Tác giả: admin

  • Tổ tiên dặn rằng có 5 loại cây chục năm không ra hoa, nhưng khi hoa nở sẽ mang đến điềm báo thịnh vượng và tài lộc cho gia đình

    Cây cảnh, hoa cảnh, phong thủy cây cảnh

    Mọi người chơi cây cảnh đều biết đến Tùng La Hán. Mọi người thường quen thuộc với hình ảnh tán lá xanh mướt của cây cảnh này, hiếm khi thấy nó ra hoa.

    Cây Tùng luôn mang điềm lành. Người xưa có câu: “Trong nhà có cây tùng, đời đời không nghèo”. Trồng một chậu cây cảnh này tại nhà không chỉ mang ý nghĩa tốt đẹp mà còn có tác dụng làm cảnh rất tốt. Cây cảnh này cũng có nghĩa là điềm lành và trường thọ.

    Do hiếm khi cây cảnh nở hoa nên khi cây cảnh tùng La Hán nở hoa, mọi người cho rằng đó là điềm báo tốt lành. Hoa của cây cảnh tùng La Hán có hình dạng nhọn, trông rất ưa nhìn và có sức sống.

    Để cây cảnh phát triển tốt và ra hoa, bạn cần cho chúng đón được nhiều ánh sáng mặt trời và thường xuyên bổ sung một ít phốt pho, kali thì màu lá sẽ đẹp hơn.

    Tuy rằng có thể trong sân trồng một cây tốt lành, chưa chắc có thể thay đổi vận mệnh của sinh mệnh, nhưng nếu cây cảnh ý nghĩa tốt đẹp, trong lòng thấy rất thoải mái.

    Lưỡi hổ

    Cây cảnh, hoa cảnh, phong thủy cây cảnh

    Những cây này được coi là biểu tượng của phúc khí, mang lại thịnh vượng và may mắn.

    Lưỡi hổ là cây cảnh trong nhà phổ biến. Chúng là cây cảnh lá, có lá dày và xanh, chịu hạn tốt, ít nhu cầu nước, cần thời gian nuôi dưỡng dài thì lưỡi hổ mới nở hoa.

    Khi lưỡi hổ nở hoa, cụm hoa là một chùm hoa, hoa trông tương đối nhỏ, màu hoa từ trắng đến xanh nhạt, thường có mùi thơm thanh nhã và ngọt ngào, có thể phát huy tác dụng giải độc, có giá trị trang trí cao, thời gian ra hoa của cây cảnh này tương đối dài.

    Cây cảnh này cần phải được trồng và chăm sóc trong hơn 5 năm trước khi nó nở hoa. Thời gian ra hoa của nó vào khoảng tháng 11 hàng năm, kéo dài 1 tháng.

    Sau khi ra hoa, cây cảnh sẽ kết trái. Lúc này nhu cầu dinh dưỡng của cây cảnh nhiều nên cần phải bổ sung phân bón kịp thời.

    Theo người xưa, cây cảnh lưỡi hổ nở hoa là dự báo điềm lành, có ý nghĩa phát tài, để trong nhà có thể mang lại may mắn, phú quý cho gia đình.

    Ngôn ngữ hoa của cây cảnh này là tràn đầy sức sống, đồng thời cũng tượng trưng cho tính cách cứng rắn, vì tương đối dễ thích nghi nên còn mang ý nghĩa không bỏ cuộc.

    Đây là cây cảnh tốt lành được ưa thích. Muốn cây cảnh nở hoa, bạn cần thường xuyên cho cây phơi nắng, đảm bảo thông thoáng. Khi đất khô hãy tưới nước, cây cảnh sẽ phát triển mạnh mẽ hơn.

    Cây kim tiền

    Cây cảnh, hoa cảnh, phong thủy cây cảnh

    Nói đến cây cảnh ngày Tết không thể không nhắc tới cây kim tiền. Đúng như tên gọi của nó, kim là phát tài, tiền là giàu sang phú quý, cây kim tiền sẽ mang đến tài lộc, sung túc cho gia chủ. Cây kim tiền có danh tiếng tốt nhờ những chiếc lá giống như đồng xu giúp chúng trở thành một thỏi nam châm hút tiền vàng cực tốt. Loại cây mọng nước này cũng rất dễ chăm sóc và không cần tốn nhiều công sức. Bạn chỉ cần tưới đẫm nước và tránh để dưới ánh nắng trực tiếp.

    Cũng giống như cây lưỡi hổ, kim tiền rất khó ra hoa. Vì vậy, nếu cây kim tiền trong nhà bạn ra hoa, đây là một điềm lành cho gia đình. Hoa kim tiền có màu trắng, hình trụ dài mọc từ gốc lên, trên hoa có các nếp hoa văn uốn lượn tinh tế. Cây kim tiền ra hoa sẽ mang lại tài lộc gấp đôi cho gia chủ trong năm tới. Bạn nên trồng loại cây này vào năm mới hoặc làm quà tặng Tết.

    Cây thiết mộc lan

    Thiết mộc lan là một loài cây thân gỗ nhiều lá với sức sống bền bỉ. Bạn chỉ cần cắm 1 cành nhỏ xuống đất cũng có thể mọc thành một cây lớn. Nhờ tán lá xanh mướt, vươn dài, cây thiết mộc lan giúp cung cấp oxy và phủ xanh không gian sống cho gia đình. Bên cạnh đó, theo phong thủy, khi thiết mộc lan ra hoa thì sắp tới gia chủ sẽ có nhiều niềm vui, bình an và tài lộc.

    Hoa của cây thiết mộc lan có màu trắng hoặc nâu tím, mọc thành từng chùm to dài và có mùi hương thơm dịu nhẹ, giúp nhà cửa luôn thơm tho, gia chủ duy trì tinh thần thoải mái, an nhiên. Thiết mộc lan hiếm ra hoa nhưng khi nở lại lâu tàn, chúng có thể giữ hoa nở trong vòng 2 tháng, thể hiện cho phú quý bền chặt của gia đình.

    Ngọc bích

    Cây cảnh, hoa cảnh, phong thủy cây cảnh

    Ngọc bích (ngọc ngân) cũng là cây cảnh được nhiều người ưa thích. Cây cảnh này càng trồng lâu thì lá và thân càng mập mạp, phát triển thành cây cổ thụ bonsai, hình dáng độc đáo.

    Để cây cảnh này ra hoa cũng rất khó, phải trồng một thời gian lâu và khi 1 mùa hoa kết thúc để đến vụ tiếp theo cũng đợi vài năm.

    Do hiếm khi ra hoa nên người xưa cho rằng, cây cảnh ngọc bích nở hoa là điềm lành, những điều tốt đẹp sắp xảy ra trong gia đình.

    Mùa hoa của cây cảnh này không xác định, có thể có mùa hạ, mùa thu và mùa đông, thời gian ra hoa sau mỗi đợt hoa dài hơn, có thể kéo dài vài tháng.

    Nếu muốn cây cảnh này nở hoa, trước tiên chúng ta phải nhớ thay chậu mỗi năm một lần để đảm bảo đất tơi xốp và đủ chất dinh dưỡng.

    Đất trồng trong chậu phải khô ráo, tưới nước kỹ, môi trường sống thông thoáng, nửa tháng tưới phân hữu cơ loãng một lần có thể khiến cây dễ ra hoa hơn.

    1 cây cảnh ra hoa là điềm báo tai họa

    Tre là loài cây quen thuộc với hầu hết mọi người và cũng nhiều người trồng tre trúc trong vườn nhà. Tuy nhiên, loài cây này rất quen thuộc nhưng lại hiếm người thấy tre nở hoa.

    Nhưng tre nở hoa đối với người xưa lại không phải nở hoa. Người xưa cho rằng: “Tre trúc nở hoa, ắt có tai họa”.

    Vì sao lại có nhận định như vậy? Lý do chính là tre sẽ khô héo và chết sau khi ra hoa, kết trái. Nhiều sách ghi lại, tre thay rễ 60 năm 1 lần và khi thay rễ là phải sinh hoa, sinh hoa là phải kết trái, kết trái là phải khô héo.

    Hơn nữa, phương thức sinh sản của tre chủ yếu là sinh sản vô tính bằng bộ rễ. Toàn bộ khu rừng tre trúc có thể được lai tạo từ một ngọn tre duy nhất, điều này cũng khiến toàn bộ khu rừng trúc có cùng độ tuổi. Vì vậy, một khi mùa hoa đến, toàn bộ rừng tre sẽ chết.

    Mọi người đều mong cuộc sống như mùa xuân trăm hoa đua nở, hương thơm ngào ngạt đất trời. Sự sống của thực vật đại diện cho sự kế thừa của cuộc sống và một tương lai đầy hy vọng.

    Do đó, không ai thích trong vườn nhà mình có sự chết chóc, mất sự sống, hy vọng. Trong khi tre lại chỉ nở hoa 1 lần trong đời, nở hoa có nghĩa là tàn đời. Nên người xưa cho rằng, tre nở hoa là báo hiệu tai họa có thể xảy ra với gia đình.

  • Bà nội vừa mất, bác dâu khóc lụt nhà khiến ai cũng xót xa. Đến khi hạ huyệt bác quỳ xuống xin giữ lại chiếc áo của bà làm kỷ niệm nhưng tâm địa phía sau khiến cả nhà sởn gai ốc

    Đúng là ở đời nhiều chuyện khó tin. Bác dâu tôi là người đã gây sốc cho cả họ vì trở mặt nhanh như bánh tráng, lộ bản chất thật khiến ai cũng bất ngờ y như câu “biết người biết mặt không biết lòng”.

    Bác trai tôi gần 40 tuổi mới lấy vợ. Vì ế mãi không có ai để ý nên cả họ xúm vào mai mối cho bác. Kén lên kén xuống cuối cùng cũng có người chịu theo bác về làm dâu, nhưng người này lại qua một đời chồng và có một đứa con riêng.

    Vốn tính hiền lành nên bác trai tôi chẳng chê bai gì cả. Gặp nhau vài lần nói chuyện thấy ổn thì bác tôi kêu ông bà đi hỏi vợ luôn. Đám cưới tuy qua loa nhưng cũng đủ thủ tục, và hôm ấy là lần đầu tiên tôi biết mặt bác dâu.

    Lúc đó, tôi còn nhỏ nên chỉ nhớ bác dâu mặc áo dài trông cũng đẹp. Bác cười rất nhiều, thân thiện với mọi người xung quanh. Con gái riêng của bác hơn tôi 1 tuổi, bác còn nhờ tôi qua lại thường xuyên chơi với chị ấy cho vui.

    Ai cũng khen bác dâu tôi khéo léo, cả việc ăn nói lẫn cư xử. Cưới được hơn 1 năm thì bác dâu sinh được một bé trai, ông bà nội mở tiệc ăn mừng đãi cả làng.

    Tôi rất thích sang nhà ông bà nội chơi vì bác dâu nấu ăn ngon. Cứ ở lại ăn cơm là bác nấu toàn món hấp dẫn, xong còn cho tôi ăn kem nữa. Sống cùng bác trai bao năm chưa bao giờ bác dâu bị ai nói xấu cái gì, con gái riêng của bác dâu cũng ngoan ngoãn. Cuộc sống gia đình họ rất êm đềm, chẳng ai nghĩ phía sau là kế hoạch toan tính rất tinh vi của bác dâu.

    Từ lúc bà nội ngã bệnh cách đây 2 năm, bác dâu là người chăm sóc bà nhiều nhất. Bác nấu cháo, dọn dẹp, tắm rửa cho bà. Nói chuyện tâm sự với bà nữa.

    Có lẽ vì gần gũi với bà nội nhất suốt những ngày tháng cuối đời của bà nên bác dâu biết khá nhiều chuyện. Tuy nhiên bác không hé nửa lời với ai, đặc biệt là “quỹ đen” của bà nội. Bác đã lợi dụng bệnh đãng trí lẩm cẩm của bà để hỏi về số tiền vàng tiết kiệm. Bà nội cũng vô tình tiết lộ cho con dâu biết chỗ cất tài sản cả đời. Và nhờ đó mới có vở hài kịch diễn ra sau đây.

    Hôm bà mất thì cả nhà tôi đang đi xa. Nghe tin dữ lúc nửa đêm xong cả nhà phải mua vé máy bay về vội. Về tới nhà thì bác trai đã lo liệu thủ tục lễ tang xong xuôi, bác dâu thì khóc rầm rĩ khiến ai cũng không cầm được nước mắt.

    Khoảng thời gian tiếp khách đến viếng, bác dâu còn ngất lên ngất xuống khiến bao người ái ngại. Làng xóm nói bà tôi có phúc nên rước được con dâu hiền thảo, tốt bụng tử tế, có hiếu với mẹ chồng đến tận lúc bà lâm chung.

    Tang sự xong xuôi thì con cháu trong nhà chung tay cùng dọn dẹp đồ bà nội để lại. Không có màn phân chia tài sản vì ông nội vẫn còn sống, nhưng mọi người trong nhà đều thắc mắc là bà có nhiều trang sức như thế sao không để lại cho các con cháu thứ gì. Mẹ tôi là con gái ruột mà cũng chỉ có mỗi bộ dây chuyền với nhẫn bà cho từ hồi cưới. Trước lúc bà mất, mẹ có hỏi chuyện tài sản nhưng bà lẫn quá nên chẳng nói được gì.

    Ông nội chỉ đạo con cháu bỏ hết đồ đạc bà từng dùng khi còn sống. Tuy nhiên bác dâu đòi cất riêng một chiếc áo khoác dạ của bà, nói là “giữ làm kỉ niệm”.

    Cả nhà xúc động ngưỡng mộ bác dâu lắm, vì tưởng bác thương bà nội đến mức muốn giữ lại đồ cũ của bà. Ai ngờ đâu mục đích của bác khác hẳn. Nếu tôi không vô tình nghe thấy cuộc đối thoại của bác với con gái riêng thì sự thật về chiếc áo khoác chẳng bao giờ được phơi bày.

    Hôm cả họ kéo sang nhà ông nội làm cơm cúng tuần cho bà thì mẹ con tôi cũng sang phụ giúp nấu nướng. Đang nhặt rau thì buồn vệ sinh nên tôi chạy vào trong nhà. Đi ngang qua phòng của bác dâu, tôi thấy cửa he hé để lọt ra tiếng bác đang thì thầm với con gái riêng.

    – Đây cầm cất lên phòng hộ mẹ, nhớ giấu kỹ vào. Mấy hôm bố mày cứ sai việc mẹ nên bận chưa kịp giấu. Cất ngay đi không lộ ra là chết đấy. Mẹ hỏi mãi bà ấy mới khai ra chỗ giấu vàng, tưởng được nhiều ai dè có mỗi mấy chỉ giấu trong cái áo rách. Thôi vậy cũng đủ cho mày làm của hồi môn sau này lấy chồng. Đợi ông già kia mất nốt thì mẹ sẽ dụ bố mày chia tài sản. Xong xuôi thì mấy mẹ con mình chuyển lên thành phố sống, chứ mẹ không muốn ở mãi với cái người dốt nát kia.

    Hóa ra bác dâu đã lên kế hoạch tỉ mỉ từ lúc chưa lấy bác trai tôi làm chồng. Người phụ nữ này chỉ muốn nhắm vào tài sản của ông bà nội tôi chứ vốn dĩ không yêu thương gì người chồng tội nghiệp.

    Tôi nghe cuộc nói chuyện bí mật của mẹ con bác xong mà bàng hoàng. Vậy nghĩa là bác dâu lén lấy cắp số vàng tiết kiệm của bà nội, rồi tiếp tục khoác bộ mặt tử tế giả tạo để chờ ông nội tôi qua đời nốt? Uổng phí tình cảm yêu mến mọi người dành cho bác dâu bấy lâu. Bác ấy thâm sâu hơn tôi tưởng rất nhiều. Nếu cả nhà biết tâm địa thật của bác thì mọi chuyện sẽ xảy ra như thế nào nhỉ?…

  • Người xưa có câu: ‘Không sợ cóc vào nhà, nhưng sợ ba cái cây đứng trước cửa’. Câu này có nghĩa là gì và ba cây này là gì?

    Người xưa lưu truyền rất nhiều câu tục ngữ, và những câu nói tưởng chừng giản dị này lại ẩn chứa những triết lý nhân sinh sâu sắc. Trong số đó, câu tục ngữ “Không sợ cóc vào nhà, chỉ sợ ba cây đứng trước cửa” phản ánh sống động sự hiểu biết độc đáo của người xưa về môi trường sống.

    Vậy, câu tục ngữ này thực sự có ý nghĩa gì? Và nó ám chỉ cụ thể đến ba loại cây nào? Hãy cùng khám phá những bí ẩn của nó và xem liệu nó có hợp lý không.

    1. “Tôi không sợ cóc vào nhà, nhưng tôi sợ ba cái cây đứng trước cửa nhà tôi”

    Có một câu nói dân gian rất đáng suy ngẫm: “Không phải con cóc vào nhà đáng sợ, mà là ba cây trước cửa”. Câu tục ngữ tưởng chừng đơn giản này thực chất ẩn chứa những triết lý sâu sắc về cuộc sống và phong thủy. Tuy có hình dáng xấu xí, nhưng trong văn hóa truyền thống, cóc được coi là loài vật mang lại may mắn, thịnh vượng, và họa tiết đồng xu trên lưng cóc là biểu tượng của sự giàu sang. Người xưa có câu “nguyệt nguyệt cung”, gắn liền với danh lợi, thể hiện ý nghĩa tốt lành của nó.

    phong thuỷ nhà, cây kiêng kị trồng trước cửa

    Cấm kỵ “ba cây trên cửa” thực ra lại phù hợp với bản chất của phong thủy kiến ​​trúc truyền thống – nếu trước cửa có ba cây, tạo thành “năng lượng tiêu cực ùa về phía cửa”, sẽ cản trở dòng chảy năng lượng trong nhà. Rễ cây sẽ phá vỡ sự ổn định của nền móng, và tán cây rậm rạp sẽ ngăn cản dòng năng lượng dương xâm nhập, tạo ra “thế lưỡng nan” tích tụ năng lượng âm.

    Nguyên lý này không phải là không có cơ sở; sách cổ Trung Quốc “Dương trạch sư thư” ghi lại rằng: “Cây đào, cây mận, cây mơ trước cửa mang lại tài lộc và sự tôn kính”. Tuy nhiên, trồng cây không đúng cách có thể tạo ra tình huống “một cây không thể tạo thành rừng, ba cây tạo thành rào cản nghiệp chướng”. Ba cây giống như ba bức bình phong, cản trở dòng chảy tài lộc và tạo ra cảm giác áp bức về mặt tâm lý. Theo quan điểm tâm lý học môi trường hiện đại, cách bố trí này thực sự có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của người ở, gây ra sự lo lắng và bất an khó lý giải. Người xưa coi “tam” là biểu tượng của “sự sung túc”, và việc ba cây đứng cạnh nhau còn ám chỉ đến “tam phạt”, báo hiệu những lời đàm tiếu, tranh chấp và bất ổn trong gia đình.

    Câu tục ngữ này, thông qua phép tương phản, sử dụng biểu tượng may mắn của con cóc để nhấn mạnh điều cấm kỵ của ba loại cây, sử dụng phép ẩn dụ để nâng một hình ảnh cụ thể thành biểu tượng trừu tượng của vận may. Thông điệp cảnh báo của nó vẫn còn giá trị đến ngày nay: bên cạnh việc theo đuổi một môi trường sống thẩm mỹ, chúng ta cũng phải chú ý đến sự hài hòa trong bố cục và dòng chảy năng lượng thông suốt. Suy cho cùng, cách sắp xếp từng viên gạch, từng viên ngói đều liên quan đến sự thịnh suy của vận mệnh gia đình.

    phong thuỷ nhà, cây kiêng kị trồng trước cửa

    2. Điều đó có nghĩa là gì?

    Trước tiên, hãy cùng xem xét vế đầu của câu tục ngữ “Không sợ cóc vào nhà”. Trong văn hóa truyền thống, hình ảnh con cóc giống như hai mặt của một đồng xu, vừa mâu thuẫn vừa thống nhất. Loài lưỡng cư này đóng vai trò kép trong tín ngưỡng dân gian nhờ vẻ ngoài độc đáo: làn da sần sùi và vóc dáng vụng về thường gợi lên hàm ý miệt thị “cóc muốn ăn thịt thiên nga”; nhưng chỉ trong chớp mắt, nó đã biến thành “cóc vàng” ngậm đồng xu trong miệng, sáng lấp lánh trên quầy hàng. Sự biến đổi hình ảnh này giống như một hồ nước dưới ánh trăng, vừa phản ánh những định kiến ​​trần tục vừa thể hiện sự thông thái sáng suốt.

    Truyền thuyết dân gian đã nâng tầm loài vật này thành biểu tượng của sự giàu sang. Những chuỗi đồng xu nhả ra từ miệng cóc dường như nói lên một chân lý muôn đời: giá trị đích thực thường ẩn giấu bên dưới vẻ ngoài thô kệch. Theo quan điểm của nền văn minh nông nghiệp, cóc thực sự là những người bảo vệ đồng ruộng. Chúng miệt mài săn bắt châu chấu, dế mèn và các loài thiên địch khác của mùa màng, đóng góp của chúng không kém gì một người bảo vệ đồng ruộng tận tụy.

    Ở một mức độ sâu hơn, hiện tượng cóc vào nhà thể hiện triết lý sinh thái cổ xưa về “sự hòa hợp giữa con người và thiên nhiên”. Nơi chúng chọn làm nơi cư trú luôn là những nơi có độ ẩm thích hợp và nhiều côn trùng. “Tiếng ếch kêu báo hiệu mưa, tiếng cóc đậu mang lại sự bình yên cho ngôi nhà”. Sự xuất hiện của những sinh vật này giống như một chứng chỉ do thiên nhiên ban tặng, chứng minh sự cân bằng hài hòa của hệ sinh thái địa phương. Trong Phong Thủy, cóc thậm chí còn được coi là phong vũ biểu của “năng lượng đất”, sự hiện diện của chúng thường báo hiệu sự bình an và thịnh vượng cho ngôi nhà và một mùa màng bội thu. Vì vậy, thay vì coi việc cóc vào nhà là điềm gở, thì chính xác hơn nên coi đó là một phước lành xanh tươi mà Mẹ Đất ban tặng.

    phong thuỷ nhà, cây kiêng kị trồng trước cửa

    Ngược lại, vế sau của câu nói “Điều thực sự đáng sợ là sự hiện diện của ba cây trước cổng” lại thể hiện một điều cấm kỵ rõ ràng hơn. Ba loại cây cụ thể được đề cập ở đây có đôi chút khác biệt tùy theo địa phương, nhưng dựa trên truyền thống dân gian và các nguyên tắc phong thủy, chúng chủ yếu bao gồm ba loại sau:
    Ads

    – Loại cây đầu tiên là cây dâu tằm. Từ “dâu tằm” (桑) đồng âm với “tang” (丧), được coi là rất xui xẻo trong văn hóa truyền thống, điều này nhấn mạnh tính biểu tượng của các từ đồng âm. Trồng một cây dâu tằm trước cửa dễ gợi lên sự liên tưởng đến đám tang và những câu nói mang điềm gở khác. Hơn nữa, cây dâu tằm phát triển nhanh và có tán lá rậm rạp, dễ che khuất ánh sáng mặt trời, khiến ngôi nhà tối tăm và ẩm ướt, gây hại cho sức khỏe của gia chủ. Xét về mặt thực tế, mặc dù cây dâu tằm có thể được sử dụng để nuôi tằm, nhưng quả của nó, tức quả dâu tằm, dễ rụng và thối rữa sau khi chín, thu hút côn trùng và không thích hợp để trồng trước cửa.

    phong thuỷ nhà, cây kiêng kị trồng trước cửa

    – Loại thứ hai là cây liễu. Trong văn hóa truyền thống, liễu thường gắn liền với sự chia ly và đau buồn, và phong tục cổ xưa bẻ cành liễu như một cử chỉ tạm biệt càng làm sâu sắc thêm hình ảnh này. Dân gian cho rằng liễu có bản chất âm và dễ thu hút tà ma. Về mặt sinh trưởng, liễu có bộ rễ lan rộng, dễ làm hỏng móng nhà; những cành mềm rủ xuống xào xạc trong gió, tạo ra những tiếng động khó chịu vào ban đêm. Quan trọng hơn, mùa hoa liễu rụng có nguy cơ gây ra các bệnh về đường hô hấp cho người dân, khiến chúng không thích hợp để trồng gần nhà ở.

    phong thuỷ nhà, cây kiêng kị trồng trước cửa

    – Loại thứ ba là cây dương, đặc biệt là loại lá rộng được gọi là “cây dương ma vỗ tay”. Khi lá dương va vào nhau trong gió, chúng tạo ra âm thanh “bụp bụp”, giống như tiếng ma vỗ tay, dễ gây sợ hãi. Dân gian cho rằng âm thanh này thu hút vận rủi. Trên thực tế, cây dương phát triển quá nhanh, gỗ dễ gãy và dễ bị gió mạnh làm gãy, gây nguy hiểm cho an toàn; hơn nữa, lông tơ của cây dương bay có thể gây hỏa hoạn và dị ứng.

    phong thuỷ nhà, cây kiêng kị trồng trước cửa

    Bên cạnh ba cách giải thích phổ biến nhất này, một số vùng còn đưa cây bách và cây bồ đề vào danh sách cây cấm. Cây bách thường được trồng trong nghĩa trang và được cho là mang năng lượng âm mạnh mẽ; cây bồ đề được cho là thu hút các linh hồn âm vì chữ “槐” (hoài) có nghĩa là ma quỷ. Mặc dù những điều cấm kỵ này mang yếu tố mê tín, nhưng chúng cũng phản ánh sự quan sát tỉ mỉ và cân nhắc thực tế của người xưa đối với môi trường sống của họ.

    3. Điều này có hợp lý không?

    Xét về mặt khoa học, những điều kiêng kỵ này thực ra khá hợp lý. Cây dâu tằm, cây liễu và cây dương đều có những vấn đề như ảnh hưởng đến ánh sáng mặt trời, làm hỏng hệ thống rễ của các công trình xây dựng và gây dị ứng. Qua kinh nghiệm sống lâu năm, người xưa đã đúc kết những loài cây không nên trồng trước cửa nhà để cảnh báo thế hệ tương lai tránh những bất tiện và nguy hiểm tiềm ẩn.

    Trong xã hội hiện đại, chúng ta nên xem xét những câu tục ngữ truyền thống này một cách biện chứng. Một mặt, chúng ta nên hiểu các thành phần khoa học của chúng và cân nhắc tác động của chúng đến môi trường sống khi lựa chọn cây trồng cho khu vườn của mình; mặt khác, chúng ta không nên bị ràng buộc quá mức bởi những niềm tin mê tín dị đoan như những điều cấm kỵ đồng âm. Ví dụ, cây dâu tằm là một kho báu; lá của nó có thể được dùng làm thức ăn cho tằm, và quả dâu tằm rất giàu dinh dưỡng. Chỉ cần được trồng đúng vị trí, nó có thể phát huy hết giá trị kinh tế và cảnh quan của mình.

    Bài học lớn nhất mà câu tục ngữ này dạy chúng ta là môi trường sống có liên quan mật thiết đến chất lượng cuộc sống. Thiếu kiến ​​thức khoa học hiện đại, tổ tiên chúng ta đã tích lũy được kho tàng trí tuệ quý báu về cuộc sống thông qua sự quan sát và trải nghiệm tỉ mỉ. Ngày nay, khi xây dựng những ngôi nhà đẹp, chúng ta không chỉ cần tiếp thu tinh hoa văn hóa truyền thống mà còn phải kết hợp nó với công nghệ hiện đại để tạo ra một môi trường sống thực sự lành mạnh, thoải mái và bền vững.

    Tóm lại, câu tục ngữ “Không phải cóc vào nhà đáng sợ, mà là ba cây đứng trên cửa” không chỉ phản ánh văn hóa nhà ở truyền thống mà còn thể hiện sự thấu hiểu sâu sắc về sự hòa hợp giữa con người và thiên nhiên của người xưa. Câu tục ngữ này nhắc nhở chúng ta rằng khi cải tạo môi trường, chúng ta phải tôn trọng quy luật tự nhiên và ưu tiên tính thực dụng để tạo ra một không gian sống thực sự.

  • Ra tòa kết thúc cuộc hôn nhân 7 năm, vừa rời khỏi cổng, một cuộc điện thoại gọi đến khiến tôi không còn chốn nương tựa

    Tôi và chồng vừa ra tòa sáng nay, kết thúc 7 năm hôn nhân bằng một tờ giấy ly hôn có chữ ký của hai người.

    Chúng tôi ly hôn trong sự mệt mỏi nhiều hơn là oán hận. Những ngày tháng cuối, anh ấy thường xuyên đi sớm về khuya, ăn cơm cũng không nói nổi một câu tử tế. Tôi thì cáu gắt, lạnh lùng, đóng cửa phòng mỗi tối. Giữa chúng tôi không có người thứ ba, không ai đánh ghen, chỉ là sống cùng nhau mà như 2 người xa lạ, đến một ngày tôi đề nghị ly hôn, anh gật đầu đồng ý, thế là cả 2 đưa nhau ra tòa. Chẳng có nhiều lưu luyến, cứ như thể việc này sớm muộn gì cũng tới, chỉ là ai lên tiếng trước mà thôi.

    Anh nói sẽ chuyển cho tôi 3 tỷ, không gọi là chia tài sản, mà là một khoản bù đắp cho những năm tháng đã qua. Tôi không hỏi thêm, 3 tỷ với tôi là đủ để bắt đầu lại một cuộc sống mới không lệ thuộc.

    Tòa xử nhanh, tôi bước ra khỏi phòng mà nhẹ lòng đến lạ. Chồng cũ đưa mắt nhìn tôi lần cuối rồi quay lưng đi thẳng. Tôi nghĩ thế là hết.

    Nhưng vừa ra khỏi cổng tòa án, điện thoại đã reo, là em trai tôi gọi.

    Tôi vừa nhấc máy, nó đã hỏi ngay: “Chị ly hôn xong chưa? Nhận được bao nhiêu rồi? Có thể đòi thêm không? Cái nhà bên anh rể vẫn đứng tên hai người, đòi chia đôi đi. Căn nhà đó giờ bán vội cũng được hơn chục tỷ, anh rể không muốn bán thì cũng phải trả chị 5 tỷ, đòi được bao nhiêu thì chị phải đòi nhé, không là sau này hối hận đấy”.

    Ra tòa kết thúc cuộc hôn nhân 7 năm, vừa rời khỏi cổng, một cuộc điện thoại gọi đến khiến tôi không còn chốn nương tựa- Ảnh 1.

    Ảnh minh họa

    Tôi nghe tiếng em trai mà chẳng biết nên khóc hay cười. Em trai không hỏi tôi có buồn không? Chỉ hỏi tôi đòi được bao nhiêu tiền? Cứ tưởng vì em ấy quan tâm tới tương lai của tôi, không ngờ em lại tiếp: “Em đặt cọc mua nhà rồi, thiếu khoảng 2 tỷ, chị cho em mượn nhé”.

    Tôi tắt máy giữa chừng, không muốn nói gì thêm. Ngồi vào xe taxi, tôi đưa mắt nhìn qua cửa kính, phố xá nhộn nhịp, mọi người hối hảm chỉ có tôi là cảm thấy chông chênh lạ thường.

    Tôi chưa bao giờ tính toán với ai. Trong suốt cuộc hôn nhân, tôi cũng không đòi hỏi gì ở chồng. 3 tỷ kia là anh chủ động đưa, không cần tranh giành. Tôi nghĩ mình đủ mạnh mẽ rồi, thế mà không ngờ đứa em trai duy nhất của tôi, người mà tôi nghĩ sau ly hôn, có thể về ở cùng một thời gian để tìm hướng đi mới cho bản thân, lại coi tôi như cây ATM sẵn tiền để rút.

    Tôi lục lại trong đầu bao nhiêu lần mình giúp nó, nào là cho tiền cưới vợ, mua xe máy, rồi những lần nó thất nghiệp, tôi chuyển khoản không cần hỏi lại. Bây giờ, nó không hỏi han một câu, chỉ nghĩ tôi có tiền thì phải cho nó.

    Tôi biết kiểu này mình không thể về nhà bố mẹ đẻ ở được, vì sẽ chạm mặt em trai, sẽ bị em ấy trách móc hoặc đòi hỏi đến khi đưa tiền. Tôi không biết có nên đưa tiền cho em trai để được yên ổn hay giữ tiền đó để lo cho bản thân?

  • Bì lợn – tưởng bỏ đi nhưng lại là ‘thần dược’ với sức khỏe

     

     

    Thành phần dinh dưỡng của bì lợn

    Bài viết trên website Bệnh viện Đa khoa Vinmec được tư vấn chuyên môn bởi BS Võ Hà Băng Sương, khoa Khám bệnh và Nội khoa – Bệnh viện Đa khoa Quốc tế Vinmec Phú Quốc cho biết, protein ở bì lợn chủ yếu là keratin, elastin và collagen hợp thành.  Gelatin và collagen tương tự xi măng để gắn kết các tế bào thành mô cơ thể vững chắc.

    Khám phá thêm

    Mua vitamin và thực phẩm chức năng

     

    Da, lông, tóc, thịt, xương và mô liên kết đều cần phải có chất cốt giao này để gắn kết lại. Vì thế, các thành phần dinh dưỡng trong bì lợn rất tốt cho da, gân, xương, tóc. Nó còn được những người có vấn đề về xương khớp “dung nạp vào cơ thể” với hy vọng là thêm chất keo bôi trơn các khớp, từ đó giúp việc vận động trở nên dễ dàng hơn. Bì lợn không chỉ nhiều mà còn rất đa dạng các loại protein.

     

    Ít Carbohydrate: Thực phẩm ít carbohydrate là cơ hội tốt hơn để bạn giảm cân. Bì lợn chứa rất ít carbohydrat, gần như là 0%. Vì vậy ăn bì lợn không gây tăng đường huyết. Chất béo từ bì lợn làm no lâu, nên đây có thể là thành phần được cân nhắc bổ sung vào chế độ ăn kiêng.

    Hàng tạp hoá

     

    Khám phá thêm

    Sức khỏe

    Mua vitamin và thực phẩm chức năng

    Bì lợn chứa cùng một loại chất béo như trong dầu ô liu: 43% là chất béo không bão hòa, trong đó phần lớn là axit oleic. Axit oleic là chất béo tự nhiên được tìm thấy trong các loại dầu động vật và thực vật khác nhau, bao gồm cả dầu ô liu. Vì vậy ăn chất béo vừa đủ trong bì lợn mang lại lợi ích đối với sức khỏe.

    Bì lợn – tưởng bỏ đi nhưng lại là ‘thần dược’ với sức khỏe.

    Bì lợn chứa nhiều natri: Natri có lợi cho các hệ thống quan trọng của cơ thể con người. Natri giúp điều chỉnh sự hấp thụ glucose cũng như lượng chất lỏng trong cơ thể, cải thiện chức năng não, duy trì trái tim khỏe mạnh, loại bỏ carbon dioxide dư thừa cũng như duy trì sức khỏe làn da.

    Tác dụng của bì lợn với sức khỏe

    Bài viết trên Báo Sức khỏe & Đời sống chỉ ra, từ thời nhà Đường (Trung Quốc), hầu hết các thành viên trong hoàng thất đều được đầu bếp trong cung lên thực đơn và phục vụ một lượng bì lợn vừa đủ để cung cấp dinh dưỡng và làm đẹp đều đặn. Bì lợn là món ăn quý như một vị thuốc bổ, đặc biệt có tác dụng bổ âm. Phụ nữ nên ăn thường xuyên món này với số lượng phù hợp có tác dụng giữ ẩm cho làn da, làm cho tóc sáng bóng, giảm lão hóa, làm mờ các vết nhăn nheo trên da.

    Bên cạnh đó, bì lợn còn có tác dụng quan trọng công dụng lớn đến sức khỏe sinh lý, giúp tăng cảm giác ham muốn, cải thiện chất lượng và khả năng tình dục. Các nhà khoa học hiện đại phát hiện ra rằng những người ăn lượng vừa đủ bì lợn thường xuyên có tác dụng chống lão hóa và chống ung thư hiệu quả.

    Bì lợn chứa một lượng lớn collagen, có thể làm chậm sự lão hóa của các tế bào cơ thể. Đặc biệt là những người bị nhiệt, xuất hiện đau họng, sốt tắc mạch. Bề dày, cấu trúc và chức năng của da lợn tương đối giống da người. Các ngành da liễu và mỹ phẩm đã khai thác ưu điểm này của da lợn để nghiên cứu tìm hiểu tác dụng của tia cực tím trên da và quá trình lên sẹo của vết thương, đắp lên vết bỏng phòng chống nhiễm trùng trong khi chờ cấy ghép.

    Ngoài ra, bì lợn cũng có tác dụng chữa bỏng hiệu quả. Khi bị thương, dùng da ếch thường bám chắc vào vết thương, co kéo làm hở vết thương, tạo khoảng trống để vi khuẩn xâm nhập gây nhiễm trùng thứ phát. Trong khi đó, băng sinh học từ trung bì da lợn còn tươi có tính chất xốp, đàn hồi, có độ thấm, thoát dịch tốt, được chế tạo với độ dày thích hợp, cản trở sự xâm nhập và phát triển của vi khuẩn khiến vết thương không nhiễm trùng và mau lành hơn hẳn.

    Trị thương hàn nóng sốt, đau trong, bụng đầy tức, người cảm thấy bứt rứt khó chịu: Đu đủ xanh còn non hạt bên trong còn trắng, gọt vỏ bỏ ruột, chẻ làm tư, rửa sạch để ráo.  Da heo cạo lông rửa sạch, cắt miếng vuông vừa ăn. Ninh  da heo khoảng 1 tiếng đồng hồ cho nhừ rồi bỏ đu đủ vào nấu tiếp, khi nào thấy hai thứ chín mềm, nêm gia vị vừa ăn. Tuần ăn 3 lần, ăn 3 tuần, khi nào thấy bệnh đỡ thì ngừng ăn.

    Trên đây là những tác dụng của bì lợn với sức khỏe. Các bà nội trợ đừng quên thỉnh thoảng chiêu đãi gia đình một số món ăn ngon từ bì lợn như cơm tấm bì hoặc nấu món thịt đông, nem chạo.

     

  • Chồng c/ặp b/ồ với thư kí trẻ xinh đẹp, còn đưa gi//á 1 tỷ é//p vợ l//y hô/n không ngờ vợ “OK” luôn và gói ghém quần áo. Nhưng cả 2 không thể nào ngờ người vợ đang âm thầm làm chuyện độ//ng tr//ời phía sau..

    Chồng c/ặp b/ồ với thư kí trẻ xinh đẹp, còn đưa gi//á 1 tỷ é//p vợ l//y hô/n không ngờ vợ “OK” luôn và gói ghém quần áo. Nhưng cả 2 không thể nào ngờ người vợ đang âm thầm làm chuyện độ//ng tr//ời phía sau… Đàn bà một khi đã bị dồn đến đường cùng thì…

    5 năm trước, Minh từng nói với vợ: “Anh chỉ cần em tin anh. Dù ngoài kia bao nhiêu người đẹp, anh vẫn chỉ có mình em.” Nhưng chỉ 5 năm sau câu nói đó, Ly – người phụ nữ từng hết lòng vì gia đình – phát hiện chồng ng/oại tì/nh với chính cô thư ký mới tuyển, kém cô 8t, trẻ trung, khéo léo và quyến rũ…

    Tối hôm ấy, Ly đã nấu sẵn bữa cơm tươm tất, định bụng sẽ nhẹ nhàng nói chuyện với chồng, mong anh dừng lại trước khi quá muộn. Nhưng khi Minh bước vào nhà, mùi nước hoa lạ từ áo anh khiến cô không nói được lời nào. Anh thản nhiên ngồi xuống ghế, rót ly nước rồi nói lạnh như thép: “Anh nghĩ, chúng ta nên dừng lại. Anh sẽ cho em 1 tỷ đồng, xem như bù đắp. Em ký đơn đi.”

    Ly sững sờ. Người đàn ông từng nói sẽ “bảo vệ em cả đời” giờ lại ra giá cuộc hôn nhân như một món hà//ng rẻ t//iền. “Một tỷ… để mua lại sự ph/ản b/ội à?” – Ly cười nhạt, ánh mắt rớm nước. “Không, là để giải thoát cho cả hai.” – Minh đáp gọn, rút ra tờ giấy ly hôn đã chuẩn bị sẵn. Ly im lặng rất lâu. Rồi bất ngờ, cô mỉm cười dịu dàng: “Được thôi. Em đồng ý. Ký ở đâu?”
    Minh ngẩn ra – anh tưởng cô sẽ khóc lóc, níu kéo.
    Nhưng không. Cô chỉ đứng dậy, vào phòng gói ghém quần áo, vài tấm ảnh cưới và tờ sổ tiết kiệm nhỏ. Sáng hôm sau My dắt con gái nhỏ đi không quên gửi lại Minh 1 câu: “Cảm ơn anh đã rõ ràng. Chúc anh hạnh phúc bên người mới.” Cánh cửa khép lại, Minh thở phào. Anh nghĩ mình vừa “thắng” một trận lớn.
    Nhưng Đàn bà một khi đã bị dồn đến đường cùng thì…

    Hai tháng sau ly hôn.
    Tin tức lan nhanh như gió: Minh sắp cưới cô thư ký trẻ — tên Hân. Cả công ty xì xào, bảo Ly “ngu ngốc”, “bị đá mà vẫn nhẹ nhàng”. Nhưng chẳng ai biết, trong thời gian im lặng ấy, Ly không chỉ khóc… mà đang chuẩn bị một cú phản công khiến cả Minh lẫn Hân không bao giờ ngờ tới.

    Ly từng là kế toán trưởng công ty của Minh suốt 8 năm. Toàn bộ sổ sách, hợp đồng, dòng tiền — cô nắm rõ như lòng bàn tay. Trước khi rời đi, cô đã lặng lẽ chép lại toàn bộ dữ liệu kế toán và gửi đơn tố cáo ẩn danh đến cơ quan thuế. Bởi chính Minh – người luôn khoe “làm ăn sạch” – đã lập hàng loạt công ty “ma” để trốn thuế và rửa tiền.

    Ngày Minh nhận cuộc gọi từ cơ quan điều tra, mặt anh tái nhợt. Cổ phiếu công ty rơi thẳng đứng, đối tác lần lượt rút vốn. Cô thư ký trẻ, người từng ôm anh nũng nịu mỗi tối, giờ hoảng loạn bỏ trốn khi nghe tin công ty sắp bị phong tỏa tài sản.

    Còn Ly?
    Cô bình thản đứng nhìn tòa nhà trụ sở bị niêm phong từ xa. Ánh nắng buổi sớm chiếu lên khuôn mặt hiền lành ấy, nhưng trong đôi mắt cô là một sự bình tĩnh đến đáng sợ.

    Ba tháng sau, Ly mở một công ty nhỏ chuyên tư vấn tài chính. Khách hàng đầu tiên của cô là chính những đối tác cũ của Minh. Họ từng đánh giá thấp người phụ nữ “chỉ biết làm kế toán”, nhưng giờ lại ngạc nhiên vì sự bản lĩnh, hiểu biết và điềm tĩnh đến lạnh lùng của cô.

    Một buổi chiều, Minh – tiều tụy, râu mọc lởm chởm – tìm đến văn phòng Ly. Anh ngập ngừng:
    — Anh… xin lỗi. Anh không ngờ…

    Ly chỉ nhìn anh, khẽ cười:
    — Em cũng không ngờ. Nhưng cảm ơn anh, nếu không có cú ngã đó, em chẳng bao giờ biết mình mạnh đến thế.

    Rồi cô quay đi, khép nhẹ cánh cửa.
    Bên ngoài, hoàng hôn đỏ rực. Một chương mới của đời cô bắt đầu – không cần đàn ông, không cần tiền bạc của ai.

    Bởi đàn bà, một khi đã bị dồn đến đường cùng… họ không chỉ đứng dậy, mà còn biết bay.

  • Đ-êm nào con gái cũng gọi về nhà khóc bảo mẹ đến đón con về đi, sáng hôm sau 2 vợ chồng tôi lên tận nơi xin đón con gái về ở cữ

    Đêm nào cũng vậy, khoảng 2 – 3 giờ sáng, tôi lại nhận được cuộc gọi của con gái. Nó vừa sinh được 10 ngày, đang ở nhà chồng để ở cữ. Trong điện thoại, giọng con hoang mộc:

    – “Mẹ ơi, con mệt lắm… con sợ lắm… mẹ đến đón con về với mẹ đi, con không chịu nổi nữa đâu…”

    Mỗi lần nghe xong, tim tôi như bị ai cắt từng khúc, nhưng nhìn chồng, ông chỉ thở dài:

    – “ Hủy bà chịu đựng khó khăn. Con gái đi lấy chồng rồi, đừng làm khó bên thông gia. Ở cữ thì phải kiến ​​khem, không khóc cũng là chuyện thường.”

    Tôi yên tĩnh. Nhiều đêm liền, điện thoại réo lên, con suốt như trải rồng, tôi cũng ngồi ôm trả tiền theo, nhưng không sảng khoái vì sợ mang tiếng ồn.

    Sản phẩm chăm sóc

     

    Cho đến sáng hôm đó, tôi không chịu nổi nữa. Tôi gọi chồng dậy, nói dứt khoát:

    – “Hôm nay phải lên tận nơi. Nếu thông gia không cho, tôi cũng sẽ nhận được.”

    Hai vợ chồng em chạy xe hơn 30 cây số đến nhà thông gia. Nhưng vừa đến cổng, tôi đã tìm thấy một cảnh tượng sảng khoái, hoàng kim mặt mũi, chất lịm xuống sân .

    Ngay giữa sân, hai cái quan tài thiết song , trên bàn thờ ngút khói hương, yên tĩnh tang não vọng ra.

    Chồng tôi chạy ngựa bồi tôi dậy, nhìn vào rồi bốc lên:

    – “Trời ơi… con ơi!”

    Thì ra, con gái tôi đã mất trong đêm vì băng huyết, nhưng gia đình chồng không chuyện điện thông báo cho bố mẹ vợ . Cuối cùng, bên cạnh quan tài con gái tôi, còn có một cái quan tài bé nhỏ phủ khăn trắng — chính là cháu ngoại mới lọt vào lòng, chưa kịp đặt tên.

    Tôi hét lên, lao vào ôm quan tài con, ngữ giọng:

    – “Con gọi mẹ bao nhiêu lần… Sao mẹ không đến đáp ứng để cứu con… Sao chúng nó lại bình tĩnh kiếm tìm như thế này hả trời!”

    Người làng xung quanh xì xào:

    – “Đêm qua sản phụ đòi đi viện mà nhà chồng nhất quyết định giữ, bảo vệ kỵ binh không được bước ra ngoài khi chưa đầy tháng. Đến lúc nguy kịch thì mất mất rồi…”

    Khóa học online

     

    Cả người tôi rụng rời. Phần chết trân quý, còn lại thông gia thì né tránh.

    Nhìn hai chiếc quan tài song giữa sân, tôi thấy trời đất quay cuồng. Tất cả chỉ vì những hủ tục mù quáng, chỉ vì tàn bạo của nhà chồng, mà con gái và cháu ngoại tôi đã phải chết tức tưởi…

  • Trước khi cưới, tôi bỏ tiền ra mua 1 căn hộ với 3 phòng ngủ. Chồng sắp cưới nói: “Để lại 2 phòng cho bố mẹ anh ở”. Tôi cư//ời kh///ẩy rồi nói một câu khiến anh ta t//ái m//ặt…

    Trước khi cưới, tôi bỏ tiền ra mua 1 căn hộ với 3 phòng ngủ. Chồng sắp cưới nói: “Để lại 2 phòng cho bố mẹ anh ở”. Tôi cư//ời kh///ẩy rồi nói một câu khiến anh ta t//ái m//ặt…

    Tôi là Mai, 30 tuổi, nhân viên tài chính của một công ty nước ngoài. Sau gần 10 năm làm việc, tôi dành dụm đủ tiền để mua một căn hộ mới – không quá sang trọng, nhưng đủ rộng rãi với 3 phòng ngủ, một phòng khách và ban công hướng nắng. Đó là ước mơ tôi theo đuổi suốt tuổi trẻ, một tổ ấm của riêng mình, không phụ thuộc vào ai.

