Tác giả: admin

  • Qua camera tҺấү Ьṓ cặm cụι пấu ăп, còп vợ tȏι ƌaпg пằm пgủ, lúc tua lạι vιdeo tȏι sợ táι mặt

    Qua camera tҺấү Ьṓ cặm cụι пấu ăп, còп vợ tȏι ƌaпg пằm пgủ, lúc tua lạι vιdeo tȏι sợ táι mặt

    Nhìn cảnh ᵭó, tȏi rất bức xúc và muṓn gọi ᵭiện ngay vḕ cho vợ ᵭể cȏ ấy dậy nấu ăn với bṓ chṑng. Khȏng ai có thể chấp nhận cảnh bṓ nấu ăn cho con dȃu ngủ thḗ này ᵭược?

    Vợ chṑng tȏi lấy nhau 6 năm nay, có 2 mặt con và ᵭang sṓng cùng với bṓ mẹ. Tȏi là con trai duy nhất nên bṓ mẹ khȏng muṓn cho ở riêng. Với lại tȏi làm xa nhà ᵭể vợ con sṓng 1 mình khȏng yên tȃm.

    Từ khi bị ngã giáo trong lúc xȃy nhà, sức khỏe của bṓ tȏi giảm sút nghiêm trọng, ȏng khȏng thể làm ᵭược việc nặng. Hằng ngày ȏng ở nhà lo dọn dẹp nhà cửa và cơm nước cho vợ con.

    Khi vợ tȏi sinh 2 con thì ȏng kiêm thêm việc chăm sóc cháu ᵭể vợ chṑng tȏi ᵭi làm kiḗm tiḕn. Bṓ mẹ tȏi là lao ᵭộng tự do, vḕ già khȏng có lương hưu. Vì khȏng muṓn tuổi già phụ thuộc con cái nên mẹ tȏi ᵭi làm giúp việc trên thành phṓ, cả năm vḕ nhà vài lần.

    Thương bṓ làm việc vất vả, tȏi thường nhắc nhở vợ ᵭi làm vḕ sớm phụ việc nhà và chăm sóc con với bṓ, ᵭừng phó mặc mọi việc cho ȏng.

    Vợ tȏi tính tình hiḕn lành, biḗt ᵭṓi nhȃn xử thḗ và ᵭảm ᵭang nên tȏi khá yên tȃm vḕ cȏ ấy.

    Vợ thường kể với chṑng là sau mỗi giờ tan ca, ᵭṑng nghiệp thường rủ ᵭi ăn, mua sắm hay xem phim. Còn vợ tất bật vḕ nhà cơm nước và tắm rửa cho các con.

    Hằng ngày ȏng ở nhà lo dọn dẹp nhà cửa và cơm nước cho vợ con. (Ảnh minh họa)

    Hằng ngày ȏng ở nhà lo dọn dẹp nhà cửa và cơm nước cho vợ con. (Ảnh minh họa)

    Những lúc ᵭó, tȏi chỉ biḗt ᵭộng viên vợ cṓ gắng vài năm nữa, con lớn rṑi hưởng thụ sau. Bṓ sức khỏe yḗu, cả ngày trȏng coi 2 cháu ᵭã là sự cṓ gắng lắm rṑi, chúng tȏi phải ghi nhận và cùng nhau vượt qua.

    1 tháng nay, vợ thường than là hay bị chóng mặt nhức ᵭầu, cơ thể mệt mỏi khȏng thiḗt làm gì nữa. Có hȏm ăn ở cȏng ty còn bị nȏn ra hḗt. Lo sợ vợ bị bệnh gì ᵭó trong người nên tȏi khuyên cȏ ấy ᵭi khám ᵭể biḗt mà chữa trị sớm. Nhưng vợ tiḗc tiḕn và sợ nghỉ việc sẽ bị mất tiḕn chuyên cần nên cȏ ấy trì hoãn hḗt lần này ᵭḗn lần khác.

    Hȏm thứ 3 tuần trước, ᵭi làm vḕ, nhớ vợ con nên tȏi mở camera lên xem thì thấy vợ ᵭang nằm ngủ trên ghḗ sofa ngoài phòng khách, còn bṓ ᵭang cặm cụi nấu ăn, 2 ᵭứa con ᵭang ngṑi xem tivi. Nhìn cảnh ᵭó, tȏi rất bức xúc và muṓn gọi ᵭiện ngay vḕ cho vợ ᵭể cȏ ấy dậy nấu ăn với bṓ chṑng. Khȏng ai có thể chấp nhận cảnh bṓ nấu ăn cho con dȃu ngủ thḗ này ᵭược?

    Khi tȏi ᵭịnh ᵭiện thoại gọi thì trong ᵭầu hiện lên 1 người vợ ᵭảm, chu toàn, khȏng bao giờ có chuyện cȏ ấy làm biḗng. Tȏi bắt ᵭầu tua lại video ᵭể xem ở nhà ᵭã xảy ra chuyện gì.

    Khi tȏi ᵭịnh ᵭiện thoại gọi thì trong ᵭầu hiện lên 1 người vợ ᵭảm, chu toàn, khȏng bao giờ có chuyện cȏ ấy làm biḗng. (Ảnh minh họa)

    Khi tȏi ᵭịnh ᵭiện thoại gọi thì trong ᵭầu hiện lên 1 người vợ ᵭảm, chu toàn, khȏng bao giờ có chuyện cȏ ấy làm biḗng. (Ảnh minh họa)

    Qua cuộc nói chuyện của bṓ với 1 người lạ, tȏi biḗt vợ ᵭi làm vḕ lúc 3h chiḕu. Ngay sau ᵭó, tȏi gọi ᵭiện cho bṓ ᵭể hỏi thăm tình hình ở nhà. Thì ra, vợ tȏi bị ᵭau ᵭầu dữ dội khȏng thể làm việc ᵭược nữa nên nhờ ᵭṑng nghiệp ᵭưa vḕ và vợ ngủ 1 mạch ᵭḗn chiḕu tṓi. Thương con dȃu bị bệnh nên bṓ làm mọi việc và nhắc nhở các cháu yên lặng, khȏng quậy phá ᵭể mẹ ngủ ngon cho bệnh nhanh khỏi.

    Vì muṓn vợ nghỉ ngơi cho khỏe nên tȏi khȏng dám gọi ᵭiện làm phiḕn. Đḗn khi vợ tỉnh táo và cơm nước xong thì tȏi mới gọi ᵭiện hỏi thăm sức khỏe. Có lẽ sợ chṑng hṓi thúc ᵭi bệnh viện nên vợ nói chỉ bị cảm qua loa, khȏng có vấn ᵭḕ gì và nhắc nhở tȏi yên tȃm làm việc.

    Khȏng yên tȃm vḕ sức khỏe vợ, cả ᵭêm tȏi khȏng thể chợp mắt, ngay sáng hȏm sau tȏi xin nghỉ làm vài hȏm ᵭể vḕ ᵭưa cȏ ấy ᵭi bệnh viện khám. Trước sự thuyḗt phục của chṑng và bṓ, cuṓi cùng vợ cũng ᵭṑng ý ᵭi bệnh viện.

    Lúc nhận kḗt quả, tȏi bàng hoàng khi biḗt vợ có 1 khṓi u ác trong não. Vợ chṑng tȏi chỉ biḗt ȏm nhau mà khóc. Điḕu kiện kinh tḗ còn nhiḕu khó khăn, lương tȏi mỗi tháng 12 triệu, bȃy giờ vợ bị bệnh khȏng thể ᵭi làm ᵭược nữa. Bệnh của vợ cần nhiḕu tiḕn ᵭể ᵭiḕu trị, sắp tới chúng tȏi lấy ᵭȃu tiḕn ᵭể chữa ᵭȃy?

  • Tôi từng nghĩ, đàn ông mà ở rể là nh-ục cả d=òng h-ọ. Nhưng đêm đó, chính tôi mới là người thấy x//ấu h//ổ khi bước qua cổng nhà con dâu…

    Tôi từng nghĩ, đàn ông mà ở rể là nh–ục cả d=òng h-ọ. Nhưng đêm đó, chính tôi mới là người thấy x//ấu h//ổ khi bước qua cổng nhà con dâu…

    Tôi vốn là người c-ổ h-ủ, k-ỹ t-ính, và hay để ý s/ĩ d/iện. Ở quê tôi  Thái Bình  người ta vẫn nói “con trai mà về ở rể là nh=ục cả dòng họ. Thế nên khi nghe thằng con trai út nói: “Mẹ ơi, con sẽ về ở Nghệ An cùng vợ, dựng nhà luôn tại đó”, tôi như bị s=eet đ-ánh ngang tai.

    Cơn g-iận tr-ào lên. Tôi không hỏi han, không bàn bạc gì cả, chỉ nghĩ một cách “rất mẹ chồng”: phải bắt nó quay về cho bằng được, để nhà gái biết ai là chủ. Chỉ sáng sớm hôm sau, tôi vội gói đồ, bắt chuyến xe khách dài hơn 300 cây số thẳng đến Nghệ An. Trong đầu, tôi đã sẵn cả trăm lời q–uát m–ắng, thậm chí nghĩ đến việc bắt con trai xách vali về ngay lập tức.

    Trên xe, tôi không tài nào ngủ nổi. Tôi hình dung cảnh mình bước vào nhà con dâu, ánh mắt bà con hàng xóm nhìn tôi, rồi tôi sẽ dạy cho nó và cả nhà gái biết thế nào là phép tắc. Cơn g-iận cứ s-ục s-ôi trong lòng, t-ự á-i và s-ĩ d-iện đan xen.

    Ấy vậy mà, khi xe vừa dừng ở đầu làng, tôi đã thấy lạ. Ngay từ cổng, toàn bộ khu vườn nhà con dâu được trồng cau cao vút, bao quanh kín mít, dưới gốc rải lớp vôi trắng l-óa m-ắt. Tôi lập tức l–ạnh s–ống l–ưng. Người quê tôi k–iêng k–ỵ, nghe nói “vườn cau rải vôi là đ–iềm lạ, là nơi ch–ôn g–iấu chuyện t-ang sự hoặc chuyện x–ui x–ẻo”.

    Tôi đứng ch-eet l-ặng một lúc, tay nắm chặt túi đồ. Tim đập th–ình th–ịch, miệng như l–ưỡi c–ày, nhưng tôi vẫn cố nén cơn g-iận. Tôi bước vào, mắt lia khắp sân, cố tỏ vẻ u-y q-uyền. Con dâu tôi chạy ra mừng rỡ:
    – “Mẹ ơi, mẹ vào chơi à, sao không bảo trước để con ra đón?”

    Năm phút trôi qua, tôi vẫn đứng im, không dám hỏi, không dám đ-ộng t-ay. Tôi quay lưng, cúi g-ằm m-ặt, vội vàng ra bắt xe về, lòng còn l-ẫn l-ộn giữa g-iận d-ữ và sợ hãi. Trên suốt quãng đường, tim tôi vẫn đập mạnh, đầu óc không ngừng hình dung những điều “KINHKHUNG” có thể đang nằm dưới lớp c-au và vôi trắng kia.

    Chỉ đến khi tôi về gần đến bến xe, nghe một bà hàng xóm từ xa chạy lại gọi và nói thì tôi mới hiểu ra tất cả., hoá ra lâu nay vườn cau đó là…..

  • Bố tôi không ly hôn khi phát hiện mẹ ng-/o.ại t/.ì.nh – mà chọn cách khiến cả họ phải c-ú-i đầu

    Bố tôi không ly hôn khi phát hiện mẹ ng-/o.ại t/.ì.nh – mà chọn cách khiến cả họ phải c-ú-i đầu

    Tôi chưa bao giờ thấy bố mình đ-áng s-ợ như đêm đó.
    Điện thoại r-ơi khỏi tay, ông ngồi ch-eet lặng, ánh mắt nhìn vào màn hình, nơi hiện rõ từng tấm ảnh mẹ tôi cười th/â/n m/ật bên một người đàn ông lạ.

    Tôi r-un r–ẩy hỏi:
    – “Bố… bố định làm gì ạ?”
    Ông chỉ đáp, giọng l–ạnh như d/ao:
    – “Không ly hôn. Tao sẽ để cả họ nhà nó biết con gái bà ta là l/o.ại đ-àn b-à thế nào.”

    Một tháng sau.
    Căn nhà tôi chật kín người. Hai bên nội – ngoại ngồi đối diện, không ai hiểu chuyện gì.
    Mặt bố đ-ỏ g-ay, tay ông  đ-ập mạnh một tập ảnh xuống bàn:
    – “Đây! Cả nhà nhìn đi! Chính mắt tôi bắt gặp – nó ng/-o.ại t.ì/nh!”

    Không khí đ-ặc q-uánh lại. Mọi ánh nhìn dồn về phía mẹ tôi.
    Nhưng bà không khóc, không cãi. Chỉ bình thản rót trà, đặt nhẹ tách xuống, giọng nh-àn nh-ạt:
    – “Anh chắc là mình đủ tư cách để nói chữ ‘ph/ả/n b//ội’ à?”

    Bố tôi g–ầm lên:
    – “C–âm đi! Đến nước này còn c–ãi à? T-ao có bằng chứng đây!”

    Mẹ khẽ nh-ếch m-ôi cười, rồi từ túi xách, bà rút ra một tập giấy dày cộp.

    Bà nhìn thẳng vào mắt bố, nói chậm rãi:
    – “Thế thì để tôi cho cả họ anh xem ai mới là người ph/ả/n b/ộ/i trước.”

    Vừa nhìn vào những tờ giấy, bà ngoại tôi bỗng l–ảo đ–ảo, ôm ng–ực ng–ã v-ật xuống. Mọi người h–ét lê-n, chạy lại đ-ỡ.

    Hoá ra bao lâu nay mẹ tôi đã….

    Còn bố tôi — người vừa o-ang o–ang đòi “vạ-ch m-ặt” — mặt trắng b-ệch, môi r–un r–un:
    – “Sao… sao bà có những thứ này…?”

    Mẹ tôi không đáp.
    Bà chỉ cười nhạt, nhấp ngụm trà, rồi nói một câu khiến cả căn nhà chìm trong im lặng:
    – “Bởi vì, anh quên mất… tôi cũng biết giữ chứng cứ.”

    Cả họ im bặt.
    Không ai biết trong tập giấy đó là gì — chỉ biết rằng, sau hôm ấy, bố tôi bỗng dọn ra khỏi nhà.
    Không ly hôn, không cãi vã.
    Chỉ lặng lẽ… rời đi, như thể chính ông mới là người bị phơi bày.


    Câu chuyện dừng ở đó.
    Thứ mẹ tôi mang ra hôm ấy là gì — đến giờ, tôi vẫn chưa dám mở ra xem.
    Chỉ biết rằng, kể từ hôm ấy, cả họ không ai còn dám nhắc tới hai chữ “phản bội” nữa.

  • Chồng tôi bỏ mặc tôi giữa trời mưa tầm tã, cách nhà hàng chục cây số, nói rằng tôi ‘cần được dạy một bài học

    Trời xối xả mưa, từng giọt như kim châm rát buốt trên da. Tôi đứng lặng, toàn thân run lên vì lạnh và cả vì những lời vừa rồi của chồng. Anh ta mở cửa xe, liếc nhìn tôi một cái đầy khinh miệt rồi gằn giọng:
    “Cô cần được dạy một bài học. Ở đó mà suy ngẫm đi.”

    Nói xong, anh đóng sập cửa, nổ máy và phóng đi, để mặc tôi giữa con đường vắng ngập nước, cách nhà hàng chục cây số. Tiếng động cơ xa dần, hòa vào tiếng mưa, để lại trong tôi một khoảng trống lạnh lẽo đến mức nghẹt thở. Tôi cố gắng nuốt nước mắt, nhưng càng cố, cổ họng lại càng nghẹn đắng. Một phần nào đó trong tôi vẫn hy vọng anh ta sẽ quay lại, nhưng chiếc đèn hậu đỏ rực chỉ lùi xa, không hề ngoái nhìn.

    Đứng trơ trọi giữa cơn mưa, tôi chợt thấy rõ hơn bao giờ hết sự tàn nhẫn trong hôn nhân của mình. Đó không phải lần đầu anh ta dùng “bài học” để trừng phạt tôi. Có khi là những lời mỉa mai trước mặt bạn bè, có khi là sự im lặng lạnh lùng suốt nhiều ngày. Nhưng hôm nay, bỏ mặc tôi giữa trời mưa thế này – đó là ranh giới của sự nhẫn tâm.

    Tôi bắt đầu rùng mình, quần áo ướt sũng bám sát vào cơ thể. Bỗng từ xa, ánh đèn pha chiếu rọi, một chiếc bán tải màu đen dừng lại cạnh tôi. Cửa mở ra, người đàn ông cao lớn bước xuống – chính là vệ sĩ riêng mà ba tôi từng ép tôi phải giữ bên mình từ sau một biến cố gia đình. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình cần đến anh ấy, cho đến khoảnh khắc này.

    Anh che ô, tiến lại gần, giọng trầm ấm:
    “Thiếu phu nhân, lên xe đi, kẻo cảm lạnh.”

    Tôi nhìn anh, một sự nhẹ nhõm lẫn cay đắng trào dâng. Tôi mỉm cười nhạt nhòa, bước lên xe. Tiếng đóng cửa xe vang lên như một dấu chấm hết cho màn kịch tàn nhẫn vừa diễn ra. Từ giây phút đó, tôi biết: sự tàn nhẫn của chồng tôi với tôi đã chấm dứt. Không phải vì anh ta bỗng thay đổi, mà vì tôi đã thay đổi.

    Cuộc hôn nhân của tôi, với người ngoài nhìn vào, luôn là niềm ghen tị. Anh ta là giám đốc một công ty bất động sản lớn, bề ngoài lịch lãm, thành đạt, khéo léo trong giao tiếp. Tôi là con gái duy nhất của một gia đình có tiếng trong giới kinh doanh. Đám cưới của chúng tôi từng được báo chí đăng tải như một câu chuyện cổ tích thời hiện đại.

    Nhưng sau cánh cửa ngôi biệt thự sang trọng, sự thật lại khác xa. Chồng tôi coi hôn nhân là một “hợp đồng quyền lực”, trong đó tôi chỉ là món đồ trang trí, là cách anh ta thắt chặt quan hệ với nhà tôi. Anh thường xuyên nhắc nhở: “Cô phải biết ơn tôi, nếu không có tôi, cô chẳng là gì ngoài cái danh con gái nhà giàu.”

    Ban đầu, tôi cố thuyết phục mình chịu đựng, nghĩ rằng chỉ cần thời gian, anh sẽ thay đổi. Nhưng những năm qua, thay đổi duy nhất tôi nhận được là sự gia tăng của sự kiểm soát và coi thường. Anh hạn chế bạn bè tôi, kiểm soát tài khoản ngân hàng, thậm chí còn đọc trộm tin nhắn của tôi. Bất kỳ sự phản kháng nhỏ nào cũng bị xem là “thách thức quyền uy” và tôi sẽ nhận về một “bài học”.

    Tối hôm đó, khi anh bỏ tôi giữa mưa, tôi biết trong lòng anh chẳng còn coi tôi là vợ. Tôi chỉ là một vật sở hữu, có thể bỏ mặc bất cứ lúc nào để chứng tỏ quyền lực. Điều anh không ngờ, là tôi không còn đơn độc nữa.

    Người vệ sĩ của tôi – tên anh là Lâm – vốn được gia đình tôi cử đến để bảo vệ. Anh ít nói, làm việc chuyên nghiệp, luôn giữ khoảng cách đúng mực. Nhưng ánh mắt anh khi thấy tôi run rẩy trong mưa hôm ấy không đơn thuần là trách nhiệm công việc, mà còn là sự lo lắng chân thành. Trên đường đưa tôi về, Lâm chỉ lặng im, nhưng tôi biết anh hiểu hết mọi chuyện.

    Khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhận ra: mình không nhất thiết phải chịu đựng nữa. Có những cánh cửa khác, chỉ là tôi chưa từng dám mở ra. Tôi đã sống quá lâu dưới cái bóng của một cuộc hôn nhân giả tạo, và giờ là lúc tôi cần lấy lại bản thân.

    Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, chồng tôi đang ngồi trong phòng khách, bình thản uống cà phê. Anh ta ngẩng lên, cười nhạt:
    “Tỉnh rồi à? Hôm qua chắc lạnh lắm. Biết sợ chưa?”

    Tôi nhìn anh, lòng không còn run rẩy như mọi lần. Tôi chỉ đáp gọn:
    “Anh không cần dạy tôi nữa. Tôi đã học xong rồi.”

    Ánh mắt anh ta thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng trở lại vẻ khinh miệt. Anh nghĩ tôi chỉ dám nói thế. Nhưng hôm đó, tôi gọi cho luật sư riêng của gia đình, bắt đầu thu thập giấy tờ. Lâm lặng lẽ hỗ trợ tôi, bảo vệ tôi trong từng cuộc gặp gỡ.

    Quá trình ấy không hề dễ dàng. Chồng tôi cố ngăn cản, đe dọa sẽ bôi nhọ tôi, thậm chí gây áp lực lên công việc của ba tôi. Nhưng lần đầu tiên, tôi không còn sợ. Tôi nhớ lại cái lạnh buốt của cơn mưa hôm ấy – nỗi nhục nhã bị bỏ mặc giữa đường chính là động lực để tôi bước đi.

    Khi đơn ly hôn được nộp lên tòa, anh ta bùng nổ giận dữ, nhưng càng chống cự, anh ta càng lộ ra bộ mặt thật trước mọi người. Những người từng ngưỡng mộ “người đàn ông lịch lãm” bắt đầu thấy rõ bản chất kiêu ngạo, ích kỷ và tàn nhẫn.

    Ngày phiên tòa kết thúc, tôi bước ra ngoài, trời cũng mưa lất phất. Nhưng lần này, tôi không còn run rẩy. Bên cạnh tôi, Lâm lặng lẽ che ô. Tôi ngẩng mặt lên, hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình cuối cùng đã thoát khỏi chiếc lồng son.

    Cơn mưa vẫn rơi, nhưng trong lòng tôi là sự bình yên. Tôi hiểu, không ai có quyền dạy tôi “bài học” bằng cách nhẫn tâm chà đạp. Bài học lớn nhất của đời tôi chính là học cách đứng lên, rời khỏi một cuộc hôn nhân không còn tình yêu.

  • Trước khi qua đời, bố tôi đuổi mẹ kế ra khỏi nhà, cứ tưởng ông sợ bà tranh giành tài sản với chúng tôi, ngờ đâu sự thật chấn động hơn

    Trước khi qua đời, bố tôi đuổi mẹ kế ra khỏi nhà, cứ tưởng ông sợ bà tranh giành tài sản với chúng tôi, ngờ đâu sự thật chấn động hơn


     

    Tôi không ngờ bố tôi lại là người làm việc thấu đáo và che giấu cảm xúc sâu như vậy.
    Tôi là con út trong nhà, trên có 2 anh trai. Mẹ mất từ khi tôi mới hơn một tuổi, lúc chưa biết gọi tiếng “mẹ” thì bà đã đi. 3 năm sau bố tôi cưới vợ hai. Dì Châm là một phụ nữ nhỏ nhẹ, ít nói. Tôi lớn lên trong sự chăm sóc của dì. Dì nấu cháo, đút từng muỗng cho đứa trẻ 4 tuổi mà nhìn gầy gò như mới gần 3 tuổi là tôi. Dắt tôi đi học, đón tôi mỗi chiều, ngày tôi vào lớp 1, dì hân hoan như thể tôi là con đẻ của dì. Trong ký ức của tôi, dì chẳng phải người xa lạ mà chính là “mẹ” tôi. Chỉ có điều 2 anh tôi thì không nghĩ vậy<
    Thay tã, nấu cháo, đút từng muỗng cơm, dắt tôi đi học, rồi lẳng lặng đứng đợi ngoài cổng trường như một cái bóng quen thuộc. Trong ký ức tôi, dì không phải là người dưng – mà là “mẹ” theo một kiểu khác. Chỉ có điều, hai anh tôi thì không nghĩ vậy.

    2 anh tôi đều đã 10 và 13 tuổi khi dì Châm về sống với chúng tôi, thế nên các anh rất ghét dì, luôn ngỗ nghịch chống đối dì. Các anh thì thầm với nhau rằng: “Dì ghẻ mà, làm sao tốt thật được”. Họ luôn xúi tôi phải chống đối, cãi lại dì. Anh cả bảo: “Mày ngu lắm, bà ta chỉ chăm lo cho mày để lấy lòng bố tôi. Bà ta là mẹ kế, là dì ghẻ đấy”. Họ nhồi vào đầu tôi không ít thứ, khuyên tôi phải đề phòng, phải khôn, đừng để bị lừa. Có những lúc tôi hoang mang thật sự, nghe theo các anh, tôi cũng từng cãi lại dì, nghịch ngợm cắt cả quần áo của dì. Nhưng khi nhìn dì lầm lũi khóc một mình trong phòng, tôi cũng khóc theo.

    Càng lớn tôi càng nhận ra, không chung máu mủ nhưng dì tốt với tôi hơn cả máu mủ, thế thì tại sao mà tôi phải chống đối dì? Thế nên tôi mặc kệ 2 anh trai, tôi đối xử với dì tốt hơn trước, thậm chí còn gọi dì là “mẹ Châm”

    Cũng có lần tôi thấy bố ôm vỗ về dì, bảo dì cố nín nhịn 2 anh trai tôi vì chúng mất mẹ sớm nên tính cách như vậy. Dì chỉ vừa khóc vừa gật đầu, thực ra dì hiền lắm, chưa từng trách mắng hay đánh 2 anh tôi roi nào ngay cả khi họ nói năng hỗn hào. Có lẽ vì vậy mà dì càng bị các anh tôi bắt nạt

    Cho tới tận khi 2 anh tôi lập gia đình, ra ngoài sống riêng, căn nhà chỉ còn lại tôi, bố và dì.>Hồi đầu năm, bố tôi bị bệnh nặng. Không biết dì chăm sóc kiểu gì mà bố tôi rất khó chịu, thường xuyên to tiếng với dì. Thậm chí có lần 2 anh tôi đưa vợ con về chơi, bố còn đuổi thẳng dì ra khỏi nhà trước mặt tất cả mọi người. Dì uất ức nhưng vẫn ở lại, chờ bố tôi nguôi giận.
    Tháng trước, bố tôi gọi tất cả các con về họp gia đình. Tôi là người về muộn nhất vì hôm đó có cuộc họp đột xuất. Về tới nhà, tôi đã thấy không khí rất căng thẳng, dì thì đang lúi húi xếp đồ vào vali. Bố tôi nói lạnh tanh: “Tôi và bà từ giờ không còn quan hệ gì nữa. Bà Tôi hoảng hốt, cố gặng hỏi nhưng ông không giải thích. Dì thì vẫn như mọi khi, im lặng chịu đựng. Dì chỉ nhìn tôi, mỉm cười buồn: “Con đừng nói gì, dì đi cũng được”. Dáng người gầy gò kéo vali ra khỏi cổng là hình ảnh mà tôi mãi không quên được. Tôi định đi theo nhưng bị bố quát dằn mặt.

    Nửa tháng sau, bố tôi qua đời. Đám tang diễn ra chóng vánh, dì Châm vẫn về phụ trách tang lễ như một góa phụ. Sau đó, dì lại rời đi, các anh tôi cũng không giữ lại. Thậm chí các anh còn cho rằng có lẽ bố cố tình đuổi dì đi vì ông biết không sống được bao lâu nữa, ông sợ dì Châm sẽ tranh giành tài sản với 3 anh em chúng tôi.

    Sau 49 ngày của bố, 3 anh em chúng tôi quyết định họp để chia tài sản. Bố để lại cho chúng tôi 1 mảnh đất và 1 ngôi nhà 3 tầng cùng 2 sào đất nông nghiệp, cứ thế phân chia xong, ai có phần thì người đó nhận.

    Mọi việc tưởng chừng đã xong xuôi thì hôm vừa rồi tôi gặp lại bác luật sư – bạn của bố tôi. Sau một hồi nói chuyện thì bác nói cho tôi biết chuyện bố tôi từng đến gặp bác để làm thủ tục mua một căn nhà đứng tên mình dì Châm. Giấy tờ bố tôi đều ký tên từ chối tài sản. Ngôi nhà hoàn toàn thuộc về dì ấy. Việc này vừa hoàn thành vào 4 tháng trước – tức là trước khi bố tôi đuổi dì Châm đi 1 tháng.
    Tôi ngồi lặng người rất lâu. Tôi không ngờ bố tôi lại là người làm việc thấu đáo và che giấu cảm xúc sâu như vậy. Hóa ra không phải ông sợ dì tranh giành tài sản với chúng tôi, mà ngược lại, ông sợ chính chúng tôi sẽ làm tổn thương người phụ nữ đã âm thầm thay ông chăm sóc chúng tôi suốt bao năm.
    Tôi tìm đến dì, căn nhà mới dì ở nhỏ thôi, nhưng sạch sẽ và có ánh nắng đầy sân. Dì mở cửa, vẫn nụ cười dịu dàng cũ, vẫn dáng người mảnh khảnh quen thuộc.
    Sau cuộc nói chuyện với dì, tôi hiểu rằng bố tôi suy nghĩ vậy là đúng, vì nếu quả thật 2 anh tôi biết chuyện, chắc chắn dì sẽ không thể yên thân.

  • Tôi phải lòng em trai chồng vì em là bác sĩ, tôi hay gọi em đến nhà kh/ám cho, cho đến 1 hôm đang kh/ám thì em…

    Tôi năm nay 35 tuổi, lấy chồng từ năm 25 – một người đàn ông hiền lành, làm kỹ sư xây dựng. Cuộc sống không giàu có, nhưng cũng chẳng đến mức khổ. Chỉ là… sau 10 năm chung sống, tôi thấy mình như đang sống với một người bạn cùng phòng – không cảm xúc, không lãng mạn, không quan tâm.

    Chồng tôi ít nói, lạnh nhạt, đi làm cả ngày, tối về ôm điện thoại rồi ngủ sớm. Tôi từng cố gắng kéo anh ra khỏi vỏ ốc, nhưng rồi cũng mệt mỏi mà buông.

    Rồi – em trai chồng – từ nước ngoài trở về sau khi học và làm bác sĩ nội trú 7 năm tại Singapore.
    Tuấn – người đàn ông 30 tuổi, trẻ, có ngoại hình sáng, thông minh và cực kỳ tinh tế. Ngay cả mẹ chồng tôi cũng luôn miệng nói:

    “Giá mà con dâu nào lấy được thằng Tuấn thì sướng cả đời…”

    Tôi chỉ cười, nhưng lòng lại thấy nhói. Chồng tôi cũng từng từng là một người có chí như Tuấn. Nhưng năm tháng làm mòn anh ấy, còn Tuấn thì như ánh sáng bước vào căn nhà ảm đạm của tôi.

    Từ ngày Tuấn về, tôi thường xuyên bị đau đầu, chóng mặt, đau dạ dày… đủ loại bệnh. Một phần do sức khỏe thật, nhưng cũng… một phần tôi lấy cớ để gọi Tuấn đến khám.

    Mua vitamin và thực phẩm chức năng

     

    Mỗi lần anh đến, mang theo túi y tế, nhẹ nhàng hỏi han, đặt tay lên trán đo nhiệt độ, tôi thấy tim mình đập loạn nhịp. Tôi biết điều đó là sai. Nhưng tôi không ngăn nổi cảm xúc của mình.

    Rồi một hôm, trời mưa rất to. Tôi gọi Tuấn đến vì đau bụng dữ dội. Anh đến giữa cơn mưa, người ướt sũng, lo lắng chạy vào nhà.

    Tôi ngồi co ro trên ghế, ôm bụng. Tuấn ngồi xuống trước mặt, nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay tôi bắt mạch, rồi cầm lấy tay tôi – lâu hơn bình thường.

    Tôi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh – rất khác hôm nay. Không còn là ánh nhìn của một người bác sĩ, mà là của một người đàn ông đang giằng xé điều gì đó trong lòng.

    Em không nói gì. Nhưng không buông tay tôi.

    Tôi thở dốc, tim đập thình thịch, cả người như có luồng điện chạy qua. Tôi rụt tay lại, lùi ra xa.
    – Em… đừng như vậy…

    Tuấn đứng dậy, nhìn tôi rất lâu rồi nói:
    – Chị không hạnh phúc, em biết. Nhưng nếu tiếp tục thế này, cả hai ta đều sẽ sai…

    Em ấy bước ra khỏi nhà, để lại tôi với cơn giông trong lòng còn lớn hơn cả trận mưa ngoài kia.


    Từ hôm đó, Tuấn không đến nữa. Tôi tự nhủ mình phải quên đi. Nhưng trái tim tôi… đã có một vết cắt khó lành.

    “Em trai chồng” – chỉ hai chữ đó thôi, mà khiến tôi sống mãi trong day dứt, cắn rứt, và một nỗi nhớ… không tên.


    Kết thúc mở:
    Liệu tôi sẽ tiếp tục cuộc hôn nhân nhạt nhòa? Hay sẽ dấn thân vào một mối tình tội lỗi? Tôi không biết. Chỉ biết, từ ngày ấy… tôi không còn là tôi nữa.

  • Tin vui: Chính thức tăng lương tối thiểu vùng từ năm sau

    Tin vui: Chính thức tăng lương tối thiểu vùng từ năm sau- Ảnh 1.

    Theo đó, Nghị định số 293/2025/NĐ-CP quy định mức lương tối thiểu tháng và mức lương tối thiểu giờ áp dụng đối với người lao động làm việc theo hợp đồng lao động.

    Đối tượng áp dụng Nghị định số 293/2025/NĐ-CP gồm:

    Thứ nhất, người lao động làm việc theo hợp đồng lao động theo quy định của Bộ luật Lao động.

    Thứ hai, người sử dụng lao động theo quy định của Bộ luật Lao động, bao gồm: Doanh nghiệp theo quy định của Luật Doanh nghiệp. Cơ quan, tổ chức, hợp tác xã, hộ gia đình, cá nhân có thuê mướn, sử dụng người lao động làm việc cho mình theo thỏa thuận. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác có liên quan đến việc thực hiện mức lương tối thiểu quy định tại Nghị định này.

    Nghị định quy định mức lương tối thiểu tháng và mức lương tối thiểu giờ đối với người lao động làm việc cho người sử dụng lao động theo vùng như sau:

    Tin vui: Chính thức tăng lương tối thiểu vùng từ năm sau- Ảnh 2.

    Danh mục địa bàn vùng I, vùng II, vùng III, vùng IV được quy định tại Phụ lục ban hành kèm theo Nghị định này.

    – Người sử dụng lao động hoạt động trên địa bàn thuộc vùng nào thì áp dụng mức lương tối thiểu quy định đối với địa bàn đó.

    – Người sử dụng lao động có đơn vị, chi nhánh hoạt động trên các địa bàn có mức lương tối thiểu khác nhau thì đơn vị, chi nhánh hoạt động ở địa bàn nào, áp dụng mức lương tối thiểu quy định đối với địa bàn đó.

    – Người sử dụng lao động hoạt động trong khu công nghiệp, khu chế xuất, khu công nghệ cao, khu công nghệ số tập trung nằm trên các địa bàn có mức lương tối thiểu khác nhau thì áp dụng theo địa bàn có mức lương tối thiểu cao nhất.

    – Người sử dụng lao động hoạt động trên địa bàn có sự thay đổi tên hoặc chia thì tạm thời áp dụng mức lương tối thiểu quy định đối với địa bàn trước khi thay đổi tên hoặc chia cho đến khi Chính phủ có quy định mới.

    – Người sử dụng lao động hoạt động trên địa bàn được thành lập mới từ một địa bàn hoặc nhiều địa bàn có mức lương tối thiểu khác nhau thì áp dụng mức lương tối thiểu theo địa bàn có mức lương tối thiểu cao nhất cho đến khi Chính phủ có quy định mới.

    Áp dụng mức lương tối thiểu

    Về áp dụng mức lương tối thiểu, Nghị định quy định: Mức lương tối thiểu tháng là mức lương thấp nhất làm cơ sở để thỏa thuận và trả lương đối với người lao động áp dụng hình thức trả lương theo tháng, bảo đảm mức lương theo công việc hoặc chức danh của người lao động làm việc đủ thời giờ làm việc bình thường trong tháng và hoàn thành định mức lao động hoặc công việc đã thỏa thuận không được thấp hơn mức lương tối thiểu tháng.

    Mức lương tối thiểu giờ là mức lương thấp nhất làm cơ sở để thỏa thuận và trả lương đối với người lao động áp dụng hình thức trả lương theo giờ, bảo đảm mức lương theo công việc hoặc chức danh của người lao động làm việc trong một giờ và hoàn thành định mức lao động hoặc công việc đã thỏa thuận không được thấp hơn mức lương tối thiểu giờ.

    Đối với người lao động áp dụng hình thức trả lương theo tuần hoặc theo ngày hoặc theo sản phẩm hoặc lương khoán thì mức lương của các hình thức trả lương này nếu quy đổi theo tháng hoặc theo giờ không được thấp hơn mức lương tối thiểu tháng hoặc mức lương tối thiểu giờ. Mức lương quy đổi theo tháng hoặc theo giờ trên cơ sở thời giờ làm việc bình thường do người sử dụng lao động lựa chọn theo quy định của pháp luật lao động như sau:

    Mức lương quy đổi theo tháng bằng mức lương theo tuần nhân với 52 tuần chia cho 12 tháng; hoặc mức lương theo ngày nhân với số ngày làm việc bình thường trong tháng; hoặc mức lương theo sản phẩm, lương khoán thực hiện trong thời giờ làm việc bình thường trong tháng.

    Mức lương quy đổi theo giờ bằng mức lương theo tuần, theo ngày chia cho số giờ làm việc bình thường trong tuần, trong ngày; hoặc mức lương theo sản phẩm, lương khoán chia cho số giờ làm việc trong thời giờ làm việc bình thường để sản xuất sản phẩm, thực hiện nhiệm vụ khoán.

    Nghị định này có hiệu lực thi hành từ ngày 01 tháng 01 năm 2026.

  • Thưa mẹ chồng cũ…con xin trả chồng con lại cho mẹ!

    Thưa mẹ chồng cũ…con xin trả chồng con lại cho mẹ!

    “Con gái dạy mầm non thì biết gì mà lo toan nhà cửa? Lương tháng chưa bằng tiền tôi đi chợ! Mặt thì lúc nào cũng cúi gằm, làm sao làm chủ được gia đình này?” – tiếng mẹ chồng tương lai vang lên rõ mồn một sau tấm rèm nhà trai, khi tôi vừa bước vào với bó hoa cưới trên tay. Tôi đứng sững.

    Phía trong, bà vẫn tiếp tục:

    “Tôi nói trước nhé, nó mà về đây làm dâu, tôi h//à//n//h cho khỏi ng/ó/c đầu lên được. Cưới gì mà chẳng có nổi mâm lễ cho ra h/ồ/n. Mẹ nó nhìn cũng không ra dáng trưởng giả, chắc bố mẹ cũng chỉ là công chức té/p riu…”

    Tôi s/iết chặt bó hoa trong tay, móng tay bấm vào lòng bàn đến bật m/á/u. Phía bên kia, người mà tôi sắp gọi là chồng… im lặng.

    Không một lời bảo vệ. Không một cái nắm tay. Anh chỉ khẽ cúi đầu, lặng lẽ đứng giữa mẹ và tôi — như hàng ngàn lần trước.

    Tôi quay bước.

    Tiếng xì xào bên ngoài bắt đầu vang lên khi tôi đi qua dãy bàn tiệc cưới. Cả họ nhà trai nhao nhao vì… xe nhà tôi vừa đỗ trước cửa. Ba chiếc Mercedes đen bóng, logo nhà hàng Hùng – Giang nổi bật sau kính. Ai cũng biết cái tên ấy: chuỗi nhà hàng nổi tiếng Hà Nội, chuyên phục vụ giới doanh nhân và chính khách.

    Mẹ tôi bước xuống xe, lộng lẫy nhưng điềm tĩnh. Bố tôi theo sau, tay cầm một hộp quà lớn: “Xin lỗi, nhưng nhà gái hôm nay có quà cưới.” – Mẹ tôi cười nhẹ, đặt xuống bàn một xấp phong bì dày cộp, hộp trang sức và 5 cuốn sổ đỏ tên tôi. “Coi như của hồi môn… nhưng thôi, trả về cho con gái tôi luôn.”

    Một tiếng ồ lớn vang lên. Mẹ chồng tương lai tái mặt. Chị em họ hàng bên nhà trai sững sờ. Người thì thầm: “30 cây vàng đó… trời đất ơi…”…Bà lập tức hối hận và bắt đầu hồ hởi với tôi…nhưng tôi quyết định rồi không thể sống mãi thế này..

    Tôi cúi người, đặt bó hoa cưới xuống bàn. Những cánh hồng đỏ thắm rơi lả tả trên nền gạch trắng, như máu tim tôi rơi xuống. Tôi nói chậm, rõ từng chữ:

    “Thưa mẹ chồng cũ… con xin trả chồng con lại cho mẹ.”

    Không gian bỗng lặng như tờ. Tiếng nhạc cưới bỗng tắt lịm giữa chừng, tiếng thìa rơi xuống chén nghe rõ mồn một. Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt – người mà chỉ vài phút nữa thôi đáng ra sẽ là chồng tôi – đôi mắt anh ngỡ ngàng, bàn tay khẽ run, nhưng vẫn… không chìa ra nắm lấy tôi.

    Tôi mỉm cười, nụ cười mà chính tôi cũng không ngờ mình có thể bình thản đến thế:
    “Con cảm ơn vì cuối cùng hôm nay, con đã nhìn rõ mọi điều. Hóa ra, người ta có thể yêu, nhưng không thể sống trọn đời với người không dám bảo vệ mình.”

    Tôi quay sang mẹ anh – bà vẫn đứng đó, mặt cắt không còn giọt máu.
    “Con chúc mẹ giữ được người con trai mà mẹ yêu thương nhất. Còn con, con xin phép mang theo lòng tự trọng của mình về.”

    Nói rồi, tôi tháo nhẹ chiếc nhẫn cưới còn chưa kịp đeo, đặt lên bó hoa, bước ra khỏi rạp trong tiếng xì xào, thảng thốt. Mẹ tôi bước lại, nắm tay tôi thật chặt, chỉ nói một câu:
    “Con đã lớn rồi, mẹ tự hào.”

    Ba chiếc xe lại khởi động, ánh đèn phản chiếu lên gương mặt tôi – ướt nhòe nhưng sáng lấp lánh.

    Sau này, người ta kể lại rằng, chỉ nửa năm sau, nhà hàng của tôi mở thêm hai chi nhánh mới. Tôi xuất hiện trên truyền hình, trong chương trình “Phụ nữ khởi nghiệp”, với danh xưng Giám đốc điều hành hệ thống Hùng – Giang.

    Còn người đàn ông năm xưa – anh vẫn sống cạnh mẹ mình, trong căn nhà rộng nhưng lặng như tờ. Người ta bảo, đêm nào anh cũng mở chiếc hộp đựng bó hoa khô… thứ tôi để lại hôm ấy.

    Còn tôi – mỗi lần nhìn thấy một cô dâu cười rạng rỡ bước lên xe hoa, tôi chỉ khẽ mỉm cười:
    “Không phải ai cũng cần được gả đi. Có những người sinh ra là để bước tiếp – một mình, nhưng ngẩng cao đầu.”

  • Có lẽ tôi vẫn sẽ tiếp tục nghi ngờ, vẫn sẽ kể cho hàng xóm nghe rằng “thằng rể tao có gì đó mờám lắm”

    Tôi năm nay đã ngoài năm mươi, người ta vẫn bảo phụ nữ ở tuổi này thường hay đa nghi, hay suy nghĩ linh tinh. Nhưng tôi nghĩ, không phải đa nghi đâu — chỉ là khi đã làm mẹ, trong lòng luôn có một thứ bản năng muốn bảo vệ con mình, dù đôi khi cái “bản năng” ấy lại đẩy mình vào những suy nghĩ rất tệ.

    Tôi có mỗi đứa con gái. Lấy chồng cách đây hai năm, giờ vừa sinh bé đầu lòng. Đứa nhỏ mới chào đời, yếu ớt, lại sinh mổ, con bé đau đớn, gầy rộc cả người. Chồng nó – thằng Phúc – là người thành phố, làm nhân viên kỹ thuật trong công ty máy tính, hiền lành, lễ phép, trước giờ tôi cũng quý. Nhưng kể từ ngày tôi lên ở cùng hai đứa để chăm con gái mới sinh, tôi bắt đầu nhận ra vài điều… lạ.

    Đêm đầu tiên, khoảng mười một giờ, khi tôi vừa cho cháu bú xong, định xuống bếp lấy nước thì nghe tiếng cửa mở khẽ. Tiếng dép đàn ông bước rất nhẹ, rồi khép lại. Tôi ngó ra, chỉ thấy ánh đèn đường hắt qua khe rèm, bóng một người đi nhanh ra ngõ.
    Tôi nghĩ chắc nó ra ngoài nghe điện thoại. Nhưng đến hơn nửa tiếng sau mới quay về. Lúc đó, tôi không để tâm.

    Nhưng điều lạ là đêm nào cũng vậy.

    Ngày thứ hai, rồi thứ ba, đúng tầm đó, cửa lại mở. Lần này tôi chú ý hơn. Nó bước thật nhẹ, dường như cố không để ai nghe thấy.
    Tôi nằm im, tim đập nhẹ, cảm giác khó tả — một sự bất an dâng lên trong lòng.
    “Giờ này đi đâu? Có công việc gì cần ra ngoài lúc nửa đêm đâu chứ?”

    Tôi tự nhủ, chắc đi đổ rác. Nhưng rác thì ai đổ đến mấy chục phút?

    Sáng hôm sau, tôi thử hỏi khéo:
    – Đêm qua con thức muộn hả Phúc?
    Nó cười cười, gãi đầu:
    – Dạ, con ra ngoài nghe điện thoại tí, bạn con ở ca đêm, hỏi chút công việc.
    Giọng nó bình thản, tự nhiên. Nhưng chính cái “tự nhiên quá mức” ấy khiến tôi càng thấy… lấn cấn.

    Ngày hôm sau nữa, tôi để ý điện thoại của nó. Cứ tối tối, tin nhắn đến, nó liền tắt màn hình. Có khi còn ra ngoài ban công nghe gọi, giọng nói nhỏ, ngắt quãng.
    Tôi không cố ý dòm ngó, nhưng trong nhà nhỏ, tiếng động gì cũng lọt vào tai.
    Đến hôm thứ năm, tôi bắt đầu mất ngủ.

    Con gái tôi thì vẫn yếu, nhiều khi vừa cho con bú xong là thiếp đi. Thấy tôi cứ thẫn thờ, nó hỏi:
    – Mẹ mệt hả?
    Tôi cười trừ:
    – Không, mẹ chỉ hơi lo thôi.
    – Lo gì mà lo?
    – Không có gì đâu, con nghỉ đi.

    Nhưng lòng tôi chẳng yên. Tôi không muốn con gái bị tổn thương. Nếu thật sự có chuyện… tôi thà nói thật, còn hơn để nó sống trong ảo tưởng.

    Đêm hôm đó, khi đồng hồ chỉ 11 giờ, tôi quyết định theo dõi.

    Tôi đợi tiếng cửa mở, rồi nhẹ nhàng khoác áo len, trùm khăn, mở cổng sau đi ra. Đêm tháng mười, gió se lạnh, cả khu yên tĩnh chỉ còn tiếng chó sủa xa xa. Tôi men theo lối bên hông, thấy bóng Phúc lững thững đi ra đầu ngõ, rồi rẽ phải.
    Tay nó đút túi, dáng hơi cúi, bước nhanh.
    Tôi giữ khoảng cách, sợ bị phát hiện. Càng đi, tim tôi càng đập mạnh.

    Đường phố về khuya vắng ngắt, đèn vàng loang lổ. Nó đi khoảng vài trăm mét thì dừng lại trước một cửa hàng tiện lợi vẫn mở. Tôi nấp sau gốc cây gần đó.
    Nó bước vào trong, lấy vài món gì đó bỏ vào giỏ.
    Tôi nheo mắt nhìn, chỉ thấy loáng thoáng hộp sữa, mấy gói bánh, vài trái chuối.
    Tôi hoang mang: “Không lẽ… nó mua đồ ăn đêm cho con bé kia?”
    Rồi tôi lại tự mắng mình: “Bà già rồi, sao nghĩ lung tung thế.” Nhưng lý trí chẳng thắng nổi trí tưởng tượng.

    Một lúc sau, nó ra ngoài, trên tay cầm túi giấy, ngồi xuống ghế đá ngay trước cửa hàng. Tôi nín thở, nấp kỹ hơn.
    Nó lấy điện thoại ra, mở màn hình. Ánh sáng hắt lên gương mặt mệt mỏi.
    Rồi tôi thấy nó gõ gì đó trong phần “Ghi chú”.
    Tôi lặng người khi đọc được vài dòng chữ to hiện rõ:

    “Đêm nay mua thêm sữa nóng cho vợ, hy vọng cô ấy ăn được chút, mai có sữa cho con.”

    “Mẹ thức giấc chắc sẽ lo, thôi mai tính. Chỉ cần hai mẹ con khỏe là được.”

    Tôi đứng chết lặng sau gốc cây, bàn tay run run.
    Thì ra… nó không hề giấu giếm điều gì.
    Nó chỉ lén đi mua đồ ăn cho vợ, vì sợ làm tôi thức giấc, sợ tôi phải dậy nấu nướng ban đêm.

    Tôi bỗng thấy mắt cay xè. Cảm giác hối hận như đâm vào ngực.
    Mấy ngày qua tôi cứ nghi ngờ, cứ ngờ vực ánh mắt, tiếng bước chân của nó. Tôi còn định chụp hình gửi cho con gái, nếu bắt được “bằng chứng”.
    Thật may là tôi chưa làm điều dại dột ấy.

    Nó ngồi thêm một lát, uống ngụm nước rồi đứng dậy, quay về nhà. Tôi đi trước, vòng lối khác để không bị phát hiện. Về đến nơi, tim vẫn đập thình thịch.
    Tôi nằm xuống, nhìn đứa con gái đang ngủ say bên con nhỏ, nghe tiếng thở yếu ớt của cháu ngoại, tôi thấy nghẹn ở cổ.
    Hóa ra, trong căn nhà này, người đàn ông mà tôi từng nghi ngờ lại là người lặng lẽ yêu thương nhiều nhất.

    Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, giả vờ nấu cháo như thường lệ. Khi Phúc bước ra, vẫn là nụ cười hiền hậu, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ.
    Tôi đặt tay lên vai nó, nói nhẹ:
    – Đêm qua gió lạnh, con nhớ mặc ấm nha.
    Nó ngạc nhiên, cười:
    – Dạ, mẹ cũng giữ sức nha. Con định lát nữa mua ít yến cho vợ tẩm bổ.
    Tôi gật đầu, quay đi, cố giấu giọt nước mắt vừa chực trào.

    Trưa hôm đó, tôi thấy trên bàn có hộp sữa nóng còn bốc hơi, bên cạnh tờ giấy nhỏ:

    “Mẹ đừng thức khuya nữa nha, để con lo cho vợ. Mẹ ở đây con yên tâm lắm rồi.”

    Chỉ mấy chữ ngắn ngủi, mà tim tôi ấm lên lạ thường.

    Từ hôm đó trở đi, tôi chẳng còn dòm ngó giờ giấc của nó nữa. Mỗi khi nghe tiếng cửa khẽ mở lúc đêm muộn, tôi chỉ nằm im, mỉm cười.
    Tôi biết, ngoài kia là một người chồng đang lặng lẽ đi mua yêu thương.


     Sau cùng, tôi mới hiểu…

    Đôi khi, trong những điều tưởng như đáng nghi nhất, lại ẩn chứa sự tử tế và hy sinh thầm lặng.
    Chúng ta dễ dàng phán xét khi nhìn từ nỗi sợ của chính mình, mà quên mất rằng — có những người, họ chọn cách yêu bằng sự im lặng, bằng những việc nhỏ đến nỗi chẳng ai để ý.

    Đêm ấy, tôi ngồi nhìn con gái ngủ, bên cạnh là thằng rể đang nhẹ nhàng đặt tấm chăn lên người vợ.
    Ánh đèn vàng phủ xuống khuôn mặt nó, hiền lành, ấm áp.
    Tôi chợt nhớ tới chồng mình — người đàn ông năm xưa cũng từng lặng lẽ đi bộ cả cây số chỉ để mua gói cháo hành cho tôi khi tôi sinh con.
    Hóa ra, tình yêu đôi khi chỉ giản dị vậy thôi: không hoa, không quà, không những lời hứa lãng mạn.
    Chỉ là một người thức giữa đêm, vì muốn người mình thương được ngủ yên.


     Nếu tôi không theo dõi đêm đó…

    Có lẽ tôi vẫn sẽ tiếp tục nghi ngờ, vẫn sẽ kể cho hàng xóm nghe rằng “thằng rể tao có gì đó mờ ám lắm”.
    Và có lẽ, tôi đã vô tình làm tổn thương một tấm lòng tử tế.

    Giờ nghĩ lại, tôi chỉ muốn nói:

    “Cảm ơn con, vì đã yêu con gái mẹ bằng cách lặng lẽ mà sâu sắc nhất.”

    Đêm ấy, tiếng cửa mở vẫn vang lên rất khẽ, nhưng trong lòng tôi — là một khoảng bình yên dịu dàng.

  • Chồng tôi luôn xưng hô anh- em với mẹ vợ. Tôi hỏi thì anh bảo gọi thế cho thân thiết, mẹ tôi cũng có vẻ thích lắm nên tôi cũng mừng, nghĩ bụng con rể tốt với mẹ vợ là điều đáng mừng.

    Chồng tôi luôn xưng hô anh- em với mẹ vợ. Tôi hỏi thì anh bảo gọi thế cho thân thiết, mẹ tôi cũng có vẻ thích lắm nên tôi cũng mừng, nghĩ bụng con rể tốt với mẹ vợ là điều đáng mừng.

    09/11/2025

    Chồng tôi luôn xưng hô anh- em với mẹ vợ. Tôi hỏi thì anh bảo gọi thế cho thân thiết, mẹ tôi cũng có vẻ thích lắm nên tôi cũng mừng, nghĩ bụng con rể tốt với mẹ vợ là điều đáng mừng.

    Tôi thương mẹ lắm, bố mẹ tôi ly hôn đã chục năm nay, một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn.

    Nhưng rồi tối đó tôi đi làm về sớm, mở cửa ra không thấy ai ở nhà, nhưng trong phòng lại vang lên tiếng động lạ. Tôi r:.ón r:.én lại gần nhìn qua kh:.e cửa thì chetlang khi thấy người mẹ yêu quý của tôi và người chồng mới cưới của tôi đang…

    Tôi thực sự không tin vào mắt mình nữa. Chuyện tưởng chỉ xảy ra trên mạng nay lại diễn ra trong chính ngôi nhà của tôi. Không biết phải làm sao, tôi chạy vội ra ngoài, bật khóc gọi cho bố.

    Biết chuyện, bố tôi không có vẻ gì là bất ngờ. Ông bày cho tôi một cách, vừa giữ được gia đình vừa khiến 2 người kia phải h:.ối h:.ận cả đời…

    …bố tôi bình tĩnh nói qua điện thoại:

    – Con đừng làm ầm lên ngay. Nếu con muốn ly hôn thì đơn giản lắm, nhưng để họ hối hận cả đời thì phải có bằng chứng và kế hoạch rõ ràng.

    Ông hẹn tôi ngay sáng hôm sau gặp ở quán cà phê quen. Khi tôi tới, bố đưa cho tôi một chiếc camera siêu nhỏ và một cây bút ghi âm. Ông bảo:

    – Con cứ làm như không biết gì, vẫn đối xử bình thường. Rồi tìm cơ hội gắn cái này trong phòng. Khi có đầy đủ chứng cứ, con không chỉ giữ được căn nhà và tài sản mà còn khiến họ thân bại danh liệt.

    Tôi nghe mà lòng quặn thắt, vừa đau vừa căm giận. Mấy ngày sau, tôi giả vờ đi công tác, lén gắn camera trong phòng ngủ và phòng khách. Chỉ sau đúng một buổi tối, tất cả hình ảnh và âm thanh đã quá rõ ràng — những lời lẽ, cử chỉ của mẹ tôi và chồng mới cưới khiến tôi vừa muốn ói vừa rơi nước mắt.

    Bố tôi nhận file, lập tức gửi cho người quen làm báo mạng, đồng thời chuyển bản copy cho vài họ hàng thân thiết. Tin tức “mẹ vợ và con rể” nhanh chóng lan ra, ai cũng phẫn nộ. Chồng tôi mất mặt đến mức phải nghỉ việc, còn mẹ tôi bị bà con họ hàng quay lưng, không dám ra ngoài.

    Họ tìm tôi xin tha thứ, khóc lóc, nhưng tôi chỉ nói một câu:

    – Hai người đã giết chết gia đình này từ cái đêm hôm đó. Cứ sống với nhau mà trả giá cho phần đời còn lại.