Tác giả: admin

  • Tôi lên thành phố rửa bát th;uê cho quán phở hi vọng đổi đời, được 6 tháng thì tôi quen một đại gia hơn 20t là khách quen của quán. Ông ta ngọt nhạt:

    Tôi tên là Hương, năm nay 22 tuổi. Quê tôi ở một huyện miền núi tỉnh Thanh Hóa – nghèo, heo hút, khô cằn như chính những ước mơ chưa kịp chớm đã héo úa của tôi. Sau khi học hết lớp 12, tôi không thi đại học mà chọn ở nhà làm ruộng cùng mẹ. Ba tôi bỏ đi từ năm tôi 10 tuổi, để lại mẹ con tôi sống nương tựa vào nhau. Cuộc sống cứ thế trôi đi, lặng lẽ và bế tắc.

    Một ngày tháng Giêng năm ngoái, sau trận lụt cuốn mất cả mùa màng, tôi quyết định khăn gói ra Hà Nội làm thuê. Tôi xin vào một quán phở ở quận Cầu Giấy – không bảng hiệu, chỉ là quán bình dân nằm trong con ngõ nhỏ nhưng rất đông khách, đặc biệt là vào sáng sớm. Công việc của tôi là rửa bát, lau dọn, lâu lâu bưng bê khi thiếu người. Cả ngày tay chân ngập trong nước lạnh, mùi nước rửa chén hắc đến nhức đầu, nhưng mỗi tháng được 5 triệu đồng, ăn ở tại chỗ, tôi vẫn thấy còn hơn ở quê bấp bênh.

    Thấm thoắt cũng 6 tháng. Tôi sống khép mình, ít nói, cố làm cho thật tốt để không ai than phiền. Cho đến một buổi sáng mưa phùn, lúc tôi đang lúi húi rửa bát thì chị chủ quán hối hả gọi: “Hương! Lên bê hai tô phở bàn số 6!”. Tôi lau tay, chạy vội lên thì thấy một người đàn ông trạc 45 tuổi, vest sẫm màu, giày da bóng loáng, đang ngồi nhẩn nha lướt điện thoại. Ánh mắt ông ta nhìn tôi không giống những khách quen bình thường – nó dừng lại hơi lâu, như dò xét, rồi nhếch môi cười một cái nhẹ tênh.

    Từ hôm đó, ông ta đến ăn gần như mỗi sáng. Chị chủ bảo: “Đại gia đấy! Nghe đâu làm bất động sản, có cái nhà to như biệt thự ở Tây Hồ. Ly dị vợ lâu rồi, giờ sống một mình”. Mỗi lần tôi bưng phở lên, ông ta đều gọi thêm tôi một ly trà đá, hỏi tôi vài câu vẩn vơ: “Quê em ở đâu? Lên đây lâu chưa? Có người yêu chưa?”. Ban đầu tôi thấy lạ và có phần sợ, nhưng dần dà, ông ta tỏ ra lịch sự, tử tế, nên tôi cũng bớt dè chừng. Ông tên Dũng.

    Một hôm, ông ngồi nán lại đến gần trưa, khi quán đã vãn khách. Tôi đang dọn thì ông bước lại, nhẹ nhàng nói: “Anh muốn mời em đi ăn trưa. Chỉ là ăn trưa thôi, không có gì đâu, anh hứa.” Tôi bối rối. Tôi chưa từng đi đâu với đàn ông lạ. Nhưng không hiểu sao lúc đó tôi gật đầu.

    Chúng tôi đến một nhà hàng buffet gần Hồ Tây. Tôi ăn dè dặt, còn ông liên tục gắp cho tôi những món ngon, gọi nước trái cây, kể chuyện đời. Cách ông nói chuyện cuốn hút, từ tốn – rất khác những người đàn ông tôi từng gặp ở quê hay trong khu nhà trọ công nhân gần quán. Cuối bữa, ông nhìn tôi, mắt đăm đăm:
    “Em còn trẻ, nhưng cuộc sống này không dễ. Anh có một lời đề nghị… hơi kỳ quặc, nhưng nếu em đồng ý, em sẽ đổi đời.”

    Tôi ngơ ngác. Ông tiếp:
    “Anh cần một đứa con trai nối dõi. Chỉ cần em sinh cho anh một đứa bé – là trai – thì anh sẽ cho em ba tỷ. Không ràng buộc, không hôn thú. Em sẽ là mẹ đứa bé, anh sẽ lo cho nó. Còn em, sau này đi đâu, làm gì… tùy.”

    Tôi sững sờ. Đầu tôi quay cuồng. Ba tỷ? Với tôi lúc đó, nó như từ hành tinh khác rơi xuống.

    Ông thấy tôi im lặng, bèn nói: “Anh không ép. Em cứ suy nghĩ. Nếu không muốn, coi như chưa từng nghe.”

    Tôi trở về quán trong trạng thái hoảng loạn. Đêm đó tôi không ngủ. Tôi nghĩ đến mẹ – người đang yếu dần vì bệnh thấp khớp, thuốc men đắt đỏ. Tôi nghĩ đến căn nhà rách nát, tường ẩm mốc ở quê. Nghĩ đến cảnh mình cứ sống mãi như thế này – rửa bát, lưng còng, da nhăn – đến năm 30 tuổi vẫn trắng tay.

    Một tuần sau, tôi gọi cho ông Dũng.

    “Em đồng ý. Nhưng em phải chắc, ba tỷ là thật.”

    Ông cười khẽ qua điện thoại: “Em yên tâm. Trước khi mang thai, anh sẽ chuyển trước một phần, còn lại chia theo tiến độ.”

    Chúng tôi ký hợp đồng tay trên một tờ giấy ông thuê luật sư soạn. Ông đưa tôi đến một căn hộ cao cấp để “nghỉ dưỡng” trong thời gian mang thai. Tôi nghỉ việc ở quán phở – viện lý do mẹ ốm, cần về quê. Không ai nghi ngờ.

    Ba tháng sau, tôi có thai. Ông thuê bác sĩ riêng khám mỗi tháng, siêu âm kỹ càng. Đến tuần thứ 16, khi biết giới tính đứa bé là trai, ông cười lần đầu đầy mãn nguyện: “Con tôi rồi. Tốt lắm.”

    Tôi sống những tháng sau đó trong lặng lẽ. Không có tình yêu, chỉ là trao đổi. Nhưng tôi tự nhủ: “Không sao. Sau này con lớn, mình sẽ kể cho nó sự thật. Mẹ đã hy sinh vì nó, vì bà ngoại. Và vì chính cuộc sống của mẹ.”

    Tháng thứ tám, bụng tôi lớn vượt mặt, đi lại nặng nề. Tôi viết nhật ký mỗi tối, đặt tên cho con: “Nam”. Tôi muốn nó mạnh mẽ, đàng hoàng, không giống cha nó – người dùng tiền để mua máu mủ.

    Và rồi, sáng ngày tôi chuyển dạ – cũng là ngày ông Dũng đột ngột… mất tích.

    Tôi đau bụng từ 5 giờ sáng. Những cơn co thắt nhói lên từng đợt, khiến tôi khụy xuống ngay giữa hành lang chung cư. Tôi bấm gọi ông Dũng, liên tục. Nhưng điện thoại chỉ báo “Thuê bao quý khách hiện không liên lạc được.”

    Lạ. Ông chưa từng tắt máy suốt 7 tháng qua. Tôi hoảng. Không còn cách nào, tôi gọi taxi đến bệnh viện phụ sản Hà Nội. Vừa vào phòng chờ sinh, tôi gọi cho anh tài xế riêng của ông – người vẫn chở tôi đi khám định kỳ. Anh ta cũng không nghe máy. Tôi nhắn tin, cầu cứu… không ai hồi âm.

    Tôi sinh vào lúc gần trưa. Một bé trai, nặng 3,2kg, khỏe mạnh. Tôi ôm con, nước mắt rơi lã chã. Cảm giác thiêng liêng và đau đớn hòa làm một – không vì tôi làm mẹ, mà vì tôi đã chính thức bước vào một ngã rẽ không đường lui.

    Sau sinh ba ngày, tôi rời bệnh viện. Về lại căn hộ thuê, tôi thấy nó đã bị khóa trái, thẻ ra vào bị vô hiệu hóa. Không thể tin nổi. Tôi gọi đến công ty quản lý tòa nhà – họ bảo “Chủ căn hộ đã kết thúc hợp đồng. Người tên Dũng không còn đăng ký tại đây.”

    Tôi tìm đến văn phòng công ty bất động sản nơi ông từng khoe là giám đốc – chỉ thấy một bảng hiệu phủ bụi, cửa đóng then cài. Tôi bắt đầu sợ.

    Tôi đem giấy “hợp đồng tay” đến công an phường. Họ nhìn qua, lắc đầu: “Không có công chứng. Không có nhân chứng. Thậm chí không rõ tên thật hay giả. Cô bị lừa rồi.”

    Tôi bàng hoàng. Bao nhiêu đêm tôi ôm bụng nghĩ về cuộc đời mới, căn nhà mới, khoản tiền ba tỷ – bây giờ chỉ còn lại tiếng khóc của con giữa căn phòng trọ bé xíu, hôi mùi ẩm mốc.

    Tôi quay về quê. Mẹ nhìn tôi, sửng sốt: “Mày… sao lại có con? Bố đứa bé đâu?”
    Tôi không nói. Tôi không thể. Làm sao để kể chuyện mình bán thân mang thai vì ba tỷ đồng? Làm sao nói rằng người cha của con đã bốc hơi khỏi thế giới như chưa từng tồn tại?

    Ở quê, họ bàn tán. Hương đi làm thuê chưa đầy năm đã về với cái bụng chửa, không chồng, không cưới hỏi. Mẹ tôi không đủ sức để bảo vệ tôi khỏi miệng đời. Bà chỉ im lặng, khóc, và lo cho cháu ngoại từng miếng sữa.

    Hai tháng sau, một người quen cũ ở quán phở nhắn tin:
    “Hương! Có phải ông Dũng em quen từng ăn ở quán tụi chị? Ảnh đang bị tố lừa đảo hàng chục tỷ. Lên báo rồi đó!”

    Tôi run rẩy mở báo. Một bài viết:
    “Ông D.T.D – từng là giám đốc công ty bất động sản T.T – bị tố lừa đảo chiếm đoạt tài sản, sử dụng giấy tờ giả để vay nợ, lừa tình – tiền nhiều phụ nữ ở Hà Nội và Hải Phòng.”

    Tôi kéo xuống. Bức ảnh đính kèm – đúng là ông Dũng, nhưng tên thật là Đặng Tuấn Dương, sinh năm 1972, từng bị phạt án treo vì làm giả giấy tờ đất. Từ năm 2019, ông ta đổi tên, di chuyển qua hàng loạt căn hộ thuê, và hành tung đầy bí ẩn.

    Cảnh sát đang truy tìm. Tôi nhìn mặt ông ta, lòng quặn lên – không phải vì tình, mà vì nhục nhã. Tôi là một trong những “nạn nhân” – nhưng tôi lại không biết rõ tên thật của kẻ đó, không có bằng chứng gì ngoài một tờ giấy viết tay không pháp lý.

    Tôi suy sụp.

    Tháng sau, tôi quyết định lên Hà Nội lại. Không phải để đòi tiền – tôi biết điều đó là vô vọng. Tôi muốn tìm lại chính mình. Tôi xin làm phụ bếp ở một quán ăn nhỏ trong khu tập thể cũ. Ngày làm, tối về trọ – tôi bế bé Nam theo. Có hôm phải bế vừa bế con vừa nấu, chủ quán thương nên sắp xếp cho tôi làm theo ca.

    Tôi cũng tìm đến một văn phòng luật sư, kể lại toàn bộ. Luật sư tên Tâm – một người phụ nữ ngoài 40, trầm lặng, nghe tôi xong thì nói:
    “Em bị lừa, đúng. Nhưng nếu em muốn kiện, chị có thể hỗ trợ viết đơn trình báo, gửi hồ sơ – dù khả năng đòi lại tiền là rất nhỏ. Nhưng ít nhất… em có thể giành quyền bảo vệ con mình. Em cần sự danh chính.”

    Tôi gật. Đó là lần đầu tôi nói tên thật của ông ta ra thành tiếng, ghi rõ mọi chi tiết ký ức.

    Một năm sau, cảnh sát báo: ông ta đã bị bắt ở biên giới, đang chuẩn bị trốn sang Lào. Trong danh sách bị hại, có tên tôi – nhưng họ nói: “Ông ta phủ nhận chuyện thuê đẻ. Không có chứng cứ. Nhưng nếu cô muốn xác nhận con trai là con ông ta, có thể xét nghiệm ADN.”

    Tôi đồng ý. Một tháng sau, kết quả: 99,99% là cha con.

    Tôi không đòi ba tỷ. Tôi không đòi trợ cấp. Tôi chỉ yêu cầu tòa án ghi nhận danh tính cha đứa trẻ – không phải để tôi được gì, mà để con trai tôi có quyền biết mình là ai.

    Giờ đây, tôi đã 24 tuổi. Bé Nam hơn 2 tuổi, thông minh, nhanh nhẹn, thích đọc sách tranh và nghịch vòi nước. Tôi vẫn thuê nhà trọ, vẫn đi làm thuê, nhưng không còn cúi đầu.

    Tôi từng mơ ba tỷ sẽ đổi đời mình. Giờ thì không. Tôi không cần ba tỷ.
    Tôi chỉ cần một mình – và con tôi – sống tử tế, từng ngày.

    Một đời người có thể lấm lem, nhưng tôi tin: nếu có thứ gì sáng rỡ thật sự, thì đó không phải tiền… mà là ánh mắt trong veo của một đứa trẻ gọi tôi:
    “Mẹ ơi!”

  • Tại sao lại có mảnh vải trải ngang trên giường khách sạn? Nhiều người không biết tác dụng, hãy nghe cô dọn dẹp nói thật

    Trước hết từ góc độ thẩm mỹ, việc bổ sung khăn trải cuối giường thực sự làm tăng thêm vẻ đẹp và điểm nhấn cho căn phòng. Màu sắc của nội thất và ga trải giường trong khách sạn thường khá đơn điệu, và khăn trải cuối giường với các thiết kế đa dạng không chỉ phá vỡ sự đơn điệu đó mà còn hài hòa với tổng thể phong cách của phòng, nâng cao gu thẩm mỹ và đẳng cấp của không gian nghỉ ngơi. Nó như một tác phẩm nghệ thuật tinh tế, mang lại không khí nghệ thuật cho phòng khách sạn.

    Tuy nhiên, khăn trải cuối giường không chỉ đơn thuần là vật trang trí. Theo lời bộ phận vệ sinh, khăn trải cuối giường còn có những chức năng thực tiễn rất hữu ích. Trong quá trình lưu trú, khách hàng thường xuyên để các đồ dùng cá nhân như túi xách, quần áo lên cuối giường. Lúc này, khăn trải cuối giường sẽ giúp bảo vệ, tránh cho những vật dụng đó tiếp xúc trực tiếp với ga trải giường, giữ cho chúng sạch sẽ.

    Ngoài ra, khăn trải cuối giường còn đóng vai trò quan trọng trong dịch vụ phòng khách sạn. Khi khách rời phòng, nhân viên dọn dẹp có thể dễ dàng gấp khăn trải cuối giường lên để thay ga giường và vỏ gối mà không cần dời đồ đạc trên giường, giúp cải thiện hiệu quả công việc và giảm bớt sức lao động cho nhân viên.

    Khăn trải cuối giường không chỉ thực tiễn mà còn mang ý nghĩa văn hóa và truyền thống. Trong văn hóa truyền thống xưa, khăn trải cuối giường được coi là biểu tượng của địa vị và tầng lớp xã hội. Những hoa văn tinh xảo và kỹ thuật sản xuất tỉ mỉ của nó thể hiện sự tinh tế và khao khát vẻ đẹp trong cuộc sống của chủ nhân.

    Đặc biệt, chất liệu và quy trình sản xuất của khăn trải cuối giường cũng được chọn lọc kỹ lưỡng. Khăn trải cuối giường chất lượng cao thường được làm từ các loại vải sang trọng như lụa, lanh, được chế tác bởi những nghệ nhân lành nghề. Khăn trải cuối giường không chỉ có cảm giác thoải mái khi chạm vào mà còn góp phần mang lại cảm giác sang trọng cho phòng khách.

    Dù khăn trải cuối giường có nhiều ưu điểm, thực tế cho thấy nhiều người vẫn chưa hiểu rõ về nó, thậm chí một số người còn lầm tưởng đây chỉ là một vật trang trí. Nhưng qua lời giải thích của nhân viên vệ sinh, chúng ta có thể thấy rằng khăn trải cuối giường là một phần không thể thiếu trong phòng khách sạn, kết hợp hài hòa giữa yếu tố thẩm mỹ và tính năng thực tiễn.

  • Nghe lời chị họ, tôi lấy chồng Hàn Quốc để đổi đời, ngày cưới tôi đeo vàng kín cổ, ai cũng khen tôi tốt số, nào ngờ trong đêm tâ/n h/ôn, vừa lật tấm chăn lên thấy thứ bên trong, tôi liền vùng dậy bỏ chạy…

    Nghe lời chị họ, tôi lấy chồng Hàn Quốc để đổi đời, ngày cưới tôi đeo vàng kín cổ, ai cũng khen tôi tốt số, nào ngờ trong đêm tâ/n h/ôn, vừa lật tấm chăn lên thấy thứ bên trong, tôi liền vùng dậy bỏ chạy…

    Nhà có bốn chị em, tôi là út, từ nhỏ đã quen cảnh chạy ăn từng bữa. Chị họ tôi lấy chồng Hàn Quốc, về quê với nhà lầu xe hơi, vàng đeo đầy tay. Mỗi lần chị về, cả làng xôn xao, ai cũng bảo chị đổi đời.

    – Hạnh, lấy chồng Hàn đi. Đời m;;ày sẽ khác. Chị giới thiệu cho, đảm bảo ngon lành!

    Tôi ngập ngừng, nhưng nhìn chị lộng lẫy, lòng tôi dao động. Ai chẳng muốn thoát nghèo? Chị Mai kết nối tôi với một công ty m;;ôi g;;iới. Qua vài lần gọi điện tôi gặp Lee Min Ho – 45 tuổi, làm kỹ sư ở Seoul. Anh ta lịch sự, nói tiếng Việt bập bẹ, hứa sẽ cho tôi cuộc sống sung túc. Sau ba tháng trò chuyện, anh ta cầu h//ôn. Tôi đồng ý, không phải vì yêu, mà vì giấc mơ “đổi đời” chị Mai vẽ ra.

    Ngày cưới ở quê, tôi như công chúa. Min Ho gửi về 10 cây vàng, tôi đeo kín cổ, kín tay. Cả làng trầm trồ, khen tôi tốt số. Chị Mai cười tươi, “Thấy chưa, chị nói đâu có sai!”.

    Đêm tân hô;;n, nhà hàng tiệc cưới xong, chúng tôi về khách sạn sang trọng ở Sài Gòn trước khi bay sang Hàn. Tôi hồi hộp, tim đập thình thịch. Min Ho tắ//m xong, mặc áo choàng, ngồi trên giường. Tôi kéo tấm chăn lên, chuẩn bị nằm xuống, nhưng vừa lật chăn, tôi ch//ết sữn/g

    Chồng vừa chôn cất vợ xong thì nhận được tin nhắn từ tài khoản ngân hàng của cô, nội dung đi kèm khiến anh suýt phát điên ngay giữa nghĩa trang…

    Vợ tôi – Mai – mất vì đột quỵ, khi đang ngồi soạn nốt bản kế hoạch ở công ty.

    Không dấu hiệu báo trước, không lời trăn trối.

    Chỉ còn lại tôi và cuốn sổ kế hoạch vẫn để mở dang dở trên màn hình laptop, cùng một đám tang được tổ chức chóng vánh trong đau đớn.

    Ngay lúc tôi vừa đặt nắm đất cuối cùng lên phần mộ còn thơm mùi xi măng mới, điện thoại tôi rung lên.

    “Tài khoản 0451… vừa trừ 2 tỷ đồng. Nội dung: Chuyển cho Đào Thị Bích – vì lời hứa năm xưa.”

    Tôi chết lặng.

    Tôi không nhớ nổi mình đã bấm xem lại dòng thông báo ấy bao nhiêu lần. Mắt mờ đi, tim như bị ai đó bóp nghẹt.

    “Đào Thị Bích” là ai?

    Tôi chưa từng nghe vợ nhắc đến cái tên đó.

    Tôi gọi vào ngân hàng. Tổng đài xác nhận: lệnh chuyển tiền được thực hiện lúc 3h sáng, tức chỉ hai tiếng sau khi cô ấy mất.

    Không thể nào!

    Cô ấy không thể tự chuyển tiền khi đã qua đời.

    Tôi chạy đến ngân hàng lớn gần nhất. Trình giấy chứng tử. Nhân viên kiểm tra log truy cập: tài khoản được truy cập từ một thiết bị lạ, địa chỉ IP ở Phan Thiết, cách xa nhà tôi hàng trăm cây số.

    Cùng lúc, tôi lật lại toàn bộ giấy tờ, thư từ, nhật ký, email – bất cứ thứ gì thuộc về Mai.

    Trong ngăn kéo tủ, sau một xấp hồ sơ cũ kỹ, là một phong thư, bìa ngoài ghi đúng một dòng:

    “Gửi anh – nếu em không còn.”

    Tôi run rẩy mở thư.

    “Nếu anh đọc được bức thư này, có lẽ em đã không thể nói với anh điều này bằng lời.

    Em từng có một lời hứa với một người – người đã cho em cả sự sống và tương lai. Người ấy tên Bích – mẹ ruột em.

    Em được nhận nuôi từ năm 3 tuổi. Nhưng em nhớ, trước khi rời đi, mẹ Bích đã dúi vào tay em một tấm khăn tay, và nói rằng: ‘Mai à, nếu sau này con có điều kiện, đừng quên tìm lại mẹ. Mẹ không bỏ con, mẹ chỉ không thể nuôi con…’

    Em đã hứa. Cả đời này, dù muộn, em cũng sẽ giữ lời. Em đã tìm được mẹ cách đây 6 tháng. Bà đang bệnh nặng.

    2 tỷ là tiền em để lại cho bà, để bà có thể sống những ngày cuối đời không khổ sở như em từng chứng kiến hồi nhỏ.

    Em xin lỗi vì không nói sớm hơn. Em biết anh sẽ buồn, sẽ giận. Nhưng nếu được lựa chọn lại, em vẫn sẽ làm như thế.”

    Tôi buông thư, ngồi thẫn thờ hàng giờ trước mộ vợ.

    Không phải vì tiền.

    Mà vì tôi chưa từng hiểu hết người phụ nữ đã nằm bên cạnh mình suốt 7 năm qua.

  • Cứ 2 tháng một, mẹ chồng đều đặn gửi lên 1 chai nước mắm cốt, nhưng sự thật là tôi ăn không quen vì nó rất mùi, liền sai chị giúp việc đem bỏ

    1. Thùng quà từ quê

    Sáng hôm ấy, nhà tôi – căn hộ ở Hà Nội – nhận được một kiện hàng to từ quê gửi lên. Trên vỏ hộp ghi tên mẹ chồng – bà Thoa – bằng nét chữ nguệch ngoạc, bên ngoài dán cẩn thận.

    Chồng tôi – Tuấn – hớn hở:
    – Mẹ lại gửi gì đây. Chắc là nước mắm cốt bà tự làm. Mẹ bảo năm nay ngon lắm, ủ 2 năm rồi mới đem ra.

    Tôi – Lan – nghe vậy thì cau mày. Thú thực, từ ngày về làm dâu, tôi vốn chẳng thích mấy món quê mùa. Nước mắm nhà máy đầy siêu thị, vừa sạch vừa tiện. Tôi lườm thùng hàng, buông một câu lạnh nhạt:

    – Lại bày vẽ, gửi lên làm gì cho tốn công. Căn hộ bé tí, để đâu cho hết.

    Tuấn thoáng buồn, nhưng không nói gì.

    2. Hành động nông nổi

    Hôm sau, lúc Tuấn đi làm, tôi lôi thùng nước mắm ra ban công. Mùi mắm xộc lên nồng nặc, tôi nhăn mặt khó chịu. Trong đầu chỉ nghĩ: Mang vào nhà thì bẩn, cất chật chội, thôi vứt cho xong.

    Không đắn đo, tôi nhờ bác bảo vệ khu chung cư đưa xuống thùng rác lớn. Xong xuôi, tôi thấy lòng nhẹ nhõm, còn thầm nghĩ: Nước mắm quê thôi mà, có gì quý đâu.

    Người giúp việc – chị Hoa – lúc ấy vô tình chứng kiến. Chị im lặng, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng.

    3. Bí mật bất ngờ

    Chiều tối, Tuấn về, hỏi ngay:

    – Thùng nước mắm mẹ gửi đâu rồi em?

    Tôi thản nhiên:
    – Em vứt đi rồi, hôi quá, ai mà chịu nổi.

    Tuấn chết lặng. Gương mặt anh tái mét, giọng run run:

    – Em… em nói gì? Sao em lại vứt?

    Ngay lúc đó, chị Hoa – người giúp việc – không kìm được nữa, tiến lại gần, run rẩy:
    – Cô… cô vứt thật rồi à? Trời ơi, sao cô dại thế. Tôi vừa định mở ra xem lúc sáng, thấy trong đó không chỉ có mắm… mà còn mấy gói ni-lông khác, nặng lắm. Tôi nghi có tiền hay vàng gì đó. Tôi định báo cô chủ, nhưng thấy cô vứt nhanh quá, tôi hoảng nên… xin lỗi, tôi không dám ở đây nữa. Mai tôi xin nghỉ.

    Câu nói của chị Hoa như sét đánh ngang tai. Tôi choáng váng, tim đập thình thịch. Tuấn thì mặt trắng bệch, ngồi thụp xuống ghế.

    4. Lời thú tội từ quê

    Đêm đó, Tuấn gọi điện về quê cho mẹ. Bà Thoa nghe xong, im lặng rất lâu, rồi giọng nghẹn ngào:
    – Mẹ để trong thùng đó 500 triệu, tiền bán mảnh vườn. Mẹ định gửi con giữ hộ, coi như quà mừng hai đứa sắm sửa. Mẹ không dám chuyển khoản, sợ họ hàng biết lại xin xỏ. Nên mẹ nghĩ giấu trong thùng nước mắm, chắc không ai nghi ngờ… Ai ngờ…

    Điện thoại rơi khỏi tay tôi. Toàn thân lạnh buốt. Hóa ra tôi đã ném đi cả gia tài của mẹ chồng, và cũng là cơ hội của chính vợ chồng tôi.

    5. Bi kịch nối tiếp

    Hôm sau, Tuấn xin nghỉ làm, chạy khắp nơi tìm thùng rác. Nhưng ở chung cư, rác được chở đi mỗi sáng. Người ta bảo đã mang ra bãi tập kết từ lâu. Anh lang thang cả ngày, bới tung, tay chân rớm máu, vẫn không tìm thấy.

    Buổi tối, về đến nhà, anh nhìn tôi trống rỗng:
    – Em biết không, đó là tiền mẹ dành dụm cả đời. Mẹ ốm đau vẫn giấu, chỉ mong lo cho tụi mình. Còn em… em coi như rác rưởi!

    Tôi òa khóc, nhưng lời xin lỗi nghẹn lại nơi cổ họng.

    Chị Hoa giữ đúng lời, dọn đồ rời đi. Trước khi đi, chị buông một câu:
    – Cô vứt đi không chỉ là tiền, mà còn là tấm lòng người mẹ. Tôi ở đây cũng không chịu nổi cảnh ấy.

    6. Gia đình rạn nứt

    Những ngày sau, không khí trong nhà nặng nề. Tuấn hầu như không nói với tôi. Anh về muộn, ít nhìn mặt vợ. Tôi cố gắng nấu nướng, dọn dẹp, nhưng sự im lặng của anh khiến tôi như nghẹt thở.

    Một buổi tối, Tuấn nói khẽ:
    – Anh cần thời gian. Có lẽ… chúng ta nên sống xa nhau một thời gian. Anh không chịu nổi khi nhớ lại cảnh em thản nhiên vứt thùng quà của mẹ.

    Tôi chết lặng. Hôn nhân của tôi, chỉ vì hành động nông nổi ấy, đã đứng bên bờ vực tan vỡ.

    7. Bước ngoặt nhân văn

    Một tháng sau, tôi quyết định về quê gặp mẹ chồng. Bà Thoa gầy đi nhiều, ngồi trên chiếc ghế tre cũ. Thấy tôi, bà im lặng, không trách móc, chỉ thở dài:
    – Của cải mất thì còn làm lại được. Nhưng lòng người, một khi đã không trân trọng, thì khó mà hàn gắn. Con có hiểu không?

    Nước mắt tôi lăn dài. Tôi quỳ xuống, nghẹn ngào:
    – Con sai rồi mẹ ơi. Con đã coi thường tấm lòng mẹ. Con hối hận lắm… Xin mẹ tha lỗi, cho con cơ hội sửa sai.

    Bà Thoa nhìn tôi thật lâu, rồi khẽ gật đầu:
    – Nếu biết lỗi thì còn cứu vãn được. Nhưng hãy nhớ, sống làm dâu, điều quý nhất không phải vàng bạc, mà là tôn trọng tình cảm gia đình.

    8. Cái kết của từng người

    Tôi (Lan): Sau cú sốc, tôi thay đổi hoàn toàn. Tôi thôi chê bai những thứ quê mùa, học cách trân trọng từng món quà nhỏ của mẹ chồng. Tôi tìm việc làm thêm, gom góp từng đồng gửi về phụ bà. Dần dần, tôi học được bài học: hạnh phúc không nằm ở tiền bạc, mà ở sự tôn trọng.

    Tuấn (chồng tôi): Anh đã nghĩ đến ly hôn, nhưng thấy tôi thật sự hối lỗi, anh cho tôi cơ hội. Tình cảm vợ chồng trải qua thử thách khắc nghiệt, cuối cùng càng bền chặt.

    Bà Thoa (mẹ chồng): Bà mất số tiền lớn, nhưng được con dâu thức tỉnh. Bà hiểu rằng tình cảm đôi khi đáng giá hơn vàng bạc. Bà sống giản dị, bình yên ở quê, vẫn tiếp tục gửi quà, nhưng tôi không bao giờ dám coi thường nữa.

    Chị Hoa (giúp việc): Dù đã nghỉ, chị vô tình trở thành nhân chứng khiến tôi bừng tỉnh. Sau này, khi có dịp, tôi tìm chị, xin lỗi và mời về lại làm, nhưng chị từ chối. “Tôi mừng vì cô đã hiểu ra. Thế là đủ.”


    Lời kết

    Một thùng nước mắm cốt, tưởng chừng đơn giản, lại ẩn chứa cả một gia tài và cả tấm lòng của người mẹ. Khi ta coi thường, vứt bỏ, ta không chỉ đánh mất vật chất, mà còn đánh mất niềm tin, sự trân trọng trong gia đình.

    Bi kịch ấy đã dạy tôi – và bất kỳ ai – một bài học: hãy trân trọng từng điều nhỏ bé cha mẹ gửi gắm, vì phía sau có thể là cả một tấm lòng lớn lao mà ta không ngờ tới.

  • Bị bạn trai 5 năm b;ỏ, tôi nhắm mắt lấy anh chàng chăn vịt làm chồng

    Tôi và Hưng yêu nhau suốt 5 năm, từ những ngày cả hai chỉ có hai bàn tay trắng. Tôi ở bên anh khi anh thất nghiệp, khi anh vay tiền tôi để mở công ty. Vậy mà, khi vừa lên chức phó giám đốc, anh ta nói một câu:

    “Anh xin lỗi, anh và em không còn cùng một thế giới nữa.”

    Thế giới mới của anh — là cô thư ký trẻ trung, son phấn thơm nức. Còn tôi — là cô gái 28 tuổi, trắng tay, vừa mất tình yêu, vừa mất tuổi xuân.

    Tôi mệt mỏi, tủi nhục đến mức chỉ muốn rời khỏi thành phố. Mẹ tôi nhìn tôi rồi thở dài:

    “Hay con lấy thằng Dũng đi. Nó thật thà, hiền lành, thương con từ bé. Ở quê cực chút nhưng yên ổn.”

    Dũng — anh trai nuôi tôi từng coi như “ông anh nhà quê”. Cả đời anh chỉ biết chăn vịt, chân tay lúc nào cũng đen nhẻm, mùi bùn với mùi rơm rạ lẫn vào nhau.
    Tôi gật đầu, không phải vì yêu, mà vì muốn có một nơi để trốn.


    Đám cưới giản đơn

    Chỉ vài mâm cơm, vài tiếng loa cũ phát nhạc. Dũng nắm tay tôi, run run như thể sợ tôi sẽ đổi ý.
    Tối đó, trời mưa to. Nhà dột, điện mất. Anh loay hoay mãi rồi cười:

    “Mình qua chuồng vịt nằm tạm cho khỏi ướt. Ở đó kín hơn, em đừng sợ.”

    Tôi im lặng đi theo. Mùi ẩm ướt, mùi cỏ rạ, tiếng vịt kêu quang quác bên cạnh. Tôi nghĩ thầm: Đời mình đến đây là hết rồi.

    Thế nhưng, Dũng nhẹ nhàng trải chiếc chăn cũ, khều tôi lại, nói nhỏ:

    “Anh biết em không thương anh. Nhưng cứ để anh chăm em như cách anh chăm đàn vịt, từng chút một, được không?”

    Anh không đụng chạm gì. Suốt đêm chỉ ngồi quạt cho tôi ngủ, sợ tôi lạnh.
    Lần đầu tiên sau nhiều tháng, tôi ngủ yên.


    Ba năm sau

    Tôi mở một trại vịt lớn, Dũng làm kỹ thuật. Anh dậy sớm hơn cả mặt trời, làm lụng không than một lời. Tôi dần hiểu, có người đàn ông không nói lời yêu, nhưng mỗi ngày đều âm thầm vì mình.

    Một hôm, tôi nhận được tin Hưng phá sản. Anh ta tìm về, đứng trước cổng trại, nhìn tôi trong chiếc áo bà ba, tay bế con nhỏ:

    “Lan… em khác quá. Anh… hối hận.”

    Tôi chỉ mỉm cười, chỉ tay về phía Dũng đang bơi thuyền ra giữa ao:

    “Đó mới là người đàn ông thật sự.”

  • Chị song sinh lấy nhầm phải chồng gi//a trưở//ng, nức nở trở về nhà đ/ẻ khi to/àn th/ân đã b//ầm tí//m

    Chị song sinh lấy nhầm phải chồng gi//a trưở//ng, nức nở trở về nhà đ/ẻ khi to/àn th/ân đã b//ầm tí//m. Tôi và chị quyết định đổi thân phận, dạ/y tên chồng h//èn h//ạ một bài học nhớ đời!

    Tôi và chị Lan là chị em song sinh — giống nhau đến từng nét mặt, giọng nói, chỉ khác ở ánh mắt. Tôi mạnh mẽ, thẳng thắn. Còn chị hiền lành, cam chịu, cả đời chỉ biết hy sinh.

    Khi chúng tôi 25 tuổi, chị Lan lấy chồng — Hùng, một người đàn ông có tiếng “đàng hoàng” trong vùng, làm kỹ sư xây dựng, nói năng lịch sự. Ai cũng khen chị “lấy được tấm chồng tốt”. Nhưng tôi không tin. Bởi trong ánh mắt hắn có thứ gì đó lạnh lẽo, kiêu ngạo — thứ ánh mắt của kẻ luôn muốn kiểm soát người khác.

    Ba tháng sau đám cưới, chị Lan gần như biến mất khỏi những cuộc gọi, tin nhắn. Tôi hỏi, chị chỉ bảo:
    — Anh ấy không thích em gọi, sợ em rủ chị đi chơi rồi quên việc nhà.
    Giọng chị yếu ớt, nhưng tôi nghe trong đó có gì đó gượng gạo.

    Đến ngày chị trở về nhà đẻ — tôi chết lặng. Cánh cửa mở ra, chị đứng đó với gương mặt đầy vết bầm, môi rách, cổ còn hằn dấu tay. Mẹ tôi ngã quỵ, còn tôi run rẩy đỡ chị vào.

    Chị nghẹn ngào:
    — Em ơi, chị chịu hết nổi rồi. Hùng đánh chị chỉ vì chị làm mặn bát canh. Hắn bắt chị quỳ giữa sân, chửi chị là đồ vô dụng.

    Tôi nắm chặt tay, móng tay bấm vào da bật máu. Cả người tôi run lên vì giận. Một người như chị — hiền lành, chịu thương chịu khó — mà bị đối xử như thế ư?

    Tôi nhìn chị, rồi nói chậm rãi:
    — Chị, nếu chị đồng ý… chúng ta sẽ đổi thân phận.

    Chị sững sờ:
    — Em nói gì vậy?
    — Em giống chị như đúc. Anh ta sẽ không nhận ra đâu. Em muốn xem thử, người đàn ông ấy có dám giở trò với em không.

    Ban đầu chị sợ, nhưng rồi nhìn những vết bầm trên người, chị gật đầu.

    Tối hôm đó, tôi mặc quần áo của chị, đội khăn che nửa mặt “vì bị cảm”, rồi quay lại căn nhà của Hùng. Tôi mang trong mình nỗi giận dữ, nhưng cố giữ bình tĩnh.

    Ngay khi tôi bước vào, hắn đã hất hàm:
    — Đi đâu mà giờ này mới về?
    Tôi cúi đầu:
    — Em về thăm mẹ.
    — Về thăm à? Còn xin phép ai chưa?

    Hắn tiến lại gần, giọng hằn học. Tôi ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, lạnh lùng:
    — Tôi là vợ, không phải nô lệ. Anh nói năng cho đàng hoàng.

    Hắn khựng lại. Có lẽ không quen thấy “vợ mình” nói giọng ấy.
    — Cô vừa nói gì?
    — Tôi nói, nếu anh còn giơ tay, tôi sẽ không im lặng như trước đâu.

    Hắn bật cười khẩy, định bước tới, nhưng tôi đã kịp cầm điện thoại, bật ghi âm sẵn từ trước.
    — Cứ thử xem, anh Hùng. Một lần nữa thôi, tôi đảm bảo cả công ty anh biết anh là loại người gì.

    Khuôn mặt hắn tái đi. Tôi tiếp lời, giọng đều đều:
    — Tôi đã gửi ảnh, ghi âm những gì anh làm trước đây cho bạn tôi rồi. Nếu tôi “vô tình biến mất”, những thứ đó sẽ được gửi thẳng cho công an và sếp anh. Anh hiểu chứ?

    Hắn đứng trân như tượng, không nói nổi một lời. Tôi quay lưng vào phòng, cố nén tiếng tim đập.

    Đêm ấy, hắn không dám đụng đến tôi. Sáng hôm sau, tôi “vô tình” để hắn thấy đoạn tin nhắn giả mà tôi dựng sẵn trên màn hình điện thoại:

    “Tất cả bằng chứng đã được lưu trữ. Nếu có gì xảy ra, cứ gửi thẳng cho báo chí.”

    Từ hôm đó, Hùng thay đổi thái độ. Hắn rối rít xin lỗi, mua đồ ăn sáng, thậm chí nấu cơm tối. Tôi biết hắn đang sợ — sợ mất danh dự, sợ mất việc.

    Ba ngày sau, tôi nói với hắn, giọng mệt mỏi:
    — Em cần ra ngoài suy nghĩ một thời gian.

    Hắn gật đầu, không dám cãi. Tôi xách vali, bước ra khỏi nhà, nơi chị Lan thật sự đang đứng chờ ở đầu ngõ. Tôi cởi chiếc áo chị, trả lại cho chị, khẽ nói:
    — Giờ thì đến lượt chị. Không phải quay lại với hắn. Hãy bắt đầu lại cuộc sống của mình.

    Chị ôm chầm lấy tôi, khóc như một đứa trẻ.

    Một tháng sau, tin lan ra: Công ty của Hùng bị điều tra nội bộ. Những bằng chứng về hành vi bạo lực, lạm quyền của hắn được gửi đến phòng nhân sự — ẩn danh. Người ta nói hắn bị đình chỉ công tác, vợ bỏ, danh tiếng sụp đổ.

    Còn chị Lan, chị bắt đầu lại cuộc đời. Chị xin làm ở một cửa hàng nhỏ, dạy trẻ em nghèo học chữ. Vẫn là nụ cười ấy, nhưng lần này, trong ánh mắt chị có sự bình yên mà tôi chưa từng thấy.

    Một buổi chiều, chị nắm tay tôi, nói khẽ:
    — Em à, nếu ngày đó không có em, chắc chị vẫn đang bị giam trong cái địa ngục ấy.
    Tôi cười:
    — Không đâu. Vì hôm nay, chị đã biết cách đứng dậy. Còn Hùng… hắn chỉ đang trả giá cho chính những gì mình gây ra.

    Mặt trời lặn dần sau mái nhà cũ, hai bóng người song sinh ngồi bên nhau, một người từng đau, một người từng giận — cả hai đều đã hiểu:
    Không ai có quyền hành hạ người khác nhân danh “chồng”.
    Và đôi khi, chính sự dũng cảm của phụ nữ là bài học đắt giá nhất cho kẻ đàn ông hèn hạ.

  • Giá vàng hôm nay chiều 3-11: Vàng DOJI quay đầu giảm

    Giá vàng hôm nay: Chiều 3-11, giá vàng miếng các thương hiệu tăng – giảm đan xen khoảng 200.000 đến 300.000 đồng/lượng, niêm yết ở mức cao nhất là 148,6 triệu đồng/lượng. Trong đó, vàng DOJI quay đầu giảm 300.000 đồng/lượng.

    Theo đó, thương hiệu vàng SJC và PNJ hôm nay tăng giá vàng miếng thêm 200.000 đồng/lượng ở cả hai chiều, niêm yết ở mức 146,6 triệu đồng/lượng mua vào và 148,6 triệu đồng/lượng bán ra.

    Bảo Tín Minh Châu cũng tăng giá vàng miếng thêm 200.000 đồng/lượng ở cả hai chiều, niêm yết ở mức 147,1 triệu đồng/lượng mua vào và 148,6 triệu đồng/lượng bán ra.

    Vàng Phú Quý SJC cũng tăng 200.000 đồng/lượng ở cả hai chiều, mua vào ở mức 146,6 triệu đồng/lượng và bán ra ở mức 148,6 triệu đồng/lượng.

    Riêng DOJI giảm giá vàng miếng 300.000 đồng/lượng, mua vào ở mức 146,1 triệu đồng/lượng và bán ra ở mức 148,6 triệu đồng/lượng.

    Cụ thể, theo ghi nhận vào chiều nay (3-11), giá vàng miếng trên thị trường trong nước được niêm yết như sau:


    * Giá vàng nhẫn mua vào ở mức 143,6 triệu đồng/lượng và 149,6 triệu đồng/lượng bán ra.

    Cụ thể, giá vàng nhẫn tròn trơn tại Bảo Tín Minh Châu niêm yết ở mức 146,6 – 149,6 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra).

    SJC niêm yết giá vàng nhẫn ở mức 143,6 – 146,1 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra).

    PNJ và DOJI cùng niêm yết giá vàng nhẫn ở mức 145 – 148 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra).

    Phú Quý niêm yết giá vàng nhẫn ở mức 145,6 – 148,6 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra).

    Giá vàng hôm nay (chiều 3-11): Vàng DOJI quay đầu giảm

    Giá vàng hôm nay (chiều 3-11): Tăng, giảm đan xen. Ảnh minh họa: vietnamnet.vn

    * Chiều 3-11, theo giờ Việt Nam, giá vàng thế giới bật tăng nhẹ khoảng 8 USD/ounce, lên mức 4.010 USD/ounce.

    Hiện giá vàng thế giới quy đổi theo tỷ giá niêm yết vào khoảng 127,4 triệu đồng/lượng, thấp hơn vàng miếng SJC trên 21,2 triệu đồng/lượng.

  • Chồng tôi được thăng chức lớn, mẹ chồng mở tiệc li::nh đình để ăn mừng ngay trong ngày, mời hết họ hàng dưới quê lên ăn nhưng đến lúc tặng quà các bà dưới quê toàn gà vịt

    Hôm chồng tôi được bổ nhiệm chức vụ mới, mẹ chồng hãnh diện đến mức quyết định mở hẳn một bữa tiệc linh đình ngay trong ngày. Bà gọi điện khắp nơi, mời tất cả họ hàng dưới quê lên ăn mừng, còn dặn đi dặn lại: “Nhớ mang quà mừng cho thằng Cả, giờ nó có chức có quyền rồi.”

    Đến ngày, sân nhà đông nghịt. Cả họ ai cũng vui vẻ, ríu rít chúc mừng. Người thì mang đôi gà, người xách con vịt, người thì buộc cái bao tải khoai, mớ chuối… toàn là quà quê. Tôi thấy ấm lòng vì ai cũng thật tình, nhưng mẹ chồng thì cau có, mặt sa sầm.Có thể là hình ảnh về 6 người

    Đến lúc tiệc tàn, bà ngang nhiên hất hàm:

    – “Quà cáp kiểu này thì khác gì bêu riếu? Thời buổi nào rồi mà còn mang gà, vịt, rau cỏ? Cứ để hết ra cổng cho đỡ bẩn nhà.”

    Tôi chết điếng khi thấy bà bĩu môi, chỉ tay bảo mấy đứa cháu vác toàn bộ bao tải, giỏ quà để chất lù lù ngoài cổng như… đồ bỏ đi.

    Khách khứa vừa ra về vừa nhìn nhau, ai nấy ngượng ngùng, xì xào bàn tán. Tôi thì nghẹn tận cổ, nhưng sợ làm căng sẽ mất mặt chồng nên im lặng.

    Đêm đó, sau khi dọn dẹp, tôi ôm túi rác đi ra ngoài. Lúc ngang qua đống bao tải chất ở cổng, thấy vài con gà kêu “cục tác” yếu ớt, tôi thương hại định ghé mở ra để mang cho ăn.

    Nào ngờ… vừa cởi dây, tôi sững người.

    Trong bao tải, ngoài gà vịt, còn có cả… những phong bì tiền giấu khéo bên trong rổ khoai, túi thóc, thậm chí nhét cả vào bụng vịt đã vặt lông. Có cái phong bì dày cộp, mở ra đếm thì toàn tiền 500 nghìn.

    Tôi choáng váng: thì ra bà con dưới quê, nghèo thật, nhưng vẫn góp tiền mừng. Họ sợ mẹ chồng sĩ diện, chê ít, nên phải nghĩ cách giấu tiền trong quà quê để không bị xoi mói.

    Tôi lặng người, nước mắt rơi lã chã. Một bên là tấm lòng thật thà của bà con, một bên là sự sĩ diện đến tàn nhẫn của mẹ chồng.

    Sáng hôm sau, khi bà còn đang oang oang khoe: “Tiệc hôm qua thể diện lắm, nhưng quà thì chán òm”, tôi nhẹ nhàng đặt lên bàn một chồng phong bì rút ra từ những bao tải ấy. Cả nhà chết lặng. Bà sững sờ, mặt đỏ bừng, không thốt nổi lời nào.

    Cả họ sau này biết chuyện thì càng khinh. Và chính từ hôm ấy, bà không còn dám ngẩng mặt với họ hàng dưới quê nữa…

  • Người phụ nữ 54 tuổi “ra đi” vì cơn nhồi máu cơ tim ngay giữa đêm, bác sĩ chỉ ra hai món nước nếu uống buổi tối là cực nguy hại nhiều người mắc

    Nhữոg ᴛhóι quen tưởոg chừոg vȏ hạι troոg cuộc sṓոg ᴛhườոg ոgày ᵭȏι khι có ᴛhể maոg ᵭḗn ոhữոg hậu họa khȏոg ոgờ cho sức khỏe. Cȃu chuyện của ոgườι phụ ոữ dướι ᵭȃy chíոh là lờι cảոh tỉոh cho mọι ոgười.

    Tự dưոg ոay lên báo lướt tin tức vȏ tìոh ᵭọc ᵭược bàι chia sẻ vḕ trườոg hợp của một ոgườι phụ ոữ 54 tuổι ᵭột ոgột “vḕ trời” lúc giữa ᵭêm chỉ vì một thức uṓոg mà em hoaոg maոg quá, cả ոhà ạ. Muṓn chia sẻ ոgay ᵭḗn mọι ոgườι cùոg biḗt ᵭể ᵭḕ phòոg sớm chừոg ոào hay chừոg ᵭó ạ.

    hìոh ảnh

    Cụ ᴛhể, trườոg hợp ոày là của một ոgườι phụ ոữ họ Lý (54 tuổi). Tṓι hȏm ᵭó, bà Lý kḗt ᴛhúc cȏոg việc khá muộn, bà quyḗt ᵭịոh ᴛhưởոg ᴛhức loạι ᵭṑ uṓոg mìոh yêu ᴛhích trước khι ᵭι ոgủ. Thḗ ոhưոg sau ᵭó, bà ᵭột ոhiên cảm ᴛhấy ոgực ᵭau ոhóι rṑι bất tỉnh.

    Đḗn sáոg hȏm sau ᴛhì ȏոg xã bà Lý mớι phát hiện vợ ᵭaոg ոằm gục trên sàn bḗp cạոh một chaι soda ᵭã mở ոắp. Bệոh viện xác ոhận bà Lý “ra ᵭi” vì một cơn ոhṑι máu cơ tim.

    Theo ոhư vị bác sĩ tiḗp ոhận trườոg hợp của bà Lý, ȏոg ᵭã có hơn 30 ոăm kiոh ոghiệm troոg ոghḕ cho biḗt: Sau khι ոắm rõ tìոh hình, ȏng cảm ᴛhấy cần phảι cảոh báo mọι ոgười, ᵭặc biệt là ոhữոg ոgườι ở ᵭộ tuổι truոg ոiên rằոg dù khát ᵭḗn mấy cũոg khȏոg ᵭược sử dụng ᵭṑ uṓոg có ᵭườոg và rượu trước giờ ᵭι ոgủ.

    hìոh ảnh

    Vì vào ban ᵭêm, cơ ᴛhể cần ոghỉ ոgơi, ոhữոg loạι ᵭṑ uṓոg ոày có ᴛhể khiḗn lượոg ᵭườոg troոg máu dao ᵭộոg mạոh và tăոg huyḗt áp, làm tăոg ոguy cơ ᵭau tim.

    Bác sĩ ոày cũոg chia sẻ ᴛhêm rằng, ոhiḕu ոgườι chủ quan và ոghĩ rằոg ᵭṑ ăn ᴛhì khȏոg liên quan ᵭḗn sức khỏe. Do ᵭó, họ vȏ tư uṓոg rượu, ոước ոgọt ոgay vào ban ᵭêm. Bản ᴛhȃn ȏng ᵭã từոg tiḗp ոhận ոhiḕu bệոh ոhȃn vào viện vì gặp vấn ᵭḕ ở tim, hỏι ra mớι biḗt ᵭêm hȏm trước họ ᵭã uṓոg bia, rượu.

    Bác sĩ cũng khuyḗn cáo ᴛhêm, ոgoàι việc tráոh uṓոg ᵭṑ uṓոg kích ᴛhích trước khι ᵭι ոgủ, cả ոhà cũոg ոên khám sức khỏe ᵭịոh kỳ, ᵭặc biệt là kiểm tra sức khỏe tim mạch. Điḕu ոày cho phép phát hiện sớm các vấn ᵭḕ sức khỏe tiḕm ẩn.

    Biểu hiện ban ᵭầu của ոhṑι máu cơ tim là gì?

    – Nhữոg cơn ᵭau là dấu hiệu ᴛhườոg gặp ոhất ở bệոh ոhȃn ոhṑι máu cơ tim. Chúոg chủ yḗu xuất hiện ở vùոg sau xươոg ức hoặc vùոg trước tim, một sṓ trườոg hợp còn có ᴛhể ᵭau ᴛhắt ở vùոg bụոg trên.

    – Nhṑι máu cơ tim cũոg có ᴛhể gȃy ra một sṓ phản ứոg ոhất ᵭịոh ở ᵭườոg tiêu hóa, chủ yḗu là buṑn ոȏn và ոȏn. Một sṓ ít bệոh ոhȃn cũոg có ᴛhể bị tiêu chảy, ᵭột ոgột ᵭổ mṑ hȏι ոhiḕu kèm ᴛheo các triệu chứոg khó chịu khác ոhư tức ոgực, hen suyễn…

    – Đau ở chȃn tráι (tươոg tự ᵭau vaι trái)

    – Đau ᵭườոg tiêu hóa dữ dội, kèm ᴛheo tức ոgực, vã mṑ hȏι và ᴛhở kém.

    – Đau ở cổ và họng: Đau cổ ᴛhườոg là cơn ᵭau sưոg kịch phát, do dȃy ᴛhần kiոh cổ họոg và tim ոằm troոg cùոg một giaι ᵭoạn của tủy sṓng, do ᵭó, khι khȏոg rõ ոguyên ոhȃn ᵭau cổ họng, cần chú ý ᵭḗn ոhṑι máu cơ tim.

    – Đau lưng: Hiện tượոg ᵭau ոhức từ vai, lưոg ᵭḗn ᴛhắt lưng.

    – Đau bụոg trên: Tươոg tự ոhư ᵭau dạ dày có ᴛhể bị vã mṑ hȏi, ոȏn mửa… Troոg trườոg hợp ոặոg còn có ᴛhể bị ոgất.

    – Đau răng, ᵭau hàm: Nhìn chuոg khȏոg ᵭau khι ᵭứոg yên ոhưոg bắt ᵭầu ᵭau khι có cử ᵭộոg ոhai, một sṓ bệոh ոhȃn ᵭau liên tục.

    – Đau ոửa ᵭầu: Trước khι bị ոhṑι máu cơ tim, hiện tượոg co ᴛhắt mạch khiḗn mạch máu ոão bị co ᴛhắt.

    – Bệոh ոhȃn cũոg có ᴛhể ᵭổ mṑ hȏι dù khȏոg vận ᵭộng, ban ᵭêm dễ ᴛhức giấc khι ոgủ, sṓt…

    Nên làm ᴛhḗ ոào ᵭể có ᴛhể ոgăn ոgừa sự xuất hiện của ոhṑι máu cơ tim?

    Thứ ոhất là từ bỏ hút ᴛhuṓc: Các chất có hạι troոg ᴛhuṓc lá có ᴛhể gȃy tổn ᴛhươոg ոộι mȏ mạch máu, gȃy co ᴛhắt ᵭộոg mạch vành, làm tăոg tỷ lệ ոhṑι máu cơ tim cấp rất ոhiḕu mà còn làm tăոg tỷ lệ “ra ᵭi” sau khι bắt ᵭầu ոhṑι máu cơ tim, vì vậy caι ᴛhuṓc lá là một phần quan trọոg ᵭể phòոg ոgừa ոhṑι máu cơ tim.

    Thứ haι là bữa ăn hợp lý. Sự xuất hiện của ոhṑι máu cơ tim liên quan mật ᴛhiḗt ᵭḗn chḗ ᵭộ ăn uṓոg hàոg ոgày của chúոg ta. Để tráոh béo phì, chúոg ta ոên chú ý ᵭḗn tổոg lượոg calo troոg khẩu phần ăn hàոg ոgày là rỗng. Đṑոg ᴛhời, cơ cấu khẩu phần ăn cần hợp lý, giảm ăn chất béo, tăոg cườոg ăn rau, củ, quả, ᵭậu và ոgũ cṓc ոguyên hạt.

    Thứ ba là uṓոg ոhiḕu ոước mỗι ոgày: Đặc biệt khι ᴛhức dậy vào buổι sáng, các mẹ ոên chú ý bổ suոg ոước, bổ suոg ոước kịp ᴛhờι có ᴛhể làm loãոg máu, giảm ᵭộ ᵭặc của máu, giúp lưu ᴛhȏոg máu, ոgăn ոgừa ոhṑι máu cơ tim.

    Thứ tư là kiểm soát bệոh tiểu ᵭường. Lượոg ᵭườոg troոg máu cao là ոguyên ոhȃn quan trọոg gȃy ra bệոh tim mạch và cũոg làm tăոg ոguy cơ ոhṑι máu cơ tim. Vì vậy, bệոh ոhȃn tiểu ᵭườոg cần chú ý kiểm soát ᵭườոg huyḗt hàոg ոgày, ոgườι bìոh ᴛhườոg cũոg cần chú ý ᵭḗn sự ᴛhay ᵭổι của lượոg ᵭườոg troոg máu.

    Thứ 5 kiểm soát huyḗt áp. Bác sĩ khuyḗn cáo huyḗt áp của bệոh ոhȃn ոhṑι máu cơ tim ոên giữ troոg khoảոg 140 / 90mmHG càոg tṓt các mẹ ոha.

  • Mẹ chồng bị t:ai nạ:n, con dâu nấu vội bát cháo cầm vào viện, vừa đặt bát cháo lên bàn, mẹ chồng vội vàng lấy thìa khoắng vữa bát cháo rồi mắng con dâu té tát, ai cũng nói bà quá đáng cho đến khi bác sĩ đến phòng chỉ vào bát cháo mặt hốt hoảng…

    Mẹ chồng bị t:ai nạ:n, con dâu nấu vội bát cháo cầm vào viện, vừa đặt bát cháo lên bàn, mẹ chồng vội vàng lấy thìa khoắng vữa bát cháo rồi mắng con dâu té tát, ai cũng nói bà quá đáng cho đến khi bác sĩ đến phòng chỉ vào bát cháo mặt hốt hoảng…

    Khách sạn


    Mẹ chồng tôi bị t.ai n.ạn phải nhập viện, cả nhà cuống cuồng. Giữa lúc rối ren, tôi vội vàng chạy về nấu bát cháo nóng, nghĩ bụng: “Dù sao cũng phải có miếng gì cho bà lót dạ.”

    Vừa đặt bát cháo còn nghi ngút khói lên bàn cạnh giường, mẹ chồng bất ngờ gạt tay tôi, lấy thìa khoắng liên tục vào bát cháo rồi trừng mắt quát:

    Khám phá thêm

    Trang sức

    trọng

    Khách sạn

    càn, cả

    Trong

    Giỏ quà tặng

    Trang sức vàng

    quần áo

    Trống

    Trang phục

    “Cô nấu kiểu gì thế này? Định cho tôi ăn cháo hay đầu độc tôi hả?”

    Cả phòng bệnh chết sững. Anh em họ hàng vội xì xào:
    “Con dâu có lòng, bà lại quá quắt… Người ta còn chưa kịp ăn đã mắng nhiếc ầm ĩ.”

    Tôi đứng như chôn chân, cổ họng nghẹn đắng. Bao nhiêu ấm ức và tủi nhục dâng lên, suýt rơi nước mắt ngay trước bao người.

    Đúng lúc ấy, bác sĩ trực bước vào, thấy cảnh bát cháo trên bàn liền sững lại. Mặt ông thoáng biến sắc, vội vàng tiến đến, chỉ tay vào lớp cháo vừa bị khuấy tung:

    “Khoan! Không ai được đụng vào! Trong này có… thuốc ngủ với bột lạ trộn vào rồi!”

    Cả phòng bàng hoàng, tim tôi thót lại. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi – người vừa mang cháo đến.

    Khám phá thêm

    ca

    tối

    khuyên

    trṑng

    nữ trang

    chớ

    Tỏi

    cho

    Mẹ chồng thở hổn hển, tay run run vẫn cầm chặt chiếc thìa, gằn giọng:
    “Tôi biết… không phải con dâu tôi. Tôi cố tình làm ầm lên… để mọi người phải chú ý. Bởi nếu không, có khi bát cháo này đã giết chết tôi rồi.”

    Không khí đặc quánh, từng lời bà như sét đánh ngang tai. Câu hỏi dồn dập vang lên:

    “Vậy thì ai… đã bỏ thứ đó vào bát cháo?”