Bố nằm viện giai đoạn cuối, đưa cho các con phong bì niêm phong dặn giữ kỹ, ai cũng chê chỉ có con út nhận giữ, ngày ông mất anh cả nhà đòi mở ra xem, 2 anh trai ch-ết lặng xâu xé bằng được, hóa ra…

Bố nằm viện giai đoạn cuối, đưa cho các con phong bì niêm phong dặn giữ kỹ, ai cũng chê chỉ có con út nhận giữ, ngày ông mất anh cả nhà đòi mở ra xem, 2 anh trai ch-ết lặng xâu xé bằng được, hóa ra…

Bố tôi là một người đàn ông nghiêm khắc, cả đời làm nông, dành dụm từng đồng để nuôi ba anh em khôn lớn. Anh cả Thành làm kinh doanh trên thành phố, anh hai Dũng là kỹ sư, còn tôi – út Nam – mới ra trường được hai năm.

Năm bố phát hiện u-ng th-ư giai đoạn cuối, ông nằm viện nhiều tháng. Một buổi tối, ông gọi cả ba anh em vào, lấy từ dưới gối ra một phong bì vàng được niêm phong kỹ lưỡng, dán kín mép bằng băng keo và ghi rõ:

“Đừng mở trước khi bố m/ất.”

Ông bảo:

“Đây là thứ bố muốn gửi lại cho các con. Giữ cẩn thận, sau này sẽ biết giá trị.”

Anh cả và anh hai chỉ cười nhạt, bảo:

– Chắc mấy tờ giấy kỷ niệm hay vài trăm nghìn thôi, giữ cũng vậy.

Tôi nhìn bố, thấy ánh mắt ông nghiêm lại, nên không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ nhận và bỏ vào túi xách.

Ba tuần sau, bố qua đời. Trong tang lễ, giữa lúc người ra kẻ vào, anh cả thì thầm:

– Lấy phong bì ra, mở xem là cái gì.

Tôi ngập ngừng vì nhớ lời bố dặn, nhưng trước áp lực của hai anh, tôi buộc phải đưa ra. Anh cả giật lấy, xé toạc mép băng keo.

Vừa mở ra 2 anh đã lao vào xâu xé của tôi, không ngờ bên trong chính là…

…một cuốn sổ tiết kiệm kẹp cùng một lá thư viết tay đã ngả màu.

Anh cả đứng sững, tay run run. Anh hai chết lặng vài giây rồi giật lại tờ giấy, vội mở ra đọc trước.

Trong thư, bố tôi viết:

“Các con của bố.

Bố biết sau khi bố đi, có thể trong nhà sẽ có chuyện xảy ra về tiền bạc, đất đai. Mấy chục năm làm cha, bố đã thấy nhiều gia đình tan nát vì lòng tham.

Bố không có nhiều, nhưng bố muốn chút cuối cùng này được trao cho đúng người xứng đáng.

Sổ tiết kiệm này bố đứng tên, có sẵn ba tỷ đồng. Khi bố còn sống, bố không nói vì muốn nhìn xem ai là người coi trọng giá trị tinh thần hơn giá trị tiền bạc.

Từ ngày bố trao phong bì, chỉ có một mình thằng Nam giữ kỹ, không hỏi, không đòi mở. Bố biết nó làm vậy vì tôn trọng lời bố, không phải vì nghĩ trong này có tiền.

Vì vậy, bố để lại toàn bộ số tiền này cho Nam. Nếu hai anh nó đồng ý ký xác nhận, mỗi người bố sẽ trích lại 50 triệu làm kỷ niệm.

Nếu không đồng ý, cứ coi như bố chỉ có… một đứa con.”

Dưới cùng là sổ tiết kiệm, kèm giấy ủy quyền đã ký, chỉ cần ra ngân hàng làm thủ tục.

Anh cả bệch mặt, môi run lên:

– Ông… ông thử lòng tụi mình?

Anh hai thì đấm vào tường, mắt đỏ hoe:

– Chỉ vì một phong bì… mà mình mất ba tỷ thật rồi sao?

Tôi nắm chặt lá thư trong tay, nghẹn giọng:

– Không phải các anh mất ba tỷ… mà là mất cơ hội để bố tin các anh thêm một lần cuối.

Câu nói ấy khiến cả căn phòng im phăng phắc.

Mấy hôm sau, sau khi làm tang xong, anh cả và anh hai đến gặp tôi. Họ không còn đòi chia chác nữa. Cả hai ký giấy, nhận lại mỗi người 50 triệu… rồi im lặng ra về.

Chỉ đến khi tôi đứng một mình trước di ảnh bố, tôi mới hiểu:

Thứ bố để lại không phải là tiền – mà là bài học cuối cùng về lòng người.

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *