Bố nuôi chết lặng.
Tôi vẫn nhớ rất rõ khoảnh khắc ấy. Ông ngồi im, hai bàn tay gầy guộc đặt lên đầu gối, run nhẹ. Đôi mắt đục màu thời gian nhìn tôi chằm chằm, như không tin mình vừa nghe thấy điều gì.
Ông không hỏi lại.
Cũng không trách móc.
Chỉ khẽ cúi đầu.
– Ừ… vậy thôi. Bố hiểu.
Giọng ông khàn đi, nhỏ dần, như sợ làm phiền cả căn nhà rộng thênh thang này. Ông đứng dậy rất chậm, lưng còng xuống rõ rệt hơn lúc mới vào. Tôi nghe tiếng dép cũ chạm xuống nền gạch bóng loáng, lạc lõng đến đau lòng.
Ra đến cửa, ông quay lại, gượng cười:
– Con giữ gìn sức khỏe. Bố… về.
Tôi không tiễn.
Tôi ngồi bất động trên ghế sofa da, tay siết chặt, tim đập loạn nhịp.
Cánh cửa khép lại.
Chỉ vài phút sau, tôi đứng bật dậy chạy ra ban công. Dưới sân, bóng ông nhỏ dần. Chiếc balo sờn vai lắc lư theo từng bước chân nặng nhọc. Ông dừng lại rất lâu dưới gốc cây trước cổng, đưa tay quệt vội thứ gì đó trên mặt.
Tôi biết.
Ông đang khóc.
Người đàn ông từng bán máu nuôi tôi ăn học.
Người chưa từng xin tôi một đồng nào suốt hơn mười năm.
Lần đầu tiên mở miệng… lại bị chính đứa con mình nuôi khước từ.
Đêm đó, tôi không ngủ được.
Những ký ức cũ dồn về như dao cứa.
Xấp tiền lẻ dính mùi thuốc sát trùng.
Những buổi tối ông nhịn đói để tôi có tiền đóng học phí.
Những lần tôi sốt cao, ông thức trắng quạt cho tôi ngủ.
Gần sáng, tôi gọi cho bệnh viện hỏi lại chi phí mổ.
58 triệu.
Chưa bằng nửa tháng lương của tôi.
Tôi bật dậy, lao xe về khu trọ cũ ven sông — nơi từng là cả tuổi thơ tôi.
Nhưng căn phòng 10 mét vuông đã khóa cửa.
Hàng xóm bảo ông nhập viện cấp cứu vì kiệt sức, thiếu máu nặng.
Tôi chạy như điên đến bệnh viện.
Ông nằm đó, da xám ngoét, ống truyền cắm đầy tay. Khi thấy tôi, ông quay mặt đi, nước mắt trào ra:
– Bố xin lỗi… vì làm phiền con.
Tôi quỳ sụp xuống bên giường bệnh.
Lần đầu tiên trong đời, tôi khóc như một đứa trẻ.
– Bố ơi… con sai rồi. Con không xứng làm người…
Ông run run đặt tay lên đầu tôi — bàn tay đã từng cầm vô lăng ba gác, từng cầm kim hiến máu, từng che mưa che nắng cho tôi suốt một đời.
– Chỉ cần… con sống tử tế… là bố đủ rồi…
Có những món nợ,
trả bằng tiền vẫn chưa đủ.
Và có những người cha,
đến lúc sắp rời xa,
vẫn chỉ lo cho con…
chứ chưa từng lo cho mình.
Để lại một bình luận