Tác giả: admin

  • Bố mẹ ngoài 80 tu;;ổi mà vẫn phải ra tòa vì con trai kiện đòi đất, ông bà đều đau ốm quanh năm, đi đứng còn không vững vậy mà “vô phúc” bị 5 đứa con cho ra tòa rồi nói “già rồi mà còn tham lam của con cháu”

    Bố tôi 83 tuổi, mẹ tôi 81 tuổi. Hai cụ tóc bạc, mắt mờ, nhưng suốt mấy năm nay vẫn phải tự dò dẫm sống trong nỗi lo bị chính con ruột đẩy ra khỏi nhà.

    Nghe tưởng đùa, nhưng đó là sự thật.

    Bố mẹ tôi sinh năm người con: bốn trai, một gái. Ngày xưa nhà nghèo, hai cụ nai lưng cày cuốc nuôi từng đứa ăn học, dựng vợ gả chồng, hỗ trợ vốn mua đất làm ăn… tưởng về già sẽ được sum vầy yên ổn, ai ngờ…

    Mấy năm gần đây, bố mẹ yếu hẳn, bệnh viện như nhà trọ, thuốc men phải uống cả nắm. Ấy vậy mà con cái chẳng mấy khi hỏi han, chỉ thỉnh thoảng về vài tiếng rồi đi, viện phí cũng viện cớ bận nọ bận kia.

    Rồi tự nhiên một ngày…

    Năm người con kéo nhau ra họp gia đình đòi chia nhà, nói nào là:

    “Già rồi giữ nhiều cũng vô ích!”

    “Của bố mẹ cũng là của con cháu!”

    “Không sang tên là tham!”

    Nói như thể bố mẹ đi mượn nhà của họ vậy.

    Không được đồng ý, cả năm… kiện bố mẹ ra tòa, yêu cầu sang tên đất.

    Vợ chồng tôi – con út – đứng nhìn mà chua chát không nói được câu nào.

    Hôm đó, bố phải chống gậy, mẹ vịn vai tôi, đi từng bước run rẩy vào phòng xử. Nhìn hai thân già lọm khọm mà con cái đứng đối diện, mặt mũi hằm hằm như đi đòi nợ, ai chứng kiến cũng rưng rưng.

    Một người anh trai đứng lên nói, giọng lạnh tanh:

    “Bố mẹ giờ già rồi, nhà đất để lại cho con cái lo. Giữ chi nữa?”

    Mẹ tôi nghe mà nước mắt chảy, nhưng vẫn im.

    Tôi tưởng hai cụ sẽ mềm lòng, xin tòa thương tình, cho giữ lại phần sống…

    Nhưng đúng lúc Hội đồng xét xử hỏi:

    “Hai cụ có ý kiến gì không?”

    Bố tôi bỗng đứng thẳng lưng, nhìn từng đứa con, ánh mắt không còn run nữa mà… lạnh lẽo và đau đớn:

    “Tôi tám mươi năm cuộc đời làm cha… chưa bao giờ thấy nhục như hôm nay.”

    Cả phòng im phăng phắc.

    Ông nói tiếp, từng chữ như đanh vào tường:

    “Nhà này là của tôi và mẹ các anh. Bán đi, dồn hết lo thuốc thang, viện phí. Không sang tên. Không chia. Không để chúng nó vừa hại cha mẹ, vừa hưởng.”

    Mấy người anh chị hoảng lên:

    “Ba không thể làm vậy! Dù sao cũng là con!”

    Bố nhìn thẳng:

    “Con à? Con mà để cha mẹ già ốm yếu phải dắt nhau ra tòa… thì không xứng làm con!”

    Câu đó… cả phòng rùng mình.

    Rồi bố tôi lấy từ cặp ra:

    Một bản di chúc có luật sư xác nhận trước đó ba tháng.

    Trong đó ghi rõ:

    Nhà đất không chia cho bất kỳ người con nào.

    Khi hai cụ qua đời hoặc không còn ở được:

    Bán nhà, lấy tiền lo viện phí và hậu sự.

    Số còn lại… tặng cho Viện dưỡng lão trong huyện.

    Chỉ một dòng duy nhất gửi cho các con:

    “Nếu con cái bất hiếu, tiền của ta không để nuôi kẻ bạc.”

    Cả năm người con đứng bật dậy, mặt trắng bệch:

    “Ba làm vậy là tuyệt tình!”

    Mẹ tôi – người trước giờ hiền nhất nhà – bỗng ngẩng mặt lên nói, giọng nghẹn mà vẫn cứng:

    “Tụi mình cực cả đời, cho các con hết. Đổi lại cái gì? Tuổi này còn bị tống ra tòa như kẻ ăn trộm. Nếu sang tên hết cho tụi bây, mai mốt tao với ổng ngã một cái là ra đường ngay.”

    Rồi bà đặt tay lên bàn, nói câu mà cả năm anh chị không một ai ngẩng mặt lên nổi:

    “Thà cho người ngoài còn hơn để của nuôi… lũ bất hiếu.”

    Tòa án xem xét hồ sơ, hỏi lại lần cuối:

    “Hai cụ có muốn thay đổi di chúc không?”

    Bố mẹ tôi cùng chậm rãi lắc đầu.

    Thẩm phán tuyên:

    Yêu cầu của năm người con bị bác.
    Di chúc hợp pháp.
    Quyền quyết định thuộc về hai cụ đến cuối đời.

    Ngày hôm đó, năm người con ra khỏi tòa mà không dám nhìn lại.

    Người ta tưởng già rồi phải yếu đuối, but…

    ★ 5. Có những bậc cha mẹ…
    Cả đời nhịn…

    Cả đời hy sinh…

    Cả đời cầm lòng chịu thiệt…

    Nhưng tới lúc cần, cuối cùng vẫn phải vùng lên để bảo vệ chính mình, vì:

    Già rồi mà còn không giữ được mái nhà… thì con cái cũng chẳng còn gì để tôn trọng.

    Câu chuyện ấy, tới hôm nay nghĩ lại vẫn còn thấy đau… và tỉnh người.

  • “Con yên tâm, mẹ đã ăn dơ với gã tài xế, xe đ::ứt phanh một cái là nhà ta được thừa kế 50 tỷ của nó”

    “Âm mưu trong ngày cưới em chồng”
    Ngày cưới em chồng vốn phải là ngày vui, vậy mà lại trở thành bước ngoặt khiến cuộc đời tôi đổi hướng mãi mãi.

    Trở về sớm

    Theo dự tính, tôi và chồng sẽ về nhà trước đám cưới em chồng đúng một ngày. Nhưng vì công việc xong sớm, tôi quyết định về trước ba ngày để phụ giúp chuẩn bị. Tôi nghĩ mẹ chồng sẽ vui, bởi bà vốn thích mọi thứ phải chỉn chu.

    Thế nhưng, ngay khi bước chân vào cổng, tôi khựng lại vì nghe thấy tiếng nói chuyện từ trong nhà vọng ra. Giọng mẹ chồng the thé, xen lẫn tiếng cười nhạt:

    — “Tao ăn dơ với ông tài xế rồi. Chỉ cần đẩy nó xuống vực, sẽ có ngay 50 tỷ thừa kế!”

    Đại lý ô tô gần đây

     

    Tôi đứng sững. Trái tim tôi như có ai bóp nghẹt.

    Nghi hoặc và ám ảnh

    Ban đầu tôi nghĩ có thể mình nghe nhầm, hoặc bà chỉ đùa cợt trong men rượu. Nhưng gương mặt nghiêm túc của những người ngồi cùng khiến tôi run rẩy. Một bác họ cười khẩy:

    — “Bà gan quá, nhưng nhớ làm cho sạch sẽ. Tai nạn giao thông thì khối người gặp.”

