Con dâu mang b::ầu th::ai bị d::ị t::ật, mẹ chồng đay ngh::iến: “Không phải giố:ng nhà ta:o”

Tôi mang thai được 12 tuần thì bác sĩ siêu âm, mặt hơi nghi ngờ: “Có chút vấn đề… nhưng để thai lớn thêm sẽ rõ hơn. Có thể là nhầm.”. Tôi sợ đến run rẩy. Về nhà, tôi kể với mẹ chồng. Không những không an ủi, bà hét lên ngay giữa phòng khách:

— “Không nhầm gì hết! Nhà này không có cái giống ấy! Con nhà ai dở dở điên điên mới sinh ra đứa tật nguyền. Không phải giống nhà tao!”

Tôi chết lặng. Chồng tôi thì ngồi im như tượng đá. Tôi biết mẹ chồng đang ý nói tới bố tôi, bố tôi bị di chứng sau tai nạn nên người không được bình thường về trí não. Nhưng bố tôi bị như thế là do tai nạn mà. Tôi nhìn anh, hy vọng anh sẽ bảo vệ mình.

Nhưng anh chỉ thở dài: “Hay… em bỏ? Mẹ nói cũng đúng…”. Tôi ôm bụng, nước mắt rơi nóng rẫy: “Đó là con anh mà. Anh không thể nói như vậy được. Bác sĩ cũng chỉ mới nghi ngờ thôi. Cần làm thêm các xét nghiệm!”

Mẹ chồng đập bàn: “Khỏi tốn tiền. Tao không có thằng cháu tật nguyền! Có sinh ra cũng không phải cháu nhà này! Tốt nhất cô hãy đi khỏi đây đừng dính dáng gì tới nhà này nữa”.

Tôi vẫn giữ cái thai và sống trong sự ghẻ lạnh của mẹ chồng, sự thờ ơ của chính chồng mình. Khi thai được 4 tháng, bác sĩ kiểm tra lại. Lần này ông mỉm cười: “Không có bất thường gì. Có lẽ lần đầu hình ảnh mờ. Bé hoàn toàn khỏe mạnh.”. Tôi khóc vì nhẹ nhõm. Nhưng tôi biết, dù có mang kết quả về, mẹ chồng tôi cũng sẽ không tin.

Và đúng vậy. Bà ném tờ giấy kết quả vào mặt tôi: “Mày mua giấy giả hả? Thứ đàn bà sinh ra trong cái nhà nghèo hèn có bố th::ần k::inh như mày thì đẻ cái gì ra cho nhà tao?” Tôi nhìn chồng. Anh quay mặt đi.

Ngay từ đầu mẹ chồng đã không ưa tôi nhưng vì tôi có bầu nên bà miễn cưỡng đồng ý, bà đi xem bói người ta bảo năm nay bà có cháu trai thì bà sẽ sống thọ 100 tuổi. Giờ con dâu mang bầu thế này lại càng là cái cớ làm bùng lên quyết định để bà đuổi tôi đi.

Đêm đó, mẹ chồng gom đồ của tôi ném ra sân: “Cút đi! Nhà tao không chứa mẹ con mày!”

Và lần này người đàn ông tôi lấy làm chồng đã không đứng ra bảo vệ tôi. Anh bảo nếu em không bỏ thai thì mình ly hôn. Tôi chọn giữ cái thai lại và kéo vali ra khỏi nhà chồng khi mới cưới chưa đầy 6 tháng….

Tôi không dám về nhà đẻ vì sợ mình là gánh nặng của người bố tàn tật và em trai. Tôi cũng không báo cho mọi người biết mình đã ly hôn. Tôi thuê 1 phòng nhỏ 10m2 và làm ngày làm tối để tích tiền chờ ngày sinh con. Tôi biết giờ mình sẽ phải tự lo liệu tất cả

Để rồi… tôi sinh con trai, đặt tên Hạo. Khỏe mạnh. Thông minh. Hoạt bát. Mỗi lần nhìn con chạy tung tăng trong sân, tôi lại nhớ đến câu: “Nhà này không có cái giống ấy.”. Tôi tự nhủ: “Đúng. Con tôi không giống nhà bác thật. Vì nó tốt đẹp hơn gấp trăm lần.”

Tôi làm việc, buôn bán online, thuê nhà trọ, rồi dần dần dành dụm mua được căn chung cư nhỏ. Cuộc sống mẹ con tôi rất bình yên… cho đến ngày gia đình chồng cũ xuất hiện.

Hôm đó, tôi vừa đón Hạo từ trường về thì thấy mẹ chồng đứng trước cửa phòng trọ. Bà già đi nhiều. Khuôn mặt từng sắc sảo giờ lộ rõ sự thất thần. Bà lao đến: “Hà! Cho mẹ gặp cháu! Mẹ biết tất cả rồi!”

Tôi lạnh lùng: “Xin lỗi, bác tìm nhầm người.”
— “Không nhầm! Thằng Hoàng… nó bị tai nạn, mất khả năng sinh con rồi! Mẹ… mẹ biết con trai con chính là cháu nội của mẹ!”

Tôi im lặng. Hóa ra… bây giờ họ mới biết. Đúng là trời xanh có mắt. Bà nắm lấy tay tôi, run rẩy:
— “Cho mẹ nhìn cháu một chút thôi. Mẹ xin con.”

Hạo nép sau lưng tôi, ngẩng lên nhìn người lạ. Tôi nhỏ nhẹ: “Hạo, vào nhà trước đi con.”. Con trai đi rồi, tôi quay lại nhìn mẹ chồng cũ — người từng xua mẹ con tôi như xua rác.

Tôi cười nhạt: “Bác nhớ không? Ngày tôi bế bụng ra khỏi nhà, bác nói: ‘Nhà này không có cái giống ấy’.” Bà cúi đầu, nước mắt chảy: “Mẹ… mẹ sai rồi. Mẹ xin con tha thứ…”

Tôi đứng thẳng lưng, giọng sắc lạnh: — “Con tôi không phải giống nhà bác. Nên bác đừng nhận vơ.”. Khuôn mặt bà tái mét. Bà quỵ xuống: — “Cho mẹ chuộc lỗi… nó là giọt máu nhà bác…”

Tôi nhìn bà, từng lời róc rách như dao cắt:
— “Ngày đó bác nói con tôi là ‘dị tật, không phải cháu nội’. Còn bây giờ, chỉ vì con bác mất khả năng sinh, bác lại muốn kéo cháu tôi về.”

Bà nắm tay tôi, nức nở: — “Mẹ xin con… nó là tất cả của mẹ…”. Tôi lắc đầu: “Bác đuổi mẹ con tôi đi. Giờ không còn tư cách xin gì nữa.” Bà gào lên: “Mẹ van con mà Hà!”

Hàng xóm nhìn ra. Hạo đứng trong phòng, nhìn mẹ ôm lấy. Tôi lạnh lùng nói câu cuối: — “Tôi không ngăn bác thương cháu. Nhưng cả đời này… bác không còn quyền làm bà nội nó.” Nói rồi, tôi đóng cửa.

Bên ngoài, tiếng bà khóc như xé lòng. Nhưng lòng tôi… không mềm nổi. Bởi vì nỗi đau ngày trước, không phải vài giọt nước mắt là xóa được. Với tôi một trang quá khứ đau đớn… đã khép lại. Mẹ con tôi không cần ai công nhận. Không cần ai xin lỗi. Chỉ cần… bình yên.

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *