Bố vợ cắ/m Sổ đỏ lấy 350 triệu cho con rể đi XKLĐ, ngày về anh cầm theo 5 tỷ, vợ bảo: “Anh đưa em 100 triệu em nộp viện phí cho ông ngoại m//ổ với, bố cần m//ổ gấp nếu không thì ng//uy”. Ai ngờ chồng nói thẳng băng: “Nhà cô tự lo đi, tiền tôi không phải là rác đâu. Đừng thấy thằng này đi về có tí tiền mà lợi dụng”… Để rồi…
Ngày anh muốn đi XKLĐ, Bố tôi – một người nông dân cả đời chưa biết đến con số hàng trăm triệu – im lặng rất lâu, rồi nói: “Nếu thằng ấy chịu khó làm ăn, bố sẽ giúp. Bố cắ/m sổ đỏ va/y ngân hàng cho chúng mày.”
Tôi bật kh/óc. Bố cắ/m sổ đỏ, va/y đúng 350 triệu đưa cho chồng tôi. Anh xúc động qu//ỳ xuống:
“Con hứa về sẽ trả gấp đôi, lo cho bố mẹ đàng hoàng.” Anh đi không phải 3 năm mà là 5 năm, tôi vừa nuôi con vừa chăm nhà nội. Anh bảo: “Đợi anh về, anh sẽ khiến em hãnh diện.” Tôi nghĩ tiền anh mang về dùng để trả cho bố mẹ tôi để rút sổ đỏ về và dùng xây lại nhà cửa và lấy vốn làm ăn sau này. Tôi tin chồng. Bởi vì tình yêu của tôi, là thật.
Giỏ quà tặng
Cuối cùng cũng đến ngày chồng tôi về nước. Anh về, bảnh bao, quần áo sang, điện thoại đời mới. Vừa thấy tôi, anh cười nhạt: “Trông em vẫn… quê như ngày nào.”
Tôi cười, không để bụng. Quan trọng là anh về, bình an, mang theo 5 tỷ — số tiền anh khoe làm được sau 5 năm.
Cả họ nội kéo đến, khen anh “đổi đời”, “đàn ông bản lĩnh”.
Còn tôi, chỉ lặng lẽ nghĩ đến bố – người vẫn đang nằm li//ệt giư//ờng, mỗi lần ho lại rớ//m m//áu, bác sĩ bảo cần m///ổ gấp.

Tôi lặng người. Tim như bị ai bóp nghẹt.
350 triệu năm xưa – không phải tiền ngân hàng. Đó là sổ đỏ của bố tôi, là máu thịt của cả một đời người nông dân. Là niềm tin ông đặt vào con rể, không phải vì giàu nghèo – mà vì trân trọng cái chữ Nghĩa.
Vậy mà hôm nay… chỉ 100 triệu để cứu chính mạng sống của ông – nó lại gọi là “rác”.
Tôi gập điện thoại. Nước mắt không còn chảy được nữa.
Tôi bước thẳng ra khỏi nhà, đến bệnh viện. Tôi vào phòng bác sĩ, ký vào giấy tôi là người chịu trách nhiệm thanh toán toàn bộ chi phí phẫu thuật của bố.
Tôi cắm chính chiếc nhẫn cưới, bán luôn chiếc xe máy cũ, vay thêm bạn bè người thân. Mổ kịp thời – bố tôi qua khỏi.
Ba ngày sau, chồng tôi về nhà – say xỉn, hừng hực khí thế “người đàn ông có 5 tỷ”.
Anh ta ngồi giữa nhà, vắt chân:
“Bố cô mổ chưa chết à? Hay đang chuẩn bị chia tài sản?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng bình thản đến lạnh người:
“Anh nói đúng. Tiền của anh là tiền sạch, không phải rác. Nhưng anh quên mất tiền anh đang xài là từ đâu mà có.”
Tôi cầm một tập hồ sơ đặt xuống bàn – là bản sao công chứng hợp đồng vay ngân hàng năm xưa.
“350 triệu này đứng tên bố tôi. Có chữ ký anh. Anh từng quỳ xuống nhận là “con hứa sẽ trả gấp đôi”. Tôi không cần gấp đôi. Tôi chỉ cần anh trả đúng số nợ anh đang mang trên lưng.”
Anh ta tái mặt:
“Cô dám…”
Tôi đặt tiếp lá đơn ly hôn và giấy yêu cầu trả nợ lên bàn.
Giỏ quà tặng
“Nếu anh không trả. Tôi sẽ gửi hồ sơ này cho cả họ anh, cả xã anh, cả mạng xã hội. Mọi người sẽ biết ‘người hùng 5 tỷ’ thật ra đi lên từ sổ đỏ của… bố vợ’.”
Anh ta đứng bật dậy, mặt đỏ như bị tát.
Nhưng lần này – anh ta không còn quát được nữa.
Ba ngày sau – anh chuyển trả đúng 350 triệu vào tài khoản của tôi.
Tôi không nhận.
Tôi chuyển thẳng vào tài khoản của bố.
Rồi gửi cho chồng một tin nhắn cuối:
“Tiền này – là trả nợ. Chứ không phải cho vay thêm. Từ nay về sau – tiền anh nhiều đến đâu cũng không mua lại được một người vợ từng hết lòng vì anh.”
Rồi tôi chặn số.
Có những lúc tha thứ là cao đẹp.
Nhưng có những lúc mạnh mẽ buông tay – mới là nhân phẩm.
Tôi mất một người chồng tệ. Nhưng giữ lại được người cha tuyệt vời.
Và đó là thương vụ lời nhất cuộc đời tôi.
Đêm ấy tôi gọi cho chồng, giọng r/un r/un: “Anh ơi, bố em phải m//ổ gấp, bác sĩ bảo nếu không kịp thì ng//uy. Anh chuyển cho em 100 triệu để đóng vi/ện phí nhé.”
Anh đang ngồi nhậu cùng bạn, cười khẩy qua điện thoại: “Vừa về được nửa ngày đã hỏi tiền. Nhà cô tự lo đi. Tiền tôi không phải là rác đâu mà ai cũng xin. Đừng thấy thằng này về có tí tiền mà lợi dụng.”
Tôi ch//ết lặng.Từng chữ như d//ao đ//âm thẳng vào ti//m. Tôi đã làm 1 chuyện không ai ng//ờ…
Để lại một bình luận