    Tôi không dám bước vào, chỉ lặng lẽ quay đi, trong đầu dấy lên bao câu hỏi. Ông tài xế mà bà nói đến là chú Công – người đàn ông ngoài năm mươi, lái xe cho nhà chồng mấy tháng nay. Chú hiền lành, chăm chỉ, có vợ con ở quê. Sao mẹ chồng tôi lại nhắc đến chú với số tiền thừa kế khổng lồ như vậy?

    Đêm đó tôi trằn trọc, tim đập loạn. Nếu chỉ là câu đùa, sao lại có sự bàn tính chi tiết đến thế?

    Thiết bị điện tử cho xe

     

    Bi kịch xảy ra

    Hai ngày sau, khi tôi còn chưa kịp tìm hiểu thêm thì tin dữ ập đến: chú Công bị phát hiện tử vong dưới một con dốc quanh co cách nhà chỉ vài cây số. Cảnh sát nhận định ban đầu: tai nạn giao thông do xe mất lái.

    Mọi người xôn xao, ai cũng thương tiếc. Nhưng trong lòng tôi, những lời mẹ chồng nói hôm trước vang lên rợn người: “Đẩy nó xuống vực…”

    Thu thập bằng chứng

    Tôi biết nếu nói thẳng, chẳng ai tin, thậm chí còn cho rằng tôi bịa đặt để bôi nhọ mẹ chồng. Thế là tôi âm thầm thu thập. Tôi hỏi chuyện vài người hàng xóm, họ bảo từng thấy mẹ chồng tôi hay đi riêng với chú Công, còn thì thầm về chuyện “thân mật quá mức”.

    Một người bạn thân của chú Công còn cho tôi xem tin nhắn: chú từng than rằng “bị ép buộc vào một mối quan hệ khó nói”, nhưng chưa kịp kể chi tiết thì xảy ra tai nạn.

    Quan trọng nhất, tôi còn giữ được đoạn ghi âm hôm đó: lời mẹ chồng thốt ra, rõ ràng đến từng chữ.

    Đưa sự thật ra ánh sáng

    Tôi mang toàn bộ bằng chứng đến công an. Ban đầu, họ khá dè dặt vì vụ tai nạn tưởng chừng đơn giản. Nhưng sau khi nghe đoạn ghi âm, mọi chuyện lập tức được mở rộng điều tra.

    Công an thu thập dữ liệu camera gần đoạn đường xảy ra tai nạn, phát hiện chiếc xe của chú Công có dấu hiệu bị va chạm mạnh từ phía sau trước khi lao xuống vực. Những dấu vết bất thường trên xe càng củng cố giả thuyết có người cố tình gây ra.

    Mẹ chồng bị triệu tập. Bà chối bay, nói chỉ “lỡ miệng trong lúc đùa”. Nhưng khi nhân chứng, tin nhắn và bằng chứng kỹ thuật lần lượt xuất hiện, bà không còn đường thoát.

    Gia đình tan vỡ

    Ngày tòa tuyên án, tôi nhìn mẹ chồng trong bộ đồ phạm nhân, mái tóc bạc rối bời, gương mặt vẫn cố tỏ ra ngạo mạn. Bà nhận bản án nhiều năm tù vì tội giết người có chủ mưu.

    Cả họ hàng chồng chấn động. Những người từng cười hùa hôm đó bị gọi lên làm chứng, kẻ thì xấu hổ, kẻ thì sợ liên lụy. Em chồng – cô dâu trong ngày cưới – òa khóc, hôn lễ phải hoãn vô thời hạn.

    Chồng tôi rơi vào khủng hoảng. Anh vừa thương vợ, vừa sốc vì không ngờ mẹ ruột lại có thể tàn độc đến vậy. Anh xin lỗi tôi, nhưng tôi biết, vết nứt này không thể hàn gắn.

    Cái kết cho từng người

    Mẹ chồng: từ một người đàn bà quyền lực, tham vọng, trở thành tội nhân bị cả xã hội phỉ nhổ. Bà mất tự do, mất danh dự, mất cả tình thân.

    Chồng tôi: day dứt giữa chữ hiếu và sự thật, nhưng cuối cùng chọn ly hôn để giải thoát cho tôi. Anh sống lặng lẽ, không còn dám đối diện ai.

    Gia đình chú Công: đau đớn nhưng ít ra cũng nhận được công lý. Họ được bồi thường, dù chẳng thể bù đắp nỗi mất mát.

    Tôi: rời khỏi căn nhà ấy, mang theo một bài học cay đắng: đôi khi chính những người ta tin tưởng nhất lại có thể che giấu sự tàn nhẫn đến khó tin.

    Lời kết

    Ngày cưới em chồng, tôi tưởng mình chỉ về sớm để phụ giúp nấu nướng. Nhưng hóa ra, chính sự trở về ấy đã khiến tôi nghe được một bí mật động trời, phơi bày tội ác tưởng chừng được che giấu mãi mãi.

    Câu nói của mẹ chồng: “Đẩy nó xuống vực có ngay 50 tỷ thừa kế” — đã trở thành bản án tự bà gieo cho chính mình.

  • Mẹ chồng é//p con dâu b//ầu lần thứ 4 để si//nh cháu tr//ai, còn đưa thầy tới cú//ng

    Cả làng ai cũng biết bà Tư – mẹ chồng của Hạnh – là người mê tín bậc nhất. Từ ngày Hạnh về làm dâu, bà không ngừng thúc giục phải sinh bằng được một đứa con trai nối dõi. Ba lần sinh con gái, Hạnh đã kiệt sức, sức khỏe suy yếu, bác sĩ từng dặn “không nên mang thai thêm”. Nhưng bà Tư thì không nghe.

    “Con gái như cỏ ven đường, phải có thằng cu mới là gốc rễ trong nhà này!” – bà Tư quát, mắt long lên. Dưới sức ép nặng nề, Hạnh đành miễn cưỡng nghe lời, mang thai lần thứ tư trong nước mắt.

    Khi Hạnh bầu đến tháng thứ 2, bà Tư đưa hẳn một ông thầy cúng nổi tiếng trong vùng về làm lễ. Ông ta bảo phải cúng “cầu quý tử” thì thai mới chắc chắn là con trai. Cả nhà bày bàn hương, đốt vàng mã, bắt Hạnh quỳ giữa sân, tay ôm bụng bầu nghe những câu khấn lạ lùng. Mọi người cười nói hả hê, chỉ có Hạnh nước mắt lăn dài vì tủi thân.

    Suốt quãng thơì gian Hạnh mang bầu bà không cho con dâu đi siêu âm. Bà bảo chắc chắn là con trai rồi không cần siêu âm tốn tiền. Tiền đó để mua thuốc bổ từ thầy về uống. Có lần Hạnh phải đi trộm ra trạm xá khám nhưng ở đó không có máy siêu âm nên cô cũng không thể siêu âm thai được.

    Tháng thứ chín, một đêm mưa gió, Hạnh trở dạ bắt đầu có cơn đau. Cô bảo chồng đưa đến bệnh viện, nhưng bà Tư gằn giọng:

    “Không được! Thầy dặn phải đợi đúng giờ tốt mới sinh thì con mới là quý tử. Để mẹ gọi thầy đến cúng rồi đi đâu thì đi!”

    Hạnh đau quằn quại, mồ hôi túa ra như tắm. Bà Tư vẫn ung dung bày lễ giữa tiếng gió gào, thắp hương khấn vái. Đến khi ông thầy tới, mọi người lại phải chờ ông ta “làm phép” xong. Nhưng chỉ một lát sau, Hạnh ngã quỵ, cô bị vỡ ối.  Lúc đó mọi người mới cuống cuồng đưa đi viện. Bác sĩ nói:

    “Chỉ chậm thêm mười phút thôi là cả mẹ lẫn con đều không cứu nổi!”

    Đứa bé chào đời là… một bé gái. Bà Tư ngồi thẫn thờ, gương mặt trắng bệch bỏ về nhà luôn. Còn Hạnh, sau cơn hôn mê, tỉnh dậy chỉ biết ôm con khóc nức nở.

    Bà đi rêu rao cả xóm rằng chưa làm lễ xong con dâu đã đi đẻ nên mới đẻ tiếp con gái như thế. Hạnh ôm con trong bệnh viện đã quyết định làm 1 chuyện không ai ngờ…

  • Bố đơn thân đem cô gái quán hát về ra mắt con trai, nào ngờ vừa bế đứa bé được 5 phút thằng bé bỗng hét lên: “Bố ơi, đây là cô đã từng…

    Ở thị trấn Phú Tâm, anh Hải – 36 tuổi, làm thợ sửa điện nước, một mình nuôi con trai 7 tuổi tên Bin sau khi vợ mất vì tai nạn.
    Anh hiền lành, chăm chỉ, thương con hết mực. Buổi tối, khi cả khu trọ tắt đèn, chỉ còn tiếng Bin hỏi nhỏ:

    “Bao giờ nhà mình có mẹ hả bố?”

    Câu hỏi ấy khiến anh đau lòng.
    Rồi một tối, khi đi sửa điện cho quán karaoke Ánh Sao Đêm, anh gặp Linh – cô gái hát phòng VIP.
    Khác với những cô khác, Linh ít nói, đôi mắt lúc nào cũng buồn, giọng lại trong vắt.
    Cô bảo với Hải:

    “Em cũng chỉ mong có một chỗ để gọi là nhà.”

    Họ gặp nhau vài lần rồi dần thân. Linh nghỉ làm, chuyển về phụ anh dọn dẹp, chăm Bin.
    Thằng bé lúc đầu xa lạ, nhưng thấy cô dịu dàng, lại hay mua đồ chơi, nên cũng quý.
    Một tháng sau, Hải quyết định đưa Linh về nhà ra mắt bố mẹ – xem như một bước nghiêm túc.

    Hôm đó, Linh mặc váy hoa, tóc buộc gọn, trông hiền hẳn.
    Cả nhà Hải đều ngạc nhiên: “Con bé này xinh mà ngoan quá, không giống dân karaoke gì cả.”

    Hải hạnh phúc, bế Bin lại gần:

    “Con, gọi cô Linh là mẹ đi, sau này cô sẽ ở cùng với hai bố con mình nhé.”

    Thằng bé ngước nhìn Linh, ánh mắt thoáng sững lại, rồi bỗng hét lên thất thanh:

    “Bố ơi! Đây là cô hôm đó ở quán hát… người đã ngồi trong lòng chú Phúc bạn bố đấy!”

    Không khí trong phòng chết lặng.
    Chiếc tách trà trong tay mẹ Hải rơi xuống đất vỡ tan.
    Linh tái mặt, lùi lại một bước, môi run run:

    “Bin… con nhớ nhầm rồi…”

    Nhưng Hải nhìn con trai, thấy thằng bé gào khóc, chỉ tay về phía cô:

    “Con không nhầm đâu, chính là cô! Hôm đó bố say, con đi tìm bố… con thấy cô ngồi trong lòng chú ấy! Cô còn… còn hôn chú kia mà!”

    Hải đờ người, mắt đỏ hoe. Linh quỳ sụp xuống, nghẹn giọng:

    “Đúng, là em… nhưng lúc đó em chưa gặp anh. Em… em chỉ muốn sống lại như người bình thường thôi…”

    Không ai nói thêm câu nào. Hải bế Bin lên, quay lưng đi thẳng, để lại Linh gục trên nền nhà, tiếng khóc nghẹn hòa trong mùi trà vừa tràn ra sàn.

    Một tháng sau, người ta thấy quán karaoke Ánh Sao Đêm treo biển sang nhượng.
    Còn Linh — cô gái năm nào — mất tích, chỉ để lại trong hòm thư nhà Hải một phong bì trắng, bên trong là toàn bộ số tiền cô tiết kiệm cùng mảnh giấy ngắn gọn:

    “Cho Bin mua sách.
    Cảm ơn anh đã từng tin rằng em xứng đáng được gọi là người.”

  • Từ 23/11-3/12: 3 tuổi Ăn Lộc Thánh Gánh Lộc Trời, Vận như nước lên, giàu bất ngờ như trúng số

    Tử vi nhận định giai đoạn từ ngày 23 tháng 11 tới ngày 3 tháng 12 lại thực sự là một bước ngoặt với một số con giáp. Người xưa gọi đây là lúc chuyển vận trời đất, khi các sao cát hội tụ, tài vận dồi dào và vận trình cũng vì vậy mà sáng lên bất ngờ.

    Ba con giáp sau được dự báo là bước vào chu kỳ may mắn mạnh mẽ nhất cuối năm. Không chỉ có cơ hội về tiền bạc, họ còn được nâng đỡ về công việc, danh vọng và cả những dự định đang dang dở. Đặc biệt, tài lộc của họ được ví như lộc trời ban, càng làm càng được, càng nỗ lực càng mở ra nhiều con đường mới. Nếu biết nắm lấy cơ hội, họ hoàn toàn có thể tạo ra cú bứt phá tài chính lớn, thậm chí giàu lên nhanh chóng như thể vừa trúng số.

    Tuổi Thìn – Thời điểm vàng của sự bứt phá

    Những tháng cuối năm luôn là mùa vận động mạnh mẽ của người tuổi Thìn, nhưng giai đoạn từ 23 tháng 11 tới 3 tháng 12 mới là thời điểm họ thực sự chạm ngưỡng đỉnh của vận may. Tuổi Thìn thường được biết đến với sự quyết đoán, bản lĩnh và không ngại thử thách, nhưng đôi khi vận trình chưa thuận khiến họ dù nỗ lực nhiều nhưng kết quả chưa tương xứng. Tuy nhiên, thời gian này chính là lúc thế nước đẩy thuyền. Mọi cố gắng trước đó của họ bắt đầu đơm hoa kết trái.

    Vận trình từ 23/11-3/12, tuổi Thìn có thể gặp cơ hội bứt phá
    Vận trình từ 23/11-3/12, tuổi Thìn có thể gặp cơ hội bứt phá

    Cát tinh chủ tài vận chiếu rọi, giúp tuổi Thìn liên tục gặp cơ hội mới trong công việc. Người làm kinh doanh có thể ký được hợp đồng quan trọng hoặc mở rộng quy mô bán hàng. Có những thương vụ tưởng chừng bế tắc bỗng được giải quyết thông suốt. Tiền về đều, có khoản về bất ngờ. Với người làm văn phòng, đây là thời điểm nhận được sự công nhận từ cấp trên, mở ra cơ hội thăng tiến hoặc thưởng nóng.

    Điều đáng nói nhất là vận quý nhân của tuổi Thìn cực kỳ vượng. Chỉ trong một thời điểm ngắn, họ có thể gặp đúng người, đúng việc, đúng thời cơ. Một số tuổi Thìn vốn đã có kế hoạch đầu tư thì đây là thời điểm thích hợp để luận lại thị trường, chọn hướng đi chắc chắn và mạnh dạn xuống tay. Miễn là họ giữ sự tỉnh táo và không quá liều lĩnh, tài lộc đến nhiều đến mức chính họ cũng bất ngờ.

    Tuổi Dậu – Lộc trời gõ cửa, tiền bạc mở lối

    Người tuổi Dậu vốn chăm chỉ, kỷ luật và rất kiên định với mục tiêu của mình. Họ không thích phô trương, không thích nói nhiều, chỉ âm thầm làm và chờ ngày hái quả. Chính vì thế, trong giai đoạn này, khi may mắn dồn dập kéo tới, tuổi Dậu thường là người đón nhận tài lộc một cách vững vàng nhất.

    Tuổi Dậu được lộc trời ban, cơ hội mở cửa
    Tuổi Dậu được lộc trời ban, cơ hội mở cửa

    Từ 23 tháng 11 đến 3 tháng 12, tuổi Dậu bước vào thời điểm tài lộc chín mạnh. Ngân sách cá nhân được cải thiện rõ rệt, đặc biệt với người đang theo đuổi kinh doanh tự do hoặc đầu tư. Những khoản lộc bất ngờ như lợi nhuận ngoài dự kiến, khách hàng quen giới thiệu khách hàng mới, hoặc dòng tiền tự nhiên tăng đều là dấu hiệu của vận tốt. Người làm công ăn lương cũng có cơ hội nhận thêm thu nhập ngoài nhờ tham gia dự án mới, tăng ca hiệu quả hoặc được giao nhiệm vụ đặc biệt có thưởng.

    Đây cũng là thời điểm tuổi Dậu nhận được lộc từ quý nhân. Có người giúp họ kết nối công việc, có người chỉ đường trong vấn đề tài chính, có người đưa tới cơ hội hợp tác giá trị. Nếu biết nắm bắt, họ có thể tạo dựng được nền tảng tài chính vững chắc cho năm sau.

    Tuổi Dậu nên đặc biệt chú ý đến các mối quan hệ trong giai đoạn này. Sự mềm mỏng, khéo léo và tinh tế sẽ giúp họ mở rộng vận may. Dù vận tốt vượng nhưng họ vẫn cần giữ sự cẩn trọng, tránh đầu tư nóng vội. Chậm mà chắc là nguyên tắc giúp tuổi Dậu giữ được toàn bộ lộc trời mà không lo thất thoát.

    Tuổi Mùi – Nước lên thuyền nổi, vận sáng rực rỡ

    Nếu nói về con giáp có nội lực mạnh và khả năng xoay chuyển cuộc sống linh hoạt, tuổi Mùi luôn là cái tên nổi bật. Họ hiền lành, sống tình cảm nhưng lại có trực giác kinh tế nhạy bén. Đặc biệt, khi vận may mở ra, tuổi Mùi là người biết tận dụng rất tốt cửa sổ cơ hội. Chính vì vậy, từ 23 tháng 11 đến 3 tháng 12, họ được dự báo là một trong những tuổi có vận tiền bạc hanh thông nhất.

    Tuổi Mùi vận như nước lên
    Tuổi Mùi vận như nước lên

    Vận tài chính của tuổi Mùi trong thời gian này tăng trưởng nhanh như nước từ nguồn đổ về. Không chỉ có tiền từ công việc chính, họ còn nhận lộc từ nghề tay trái, từ kinh doanh nhỏ hoặc từ các khoản đầu tư có sẵn. Một số người có khả năng nhận tin vui lớn về tài sản như bán được bất động sản, thanh lý được hàng tồn, hoặc được chi trả khoản tiền lâu nay vẫn đang chờ.

    Ngoài ra, vận khí của tuổi Mùi rất sáng về công danh. Người làm công việc chuyên môn dễ hoàn thành mục tiêu, được cấp trên ghi nhận và có cơ hội nhảy bậc. Trong môi trường kinh doanh, họ có thể gặp đối tác phù hợp, mở ra hướng đi khiến doanh thu tăng lên mạnh mẽ.

    Điểm đặc biệt trong giai đoạn này là tuổi Mùi có khả năng gặp được quý nhân mang tính chất hỗ trợ dài hạn. Đây không phải là sự giúp đỡ nhất thời mà là người có khả năng thay đổi hướng phát triển sự nghiệp của họ trong tương lai. Vận như nước lên, tuổi Mùi chỉ cần giữ sự bình tĩnh và không bỏ qua tín hiệu tốt từ cuộc sống.

    Nếu bạn thuộc một trong ba con giáp này, hãy chuẩn bị tinh thần cho những bước tiến mới, vì rất có thể cuộc sống của bạn sẽ thay đổi theo chiều hướng mà bạn vẫn hằng mong đợi.

    *Thông tin trong bài mang tính tham khảo chiêm nghiệm giải trí

  • Dắt theo con gái 4 tu;/ổi đi dự đám cưới người quen. Đến nơi, tiệc cưới đông vui, mâm cỗ bày đầy thịt gà, giò chả. Nhưng chưa kịp động đũa, mẹ cô dâu đã bước tới, cười gượng “Nhà cô tính cỗ vừa đủ, giờ thêm người sợ thiếu, mà đi hai người thì… hơi tốn kém…” Tôi ngớ người, chưa kịp đáp thì chị ấy nói luôn: “Chứ để thiếu cỗ, khách lại bảo nhà cô keo kiệt, cháu nhỉ?” Cả bàn quay sang nhìn, tôi quê không biết chui vào đâu. Tôi đứng phắt dậy đưa con về nhà, vừa ngồi xuống ghế được 30 phút thì nghe tin động trời từ đám cưới…

    Dắt theo con gái 4 tu;/ổi đi dự đám cưới người quen. Đến nơi, tiệc cưới đông vui, mâm cỗ bày đầy thịt gà, giò chả. Nhưng chưa kịp động đũa, mẹ cô dâu đã bước tới, cười gượng “Nhà cô tính cỗ vừa đủ, giờ thêm người sợ thiếu, mà đi hai người thì… hơi tốn kém…” Tôi ngớ người, chưa kịp đáp thì chị ấy nói luôn: “Chứ để thiếu cỗ, khách lại bảo nhà cô keo kiệt, cháu nhỉ?” Cả bàn quay sang nhìn, tôi quê không biết chui vào đâu. Tôi đứng phắt dậy đưa con về nhà, vừa ngồi xuống ghế được 30 phút thì nghe tin động trời từ đám cưới…

    Hôm ấy, tôi được mời đi đám cưới con gái chị bạn thân ở quê. Nghĩ đơn giản là dịp gặp gỡ, tôi dắt theo bé Na – con gái 4 tuổi – cùng đi cho vui. Na thích mặc váy xòe, tôi cũng sửa soạn cho con tươm tất, mẹ con tíu tít lên xe về làng. Đến nơi, tiệc cưới đông vui, mâm cỗ bày đầy thịt gà, bánh chưng, rượu thơm lừng. Tôi bế Na ngồi vào bàn, định bụng vừa ăn vừa trông con.

    Nhưng chưa kịp động đũa, mẹ cô dâu – chị Hạnh – bước tới, cười gượng: “Chị ơi, chị dắt bé Na theo à? Nhà em tính cỗ vừa đủ, giờ thêm người sợ thiếu, mà đi hai người thì… hơi tốn kém, chị thông cảm về sớm giùm em nhé!” Tôi ngớ người, chưa kịp đáp thì chị ấy nói luôn: “Chứ để thiếu cỗ, khách lại bảo nhà em keo kiệt, chị nhỉ?” Cả bàn quay sang nhìn, tôi quê không biết chui vào đâu.

    Na ngây thơ kéo tay tôi: “Mẹ ơi, con đói, mình ăn đi!” Tôi cười méo mó, ôm con đứng dậy: “Thôi, chị hiểu rồi, mẹ con chị về đây.” Chị Hạnh còn đưa cái phong bì rỗng, bảo: “Chị cầm lấy cho vui, lần sau tính kỹ hơn nhé!” Tôi không nhận, dắt Na ra xe, lòng vừa tức vừa buồn. Trên đường về, Na hỏi: “Sao mình không ăn hả mẹ?” Tôi chỉ biết xoa đầu con: “Tại cô dâu sợ mẹ con mình ăn hết phần, con ạ!”

    Về nhà, tôi kể chuyện với chồng, anh phì cười: “Đám cưới gì mà tính từng miếng ăn thế!” Từ đó, tôi rút kinh nghiệm, đi đâu cũng hỏi trước: “Có cho trẻ con đi cùng không?” chứ không lại mang cái mặt dày về như lần ấy.

  • Chị gái m/ượn em trai 350 triệu để ch/ữa bệ/nh, em bắt chị viết gi/ấy n/ợ, ai dè khi về nhà mở tờ giấy ra xem, chị sữ/ng s/ờ ch/ết lặ/ng…

    Chị gái m/ượn em trai 350 triệu để ch/ữa bệ/nh, em bắt chị viết gi/ấy n/ợ, ai dè khi về nhà mở tờ giấy ra xem, chị sữ/ng s/ờ ch/ết lặ/ng…


    Chị gái m/ượn em trai 350 triệu để ch/ữa bệ/nh, em bắt chị viết gi/ấy n/ợ, ai dè khi về nhà mở tờ giấy ra xem, chị sữ/ng s/ờ ch/ết lặ/ng…

    Ngọc ngồi lặng bên cửa sổ bệnh viện, mắt đỏ hoe. Bác sĩ vừa thông báo chị cần phải phẫu thuật gấp, chi phí lên đến hàng trăm triệu đồng. Gia đình chồng làm nông, kinh tế bấp bênh, số tiền quá lớn chẳng biết xoay đâu ra. Nhìn hai đứa con còn nhỏ, lòng chị đau như cắt.

    Trong cơn tuyệt vọng, Ngọc nghĩ đến Hưng – em trai ruột. Hưng từ nhỏ đã hiếu học, sau này lập nghiệp ở thành phố, công việc ổn định, cuộc sống khấm khá hơn. Nhưng từ ngày lấy chồng, Ngọc ít liên lạc vì sợ mang tiếng “chị nhờ vả em”. Lần này, không còn cách nào khác, chị quyết định gọi cho Hưng.

    Đầu dây bên kia, giọng em trai trầm ổn:
    – Chị cần bao nhiêu?
    Ngọc nghẹn ngào:
    – Bác sĩ bảo ít nhất 350 triệu… Chị biết số tiền này lớn lắm, nhưng chị không còn cách nào khác.

    Im lặng vài giây, rồi Hưng đáp:
    – Được. Nhưng chị phải viết giấy nợ.

    Câu nói khiến Ngọc chết lặng. Chị vốn nghĩ tình ruột thịt không cần tính toán, không ngờ Hưng lại thẳng thắn như vậy. Dù trong lòng buồn tủi, nhưng vì mạng sống, Ngọc đành gật đầu.

    Ngày hôm sau, Hưng mang tiền đến. Anh rút sẵn tờ giấy trắng, nghiêm giọng:
    – Chị viết đi. Ghi rõ số tiền 350 triệu, hẹn ngày trả.

    Ngọc run run cầm bút, từng dòng chữ như những nhát dao cứa vào lòng. Chị không oán trách, chỉ thấy nghẹn ngào. Viết xong, chị nhận tiền, rối rít cảm ơn rồi quay về bệnh viện làm thủ tục phẫu thuật.

    Ca mổ thành công, nhưng cơ thể yếu ớt khiến chị mất nhiều thời gian hồi phục. Mỗi lần nhìn tờ giấy nợ cất trong túi, tim chị lại nhói đau: “Em trai mình tính toán đến thế sao? Hay tình cảm chị em vốn dĩ mong manh vậy thôi?”

    Một tháng sau, khi sức khỏe ổn định, Ngọc trở về nhà. Một buổi chiều, chị lục túi lấy giấy nợ ra xem lại. Cẩn thận mở từng nếp gấp, ánh mắt chị dừng lại ở dòng chữ cuối cùng.

    Bên dưới phần chữ chị viết, có thêm vài dòng của Hưng, nét bút ngay ngắn, dứt khoát:

    “Nếu chị trả được, em sẽ lấy lại tiền.
    Nếu chị không trả nổi, coi như món quà em dành cho chị.
    Điều kiện duy nhất: từ nay chị phải sống thật khỏe mạnh, đừng bỏ mặc bản thân. Em không cần gì khác ngoài việc chị sống lâu bên các cháu và luôn nhớ rằng em trai này vẫn thương chị như ngày nào.”

    Ngọc chết lặng. Nước mắt chị rơi lã chã xuống trang giấy. Hóa ra, tờ giấy nợ kia không phải để ràng buộc, mà là để giữ thể diện cho chị. Hưng hiểu rõ chị gái luôn tự trọng, không muốn ai nói mình đi xin xỏ. Bắt viết giấy nợ chính là cách để chị cầm tiền trong danh nghĩa “vay mượn”, chứ không phải ban ơn.

    Chị ôm tờ giấy vào ngực, nghẹn ngào gọi cho em trai:
    – Hưng ơi… sao em lại làm vậy?
    Đầu dây bên kia, Hưng khẽ cười:
    – Em biết chị thương chồng con, không muốn mang tiếng sống nhờ vào em. Có tờ giấy nợ, chị sẽ thấy nhẹ lòng hơn. Còn tiền… chỉ là thứ nhỏ bé thôi. Em chỉ cần chị còn ở đây, còn gọi em một tiếng “em trai” là đủ.

    Ngọc bật khóc nức nở, nhưng lần này là những giọt nước mắt hạnh phúc. Chị nhận ra, đôi khi yêu thương không cần nói bằng lời, mà giấu trong những điều tưởng chừng lạnh lùng.

    Từ đó, mỗi lần nhìn tờ giấy nợ, Ngọc không còn thấy nặng nề nữa. Trái lại, chị coi đó như báu vật, minh chứng cho tình cảm máu mủ thiêng liêng. Chị dặn lòng phải sống thật khỏe, để không phụ tấm lòng của em trai.

    Và câu chuyện ấy, mỗi khi nhắc lại, vẫn khiến cả gia đình rưng rưng xúc động – bởi đằng sau sự nghiêm khắc bề ngoài, lại là tình thương chan chứa, không gì có thể thay thế.

  • Người mẹ đi mua sắm nhưng không bao giờ quay lại, 14 năm sau gia đình bà mới phát hiện ra lý do .


    Tôi giật mình vì tiếng gõ nhẹ như mỏ chim chạm vào song cửa. Ba tiếng, ngập ngừng, rồi im bặt. Gió lùa qua khe cửa sổ làm chiếc rèm bông tím ốp vào tường một lát, như ai đó khẽ ghì lòng bàn tay vào vai tôi. Đồng hồ treo tường chỉ đúng mười hai giờ bốn mươi ba phút, kim giây chạy qua con số mười hai bằng một cú nhảy khẽ khàng, không ai nghe thấy.

    Linh vừa đi công tác hai hôm, dặn tôi ngủ sớm, ăn cháo gà trong tủ lạnh, tối chớ mở cửa cho người lạ. Tôi đã định vặn khóa chặt thêm một vòng, nấu cho mình ấm nước chanh, rồi ngồi nhìn cái bóng của chậu trầu bà loang trên tường. Không hiểu sao đêm nay đầu nặng như buộc túi cát, bàn tay trái tê rịn. Tôi đổ tại tuổi năm mươi lăm. Người ta nói, qua một mùa, cây bắt đầu có những tiếng răng rắc không ai nghe ngoài chính nó.

    Lần gõ thứ hai không còn nhẹ nữa. “Mẹ ơi.” Tiếng thì thầm sát mép cửa đủ để tôi nhận ra. Tôi đứng bật dậy, tim đập một nhịp như hụt chân trên cầu thang.

    Khải.

    Tôi luống cuống kéo then, cố chậm rãi như thể mình không hề vội. Cửa mở ra, đập vào mùi đêm ẩm và mùi mồ hôi của một người vừa chạy đường ngắn. Khải cởi trần, người mướt mải, tóc bết, mặt đỏ gay. Ánh đèn hành lang loang trên bờ vai nó như vệt nước phết qua cái chén sành. Trên tay nó là chiếc khăn tắm đã bạc, cầm chặt như một lá cờ đầu hàng.

    “Con xin lỗi vì làm mẹ giật mình.” Giọng nó hơi khàn. “Mẹ… mẹ có thuốc cảm không? Nếu không, mẹ cho con xin… trứng. Con… nhờ mẹ luộc giúp một quả, để… đánh cảm.”

    Tôi sững lại, từng chữ rơi vào tai tôi lộp độp như hạt mưa đầu mùa rơi lên tấm tôn nóng. “Đánh cảm?” Tôi nhắc lại, và nhận ra giọng mình đanh quá, như một sợi dây đàn vặn quá tay.

    Nó gật, mắt nhìn xuống đầu ngón chân. “Con… lên cơn lạnh. Ở nhà con không còn thuốc. Với… trứng bên con để quên ở tủ lạnh tầng hầm, lười xuống lấy. Con sợ quấy rầy mẹ, nhưng con run quá, con… nghĩ đến mẹ hay đánh cảm cho ba ngày xưa.”

    Tôi nghe thấy một tiếng bật cười nhỏ của số phận đâu đó trong kẽ gạch. Đây là đề nghị mà nếu kể ra, ai cũng bảo “khó tin”: con rể cởi trần nửa đêm, mồ hôi nhễ nhại, sang phòng mẹ vợ xin trứng để đánh cảm. Linh mà nghe, chắc trừng mắt: “Mẹ đừng!” Bà Lựu phòng đối diện mà chứng kiến, mai đã có chuyện để kể ở quầy rau.

    Tôi đứng nép một chút vào cánh cửa như tìm chỗ bấu. Trong đầu tôi là bao điều lằng nhằng: cái áo sơ mi nó treo trong nhà vẫn còn nguyên mùi nước xả, nó là điều dưỡng khoa cấp cứu, đêm chạy ca liên tục, giờ về chắc lăn ra giường được thì phúc. Tôi không ưa cái nghề ấy—vì những ca đêm kéo thằng đàn ông trẻ ra khỏi bữa cơm, vì Linh phải ôm gối một mình, vì tôi cứ mường tượng ra những hành lang mùi thuốc sát trùng và những giường bệnh có tấm rèm kéo lại. Tôi càng không ưa cái sự “khó tin” của đề nghị này. Nhưng tôi cũng nhớ một người đàn ông đã đi khỏi đời tôi bằng một mùa mưa, mỗi lần nặng đầu lại gọi “bà luộc trứng, đánh cho tôi một lượt”.

    Khải cúi đầu. “Mẹ… nếu phiền, con về. Con xin lỗi vì…”

    “Đứng lại.” Tôi ngắt lời, sợ câu “xin lỗi” kia sẽ làm chúng tôi trượt khỏi bậc thềm duy nhất nối hai nhà. “Vào đi. Mặc áo vào đã.”

    Nó chớp mắt như không tin mình vừa nghe đúng. Tôi chỉ tay vào cái áo khoác mỏng treo sau cửa. “Cái này. Mặc tạm.” Nó kéo áo vào, thân người gọn ghẽ, những vệt xước mảnh nơi cánh tay trái sắp khô. Tôi chưa kịp hỏi thì nó nói trước: “Con vấp ngã ngoài ngõ.”

    Tôi mở bếp gas, bật cái lửa nhỏ nhất, đặt lên đó cái nồi nhôm bé chuyên dùng cho những việc kì cục: nấu gừng, luộc trứng, đun cánh hoa bưởi. Nước sôi lốp bốp, tôi thả vào hai quả trứng. “Một quả cho con, một quả… dự phòng,” tôi nói, vừa để bớt ngượng, vừa để đẩy cho cái không khí bối rối một cái trụ mà bám. Khải đứng bên, hai tay đan vào nhau, nhìn ngọn lửa xanh. Mồ hôi còn đọng ở thái dương nó, nhưng ánh mắt bình thản lạ.

    “Con ăn gì chưa?”—Tôi hỏi.

    “Con ăn cái bánh mì ở ca tối. Rồi… chạy loanh quanh.” Nó cười, không biết tự trào hay xin tha.

    “Loanh quanh đâu mà đỏ mặt thế này?”

    “Con… nóng thật mà mẹ.” Nó giơ cổ tay: “Con sốt nhẹ.”

    Tôi chưa kịp đưa tay lên trán nó thì bên ngoài có tiếng thụp thụp—giày dép ai đó quệt trên nền hành lang—và tiếng ho của bà Lựu. Tôi vội kéo cánh cửa bếp cho khép lại, như thể khói trứng cũng có thể mang theo tai tiếng.

    Trứng chín, tôi vớt ra, đặt lên khăn xô, lăn cho vỏ nứt đều. Khải ngồi xuống ghế tre, lưng thẳng, mắt nhìn tôi chờ đợi như đứa trẻ đợi mũi kim tiêm. Tôi tự dưng thấy buồn cười: những ranh giới trong nhà, lằn ranh của vai vế, ni tấc của nề nếp—tất cả có vẻ rõ ràng cho đến khi con người ta đau đầu và cần một quả trứng.

    “Đưa lưng đây.” Tôi nói, giữ giọng bình thường như mình vẫn làm mỗi khi đem bánh chưng ra phơi nắng. Nó tụt chiếc áo khoác qua vai, còn tôi cẩn thận bọc quả trứng nóng trong khăn, lăn dọc theo xương sống. Mùi trứng chín quyện mùi nước giặt và một chút mùi người lành, lạ thế mà quen.

    “Đau không?”—Tôi hỏi.

    “Ấm thôi, mẹ.” Giọng nó thấp. “Ngày nhỏ, ngoại con hay lăn trứng, bảo để ‘hút gió’. Con quen hơi trứng nóng từ đó.”

    Quả trứng đi qua làn da nó làm hiện dần những vệt đỏ—dấu hiệu “gió độc” theo cách gọi của người quê tôi. Tôi đùa: “Đánh xong trứng mà đỏ thế này thì… trứng vàng cũng chín.” Nó cười khẽ. Tôi lăn qua vai, xuống cánh tay, dừng lại ở chỗ xước. “Ngã thế nào?”—Tôi hỏi lại.

    “Con đuổi theo… một thằng móc túi.” Nó nói, thản nhiên đến mức tôi tưởng mình nghe nhầm. “Ở ngã tư. Nó giật ví của một bà già bán xôi. Con nhảy xuống xe… không kịp thắng.”

    Tôi khựng lại một nhịp. “Bắt được không?”

    “Con bắt được ví. Thằng kia chạy mất. Bà ấy khóc, ôm con. Rồi con chạy về. Đến nhà, con mới… lạnh.” Nó nói, như đang kể một chuyện chiều nay trong bản tin phường.

    Lưng nó có những quầng ửng mơ hồ, nhưng đều. Tôi thấy yên tâm một phần: những vệt màu ấy, bấy lâu nay đặt tên là “gió”, thật ra chỉ là máu dồn về chỗ bị kích thích. Vậy cũng tốt, trứng có cớ làm việc. Tôi lăn thêm mấy vòng, tay trái bỗng nặng hơn. Ngón cái tê như có kim châm. Tôi giấu bàn tay vào gấu khăn.

    “Con quay mặt lại,” tôi bảo, chuyển quả trứng lên vùng ngực nó, lăn qua chỗ ức. Tự dưng ngực tôi nghèn nghẹn. Ở cự li gần, tôi nhìn thấy một vệt sẹo nhỏ trên xương đòn của nó—sẹo cũ, trắng. Mỗi con người đều có những vệt riêng, như cây có đốt, như gió có mùi.

