Chồng về quê để ta::ng bố nhưng “m::ất tí::ch”, vợ mang hai con g::ái đi tìm thì phát hiện một sự thật t::àn nh::ẫn

Trời mưa tầm tã, những hạt mưa quất vào mặt rát buốt như kim châm, nhưng không đau bằng nỗi lo lắng đang thiêu đốt tâm can Thu. Đã hai tuần nay, kể từ ngày chồng cô – Hùng – về quê lo liệu đám tang cho bố chồng, anh hoàn toàn bặt vô âm tín. Điện thoại thuê bao, nhắn tin không trả lời, gọi về máy bàn ở quê thì mẹ chồng bắt máy ậm ừ rồi cúp rụp.

Sốt ruột, Thu quyết định xin nghỉ làm, đèo hai đứa con gái sinh đôi mới lên 5 tuổi về quê tìm chồng. Trong đầu cô vẽ ra đủ viễn cảnh kinh khủng: anh bị tai nạn, anh ốm liệt giường… Nhưng cô đâu ngờ, sự thật đang chờ cô còn tàn khốc hơn cả cái chết.

Chiếc xe khách dừng lại ở đầu làng. Thu tay xách nách mang, dắt hai con đi bộ vào con ngõ quen thuộc dẫn đến dinh cơ bề thế của nhà chồng. Nhà chồng Thu nổi tiếng giàu nhất vùng, kinh doanh gỗ lạt, tiền tiêu không hết. Nhưng trái ngược với không khí tang thương ảm đạm mà cô hình dung sau đám tang bố, căn nhà lại đang… rộn ràng tiếng cười nói, tiếng cụng ly chan chát.

Thu sững lại trước cổng. Bên trong sân, Hùng – người chồng “mất tích” của cô – đang mặc bộ quần áo bảnh bao, tay nâng ly rượu, mặt đỏ gay cười nói hỉ hả. Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ trẻ măng, bụng bầu vượt mặt, được mẹ chồng cô chăm chút từng thìa yến sào.

– “Chúc mừng sếp Hùng nhé! Sắp có quý tử nối dõi tông đường rồi! Phen này cụ tổ dưới suối vàng cũng mát mặt!” – Tiếng một người họ hàng oang oang.

Thu chết lặng. Chiếc túi xách trên tay rơi bịch xuống đất. Tiếng động làm mọi người trong sân quay ra nhìn.

– “Hùng… Anh…” – Thu lắp bắp, nước mắt trào ra.

Hùng thoáng chút bối rối, nhưng rồi anh ta nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng, đặt ly rượu xuống. Mẹ chồng cô – bà Phán – thì chẳng hề giật mình, bà ta thong thả lau miệng, bước ra nhìn Thu và hai đứa cháu gái với ánh mắt sắc lẹm như dao cau.

– “Cô về rồi đấy à? Tôi định mấy hôm nữa xong việc thì báo cho cô, nhưng cô về rồi thì tôi nói luôn cho tiện.”

Bà Phán hất hàm về phía người phụ nữ đang mang bầu: – “Đây là Mai, vợ mới của thằng Hùng. Nó siêu âm rồi, con trai, là cháu đích tôn của cái dòng họ này. Còn cô, 7 năm trời chỉ biết đẻ ra hai con vịt giời, nhà này giàu nứt đố đổ vách nhưng không thể tuyệt tự được.”

Thu nhìn chồng, mong chờ một lời giải thích, một sự bảo vệ. Nhưng Hùng chỉ quay mặt đi, rít một hơi thuốc: – “Em thông cảm. Bố mất, di chúc để lại là phải có cháu trai mới được thừa kế gia sản. Anh không thể để tài sản rơi vào tay người ngoài. Mai nó… nó giúp anh làm tròn chữ hiếu.”

– “Chữ hiếu?” – Thu cười cay đắng, tim như bị ai bóp nghẹn. – “Chữ hiếu của anh là phản bội người vợ tào khang, bỏ mặc con cái bơ vơ để đi tìm người đẻ thuê sao? 7 năm qua, tôi hy sinh thanh xuân, gây dựng sự nghiệp cùng anh từ hai bàn tay trắng, giờ anh đối xử với tôi thế này sao?”

Bà Phán cười khẩy, giọng mỉa mai chua chát: – “Gớm, cô đừng kể công. Phụ nữ lấy chồng thì phải theo chồng, không đẻ được con trai là cái tội lớn nhất. Con tôi nó giàu, nó giỏi, nó không thiếu vợ. Nhà tôi chỉ cần cháu trai nối dõi, chứ không cần cái loại cháu gái sau này cũng bay đi hết. Cô biết điều thì ký đơn, cầm ít tiền rồi mang hai đứa con đi đâu thì đi. Đừng để nó ở đây ám quẻ cháu đích tôn của tôi.”

Hai đứa trẻ sợ hãi nép vào chân mẹ khóc thét lên. Thu nhìn hai con, rồi nhìn lại những gương mặt trơ tráo, lạnh lùng của gia đình chồng. Nỗi đau chuyển hóa thành sự khinh bỉ tột độ. Cô gạt nước mắt, ngẩng cao đầu.

– “Được. Bà nói đúng. Nhà bà cần cháu trai, còn tôi cần con người. Loại chồng, loại cha, loại bà nội như các người, có sống cùng cũng chỉ làm bẩn tâm hồn con tôi. Tôi sẽ đi. Nhưng các người nhớ lấy, hôm nay các người đuổi mẹ con tôi đi như đuổi tà, sau này có trải thảm đỏ rước, tôi cũng không thèm quay lại!”

Thu xé nát tờ đơn ly hôn mà Hùng đưa, ném thẳng vào mặt hắn, rồi dắt hai con quay lưng bước đi dứt khoát, bỏ lại sau lưng tiếng cười cợt của đám người bội bạc.

15 năm sau.

Sài Gòn hoa lệ, trong một buổi tiệc đấu giá từ thiện quy tụ toàn giới thượng lưu. Người ta xì xào bàn tán về sự xuất hiện của nữ chủ tịch tập đoàn thời trang xuất khẩu “Song An” – bà Thu Nguyễn. Người phụ nữ ngoài 40 tuổi nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp mặn mà, sang trọng và quyền lực. Bên cạnh bà là hai cô con gái xinh đẹp như hoa hậu, đều là du học sinh thạc sĩ từ Anh về, đang hỗ trợ mẹ điều hành tập đoàn.

“Song An” là cái tên Thu đặt ghép từ tên hai đứa con gái: An Nhiên và An Bình. Đó là động lực để cô cắn răng chịu đựng những ngày tháng rửa bát thuê, bán hàng rong, thức đêm thức hôm học thiết kế để có được ngày hôm nay.

Buổi đấu giá bắt đầu. Món đồ tâm điểm là một căn biệt thự cổ ở vùng quê, được ngân hàng phát mại do chủ nhân vỡ nợ.

– “Giá khởi điểm: 5 tỷ đồng.”

– “10 tỷ!” – Thu giơ bảng, giọng nói vang, dõng dạc khiến cả khán phòng im bặt. Không ai dám đấu giá tiếp với người phụ nữ quyền lực này.

Buổi lễ kết thúc, người đại diện ngân hàng dẫn chủ cũ của căn biệt thự đến để bàn giao giấy tờ.

Một người đàn ông già nua, râu tóc bạc phơ, quần áo xộc xệch, đi bên cạnh là một bà già ngồi xe lăn, miệng méo xệch, nước dãi chảy ròng ròng.

Là Hùng và bà Phán.

Nhìn thấy Thu, Hùng sững sờ, đôi mắt đục ngầu mở to hết cỡ. Anh ta run rẩy, đánh rơi cả cây gậy trên tay. Bà Phán trên xe lăn ú ớ, cố rướn người về phía Thu như muốn nói điều gì đó.

Hóa ra, sau khi Thu đi, “quý tử” mà Mai đẻ ra lại là một đứa trẻ ngỗ ngược, được nuông chiều từ bé nên lớn lên phá gia chi tử, dính vào tệ nạn, hút hít rồi lừa bán hết đất đai nhà cửa, cuối cùng báo nợ khiến gia đình khuynh gia bại sản rồi bỏ trốn biệt tích. Mai – cô vợ lẽ năm nào – cũng ôm tiền vàng cao chạy xa bay theo trai, để lại bà mẹ chồng tai biến và ông chồng già bất lực.

– “Thu… có phải là em không?” – Hùng lắp bắp, giọng khàn đặc, đầy vẻ hối hận và tủi nhục.

Thu nhìn họ, ánh mắt bình thản đến lạ lùng. Không còn hận thù, cũng chẳng còn xót thương. Họ giờ đây chỉ là những người dưng thảm hại.

– “Chào ông. Tôi là chủ mới của căn nhà này. Tôi mua lại nó không phải để ở, mà để làm trại trẻ mồ côi cho những đứa bé gái bị gia đình ruồng bỏ.”

Cô quay sang hai cô con gái xinh đẹp, tài giỏi đứng bên cạnh: – “Chào bà nội và bố đi các con. Đây là lần cuối cùng các con nhìn thấy họ.”

Hai cô con gái cúi đầu chào lịch sự nhưng xa cách, ánh mắt lạnh lùng hệt như cách bà nội từng nhìn họ 15 năm trước.

– “Bà ấy từng nói nhà bà ấy không cần cháu gái. Giờ chúng tôi đã trưởng thành, thành đạt, nhưng đúng là chúng tôi không thuộc về cái nhà dột nát này.” – Cô con gái lớn nói, giọng nhẹ nhàng nhưng sâu cay.

Bà Phán nghe xong, bật khóc nức nở, những giọt nước mắt muộn màng lăn dài trên gò má nhăn nheo. Bà đã đánh đổi cả hạnh phúc, cả gia sản để chạy theo cái danh hão “cháu đích tôn”, để rồi cuối đời trắng tay, bị chính đứa cháu trai ấy đẩy ra đường, trong khi hai đứa cháu gái bị bà xua đuổi lại trở thành niềm tự hào của xã hội.

Thu quay gót bước đi, tà áo dài lụa bay trong gió. Cô để lại phía sau quá khứ tăm tối và những con người đáng thương hại. Sự trả thù ngọt ngào nhất không phải là làm hại họ, mà là để họ nhìn thấy mình sống rực rỡ và hạnh phúc đến nhường nào mà không cần có họ.

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *