Tôi, Nguyễn Thị Lan, năm nay 63 tuổi, đã trải qua hai cuộc hôn nhân đầy sóng gió. Chồng đầu tiên bỏ tôi vì nghèo, chồng thứ hai rời đi vì bệnh tật. Vậy mà, trái tim tôi vẫn chưa nguôi khát khao yêu thương.
Ở tuổi này, tôi vẫn tin vào tình yêu, và thế là tôi quyết định lên xe hoa lần thứ ba với Minh, chàng trai 34 tuổi, kém tôi tận 29 mùa xuân.
Minh đẹp trai, cao lớn, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai. Anh là huấn luyện viên thể hình, cơ thể săn chắc, giọng nói trầm ấm.
Lần đầu gặp anh ở lớp yoga dành cho người cao tuổi, ánh mắt anh nhìn tôi như muốn nói:
“Cô Lan, cô vẫn còn trẻ lắm.” Tôi bị cuốn vào sự nhiệt huyết ấy, như con thiêu thân lao vào ánh sáng.
Dù các con tôi – đứa lớn 40, đứa nhỏ cũng 35 – kịch liệt phản đối, tôi vẫn mặc kệ. “Mẹ sống vì mẹ, không vì các con mãi được,” tôi tuyên bố, rồi ký vào giấy đăng ký kết hôn.
Ngày cưới, Minh nắm tay tôi, ánh mắt đầy yêu thương. Tôi nghĩ mình đã tìm được hạnh phúc thật sự. Nhưng chỉ sau một tuần sống chung, mọi thứ bắt đầu kỳ lạ.

Mỗi sáng thức dậy, tôi không thể đi nổi. Hai chân tê rần, như bị ai rút hết sức lực.
Tôi nghĩ có lẽ tuổi già khiến cơ thể mệt mỏi, hoặc do Minh quá “nhiệt tình” trong những đêm tân hôn. Anh chăm sóc tôi chu đáo, nấu cháo, pha trà, massage chân mỗi tối.
Nhưng cứ đến 11 giờ đêm, Minh lại làm một việc khiến tôi lạnh gáy: anh ngồi dậy, cúi đầu xuống mép giường, lẩm bẩm gì đó như đang cầu nguyện.
Tiếng thì thầm của anh nhỏ, nhưng trong đêm tĩnh lặng, nó vang lên như tiếng gió rít qua khe cửa. Tôi hỏi, anh chỉ cười: “Em cầu mong cho chúng ta mãi hạnh phúc thôi, cô.”
Tôi bắt đầu mất ngủ. Không phải vì lời nói ngọt ngào của Minh, mà vì cảm giác bất an ngày càng lớn. Đêm thứ bảy, khi đồng hồ điểm 11 giờ, Minh lại ngồi dậy, cúi đầu. Lần này, tôi giả vờ ngủ, hé mắt quan sát.
Dưới ánh trăng mờ ảo rọi qua cửa sổ, tôi thấy anh không chỉ lẩm bẩm, mà còn cầm một vật nhỏ, lấp lánh, đặt xuống sàn. Một chiếc nhẫn? Một đồng xu? Tôi không rõ, nhưng tim tôi đập thình thịch.
Sáng hôm sau, chân tôi càng đau hơn, như có ai bóp chặt. Tôi không chịu nổi nữa, gọi điện cho con gái lớn: “Mai, đến đón mẹ về. Mẹ… mẹ không ở đây được nữa.” Mai đến ngay, mặt hầm hầm, tưởng tôi bị Minh ngược đãi. Nhưng tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc.
Trên đường về, tôi kể cho Mai nghe về những đêm kỳ lạ. Con bé cau mày, rồi đột nhiên hỏi: “Mẹ, cái vòng bạc mẹ đeo từ hồi trẻ đâu rồi?” Tôi sững sờ.
Chiếc vòng bạc – kỷ vật của bà ngoại tôi – đã biến mất từ ngày thứ ba sống với Minh. Tôi cứ nghĩ mình làm rơi đâu đó, nhưng giờ nghĩ lại, mọi thứ bắt đầu kỳ lạ từ khi chiếc vòng mất đi.
Mai không nói gì thêm, chỉ chở tôi về nhà. Đêm đó, con bé lén quay lại nhà Minh, mang theo một người bạn làm ở sở cảnh sát. Họ kiểm tra căn nhà, và dưới gầm giường – nơi Minh hay cúi đầu mỗi đêm – họ tìm thấy một hộp gỗ nhỏ.
Bên trong là chiếc vòng bạc của tôi, cùng một mẩu giấy viết bằng mực đỏ: “Bảy ngày, bảy hồn, bảy bước để trường sinh.” Bên cạnh là những vật dụng kỳ lạ: một lọn tóc, vài giọt máu khô, và một tấm bùa vẽ những ký tự tôi chưa từng thấy.
Mai kể lại, Minh không phải huấn luyện viên thể hình, mà là một kẻ lừa đảo, chuyên dụ dỗ phụ nữ lớn tuổi, đánh cắp kỷ vật của họ để thực hiện một nghi lễ tà thuật. Hắn tin rằng lấy đi sức sống của người khác sẽ giúp hắn trẻ mãi.
Chiếc vòng bạc của tôi, mang linh hồn của bà ngoại, là thứ hắn nhắm đến từ đầu. Những đêm hắn cúi đầu, lẩm bẩm, là lúc hắn thực hiện nghi lễ, rút dần sức khỏe của tôi qua từng ngày.
Cảnh sát bắt Minh ngay đêm đó. Hắn thừa nhận đã làm điều tương tự với ba người phụ nữ khác, nhưng may mắn thay, tôi thoát khỏi trước khi nghi lễ hoàn tất vào ngày thứ bảy. Chiếc vòng bạc được trả lại, và tôi đeo nó như một lá bùa hộ mệnh.
Hai chân tôi dần hồi phục, nhưng trái tim tôi thì không. Tôi không còn tin vào tình yêu nữa, nhưng tôi học được một điều: ở tuổi 63, tôi vẫn đủ mạnh mẽ để đứng dậy sau những sai lầm.
Cưới xong hai vợ chồng ngồi b óc phong bì thì thấy phong bì của người y ê u cũ chồng, bên trong có 500k và que thử t h a i khiến tôi s ố c nặng

Đêm tân hôn, giữa căn phòng còn vương mùi hoa cưới, Hương và Quân không ôm ấp ngọt ngào mà lại cặm cụi… đếm phong bì.
Hai người vừa mở vừa cười, mỗi phong bì là một kỷ niệm nho nhỏ – có người cẩn thận viết cả trang lời chúc, có người sơ ý nhét nhầm tờ 10 nghìn.
Nhưng đến chiếc phong bì màu tím nhạt, không đề tên, Hương thoáng khựng lại:
– “Ơ, cái này… không ghi gì hết. Của ai nhỉ?”
Quân nhún vai, rồi bóc lớp keo. Bên trong là một tờ 500 nghìn gọn gàng – và… một que thử thai với hai vạch đỏ nổi bật.
Không khí lập tức đông cứng.

Hương thấy toàn thân lạnh buốt. Cô siết chặt que thử trong tay, nhìn thẳng vào chồng:
– “Anh giải thích đi.”
Quân tái mặt, miệng lắp bắp:
– “Anh… anh không biết gì cả. Ai đó cố tình chơi xấu thôi…”
Nhưng ngay dưới đáy phong bì, Hương bỗng nhận ra dòng chữ nhỏ nhòe mực: “Chúc anh hạnh phúc. Còn đứa nhỏ thì sao?”
Một cái tên lóe lên trong đầu cô: Vy – người yêu cũ dai dẳng nhất của Quân.
Hương nghẹn ngào:
– “Anh nói đi! Có phải con anh không? Cưới rồi là phủi sạch à?”
Quân ôm đầu, giọng run rẩy:
– “Anh… anh thực sự không biết. Anh với Vy đã cắt đứt từ lâu, cô ấy chưa từng nói gì…”
Trên bàn, hàng chục phong bì trải khắp, nhưng chỉ một chiếc đủ sức làm hôn nhân vừa chớm nở đã chao đảo.
Điện thoại Quân bỗng rung. Tin nhắn từ số lạ:
“Quà cưới có vừa ý không? Đừng tưởng dễ yên ổn. Em sẽ gặp anh sớm thôi.”
Hương chết lặng. Cô ném điện thoại lên giường, nước mắt ứa ra:
– “Anh tính trả lời tôi sao đây?”
Quân sững người, rồi nắm chặt tay vợ:
– “Cho anh một ngày. Ngày mai anh sẽ tìm Vy, phải làm rõ tất cả.”
Đêm tân hôn ấy, thay vì ngọt ngào, chỉ còn tiếng thở dài nặng trĩu và que thử thai đỏ chót nằm chơ vơ trên đống phong bì.
Chiều hôm sau, cửa phòng bật mở. Vy xuất hiện, bụng lùm lùm, tay xách túi đồ trẻ con. Nụ cười chế nhạo trên môi cô ta:
– “Chị Hương, chị có dám chấp nhận sự thật không?”
Nhưng Hương không gào khóc như Vy mong đợi. Cô bình tĩnh kéo ghế, đặt một tập giấy dày cộp xuống bàn: in tin nhắn, email, thậm chí cả ảnh Vy tay trong tay với một người đàn ông khác tên Khải chỉ vài tháng gần đây.
Giọng Hương lạnh như thép:
– “Vy, tôi im lặng vì muốn Quân có cơ hội tự xử lý, nhưng chị quá đáng rồi. Đây là đoạn chat chị hẹn đi Đà Lạt cùng anh Khải, đây là giấy khám thai ghi ngày… sau khi chị chia tay Quân cả mấy tháng.
Nếu chị chắc chắn, tôi đề nghị xét nghiệm ADN. Nếu đứa bé là của Quân, tôi sẽ rời đi, nhường lại. Tôi thề. Nhưng nếu không, chị phải xin lỗi và biến khỏi cuộc đời chúng tôi.”
Vy đứng chết lặng, môi run rẩy, chẳng thốt nên lời.
Ba ngày sau, Vy biến mất, xóa sạch dấu vết trên mạng xã hội, không một ai còn thấy cô ta nữa.
Trên bàn, vẫn còn lại chiếc phong bì tím với tờ 500 nghìn và que thử thai – như một vết sẹo nhắc về cơn giông vừa tan.
Hương khép tập hồ sơ, nhìn Quân:
– “Giờ thì… ta bắt đầu lại, được không?”
Quân siết tay vợ, ánh mắt lần này chan chứa sự biết ơn lẫn áy náy. Anh hiểu, Hương không chỉ giữ lấy hạnh phúc, mà còn bảo vệ nó bằng bản lĩnh kiên cường hiếm có.
Để lại một bình luận