    Khải ngẩng lên nhìn tôi, mắt nó, qua bóng đèn, ánh lên tí ánh lân tinh. “Mẹ có mệt không? Tay mẹ… run?” Nó hỏi, như không lạ khi người đang được “đánh cảm” lại đi dò chừng sức người đang “đánh”.

    “Già thì run.” Tôi cười khẽ, dằn câu vờn câu, giấu đi cái tê đang lan lên cánh tay.

    “Con… xin phép hỏi.” Nó nói, lạ thay bỗng nghiêm. “Mẹ thấy mặt bên trái của con có gì khác bên phải không? Như… hơi xệ, hay… miệng lệch?” Nó cười, làm bộ chu môi. “Ngoại con dạy, ai bị gió độc thì có khi… lệch miệng.”

    “Không.” Tôi phì cười. “Miệng con vẫn đều, nói dối giỏi như thường.”

    Nó không cười theo. Nó đứng dậy, đi một vòng quanh bàn, rót nước, đưa cho tôi. Tôi định nói “con là khách, để mẹ”, nhưng tay trái tôi bỗng rơi đánh phịch vào mặt bàn như một củ khoai mỏi. Chiếc cốc lạch cạch, nước tràn ra mép. Khải cúi xuống, nhấc tay tôi lên, mắt đổi sắc trong tích tắc.

    “Mẹ ơi.” Giọng nó hạ xuống mức tôi chưa nghe bao giờ—trầm, dứt khoát—cái giọng tôi chỉ thấy ở bệnh viện, qua mấy clip quảng bá gì đó của nơi nó làm. “Mẹ cười giúp con một cái. Thật to.”

    Tôi cười. Nửa mặt phải nhếch bình thường. Nửa mặt trái nặng như túi cát. Tôi không nhìn thấy, nhưng tôi biết.

    “Giơ hộ con hai tay lên ngang vai.” Nó nói tiếp. Tôi làm theo. Tay trái của tôi chỉ nhích được nửa chừng, rồi rơi xuống. Đúng giây ấy, tôi nghe tiếng tim mình đập to bằng tiếng búa gõ vào vách. Khải không để tôi kịp hoang mang, nó chụp điện thoại, bấm nhanh, vừa bấm vừa nói như đọc thuộc lòng: “Nửa người yếu. Mặt trái xệ. Nói… mẹ nói một câu dài giúp con.”

    “Tao—mẹ—tao… mẹ…” Tôi lắp bắp, cả cái lưỡi trở thành hòn đá vô tích sự. Tôi bỗng hiểu ra: trứng luộc chỉ là cái cớ dễ thương của một đêm không dễ thương. Hoặc đúng hơn: là cây cầu không ai ngờ để đi qua một bờ nghiêng.

    “Đủ rồi.” Nó đỡ tôi đứng dậy, vòng tay qua lưng tôi, nhanh và nhẹ như một người đã làm thế nhiều lần. “Mẹ bị TIA hoặc đột quỵ thiếu máu thoáng qua. Mình còn giờ vàng. Con gọi 115 rồi.” Nó nhìn thẳng vào mắt tôi: “Mẹ tin con. Đi với con.”

    Tôi định phản xạ theo cách cũ—“Không sao đâu, mẹ qua rồi, mai đi”—nhưng giọng nói của nó, cái bàn tay ấm của nó trên vai tôi, và một nỗi sợ không tên như mùi khói mỏng bốc lên từ dưới sàn, khiến tôi gật đầu. Nó vừa gọi xe vừa kéo áo khoác cho tôi, đôi tay bình tĩnh, mắt quyết liệt, mồ hôi lại rịn ra như một hỗn hợp của sốt và lo. Tôi tựa vào vai nó, cảm thấy mình bé lại. Tôi nghe tiếng thang máy; đôi mắt bà Lựu ló qua cửa hé. Khải nói nhanh: “Bác ơi, mẹ con… không khỏe. Con đưa mẹ đi viện. Bác trông giúp cái bếp.” Không để bà kịp hỏi, nó đã dìu tôi vào thang.

    Gió đêm táp vào mặt tôi ở khoảng sân chung cư. Tôi thấy những ngọn đèn như vết mực lẫn nước. Khải bế thốc tôi lên chiếc xe vừa trờ tới, nói với tài xế một tràng địa chỉ và khoa. Tôi không nhớ mình đã nói gì, chỉ nhớ cánh tay nó siết bả vai tôi, bảo “mẹ nhìn con, đừng ngủ”, rồi áp bàn tay phải của tôi vào cái điện thoại đang bật sẵn một trò chơi vớ vẩn với những chấm màu tụ lại tỏa ra. “Bóp vô, thả ra, bóp vô…” Nó thì thầm, như gọi một đứa trẻ đang sợ mưa xuống thềm.

    Ở bệnh viện, đèn trắng làm mọi thứ trắng hơn. Người ta đưa tôi qua một cánh cửa có vòng tròn đỏ. Một bác sĩ trẻ hỏi vài câu, chụp chiếu, rồi hẹn mười lăm phút nữa quay lại. Khải đứng bên, kể ngắn gọn tình huống, những câu như “thời điểm khởi phát”, “đánh giá FAST”, “không có chấn thương đầu”, “dị ứng với thuốc nào không”… Tôi nhận ra cách nó đứng: hai chân trụ vững, bả vai thẳng, mắt trông vào mắt người nói. Tôi cũng nhận ra cách họ tin nhau, cách tiếng nói của nó lọt vào một mạng lưới chuyên môn mà tôi tưởng cách xa nhà bếp của mình cả một thế kỷ.

    Kết quả không phải bản án tử. “Thiếu máu thoáng qua,” bác sĩ nói. “Chúng ta vào thuốc kịp, theo dõi sát, kiểm soát huyết áp, làm thêm xét nghiệm. May là nhà mình… biết dấu hiệu sớm.”

    Tôi quay sang Khải. Nó cười, và lần đầu tiên kể từ nửa đêm, gương mặt nó không đỏ vì sốt nữa, chỉ ấm vì nhẹ nhõm. Tôi muốn nói “cảm ơn” theo kiểu bình thường, nhưng cổ họng mình lại nghẹn bằng những sợi dây vô hình. Tôi chỉ có thể chạm vào tay nó, cái tay hơi thô ráp của một người đẩy cáng nhiều, nâng người nhiều, lau mồ hôi nhiều.

    Linh chạy vào lúc ba giờ, áo sơ mi nhàu, tóc xõa, mắt ướt. Con bé ôm lấy tôi, vừa mắng vừa khóc: “Mẹ! Mẹ làm con sợ.” Nó quay sang Khải, “Anh…” Câu sau của nó tôi chưa nghe trong đời. “Cảm ơn.”

    Khải lắc đầu, như người ta gạt một bông bụi khỏi vai. “Anh đánh cảm hụt rồi.” Nó nói, khiến hai mẹ con tôi bật cười trong một ánh sáng lạ lùng.


    Tôi nằm viện bốn ngày. Mỗi ngày Khải đều qua, sáng đưa mẹ Linh đi làm rồi ghé, chiều đi ca về lại ghé. Nó mang một túi giấy đầy trứng gà ta, cười: “Nay mẹ ăn trứng… bằng miệng.” Mỗi lần bác sĩ đến đo huyết áp, nó đứng lùi một bước, không làm lấn chỗ ai, nhưng mắt nhìn theo từng con số.

    Ngày xuất viện, bác sĩ dặn ăn nhạt, bỏ cà phê, đi bộ. Linh đẩy xe đưa tôi ra cổng, Khải lẳng lặng đi bên. Bà Lựu đã đứng chờ dưới sảnh chung cư, tay ôm một bó húng quế. Bà luống cuống: “Mẹ con có sao không? Tôi… tối ấy có sang tắt bếp giùm. Thấy nhà còn luộc… trứng.” Bà ngập ngừng ở từ “trứng”, mắt chớp nhanh. Tôi hiểu cả ngàn kịch bản xì xào đã đi ngang những ô gạch sàn nhà mình. Tôi mỉm cười: “May nhờ cháu Khải đánh cảm nên mẹ đi viện kịp.” Bà Lựu tròn mắt, rồi cười, tiếng cười vỡ ra như trái ổi rơi trúng nền.

    Tối đó, Linh ngồi xếp thuốc vào hộp chia ngày, nhắc đi nhắc lại những tiếng “đúng giờ”. Khải ngồi đối diện, bấm cái đồng hồ báo thức. Tôi nhìn hai đứa nó mà tự nhiên thấy căn nhà rộng thêm một mét mỗi phía. Khi Linh đi pha trà, tôi mới hỏi khẽ: “Con… đêm ấy thật sự sốt à?”

    Khải gãi đầu, đôi tai hơi đỏ. “Con… có nóng. Nhưng nóng vì chạy. Và vì lo.” Nó nhìn tôi, mắt chậm rãi. “Linh bảo con mấy hôm mẹ mệt, tay trái tê. Con bảo để con qua ‘kiểm tra’, mẹ sẽ không mở cửa nếu con nói thẳng. Con… nghĩ ra chuyện trứng.”

    Tôi bật cười, tiếng cười làm ngực nhẹ như được tháo bớt cúc áo. “Giỏi bày trò.”

    “Ngoại con bày.” Nó nhún vai. “Ngày xưa ngoại muốn bắt con tập đọc, toàn kèm hiểu theo trò. Ngoại bảo: người lớn không tin trò trẻ con, nhưng lại dễ tin trò của chính mình.” Nó chỉ tay vào nồi nhôm bé tôi vẫn chưa cất. “Con… mong mẹ thứ lỗi vì đã… ‘đánh lừa’ mẹ một tí.”

    Tôi lắc đầu. “Không phải lừa. Là cứu. Với lại… con cũng đánh cảm thật. Cho cả nhà.” Tôi uống ngụm trà, ngẫm nghĩ. “Thì ra cái ‘cảm’ nặng nhất, có khi không nằm ở người nóng rực mà ở người… lạnh từ từ.”

    Khải cười. Lần này, nụ cười của nó giống nắng cuối vụ, đằm đằm, cam chịu và sáng.

  • Cuộc đời và tính cách của em bé tuổi Bính Ngọ 2026, cực kỳ hợp với bố mẹ tuổi này

    Sinh con năm 2026 – Chào đón “ngựa nhỏ” Bính Ngọ thông minh, mang vận khí cát tường cho cả gia đình

       

    Sinh con là niềm hạnh phúc lớn lao của mỗi gia đình. Với những ai yêu thích tìm hiểu phong thủy và ngũ hành, việc chọn năm sinh con hợp tuổi bố mẹ cũng mang ý nghĩa đặc biệt. Nếu bạn đang có kế hoạch đón bé yêu trong năm 2026, xin chúc mừng – bởi em bé tuổi Bính Ngọ được xem là người mang đến may mắn, thông minh và năng lượng tích cực cho cả gia đình.

    Thông tin cơ bản về bé Bính Ngọ 2026

    • Năm sinh dương lịch: Từ 17/02/2026 đến 05/02/2027

    • Tuổi âm lịch: Bính Ngọ – cầm tinh con Ngựa

    • Ngũ hành: Thiên Hà Thủy – “Nước trên trời”

    Mệnh Thiên Hà Thủy tượng trưng cho dòng nước trong lành, cao quý và tinh khiết, thể hiện tâm hồn thanh khiết, trí tuệ và khả năng truyền cảm hứng. Những người mang mệnh này thường linh hoạt, nhạy bén, có trực giác tốt và dễ dàng thích nghi với mọi hoàn cảnh.

    Tính cách đặc trưng của bé Bính Ngọ

    Bé sinh năm 2026 thường hoạt bát, thông minh, nhanh nhẹn và có khả năng giao tiếp tự nhiên. Con thích học hỏi, khám phá và rất ham hiểu biết. Từ nhỏ, bé đã thể hiện tính tự lập, biết quan tâm đến người khác và luôn tràn đầy năng lượng tích cực.

    Tuy nhiên, chính sự nhiệt huyết đôi khi khiến bé thiếu kiên nhẫn. Vì thế, bố mẹ nên hướng dẫn con rèn luyện sự bình tĩnh và lắng nghe, giúp bé phát triển toàn diện hơn cả về cảm xúc lẫn tính cách.

    Bù lại, bé Bính Ngọ có tấm lòng nhân hậu, chân thành và trung thực, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác – đó chính là yếu tố khiến con được quý mến và thường gặp quý nhân phù trợ trong suốt cuộc đời.

    Tuổi bố mẹ hợp sinh con năm Bính Ngọ 2026

    Theo phong thủy, việc bố mẹ hợp tuổi với con không chỉ mang lại sự hòa thuận trong gia đạo mà còn giúp công danh, tài lộc và sức khỏe thêm hanh thông.

    1. Bố mẹ tuổi Dần – Tuất (Tam hợp với Ngọ):

    Đây là bộ ba tuổi “Tam Hợp”, tượng trưng cho sự gắn kết, hòa thuận và phát triển. Sinh con năm Bính Ngọ giúp gia đình thêm sung túc, bố mẹ dễ thăng tiến, con cái ngoan ngoãn, thông minh.

    2. Bố mẹ mệnh Kim (Kim sinh Thủy):

    Theo ngũ hành, Kim sinh Thủy – mệnh bố mẹ tương sinh cho mệnh con, giúp con được nâng đỡ cả về tinh thần lẫn thể chất.

    Một số tuổi mệnh Kim tiêu biểu: Canh Thìn (2000), Tân Tỵ (2001), Nhâm Thân (1992), Quý Dậu (1993), Tân Sửu (1961, 2021),…

    3. Bố mẹ tuổi Mùi (Nhị hợp với Ngọ):

    Ngọ – Mùi là cặp Nhị Hợp, tượng trưng cho hòa khí và phúc lộc. Sinh con năm 2026 giúp bố mẹ thuận lợi trong công việc, gia đình ấm êm, con cái phát triển tốt.

    Lưu ý:

    Tuổi  xung với Ngọ, vì vậy nếu bố hoặc mẹ tuổi Tý dự định sinh con trong năm này, nên chọn tháng sinh phù hợp để cân bằng ngũ hành, hóa giải phần nào xung khắc.

    Bính Ngọ – “Chiến binh nhỏ” mang vận khí cát tường

    Bé sinh năm 2026 không chỉ thông minh và nhanh nhạy mà còn mang trong mình vận khí đại cát. Bính Ngọ tượng trưng cho sự tự do, kiên cường và tỏa sáng – những phẩm chất hứa hẹn giúp con gặt hái nhiều thành công trong tương lai.

    Nếu bố mẹ thuộc những tuổi hợp mệnh như Dần, Tuất, Mùi hoặc mệnh Kim, thì việc sinh bé trong năm 2026 chẳng khác nào rước tài lộc và phúc khí về nhà.

    Hãy chuẩn bị tinh thần và sức khỏe thật tốt để chào đón một Bính Ngọ đáng yêu – “ngựa nhỏ” lanh lợi, mạnh mẽ và rực rỡ ánh nắng trong năm tới nhé!

    (Thông tin mang tính tham khảo, chiêm nghiệm)

  • Thithe tài xế Thành lái xe đầu kéo ở Quảng Trị được tìm thấy ở đâu?

    Một thi thể được đội thiện nguyện ở địa phương phát hiện trên sông, nghi là tài xế xe đầu kéo bị lũ cuốn.