Tác giả: admin

  • Chân dung bị lãnh đạo trường THPT ở Hải Hậu – Ninh Bình đang làm mưa làm gió trên MXH

    Sở GD-ĐT tỉnh Ninh Bình cho biết đã chỉ đạo các bộ phận xác minh vụ việc một lãnh đạo trường THPT xuất hiện hình ảnh với nhiều phụ nữ.

    Sáng 10-11, trao đổi với Báo Người Lao Động, đại diện Sở Giáo dục và Đào tạo (GD-ĐT) tỉnh Ninh Bình cho biết đã nắm được thông tin lan truyền trên mạng xã hội về việc một người được cho là lãnh đạo một trường THPT trên địa bàn có nhiều clip “thân mật” với nhiều nữ giới trong phòng làm việc.

    Sở GD-ĐT Ninh Bình vào cuộc vụ clip thầy giáo "thân mật" với nhiều phụ nữ - Ảnh 1.

    Hình ảnh người đàn ông được cho là lãnh đạo Trường THPT có hành động, cử chỉ “thân mật” với một phụ nữ trong phòng làm việc. Ảnh cắt từ clip

    “Sở đã nhận được thông tin rồi, hiện đang cho rà soát xác minh lại” – vị đại diện này thông tin.

    Trước đó, từ chiều ngày 9-11, trên mạng xã hội Facebook lan truyền nhiều hình ảnh, video ghi lại cảnh  giữa một người đàn ông với nhiều phụ nữ, được cho xảy ra tại phòng làm việc của Chủ tịch hội đồng trường của một Trường THPT (đóng tại xã Hải Hậu, tỉnh Nam Định).

    Sở GD-ĐT Ninh Bình vào cuộc vụ clip thầy giáo "thân mật" với nhiều phụ nữ - Ảnh 2.

    Một hình ảnh khác của người đàn ông với một phụ nữ

    Qua nhiều hình ảnh và clip cho thấy người đàn ông có những hành động “thân mật” quá mức với nhiều người phụ nữ, tại nhiều thời điểm khác nhau.

    Được biết, trường THPT được cho là có vị lãnh đạo nhà trường có hành vi, cử chỉ với nhiều phụ nữ trong phòng làm việc là một trường tư thục đóng trên địa bàn thị trấn Yên Định (huyện Hải Hậu, tỉnh Nam Định cũ, nay thuộc xã Hải Hậu, tỉnh Ninh Bình).

    Hiện, những đoạn clip, hình ảnh trên đang được chia sẻ chóng mặt trên các nền tảng mạng xã hội và để lại nhiều thông tin, bình luận trái chiều.

  • “Nhớ chứ. Hôm ấy, em cõng anh. Còn hôm nay, đến lượt anh cõng em – đi qua nửa đời bình yên.”

    Tôi bị gả đi như một món hàng.
    Mẹ kế tôi nói: “Nhà đó giàu có, con chỉ cần ngoan ngoãn, coi như đổi đời.”
    Tôi im lặng, không phản kháng. Có lẽ vì từ ngày cha mất, tôi đã quen với cảm giác mình chẳng có quyền lựa chọn.

    Chú rể của tôi là An – người đàn ông được đồn là tàn tật, suốt ngày ngồi xe lăn. Người ta bảo anh từng là thiếu gia nổi tiếng, nhưng sau một vụ tai nạn xe, đôi chân liệt hoàn toàn, vị hôn thê bỏ đi, còn anh thì sống ẩn dật trong căn biệt thự lạnh lẽo.
    Và tôi – một cô gái nghèo, chẳng danh phận – trở thành “vợ của người tàn phế”.

    Đám cưới diễn ra trong sự lặng lẽ. Không pháo, không tiếng nhạc, không nụ cười. Chỉ có tôi, trong chiếc váy trắng cũ, đứng cạnh người đàn ông trầm tĩnh ấy, nhận những ánh nhìn thương hại và dèm pha.

    Khi xe đưa tôi về nhà chồng, mẹ kế chỉ kịp nói nhỏ:

    “Nhớ giữ mồm giữ miệng, đừng để mất lòng nhà họ.”
    Rồi bà quay đi, như vừa buông xuống một món hàng giao xong cho người ta.


    Căn biệt thự nơi tôi đến đẹp nhưng lạnh.
    Người hầu ít, không khí im lìm.
    Anh – người chồng mới cưới – chỉ khẽ gật đầu, nói giọng đều đều:

    “Từ nay, cô cứ ở đây, muốn làm gì thì làm. Tôi không can thiệp.”

    Không gọi tôi là “vợ”, không nhìn tôi lâu hơn một giây.
    Chúng tôi sống cùng nhà mà như hai người xa lạ.

    Ban ngày anh đọc sách trong thư phòng. Ban đêm tôi ngủ ở phòng bên cạnh.
    Thỉnh thoảng, tiếng bánh xe lăn trên sàn gỗ vang lên đều đặn – âm thanh ấy trở thành nhịp thời gian của căn nhà.

    Tôi từng nghĩ:

    “Mình đã hết đời rồi. Một cuộc hôn nhân mua bán, một người chồng chẳng thể bước đi.”


    Đêm tân hôn, người giúp việc đã về hết.
    Anh ngồi bên giường, còn tôi loay hoay cầm chăn. Không khí im phăng phắc.

    Tôi run, không biết phải nói gì. Anh thấy thế, khẽ nói:

    “Cô không cần thương hại tôi. Tôi biết tôi là gánh nặng.”

    Tôi vội lắc đầu:

    “Không… không phải vậy…”

    Rồi không hiểu sao, tôi lại bước đến, khom người xuống:

    “Để tôi giúp anh lên giường nghỉ.”

    Anh thoáng sững, đôi mắt sâu hun hút nhìn tôi, rồi gật đầu khẽ.
    Tôi vòng tay qua lưng anh, cố gắng cõng anh lên. Nhưng anh nặng hơn tôi tưởng.
    Chỉ vài bước, chân tôi trượt phải mép thảm, cả hai cùng ngã xuống nền gỗ.

    Tiếng “rầm” vang lên, đau điếng.
    Tôi vội chống dậy, định xin lỗi, nhưng bỗng khựng lại.

    Dưới lớp chăn mỏng, tôi cảm nhận được một thứ gì đó cử động.
    Anh cũng nhìn tôi – ánh mắt chợt thay đổi.
    Cả hai sững lại vài giây trong im lặng.

    Tôi lắp bắp:

    “Anh… anh còn cảm giác sao?”

    Anh cúi đầu, cười nhẹ – nụ cười vừa buồn, vừa bất lực:

    “Bác sĩ nói, nếu tập vật lý trị liệu, có thể đi lại được. Nhưng tôi không muốn nữa. Khi người ta bỏ anh lại chỉ vì anh không còn đứng vững, thì có đi lại được hay không… còn nghĩa gì đâu.”

    Giọng anh trầm, khàn.
    Tôi bỗng thấy nghèn nghẹn. Không phải vì thương hại, mà vì thấy nỗi đau trong lòng anh còn sâu hơn vết thương ở chân.

    Đêm đó, tôi nằm bên ngoài, trằn trọc không ngủ được.
    Câu nói ấy lặp lại mãi trong đầu tôi:

    “Không còn lý do để cố nữa.”


    Những ngày sau, tôi bắt đầu thay đổi.
    Buổi sáng, tôi đẩy xe lăn đưa anh ra ban công, bắt anh ngắm bình minh dù anh cau mày:

    “Tôi không thích ánh sáng.”
    Tôi cười:
    “Nhưng ánh sáng vẫn thích anh, nên đừng trốn nữa.”

    Anh im lặng, rồi không hiểu sao… cũng thôi không chống đối.

    Cứ thế, sáng nào tôi cũng ép anh ra vườn. Tôi kể chuyện linh tinh, chuyện hàng xóm, chuyện tôi từng bị mẹ kế nhốt trong bếp, chuyện cái váy cưới mượn tạm người khác.
    Anh nghe, đôi khi khẽ cười.
    Nụ cười đầu tiên tôi thấy sau nhiều ngày.

    Tôi cũng tập cho anh đứng. Ban đầu, chỉ vài giây. Rồi vài bước. Anh ngã, tôi đỡ. Anh đau, tôi xoa chân.
    Anh nói:

    “Em không sợ tôi à?”
    Tôi đáp:
    “Không. Chỉ sợ anh bỏ cuộc.”

    Tôi không biết từ khi nào, trong ánh mắt anh không còn lạnh nữa.
    Và trong tim tôi, nỗi sợ ngày cưới dần tan biến.


    Một tối, anh kể:

    “Ngày tôi bị tai nạn, cô ta bảo: ‘Em không thể sống với người tàn phế.’ Rồi đi. Tôi cố gắng tập đi suốt nửa năm. Nhưng càng cố, tôi càng thấy mình vô nghĩa.”

    Tôi lặng im, rồi hỏi:

    “Nếu có người ở lại, anh có cố không?”
    Anh nhìn tôi:
    “Có lẽ.”

    Câu trả lời đó khiến tim tôi nhói lên.
    Không phải thương hại. Là cảm động.
    Vì tôi hiểu, tôi cũng từng như anh – một kẻ bị bỏ rơi, không còn tin rằng mình xứng đáng được yêu.


    Một ngày nọ, mẹ kế tôi tìm đến.
    Vẫn giọng điệu cũ:

    “Giờ mày sống sung sướng rồi, nhớ gửi ít tiền cho mẹ. Tao bán mày đâu có uổng.”

    Tôi chưa kịp nói thì anh đã đến. Anh lặng lẽ đặt lên bàn một tấm séc:

    “Cảm ơn bà đã mang cô ấy đến với tôi. Nhưng từ nay, bà không còn quyền gì với cô ấy nữa.”

    Mẹ kế ngây ra, mặt biến sắc. Còn tôi… nước mắt rơi.
    Lần đầu tiên trong đời, có người đứng ra bảo vệ tôi, không vì lợi ích, không vì nghĩa vụ.

    Tối đó, tôi ngồi bên giường anh, khẽ nói:

    “Cảm ơn anh.”
    Anh mỉm cười:
    “Anh không làm vì em nợ anh. Anh làm vì anh nợ chính mình – đã để em phải chịu cô đơn quá lâu.”


    Thời gian trôi, anh đã có thể đi được vài bước, rồi nhiều hơn.
    Mỗi sáng, anh vẫn chống gậy, tôi vẫn nắm tay anh, chậm rãi đi quanh vườn.
    Anh hỏi:

    “Nếu một ngày anh đi lại bình thường, em có rời đi không?”
    Tôi cười:
    “Nếu anh vẫn cần người pha cà phê dở, em ở lại.”

    Anh bật cười, cái cười làm tan cả sương sớm.


    Một buổi sáng, tôi tỉnh dậy không thấy anh.
    Hoảng hốt chạy ra vườn, tôi đứng sững.

    Anh đang đi, không gậy, không vịn, chậm mà vững.
    Nắng sớm rơi xuống vai anh, long lanh như giọt nước mắt tôi vừa rơi.

    Anh đến gần, nắm lấy tay tôi:

    “Anh đã tìm lại được đôi chân, nhờ em.
    Nhưng em biết không – thứ em chữa cho anh, không phải chân, mà là tim.”

    Tôi khóc, ôm lấy anh.
    Và tôi hiểu, đêm ấy khi cả hai cùng ngã, không chỉ có cơ thể chạm đất, mà trái tim chúng tôi cũng chạm nhau lần đầu tiên.


    Giờ đây, căn nhà ngày xưa lạnh lẽo ấy đầy tiếng cười.
    Mỗi sáng, anh tự bước ra ban công, rót cho tôi tách trà.
    Tôi hỏi đùa:

    “Anh còn nhớ đêm tân hôn không?”
    Anh cười:
    “Nhớ chứ. Hôm ấy, em cõng anh. Còn hôm nay, đến lượt anh cõng em – đi qua nửa đời bình yên.”

    Tôi tựa đầu vào vai anh, khẽ mỉm cười.
    Hóa ra, người ta không cần đôi chân khỏe mạnh để bước đi trong đời, chỉ cần một trái tim đủ mạnh để bước về phía nhau.

  • Thân thế người l//ộ cl//p ‘th/ân m/ật’ trong phòng làm việc, những người ph/ụ n/ữ có phải giáo viên trường?

    Liên quan đến vụ việc một người đàn ông lộ clip trong phòng làm việc gây xôn xao cõi mạng, mới đây phía trường THPT T.H.T cùng đại diện Sở GD-ĐT tỉnh Ninh Bình đã lên tiếng.

    Thông tin từ báo Người Lao Động cho biết, trưa 10/11, một lãnh đạo Sở GD-ĐT tỉnh Ninh Bình đã thông tin về đoạn clip gây nhức nhối dư luận. Theo đó, một đoạn clip ghi lại cảnh một người đàn ông thân mật với nhiều người phụ nữ trong một căn phòng làm việc. Điều đáng nói, sự việc được cho là xảy ra tại Trường THPT T.H.T (xã Hải Hậu, tỉnh Ninh Bình).

    Theo thông tin từ lãnh đạo Sở Giáo dục và Đào tạo tỉnh Ninh Bình, người đàn ông xuất hiện trong đoạn clip đang lan truyền trên mạng xã hội không phải là giáo viên và chưa từng đứng lớp.

    Vị này khẳng định: “Qua báo cáo của nhà trường, người trong clip không phải hiệu trưởng, không phải là giáo viên, không thuộc sự quản lý của ngành giáo dục. Theo thời gian trong clip, sự việc xảy ra từ năm học trước, trước thời điểm sáp nhập tỉnh”.

    hai-hau-ninh-binh-1
    Sở GD-ĐT tỉnh Ninh Bình cho biết người đàn ông không phải là thầy giáo, trong khi những người phụ nữ trong clip cũng chưa xác định được có phải giáo viên trong trường. Ảnh cắt từ clip

    Tuy nhiên, lãnh đạo Sở cũng xác nhận người đàn ông trong clip đúng là Chủ tịch Hội đồng Trường THPT T.H.T., một trường tư thục do Hội đồng quản trị bầu ra. Báo cáo của Trường THPT T.H.T. cho biết hình ảnh trong clip được quay tại một phòng làm việc không thuộc thẩm quyền quản lý của nhà trường.

    Liên quan đến danh tính các người phụ nữ xuất hiện trong clip, đại diện Sở GD-ĐT Ninh Bình cho biết: “Qua báo cáo của nhà trường, những người phụ nữ trong clip không phải giáo viên trong trường. Còn đúng hay không phải chờ cơ quan chức năng xác minh lại, vì hình ảnh đó không nhìn rõ mặt”.

    Về việc các clip và hình ảnh nhạy cảm bị tung lên mạng, lãnh đạo Sở cho hay nhà trường chưa có báo cáo cụ thể và các cơ quan chức năng đang điều tra, làm rõ động cơ, mục đích của hành vi phát tán.
    hai-hau-ninh-binh-2Hình ảnh người đàn ông “thân mật” với người phụ nữ trong phòng làm việc. Ảnh cắt từ clip
    Trước đó, từ chiều 9/11, mạng xã hội lan truyền nhiều hình ảnh và video ghi lại cảnh thân mật giữa một người đàn ông và nhiều phụ nữ, được cho là diễn ra tại phòng làm việc của một lãnh đạo Trường THPT T.H.T (xã Hải Hậu, tỉnh Ninh Bình).

    Các đoạn clip cho thấy người đàn ông có những hành vi thân mật vượt mức bình thường với nhiều phụ nữ khác nhau, diễn ra trong nhiều thời điểm khác nhau trong năm 2024 và đầu năm 2025, gây xôn xao dư luận và làm dấy lên nhiều ý kiến trái chiều về đạo đức, cũng như sự an toàn và riêng tư trong môi trường giáo dục.

  • Vụ người đàn ông “th-ân m-ật với nhiều phụ nữ”: Chủ tịch HĐQT trường là ai?

    Theo thông tin ban đầu, người đàn ông trong clip “thân mật với nhiều phụ nữ” tại phòng làm việc ở Ninh Bình là Chủ tịch Hội đồng quản trị (HĐQT) một trường THPT đóng trên địa bàn xã Hải Hậu.

    Trong báo cáo gửi đến Sở GD&ĐT Ninh Bình, Trường THPT Tô Hiến Thành, Ninh Bình, xác định người đàn ông trong clip “thân mật với nhiều phụ nữ” không phải là Hiệu trưởng, không phải là giáo viên thuộc sự quản lý của ngành giáo dục.

    Trường THPT Tô Hiến Thành là trường tư thục. Chủ tịch Hội đồng quản trị do Hội đồng quản trị nhà trường bầu ra.

    Nhiệm vụ và quyền hạn của Chủ tịch Hội đồng quản trị trong trường phổ thông tư thục được quy định tại Khoản 4 Điều 10 Quy chế tổ chức và hoạt động của trường tiểu học, THCS, THPT và trường phổ thông có nhiều cấp học loại hình tư thục ban hành kèm theo Thông tư 13/2011/TT-BGDĐT.

    Theo Thông tư 13/2011 của Bộ GD&ĐT về quy chế tổ chức và hoạt động của trường tiểu học, THCS, THPT và trường phổ thông có nhiều cấp học loại hình tư thục, Chủ tịch Hội đồng quản trị là người đứng đầu Hội đồng quản trị, do Hội đồng quản trị bầu bằng hình thức bỏ phiếu kín và được cơ quan có thẩm quyền công nhận.

    Chủ tịch Hội đồng quản trị phải có trình độ đào tạo tối thiểu bằng trình độ chuẩn được đào tạo của giáo viên tương ứng với mỗi cấp học; Chủ tịch Hội đồng quản trị có thể đồng thời giữ chức vụ Hiệu trưởng nếu có đủ các tiêu chuẩn của Hiệu trưởng được quy định của Quy chế này.

    Chủ tịch Hội đồng quản trị có những nhiệm vụ và quyền hạn sau đây:

    – Chỉ đạo, điều hành hoạt động của Hội đồng quản trị; có quyền triệu tập các cuộc họp của Hội đồng quản trị; chịu trách nhiệm chính về các quyết nghị của Hội đồng quản trị, giám sát quá trình tổ chức thực hiện các quyết nghị của Hội đồng quản trị; chủ trì các cuộc họp của Đại hội đồng thành viên góp vốn.

    TIN LIÊN QUAN

    Người đàn ông “thân mật với nhiều phụ nữ” không phải là Hiệu trưởng

    – Chịu trách nhiệm trước các cơ quan quản lý về toàn bộ hoạt động của nhà trường và kiểm soát việc điều hành của Hiệu trưởng;

    – Ký hợp đồng lao động với Hiệu trưởng, Phó Hiệu trưởng sau khi được cấp có thẩm quyền công nhận.

    – Được quyền điều hành bộ máy tổ chức và sử dụng con dấu của trường trong phạm vi chức năng, nhiệm vụ của Hội đồng quản trị và ký các văn bản, quyết định của Hội đồng quản trị.

    – Thực hiện các quyền và nhiệm vụ khác theo Quy chế tổ chức và hoạt động của trường.

    TIN LIÊN QUAN

    Xác minh clip người đàn ông thân mật với nhiều phụ nữ tại phòng làm việc

    Xác minh clip người đàn ông thân mật với nhiều phụ nữ tại phòng làm việc

    Căn cứ theo quy định tại Điều 7 Quy chế tổ chức và hoạt động của trường tiểu học, THCS, THPT và trường phổ thông có nhiều cấp học loại hình tư thục ban hành kèm theo Thông tư 40 của Bộ GD&ĐT, Hội đồng trường của trường phổ thông tư thục là tổ chức quản trị nhà trường, thực hiện quyền đại diện cho nhà đầu tư và các bên có lợi ích liên quan, chịu trách nhiệm tổ chức thực hiện quyết định của nhà đầu tư.

    Hội đồng trường có chủ tịch, thư kí và ủy viên, nhiệm kỳ của Hội đồng trường là 5 năm.

    Giám đốc Sở GD&ĐT quyết định công nhận Hội đồng trường và Chủ tịch Hội đồng trường đối với trường THPT, trường phổ thông có nhiều cấp học có cấp học cao nhất là THPT.

    Từ chiều 9/11, trên mạng xã hội lan truyền nhiều hình ảnh, video ghi lại cảnh một người đàn ông “thân mật với nhiều phụ nữ”, được cho xảy ra tại phòng làm việc của một lãnh đạo Trường THPT Tô Hiến Thành, đóng tại xã Hải Hậu, tỉnh Ninh Bình.

  • Góc camera đang hot nhất lúc này của 1 thầy hiệu trưởng

    Hải Hậu mấy hôm nay xôn xao vụ một “Khầy” Chủ tịch hội đồng quản trị một trường THPT trên địa bàn qua đăng tải từ tài khoản Facebook của bạn “Ngo Mai” là như này.
    -Nếu là sự thật vậy Khầy húp hết gần nửa Hãi Hậu rồi á???

    Sử dụng các phím mũi tên Lên/Xuống để tăng hoặc giảm âm lượng.

    -Mình thì mình ko tin, vì AI bây giờ thật giả khó phân biệt lắm, chắc phải chờ cơ quan điều tra thui nhì?

    Thông tin từ nhà báo Diệu Nam, Tạp chí Người đưa tin

  • “Chị ơi… mẹ nhập viện rồi. Bác sĩ nói cần 120 triệu để phẫu thuật gấp, không thì không qua nổi…”

    Tôi vẫn nhớ rõ cái buổi sáng định mệnh ấy. Điện thoại rung, tin nhắn từ em gái nhấp nháy:

    “Chị ơi… mẹ nhập viện rồi. Bác sĩ nói cần 120 triệu để phẫu thuật gấp, không thì không qua nổi…”

    Tim tôi như lồng lộn. 120 triệu – một con số lớn so với thu nhập hàng tháng của chúng tôi. Nhưng còn mẹ, còn đâu có lựa chọn nào khác. Tôi thở dài, quay sang chồng, hy vọng anh sẽ hiểu.

    “Anh… mẹ em… cần tiền gấp để mổ. Anh có thể… hỗ trợ một phần không?” Tôi nói, giọng run run nhưng cố giữ bình tĩnh.

    Anh nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng:

    “Nhà này không có nghĩa vụ nuôi mẹ vợ, em biết rõ mà. Nếu muốn cứu mẹ, em tự xoay sở đi!”

    Lời anh như một nhát dao cắt ngang tim tôi. Tôi im lặng, mắt nhoè lệ, nhưng trong lòng quyết tâm: mẹ tôi cần tôi. Tôi nhặt số tiền tiết kiệm, vài đồng từ tiền lương và tiền dự phòng, gom đủ 120 triệu. Không cần ai biết, tôi đưa cho bác sĩ. Mẹ được mổ kịp thời. Tôi thấy mẹ nằm trên giường bệnh, ánh mắt yếu ớt nhưng yên lòng khi nhìn tôi. Một phần hạnh phúc, một phần cô đơn trào dâng.

    Nhưng về nhà, không khí vẫn nặng nề. Anh nhìn tôi, giọng lạnh nhạt:

    “Vậy là xong. Nhưng tôi nói rồi, nhà này không nuôi mẹ vợ, em hiểu chưa?”

    Tôi chỉ im lặng, cắn môi. Lòng đau nhói, nhưng không hối hận. Tôi biết tình mẫu tử không thể tính toán bằng tiền bạc hay nghĩa vụ.

    Một tuần sau, định mệnh lại trút xuống mái nhà của chúng tôi. Mẹ chồng tôi đột ngột ngã bệnh. Cả nhà hoảng loạn. Anh loay hoay không biết phải làm sao, đi hỏi bác sĩ, gọi điện khắp nơi… Tôi nhìn anh, lòng vừa xót vừa nhói.

    Tôi tự nhủ: “Đây là lúc mình phải đứng ra. Không phải vì anh, mà vì bà – người đã nuôi chồng mình khôn lớn.”

    Tôi chạy đi vay mượn thêm tiền, lo thủ tục, sắp xếp bác sĩ, xe cứu thương. Mọi thứ trở nên gấp gáp, áp lực đến nghẹt thở. Anh đứng cạnh, lúng túng, không biết giúp gì ngoài việc bám lấy điện thoại hỏi han.

    Đêm ấy, tôi thức trắng, ngồi cạnh giường mẹ chồng, tay nắm tay bà. Ánh đèn bệnh viện mờ nhòe, tiếng monitor bíp bíp đều đều, nhịp tim của bà mong manh như sợi chỉ. Tôi rót từng thìa cháo, giúp bà uống thuốc, lau mồ hôi trên trán bà. Anh đứng nép bên, ánh mắt vừa sợ vừa hối hận, im lặng.

    Mẹ chồng nhìn tôi, mắt đỏ hoe:

    “Nếu không có con, mẹ đã không thể qua khỏi… Con chính là con gái mẹ từ kiếp trước.”

    Tôi bật khóc, ôm lấy bà. Lòng tôi chợt nhẹ nhõm, nhưng cũng đau đớn. Người chồng đứng đó, cúi gằm mặt. Lời anh hôm nào vang vọng trong đầu: “Nhà này không có nghĩa vụ nuôi mẹ vợ” – giờ anh mới nhận ra, hiếu thảo và tình yêu thương không chỉ thuộc về huyết thống.

    Những ngày sau, tôi chăm mẹ chồng từng li từng tí. Tôi thức cả đêm, nấu cháo, chuẩn bị thuốc, lau người, trò chuyện, an ủi bà. Mỗi lần nhìn mẹ chồng cười yếu ớt, tôi đều thấy trong lòng một sự thanh thản lạ thường. Người chồng, từng lạnh lùng, giờ chỉ biết cúi đầu, ngồi im lặng, học cách lắng nghe và quan sát.

    Một buổi sáng, mẹ chồng tỉnh lại. Bà nắm chặt tay tôi, nước mắt trào ra:

    “Con là món quà lớn nhất mà gia đình này có được. Cảm ơn con vì đã ở bên mẹ lúc mẹ yếu nhất.”

    Anh đứng đó, im lặng, đôi mắt đỏ hoe. Tôi không trách anh. Tôi chỉ mỉm cười, thấy rằng bài học về hiếu thảo, tình người, không phải ai cũng học được ngay từ đầu.

    Trong lòng tôi, một cảm giác ấm áp trào dâng. Gia đình không chỉ là huyết thống, mà là sự quan tâm, sự hy sinh, và tấm lòng sẵn sàng đứng bên nhau khi cần nhất. Tôi hiểu rằng, dù chuyện gì xảy ra, mình đã sống đúng với trái tim, và đó là điều quan trọng nhất.

  • Câu nói ngắt quãng giữa chừng, rồi màn hình tim đột ngột kéo dài thành một tiếng “tít” vô hồn.

    Tôi vẫn nhớ rõ hôm cha tôi mất.
    Phòng bệnh khi ấy chỉ có tiếng máy tim đếm từng nhịp yếu ớt, mùi thuốc sát trùng hăng nồng. Ông nằm trên giường, gầy đến mức tôi có thể thấy rõ từng khớp xương trên bàn tay nắm lấy tay tôi.

    Cha thều thào:

    “Cẩn thận… với mẹ con… bà ấy… không—”

    Câu nói ngắt quãng giữa chừng, rồi màn hình tim đột ngột kéo dài thành một tiếng “tít” vô hồn.

    Cánh cửa bật mở.
    Mẹ tôi bước vào, áo khoác mỏng còn vương sương, trên tay là hộp cháo bà vừa mua cho ông. Bà chết lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, rồi đánh rơi hộp cháo xuống sàn.

    Tôi quay lại nhìn bà, cảm giác trong ngực lạnh đi.
    Không hiểu sao, câu nói dang dở của cha cứ vang mãi trong đầu tôi như một lời trăn trối bị cắt đôi:

    “Cẩn thận với mẹ con…”


    Những ngày sau đám tang, căn nhà trống trải đến mức chỉ cần tiếng thìa chạm vào chén cũng nghe như vang vọng. Mẹ ngồi lặng bên bàn thờ, đếm từng nén hương. Tôi vẫn đối xử bình thường, nhưng giữa chúng tôi đã có một bức tường vô hình.

    Một buổi tối, tôi nghe bà nói chuyện với ai đó qua điện thoại.
    Giọng nhỏ, nhưng đủ để tôi nghe thấy mấy chữ:

    “Ừ, tôi đã chuyển hết giấy tờ rồi. Căn nhà bán xong, phần còn lại tôi gửi sau.”

    Tôi khựng lại. “Giấy tờ”? “Bán nhà”?
    Cha tôi từng dặn, căn nhà này là tâm huyết cả đời của ông, “đừng bao giờ để người khác dòm ngó”. Vậy mà giờ…

    Tôi bắt đầu để ý mọi thứ.
    Mẹ hay khóa phòng cha, mỗi lần tôi định bước vào là bà đổi chủ đề.
    Những bức ảnh gia đình dần biến mất khỏi tường.
    Và một hôm, tôi thấy bà đốt một xấp thư cũ trong sân sau.

    “Thư gì thế mẹ?” – tôi hỏi.
    “Giấy lộn thôi con, đừng bận tâm.”

    Giọng bà run nhẹ, nhưng mắt không nhìn tôi.
    Khói bốc lên mùi khét. Trong ngọn lửa, tôi thoáng thấy góc tấm ảnh bị cháy dở — bóng một người đàn ông đứng cạnh cha, nét mặt thân quen nhưng bị xé mất một nửa.

    Từ hôm đó, tôi bắt đầu nghi ngờ.


    Càng lục tìm, tôi càng thấy những chi tiết khiến mình bất an.
    Trong ngăn kéo bàn làm việc của cha, tôi tìm thấy một cuốn sổ tay cũ. Ở vài trang cuối, chữ ông run run:

    “Tôi không biết mình còn sống được bao lâu… Bà ấy thay đổi rồi. Cứ lạnh nhạt, tránh né tôi… Có những đêm tôi nghe bà gọi tên ai đó trong mơ… Tôi sợ mình không hiểu nổi người đàn bà sống cạnh mình suốt 30 năm.”

    Tôi đóng sổ lại, tim đập thình thịch.
    Từ nhỏ, tôi từng nghĩ cha là người khô khan, ít nói. Không ngờ, trong ông lại chất chứa từng ấy tổn thương.

    Tôi bắt đầu tưởng tượng ra hàng ngàn kịch bản:
    Phải chăng mẹ phản bội cha?
    Phải chăng bà có người đàn ông khác, và tôi… không phải con ruột của ông?

    Câu nói “bà ấy không—” như nhát dao cứa sâu hơn.
    Bà ấy “không đáng tin”?
    Bà ấy “không phải người tốt”?
    Hay tệ hơn… bà ấy “không phải mẹ tôi”?


    Một tối, tôi không chịu nổi nữa.
    Tôi tìm đến mẹ, giọng run:

    “Con hỏi thật… Cha từng nghi ngờ mẹ ngoại tình phải không?”

    Mẹ sững người. Cái thìa trong tay bà rơi xuống bàn.

    “Con… con nghe ở đâu?”
    “Từ nhật ký của cha. Ông còn viết… sợ con không phải con ruột của ông.”

    Mặt bà tái nhợt. Một lúc sau, bà đứng dậy, đi thẳng vào phòng, khép cửa lại. Không một lời.

    Đêm ấy, bà không ra ăn cơm.
    Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, bà đã rời nhà.

    Chỉ để lại trên bàn một tờ giấy ngắn gọn:

    “Mẹ về quê ngoại một thời gian. Đừng tìm mẹ.”


    Tôi im lặng suốt nhiều tuần.
    Trong lòng, vừa giận, vừa sợ, vừa trống rỗng. Tôi tự nhủ: Có lẽ cha nói đúng.
    Tôi bắt đầu ký giấy bán căn nhà — căn nhà cha xây bằng mồ hôi và nước mắt — vì không muốn dính dáng đến bà nữa.

    Ngày dọn đồ, tôi mở ngăn tủ cũ của cha để kiểm tra lần cuối.
    Một hộp nhạc nhỏ rơi ra, cũ kỹ, phủ đầy bụi. Khi tôi mở nắp, giai điệu quen thuộc vang lên — bài hát cha thường bật mỗi khi mẹ mệt.
    Dưới lớp nhung lót, có một phong thư được gấp ngay ngắn.
    Trên bìa là nét chữ của cha: “Gửi con trai, nếu con đọc được, nghĩa là cha đã đi xa.”

    Tôi run run mở ra.

    “Con à, cha không giỏi nói lời tình cảm.
    Dạo này mẹ con hay quên uống thuốc, lại giấu bệnh, cứ lo cho cha mà chẳng lo cho mình.
    Cha chỉ sợ sau này cha đi rồi, con mải công việc mà không để ý đến mẹ.
    Nếu có chuyện gì xảy ra, nhớ: Cẩn thận với mẹ con… bà ấy không biết giữ gìn sức khỏe.
    Đừng để bà ấy một mình, con nhé.”

    Tôi đọc đến dòng cuối mà tay run không cầm nổi.
    Trái tim như bị ai bóp chặt.
    Câu nói dang dở ấy… hóa ra chỉ là tình thương của một người cha — nhưng cái chết đã cắt ngang nó, biến nó thành một mũi dao đâm vào trái tim con trai mình suốt những tháng ngày qua.

    Tôi ngồi thụp xuống sàn, khóc như một đứa trẻ.
    Mọi hình ảnh quay trở lại: ánh mắt mẹ hôm bước vào phòng bệnh, nỗi im lặng trong đêm, những bức thư bà đốt — có lẽ chỉ là thư tình cha viết, bà không nỡ giữ lại vì sợ nhớ thêm.

    Tôi thấy mình thật nhỏ nhoi, tàn nhẫn, và muộn màng.


    Tôi vội vã tìm về quê.
    Căn nhà gỗ cũ nằm cuối con đường đất, mái ngói xám bạc. Mẹ đang ngồi ngoài hiên, tóc bạc nhiều hơn trước, gương mặt gầy guộc.

    Bà ngẩng lên nhìn tôi, mỉm cười, nhưng ánh mắt mệt mỏi.

    “Con về rồi à?”
    “Mẹ… sao không nói với con?” – tôi nghẹn ngào.
    “Nói gì hả con?”
    “Rằng mẹ bị bệnh… rằng cha chưa bao giờ nghi ngờ mẹ…”

    Bà chỉ khẽ thở dài:

    “Cha con có nói gì hôm đó không?”

    Tôi nhìn xuống. Nước mắt lăn dài.

    “Ông nói… mẹ đừng quên giữ gìn sức khỏe.”

    Bà khẽ mỉm cười. Đôi mắt nhắm lại, bình yên như ngủ.
    Ánh chiều buông xuống, gió lay nhẹ mái tóc bạc.


    Ba ngày sau, tôi đưa mẹ về nằm cạnh cha, giữa cánh đồng cỏ lau quê nhà.
    Trên mộ, tôi đặt lại bức thư – tờ giấy đã khiến tôi mất một năm chìm trong hận thù, và rồi cũng chính nó khiến tôi học cách tha thứ.

    Tôi thắp nén hương, nói khẽ:

    “Con xin lỗi… Vì đã để câu nói dang dở ấy trở thành vết thương.
    Giờ thì, con hiểu rồi.
    Cha chỉ muốn con yêu mẹ thêm một chút nữa.”

    Gió thổi qua, tiếng chuông gió nơi mái mộ khẽ rung.
    Trong phút chốc, tôi tưởng như nghe thấy giọng cha – rất xa, rất nhẹ:

    “Tốt rồi, con trai.”


    🌧️ Kết

    Đôi khi, điều khiến chúng ta đau khổ nhất không phải là sự thật,
    mà là những lời chưa kịp nói hết.
    Một câu dang dở, một cái nhìn cuối cùng — có thể đổi hướng cả cuộc đời.
    Và đến khi hiểu ra, người để ta nghe phần còn lại… đã không còn nữa.

  • 3 ;nhu cầu ; đàn ông luôn thích ở phụ nữ chủ động đòi hỏi ;

    3 nhu cầu ᵭàn ȏng ʟuȏn muṓn phụ nữ chủ ᵭộng ᵭòi hỏi, nḗu ʟà 1 người ᵭàn bà ⱪhȏn ngoan thì ᵭừng bỏ qua bất cứ nhu cầu nào bạn nhé.

    Đàn bà ʟuȏn cho rằng chỉ có những cȏ gái hư hỏng, ʟẳng ʟơ thì mới ᵭòi hỏi nhiḕu thứ từ ᵭàn ȏng. Thực tḗ, nḗu chị εm ᵭòi hỏi những ᵭiḕu chính ᵭáng, với thái ᵭộ ⱪhȏn ⱪhéo thì chṑng chẳng những thương còn tȏn trọng tuyệt ᵭṓi.

    Thậm chí, ᵭàn ȏng còn cảm thấy vợ quyḗn rũ và thȏng minh vȏ cùng ⱪhi biḗt mở miệng ᵭòi hỏi 3 ᵭiḕu này.

    Đòi hỏi ᵭược ”yêu”

    Nhiḕu cuộc ⱪhảo sát ⱪhẳng ᵭịnh rằng ᵭàn ȏng ʟúc nào thích phụ nữ chủ ᵭộng ᵭòi yêu, bởi như vậy sẽ tạo cho chuyện chăn gṓi mới mẻ, ⱪích thích hơn. Nhiḕu người vợ cũng muṓn chủ ᵭộng, nhưng họ còn ngại ngần, thḗ nhưng ᵭȃy ʟà quan niệm hḗt sức sai ʟầm, bởi sự ngại ngần của bạn sẽ ⱪhiḗn ᵭàn ȏng ʟȃu dần mất hứng, chán ngán.

    Thay vì ᵭắn ᵭo, phȃn vȃn, chị εm hãy biḗn ‘ái ȃn’ trở thành những giȃy phút hạnh phúc, hãy mạnh dạn thể hiện nhu cầu và cảm xúc của mình ᵭể chṑng ‘phục tùng’. Đảm bảo chṑng bạn sẽ bất ngờ và ngày càng say mê bạn hơn mà thȏi.

    Nhu cầu ᵭược ⱪhen ngợi

    Phụ nữ ʟúc nào giận dỗi tại sao chṑng ⱪhȏng còn ⱪhen ngợi mình ʟúc như thời còn yêu. Cưới nhau vḕ chỉ toàn mȃu thuẫn, cãi vã cơm áo, gạo tiḕn.

    Nḗu ᵭã thḗ tại sao chị εm ⱪhȏng ᵭḕ nghị chṑng ⱪhen mình mỗi ngại. Chẳng có gì ngại ngùng cả, ⱪhi bạn trang ᵭiểm thật ᵭẹp, ⱪhi bạn mua váy mới tại sao ⱪhȏng nũng nịu ᵭòi anh ấy phải ⱪhen mình 1 ʟần? Ví dụ như: “Anh ⱪhȏng ⱪhen váy của εm ᵭẹp à?” “Anh thấy εm trang ᵭiểm thḗ này ᵭã ᵭẹp chưa? Khen εm 1 ʟần xem nào”.

    Lúc này ᵭảm bảo chṑng sẽ cảm thấy bất ngời, buṑn cười và ᵭáng yêu. Anh ấy sẽ hình thành thói quen ⱪhen ngợi vợ mỗi ngày, từ ᵭó cuộc sṓng hȏn nhȃn bḕn chặt hơn.

    Đòi hỏi ᵭược tȏn trọng, quyḕn bình ᵭẳng trong mṓi quan hệ vợ chṑng

    Trong hȏn nhȃn, ngoài sự tin tưởng thì sự tȏn trọng sẽ giúp ᵭàn bà có ᵭược tiḗng nói của mình ᵭể bảo vệ bản thȃn cũng như giữ gìn hạnh phúc cho gia ᵭình. gay cả ᵭàn ȏng cũng thích 1 người phụ nữ hiểu ᵭược giá trị bản thȃn cho nên bạn hãy cho chṑng thấy mình xứng ᵭáng ᵭược cư xử bình ᵭẳng và tȏn trọng.

    Vṓn dĩ ᵭȃy ʟà một vấn ᵭḕ nhạy cảm, thḗ nên hãy ᵭḕ cập với chṑng bằng thái ᵭộ ⱪhéo ʟéo nhé. Hãy nói cho chṑng hiểu rằng bạn ⱪhȏng ᵭịnh hơn thua hay phȃn ᵭịnh ᵭúng sai với anh ấy, nhưng bạn cũng ngang hàng với chṑng và cần ᵭược anh ấy tȏn trọng. Bạn cần chia sẻ việc nhà, cần chṑng phụ giúp chăm sóc con cái, cần có tiḗng nói trong bất ⱪỳ quyḗt ᵭịnh gì của gia ᵭình. Hãy ᵭể anh ấy hiểu rằng hȏn nhȃn chỉ có thể bḕn vững ⱪhi vợ chṑng cùng vun ᵭắp và cṓ gắng mà thȏi.

  • Mẹ định đặt tên cho con là Nguyễn Thù Hận, nhân viên tư pháp sửa thành tên cực hay, đứa trẻ giờ rất thành đạt

    Cái tên – món quà theo con cả đời

    Tên gọi trên giấy khai sinh không chỉ là một ký hiệu để phân biệt cá nhân, mà còn là dấu ấn theo một con người từ khi chào đời đến lúc nhắm mắt. Bởi vậy, nhiều chuyên gia và người lớn tuổi đều tin rằng cái tên có thể ảnh hưởng đến tính cách, sự tự tin, thậm chí là con đường học tập, sự nghiệp của một đứa trẻ.

    Vì lý do đó, khi đặt tên cho con, cha mẹ cần cân nhắc kỹ lưỡng, tránh những tên mang nghĩa tiêu cực, gây hiểu lầm hoặc dễ trở thành trò đùa.

    XEM THÊM: Bé gái được mẹ đặt tên rất ‘vô tình’, cô giáo muốn đổi giúp nhưng bất thành

    Mới đây, một câu chuyện trên mạng xã hội đã thu hút sự chú ý của đông đảo phụ huynh. Trong ảnh chụp màn hình từ một phòng khám, cái tên “Nguyễn Hận Hoài” xuất hiện trên danh sách bệnh nhân. Chỉ cần đọc lên, ai cũng cảm nhận sự nặng nề và buồn bã. Nhiều người đoán rằng chủ nhân của cái tên này hẳn đã từng trải qua những tình huống “dở khóc dở cười” chỉ vì… cái tên của mình.

    Ngay dưới bài viết, một tài khoản khác cũng chia sẻ câu chuyện thực tế mà cô từng chứng kiến. Cô kể: “Hồi ba mình làm ở xã, có cô kia lên đăng ký khai sinh cho con với tên Nguyễn Thù Hân. Nhưng ba mình đã đổi thành Thu Hân, rồi nói rằng máy đánh lỗi không có dấu, hơn nữa giấy đã đóng dấu đỏ nên không sửa lại được.”

    Không ai ngờ, sự “sửa tên” bất ngờ ấy lại mở ra một tương lai tươi sáng cho đứa trẻ. “Giờ đây, cậu bé ngày nào đã trưởng thành, thành đạt và thỉnh thoảng vẫn ghé thăm để cảm ơn ba mình vì đã ‘cứu’ cuộc đời anh, dù cái tên nghe hơi giống con gái,” cô chia sẻ thêm.

    Từ câu chuyện này, nhiều người đồng tình rằng: “Đừng để hận thù hay cảm xúc tiêu cực len vào tên gọi của con trẻ. Một cái tên đẹp, nhẹ nhàng và ý nghĩa sẽ theo con đi suốt đời và có thể trở thành nguồn động lực.”

    Trước đó từng có trường hợp mẹ đặt tên cho con là Nguyễn Ngọc Hận. Cụ thể, theo báo điện tử SaoStar, nhiều người Việt đặt tên cho con rất “vô tình”, điển hình như trường hợp của bé gái tên Nguyễn Ngọc Hận (Châu Thành A, Hậu Giang) dưới đây! 

    Mẹ của Ngọc Hận – người phụ nữ miền Tây lam lũ, gầy gò và đen đuốc cho biết xưa chị mang thai con gái thứ 2 – tức bé Hận bị chồng đối xử tệ bạc và phụ tình. Chị bụng mang dạ chửa vẫn phải ra đồng làm lụng, kiếm tiền với hi vọng tiết kiệm đủ đi sinh con.

    Ngờ đâu người phụ nữ ấy phải vượt cạn một mình, không có đủ tiền đi đẻ. Chị hận chồng, hận đời và hận cả cuộc hôn nhân nên đã bồng bột quyết định đặt cho con gái cái tên Nguyễn Ngọc Hận như để trút giận nỗi đau đớn, đắng cay nhất cuộc đời, theo Thanh Niên.

    Bé Nguyễn Ngọc Hận

    Sở hữu tên chứa đựng đầy sự thù hận của mẹ, bé Ngọc Hận càng lớn càng tự nhận thức rõ ràng chuyện bản thân có cái tên “không bình thường”. Cô bé thường xuyên bị bạn bè trong lớp, trong trường hỏi về nguồn gốc của tên Hận. Và cô bé chẳng thể biết rõ, không biết trả lời các bạn ra sao cho hợp lý.

    Sau này Ngọc Hận từng tò mò về tên của bản thân. Cô bé thắc mắc rằng tại sao mình là con gái lại được mẹ đặt tên Hận. Cô bé thầm nghĩ rằng chắc phải có lý do đặc biệt cũng như nỗi khổ tâm nên mẹ mới quyết định đặt tên con như vậy.

    Và khi thấy Ngọc Hận đủ lớn, người mẹ đã kể tường tận câu chuyện của quá khứ cách đây hàng chục năm. Cô bé nghe xong đã không giận cha mẹ bởi đó chính là người sinh thành, cho cô bé một cuộc đời. Song cô bé luôn tự thấy tên rất xấu xí, chẳng giống ai giữa xã hội hiện đại này.

    Em thấy tên mình kỳ cục quá! Mỗi khi có người thắc mắc, em không biết phải trả lời sao vì quá ngại ngùng. Hơn cả nó gợi tên quá khứ không tốt đẹp của cha mẹ“, Ngọc Hận nói trên Kiến thức.

    Từng có quãng thời gian, thầy cô giáo của Ngọc Hận muốn giúp đỡ cô bé đổi tên. Nhưng vì một số lý do, họ chẳng thế giúp đỡ được học trò.

    Nhắc đến ước mơ, cô bé 11 tuổi bộc bạch rằng bản thân ước được đổi tên từ “Hận” thành “Hân”, chỉ cần mất đi dấu “nặng” sẽ khiến tên trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Đặc biệt cô bé cũng cảm thấy bớt áp lực khi đi ra ngoài, đối diện với người xung quanh.

    Cô giáo của Ngọc Hận cho biết ở trường thầy cô luôn an ủi, động viên cô bé cố gắng học tập để sau này có nghề nghiệp ổn định và một tương lai sáng ngời. Song họ luôn băn khoăn, sợ sau này cô bé đi làm sẽ gặp rắc rối, ảnh hưởng tinh thần… mỗi khi có người tò mò về nguồn gốc của cái tên Ngọc Hận.

    Thực tế, không ít trường hợp cha mẹ vô tình mắc sai lầm khi đặt tên, khiến con gặp khó khăn trong giao tiếp, học tập hoặc công việc sau này. Vì vậy, khi lựa chọn tên cho con, các bậc phụ huynh nên ghi nhớ những điều cần tránh:

    Kiểm tra âm vần và cách phát âm

    Tên nên dễ đọc, dễ nhớ, không gây nhầm lẫn hoặc khó phát âm. Một cái tên hài hòa sẽ giúp trẻ tự tin hơn khi giới thiệu bản thân.

    Tránh tên gây phản cảm hoặc kém thẩm mỹ

    Cẩn trọng với cách ghép tên và họ, để tránh tạo ra những âm đọc kỳ lạ, gây hiểu nhầm hoặc nghe thiếu trang trọng.

    Tạo sự gắn kết gia đình

    Có thể chọn tên gợi nhớ đến tên bố mẹ hoặc ý nghĩa gia tộc, giúp trẻ ý thức hơn về nguồn gốc và truyền thống.

    Tham khảo ý kiến người thân

    Ông bà, người lớn trong nhà có thể đưa ra những gợi ý vừa phù hợp truyền thống, vừa mang ý nghĩa tốt đẹp.

    Hạn chế trùng tên với thế hệ trước hoặc quá phổ biến

    Điều này giúp tên con vừa độc đáo vừa không gây nhầm lẫn trong gia đình.

    Nghĩ xa về tương lai của con

    Hãy tưởng tượng khi con đi học, xin việc, ký hợp đồng… liệu cái tên đó có mang lại thiện cảm và thuận lợi hay không.

    Đảm bảo phù hợp với văn hóa, phong tục

    Một cái tên mang đậm giá trị văn hóa và truyền thống sẽ khiến con tự hào và trân trọng hơn.

    Cái tên là món quà đầu tiên cha mẹ tặng cho con. Một cái tên đẹp, ý nghĩa, dễ nghe không chỉ giúp trẻ tự tin, mà đôi khi còn mở ra những cơ hội tốt đẹp trong suốt hành trình cuộc đời.

  • Bố vợ cắ/m Sổ đỏ lấy 350 triệu cho con rể đi XKLĐ, ngày về anh cầm theo 5 tỷ, vợ bảo: “Anh đưa em 100 triệu em nộp viện phí cho ông ngoại m//ổ với, bố cần m//ổ gấp nếu không thì ng//uy”. Ai ngờ chồng nói thẳng băng: “Nhà cô tự lo đi, tiền tôi không phải là rác đâu. Đừng thấy thằng này đi về có tí tiền mà lợi dụng”… Để rồi…

    Bố vợ cắ/m Sổ đỏ lấy 350 triệu cho con rể đi XKLĐ, ngày về anh cầm theo 5 tỷ, vợ bảo: “Anh đưa em 100 triệu em nộp viện phí cho ông ngoại m//ổ với, bố cần m//ổ gấp nếu không thì ng//uy”. Ai ngờ chồng nói thẳng băng: “Nhà cô tự lo đi, tiền tôi không phải là rác đâu. Đừng thấy thằng này đi về có tí tiền mà lợi dụng”… Để rồi…

    Ngày anh muốn đi XKLĐ, Bố tôi – một người nông dân cả đời chưa biết đến con số hàng trăm triệu – im lặng rất lâu, rồi nói: “Nếu thằng ấy chịu khó làm ăn, bố sẽ giúp. Bố cắ/m sổ đỏ va/y ngân hàng cho chúng mày.”

    Tôi bật kh/óc. Bố cắ/m sổ đỏ, va/y đúng 350 triệu đưa cho chồng tôi. Anh xúc động qu//ỳ xuống:

    “Con hứa về sẽ trả gấp đôi, lo cho bố mẹ đàng hoàng.” Anh đi không phải 3 năm mà là 5 năm, tôi vừa nuôi con vừa chăm nhà nội. Anh bảo: “Đợi anh về, anh sẽ khiến em hãnh diện.” Tôi nghĩ tiền anh mang về dùng để trả cho bố mẹ tôi để rút sổ đỏ về và dùng xây lại nhà cửa và lấy vốn làm ăn sau này. Tôi tin chồng. Bởi vì tình yêu của tôi, là thật.

    Giỏ quà tặng

     

    Cuối cùng cũng đến ngày chồng tôi về nước. Anh về, bảnh bao, quần áo sang, điện thoại đời mới. Vừa thấy tôi, anh cười nhạt: “Trông em vẫn… quê như ngày nào.”

    Tôi cười, không để bụng. Quan trọng là anh về, bình an, mang theo 5 tỷ — số tiền anh khoe làm được sau 5 năm.

    Cả họ nội kéo đến, khen anh “đổi đời”, “đàn ông bản lĩnh”.

    Còn tôi, chỉ lặng lẽ nghĩ đến bố – người vẫn đang nằm li//ệt giư//ờng, mỗi lần ho lại rớ//m m//áu, bác sĩ bảo cần m///ổ gấp.

    Tôi lặng người. Tim như bị ai bóp nghẹt.

    350 triệu năm xưa – không phải tiền ngân hàng. Đó là sổ đỏ của bố tôi, là máu thịt của cả một đời người nông dân. Là niềm tin ông đặt vào con rể, không phải vì giàu nghèo – mà vì trân trọng cái chữ Nghĩa.

    Vậy mà hôm nay… chỉ 100 triệu để cứu chính mạng sống của ông – nó lại gọi là “rác”.

    Tôi gập điện thoại. Nước mắt không còn chảy được nữa.

    Tôi bước thẳng ra khỏi nhà, đến bệnh viện. Tôi vào phòng bác sĩ, ký vào giấy tôi là người chịu trách nhiệm thanh toán toàn bộ chi phí phẫu thuật của bố.

    Tôi cắm chính chiếc nhẫn cưới, bán luôn chiếc xe máy cũ, vay thêm bạn bè người thân. Mổ kịp thời – bố tôi qua khỏi.

    Ba ngày sau, chồng tôi về nhà – say xỉn, hừng hực khí thế “người đàn ông có 5 tỷ”.

    Anh ta ngồi giữa nhà, vắt chân:

    “Bố cô mổ chưa chết à? Hay đang chuẩn bị chia tài sản?”

    Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng bình thản đến lạnh người:

    “Anh nói đúng. Tiền của anh là tiền sạch, không phải rác. Nhưng anh quên mất tiền anh đang xài là từ đâu mà có.”

    Tôi cầm một tập hồ sơ đặt xuống bàn – là bản sao công chứng hợp đồng vay ngân hàng năm xưa.

    “350 triệu này đứng tên bố tôi. Có chữ ký anh. Anh từng quỳ xuống nhận là “con hứa sẽ trả gấp đôi”. Tôi không cần gấp đôi. Tôi chỉ cần anh trả đúng số nợ anh đang mang trên lưng.”

    Anh ta tái mặt:

    “Cô dám…”

    Tôi đặt tiếp lá đơn ly hôn và giấy yêu cầu trả nợ lên bàn.

    Giỏ quà tặng

     

    “Nếu anh không trả. Tôi sẽ gửi hồ sơ này cho cả họ anh, cả xã anh, cả mạng xã hội. Mọi người sẽ biết ‘người hùng 5 tỷ’ thật ra đi lên từ sổ đỏ của… bố vợ’.”

    Anh ta đứng bật dậy, mặt đỏ như bị tát.

    Nhưng lần này – anh ta không còn quát được nữa.

    Ba ngày sau – anh chuyển trả đúng 350 triệu vào tài khoản của tôi.

    Tôi không nhận.

    Tôi chuyển thẳng vào tài khoản của bố.

    Rồi gửi cho chồng một tin nhắn cuối:

    “Tiền này – là trả nợ. Chứ không phải cho vay thêm. Từ nay về sau – tiền anh nhiều đến đâu cũng không mua lại được một người vợ từng hết lòng vì anh.”

    Rồi tôi chặn số.


    Có những lúc tha thứ là cao đẹp.

    Nhưng có những lúc mạnh mẽ buông tay – mới là nhân phẩm.

    Tôi mất một người chồng tệ. Nhưng giữ lại được người cha tuyệt vời.

    Và đó là thương vụ lời nhất cuộc đời tôi.

    Đêm ấy tôi gọi cho chồng, giọng r/un r/un: “Anh ơi, bố em phải m//ổ gấp, bác sĩ bảo nếu không kịp thì ng//uy. Anh chuyển cho em 100 triệu để đóng vi/ện phí nhé.”
    Anh đang ngồi nhậu cùng bạn, cười khẩy qua điện thoại: “Vừa về được nửa ngày đã hỏi tiền. Nhà cô tự lo đi. Tiền tôi không phải là rác đâu mà ai cũng xin. Đừng thấy thằng này về có tí tiền mà lợi dụng.”

    Tôi ch//ết lặng.Từng chữ như d//ao đ//âm thẳng vào ti//m. Tôi đã làm 1 chuyện không ai ng//ờ…