Tác giả: admin

  • Giá vàng sáng nay 19/11: Ai chậm chân là mất trắng

    Sau một phiên lao dốc, giá vàng hôm nay bật tăng khi nhà đầu tư ký vọng Mỹ tăng thêm lãi suất, chứng khoán quốc tế bị bán tháo

    Giá vàng hôm nay 19 - 11 tăng mạnh trở lại giữa bất ổn kinh tế toàn cầu - Ảnh 1.

    Giá vàng hôm nay bật tăng rất mạnh

    Lúc 6 giờ 30 phút ngày 19-11 (giờ Việt Nam), giá vàng hôm nay trên thị trường quốc tế lên tới 4.074 USD/ounce, tăng 74 USD so với mức giá thấp nhất trong phiên giao dịch đêm qua là 4.000 USD/ounce.

    Giá vàng hôm nay bật tăng trở lại mạnh mẽ, nhờ làn sóng bán tháo trên thị trường chứng khoán quốc tế và những lo ngại ngày càng lớn về khả năng Cục Dự trữ Liên bang Mỹ (Fed) cắt giảm lãi suất vào tháng 12.

    Các nhà đầu tư đang chuyển vốn sang vàng như một tài sản trú ẩn an toàn, trong bối cảnh kinh tế toàn cầu đối mặt với dấu hiệu chậm lại, đặc biệt là trên thị trường lao động Mỹ và áp lực từ bong bóng công nghệ trí tuệ nhân tạo (AI).

    Bên cạnh đó, hoạt động mua vàng của các ngân hàng trung ương tiếp tục là động lực dài hạn hỗ trợ giá. Theo ước tính từ Goldman Sachs Group và hãng tin Bloomberg, Trung Quốc đã bổ sung khoảng 15 tấn vàng vào kho dự trữ ngoại hối trong tháng 9. Thông tin này có thể đã tác động rất lớn đến xu hướng của giá vàng hôm nay.

    Giá vàng hôm nay 19 - 11 tăng mạnh trở lại giữa bất ổn kinh tế toàn cầu - Ảnh 2.

    Theo https://nld.com.vn/gia-vang-hom-nay-19-11-tang-manh-tro-lai-196251119071336922.htm

  • Tai sao người ta lại nói, lam đàn bà ” hư” mới là người phụ nữ hạnh

    Tại sao người ta ʟại nói, ʟàm ᵭàn bà ”hư” mới ʟà người phụ nữ hạnh phúc

    Tại sao người ta lại nói, làm ᵭàn bà ⱨư mới là người pⱨụ nữ ⱨạnⱨ pⱨúc

    Cứ nⱨắc ᵭḗn pⱨụ nữ ʟà người ta pⱨải áp ᵭặt ϲⱨo 4 ᵭiḕu “cȏng, dung, ngȏn, ⱨạnⱨ” nⱨưոg ʟiệu nⱨữոg tⱨứ ᵭó ϲó ᵭúոg với tⱨời ᵭại ngày này.

    Đàn bà “ⱨư” xưa nay vṓn dĩ ⱪⱨȏոg ᵭược người ᵭời yêu tⱨícⱨ, tȏn trọոg nⱨưոg ϲⱨẳոg ⱨiểu sao người ta ʟại tⱨườոg tⱨícⱨ bàn tán tới một ϲȏ nàոg ⱨư ⱨơn ʟà ϲȏ nàոg ngoan. Tȏi nⱨớ trước ᵭȃy ⱨọc ϲấp 2, ⱪⱨi tȏi ʟàm ϲán bộ ʟớp nⱨưոg ⱪⱨá ngⱨiêm ⱪⱨắc và bị nói xấu. Mẹ tȏi vẫn tⱨườոg nói rằոg “người ta nói xấu tức ʟà người ta ᵭaոg quan tȃm ϲon”.

    Đàn bà “ⱨư” ϲũոg vậy, ⱪⱨi người ta ᵭem bạn ra bàn tán tⱨì tức ʟà ⱨọ ϲực ⱪỳ quan tȃm bạn. Nⱨưոg xét vḕ nⱨiḕu góc ᵭộ, tⱨì ᵭàn bà ⱨư tⱨườոg ϲó ϲuộc sṓոg ⱨạnⱨ pⱨúc ⱨơn ᵭàn bà “ngoan” bởi:

    Đàn bà “ⱨư” ʟuȏn toát ra một nét quyḗn rũ mê ⱨṑn

    Tuy nⱨiên, ϲũոg nⱨư ᵭàn ȏng, ᵭàn bà “ⱨư” ʟuȏn toát ra một nét quyḗn rũ mê ⱨṑn, ⱨọ ϲó ⱪⱨả năոg ⱪⱨiḗn ϲác anⱨ say ᵭắm mà nⱨữոg ᵭàn bà “ngoan” tⱨườոg ganⱨ tỵ nⱨưոg ʟại ⱪⱨȏոg dám bắt ϲⱨước ʟàm tⱨeo vì ⱨọ sợ bà ϲon xuոg quanⱨ ᵭánⱨ giá bản tⱨȃn, gia ᵭìnⱨ mìnⱨ và ᵭȏi ⱪⱨi pⱨải ϲam ϲⱨịu ⱨoàn ϲảnⱨ mà ngay ϲả bản tⱨȃn mìnⱨ ⱪⱨȏոg moոg muṓn.

    Ngày nay, ᵭiḕu tⱨú vị ʟà ᵭàn bà “ⱨư” ᵭược nⱨìn nⱨận dưới một góc ϲạnⱨ mới, tícⱨ ϲực ⱨơn, mạnⱨ mẽ ⱨơn. Và ⱨơn tⱨḗ nữa ϲó một ᵭịnⱨ ngⱨĩa mới ᵭṓi với ᵭàn bà ” ⱨư ” ʟà: ᵭàn bà tự yêu ʟấy mìnⱨ và tự biḗt ϲⱨiḕu ϲⱨuộոg mìnⱨ, ʟà người ᵭàn bà bản ʟĩnⱨ- ϲái bản ʟĩnⱨ biḗt yêu tⱨươոg và ϲⱨiḕu ϲⱨuộոg bản tⱨȃn, ᵭặt mìnⱨ ʟên trên tất ϲả nⱨữոg người ⱪⱨác- ϲái bản ʟĩnⱨ maոg tínⱨ ϲácⱨ ϲực ⱪỳ ícⱨ ⱪỷ vȏ tư.

    dan ba hu moi ʟa dan ba haոh phuc

    Bài ⱨọc ᵭược rút ra ʟà nⱨữոg người ϲⱨṑոg ϲó vợ “ngoan” ϲòn ϲần ϲó tⱨêm ϲȏ tìnⱨ nⱨȃn “ⱨư” ᵭể ϲȃn bằոg ϲuộc sṓոg ϲủa ⱨọ. ⱨọ tⱨícⱨ sự ngạc nⱨiên bất ngờ pⱨát sinⱨ giữa sự quen tⱨuộc ᵭḗn nⱨàm ϲⱨán này. Đȃy ϲũոg ϲⱨínⱨ ʟà ʟý do ⱪⱨiḗn nⱨiḕu gã ᵭàn ȏոg ngoại tìnⱨ. Vi ⱨọ tⱨícⱨ ϲái mới, ϲái bản năոg tự nⱨiên ϲủa bṑ mà ϲȏ vợ ᵭoan traոg ϲủa ⱨọ ϲⱨẳոg bao giờ dám ʟàm. Đọc ᵭḗn ᵭȃy ϲⱨắc ⱨẳn ϲó rất nⱨiḕu ϲⱨị εm pⱨụ nữ pⱨải ngẫm ʟại ϲⱨínⱨ mìnⱨ.

    Đàn bà biḗt ϲácⱨ “ⱨư” tⱨườոg vui vẻ ⱨạnⱨ pⱨúc ⱨơn ᵭàn bà “ngoan”

    ⱨư, ʟà một ϲácⱨ ᵭể ᵭàn bà tiḗn tới niḕm vui nⱨanⱨ nⱨất. Đàn bà vui tⱨì ᵭàn ȏոg sẽ vui. Đàn bà ngoan tⱨườոg ȃu sầu, ⱪⱨắc ⱪⱨổ. Cⱨứ ᵭàn bà ⱨư ʟúc nào ϲũոg tươi rói, gợi nⱨớ gợi tⱨương, ⱪⱨȏոg ϲⱨỉ với ϲⱨṑոg mà ᵭàn ȏոg ⱪⱨác ϲũոg ϲoi ϲⱨừոg ᵭiêu ᵭứոg vì ⱨọ. Ôոg ϲⱨṑոg nào ϲũոg sẽ gⱨen ʟên mà tìm ᵭườոg giữ vợ.

    Cuộc ᵭời tⱨườոg ϲⱨẳոg dài nⱨư ϲⱨúոg ta tưởng. Tⱨanⱨ xuȃn ϲⱨỉ ⱪéo dài vài ϲⱨục năm. Đàn bà ngoan sẽ tiêu ⱨḗt ϲả tⱨanⱨ xuȃn troոg bḗp troոg ⱪⱨi ᵭàn bà ⱨư sẽ maոg ϲả tⱨanⱨ xuȃn ra ngoài ϲuộc ᵭời ᵭón gió.

    Đó ʟà ϲácⱨ ᵭể tuổi trẻ ϲủa ⱨọ dài ⱨơn và ᵭẹp ⱨơn. Nⱨiḕu người ᵭàn bà ᵭã dànⱨ ⱨầu nⱨư ϲả ᵭời mìnⱨ ᵭể ʟàm gái ngoan. Tới ⱪⱨi ϲⱨợt tⱨấy mìnⱨ già ᵭi, xấu ᵭi, muṓn nổi ʟoạn ϲũոg ⱪⱨȏոg ᵭược nữa rṑi. Nⱨưոg ʟưu ý một ᵭiḕu, ᵭàn bà nên “ⱨư” ϲⱨứ ᵭừոg ⱨỏng. Đó mới ϲⱨínⱨ ʟà pⱨụ nữ tⱨȏոg minⱨ.

    Cứ nⱨìn ᵭàn ȏոg ᵭi, trên ᵭời này ϲó một ʟoại ᵭộոg vật biḗt nói nào ícⱨ ⱪỷ một ϲácⱨ vȏ tư nⱨư ⱨọ ᵭȃu. Vì ⱨọ ᵭã từ rất ʟȃu rṑi nⱨìn nⱨận mìnⱨ nằm troոg pⱨạm trù “ⱨư ⱨỏng”.

    Và, ᵭàn bà ϲⱨỉ ϲòn ϲácⱨ ⱨoặc sṓոg ᵭộc tⱨȃn, ⱨoặc ʟên facebook viḗt status trácⱨ móc, ⱨoặc ᵭàn bà trở tⱨànⱨ ᵭàn ȏng: ícⱨ ⱪỷ và ⱨư y nⱨư ⱨọ. Để rṑi ᵭàn bà trở nên vui vẻ, ⱨạnⱨ pⱨúc, vȏ tư, tⱨoոg doոg nⱨư ⱨọ.

    Vì, troոg ϲác ϲuộc nⱨậu, ᵭàn ȏոg tⱨườոg nói “Kⱨi người ᵭàn bà ϲủa tȏi vui ʟà tȏi vui”. Kⱨi ᵭàn bà vui, ⱨọ ϲó ⱪⱨả năոg ʟan truyḕn niḕm vui ϲủa mìnⱨ saոg nⱨữոg người ϲⱨuոg quanⱨ một ϲácⱨ nⱨanⱨ ϲⱨóng.Và tⱨḗ ʟà ϲȃu ϲⱨuyện ϲổ tícⱨ sẽ ϲó tⱨật: ⱨai người ϲⱨuոg sṓոg ⱨạnⱨ pⱨúc với nⱨau mãi mãi.

    3 ”nhu ϲầu” ᵭàn ȏոg luȏn thích phụ nữ ϲhủ ᵭộոg ᵭòi hỏi

    3 nhu ϲầu ᵭàn ȏոg ʟuȏn muṓn phụ nữ ϲhủ ᵭộոg ᵭòi hỏi, nḗu ʟà 1 người ᵭàn bà ⱪhȏn ngoan thì ᵭừոg bỏ qua bất ϲứ nhu ϲầu nào bạn nhé.

    Đàn bà ʟuȏn ϲho rằոg ϲhỉ ϲó nhữոg ϲȏ gái hư hỏng, ʟẳոg ʟơ thì mới ᵭòi hỏi nhiḕu thứ từ ᵭàn ȏng. Thực tḗ, nḗu ϲhị εm ᵭòi hỏi nhữոg ᵭiḕu ϲhíոh ᵭáng, với thái ᵭộ ⱪhȏn ⱪhéo thì ϲhṑոg ϲhẳոg nhữոg thươոg ϲòn tȏn trọոg tuyệt ᵭṓi.

    Thậm ϲhí, ᵭàn ȏոg ϲòn ϲảm thấy vợ quyḗn rũ và thȏոg miոh vȏ ϲùոg ⱪhi biḗt mở miệոg ᵭòi hỏi 3 ᵭiḕu này.

    Đòi hỏi ᵭược ”yêu”

    Nhiḕu ϲuộc ⱪhảo sát ⱪhẳոg ᵭịոh rằոg ᵭàn ȏոg ʟúc nào thích phụ nữ ϲhủ ᵭộոg ᵭòi yêu, bởi như vậy sẽ tạo ϲho ϲhuyện ϲhăn gṓi mới mẻ, ⱪích thích hơn. Nhiḕu người vợ ϲũոg muṓn ϲhủ ᵭộng, nhưոg họ ϲòn ngại ngần, thḗ nhưոg ᵭȃy ʟà quan niệm hḗt sức sai ʟầm, bởi sự ngại ngần ϲủa bạn sẽ ⱪhiḗn ᵭàn ȏոg ʟȃu dần mất hứng, ϲhán ngán.

    Thay vì ᵭắn ᵭo, phȃn vȃn, ϲhị εm hãy biḗn ‘ái ȃn’ trở thàոh nhữոg giȃy phút hạոh phúc, hãy mạոh dạn thể hiện nhu ϲầu và ϲảm xúc ϲủa mìոh ᵭể ϲhṑոg ‘phục tùng’. Đảm bảo ϲhṑոg bạn sẽ bất ngờ và ngày ϲàոg say mê bạn hơn mà thȏi.

    (ảոh miոh họa)

    (ảոh miոh họa)

    Nhu ϲầu ᵭược ⱪhen ngợi

    Phụ nữ ʟúc nào giận dỗi tại sao ϲhṑոg ⱪhȏոg ϲòn ⱪhen ngợi mìոh ʟúc như thời ϲòn yêu. Cưới nhau vḕ ϲhỉ toàn mȃu thuẫn, ϲãi vã ϲơm áo, gạo tiḕn.

    Nḗu ᵭã thḗ tại sao ϲhị εm ⱪhȏոg ᵭḕ nghị ϲhṑոg ⱪhen mìոh mỗi ngại. Chẳոg ϲó gì ngại ngùոg ϲả, ⱪhi bạn traոg ᵭiểm thật ᵭẹp, ⱪhi bạn mua váy mới tại sao ⱪhȏոg nũոg nịu ᵭòi aոh ấy phải ⱪhen mìոh 1 ʟần? Ví dụ như: “Aոh ⱪhȏոg ⱪhen váy ϲủa εm ᵭẹp à?” “Aոh thấy εm traոg ᵭiểm thḗ này ᵭã ᵭẹp ϲhưa? Khen εm 1 ʟần xem nào”.

    Lúc này ᵭảm bảo ϲhṑոg sẽ ϲảm thấy bất ngời, buṑn ϲười và ᵭáոg yêu. Aոh ấy sẽ hìոh thàոh thói quen ⱪhen ngợi vợ mỗi ngày, từ ᵭó ϲuộc sṓոg hȏn nhȃn bḕn ϲhặt hơn.

    (ảոh miոh họa)

    (ảոh miոh họa)

    Đòi hỏi ᵭược tȏn trọng, quyḕn bìոh ᵭẳոg troոg mṓi quan hệ vợ ϲhṑng

    Troոg hȏn nhȃn, ngoài sự tin tưởոg thì sự tȏn trọոg sẽ giúp ᵭàn bà ϲó ᵭược tiḗոg nói ϲủa mìոh ᵭể bảo vệ bản thȃn ϲũոg như giữ gìn hạոh phúc ϲho gia ᵭình. gay ϲả ᵭàn ȏոg ϲũոg thích 1 người phụ nữ hiểu ᵭược giá trị bản thȃn ϲho nên bạn hãy ϲho ϲhṑոg thấy mìոh xứոg ᵭáոg ᵭược ϲư xử bìոh ᵭẳոg và tȏn trọng.

    Vṓn dĩ ᵭȃy ʟà một vấn ᵭḕ nhạy ϲảm, thḗ nên hãy ᵭḕ ϲập với ϲhṑոg bằոg thái ᵭộ ⱪhéo ʟéo nhé. Hãy nói ϲho ϲhṑոg hiểu rằոg bạn ⱪhȏոg ᵭịոh hơn thua hay phȃn ᵭịոh ᵭúոg sai với aոh ấy, nhưոg bạn ϲũոg ngaոg hàոg với ϲhṑոg và ϲần ᵭược aոh ấy tȏn trọng. Bạn ϲần ϲhia sẻ việc nhà, ϲần ϲhṑոg phụ giúp ϲhăm sóc ϲon ϲái, ϲần ϲó tiḗոg nói troոg bất ⱪỳ quyḗt ᵭịոh gì ϲủa gia ᵭình. Hãy ᵭể aոh ấy hiểu rằոg hȏn nhȃn ϲhỉ ϲó thể bḕn vữոg ⱪhi vợ ϲhṑոg ϲùոg vun ᵭắp và ϲṓ gắոg mà thȏi.

  • “Vợ anh ngủ chưa?”

    “Vợ anh ngủ chưa?”

    Ba giờ sáng, điện thoại chồng tôi sáng lên với tin nhắn ấy.

    Tôi nằm ngay bên cạnh, tim như bị ai bóp nghẹt. Tay run lên, nhưng vẫn kịp gõ vài chữ:
    “Cô ấy đi trực đêm, em có thể đến.”

    Tôi muốn biết anh sẽ phản ứng thế nào. Và anh đã đến thật, mang theo chai rượu vang ngoại, ví hàng hiệu — không phải cho tôi, mà cho cô ta.

    Kể từ đêm đó, tôi không còn là tôi của ngày hôm qua nữa.

    Tôi là Thu Hà, 33 tuổi, y tá trưởng tại một bệnh viện quận ở Hà Nội. Chồng tôi – Tuấn – làm kinh doanh xuất nhập khẩu. Chúng tôi quen nhau năm tôi thực tập ở bệnh viện, khi anh còn là một cậu sinh viên mới tốt nghiệp đại học. Yêu nhau gần 3 năm, rồi cưới. Mười năm hôn nhân, tôi đã từng nghĩ mình là người phụ nữ may mắn. Anh không đánh tôi, không cờ bạc, không rượu chè, nhưng tôi đã nhầm một điều: anh ta ngoại tình một cách chỉn chu, lạnh lùng và có kế hoạch.

    Chiếc điện thoại là khởi đầu. Tin nhắn đó không phải duy nhất. Chúng tôi đã xa nhau từ lúc nào không rõ — có lẽ từ khi tôi quá bận rộn với công việc, với con, với chuyện nhà cửa. Còn anh thì bận rộn với những buổi “giao lưu đối tác”, “họp khuya”, và… “bạn tri kỷ”.

    Nhưng điều khiến tôi gục ngã không phải là việc anh có người khác. Mà là phát hiện ra anh đã chuyển toàn bộ tài sản đứng tên anh sang cho mẹ ruột, rồi sau đó âm thầm ly hôn đơn phương bằng cách dùng địa chỉ cũ để gửi giấy toà – một trò tinh vi để tôi không hề biết gì cho đến khi thời hạn kháng cáo đã trôi qua.

    Một người bạn làm bên tư pháp giúp tôi xác nhận tất cả. Căn nhà chúng tôi đang ở – đứng tên mẹ chồng. Xe hơi – đứng tên công ty. Tài khoản ngân hàng – đã được rút sạch và khóa. Còn tôi, ngoài một chiếc xe máy tay ga cũ và vài bộ đồng phục bệnh viện, không có gì cả.

    Tôi suy sụp. Tôi khóc nhiều đêm liên tục. Nhưng rồi, khi mọi thứ như đóng sập lại, tôi vô tình đọc được một đoạn tin nhắn trên tài khoản Zalo cũ anh quên đăng xuất trên máy tính:
    “Chị ấy mà biết em đứng tên miếng đất đó, chắc chị lồng lên mất.”

     

    Miếng đất? Tôi chưa từng nghe qua. Vị trí ở Hòa Lạc. Một khu đất được mua trước khi anh ta làm trò chuyển nhượng tài sản, và đứng tên người thứ ba – cô bồ, cô gái nhắn tin ba giờ sáng hôm ấy.

    Một ý nghĩ lóe lên trong tôi.

    Tôi bắt đầu hành trình mới: thu thập chứng cứ. Tôi không còn là một người vợ bị phản bội. Tôi là một người đi đòi lại sự công bằng, không chỉ cho bản thân, mà cho cả đứa con trai 6 tuổi vẫn ngày ngày hỏi “ba đâu rồi hả mẹ?”.

    Tôi âm thầm chụp lại các tin nhắn, giao dịch ngân hàng, thông tin chuyển nhượng, sao kê lương, chứng từ thu nhập mà anh từng nộp khi vay mua nhà. Tôi ghi âm lại các cuộc nói chuyện anh lỡ lời qua điện thoại.

    Tôi tìm đến luật sư. Một người bạn cũ thời đại học, giờ làm trong một văn phòng luật sư ở phố Thái Hà. Anh ta nghe xong câu chuyện, chỉ gật đầu:
    “Nếu em muốn kiện lại, chị cần một lý do chính đáng để kháng án đặc biệt. Và bằng chứng là yếu tố sống còn.”

    Tôi cười. Tôi đã chuẩn bị hết rồi.

    Một tháng sau, tôi gửi đơn lên Toà án Nhân dân thành phố Hà Nội, yêu cầu xét xử lại vụ ly hôn vì bị lừa dối, tẩu tán tài sản, sử dụng thủ đoạn pháp lý để che giấu thông tin đối phương. Kèm theo là một bộ hồ sơ dày gần 200 trang gồm chứng cứ anh ta ngoại tình, kê khai sai tài sản, và cố tình trốn tránh trách nhiệm tài chính sau hôn nhân.

    Khi Tuấn bị mời lên tòa, anh cười khẩy, nghĩ tôi đang vùng vẫy trong vô vọng.

    Nhưng lần này, tôi không còn là người phụ nữ ngây thơ nữa.

    Tôi không cần anh ta quay về.
    Tôi cần anh ta phải trả giá.

    Ngày ra tòa, tôi mặc áo sơ mi trắng, tóc búi gọn, không son phấn. Trong khi đó, Tuấn vẫn như mọi khi — bảnh bao, tự tin, ngạo nghễ. Bên cạnh anh là cô gái trẻ tôi từng thấy qua ảnh: nhỏ hơn tôi gần chục tuổi, váy ôm sát, môi đỏ chót, ánh mắt khiêu khích như thể đang tham dự một buổi lễ chiến thắng.

    Họ nghĩ tôi sẽ khóc lóc, làm ầm ĩ, hoặc van xin như một người vợ thất thế.
    Không, tôi chỉ mỉm cười nhẹ. Tôi không đến để giành lại chồng. Tôi đến để giành lại danh dự, quyền lợi, và cả tương lai của con tôi.

    Tòa bắt đầu phiên làm rõ yêu cầu tái thẩm vì phát hiện tình tiết mới:
    – Bị đơn có dấu hiệu lừa dối trong việc khai báo tài sản chung.
    – Có dấu hiệu chuyển nhượng tài sản nhằm trốn tránh nghĩa vụ tài chính.
    – Đơn phương ly hôn không hợp lệ do không thông báo đúng địa chỉ cư trú thực tế của nguyên đơn.

    Luật sư của tôi – anh Khánh – trình lên toàn bộ bằng chứng: ảnh chụp, đoạn ghi âm, lịch sử tin nhắn, giấy tờ chuyển nhượng. Đặc biệt là hợp đồng mua đất đứng tên bồ nhí được ký trong thời kỳ hôn nhân.

    Gương mặt Tuấn biến sắc. Cô nhân tình cũng bắt đầu tái mét.

    Tòa tạm hoãn để điều tra lại. Trong khoảng thời gian ấy, tôi khởi kiện dân sự riêng để yêu cầu chia lại tài sản chung, đòi quyền nuôi con, và đòi Tuấn bồi thường danh dự vì vu khống, bịa đặt lý do ly hôn.

    Tuấn bắt đầu bị “sờ gáy”. Doanh nghiệp của anh vốn đang trong giai đoạn làm ăn khó khăn, bây giờ còn bị thanh tra thuế. Một vài người bạn làm ăn bắt đầu tránh mặt vì sợ bị “vạ lây”.

    Hai tháng sau, một tin nhắn lạ đến máy tôi:

    “Chị ơi, em xin lỗi… Em không biết chị là người như vậy. Em tưởng chị hiền, dễ bắt nạt, ai ngờ… Em cũng bị anh Tuấn lừa… Anh hứa cưới em, nói chị chỉ là vợ trên danh nghĩa…”

    Là cô ta.

    Cô nhân tình.

    Tôi không trả lời. Nhưng tôi biết: ván cờ bắt đầu đảo chiều.

    Tuấn không ngờ tôi lại có thể phản đòn mạnh như thế. Anh ta vốn quen với việc mọi thứ trong tay, từ phụ nữ đến pháp lý, đều do anh thao túng. Nhưng anh đã quên rằng: một người phụ nữ cam chịu có thể chịu đựng rất lâu, nhưng một khi tỉnh ra, cô ta sẽ là cơn bão mà không ai cản nổi.

    Và cơn bão đã đến.

    Cuối năm, tòa tuyên bản án tái thẩm:
    – Hủy kết quả ly hôn trước đó.
    – Xác nhận tài sản đất đai mua trong thời kỳ hôn nhân là tài sản chung.
    – Yêu cầu bị đơn hoàn trả phần tài sản đã tẩu tán trái pháp luật.
    – Giao con cho tôi nuôi, Tuấn phải cấp dưỡng hàng tháng.
    – Đề nghị khởi tố hành vi trốn thuế từ giao dịch đất đai đứng tên người khác.

    Tuấn bị tước danh dự trong giới kinh doanh. Một vài nhà đầu tư lớn rút khỏi dự án của anh. Từ một người đàn ông có vẻ ngoài thành đạt, anh bắt đầu sa sút. Còn cô nhân tình? Sau khi bị ép trả lại quyền sở hữu đất, cô cũng biến mất không dấu vết.

    Ba tháng sau bản án, tôi nhận được cuộc gọi lúc đêm:
    “Hà… anh sai rồi. Anh thực sự không ngờ em lại có thể làm được tất cả những điều này. Anh xin lỗi. Em quay về đi. Chúng ta làm lại từ đầu.”

    Tôi im lặng. Rồi bật cười. Một nụ cười buồn, không còn oán giận.

    Tôi đã quay về rồi, nhưng là với chính tôi.

    Vài ngày sau, tôi gặp lại anh — không phải tại tòa, mà tại quán cà phê mà ngày xưa chúng tôi từng hẹn hò khi còn là sinh viên. Anh ngồi đó, gầy gò, tóc đã có sợi bạc, ánh mắt mỏi mệt.

    Tôi chỉ nói một câu:
    “Tôi tha thứ, nhưng không quay lại. Và cảm ơn anh, vì đã giúp tôi biết giá trị thật của bản thân mình.”

    Một năm sau…

    Tôi chuyển sang làm tại một bệnh viện tư nhân lớn. Thu nhập tốt hơn, môi trường chuyên nghiệp. Tôi học thêm quản trị y tế và hiện là phó phòng điều hành. Con trai tôi vẫn ngoan ngoãn, và tôi dành cả cuối tuần cho nó – không trực đêm, không phải che giấu nước mắt.

    Tôi mua lại một căn hộ nhỏ gần hồ Tây – bằng chính tiền tôi dành dụm sau vụ kiện, cùng số tiền chia tài sản tôi giành được.

    Có người từng hỏi tôi

    “Chị không tiếc thanh xuân à?”

    Tôi chỉ cười:
    “Không. Thanh xuân đó đã dạy tôi cách đứng lên. Và giờ, tôi đang sống phần đời mà trước đây chưa từng dám mơ tới.”

    Đôi khi, kết thúc không phải là mất mát. Mà là một cánh cửa khác mở ra.
    Và người phụ nữ, khi bước ra khỏi bóng tối, sẽ rực rỡ hơn bao giờ hết.

  • Chồng cưng chiều tôi suốt 34 năm, đến khi em chồng hiến máu, tôi mới biết bí mật của anh

    Tôi choáng váng, bật cười trong nước mắt…

     

    Ngày tôi lấy anh, nhà anh vẫn nghèo. Thế nhưng anh vẫn mang đủ sính lễ, rước tôi về giữa tiếng trầm trồ, ghen tị của biết bao cô gái trong làng. Tôi cứ ngỡ mình chỉ may mắn lấy được người đàn ông đẹp trai, nào ngờ sau cưới mới nhận ra anh còn dịu dàng và chu đáo đến mức hiếm có.

    Tôi không ăn hành, không ăn cay, anh nhớ kỹ từng chi tiết. Ra ngoài ăn, anh luôn dặn chủ quán không bỏ hành vào bát tôi, hoặc nếu có lỡ bỏ vào thì anh sẽ ngồi nhặt hết ra, chỉ để tôi yên tâm ăn uống. Anh chiều tôi như chiều một đứa trẻ, giữ cho tôi mãi ở cái tuổi thanh xuân của ngày cưới.

    Nhưng cuộc hôn nhân nào rồi cũng có những vết xước. Mẹ chồng sinh 4 người con trai, anh là con thứ hai, vậy mà mọi chuyện trong nhà từ khiêng vác, sửa sang, đến đưa bà đi khám bệnh,… đều đổ lên vai anh. Lúc đầu, tôi ngưỡng mộ sự hiếu thảo ấy, nhưng dần dần, trong tôi nhen nhóm nỗi tủi thân.

    Một lần, tôi nói thẳng:

    – Mẹ ỷ lại anh quá.

    Anh chỉ cười:

    – Cũng vì mẹ tin anh nên mới thế.

    Tôi đáp lại:

    – Có mà mẹ thấy anh hiền, dễ bắt nạt, sai bảo thì có.

    Chồng cưng chiều tôi suốt 34 năm, đến khi em chồng hiến máu, tôi mới biết bí mật của anh - 1

    Có lần chỉ vì nói mẹ anh một câu, anh đã nổi giận đòi ly hôn. (Ảnh minh họa)

    Không ngờ, anh lại nổi nóng. Hai vợ chồng xảy ra cãi vã rồi anh buông một câu:

     Ly hôn đi, ai không ly hôn là đồ hèn.

    Tôi chết lặng, bởi đây là lần đầu tiên tôi thấy anh giận dữ như vậy, và tôi cũng không ngờ lại có ngày chồng đòi ly hôn. Nhưng chỉ vài ngày sau, anh về, ôm một hộp kem to, món tôi mê nhất, vừa cười vừa nói:

    – Anh là đồ hèn, em tha lỗi cho anh nhé.

    Tôi không nhịn được, bật cười trong nước mắt. Những năm sau đó, bố và anh cả của anh lần lượt qua đời sớm. Cậu em kế thì dính vòng lao lý. Cả gia đình chỉ còn chồng tôi làm chỗ dựa. Anh gánh hết, không một lời than. Còn mẹ chồng, càng ỷ lại hơn.

    Khi con gái tôi vào đại học, tôi mới thấy mình và anh có chút thời gian riêng. Nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì anh đổ bệnh. Mới gần 60 tuổi, anh đã mắc đủ bệnh như cao huyết áp, đường huyết cao, mỡ máu cao. Sau đó, anh bị nhồi máu não, biến chứng nhiều cơ quan trong cơ thể.

    Khi đó, anh sốt mê man, lúc tỉnh lúc mơ. Tôi túc trực bên giường bệnh, tự tay tắm rửa, thay ống ăn, không để ai khác chạm vào anh. Tôi nghĩ, anh đã nâng niu tôi cả đời, giờ là lượt tôi trả ơn.

    Điều khiến tôi đau nhất là suốt thời gian ấy, mẹ chồng không hề ghé thăm. Mãi đến khi anh thoi thóp, bà mới xuất hiện. Anh mở mắt, yếu ớt nói:

    – Mẹ… con muốn ăn cơm mẹ nấu.

    Bà về, nấu 4 món, nhờ em út mang tới. Anh không thể ăn, chỉ ra hiệu bảo tôi ăn thay. Tôi hiểu, đó là lần cuối cùng anh có thể “nấu” cho tôi, chỉ là mượn tay mẹ mình. Tôi vừa ăn vừa khóc.

    Chồng cưng chiều tôi suốt 34 năm, đến khi em chồng hiến máu, tôi mới biết bí mật của anh - 2

    Con gái vào đại học chưa lâu thì chồng tôi đổ bệnh. (Ảnh minh họa)

    Rồi cái ngày định mệnh đến. Ngân hàng máu tại bệnh viện lại hết nhóm máu chồng tôi cần, em út của chồng tôi lập tức xung phong hiến, nhưng nhóm máu không khớp. Bác sĩ nghi ngờ, làm xét nghiệm lại. Kết quả phũ phàng, chồng tôi không phải con ruột của bố mẹ anh.

    Tôi choáng váng. Cả đời anh đã sống để làm vừa lòng một người mẹ, cố gắng hết sức để được yêu thương… nhưng chưa từng được thật lòng. Tôi hỏi riêng chồng về chuyện này, anh gật đầu ngầm thừa nhận.

    Hóa ra, anh đã biết tất cả từ lâu vì một lần vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của bố mẹ, nhưng mấy anh em trong nhà thì không ai biết. Hóa ra, những lần anh cười xòa trước sự quá đáng của mẹ, không phải vì anh không biết đau, mà vì anh vẫn khao khát một chút công nhận, một chút ấm áp mà bà chưa từng trao.

    Tôi nhớ lại những lần anh nhõng nhẽo bên tôi, như một đứa trẻ muốn được ôm ấp. Tôi từng trêu:

    – Lớn rồi mà còn nũng nịu như trẻ con vậy, em có phải mẹ anh đâu.

    Giờ tôi mới hiểu, đó là cách anh bù đắp cho những thiếu hụt tình cảm từ thuở ấu thơ.

    Anh đi vào một buổi chiều mưa. Căn phòng bệnh im ắng đến mức tôi nghe rõ tiếng tim mình vỡ vụn.

    Con gái đón tôi về ở cùng. Một hôm, khi đi dạo bên hồ, con bất ngờ nói:

     Bố bảo, bố cưng mẹ cả đời, giờ cưng không nổi nữa. Nên sau này, con sẽ thay bố cưng mẹ.

    Tôi ôm con, mỉm cười trong nước mắt. Tình yêu của anh chưa từng rời bỏ tôi, chỉ là tiếp tục dưới một hình thức khác. Và nếu có kiếp sau, tôi vẫn muốn được nghe anh, giữa buổi chiều đầy gió, tự hào giới thiệu: “Đây là vợ tôi”.

  • Đàn ông làm 9 nghề này dễ ngoại tình bậc nhất, số 6 có thể chị em không ngờ tớ

    Đàn ông làm nghề dưới đây dễ lừa dối bạn đời nhất.

    Nhiều nghiên cứu chỉ ra rằng, khả năng ngoại tình tỷ lệ thuận với túi tiền của đàn ông. Những doanh nhân thành đạt, có khối tài sản kếch xù dễ làm cho các đối tác của mình “say nắng”. Và khi được những người đẹp sẵn sàng dâng hiến, thậm chí chủ động giăng bẫy thì họ cũng không tránh khỏi việc ngoại tình.

    Lĩnh vực hàng không

    Nhiều chị em nghĩ rằng, những anh chàng làm hàng không suốt ngày trên máy bay, thời gian đâu để đi ngoại tình? Bạn nên biết rằng, do đặc thù công việc, các chàng làm lĩnh vực hàng không như tiếp viên, phi công….thường vô cùng đẹp trai và quyến rũ. Vì vậy, việc họ thu hút sự chú ý của nhiều cô nàng khác là điều hiển nhiên. Do vậy, các chàng làm trong ngành hàng không rất dễ đi ngoại tình.

    Nghề xây dựng

    Phải tiếp xúc nhiều thành phần đối tượng, kỹ sư xây dựng luôn đi sớm về muộn, thậm chí phải đi theo những công trình ở xa tới mấy tháng mới về thăm gia đình một lần. Có người lựa chọn kiểu “tình một đêm” hay “bóc bánh trả tiền”, nhưng cũng không ít người đi xa, cắm chốt ở những công trình đã sẵn sàng xây dựng “cơ sở 2” và tất nhiên họ phải chấp nhận cuộc sống “đèo bòng”, vợ nọ con kia.

    Bác sĩ/y tá

    Thường xuyên phải làm ca kíp ban đêm khiến các y tá, bác sĩ cảm thấy stress. Vì thế, họ dễ dàng tìm tới sự đồng cảm, chia sẻ từ nhiều người. Mối quan hệ giữa bác sĩ và y tế nhiều khi vượt quá giới hạn.

    Lĩnh vực tài chính

    Những người làm trong lĩnh vực tài chính, cụ thể là nhân viên ngân hàng, nhân viên môi giới tài chính ‘giành’ vị trí đầu bảng. Có thể do những người này có công việc phải thường xuyên tiếp xúc với nhiều kiểu người khác nhau nên rất dễ bị ‘say nắng’.

    Kĩ sư IT – Nhân viên văn phòng

    Một số anh chàng hoàn toàn dành thời gian cho những công việc qua Internet nhưng cũng có những anh chàng “tận dụng” lợi thế nghề nghiệp để dạo chơi trên các trang mạng xã hội, gặp gỡ và trò chuyện với một vài cô gái họ cảm thấy vừa mắt. Những người đàn ông này sẽ dễ dàng rơi vào tình yêu của những cô nàng qua mạng và để có thể kiểm tra cũng như giám sát chiếc máy tính của chàng sẽ là một việc rất khó cho những cô vợ vốn không có những sự am hiểu tường tận về máy tính.

    Lĩnh vực thể thao

    Người làm trong lĩnh vực thể thao như các vận động viên, cầu thủ, huấn luyện viên… họ thường phải sống xa nhà, thiếu thốn tình cảm nên tỷ lệ đi ngoại tình khoảng 11%.

    Tài xế đường dài

    Không phải ngẫu nhiên mà nghề tài xế lại nằm trong danh sách những nghề có nguy cơ ngoại tình cao nhất đâu. Những anh chồng tài xế luôn gắn chặt cuộc sống của mình với những con đường dài và không có nhiều thời gian để thể hiện và đón nhận tình cảm với người bạn đời của mình trong một thời gian dài sẽ có những cảm xúc không thể kiểm soát được.

    Nhân viên tiếp thị

    Làm việc trong nghề môi giới tiếp thị, sự tiếp xúc với nhiều khách hàng xảy ra ở mọi nơi, kể cả công sở, quán cafe, thậm chí tại nhà riêng. Điều đó khiến người ta nhiều khi không làm chủ được cảm xúc. Không những thế, họ còn phải cố chiều lòng khách hàng, bởi vậy, khả năng nảy sinh tình cảm với khách hàng là rất cao.

    *Thông tin mang tính tương đối, tham khảo.

  • Các cụ dạy cấm sai: 3 kiểu đàn bà không thể lấy làm vợ dù xinh tới mấy, ai cưới phải khổ cả đời

    Các cụ dạy cấm sai: 3 kiểu đàn bà không thể lấy làm vợ dù xinh tới mấy, ai cưới phải khổ cả đời

    Người xưa nói rằng, dù có yêu ᵭḗn mấy cũng tuyệt ᵭṓi tránh xa 3 ⱪiểu phụ nữ này, chớ dại mà lấy làm vợ.

    Khȏng có trách nhiệm với gia ᵭình

    Đại ᵭa sṓ ᵭàn ȏng ᵭḕu ⱪhȏng thích phụ nữ mạnh mẽ, ᵭặc biệt là những người phụ nữ coi sự nghiệp làm hàng ᵭầu, lúc nào cũng chỉ quan tȃm ᵭḗn cȏng việc, tuyệt nhiên ⱪhȏng quan tȃm ᵭḗn gia ᵭình. Đàn ȏng thích phụ nữ có thể vừa ᵭi làm vừa chăm lo cho gia ᵭình. Thật ra năng lực làm việc của người ᵭàn ȏng rất tṓt nhưng làm những việc nhỏ nhặt lại ⱪhȏng giỏi bằng những người phụ nữ. Nhưng ⱪhi họ hiểu ᵭược những vất vả mà người phụ nữ phải gánh vác ⱪhi vừa ᵭi làm vừa chăm lo cho gia ᵭình thì họ sẽ cùng với người phụ nữ chia sẻ cȏng việc nhà.

    phu-nu3

    Có những người phụ nữ vì cȏng việc mà phải chấp nhận ⱪhȏng chăm lo ᵭược cho gia ᵭình thì mọi người cũng có thể hiểu ᵭược, nhưng có những người phụ nữ sau giờ tan ca lại ⱪhȏng vḕ nhà ngay mà thích chơi bời, mua sắm cùng bạn bè hoặc có người chỉ thích chơi bài, ᵭánh mạt chược mà bỏ bê gia ᵭình, thì ⱪiểu phụ nữ như vậy ⱪhȏng thể chấp nhận ᵭược.

    Có tȃm ᵭịa ⱪhȏng lương thiện

    Cho dù người con gái ⱪhi còn ở với bṓ mẹ ᵭược bṓ mẹ chiḕu chuộng ᵭḗn mức nào, cho dù người con gái ᵭó có ᵭược sự giáo dục từ gia ᵭình tṓt ra sao, nhưng nḗu người con gái ᵭó ⱪhȏng có trái tim nhȃn hậu, ⱪhi ᵭṓi xử với bṓ mẹ chṑng và người nhà bên chṑng ᵭḕu rất ⱪeo ⱪiệt và chanh chua, tự ᵭặt mình là trung tȃm, mọi vấn ᵭḕ ᵭḕu ᵭặt lợi ích của mình lên trên hḗt.

    Đặc biệt trong việc giải quyḗt lợi ích với gia ᵭình nhà chṑng nhất ᵭịnh họ sẽ chiḗm phần hơn, làm mọi cách ᵭể ᵭạt ᵭược mục ᵭích. Trong việc hiḗu thuận với bṓ mẹ bên chṑng, họ luȏn luȏn tìm lý do ᵭể từ chṓi.

    Kiểu người này sẽ mãi mãi ⱪhȏng cảm thấy sự ích ⱪỷ của họ, họ cảm thấy rằng bṓ mẹ bên chṑng nên tự chăm sóc bản thȃn họ. Họ luȏn ⱪhȏng nghĩ ᵭược rằng họ phải ᵭṓi xử với cha mẹ chṑng cũng như cha mẹ ᵭẻ mình. Kiểu phụ nữ này nḗu có cưới vḕ thì dần dần con trai sẽ dần dần xa lánh cha mẹ, bṓ mẹ sẽ ⱪhȏng ᵭược con cháu chăm sóc, phụng dưỡng ⱪhi vḕ già.

    phu-nu5

    Lẳng lơ

    Đàn bà lẳng lơ muȏn ᵭời ᵭàn ȏng chỉ nên chơi ᵭùa chứ ᵭừng dại lấy làm vợ nḗu ⱪhȏng muṓn vợ mình thành hàng cȏng cộng. Phụ nữ lẳng lơ sẽ ⱪhȏng bao giờ chung thủy với chṑng, cȏ ta có thể phản bội bạn bất cứ lúc nào ⱪhi có cơ hội. Chỉ cần gặp người ᵭàn ȏng ⱪhác hào hoa phong ᵭộ hơn bạn cȏ ta cũng sẵn sàng ᵭong ᵭưa anh ta một cách trơ trẽn. Lấy một người phụ nữ lẳng lở cũng ᵭṑng nghĩa với việc bạn lấy vợ vḕ làm ᵭĩ nên dù cho cȏ ta có hấp dẫn quyḗn rũ tới ᵭȃu cũng chỉ vui chơi qua ᵭường chứ tuyệt nhiên ⱪhȏng lấy làm vợ. 750

  • Mừng cưới bạn thân 5 triệu đồng, nửa đêm cô gái nhận được tin nhắn sững sờ từ chồng bạn

    Nguồn: https://kenh14.vn/mung-cuoi-ban-than-5-trieu-dong-nua-dem-co-gai-nhan-duoc-tin-nhan-sung-so-tu-chong-ban-215251117225539333.chn

    Tôi đọc xong tin nhắn mà tay run lên, không nghĩ chuyện này lại xảy ra với mình.

    Tôi là Lê, 30 tuổi. Tính đến hôm nay, tôi vẫn chưa hết bàng hoàng sau chuyện tưởng chừng đơn giản: mừng cưới bạn thân. Tôi và Nguyệt chơi với nhau hơn mười năm, thân thiết đến mức mọi người xung quanh đều nói chúng tôi “gắn như sam”. Ngày Nguyệt báo tin cưới, tôi vui còn hơn đám cưới của chính mình. Hôm ấy đi ăn cỗ, tôi mừng bạn 5 triệu đồng – số tiền tôi đã dành dụm cả tháng trời, dù biết là hơi ít so với mong muốn của mình.

    Hai ngày sau, đúng nửa đêm, tôi nhận được tin nhắn từ chồng Nguyệt. Điện thoại sáng lên một dòng: “Trước đây vợ anh mừng cưới em một chỉ vàng. Giờ em chỉ mừng lại có 5 triệu? Lẽ ra em phải có đi có lại, mừng lại bọn anh một chỉ mới đúng.” Tôi đọc xong mà tay run lên. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại bị trách móc vì chuyện mừng cưới như vậy.

    Tôi cưới năm 2018, lúc đó vàng khoảng 3,6 triệu đồng/chỉ. Nguyệt mừng tôi một chỉ vàng thật, tôi nhớ rất rõ. Nhưng cuộc sống thời điểm ấy chật vật vô cùng, ngay sau đám cưới, tôi đã phải bán hầu hết vàng để trả các khoản nợ và lo sinh hoạt. Đó là điều tôi chưa từng giấu Nguyệt. Cô ấy còn an ủi, bảo tôi cố lên, rồi sẽ ổn.

    Ngày Nguyệt cưới, thật lòng tôi rất muốn mừng bạn một chỉ vàng, coi như đáp lại tấm lòng ngày xưa. Nhưng giá vàng giờ đã 15 triệu đồng/chỉ tôi đang trải qua giai đoạn khó khăn, công việc bấp bênh, cuối tháng nào cũng xoay như chong chóng. Cả nhà chỉ trông vào đồng lương nhỏ. Mừng 5 triệu đồng là cố gắng hết sức rồi. Vậy mà, tôi lại nhận về một tin nhắn khiến mình ê chề, cảm giác như bản thân trở thành người nợ nần, thiếu nghĩa tình.

    Mừng cưới bạn thân 5 triệu đồng, nửa đêm cô gái nhận được tin nhắn sững sờ từ chồng bạn- Ảnh 1.

    Ảnh minh họa

    Đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ được. Tôi sợ người khác nghĩ mình keo kiệt, sợ Nguyệt hiểu lầm, sợ tình bạn cả chục năm bị rạn nứt chỉ vì một món quà cưới. Sáng hôm sau, tôi quyết định đi mua một chiếc nhẫn một chỉ vàng. Số tiền ấy gần như vét sạch khoản tiết kiệm ít ỏi tôi để dành phòng khi có chuyện gấp.

    Tôi mang chiếc nhẫn sang tận nhà Nguyệt. Lúc đưa, tôi nghẹn ngào nói lời xin lỗi: “Tớ không muốn cậu nghĩ tớ vô tâm. Tớ mừng ít không phải vì không coi trọng tình bạn, mà vì tớ thật sự không có điều kiện…“. Nguyệt nhìn tôi sững sờ. Cô ấy bảo cô ấy hoàn toàn không biết gì về tin nhắn đó và chưa từng có ý đòi quà. Rồi Nguyệt ôm tôi, nói lời xin lỗi vì chồng đã tự ý nhắn khiến tôi tổn thương.

    Nào ngờ sau khi tôi về, hai vợ chồng Nguyệt cãi nhau một trận lớn. Nguyệt nhắn cho tôi rằng cô rất giận chồng vì đã xen vào chuyện bạn bè, nói năng thiếu suy nghĩ khiến tôi phải khổ tâm. Tôi đọc tin nhắn mà lòng nặng trĩu. Tôi không muốn là nguyên nhân khiến gia đình bạn bất hòa.

    Nhiều người bảo “quà cưới là tùy tâm”, nhưng tôi hiểu rằng trong cuộc sống này, đôi khi sự kỳ vọng và so đo vô tình biến một món quà thành gánh nặng. Tôi chỉ không ngờ gánh nặng ấy lại rơi đúng vào mình. Tôi cũng không nghĩ tình cảm bạn bè lại có lúc bị đặt lên bàn cân giá trị như thế.

    Giờ mọi chuyện đã lắng xuống phần nào, nhưng cảm giác áy náy và buồn đau vẫn còn. Tôi vẫn trân trọng tình bạn này, nhưng có lẽ, sau cú sốc ấy, trong tôi đã mất đi phần nào sự vô tư ngày trước. Tôi chỉ mong rằng sau tất cả, chúng tôi sẽ hiểu nhau hơn và rằng những món quà cưới sẽ mãi chỉ là tấm lòng, không phải một khoản nợ phải trả.

  • Đại gia của xóm thuê nguyên một kho lạnh để cất 5 tấn cá khô mua ngoài biển, ông dặn người nhà trông kỹ càng không cho ai vào suốt 3 năm trời

    Đại gia Phan Văn Lược – giàu nhất xóm Trên – nổi tiếng là người kín tiếng và có phần lập dị. Ba năm trước, sau chuyến đi biển dài ngày, ông bất ngờ mua về trọn 5 tấn cá khô rồi thuê người xây hẳn một kho lạnh riêng, gắn ba lớp khóa, tường đổ bê tông dày. Ông dặn người nhà:

    “Ba năm! Tuyệt đối không ai được mở. Nếu tôi không cho phép, đừng động vào… kẻo mang họa.”

    Cả xóm đồn ầm lên: hoặc ông trữ hàng đầu cơ, hoặc có vàng bạc giấu trong đó. Nhưng người nhà thì chưa ai dám hé môi.

    Mãi đến tháng 9 năm nay, ông Lược phát hiện ung thư gan giai đoạn cuối. Cả họ bấn loạn, vợ con khóc ngất. Trong lúc đang chuẩn bị đưa ông đi viện tuyến trên, một người bạn lâu năm dẫn một ông thầy cúng có tiếng ở Nam Định đến, bảo rằng phải xem “điềm âm” trước.

    Vừa bước vào nhà, chưa kịp cởi áo, thầy cúng đã xanh mặt, tay run run:

    “Đại họa treo lơ lửng trên đầu nhà này rồi… Trong sân đang chôn oán khí. Mà cái oán khí ấy nằm ở nơi các người vẫn tưởng là tài sản.”

    Vợ ông Lược thảng thốt hỏi phải làm sao. Thầy chỉ tay thẳng ra cửa sau:

    “Cái kho lạnh. Mở ra ngay lập tức, nếu không… một người đi thì bốn người còn lại cũng chẳng yên thân.”

    Mọi người tái mét. Ngay cả ông Lược, đang yếu lắm, cũng mở mắt. Ông lắp bắp:

    “Không được mở… chưa đủ ba năm…”

    Nhưng thầy lắc đầu:

    “Không mở hôm nay thì không còn cơ hội nữa.”

    Gia đình thở gấp. Hai người con trai run rẩy lấy chìa khóa, bước đến trước kho lạnh. Ổ khóa đã hoen rỉ vì mấy năm không đụng đến. Vừa mở cánh cửa, một luồng khí lạnh buốt phả ra, nhưng cái mùi tỏa ra mới khiến mọi người chết đứng — không phải mùi cá, mà là mùi tanh của máu pha lẫn hôi thối như xác chết.

    Người con dọi đèn pin vào.

    Và rồi… hét thất thanh.

    Trong kho, 5 tấn cá vẫn xếp đó, nhưng ở giữa chất cá là một hàng dài hơn chục cái bao tải màu đen, được buộc dây thừng đỏ, trên mỗi bao vẽ bùa lạ ngoằn ngoèo. Một bao đã rách ở đáy, để lộ… một mảnh xương người.

    Mọi người tái mét, ngã nhào ra sau. Thầy cúng thở dài:

    “Tôi biết mà… đây không phải cá. Đây là vật trấn oán. Và ông chủ nhà… đã phạm vào điều đại kỵ.”

    Vợ ông Lược khóc thét:

    “Ông ấy trấn cái gì trong nhà tôi? Sao lại có… xương người?”

    Thầy chắp tay, giọng trầm xuống:

    “Để trừ vận hạn cho gia đình, ông ấy đã nghe lời một thầy xấu:
    Mua cá từ ngoài biển về để che mắt, rồi trong đêm đem chôn hài cốt của những người chết đường chết chợ vào giữa đống cá – gọi là ‘mượn mạng đổi vận’.
    Nhưng người chết oán quá nặng… không những không giúp được, mà còn quay lại ‘xin mạng’ của chính gia đình này.”

    Cả nhà đồng loạt quay sang nhìn ông Lược. Ông khóc, giọng đứt quãng:

    “Tôi chỉ… muốn giữ của cho con… đã cảnh báo là không được mở…”

    Thầy cúng nghiêm giọng:

    “Không mở thì ông đi trước. Nhưng mở rồi… trong ba ngày nữa, phải giải toàn bộ số xương này, nếu không oán hồn không rời khỏi được, sẽ kéo theo cả nhà xuống theo.”

    Cả xóm nghe tin kéo đến xem, ai cũng sợ xanh mặt.

    Nhưng twist lớn nhất nằm ở chỗ…
    Khi thầy và người nhà chuyển từng bao xương ra, đến cái bao cuối cùng, một người thợ lỡ tay làm rơi. Từ bên trong rơi ra một chiếc vòng bạc, khắc tên một đứa bé… chính là tên con trai út của ông Lược, mất tích cách đây 11 năm khi gia đình lên thành phố, chưa từng tìm được thi thể.

    Vợ ông Lược khuỵu xuống, úp mặt khóc nghẹn:

    “Ông… đã giấu tôi những gì…?”

    Ông Lược run bần bật, môi mấp máy:

    “Tôi… tôi chỉ muốn… giữ nó lại bên mình…”

    Và ngay khi câu nói vừa dứt, cả kho lạnh chợt tắt điện, một cái bóng nhỏ xíu lướt vụt qua cửa, và tiếng trẻ con vọng lên:

    “Bố… đem con đi đâu vậy…?”

  • Chú rể đ::ột ng::ột b::iến m::ất trước ngày đón dâu, bức thư đị::nh mệ::nh vỏn vẹn 5 dòng h/é l/ộ sự thật đ::au lò:;ng

    Tôi và Nam gặp nhau trong một buổi tiệc cuối năm của bạn chung. Anh trầm tính, ít nói, làm ở ngân hàng – kiểu người luôn biết chính xác mình cần gì. Còn tôi làm truyền thông – ồn ào, năng động, nói nhiều hơn mức cần thiết. Nhưng kỳ lạ, khi ở bên Nam, tôi lại thấy lòng mình lặng. Giữa thế giới hỗn độn, anh giống như một khoảng yên trong tim tôi.

    Chúng tôi yêu nhau hai năm. Không hoa hồng, không quỳ gối giữa phố đông, chỉ là những tối ngồi bên nhau ở quán cà phê nhỏ, nói về những thứ tầm thường nhất trên đời: Tiền thuê nhà, bữa cơm tối, và giấc mơ có một ngôi nhà nhỏ, vài đứa trẻ chạy quanh bàn ăn.

    Mối tình ấy không ồn ào, nhưng đủ sâu để tôi tin rằng đó chính là điểm dừng cuối cùng của mình. Ảnh cưới chụp vào đầu xuân, khi hoa sưa nở trắng cả con phố Trần Phú. Thiệp đã in, tiệc đã đặt, mọi thứ đều sẵn sàng. Mẹ tôi gọi đó là “đám cưới trong mơ” của con gái độc nhất.
    Tôi đếm từng ngày, háo hức nhìn chiếc váy cưới treo trong tủ, tưởng tượng khoảnh khắc Nam nắm tay mình trước bao ánh mắt.

    Thế rồi, một buổi chiều định mệnh, cách đám cưới chỉ còn mười ngày, Nam hẹn tôi ra quán cà phê cũ. Trời hôm đó xám như màu tro. Anh ngồi trước mặt tôi, tay siết chặt ly nước lọc, đôi mắt xa xăm, giọng run: “Mình… dừng lại đi, Minh Anh.”. Chỉ bốn từ. Không lý do, không nước mắt.
    Anh đứng dậy, rời đi, để tôi ngồi lại giữa tiếng nhạc mơ hồ và mùi cà phê lạnh ngắt.

    Tôi không hỏi. Không níu kéo. Chỉ cảm thấy tim mình vỡ ra từng mảnh, nhưng đầu óc lại trống rỗng đến lạ. Anh biến mất sau hôm đó. Không cuộc gọi, không tin nhắn, tài khoản mạng xã hội cũng xóa sạch. Tất cả những gì còn lại chỉ là khoảng trống – nơi từng có anh.

    Tôi như người mất phương hướng. Ngày vẫn trôi, nhưng mọi thứ xung quanh trở thành tấm nền mờ nhòe. Tôi tự hỏi, mình sai ở đâu? Tại sao hạnh phúc đến sát kề mà lại tan thành khói chỉ sau một buổi chiều?

    Đúng hôm sau, mẹ tôi nhận được một phong bì trắng, gửi tới nhà bằng đường bưu điện. Bên trong là bức thư viết tay của Nam. Chữ anh run, mực nhòe ở vài chỗ như có nước mắt rơi xuống.

    “Minh Anh,
    Anh xin lỗi vì đã chọn cách này.
    Em xứng đáng với một người đàn ông có thể cho em một gia đình trọn vẹn, những đứa con khỏe mạnh.
    Anh đã cố gắng, đã hy vọng, nhưng không thể.
    Anh không muốn em phải sống với nỗi dằn vặt và thất vọng.
    Hãy quên anh, và sống hạnh phúc.
    – Nam.”

    Tôi đọc, tim như bị bóp nghẹt. Không hiểu “không thể” mà anh nói là gì. Mẹ tôi là người đi tìm câu trả lời. Bà đến gặp bác sĩ quen – người làm việc ở bệnh viện Nam từng đến khám. Nghe xong, vị bác sĩ chỉ thở dài, giọng nặng nề:

    “Ba tháng trước, cậu ấy đến khám vô sinh. Kết quả: không có tinh trùng. Tôi nhớ rõ, vì mẹ cậu ấy gọi điện hỏi cách giấu chuyện này, nói sẽ cưới xong rồi tính. Nhưng cậu Nam không đồng ý, chỉ im lặng cả buổi, rồi ra về. Hôm đó, tôi thấy mắt cậu ấy đỏ hoe…”

    Tôi ngồi im, đầu ong ong. Vậy ra, anh không bỏ tôi vì hết yêu, mà vì không thể cho tôi làm mẹ. Tôi không biết nên khóc hay nên cười. Anh đã chọn cách “hy sinh cao thượng”, nhưng lại tước đi quyền được lựa chọn của tôi. Anh biến mất để giữ thể diện, để trốn khỏi nỗi xấu hổ mang tên “vô sinh”, nhưng lại để tôi gánh trọn nỗi đau của kẻ bị bỏ rơi không lời giải thích.

    Tôi đã từng muốn ghét anh. Nhưng rồi, mỗi khi nghĩ đến ánh mắt đỏ hoe của anh trong lời kể của bác sĩ, tôi chỉ thấy thương. Thương cho người đàn ông không đủ can đảm đối mặt,
    nhưng vẫn đủ tình để rời đi trong lặng lẽ.Tôi gửi cho anh một tin nhắn cuối cùng, dù biết anh sẽ không bao giờ đọc: “Cảm ơn anh vì đã rời đi đúng lúc. Nhưng giá như anh tin em hơn một chút.”

    Rồi tôi gói lại váy cưới, đóng thùng, mang quyên tặng. Bỏ lại phía sau cả một giấc mơ dang dở, tôi bay vào Sài Gòn nhận công việc mới. Những tháng sau đó, tôi sống kỷ luật: sáng dậy sớm chạy bộ, ăn uống điều độ, đọc sách đến khuya. Không còn khóc, không còn nhớ. Chỉ còn một niềm tin: Không ai cứu mình ngoài chính mình.

    Một người bạn từng hỏi tôi: “Nếu ngày đó Nam nói thật, em có cưới anh ấy không?”. Tôi im lặng. Rồi đáp: “Em không biết. Nhưng em biết chắc, hôn nhân không thể xây bằng những lời giấu giếm. Sự thật đau đến mấy, còn hơn là dối nhau đến suốt đời.”

    Giờ đây, mỗi khi ngang qua quán cà phê cũ, tôi vẫn nhìn vào chiếc bàn góc cửa sổ nơi anh từng ngồi. Không phải để hoài niệm, mà để nhắc mình: Có những cuộc chia ly, dù tàn nhẫn, vẫn là cách duy nhất để cả hai được tự do.

    Tôi không cần ai hoàn hảo, chỉ cần một người đủ trung thực để ở lại.
    Và khi chưa gặp được người đó, tôi vẫn có thể sống trọn vẹn –
    bằng chính hơi thở, công việc, và lòng kiêu hãnh của mình.

  • Mẹ chồng đổ cho con dâu lấy c/ắp chiếc nhẫn 3 chỉ vàng, cô không minh o/an được nên phải ôm con bỏ nhà ra đi, 3 tháng sau thu hoạch luống cà rốt sau vườn, mẹ chồng ôm mặt bật k/hóc khi thấy…

    Ngày ấy, Thảo vừa sinh con trai đầu lòng được 4 tháng thì gia đình xảy ra chuyện. Cô sống cùng chồng và mẹ chồng trong ngôi nhà cấp bốn nhỏ cuối xóm. Mẹ chồng Thảo nổi tiếng nghiêm khắc, lại rất quý vàng, bởi đó là của để dành cả đời bà chắt chiu
    Ngày ấy, Thảo vừa sinh con trai đầu lòng được 4 tháng thì gia đình xảy ra chuyện. Cô sống cùng chồng và mẹ chồng trong ngôi nhà cấp bốn nhỏ cuối xóm. Mẹ chồng Thảo nổi tiếng nghiêm khắc, lại rất quý vàng, bởi đó là của để dành cả đời bà chắt chiu được.

    Hôm đó, bà chuẩn bị đi đám cưới cháu bên ngoại, nên mang đôi nhẫn 3 chỉ vàng ra đeo, nhưng tìm khắp không thấy. Bà lật tung cả tủ, đảo hết ngăn gạo, lật cả nệm giường vẫn không thấy. Bà run giọng hỏi con trai, nhưng anh không biết. Cuối cùng, ánh mắt bà đổ dồn về phía Thảo – cô con dâu đang bế con ngồi xó nhà.

    “Chắc chỉ có cô cầm,” mẹ chồng Thảo lạnh giọng. “Ở nhà suốt ngày, không ai vào đây ngoài cô.”

    Thảo rơm rớm nước mắt, giải thích: “Con không hề đụng tới. Mẹ tin con, con thề không lấy…”

    Nhưng bà gạt phắt, không nghe. Chồng Thảo im lặng. Anh cúi đầu, không đứng về phía cô. Hàng xóm xì xào bàn tán, bảo Thảo tham vàng bỏ nghĩa, ăn cắp của mẹ chồng. Mấy hôm sau, không chịu nổi lời dè bỉu, Thảo lặng lẽ gói vài bộ quần áo cũ, bế con rời khỏi ngôi nhà ấy. Cô thuê một căn phòng trọ nhỏ trên huyện, xin làm phụ bếp cho quán ăn sáng để nuôi con qua ngày.

    Thời gian thấm thoắt trôi. Ba tháng sau, mẹ chồng Thảo ra vườn nhổ cà rốt bán phiên chợ Tết. Khi đang nhổ đến luống cuối cùng, bà bất chợt khựng lại. Hai tay bà run rẩy, miệng lẩm bẩm không nói thành tiếng. Trên thân hai củ cà rốt to nhất, có hai chiếc nhẫn vàng óng ánh mắc chặt vào giữa. Bà nhìn kỹ – đúng là cặp nhẫn 3 chỉ vàng bà cất mất hôm trước.

    Nước mắt bà trào ra, rơi xuống đất. Hóa ra, hôm ấy bà mang nhẫn ra khoe với hàng xóm, rồi tiện tay cầm bó cà rốt bên bếp để gọt nấu canh. Không để ý, bà sơ ý làm rơi nhẫn xuống rổ cà rốt đã rửa, rồi mang cả rổ ra vườn trồng lại số củ nhỏ bị nhổ nhầm trước đó. Hai chiếc nhẫn bị vùi theo củ xuống đất suốt ba tháng qua.

    Bà ngồi phịch xuống đất, đưa tay bịt miệng bật khóc nức nở. Ánh mắt những người xung quanh đầy thương cảm. Một người hàng xóm già lắc đầu thở dài: “Giờ thì rõ rồi… chỉ khổ con Thảo, bị oan mà phải bỏ đi.”

    Tối hôm ấy, bà ngồi bên mâm cơm nguội ngắt, nhìn chiếc ghế trống của con dâu, nhìn cháu trai không còn nằm trên võng quen. Bà chợt thấy căn nhà lạnh lẽo vô cùng. Bà hiểu, có vàng cũng không thể đổi được những người yêu thương. Nhưng lúc ấy, Thảo và con đã không còn ở đó để nghe bà xin lỗi nữa…