Chồng ư:u á:i nhà nội, tháng nào cũng gửi 15 triệu, còn nhà tôi thì anh kh:ô;ng có lấy 1 đồ:ng
“Anh vừa chuyển tiền cho bà nội đấy. Em xem tháng này có gì ngon thì đặt thêm gửi về quê cho các cụ. Phận làm con, báo hiếu là cái đức để đời.”
Tôi cúi mặt và miếng cơm trắng, cảm giác ngh:ẹ-n ứ n-ơi c-ổ họng.
“Vâng, em biết rồi.” – Tôi đáp, giọng nhẹ tênh như gió thoảng.
Khải là trưởng phòng kinh doanh, lương tháng ngót nghét năm chục triệu. Tôi là giáo viên tiểu học, lương viên chức cộng thêm dạy thêm cũng chỉ được hơn chục triệu. Trong mắt Khải, anh là trụ cột, là “v;-ua” của cái nhà này. Và cái luật bất thành văn mà anh đặt ra suốt ba năm qua là: Mỗi tháng anh biếu bố mẹ đẻ 15 triệu để ông bà tiêu vặt, còn nhà ngoại… tuyệt nhiên khô:-ng m-ột x;;-u.\
Đầu tháng Mười, bố tôi nhập viện cấp cứ:-u vì su-y t-:im độ 3. Tin dữ bay đến lúc nửa đêm khiến tay chân tôi rụng rời. Cần ph-ẫ:u thu-ật g;-ấp, chi ph-í dự kiến cả trăm triệu.
Tôi vét sạch tài kh;oả-n tiế;t kiệm của mình, chỉ còn vỏn vẹn hai mươi tri;ệu. Số t:-iền ấy chẳng thấm vào đâu. Cực chẳng đã, tôi phải mở lời với Khải.
Tối hôm đó, tôi đợi Khải cơm nước xong xuôi, mới rón rén ngồi xuống cạnh anh:
“Anh à… Bố em… bố phải m;ổ t;-im. Chi phí hơ-i lớn, anh xem có thể…”
Khải đang lướt điện thoại, ngẩng lên nhíu mày:
“Lại t:-iền à? Tháng này anh vừa dồn tiền đ-ầu tư đấ-t với bạn, rồi gửi về cho bà nội 15 triệu hôm qua rồi. Giờ trong thẻ còn có v:ài tri;ệ;u tiêu vặt thôi.”
“Nhưng b;ố đ;ang ng;-uy k-ị;ch…” – Giọng tôi run lên. – “Anh có thể v;;:;ay tạm bạn bè, hoặc… hay là mình xin lại 15 tri;-ệu vừa gửi mẹ? M-ẹ chưa dùng đến đâu, coi như mình m;ượ;-n tạ-;m…”
Khải qu;ắ;c m;ắt, đ;-ập tay xuống bàn:
“Em đ;-=i-ên à? T-iền đã biếu bố mẹ là tiền của bố mẹ, đ-:-òi lại thế nào? Em mu;ốn anh mang tiếng là th;-ằ;ng con b-:ất hi;ế;;:u, cho rồi còn đ;-òi lại à? Bố e-;m ốm thì a;nh e;m đằng ng;oại đâu? Sao cứ hở ra là đ;-è đ-:ầ-u cư;ỡi; c:;;ổ t;hằ;-ng rể; này?”
Tôi không khóc. Nước mắt lúc này là thứ xa xỉ và v:-ô dụ-ng. Tôi đứng dậy, dọn dẹp bát đũa, lòng tĩnh lặng như mặt hồ ch-t.
“Được rồi. Em hiểu rồi.”
Đó là câu cuối cùng tôi nói với anh về chuyện tiền nong.
Ba ngày sau, tôi lẳng lặng làm một việc. Tôi không cãi vã, không chiến tranh lạnh, cũng không bỏ về ngoại. Tôi chỉ âm thầm đặt một thứ lên bàn làm việc của Khải vào sáng sớm….

…Đó là một phong bì mỏng, đặt ngay ngắn trên bàn làm việc của Khải, chỗ anh vẫn hay để chìa khóa xe và đồng hồ.
Bên trong là đơn xin nghỉ việc của tôi — đã ký tên, đã đóng dấu xác nhận của trường — kèm theo bản sao hợp đồng bảo hiểm nhân thọ đứng tên tôi, người thụ hưởng là… bố mẹ ruột tôi.
Khi Khải mở phong bì ra, tôi đang đứng trong bếp, chậm rãi rửa bát như mọi ngày.
“Em làm cái gì thế này?” — anh hỏi, giọng không giấu được bực bội.
Tôi lau tay, bước ra, nhìn thẳng vào anh. Lần đầu tiên sau ba năm, tôi nhìn anh mà không thấy sợ.
“Em nghỉ dạy để về chăm bố. Bố em mổ xong rồi, tiền viện phí đã đủ.”
“Tiền đâu ra?” — anh cau mày.
“Từ bảo hiểm. Và… từ căn nhà đứng tên em trước hôn nhân. Em đã làm thủ tục bán.”
Khải sững người.
“Em… bán nhà mà không hỏi ý anh?”
Tôi mỉm cười, nụ cười rất nhẹ.
“Anh từng nói tiền biếu bố mẹ là tiền của bố mẹ anh, không được đòi lại. Vậy tiền của em — tài sản của em trước hôn nhân — cũng là tiền của em. Em không xin anh, giống như anh chưa từng xin em khi gửi 15 triệu mỗi tháng.”
Khải mở miệng, nhưng không nói được gì.
Tôi tiếp lời, giọng đều đều, không oán trách:
“Em không trách anh báo hiếu. Nhưng anh đã quên một điều: làm chồng trước, rồi mới làm con. Khi anh để bố em nằm trên bàn mổ mà vẫn giữ khư khư hai chữ ‘thể diện’, thì em hiểu… trong nhà này, em và gia đình em chưa từng là người một nhà.”
Anh đập tay xuống bàn:
“Em muốn gì? Muốn anh xin lỗi à?”
Tôi lắc đầu.
“Không. Em chỉ muốn anh hiểu một bài học.”
Tôi đặt thêm một tờ giấy nữa trước mặt anh — đơn đề nghị phân chia tài chính riêng kèm bản dự thảo thỏa thuận ly thân.
“Từ nay, anh vẫn có thể gửi bao nhiêu tiền anh muốn cho nhà nội. Em không can thiệp. Nhưng tiền của em, cuộc đời của em, và việc báo hiếu với bố mẹ em — anh cũng đừng nhúng tay vào.”
Khải nhìn tôi rất lâu, ánh mắt hoang mang như lần đầu nhận ra người phụ nữ trước mặt không còn là cô vợ cúi đầu bên mâm cơm nữa.
Tôi xách túi, bước ra cửa.
Ngoài sân, nắng sáng chiếu xuống hiên nhà. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy ngực mình nhẹ đến thế.
Tôi không lấy của anh một đồng.
Không đòi lại 15 triệu.
Không giành giật đúng sai.
Tôi chỉ rút mình ra khỏi vị trí bị xem là hiển nhiên.
Và tôi biết —
Có những người đàn ông chỉ hiểu thế nào là mất mát, khi họ không còn ai để coi thường nữa.
Để lại một bình luận