Vợ cay cú vì đang ở trọ, chồng vay tiền xây nhà 3 tỷ tặng bố mẹ dưới quê: Miễn nở mặt với bà con

Anh Tuấn và chị Hà, một cặp vợ chồng trẻ, đang thuê một căn phòng trọ nhỏ ở thành phố. Căn phòng chỉ chừng 20 mét vuông, nằm trong một con hẻm chật hẹp, ẩm thấp. Mỗi buổi sáng, ánh nắng hiếm hoi len lỏi qua ô cửa sổ nhỏ, đủ để soi rõ những vết ố trên tường và những món đồ đạc cũ kỹ. Cuộc sống nơi đây chật vật và ngột ngạt. Chị Hà, người vợ, luôn ấp ủ ước mơ về một mái nhà riêng, một tổ ấm khang trang hơn, nơi hai vợ chồng có thể thoải mái sống và nuôi dạy con cái. Cô luôn tưởng tượng về một căn bếp rộng rãi, nơi cô có thể nấu những bữa cơm ngon, một phòng khách đủ để bày biện bàn thờ tổ tiên và một ban công nhỏ để trồng vài chậu hoa. Thế nhưng, hiện tại, tất cả chỉ là những giấc mơ xa vời.

Họ đã kết hôn được ba năm. Cả hai đều có công việc ổn định, nhưng thu nhập chỉ đủ trang trải cuộc sống và một khoản tiết kiệm nho nhỏ. Anh Tuấn làm kỹ sư xây dựng, lương tháng hơn chục triệu. Chị Hà làm kế toán, lương cũng tương đương. Cộng lại, mỗi tháng họ chỉ dư được vài triệu đồng. Số tiền đó, so với giá nhà đất ở thành phố, chỉ như muối bỏ bể. Chị Hà hiểu điều đó, và cô chấp nhận cuộc sống hiện tại. Cô luôn động viên chồng, cùng nhau cố gắng. Cô tin rằng, chỉ cần họ kiên trì, một ngày nào đó, ước mơ về một ngôi nhà sẽ trở thành hiện thực. Cô không bao giờ than phiền, không bao giờ đòi hỏi. Tất cả những gì cô muốn chỉ là một tương lai tốt đẹp hơn cho cả hai.

Một buổi tối, khi hai vợ chồng đang ăn cơm, anh Tuấn đột ngột đưa ra một quyết định lớn. “Hà à, anh muốn xây nhà cho bố mẹ ở quê,” anh nói, giọng nói đầy sự háo hức. Chị Hà sững người. Cô buông đũa, nhìn chồng, đôi mắt mở to. Anh Tuấn tiếp lời: “Anh đã vay ngân hàng được ba tỷ đồng rồi. Ngân hàng thấy anh có công việc ổn định, lại là kỹ sư xây dựng nên họ đồng ý cho vay. Mảnh đất ở quê thì bố mẹ đã có sẵn rồi. Giờ chỉ cần xây thôi.” Bữa cơm bỗng trở nên im lặng lạ thường. Chị Hà cảm thấy có một cục nghẹn nơi cổ họng. Cô nhìn căn phòng trọ nhỏ bé, nhìn những món đồ đạc cũ kỹ, rồi nhìn chồng. Nước mắt cô bắt đầu rơi.

“Anh nói gì vậy? Ba tỷ đồng? Anh vay để làm gì? Để xây nhà cho ai?” giọng chị Hà run run. Anh Tuấn thấy vợ khóc, anh vội vàng giải thích: “Hà à, em đừng khóc. Anh biết em đang buồn. Nhưng bố mẹ anh đã vất vả cả đời. Giờ anh muốn xây một căn nhà khang trang để bố mẹ được nở mày nở mặt với bà con. Bố mẹ đã già rồi, anh muốn bố mẹ được hưởng thụ một chút.” Chị Hà lau nước mắt, đôi mắt đỏ hoe. “Thế còn chúng ta thì sao? Chúng ta sẽ sống ở đâu? Cả đời này chúng ta sẽ ở nhà trọ sao?” Cô nói, giọng nói đầy sự chua xót. Anh Tuấn ôm lấy vợ, vỗ về: “Anh biết em đang buồn. Nhưng anh sẽ cố gắng. Anh sẽ làm thêm, sẽ tiết kiệm. Rồi chúng ta cũng sẽ có nhà thôi.”

Lời nói của anh Tuấn không xoa dịu được sự đau khổ trong lòng chị Hà. Cô cảm thấy bị tổn thương, bị phản bội. Cô đã luôn cố gắng, luôn hi vọng, nhưng rồi tất cả những nỗ lực của cô dường như vô nghĩa. Cô cảm thấy mình không được trân trọng, không được ưu tiên. “Anh có nghĩ đến em không? Anh có nghĩ đến việc em cũng có ước mơ của riêng mình không?” Chị Hà nghẹn ngào. “Em cũng muốn có một căn nhà. Em cũng muốn con của chúng ta được sống trong một môi trường tốt hơn.” Anh Tuấn im lặng. Anh không biết phải nói gì. Anh hiểu nỗi lòng của vợ, nhưng anh cũng có những trách nhiệm của riêng mình.

Từ hôm đó, cuộc sống của hai vợ chồng trở nên nặng nề. Chị Hà ít nói hẳn.

Cô không còn cười, không còn vui vẻ như trước. Cô cảm thấy có một khoảng cách vô hình giữa hai người. Anh Tuấn thì luôn bận rộn. Anh đi làm từ sáng sớm đến tối muộn, thậm chí còn nhận thêm việc làm ngoài giờ. Anh muốn kiếm thật nhiều tiền để trả nợ và lo cho cuộc sống của hai vợ chồng. Nhưng càng cố gắng, anh lại càng cảm thấy mệt mỏi. Anh nhìn thấy sự hụt hẫng trong mắt vợ, và điều đó khiến anh đau lòng. Anh biết mình đã làm một điều sai lầm, nhưng anh không thể quay đầu lại được.

Một tháng sau, anh Tuấn xin nghỉ phép và về quê. Anh muốn giám sát việc xây nhà. Chị Hà không về cùng. Cô ở lại thành phố, một mình trong căn phòng trọ nhỏ bé. Cô cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Mỗi đêm, cô lại nằm mơ thấy một căn nhà nhỏ, nhưng trong giấc mơ đó, cô chỉ có một mình. Nỗi buồn, sự tủi thân, và sự thất vọng cứ bủa vây lấy cô. Cô không thể hiểu nổi tại sao anh Tuấn lại có thể làm như vậy. Tại sao anh lại đặt gia đình ở quê lên trên hạnh phúc của gia đình nhỏ của mình? Cô không thể tìm ra câu trả lời.

Một buổi sáng, điện thoại của chị Hà reo. Là mẹ chồng. “Hà à, con có rảnh không, về quê chơi với mẹ vài hôm.” Giọng mẹ chồng ấm áp và thân tình. Chị Hà lưỡng lự. Cô không muốn về, không muốn đối diện với ngôi nhà đang được xây, không muốn đối diện với sự thật phũ phàng. Nhưng cô không thể từ chối. Cô biết mẹ chồng là một người phụ nữ tốt bụng, luôn yêu thương cô. Cô không muốn làm mẹ chồng buồn. “Vâng, con sẽ về ạ.” Chị Hà trả lời, giọng nói đầy sự miễn cưỡng.

Chị Hà về quê. Căn nhà đang xây dựng đã gần hoàn thiện. Nó khang trang và bề thế, khác hẳn với hình ảnh căn phòng trọ nhỏ bé của hai vợ chồng. Chị Hà đứng lặng nhìn, lòng cô dâng lên một nỗi đau xót. “Hà à, vào nhà đi con.” Mẹ chồng nói, giọng nói đầy sự vui mừng. Chị Hà bước vào nhà, nhìn thấy bố chồng, thấy anh Tuấn đang chỉ đạo thợ xây. Cảnh tượng đó khiến cô cảm thấy như một người lạ. Cô cảm thấy mình không thuộc về nơi này.

Sau bữa cơm trưa, mẹ chồng kéo chị Hà ra vườn. Mẹ con ngồi trên một chiếc ghế đá cũ. “Hà à, con đừng buồn.” Mẹ chồng nói, nắm lấy tay chị Hà. “Mẹ biết con đang nghĩ gì. Mẹ biết con đang buồn vì chồng con xây nhà cho bố mẹ.” Chị Hà im lặng, nước mắt lại rơi. “Mẹ hiểu nỗi lòng của con. Mẹ cũng đã từng trải qua những điều đó. Hồi bố con còn trẻ, bố con cũng đi làm xa, cũng tích cóp từng đồng để xây cái nhà này. Nhưng rồi có một lần, ông nội ốm nặng, bố con đã mang hết tiền về để chữa bệnh cho ông. Khi đó, mẹ cũng buồn lắm, cũng tủi thân lắm. Nhưng rồi mẹ nghĩ lại, bố con là người con có hiếu, bố con là người đàn ông có trách nhiệm. Và bây giờ, con thấy đấy, bố con vẫn là một người chồng, một người cha tốt.”

“Mẹ biết Tuấn đã làm con buồn. Nhưng con hãy tin mẹ, Tuấn nó là một người tốt. Nó yêu con lắm. Mấy hôm nay nó về đây, nó lúc nào cũng nhắc đến con. Nó nói, anh biết anh đã làm vợ anh buồn. Anh sẽ cố gắng, sẽ bù đắp cho vợ anh. Nó cũng muốn một ngôi nhà, nhưng nó biết bố mẹ đã già rồi. Nó muốn bố mẹ có một chỗ ở tốt hơn trước khi quá muộn.” Mẹ chồng kể, giọng nói đầy sự cảm thông. Những lời nói của mẹ chồng khiến chị Hà xúc động. Cô không ngờ anh Tuấn lại nghĩ cho cô nhiều đến vậy. Cô không ngờ anh Tuấn lại quan tâm đến cảm xúc của cô.

Buổi tối, chị Hà và anh Tuấn ngồi bên nhau. Anh Tuấn nắm lấy tay vợ, giọng nói đầy sự ăn năn: “Hà à, anh xin lỗi. Anh biết anh đã làm em buồn. Anh đã không nghĩ đến cảm xúc của em. Anh chỉ nghĩ đến bố mẹ, anh chỉ nghĩ đến việc phải làm tròn chữ hiếu. Nhưng anh quên mất, anh còn có một gia đình nhỏ, một người vợ luôn đồng hành cùng anh.” Chị Hà nhìn chồng, đôi mắt rưng rưng. “Anh à, em không trách anh. Em chỉ buồn thôi. Em buồn vì em cảm thấy mình không được quan tâm, không được trân trọng.”

“Anh hiểu. Và anh sẽ cố gắng bù đắp cho em. Anh đã tính toán rồi. Sau khi ngôi nhà này xong, anh sẽ làm thêm, sẽ tiết kiệm. Rồi chúng ta cũng sẽ có nhà thôi. Anh hứa với em. Anh sẽ làm tất cả những gì có thể để biến ước mơ của em thành hiện thực.” Anh Tuấn nói, giọng nói đầy sự quyết tâm. Chị Hà nhìn chồng. Cô nhìn thấy sự chân thành trong đôi mắt anh. Cô thấy lại người đàn ông mà cô đã yêu. Cô thấy lại người đàn ông luôn quan tâm, luôn lo lắng cho cô. Nỗi buồn trong lòng cô dần tan biến, thay vào đó là sự ấm áp.

Một năm sau, căn nhà ở quê đã hoàn thành. Đó là một ngôi nhà hai tầng khang trang, sạch đẹp. Bố mẹ anh Tuấn rất vui. Họ nở mày nở mặt với bà con hàng xóm. Nhưng anh Tuấn vẫn không quên lời hứa của mình. Anh làm thêm giờ, nhận thêm dự án. Chị Hà cũng tiết kiệm chi tiêu hơn. Cô nấu cơm ở nhà, hạn chế mua sắm. Cả hai cùng nhau cố gắng. Họ sống trong căn phòng trọ nhỏ bé, nhưng trong lòng họ luôn có hi vọng. Họ biết rằng, chỉ cần họ cùng nhau, họ sẽ vượt qua tất cả.

Rồi một ngày, anh Tuấn đưa chị Hà đến một căn chung cư. Đó là một căn hộ nhỏ, nhưng đủ ấm cúng. “Hà à, căn hộ này, anh đã đặt cọc rồi. Tuy không phải là biệt thự, nhưng nó sẽ là tổ ấm của chúng ta.” Anh Tuấn nói. Chị Hà sững sờ. Cô không thể tin vào mắt mình. Cô nhìn anh Tuấn, đôi mắt rưng rưng. Cô ôm lấy chồng, nghẹn ngào: “Anh ơi, em không cần nhà to, em chỉ cần chúng ta bên nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn.” Anh Tuấn mỉm cười, ôm lấy vợ. “Anh biết. Và anh sẽ luôn bên cạnh em.”

Họ chuyển đến căn hộ mới. Căn hộ không quá rộng, nhưng đủ để hai người cảm thấy thoải mái. Họ tự tay trang trí, mua sắm từng món đồ. Căn nhà nhỏ trở nên ấm cúng và đầy ắp tình yêu. Hàng ngày, chị Hà nấu những bữa cơm ngon, anh Tuấn đi làm về, hai người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau trò chuyện. Họ không còn cãi vã, không còn buồn tủi. Họ hiểu rằng, hạnh phúc không nằm ở những ngôi nhà to, mà nằm ở tình yêu, ở sự sẻ chia, và ở những nỗ lực không ngừng nghỉ.

Rồi một năm sau, một em bé kháu khỉnh chào đời. Căn nhà nhỏ càng trở nên ấm cúng và đầy ắp tiếng cười. Anh Tuấn và chị Hà nhìn nhau, mỉm cười. Họ biết rằng, họ đã làm một điều đúng đắn. Họ đã xây dựng một tổ ấm, không chỉ bằng gạch đá, mà bằng tình yêu, bằng sự thấu hiểu và bằng sự hi sinh. Ngôi nhà ở quê đã giúp bố mẹ anh Tuấn có một nơi ở tốt hơn, còn căn hộ nhỏ ở thành phố đã giúp họ có một tổ ấm, nơi họ có thể cùng nhau xây dựng một tương lai hạnh phúc.

Sau sự ra đi của chồng, tôi được mẹ chồng gọi về để mở két sắt. Nhưng vật bên trong đã khiến tôi hoảng loạn, nghẹn ngào và bỏ đi ngay trong đêm.

Tôi đã ngồi trong căn phòng khách tối đen, ôm lấy con gái bé bỏng đang say ngủ trong lòng. Mùi hương quen thuộc của chồng vẫn vương vấn khắp căn nhà, một sự hiện diện ám ảnh, nhắc nhở tôi về những gì đã mất và những gì tôi chưa bao giờ biết. Mẹ chồng tôi, với ánh mắt đượm buồn và sự im lặng bất thường, ngồi đối diện, như thể bà cũng đang chìm trong một đại dương cảm xúc hỗn loạn không kém gì tôi.

Cái chết của anh ấy đã để lại một khoảng trống không thể lấp đầy, không chỉ trong trái tim tôi mà còn trong cả cái nhìn của tôi về cuộc hôn nhân này. Tôi cứ nghĩ mình biết rõ anh, biết mọi ngóc ngách trong tâm hồn anh. Nhưng chiếc hộp gỗ kia, với những bức ảnh và tập hồ sơ y tế, đã phơi bày một thế giới bí mật mà anh đã cén giữ, một thế giới đầy những nỗi sợ hãi, nghi ngờ và tình yêu thầm lặng.

Nỗi đau đớn vì mất chồng hòa lẫn với sự chua chát của việc phát hiện ra những bí mật ấy. Tôi cảm thấy như một phần của cuộc đời mình đã bị che giấu, bị giữ kín khỏi chính tôi. Nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi, nóng hổi và mặn chát, thấm ướt mái tóc mềm mại của con gái. Tôi muốn hét lên, muốn hỏi anh tại sao, tại sao anh lại giữ mọi thứ trong lòng như thế? Nhưng anh đã đi rồi, và tất cả những câu hỏi ấy sẽ mãi mãi không có lời đáp.

Mẹ chồng tôi khẽ khàng đặt tay lên vai tôi. “Nó yêu con nhiều lắm,” bà nói, giọng khàn đặc. “Nó chỉ là… một người đàn ông phức tạp, và nó sợ. Sợ mất con, sợ con sẽ bỏ nó.” Lời nói của bà như một lưỡi dao khác, xuyên thẳng vào trái tim tôi. Anh ấy sợ hãi, còn tôi thì chìm trong sự giận dỗi vô cớ. Giá như tôi biết, giá như tôi hiểu, có lẽ mọi chuyện đã khác.

Đêm đó, tôi không thể ngủ. Tôi cứ nhìn chằm chằm vào khoảng không, cố gắng sắp xếp lại những mảnh vỡ của ký ức và sự thật. Những dòng chữ nguệch ngoạc của anh trên mỗi bức ảnh, “Đây là lúc cô ấy khóc nhưng không ai biết”, “Mình đã sai!”, “Phải làm gì để cô ấy tha thứ?” cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi. Anh đã quan sát tôi, đã đồng hành cùng tôi qua những khoảnh khắc mà tôi nghĩ mình chỉ có một mình, và anh đã đau khổ khi tôi đau khổ.

Và rồi là tập hồ sơ y tế.

“Tinh trùng yếu, khả năng có con tự nhiên gần như bằng 0.” Tôi nhớ lại những ngày tháng mong mỏi một đứa con, những lần thử rồi lại thất vọng. Tôi chưa bao giờ biết anh cũng phải trải qua nỗi đau đó, thậm chí còn hơn thế, vì anh giữ kín nó. Và sự nghi ngờ ấy… sự nghi ngờ về huyết thống của con gái chúng tôi. Tôi cảm thấy một sự lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Anh đã âm thầm chịu đựng nỗi sợ hãi tột cùng, một nỗi sợ hãi có thể đã xé nát anh từ bên trong.

“Cảm ơn trời. Cảm ơn em không phản bội.” Dòng chữ cuối cùng ấy như một tiếng thở dài nhẹ nhõm, một sự giải thoát mà anh đã tìm thấy. Nhưng nó cũng là một gánh nặng khổng lồ đè lên vai tôi. Tôi cảm thấy bị tổn thương, bị phản bội bởi chính sự nghi ngờ ấy. Nhưng sâu thẳm hơn, tôi cảm thấy tội lỗi. Tội lỗi vì đã không nhận ra sự giằng xé trong anh, tội lỗi vì đã giận dỗi anh trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời anh.

Sáng hôm sau, khi ánh bình minh yếu ớt len lỏi qua ô cửa sổ, tôi vẫn ngồi đó, đôi mắt sưng húp. Con gái tôi thức giấc, dụi dụi mắt rồi ôm lấy tôi. “Mẹ ơi, con đói bụng.” Giọng nói ngây thơ của con bé như một liều thuốc an thần, kéo tôi về với thực tại. Tôi nhìn con, nhìn vào đôi mắt trong veo, và tôi thấy anh trong đó. Tôi thấy tình yêu không điều kiện mà anh dành cho con, và cho tôi.

Tôi đứng dậy, đi vào bếp pha sữa cho con. Mẹ chồng tôi đã chuẩn bị sẵn bữa sáng đơn giản. Bà không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi với ánh mắt đầy thấu hiểu. Bữa sáng diễn ra trong im lặng, nhưng không phải là sự im lặng nặng nề như đêm qua. Đó là sự im lặng của hai người phụ nữ đang cùng nhau đối diện với một mất mát lớn, và cùng nhau cố gắng tìm lại ý nghĩa trong mớ hỗn độn này.

Sau bữa sáng, tôi quyết định quay trở lại căn nhà của hai vợ chồng. Tôi không thể cứ trốn tránh mãi. Tôi cần phải đối mặt với mọi thứ, với những kỷ niệm, với những bí mật mà anh đã để lại. Mẹ chồng tôi đề nghị đi cùng, nhưng tôi lắc đầu. “Con muốn ở đó một mình, mẹ ạ.” Bà gật đầu, hiểu ý.

Căn nhà vẫn vậy, tĩnh lặng và trống rỗng. Mùi hương của anh vẫn còn đó, như một lời nhắc nhở không ngừng về sự vắng mặt của anh. Tôi đi khắp các phòng, chạm vào từng món đồ, cố gắng cảm nhận sự hiện diện của anh. Tôi nhớ lại những kỷ niệm vui vẻ, những tiếng cười, những cuộc cãi vã nhỏ nhặt, và cả những khoảnh khắc im lặng mà chúng tôi đã chia sẻ.

Tôi vào phòng ngủ, nơi có chiếc két sắt. Lần này, tôi không mở nó. Tôi chỉ đứng đó, nhìn vào nó, và cố gắng hình dung ra những gì anh đã trải qua khi cất giữ những bí mật đó. Tôi nhận ra rằng, dù anh đã nghi ngờ, nhưng cuối cùng, tình yêu của anh đã chiến thắng. Anh đã chấp nhận con gái chúng tôi, đã yêu thương con bé bằng cả trái tim, và đã tìm thấy sự bình yên trong việc biết rằng con là con của anh.

Tôi ngồi xuống giường, nhìn ra khung cửa sổ, nơi ánh nắng ban trưa đang chiếu vào. Nước mắt vẫn rơi, nhưng lần này, nó không còn là nước mắt của sự đau đớn hay giận dữ. Đó là nước mắt của sự thấu hiểu, của sự chấp nhận, và của tình yêu. Tôi nhận ra rằng, anh ấy không hoàn hảo, tôi cũng không hoàn hảo. Chúng tôi đã có những sai lầm, những bí mật, nhưng tình yêu của chúng tôi là thật.

Tôi bắt đầu dọn dẹp căn nhà, không phải để trốn tránh, mà để sắp xếp lại mọi thứ. Tôi gấp gọn quần áo của anh, cất đi những vật dụng cá nhân của anh, nhưng không phải với một trái tim nặng trĩu. Thay vào đó, tôi cảm thấy một sự nhẹ nhõm kỳ lạ. Tôi biết rằng anh đã yêu tôi, yêu con gái chúng tôi, và đó là điều quan trọng nhất.

Tôi tìm thấy một cuốn sổ nhỏ trong ngăn kéo bàn làm việc của anh. Đó là cuốn nhật ký mà anh đã viết trong suốt ba năm qua. Tôi lật từng trang, đọc từng dòng chữ. Anh viết về những ngày làm việc mệt mỏi, về niềm vui khi nhìn con gái chập chững biết đi, về nỗi lo lắng cho tương lai, và về tình yêu dành cho tôi. Anh viết về những cảm xúc phức tạp khi anh biết mình khó có con, về sự đấu tranh nội tâm của anh khi nghi ngờ về huyết thống của con gái.

“Mình đã sai khi không nói với em sớm hơn,” anh viết. “Mình sợ em sẽ bỏ mình. Mình sợ em sẽ ghét mình. Nhưng giờ đây, mình nhận ra rằng, sự im lặng còn đau đớn hơn bất cứ lời nói nào.” Đọc đến đây, tôi khóc nấc lên. Anh ấy đã phải chịu đựng quá nhiều một mình. Anh ấy đã cố gắng bảo vệ tôi, theo cách mà anh ấy nghĩ là tốt nhất.

Tôi đọc tiếp. Anh viết về ngày con gái chúng tôi được hai tuổi, ngày anh nhận được kết quả xét nghiệm ADN. “Trái tim mình như vỡ òa,” anh viết. “Nó là con của mình. Con của mình và cô ấy. Cảm ơn trời. Cảm ơn em không phản bội.” Dòng chữ ấy được viết nguệch ngoạc, như thể anh đã viết nó trong lúc cảm xúc dâng trào tột độ.

Cuốn nhật ký kết thúc bằng những lời yêu thương dành cho tôi và con gái. Anh viết về những kế hoạch cho tương lai, những giấc mơ mà chúng tôi đã cùng nhau ấp ủ. Tôi gập cuốn nhật ký lại, ôm chặt nó vào lòng. Tôi cảm thấy như anh vẫn đang ở đây, bên cạnh tôi, kể cho tôi nghe câu chuyện của anh.

Tôi ở lại căn nhà đó cho đến chiều tối. Khi màn đêm buông xuống, tôi quyết định trở về nhà mẹ chồng. Tôi cần một sự khởi đầu mới, một không gian mới để hàn gắn vết thương lòng. Nhưng tôi biết rằng, tôi sẽ không bao giờ quên căn nhà này, và tôi sẽ không bao giờ quên anh.

Những ngày tháng sau đó, tôi dần dần học cách đối mặt với sự mất mát. Tôi tìm thấy sức mạnh trong tình yêu dành cho con gái, và trong những ký ức đẹp đẽ về anh. Tôi nói chuyện nhiều hơn với mẹ chồng, chúng tôi chia sẻ những câu chuyện về anh, về những kỷ niệm mà chúng tôi đã có với anh. Bà cũng kể cho tôi nghe về những nỗi lo lắng của anh, về những gánh nặng mà anh đã phải gánh vác.

Dần dần, tôi cảm thấy bình yên hơn. Tôi không còn giận dữ hay chua chát nữa. Thay vào đó, tôi cảm thấy một sự cảm thông sâu sắc dành cho anh. Anh đã sống một cuộc đời đầy những gánh nặng thầm lặng, nhưng anh cũng đã yêu thương hết lòng.

Một buổi chiều, khi tôi đang chơi với con gái trong công viên, con bé bất chợt nói: “Mẹ ơi, con nhớ bố.” Tôi ôm con vào lòng, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của con. “Mẹ cũng nhớ bố,” tôi nói. “Bố yêu con nhiều lắm, con gái ạ.”

Tôi nhận ra rằng, dù anh đã ra đi, nhưng tình yêu của anh vẫn còn đó, vẹn nguyên và bền chặt. Nó sống trong trái tim tôi, trong nụ cười của con gái tôi, và trong những kỷ niệm mà chúng tôi đã chia sẻ. Tôi biết rằng, cuộc sống sẽ tiếp diễn, và tôi sẽ phải mạnh mẽ để vượt qua. Nhưng tôi cũng biết rằng, tôi sẽ không bao giờ đơn độc. Anh ấy vẫn luôn ở bên tôi, trong từng hơi thở, trong từng nhịp đập của trái tim.

Tôi nhìn con gái đang chạy nhảy vui vẻ trên bãi cỏ, ánh mắt rạng ngời như tia nắng mặt trời. Tôi mỉm cười. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, và tôi sẽ sống một cách trọn vẹn nhất, không chỉ cho riêng mình, mà còn cho anh, và cho con gái bé bỏng của chúng tôi. Chúng tôi sẽ cùng nhau viết tiếp câu chuyện của mình, một câu chuyện về tình yêu, sự mất mát, và sự hàn gắn, một câu chuyện có một cái kết hạnh phúc, bởi vì chúng tôi có nhau.

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *