lấy mẹ, đôi mắt đỏ hoe. Con trai tôi nghẹn ngào:
    “Bố ơi… tụi con vẫn gặp mẹ. Bí mật thôi. Con xin lỗi…”

    Tôi sững người. Tôi không tức giận bọn trẻ – mà chỉ thấy lòng mình tan nát. Cả thế giới của tôi, hóa ra chỉ mình tôi bị bỏ lại trong bóng tối.

    Tôi nhìn sang người phụ nữ kia:
    “Tại sao bây giờ cô mới nói ra?”

    Giọng cô run rẩy:
    “Vì tôi không chịu nổi nữa. Vì các con anh khóc đòi mẹ mỗi đêm. Vì vợ anh vẫn âm thầm đứng từ xa nhìn gia đình. Cô ấy không thể chịu nổi khi thấy anh kiệt quệ… nhưng lại bị trói buộc bởi bí mật dơ bẩn của gia đình anh.”

    Tôi bật dậy, chạy ra ngoài, nhưng bàn tay người phụ nữ giữ chặt tôi lại.
    “Nếu anh làm ầm lên, bố mẹ anh sẽ lại siết chặt vòng vây. Cô ấy sẽ biến mất lần nữa. Anh muốn điều đó xảy ra sao?”

    Tôi đứng chết lặng. Lý trí gào thét đòi bùng nổ, nhưng trái tim tôi biết: mình phải tỉnh táo.

    Đêm đó, tôi không ngủ. Tôi ngồi trong phòng khách, nhìn vào bức ảnh cưới treo trên tường, mà lòng quặn đau. Suốt năm năm, tôi đã sống với một nửa sự thật. Tôi vừa là chồng, vừa là góa phụ, vừa là kẻ bị lừa dối. Và giờ, tôi phải chọn: im lặng để giữ bình yên, hay lật tung sự thật để đòi lại công lý cho vợ mình.

    Sáng hôm sau, tôi đến gặp bố mẹ. Khi tôi nói ra tất cả, gương mặt họ thoáng biến sắc, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Bố tôi thẳng thừng:
    “Đúng, chúng ta đã làm vậy. Vì danh dự gia đình. Vì tương lai của các con. Con không hiểu đâu.”