    Khi tôi chia sẻ niềm vui ấy với Tuấn – bạn trai sắp cưới, anh chỉ nói gọn lỏn:

    – Ừ, cũng được. Nhà to thế này, cưới xong có chỗ cho bố mẹ anh ở cùng luôn.

    Lúc đó tôi chỉ cười trừ, nghĩ anh nói đùa. Nhưng vài ngày sau, khi cùng nhau đi xem lại căn hộ, anh đứng giữa phòng khách, chỉ tay nói như ra lệnh:

    – Phòng này anh với em ở. Hai phòng kia thì một cho bố mẹ anh, một cho khách. Bố mẹ anh già rồi, anh không muốn họ ở quê nữa.

    Tôi thoáng sữ//ng s//ờ. Căn hộ này là do tôi tự mua, đứng tên tôi, t/rả g//óp cũng bằng tiền tôi làm ra. Anh chưa góp một đồng, vậy mà đã tự cho mình quyền “phân chia” phòng như chủ nhà.

    Tôi hỏi lại:

    – Nghĩa là sau khi cưới, bố mẹ anh sẽ ở đây luôn?
    Anh gật đầu, nói với vẻ rất tự nhiên:

    – Ừ, ở chung cho vui, tiện chăm cháu sau này. Mẹ anh cũng thích thành phố lắm.

    Tôi nhìn anh, bình tĩnh nhưng trong lòng bắt đầu thấy lạnh:

    – Nhưng đây là căn hộ em mua, anh không hỏi ý em mà đã quyết định thế à?

    Tuấn cau mày:

    – Em đừng tín/h to/án quá. Cưới nhau rồi thì tài sản của em cũng là của anh. Chúng ta là vợ chồng, phải biết chia sẻ chứ.

    Câu nói ấy khiến tôi như bị dội gáo nước lạnh. Tình yêu 3 năm, bao kỷ niệm, bỗng trở nên nặ/ng n/ề. Tôi nhìn anh, khẽ cười, nhưng trong nụ cười ấy đầy chu//a ch//át. Tôi đáp lại một câu khiến anh phá//t đi//ên…

    Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng chậm rãi nhưng dứt khoát:

    – Ừ, nếu đã là “tài sản của chung”, thì anh góp phần nào? Anh định mang cái miệng đến chia à?

    Tuấn sững lại, mặt đỏ gay. Tôi vẫn nói tiếp, từng lời rõ ràng:

    – Căn hộ này tôi làm việc mười năm mới mua được. Anh chưa bỏ ra một đồng, giờ còn muốn mang bố mẹ lên ở cùng? Nếu anh muốn báo hiếu thì mua nhà riêng cho họ, tôi không cấm. Nhưng nhà này – là của tôi, không phải “của anh cho vui”.

    Anh gằn giọng:

    – Mai, em đừng có thái độ như vậy! Cưới về rồi em phải thay đổi, phụ nữ sống phải biết nhún nhường!

    Tôi mỉm cười, lần này nụ cười hoàn toàn lạnh:

    – Nhún nhường thì có, nhưng là với người xứng đáng. Còn nếu anh chỉ xem tôi là cái ví biết đi, thì tốt nhất – mình dừng ở đây.

    Tuấn đờ người, không nói nổi lời nào.

    Tôi cầm túi xách, mở cửa bước ra ngoài, nói nốt câu cuối cùng trước khi khép lại mọi thứ:

    – Nhà này, em mua để sống yên, không phải để làm dâu tập thể. Nếu anh cần chỗ cho bố mẹ anh, hãy mua một căn khác. Bằng tiền của anh.

    Cánh cửa khép lại, phía sau là tiếng gọi với đầy tức tối của Tuấn – còn tôi, bước đi mà không ngoảnh lại. Trong lòng, thay vì tiếc nuối, chỉ có một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ: hóa ra, may mắn nhất của đời người đôi khi là nhận ra sớm kẻ không xứng đáng để gắn bó cả đời.

  • Đã gần 60 tu:ổ;i nhưng sau 6 năm k::ết hô:;n, tôi vẫn được chồng trẻ hơn 30 tu:;ổi gọi là “E-m b:;é mãi chưa chịu lớn”, đêm nào cũng được ông xã lấy nước tận giư:;ờng cho uống, một ngày lén theo chồng xuống bếp thì bà::ng ho;àng phát hiện ra bên trong nước có…

    Đã gần 60 tu:ổ;i nhưng sau 6 năm k::ết hô:;n, tôi vẫn được chồng trẻ hơn 30 tu:;ổi gọi là “E-m b:;é mãi chưa chịu lớn”, đêm nào cũng được ông xã lấy nước tận giư:;ờng cho uống, một ngày lén theo chồng xuống bếp thì bà::ng ho;àng phát hiện ra bên trong nước có…

    Tôi là Lệ – năm nay 59 t-uổi, tái hôn với chồng kém mình đúng 31 t;/uổi sau lần gặp gỡ định mệnh ở lớp yoga trị liệu.

    Ngay từ đầu, ai cũng nói tôi bị lừ-a, bị “phi công trẻ” nhắm vào khối tài sản sau khi chồng cũ mất để lại: căn nhà 5 tầng ngay trung tâm, 2 sổ tiết kiệm, 1 biệt thự ở biển. Nhưng nhìn cách Việt – chồng mới của tôi – săn sóc tôi từng chút, tôi tin cậu ấy là thật lòng.

    Mỗi tối trước khi ngủ, Việt đều gọi tôi là “e;/m b;/é mãi chưa chịu lớn” rồi dúi vào tay tôi ly nước ấm đã pha sẵn mật ong, hoa cúc.
    Cậu còn ân cần dặn:

    – Em uống hết đi rồi ngủ cho ngon. Đêm nào cũng phải uống, anh mới yên tâm được.

    Tôi như được hồi xuân. Hơn 6 năm chung sống, chồng chưa từng to tiếng với tôi nửa lời.
    Tôi nghĩ: “Gặp được Việt là phúc phần còn lại của đời mình.”

    Cho đến một đêm…
    Hôm đó Việt nói:

    – Em ngủ trước đi. Anh xuống bếp nấu nồi chè dưỡng nhan mai mang cho hội yoga.

    Tôi gật đầu, rồi giả vờ nhắm mắt. Nhưng tim tôi bỗng đập thình thịch.
    Không hiểu sao, linh cảm trong tôi nổi lên – thôi thúc tôi phải l-én theo dõi.

    Tôi nhẹ nhàng bước sau lưng chồng, trốn sau vách tường cạnh bếp.

    Việt lấy ly thủy tinh, cẩn thận múc nước ấm, rồi… rút từ trong ngăn kéo ra một lọ nhỏ màu nâu.
    Anh nhỏ vào ly nước của tôi vài giọt chất lỏng trong suốt, không mùi, không màu.
    Sau đó anh mới thả mật ong, hoa cúc như thường lệ.

    Tôi đứng chết trân. Tim đập mạnh như muốn nổ tung.
    Rốt cuộc thứ đó là gì?

    Tôi giả vờ ngủ, không uống. Sáng hôm sau, tôi mang ly nước còn nguyên đi xét nghiệm.

    Hai ngày sau, kết quả trả về.
    Bác sĩ nhìn tôi ki-nh hã-i thông báo…

    …“Trong nước có chứa hàm lượng cao thuốc an thần và một loại hoạt chất ức chế thần kinh trung ương, nếu dùng lâu dài có thể gây lú lẫn, suy giảm trí nhớ, thậm chí lệ thuộc thuốc.”

    Tôi choáng váng, tay run bần bật đến mức đánh rơi tờ kết quả xuống sàn.
    Bao năm qua, mỗi đêm tôi đều uống thứ nước ấy — ngoan ngoãn, tin tưởng, hạnh phúc như một đứa trẻ được ru ngủ bằng lời dỗ ngọt.
    Hóa ra… tôi thật sự đã “chưa chịu lớn”, vì bị ru ngủ trong ảo tưởng.

    Buổi tối hôm đó, tôi vẫn giữ vẻ bình thản như chưa có gì. Việt vẫn gọi tôi bằng cái giọng dịu dàng quen thuộc:
    – Em bé ngoan, uống nước đi rồi anh massage cho nhé.

    Tôi mỉm cười, đón lấy ly nước — nhưng lần này, tôi không uống.
    Tôi để yên, chờ anh ra khỏi phòng, rồi lén đổ phần nước còn lại vào chiếc lọ thủy tinh. Tôi cần bằng chứng.

    Sáng hôm sau, tôi giả vờ ra ngoài mua hoa, nhưng thật ra tìm đến người bạn thân là bác sĩ pháp y. Chị ấy kiểm tra kỹ, rồi khẽ nói:
    – Lệ à… chất này không chỉ là thuốc an thần đâu. Nếu tích tụ lâu ngày, nó có thể làm tổn thương não và tim. Người cho uống lâu dài… thường muốn nạn nhân mất khả năng tự quyết.

    Tôi chết lặng.
    Câu nói của chị như nhát dao cắm vào tim.

    Tối đó, tôi trở về sớm hơn thường lệ. Việt đang ở bếp, vẫn dáng vẻ dịu dàng ấy, tay cầm chiếc ly quen thuộc.
    Tôi bước vào, giọng run run:
    – Anh pha cho em nước nữa à?

    Anh cười:
    – Ừ, em bé phải uống mới ngủ ngon được chứ.

    Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
    – Anh định để em ngủ… đến bao giờ?

    Nụ cười trên môi Việt đông cứng lại.
    Một thoáng, tôi thấy ánh nhìn lạnh lẽo mà suốt 6 năm qua mình chưa từng nhận ra.

    Tôi rút trong túi áo ra bản kết quả xét nghiệm, đặt lên bàn.
    – Anh định giết tôi hay biến tôi thành người mất trí để dễ chiếm tài sản?

    Không khí trong bếp đặc quánh lại.
    Việt im lặng một lúc lâu, rồi bất ngờ thở dài:
    – Em biết rồi à… Nhưng anh chưa bao giờ định hại em. Anh chỉ muốn em phụ thuộc vào anh thôi. Anh sợ một ngày em tỉnh táo quá, em bỏ anh.

    Tôi nhìn người đàn ông trẻ, đẹp, từng khiến mình tin vào tình yêu sau tuổi xế chiều — giờ đây bỗng trở thành kẻ đáng sợ nhất.

    Đêm đó, tôi rời khỏi căn nhà, chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ và tờ giấy xét nghiệm.
    Ba tháng sau, tôi nộp đơn ly hôn, đồng thời ủy quyền cho luật sư kiểm tra toàn bộ tài sản.

    Ngày ra tòa, Việt vẫn gọi tôi là “Em bé”, ánh mắt tha thiết như ngày đầu.
    Nhưng lần này, tôi chỉ khẽ đáp, giọng bình thản đến tàn nhẫn:

    – Cảm ơn anh. Nhờ anh, tôi mới thật sự lớn lên sau 59 năm cuộc đời.

  • Bố vợ nghe tin con rể ốm, liền vượt 200 cây số lên thăm, thấy chân dung ‘người giúp việc’ trong bếp, ông c;a;y đắng liền bắt con gái ly hôn.

    Bố vợ nghe tin con rể ốm, liền vượt 200 cây số lên thăm, thấy chân dung ‘người giúp việc’ trong bếp, ông c;a;y đắng liền bắt con gái ly hôn.

    Trời vừa hửng sáng, ông P. đã xách túi, bắt chuyến xe sớm từ quê lên thành phố. Quãng đường hơn 200 cây số khiến lưng ông đau ê ẩm, nhưng lòng vẫn chỉ mong mau đến nơi.

    Hôm qua, con gái ông gọi về, nói giọng run run rằng chồng nó ốm nặng, sốt li bì, mà bản thân lại đang đi công tác xa chưa về kịp.

    “Thằng rể ốm, mình lên thăm cũng là tình nghĩa cha vợ – con rể,” ông tự nhủ.

    Đến nơi, ông mở cửa cổng sau — vì từng ở chơi vài lần nên quen đường. Căn nhà vắng lặng, chỉ nghe tiếng xào nấu lách cách từ trong bếp. Ông rón rén bước vào, định bụng nấu cho con rể bát cháo hành, ai ngờ vừa qua khung cửa bếp thì khựng lại.

    Một cô gái trẻ, dáng người thon gọn, mặc áo thun trắng mỏng, quần đùi ngắn, tóc buộc cao, đang lúi húi nấu cháo. Mùi gừng, mùi hành lan khắp bếp. Trên bàn, bộ chén đôi đã được xếp ngay ngắn.

    “Cháu… là ai?” – ông Phúc cau mày hỏi.

    Cô gái giật mình quay lại, ngượng ngùng đáp:

    “Dạ… cháu là… người giúp việc ạ.”

    Ông Phúc im lặng vài giây, ánh mắt sắc như dao nhìn khắp gian bếp. Mọi thứ đều gọn gàng, sạch sẽ — quá sạch, quá tươm tất, không giống căn bếp của một người đàn ông đang ốm. Ông bước chậm rãi tới bàn ăn, nhìn thấy khay trái cây được gọt tỉa cẩn thận, bình hoa tươi đặt giữa bàn, rồi dừng lại ở chiếc áo sơ mi nam treo ngay ngắn bên cạnh tạp dề phụ nữ.

    Tim ông chợt nhói.

    – “Giúp việc hả? Sao bác chưa từng nghe con gái bác nói có người giúp việc?” – giọng ông trầm hẳn xuống.

    Cô gái lúng túng, cúi đầu, hai tay đan vào nhau:
    – “Dạ… cháu mới tới làm mấy hôm thôi ạ.”

    Ông Phúc nheo mắt.
    – “Làm mấy hôm mà ở nhà riêng, nấu cháo, chuẩn bị hai bát? Rồi mặc kiểu này để… giúp việc à?”

    Cô gái im bặt, không dám nhìn thẳng.

    Đúng lúc ấy, từ phòng ngủ vang lên tiếng ho khẽ. Ông Phúc giật mình, bước nhanh đến. Cánh cửa hé mở, lộ ra cảnh con rể ông – Huy – đang nằm trên giường, mặt đỏ vì sốt, nhưng điều khiến ông chết lặng chính là… trên chiếc bàn cạnh giường, có hai cốc nước còn ấm, một cốc có vết son môi hồng nhạt.

    – “Huy!” – Ông Phúc gằn giọng.

    Huy giật mình, ngồi bật dậy. Khuôn mặt ông Phúc hằn lên nỗi thất vọng xen lẫn tức giận.
    – “Cái con bé trong bếp là ai?!”

    Huy ấp úng:
    – “B… bố… cô ấy chỉ là người giúp việc thôi ạ…”

    – “Giúp việc mà ở trong nhà riêng của vợ chồng mày, ăn chung, ngủ chung à?” – Ông đập mạnh tay xuống bàn, giọng run lên.

    Không khí đặc quánh lại. Cô gái trong bếp nghe tiếng cũng chạy ra, vừa khóc vừa nói:
    – “Cháu xin lỗi bác… là cháu với anh Huy… chúng cháu thương nhau thật lòng… Anh ấy bảo chị Mai đi công tác suốt, cô đơn…”

    Ông Phúc lảo đảo, suýt ngã. Ông chống tay vào tường, giọng khàn đặc:
    – “Tôi không tin… Cái nhà này, cái thằng rể này…”

    Một lúc sau, ông lặng lẽ ngồi xuống ghế, ánh mắt đờ đẫn.
    – “Con gái tôi nó yêu thương, chăm sóc mày bao nhiêu năm, bỏ cả việc để lo cho gia đình, thế mà mày đáp lại bằng cách này à, Huy?”

    Huy cúi gằm, không nói nổi lời nào.

    Ông Phúc đứng dậy, giọng dứt khoát:
    – “Tôi không dạy được con rể phản bội. Nhưng tôi có thể dạy con gái mình cách tự trọng. Khi Mai về, bảo nó gọi cho tôi. Tôi sẽ đưa nó đi làm thủ tục ly hôn.”

    Nói xong, ông xách túi, bước thẳng ra cửa. Phía sau, tiếng cô gái bật khóc, tiếng Huy gọi với theo:
    – “Bố ơi, con xin lỗi…”

    Nhưng ông Phúc không quay lại.
    Trên khuôn mặt nhăn nheo, nước mắt đã trào ra. Ông hiểu, lần này con gái ông sẽ đau đến tột cùng — nhưng phải rời khỏi người đàn ông ấy, mới mong có ngày được bình yên.