Suốt những năm trời lấy chồng, tôi cứ nghĩ anh bị điếc nhưng đến 1 ngày, chồng tôi thì thầm vào tai tôi 1 bí mật động trời

Tôi năm đó hai mươi bảy tuổi, đang đứng giữa ngã ba của đời mình mà không hề biết. Một con đường là sự nghiệp tôi đã mất gần mười năm để xây dựng, con đường còn lại là khoản nợ của gia đình – thứ mà mẹ tôi gọi là “trách nhiệm làm con”.

Tôi đã chọn con đường thứ hai.

Bố tôi vỡ nợ sau một thương vụ đất đai sai lầm. Số tiền không nhỏ. Lớn đến mức mỗi tối mẹ tôi ngồi ở bàn ăn đều nhìn trống không, như thể trong đầu bà đang liên tục cộng trừ những con số không bao giờ ra kết quả. Những cuộc gọi đòi nợ đến dồn dập, lúc đầu còn giữ lễ, sau thì không. Có lần tôi nghe thấy mẹ khóc trong phòng tắm, tay run đến mức không vặn nổi vòi nước.

Rồi một buổi tối, bà nói với tôi bằng giọng rất bình thản:

“Con lấy chồng đi.”

Tôi bật cười. Nghĩ bà nói đùa.

Nhưng mẹ tôi không cười.

“Anh ta bốn mươi hai tuổi. Làm công nghệ. Có tiền. Rất nhiều tiền.”

Tôi im lặng.

“Có một điểm,” mẹ ngập ngừng, rồi nói nhanh như sợ tôi cắt ngang, “anh ta bị điếc từ nhỏ.”

Tôi nhìn mẹ rất lâu.

“Và con là lựa chọn phù hợp nhất.”

Tôi đã phản đối. Tôi nói tôi còn công việc, tôi đang lên chức, tôi không thể bỏ mọi thứ chỉ để cưới một người tôi chưa từng gặp. Mẹ tôi không la hét. Bà chỉ đặt trước mặt tôi một tập giấy – số nợ, chữ ký của bố, và thời hạn.

“Con muốn bố con vào tù à?”

Tôi không nhớ mình đã gật đầu lúc nào.

Người đàn ông đó tên là Trần Minh Khôi.

Anh sống trong một căn biệt thự yên tĩnh ở ngoại ô, mọi thứ đều sạch sẽ, ngăn nắp, không thừa cũng không thiếu. Khi gặp tôi lần đầu, anh chỉ mỉm cười, hơi cúi đầu, ánh mắt rất điềm tĩnh. Bên cạnh anh là một phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu.

“Anh ấy rất hiền,” mẹ tôi nói thay tôi, giọng hồ hởi. “Cháu nó ngoan lắm.”

Tôi không biết phải cảm nhận thế nào. Tôi chỉ biết, từ khoảnh khắc đó, cuộc đời tôi đã rẽ sang một hướng khác.

Tôi bắt đầu học ngôn ngữ ký hiệu ngay sau đó. Ban đầu là vì bắt buộc, sau là vì tôi không muốn mỗi cuộc nói chuyện với chồng tương lai đều phải có người thứ ba đứng giữa. Tôi học rất chăm. Tôi học cách diễn đạt cảm xúc bằng tay, bằng ánh mắt, bằng chuyển động nhỏ nhất của cơ thể.

Minh Khôi rất kiên nhẫn. Anh không bao giờ tỏ ra sốt ruột khi tôi ký sai, cũng không cười cợt. Anh chỉ chậm rãi làm lại, để tôi bắt chước.

Chúng tôi kết hôn sau ba tháng.

Đám cưới không rình rang, nhưng đủ sang trọng. Mẹ tôi cười nhiều hơn tôi từng thấy trong suốt một năm trước đó. Bố tôi thì lặng lẽ, tránh ánh mắt tôi.

Sau đám cưới, tôi nghỉ việc.

Tôi tự nhủ mình chỉ tạm thời gác lại sự nghiệp. Nhưng trong thâm tâm, tôi biết rất rõ: tôi đã đánh đổi.

Cuộc sống hôn nhân của tôi không giống những gì tôi từng tưởng tượng. Không có cãi vã, cũng không có lãng mạn ồn ào. Minh Khôi sống rất kỷ luật. Anh thức dậy sớm, làm việc tại nhà, ăn uống điều độ. Tôi dần quen với việc chăm sóc anh – không phải vì anh cần, mà vì tôi muốn làm tròn vai trò của một người vợ.

Chúng tôi giao tiếp bằng ký hiệu. Anh thường nhìn tôi rất lâu trước khi “nói”, như thể mỗi câu chữ đều được cân nhắc cẩn thận. Có lúc tôi quên mất anh “không nghe được”, vì cách anh phản ứng với thế giới quá trầm ổn.

Mẹ tôi thì khác.

Bà đến nhà chúng tôi rất thường xuyên. Mỗi lần đến, bà đều tỏ ra sốt ruột. Bà nói chuyện lớn tiếng, dù Minh Khôi không thể nghe. Bà than thở về tiền, về nợ, về việc chi tiêu khó khăn. Bà không hề học một ký hiệu nào, luôn quay sang tôi để “phiên dịch”.

“Con nói với nó là nhà mình đang kẹt,” bà thì thầm. “Xin nó giúp thêm ít tiền.”

Tôi xấu hổ.

Minh Khôi luôn gật đầu. Luôn đồng ý. Không một câu hỏi.

Tôi mang thai sau sáu tháng.

Mẹ tôi vui ra mặt. Bà nói đứa trẻ này là “bảo chứng”. Là sợi dây trói chặt hơn bất kỳ tờ giấy nào. Tôi nghe mà thấy lạnh sống lưng.

Đến tháng thứ sáu của thai kỳ, căn nhà chúng tôi sống bỗng trở nên yên ắng lạ thường. Mẹ tôi ít đến hơn. Bố tôi cũng không gọi. Minh Khôi vẫn làm việc, tôi vẫn ở nhà, nấu ăn, dọn dẹp, trò chuyện với anh bằng những động tác tay đã trở nên quen thuộc.

Một buổi chiều, tôi đứng trong căn bếp cũ phía sau nhà – nơi ít khi được dùng tới. Ánh nắng xiên qua cửa sổ, bụi bay lơ lửng. Tôi đang ký cho anh:

“Anh muốn ăn gì tối nay?”

Minh Khôi không trả lời ngay.

Anh bước lại gần tôi.

Gần đến mức tôi có thể nhìn rõ từng sợi lông mi của anh.

Anh đặt tay tôi xuống.

Nhìn thẳng vào mắt tôi.

Và bằng giọng nói trầm, rõ ràng, không chút ngập ngừng, anh nói:

“Anh chưa bao giờ bị điếc cả.”

Thế giới của tôi như ngừng lại.

Tôi không nghe nhầm. Tôi biết. Tôi nhìn môi anh, nhìn biểu cảm, nhìn âm thanh vang lên trong căn bếp bỏ hoang ấy.

Tôi lùi lại một bước.

“Anh… nói gì?”

Anh lặp lại.

Chậm hơn.

“Anh nghe được. Từ đầu.”

Tôi bật khóc. Không phải vì sốc. Mà vì tất cả những gì tôi đã hy sinh, tất cả những gì tôi đã chấp nhận, bỗng dưng hiện ra rõ ràng đến tàn nhẫn.

“Vậy… tại sao?”

Minh Khôi thở dài.

“Vì anh cần biết,” anh nói, “ai yêu anh vì con người anh, và ai chỉ nhìn thấy tiền.”

Anh kể, rất chậm.

Về người mẹ từng bị chính người thân lợi dụng. Về những cuộc hôn nhân xếp đặt. Về việc giả điếc giúp anh quan sát thế giới rõ hơn, nghe được những thứ người ta không nghĩ anh nghe thấy.

“Anh biết mẹ em khinh thường anh,” anh nói. “Anh biết bà ấy xin tiền. Anh biết em bị ép.”

Tôi run lên.

“Vậy… em là gì với anh?”

Anh đặt tay lên bụng tôi.

“Em là người duy nhất học ngôn ngữ của anh, dù không cần phải làm vậy.”

Nước mắt tôi rơi không kiểm soát.

Tôi không biết tương lai sẽ ra sao. Không biết cuộc hôn nhân này bắt đầu bằng dối trá có thể đi đến đâu. Tôi chỉ biết, lần đầu tiên sau rất lâu, tôi có quyền lựa chọn.

Và lần này, tôi sẽ chọn cho chính mình.

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *