Tác giả: admin

  • Chồng đã mất 15 năm sau, một lần bà nhìn thấy ông đi nghỉ ở Sầm Sơn cùng gia đình mới của ông, sự thật được h-é l-ộ

    Mười lăm năm sau ngày chồng qua đời, bà Lan bất ngờ nhìn thấy ông – dáng người quen thuộc, mái tóc điểm bạc, nụ cười hiền – đang đi nghỉ mát ở Sầm Sơn cùng một gia đình khác. Bà chết lặng, tay run run níu chặt chiếc nón. Người đàn ông ấy chẳng thể lẫn đi đâu được, chính là chồng bà – ông Minh. Người đã được chôn cất, đã có tấm bia mộ đàng hoàng, người mà suốt bao năm nay bà vẫn hương khói mỗi ngày rằm mùng một.

    Mười lăm năm trước, ông Minh được thông báo gặp tai nạn trên công trình. Cơ thể ông không tìm thấy nguyên vẹn, chỉ còn lại vài dấu vết để người ta xác nhận. Bà Lan đau đớn tột cùng, ôm hai con thơ dại. Từ ấy, bà vừa làm mẹ, vừa làm cha. Cả cuộc đời bà thu gọn lại trong gánh hàng rau ở chợ, từng đồng lời gửi gắm thành học phí cho các con.

    Nỗi nhớ chồng chưa bao giờ nguôi. Đêm nào bà cũng thắp đèn dầu, thì thầm kể với di ảnh ông những chuyện trong ngày. Có khi bà tự hỏi: “Nếu ngày ấy ông còn sống, chắc mình đâu khổ đến thế?”. Nhưng rồi bà lại tự an ủi, rằng số phận đã an bài, bà phải sống thay cả phần của ông.

    Vậy mà hôm nay, trong tiếng sóng biển rì rào và ánh nắng chiều trải dài, người đàn ông ấy xuất hiện. Ông đang cười nói với một người phụ nữ trẻ hơn bà, bên cạnh là hai đứa nhỏ gọi ông bằng “bố”. Hình ảnh ấy như nhát dao xoáy vào lòng bà Lan. Bà muốn lao đến hỏi cho ra lẽ, nhưng đôi chân như bị đóng chặt xuống cát.

    Bà chỉ biết đứng lặng, để nước mắt lăn dài, trong đầu cuộn lên hàng nghìn câu hỏi:

    • Tại sao ông lại còn sống?

    • Vì sao ông bỏ mặc vợ con mà sống với gia đình mới?

    • Mười lăm năm qua, ông ở đâu?

    Đêm ấy, bà không sao ngủ được. Trong đầu cứ vang vọng tiếng sóng, cùng gương mặt chồng. Sự thật như một tảng đá đè nặng lên tim. Bà biết, cuộc đời mình sắp phải đối diện với một biến cố khác.

    Hôm sau, bà Lan tìm cách tiếp cận. Bà đi quanh khu nghỉ dưỡng, quan sát gia đình kia. Ông Minh vẫn vậy: dáng đi chậm rãi, ánh mắt hiền lành, chỉ khác là đôi vai trông có vẻ nặng nề hơn.

    Bà không thể kìm nén, quyết định đối diện. Khi ông Minh đi một mình ra bãi biển, bà bước đến, giọng run run:
    – Ông… Minh…

    Ông sững người, quay lại. Ánh mắt ngỡ ngàng, miệng lắp bắp:
    – Lan… Là… em sao?

    Hai người đứng trước nhau, im lặng, chỉ có tiếng sóng biển vỗ bờ. Rồi ông Minh ngồi xuống ghế đá, thở dài như trút cả núi trong lòng.

    Ông kể: tai nạn năm xưa đúng là nghiêm trọng. Ông bị thương nặng, trôi dạt sang một vùng ven biển xa. Người ta cứu sống ông nhưng ông mất trí nhớ, không nhớ nổi tên tuổi hay quê quán. Một gia đình ngư dân tốt bụng cưu mang, chữa trị. Nhiều năm sau ông mới hồi phục, nhưng ký ức vẫn mờ mịt. Ông chỉ nhớ mình tên Minh, còn lại thì quên sạch.

    Người phụ nữ bên cạnh ông – bà Hạnh – là người đã tận tình chăm sóc ông suốt những ngày khốn khó. Họ nên duyên vợ chồng, có với nhau hai con. Chỉ đến vài năm gần đây, ông mới bắt đầu mơ thấy những hình ảnh lạ lẫm: bóng dáng người phụ nữ tóc dài ngồi bên ngọn đèn dầu, hai đứa trẻ gọi “ba ơi”. Nhưng ông không dám tin đó là ký ức thật.

    Nghe xong, bà Lan ngồi lặng. Nỗi đau vì bị bỏ rơi dần nhường chỗ cho sự xót xa. Hóa ra, ông cũng là nạn nhân của số phận. Ông không phản bội, mà chỉ bị trói buộc bởi trí nhớ đứt gãy.

    Bà khóc, nhưng lần này nước mắt không còn chát mặn như hôm trước. Bà nhìn ông, giọng nghẹn ngào:
    – Bao năm nay, mẹ con tôi sống trong nỗi đau mất ông. Nhưng giờ biết ông còn sống, tôi không oán trách nữa…

    Ông Minh nắm lấy tay bà, đôi mắt ngấn lệ. Ông vừa vui mừng, vừa hổ thẹn. Hai cuộc đời, hai gia đình – tất cả chồng chéo lên nhau, khiến ông day dứt khôn nguôi.

    Những ngày sau đó, hai gia đình gặp mặt. Ban đầu, bà Hạnh khá bất ngờ, thậm chí lo lắng. Nhưng khi nghe ông Minh thú nhận toàn bộ sự thật, bà chỉ lặng người rồi khóc. Bà biết, tình nghĩa mười lăm năm qua không thể xóa bỏ, nhưng bà cũng không muốn níu kéo ông trong dằn vặt.

    Hai người phụ nữ – bà Lan và bà Hạnh – nhìn nhau. Cả hai đều là nạn nhân của số phận, đều là người mẹ tận tụy. Họ không còn coi nhau là đối thủ, mà là những người đàn bà cùng chia sẻ một phần đời với một người đàn ông.

    Thời trang nữ

     

    Cuối cùng, họ quyết định chọn cách nhân văn nhất: để ông Minh có trách nhiệm với cả hai gia đình. Ông trở về thăm quê, nhận lại hai đứa con đầu đã trưởng thành. Những năm tháng mất mát được bù đắp bằng sự đoàn tụ muộn màng. Đồng thời, ông vẫn ở bên chăm sóc bà Hạnh và hai con nhỏ, vì đó là gia đình đã cưu mang ông trong lúc khốn khó.

    Thời gian dần trôi, vết thương lòng khép lại. Hai bên gia đình xem nhau như người thân. Lễ tết quây quần, tiếng cười vang lên bên mâm cơm. Bà Lan không còn lẻ loi, bà Hạnh cũng không mất đi người chồng. Ông Minh, từ chỗ day dứt, cuối cùng đã tìm lại được sự bình yên khi sống trọn tình, trọn nghĩa.

    Câu chuyện khép lại không bằng sự tan vỡ, mà bằng tình người, sự tha thứ và sẻ chia. Biển Sầm Sơn, nơi từng là nơi bắt đầu cú sốc, giờ trở thành chứng nhân cho một cuộc đoàn tụ lạ kỳ – nơi quá khứ và hiện tại hòa quyện, để tất cả cùng hướng về tương lai.

  • Tôi đã ng/ủ với một người đàn ông lạ ở tuổi 60,và sáng hôm sau, sự thật khiến tôi bàng hoàng…

    Tôi chưa bao giờ nghĩ, ở tuổi 60, cuộc đời mình lại trải qua một biến cố kỳ lạ đến thế. Một người phụ nữ vốn cẩn trọng, sống trong khuôn phép, cả đời gắn bó với gia đình, chồng con, bỗng chốc một đêm lại đánh mất lý trí và… ngủ cùng một người đàn ông xa lạ. Ngay khi mở mắt sáng hôm sau, cảm giác hoảng hốt và bàng hoàng dội đến khiến tôi tưởng tim mình ngừng đập. Người đàn ông đó nằm ngay bên cạnh tôi, mái tóc hoa râm, gương mặt lạ lẫm nhưng lại thấp thoáng sự quen thuộc đến rùng mình.

    Đêm qua, tôi đã uống hơi nhiều trong buổi tiệc sinh nhật bạn cũ. Từ sau ngày chồng mất, bạn bè thường khuyên tôi đi ra ngoài nhiều hơn, để bớt cô đơn. Tôi vốn định chỉ ghé một chút cho vui, nào ngờ rượu vang và tiếng nhạc đã kéo tôi vào một vòng xoáy cảm xúc. Người đàn ông ấy – ông Dũng, xuất hiện trong buổi tiệc với dáng vẻ điềm đạm, lịch thiệp. Chúng tôi nói chuyện khá hợp, và khi rời tiệc, tôi chỉ nhớ mang máng rằng mình đã nhận lời ông đưa về.

    Mọi chuyện xảy ra sau đó như một khoảng trống mờ mịt. Tôi chỉ còn nhớ cái nắm tay bất ngờ, cái nhìn đầy cuốn hút và sự cô độc dồn nén bao năm trong tôi đã khiến lý trí nhòe đi. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình trong căn hộ lạ, bên cạnh một người đàn ông xa lạ. Toàn thân tôi run lên, vừa sợ hãi, vừa thấy có gì đó không đúng. Tôi hoảng loạn tìm điện thoại, đồng hồ… thì đúng lúc ấy, ông ta khẽ trở mình và mỉm cười.

    “Chào buổi sáng… em vẫn ổn chứ?” – giọng ông trầm, nhẹ mà như có điều gì giấu kín.

    Tim tôi đập thình thịch. Tôi chưa kịp trả lời thì ánh mắt ông lướt qua, rồi dừng lại trên một bức ảnh đặt ngay đầu giường. Bức ảnh ấy làm tôi như rơi xuống vực thẳm – trong ảnh là ông Dũng, cùng một người đàn ông khác mà tôi biết rất rõ: người chồng quá cố của tôi.

    Tôi sững người. Tại sao chồng tôi – người đã mất cách đây 5 năm – lại có mặt trong bức ảnh này cùng với ông Dũng? Mối quan hệ giữa họ là gì? Từng lớp ký ức ùa về, tôi nhớ lại rằng chồng mình hiếm khi nhắc đến bạn bè thời trẻ. Ông ít nói về quá khứ, và tôi cũng chẳng bao giờ nghi ngờ. Nhưng giờ đây, rõ ràng họ từng thân thiết – ít nhất là đủ để có chung một tấm hình, trong khung ảnh đặt nơi riêng tư nhất.

    Tôi hỏi dồn:
    “Ông… ông là ai? Tại sao lại có hình chồng tôi ở đây?”

    Ông Dũng thoáng lặng im, rồi thở dài. “Anh và chồng em… là bạn học, cũng là đồng đội một thời. Nhưng chúng tôi xa nhau từ lâu rồi. Anh không ngờ sẽ gặp lại em trong hoàn cảnh này.”

    Câu nói ấy khiến tôi vừa run rẩy, vừa thấy lạnh buốt trong lòng. Tại sao một người bạn thân của chồng lại chưa từng xuất hiện trong suốt cuộc hôn nhân kéo dài mấy chục năm của tôi? Tại sao đến tận bây giờ, trong tình huống đầy trớ trêu này, tôi mới biết sự tồn tại của ông?

    Ông Dũng nhìn tôi rất lâu, rồi nhẹ giọng:
    “Thật ra, còn một chuyện… mà anh nghĩ em nên biết. Chồng em trước khi mất đã gửi gắm cho anh một điều.”

    Tôi thẫn thờ. Bao nhiêu năm qua, tôi vẫn sống trong ám ảnh mất mát, luôn cho rằng chồng mình ra đi đột ngột, không kịp dặn dò. Vậy mà… còn có bí mật gì đó chưa từng được tiết lộ?

    Trong căn phòng sáng sớm, ánh nắng xuyên qua rèm, tôi bỗng cảm thấy ngột ngạt. Đêm qua, sự yếu lòng của tôi đã kéo mình vào một vòng xoáy bất định. Nhưng sáng nay, sự thật hé mở càng khiến tôi hoảng loạn hơn.

    Tôi muốn rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng đôi chân lại như bị níu chặt bởi nỗi tò mò, sợ hãi và cả một linh cảm kỳ lạ rằng cuộc đời mình sắp sang một trang khác.

    Ông Dũng đưa tôi tách trà nóng, ánh mắt vẫn bình thản nhưng ẩn chứa nhiều uẩn khúc. Ông bắt đầu kể: ngày còn trẻ, ông và chồng tôi từng thân thiết đến mức “sống chết có nhau”. Họ cùng trải qua những năm tháng gian khổ, cùng chia sẻ những giấc mơ, cả những bí mật mà không ai ngoài họ biết.

    Rồi ông ngập ngừng, nói chậm rãi từng chữ:
    “Chồng em… trước khi mất, đã gửi anh một lá thư. Trong thư, anh ấy nhờ anh nếu có cơ hội, hãy tìm cách chăm sóc em. Anh ấy biết, một ngày nào đó, em sẽ rất cô đơn.”

    Nước mắt tôi bất giác trào ra. Hóa ra, người đàn ông tôi gắn bó cả đời đã nghĩ cho tôi đến tận hơi thở cuối cùng. Nhưng vì sao ông Dũng lại xuất hiện bây giờ, bằng cách đầy trớ trêu như thế này?

    Ông nhìn tôi, ánh mắt thoáng buồn:
    “Anh không định để mọi chuyện xảy ra như hôm qua. Nhưng có lẽ số phận đã sắp đặt. Anh vẫn luôn dằn vặt vì không giữ trọn lời hứa với bạn. Giờ, anh chỉ muốn nói thật tất cả.”

    Tim tôi thắt lại. Một phần tôi cảm thấy được an ủi – hóa ra chồng tôi vẫn luôn lo lắng cho tôi. Nhưng một phần khác, tôi thấy mình bị cuốn vào mối quan hệ đầy mâu thuẫn: tôi đã yếu lòng ngã vào vòng tay một người đàn ông, mà lại chính là bạn thân của chồng mình.

    Sự thật ấy khiến tôi choáng váng. Tôi vừa thấy biết ơn, vừa thấy tội lỗi, vừa không biết phải bước tiếp thế nào. Mọi thứ đến quá bất ngờ, để lại trong lòng tôi một câu hỏi day dứt: liệu đây là định mệnh, hay là một sai lầm không thể cứu vãn?

  • Con gái út mất tích từ năm 1995, cả nhà lập bàn thờ cú-ng gi;/ỗ hàng năm, vậy mà 28 năm sau nó trở về, mang theo vali toàn là tiền

    Con gái út mất tích từ năm 1995, cả nhà lập bàn thờ cú-ng gi;/ỗ hàng năm, vậy mà 28 năm sau nó trở về, mang theo vali toàn là tiền


    Năm 1995, con gái út mới 16 tuổi, một buổi sáng đạp xe đi học rồi biệt tích không tung tích. Cả gia đình đổ xô đi tìm, dán ảnh khắp nơi, báo công an nhưng tuyệt nhiên không có tin tức. Sau nhiều năm vô vọng, cha mẹ đành lập bàn thờ, hằng năm đến ngày mất tích lại làm giỗ, nước mắt chan cơm.

    Hai mươi tám năm trôi qua… Cha tóc bạc trắng, mẹ lưng còng, con gái lớn đã có cháu bồng. Cả họ ai cũng tin rằng con gái út đã thành người thiên cổ.

    Ấy vậy mà một chiều mưa, cả nhà choáng váng khi thấy một chiếc taxi dừng trước cổng, bước xuống là một người phụ nữ trung niên, dáng dấp hao hao… Chính là con gái út!

    Thời trang nữ

     

    Trên tay chị là chiếc vali nặng trĩu, vừa mở ra đã thấy toàn là tiền mặt và giấy tờ bất động sản. Mẹ òa khóc, cha run rẩy tưởng như gặp lại người từ cõi chết trở về. Cả xóm ùa đến xem, ai cũng mừng rỡ.

    Nhưng ngay khi mọi người còn chưa hết xúc động, chị lạnh lùng buông câu đầu tiên:

    – “Con không về để đoàn tụ. Con về… để đòi lại tất cả những gì của con, mà cha mẹ đã cúng giỗ suốt 28 năm qua cho người chết.”

    Cả nhà điếng người. Không khí tang thương phút chốc hóa thành nghẹt thở. Người mẹ khuỵu xuống, nước mắt ràn rụa, còn người cha run bần bật không nói nên lời.

    Người con gái mở vali, trút từng xấp tiền xuống bàn, giọng rắn rỏi:

    – “Bao năm qua, con đã sống trong bóng tối, chịu đủ tủi nhục để có ngày hôm nay. Cha mẹ tưởng mất con, nhưng thật ra… chính cha mẹ đã bỏ rơi con từ ngày ấy. Hôm nay con về, không phải để làm con út hiếu thảo, mà là để tính lại mọi món nợ.”

    Tiếng sấm ngoài trời ầm ầm như xé toạc không gian. Niềm vui đoàn tụ biến thành cơn ác mộng, để lại trong căn nhà cũ kỹ chỉ còn lại sự bàng hoàng, đớn đau, và một vết thương không gì bù đắp nổi.

  • Bắt quả tang vợ “m;;ây m;:ưa” với cụ ông 80 tuổi, ba m;;áu sáu cơn nổi lên, tôi định “tương tác” đối thủ, ai ngờ lời ông cụ nói khiến tôi choáng váng, run rẩy rồi ôm mặt bật khóc…

    Bắt quả tang vợ “m;;ây m;:ưa” với cụ ông 80 tuổi, ba m;;áu sáu cơn nổi lên, tôi định “tương tác” đối thủ, ai ngờ lời ông cụ nói khiến tôi choáng váng, run rẩy rồi ôm mặt bật khóc…


    Tuấn – anh thợ cơ khí ngoài 30 tuổi, lấy vợ được 3 năm. Vợ anh, Lan, nhỏ nhắn, trắng trẻo, đi đâu cũng được khen là “vợ đảm con ngoan”. Ai mà ngờ được, cái ngày Tuấn bất ngờ về sớm lại thành ngày đời anh rẽ sang một hướng khác.

    Chiều hôm đó, Tuấn tan ca từ 4h. Về đến đầu ngõ đã thấy cửa nhà khép hờ. Anh lén lút bước vào, định bụng làm vợ bất ngờ. Nhưng vừa tới gần phòng ngủ, Tuấn như chết đứng khi nghe tiếng rên rỉ đầy… khó tả.

    Đạp cửa xông vào, Tuấn như nổ tung: Trên giường, vợ anh – Lan – đang quấn quýt cùng một ông cụ tóc bạc trắng, da nhăn nheo, tuổi phải ngoài tám mươi!

    “Lan!!!” – Tuấn gầm lên, máu trong người sôi sục.

    Lan tái mét, vội chùm chăn che thân. Cụ ông kia thì run rẩy, lắp bắp mặc vội quần áo. Không kìm được, Tuấn lao đến, nắm cổ áo ông ta:
    – “Ông già khọm! Ông không biết nhục à?!”

    Lan òa khóc, ôm chặt lấy chồng:
    – “Anh ơi, đừng đánh! Đừng làm ông ấy bị thương, em xin anh!”

    Càng nghe, Tuấn càng điên. Vợ trẻ, xinh đẹp, lại đi “mây mưa” với một cụ ông tám mươi tuổi? Chẳng lẽ vì tiền? Hay đây là loại “sở thích bệnh hoạn”? Trong đầu Tuấn chỉ muốn tung nắm đấm cho ông ta nhừ tử.

    Thế nhưng, đúng lúc nắm đấm giơ cao, ông cụ bỗng thều thào một câu khiến cả Tuấn lẫn Lan chết lặng:
    – “Cậu… tôi… là cha ruột của cậu.”

    Tuấn khựng lại, tưởng mình nghe nhầm.
    – “Ông nói gì? Cha tôi mất từ hồi tôi hai tuổi cơ mà!”

    Ông cụ run run, đôi mắt mờ đục ánh lên tia buồn:
    – “Không, cha cậu vẫn còn sống… Tôi chính là cha cậu. Năm xưa chiến tranh loạn lạc, tôi bị cuốn đi, lưu lạc mấy chục năm. Khi tìm về thì mẹ cậu đã mất, còn cậu thì chẳng nhớ mặt cha. Tôi già rồi, không muốn quấy rầy… Lan biết chuyện nên lén giúp đỡ, chăm sóc tôi. Hôm nay nó xoa bóp thuốc, tôi mệt quá ngã xuống giường… chứ không như cậu nghĩ.”

    Lan nghẹn ngào:
    – “Em giấu anh vì sợ anh sốc. Em thương ông như cha, muốn bù đắp phần nào. Nhưng mọi chuyện lại thành ra thế này…”

    Tai ù đi, Tuấn ngồi phịch xuống ghế, toàn thân run bần bật. Hình ảnh vừa chứng kiến ám ảnh quá nặng, nhưng nghe lời ông cụ cùng tiếng khóc nức nở của Lan, anh bắt đầu lung lay.

    Ông cụ thở dài:
    – “Nếu cậu không tin, cứ xét nghiệm ADN. Tôi chỉ mong lúc cuối đời được nhìn con trai mình một lần. Đừng trách Lan, nó thật lòng.”

    Tuấn chết điếng. Cái cảnh định “bắt gian tại trận” lại hóa ra là màn đoàn tụ cha con đầy trớ trêu. Nước mắt anh ứa ra, vừa uất nghẹn, vừa thương, vừa rối bời.

    Tối đó, ba người ngồi lại. Lan kể tường tận việc biết thân phận ông cụ từ người quen, âm thầm giúp đỡ. Ông cụ thì không ngừng xin lỗi vì bỏ lỡ cả tuổi thơ của con.

    Câu chuyện sau đó lan khắp xóm, ai cũng xì xào: kẻ thì chửi Lan ngoại tình, người lại thương cảm cho cảnh cha con gặp nhau muộn màng. Riêng Tuấn, anh chọn im lặng. Anh hiểu, đôi khi sự thật cay đắng hơn cả nỗi đau bị phản bội.

    Nhưng từ hôm đó, ông cụ dọn về sống chung. Ban đầu, Tuấn còn xa cách, nhưng dần dần, anh cũng mở lòng. Vì nếu không có Lan, có lẽ anh chẳng bao giờ biết cha mình vẫn còn sống.

    Một pha “bắt gian” tưởng chừng tan cửa nát nhà, cuối cùng lại thành nút thắt đoàn tụ đầy nước mắt. Đời đúng là không thể lường trước được!

  • Giá vàng hôm nay 8/11: Tin vui nhất tháng cho ai lương 5 củ, không tích vàng bây giờ thì bao giờ

      8/11, giá vàng thế giới được niêm yết trên Kitco ở ngưỡng 4.000 USD/ounce, tăng 24 USD/ounce so với đầu giờ sáng qua.

    Giá vàng thế giới hôm nay tiếp tục đi lên do được thúc đẩy bởi đồng USD yếu hơn và những bất ổn xung quanh tình trạng chính phủ Mỹ đóng cửa, qua đó củng cố nhu cầu đối với các tài sản an toàn. Trong khi đó, các chỉ số Phố Wall đang chuẩn bị cho một tuần giảm mạnh.

    Đồng USD suy yếu khiến vàng định giá bằng USD trở nên dễ mua hơn đối với những người nắm giữ các loại tiền tệ khác. Jim Wyckoff, nhà phân tích cấp cao tại Kitco Metals, cho biết: “Những biến động giá kỹ thuật gần đây cho thấy chúng ta có thể đang đặt ra ngưỡng sàn cho giá vàng và bạc”.

    Do chính phủ Mỹ đóng cửa khiến việc công bố Báo cáo việc làm phi nông nghiệp hằng tháng bị trì hoãn. Các nhà đầu tư đã chuyển sang dữ liệu Báo cáo việc làm khu vực tư nhân (ADP) để đánh giá khả năng Cục Dự trữ Liên bang Mỹ (Fed) sẽ cắt giảm lãi suất thêm một lần nữa trong năm nay.

    Giá vàng hôm nay lấy lại ngưỡng 4.000 USD/ounce. (Ảnh: Minh Đức).
    Giá vàng hôm nay lấy lại ngưỡng 4.000 USD/ounce. (Ảnh: Minh Đức).

    Theo báo cáo của ADP công bố hôm thứ Tư, việc làm trong khu vực tư nhân tại Mỹ đã tăng 42.000 việc làm vào tháng 10, vượt xa ước tính 28.000 việc làm của Reuters. Thị trường lao động mạnh mẽ nhìn chung khiến việc cắt giảm lãi suất ít có khả năng xảy ra hơn và có thể duy trì lãi suất ở mức cao trong thời gian dài hơn.

    Diễn biến giá vàng hôm nay

    + Giá vàng trong nước

    Lúc 6h ngày 8/11, giá vàng miếng tại Doji và SJC được niêm yết ở mức 146,4 – 148,4 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), không đổi so với đầu giờ sáng qua.

    Trong khi đó, giá vàng nhẫn hiện được Doji niêm yết ở mức 145 – 148 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), tăng 500.000 đồng/lượng so với đầu giờ sáng qua.

    + Giá vàng quốc tế

    Giá vàng thế giới niêm yết trên Kitco ở mức 4.000 USD/ounce, tăng 24 USD/ounce so với đầu giờ sáng qua.

    Dự báo giá vàng

    Các chuyên gia phân tích cho rằng đỉnh giá vàng thế giới năm 2025 có thể đã xuất hiện, nhưng đầu năm 2026 nhiều khả năng sẽ mở ra chu kỳ tăng mới.

    Theo Ole Hansen, Trưởng bộ phận Chiến lược Hàng hóa của Saxo Bank, dù động lực ngắn hạn suy yếu, nền tảng cơ bản của giá vàng thế giới vẫn rất vững chắc.

    Ông cho rằng tâm lý thị trường đang chuyển từ hưng phấn sang thận trọng, khi các yếu tố như cắt giảm lãi suất, căng thẳng tài khóa và nhu cầu trú ẩn địa chính trị đã phần nào phản ánh vào giá vàng thế giới hiện nay.

    Theo công cụ FedWatch của CME, giới đầu tư hiện kỳ vọng khoảng 65% vào khả năng Fed tiếp tục hạ lãi suất trong tháng 12/2025, thấp hơn đáng kể so với mức trên 90% trước phát biểu của chủ tịch Powell. Vàng, vốn không mang lại lãi suất, thường tăng giá trong môi trường lãi suất thấp và khi kinh tế bất ổn.

  • Đi ăn ốc với bạn, tình cờ thấy chồng dắt b//ồ đi vào khách sạn nhưng tôi giả vờ nhắm mắt làm ngơ dù cơn gh/e/n đã lên đến đ;ỉnh đ;iểm. Về đến nhà vẫn cơm nước đề huề cho các con, tối vẫn đi tập yoga cho dáng đẹp, rồi lên giường ngủ một giấc thật ngon.

    Đi ăn ốc với bạn, tình cờ thấy chồng dắt b//ồ đi vào khách sạn nhưng tôi giả vờ nhắm mắt làm ngơ dù cơn gh/e/n đã lên đến đ;ỉnh đ;iểm. Về đến nhà vẫn cơm nước đề huề cho các con, tối vẫn đi tập yoga cho dáng đẹp, rồi lên giường ngủ một giấc thật ngon.

    Tưởng chừng chính thất sẽ th;ất s;ủng nhưng đêm hôm đó tự dưng chồng lại mò về rồi t/á/i mặt khi nhận tin s/é/t đ/á-nh..Tối thứ Bảy, buộc tóc gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng rồi dắt xe ra khỏi cổng. Thảo – cô bạn thân từ thời đại học, vừa nhắn “Tao đang thèm ốc, đi không?”, tôi gật đầu cái rụp. Mấy tháng rồi tôi đâu còn thời gian tụ tập. Bữa cơm, giấc ngủ, công việc, con cái… mọi thứ cứ v/ắt k/iệt tôi từng chút một. Nhưng tôi vẫn ổn. Tôi phải ổn.

    Gặp nhau ở quán ốc quen trong hẻm nhỏ trên đường Nguyễn Trãi, hai đứa vừa ngồi xuống thì trời đổ mưa rả rích. Cơn mưa Sài Gòn ào đến rồi tạnh, như lòng người đôi khi cũng đến rồi đi vội vã. Chúng tôi vừa ăn vừa kể chuyện linh tinh, toàn những chuyện cũ kỹ và vô thưởng vô phạt, như cách bạn bè giữ nhau qua những ngày đời quá mỏi.

    9 giờ hơn, khi đang tính kêu thêm đĩa nghêu hấp sả, tôi với Thảo nghe tiếng xe thắng gấp trước khách sạn mini đối diện bên kia đường. Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, tay ôm eo một cô gái váy ngắn, vừa bước xuống khỏi chiếc ô tô quen thuộc. Tôi thoáng thấy bóng dáng quen lắm, tim tôi như có ai bóp nghẹt.
    Không thể nhầm được. Đó là chồng tôi – Minh.
    Cô gái đi bên cạnh trẻ hơn tôi, tóc uốn xoăn, dáng người nhỏ nhắn, lưng trần lộ rõ hình x/ă/m con b/ướm sau gáy. Họ không vội vã nhưng cũng chẳng e dè. Anh ấy bước vào khách sạn như thể nơi đó đã quá quen thuộc.

    Sách tâm lý

     

    Tôi chết lặng.

    “Trời ơi… có phải chồng mày không đó?” – Thảo thốt lên, tay cô ấy đặt lên tay tôi như một cái níu kéo tỉnh táo.

    Thời trang nam

     

    Tôi gật đầu, nuốt xuống cơn tức nghẹn họng. Bên trong ng/ực mình như có ai cào cấu, tim đập dồn dập. Nhưng mặt tôi thì bình thản đến kỳ lạ. Không khóc, không la, không làm ầm lên. Tôi chỉ… ngồi đó, mắt dán chặt vào cánh cửa kính khách sạn khép lại sau lưng họ.

    “Tao có nên qua không?” – Tôi hỏi Thảo, câu hỏi vô nghĩa vì chính tôi đã biết câu trả lời.

    Sách tâm lý

     

    “Không. Mày không nên.” – Thảo nói, và tôi thở dài.

    Tôi ăn thêm vài con ốc, miệng đắng nghét. Một người phụ nữ biết chồng ngoại tình, nhưng vẫn bình thản nhai từng con ốc, thì trong lòng cô ấy chắc đã không còn gì để sợ nữa.

    Về đến nhà, tôi vẫn đi ngang phòng khách, hỏi han con trai lớn bài vở thế nào, dặn con gái út đừng xem YouTube quá khuya. Vào bếp, tôi hâm lại thức ăn cho bữa tối anh ấy chưa về ăn. Tôi không đập bể cái tô nào, cũng không lôi điện thoại gọi hỏi “Anh đang ở đâu?”, càng không dằn vặt bản thân rằng có phải tôi quá tệ để bị phản bội.

    Tôi đã thấy rồi. Thấy tận mắt.

    Nhưng tôi không hành xử như cách đàn bà thường thấy trong phim. Tôi không muốn gào khóc ngoài khách sạn, không muốn biến mình thành trò cười giữa đêm. Tôi là mẹ của hai đứa trẻ, là trụ cột của một gia đình vẫn đang chạy đều. Tôi chọn cách gi/ả vờ nhắm mắt.

    Tối hôm đó, tôi vẫn đi tập yoga. Dáng tôi cần đẹp – không phải để giữ chồng – mà để giữ mình. Tôi không cần anh ta thấy tôi trẻ hơn, thon thả hơn, xinh hơn. Tôi cần bản thân cảm thấy tôi xứng đáng hơn chính cái nỗi đau mà tôi đang chịu đựng….

    …Đêm đó, tôi ngủ một giấc thật ngon. Không nước mắt, không vật vã. Chỉ có sự yên lặng đầy thách thức trong lòng.
    Đến sáng Chủ nhật, anh mới về. Quần áo xộc xệch, mùi nước hoa lạ vương trên áo sơ mi trắng. Tôi vẫn pha cà phê, đặt ly xuống bàn như thể chẳng có gì xảy ra.

    “Em dậy sớm thế?” – Anh hỏi, giọng lúng túng.
    Tôi mỉm cười:

    “Em quen rồi. Người lạ mà ngủ muộn thì dễ mệt lắm.”

    Anh khựng lại, nhưng tôi không nói thêm. Tôi không cần phải cãi. Có những cú đánh đau nhất không phải là tiếng tát, mà là sự bình thản đáng sợ của người bị phản bội.

    Buổi tối, khi anh vừa định tắm rửa, chuông điện thoại reo. Anh nghe máy, rồi mặt biến sắc. Tôi vẫn ngồi gọt trái cây, giả vờ không để ý.
    Một lát sau, anh hoảng hốt chạy vào:

    “Em… em biết gì chưa? Con nhỏ đó nó bị công an bắt, dính vụ lừa đảo tiền qua app! Nó nhắn anh sang ‘hỗ trợ’ mà giờ anh bị gọi lên làm việc luôn…”

    Tôi ngẩng đầu, cười nhạt:

    “Vậy hả? Chắc nghiệp đến nhanh hơn anh tưởng.”

    Anh im lặng, nhìn tôi như thể lần đầu thấy tôi thật sự xa lạ.

    “Em biết từ khi nào?” – Anh hỏi, giọng run.
    “Từ tối qua. Khi anh dắt ‘nghiệp’ của mình vào khách sạn đối diện quán ốc.” – Tôi đáp gọn, giọng nhẹ như gió.

    Anh tái mặt, miệng ú ớ không nói được gì. Căn nhà im phăng phắc. Chỉ có tiếng đồng hồ kêu tích tắc, như đang đếm từng giây cho một cuộc hôn nhân đang rạn vỡ.

    Sách tâm lý

     

    Tôi đứng dậy, cất dao, lau tay.

    “Anh lo việc của anh đi. Em lo cho con, và lo cho em.”

    Đêm đó, tôi không khóc. Tôi mở cửa sổ, hít sâu làn gió đêm, và nhận ra mình đã tự cứu lấy bản thân khỏi một cuộc đời mục ruỗng.
    Bởi đôi khi, thứ đáng sợ nhất không phải là bị phản bội — mà là tiếp tục ở lại và giả vờ không biết.

  • Chồng tôi qua đời trong một vụ TN, vì chồng không lập di chúc nên anh trai và chị dâu lập tức tranh giành lấ;;y tài sản. Khi tôi cầu xin cha mẹ chồng giúp đỡ, họ chỉ lạnh lùng quay lưng, tôi liền gọi điện cho 1 người khiến cả nhà đều sợ tái mặt….

    Chồng tôi qua đời trong một vụ TN, vì chồng không lập di chúc nên anh trai và chị dâu lập tức tranh giành lấ;;y tài sản. Khi tôi cầu xin cha mẹ chồng giúp đỡ, họ chỉ lạnh lùng quay lưng, tôi liền gọi điện cho 1 người khiến cả nhà đều sợ tái mặt….

    Chồng tôi ra đi đ/ột n/gột, để lại tôi và đứa con trai 5 tuổi, cùng căn nhà nhỏ chúng tôi vay mượn bao năm mới mua được. Tôi nghĩ, ít ra gia đình chồng sẽ thương mẹ con tôi mà đỡ đần. Nhưng tôi đã lầm.

    Chưa đầy 10 ngày sau đám tang, anh trai Hùng – anh Thái – cùng chị dâu đã đến.

    Họ chẳng nói lời chia buồn nào, chỉ lạnh lùng đặt tập giấy xuống bàn:

    — Căn nhà này đứng tên Hùng và ba mẹ. Giờ Hùng chết rồi, phần của nó đương nhiên phải chia lại.

    Tôi sững sờ:

    — Nhưng đây là nhà tôi và anh Hùng vay tiền mua mà…

    Chị dâu cười khẩy:

    — Vay thì cũng vay trong nhà, chứ ai ngoài. Mẹ nó có sổ đỏ, giờ nó chết thì phải sang tên lại.

    Tôi run rẩy, nhìn sang cha mẹ chồng:

    — Con chỉ xin cho mẹ con con được ở đây. Con sẽ trả góp phần của anh Hùng cho ba mẹ.

    Bà mẹ chồng chỉ thở dài:

    — Con gái ơi, giờ nó mất rồi, nhà này là của dòng họ. Mẹ không quyết được.

    Tôi nhìn họ – những người từng là “gia đình” của mình – mà như nhìn những người xa lạ.

    Tôi ôm con, không nói được gì nữa.

    Đêm đó, tôi ngồi một mình trong căn nhà tối, nhìn di ảnh Hùng, lòng tràn ngập t//ủi n//hục.

    Rồi tôi chợt nhớ tới một người.

    Một người mà cả nhà chồng tôi… đều e sợ.

    Tôi bấm số.

    Giọng đàn ông trầm ấm vang lên bên kia..

    — “Linh à… anh nghe đây. Có chuyện gì sao giọng em run vậy?”

    Tôi cố nén nước mắt, kể hết mọi chuyện. Từng lời nghẹn lại trong cổ họng: việc anh Thái đòi chia nhà, việc chị dâu mỉa mai, và cả ánh mắt lạnh lùng của cha mẹ chồng. Bên kia đầu dây im lặng vài giây, rồi giọng anh trở nên sắc lạnh:

    — “Em cứ yên tâm. Ngày mai, anh sẽ đến.”

    Người đó – chính là Quân, anh họ của Hùng, cũng là người mà cả nhà chồng tôi luôn kiêng dè. Trước đây, khi còn sống, chồng tôi từng nói: “Anh Quân có ơn với ba, nên dù mẹ ghét cũng chẳng dám trái lời.”

    Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa lên, chiếc xe đen sang trọng dừng trước cổng nhà. Cửa xe mở ra, Quân bước xuống — vest đen, ánh mắt lạnh lùng. Cả nhà chồng tôi đều có mặt, đang bàn chuyện “sang tên” căn nhà. Thấy anh, ai nấy đều khựng lại.

    — “Anh… anh Quân, sao anh lại tới đây?” – cha chồng tôi lắp bắp.

    Quân không đáp. Anh đặt tập hồ sơ dày lên bàn, giọng trầm mà rắn rỏi:
    — “Tôi đến để nói rõ quyền lợi của Linh và cháu trai.”

    Anh rút ra bản sao giấy tờ mua nhà, từng trang có dấu đỏ rõ ràng.
    — “Ngôi nhà này, Hùng đã đứng tên đồng sở hữu cùng Linh. Phần anh ấy thuộc về con trai – người thừa kế hợp pháp. Còn những ai đang cố gắng chiếm đoạt, có thể chuẩn bị tinh thần làm việc với luật sư của tôi.”

    Căn phòng im phăng phắc. Mặt chị dâu tái mét, còn anh Thái thì lí nhí:
    — “Bọn em chỉ… chỉ muốn giữ lại phần của gia đình thôi…”

    Quân nhìn thẳng, ánh mắt lạnh như thép:
    — “Gia đình? Nếu thật sự coi Linh và đứa nhỏ là gia đình, sao lại dồn họ đến đường cùng?”

    Cha chồng tôi cúi đầu, còn mẹ chồng thì lắp bắp:
    — “Chúng tôi… chỉ sợ con bé không lo nổi nhà cửa thôi…”

    Quân gằn giọng:
    — “Tôi sẽ lo cho Linh và cháu. Còn ai muốn tranh giành, cứ thử.”

    Nói rồi anh quay sang tôi, giọng mềm lại:
    — “Hùng từng nhờ anh nếu có chuyện gì, phải bảo vệ hai mẹ con. Anh giữ lời.”

    Tôi òa khóc, cảm giác bao uất nghẹn bấy lâu như được trút đi.

    Từ hôm đó, chẳng ai còn dám nhắc đến chuyện chia tài sản. Căn nhà nhỏ vẫn là nơi mẹ con tôi sống, đầy ắp ký ức của Hùng.

    Đôi khi, giữa những mất mát và phản bội, lại có những người đứng ra bảo vệ ta — không vì nghĩa vụ, mà vì họ biết: công lý đôi khi chỉ cần một người đủ can đảm để nói “không”.

  • Phụ nữ muốn đàn ông “nghiện” mình thì nhất định phải biết 3 tuyệt chiêu sau đây

    Phụ nữ muốn đàn ông “nghiện” mình thì nhất định phải biết 3 tuyệt chiêu sau đây

    Thời trang nữ

     Là phụ nữ, chúng ta luôn kỳ vọng vào một người sẽ luôn yêu và quan tâm mình mãi mãi. Thế nhưng theo thời gian, đa phần mối quan hệ sẽ đánh mất cảm giác nồng nhiệt như hồi mới yêu. Phải làm sao để cứu vãn một mối quan hệ đang trong đà “đi xuống”? Cùng tham khảo qua những tuyệt chiêu dưới đây!

    Trong cuộc sống, có những trường hợp phụ nữ không đủ tốt nhưng đàn ông chẳng dứt ra nổi. Có quay đi quay lại như thế nào vẫn chẳng rời bỏ nổi cô ấy.

    Ngược lại, nhiều phụ nữ dồn hết tâm sức vào đàn ông nhưng cuối cùng lại bị phũ phàng. Vậy mới nói, phụ nữ cần có cách để khiến đàn ông không dứt ra được. Thế nhưng có phải ai cũng sở hữu những bí quyết như vậy đâu.

    Dưới đây là những “tuyệt chiêu” mà phụ nữ có thể áp dụng để khiến đàn ông “nghiện không lối thoát” và chẳng thể rời xa nổi.

    Hãy biết khen ngợi chàng khi cần thiết

    Giỏ quà tặng

     

    Khen ngợi người mình yêu là điều tối giản nhất mà mọi cô gái cần phải làm được, thậm chí phải học để có được nghệ thuật khen. Cho dù thành tích anh ấy đạt được không to tát gì, nhưng chỉ cần một lời tán dương cùng vẻ mặt tự hào của bạn cũng đủ khiến chàng hài lòng. Được người mình yêu đánh giá cao và tin tưởng là điều mà mọi nam giới đều mong muốn. Chính vì vậy, đừng bao giờ tiết kiệm một câu khen ngợi, hãy cho chàng tận hưởng niềm vui trọn vẹn khi đạt được thành công.

    Tuy nhiên, bạn cũng phải biết giới hạn của những lời khen, chỉ cần khen đúng, khen đủ, đừng bao giờ tự đưa chàng lên tận chín tầng mây.

    Xây dựng niềm tin vững chắc

    Đàn ông thường nghĩ rằng phụ nữ luôn thích những lời hứa hẹn, cam kết vì họ không thực sự tin tưởng vào đàn ông. Điều này khiến phái mạnh mệt mỏi và khó chịu, cảm giác như bị “gông cùm” trong những lời cam kết.

    Muốn phá bỏ suy nghĩ đó, điều quan trọng là chị em biết xây dựng niềm tin vững chắc ở người đàn ông của mình. Ít nhất bạn phải thể hiện cho chàng thấy bạn thật lòng tin tưởng chàng. Khi bạn không ép chàng phải cam kết, phải hứa hẹn, chàng vừa thoải mái, vừa thấy được sự tự tin ở bạn.

    Hãy luôn chú ý chăm sóc sắc đẹp

    Hãy làm một phép so sánh đơn giản giữa hình ảnh một người vợ đầu bù tóc rối, lôi thôi luộm thuộm và một người vợ gọn gàng, chu đáo, cẩn thận trong việc chăm sóc bản thân thì đàn ông sẽ chọn ai?

    Thật sai lầm khi nhiều người nghĩ rằng đã kết hôn rồi thì không cần đến chuyện làm đẹp, làm mới bản thân hoặc không cần chú trọng đến hình thức. Những suy nghĩ lệch lạc này không chỉ khiến cho nhan sắc của bạn bị xuống cấp nhanh chóng mà còn có thể là “kẻ tiếp tay” cho “người thứ ba” xuất hiện trong gia đình bạn.

    Làm mới, chăm chút cho chính bạn cũng chính là cách bạn “làm đẹp” cho ông xã và là một “vũ khí” để bạn luôn tạo được những điểm quyến rũ, lôi cuốn anh ấy. Hãy bắt đầu công cuộc “đại tu” nhan sắc từ việc thay đổi kiểu tóc, diện những bộ đồ mới hoặc tạo nên những tình huống hẹn hò, những không gian riêng cho hai vợ chồng đầy lãng mạn và bất ngờ.

    Hạ Tú (Theo Thương Hiệu và Pháp Luật)

  • Top 3 con giáp SINH TRÚNG NĂM THẦN TÀI, cả đời chỉ việc rung đùi hưởng lộc!

    Sách tử vi tướng số dự đoán, ngay từ khi sinh ra những con giáp may mắn này đã phúc phần hơn người. Cả đời chỉ cần rung đùi hưởng lộc, tiền ùn ùn chui vào túi khiến ai cũng hờn

    Tuổi Tý

    Người tuổi Tý dù là đàn ông hay phụ nữ đều bao dung, chân thành và sống tình cảm. Họ dễ gần, hòa đồng lại khéo léo trong giao tiếp nên đi đâu cũng được quý mến, bề trên hết lòng thương yêu, nâng đỡ. Thế nên, ngay từ thuở đầu khởi nghiệp con giáp giàu sang này đã thành công ngoài sức tưởng tượng, ôm tiền tỷ vào nhà.

    Sau ngưỡng 40, con giáp may mắn hết phần thiên hạ này sẽ có sự nghiệp thăng hoa rực rỡ. Tiền chất chật nhà, vàng rải khắp sân, cứ thế mà tận hưởng cuộc sống ngập trong nhung lụa là phúc phần mà Tý xứng đáng nhận được.

    Tử vi 2 năm tới: Top 3 con giáp SINH TRÚNG NĂM THẦN TÀI, cả đời chỉ việc rung đùi hưởng lộc! - Ảnh 1

    Ảnh minh họa: Internet

    Tuổi Dần

    Là con giáp bản lĩnh, ngoan cường và ham kiếm tiền nên người tuổi Dần luôn tận dụng triệt để thời cơ trời cho. Dám nghĩ dám làm, dám vượt qua giới hạn của bản thân nên càng về hậu vận con giáp giàu có này càng lắm của nhiều tiền, đời sang trang mới.

    Sách tử vi năm 2025 có nói, từ tháng 6 trở đi Dần sẽ có vô số cơ hội kiếm tiền. Dù sung túc, đủ đầy nhưng Dần vẫn giản dị, hết lòng giúp đỡ người thân, bạn bè cùng phát triển sự nghiệp. Sau tuổi 35, Dần sẽ muốn gì được nấy, phất lên như diều gặp gió.

    Tuổi Thìn

    Thìn là con giáp sinh ra đã ngậm thìa vàng, sung sướng an nhàn từ trong trứng nước. Nhờ vào sự thông minh, khôn khéo của mình nên chẳng cần cậy nhờ ai con giáp tài năng này vẫn có thể tự làm đại gia của chính mình, kinh doanh ngày càng vượng phát.

    Sinh trúng năm thần tài nên Thìn chẳng bao giờ lo thiếu tiền, phú quý sang giàu đã được định sẵn. Không chỉ tài vận, hôn nhân của người tuổi Thìn cũng đỏ chót như son. Họ và một nửa sẽ hạnh phúc cả đời, con cái vương trưởng chỉ việc ngồi hưởng thụ.

    (*) Thông tin trong bài viết chỉ mang tính chất tham khảo, chiêm nghiệm

  • 3 cây trồng trước nhà gia đạo suy vong: Trồng sau nhà tiền vào như nước, là cây gì?

    Trong phong thủy những loại cây này chỉ thích hợp trồng sau nhà, gia chủ nên nhớ kẻo dễ phạm điều cấm kỵ

    Đứng đầu tiên chính là cây chuối

    Từ thời xa xưa, ông bà ta đã dạy con cháu mình rằng: “Trước cau, sau chuối” vì vậy nếu bạn đang băn khoăn chưa biết trồng cây phong thủy gì sau nhà thì cây chuối là một sự lựa chọn vô cùng phù hợp giúp xây dựng địa thế cực kỳ tốt cho nhà bạn.

    Chuối có tán lá rộng có tác dụng che chắn rất tốt, hơn nữa chuối còn rất dễ trồng với những tán lá xanh mướt tượng trưng cho sự tốt tươi, may mắn. Chính vì vậy, một chậu chuối cảnh sau nhà sẽ là sự lựa chọn dễ dàng và phù hợp với hầu hết mọi gia đình. Và tượng trưng cho nguồn tài lộc dồi dào, che chở cho toàn bộ căn nhà.

    Cây bồ đề sau nhà

    Cây bồ đề là loại cây mang lại nhiều may mắn trong nhà Phật. Tuy nhiên, cây bồ đề không nên trồng trước nhà bởi tán lá của nó khá to um tùm dễ cản trở ánh sáng và lộc khí chảy vào nhà bạn. Nhưng bạn hoàn toàn có thể trồng nó ở sau lưng nhà mình là rất tốt. Theo quan niệm về địa thế trong phong thủy học thì ngôi nhà nên tạo đủ tứ linh gồm: Thanh long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.

    Bên cạnh đó, cây bồ đề vốn liên quan nhiều tới nhà Phật nên khi bạn trồng chúng sau lưng nhà mình sẽ được đức Phật che chở, bảo vệ khiến gia chủ luôn bình an, những luồng khí xấu sẽ không thể quấy phá, làm ảnh hưởng tới gia đình bạn.

    Cây chuối nên trồng sau nhà

    Cây dâu tằm bảo vệ sự bình an

    Cây dâu theo nhiều người quan niệm là loại cây mang lại sự tang tóc vì theo phiên âm tiếng hán cây dâu phát âm là “Tang”. Vì thế cây dâu rất kỵ trồng trước nhà sẽ mang lại điềm xấu nhưng lại có thể trồng sau nhà giúp gia chủ xua đuổi khí xấu, những điều tai ương xui xẻo. Tuy nhiên, nếu như bạn mua xua đuổi vận xui, trấn giữ của cải trong nhà thì việc trồng cây dâu tăm lại sau nhà là hoàn toàn đúng đắn. Linh khí ở cây dâu tằm giúp cho ngôi nhà của bạn luôn được an toàn, không có gì xâm nhập được, cuộc sống trong nhà sẽ luôn vui vẻ hài hòa, êm ấm.