
Cả thị trấn quê ven biển hôm nay như khoác lên một màu nắng hanh nhẹ. Những buổi sáng tháng tám ở vùng quê luôn có một vẻ bình yên đến lạ. Gió từ cánh đồng thổi về thoang thoảng mùi lúa và hơi nước từ con sông nhỏ sau làng. Tiếng rao loáng thoáng từ mấy cô bán bánh hỏi, tiếng con trẻ gọi nhau í ới chuẩn bị tới lớp, khiến từng nhịp sống trở nên thân thương.
Một chiếc xe màu đen bóng loáng từ từ dừng lại trước ngã ba. Tài xế bước xuống mở cửa phía sau. Bên trong, Minh Khang, người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, trong bộ vest màu ghi sáng, dáng cao, gương mặt điềm đạm nhưng ánh mắt sắc nét, nhẹ nhàng bước ra. Trước khi cánh cửa xe khép lại, Khang khéo léo chỉnh lại cổ tay áo, ánh mắt lướt qua khung cảnh làng quê với chút cảm xúc khó diễn tả.
Không ai nghĩ rằng người đàn ông này đã đứng đầu một công ty du lịch lớn nhất trong khu vực miền Trung. Và càng ít ai biết rằng, trước kia, anh chỉ là một cậu học trò chạy xe đạp cũ kỹ đến trường mỗi ngày, mê đá bóng và… mê ngắm một cô gái trích tóc cột gọn gàng ngồi bàn bên tên là Lan.
Khang trở về quê lần này nhằm khảo sát đất đai để đầu tư xây dựng khu nghỉ dưỡng cộng đồng. Mọi thứ đã được đội ngũ đi trước chuẩn bị, nhưng chính anh muốn tự mình nhìn thấy quê nhà đang thay đổi từng ngày.
Khang đi bộ dọc con đường làng. Đôi giày da đắt tiền bị dính ít bụi đất, nhưng anh không quan tâm. Mảng ký ức tuổi thơ lần lượt hiện về như những mảnh ghép thời gian: buổi chiều lội mương bắt cá, những lần đi học trễ, bị cô giáo phạt đứng hành lang cùng một người con gái cười tủm tỉm.
Từ xa, anh nhìn thấy một sạp trái cây lề đường, mái che bằng tấm bạt hơi cũ, bên dưới là bàn gỗ chất đầy mận, xoài và một giỏ ổi xanh. Một cô gái đang lúi húi chọn trái, mái tóc dài buộc cao nhưng vài sợi rơi xuống trán vì gió thổi.
Khang vô thức dừng bước.
Là cô ấy.
Dù bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn nhận ra. Nét hiền, dáng người gầy, đôi mắt trong trẻo từng khiến nhiều cậu trai âm thầm để ý trong lớp.
Anh bước tới, giọng dịu đi:
– Lan?
Cô gái ngẩng lên. Trong khoảnh khắc, thời gian như đông lại. Đôi mắt ấy – từng rất sáng – giờ hơi lộ vẻ mệt mỏi. Lan mất vài giây để nhận ra anh.
– Anh… Khang? – giọng cô run nhẹ. – Trời đất… là anh thật sao?
Không chờ đợi, Lan bật cười, nụ cười chân phương và thật lòng. Cô vội chỉnh lại tóc, có chút ngại ngùng.
– Lâu rồi không gặp. Anh về chơi hay về thăm nhà?
– Về công tác một chút. Còn em… bán trái cây ở đây?
Lan gật đầu, ánh mắt lấp lánh nhưng thấp thoáng điều gì đó giấu kín.
Khang nhìn quanh. Sạp trái cây đơn giản, vài cái thùng xốp kê tạm. Chiếc xe đạp cũ dựng gần đó, và một cô bé chừng năm tuổi đang ngồi trong chiếc xe đẩy nhỏ, chân đu đưa nghịch hộp màu. Bé có đôi mắt giống Lan đến lạ.
– Con gái em à? – Khang hỏi.
Lan cúi xuống vuốt tóc con bé. Cô bé ngước lên, lễ phép:
– Con chào chú.
Giọng bé rõ ràng, dễ thương. Khang mỉm cười xoa đầu bé:
– Con tên gì?
– Con tên Hạ Lam ạ.
Lan ngập ngừng trả lời, giọng nhẹ như gió:
– Em… lấy chồng được sáu năm rồi. Đây là Hạ Lam, con gái em.
Khang định hỏi thêm thì một giọng đàn ông khàn khàn vọng từ phía quán bia gần đó:
– Lan! Đi đâu? Mang ly bia sang đây!
Lan thoáng giật mình, như phản xạ.
Cô bé co người lại. Hành động rất nhanh nhưng không qua được đôi mắt quan sát của Khang.
Lan quay sang, nở nụ cười giả tạo:
– Em mượn bàn ghế ở đó bán hàng nên lúc họ gọi thì em phải chạy sang phục vụ chút thôi.
Khang không nói gì, nhưng ánh mắt anh trầm xuống.
Bỗng nhiên, người đàn ông ấy xuất hiện. Trên tay cầm lon bia, hơi thở nồng nặc mùi rượu, dáng đi loạng choạng.
– Ai đây? Khách hả?
Lan vội giải thích:
– Bạn học cũ của em…
Người đàn ông nhìn Khang từ đầu đến chân, ánh mắt thiếu thiện cảm. Khang bình thản đáp:
– Chào anh, tôi là bạn của Lan thời cấp ba.
– Bạn? – hắn nhếch mép – Không mua thì đi chỗ khác. Đừng đứng đây mà nói chuyện.
Lan khẽ kéo vạt áo Khang, ý bảo anh đừng nói tiếp. Khang nhìn thấy bàn tay cô run nhẹ.
Hắn quay sang Lan, giọng gắt:
– Cô còn đứng đó làm gì? Vô lấy bia!
Lan cúi đầu, rồi dẫn Hạ Lam vào trong quán. Khang nhìn theo, lòng đột nhiên nặng như đá.
Lan trở ra sau vài phút, tay bê khay bia, nụ cười gượng gạo trên môi. Khi đi ngang qua Khang, một lon bia trên khay trượt xuống do tay cô run. Khang nhanh tay đỡ lấy, tránh cho lon bia rơi xuống đất.
– Em ổn chứ? – Khang hỏi nhỏ.
Lan nhìn anh bằng ánh mắt mệt mỏi:
– Em ổn. Không sao đâu.
Nhưng đâu đó, giọng cô như nghẹn lại.
Khang nhìn cô thật lâu. Mười năm trước, cô là lớp phó hoạt bát, mạnh mẽ. Vậy mà giờ đây, trước mặt anh chỉ là cô gái gầy gò, ánh mắt không còn ánh sáng.
Anh hỏi:
– Lan, em có hạnh phúc không?
Lan im lặng. Giống như câu hỏi ấy chạm vào nơi cô giấu kín nhất.
Cuối cùng, cô mỉm cười, một nụ cười không chạm đến đôi mắt:
– Em… ổn mà.
Nhưng Khang nhìn thấy ở khóe tay cô có một vết bầm nhỏ, không được che đi hoàn toàn.
Trong đầu anh chợt vang lên những mảnh chuyện ngày xưa. Lan từng ước mơ lên thành phố học ngành thiết kế thời trang. Cô thích vẽ, từng đoạt giải cuộc thi thiết kế áo dài cho học sinh toàn tỉnh. Vậy mà giờ đây, ước mơ ấy đã bị chôn vùi dưới sạp trái cây và bữa ăn không đủ ngày hai bữa.
Anh siết nhẹ tay, cảm thấy một nỗi tức giận âm ỉ.
Trưa đến, Khang chủ động mua hết số trái cây của Lan. Lan hết sức ngạc nhiên:
– Anh mua nhiều vậy để làm gì?
– Tặng nhân viên.
Rồi anh nghiêm giọng:
– Lan, chiều anh quay lại. Em đừng đi đâu.
Lan ngập ngừng, như muốn nói điều gì đó nhưng rồi chỉ gật đầu.
Khang rời đi. Trên xe, anh trầm ngâm. Tài xế nhìn gương chiếu hậu, hỏi:
– Sếp, có cần tôi giúp gì không?
– Tìm giùm tôi thông tin về người đàn ông nãy, tên gì, làm gì.
Tài xế hơi ngạc nhiên:
– Sếp định…?
– Chỉ là muốn biết rõ hoàn cảnh một người bạn cũ.
Ánh mắt Khang nhìn ra ngoài cửa kính xe. Cánh đồng lùi dần phía sau, nhưng sự day dứt lại càng rõ trong tâm trí.
Anh đã mất Lan một lần. Và anh không muốn nhìn thấy cô cứ thế chìm trong nỗi uất ức thêm lần nữa.
Buổi chiều, Khang quay lại. Trời bắt đầu chuyển gió, bầu trời vương chút mây đen báo hiệu mưa đến. Lan đang gom trái cây cất vào thùng xốp, có vẻ như cô muốn đóng hàng sớm hơn mọi ngày.
Khang hỏi:
– Em sắp về à?
Lan trả lời, giọng khẽ:
– Con em sốt từ trưa. Em muốn đưa bé đi khám.
Khang nhìn thấy Hạ Lam nằm trong chiếc xe đẩy, mặt đỏ bừng, mắt lim dim. Anh cúi xuống đặt tay lên trán bé:
– Sốt khá cao rồi. Để anh đưa hai mẹ con tới bệnh viện.
Lan lắc đầu:
– Không cần đâu. Em tự được.
Đúng lúc đó, người đàn ông say xỉn khi trưa từ xa đi tới. Tay hắn cầm chai rượu còn dang dở, giọng lè nhè:
– Lan! Cô lại giấu tiền hả? Bán được bao nhiêu đưa đây!
Lan giật mình ôm lấy túi xách.
Khang đứng chắn trước hai mẹ con, giọng bình tĩnh:
– Anh ấy nói hơi nhiều rồi. Để cô ấy đưa con đi khám trước đã.
Người đàn ông nhìn thấy Khang, trợn mắt:
– Đồ lắm chuyện! Mày là gì của nó?
Lan vội kéo tay Khang:
– Anh đừng nói gì nữa… làm ơn.
Nhưng Khang không nhúc nhích. Anh nhìn thẳng vào người đàn ông kia, ánh mắt lạnh nhưng không gây hấn.
– Tôi là người sẽ không đứng nhìn một đứa trẻ bị bỏ mặc trong lúc sốt cao.
Người đàn ông lao tới túm áo Khang, nhưng Khang tránh được và giữ chặt cổ tay hắn, chỉ dùng lực vừa đủ để ngăn không cho hắn làm điều dại dột.
– Để cô ấy đưa con đi khám. Nếu anh còn cản trở, tôi sẽ nhờ công an làm việc vì hành vi gây rối nơi công cộng.
Lan sợ điều này sẽ khiến mọi chuyện tệ hơn, vội đứng giữa:
– Đừng mà… anh Khang, em xin anh.
Người đàn ông ngã xuống thềm bậc vì loạng choạng, còn tiếp tục la hét.
Dân xung quanh nghe thấy bắt đầu xì xào:
“Lại say rồi hả?”,
“Khổ con Lan…”,
“Mấy lần rồi còn gì…”.
Lan đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Cô ôm lấy con, nước mắt rơi xuống tóc bé.
Khang nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô:
– Lan, đi thôi. Đừng sợ. Có anh ở đây.
Lan nhìn anh rất lâu. Có lẽ lần đầu tiên sau nhiều năm, cô thấy có người đứng cạnh mình, bảo vệ mình.
Cuối cùng, cô gật đầu.
Xe của Khang đưa Lan và Hạ Lam đến bệnh viện huyện. Bác sĩ chẩn đoán bé bị sốt virus, cần hạ sốt và theo dõi.
Lan ngồi ghế đợi, tay run run đặt trên trán con gái.
– Cảm ơn anh… nếu không có anh… chắc em không đưa Lam đi được.
Khang ngồi đối diện, ánh mắt ấm áp:
– Lan, em không nợ anh gì cả.
Lan nhìn con gái ngủ trong vòng tay mình, giọng nghẹn như đang nói với chính bản thân:
– Em nghĩ mình có thể chịu đựng được. Chỉ cần vì con. Chỉ cần nhẫn nhịn là được.
Khang nhìn cô, nói chậm rãi từng chữ:
– Không ai đáng phải đánh đổi bình yên của mình bằng sự nhẫn nhịn vô hạn.
Lan im lặng.
– Em có muốn thoát khỏi cuộc sống đó không? – Khang hỏi.
Lan nhìn anh, ánh mắt mờ đi:
– Nếu mọi thứ đơn giản vậy… em đã rời đi từ lâu rồi.
Khang nắm tay Lan, siết nhẹ:
– Không có gì đơn giản. Nhưng em không phải một mình.
Lan ngước lên. Nhưng trong đôi mắt ấy là cả một cuộc chiến nội tâm.
Cánh cửa bệnh viện khép lại phía sau, nhưng mở ra một điều khác. Một quyết định mà Lan chưa từng dám nghĩ tới.
Và từ khoảnh khắc đó, cuộc đời cô bắt đầu bước sang một lối rẽ mới.
CHƯƠNG 2 — Những bằng chứng trong bóng tối

Trời tối dần khi Minh Khang rời bệnh viện huyện. Gió đêm từ cánh đồng ùa về, mang theo mùi lúa non và tiếng ve muộn. Khang đứng ở hành lang, nhìn vào phòng bệnh nơi Lan đang ngồi cạnh giường, nhẹ nhàng đặt khăn ấm lên trán bé Hạ Lam. Ánh đèn hắt lên gương mặt mệt mỏi nhưng đầy yêu thương của Lan.
Anh cảm giác như mình đang nhìn thấy lại những năm tháng tuổi trẻ. Như thể thời gian chưa bao giờ trôi qua.
Lan ngồi lặng bên cạnh giường bệnh. Cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái. Từ lâu cô đã quen với việc tự mình xoay xở mọi thứ — từ buổi sáng dậy sớm lấy hàng, đến việc tìm cách tránh cho chồng biết mỗi khi có tiền dư chút đỉnh. Con gái là nguồn sống duy nhất giữ cô lại.
Khang trở vào với hai cốc sữa nóng.
– Em uống đi, cả ngày chưa ăn gì.
Lan đón lấy, ngượng ngùng:
– Anh không cần phải lo cho em như vậy đâu.
– Vì anh muốn.
Câu trả lời đơn giản nhưng khiến Lan lặng người. Khang luôn vậy — thẳng thắn, rõ ràng, không vòng vo. Cô từng thích ở anh điều đó, nhưng cũng chính điều ấy khiến cô không dám lại gần.
Không phải vì anh không đủ tốt. Mà vì cô không còn xứng đáng với những điều tốt đẹp.
Lan siết nhẹ ly sữa. Cô cúi mặt, giọng nghẹn:
– Anh biết không, nhiều lúc em nghĩ… giá mà mình không lấy chồng vội. Giá mà em cố gắng hơn để học đại học.
Khang dịu dàng:
– Lan, cuộc đời đâu phải luôn đi đúng đường.
Lan khẽ cười, nụ cười nhạt như một hơi thở buồn.
– Em tự chọn con đường này. Ai cũng nói cuộc sống là do mình quyết định. Nhưng đôi khi, người ta đâu biết được phía trước là gì.
Khang nhìn cô chăm chú. Khi xưa, anh từng muốn tỏ tình với Lan, nhưng trước kỳ thi tốt nghiệp một tuần, Lan bất ngờ chuyển trường. Rồi nghe đâu cô lập gia đình sớm, sinh con rồi ít xuất hiện trước bạn bè.
– Lan, hôm nay anh hỏi lại.
Ánh nhìn anh trở nên nghiêm túc:
– Em có hạnh phúc không?
Lan im lặng rất lâu. Tới mức tiếng máy điều hòa trong phòng bệnh cũng trở nên rõ ràng.
Cô hít một hơi thật sâu, nói như thừa nhận:
– Không.
Một chữ thôi, nhưng như con dao xoáy vào ngực Khang.
Lan nói tiếp, giọng run rẩy:
– Em tưởng rằng… chỉ cần mình nhẫn nhịn thì anh ấy sẽ thay đổi. Nhưng càng nhẫn nhịn, mọi thứ càng tệ hơn.
Khang nắm tay Lan, bàn tay anh ấm và chắc chắn.
– Từ giờ, em không cần phải chịu đựng một mình nữa.
Lan định rút tay về nhưng Khang giữ lại. Sự kiên định ấy khiến cô vừa cảm động vừa lo sợ.
Khoảng gần 10 giờ đêm, Lan nhận điện thoại. Hiển thị tên chồng. Lan bất giác cứng người. Cô đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ bệnh viện, như sợ người đàn ông kia sẽ đột ngột xuất hiện.
Khang thấy rõ sự sợ hãi ấy.
– Em cứ nghe đi. Anh ở đây.
Lan run run bấm máy.
– Alô?
Giọng người đàn ông vang lên, đầy bực bội:
– Tại sao đến giờ cô chưa về? Cô đang ở đâu?
Lan nuốt nước bọt:
– Con sốt. Tôi đưa con đi khám.
– Con sốt thì liên quan gì đến việc cô không về? Cô làm như cô bận rộn lắm ấy!
Khang nghe rõ từng chữ. Lan dừng lại một giây, rồi nói khẽ:
– Em sẽ về khi con đỡ.
– Về ngay! Cô tưởng cô là ai?
Khang giật lấy điện thoại từ tay Lan trước khi cô kịp phản ứng.
– Chào anh, tôi là Minh Khang, bạn học của Lan. Cô ấy đang chăm con ốm. Mong anh tôn trọng điều đó.
Giọng đầu dây bên kia nghe như bị chọc tức:
– Mày là cái gì mà xen vào chuyện gia đình tao?
– Là người biết đâu là giới hạn. – Khang nói chắc chắn – Nếu anh tiếp tục đe dọa Lan, tôi sẽ làm việc với cơ quan chức năng.
Lan hốt hoảng:
– Khang, đừng!
Người đàn ông hét vào điện thoại:
– Tao nói cho mày biết: Lan là vợ tao. Đừng có mà nhiều chuyện! Tao sẽ đến đó ngay!
Khang bình tĩnh tắt máy.
Lan gần như bật khóc:
– Anh không hiểu đâu. Anh làm vậy sẽ chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn!
Khang đặt tay lên vai cô:
– Lan, em không thể mãi sống như vậy. Anh sẽ giúp em. Nhưng em phải tin anh.
Ánh mắt cô ngập nước, nhưng lần đầu trong nhiều năm, cô cảm nhận được có người đứng về phía mình.
Hai giờ sáng. Bé Hạ Lam đã ngủ ổn định. Lan nằm gục bên cạnh giường bệnh, mệt mỏi đến mức không còn sức để khóc. Khang đứng tựa bên cửa sổ, điện thoại trên tay.
Tài xế của anh vừa gửi đến một tập hình.
Hình ảnh người đàn ông chiều nay uống bia ở quán
Camera trích xuất góc đường nơi Lan dựng sạp trái cây
Tiếng nói của người dân xung quanh: “Ảnh say suốt ấy mà.”
Có cả đoạn ghi âm một người hàng xóm kể với tài xế:
– Tội nghiệp con Lan. Gần như ngày nào cũng bị la mắng… nhiều lúc nghe tiếng đồ đạc đập xuống còn giật mình.
Khang siết chặt điện thoại, mắt anh tối lại.
Anh sẽ không để người phụ nữ ấy tiếp tục sống trong bóng tối.
Sáng hôm sau, Lan tỉnh dậy thấy Khang vẫn ngồi đó, áo vest còn chưa thay. Anh đã thức cả đêm? Cô bật dậy:
– Anh… không về khách sạn nghỉ à?
– Anh muốn ở đây để phòng khi hai mẹ con cần gì.
Lan nhìn anh. Trong mắt cô thoáng lên sự biết ơn sâu sắc.
– Em nghĩ… em nên về nhà. Nếu không về, anh ấy sẽ tìm đến đây. Em sợ anh ấy làm ầm lên rồi ảnh hưởng bệnh viện.
Khang nhìn cô rất lâu, rồi hỏi:
– Lan, em có tin anh không?
Cô cắn môi, khẽ gật đầu.
– Tin.
– Vậy hãy nghe anh.
Anh mở điện thoại, đưa cho Lan xem những đoạn ghi âm và hình ảnh thu thập được.
– Anh đã nhờ người trích xuất camera lân cận. Đây là bằng chứng chứng minh em và bé không an toàn khi ở chung với anh ta.
Lan sững sờ, trái tim thắt lại vì xấu hổ lẫn đau đớn.
– Anh… làm tất cả những thứ này từ bao giờ?
– Từ tối qua.
Lan không nói được nữa. Cô siết chặt tay, cảm giác như toàn bộ lớp vỏ bọc của mình bị bóc trần. Cô từng nghĩ mình mạnh mẽ, đủ sức chịu đựng. Ai ngờ, sự im lặng của cô chỉ khiến người khác càng thêm quyền lực.
Khang tiếp lời:
– Lan, anh biết em sợ. Nhưng em đâu phải người sai.
Lan cúi đầu:
– Em không biết bắt đầu từ đâu. Em không có tiền. Không có nơi để đi. Em… không có ai.
– Em có anh.
Câu nói ấy khiến Lan gần như bật khóc. Cô quay đi, nước mắt rơi trên mu bàn tay.
Khang nhẹ giọng:
– Trưa nay, anh đưa em đến một nơi. Ở đó có người có thể hỗ trợ em làm thủ tục pháp lý và bảo vệ quyền của hai mẹ con.
Lan mở to mắt:
– Thủ tục gì?
– Thủ tục tách biệt. Tạm thời bảo vệ hai mẹ con khỏi người đó.
Lan run rẩy lắc đầu:
– Nếu anh ấy phát hiện… anh ấy sẽ…
– Anh ấy sẽ không thể làm gì nữa khi mọi thứ đã có cơ quan pháp luật vào cuộc.
Cô nhìn anh, hoài nghi:
– Anh nghĩ mọi thứ đơn giản như vậy sao?
Khang bước lại gần, nói rõ ràng từng chữ:
– Không đơn giản. Nhưng anh sẽ không để em đối mặt một mình.
Buổi trưa hôm đó, Khang đưa mẹ con Lan đến Hội phụ nữ của thị trấn — nơi chuyên tiếp nhận các trường hợp vợ bị đối xử tệ và con nhỏ cần được bảo vệ. Chủ tịch hội là một người phụ nữ trung niên, gương mặt hiền từ nhưng ánh mắt rất cương quyết.
Bà nói với Lan:
– Cháu không phải người đầu tiên. Và cũng không phải người cuối cùng cần giúp đỡ. Cháu đừng xấu hổ. Cháu đang làm điều đúng đắn để bảo vệ con mình.
Lan bật khóc ngay tại chỗ.
Khang đứng bên cạnh, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô như lời khẳng định: “Anh ở đây”.
Cán bộ hội phụ nữ hỏi:
– Cháu đã có bằng chứng chưa?
Lan lí nhí:
– Cháu… chưa.
Khang đưa điện thoại ra.
– Bằng chứng đây. Hình ảnh, lời ghi âm, và lời khai của người dân xung quanh.
Cán bộ nhìn Khang, ngạc nhiên:
– Chú làm hết những thứ này trong một đêm?
– Vì cô ấy đáng được bảo vệ.
Trong mắt Lan, lần đầu tiên sau nhiều năm, có người vì cô mà đứng ra đấu tranh.
Chiều tối, trên đường về, Lan ngồi ghế sau ôm bé Hạ Lam. Cô nhìn cảnh vật lướt qua cửa kính: cánh đồng, con mương, những mái nhà cũ kỹ. Quê hương đột nhiên trở nên quá chật chội. Sống nhiều năm ở đây, vậy mà cô chưa bao giờ thấy nơi này ngột ngạt đến vậy.
– Khang… thật ra em sợ…
– Em sợ điều gì?
Lan nói trong khó khăn:
– Em sợ rời đi rồi không thể tự nuôi con. Sợ tương lai không biết đi đâu về đâu.
Khang xoay người, ánh mắt anh kiên định, mạnh mẽ:
– Lan, em vốn có sức mạnh. Chỉ là bị hoàn cảnh làm mờ đi thôi.
Anh tiếp:
– Nếu cần một nơi làm lại từ đầu, anh có thể giúp em tìm việc, thuê nhà, ổn định cuộc sống.
Lan thở dài, giọng khàn:
– Tại sao anh lại giúp em nhiều như vậy? Em không còn là Lan ngày xưa nữa.
Khang mỉm cười buồn:
– Với anh… Lan ngày xưa chưa từng mất đi.
Tim Lan chợt lỡ một nhịp.
Tối hôm ấy, gió thổi lạnh hơn mọi đêm.
Lan ôm Hạ Lam vào lòng, nằm trên chiếc giường trong căn phòng tạm của Hội phụ nữ. Ngoài cửa sổ là tiếng dế kêu, tiếng xe thi thoảng chạy qua.
Cô nghĩ về quá khứ. Về người đàn ông cô từng yêu và tưởng sẽ cùng mình xây dựng gia đình. Về những hy vọng tắt ngấm dần trong nước mắt.
Cô từng nghĩ rời đi là điều quá xa vời. Nhưng bây giờ… một cánh cửa đang mở ra.
Lan khẽ nhìn bé Hạ Lam đang ngủ say. Mái tóc mềm xõa ra trước trán. Con gái là lý do duy nhất khiến cô còn đứng vững đến hôm nay.
– Con ơi… mẹ sẽ mạnh mẽ. Vì con.
Ở bên ngoài, Khang đứng dựa vào ban công, nhìn về phía căn phòng sáng đèn nơi hai mẹ con Lan đang ngủ.
Anh lấy điện thoại, mở hình Lan thời cấp ba — cô gái mặc áo dài trắng, cười rạng rỡ trong buổi chụp hình kỷ yếu.
– Lan, lần này anh sẽ không để em biến mất khỏi cuộc đời anh một lần nữa.
Ánh trăng rọi xuống khuôn mặt người đàn ông. Quyết tâm của anh sắc như thép.
Ngày mai, bước tiếp theo sẽ bắt đầu.
Thu thập chứng cứ cuối cùng. Và đối mặt trực tiếp.
CHƯƠNG 3 — Ánh sáng sau cơn giông

Buổi sáng hôm sau, trời đổ mưa lất phất. Những hạt mưa rơi trên mặt đường nhựa thành từng chấm tròn nhỏ rồi tan vào nhau. Trên con đường dẫn về Hội phụ nữ thị trấn, hàng cây phượng vĩ lay động trong gió, rũ xuống những cánh hoa đỏ còn sót lại của mùa hè.
Lan đứng trước cửa sổ, nhìn ra khoảng sân ướt mưa. Cô nhẹ nhàng chải tóc cho bé Hạ Lam. Trong mắt trẻ con, thế giới lúc nào cũng đơn giản. Bé ôm con gấu nhỏ, hỏi:
– Mẹ ơi, mình có về nhà nữa không?
Lan chậm rãi đáp:
– Tạm thời mình sẽ ở đây. Ở đây an toàn hơn.
Bé nghiêng đầu:
– An toàn là sao mẹ?
Lan ôm con vào lòng, giọng mềm đi:
– An toàn là nơi con không phải sợ điều gì cả.
Nói câu đó, chính cô cũng thấy cay sống mũi.
Minh Khang đứng ở hành lang bên ngoài, nghe hết cuộc đối thoại. Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời xám. Mưa khiến mọi thứ lặng hơn, nghiêm túc hơn.
Tài xế của Khang cầm theo một tập tài liệu bước đến:
– Sếp, đã thu thập xong lời khai của ba hộ dân xung quanh. Tất cả đều xác nhận hành vi đối xử tệ của anh ta.
Khang gật đầu.
– Còn công an phường đã hẹn giờ làm việc chưa?
– Dạ rồi. Hai giờ chiều hôm nay.
Khang siết chặt tay thành nắm đấm, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh.
Hôm nay là ngày quyết định.
Anh bước vào phòng, nơi Lan đang dỗ bé ăn cháo.
– Lan, chiều nay em sẽ đến làm việc cùng cán bộ pháp luật. Họ sẽ lập hồ sơ để bảo vệ hai mẹ con.
Lan dừng tay, ngạc nhiên:
– Nhanh vậy sao?
– Vì anh đã chuẩn bị từ trước khi hỏi ý em. – Khang nhìn cô thẳng thắn – Anh biết nếu hỏi, em sẽ từ chối. Nhưng anh muốn em có cơ hội để tự chọn.
Lan nhìn anh, ánh mắt rung lên đầy xúc động. Cô chậm rãi nói:
– Cảm ơn anh.
14 giờ chiều – Trụ sở công an phường
Lan ngồi đối diện bàn làm việc. Cán bộ pháp luật là một người phụ nữ trẻ, gương mặt nghiêm túc nhưng thái độ rất nhẹ nhàng. Bà hỏi Lan:
– Cháu có chắc muốn làm hồ sơ tách biệt và yêu cầu bảo vệ an toàn không?
Lan hít thật sâu. Bên cạnh cô, Khang lặng lẽ gật đầu như tiếp thêm sức mạnh.
Lan nhìn xuống bàn tay mình. Những vết bầm ngày nào đã nhạt màu, nhưng nỗi đau trong lòng thì vẫn còn.
– Dạ. Cháu chắc.
Cán bộ gật đầu.
– Khi hồ sơ này nộp, tạm thời anh ấy sẽ bị yêu cầu giữ khoảng cách. Cháu và con gái sẽ được bảo vệ.
Lan nghe từng lời, trái tim như được tháo bỏ một sợi dây trói.
Cô ký vào giấy.
Nét chữ hơi run, nhưng dứt khoát.
Khang đứng cạnh, đặt nhẹ tay lên vai Lan. Trong khoảnh khắc đó, cô biết rằng mình không còn đi trong bóng tối một mình nữa.
Trời tạnh mưa khi họ rời khỏi trụ sở công an. Lan bế Hạ Lam, bước đi chậm rãi trên vỉa hè ướt nước.
– Anh Khang… em không biết nói gì mới đủ. – Lan khẽ nói – Em nợ anh quá nhiều.
Khang lắc đầu:
– Em không nợ gì anh cả. Anh làm vì anh muốn thấy em được hạnh phúc.
Lan nhìn anh. Mắt cô tràn đầy sự biết ơn.
– Hạnh phúc…? Em không biết mình có xứng đáng nữa không.
Khang nhìn cô, ánh mắt sâu và ấm:
– Lan, ai cũng xứng đáng với bình yên. Chỉ là em quên điều đó quá lâu.
Tối hôm đó, Khang đưa mẹ con Lan về lại Hội phụ nữ. Cô bé đã ngủ gục trên vai Lan.
Khang hỏi nhẹ:
– Sau khi ổn định, em muốn làm gì?
Lan suy nghĩ một lúc rồi đáp:
– Em muốn bán trái cây tiếp. Nhưng lần này là quầy riêng của em. Không còn ở gần quán bia nữa.
– Anh sẽ giúp em thuê mặt bằng tốt hơn. Em có thể bắt đầu lại.
Lan bật cười nhẹ:
– Anh luôn làm mọi thứ trở nên dễ dàng như vậy sao?
– Không dễ. Nhưng anh kiên nhẫn.
Cô nhìn anh rất lâu. Ánh mắt như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Ba ngày sau.
Mọi thủ tục tạm thời hoàn tất. Lan được phép chuyển đến căn phòng trọ do Hội phụ nữ hỗ trợ. Khang cũng thuê thêm một gian nhỏ gần chợ trung tâm để Lan làm sạp trái cây mới.
Trong lúc hai người đang dọn dẹp, bất ngờ có tiếng xe máy thắng gấp ngoài cửa.
Lan giật mình.
Người đàn ông ấy xuất hiện. Ánh mắt đỏ ngầu.
– Lan! Cô dám làm hồ sơ tách biệt? Cô muốn bỏ tôi để đi theo thằng khác phải không?
Lan ôm chặt con. Hạ Lam hoảng sợ ôm lấy mẹ, khuôn mặt bé trắng bệch.
Khang bước lên, giọng bình tĩnh:
– Anh không được làm phiền hai mẹ con Lan nữa.
Người đàn ông nhìn Khang bằng ánh mắt căm tức.
– Mày là gì của nó? Mày có quyền gì?
– Tôi là người bảo vệ họ khi anh không làm được điều đó.
Người đàn ông lao đến định túm tay Lan. Khang lập tức chắn trước.
– Anh không được chạm vào cô ấy.
Lần này, người đàn ông không lao đến Khang nữa mà chỉ tay vào mặt Lan, giọng gằn từng chữ:
– Tôi nói cho cô biết: Cô là vợ tôi. Cô không đi được đâu.
Lan nhắm mắt lại, ôm con thật chặt. Nhưng giọng Khang vang lên mạnh mẽ:
– Anh nói sai rồi. Cô ấy là con người, không phải vật sở hữu của anh.
Đúng lúc đó, chiếc xe công an phường cùng đại diện Hội phụ nữ xuất hiện. Người cán bộ bước xuống, mang theo tập hồ sơ.
– Anh A, anh đã nhận được thông báo yêu cầu giữ khoảng cách. Hôm nay anh tới đây gây rối là vi phạm luật.
Người đàn ông sững lại.
– Nếu anh tiếp tục, chúng tôi sẽ xử lý theo pháp luật.
Người đàn ông nhìn quanh, thấy người dân bắt đầu tụ lại. Ánh mắt hắn dao động. Cái vẻ hung hăng quen thuộc dần tan biến, thay vào đó là sự lúng túng.
Hắn quay lại nhìn Lan:
– Cô sẽ hối hận.
Lan không khóc. Không còn run rẩy như lúc trước nữa.
Cô chỉ nói một câu:
– Em đã hối hận đủ rồi.
Cán bộ tiến lên, đưa người đàn ông đi làm việc.
Không gian trở nên im lặng. Gió thổi qua, mang theo hơi lạnh.
Lan nhìn theo bóng người đàn ông ấy, như nhìn lại cả một quãng đời cũ đang khép lại.
Khang đứng bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi:
– Em ổn không?
Lan quay sang, đôi mắt long lanh nhưng kiên định hơn bao giờ hết.
– Em ổn. Lần đầu tiên… em thật sự ổn.
Khang mỉm cười. Nụ cười của anh đủ ấm để xóa tan cả bầu trời mưa lạnh.
Lan nhìn anh, nói nhỏ:
– Cảm ơn anh đã không bỏ cuộc.
– Vậy từ đây, em có bỏ cuộc không?
Lan lắc đầu.
– Không. Em sẽ sống vì con. Và… vì chính em nữa.
Khang nhìn cô rất lâu.
– Nếu một ngày em không sợ yêu thương nữa… anh vẫn ở đây.
Lan giật mình, tim cô đập mạnh. Cô cúi mặt, khẽ nói:
– Khang… cho em thời gian.
Khang đáp:
– Anh sẽ chờ.
Ba tháng sau
Quầy trái cây mới của Lan nằm ở một góc đẹp trong chợ. Sạch sẽ, có mái che, có tủ kính bày biện bắt mắt. Hạ Lam đã vào học mẫu giáo gần đó. Cô bé chạy tung tăng khắp nơi, cười giòn tan.
Lan mặc chiếc áo sơ mi đơn giản, tóc buộc gọn. Mỗi khi khách hỏi, cô đều tươi cười giới thiệu từng loại trái cây với giọng rõ ràng.
Từ xa, Minh Khang đứng nhìn. Anh không vội đến, chỉ lặng lẽ quan sát — như để chắc chắn rằng mọi thứ hôm nay là do Lan tự bước đi.
Lan trông thấy anh, nhoẻn miệng cười. Nụ cười khiến cả khu chợ bừng sáng.
– Anh đến rồi à?
– Anh ghé thăm thôi.
Hạ Lam chạy đến ôm chân Khang:
– Chú Khang! Con được cô giáo cho sticker hình ngôi sao nè!
Khang cúi xuống, xoa đầu bé:
– Chú biết mà. Con lúc nào cũng giỏi nhất.
Lan nhìn cảnh ấy, trái tim cô bình yên đến lạ. Tất cả những nỗi đau, tủi nhục ngày xưa… cuối cùng đã ở lại phía sau.
– Anh Khang. – Lan nói nhỏ – Em đã không còn sợ nữa.
Khang nhìn cô, rồi nhẹ nhàng đáp:
– Chào mừng em trở lại với cuộc đời của chính mình.
Lan ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh.
Một chương mới đã bắt đầu.
KẾT
Trong cuộc đời, có những cơn giông ập tới không báo trước. Nhưng chỉ khi dám bước ra khỏi giông bão, ta mới nhìn thấy bình minh.
Lan đã chọn thay đổi.
Và Minh Khang — người đã đi cùng Lan trong bóng tối — vẫn ở đó, chờ đợi… bằng tất cả sự kiên nhẫn và chân thành.
Không phải ai đến bên ta cũng là người đi cùng ta đến cuối. Nhưng ai đi cùng ta qua giông bão — đó là người xứng đáng.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.
Để lại một bình luận